7 tuần và 5 triệu người

Vu Kim Hanh| Xin cập nhật vài số liệu trước … -Hôm nay, 4-2, ở TQ, có thêm 64 người chết, nâng số ca tử vong lên 425 người và số người nhiễm ở Trung Quốc đến nay là 20.438 . -Phát hiện ổ dịch corona ngay trong bệnh viện ở Bắc Kinh: 5/9 ca nhiễm là y bác sĩ. Có 3 ca nhiễm virus corona trên siêu du thuyền Trung Quốc từng ghé Việt Nam. Việt Nam: Chuẩn bị cách ly 950 người Việt trở về từ vùng dịch ở Trung Quốc -Theo Tân Hoa Xã, hôm qua, ngày 3/2, Thường Vụ Bộ Chính Trị TQ đã họp, nhận định “Đã có những thiếu sót và khó khăn” trước nạn dịch corona và yêu cầu cải tiến “Hệ thống quản lý khẩn cấp quốc gia” -Ông Tập cũng nói: “Tất cả nỗ lực hiện dồn để kiểm soát dịch bệnh” và yêu cầu quốc tế trợ giúp. -Trong một cuộc họp báo hôm thứ Hai 3/2, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hoa Xuân Oánh cáo buộc “hành động của Mỹ là tạo ra và lan truyền nỗi sợ hãi thay vì trợ giúp TQ. Mỹ là quốc gia đầu tiên cấm người TQ nhập cảnh và cũng là nước đầu tiên đòi rút một phần nhân viên sứ quán tại Bắc Kinh” (Vậy mà TT Trump gọi ông Tập là người bạn thân, thật đáng trách?) -Hôm qua, theo qui trình, bệnh viện dã chiến đầu tiên của TQ cũng bắt đầu hoạt động, sau 8 ngày xây dựng. 7 TUẦN VÀ 5 TRIỆU NGƯỜI Khi lãnh đạo TQ nhận “thiếu sót”, người ta nhắc ngay đến thời gian vàng 7 tuần quí giá đã bị bỏ qua trước ngày 23/1/2020. Nạn bưng bít thông tin không xa lạ với TQ (từ dịch bệnh SARS đã rất nặng) mà đã thành ra không còn là chuyện riêng của TQ, vì sau đó, dịch lan tràn và thế giới phải chịu vạ lây. Bệnh nhân đầu tiên bị phát hiện ngày 1/12/2019, sau đó, 8 bác sĩ cảnh báo dịch bệnh đã bị công an TQ bắt (rồi sau đó, thả ra dần), ngày 20/1 ông Tập mới công nhận nạn dịch và 23/1 thì phong tỏa toàn Vũ Hán khi hầu hết dân chưa biết gì về nạn dịch này, và nguy hiểm hơn, 5 triệu người Vũ Hán đã rời TP đi khắp nơi mùa Tết. Con số 5 triệu này ở đâu ra? Ngày 26/1, chính thị trưởng Vũ Hán đã công bố con số này. 5 ngày sau khi ông thị trưởng Vũ Hán nói, phát ngôn viên bộ Ngoại Giao Hoa Xuân Oánh đã thống báo ngày 31/1: những người Hồ Bắc và Vũ Hán còn đi các nước, nhất là du khách TQ rõ ràng là đang gặp « nhiều vấn đề khó khăn thực tế » nên chính phủ sẽ nhanh chóng gởi máy bay chở họ về tận Vũ Hán. Từ Bắc Kinh, thông tín viên Stéphane Lagarde của RFI phân tích : « Không chắc những người này thật lòng muốn hồi hương. Nhưng theo bộ Ngoại Giao Trung Quốc, tình cảnh của du khách Hồ Bắc và nhất là dân thủ phủ Vũ Hán, là họ bị xem là những ổ dịch tiềm tàng. Vì vậy phải đưa họ về”. Cơ quan quản trị hàng không dân dụng bố trí hai chiếc máy bay của China Airlines sang Bangkok, Thái Lan và Kota Kinabalu ở Malaysia. Tập Cận Bình & Aung San Suu Kyi Mà hãy thử nhớ lại, 3 ngày trước khi công nhận tình trạng dịch toàn quốc,ông Tập còn hồ hỡi đi thăm Myanmar, chuyến đi thăm cấp cao nhất của TQ sau 19 năm. Trong chuyến thăm này, ông Tập dự kiến ký một loạt thỏa thuận về cơ sở hạ tầng khổng lồ với Myanmar, cụ thể là cảng nước sâu trị giá 1,3 tỉ USD để dễ dàng tiếp cận Ấn Độ Dương trong sáng kiến “Vành đai con đường”. Lúc đó, giữa giấc kê vàng bá chủ thế giới với “nhất đới nhất lộ”, liệu ông Tập có mảy may nghĩ gì về con virus Corona? Để rồi 3 ngày sau ông công bố dịch và cả nước TQ quay cuồng với nó, cho đến giờ? CẠN TÌNH CHƯA TỪNG THẤY Sự phong tỏa bất ngờ khiến nhiều người dân không kịp chuẩn bị, và có người yếu kém sức khỏe rơi vào ngặt nghèo. Một cậu thiếu niên 17 tuổi bị bại não đã chết vì đói và cảm lạnh do cha mẹ cậu, những người chăm sóc cậu đều bị cách ly. Hôm qua, viên chức quản lý thị trấn này đã bị cách chức.   Tại nhiều nơi ở Trung Quốc, người dân thành phố Vũ Hán, đang bị truy lùng như thể họ là tội phạm. Chính quyền nhiều địa phương ban hành biện pháp khuyến khích để lấy thông tin ngăn ngừa “xâm nhập của người Vũ Hán” bằng cách thưởng tiền, xây bờ bao khu dân cư… Tuần trước, Ủy ban Vệ sinh – Y tế Trung Quốc kêu gọi các địa phương phải xác minh xem người dân trong khu vực đã từng đi đến đâu và có thể nếu có người đến từ tỉnh Hồ Bắc thì …trục xuất. Ở Bắc Kinh, một số quận đã tự rào chắn, buộc du khách hoặc những người quay lại thành phố sau kỳ nghỉ Tết nguyên đán phải cung cấp thông tin về hành trình đi lại của họ. AFP đưa tin, một nhân viên an ninh nói, những ai đến từ Hồ Bắc phải thông báo cho nhà chức trách khu vực, và nếu là người Hồ Bắc hoặc Vũ Hán sẽ bị theo dõi chặt chẽ, không thể tự ý ra, vào một khu phố, thậm chí còn không được đi mua thức ăn. Bí thứ đảng ủy một khu phố ở Bắc Kinh cho biết nếu cần, khu phố sẽ cử người đi mua thực phẩm giúp. Đây là tình hình ở Bắc Kinh. Một khu vực ở Thạch Gia Trang, phía tây nam Bắc Kinh thì treo thưởng 2.000 nhân dân tệ cho bất kỳ ai cung cấp thông tin về những người đến khu vực khi họ đã ở Vũ Hán trong 2 tuần qua. Còn tại huyện Chính Định (Zhengding) ở miền Bắc Trung Quốc thì treo tiền thưởng trị giá 1000 nhân dân tệ, tương đương 145 USD, cho những ai trình báo sự hiện diện của bất cứ người nào đến từ Vũ Hán mà không đăng ký. Đài truyền hình địa phương đưa tin hôm thứ Hai 27/1 và công bố hai đường dây nóng trên tài khoản Weibo, tại văn phòng các cơ quan nhà nước. Nhiều người ở địa phương hoan nghênh và một dân mạng viết: “Nếu không tự khai báo thì đừng quy lỗi cho người khác phải phát hiện, báo cáo. Chúng tôi muốn sống.” Huyện Chính Định tại tỉnh Hà Bắc chỉ cách Bắc Kinh có 3 giờ đồng hồ trên xe lửa. Địa danh này nổi tiếng vì là nơi Chủ tịch Tập Cận Bình từng làm Bí thư Huyện ủy trong thời gian từ 1982-1985. Thiệt là chỉ vì con “ác quỷ” Corona (cách ông Tập gọi) mà người TQ cạn tình với nhau đến vậy. Và rồi bạn bè thế giới cũng…can tình quá đáng. Ngay cả các “đồng chí” như Bắc Triều Tiên, Nga cũng quá thẳng tay. Nhìn chung, hình như chỉ còn VN mình là “tận tình” nhất. Bất chấp bà con dân tộc các tỉnh Lạng Sơn, Quảng Ninh, các tỉnh biên giới…cuộc sống còn rất khó khăn, hàng trăm người TQ vào VN những ngày (chỉ ngưng các đường bay, tiếp tục mở đường sắt, đường bộ và mọi thứ đường khác) được thuyết phục về, mà nếu họ “em chả” không về thì được mời ăn ở, chăm sóc xét nghiệm miễn phí. Ôi, tình bạn…  
......

Virus Vũ Hán hay Virus Cộng sản đáng sợ hơn

Hình minh hoạ. Cảnh sát đeo khẩu trang bảo vệ đứng canh tại một nhà ga xe lửa ở Bắc Kinh hôm 27/1/2020 Trần Tuệ An - RFA| Trung Quốc vĩ đại Trung Quốc thời Tập Cận Bình đã có nhiều “ảo vọng” về việc “cai trị” thế giới với nhiều kế hoạch khổng lồ. Một trong những kế hoạch đó là “Made in China 2025”. Kế hoạch này nhằm giúp chính quyền Trung Quốc chi phối hoạt động sản xuất công nghệ cao trên toàn cầu. Kế hoạch thì rất vĩ đại, tuy nhiên, đầu năm 2020 cả thế giới đã chứng kiến, cái mà Trung Quốc đã xuất khẩu ra toàn thế giới không phải là công nghệ gì cao sang mà là một thảm hoạ y tế toàn cầu với tên gọi - Coronavirus Vũ Hán. Một số chuyên gia đã so sánh sự kiện virus Vũ Hán khởi phát từ Trung Quốc với sự kiện lây nhiễm virus bệnh than từ thành phố Sverdlovsk của Liên Xô năm 1979. Việc bùng phát bệnh than tại thành phố này đã khiến ít nhất 66 người tử vong. Khi nhà chức trách tới mở cuộc điều tra, họ tuyên bố rằng nguyên nhân do người dân ăn phải gia súc đã nhiễm mầm bệnh than. Tuy nhiên, đó chỉ là lời nói dối. Năm 1992, các nhà khoa học của trường đại học Harvard của Hoa Kỳ đã khám phá ra đó là một thử nghiệm vũ khí sinh học bí mật của quân đội Liên Xô. Năm 1986, tuy xảy ra thảm hoạ Chernobyl, nhưng chính quyền Xô Viết cũng ém nhẹm mọi thông tin và bằng chứng về tác hại của vụ nổ. Vũ khí sinh học Cho đến hiện nay, với sự bùng phát của loại coronavirus Vũ Hán, cũng đã có người nghi ngờ đó không phải là thiên tai, mà “nhân tai” từ các kế hoạch chế tạo vũ khí sinh học của quân đội Trung Quốc. Các nghi vấn về việc Trung Quốc thử nghiệm các vũ khí sinh học không phải là không có cơ sở. Chuyên trang về quân sự Defense One có điểm lại các thông tin mà phía Trung Quốc có tiết lộ về các ưu tiên cho các kế hoạch quân sự mà trong đó vũ khí sinh học luôn được coi là ưu tiên hàng đầu. Hình minh hoạ. Ống nghiệm có tên virus Corona. Hình chụp hôm 29/1/2020 Reuters Theo đó, năm 2010, một giáo sư đại học quân y của Trung Quốc là Guo Jiwei đã viết bài về ảnh hưởng của vũ khí sinh học tới các cuộc chiến trong tương lai. Năm 2015, Tướng He Fuchu - lúc đó là Giám đốc Học viện Quân y, sau này giữ chức Phó Giám đốc Học viện Quân sự Trung Quốc cũng cho rằng vũ khí sinh học sau này sẽ trở thành đỉnh cao tác chiến chiến lược. Năm 2017, Zhang Shibo - Tướng về hưu và cũng là Cựu Giám đốc Học viện Quốc phòng Trung Quốc có xuất bản một cuốn sách, trong đó kết luận rằng “Sự phát triển của công nghệ sinh học hiện đại là chỉ dấu cho thấy tính chất đặc biệt của một cuộc tấn công”. Năm 2017, trên tạp chí Khoa học về chiến lược quân sự - Một tạp chí chuyên ngành của Học viện Quốc phòng Trung Quốc cũng thể hiện quan điểm “sinh học là một lĩnh vực của chiến tranh quân sự”. Tình báo Trung Quốc núp bóng Trong thực tế, Trung Quốc cũng tìm nhiều cách để thúc đẩy việc phát triển công nghệ sinh học bằng nhiều cách khác nhau. Một cách nhanh nhất là tìm cách “tuyển dụng” các giáo sư đại học danh tiếng từ bên ngoài. Mới đây, một giáo sư danh tiếng của đại học Harvard đã bị Bộ Tư pháp Hoa Kỳ cáo buộc là đã vi phạm luật pháp Hoa Kỳ khi không khai báo trung thực về việc tham gia dự án với Trường đại học Vũ Hán của Trung Quốc cùng với việc nhận các khoản lương và tài trợ nghiên cứu từ đại học Vũ Hán lên đến con số cả triệu USD. Mặc dù khó có bằng chứng cụ thể, nhưng chúng ta nên biết rằng, có bàn tay của Cơ quan Tình báo Hoa Nam đằng sau việc “tuyển dụng” giáo sư này. Từ hồi cuối năm ngoái, Cơ quan Điều tra Liên Bang (FBI) đã phải ra thông báo về việc thận trọng trước các kế hoạch tuyển dụng người tài từ các Viện nghiên cứu và các Trường đại học tại Hoa Kỳ của Trung Quốc. Trong đó không loại trừ các chuyên gia về công nghệ sinh học. Coi rẻ sinh mạng người dân Bài học từ sự bùng phát bệnh than ở Liên Xô năm 1979 cho thấy rằng, các chính quyền cộng sản dường như không quan tâm tới sinh mạng người dân của chính họ, miễn là đạt được các mục đích họ mong muốn. Hình minh hoạ. Hình chụp hôm 26/1/2020: nhân viên y tế đứng canh chống sự lan rộng của virus corona ở điểm kiểm soát tại tỉnh Sơn Đông. AFP Các cách hành xử của chính quyền Liên Xô và Trung Quốc trước các thảm hoạ đều có điểm giống nhau. Đối với thảm hoạ bệnh than 1979 và Chernobyl 1986 thì do chính quyền Liên Xô gây ra. Đối với virus Vũ Hán, chưa có bằng chứng chính thức nên đây chỉ là nghi vấn. Tuy nhiên, cả chính quyền Liên Xô trước đây và Trung Quốc bây giờ đều giống nhau ở cách “ém nhẹm” thông tin về thảm hoạ, cho dù nó có thể đe doạ tính mạng của người dân đất nước họ. Khi thông tin về dịch virus mới xuất hiện, truyền thông Trung Quốc đã tìm cách ém nhẹm thông tin và giảm nhẹ độ nguy hiểm của dịch bệnh. Thậm chí công an địa phương còn truy tố 8 bác sĩ đã tìm cách thông tin về dịch bệnh. Thị trưởng thành phố Vũ Hán - ổ dịch, đã lên truyền hình Trung Quốc phân bua là tình trạng dịch bệnh muốn được thông báo phải có sự chuẩn thuận của cấp trên. Trung Quốc sau cùng cũng thừa nhận là phản ứng quá chậm trễ, khiến cho nhiều nạn nhân bị chết và số người bị nhiễm đã lan rộng. Chính việc che giấu thông tin bệnh dịch đã khiến nhiều người trên thế giới lo ngại về tính trung thực của Trung Quốc trước các vấn đề quốc tế. Chính vì vậy, mới đây, Ngoại trưởng Hoa Kỳ Pompeo đã khẳng định: “Đảng Cộng sản Trung Quốc đang hiện hình như trung tâm của các đe doạ của thời đại chúng ta”. Thế còn Việt Nam? Việt Nam thì đang bị nhiễm cả hai loại virus Vũ Hán và Cộng sản. Nhiều người rất ngờ vực khi lẽ ra Việt Nam phải là quốc gia bị nhiễm nhiều nhất, vì Việt Nam có 6 tỉnh phía Bắc giáp biên giới Trung Quốc với rất nhiều cửa khẩu trên bộ. Các cửa khẩu này một ngày có ít nhất hàng ngàn người qua lại. Chưa kể lượng khách du lịch Trung Quốc sang Việt Nam dịp Tết Nguyên Đán rất nhiều, cả trăm ngàn người. Hệ thống y tế Việt Nam thì không thể nói là tiên tiến và hiện đại như các nước phát triển được. Thế nhưng con số người Việt Nam bị nhiễm virus được nhà chức trách Việt Nam thông báo rất ít. Điều này khiến nhiều người rất ngạc nhiên, cho dù người đứng đầu Tổ chức Y tế Thế giới có nhắc tới Việt Nam như 1 trong 4 quốc gia có tình trạng lây nhiễm bệnh từ người sang người đáng lưu ý. Và vừa mới đây, Thủ tướng Chính phủ Việt Nam đã phải chính thức công bố dịch Corona, điều đó cho thấy nguy cơ nhiễm virus Vũ Hán ở Việt Nam rất nguy hiểm. Một số chuyên gia cho rằng, khả năng Việt Nam cũng “ém nhẹm” thông tin chính xác về số người nhiễm bệnh, giống như “ông anh” Trung Quốc vì cả hai cùng có sẵn virus Cộng sản như nhau. Mặc dù Chính phủ Việt Nam đã yêu cầu ngưng các chuyến bay tới và từ Trung Quốc. Tuy nhiên, còn các cửa khẩu trên bộ thì chưa có động thái gì, mặc dù đó là nguồn đe doạ lây nhiễm rất lớn. Trả lời báo chí, Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh cho biết là Việt Nam có ký kết Hiệp định về cửa khẩu với Trung Quốc cho nên không thể muốn đóng cửa biên giới là đóng mà phải có sự đồng ý của Trung Quốc. Tuy nhiên câu này sau đó đã bị xoá khỏi báo chí Việt Nam như chưa từng tồn tại. Kết luận Cũng có nhiều quốc gia đã từng bị dịch bệnh. Dịch bệnh là điều khó tránh khỏi trong bối cảnh biến đổi khí hậu và toàn cầu hoá như hiện nay. Tuy nhiên, cái mà quốc tế lo ngại là thái độ thiếu minh bạch về thông tin, lạm quyền, coi rẻ tính mạng của người dân thường mới là điều đáng lên án. Mà các căn bệnh này, chúng ta lại chỉ gặp ở những quốc gia Cộng sản mà Trung Quốc và Việt Nam đang là đại diện tiêu biểu. Vậy tại sao các nước cộng sản lại có căn bệnh này? Đó là sự độc tài được dung dưỡng trong cơ chế tập quyền. Xã hội thiếu vắng các cơ chế giám sát và kiểm soát quyền lực. Chính trong môi trường như vậy, nên mới dẫn tới căn bệnh này. Và cho dù virus Vũ Hán bị tiêu diệt thì sẽ có ngày xuất hiện một virus khác một khi virus Cộng sản chưa bị tiêu diệt. https://www.rfa.org/vietnamese/news/blog/which-virus-more-scary-02022020092921.html
......

90 năm đảng búa liềm

Phạm Đình Trọng - Bauxite Việt Nam|   Đảng búa liềm Việt Nam chọn ngày 3.2.1930 là ngày khai sinh tổ chức của họ. Từ đó, sau khi cướp được chính quyền và cướp được một vùng lãnh thổ để vỗ ngực xưng hùng xưng bá và ngạo ngược cưỡi đầu cưỡi cổ dân, hàng năm, cứ đến ngày sinh của đảng búa liềm, cả hệ thống truyền thông dối trá, lừa bịp của nhà nước búa liềm lại chạy hết công suất kể công lao tưởng tượng của họ. Nhờ có đảng, đất nước mới có độc lập, người dân mới có được cuộc sống như ngày hôm nay. Tác giả Phạm Đình Trọng (cựu đại tá QĐND) thăm Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh mới ra tù Ngoài những tội ác man rợ với người dân, đảng búa liềm khát máu đã để lại những trang đau thương đẫm máu nhất trong lịch sử Việt Nam. Ngoài những tội tày trời với quá khứ dựng nước và giữ nước vẻ vang của cha ông, đảng búa liềm ô nhục đã xẻ hàng ngàn cây số vuông đất biên cương, hàng vạn hải lí biển dâng cho vương triều búa liềm Đại Hán. Đảng búa liềm Việt Nam còn tội ác thăm thẳm không thể định lượng, không thể cân đo bằng đại lượng vật chất mà chỉ có thể tính bằng đại lượng vô giá là thời gian, bỏ phí thời gian vàng phát triển, giết hại, đọa đày, uổng phí những thế hệ vàng người Việt. 1. TRĂM NĂM PHÁP THUỘC BIÊN CƯƠNG VIỆT NAM MỞ RỘNG VÀ BỀN VỮNG, VĂN HÓA VIỆT NAM ĐƯỢC BẢO TỒN TRỌN VẸN VÀ PHÁT TRIỂN, QUYỀN CON NGƯỜI ĐƯỢC BẢO ĐẢM. THỜI VƯƠNG TRIỀU BÚA LIỀM, ĐẤT ĐAI CỦA CHA ÔNG BỊ MẤT, QUYỀN CON NGƯỜI CỦA NGƯỜI DÂN KHÔNG CÒN. Là thuộc địa của Pháp, nhưng nước Pháp xâm lược vẫn coi Việt Nam là một dân tộc có bản sắc văn hóa độc đáo riêng và rất coi trọng bảo tồn nền văn hóa đặc sắc Việt Nam. Cùng với việc mở đường sắt, đường nhựa, xây nhà máy phát điện, xây nhà hát, Pháp còn xây những tòa lâu đài ánh sáng làm bảo tàng, thư viện lưu giữ nền văn hóa đặc sắc Việt Nam. Nước Pháp còn có những nhà khoa học lớn giành cả cuộc đời khoa học cho việc sưu tầm, ghi chép, lưu trữ bản sắc văn hóa Việt Nam như nhà dân tộc học Georges Condominas (1921-2011). Nước Pháp cũng rất có trách nhiệm trong việc bảo toàn lãnh thổ Việt Nam đã được xác định trong lịch sử. Năm 1887, Pháp đã kí công ước với nhà Thanh xác định biên giới, dựng cột mốc phân chia rạch ròi giới hạn quốc gia hai nước Việt Nam – Trung Hoa. Tám năm sau, năm 1895, Pháp lại đòi nhà Thanh kí công ước biên giới Việt – Trung lần thứ hai. Với lí lẽ của lịch sử Việt Nam, với tầm văn hóa của nhà nước đang quản lí đất nước Việt Nam, người Pháp đàm phán và kí công ước biên giới 1895 đã giành lại cho Việt Nam một dải đất lưu lạc đang thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Hoa quản lý, nay là đất gồm các huyện Mường Tè, Phong Thổ, Sìn Hồ, Tam Đường thuộc tỉnh Lai Châu, các huyện Mường Chà, Mường Nhé, Tủa Chùa thuộc tỉnh Điện Biên. Một điều cần khắc ghi là: Cả hai công ước 1887 và 1895 đều xác định biên giới Việt – Trung cách xa thác Bản Giốc về phía Bắc 12 km. Kế tục triều nhà Nguyễn, người Pháp quản lí giữ gìn nguyên vẹn hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, dựng bia chủ quyền mang tên nước Việt Nam, đặt trạm khí tượng ở Hoàng Sa và Trường Sa. Pháp cũng xây dựng lại cổng nước bề thế, uy nghiêm trấn giữ phía Bắc ở Lạng Sơn, nơi diễn ra cuộc chia tay lịch sử của cha con Nguyễn Trãi. Cha bị giặc Minh bắt đưa sang đất giặc. Con dừng lại ở vạch giới hạn biên ải đau đớn nhìn theo cha rồi mang mối thù giặc trở về làm lên trang lịch sử chói lọi, cùng Lê Lợi dấy binh đánh tan giặc Minh xâm lược. Nay vương triều búa liềm Hà Nội đã cắt nửa thác Bản Giốc ở Cao Bằng và toàn bộ cổng nước ở Lạng Sơn dâng cho vương triều búa liềm Bắc Kinh. Thừa hận thù giai cấp, thiếu vắng lòng yêu nước, không đủ tầm quản lí đất nước và nhân cách thấp hèn của vương triều búa liềm Hà Nội đã giúp cho vương triều búa liềm Bắc Kinh dễ dàng thôn tính toàn bộ quần đảo Hoàng Sa và một phần trọng yếu trong quần đảo Trường Sa. Là một nền văn hóa lớn, nước Pháp đã đi đầu trong triết học Ánh Sáng với những nhà tư tưởng lớn Montesquieu (1689-1755), Voltaire (1694-1778), Jean-Jacques Rousseau (1712-1778) đã mở ra một thời kì sáng lạn cho loài người: Xác nhận sự có mặt của mỗi cá thể con người. Tách cá nhận khỏi bầy đàn. Khẳng định quyền con người: Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật. Nước Pháp cũng đi đầu trong cách mạng công nghiệp khởi đầu từ cách mạng tư sản dân quyền 1789. Thuộc địa Việt Nam bị thực dân Pháp cai trị vô cùng hà khắc nhưng trí tuệ Việt Nam tiếp nhận nền văn hóa Pháp đã tạo ra một đội ngũ trí thức lớn và đông đảo chưa từng có. Không có văn hóa Pháp, không có lớp học giả sừng sững trong thời gian như Trương Vĩnh Ký, Phan Châu Trinh, Nguyễn Văn Vĩnh, Phạm Quỳnh, Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường… và lớp văn nghệ sĩ để lại dấu ấn vàng son trong lịch sử văn hóa Việt Nam như Khái Hưng, Nhất Linh, Thạch Lam, Vũ Trọng Phụng, Vũ Hoàng Chương, Nam Cao, Nguyễn Tuân, Tô Hoài, Thế Lữ, Chế Lan Viên, Nguyên Hồng, Tô Ngọc Vân, Trần Văn Cẩn, Nguyễn Gia Trí, Bùi Xuân Phái, Lê Phổ, Mai Trung Thứ, Phạm Duy,… Lòng yêu nước và ý chí tự cường Việt Nam gặp cách mạng công nghiệp Pháp đã khích lệ những ý chí chấn hưng đất nước Việt Nam, tạo ra những nhà tư sản dân tộc và những doanh nhân công nghiệp, mở ra nền kinh tế công nghiệp Việt Nam với những nhà máy tư nhân, hãng buôn tư nhân, hàng trăm tờ báo và hàng chục nhà xuất bản tư nhân. Hãng buôn Bạch Thái Bưởi. Hãng sơn Nguyễn Sơn Hà. Các nhà xuất bản Đông Kinh Ấn Quán, Mai Lĩnh. Đời Nay. Tân Dân, Hàn Thuyên, Lê Cường… Những nhà tư sản dân tộc càng giầu tiền bạc, càng giầu lòng yêu nước như Đỗ Đình Thiện, Trịnh Văn Bô, Ngô Tử Hạ, Nguyễn Thị Năm… Đông Pháp Thời Báo, Đuốc Nhà Nam, Phụ Nữ Tân Văn, Gia Định Báo, Nhựt Trình Nam Kì, Lục Tỉnh Tân Văn, Thông Thoại Khóa Trình, Đại Nam Đồng Văn, Đại Việt Tân Báo, Nông Cổ Mín Đàm, Đăng Cổ Tùng Báo, Nam Kỳ Tuần Báo, Đông Dương Tạp Chí, Tiếng Chuông, Buổi Sáng, Ánh Sáng, Sài Gòn Mới, Công Luận, Nam Phong, Thần Chung, Ngày Nay, Khai Hóa Nhật Báo, Việt Nam Hồn Báo, Tinh Hoa, Hà Nội Báo, Thời Mới,… Không thể liệt kê xuể hàng trăm tờ báo giấy của tư nhân ra hàng ngày, hàng tuần ở các đô thị Việt Nam thời Pháp thuộc. Những tờ báo, tạp chí tư nhân phát hành rộng rãi trên cả nước mang ánh sáng văn minh công nghiệp đến với người dân vừa rời đồng ruộng ra thị trấn, thành phố. Sự có mặt của hàng trăm tờ báo tư nhân trong đời sống xã hội và những cuộc biểu tình hàng chục, hàng trăm ngàn người rầm rộ diễn ra trên cả nước suốt thời Pháp thuộc còn xác nhận một điều hiển nhiên của lịch sử và là sự đối chứng với xã hội Việt Nam thời búa liềm mông muội. Dù là kẻ xâm lược nhưng nước Pháp của văn minh công nghiệp, của cách mạng tư sản dân quyền cai trị Việt Nam đã bảo đảm quyền con người của người dân Việt Nam bị trị với những quyền cơ bản: quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do biểu tình. Trong khi nhà nước cộng sản Việt Nam cai trị người Việt Nam, những quyền con người cơ bản đó chỉ có trong giấc mơ của người dân. Vài chục người chỉ có tờ giấy, mảnh vải băng rôn trong tay tập hợp ôn hòa bộc lộ ý nguyện bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ môi trường sống, lập tức bị vu là thế lực thù địch, bị đánh đổ máu, gãy chân, chấn thương sọ não và phải nhận những bản án hàng chục năm ngục tù. 2. CÁCH MẠNG CÔNG NGHIỆP ĐƯA TƯ BẢN HOANG DÃ ĐẾN TƯ BẢN NHÂN VĂN, TẤT YẾU CŨNG ĐƯA XÃ HỘI LOÀI NGƯỜI TỪ NÔ LỆ SANG ĐỘC LẬP Con đường tất yếu của xã hội công nghiệp là đi từ tư bản hoang dã đến tư bản nhân văn. Công nghiệp tạo ra nhà tư sản. Nhà tư sản tích lũy tư bản ban đầu bằng bóc lột người lao động trong nước và đi xâm lược mở thị trường, vơ vét nguyên liệu ở thuộc địa. Đó là nanh vuốt của con thú tư bản hoang dã. Khoa học kĩ thuật khai sinh ra công nghiệp và công nghiệp lại thúc đẩy khoa học kĩ thuật phát triển. Tác động qua lại đó dẫn đến sản xuất công nghiệp ngày càng tinh xảo đến kì diệu vừa giải phóng con người khỏi dây chuyền công nghệ, vừa cho năng suất lao động rất cao, lợi nhuận rất lớn. Những cuộc cách mạng khoa học kĩ thuật nối tiếp đã đưa loài người bước những bước dài tới xã hội giầu có, văn minh, lương thiện. Lợi nhuận tư bản có được không phải từ bóc lột sức lao động nữa mà từ khoa học kĩ thuật và từ tài năng con người. Với khoa học kĩ thuật, cả thế giới đã là một thị trường rộng mở và với tài năng con người, mọi người đều có thể trở thành ông chủ, bà chủ, trở thành tư bản và là những tư bản nhân văn với hai bàn tay sạch và tâm hồn rộng lớn bao dung với số phận cả loài người và yêu thương, chia sẻ với thân phận từng con người như Bill Gates, Warren Buffett, Jeff Bezos, George Soros, Michael Bloomberg, Paul Allen, James Simons, Philip Anschutz, Dustin Moskovitz…, những ông chủ tư bản đã dốc túi ra hết tỉ đô la này đến tỉ đô la khác làm từ thiện khắp thế giới. Tính người được đánh thức trong xã hội công nghiệp văn minh. Sự bóc lột, ngược đãi với con người, với thiên nhiên trở thành tội ác trong luật pháp các nước văn minh và bị hiến chương Liên Hợp Quốc lên án, loại bỏ. Quyền con người của mỗi cá thể và quyền tự quyết của mỗi dân tộc được nhìn nhận. Từ giữa thế kỉ 20, thời tư bản nhân văn đã thực sự đến với xã hội loài người. Ngày 1.4.1960, Liên Hợp Quốc ra Nghị quyết 1514 của Đại Hội đồng Liên Hợp Quốc đòi hỏi các nước có thuộc địa phải trao trả độc lập cho các nước và các dân tộc thuộc địa. Nghị quyết xác định: “Sự nô dịch các dân tộc xuất phát từ ách cai trị, sự đô hộ và bóc lột của ngoại bang cấu thành sự phủ nhận các quyền cơ bản con người là trái với Hiến chương Liên Hợp Quốc và là một sự cản trở đối với việc thúc đẩy hòa bình và hợp tác trên thế giới. Tất cả các dân tộc có quyền tự quyết xuất phát từ quyền này, các dân tộc tự do quyết định địa vị chính trị của mình và tự do theo đuổi sự phát triển kinh tế, xã hội và văn hóa… Tất cả các quốc gia phải tuân thủ một cách nghiêm túc và chặt chẽ các quy định của Hiến chương Liên Hợp Quốc, Tuyên ngôn Nhân quyền Thế giới và Tuyên bố này trên cơ sở bình đẳng, không can thiệp vào công việc nội bộ của các quốc gia và tôn trọng chủ quyền của tất cả các dân tộc và sự toàn vẹn lãnh thổ của họ”. Bước vào xã hội công nghiệp, loài người bước vào thời phát triển rực rỡ, nhanh chóng đi đến giầu có, văn minh, đáp ứng mọi nhu cầu của con người, nâng con người lên tầm vóc khổng lồ làm chủ cả vũ trụ. Nhưng xã hội Việt Nam vừa bước vào công nghiệp, vừa bước vào văn minh đô thị thì đảng búa liềm Việt Nam ra đời đã dìm Việt Nam vào biển lửa bạo lực cách mạng và chiến tranh, dìm Việt Nam vào biển máu hận thù đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản, tách Việt Nam khỏi dòng chảy cuồn cuộn của thế giới trong cuộc sống công nghiệp đi đến ánh sáng văn minh, tròng ách nô lệ cộng sản vào thân phận người dân Việt Nam. Một thảm họa khủng khiếp và oan nghiệt đã giáng xuống đầu đàn cháu chắt lam lũ và đau khổ của các vua Hùng hiển hách. 3. CHẶN ĐỨNG BƯỚC PHÁT TRIỂN CỦA XÃ HỘI VIỆT NAM ĐANG TRONG DÒNG CHẢY ÀO ẠT CỦA LỊCH SỬ LOÀI NGƯỜI ĐI TỚI XÃ HỘI CÔNG NGHIỆP VĂN MINH, ĐẢNG BÚA LIỀM ĐƯA XÃ HỘI VIỆT NAM VỀ THỜI PHONG KIẾN TRUNG CỔ Đầu thế kỉ trước, một nhịp sống công nghiệp, một nền văn minh đô thị đang hình thành ở xứ sở của nền văn minh lúa nước Việt Nam. Là thuộc địa của nước Pháp công nghiệp, Việt Nam đang bước những bước đi đầu tiên vào xã hội công nghiệp, vào văn minh đô thị thời tư bản hoang dã. Theo tiến trình lịch sử, đã bước vào tư bản hoang dã tất sẽ đi đến tư bản nhân văn, đi đến quyền dân tộc tự quyết theo Nghị quyết 1514 ngày 1.6.1960 của Đại Hội đồng Liên Hợp Quốc, nước xâm chiếm thuộc địa phải trao trả độc lập cho nước thuộc địa. Quá trình công nghiệp hóa, đô thị hóa cũng là quá trình tất yếu khai dân trí, chấn dân khí. Nhưng ngọn lửa cách mạng vô sản do đảng búa liềm thổi bùng lên khởi đầu bằng cuộc bạo loạn của nông dân Xô Viết Nghệ Tĩnh “Trí Phú Địa Hào đào tận gốc, trốc tận rễ” đã dìm giống nòi Việt Nam vào biển máu hận thù giai cấp. Từ thảm họa Xô việt Nghệ Tĩnh 12.09.1930 đến thảm họa Đồng Tâm, Mỹ Đức, Hà Nội 09.01.2020, suốt 90 năm ròng cai trị bằng bạo lực, bằng chia rẽ, hận thù, chưa khi nào đảng búa liềm ngừng kích động người Việt giết người Việt. Giương ngọn cờ giải phóng dân tộc lừa dối để tập hợp người dân. Dùng sức mạnh nhân dân giành quyền thống trị. Nắm được quyền thống trị xã hội, đảng búa liềm hiện rõ chân tướng là một vương triều phong kiến. Vua phong kiến chỉ truyền ngôi cho con cháu trong dòng dõi nhà vua. Đảng búa liềm chỉ chuyển giao quyền lực cướp được của dân cho người trong đảng để đảng đời đời kiếp kiếp nắm quyền cai trị. Ở các nước dân chủ, mỗi nhiệm kì chuyển giao quyền lực là một dịp người tài trong dân được phát hiện và người dân lại được sử dụng quyền lực của mình chọn người tài trong dân quản trị đất nước. Với nhà nước búa liềm, quyền lực của dân là quyền ứng cử và bầu cử vào bộ máy nhà nước đã bị đảng búa liềm cướp mất, Chỉ người trong đảng mới được đảng búa liềm qui hoạch, phân chia cho chiếc ghế quyền lực. Những trò qui hoạch cán bộ của đảng búa liềm là sự ngang nhiên cướp đoạt quyền dân, là sự khinh bỉ miệt thị, xỉ nhục thậm tệ với người dân. Trong xu thế thời đại dân chủ, nhà nước búa liềm phải ghi vào hiến pháp quyền tự do bầu cử, ứng cử, quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, quyền lập hội, quyền biểu tình nhưng thực tế người dân Việt Nam hoàn toàn không có những quyền đó. Không còn những quyền con người cơ bản, không còn cá nhân, người dân chỉ là “quần chúng cách mạng”, là bầy đàn như thời Trung cổ. Phủ nhận những quyền con người cơ bản của người dân, đảng búa liềm đã đi ngược tiến trình lịch sử, chống lại Hiến chương Liên Hợp Quốc, chống lại Tuyên ngôn Nhân quyền thế giới. Lí tưởng xuất phát của học thuyết Mác xóa bỏ bất công, bóc lột, giải phóng con người là lí tưởng nhân văn. Nhưng những kẻ thực hiện học thuyết Mác bằng chuyên chính vô sản dùng bạo lực nhà nước tước đoạt quyền con người của người dân, người dân không còn cá nhân chỉ là bầy đàn nô lệ thời hồng hoang. Chủ nghĩa tư bản đi từ tư bản hoang dã đến tư bản nhân văn thì chủ nghĩa cộng sản đã đi con đường ngược lại, từ lí tưởng cộng sản nhân văn đến xã hội cộng sản hoang dã. Đưa dân tộc Việt Nam đi con đường ngược với tiến trình lịch sử loài người, đảng búa liềm đã kéo xã hội Việt Nam thụt lùi về thời phong kiến. Không chỉ đưa xã hội Việt Nam về thời phong kiến, đảng búa liềm còn đưa giống nòi Việt Nam vào thời Bắc thuộc đau thương, tủi nhục và tăm tối. 4. LẤY HẬN THÙ GIAI CẤP ĐÁNH TAN RÃ, LI TÁN KHỐI ĐOÀN KẾT DÂN TỘC, ĐẢNG BÚA LIỀM ĐÃ VIẾT NHỮNG TRANG Ô NHỤC NHẤT TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM Sát nách một đất nước khổng lồ ở phương Bắc, một nhà nước xâm lược mà lịch sử mấy ngàn năm tồn tại chỉ là liên tiếp những cuộc chiến tranh xâm lược, thôn tính lân bang và đất nước Việt Nam bé nhỏ, dân tôc Việt Nam hiền hòa luôn là nạn nhân của những cuộc chiến tranh xâm lược thảm khốc từ phương Bắc. Bí quyết duy nhất để dân tộc Việt Nam bé nhỏ vượt qua những cuộc chiến tranh xâm lược khốc liệt để tồn tại đến hôm nay là nhờ nền văn hóa Việt Nam đã kết dính dân tộc Việt Nam thành khối yêu thương đùm bọc, đoàn kết giống nòi giữ nước. Ngàn năm Bắc thuộc, dù tàn bạo chém giết, dù quyết liệt đồng hóa nhưng quân Hán, quân Tống, quân Minh, quân Thanh xâm lược không hủy diệt được văn hóa làng xã tạo nên tâm hồn người Việt, là chất keo gắn kết khối cộng đồng người Việt, tạo nên sức mạnh trường tồn của dân tộc Việt. Lấy giai cấp thống trị dân tộc, dùng người Việt mang hồn lạc loài cộng sản đấu tố, bắn giết người Việt không cộng sản, chỉ mấy chục năm cầm quyền, đảng búa liềm đã đánh phá, li tán tan tác khối đoàn kết dân tộc Việt Nam. Văn hóa Việt Nam là tiếng Việt được người dân sáng tạo, trau chuốt lên, là câu ca dao “Cô kia tát nước bên đàng / Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi”, là những tài hoa trong dân gian đã sáng tao ra cả nền nghệ thuật đồ sộ, phong phú và độc đáo Việt Nam. Văn hóa Việt Nam hội tụ, kết tinh lại đã tạo nên tầng lớp tinh hoa của đất nước thời nào cũng có. Tháng Chín, năm 1930 mới bảy tháng tuổi, đảng búa liềm Việt Nam đã tắm máu người Việt trong cuộc bạo loạn Xô Viết Nghệ Tĩnh “đào tận gốc trốc tận rễ” tầng lớp tinh hoa, Trí, Phú, Địa, Hào ở hai tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh. Cải cách ruộng đất 1953 – 1955 không phải chỉ tắm máu tầng lớp tinh hoa ở làng quê Bắc Bộ mà còn hủy diệt cả nền văn hóa làng xã ở chiếc nôi của nền văn minh sông Hồng. Rồi cải tạo tư sản, rồi tù đày trí thức trong vụ Nhân Văn – Giai Phẩm đều là những đòn chí tử đánh vào tầng lớp tinh hoa của dân tộc Việt Nam. Và đòn đánh vào khối đoàn kết dân tộc Việt Nam nặng nề, rộng lớn và đẫm máu nhất là chia đôi đất nước Việt Nam thành hai trận tuyến, chia đôi khối đoàn kết dân tộc Việt Nam thành hai phe đối kháng thù địch, bắn giết nhau suốt 20 năm trời từ 1955 đến 1975. Một dân tộc nhỏ bé phải đùm bọc, thương yêu nhau để giữ nước thì đảng búa liềm lại mang hận thù giai cấp chia đôi dân tộc thành hai chiến tuyến giết nhau. Đúng vào thời điểm cuộc nội chiến Nam Bắc lên tới đỉnh điểm, một mất một còn, là thời điểm kẻ thù truyền kiếp, nhà nước phương Bắc xâm lược cất quân đánh chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa của tổ tiên người Việt Sau cuộc nội chiến Nam Bắc tương tàn hàng triệu người không chấp nhận hồn lạc loài cộng sản lại bị đảng búa liềm tù đày mỏi mòn không án, không xét xử, khoét sâu thêm sự hận thù, li tán dân tộc. Trong xã hội loài người, khác biệt nhận thức, khác biệt trình độ tiến hóa, khác biệt lí tưởng thẩm mĩ, khác biệt tư tưởng là tất yếu. Nhưng với nhà nước búa liềm, công an, tòa án, nhà tù là ngôn ngữ đối thoại của nhà nước với những người dân không chấp nhận hồn lạc loài cộng sản, những người bộc lộ khác biệt chính kiến với nhà nước cộng sản. Chủ nghĩa cộng sản đã gây tội ác lớn nhất, khủng khiếp nhất trong lịch sử loài người, đã bị quốc hội của văn minh châu Âu ra nghị quyết lên án, đã bị loại bỏ khỏi đời sống chính trị thế giới. Sự thật hiển nhiên như vậy, chỉ những kẻ nhân cách thấp kém, đầu óc tối tăm mới cố bám víu vào tội ác cộng sản để mưu lợi riêng. Nhà nước búa liềm Việt Nam hiện nay là nhà nước của những người như vậy. Yếu kém, bàn bạo, mất lòng dân, nhà nước của một nhóm người đứng đầu đảng búa liềm đang triệt để chia rẽ li tán tan tác dân tộc Việt Nam để dễ bề cai trị. Dựa vào sức mạnh của đảng búa liềm Đại Hán để duy trì quyền cai trị vĩnh viễn, đảng búa liềm Việt Nam đang đưa dân tộc Việt Nam vào tăm tối nô lệ Bắc thuộc. 5. COI ĐẤT NƯỚC VIẾT NAM NHƯ TÀI SẢN RIÊNG CỦA NHÓM LÃNH ĐẠO, ĐẢNG BÚA LIỀM CHỈ LÀ LỰC LƯỢNG CHIẾM ĐÓNG LÃNH THỔ VIỆT NAM Với ý thức hệ giai cấp, lấy giai cấp thống trị dân tộc, đảng búa liềm đã thực sự là lực lượng chiếm đóng lãnh thổ Việt Nam, cướp đoạt giang sơn gấm vóc của dân tộc Việt Nam. Cướp được chính quyền nhà nước trong tay, họ liên tiếp viết Hiến pháp và hối hả làm luật để hợp pháp hóa việc cướp quyền dân và biến giang sơn gấm vóc của tổ tiên người Việt thành tài sản riêng của nhóm người đứng đầu tổ chức đảng. Từ đó tổ chức đảng mặc sức mang đất thiêng của tổ tiên ra cống nạp, đổi chác cho vương triều búa liềm Đại Hán đàn anh và quan chức đảng thì tha hồ vơ vét, cướp đoạt đất đai của dân, tài nguyên của nước. Đất nước phần mất đứt cho nước ngoài, phần còn lại thì bị băm nát, tan hoang bởi những nhóm lợi ích búa liềm, bởi Formosa, bởi Bauxite Tây Nguyên. Đất nước quặn đau những vết chém như ở đường sắt Cát Linh – Hà Đông, lở loét những vết thương như ở nhiệt điện Vĩnh Tân, Bình Thuận, như ở nhà máy đạm Ninh Bình… Người dân mất nhà cửa ruộng vườn, mất chốn dung thân, mất nguồn sinh sống, bơ vơ lưu vong ngay trên quê hương mình từ đời cha sang đời con, từ thế hệ ông bà sang thế hệ cháu chắt. Người dân Việt Nam hết thế hệ này đến thế hệ khác đổ mồ hôi biến bãi hoang, sình lầy thành đồng ruộng màu mỡ, hết thế hệ này đến thế hệ khác đổ máu giữ gìn dải đất Việt Nam yêu thương. Đó là những người chủ đích thực của đất nước, của lịch sử Việt Nam. Với chuyên chính vô sản, đảng búa liềm cầm quyền đã dùng bạo lực sắt máu công an, tòa án, nhà tù cai trị, nô dịch người dân Việt Nam. Người dân Việt Nam không còn tư cách chủ thể đất nước, không còn được coi là con người, mà chỉ là kho máu để đảng búa liềm say mê làm cách mạng và hối hả làm chiến tranh giành và mở rộng quyền cai trị, là kho sức người để đảng bóc lột và kho công cụ để đảng sử dụng. Đảng búa liềm từ nhóm năm, bảy người bơ vơ lang bạt lén lút tụ tập ở bãi cỏ vắng nơi xứ người thành lập đảng năm 1930 đến bốn triệu đảng viên ngạo nghễ cầm quyền hôm nay đều là người Việt Nam. Nhưng là những người Việt Nam mang hồn lạc loài cộng sản, mang dòng máu sôi sục hận thù giai cấp. Hồn lạc loài cộng sản và máu hận thù giai cấp đã làm cho họ trở thành giống người khác máu tanh lòng với người dân Việt Nam, coi người dân Việt Nam không chấp nhận cộng sản lạc loài là “thế lực thù địch”, là đối tượng để bạo lực chuyên chính vô sản đàn áp, tiêu diệt. Tội ác đảng búa liềm lạc loài để lại cho đất nước, cho giống nòi Việt Nam còn ghê tởm và khủng khiếp hơn tội ác của tất cả mọi loại giặc ngoại xâm đã từng dày xéo đất nước Việt Nam./.
......

Vi rút Cộng Sản nguy hiểm nhất

Ngô Nhân Dụng -  Người Việt| Hôm Thứ Sáu, 31 Tháng Giêng, 2020, có hai biến cố quan trọng. Ở Washington, Thượng Viện Mỹ đã bỏ phiếu không gọi thêm nhân chứng trong vụ Tổng Thống Donald Trump bị đàn hặc. Ở London, Anh Quốc đã chính thức rút ra khỏi Liên Hiệp Âu Châu, ba năm sau khi trưng cầu dân ý. Ở Mỹ thì người ta biết chắc chắn trong tuần tới Tổng Thống Trump sẽ được Thượng Viện tha bổng. Còn bên Anh thì chưa ai biết cuộc thương lượng trong vụ ly dị này sẽ đưa tới đâu. Riêng ở Trung Quốc không có biến cố nào mới. Nhưng một sự kiện quan trọng đang diễn ra bên ngoài nước Trung Hoa đáng chú ý hơn cả: Khắp thế giới, người ta đang muốn tránh không muốn gặp người Tàu. Vì bệnh dịch do virus Corona gây ra, phát lên từ Vũ Hán. Tại New York (Mỹ), Toronto (Canada), Tokyo (Nhật), Manila (Philippines), người ta tránh không tới Phố Tàu. Không tới cả những nơi người Tàu hay tới. Người da vàng, kể cả người Việt, cũng bị vạ lây. Báo Le Courrier Picard, ở miền Bắc nước Pháp đã viết tựa lớn, “Báo động Vàng,” sau đó phải xin lỗi. Một bà người Việt kể với báo Le Monde rằng có người lái xe qua đã la vào mặt bà rằng: “Tàu nhơ bẩn! Giữ lấy vi rút ở nước Tàu! Nước Pháp không hoan nghênh!” Sau đó hắn ta vọt xe qua vũng nước, bắn tung tóe lên bà này. Tại ngoại ô thành phố Toronto, Canada, phụ huynh yêu cầu một học khu đông trẻ em gốc Trung Hoa, hãy cấm con cái những gia đình mới từ Trung Quốc về không được đến trường trong 17 ngày. Năm 2003, bệnh dịch SARS, cũng phát xuất từ Trung Quốc, đã lan đến đây, làm 44 người thiệt mạng. Hội đồng học khu và nhiều tổ chức đã phải lên tiếng: “Mặc dù giống virus này xuất phát từ Trung Quốc, nhưng… trong hoàn cảnh hiện nay chúng ta phải đoàn kết như các công dân nước Canada và tránh tất cả các hành vi kỳ thị, đổ lên đầu những người gốc Á Đông và người Trung Quốc.” Nhưng ngay tại Á Đông, người dân cũng sợ không muốn gặp người Trung Quốc! Ông Ralph Recto, một dân biểu Philippines, đã hô hào tạm treo tấm bảng “Xin đừng bước vào” đối với tất cả du khách từ Trung Quốc tới. Dân Việt Nam, Nam Hàn, Nhật, và cả Hong Kong cũng vậy. Trên mạng Twitter, một danh mục “Người Tàu đừng tới Nhật” (#ChineseDon’tComeToJapan) mới xuất hiện đã có bao nhiêu người theo. Nhiều người gọi các du khách Trung Hoa là bọn “khủng bố sinh học” (bioterrorists). Ở Hong Kong, các tiệm ăn trong nhóm Kwong Wing đã thông báo trên trang Facebook của họ rằng cửa hàng sẽ chỉ tiếp các thực khách nói tiếng Anh hoặc tiếng Quảng Đông – tẩy chay không tiếp các người nói tiếng “phổ thông” tức ngôn ngữ chính thức của Bắc Kinh. Con virus hình vương miện (vì thế mang tên La Tinh là Corona), làm cho người Trung Hoa bị thiên hạ “tránh như tránh hủi.” Cái vương miện này đang đội trên đầu ông Tập Cận Bình, chủ tịch nước Trung Hoa. Ông đang đóng vai một hoàng đế, nắm quyền cả đảng và nhà nước, có thể cai trị suốt đời. Nhưng người Trung Hoa bị mang tiếng, bị xa lánh và khinh rẻ không phải vì có một ông hoàng đế ở nước Tàu. Thời nhà Đường, nhà Minh, cho đến đời Hoàng Đế Càn Long nhà Thanh, người Trung Hoa ra ngoài vẫn được thiên hạ kính nể. Tội nghiệp dân Trung Hoa lục địa bây giờ là họ đang phải sống trong chế độ Cộng Sản! Thành ra cái con virus hình vương miện phải gọi tên là vi rút Cộng Sản! Lý do: chính chế độ Cộng Sản bưng bít tin tức khiến bệnh dịch lan ra như “bất ngờ!” Người dân Trung Hoa và thế giới bên ngoài không kịp đối phó có hiệu quả nên nhiều người đã chết oan! Chính quyền thành phố Vũ Hán chịu trách nhiệm khi không loan tin bệnh dịch ngay khi mới phát hiện. Nhưng họ hành động đúng các quy trình do chế độ Cộng Sản đặt ra. Thị Trưởng Chu Tiên Vượng (Zhou Xianwang, 周先旺) nói trên đài truyền hình rằng sẵn sàng từ chức. Nhưng ông ta thanh minh rằng ông đã muốn loan báo tin có bệnh dịch sớm, ngay khi phát hiện, nhưng phải chờ cấp trên có cho phép hay không! Ai chết thì cứ chết. Phải chờ lệnh mới được nói! Nếu lệnh tới chậm trễ làm cho nhiều người thiệt mạng thì đó là cái số họ không may mắn! Tám người đã bị công an bắt giam. Họ bị kết tội loan tin đồn thất thiệt về bệnh dịch mới xuất hiện. Trong đó có các bác sĩ mới khám bệnh nhân xong, muốn báo tin cho đồng nghiệp! Bây giờ họ đã được tha, và nhiều người Tàu thấy mình may mắn. Vì sau khi được nghe các “tin đồn thất thiệt” này họ đã phòng ngừa sớm được mấy tuần lễ! Họ che miệng và mũi. Họ tránh không tới những chợ bán cầm thú hoang. Thoát chết! Trong lúc đó thì ông Tập Cận Bình vẫn kêu gọi các “chiến sĩ kiểm duyệt” phải “tăng cường hướng dẫn dư luận nhân dân” theo đúng chỉ thị của Trung Ương! Sống trong chế độ Cộng Sản là như vậy đó! Tập Cận Bình cố bưng bít thông tin để trưng bầy một bộ mặt tốt đẹp giả dối, nhưng chính con virus Corona đang lật mặt nạ đảng Cộng Sản. Trên bề mặt, Trung Cộng trổ tài cho cả thế giới kinh ngạc và thán phục tài kiểm soát dân chúng của họ. Bằng cách xây dựng một bệnh viện trị bệnh mới tối tân, chỉ trong hai ngày đã hoàn tất và hoạt động. Và cũng chỉ trong hai ba ngày đã giam giữ được 56 triệu người nghi ngờ mang bệnh! Nhưng bên trong hậu trường, là cảnh nhân viên của Bệnh Viện Công Đoàn, uy tín nhất ở Vũ Hán, đang thiếu thốn phải lên mạng kêu gọi cả nước gửi cho các thứ thuốc men, băng, bông, kim chích, thuốc chủng, vân vân. Ngay cả các bệnh viện ở thủ đô Bắc Kinh cũng kêu gọi dân đem tặng mạng che mặt và áo choàng đã khử trùng, Trung Cộng muốn thế giới thấy dân chúng trong nước đoàn kết chống bệnh. Nhưng người dân Vũ Hán và dân tỉnh Hồ Bắc đi tới đâu cũng bị đồng bào của họ xua đuổi! Không cho lên máy bay, lên xe buýt, không được vào khách sạn, quán ăn. Nghe giọng nói biết ngay là dân Hồ Bắc! Mời quý khách đi chỗ khác! Nhà báo ở nước Tàu cũng không thể xoay trở. Một cô phóng viên báo Tài Kinh (Caixin) nói rằng cả bọn cô gọi điện thoại từ Bắc Kinh xuống Vũ Hán xin nói chuyện với nhân viên một bệnh viện. Không ai muốn trả lời! Dù đã hứa sẽ giữ kín tên tuổi, cũng không ai dám nói! Vì họ sợ “sai đường lối” của Bộ Chính Trị! Bây giờ thì chúng ta hiểu tại sao dân chúng Hong Kong đã kéo nhau hàng triệu người biểu tình phản đối một dự luật dẫn độ, vì sợ sẽ bị đem vào trong lục địa xét xử trước các tòa án Cộng Sản! Và cũng hiểu tại sao dân Đài Loan đã nô nức bỏ phiếu tái nhiệm Tổng Thống Thái Anh Văn, vì bà tỏ thái độ cứng rắn hơn trong việc giao tiếp với Trung Cộng, so với ứng cử viên đối lập! Không ai muốn sống trong cảnh như dân lục địa! Cái con virus Cộng Sản nguy hiểm hơn tất cả các loại vi khuẩn khác. Tuy vậy phải biết rằng người dân lục địa cũng không vừa. Một người đặt câu hỏi trên trang mạng của mình: “Chúng ta hy sinh những quyền tự do của mình để đổi lại sẽ được (đảng Cộng Sản) bảo vệ. Nhưng bảo vệ cái gì như thế này? Chúng ta sẽ được họ đưa đi tới đâu nếu cứ chịu đựng mãi?” Câu “post” trên đã được 27.000 người bấm “thích, like” và đem chuyển đi hơn 7.000 lần trước khi bộ máy kiểm duyệt biết và xóa mất biến. Cái con virus Cộng Sản vẫn thống trị trong nước Trung Hoa!    
......

Chứng nhân của những điều bất khả

Hòa thượng Thích Thanh Tịnh Tuấn Khanh - nhacsituankhanh| Hòa thượng Thích Thanh Tịnh viên tịch ngày 30-1-2020, mang theo mình một phần lịch sử của Phật giáo chân chính Việt Nam, cũng như mang theo một phần đời biểu trưng cho rất nhiều người, trước một bước ngoặt trầm luân của người dân miền Nam Việt Nam. Tại ngôi chùa Phước Bửu tại Bà Rịa – Vũng Tàu, nơi mà ngài đã tìm đển để nương náu, chọn cho mình một cuộc sống lặng lẽ từ năm 2002 đến nay, ngài chống chọi với đủ các vết tích hằn thù trên thân thể mình, và cả những âm mưu hiểm độc của một thời kỳ đen tối sau năm 1975 mà nhà nước cộng sản Việt Nam nhắm vào Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất và các nhân sĩ, tăng sĩ Phật giáo. Lần cuối cùng mà hòa thượng Thích Thanh Tịnh lên tiếng, xuất hiện trước truyền thông đại chúng là vào năm 2006, lúc đó, chùa Phước Bửu, một trong những chùa hiếm hoi còn lại, trung kiên và sừng sững với danh hiệu cơ sở thuộc Giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Sự tồn tại của nơi này, và cả việc cho hòa thượng Thích Thanh Tịnh nương nhờ đã là cái gai trong mắt nhiều người có quyền thế. Hai lần trong đêm của năm 2006, chùa Phước Bửu bị đốt nhưng may sao cứu được. Là người luôn thức từ 2 giờ sáng để tụng kinh, hòa thượng Thích Thanh Tịnh nhận biết rõ sự kiện nên đã tham gia lên tiếng tố cáo âm mưu này, thành một trong những hồ sơ quan trọng được chuyển ra thế giới. Cũng như nhiều tu sĩ, trí thức, thương gia… của miền Nam, mà cho đến nay vẫn chưa ai giải thích được là vì sao mình phải chịu kiếp nạn, phải chịu tù đày, hòa thượng Thích Thanh Tịnh cũng đã bị biệt giam nhiều năm, rồi bị kết án 15 năm tù vì tội danh chống chính quyền. Nhưng năm 2000 rồi ông được thả ra sớm vì lúc đó ngài sống như đã chết, thương tật và yếu ớt. Nhưng may sau, ông lại hồi sinh với đời. Năm 1981, sau khi Giáo hội Phật giáo nhà nước, hay được người dân gọi là Phật giáo quốc doanh, được thành lập, các chuỗi kế hoạch nhằm xóa sổ các nhân sĩ, tăng già diễn ra quyết liệt. Trước tháng 9/1988, ngày mà nhà nước cộng sản Việt Nam kết án tử hình với các ngài Tuệ Sỹ, Lê Mạnh Thát… đã có hàng loạt các cuộc bắt bớ, tra tấn và ép cung để ngụy tạo chứng cứ Giáo hội Phật giáo Thống nhất âm mưu lật đổ chính quyền. Hòa thượng Thích Thanh Tịnh là một trong những đích ngắm cho việc tra tấn, ép cung như vậy. Có lẽ những kẻ chủ mưu thấy sự hiền lành và cam chịu của ngài là một yếu tố dễ hoàn thành hồ sơ. Thế nhưng nhiều tháng liền, với hình thức tra tấn hàng đêm, treo đèn cao áp cách đầu có vài mươi phân, đánh đập để buộc nhận rằng Giáo hội Phật giáo Thống Nhất có tàng trữ vũ khí, âm mưu liên kết các nhóm phục quốc để lật đổ chính quyền cộng sản, hòa thượng Thích Thanh Tịnh vẫn nhất định không chịu khai gian. Dẫn đến khi ngài được trả tự do, mắt đã lòa, mọi hoạt động cần đến hệ thống thần kinh đều khó khăn. Chỉ mới mùa thu năm ngoái, khi ngồi nắm tay Hòa thượng Thích Thanh Tịnh, hỏi về chuyện xưa, ông gật, và nói bằng tiếng nói đã bị vặn vẹo không rõ do trải qua quá nhiều cơn thập tử nhất sinh “Đúng rồi, con”. Ông hướng đôi mắt nhìn về một khoảng xa xăm nào đó của ký ức, rồi nói “buồn lắm”. Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy những vết hằn, mà tôi tự hỏi không biết là tuổi già hay những khổ nạn đã khắc dấu muôn lối trên mặt ông.    Chỉ thị số 20 của ông Lê Duẩn, dù được ký từ năm 1960, với sự thù ghét tôn giáo và chủ trương tiêu diệt tín ngưỡng, nhưng vẫn là tinh thần nòng cốt của các hoạt động thanh trừng, tiêu diệt sau 1975. Chùa chiền bị tịch thu, kinh sách bị đốt, các hòa thượng như Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ bị bắt giam, những người bất phục như Tuệ Sỹ thì bị tuyên án tử hình. Tương tự như hòa thượng Thích Thanh Tịnh, nhưng kém may mắn hơn là hòa thượng Thích Thiện Minh, đã bị tra tấn đến chết Trại thẩm vấn X4, đường Nguyễn Trãi, nay là Bộ Công An. Ông Đỗ Trung Hiếu, người nhận nhiệm vụ giải quyết số phận của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất, theo lệnh của Xuân Thuỷ, Bí thư Trung ương Đảng kiêm Trưởng ban Dân Vận, vì không chịu nổi gánh nặng này nên về sau, năm 1994, đã kể lại mọi thứ trong cuốn “Thống Nhất Phật Giáo” của ông ta. Như các hòa thượng Thích Quảng Độ hay Thích Không Tánh, việc không có một mảnh giấy tờ tùy thân nào để chứng minh mình là một công dân trên đất Việt, cũng là tình trạng của hòa thượng Thích Thanh Tịnh. Viện vào các chi tiết pháp lý để gây khó, để không cấp cho bất kỳ loại giấy tờ nào cho việc an sinh, vốn vẫn thường thấy ở các hệ thống chính quyền địa phương lẫn trung ương, như một cách trả thù hèn mọn luôn dành cho các vị hòa thượng của Phật giáo không muốn bị thế quyền giam cầm tinh thần. Ngày hòa thượng Thích Thanh Tịnh viên tịch, việc chứng tử cho ngài khởi đầu đã gặp không ít khó khăn do toàn bộ chính quyền địa phương nơi chùa Phước Bửu từ chối, bởi ngài không được cấp bất kỳ giấy tờ tùy thân nào khi bị đẩy ra khỏi nhà giam với tình trạng thoi thóp. Những lúc ngồi hầu chuyện hòa thượng Thích Thanh Tịnh, ông hay rơi nước mắt, và cười khi nghe kể về bạn bè, ngày xưa, và cuộc đời khi chưa phải qua kiếp nạn cộng sản. Tôi cứ hay nghĩ về một con người dễ mềm lòng và yếu đuối như vậy, sao lại có thể chịu đựng ngày qua ngày, vô vọng với những đòn tra tấn tàn bạo như vậy mà không ngã quỵ. Buổi chiều lần cuối cùng gặp ngài, sau khi ngồi một lúc lâu im lặng ngắm nhìn, tôi từ biệt ra về. Chợt ông nắm tay tôi, hỏi “cộng sản còn ác với dân không con?”. Không phải ông, mà tôi, nước mắt cứ chảy xuống, mà tôi sợ ông biết. Tôi cứ định viết về ông, và những lần gặp mặt hữu duyên đó, nhưng không kịp. Khi nghe tin ông mất, thì chỉ còn biết viết vài dòng, kể lại những gì mình biết về hòa thượng Thích Thanh Tịnh như một lạy chào. Mà không chỉ lạy riêng ông, còn là lạy một phần lịch sử và khổ nạn của đất Việt, người Việt đã bước qua những chương bất khả tư nghị không bao giờ cũ.      
......

Về chuyện rèn luyện những “hạt giống đỏ”?

Phạm Nhật Bình - Web Viettan| Bài báo đề ngày 22 tháng Giêng, 2020 của báo Tiền Phong, tiếng nói của Trung Ương Đoàn Thanh Niên Cộng sản HCM mở đầu bằng lời “giáo huấn” của ông Hồ lúc còn sống: “Cán bộ là cái gốc của mọi công việc, muôn việc thành công hoặc thất bại đều do cán bộ tốt hoặc kém.” Dĩ nhiên, các đệ tử cộng sản đời sau rất trân trọng những gì ông Hồ để lại, dù trong đó cái xấu nhiều hơn cái tốt. Còn lời nói của ông Hồ cũng chẳng có gì cao siêu vì sự thành công của các chế độ dân chủ Tây phương trong suốt một thế kỷ qua không bắt nguồn từ những cán bộ lão luyện về lý thuyết chủ nghĩa cộng sản mà ông Hồ học được từ Mạc Tư Khoa. Mặt khác các nhà lãnh đạo danh tiếng trên thế giới đều hiểu biết thật sâu sắc, muốn phục vụ và xây dựng đất nước thành công phải có cán bộ đầy đủ năng lực, kiến thức, thành tâm, nhất là biết tôn trọng dân chủ. Ngày xưa ông Hồ nhấn mạnh yếu tố cán bộ, nhưng ngày nay cán bộ đảng Cộng Sản chính là nguồn gốc của mọi sự đổ nát và tụt hậu của đất nước Việt Nam. Nguyên do, cán bộ đảng Cộng Sản thay nhau nắm quyền lực thật lớn nhưng không hề thông qua bất cứ một cuộc bầu cử nào có người dân tham dự, lại càng ngày càng thoát ly dân chủ hay nói khác đi họ thực hiện dân chủ trá hình. Sắp tới đây, vào đầu tháng Giêng, 2021 đại hội 13 của đảng CSVN khai mạc, vấn đề nhân sự trung ương càng làm cho Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng tốn nhiều công sức âu lo. Vì chính ông, ngoài chiếc 2 ghế tổng bí thư và chủ tịch nước, còn nắm giữ trong tay “Tiểu ban nhân sự” của đại hội 13. Lần này theo đánh giá của ông Trọng, Tiểu ban Nhân sự có một vai trò vô cùng quan trọng là chuẩn bị nhân sự cho đại hội, một yếu tố đưa đến thành công. Sẽ có một lớp cán bộ cũ về vườn và một lớp người mới được “đề bạt” vào trung ương, do đó đương nhiên mở ra một cuộc chạy đua giữa các phe phái, điều đã diễn ra từ những kỳ đại hội trước. Lớp cán bộ mới này sẽ được nâng lên từ những “hạt giống đỏ”, được đảng rèn luyện, o bế lâu nay. Hạt giống đỏ là một từ ngữ của đảng đặt ra để chỉ một giai cấp cộng sản kế thừa, là con em cháu chắt của những đảng viên đang nắm quyền bính tuyệt đối hiện nay. Hạt giống đỏ như tên gọi của nó, chẳng những đỏ từ đầu đến chân mà còn được rèn luyện trong bộ máy chính quyền, các học viện chính trị Mác-Lê, nơi xuất thân của tầng lớp tinh hoa xã hội chủ nghĩa. Ưu thế của các hạt giống đỏ là tương đối còn trẻ, có chỗ dựa vững chắc từ gia đình và được chọn lựa kỹ càng từ các địa phương. Theo bài báo của Tiền Phong, trong nhiệm kỳ sắp tới, có khoảng 180 hạt giống loại này chọn ra từ con số 250 cán bộ trẻ. Họ đã được địa phương “sát hạch” rèn luyện “đúng quy trình và đã được phê duyệt vào quy hoạch uỷ viên trung ương” hoặc chức vụ bí thư tỉnh uỷ, cấp trưởng các bộ, các ban, các ngành trung ương. Phải thừa nhận qua một quá trình cầm quyền hơn 70 năm trên đất nước Việt Nam, đảng CSVN đã đào tạo giai cấp kế thừa có bài bản từ chính gia đình, thân nhân đảng viên các cấp. Giai cấp kế thừa này không cần kiến thức, tài năng trong lãnh vực mà họ được bố trí, mà chỉ cần lòng trung thành tuyệt đối với đảng, nói cách khác đảng thực hiện đúng chân lý “hồng hơn chuyên”, cây kim chỉ nam trong vấn đề nhân sự. Tính liên tục của chế độ mà nền móng là sự cai trị độc tài theo chiều hướng ngày càng siết chặt, khiến người dân bị buộc phải chấp nhận đó là điều hợp lý theo câu “con vua thì được làm vua”. Tuy nhiên sự thành công của đảng CSVN trong việc rèn luyện, đề bạt hạt giống đỏ vào thành phần lãnh đạo cao cấp không suôn sẻ, tốt đẹp như người ta tưởng. Thử nhìn lại hai khoá trung ương gần đây nhất, rất dễ thấy các hạt giống đỏ của đảng sau thời gian ngắn đứng trong hàng ngũ lãnh đạo, đa số trở thành những “hạt giống thối” từ trong ra ngoài. Theo thống kê của Ban chỉ đạo trung ương chống tham nhũng, thành tích đốt lò của ông Trọng từ 2016 đến 2019 đã biến gần 70 cán bộ thuộc hàng lãnh đạo thành củi. Chẳng lẽ sau con số 70, đảng đã trở nên trong sạch và vững mạnh với nền độc tài của mình? Mà chuyện đó có lẽ nên gọi là thành tích đánh dẹp của phe tổng bí thư Trọng để đưa người phe mình vào những vị trí béo bở cả về kinh tế lẫn chính trị, hơn là chấn chỉnh nhân sự. Trong số những hạt giống thối này người ta thấy nổi bật nhất có những Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, hai cựu bộ trưởng Bộ 4T và một số cán bộ cao cấp khác của quân đội và công an, là vai chính trong những vụ án đốt lò. Đây là những hạt giống đỏ được mô tả là sáng giá mà đảng kỳ vọng và bố trí vào những chức vụ quan trọng trong bộ máy cầm quyền, có người leo lên đến uỷ viên Bộ Chính Trị. Nhưng sau đó họ nhanh chóng rơi vào vòng xoáy của hệ thống tham nhũng, cuối cùng làm củi cho ông Trọng đốt lò. Điều đó cho người ta thấy dù là hột giống đỏ được đảng chọn mặt gởi vàng, khi đạt tới đỉnh cao quyền lực thì lập tức trở thành những “cán bộ vua”. Không mấy chốc họ sa vào những đỉnh cao tối tăm khác đưa đến vành móng ngựa. Vậy phải chăng quy hoạch nhân sự “chiến lược” của đảng đã không thành công và công tác nhân sự với 180 hạt giống đỏ mà ông Trọng và Ban Tổ Chức Trung Ương đang ra sức xây dựng cho nhiệm kỳ tới cũng chỉ là công tác mang tính tuyên truyền nhiều hơn là thực chất. Cho dù ông Trọng lạc quan tuyên bố, đại hội 13 “là một dịp để ta sàng lọc cán bộ… Ai xứng đáng thì làm, không thì thôi. Không sợ thiếu cán bộ, không thiếu người tận trung với đảng, tận hiếu với dân”. Sự xứng đáng mà ông Trọng kỳ vọng nơi cán bộ của mình, cũng chính là kỳ vọng lò ông sẽ không thiếu củi đốt. Ông Trọng có quá lạc quan không khi sự “sàng lọc cán bộ xứng đáng” chỉ là cơ hội loại trừ lẫn nhau và đẩy những thành phần con ông cháu cha vào vị trí cầm quyền để quyền lực cộng sản tồn tại muôn đời. Cũng trong ý chí đó mà một bà phó chủ tịch Thành Hồ trước đây, đã diễn tả việc “con cháu các cụ” nắm quyền cai trị muôn dân bằng những lời lẽ đầy tự hào “Con lãnh đạo làm lãnh đạo là hạnh phúc của dân tộc”. Nếu nhìn vào giang sơn của Lê Thanh Hải, một thời làm “vua cán bộ” Thành Hồ thì những Lê Trương Hải Hiếu, Lê Trương Hiền Hoà hay Tất Thành Cang, Nguyễn Hữu Tín được đánh giá là tấm gương soi, là hạnh phúc của dân tộc. Họ được công khai cất nhắc lên hàng lãnh đạo đảng và chính quyền Thành Hồ để điển hình mạnh mẽ nhất cho sự suy thoái đạo đức, và cách mạng biến chất. Đó cũng là trường hợp của hạt giống đỏ Nguyễn Bá Cảnh, con trai của Nguyễn Bá Thanh, người được đàn em ở Đà Nẵng đánh giá là “kiệt xuất”. Sự thất bại của công tác nhân sự thật ra cũng đã được báo trước bằng Nghị quyết Trung ương 4 khoá 12 ngày 30 Tháng Mười, 2016. Nghị quyết này nêu lên 27 “biểu hiện suy thoái” của cán bộ được phân loại thành 3 nhóm một cách khá thẳng thắn. Thứ nhất, trong nhóm đầu tiên, 9 biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị sau đây, chỉ lược kê 3 điều quan trọng nhất: – Phai nhạt lý tưởng cách mạng, thiếu tin tưởng vào chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh; – Xa rời tôn chỉ, mục đích của đảng, phụ hoạ theo những nhận thức sai lệch, quan điểm sai trái; – Lười học tập chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh v.v… Thứ hai, 9 biểu hiện suy thoái về đạo đức trong đó người ta thấy có: – Cá nhân chủ nghĩa, cơ hội, vụ lợi, chỉ lo thu vén cá nhân. – Cục bộ, bè phái, kèn cựa địa vị, tranh quyền tranh chức. – Kê khai tài sản , thu nhập không trung thực v.v… Thứ ba, 9 biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong đó có thể ghi nhận: – Phản bác và phủ nhận chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hố Chí Minh, đòi thực hiện đa nguyên đa đảng. – Phản bác và phủ nhận nền dân chủ xã hội chủ nghĩa, đòi thực hiện thể chế tam quyền phân lập, phát triển xã hội dân sự. – Phủ nhận vai trò lãnh đạo tuyệt đối và trực tiếp của đảng đối với lực lượng vũ trang, đòi phi chính trị hoá quân đội và công an v.v… Như vậy qua Nghị quyết 4 khoá 12, 27 biểu hiện suy thoái của cán bộ chính là 27 cái tội nặng mà hầu hết đảng viên đều mắc phải, không loại trừ những hạt giống đỏ kế thừa của đảng. Với những tội trạng do chính đảng thừa nhận, hầu hết cán bộ trong đảng và chính quyền CSVN xứng đáng để nhân dân luận tội. Nghị quyết 4 khoá 12 cũng báo hiệu một tương lai không mấy sáng sủa cho đại hội 13, hay nói cách khác, chuyện rèn luyện những “hạt giống đỏ” của đảng chỉ mang tính tuyên truyền mà thôi. https://viettan.org/ve-chuyen-ren-luyen-nhung-hat-giong-do/  
......

Cần dạy cho Phạm Bình Minh hiểu Việt Nam là một quốc gia có chủ quyền

 Phạm Bình Minh Phạm Minh Vũ| Chiều ngày 30/1, tại phiên họp Chính phủ Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh cho biết “Việt Nam và Trung Quốc có ký kết hiệp ước, nếu liên quan an ninh và dịch bệnh thì có thể đóng cửa nhưng phải có thỏa thuận giữa hai bên chứ Việt Nam không thể đơn phương”. Phạm Bình Minh lên cót tiếp rằng: “Việc đóng cửa biên giới phải liên quan đến 2 tình hình là an ninh và dịch bệnh nhưng phải có thỏa thuận 2 nước, báo trước 5 ngày”. Tôi không biết hiệp ước mà Phạm Bình Minh nhắc tới là cái hiệp ước nào, vì VN và TQ ký kết quá nhiều hiệp ước, Mật ước cũng có, hiệp ước công khai cũng có. Nhưng, nếu căn cứ theo pháp lý hiện nay, thì Theo Hiệp định về Cửa khẩu và Quy chế quản lý cửa khẩu biên giới trên đất liền Việt Nam-Trung Quốc là có căn cứ và có cơ sở nhất. Nhưng Phạm Bình Minh cố tình hiểu sai hoặc là kiến thức về pháp luật, về điều khoản ký kết trong hiệp định này rất kém, nếu không muốn nói là chẳng hiểu gì về luật cả. Tại Khoản 3 Điều 5 của Hiệp định về Cửa khẩu và Quy chế quản lý cửa khẩu biên giới trên đất liền Việt Nam-Trung Quốc nêu rõ: “Để bảo vệ lợi ích xã hội, an ninh quốc gia hoặc vì lý do thiên tai nghiêm trọng, dịch bệnh truyền nhiễm lớn, dịch bệnh động thực vật và các trường hợp bất khả kháng khác, một Bên có thể tạm thời đóng hoặc hạn chế việc qua lại cửa khẩu. Tuy nhiên, cần phải thông báo cho phía Bên kia trước 5 ngày, trong trường hợp khẩn cấp không được ít hơn 24 giờ.” Nghĩa là căn cứ vào quy định này, trong trường ứng phó khẩn cấp với bệnh dịch truyền nhiễm do virus Corona gây ra, phía Việt Nam hoàn toàn có thể đơn phương đóng cửa biên giới với Trung Quốc, với điều kiện chỉ cần thông báo cho phía Trung Quốc biết trước không được ít hơn một ngày, chứ không cần phải theo thỏa thuận với phía Trung Quốc thì mới được phép đóng cửa biên giới như thông tin mà Phó thủ tướng Phạm Bình Minh đã nêu. Đó là theo luật đã ký kết mà Minh còn hiểu sai, còn hiểu theo cách một Ngoại trưởng mà phát ngôn kiểu không quan tâm hàng triệu sinh mạng người Dân như thế thì liệu ngồi vào chức vụ đó liệu có xứng đáng? Quốc gia VN là quốc gia có chủ quyền, có độc lập, dù bất cứ trường hợp nào mà người dân bị nguy hiểm cho dù phải vi phạm hiệp ước thì một chính phủ tốt, một chính phủ vì dân sẽ hành động là làm theo ý nguyện của nhân dân. Chứ không phải theo cái hiệp ước nào đó do các ông ký kết. Theo tôi nghĩ cần dạy lại cho Phạm Bình Minh hiểu VN là một quốc gia có chủ quyền. Chứ không phải là một đặc khu của TQ mà muốn đóng cửa biên giới phải có sự đồng ý của TQ. Cha Minh sẽ cảm thấy nhục nhã vì có đứa con như Minh đấy.    
......

Bộ công an giỏi đến đâu?

Thiếu tướng Nguyễn Duy Ngọc, Thứ trưởng Bộ Công an (mặc sắc phục) và Trung tướng Lê Đông Phong, Giám đốc Công an TPHCM (mặc thường phục) Phạm Minh Vũ| Đây là Thiếu tướng Nguyễn Duy Ngọc, Thứ trưởng Bộ Công an (mặc sắc phục) và Trung tướng Lê Đông Phong, Giám đốc Công an TPHCM (mặc thường phục) có mặt tại thực địa vào chiều ngày hôm qua cũng là chỉ huy chiến dịch truy bắt tên khủng bố đảng viên cộng sản, thượng uý công an Lê Quốc Tuấn. Duy Ngọc bay từ Hà Nội vào. Tay súng khủng bố Lê Quốc Tuấn là người gây ra vụ khủng bố đẫm máu gây chết tổng cộng 5 mạng người và một người bị thương tại sới bạc Củ Chi, và cướp luôn tài sản trưa ngày 29-01-2020 và khuya đó gây thêm vụ nổ súng. Đến hiện tại, tung tích Tuấn biệt danh là Tuấn Khỉ vẫn đang là ẩn số. Bộ công an đã thật sự thất bại trong trận vây bắt trưa ngày hôm qua tại rừng Tràm Củ Chi với sự có mặt của Thứ trưởng bộ công an từ Hà Nội vào, kết hợp là xe bọc thép khoảng 600 quân mang theo khí tài quân sự hạng khủng. Nên sáng nay Bộ công an phải nhờ Bộ quốc phòng đem quân đội vào truy sát tên khủng bố đảng viên công an Tuấn Khỉ cùng với đó là phát lệnh truy nã.   Câu hỏi đặt ra tại sao Thứ trưởng bộ công an kéo quân vào mà không tìm ra tung tích của Tuấn? Thực sự mà nói, Chỉ huy chiến dịch là Đại tướng Tô Lâm ở Hà Nội, Duy Ngọc vào có mặt cho hoành tráng, với cú lừa là gây ra một vụ nổ súng cướp tài sản đêm 29 rạng sáng 30 ở Củ Chi, Tuấn khỉ bỏ chiếc điện thoại IPhone lại giữa rừng với tình trạng máy mở nguồn. Công an dùng nghiệp vụ theo dõi thì tín hiệu phát đi với vị trí là ở giữa rừng Tràm Củ Chi. Thực ra đó là nghiệp vụ của Tuấn đã học được trong trường công an, mà cơ bản ai cũng biết. Tuấn đánh lừa cả bộ công an với một thủ thuật đơn giản. Nhưng thực ra đêm đó Tuấn khỉ gây nổ súng là dồn quân về đó để đánh lạc hướng. Nổ súng giữa đêm thực ra vụ nổ súng là Tuấn tính toán cả, là đã tẩu thoát ngay lúc đó, chứ không phải ở giữa rừng mà chờ thứ trưởng vào bắt đâu. Nghĩa là nghiệp vụ tình báo của VN quá kém. Tuấn Khỉ học được món nghiệp vụ cơ bản đó cũng nhờ bộ CA dạy, giờ Tuấn đem làm màu với Bộ công an, làm Tô Lâm chới với. Người ta tưởng Tuấn có phép thần thông mà thoát khỏi vòng vây 600 công an với đầy đủ khí tài quân sự, thực ra Tuấn có ở đó đâu, chó nghiệp vụ thả ra mà có tóm được sợi tóc của Tuấn đâu? Bộ công an dạy Tuấn nghiệp vụ, Tuấn dùng nó để trêu ngươi, người cay cú nhất là Thứ trưởng Duy Ngọc mất công từ Hà Nội vào tưởng Tuấn ở trong rừng thật, tưởng món hời nên sốt sắng ngồi chờ để lập công trạng dâng bộ chính trị mong sau trận này sẽ được lên hàm. Ai ngờ... Tuấn khỉ lừa bằng cách quá đơn giản! Quá quê nên Duy Ngọc về Hà Nội sáng nay và rút quân khỏi Củ Chi. Cái này giống cái cách Vũ Quang Dũng học khoá huấn luyện mật vụ ở Đức vào năm 2001, đến 16 năm sau Dũng đem nghiệp vụ đó ra để phạm pháp trên nước Đức trong vụ bắt cóc TXT. Cùng với Tướng Đường Minh Hưng móc 800€ ra thanh toán khách sạn ở Berlin sau khi phạm pháp, mới thấy nghiệp vụ tình báo VN phải gọi là cười ra nước mắt. Nhưng sát hại một Ông già 58 tuổi đảng chưa hề bị kỷ luật thì ra tay cực kỳ giỏi và chuyên nghiệp. Đem cả mấy ngàn quân đi tiêu diệt một gia đình lão thành cách mạng rất giỏi, rất đẹp. Để trả lời câu hỏi ở đề bài , nếu nói bộ công an VN giỏi thì không đúng, nói dở càng không đúng. Câu trả lời chuẩn là giỏi đàn áp dân nhưng với giặc thì...    
......

Xung đột lợi ích

Ảnh Gs Charles Lieber Thanh N. Truong| Sáng thứ 3 ngày 28-1-2020 khi báo Bloomberg đăng tin này đầu tiên thì hầu như tất cả các GS ngành Hóa ở Mỹ và các nhà nghiên cứu về hóa học trên thế giới đều biết tin này. Là người trong cộng đồng hóa học ở Mỹ, cá nhân tôi biết Charles. Đây là một tin chấn động trong cộng đồng khoa học vì Charles Lieber là một nhà hóa học nỗi tiếng trên thế giới. Nhiều đồng nghiệp đặt vấn đề 'Tại sao phải làm vậy?' 'Bộ ông ta cần tiền đến thế sao?', .... Để cho người đọc hiểu rỏ một tí xíu về vấn đề, tôi xin chia sẻ thêm một tí thông tin. GS Đại học nghiên cứu Mỹ thường là hợp đồng lao động 9 tháng/năm (9 tháng dạy, 3 tháng hè không dạy nên không nhận lương). Nếu GS có tiền từ các đề tài NCKH thì có thể rút từ đó ra 3 tháng lương nữa. Cho nên cho dù GS có một đề tài vài trăm ngàn USD hay vài chục triệu USD từ nhiều đề tài, GS ấy chỉ có thể rút ra 3 tháng lương từ mức lương của mình mà thôi và không thể hơn. Yêu cầu của quỹ NCKH là GS ấy phải có mặt ở Mỹ trong mùa hè (ngoại trừ các chuyến đi hội nghị QT) để thực hiện nghĩa vụ quản lý NCKH đó. Nếu có hợp tác với các phòng lab ở nước ngoài trên hướng nghiên cứu của đề tài cũng phải nêu. Hai mục cuối là điều mà Charles bị nghi phạm tội chứ không phải từ việc nhận lương $50,000/tháng và hơn $150,000/năm tiền chi phí ăn ở từ ĐH CN Vũ Hán. Tuy nhiên với số tiền lớn như thế thì lòng tham của con người thật sự không có giới hạn. Tôi từng nghe từ vài người bạn 'Ở VN các gì không thể mua được bằng tiền thì có thể mua được nó bằng rất nhiều tiền!' Có thể câu nói đó đúng ở đây. Năm 2009 tôi cũng có một cựu postdoc từ Bắc kinh qua Utah thăm và có nêu vấn đề về việc xây dựng phòng lab ở TQ nhưng tôi từ chối. Năm 2007 tôi về VN giúp thành phố HCM xây dựng Viện Khoa Học và Công Nghệ Tính Toán. TP không trả lương cho tôi mà chỉ trả chi phí đi lại và ăn ở vì lúc bấy giờ thật sự TP không có một cơ chế về lương nào cho VK và nếu có thì không thể nào ở mức lương ở Mỹ. Nếu như thế thì không đáng để 'bị lĩnh đủ' như ông Lieber. Hahaha còn nếu TP chấp nhận trả $50,000/tháng thì không chừng lòng tham của tôi cũng nỗi dậy à!!!!! Nhưng để tránh vị phạm cơ chế sử dụng kinh phí NCKH tôi đã không trích một phần nào trong quỹ NCKH để trả 3 tháng lương. Nói cách khác về hợp tác với VN tôi chấp nhận mất 3 tháng lương/năm!!!! Và dần dần tôi cũng đóng dần các đề tài NCKH ở trường và dần mất đi vị thế trong cộng đồng khoa học thế giới --> Đây là cái giá mà cá nhân tôi phải trả từ năm 2007 đến cuối 2017 khi quyết định về hợp tác với Việt Nam. Chính phủ Việt Nam và lãnh đạo TP HCM không biết sự hy sinh này. Không phải tôi muốn kể công ở đây nhưng nói ra để các bạn hiểu rằng để một GS VK Mỹ giúp một tổ chức NCKH ở nước ngoài nào có tính dài hạn thì có rất nhiều hạn chế và chỉ có người đó biết những hạn chế đó và cái giá phải trả. Tôi chấp nhận trả cái giá bằng việc mất rất nhiều thu nhập cho cá nhân hàng năm và chấp nhận mất nhiều uy tín khoa học trên diễn đàn thế giới để không để mình bị rơi vào những nguy cơ như ông Lieber bị ngày nay. Chắc chắn ông Lieber sẽ phải đi tù và cũng sẽ mất vài triệu tiền luật sư biện hộ. Nhưng cái ông thật sự mất mà là vô giá - đó là danh dự và lòng tự trọng. Thật đáng tiếc cho một tài năng! ***** Một giáo sư Harvard bị truy tố tội che giấu cộng tác với Trung Quốc Sân trường Đại Học Harvard. (Hình: AP Photo/Charles Krupa) BOSTON, Massachusetts (AP) – Một giáo sư Đại Học Harvard vừa bị truy tố về tội nói dối về mối quan hệ với một chương trình tuyển mộ tài năng thế giới của chính quyền Trung Quốc, đồng thời cũng che giấu các món tiền nhận được từ Bắc Kinh, trả cho các công trình nghiên cứu của ông này, theo nhà chức trách liên bang hôm Thứ Ba, 28 Tháng Giêng. Giáo Sư Charles Lieber, khoa trưởng khoa Hóa Học và Sinh Hóa của trường Harvard, bị cáo buộc là che giấu sự can dự của ông vào chương trình “Ngàn Tài Năng” (Thousands Talents Plan) của Trung Quốc, được thành lập nhằm mục đích tuyển mộ những người ở ngoại quốc có liên hệ tới hay có hiểu biết về những kỹ thuật tân tiến và các tài sản trí tuệ. Ông Lieber bị bắt vào sáng Thứ Ba trong văn phòng tại trường Harvard, theo giới hữu trách. Ông dự trù sẽ phải trình diện trước tòa để nghe cáo trạng trong ngày Thứ Ba. Nhà chức trách cũng loan báo việc truy tố một nhà nghiên cứu ở đại học Boston University, người bị cáo buộc là nói dối về mối quan hệ với quân đội Trung Quốc. Nguồn tin này nói rằng cô Yanqing Ye, một thiếu úy trong quân đội Trung Quốc, đã có các hoạt động có lợi cho quân đội quốc gia này khi theo học tại trường Boston University, gồm cả việc tiến hành nghiên cứu và gửi các hồ sơ tài liệu về Trung Quốc. Biện Lý Liên Bang Hoa Kỳ Andrew Lelling gọi hai vụ này chỉ là một thí dụ nhỏ trong nỗ lực của Bắc Kinh nhằm bòn rút sự hiểu biết khoa học kỹ thuật Hoa Kỳ để làm lợi cho Trung Quốc. Một nhân viên FBI ở Boston, ông Joseph Bonavolonta, nói: “Không quốc gia nào là mối đe dọa lớn hơn, trầm trọng hơn hoặc có tính cách lâu dài hơn là Trung Quốc.” Ông Bonavolonta nói thêm: “Mục đích của chính quyền Cộng Sản Trung Quốc, nói một cách giản dị, là thay thế Hoa Kỳ ở vị trí siêu cường thế giới và họ sẵn sàng có hành vi phạm pháp để đạt được điều này.” Theo cáo trạng, giao kèo của Giáo Sư Lieber với chương trình “Ngàn Tài Năng” của Trung Quốc là mỗi tháng ông được trường Wuhan University of Technoglogy trả $50,000, cùng thêm các chi phí sinh sống lên tới $158,000. Ông cũng được cấp cho hơn $1.5 triệu để thành lập một phòng nghiên cứu tại trường này. Các giới chức Đại Học Harvard nói Giáo Sư Lieber hiện đang được tạm thời cho nghỉ dạy, và nhà trường cũng cộng tác với FBI trong cuộc điều tra. (V.Giang) - nguoi-viet.com  
......

Bệnh dịch Tập Cận Bình?

Ngô Nhân Dụng -  Người Việt| Gọi tên bệnh dịch Vũ Hán thì tội nghiệp cho 11 triệu dân thành phố này, nơi mà du khách có thể tới thăm Hoàng Hạc Lâu với cả một bức tường chép bài thơ Thôi Hiệu, và nhìn thấy cả bãi Anh Vũ và Hán Dương ở bờ bên kia dòng Trường Giang. Đề nghị gọi bệnh dịch mới bùng phát ở nước Tàu là bệnh dịch Tập Cận Bình, chủ tịch đảng Cộng Sản Trung Quốc. Bởi vì chính guồng máy bưng bít thông tin của chế độ Cộng Sản đã làm cho cơn bệnh bùng lan nhanh chóng và nguy hiểm hơn. Chính quyền Cộng Sản loan tin vào cuối Tháng Mười Hai, 2019, họ mới phát hiện căn bệnh mới, do một loài virus Corona (coronavirus) gây ra. Nhưng sự thật là họ đã biết từ Tháng Mười Một, kéo qua Tháng Mười Hai sang giữa Tháng Giêng, 2020. Lúc đó Ủy Ban Y Tế Toàn Quốc mới xác nhận đây là virus Corona, vì nếu không thì sẽ chết nhiều người hơn vì không thể ngăn bệnh lan truyền. Năm 2002, một loài virus cùng loại virus Corona đã gây cơn bệnh dịch viêm phổi SARS khiến tốc độ tăng trưởng kinh tế Trung Quốc giảm mất 2% (từ 11,1% xuống 9,1%). Vậy mà khi nhận diện “chính nó” rồi họ vẫn còn giữ kín! Chắc họ hy vọng sẽ chạy nhanh hơn loài virus! Vì bưng bít thông tin hàng tháng trời nên chính các nhân viên trong nhà thương cũng không được đề phòng. Một bệnh nhân ở Vũ Hán đã truyền bệnh cho 14 người khác kể cả các bác sĩ, y tá. Vì tin tức được đưa ra quá trễ, chỉ trong một tuần lễ sau khi chính quyền công nhận có bệnh dịch thì số bệnh nhân đã tăng gấp mười lần! Nếu không phải vì Tập Cận Bình và đảng Cộng Sản của ông ta, thì không nhiều người chết oan như vậy. Tại Quận Cam, California, khi khám phá ra một người từ Vũ Hán bay về, được đưa vào bệnh viện vì mang virus Corona thì tất cả các cơ quan truyền thông công và tư đều loan tin. Chưa đầy một ngày, lại có tin thêm một người nữa. Muốn ngăn ngừa bệnh dịch thì phải thông tin nhanh chóng và đầy đủ. Một chính quyền bưng bít tin tức bệnh dịch là phạm tội giết người hàng loạt. Năm 1918, thế giới đã trải qua một bệnh dịch khủng khiếp, thường gọi tên là Bệnh Cúm Tây Ban Nha (Spanish flu). Thực ra bệnh phát xuất từ Trung Quốc, Mỹ, và Pháp đã làm chết hàng trăm ngàn người nhưng chính quyền các nước đó giữ bí mật vì đang dự cuộc chiến tranh chống Đức và Vương Quốc Áo Hung. Họ đều sợ nếu loan tin thì dân chúng và binh lính hoang mang! Tới khi Alphonse XIII, vua Tây Ban Nha là một nước trung lập trong cuộc chiến, bị ngã bệnh, lúc đó thế giới mới biết có một bệnh dịch đang lan ra toàn cầu. Biết quá trễ, trong vòng một năm có 50 triệu người chết khắp thế giới, nước Mỹ cũng mất 700.000 người. Tập Cận Bình vẫn kiên trì kiểm soát thông tin để bảo vệ uy quyền của chính mình và của đảng Cộng Sản. Việt Nam cũng như Bắc Hàn và Trung Quốc không có một cơ sở truyền thông tư nhân, độc lập nào. Tất cả đều chỉ để phục vụ đảng Cộng Sản. Hàng triệu người Uighurs đang bị giam trong các trại cải tạo sẽ làm mồi cho virus Corona. Bắc Kinh còn tàn nhẫn không cho phái đoàn y tế Đài Loan tới dự một hội nghị tìm cách ngăn chặn căn bệnh mới của WHO (Tổ Chức Y Tế Thế Giới). Đến các mạng xã hội cũng bị kìm kẹp. Cảnh sát Trung Cộng đã theo dõi và cảnh cáo các công dân mạng, tố cáo họ “loan truyền tin giả” về loài virus. Chính sách bưng bít thông tin này sẽ giết người! Hai ngày trước khi chính quyền thành phố Vũ Hán thú nhận bệnh đã phát khởi, họ còn tổ chức một “đại yến” cho 100.000 người, mỗi người đem phần ăn của mình tới dự! Trong khi 100 ngàn người lo ăn nhậu thì những con virus Corona cũng đang mở dạ yến trong khí quản và buồng phổi của nhân dân Vũ Hán! Tờ báo bán chạy nhất ở Vũ Hán không dám đăng một bản tin nào về bệnh dịch lên trang nhất, suốt ba tuần lễ, cho tới khi Tập Cận Bình lên ti vi chính thức báo động! Ngày 10 Tháng Giêng, 2020, đài truyền hình nhà nước vẫn “lạc quan” loan tin bệnh dịch lần này rất nhẹ, được kiểm soát chặt chẽ, trước khi Tập Cận Bình lên ti vi kêu gọi thế giới hỗ trợ ngừa bệnh. Ngoài chính sách bưng bít thông tin có thể giết người ra, đảng Cộng Sản Trung Quốc còn phạm một tội ác khác: Duy trì một guồng máy thư lại trung thành nhưng bất lực. Một tập đoàn tham nhũng không ai lo tới sức khỏe, của người dân cũng như các gia súc dân nuôi để sống. Trong năm ngoái, một bệnh dịch mang tên “Phi Châu” đã giết chết một nửa số heo trong nước Tàu (tức một phần tư heo thế giới). Tất cả chỉ vì chính quyền không có một hệ thống báo động kịp thời và không chuẩn bị các phương pháp ngăn ngừa! Các cán bộ phát tiền cho nông dân nếu họ giết cả đàn heo đem chôn nếu một con heo bị bệnh. Nhưng dân trốn tránh! Vì các quan đã ăn bớt tiền bồi thường, dân lén đem heo bệnh ra chợ bán vẫn được trả giá gấp bốn lần! Trong cuộc chiến tranh mậu dịch, Trung Cộng đã cấm nhiều thứ thịt mua từ Mỹ, lấy lý do ngừa bệnh. Nhưng họ vẫn thả lỏng cho các chợ bán cầm thú hoang, một cái ổ đầy các vi khuẩn bệnh mới lạ mà gia súc chưa bao giờ tiếp xúc, nhưng lại được dân nhậu hoan nghênh. Chính người đầu tiên bị bệnh viêm phổi mới lần này đã nhiễm virus Corona trong một “chợ cá” ở Vũ Hán. Tính theo đầu người thì dân nhậu trong lục địa có thể mua cầm thú hoang gấp ba lần dân Mexico, cũng có tiếng là dân nhậu. Người dân Trung Quốc, trung bình, chỉ có 80% số bác sĩ mà dân Mexico được hưởng. Đặc biệt số bác sĩ tổng quát (GP) bên Trung Quốc khiếm hụt 70% so với tiêu chuẩn của WHO! Một lý do là trong hệ thống y tế mà nhà nước kiểm soát, lương bổng các bác sĩ tổng quát được ấn định thấp quá. Cho nên gây nghịch cảnh: Trong 100 bác sĩ ở nước Tàu, 96 người làm chuyên khoa, chỉ có bốn người khám tổng quát! Bệnh viện thiếu thốn đủ thứ, đến nỗi tại Vũ Hán, ngay cả cái khẩu trang che miệng khi khám bệnh cũng bị hạn chế, theo chế độ tem phiếu. Nhiều bác sĩ tỉnh Hồ Bắc, thủ phủ là Vũ Hán, không có áo khoác phải mặc áo mưa trùm đầu (ponchos) khi làm việc. Mỗi ngày các bệnh viện cần 100.000 bộ áo khoác để thay đổi, nhưng chỉ sản xuất 30.000 bộ. Tất cả chỉ vì đảng Cộng Sản Trung Quốc muốn kiểm soát toàn thể xã hội ngõ hầu duy trì quyền bính mãi mãi. Năm nay, Trung Cộng đã rút tỉa bài học bệnh SARS cho nên phản ứng nhanh hơn; vì giới lãnh đạo biết họ cần thế giới giúp. Nhưng ảnh hưởng trên nền kinh tế Trung Quốc hiện chưa ước tính được. Những năm 2002-2003 tỷ lệ tăng trưởng Tổng Sản Lượng Nội Địa nước Tàu đã bị thiệt hại 2%; năm nay có thể chỉ giảm 1%. Nhưng hồi bệnh SARS thì tốc độ đang lên tới 11%, bây giờ chỉ còn tăng thêm 6% một năm, mất 1% sẽ đau hơn. Thành phố Vũ Hán sản xuất 4% Tổng Sản Lượng Nội Địa cả nước Tàu, sẽ ngưng hoạt động, không biết bao lâu! Trong thành phố có xưởng ráp xe của General Motors và chế rượu bia của Anheuser-Busch! Tệ hại nhất là bệnh phát ra đúng vào dịp Tết. Hơn 14 thành phố lớn đã bị phong tỏa, 50 triệu người bị cô lập. Họ không sản xuất và cũng bớt tiêu thụ. Mỗi năm Tết đến có thêm 10 triệu dân Trung Hoa di chuyển. Năm nay không biết còn bao nhiêu, nhưng các công ty vận tải sẽ ngưng nghỉ! Ngày Mùng Một Tết năm nay, các rạp chiếu bóng trong toàn quốc thâu được gần hai triệu đồng nguyên (1,81 triệu). Cùng ngày đó, năm ngoái, số thu là 1,45 tỷ đồng nguyên! Các công nhân được phép kéo dài thời gian nghỉ Tết thêm ba ngày! Chúng ta hy vọng bệnh dịch Tập Cận Bình năm nay sẽ nhẹ nhàng hơn bệnh SARS trước đây 17 năm. Bởi vì cũng trong ngày Thứ Ba, 28 Tháng Giêng, thị trường chứng khoán ở New York đã lên, sau khi tụt xuống quá nhiều ngày hôm trước, chỉ vì giới đầu tư lo con vi khuẩn Tập Cận Bình sẽ tác hại cả kinh tế thế giới! Té ra hãng Apple có 775 cơ xưởng làm ăn bên Tàu, nhưng chỉ có hai xưởng nằm ở Vũ Hán! Thị trường chứng khoán là nơi người ta theo dõi tin tức sát nhất, cập nhật, và thường chính xác nhất! Cho nên cứ hy vọng! Ngày mai, các tin tức mới có thể sẽ khác!    
......

Ai tiếp tay cho Corona?

Mặc Lâm – VOA Mùng Hai Tết năm con chuột có lẽ là ngày đáng nhớ trong những cái tết của Việt Nam. Đáng nhớ vì dịch bệnh Corona đã ám ảnh cả nước khi nguồn tin từ các phương tiện truyền thông quốc tế cho biết virus Corona có thể lây sang đường hô hấp và nó có thể gây chết người hàng loạt. Ủy ban Sức khỏe Trung Quốc và WHO đã xác nhận vi rút mới gây ra bệnh viêm phổi Vũ Hán thuộc chủng Corona, vốn gây ra dịch Hội chứng hô hấp cấp tính nặng (SARS) và Hội chứng hô hấp Trung Đông (MERS). Dịch bệnh SARS đã cướp đi sinh mạng của gần 650 người khắp Trung Quốc đại lục và Hồng Kông trong năm 2002 – 2003. Chứng bệnh này phát tán nhanh và rộng khắp khiến cho cả hệ thống y tế của một nước có thể sụp đổ dễ dàng và vì vậy nó đang tấn công Trung Quốc, đặc biệt là tại thành phố Vũ Hán, nơi căn bệnh lạ này được tìm ra. Mặc dù nổi tiếng là đất nước có thông lệ che giấu thông tin nhưng lần này Bắc Kinh không thể tiếp tục lấy vải bọc lửa như những năm trước bởi người dân Trung Quốc ngày càng thông hiểu cách truyền tải thông tin dù đang bị bao vây một cách chặt chẽ nhất. Vì vậy mặc dù cả thành phố Vũ Hán với 11 triệu dân bị phong tỏa nghiêm ngặt nhưng những video clip vẫn thoát ra ngoài chỉ rõ thảm trạng bên trong với những hình ảnh kinh hoàng gây cho người xem có cảm giác đang xem một cuốn phim ma của Holywood. Một bài báo của VTC cho biết dân Vũ Hán nhiễm virus Corona đổ bệnh ‘như zombie’, thi thể bị bỏ trên hành lang bệnh viện “người dân ở Vũ Hán được yêu cầu tránh các đám đông và các cuộc tụ họp công cộng sau khi tất cả các liên kết giao thông trong thành phố 11 triệu người bị đóng cửa. Bên trong thành phố, người dân hoảng loạn về tình trạng thiếu lương thực. Các cảnh quay xuất hiện cho thấy xe tăng và sĩ quan của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc đã di chuyển vào thành phố, nơi được mệnh danh là “zombieland”. Trung Quốc cũng đã bổ sung thêm bốn thành phố vào lệnh cấm di chuyển, khiến 41 triệu người bị cách ly”. Với thông tin rất đơn giản về dịch bệnh quái ác này người dân có thể tìm thấy qua công cụ tìm kiếm Google như: Tránh ở chung phòng với một hệ thống máy lạnh, tránh đi máy bay dân dụng hay xe bus công cộng, tránh đám đông, không đụng chạm thân thể với người khác, dùng khẩu trang khi ra ngoài, rửa tay bằng xà phòng nhiều lần, tránh người bị tình nghi là nhiễm bệnh, khi có triệu chứng sốt cao, đau cổ họng và ho liên tục phải khai báo ngay với cơ quan y tế… Vì virus Corona không có thuốc đặc trị nên Trung Quốc rất lo bị phát tán trên diện rộng nếu tình trạng lây lan không thể kiểm soát thì số người chết không ai tưởng tượng nổi là bao nhiêu. Trong khi đó tại Việt Nam, chính phủ rất chậm chạp trong việc phòng tránh và có những biện pháp mạnh mẽ nhằm không chế dịch bệnh. Hàng đoàn khách du lịch từ Vũ Hán vẫn tiếp tục vào Đà Nẵng rồi đi Nha Trang mà không bị bất cứ biện pháp ngăn ngừa nào. Cửa khẩu các tỉnh phía Bắc mở toang bất kể sự lo âu của người dân. Chính phủ không tin rằng dịch bệnh sẽ nguy hiểm như Bắc Kinh đang lo sợ và vì vậy những hành vi tiếp tay lây nhiễm đang xảy ra mọi nơi nhất là tại các cơ quan du lịch. Tình đến ngày mùng hai tết đã có 6.700 du khách Trung Quốc đã đến Quảng Ninh du xuân 3 ngày Tết Thông tin do Giám đốc Sở Du lịch Quảng Ninh Phạm Ngọc Thuỷ cho biết khi trao đổi với VietNamNet. Theo ông Phạm Ngọc Thuỷ, ngày 30 Tết Nguyên đán có 3.000 khách Trung Quốc nhập cảnh theo đường bộ, hàng không và đường biển. Ngày mùng 1 Tết có khoảng 1.900 khách và hôm mùng 2 Tết có 1.800 khách từ Trung Quốc nhập cảnh vào Quảng Ninh. Lạ một điều là Tổng cục Du lịch không yêu cầu dừng các đoàn khách tới Việt Nam từ các vùng có nguy cơ viêm phổi Vũ Hán cao. Trong khi đó, các doanh nghiệp đưa khách ra nước ngoài đã nhận được yêu cầu “không tổ chức tour du lịch cho khách đến các khu vực có nguy cơ lây nhiễm vi rút nCoV cao theo khuyến cáo của Tổ chức Y tế thế giới (WHO) và Bộ Y tế”. Cách đối phó này của Tổng cục du lịch đã là tiền đề cho một hành động khác xảy ra tại Đà Nẵng. Chủ khách sạn Danang Riverside vừa lên Facebook cá nhân cho biết khuya giao thừa 24-1, bà Trương Thị Hồng Hạnh – giám đốc Sở Du lịch Đà Nẵng – đã đến khách sạn này yêu cầu gỡ tờ giấy không tiếp khách Trung Quốc mà khách sạn đã công khai đặt trước quầy tiếp tân vì sợ bị lây nhiễm virus Corona. Chủ khách sạn cho biết ông đã hủy đặt phòng trước đó, trả tiền lại và không tiếp khách Trung Quốc mới – những người đến từ vùng dịch Corona. Thế nhưng bà Trương Thị Hồng Hạnh, Giám đốc sở du lịch thành phố Đà Nẵng đã đến gây áp lực gỡ tấm biển đó. Việc làm của bà Hạnh vừa vi phạm quyền kinh doanh của doanh nghiệp vừa tiếp tay cho virus Corona tràn lan nếu có một người khách nào từ Vũ Hán đến lưu trú trong khách sạn mà không được kiểm tra xem có bị lây nhiễm hay không. Hành vi này không thể được xem là vì lý do kinh tế. Chưa hết. Một vụ “Tu Tập Hồi Hướng Hóa Giải Nạn Dịch Virus Corona” được Chùa Ba Vàng phát động có lẽ hậu quả sẽ rất kinh hoàng nếu hàng ngàn Phật tử nghe và tin theo những lời lẽ phản khoa học từ một sư thầy mang tai tiếng trước đây là ông Thích Trúc Thái Minh. Sư thầy viết: “Kính thưa đại chúng Hiện nay tình hình dịch bệnh viêm phổi cấp tính do chủng virus Corona mới tại Trung quốc đang diễn biến phức tạp và lan nhanh đến nhiều nước trên thế giới. Đây là dịch bệnh truyền nhiễm cấp tính nguy hiểm do virus Corona biến chủng gây ra chưa có thuốc điều trị đặc hiệu và vắn xin phòng bệnh Đức Phật dạy mọi sự vật, hiện tượng trên thế gian đều có nguyên nhân của nó. Mọi thiên tai dịch bệnh gốc là do ác nghiệp của chúng sinh, đặc biệt là từ việc phá diệt Tam bảo, hủy hoại Phật pháp. Nạn dịch virus Corona cũng không ngoài nguyên nhân trên. Theo lời Đức Phật dạy muốn nạn dịch hóa giải được phải bằng công đức phát nguyện Bồ Đề, tu tập chân thật của tăng ni, Phật Tử và tất cả chúng ta. Được sự chỉ dạy trên Sư trụ trì chùa Ba Vàng tổ chức chương trình tu tập tại chùa và phát động nhân dân, Phật tử tinh tấn tu tập 49 ngày để hồi hướng cho nạn dịch sớm được tiêu trừ.” Thích Thúc Thái Minh Có thật là giáo lý nhà Phật có Tu tập hồi hướng để tiêu diệt dịch bệnh hay thiên tai dịch họa như lời của sư thầy Thái Minh hay không? Theo web site của Giáo Hội Phật giáo Việt Nam cho biết thì “Hồi hướng (Paridanayati) là hành động chuyển về, trao đến, nhận về và trao đến. Hồi hướng công đức (Pridana) nghĩa là bố thí (Dana) khắp cả (Pari), tức bố thí công đức của mình cho hết thảy chúng sanh. Sách Đại thừa nghĩa chương phân biệt ba ý nghĩa của hồi hướng công đức: a/mong cầu trí tuệ; b/đem thiện pháp do mình tu được ban cho chúng sanh và c/đưa thiện căn của mình đến pháp tánh bình đẳng như thật. Có thể hiểu hồi hướng công đức là công hạnh tu hành vừa là lởi lạc, là sự thể hiện của từ bi (cũng là một công hạnh tu tập), thiện nguyện của người hồi hướng; và theo lý bình đẳng thì mọi chúng sanh đều được hưởng công đức hồi hướng. Cũng trong ý nghĩa bình đẳng, vô chấp, vô phân biệt, kinh Tiểu phẩm Bát-nhã ghi: “Hồi hướng mà không có một pháp nào được gọi là hồi hướng mới gọi là hồi hướng A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề (…), vì chư Phật dạy rằng hồi hướng thì không được chấp tướng”. Rõ ràng ông thầy trụ trì chùa Ba Vàng một lần nữa phỉ báng đạo Phật bằng cách biến những lời Phật dạy thành bùa chú chữa bệnh lấy tiền của dân chúng. Nếu người dân tin vào lời của ông ta kéo đến ngồi chung với nhau và bị virus tấn công thì ai là người chịu trách nhiệm cho hậu quả thấy trước này? Họ bắt tay nhau lợi dụng con virus Corona để làm tiền thiên hạ. Chính quyền nếu thấy mà làm ngơ trước những hành vi bẩn thỉu này thì khác gì quay mặt lại với dân đen vì những đồng tiền bất chính?  
......

Phải thay đổi!

Nguyễn Ngọc Đức| DÂN CHỦ KHÔNG ĐẾN TỪ SỰ THAY ĐỔI CỦA CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI, MÀ ĐẾN TỪ SỰ THAY ĐỔI CỦA CHÍNH CHÚNG TA ! Câu nói trên của ông Jeliou Jelev, người tổng thống dân chủ đầu tiên của nước Bungaria hậu cộng sản. Ông cũng là người viết cuốn sách "chế độ phát xít" mà nội dung cho thấy sự rập khuôn giữa phát xít và cộng sản. Người dịch ra tiếng Việt cuốn sách này cách đây hơn 20 năm là ông Phạm Văn Viêm, đã một thời bị lao đao, vì đã cả gan dịch cuốn sách cấm kỵ này. Trở lại câu nói của ông Jeliou Jelev vào thời điểm 1989, khi Khristov Jivkov bị đảng cộng sản Bungaria hạ bệ sau hơn 30 năm cầm quyền. Lúc đó, đảng cộng sản Bungaria gặp rất nhiều khó khăn, do đòi hỏi dân chủ ngày một cao của quần chúng. Tập đoàn này buộc phải thay đổi, từ người cầm quyền cho đến tên đảng, với mục tiêu bất di bất dịch là tiếp tục cầm quyền ! Phía những người tranh đấu dân chủ cũng gặp khó khăn, do sự rời rạc và chia rẽ. Jeliou Jelev đã cảnh giác quần chúng là không nên tin tưởng vào thiện chí thay đổi của đảng cộng sản. Sự thay đổi phải đến từ hàng ngũ dân chủ bằng sự đoàn kết và chủ động đấu tranh áp lực chế độ. Qua cố gắng của ông Jeliou Jelev và phe đối lập, tổ chức Liên Minh Các Lực Lượng Dân Chủ (SDS) ra đời và đã góp phần đẩy chế độ cộng sản tại Bungaria sụp đổ. Đây là bài học cho chúng ta. Xin đừng chờ đợi dân chủ đến từ sự thay đổi của đảng cộng sản. Hãy thay đổi chính chúng ta ! 25/01/2016 Nguyễn Ngọc Đức  
......

Năm Chuột Nói Chuyện Cá

Tưởng Năng Tiến| Thuyền nhân, cái danh từ có một âm tượng mà mỗi khi chính quyền Hà Nội nghe đến nó thì họ nghĩ ngay đến từ đồng ‘đô la’. Thế nhưng cho đến bao giờ người ta mới biết hết được những bất hạnh xẩy ra cho danh từ đó. - Michelle Tauriac (Viet Nam Le Dossier Noir Du Communism) Trước hết, để tránh mọi ngộ nhận, xin nói ngay rằng đây là chuyện của cá hồi, và chỉ riêng có cá hồi mà thôi. Nói theo tiếng Mỹ là cá hồi only. Chớ còn cá chim, cá chuồn, cá chép, cá chốt, cá lóc, cá lạt, cá lìm kìm, cá mập, cá mú, cá măng, cá cơm, cá cam, cá cờ, cá trê, cá trích, cá trẻm, cá heo, cá hương, cá hố, cá lù đù, cá lìm kìm, cá lia thia, cá đổng, cá đối, cá đèn cầy, cá bè, cá bẹ, cá bống – bất kể là bống kèo, bống dừa, hay bống đá – hoặc bất cứ một loại cá thổ tả nào khác đều hoàn toàn (và tuyệt đối) không có dính dáng gì tới vụ này. Cá hồi sinh ở sông nhưng sống phần lớn thời gian sống ở biển. Ðặc điểm của loài cá này là dù có rong chơi phiêu du ở chân trời góc biển nào chăng nữa, thế nào cũng tìm về nơi chôn nhau cắt rốn để sinh nở. Cá hồi Thái Bình Dương (Pacific salmon), sau khi từ giã nếp sống hải hồ, sẽ không bao giờ trở lại biển cả nữa. Lý do giản dị chỉ vì chúng sẽ chết sau khi đẻ và cho thụ tinh lứa trứng đầu tiên. Cá hồi Đại Tây Dương (Atlantic salmon) thì khác. Chúng có thể đi đi về về từ sông ra biển và ngược lại nhiều lần mà không hề do dự hay nao núng, dù khoảng cách phải vượt qua có thể dài đến hàng ngàn dặm, với vô số khó khăn và chướng ngại. Bản năng về nguồn của cá hồi, tất nhiên, đã được loài người ghi nhận và khai thác từ lâu. Riêng người Nhật, dân tộc đứng thứ nhì về kỹ nghệ cá hồi, vẫn đều đặn sản xuất ra thị trường mỗi năm cỡ một trăm ba mươi ngàn tấn. Xét về số lượng, mức sản xuất của người Nhật không hơn người Nga bao nhiêu và thua xa người Mỹ. Tuy nhiên, cách thức mà dân Nhật bắt cá hồi mới là điều cần phải được lưu tâm và học hỏi. Họ thiết lập nhà máy đóng hộp cá hồi ngay ở ven sông. Cũng chính nơi đây cá được nuôi nấng, đẻ trứng, thụ tinh để mỗi cặp sẽ cho từ hai đến mười ngàn chú cá hồi con ra đời. Sau đó, chúng sẽ được cho phiêu lưu vào đại dương, để bắt đầu cuộc đời… tha phương cầu thực. Tùy theo từng loại, cá hồi sẽ sống ở biển từ sáu tháng đến năm năm. Nhờ vào khả năng “cảm” được từ trường của lòng đất và sự chuyển động của hải lưu, nó sẽ tìm được về chốn cũ. Khi vào gần đến bờ, giác quan đặc biệt của loài cá này giúp chúng nhớ được đúng hương vị quê nhà – tức sông xưa bến cũ – và cứ theo đó mà lần về nguồn cội, đến tận nơi sinh nở. Người ta đặt sẵn nhiều dụng cụ từ cửa sông để giúp cho cá hồi dễ dàng và mau chóng vào đến nhà máy. Tại đây, họ sẽ tạo ra một loại chướng ngại vật giả khiến chúng phải phóng lên cao và khi rơi xuống thì rớt ngay vào một mạng lưới. Mạng lưới này chuyển động không ngừng, qua nhiều khâu chế biến, để đưa cá từ sông vào… hộp! Nói tóm lại là người Nhật thả cá hồi con ra biển, theo kiểu đem con bỏ chợ, để biển cả nuôi nấng. Rồi khi chúng theo bản năng trở về, họ dụ cho cá vào nhà máy để đóng hộp và mang bán. Cách họ kiếm tiền ngó bộ dễ và (chắc) là nhiều. Bởi vậy, có kẻ bắt chước. Nhà Nước CHXHCNVN cũng học theo cách làm ăn không vốn gần như vậy. Chỉ khác có chút xíu xiu là họ dùng người để kinh doanh, thay cá. Từ năm 1978 cho đế năm 1990, bằng hình thức này hay hình thức khác, Việt Cộng đã “thả” ít nhất là hai triệu người dân ra biển. Người ta ước tính rằng trên bước đường lưu lạc cứ ba con cá hồi rời bến sông ra đi thì ít nhất cũng có một con bỏ mạng. Nó trở thành mồi săn cho loài người, cho loài chim, hoặc những loài cá khác. Tương tự, trong số hai triệu người Việt phiêu lưu vào biển cả – tối thiểu – cũng phải một phần ba đã vong mạng. Họ chết vì bão tố, vì hải tặc, hay vì bị xô đuổi một cách lạnh lùng tàn nhẫn tại bến bờ của những quốc gia lân cận. Nơi đây thuyền bè của họ thường bị lôi kéo trở ngược ra khơi. Họ sẽ lênh đênh giữa trời nước bao la cho đến chết vì không còn tìm được nơi để đến, và cũng không còn đủ lương thực (cũng như nhiên liệu) để tiếp tục đi. Những kẻ may mắn thoát nạn đều sẽ biến thành cá hồi (theo tinh thần của Nghị quyết 36) của nhà đương cuộc Hà Nội. Đám dân trôi sông lạc chợ này sẽ bị tận tình khai thác, và khai thác dài dài, cho đến khi tắt thở, bằng nhiều cách. Nếu cá hồi Thái Bình Dương chỉ hồi hương một lần rồi chết thì những thuyền nhân rời khỏi Việt Nam sau ngày 19 tháng 6 năm 1988 – đã có thời gian dài sống tạm trú ở những quốc gia Ðông Nam Á – cũng mang số phận y như vậy. Họ bị cưỡng bách hồi hương và không bao giờ còn có dịp ra đi nữa. Riêng với những thuyền nhân ở Hồng Kông (khi phần đất này còn thuộc Anh) Anh Quốc đã thoả thuận trả sáu trăm hai chục Mỹ kim mỗi đầu nguời để Hà Nội chịu nhận họ trở về, cùng với lời hứa hẹn là họ sẽ không bị hành hạ hay ngược đãi! Số người Việt may mắn hơn, hiện đang phiêu bạt tứ tán khắp bốn phương trời, có thể được coi như là cá hồi Ðại Tây Dương – giống cá có khả năng đi đi về về nhiều lần từ sông ra biển và ngược lại. Những kẻ này vẫn tiếp tục kiếp sống tha phương cầu thực, chăm chỉ cặm cụi kiếm và để dành tiền, rồi hàng năm làm đơn “xin phép” được hồi hương. Mỗi Việt kiều về thăm quê nhà chắc chắn đều chi trải một số tiền không phải chỉ là sáu trăm Mỹ kim mà có thể là đến sáu ngàn đô la, hay nhiều hơn nữa. VOV vừa hớn hở loan tin: “Kiều hối về Việt Nam năm 2019 ước đạt 16,7 tỉ USD, tăng 800 triệu USD so với năm 2018.” Hà Nội có lý do để hãnh diện về thành quả này – thành quả kinh tế duy nhất (thực sự) vượt chỉ tiêu – về kỹ nghệ xuất và nhập cảng người, sau hơn nửa thế kỷ mà họ đã nắm được quyền bính ở Việt Nam. Họ đẩy ra khỏi nước những con nguời cùng quẫn và sôi sục bất mãn, rồi “thu về” những Việt kiều yêu nuớc và giàu sang. Thiệt khoẻ!  
......

Vài lời ngày đầu năm

Đỗ Ngà| Ngày đầu năm người Việt hay gởi sự mong muốn vào lời chúc. Kết quả có được của một con người là sự hòa nguyện của thời thế và nỗ lực cá nhân. Thật sự mà nói, ở tầm quốc gia cũng vậy, số phận đất nước là kết quả của thời thế và nỗ lực của dân tộc ấy. Một đất nước mà tầng lớp thấp cũng có được đời sống ấm no thì điều đó cũng nói lên rằng, đất nước đó đang thái bình thịnh vượng. Như nhạc sỹ Phạm Đình Chương đã viết: "Ngày xuân nâng chén ta chúc nơi nơi Mừng anh nông phu vui lúa thơm hơi Người thương gia lợi tức Người công nhân ấm no Thoát ly đời gian lao nghèo khó"   Đấy là đoạn đầu trong bài hát Ly Rượu Mừng của nhạc sỹ ấy, một sáng tác năm vào năm 1952, khi mà xã hội chưa định hình được cái xấu của CS và cái ưu việt của dân chủ. Hiện nay hầu hết những nước dân chủ, với an sinh xã hội tốt người ta đã hiện thực hóa ước mơ "người công nhân ấm no, thoát ly đời gian lao nhèo khó". Nhưng thật đáng buồn, ước mơ nhỏ nhoi đó mãi đến năm 2020, nghĩa là sau ngày sáng tác bài Ly Rượu Mừng thì người Việt vẫn chưa với tới. Tại sao?   Vì đơn giản, đất nước này bị CS ngự trị, và chắc chắn mãi mãi người dân Việt sẽ không thể nào đạt được giấc mơ "người công nhân ấm no, thoát ly đời gian lao nhèo khó" dưới sự cai trị của ĐCS. Đất nước nghèo nàn là vì ai? Vì sự bất tài của ĐCS, nhưng đã bất tài mà còn bảo thủ thì có thể nói đất nước này bất hạnh làm sao. Hằng ngày trên báo, chúng ta vẫn chứng kiến ông quan này, ông tướng nọ rút rỉa trăm tỷ rồi ngàn tỷ tiền thuế của dân thì đất nước làm sao thoát nghèo được? Khi đất nước bị rút rỉa như thế thì lấy gì có được kết quả "người công nhân ấm no, thoát ly đời gian lao nhèo khó" được? Vậy nên, nói thẳng ra nếu còn CS thì giấc mơ đơn giản ấy vẫn mãi xa vời.   Mấu chốt của vấn đề đất nước hiện nay là nhân dân phải giành lấy sự tự do cho mình. Có tự do thì con người mới có sáng tạo, có tự do thì toàn dân mới trổ tài đóng góp cho xã hội và cho bản thân. Nói cho cùng, để có kết quả "người công nhân ấm no, thoát ly đời gian lao nhèo khó" thì trước hết đất nước này phải có tự do. Mà để đất nước có tự do rõ ràng nhân dân Việt Nam phải đuổi được CS. Thực tế hiện nay chính CS đã và đang bất chấp luật pháp nó viết ra để ăn cắp hoặc ăn cướp trên đầu người dân nghèo khổ. Nếu không chấm dứt được tập đoàn chính trị này thì ước mơ "người công nhân ấm no, thoát ly đời gian lao nhèo khó" vẫn cứ xa vời. Có thể nói, hiếm có đất nước nào bất hạnh như nước Việt, khi mà thế giới chỉ còn 4 nươc độc tài CS thì trong đó có Việt Nam.   Đây không biết là năm thứ mấy đã chúc cho Việt Nam một "ngày mai sáng trời tự do". Nhưng nói thật, tự do có đạt được hay không là bởi chúng ta giành lấy chứ không thể đợi chờ CS trao cho chúng ta được. Cái đáng buồn là, dường như qua bao nhiêu năm bị cai trị bởi CS, người dân Việt Nam không hề nâng cao nhu cầu của mình cao hơn chén cơm. Đến ngày nay, tự do dân chủ với đại đa số người dân là gì đó rất mơ hồ không có giá trị bằng chén cơm mà họ đang ăn. Đó chính là bất hạnh lớn nhất của dân tộc ta.   Tự do dân chủ là nền tảng cho thái bình thịnh vượng, đó là đều không cần phải bàn cãi. Những dân tộc nào biết đầu tư vào những giá trị này thì con cháu của họ sẽ được hưởng phúc ngay trên quê hương của mình chứ không cần phải đổ núi tiền để đưa con cái đi tị nạn kinh tế hay tị nạn giáo dục đến một nơi xa lạ nào đó.   Phải nói rằng đã đến 1/5 thế kỷ 21 rồi mà ở đất nước nầy còn có rất nhiều kẻ đặt câu hỏi "tự do dân chủ có ăn được không?". Cái gì dân ta cũng đem so sánh với miếng ăn nên thành ra dân tộc chúng ta trở thành một dân tộc mọi rợ thuộc loại bậc nhất thế giới, thấy của người cứ muốn chiếm hữu. Kẻ có quyền thì chiếm hữu tài sản toàn dân nên đất nước trở nên nghèo mạt, kẻ không có quyền cứ muốn của người thành của mình nên sinh ra trộm cướp tràn lan. Đấy là một thực tế đáng buồn.   Năm mới, tôi mong rằng ngày tàn của CS sẽ đến sớm hơn để đất nước này thoát khỏi kiếp trầm luân. Bản thân dân tộc ta không phải là dân tộc ngu muội, sự ngu muội có chăng là bởi CS gieo rắc mà ra. Dẫu biết CS thế nào cũng sẽ đến ngày sụp đổ, nhưng nó mau sụp vẫn tốt hơn lâu sụp. Vì nó nếu nó còn cai trị lâu dài thì có thể nói, rất nhiều thế hệ người Việt phải trả giá cho nó. Mong rằng, năm mới, vận nước sẽ đổi để dân tộc này thoát kiếp trầm luân. Mong lắm thay!  
......

Tâm sự ngày xuân

Tho Nguyen| Những ngày cuối năm Kỷ Hợi tôi có nhiều niềm vui nhỏ. Lần đầu tiên chúng tôi thành ông bà. Sự nghiệp kỹ thuật của tôi cũng đạt những thành tích nhỏ vào tuổi gần 70. Rồi tôi lại gặp lại Má tôi, được chăm sóc bà như một osin. Việc nhà không khó, nhưng vì „trái nghề“ nên tôi mất khá nhiều thời gian và chứng mất ngủ làm tôi không có tâm trí để kể về những niềm vui trên. Chúng chỉ âm ỷ trong lòng. Những niềm vui nhỏ đó không át được nỗi buồn tê tái về những gì đang xảy ra ở mảnh đất này. Tôi buồn không chỉ vì máu người Việt đã đổ ở Đồng Tâm. Suốt 45 năm sau chiến tranh, máu người Việt vẫn đổ: Ở Biên giới Campuchia, Biên giới phía Bắc, ở Gạc Ma, trên BIển Đông, rồi ở Thủ thiêm, ở Ecopark Hưng Yên, Tiên Lãng... Nay là Đồng Tâm. Người Việt vẫn chết trên những con đường vượt biên. Mỗi một cái chết, dù là của ai đều gây đau khổ, tang tóc. Điều làm tôi buồn hơn cả là: 45 năm sau chiến tranh, chúng ta vẫn bị xua vào chỗ coi nhau là địch, vẫn bị kích động hằn thù. Những người lính của lực lượng CSCĐ bắn vỡ đầu gối rồi bắn xuyên tim cụ Kình chắc cũng biết yêu thương, cũng có cuộc đời như tôi và bạn. Nhưng khí bắn vào một cụ già 84 tuổi như vậy, họ phải được giáo dục lòng căm thù cao độ. Họ đã coi đối tượng của cuộc hành quân đêm 9.1 nguy hiểm hơn bất cứ tên lính xâm lược Mỹ hay Trung Quốc nào. Thời chiến tranh, tôi cũng từng được giáo dục như vậy. Tôi không một lời đàm tiếu về cái chết của các anh khi rơi xuống giếng trời, mặc dù cả vạn người cười chê sự vụng về của lực lượng đặc nhiệm Việt Nam khi tác chiến ngay trên quê nhà. Máu của các anh cũng là máu của đồng bào. Một cô em họ mà tôi rất yêu quý nói với tôi rằng: Cuối cùng chính phủ cũng phải chấm dứt những nguy cơ bất ổn xã hội. Tôi không giận em, chỉ nói để em rõ là: Nguyên nhân của bất ổn xã hội không nằm ở sự phản kháng của người nông dân mất đất, dù là họ muốn sử dụng bạo lực. Nguyên nhân của sự bất ổn nằm ở sự bất công trong chính sách, mà trầm trọng nhất là trong luật đất đai. Ở đâu có bất công, thì ở đó có phản kháng. Ở đâu có trấn áp thì ở đó sẽ sinh ra bạo lực. Em có nghe tôi hay không thì không rõ, vì anh em chỉ gặp nhau mỗi năm một lần, còn em nghe VTV, VOV hàng ngày. Cách đây 2 năm, thành tích của đội U23 đã làm nức lòng nhiều người Việt. Cuối cùng, chúng ta cũng có cái gì đó để cùng tự hào. Đọc những lời bình: „Bóng đá làm con người xích lại gần nhau..“, „Các em U23 đã làm cho chúng ta yêu thương nhau hơn…“, tôi đã kể những giấc mơ của tôi, trong đó có Đồng Tâm. https://www.facebook.com/tho.nguyen.9231/posts/2043796408971755 Giấc mơ đó đã không thành. Nhưng cuộc đời mà không có những giấc mơ thì quả là vô vị. Tôi đã chia sẻ bài viết của chi Sao Mai, vì liên hệ đến những gì tôi nghe từ họ hàng. Chị buồn và cảm thấy cô đơn vì con trai chị nói: Giết một người để bảo vệ yên lành cho cả xã hội là cần thiết. Giá như vài năm trước, chị có thể im lặng nuốt nước mắt vì những ý nghĩ ghê sợ đó bị cài cắm vào đầu đứa con trai yêu quý. Nay chị chia sẻ nỗi đau trên FB và có gần ngàn người like bài biết của chị. 210 người đã chia sẻ bài viết. Số người đọc và âm thầm đau xót còn lớn hơn rất nhiều. Con trai chị chắc sẽ nghĩ lại. Người như chị nay đang nhiều lên, vì vậy chị không còn cô độc. https://www.facebook.com/sao.mai.56027281/posts/2642961615924769 Máu của cụ Kình đã không trở thành vô ích. Cái chết của cụ đã làm nhiều người nhìn ra chân lý: Chỉ „Chống tham nhũng" không giải quyết được cái gốc của các vấn nạn đang đè chặt lên đất nước này. Cái gốc nằm ở một thể chế dân chủ, một nền pháp luật minh bạch, một hệ thống báo chí tự do và lành mạnh.... Cái gốc quan trọng còn là một xã hội nhân đạo, văn minh mà ở đó nông dân không trồng rau bẩn để làm giàu, doanh nghiệp không phá họai thiên nhiên để hốt bạc, tăng lữ không bán lòng tin để kiếm tiền, người cầm bút không viết láo để thăng tiến… Đặc biệt không người Việt nào cổ vũ nhau giết người để mình sống yên lành. Tôi vẫn mơ về ngày đó. 25.1.2020 - Ngày đầu năm Canh Tý. *** Lời tựa đặt thêm.  
......

Cụ Lê Đình Kình – Nhập Cuộc và Ra Đi

Nguyệt Quỳnh| Tiếng khóc ai oán của chị Nhung con cụ Lê Đình Kình – người bị lực lượng cưỡng chế giết chết ở Đồng Tâm – như một nhát dao xuyên suốt tất cả trái tim những ai lắng nghe nó. Cho dù họ là người của chính quyền hay các nhà hoạt động, những người khác hẳn nhau về chính kiến. Ở giữa những nức nở ấy là hình ảnh hãi hùng của cụ Kình: bị bắn gãy rời chân trái, đầu be bét máu, bị trúng một viên đạn ngay tim, máu me đầy giường cụ nằm. Cụ ra đi đúng 3 giờ sáng hôm 9 Tháng Giêng, ngay tại nhà của mình. Trong cái cảm giác thương xót tận cùng, câu hỏi trong đầu mọi người vẫn là: Tại Sao? tại sao lại vào lúc này, ngay những ngày cận Tết? Ai có thể biện minh cho hành động huy động công an, quân đội xông vào nhà riêng của dân, đánh giết họ như đánh úp kẻ thù vào lúc 3 giờ sáng? Câu hỏi dẫn đến những biến cố thương đau như một diễn trình của lịch sử. Từ Văn Giang, Dương Nội cho đến Hưng Yên, … cũng ào ạt quân đội, công an, cũng mịt mù khói súng và tiếng gào khóc. Những vụ cưỡng chế tiếp nối cưỡng chế, những quy hoạch và đền bù rẻ mạt, … Đó là số phận thảm thương của dân nghèo Việt Nam. Nhưng cách hành xử của chính quyền, những gì tiếp nối sau đó mới là bi kịch của đất nước này. Bi kịch của những người tiếp tục phải sống với cái giả dối, tàn nhẫn đến trần trụi của chúng: – Thông Báo: Sau khi xông vào nhà dân vào nửa đêm, giết chết cụ Kình và bắt đi một số người, Bộ Công An ra thông báo trên giấy trắng mực đen rằng “những người dân này đã tấn công lực lượng chức năng, trong quá trình họ đang tiến hành xây dựng tường rào bảo vệ sân bay Miếu Môn vào sáng ngày 9/1;” – Xử Lý: Với vẻ mặt thất thần, cụ bà Dư Thị Thành vợ cụ Lê Đình Kình kể lại với người phóng viên cung cách lấy cung của công an: “Người ta bắt khai là ở nhà cầm lựu đạn, tôi bảo là tôi không biết quả lựu đạn thế nào, tôi không biết bom xăng là thế nào, thì tôi không khai được. Thế là nó tát, cứ thế nó tát, nó đá, tát suốt, hết bên nọ sang bên kia, xong rồi nó đá vào hai bên ống chân …”; và – Tuyên Dương: Giữa những đau thương, tang tóc của gia đình nông dân Lê Đình Kình, nguyên thủ quốc gia truy tặng ngay huân chương chiến công hạng nhất cho ba chiến sĩ công an bất hạnh. Chẳng có tên giặc xâm lược biển đảo nào bị giết vì họ. Cái chết phí hoài, vô nghĩa và những huân chương trên xác của người dân chỉ mang đến một sự sỉ nhục lớn đối với lực lượng công an và đối với linh hồn người đã khuất! Để bôi xoá danh dự của một người đã khó, nói chi đến một làng. Dân Đồng Tâm đã một thời hy sinh bảo vệ đất nước bằng máu của chính họ, đâu thể nào chỉ qua một đêm lại trở thành những kẻ gây rối, một bọn xì ke ma tuý. Sự thật luôn luôn là một vũ khí mạnh mẽ nhất, và chính nó đang xoá sạch thanh danh, nhân cách của những kẻ đã xuống lệnh bôi nhọ họ. Tôi không khóc cụ Kình, tôi nghĩ nhiều người cũng thế, nỗi đau làm cho nước mắt con người khô cạn. Tôi cúi đầu trước một công dân đáng kính, một thủ lĩnh tinh thần của Đồng Tâm. Không thể nào tìm kiếm công lý và công bằng trên một đất nước dẫy đầy oan sai dành cho số phận người dân thấp cổ bé miệng. Cụ Kình đã chọn cuộc chiến cuối với thái độ rất rõ ràng và quyết liệt. Những video trên mạng còn ghi lại những tâm huyết của cụ qua một số các chia sẻ: “… vì chúng ta là người dân sống có trình độ và có văn hóa nên chúng ta vẫn tôn trọng số hecta đất quốc phòng. Nếu họ cứ xây trên 47,36 hecta thì chúng ta đồng tình ủng hộ và giúp đỡ họ. Còn nếu họ nhích ra bên ngoài cái 47,36 hecta đó, mặc dù chỉ 1 mét vuông, thì chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ đất của chúng ta. 59 hecta của chúng ta to thật nhưng danh dự danh sự phẩm chất con người của xã Đồng Tâm là quê hương anh hùng thì cái danh dự đó còn lớn hơn. Và chúng ta phải bảo vệ đến cùng,”   Và cụ đã bị giết chết, một người mà cho đến tận cuối đời vẫn trung kiên với dân tộc và đất nước, một người chọn sống với phẩm giá và sẵn sàng chết cho điều mình lựa chọn. Cụ Kình đã ra đi, công dân Lê Đình Kình đã nhập cuộc và ra đi như thế giữa cuộc đời này. Tôi không tin rằng bất cứ một thế lực nào có thể làm vấy bẩn một con người như vậy. Sáng ngày 13 tháng Giêng, tất cả người dân thôn Hoành đã chít trắng khăn tang tiễn đưa cụ. Người ta bảo rằng không chỉ riêng toàn bộ người làng Đồng Tâm mà người dân ở các làng lân cận cũng đeo tang trắng. Số phận của dân làng Đồng Tâm coi như đã được định đoạt. Nhưng tôi lại có cái cảm giác rằng Đồng Tâm bỗng dưng trở thành cuộc chiến riêng của mỗi người – Những cái tát trên mặt cụ bà Dư Thị Thành; gương mặt méo mó, thâm tím vì bị tra tấn cùng những lời thú tội của con cháu cụ Kình; Những thông tin bất nhất từ Bộ Công An;… – Tất cả đã phơi bày một chế độ cực quyền cùng phẩm chất của nó đối với người dân. Và cái kết thúc của của nó khiến người ta rùng mình ghê sợ! Vô hình chung nó đánh thức phần lương tâm sâu thẳm nhất trong mỗi con người. Thực ra cụ Kình đã không chết, nếu coi cái chết là một sự chấm dứt. Một cụ già ở tuổi 84 vẫn tuyên chiến với cái ác và bạo lực đã như một tiếng chuông cảnh tỉnh. Chính viên đạn xuyên suốt vào trái tim hào hiệp của cụ đã khiến người ta trăn trở về xã hội Việt Nam, về phẩm chất cuộc sống của riêng mình. Số phận 22 người dân đang chờ bị khởi tố đang nằm trong bàn tay của chính quyền. Cái sống và cái chết của họ tuỳ thuộc vào nhóm lãnh đạo CS, nhưng nó cũng tuỳ thuộc vào thái độ hành xử của tất cả mọi người, từ các cán bộ quan chức trong bộ máy chính quyền, các nhân sĩ trí thức, các tổ hợp luật sư, các tổ chức chính trị, các nhà hoạt động, … cho đến người dân bình thường. Sự “im lặng” kéo dài quá lâu đã là đồng phạm trên biết bao thảm cảnh của người dân, liệu nó có còn tiếp tục trên thảm kịch của Đồng Tâm? Câu hỏi này xin dành cho tất cả chúng ta, những người có thể vô can nhưng không hẳn đã là vô tội.
......

Khi những ngọn gió làm nên bão tố

Trần Trung Đạo| Việt Nam không phải là Miến Điện, không phải là Ai Cập, không phải là Libya, không phải là Tunisia và không phải là Venezuela. Việt Nam là CSVN và mũi khoan của bộ máy độc tài toàn trị này đã khoan rất sâu vào lịch sử dân tộc, đục thủng nhận thức của nhiều thế hệ người Việt và gây tác động quyết định vào chọn lựa cuối cùng của những người Việt có khả năng làm thay đổi xã hội. Đó không phải chụp mũ chung chung mà là thực tế. Đừng hỏi ai xa lạ. Thử hỏi những nhân vật có tiếng tăm, có khuynh hướng chống Trung Cộng và đang đóng vai trò phản biện như tiến sĩ Lê Đăng Doanh, chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan, giáo sư Tương Lai rằng họ thật sự muốn một cuộc cách mạng toàn diện xảy ra tại Việt Nam như đã xảy ra tại Nga và các nước Đông Âu trong giai đoạn 1990 không. Người viết tin rằng họ sẽ trả lời là không. Bởi vì, dù có phản biện trong chừng mực nào đó về các chính sách kinh tế, xã hội họ đều phản biện với mục đích vun xới để đảng CS sống lâu chứ không nhằm thay đổi. Bà Phạm Chi Lan ca ngợi việc tổng bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng kiêm chủ tịch nước là một chủ trương đúng. Theo bà “nhất thể hóa” “giúp nhiều cho chính phủ đỡ khó khăn hơn trong các hoạt động. Trên thực tế hiện nay thì nhiều khi các hoạt động theo quyết định của bên Đảng, bên chính quyền thì có những cái song trùng và bộ máy trở lên lớn hơn rất nhiều… Nếu các cơ quan được đơn giản hóa như vậy thì nhiệm vụ giữa 3 nhánh quyền lực cũng có thể được xác định lại rõ hơn. Hiện nay thì cả 3 nhánh quyền đều chịu sự lãnh đạo của một đảng, nhiều khi không phân định được rõ trách nhiệm giữa lập pháp, hành pháp, tư pháp.” Còn hơn bà Phạm Chi Lan nữa, 15 năm trước Tiến sĩ Lê Đăng Doanh đã ca ngợi “nhất thể hóa” theo quan điểm Lenin: “Nhất thể hóa nó có cái lợi, tức là người đứng đầu có một danh nghĩa của toàn dân. Như trên tôi nói, trong giao lưu quốc tế, tự nhiên sinh ra một cái ông dân không bầu lên mà đi ra với mọi người thì ngoại giao vất vả lắm chứ không phải đơn giản đâu. Nhưng làm thế rồi thì phải có một bộ máy giám sát. Tôi thấy mô hình Uỷ ban Kiểm tra Trung ương như thời Lênin, do đại hội bầu ra, có quyền giám sát, được quyền thông tin, được quyền có một bản sao, được quyền phân tích, góp ý kiến, có một cơ chế để giám sát rất rõ ràng.” Chẳng lẽ cả hai vị đều không hiểu một kiến thức chính trị công quyền căn bản nhất mà mọi sinh viên học lớp chính trị học 101 nào cũng hiểu, rằng dù nhất thể, lưỡng thể hay tam thể hóa thì dưới chế độ CS không bao giờ có sự “phân định được rõ trách nhiệm giữa lập pháp, hành pháp, tư pháp” như bà Phạm Chi Lan phát biểu. Tương tự, không thể có “một cơ chế để giám sát rất rõ ràng”như ông Lê Đăng Doanh đồng ý với chính sách của Lenin trước 1924. Mục đích tối hậu của đảng CSVN trong “nhất thể hóa” là hòa tan đảng và nhà nước thành một để người dân không còn thấy sự khác biệt giữa đảng cai trị và nhà nước lãnh đạo, giữa đảng CSVN và tổ quốc Việt Nam, giữa pháp trị và pháp quyền. Những nhân vật như Ts Lê Đăng Doanh, bà Phạm Chi Lan là những tiếng nói có trọng lượng, có ảnh hưởng trong các lãnh vực chuyên môn cũng như lý luận tại Việt Nam nhưng tại sao đầu thế kỷ 21 rồi mà họ vẫn tiếp tục cổ võ cho chế độ độc tài mà gần cả thế giới đã xem như một khối u phải được cắt bỏ và đã được cắt bỏ tại nhiều nơi trong tiến trình phát triển của văn minh nhân loại? Họ vun xới đảng CS có thể vì tư lợi, vì danh vọng, vì bị nhồi sọ và có thể vì cả ba lý do vừa nêu nhưng không thể vì thiếu kiến thức. Chắc chắn những vị đó biết các nguyên tắc tam quyền phân lập, kiểm soát và thăng bằng (check and balance) giữa các ngành và minh bạch chính quyền (công khai, trách nhiệm, trung thực) là vô cùng cần thiết để một xã hội phát triển theo hướng văn minh và hiện đại. Chắc chắn các vị đó biết lý do Nam Hàn phát triển quá xa so với Bắc Hàn, Tây Đức phát triển quá xa so với Đông Đức, Tây Âu phát triển quá xa so với Đông Âu. Nguồn thúc đẩy chính là từ cơ chế và do đó để thay đổi hướng đi của một đất nước, không có chọn lựa nào khác hơn là phải thay đổi cơ chế như Đông Đức, các nước Đông Âu, các nước Baltics đã làm. So sánh giữa những thành phần học cao, hiểu rộng, có ý thức phân biệt, có lý luận đúng sai, đi nhiều nơi trên thế giới đang tiếp tay với chế độ độc tài và những bà cụ già buôn gánh bán bưng, những bác nông dân đầu tắt mặt tối, những cô gái trẻ cởi truồng đi bão sau những trận banh, ai đáng trách và ai đáng thương? So sánh giữa những người nô lệ phải sống đời nô lệ vì họ không có chọn lựa nào khác và những người tự nguyện làm nô lệ để đem sự hiểu biết của mình giúp cho chủ nô đày đọa đồng bào, ai đáng cảm thông và ai đáng khinh khi? Cuộc cách mạng nào cũng cần phải có một thành phần tiên phong xuất phát. Họ không nhất thiết phải học cao hiểu rộng nhưng là những người hiểu được nguyện vọng sâu xa của dân chúng, thấy được hướng đi của thời đại và dứt khoát đồng thuận với các nguyên tắc tiền đề (thôi thúc bởi lòng yêu nước, không trông chờ bàn tay ngoại quốc, có thái độ chính trị dứt khoát, có mục đích cụ thể trong mỗi thời kỳ). Xây dựng thành phần này là nhu cầu bức thiết nhất trong tiến trình cách mạng dân chủ tại Việt Nam. Thay vì ngồi chờ các ông bà phản biện có giấy phép kia đứng lên làm cách mạng, hãy tập trung vào việc xây dựng lực lượng cách mạng bằng học hỏi, trau dồi kiến thức, chịu đựng và hy sinh. Chỉ có thành phần tiên phong và dứt khoát mới là lực lượng có khả năng tác động trực tiếp vào sự thay đổi của xã hội, tạo điều kiện vật chất và tinh thần để mọi tầng lớp dân chúng phát huy tiềm năng và chủ động được cuộc sống của họ, độc lập, và khi cần, đương đầu trực tiếp với chế độ. Việt Nam không phải là Miến Điện, không phải là Ai Cập, không phải là Libya, không phải là Tunisia và lại càng không phải là Venezuela. Việt Nam là CSVN, một cơ chế độc tài được chỉ đạo bằng một đội ngũ tuyên truyền tinh vi, thâm độc với 90 năm kinh nghiệm và một nhà tù trải trộng 331.699 km² . Cuộc đấu tranh vì tự do dân chủ cho đất nước Việt Nam, vì thế, khó khăn hơn nhiều, phức tạp hơn nhiều. Nhưng nhân dân Việt Nam và nhân dân Venezuela cũng chia sẻ chung một khát vọng được sống trong tự do, dân chủ. Đó là khát vọng của con người dù đang sống ở Đông hay Tây Bán Cầu. Hình ảnh những thanh niên nam nữ Venezuela đang xuống đường ở thủ đô Caracas và hình ảnh những thanh niên nam nữ Việt Nam xuống đường chống Trung Cộng vào 10 tháng 6, 2018 đều gây xúc động. So với những ngày tăm tối của những năm sau 1975, ánh sáng của cuộc cách mạng tin học, còn giới hạn nhưng đang giúp cho các thế hệ trẻ Việt Nam có cơ hội trực tiếp hay gián tiếp thu nhận các tư tưởng dân chủ để qua đó nhận thức được hướng đi đích thực của dân tộc trong thời đại. Lực lượng cách mạng còn khá ít ỏi, một số bị tù đày, một số tản mác khắp nơi nhưng đã có và họ đã lên đường. Một nhắc nhở lịch sử dành cho đảng CS và “thành phần phên giậu”. Tháng Ba, 1990, để cứu Liên Sô, Mikhail Gorbachev đã đưa chức vụ đảng hòa tan vào chủ tịch nước thành “nhất thể” trong đó ông ta là lãnh tụ đảng đầu tiên trong lịch sử Liên Sô kiêm nhiệm hai chức vụ đảng và nhà nước. Nhưng dù cố gắng, nỗ lực cứu đảng của Mikhail Gorbachev quá trễ tràng và Liên Sô cáo chung chỉ hơn một năm sau đó. CSVN đang bước lên vết xe đổ của Liên Sô. Không hẳn ngọn gió nào cũng làm nên bão tố nhưng chỉ vì bức tường CS rêu phong, rệu rã nhiều năm nên những ngọn gió dù không quá lớn cũng có thể làm nên bão tố, xô ngã bức tường chuyên chính CSVN. Năm mới trao cho nhau niềm tin vì niềm tin là sức mạnh./.  
......

Mùa xuân kể chuyện xưa: những chuyến vượt biên để trở về.

Ông Nguyễn Ngọc Đức. Ngoc Duc Nguyen| Năm hết, Tết đến, tôi bồi hồi nhớ chuyện đã qua. 2 tháng 9 năm 2017, tôi công tác tại Campuchia cùng một số anh em. An ninh Việt Nam đã phục kích tạt axít chúng tôi. Một hình thức khủng bố hèn hạ mà tôi không hề ngờ trước. Tôi là đích nhắm nên đã lãnh gần như trọn vẹn. Anh em khác bị không đáng kể và đó là điều may, vì những anh em này không có quốc tịch nước ngoài như tôi, nếu bị nặng, thì sẽ nguy hiểm vô cùng. Hơn 2 năm chữa trị, tôi đã có thể đi lại, nhưng nhiều vấn đề sức khỏe vẫn phải giải quyết. Ảnh: ông Nguyễn Ngọc Đức mới đây, sau khi bị Việt cộng khủng bố tại Campuchia. Có bạn thương hỏi sao qua đó làm chi để bị như vậy? Tôi nói tôi đang đi theo con đường lý tưởng mà tôi đã chọn. Tôi đến Pháp năm 1978, sau một chuyến vượt biển tìm tự do. Tôi đi học, ra trường vào làm cho một hãng điện toán lớn nhất nước Pháp lúc đó. Lấy vợ, sinh con, việc làm và đời sống tương đối ổn định. Nhưng, như nhiều sinh viên Việt Nam khác, tôi vẫn muốn đóng góp để đất nước thay đổi. Tôi tham gia hoạt động trong giới sinh viên, đi làm thiện nguyện giúp người tỵ nạn, biểu tình đòi nhân quyền tại Việt Nam, tranh đấu cho những người bị cầm tù như giáo sư Đoàn Viết Hoạt, bác sĩ Nguyễn Đan Quế,...   Đầu thập niên 80, sự kiện anh Trần Văn Bá, rồi đến các ông Võ Đại Tôn, Hoàng Cơ Minh làm bùng lên trong chúng tôi ngọn đuốc yêu nước chói sáng. Bạn bè tôi, người thì đi theo tổ chức của anh Bá, người ủng hộ ông Võ Đại Tôn. Một không khí phấn chấn khó tả bao trùm sinh hoạt của anh em sinh viên Việt Nam tại Paris thời đó. Riêng tôi và vài người bạn khác đã chọn tổ chức ông Hoàng Cơ Minh. Hai người đàn anh dẫn dắt tôi lúc đó là anh Trần Đức Tường và anh Nguyễn Ngọc Danh. Đây cũng là những người, có vợ anh Tường và vợ anh Danh, làm chứng đám cưới vợ chồng tôi. Nhờ phúc của các anh chị, gia đình tôi sống hạnh phúc cho đến ngày nay. Tham gia vào Việt Tân được một thời gian, tôi quyết định bỏ việc làm tại hãng Bull để dành trọn thời gian đóng góp cho tổ chức. Đây là quyết định mà nhiều bạn bè cực lực ngăn cản. Điều may mắn là tôi được sự ủng hộ hay đúng hơn là không ngăn cản của vợ tôi. Thế là tôi "thoát ly" nói theo cách lãng mạn của các nhà cách mạng thời chống Pháp. Sau biến cố Nam Lào 1987, tổ chức chúng tôi bị thiệt hại nặng nề. Nhiều lãnh vực, một số địa bàn phải xây dựng lại từ đầu. Tôi được giao trách nhiệm gầy dựng lại các con đường giao liên ra vào Việt Nam, xây dựng một số hạ tầng cơ sở ở các nước Đông Nam Á và Việt Nam. Với trách nhiệm này, tôi phải tìm cách ra vào Việt Nam, tới lui các nước chung quanh, móc nối lại những anh em cũ, vận động sự hợp tác, liên kết với những người cũng lý tưởng. Tôi lặng xuống một thời gian, hy vọng an ninh Việt Nam bớt chú ý, để có thể về bằng con đường chính thức. Nhưng vô phương. Sau nhiều lần thử, tôi biết là tôi không thể về bằng con đường này. Trước đây, tôi là người vượt biển trái phép tìm tự do. Cả triệu người Việt Nam khác cũng như tôi, vì khát vọng tự do đã vượt biên, vượt biển, làm nên làn sóng boat people chấn động lương tâm nhân loại. Vậy tại sao tôi không thể vượt biên, vượt biển trở về Việt Nam để tranh đấu cho khát vọng tự do của dân tộc tôi ? Đó là sự chọn lựa của tôi trong những năm qua, để có mặt trên đất nước những khi cần thiết. Cái gì đầu tiên bao giờ cũng là kỷ niệm khó quên. Chuyến vượt biên trở về đầu tiên đã ghi đậm trong ký ức của tôi. Tôi trở về quê hương vào buổi bình minh, trên một con đê làng. Hình ảnh mà tôi đã mất từ lâu nay, bỗng được thấy lại trong bồi hồi, xao xuyến. Đó là hình ảnh các nữ sinh mặc áo dài trắng nối đuôi nhau đạp xe đến trường, trong ánh mặt trời mới lên, chiếu xuyên qua các tàng dừa, nhảy múa trên các tà áo trắng. Đây là hình ảnh mà tôi mong sẽ luôn hiện hữu trên quê hương ta. Chuyến đi đầu tiên hoàn tất tốt đẹp. Từ đó, tôi vượt biên về nước nhiều lần. Mỗi chuyến đi là một thử thách để vượt qua những rũi ro. Nhưng mỗi chuyến đi cũng là cơ hội tôi được bơm thêm "xăng dầu" để ngọn lửa của niềm tin lúc nào cũng bừng sáng trong tôi. Không bừng sáng niềm tin sao được khi mình được gặp anh em, được gặp những người cùng lý tưởng, cùng tầng số. Mỗi cuộc gặp gỡ là một kỷ niệm in sâu trong ký ức. Như lần đầu gặp Đài, ngay tại nơi anh bị quản chế. Mặc dù rũi ro bị bắt lúc nào cũng có, nhưng hai anh em hàn huyên không còn nhớ thời gian, khi chia tay thì đã quá giờ dự định. Như lần gặp một người bạn khác mà tôi chưa tiện nêu tên, trong một nhà thờ, vào buổi lễ chiều. Bạn đưa tôi leo lên sát nóc nhà thờ, ngồi trên những cột kèo nói chuyện. Bên dưới tiếng kinh cầu, tiếng thánh ca vang vang. Hai anh em ngồi đó nói chuyện mãi mê, đến khi chợt tĩnh, chung quanh hoàn toàn im lặng, không tiếng người, không cầu kinh, không nhạc. Nhìn đồng hồ thì đã 23 giờ đêm. Như lần gặp gỡ nhà giáo Phạm Toàn tại Hà Nội. Ông ôm tôi rươm rướm nước mắt. Vì ông không nghĩ rằng tôi có thể có mặt ngay tại lòng thủ đô Hà Nội, cùng với ông ngồi uống cà phê Thủy Tạ. Tôi kính nhà giáo Phạm Toàn như thày tôi, mặc dù ông không dạy tôi một giờ nào. Nhưng tôi đã học rất nhiều ở ông, đặc biệt là lập trường không phân biệt "Nam Bắc, trong ngoài hay Việt Tân, Việt Tiết gì hết", miễn là đang làm lợi cho phong trào dân chủ là ông chơi. Thày Toàn và tôi đã kết bạn vong niên, nhưng tiếc rằng thày đã ra đi vĩnh viễn.   Như những lần gặp gỡ thày Thiện Minh, Cha Phan Văn Lợi và những người mà tôi luôn tôn kính, ngưỡng mộ. Không bừng sáng niềm tin không được, khi họ đã cho tôi sức nóng niềm tin của họ, niềm tin về một đất nước thật sự tự do, dân chủ và thái hòa. Như chuyến đi ra đảo Lý Sơn để thăm và tặng quà cho những gia đình ngư phủ nạn nhân của Trung Quốc ở Hoàng Sa. Như cuộc kỳ ngộ với người nhạc sĩ đường phố Tạ Trí Hải bên bờ hồ Hoàn Kiếm và sau đó cả hai đã cùng hợp ca "Nỗi lòng người đi" và "Áo lụa Hà Đông", giữa lòng Hà Nội về đêm. Tất cả đều là những kỷ niệm mà tôi luôn trân quý, gìn giữ.   Tôi đi như vậy hơn 10 năm. Nhiều lần tưởng đã bị an ninh bắt. Nhưng tôi vẫn thoát trong đường tơ, kẽ tóc. Vừa là may mắn, vừa là nhờ những người thương quí tôi, đã giúp tôi thoát hiểm, bất chấp hậu quả sau đó có thể xảy ra cho họ. Tôi vẫn nhớ người cô của tôi đã qua đời. Sau khi rời Việt Nam, tôi không hề liên lạc, vì sợ liên lụy đến cô. Nhưng trong một chuyến công tác bị bại lộ, an ninh giăng lưới khắp nơi để bắt. Tôi không còn nơi an toàn nào. Tôi chợt nhớ đến cô. Hôm đó trời mưa rất lớn. Cô đội mưa ra đầu ngõ đón tôi. Vào nhà, cô không hỏi gì, mà chỉ bảo tôi lên lầu, vào căn phòng thờ của cô. Trên bàn thờ, là hình những người thân nhất của tôi đã qua đời. Cô nói "con thắp nhang cầu nguyện tổ tiên phù hộ cho con đi". Cô và tôi cùng cầu nguyện trước bàn thờ. Bên ngoài mưa lớn, nhưng tôi không còn nghe gì, ngoài tiếng thì thầm của cô cầu nguyện ông bà, đặc biệt là chị cả của tôi, "có linh thiêng xin phù hộ cho thằng Đức tai qua, nạn khỏi". Mắt tôi cay cay và trong tiếng rào rào của những hạt mưa rơi, tôi nghe như có tiếng vỗ về, an ủi của những người thân đã khuất. Tôi vẫn nhớ một nữ tu. Bà đã đón tôi về nơi bà và đồng đạo sinh hoạt, dù chưa biết tôi là ai, chỉ biết đây là người đang bị công an truy bắt và cần được giúp đỡ. Tại đó, tất cả đã ngồi xuống cầu nguyện cho tôi. Trong thinh lặng, chỉ có tiếng lâm râm nguyện cầu. Tôi cảm được sự mầu nhiệm của đấng thiêng liêng, cảm được hơi ấm của tình người và lấy lại sự tự tin, sau mấy ngày bị công an truy bắt. Tôi vẫn nhớ chuyến đi xuyên đêm để vượt biên trở ra. Tối hôm đó trời tốt, nhưng rất tối. Người nữ tu đưa tôi đến bờ sông, một con thuyền nhỏ đang chờ sẵn. Chúng tôi chia tay nhau trong tiếng rì rào của gió nước. Người nữ tu đứng trên bờ nhìn theo tôi vượt biên trở về nơi ánh sáng, trong khi bóng bà mờ dần trong đêm. Ngày xuân bồi hồi nhớ chuyện xưa, tôi thấy mình đã nhận được rất nhiều ân sủng của Thượng Đế trong cuộc đời này. Ân sủng đến từ những chiến hữu cật ruột của tôi, ở trong cũng như ngoài nước, đang được tự do hay đang bị giam cầm, vẫn tiếp tục giúp tôi hâm nóng ý chí đấu tranh bằng "tình chiến hữu" thiêng liêng mà chỉ có chúng tôi, những anh em trong Việt Tân, mới cảm nhận được. Ân sủng đến từ vợ và các con của tôi, từ những người ruột thịt và họ hàng thân thích, dù còn sống hay đã mất, luôn luôn ủng hộ, bảo bọc và phù hộ tôi trong "những ngày đi hoang" vì lý tưởng của mình. Ân sủng đến từ những người Việt Nam ở đó đây, mà trên con đường tranh đấu tình cờ tôi quen biết, hay do cảnh ngộ đưa đẩy mà quen nhau. Như anh B, em H, em Q,... những người đã cùng chia với tôi nhiều hoạn nạn. Như người nữ tu bên bờ sông. Như vị mục sư cả đời đấu tranh cho công lý đã tự tay làm một con gà mọi, rồi ngồi lai rai tâm sự với tôi về chuyện mình, chuyện ta. Những ân sủng này, tôi giữ mãi trong lòng. Vì đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, đang giúp cho tôi ngày một giàu niềm tin hơn, trong cuộc chiến đấu vượt qua chính mình để tiếp tục hữu ích cho quê hương. Ngày xuân, xin được gửi hai chữ "TẠ ƠN" đến tất cả những người mà tôi đã nhận được ân sủng trong cuộc đời này. Mừng Xuân Canh Tý. Mừng chị tôi đi thêm một vòng 12 con giáp. Chúc chị luôn vui khỏe, sống đời với con cháu. Nguyễn Ngọc Đức https://www.facebook.com/ngocduc78/posts/3020659281287342  
......

Thấy gì qua hai cuộc quyên tiền phúng điếu cụ Lê Đình Kình?

Nguyễn Hùng -  VOA| Sau khi cụ Lê Đình Kình bị bắn chết tại nhà riêng ở thôn Hoành, xã Đồng Tâm, hai cuộc vận động quyên tiền phúng điếu và giúp đỡ gia đình cụ bà Dư Thị Thành đã diễn ra. Ngoài mất chồng, hai con và hai cháu bà Thành hiện đang bị giam cầm và khả năng bị tra tấn là khó tránh khỏi. Bản thân bà cũng đã bị tát vào hai má và đá vào hai chân khi bị công an truy vấn hôm 9/1. Cuộc vận động thứ nhất do nhà hoạt động Nguyễn Thuý Hạnh đứng ra nhận tiền quyên góp trong hai ngày 13 và 14/1. Gần 700 người dân đóng góp cả thảy hơn nửa tỷ đồng để gửi tới gia đình cụ Kình nhưng ngân hàng Vietcombank đã phong toả tài khoản của bà Hạnh khi bà tới rút tiền hôm 17/1. Làn sóng chỉ trích và tẩy chay Vietcombank đã khiến ngân hàng này phải thúc giục Bộ Công an ra thông báo ngay trong ngày 17/1 về lý do phong toả tài khoản. Ngay lập tức gần 700 người đóng góp bị Bộ Công an vu “tài trợ khủng bố” mặc dù không ai ở Đồng Tâm bị truy tố về tội danh này. Cuộc vận động thứ hai bắt đầu từ ngày 18/1 mà một trong những người đứng ra tổ chức là nhà hoạt động Phạm Đoan Trang. Chỉ sau 32 giờ, số tiền quyên góp đã vượt quá mục tiêu 20.000 đô la mà các nhà tổ chức đề ra. Sang ngày 20/1, số tiền phúng điếu đã lên trên 30.000 đô la nhờ đóng góp của hơn 700 người hảo tâm. Số tiền này nhiều hơn chừng 200 triệu so với số tiền quyên góp được trong lần đầu. Vậy có thể thấy gì qua hai lần quyên góp với sự tham gia của khoảng 1.400 người này? Tốc độ và số tiền quyên được từ cả hai đợt vận động cho thấy nhiều người dân thực sự hành động theo phương châm “nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng”. Họ thấy đau lòng khi chứng kiến các hình ảnh thi thể ông Kình lỗ chỗ vết đạn, chân trái gãy lìa và có vết mổ dài từ ngực xuyên xuống bụng. Cho tới khi chết ông vẫn là đảng viên từng bị đảng vô cớ đánh gãy chân, chưa bị toà án nào kết tội và đang ở tư gia lúc 4h sáng. Bản thân tôi cũng đóng góp chút ít để giúp cụ bà Dư Thị Thành vượt qua những mất mát vô cùng lớn và vô vàn khó khăn trước mắt. Một số dư luận viên ngay lập tức xông vào cắn xé, văng tục và lý sự cùn trong chia sẻ của tôi trên Facebook mà tôi cũng dẫn mấy câu thơ: “Những bàn tay nắm những bàn tay Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt, Buồn ở đâu hơn ở chốn này…” Những lời lẽ chày cối của dư luận viên trong mấy ngày qua cũng cho thấy tâm thức cam chịu làm kiếp cừu, thậm chí tệ hơn nhiều của một bộ phận trong xã hội. Họ cho rằng nhà nước luôn phải đúng và phải là cha mẹ dân trong khi điều ngược lại mới là hợp lý trong xã hội dân chủ. Dân luôn có trước, nhà nước có sau và nhà nước không tự nhiên vì dân mà chỉ bị buộc phải làm như vậy khi được dân giám sát hiệu quả qua quốc hội, tư pháp và báo chí độc lập. Cả ba cơ chế giám sát này đều không có hoặc vô cùng yếu ở Việt Nam. Lý sự thứ hai của dư luận viên là những người như cụ Kình và các thành viên trong gia đình cụ Kình không phải là dân. Có toà án nào tước quyền công dân của họ chưa hay chỉ mới có sự kết tội của truyền thông, lực lượng sống nhờ tiền thuế của dân và đáng ra phải trung lập chứ không phải ngả hẳn về chính quyền như hiện nay. Thậm chí cụ Kình còn chưa bị khai trừ đảng và là một trong những đảng viên ít ỏi bị đảng giết một cách dã man. Một lý luận nữa là đất nhà nước muốn lấy từ tay dân Đồng Tâm là đất quốc phòng nên người dân bắt buộc phải trao cho nhà nước. Chưa kể việc đây là lý luận cùn, có lẽ họ chưa đọc bài “những dự án nghìn tỷ từng là đất quốc phòng”. Lý luận khác nữa của dư luận viên trong chuyện không nên ủng hộ gia đình cụ Kình là họ có chủ trương bạo lực. Mặc dù có thành viên trong gia đình cụ Kình tuyên bố như vậy, họ chưa từng có bất kỳ hành động nào cho tới khi lực lượng cảnh sát cơ động xông vào bắt họ mà không hề có lệnh của Viện Kiểm sát. Cái cớ truy đuổi tội phạm chỉ được Bộ Công an nặn ra về sau này và cũng chỉ là nói khơi khơi chứ không có “bằng chứng” video như những video “nhận tội” mà VTV đã chiếu một cách trơ trẽn. Trong một nền tư pháp nghiêm minh, tất cả các cơ quan truyền thông đưa ra thông tin có thể khiến thẩm phán có phán quyết thiên vị cho các bị can đều có thể bị truy tố tội phỉ báng toà án. Nguyên tắc suy đoán vô tội đòi hỏi xã hội phải đối xử với các bị can như những người vô tội cho tới khi toà phán khác đi. Ngoài đóng góp ủng hộ gia đình cụ Kình, tôi cũng quảng cáo cho trang quyên góp tiền phúng điếu qua Facebook. Điều tôi rút ra từ hai quảng cáo, một nhắm vào người Việt trong nước và một nhắm vào Việt kiều ở Hoa Kỳ là người dân thực sự quan tâm tới vụ tấn công ở Đồng Tâm hôm 9/1. Dĩ nhiên nhiều người trong nước quan tâm hơn và điều gây ngạc nhiên là những người ở độ tuổi 16-17 (tôi chọn chỉ gửi quảng cáo tới những người từ 16 tuổi trở lên) quan tâm tới vụ việc và dám tương tác với chia sẻ của tôi nhiều hơn hẳn so với các độ tuổi còn lại. Có tới trên 30% các bạn nữ và chừng 45% các bạn nam ở độ tuổi 16-17 tương tác theo thống kê của Facebook. Đối với người Việt ở Hoa Kỳ, tôi chọn những người biết tiếng Việt để nhờ Facebook gửi bài tới và đương nhiên những người có tuổi chiếm phần lớn số tương tác có được. Lực lượng dư luận viên và những người đã bị phơi nhiễm thông tin tuyên truyền từ nhiều năm sẽ không thể hiểu nổi tại sao người dân sẵn lòng giúp gia đình cụ Kình. Lý do thì có nhiều nhưng tựu chung lại là họ đã tan cửa nát nhà trong khi chưa làm điều gì ác cho tới khi bị tấn công. Còn chính quyền thì đã làm nhiều điều ác và dối trá về những việc làm xấu xa của họ từ nhiều năm nay rồi. Những ai muốn tìm hiểu thêm chỉ cần vào google tìm “cải cách ruộng đất”, “nhân văn giai phẩm”, “thảm sát Mậu Thân”… hay xem lại video tôi phỏng vấn Tướng Lê Minh Đảo cách đây vài năm.    
......

Ai cho quyền đại diện cho 4,5 triệu kiều bào?

Van Nga Do| Hiện nay Việt Nam có 4,5 triệu người đang sinh sống và làm việc tại 110 quốc gia trên khắp thế giới. Và từ năm 2015 số người xuất khẩu lao động là 115.000 người và tăng đều, cho đến năm 2019 thì đã có 148.000 người. Theo thống kê từ năm 2003 đến 2008 thì có đến 8,54% số người xuất khẩu lao động bỏ trốn. Từ năm 2009 đến nay không thấy chính quyền CS đưa ra tỷ lệ người bỏ trốn, có lẽ tỷ lệ tăng nên họ đã giấu con số chăng? Năm 2019 vừa qua nổi lên 2 vụ bỏ trốn nghiêm trọng: vụ thứ nhất là hồi tháng 9 năm 2019, báo chí Hàn Quốc phanh phui 9 người theo chuyên cơ của bà Nguyễn Thị Kim Ngân trốn lại nước này từ cuối năm 2018; vụ thứ 2 là 39 người chết trong xe đông lạnh khi vượt biên sang Anh Quốc. Đây chỉ là phần nổi của tảng băng, những người trốn ở lại rất nhiều mà chỉ có phía chính quyền CS mới biết chính xác. Đây là bức tranh người Việt đang phải cố chạy trốn khỏi quê hương bằng cách này hay cách khác, cho dù đất nước đã thông nhất đến 45 năm rồi. Chính điều đó đã gián tiếp tố cáo rằng, ĐCS đã không mang lại lợi ích gì cho dân cả. Mà một khi đã không mang lại lợi ích gì cho dân thì lấy gì gắn kết giữa dân với ĐCS mà hòa hợp? Từ năm 1999 thì đa phần những người trốn sang các nước phương Tây hầu hết là tị nạn CS. Sau này, từ khoảng năm 2000 trở lại đây, thì số tị nạn CS giảm dần và những kẻ ra đi là con cháu quan chức CS bắt đầu tăng dần. Con cháu những người CS họ ra nước ngoài không phải tị nạn gì cả mà họ đi với mục đích là tẩu tán tài sản mà chính họ hoặc cha ông họ đã bòn rút của nhân dân Việt Nam. Vì thế nên thành phần này rất giàu có, và tất nhiên họ mang ơn ĐCS. Cho nên, hiện nay tại Mỹ hay nhiều nước Phương Tây khác, đã hình thành nên tầng lớp Việt Kiều thân CS đối nghịch với lớp Việt Kiều chống cộng. Người Việt sống và làm việc ở nước ngoài có thể tạm chia làm 3 thành phần: Thành phần thứ nhất là nạn nhân của CS; thành phần thứ 2 là người xuất khẩu lao động; thành phần thứ 3 là con cháu quan chức CS. Trong đó thành phần chống cộng vẫn phải giởi tiền về vì họ còn người thân trong nước, thành phần xuất khẩu lao động chắc chắn phải mang ngoại tệ về nước. Còn thành phần thứ 3, những Việt kiều là con cháu CS thì sao? Có thể nói, thành phần này chuyên ôm tiền từ trong nước ra ngoài sống phè phỡn. Như vậy trong 16,7 tỷ đô kiều hối năm 2019 thì chủ yếu là của Việt kiều chống cộng và của người dân đi xuất khẩu lao động, còn những Việt kiều thân cộng chủ yếu là móc lấy tiền đô trong 16,7 tỷ kiều hối đó mang ra nước ngoài “đầu tư” để kiếm thẻ xanh định cư. Ngày 20/07/2017 trên báo Đất Việt có bài viết “Người Việt bỏ tỷ USD mua nhà Mỹ: Biết rõ ai mua” đã cho biết người Việt chuyển tiền ra nước ngoài từ 8 đến 9 tỷ đô mỗi năm. Và tất nhiên trong thành phần chuyển tiền đi như thế này, chỉ có giới doanh nhân và con cháu của quan chức CS. Mà con cái của quan chức tiền đâu ra? Đó là tiền ăn cướp trên đầu nhân dân rồi sau đó mua đô và ôm đô ra nước ngoài định cư. Ngày 19/01/2020 trên báo Sài Gòn Giải Phóng có đăng bài “Đảng, Nhà nước luôn quan tâm đến bà con kiều bào”, trong bài này cho biết, Nguyễn Xuân Phúc đã tổ chức gặp mặt kiều bào đại diện cho 4,5 triệu người Việt đang sinh sống và làm việc tại 110 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới. Giới Việt kiều mà họp với Nguyễn Xuân Phúc ở đây chắc chắn là lớp Việt kiều thân Cộng. Lớp này không thể là những người đại diện cho 4,5 triệu người Việt được. Vì sao? Vì chính họ chưa chắc gì là kẻ đóng góp vào hàng chục tỷ đô kiều hối mỗi năm, mà rất có thể, rất nhiều trong họ là những kẻ đã móc lấy tiền trong đống kiều hối kia để mang ra ngoài và sống cuộc đời giàu có. Hãy hỏi những Việt kiều chống cộng ở Mỹ xem, liệu họ có chấp nhận cho những Việt kiều thân cộng đang họp với Nguyễn Xuân Phúc kia làm đại diện cho họ không? Những ngày giáp tết, chính quyền CS cũng dựng nên bức tranh “hòa hợp hòa giải dân tộc” để mị dân. Họ đã chọn ra những Việt kiều thân cộng để vẽ nên bức tranh dối trá ấy. Nếu hòa hợp được thì trước hết hãy hòa hợp với đồng bào mình ở Đồng Tâm, Thủ Thiêm, Văn Giang, Dương Nội, Vườn Rau Lộc Hưng đi. Tay thì ăn cướp mà miệng thì nói hòa hợp hòa giải chắc chắn đó là vở kịch hòa hợp hòa giải giả tạo./.  
......

Hiệp định EVFTA - Cuộc chiến mới của các nhà hoạt động nhân quyền tại Việt Nam

Việt Tân| Ủy ban Thương mại Quốc tế thuộc Nghị viện châu Âu (INTA) hôm 21 Tháng Một, 2020 đã bỏ phiếu ủng hộ hiệp định thương mại tự do (EVFTA) giữa Liên hiệp châu Âu và Việt Nam. Ý kiến của INTA có vai trò quan trọng để Nghị viện Châu Âu sẽ bỏ phiếu thông qua hiệp định nêu trên vào phiên họp tháng 2 ở Strasbourg, Pháp. Với tỉ lệ phiếu 29 thuận, 6 phiếu chống và 5 phiếu trắng, rõ ràng vấn đề đàn áp nhân quyền, ngăn cấm tự do ngôn luận tại Việt Nam vẫn đang tạo ra những nghi ngại và bất đồng nơi các nghị sĩ Liên minh Châu Âu. Mong muốn của chúng ta, những tổ chức đang nỗ lực đấu tranh cho tương lai Việt Nam phải là dân chủ và nhân quyền. Rõ ràng sẽ ngây thơ khi cho rằng EVFTA sẽ đem lại nhân quyền cho Việt Nam, hoặc khiến nhà cầm quyền CSVN thay đổi. Chúng ta đã có quá nhiều bài học về sự lật lọng, tráo trở của chính thể Việt Nam, đơn cử như Hiệp định WTO. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là EVFTA vô giá trị. Hiệp định này có thể giúp các tổ chức nhân quyền thêm đòn bẩy để gây sức ép với EU lẫn Việt Nam trong các cuộc đàm phán tương lai. Bên cạnh những lợi ích kinh tế, EVFTA có thêm những điều khoản về bảo vệ môi trường và thúc đẩy tiến bộ xã hội ở Việt Nam, đặc biệt là củng cố quyền của người lao động. Ngoài ra, hiệp định thương mại này sẽ góp phần đẩy nhanh tiến trình cải cách hành chính công ở Việt Nam. Trong đó có những cải cách liên quan tới mua sắm công, cải cách doanh nghiệp nhà nước. Những cải cách này sẽ góp phần cải thiện môi trường kinh doanh, nâng cao nền kinh tế và giúp bộ máy chính trị Việt Nam vận hành hiệu quả, minh bạch hơn. Một điểm đáng lưu ý, EVFTA có sự ràng buộc thực hiện rất khắt khe, và nếu một bên nào không tuân thủ thì sẽ có các biện pháp chế tài để buộc họ phải thực hiện những cam kết của mình hoặc hiệp định thương mại có thể bị đình chỉ. Đơn cử như trong vấn đề quyền lao động và nhân quyền, Nghị viện châu Âu đòi hỏi Việt Nam phải gia nhập Công ước số 98 của Tổ chức Lao động Quốc tế (ILO), quy định về quyền tổ chức và thương lượng tập thể (hình thức công đoàn độc lập). Hai bên cũng thống nhất rằng Việt Nam sẽ phải phê chuẩn Công ước số 87 - Tự do Liên kết và Bảo vệ Quyền Tổ chức, và Công ước số 105 - Xóa bỏ Lao động Cưỡng bức. Đối với lĩnh vực, Liên minh Châu Âu cũng đã đàm phán với Việt Nam về vấn đề quản lý rừng bền vững, trong khuôn khổ thực hiện Thỏa thuận Paris về Biến đổi Khí hậu. Với những ràng buộc của EVFTA nêu trên, ở một số khía cạnh, các nhà đấu tranh dân chủ có thể tận dụng để phục vụ cho việc thúc đẩy xã hội Việt Nam tiến bộ hơn. Thông thường trước những cuộc đàm phán, đối thoại với chính quyền Việt Nam, phía EU sẽ thường tổ chức tham khảo ý kiến của các tổ chức xã hội dân sự, nhà hoạt động nhân quyền ở Việt Nam. Đây sẽ là cơ hội tốt để giới đấu tranh trong nước nói lên ý kiến và vừa khẳng định vị thế của mình. Quyền lao động là điểm nhấn trong EVFTA, các nhà hoạt động nên nỗ lực giúp đỡ những người công nhân tổ chức thành lập các công đoàn cơ sở, hướng dẫn họ đấu tranh và đòi quyền lợi chính đáng. Ngoài ra, EVFTA đã tạo ra một cơ chế giúp xã hội dân sự tác động vào quá trình thực thi Hiệp định thông qua định chế DAG. Đối với những người đấu tranh “cộm cán" sẽ khó có thể tiếp cận cơ chế DAG do chính quyền Việt Nam cản trở. Tuy nhiên, mọi người có thể lập báo cáo về những vi phạm của nhà nước Việt Nam sau đó cung cấp cho nhóm DAG của phía EU, hoặc tạo ra những sức ép về mặt truyền thông. Liên minh Châu Âu và Việt Nam đang ngày càng thắt chặt quan hệ, đây là xu thế được cả hai bên đồng thuận. Nhiệm vụ của các nhà đấu tranh sẽ cần linh hoạt, uyển chuyển vận dụng những lợi thế từ mối quan hệ này để đẩy các mục tiêu dân chủ và nhân quyền. Ngô Đồng  
......

Tuổi cao nhưng ông Trọng...chưa trưởng thành!

Phạm Minh Vũ| Ngày 20 tháng giêng mới đây trên báo Quân Đội Nhân Dân có đăng bài phỏng vấn với TBT Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng. Trả lời cuộc phỏng vấn có đoạn Ông Trọng cho rằng “hiếm có dân tộc nào trên thế giới khi nói đến Đảng cầm quyền, nhân dân lại dành cho một sự trân trọng, tự hào, yêu thương như dân tộc Việt Nam đối với Đảng Cộng sản Việt Nam”. Tôi cho rằng Ông Trọng với tư cách một vị lãnh tụ đảng nhìn nhận như thế là quá phiến diện, lố bịch, sai trái và hoàn toàn vu khống, nhét chữ vào mồm Nhân Dân. Vì những điều đó, cá nhân Tôi cho rằng Ông Trọng mặc dù tuổi đã cao, nhưng suy nghĩ vẫn còn non nớt, nếu không muốn nói là chưa trưởng thành. Lấy cuộc trưng cầu ý kiến Toàn dân hay thăm dò nào để đánh giá Nhân dân VN lại có cảm tình với đảng của ông? Ông nên thử mở cuộc thăm dò lấy ý kiến nhân dân rồi kết luận cũng chưa vội Ông Trọng. Ông thử hỏi trong 4 triệu đảng viên đảng cộng sản có ai thật sự vì lý tưởng mà gắn bó mà yêu mến đảng của Ông? Chắc chắn số ít là người ít học, ít tiếp cận thông tin mới tin vào đảng, còn lại tất cả vì quyền lợi bản thân mà sinh hoạt đảng. Chưa kể số nhiều tôi quen biết họ bày tỏ công khai trên mạng xã hội là bỏ đảng, nhiều quan chức tôi quen biết họ cảm thấy xấu hổ khi cầm thẻ đảng trong tay. Nhưng vì nhiều quyền lợi nên cố giữ. Đó là đảng viên còn cảm thấy tởm lợm cái đảng của ông, huống gì là Nhân dân hở Ông Trọng? Nhân Dân nào yêu mến? Nhân Dân Đồng Tâm? Thủ Thiêm? Lộc Hưng? Long Hưng? Hay Dương Nội hả Ông Trọng? Dân nào mà yêu thương nổi đảng của ông? Tôi là dân tôi chắc chắn sẽ nói không, và ở đây bạn bè tôi đều là dân cũng sẽ nói là không hề. Đảng cộng sản khi cầm quyền bằng hành động cướp là bất chính, không chính danh đã gây ra sự bất ổn cho xã hội từ năm 1945 tới bây giờ. Sau năm 1975 đảng của ông giữ quyền cai trị độc tôn bằng họng súng đã đẩy toàn dân bước vào cuộc chiến đấu toàn dân với đảng của ông. Sự bảo thủ, tham quyền cố vị, ít học kém hiểu biết đã biến đảng cộng sản là một chế độ sắt máu, tự biến mình thành kẻ thù với nhân dân. Trong vô số bất công do đảng của Ông gây ra, chính sách đất đai do nhà nước quản lý là một chính sách đã đẩy nhân dân và đảng ông thành 2 chiến tuyến. Bên này đều xem bên kia là kẻ thù, vì nhân dân không sở hữu súng đạn nên chấp nhận thua, Đồng Tâm mới đây là một ví dụ. Đảng của Ông đang trở thành kẻ thù với Dân tộc này, yêu là yêu cái gì chứ? Ông Trọng tuy tuổi đã cao, nhưng cách nhìn nhận như thế này thì tôi cho rằng chưa đủ trưởng thành để lãnh đạo một quốc gia. Nếu ông đánh giá đúng, đánh giá đủ bằng cuộc trưng cầu ý dân thì tôi cho rằng ông mới khôn lớn, lúc đó ông sẽ biết Nhân dân có yêu mến đảng Ông hay không, có tin đảng của ông hay không? Có thể, lúc đó Ông mới thay đổi quyết sách để có cái nhìn về cách quản trị cho hợp thời đại, hợp lòng dân. Chỉ ngồi bàn tự phê tự sướng như thế thì chỉ có đi từ sai lầm này tới sai lầm khác. Có chăng, không thay đổi gì cho đảng cho nhân dân mà càng Khoét sâu thêm vết thương trong nhân dân do đảng ông gây ra mà thôi. Có người tuy ít tuổi nhưng họ làm những việc mà cho người lớn phải ngưỡng mộ, còn có người tuy nhiều tuổi, nhưng chưa chắc họ trưởng thành, Ông Trọng là một trong số đó.    
......

Nghề Truyền Thống

 ông Nguyễn Thiện Nhân bí thư thành phố HCM chổng khu quét rác trong dịp tết. Luân Lê| Lãnh đạo thành phố đi kéo bèo, quét rác. Trong khi ở tỉnh Bình Dương hàng trăm công nhân bị nợ lương phải do một ca sỹ từ thiện số tiền tới 1 tỷ đồng để có tiền về quê ăn tết. Nhìn vào đấy để thấy điều gì? Một sự vô dụng trước thực tại của đời sống và họ chỉ chăm chút cho hình ảnh cá nhân (như Karl Marx nói là bộ lông) của mình. Tầng lớp công nhân, lực lượng nòng cốt của người cộng sản, đang rơi vào những tỉnh cảnh bấp bênh và hết sức bi đát. ***** Ngô Trường An Tôi đưa hình ông Nguyễn Thiện Nhân chổng khu quét rác, nói với vợ: - Bà xem, lão này là ủy viên BCT, là thủ lĩnh của một thành phố lớn. Công việc của lão là dọn dẹp rác rưởi trong xã hội chứ không phải quét dọn rác rến ngoài môi trường. Vậy mà lão lại đi làm chuyện trái nghề như này, bà thấy có nản không? Mụ hỏi: - Rác rưởi trong xã hội là sao? Tôi đáp: - À, ừm...đại loại là bọn xì ke ma túy, bọn cờ bạc, cướp giật, đĩ điếm... hoặc bọn tham quan đục khoét ngân sách, cướp đất của dân....Đúng ra, lão phải tìm cách dọn dẹp bọn rác rưởi này để môi trường xã hội trong lành. Đằng này lão lại ra đường quét rác, đó là làm trái nghề chứ gì nữa! Mụ bước tới giật chiếc điện thoại trên tay tôi zoom lên hết cỡ, săm soi một lúc rồi buông một câu gọn lỏn: - Ông ấy làm đúng nghề chứ trái nghề gì! - Sao? - Tui là đàn bà thường quét dọn nên tui biết, nhìn tư thế quét rác của ông ấy rất chuyên nghiệp. Từ thao tác cầm chổi đến cách khom lưng, tư thế dạng chân...đều thuộc cốt cách nhà nghề. Có thể đây là nghề truyền thống của cụ kỵ dòng họ ông ta để lại, nên nó đã ăn sâu vào máu của ông ấy rồi, thành ra, mới có thao tác chuyên nghiệp như thế. - Bà nói tào lao quá đi! - Tào lao thế nào? Với tư duy ấu trĩ như vậy thì gia phả dòng tộc của ông ấy không ở đợ thì cũng quét chợ! Ờ, mà tổ chức vinh quang đó cũng chỉ tập hợp những thành phần kiết xác ấy thôi! Tinh hoa, tinh khôi dân tộc dễ gì thò chân được vô băng đảng đó. Thành ra, dù có đi Tây về Tàu thì cốt cách bần cố nông đâu có dễ dàng gì thay đổi? Quét rác là đúng với nghề truyền thống của lão rồi, trái gì nữa? - Nhưng dù sao ông ta cũng là một chính khách mà ra đường quét rác như thế thì đúng nghề sao được? - Quét rác là để mị dân đó ông ơi! Mị dân cũng là nghề truyền thống của chúng nó đấy! - Á đù!!  
......

Tại sao Bộ Công An bối rối trong biến cố Đồng Tâm?

Trung Điền - Web Viettan.org| Tính từ lúc Bộ Công An huy động 3000 công an cơ động tấn công vào nhà và giết chết cụ Lê Đình Kình, đồng thời bắt giữ 22 người của thôn Hoành, xã Đồng Tâm vào lúc 4 giờ sáng ngày 9 tháng Giêng, 2020 cho đến nay, đã 10 ngày trôi qua; nhưng lãnh đạo Bộ Công An đã không thể nào thuyết phục được dư luận trong và ngoài nước về mục tiêu đích thực của cuộc tấn công đầy man rợ này. Thông thường, khi đưa lực lượng cảnh sát tấn công vào một nơi nào để khống chế những kẻ gọi là đang gây ra nguy hiểm cho xã hội, chính quyền phải đưa ra lý do rõ ràng và để cho giới truyền thông được tiếp cận các diễn biến, hầu nhanh chóng cung cấp cho công luận. Đó là việc làm bắt buộc của những chính quyền “vì dân, do dân và của dân.” Nhưng nhà cầm quyền CSVN thì ngược lại. Sau khi cắt hết tất cả Internet và đặt xã Đồng Tâm trong tình trạng “nội bất xuất- ngoại bất nhập” từ nhiều ngày trước, Bộ Công An đã đưa 3000 công an cơ động chia làm 16 toán, tấn công thôn Hoành vào lúc 4 giờ sáng – giờ mà người dân còn đang ngủ. Điều này cho thấy đây là một cuộc hành quân trấn áp có chủ đích đánh úp, nhằm tiêu diệt một số người để bịt miệng vụ tranh chấp đất đai kéo dài hàng chục năm trời ở đây, chứ không hề là một vụ đối phó lại việc một số người đang chống phá vụ xây bờ tường sân bay Miếu Môn như công an đưa ra. Sau khi bị dư luận phản đối kịch liệt về cuộc hành quân đánh úp này, hai ngày sau, tức ngày 11 tháng Giêng, Bộ Công An cho phổ biến một đoạn video chiếu hình ảnh “thú tội” của một vài người đang bị bắt, mặt mày bầm tím, sưng vù và nói rằng họ đã nhận được tiền giúp đỡ từ bên ngoài để mua vũ khí sát thương. Dựa vào lời ép cung này, Bộ Công An lập tức dán nhãn cuộc tranh đấu của bà con xã Đồng Tâm là nhận tài trợ từ một vài tổ chức “khủng bố” ở hải ngoại. Từ đó Bộ Công An quy chụp khơi khơi rằng cụ Lê Đình Kình và bà con xã Đồng Tâm đã dính đến khủng bố. Không ai tin vào sự cáo buộc phi lý này, nhưng Bộ Công An chỉ còn biết dựa vào những yếu tố bịa đặt để khỏa lấp tội giết dân nên một mặt, trưng ra bằng chứng với vài quả lựu đạn, vài chai bom xăng và một số cây gậy bịt sắt nhọn, mặt khác chỉ thị đám dư luận viên tập trung cáo buộc là cụ Lê Đình Kình và những người liên hệ đã nhận tiền từ các tổ chức khủng bố. Nhưng điều tổ trác bất ngờ đối với Bộ Công An là đã để cho chị Nguyễn Thúy Hạnh nhận tiền phúng điếu cụ Lê Đình Kình qua account của mình ở Vietcombank. Số lượng người đông đảo vào đóng góp phúng điếu đã như một cái tát tai nẩy lửa vào chế độ. Khi thấy số tiền lên quá cao – khoảng nửa tỷ đồng đóng góp từ 700 người trong vòng vài ngày, cho thấy sự thương mến của người dân dành cho cụ Kình, Bộ Công An đã lập tức ra lệnh cho Ngân hàng Vietcombank phong tỏa không cho chị Nguyễn Thúy Hạnh rút tiền phúng điếu để đưa cho gia đình nạn nhân. Biện minh cho việc làm sai trái này, Bộ Công An ra thông báo quy chụp rằng “tiền phúng điếu cụ Kình là tiền tài trợ khủng bố.” Các nạn nhân thôn Hoành tay không chống lại âm mưu cướp đất của bạo quyền đã bị vu khống là kẻ giết người và chống người thi hành công vụ, trong khi chính người dân mới là phía bị công an tấn công tàn bạo, đánh đập và giết chết. Vậy ai mới đích thực là “khủng bố” thì dư luận cũng đã rõ. Thi thể 3 công an gọi là bị tử nạn không thấy đâu mà chỉ thấy xác của một cụ già 84 tuổi đời, 55 tuổi đảng, từng bị quân cướp đất đánh gẫy chân năm 2017 tới độ phải ngồi xe lăn, nằm đau thương với những vết đánh tím bầm cơ thể. Hình ảnh người dân bạo động, khủng bố không thấy đâu mà chỉ thấy một rừng giáo mác, súng ống của kẻ cướp cậy quyền đàn áp dân, chỉ thấy những người bị vu khống là “nhận tiền của khủng bố để mua vũ khí” xuất hiện trên truyền hình với cơ thể tiều tụy, bị đánh vùi dập. Trong đó có cả cụ bà góa phụ Lê Đình Kình, bị đánh tơi tả vì không thể nói dối là chồng mình có trong tay quả lựu đạn như Bộ Công An muốn bà “thú nhận.” Ngần ấy vu cáo kèm theo cả một bộ máy truyền thông gian trá của chế độ để dựng chuyện về các nạn nhân thôn Hoành, đã không che khuất được sự thật và không lừa dối được người dân từ trong nước ra tới hải ngoại. Với những hành vi “lấy vải thưa che mắt Thánh” nói trên, Bộ Công An tưởng rằng họ đã kiểm soát được nội vụ xảy ra ở Đồng Tâm, nhưng rõ ràng là vụ việc đang chuyển biến vô cùng bất lợi. Dư luận chung đang đứng về phía gia đình cụ Lê Đình Kình và các nạn nhân đang bị bắt giữ và không ai tin vào những điều giải thích loanh quanh, lúng túng của Bộ Công An để khỏa lấp những sai lầm trầm trọng sau đây. Thứ nhất, Bộ Công An đã sai lầm trong việc huy động lực lượng 3000 công an cơ động, với xe thiếp giáp và súng đạn sát thương, trấn áp những nạn nhân vô tội, không có vũ khí trong tay vào lúc 4 giờ sáng mà không hề có một lý do hợp lý hay rõ ràng, minh bạch, trong khi vụ tranh chấp đất chỉ là vụ án dân sự chứ không phải hình sự để sử dụng đến bạo lực trấn áp. Thứ hai, Bộ Công An đã sai lầm trong việc mập mờ, không rõ ràng về sự tử nạn của 3 công an, dẫn đến việc vội vã truy tặng huân chương chiến công hạng nhất, đã trở thành một trò hề và bị đàm tiếu trong dư luận rằng Bộ Công An đã dùng cái chết của đồng đội để tìm sự đồng tình trong nội bộ. Thậm chí, Bộ Công An còn tung ra cái gọi là chiến dịch học tập “gương dũng cảm hy sinh”, càng cho thấy sự lố bịch trong trò tuyên truyền một chiều của bộ máy độc tài. Thứ ba, Bộ Công An cũng đã sai lầm trong việc chỉ thị Vietcombank phong tỏa hơn nửa tỷ đồng của 700 người phúng điếu cụ Lê Đình Kình với lý do “tiền tài trợ cho khủng bố”. Tức là Bộ Công An đã trắng trợn quy chụp cụ Lê Đình Kình, gia đình và các nạn nhân xã Đồng Tâm liên hệ đến khủng bố. Trò khủng bố tinh thần quen thuộc này của chế độ đã trở nên nhàm chán đối với người dân, mục tiêu để triệt hạ chính nghĩa đấu tranh của người dân, cô lập và vu cáo các tổ chức có chính nghĩa, đồng thời khỏa lấp hành vi bạo lực của chính mình. Sai lầm này cũng nói lên hình ảnh của một kẻ cướp đã không từ nan cả việc cướp tiền phúng điếu, chà đạp lên trên truyền thống “nghĩa tử là nghĩa tận” của dân tộc. Từ con người lật lọng, tiểu tâm Nguyễn Đức Chung đến guồng máy bạo lực của Bộ Công An đều nói lên một điều: Họ không hề có lương tâm và danh dự trong việc giải quyết những nguyện vọng chính đáng của bà con xã Đồng Tâm, và đã biến một chuyện nhỏ thành vấn nạn lớn – không chỉ cho thành phố Hà Nội mà còn cho chính chế độ. Sự việc này lại nhắc nhở chúng ta vụ cướp đất của gia đình ông Đoàn Văn Vươn tại Tiên Lãng năm 2012, vụ cướp đất của nhà thờ Thái Hà năm 2011, vụ cướp đất và phá hoại vườn rau Lộc Hưng vào dịp Tết năm ngoái … Năm nay, máu lại đổ trước thềm năm mới tại xã Đồng Tâm! Sự việc đã không chỉ đem đau thương tới cho bà con trong làng, mà còn làm rỉ máu hàng triệu trái tim người Việt. Trung Điền https://viettan.org/tai-sao-bo-cong-an-boi-roi-trong-bien-co-dong-tam/  
......

Đối thoại im lặng

Nhạc sĩ Tuấn Khanh - nhacsituankhanh| Lịch sử của những cuộc quyên góp giúp đỡ ở Việt Nam, đặc biệt là đối với một người bị nhà nước Việt Nam đặt tên là “khủng bố”, đã có một kỷ lục chưa từng có: chỉ hơn 2 ngày kêu gọi giúp cho gia đình ông Lê Đình Kình, đã có hơn nửa tỷ đồng gửi vào từ hàng trăm người. Lê Đình Kình là ai? Một cụ già 84 tuổi bị lực lượng công an hơn 3000 người bao vây nơi ông ở, tra tấn và bắn chết chỉ vì ông trước sau như một: Đất của nông dân, phải thuộc về nông dân. Nếu không có lời nhắn ra từ cụ bà thều thào trong đau đớn và mệt mỏi về hành động dũng mãnh của những “chiến sĩ” công an, không ai hình dung được cụ Kình đã ra đi như thế nào. Nhà nước đã vận hết lực lượng truyền thông lẫn trấn áp thực tế để giải quyết hậu kỳ, chuyện bê bết của một đạo quân trang bị đáng sợ như hải chiến với Trung Quốc, đã tấn công bắt, đánh, giết… vào một ngôi làng khoảng hơn 250 người. Sau đó, phía Nhà nước phải gồng lên, gán nhiều tội danh cho cụ già và những đứa con của ông là quân khủng bố, có trang bị gì đó và chuẩn bị hành động nguy hại đến an ninh quốc gia. Hàng chục ngàn dư luận viên, tức các thành phần tay sai về đả kích ngôn luận bất cần danh dự được lệnh tìm và diệt bất kỳ hình ảnh, bài viết, video… có cảm tình đứng về phía người dân bị cướp đất ở Đồng Tâm. Đã có những người bị bắt làm gương. Đã có những bài viết hay bình luận đã bị Đài truyền hình của công an điểm tên như tù nhân dự bị. Phải kể như vậy, để biết rõ hơn về một cuộc cách mạng thầm lặng đang diễn ra trong người dân. Trước bối cảnh xã hội căng thẳng, đến mức Bộ trưởng Công an phải xuất tướng chụp ảnh, làm thơ cùng cháu bé, con một công an viên té giếng qua đời, nhằm nâng tinh thần chiến sĩ cứu quốc, rồi thủ tướng phải đăng đàn nói rằng xét lại mối quan hệ giữa chính quyền và nhân dân… vẫn có rất nhiều người đã đứng lên, công khai tên mình để gửi tiền giúp cho một gia đình nông dân bị thảm nạn – mà từ nay chắc sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn bình yên nữa. Trước đó, chỉ share hay like trên các trang facebook về chuyện Đồng Tâm, cũng ít người dám làm. Nhắn cho nhau về chuyện này cũng ngại bởi Nhà nước và Bộ Công an đã bày tỏ một thái độ rất quyết liệt. Ấy vậy, mà giờ thì người ta không ngại việc giúp đỡ, và cũng không ngại nói với nhau, thậm chí còn dấy lên một làn sóng tẩy chay ngân hàng Vietcombank, nơi đã phối hợp với công an để khóa, chặn không cho rút tiền những phần tiền giúp đỡ những người nông dân, và dù là phúng điếu cho đám tang cụ Kình, cũng nhất quyết không. Lòng dân đã rõ. Họ không buồn nói đến nhà cầm quyền và những lời đe dọa. Họ hành động với mục đích cụ thể, như một đối thoại im lặng của phản kháng.  Những bài bản hôm nay diễn ra từ phía nhà cầm quyền, rất quen thuộc với những gì đã diễn ra ở Trung Quốc. Và người dân Việt Nam cũng – rất bất ngờ – đã làm giống như những gì người dân Trung Quốc từng im lặng đối thoại với Bắc Kinh. Năm 2011, Bắc Kinh tức giận trước thái độ phản kháng của nghệ sĩ Ngải Vị Vị (Ai Wei Wei), đã kiếm cớ phạt ông khoảng 2,4 triệu Mỹ kim, và buộc phải đóng một số lớn, nếu không sẽ bị bỏ tù. Dù Ngải Vị Vị là một nghệ sĩ tầm thế giới, nhưng số tiền đó với ông là quá sức, thậm chí quá sức tưởng tượng. Chuyện không ngờ xảy đến, là người dân Trung Quốc lâu nay vẫn lầm lũi làm ăn, luôn cúi đầu vâng-dạ với chính quyền, bỗng im lặng cùng nhau đến góp tiền cho ông Ngải Vị Vị, giúp ông đóng mức phạt bắt buộc ban đầu. Theo ghi nhận của báo chí, có đến 20.000 người đến góp tiền trong một thời gian rất ngắn, lên đến 800.000 Mỹ kim. Dĩ nhiên giới tay sai tuyên truyền cũng được lệnh mở chiến dịch mạt sát, nguyền rủa Ngải Vị Vị là “phản động” và những ai giúp đỡ cho ông là “đu bám bọn phản động”. Công an địa phương cũng cử lực lượng đến gác trước cửa để ngăn chận nguồn tiền đầy sỉ nhục với nhà cầm quyền như vậy. Sợ, nhưng người dân vẫn gửi đến. Có những người gấp tiền thành hình máy bay và ném vào nhà ông. Có những người quăng bao tiền đồng gom góp được, kèm theo dòng chữ “xin cho tôi là chủ nợ của ông”. Trở lại với làng Đồng Tâm, nơi cuộc giết người kỳ quái diễn ra, chỉ còn cách Tết Nguyên Đán Canh Tý hai tuần. Người dân Việt Nam đã quên cả việc chuẩn bị Tết bằng cách chuyền tay nhau tin tức, tự mình ra mặt đáp trả các ngôn luận hèn mạt của bọn tay sai tuyên truyền, và gửi tiền giúp cho gia đình ông Kình. Cũng giống như cách mà người Trung Quốc không muốn Ngải Vị Vị phải nợ nần gì với Bắc Kinh, hàng triệu người dân Việt Nam cũng thay nhau, dùng sự thật để đáp trả cuộc chiến nối tiếp mà thế lực nào đó đang điên cuồng chà đạp và hủy diệt người dân Đồng Tâm và cụ Lê Đình Kình. Cuộc đối thoại đó im lặng đó, đang diễn ra từng ngày, âm thầm dữ dội trên bề mặt rất nhẹ nhàng của xã hội. Cuộc đối thoại đó giới thiệu một đất nước Việt Nam khác: Người dân vẫn mỉm cười và cúi chào nhà cầm quyền, nhưng nụ cười đó và cái cúi đầu mang nội hàm gì, thì khó mà biết được.  
......

Cần tẩy chay ngân hàng ăn cướp - Vietcombank

Đỗ Ngà| Hôm  14/01/2020 tổng Thống Donald Trump phàn nàn về việc hãng công nghệ Apple không mở khóa điện thoại iPhone được bảo vệ bằng mật mã của nghi phạm vụ xả súng xảy ra tại căn cứ Hải quân ở Pensacola, Florida hồi tháng 12 vừa qua. Nhưng cho dù có phàn nàn thì Apple không sai chính phủ Hoa Kỳ chẳng làm gì được. Trước đó, vào năm 2016, Apple từng từ chối thẳng thừng một yêu cầu của Cục Điều tra Liên bang Mỹ (FBI) không mở khóa chiếc iPhone của Syed Farook, kẻ gây ra vụ xả súng ở San Bernadino, California khiến 14 người thiệt mạng. Vì Apple không làm gì sai luật cả. Họ không thể hy sinh uy tín của mình để làm mất lòng hàng tỷ khách hàng của họ trên toàn thế giới. Nếu Apple làm thế, nghĩa là Apple đã xem những bí mật của khách hàng họ là một trò chơi không hơn không kém. Đấy là với bọn tội phạm còn không được phép nói chi đến những người không phạm tội? Đấy là chuyện xứ Mỹ, còn tại Việt Nam thì xảy ra chuyện ngược lại. Ngân hàng Vietcombank đã nhận lệnh của Công An CS phong tỏa tài khoản của chị Nguyễn Thúy Hạnh một cách vô cớ, trong khi chị không vi phạm bất kỳ một quy định nào của ngân hàng đưa ra. Nói trắng ra, Vietcombank đã nghe lời một kẻ nào khác cướp lấy tiền khách hàng của mình. Đây là một hành động ăn cướp trắng trợn không thể chấp nhận được. Số tiền này là của khách hàng, cớ sao Vietcombank giữ lấy số tiền này theo lệnh kẻ khác? Đây không phải là hành động ăn cướp là gì? Thật ra tài khoản của chị Nguyễn Thúy Hạnh là tài khoản nhận tiền phúng điếu Cụ Kình do mọi người thương mến cụ gởi về. Cụ Kình là người mà chính quyền đã căm thù đến mức bất chấp pháp luật nửa đêm vào nhà giết cụ, mang xác về phanh thây rồi sau đó mới trả xác lại cho gia đình. Nhiêu đó chính quyền vẫn cảm thấy chưa đủ, lợi dụng cái chết của cụ, chính quyền này còn muốn chặn luôn tiền phúng điếu người ta gởi cho cụ. Tài khoản của chị Nguyễn Thúy Hạnh là nơi mà bà con tỏ lòng thương nhớ bằng cách gởi tiền phúng điếu cho gia đình chị đã bị phong tỏa. Nếu có lương tri, có ai chấp nhận hành động ăn cướp tiền khách hàng mình của Vietcombank không? Hãy đối chiếu cách ứng xử của Apple với chính phủ Hoa Kỳ để ta thấy Vietcombank đã xem thường khách hàng như thế nào?! Sống trong một xã hội mà chính những kẻ nhân danh luật pháp lại lấy công trả thù riêng, lồng ý đồ trả thù riêng với dụng ý ăn cướp thì mỗi người cần phải thức tỉnh và góp một phần nhỏ bé nào đó để điều xấu này nó không có đất sống. Những người chịu thiệt hại trực tiếp thì cần phải khởi kiện, những người dù không chịu hậu quả trực tiếp thì cũng cần phải góp một tay tẩy chay mọi dịch vụ ngân hàng này. Hành động tẩy chay như là một thái độ cần thiết của một con người có lương tri. Chúng tôi trả tiền để anh cung cấp dịch vụ cho chúng tôi chứ không phải chúng tôi trả tiền để anh tước đoạt tài sản của chúng tôi nên khi anh cướp tiền khách hàng vô cớ, tôi phải tẩy chay anh. Nếu chúng ta im lặng nghĩa là ta đã tiếp tay cho ngân hàng này bất chấp đạo đức kinh doanh. Và khi đó chính chúng ta đã góp một tay có cái xấu lớn mạnh và cái khốn nạn tồn tại. Cần yêu cầu lãnh đạo Vietcombank công khai giải thích vì sao chặn tài khoản giam tiền của khách hàng, trong khi khách hàng không hề phạm pháp? Nếu không cho ngân hàng này thấy hậu quả của việc chặn tài khoản cướp tiền khách hàng thì nó sẽ tiếp tục ngang nhiên làm điều đó với bất kỳ ai./.
......

"Tư tưởng Hồ Chí Minh“

Trần Trung Đạo Một trong những đặc điểm nổi bật cấu thành “Tư tưởng Hồ Chí Minh” mà các đảng viên CSVN nên học là “rước voi về giày mả tổ”. Bao nhiêu đất đai phía Bắc bị mất vào tay Trung Cộng phát xuất từ “tư tưởng” này. Không ít đảng viên CS binh vực Hồ cho rằng trong giai đoạn từ sau đại hội III của đảng Lao Động (CS) Việt Nam 1960, nhóm Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Nguyễn Chí Thanh củng cố quyền lực trong bộ chính trị, Hồ Chí Minh chỉ còn là một bù nhìn. Nhiều tài liệu cho thấy không đúng. Chính trị CS tại Trung Quốc và Việt Nam dù là CS vẫn đậm nét phong kiến quân thần trong cách lãnh đạo. Giống như tại Trung Quốc trong những ngày Mao sắp chết, những tranh chấp quyền lực trong lớp đàn em luôn có nhưng các chính sách quan trọng và mục tiêu trường kỳ của đảng như “vị trí của đảng CSVN trong tranh chấp quốc tế CS”, “CS hóa toàn bộ Việt Nam” vẫn phát xuất đầu tiên từ chủ trương của Hồ. Các bằng chứng về tội “rước voi về giày mả tổ” của Hồ Chí Minh rất nhiều và đang lưu trữ tại nhiều trung tâm nghiên cứu quốc tế. Tài liệu dưới đây cũng cho thấy Mao đã xem CSVN là một phần của Trung Cộng khi y bày tỏ ý định mở rộng đường lên tận biên giới Thái Lan. Biên bản buổi họp giữa Mao, Hồ Chí Minh có sự hiện diện của Tao Zhu, Bí thư Thứ Nhất BCHTU đảng CSTQ, được lưu trữ tại Woodrow Wilson International Center for Scholars: MAO TRẠCH ĐÔNG VÀ HỒ CHÍ MINH Tại Trường Sa (Hồ Nam) ngày 16, tháng Năm, 1965 Hồ Chí Minh: Chúng ta nên cố gắng xây dựng những con đường mới. Chúng tôi đã thảo luận với đồng chí Tao Zhu [1] về vấn đề này. Nếu Trung Quốc có thể giúp chúng tôi xây dựng một số con đường ở miền Bắc, gần biên giới với Trung Quốc, chúng tôi sẽ gửi các lực lượng dành cho công việc này đến miền Nam. Mao Trạch Đông: Đó là chính sách hay. Tao Zhu: Tôi đã báo cáo với Đồng chí Chu Ân Lai qua điện thoại. Đồng chí Chu nói rằng điều đó Trung Quốc có thể thực hiện được. Hồ Chí Minh: Trước hết, chúng tôi cần Trung Quốc giúp chúng tôi xây dựng 6 con đường từ các khu vực biên giới. Những con đường chạy về phía nam thông qua phía sau của chúng tôi. Và trong tương lai chúng sẽ được kết nối với phía trước. Hiện tại, chúng tôi có 30 nghìn người xây dựng những con đường này. Nếu Trung Quốc giúp, những người đó sẽ được gửi vào miền Nam. Đồng thời chúng tôi còn phải giúp các đồng chí Lào xây dựng những con đường từ Samneua đến Xiengkhoang và sau đó từ Xiengkhoang đến Hạ Lào, và đến miền Nam Việt Nam. Mao Trạch Đông: Bởi vì chúng ta sẽ chiến đấu trong các trận chiến quy mô lớn trong tương lai, sẽ rất tốt nếu chúng ta cũng xây dựng đường đến Thái Lan. Hồ Chí Minh: Nếu Mao Chủ tịch đồng ý Trung Quốc sẽ giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa người của chúng tôi vào miền Nam. Mao Trạch Đông: Chúng tôi đồng ý với yêu cầu của đồng chí. Chúng tôi sẽ thực hiện. Không có vấn đề gì. [2] ------------------------ [1] Tao Zhu là ủy viên Bộ Chính Trị và Bí Thư Thứ Nhất của BCH TƯ Đảng CSTQ. Ông ta bị thanh trừng trong Cách Mạng Văn Hóa. [2] Tại Hà Nội vào ngày 13 tháng 4, Tao Zhu đã nói với Hồ Chí Minh rằng “Trung ương Đảng CSTQ và Mao Chủ tịch Mao đã chỉ thị bốn tỉnh biên giới Trung Quốc chịu trách nhiệm làm hậu phương trực tiếp cho Việt Nam. Dĩ nhiên, Trung Quốc nói chung là hậu phương cho Việt Nam. Nhưng bốn tỉnh này đại diện ngay tức khắc trong giai đoạn này. Trần Trung Đạo  
......

Xung đột chết người vì đất đai ở Việt Nam để lại những câu hỏi không có câu trả lời

Hoàng Tứ Duy| Nguyên bản tiếng Anh: Vietnam’s Deadly Land Clash Leaves Questions Unanswered, The Diplomat, 15/1/2020 https://thediplomat.com/2020/01/vietnams-deadly-land-clash-leaves-questions-unanswered/ Bản dịch của Hoàng Trường Cuộc tranh chấp bạo động về đất đai gần đây đã làm nổi bật nhiều vấn nạn trầm trọng cần giải quyết. Rạng sáng ngày 9 Tháng Giêng, một lực lượng nhiều ngàn công an đã đột kích một ngôi làng ở ngoại thành Hà Nội. Chẳng khác gì tấn công một lãnh tụ khủng bố, lực lượng an ninh phong toả kín làng Đồng Tâm, chiếu sáng rực đêm đen với lựu đạn sáng, xả đạn vào nhà của cụ già 84 tuổi Lê Đình Kình. Theo báo cáo thì lực lượng an ninh đã giết Cụ Kình cùng với con trai của Cụ và đứa cháu trai mới 3 tháng tuổi. Nhưng Cụ Kình không phải là một kẻ khủng bố hay một người đang trốn chạy. Là một đảng viên kỳ cựu của Đảng CSVN, Cụ là tộc trưởng của một gia đình được mọi người kính trọng, và là người lãnh đạo tinh thần của phong trào chống tham nhũng. Đã nhiều năm qua, chính quyền TP Hà Nội đã muốn chiếm đoạt một phần đất của Đồng Tâm bằng cách dọa nạt về cả thể chất và luật pháp. Tháng Tư 2017, chính quyền địa phương bắt đầu cắt xén mảnh đất theo lịch sử thuộc về Đồng Tâm. Khi Cụ Kình đến hiện trường để phản đối thì an ninh đã tấn công và đánh gãy chân Cụ. Tình hình xoay chuyển bất ngờ, dân làng quay lại bắt giữ 38 cán bộ và cảnh sát cơ động trong suốt một tuần lễ. Để giải quyết bế tắc, Chủ Tịch UBND thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung đã trực tiếp gặp gỡ dân địa phương. Ông Chung, là cựu Trưởng Công An Hà Nội, đã hứa không trả đũa và hứa giải quyết việc tranh chấp trong ôn hoà. Vào Tháng Mười Hai, 2019, ông Chung đã ra quyết định thúc ép Đồng Tâm phải từ bỏ đất đai của họ. Dân làng Đồng Tâm đã tổ chức một buổi họp sôi nổi và tố cáo Chung thuộc nhóm lợi ích. Dân làng chống đối quyết định buộc họ phải giao đất cho Viettel, là tập đoàn viễn thông lớn nhất của Việt Nam. Dân làng tuyên bố quyết tâm giữ vững lập trường, hưởng ứng lời kêu gọi chống tham nhũng của nhà nước. Trong những ngày tiếp theo cuộc tấn công, truyền thông nhà nước đã cáo buộc là dân làng đã vũ trang và cản trở việc xây dựng hàng rào phi trường gần đó. Truyền thông nhà nước nói Cụ Kình chết khi “chống đối người thi hành công vụ.” Nhà cầm quyền cũng nói rằng 3 nhân viên an ninh đã thiệt mạng khi công tác. Khi không thể truy cập một cách độc lập vào Đồng Tâm thì khó có thể thẩm định những báo cáo của nhà nước. Điều được biết là ngay trước cuộc đột kích cûa an ninh hệ thống internet chung quanh Đồng Tâm đã bị cắt. Những đoạn video thu được bằng điện thoại cầm tay mà sau đó được phát trên mạng cho thấy nhiều đoàn xe đổ dồn về xã, và sau đó là những tiếng nổ lớn. Thân nhân của Cụ Kình được nhận xác của Cụ vào ngày hôm sau. Theo video ghi lại thì dường như Cụ Kình đã bị bắn vào đầu và vào tim. Nhà nước đã cố ngăn chặn không cho tin tức thoát ra từ Đồng Tâm. Bộ Thông Tin và Truyền Thông đã chỉ trích Facebook đáp ứng chậm chạp yêu cầu của chính phủ đòi gỡ bỏ những nội dung liên quan đến vụ tấn công. An ninh cũng cô lập những blogger nổi tiếng, ở cách xa Hà Nội cả 40 cây số, không cho tường trình về sự kiện. Một nhà dân báo nổi tiếng là Trịnh Bá Phương đã bị quản thúc tại gia vì ngày trước đó đã tường trình sự việc. Ngay lúc này, tình hình vẫn rất căng thẳng, và không biết đã có bao nhiêu dân Đồng Tâm đã bị thương và bao nhiêu người còn bị giam giữ. Nhà cầm quyền đã cấm không cho ra vào Đồng Tâm. Biến cố Đồng Tâm được coi là một trong những hành động đàn áp người bất đồng chính kiến trong nước trầm trọng nhất của an ninh trong những năm gần đây. Các tổ chức nhân quyền đã kêu gọi sự minh bạch. Ông Phil Robertson thuộc Tổ chức Theo Dõi Nhân Quyền (HRW) nói “Nhà cầm quyền Việt Nam phải tiến hành ngay việc điều tra khách quan và minh bạch về sự việc để biết rõ chuyện gì đã thực sự xảy ra, ai trách nhiệm việc bạo động, và an ninh có sử dụng bạo lực quá mức hay không.” Tuy nhiên, vấn nạn lớn hơn đưa đến việc tranh chấp đất đai ở Việt Nam là tình trạng vô trách nhiệm và tham nhũng của quan chức. Người ta tin rằng Đảng và quan chức nhà nước làm giàu bằng cách cấp quyền sử dụng đất. Theo Luật Sư Lê Công Định “Việc tranh chấp đất đai bắt nguồn từ nguyên tắc sử dụng đất cho phép Nhà Nước chiếm đoạt, sở hữu và kiểm soát tất cả đất đai trên toàn quốc dưới danh nghiã ‘nhân dân.’” Có lẽ việc làm nhà cầm quyền khó chịu nhất là việc Cụ Kình tổ chức làng xóm của Cụ để đòi công lý. Tại một trong những buổi họp cuối cùng của dân làng, được phổ biến rộng rãi trên mạng, các diễn giả đã bác bỏ những cáo buộc của quan chức Hà Nội là dân làng bị kiểm soát bởi các thế lực bên ngoài. Đây là đất của chúng tôi, họ nói, và chúng tôi sẵn sàng chết ở đây. Việc sát hại Cụ Kình đã dấy lên một làn sóng phẫn uất trong cộng đồng mạng và nhiều buổi cầu nguyện đã diễn ra tại các nhà thờ ở Hà Nội và Nghệ An. Cuộc tấn công bạo động ở Đồng Tâm – nghĩa là “đoàn kết các con tim” – trên nhiều phương diện, đã làm nổi bật cuộc khủng hoảng to lớn hơn về sự chính danh của nhà nước Việt Nam. Hoàng Tứ Duy là một nhà lãnh đạo của Đảng Việt Tân, một tổ chức chính trị tranh đấu cho dân chủ bị cấm hoạt động ở Việt Nam. *****   Nguyên bản Anh ngữ: Vietnam’s Deadly Land Clash Leaves Questions Unanswered The recent violent land dispute spotlights serious issues that remain to be addressed. By Duy Hoang January 15, 2020 Thousands of Vietnamese security police stormed a village on the outskirts of Hanoi in the early hours of January 9. As if moving against a terrorist leader, security forces sealed off the commune of Dong Tam, illuminated the night with flash grenades, and in a hail of bullets burst into the home of 84-year-old Le Dinh Kinh. Security forces reportedly killed Kinh, along with his son and his 3-month-old grandson. But Le Dinh Kinh was not a terrorist or fugitive. A long-time member of the Communist Party, he was the patriarch of a respected family and leader of a local protest movement against corruption. For several years, the Hanoi municipal authorities had been trying to seize a portion of the Dong Tam commune through physical intimidation and legal threats. In April 2017, local authorities began to section off land that historically belonged to the commune. When Le Dinh Kinh arrived on the scene to object, police physically attacked the elder and broke his leg. In a twist, local residents then converged on the officials and somehow detained 38 officials and police officers for a week. To resolve the standoff, the chairman of the People’s Committee of Hanoi, Nguyen Duc Chung, personally met with the local residents. Chung, who was the former police chief of Hanoi, promised no reprisals and to resolve the land dispute peacefully. In December 2019, Chung issued an order further pressuring Dong Tam to relinquish their land. Residents of Dong Tam organized a spirited town hall in which they accused Nguyen Duc Chung of being part of a corrupt faction. The local residents opposed the decision by authorities to give their land to Viettel, Vietnam’s largest telecommunications group. Residents said they would stand their ground, heeding the public calls by Vietnamese leaders to resist corruption. In the days following the police attack, Vietnamese state media accused the residents of being armed and interfering with the construction of a nearby airport fence. State media said Le Dinh Kinh died “resisting officials carrying out their public duty.” Authorities also claimed that three security officers lost their lives during the action. Without independent outside access to Dong Tam it is hard to evaluate the claims in state media. What is known is immediately prior to the police assault, internet service around Dong Tam was suspended. Video footage taken on mobile phones and later uploaded online showed police convoys heading into the commune followed by sounds of explosions. Relatives were able to recover the body of Le Dinh Kinh the subsequent day. According to video footage, he appears to have been shot through the head and heart. Authorities have tried to suppress the news coming out of Dong Tam. Vietnam’s Ministry of Information and Communications criticized Facebook for being slow to respond to government requests to take down content surrounding the attack. Police also isolated leading bloggers, based 25 miles away in Hanoi, from reporting on the incident. One well known citizen journalist, Trinh Ba Phuong, was effectively put under house arrest for his live reporting the day before. Currently, tensions remain high and it is unclear how many residents from Dong Tam were harmed and how many remain in police detention. Authorities have reportedly prevented freedom of travel to and from the commune. The incident is believed to be one of the highest-profile security actions taken against domestic opponents in recent years. Human rights groups have called for transparency. “Vietnam’s national authorities must launch an impartial and transparent investigation of these events that gets to the bottom of what happened, who is responsible for the violence, and whether police used excessive force,” said Phil Robertson of Human Rights Watch. But the larger issue driving land disputes in Vietnam is official corruption and lack of accountability. It is widely believed that party and government officials enrich themselves by granting land usage. According to Vietnamese lawyer Le Cong Dinh, “Those land disputes are originated from the regime of land use rights, which allows the State to acquire, possess and control all lands within the Vietnamese territory in the name of the ‘people.’” Perhaps what spooked the authorities the most is that Le Dinh Kinh organized his neighbors to seek justice. In one of the commune’s final public meetings, which went viral online, the speakers refuted the accusations by Hanoi officials that local residents were being controlled by external forces. This is our land, they said, and we are willing to die here. The killing of Le Dinh Kinh has sparked an outpouring of grief among Vietnamese netizens and prayer vigils in activist churches in Hanoi and Nghe An. In many ways, the violent crackdown in Dong Tam — which means “united hearts” – spotlights the broader crisis of legitimacy for Vietnam. Duy Hoang is a U.S.-based leader of Viet Tan, an unsanctioned pro-democracy political party in Vietnam.  Source: https://thediplomat.com/2020/01/vietnams-deadly-land-clash-leaves-questions-unanswered/
......

Đồng Tâm: Có một huy chương từ nhân dân

Mặc Lâm| Khi lực lượng chính phủ tấn công vào làng Đồng Tâm vào khuya ngày 9 tháng 1, người dân khắp nước nghe tin với tâm trạng hoang mang. Nhiều người nghĩ rằng đây chỉ là một vụ cưỡng chế đất bình thường như xưa nay vẫn xảy ra trên khắp mọi miền đất nước nhưng tới khi nghe tin có người chết và nhất là lực lương tấn công cũng có ba công an tử thương thì dư luận vỡ ra những đồn đoán chung quanh những cái chết này. Không ít người cho rằng công an bị người dân Đồng Tâm tấn công khi bị bao vây nhưng nhiều người chứng minh ngược lại khi cho rằng không có người dân nào dám tấn công lực lượng công an đông đào và hùng hậu như vậy ngoại trừ họ bị lâm vào đường cùng như vụ án anh em Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng với “trận đánh đẹp” của Đại tá công an Đỗ Hữu Ca. Cho tới sáng cùng ngày thì người dân bên ngoài Đồng Tâm biết thêm một ít thông tin nhờ… hệ thống Công an. Mọi tờ báo không có tin tức riêng mà được một bản tin do Bộ Công an phát ra và vì vậy người dân lại càng bị bao vây giữa bốn bức tường thông tin. Bất kể lực lượng đông đảo của người sử dụng Facebook chăm chăm vào Đồng Tâm, chính quyền tỏ ra rất cao tay khi phong tỏa mọi con đường vô hình lẫn hữu hình để thâm nhập vào bên trong Đồng Tâm nơi có gần 9.000 người sinh sống và làm việc. Rồi báo chí được thêm tin từ Bộ Công an cho biết có ba công an tử thương trong trận tấn công này. Tên tuổi của cả ba người được công khai và sáng ngày 11 tức hai ngày sau khi tử thương cả ba được truy thưởng huân chương chiến công hạng nhất từ Chủ tịch nước. Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đồng ý với đề xuất của Bộ trưởng Công an về việc phong liệt sĩ, truy thăng quân hàm trước thời hạn cho 3 người đã hy sinh. Ba người được truy tặng Huân chương gồm: đại tá Nguyễn Huy Thịnh (Phó trung đoàn trưởng Trung đoàn Cảnh sát Cơ động Thủ đô, Bộ Tư lệnh Cảnh sát Cơ động); trung úy Dương Đức Hoàng Quân (cán bộ Tiểu đoàn 1, Trung đoàn Cảnh sát Cơ động Thủ đô) và thượng úy Phạm Công Huy (cán bộ Đội chữa cháy và cứu nạn, cứu hộ khu vực 3, Phòng Cảnh sát PCCC và cứu nạn cứu hộ, Công an Hà Nội). Theo thiếu tướng Tô Ân Xô - Chánh văn phòng, người phát ngôn Bộ Công an, cho biết quyết định này dựa trên đề xuất của Bộ Công an. Trước hết là truy thăng quân hàm vượt cấp với 3 chiến sĩ. Hai là công nhận 3 người hy sinh là liệt sĩ. Ba là đề nghị truy tặng Huân chương chiến công hạng Nhất. Và bốn là tổ chức lễ tang 3 chiến sĩ theo nghi thức Công an nhân dân tại Nhà tang lễ Quốc gia. Cùng lúc đó là cái xác của cụ Lê Đình Kình được cơ quan công an giao trả về cho gia đình. Khi những cơn sóng bất mãn về các tấm huân chương trao đi thì cái chết của cụ Kình tiếp tục làm chúng trở thành sóng thần, ít ra trên mạng xã hội, hầu như không ai là không biết đến cái tên Lê Đình Kình cùng hình ảnh của ông tràn ngập hệ thống mạng xã hội Việt Nam. Người ta công khai buồn bã, khóc than và nhất là lên án kẻ đã bắn vào ông, một cụ già 84 tuổi đời với 58 tuổi đảng. Một cụ ông minh mẫn đến kỳ lạ, nhớ và kể vanh vách những diễn biến về Đồng Tâm từ bao nhiêu năm qua mà không cần liếc qua một trang giấy nào. Có xem video của ông Andre Menras khi về chính ngôi nhà của cụ quay lại những gì mà cụ nói người ta khó tin đây là một con người của bạo loạn. Trong từng lời từng chữ, cụ khẳng định việc làm của mình là chống lại bất công, sai trái của những ai cố tình lèo lái vụ Đồng Tâm vào ba chữ “tranh chấp đất”. Cụ khẳng định ý đồ của nhiều người chức quyền muốn lấy đất Đồng Tâm vì nó liên quan tới tập đoàn Viettel, nơi từng có một sĩ quan làm việc cho Viettel khẳng định với cụ là đất Đồng Tâm đã được chính quyền huyện Mỹ Đức bán cho tập đoàn này. Dưới cái nhìn của rất nhiều người quan tâm tới vụ Đồng Tâm thì cụ Lê Đình Kình là một anh hùng thực sự. Anh hùng vì cụ dám đứng ra chống lại cả hệ thống. Vời gần 60 năm sinh hoạt đảng cùng với những chức vụ nhỏ nhất là Chủ tịch Hợp Tác xã, rồi Trưởng công an, rồi Bí thư UBND Xã Đồng Tâm cụ Kình không lạ gì tâm ý của đảng trước các vấn nạn gai góc về đất đai. Biết nhưng cụ không sợ hãi, cụ đứng lên trước người dân Đồng Tâm năm lần bảy lượt bị khủng bố, bắt giữ, đánh đập, thương tồn thân xác đến tàn tật nhưng cụ không chùn chân. Đã vậy cụ còn cho phép cả nhà mình từ con đến cháu, quây quần chung quanh cụ như những con chim nhỏ bé núp dưới đôi cánh đại bàng để cùng nhau sống còn với miếng đất của mình và của nhân dân. Cái chết của cụ kéo theo sự tù tội của con cháu cùng hệ lụy không đếm hết của người dân Đồng Tâm. Có lẽ đây là cái chết của một đảng viên gây thương tổn xã hội nhiều nhất. Nó khiến người dân thương cảm bao nhiêu thì hệ thống đảng lại bị dằn xóc bấy nhiêu. Người đứng trong đảng còn lương tri thì chắt lưỡi tiếc cho một hành động được họ đánh giá là “nông nỗi’. Người có chức phận lên án cụ là kẻ phản động chống đảng… cũng không hiếm người nhanh chóng bị cào vào làn sóng dư luận viên cho rằng cụ bị mua chuộc…Mọi biểu hiện đều cho thấy hình ảnh của cụ không những sẽ biến mất sau cái chết như chính quyền mong đợi mà nó lại bùng lên như ánh đuốc trong đêm tối soi rọi những góc khuất nhất của vụ án Đồng Tâm. Người dân nhắc tới cụ Kình luôn đi kèm tới lời lẽ không hay về ba công an tử thương trong vụ tấn công Đồng Tâm. Có người nhắc tới như một sự đáng tiếc vì dù sao ba người cũng thi hành công vụ mà chết, có người giận cá chém thớt cho rằng hành vi tấn công nhân dân vào đêm tối sẽ chuốc hậu quả không thể khác hơn, nhưng một luồng dư luận khác lại công phẫn với người ký quyết định trao tặng huân chương mà không để ý tới sự bất mãn của nhân dân trước cái chết của cụ Kình. Ba cái huân chương này không khác gì là vật hối lộ cho một quyết định nông nổi. Nó chứng tỏ hành vi chữa cháy, an tâm những người có mặt trong trận càn Đồng Tâm và nhắn nhủ với lực lượng vũ trang rằng dù gì đi nữa thì họ cũng sẽ được đảng bao che nếu họ biết vâng lời đảng. Cụ Lê Đình Kình là một nỗi đau của đảng vì cụ không vâng lời đảng và vì vậy cụ được nhân dân tôn kính. Không có bất cứ thứ huân chương nào đáng tôn quý bằng những cái cúi đầu thinh lặng tưởng nhớ của người dân. Cụ được người dân cả nước đồng lòng nhớ tới và vì vậy cụ vĩnh viễn là một biểu tượng nhân cách trong thời đại mà sự luồn cúi được tôn vinh trong cả hệ thống./.  
......

Huân chương Chiến công cho phía bắn chết dân nhằm chạy tội và hợp thức hóa việc cướp đất!

Diễm Thi, RFA | Nhiều khuất tất Rạng sáng ngày 9 tháng 1 năm 2020, chính quyền thành phố Hà Nội huy động lực lượng cảnh sát cơ động, công an đến xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Hà Nội bắt giữ một số người mà họ cho là chống đối chính quyền trong vụ tranh chấp đất ở khu đồng Sênh, xã Đồng Tâm. Cổng thông tin điện tử Bộ Công an sau đó xác nhận có “3 chiến sĩ công an hy sinh, 1 đối tượng chống đối chết, 1 đối tượng bị thương”.   Ngày 10 tháng 1 năm 2020, tức chỉ một ngày sau đó, Tổng bí thư - Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng ký quyết định truy tặng Huân chương Chiến công hạng nhất cho 3 viên chức công an thiệt mạng gồm Đại tá Nguyễn Huy Thịnh, phó trung đoàn trưởng trung đoàn Cảnh sát cơ động thủ đô, Bộ tư lệnh Cảnh sát cơ động, Bộ Công an; Trung úy Dương Đức Hoàng Quân, cán bộ tiểu đoàn 1, trung đoàn Cảnh sát cơ động thủ đô, Bộ tư lệnh Cảnh sát cơ động, Bộ Công an; Thượng úy Phạm Công Huy, cán bộ Đội chữa cháy và cứu nạn - cứu hộ khu vực 3, Phòng Cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ, Công an thành phố Hà Nội, Bộ Công an.   Lý do để trao huân chương được nói là ba người đã lập chiến công đặc biệt xuất sắc trong chiến đấu và phục vụ chiến đấu, góp phần vào sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội và bảo vệ Tổ quốc.   Cựu Đại tá công an Nguyễn Đăng Quang từ Hà Nội vẫn chưa hết bàng hoàng sau cái chết của cụ Lê Đình Kình (một cụ già 84 tuổi, người bị cáo buộc là đối tượng chống đối), nói với RFA sáng 13 tháng 1: “Theo tôi thì hơi vội vàng và mâu thuẫn với thực tế xảy ra. Theo thông tin trên mạng thì nguyên nhân cái chết của ba chiến sĩ công an này có thể là do té xuống giếng trời nhà ông Kình, thế nhưng lại tuyên dương công trạng là hy sinh vì lợi ích bảo vệ trật tự an ninh.   Bây giờ người dân, trong đó có tôi, đang thắc mắc là có thật sự hy sinh theo đúng cái nghĩa của từ “hy sinh” hay không.   Trong quyết định khen thưởng, nội câu nói ‘chiến đấu và phục vụ chiến đấu’ cho thấy việc xử lý vụ Đồng tâm là xác định đây là cuộc chiến giữa người dân và chính quyền. Thế mới trớ trêu!”   Theo Luật Thi đua, Khen thưởng được Quốc hội khoá XI thông qua ngày 26 tháng 11 năm 2003, Huân chương Chiến công hạng nhất để tặng hoặc truy tặng cho cá nhân công tác trong Quân đội Nhân dân, Công an Nhân dân, Dân quân tự vệ và trong các tầng lớp nhân dân vào mỗi dịp tổng kết, khi cá nhân này lập được chiến công đặc biệt xuất sắc trong chiến đấu, phục vụ chiến đấu, chấp hành tốt chủ trương, chính sách, pháp luật của Đảng và Nhà nước, không vi phạm khuyết điểm lớn; Chủ động, mưu trí, sáng tạo, đạt hiệu quả cao trong chiến đấu và phục vụ chiến đấu bảo vệ chủ quyền an ninh quốc gia hoặc tấn công tội phạm hình sự, kinh tế, ma tuý và các loại tội phạm khác, góp phần giữ vững an ninh chính trị, trật tự, an toàn xã hội; hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao…   Với việc truy tặng Huân chương Chiến công hạng nhất cho 3 công an chết trong vụ Đồng Tâm, Trung tá quân đội Đinh Đức Long cho rằng đây có lẽ là điều chưa từng có trong lịch sử phong tặng các danh hiệu cao quý, nhất là huân chương chiến công hạng nhất trong lực lượng vũ trang quân đội nhân dân Việt Nam cũng như lực lượng công an. Ông giải thích:   “Quy trình phong tặng huân/huy chương thì phải từ dưới lên. Nghĩa là phải có hội đồng thi đua khen thưởng báo cáo thành tích rồi các cấp xét duyệt. Đằng này mới chết hôm 9 tháng 1 thì ngày 10 tháng 1, Tổng bí thư - Chủ tịch nước đã ký ngay quyết định phong tặng huân chương chiến công hạng nhất cho ba chiến sĩ công an.”   Trao đổi với tư cách là một người dân, anh Phạm Minh Vũ, người từng thụ án 18 tháng tù theo điều 258 Bộ Luật Hình sự VN vào tháng 2 năm 2015 nói với RFA cho rằng đây là chuyện “lố bịch” và phi lý: “Với tư cách là một người dân thì tôi thấy đó là một điều ngạo mạn và lố bịch, bởi trong một đất nước vào thời bình mà lại trao huân chương kháng chiến hạng nhất trong chiến đấu. Một điều phi lý nữa là các chiến sĩ công an vào trấn áp một ngôi làng tại thủ đô vào ban đêm, nên cá nhân tôi thấy việc truy tặng huân chương này nhằm chạy tội cho việc giết cụ Kình và hợp thức hóa việc cướp đất ở Đồng Sênh”.   Chủ trương của đảng?   Ngoài việc Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng ký quyết định truy tặng huân chương chiến công hạng nhất, hôm 11 tháng 1, Đại tướng Tô Lâm, cùng lãnh đạo các đơn vị đã đến thăm, chia buồn và động viên gia đình 3 công an này. Cùng ngày, kiểm tra công tác của lực lượng Cảnh vệ CAND, Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc cũng đã biểu dương sự hy sinh của ba chiến sĩ công an, là tấm gương về xả thân bảo vệ đất nước, bảo vệ an ninh quốc gia và nêu rõ, cần xử lý nghiêm các đối tượng chống đối lại Đảng, Nhà nước và lực lượng chức năng.   Ông Đinh Đức Long cho rằng việc này là chủ trương của đảng chứ không chỉ của thành phố Hà Nội: “Đây là chủ trương của đảng chứ còn gì nữa. Thứ nhất, ông Nguyễn Phú Trọng là TBT, Chủ tịch nước, Bí thư quân ủy trung ương, Chủ tịch Hội đồng quốc phòng, là người thống lĩnh các lực lượng vũ trang, quân đội và công an; Thứ hai là ông Nguyễn Xuân Phúc, Thủ tướng, ủy viên Bộ chính trị, là Phó chủ tịch Hội đồng Quốc phòng; Thứ ba là Đại tướng Tô Lâm, Bộ trưởng Bộ công an, ủy viên Bộ chính trị, thành viên Hội đồng Quốc phòng. Ba người đó thay mặt cho Bộ chính trị, thay mặt cho đảng, Nhà nước và Chính phủ. Như vậy là có chủ trương họ mới làm.”   Theo ông Long, sở dĩ có chủ trương truy tặng ‘tốc hành’ như vậy là để chứng tỏ những người này có công, để dẹp dư luận. Bên cạnh đó, trong cuộc tấn công rạng sáng 9 tháng 1, phía chính quyền được trang bị tận răng, có cả chó nghiệp vụ, thời điểm tự chọn, đánh vào dân thường mà mất những sĩ quan cỡ đại tá, vì vậy họ phải vinh danh những công an đã chết để động viên tinh thần những sĩ quan công an khác.   Theo thông báo từ Bộ Công an, 3 công an thiệt mạng trong vụ Đồng Tâm sẽ được tổ chức lễ tang tại Nhà Tang lễ Quốc gia, số 5 Trần Thánh Tông, Hà Nội vào sáng ngày 16 tháng 1.   Về phía dân, ngoài cụ Lê Đình Kình bị bắn chết một cách bất minh, Cơ quan Cảnh sát Điều tra Công an Hà Nội vừa ra quyết định khởi tố 22 bị can với các tội danh "Giết người" và "Chống người thi hành công vụ".   Ông Đinh Đức Long kết luận: “Có nổ súng là có chiến đấu, nhưng vấn đề là không phải là chiến đấu với giặc, mà là chiến đấu với dân. Lực lượng vũ trang từ nhân dân mà ra, vì nhân dân phục vụ mà lại chĩa súng vào dân.”   Ông Nguyễn Khắc Mai, nguyên Vụ trưởng Vụ Nghiên cứu, Ban Dân vận Trung ương đảng cộng sản VN, vào ngày 13 tháng 1 có lời ai điếu cho cụ Lê Đình Kình, người bị giết vào rạng sáng 9/1 rằng “Nửa đêm, theo một lệnh rất thất nhân tâm, không còn tính người, bất chấp luật lệ, một lực lượng lớn xưng là Quân đội Nhân dân, đã xông vào nhà cụ một cách trái phép, đã bắn Cụ chết….   Lịch sử sẽ ghi lại tội ác dã man, ghi lại như một vết nhơ của chế độ tự xưng là ‘Vì Nhân Dân quên mình’!”  
......

Có một khẩu hiệu trên quan tài

Trịnh Hữu Long - Luật Khoa| “Đế quốc chủ nghĩa Pháp dùng pháp luật đạo tặc, dùng võ lực dã man cướp đất của nông dân bản xứ, mỗi lần cho bọn địa chủ người Pháp, cho các công ty tài chính hàng ngàn, hàng vạn mẫu, để chúng lập đồn điền cao su, bông, vải, mía, lúa, v.v.” Đó là những gì được ghi trong “Nghị quyết về nông dân vận động”, được Đại hội Đảng lần thứ II của đảng Cộng sản Đông Dương thông qua ngày 28/3/1935. [1] Năm sau đó, có một người đàn ông ra đời ở một vùng quê Bắc Bộ. Người đàn ông này sẽ dành 84 năm cuộc đời của mình để chứng kiến và trực tiếp tham gia những biến động xã hội long trời lở đất, mà trọng tâm của nó là những cuộc dịch chuyển đất đai khổng lồ từ tay giai cấp này sang tay giai cấp khác. Ông sau cùng mắc kẹt giữa những cuộc dịch chuyển đó và bị nó nghiền nát trong tiếng súng nổ, giữa làng quê mà ông đã được sinh ra. Tên ông là Lê Đình Kình. Ông Kình là tất cả những gì mà đảng Cộng sản Việt Nam có thể kỳ vọng ở một đảng viên. Ông là nông dân, thành phần cốt cán của cuộc cách mạng mà đảng Cộng sản khởi xướng. Ông sinh ra và lớn lên ở một làng quê Bắc Bộ, thành lũy cách mạng quan trọng bậc nhất trong lịch sử của đảng Cộng sản. Ông gia nhập đảng ở độ tuổi đôi mươi. Ông cầm súng trong cuộc “kháng chiến chống Mỹ”, làm nên tính chính danh của đảng Cộng sản. Ông từng là chủ nhiệm hợp tác xã trong thời kỳ hợp tác xã vẫn còn là trái tim của nền kinh tế. Ông từng là trưởng công an xã – người bảo vệ cho an nguy của chế độ. Ông từng là bí thư đảng ủy, chủ tịch xã trong những năm 1980, trực tiếp thi hành chính sách của đảng Cộng sản ở cấp sát nhất với quần chúng nhân dân. Trong mắt đảng Cộng sản, không ai có thể có bản lý lịch đẹp hơn đảng viên Lê Đình Kình. Nhưng cuối cùng, ông chết trong một cuộc đụng độ với chính đảng mà ông dành cả đời phục vụ. Xác ông nằm ở trụ sở của cơ quan công quyền mà ông từng là lãnh đạo. Và là một cái xác không còn nguyên vẹn: ông bị mổ tử thi. Người cộng sản hoàn hảo là ông đã chết với tư cách là một kẻ khủng bố trong con mắt của đảng. Còn với đảng Cộng sản, năm ông Kình ra đời, họ đã phải thanh minh thế này trong một thư ngỏ gửi công luận Pháp: “Chúng tôi không phải là những kẻ khủng bố. Chúng tôi là những người cộng sản chân chính và chúng tôi không từ bỏ bất cứ một nguyên tắc mácxít – lêninnít nào. Rõ ràng là không đúng nếu trình bày chúng tôi như những kẻ khủng bố và những phần tử gây rối loạn, trái lại chúng tôi là những người đấu tranh nồng nhiệt nhất cho tinh thần hòa hợp và bình đẳng giữa các dân tộc và cho hòa bình thế giới”. [2] Ông Kình đã đi trọn một vòng đời từ khi đảng Cộng sản bị cáo buộc là một nhóm khủng bố, đến khi chính ông bị chính quyền của đảng Cộng sản cáo buộc là kẻ cầm đầu của một nhóm gây rối có vũ trang, còn những tiếng nói ủng hộ đảng Cộng sản thì lên án ông là một kẻ khủng bố thực sự. Ông đã đi trọn một vòng đời từ một xã hội bị thực dân Pháp dùng bạo lực cướp đất đến một xã hội khác, có tên gọi khác, nhưng vẫn buộc ông phải chết để bảo vệ mảnh đất mà ông cho là của dân làng mình, trước súng ống của những người ông gọi là đồng chí. Cái chết của ông Kình không đơn thuần là cái chết của một lãnh tụ nông dân. Dường như đảng Cộng sản không nhận thấy họ đã đi một quãng đường xa thế nào để vô hiệu hóa người cộng sản tốt nhất của mình, ngay trên thành lũy cách mạng quan trọng nhất của mình. Khẩu hiệu “người cày có ruộng” đã vĩnh viễn được chôn cùng với quan tài của người cộng sản Lê Đình Kình. Lịch sử đang lặp lại chính nó. Một vòng nữa. ___ Tài liệu tham khảo: [1] Văn kiện Đảng toàn tập, tập 5, trang 43. [2] Văn kiện Đảng toàn tập, tập 6, trang 125.
......

Vì sao chính quyền cs ngày càng ác?

Đỗ Ngà|   Răn đe là một thứ thủ đoạn, trong đó một bên dựa trên những nền tảng sức mạnh của mình buộc đối phương phải khiếp sợ và từ bỏ những hành động trái ý. Nhờ đó, những kẻ đang nắm trong tay sức mạnh có thể sai khiến dễ dàng đối tượng. Sự răn đe hoàn toàn không phải là tinh thần thượng tôn pháp luật mà nó chỉ đơn giản là một sự đe dọa.   Khi một đối tượng A phạm tội, nếu chính quyền xử đúng tội thì họ nghĩ sẽ không có sức răn đe. Vì vậy mà chính quyền CS sẽ chọn cách đạp trên luật pháp mà họ viết ra để bắt đối tượng đang phạm tội này phải chịu thêm hình phạt mà lẽ ra họ không phải chịu. Đây có thể nói là một cách vừa bất nhân vừa phạm pháp của chính quyền CS, nhưng vì mục đích làm cho xã hội khiếp sợ, Chính quyền CS bất chấp việc vi phạm pháp luật của mình để đạt được mục đích răn đe cả xã hội.   Như ta biết, chính quyền CS thường hay dùng hình thức “xử lưu động” để răn đe cho mọi người khiếp sợ. Đây chính là một hình thức xúc phạm nhân phẩm bị cáo. Nếu giả sử bị cáo đó có tội, thì người ta đã trả giá cho tội lỗi của mình bằng bản án tòa tuyên rồi, vậy thì cớ gì chính quyền xúc phạm nhân phẩm người ta để nhằm mục đích răn đe kẻ khác? Mà như ta biết, xúc phạm nhân phẩm là một tội trong Bộ Luật Hình Sự. Đây là một bằng chứng để chúng ta thấy rằng, chính quyền CS muốn cai trị đất nước này bằng cách nghĩ ra những thủ đoạn đủ mạnh để răn đe người dân, thì chắc chắn chính quyền này sẽ không ngại phạm luật chính nó viết ra để người dân không còn cảm thấy luật pháp là một thành trì bảo vệ họ được và từ đó họ luôn cảm thấy khiếp sợ chính quyền.   Như ta biết, luật pháp là một sự trừng phạt đối với kẻ phạm tội nhưng nó là thành trì bảo vệ những người công chính. Với một chính quyền bất chính, thì việc chà đạp trên luật pháp là một phần của nhiệm vụ cai trị của họ, chính vì thế mà làm bùng phát phản ứng của người dân là một điều tất yếu phải đến. Mà để đối phó với những mồi lửa phản ứng, thì không gì hiệu quả bằng cái ác, cái man rợ. Đây có thể nói là đường lối mang tính cốt lõi của ĐCS Việt Nam, chính nó quyết định sự vững chắc ngôi vị cai trị của ĐCS.   Dưới sự thời cai trị của ĐCS, xã hội Việt Nam chưa bao giờ yên ổn bền vững dựa trên sự nghiêm minh của luật pháp mà xã hội này chỉ là yên ổn tạm thời dựa trên sự sùng bái ngu muội và sự khiếp sợ trước cái ác của chính quyền mà thôi. Khi internet xuất hiện, thì sự sùng bái ngu muội cũng giảm đi và lúc này trong lòng xã hội bắt đầu xuất hiện những đóm lửa phản kháng vì người dân đã nhận ra bộ mặt thật của chính quyền này. Như ta biết, kẻ sùng bái thì rất dễ bị sai khiến vì những kẻ cai trị muốn nói nhăng nói cuội gì cũng được, nhưng thời đó đã qua. Ngày nay, khi tệ sùng bái càng giảm đi nhiều thì buộc chính quyền CS phải vi phạm luật pháp trắng trợn hơn, và mức độ gian ác cũng kinh khủng hơn mới có thể khiến toàn dân khiếp sợ.    Nhìn lại cách hành xử của chính quyền CS sau vụ lạm sát ở Đồng Tâm – Mỹ Đức – Hà Nội, chúng ta thấy rất rõ sự quyết tâm chà đạp lên pháp luật đến cùng của chính quyền nhằm làm người dân nơi đây phải biết sợ, đồng thời chính quyền CS cũng muốn dùng Đồng Tâm như là một “tấm gương” răn dạy khối dân đen ngày một trở nên “cứng đầu” như hiện nay. Chính vì động lực như thế, nên chính quyền CS đã phớt lờ Nghị định 01/2017/NĐ-CP sửa đổi, bổ sung của chính Chính Phủ Nguyễn Xuân Phúc mới vừa ban ra năm 2017 (Nghị định này nghiêm cấm cưỡng chế lúc 22 giờ đêm đến 6 giờ sáng hôm sau) để huy động hàng ngàn cảnh sát cơ động trang bị hỏa lực tận răng tiến hành tấn công vào nhà dân lúc 04 giờ sáng – lúc mà người dân đang ngon giấc. Đó là hành động phạm pháp thứ nhất.   Khi tấn công nhà một thường dân, chính quyền đã dùng mìn, lựu đạn hơi cay để phá nhà, và khi rút đi họ đã mang 1 xác chết của chủ nhà và thêm 3 người nữa. Khi trả xác chết về, gia đình phát hiện người nhà của mình bị bắn nhiều vết đạn xuyên người, trong đó có vết đạn thủng tim và thân thể bị phanh thây bằng dao mổ. Còn 3 người còn lại, khả năng còn sống là rất thấp. Với hành động như thế này của chính quyền, thì không ai có thể cho đó là “hợp pháp” được. Hành động này mang ý nghĩa là trả thù chứ không thể gọi đó là việc thực thi pháp luật được. Và trong hành động trả thù đó họ còn gởi thông điệp với toàn dân rằng “Chúng mầy hãy hiệu hồn! Chớ dại mà cứng đầu!.”   Xác cụ Kình khi được trả về. Nhìn qua vụ án Đồng Tâm, chúng ta có thể khẳng định rằng, hiện nay chính quyền CS đã cho rằng, họ cần chọn cách hành xử man rợ nhất để buộc tất cả mọi kẻ phản kháng đều phải cúi đầu. Đồng Tâm là một “án điểm” mà chính quyền này đang muốn cảnh cáo dân Thủ Thiêm, Văn Giang, Dương Nội và nhiều nơi khác nữa. Đã đến lúc, chính quyền CS không cần phải giấu giếm bản chất thật của nó nữa, mà phải show cho dân biết mà sợ. Việc tuyên dương 3 công an cướp đất Đồng Tâm của ông Nguyễn Phú Trọng, nói cho cùng đó là một lời khẳng định rằng “Chính sách nhất quán của đảng không phải là gìn giữ đất nước,cũng không gìn giữ sự bình an cho dân mà chỉ có một mục tiêu duy nhất, gìn giữ quyền lợi cho đảng”. CS như thế đấy, và giờ họ đã bất chấp dân hãy liệu mà sống, vậy thôi!  
......

Trấn áp Đồng Tâm

Phạm Nhật Bình - Việt Tân|   Tranh chấp đất ở xã Đồng Tâm kéo dài từ năm 2016 khi người dân không đồng ý việc chính quyền huyện Mỹ Đức, Hà Nội giao đất đang canh tác của họ cho Tập đoàn viễn thông Viettel của quân đội. Diện tích đất 59 ha này là đất nông nghiệp của xã Đồng Tâm, nằm trong 208 ha mà chính phủ thu hồi từ 1980 dùng cho mục đích an ninh quốc phòng.   Theo Luật Đất Đai 2013 quy định: “đất đai thuộc quyền sở hữu toàn dân, nhà nước đại diện chủ sở hữu quản lý”. Quy định mập mờ này đã tạo ra không biết bao nhiêu bi kịch trên đất nước trong nhiều năm vừa qua. Điểm mập mờ này đã lấy đi không biết bao nhiêu máu, nước mắt và sinh mệnh của người dân ở chỗ nhà nước không công nhận quyền sở hữu đất đai, người dân chỉ có quyền sử dụng đất do nhà nước giao. Do đó “nhà nước” thông qua cán bộ các cấp, có quyền hạn rộng rãi thu hồi và giải toả đất đai tràn lan, làm bùng nổ tranh chấp đất đai càng ngày càng nhiều trên cả nước. Chính sự mập mờ này đã là kẽ hở để cho cán bộ tùy tiện giải thích và thu những món lợi rất lớn sau khi giải tỏa, trong khi người dân là thành phần chịu cảnh thiệt thòi nặng nề. Vì thế mà sau mỗi cuộc giải tỏa đất đai đều dẫn đến hệ quả sau cùng là đối đầu, không phải bằng pháp luật, vốn chưa bao giờ được nhà nước tôn trọng mà chỉ còn con đường trấn áp bạo lực. Tại Đồng Tâm, cuộc tranh chấp đã bùng nổ lớn ngày 15 Tháng Tư, 2017, khi người dân bắt giữ 38 Cảnh sát cơ động làm con tin. Sau khi Chủ Tịch Hà Nội Nguyễn Đức Chung nhượng bộ, về Đồng Tâm đối thoại để cứu người, Cảnh sát cơ động mới được thả ra. Dĩ nhiên chính quyền Hà Nội không thể thua cuộc một cách dễ dàng, nên mới để cho thanh tra nhà nước công bố kết luận thanh tra rằng: “khu đất này thuộc sân bay Miếu Môn, là đất quốc phòng”. Từ nhiều tháng qua, cuộc trấn áp đã được chính quyền cộng sản chuẩn bị khi người dân Đồng Tâm cương quyết từ chối kết luận thanh tra. Vì nếu họ chấp nhận, không khác nào chấp nhận mất đất vì 2 chữ “quốc phòng” rất mơ hồ. Bởi kinh nghiệm cho thấy, nhiều khu đất gọi là quốc phòng bị thu hồi trên thực tế sau đó phân lô bán nền, hoặc giao vào tay các dự án của những nhóm lợi ích cấu kết với các quan chức nhà nước thu về tiền tỷ gọi là quà cáp bôi trơn. Cuộc trấn áp khởi sự vào lúc 3 giờ sáng ngày 9 Tháng Giêng, 2020 trong lúc bà con Đồng Tâm còn yên trong giấc ngủ. Giống như cuộc hành quân càn quét lúc nửa đêm, lực lượng công an cơ động lên đến 3000 người được huy động với xe bọc thép, súng máy, lựu đạn cay đã tấn công vào nhà ông Lê Đình Kình và một số nơi mà họ cho là những gia đình nằm trong nhóm sẵn sàng chiến đấu bảo vệ đất của xã Đồng Tâm. Chỉ vài tiếng sau cuộc trấn áp bạo lực, Bộ Công An đưa thông báo lên trang điện tử của Bộ và buộc các trang điện tử khác của đảng phải đồng loạt công bố “chiến công” của lực lượng cảnh sát cơ động đã dẹp xong một cuộc gây rối công cộng, chống người thi hành công vụ với kết quả: 3 cảnh sát và 1 thường dân chết, 1 bị thương và bắt giữ hơn 30 người. Lúc đầu khi đọc qua bản tin trấn áp Đồng Tâm của Bộ Công An, đa số bất bình và lo âu; nhưng khi tin cụ Lê Đình Kình bị sát hại một cách dã man cùng với những tố cáo của gia đình cụ về việc công an ép buộc phải ký giấy xác nhận là cụ bị giết do chống đối ở tại cánh đồng Sênh chứ không phải bị giết tại nhà, thì sự phẫn nộ của dư luận tràn ngập trên mạng xã hội. Hiện nay các người con trai và cháu của cụ Lê Đình Kình không biết còn sống hay đã chết. Trong khi công an và cảnh sát cơ động tiếp tục khống chế mọi sinh hoạt của người dân để ngăn chặn không cho những tin tức của vụ trấn áp loạt ra bên ngoài. Vì thế, cuộc trấn áp tuy thành công về phương diện bạo lực, nhà nứớc chiếm được xã Đồng Tâm và cướp trắng 59 ha đất nông nghiệp; nhưng chắc chắn là cuộc trấn áp này hoàn toàn thất bại vì nó chỉ làm cho lòng dân ngày thêm phẫn nộ đối với chế độ với sự mất lòng tin ngày một gia tăng. Thứ nhất, sự kiện nhà cầm quyền Hà Nội tấn công và sát hại cụ Lê Đình Kình ngay tại nhà và buộc gia đình phải ký giấy nói dối rằng cụ đã chết trên cánh đồng Sênh, trong tay còn cầm một quả lựu đạn cho thấy là lãnh đạo CSVN đã cố tình sát hại cụ Lê Đình Kình nhằm triệt hạ một vị lãnh đạo tinh thần của bà con xã Đồng Tâm. Ông Nguyễn Đức Chung, Chủ Tịch Thành phố Hà Nội thấy rằng ngày nào cụ Lê Đình Kình còn sống họ không thể nào cưỡng chiếm 59 ha đất, dù là cụ có bị khống chế, bắt giam trong tù. Nói cách khác, chính cụ Lê Đình Kình đã là ngọn đuốc thắp sáng chính nghĩa đấu tranh của bà con Đồng Tâm và chính nghĩa này đã lan tỏa trên phạm vi toàn quốc. Sự thương tiếc của cộng đồng mạng về cái chết của Cụ đủ thấy sự cảm phục của mọi người, mọi thế hệ về quyết tâm chống lại những bọn sâu mọt của chế độ. Thứ hai, việc Bộ Công An phải dàn dựng trên tay cụ Lê Đình Kình còn cầm quả lưu đạn khi bị bắn chết và nhất là không nói rõ vụ 3 sĩ quan công an cơ động tử thương như thế nào trong vụ đột kích, cho thấy là lãnh đạo CSVN đã dàn dựng một kịch bản quá tồi, không ai tin. Thế nhưng họ không còn kịch bản nào khác để vẽ lên hình ảnh bạo động của cụ Lê Đình Kình và nhất là huy động đám dư luận viên xào nấu, tung ngược các dữ kiện sai trái về cụ Kình vào trong hàng ngũ nội bộ đảng, để chứng minh rằng trong đảng có những kẻ “tự diễn biến” chống đảng, đúng theo bài bản đốt lò khống chế nội bộ của phe nhóm Nguyễn Phú Trọng hiện nay. Điều này cũng giải thích phần nào lý do vì sao Nguyễn Phú Trọng đã ra lệnh Bộ Công An phải mở cuộc trấn áp Đồng Tâm ngay vào giữa tháng Giêng năm 2020 chứ không thể trễ hơn, vì sau Tết Canh Tý là đại hội của các đảng bộ cơ sở, Tỉnh, Thành hầu chuẩn bị nhân sự cho đại hội 13, làm ảnh hưởng đến tinh thần đảng viên các cấp. Thứ ba, lãnh đạo thành phố Hà Nội sẽ áp dụng biện pháp “nội bất xuất – ngoại bất nhập” tại xã Đồng Tâm trong vòng một năm trước mặt, cho đến khi tổ chức xong Đại hội 13. Lý do là những tin tức trấn áp và sát hại người dân vô tội tại Đồng Tâm chắc chắn ảnh hưởng đến việc thăng quan tiến chức của một số cán bộ. Nếu không có gì đột biến thì Nguyễn Đức Chung có thể sẽ vào bộ chính trị hoặc sang giữ một ghế bộ trưởng nào đó. Hoặc Tô Lâm được Nguyễn Phú Trọng cho tiếp tục giữ ghế bộ chính trị kiêm bộ trưởng Bộ công an thêm một nhiệm kỳ… Hơn lúc nào hết, lãnh đạo CSVN rất lo ngại những rỏ rĩ thông tin từ vụ trấn áp Đồng Tâm lọt ra bên ngoài. Nó không chỉ làm gia tăng và kéo dài sự phẫn nộ của dư luận, dẫn đến những chống đối có thể xảy ra tại nhiều nơi buộc CSVN phải lùi bước và giải quyết lại vụ Đồng Tâm như đã từng lùi bước phải giải quyết vụ Thủ Thiêm. Nói tóm lại vụ Đồng Tâm chưa chấm dứt. Bộ Công An và chính quyền thành phố Hà Nội tưởng là giết được cụ Lê Đình Kình là chấm dứt mọi phản kháng tại Đồng Tâm, cướp trắng 59 ha đất nông nghiệp giao cho Tập đoàn Viettel. Thế nhưng chính cái chết tức tưởi của cụ Lê Đình Kình và những người con, người cháu cùng với hàng chục “đồng chí” đã từng sát cánh với Cụ trong việc bảo vệ đất đai của xã Đông Tâm đang còn trong lao tù, sẽ là ngọn lửa chính nghĩa thôi thúc bà con Đồng Tâm tiếp tục hành trình đi tìm công lý và sự thật. Hơn thế nữa, trong thời đại truyền thông mạng ngày nay, lãnh đạo CSVN càng bưng bít thông tin, càng tuyên truyền dối trá sẽ chỉ làm cho dư luận trong và ngoài nước phẫn nộ và bộc phát thành cao trào đấu tranh quyết liệt, khi thời điểm chín mùi của sự ĐỒNG TÂM cả nước được kết nối./. Phạm Nhật Bình  
......

Tấn công Đồng Tâm: Chúng chỉ muốn cướp đất của dân bằng mọi giá

Trang Nguyen| Phơi bày những dối trá của chính quyền trong vụ Đồng Tâm Hàng nghìn cảnh sát cơ động đã tấn công thôn Hoành, Đồng Tâm, Mỹ Đức, Hà Nội lúc 4h sáng ngày 9/1/2020. “Trận đánh đẹp” khiến ít nhất 5 công an bỏ mạng và nhiều người dân thương vong. Hiện nay các cơ quan tuyên truyền chính thức lẫn đám dư luận viên đang bật hết công suất để biện minh cho hành động cướp đất Đồng Tâm. Tuy nhiên, bản chất ăn cướp của chúng là không thể giấu diếm. - Tại sao tấn công lúc 4h sáng? Nếu một chính quyền đàng hoàng, họ sẽ đường đường chính chính tới khu vực “đất quốc phòng bị lấn chiếm” để thực thi công vụ chứ không tấn công theo kiểu đánh úp giữa lúc dân làng đang ngủ say. - Tại sao báo chí không được tác nghiệp? Truyền thông trong nước đều dẫn lại bản thông báo trên website Bộ Công An, tuyệt nhiên không đến hiện trường tác nghiệp, dù là đứng ở xa. Nếu không làm việc mờ ám, không có gì phải giấu diếm, chính quyền hoàn toàn mời truyền thông, hội đoàn đến chứng kiến. Đằng này họ chặn tất cả mọi con đường vào Đồng Tâm, cô lập tất cả những nhà hoạt động đưa tin về Đồng Tâm, đánh sập tất cả Fanpage người dân Đồng Tâm lập nên. - Tại sao phải cắt mạng internet tại Đồng Tâm trước khi tấn công? Thông thường những kẻ làm điều xấu xa mới sợ nhiều người biết. Nếu chính quyền cho rằng làm đúng luật, thực thi công vụ thì tại sao cần phải tìm cách cản trở sự phát tán thông tin về những hành động này. - Có thật người dân tấn công trước? Báo lề phải mô tả dân chúng là những kẻ hiếu chiến, trong khi đó Bộ Công An nói rằng “Trong quá trình xây dựng tường rào sân bay Miếu Môn, một số đối tượng có hành vi chống đối...” Thực chất, lực lượng CSCĐ đã chủ động tấn công vào thôn Hoành - một địa điểm cách khu vực xây dựng tường rào sân bay đến 3km. Đây là khu dân cư, thậm chí còn không phải là cánh đồng Sênh - nơi đang tranh chấp đất giữa người dân và quân đội. - Có phải dân Đồng Tâm tàng trữ vũ khí và là kẻ khủng bố? Đám dư luận viên loan tải hình ảnh bom xăng, dao phóng và tuyên bố dân Đồng Tâm là khủng bố. Thực chất, người dân Đồng Tâm luôn nói rằng họ thượng tôn pháp luật nhưng cũng tuyên bố sẵn sàng dùng bạo lực để chống trả kẻ cướp đất. Họ còn khẳng định nếu chính quyền đưa ra quyết định thu hồi đất và chứng minh đất đồng Sênh là đất quốc phòng, họ tự nguyện bàn giao trong 3 tiếng đồng hồ. Nếu cố tình ăn cướp, họ sẽ chống trả đến cùng. Và thực tế là nhà cầm quyền tấn công đúng kiểu ăn cướp, nên người dân phản kháng lại cũng không lạ. - Tại sao lại ngăn cản báo chí ngọai quốc tác nghiệp? Theo người phát ngôn bộ ngoại giao Việt Nam Lê Thị Thu Hằng thì các phóng viên nước ngoài muốn tác nghiệp tại Đồng Tâm cần phải được cơ quan có thẩm quyền “xem xét”. Nếu việc cưỡng chế đất tại Đồng Tâm là “đúng pháp luật Việt Nam” thì sao không chủ động mời báo chí ngoại quốc vào cuộc đưa tin, như vậy có phải dễ “đập tan luận điệu xuyên tạc của các thế lực thù địch” hơn không? Đằng này lại đòi hỏi “xem xét”, làm ngoại giao ai cũng hiểu đây là cách khước từ. - Tại sao không nhắc đến hai khu đất 47 ha và 59 ha? Chính quyền Hà Nội lẫn giới báo chí lề phải luôn nói dân Đồng Tâm lấn chiếm đất quốc phòng, tuy nhiên họ lờ đi việc có hai khu đất 47 ha và 59 ha. Cụ thể, theo quyết định quy hoạch xây sân bay Miếu Môn năm 1980 thì giai đoạn 1 chính quyền đền bù, giải toả 47 ha. Số tiền đền bù thời điểm đó là 150 triệu. Nhưng sau giai đoạn 1 thì dự án bị treo và 59 ha dự tính thi công ở giai đoạn 2 chưa bao giờ được làm thủ tục giải toả hay đền bù. Từ đó đến nay người dân Đồng Tâm vẫn canh tác và đóng thuế bình thường. Dân Đồng Tâm chỉ đòi hỏi quyền lợi ở 59 ha chưa làm thủ tục đền bù và giải tỏa, họ không tranh chấp diện tích 47 ha đã được đền bù năm 1980. Ấy vậy mà chính quyền cương quyết cướp số đất chưa đền bù nói trên. Biết là đấu lý sẽ thua, nhà cầm quyền không tổ chức đối thoại, không giải quyết khiếu kiện của dân Đồng Tâm. Giải pháp xuyên suốt từ đầu tranh chấp đến nay là cưỡng chế, cưỡng chế và cưỡng chế. Tóm lại, nhà cầm quyền tấn công Đồng Tâm thực chất là màn cướp tài sản. Họ muốn kiểm soát toàn bộ thông tin, phớt lờ các trình tự pháp lý, không muốn đối thoại với dân và bỏ qua những khiếu nại về bằng chứng lịch sử. Mục tiêu duy nhất họ hướng đến là đè bẹp sự phản kháng để lấy dễ bề chiếm đất, chia tiền./.
......

Tô Lâm - kẻ sát nhân máu lạnh

Phạm Minh Vũ| Thảm sát ở Đồng Tâm là một vụ thảm sát vô tiền khoáng hậu ở giữa lòng Thủ Đô ngàn năm văn hiến, do Quân đội và công an gây ra. Sự việc giằng co hơn 2 năm trời khi năm 2017, Hàng trăm công an định vào sát hại nhưng hụt do thiếu tính toán và không lường hết sự việc, cũng do một phần nhân đạo của Nhân Dân Đồng Tâm, hình ảnh hàng chục cảnh sát cơ động cúi chào cảm ơn Bà con Đồng Tâm vì đã tha mạng anh em công an đã quên? Sao hôm nay lại sát hại những người đã từng tha mạng các em vậy? 2 năm qua là cuộc đấu trí thật sự, khi Công an đã rút kinh nghiệm lần thất bại trước và chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ. Trước một tuần cuộc thảm sát diễn ra, những dấu hiệu leo thang như hàng đêm đem máy phá sóng, đem quân về để tập dợt, thám sát tình hình sinh hoạt Dân làng ra sao. Nắm bắt đầy đủ, một kế hoạch vẽ ra rất táo bạo, táo bạo đến nổi hung bạo man rợ mà chắc chắn những ai theo dõi mấy năm qua không thể tưởng tượng nổi. Việc Ông Trọng truy thăng 3 Chiến sỹ có công “giết dân cướp đất” đã “hi sinh” lên liệt sỹ đều là 3 chiến sỹ công an. Vì thế, kế hoạch thảm sát Đồng Tâm chắc chắn là do Tô Lâm vẽ ra, đề xuất lên Nguyễn Phú Trọng gật đầu, Ông Trọng gật đầu vì thế cả sư đoàn mới được điều về để gây ra cuộc thảm sát ấy. Cuộc thảm sát ở Đồng Tâm do Tô Lâm điều bộ tư lệnh cảnh sát giữ vai trò chủ đạo, trong đó Quân đội có lực lượng Đặc công cũng vào cuộc với tư cách yểm trợ. Bắn vào Đầu và tim Cụ Kình chắc chắn là do Tô Lâm hạ lệnh trực tiếp. Nếu như Trần Đại Quang nỗi tiếng với cuộc thảm sát ở Tây Nguyên, Nguyễn Bá Thanh ở Cồn Dầu Đà Nẵng, Phạm Quý Ngọ ở Thái Bình thì hôm nay Tô Lâm nối tiếp đàn anh đã nhuộm máu Đồng Tâm. Số phận các đàn anh đi trước ra sao chắc Tô Lâm biết được, hãy chờ và đón nhận sự trả giá vì tội ác của mình gây ra đi Tô Lâm.   -------------------- Gần một sư đoàn, Chó nghiệp vụ, có trang bị súng ống hoả lực mạnh, dùi cui, xe bọc thép khí tài quân sự chuyên để dùng cho chiến tranh. Vậy mà đảng dùng cho việc thảm sát một gia đình có Cụ già gần 90 tuổi và em bé mới chưa đầy 3 tháng tuổi, đang khi cả làng đang ngủ ngon vào rạng sáng, để lấy giấy tờ gốc đất đai Đồng Sênh. Nổ mìn, bắn hơi cay đánh đập tàn bạo, nổ súng giết người... Đảng này là đảng gì? Khủng bố? Mafia hay là gì? Là gì đi chăng nữa, Tô Lâm, Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Phú Trọng phải ra toà để chịu sự phán xét về tội ác của mình đã gây ra với Đồng Tâm. Chết cũng phải hồi tố tội ác sát nhân ấy./.
......

Những điều trông thấy mà đau đớn lòng!

Phạm Minh Vũ|   Đồng Tâm - Sẽ được nhắc mãi trong một giai đoạn cầm quyền của Nguyễn Phú Trọng với vai trò Tư lệnh các lực lượng vũ trang.   Sự việc Quân Đội- Cảnh sát bắn chết Cụ trên tầng 2 nhà Cụ ở Làng Hoành sẽ là vết nhơ lịch sử của chế độ cầm quyền cộng sản.   Không thể biện minh cho dù đó là lời lẽ như thế nào đi chăng nữa. Xông vào nhà người khác lúc 4h sáng để sát hại bằng hoả lực quân sự, cho chó nghiệp vụ để hạ sát các thành viên trong gia đình Cụ, rõ ràng là một kế hoạch giết người rất quy mô và bài bản có tính toán.   Thương vong có thể còn lớn hơn, Nguyễn Phú Trọng là cái tên phải chịu trách nhiệm chính cho vụ thảm sát này, điều Liên quân Quân đội và cảnh sát ở giữa Thủ đô cả nữa Sư đoàn, cuộc hành quân rầm trời giữa đêm Hà Nội như vậy chắc chắn kế hoạch đã được Ông Trọng gật đầu đồng ý, nếu không muốn nói là bút phê lệnh được thảm sát trong tình huống khả thi.     Nói tới đây, Tôi nhớ lại giữa lúc Trung cộng chiếm Bãi Tư Chính của VN thăm dò địa chất mà các lãnh đạo im lặng đến lạ lùng, Ông Trọng có phát ngôn thì kêu công đoàn cẩn thận thế lực thù địch mà không hề kêu gọi cảnh giác với âm mưu xâm lược của Trung cộng.   Bộ trưởng Bộ quốc phòng qua tàu bị chúng nó làm nhục mà chỉ biết cười, bộ trưởng ngoại giao đi LHQ họp lên án tàu nước ngoài xâm lược... chẳng dám nêu đích danh thằng tàu cộng. Thế mà tuyên giáo cho 47 đi chửi bới khắp nơi gọi Cụ già 84 tuổi là thằng, gọi Cụ là phản loạn, khủng bố, phải chi tuyên giáo cho lực lượng 47 gọi tàu cộng là thằng thì hay biết mấy, Phải chi tuyên giáo cho 47 gọi tàu là giặc thay vì coi Nhân dân là giặc thì hay biết mấy!   Phải chi, Nguyễn Phú Trọng lên kế hoạch tỉ mỉ như đánh vào Đồng Tâm để chiếm lại các đảo bị tàu cộng chiếm của nước ta thì hay biết mấy!   Thế mới thấy, Trong mắt quan chức cộng sản chúng nó xem Dân ta mới là kẻ thù, là thù địch sẵn sàng nổ súng để hạ sát một gia đình 4 đời không thương tiếc.   Làm người, những điều trông thấy sao mà không đau đớn lòng cho được? Sao mà Không căm phẫn cho được?      
......

Biến cố Đồng Tâm: Ai soạn 'kế hoạch 15 ngày quyết thắng'?

Trân Văn - VOA| Xung đột giữa dân chúng xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, thành phố Hà Nội với lực lượng vũ trang Việt Nam vào rạng sáng ngày 9 tháng 1 đã dẫn đến kết quả hết sức thảm khốc: “Ba cán bộ, chiến sĩ công an hi sinh, một đối tượng chống đối chết, một đối tượng chống đối bị thương”. Đó là chưa kể những “đối tượng vi phạm pháp luật nghiêm trọng” bị “các đơn vị chức năng khống chế và bắt giữ” mà Bộ Công an Việt Nam không cho biết con số cụ thể (1). Thêm một lần nữa, nước mắt và máu lại chan hòa sau vô số những lời hoa mỹ! *** Đầu thập niên 1980, chính quyền Việt Nam tiến hành thu hồi đất ở ba xã thuộc huyện Chương Mỹ (Mỹ Lương, Trần Phú, Đồng Lạc) và một xã ở huyện Mỹ Đức (Đồng Tâm) thuộc tỉnh Hà Tây (sau này được sáp nhập vào Hà Nội) để xây dựng phi trường quân sự Miếu Môn. Tuy nhiên kế hoạch xây dựng phi trường Miếu Môn chỉ tồn tại trên giấy, phần lớn đất đã thu hồi bị bỏ hoang và được các đơn vị quân đội được giao trách nhiệm quản lý cho dân thuê lại hoặc giao lại cho chính quyền địa phương để bán. Năm 2014, Bộ Quốc phòng Việt Nam quyết định giao “đất quốc phòng” thuộc kế hoạch xây dựng phi trường quân sự Miếu Môn cho Viettel – một doanh nghiệp thuộc Bộ Quốc phòng. Khu “đất quốc phòng” được trao vào tay Viettel có cả 46 héc ta mà dân chúng xã Đồng Tâm đã nhận lại và canh tác trong hàng chục năm. Phản kháng bùng phát, dân chúng xã Đồng Tâm yêu cầu hệ thống công quyền phân định rạch ròi đâu là đất nông nghiệp, đâu là đất quốc phòng. Thay vì đối thoại, hệ thống công quyền ở Hà Nội tổ chức trấn áp. Ngày 15/4/2017, sau khi công an bí mật bắt bốn người với cáo buộc “gây rối trật tự công cộng”, dân Đồng Tâm phản công, bắt 38 người (bao gồm một số viên chức, sĩ quan công an huyện Mỹ Đức và cảnh sát cơ động của thành phố Hà Nội) rồi rào làng tử thủ. Dư luận rúng động. Không tiện dấn tới, hệ thống công quyền Việt Nam buộc phải thương lượng để dân phóng thích con tin, chính quyền thì trả tự do cho bốn người bị bắt… Tuy nhiên hệ thống công quyền đã không thực thi nghiêm chỉnh cam kết xem xét cẩn trọng nguồn gốc đất cũng như tính hợp pháp của việc thu hồi 46 héc ta đất ở Đồng Tâm. Ngoài việc truy cứu trách nhiệm hình sự bốn cán bộ huyện Mỹ Đức, mười cán bộ xã Đồng Tâm vì “thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng” và “lợi dụng chức vụ, quyền hạn khi thi hành công vụ” (2), hệ thống công quyền bác bỏ toàn bộ chứng cứ mà dân chúng trưng dẫn, khăng khăng bảo rằng, 46 héc ta họ muốn thu hồi là “đất quốc phòng”... Sau hai năm “thanh tra toàn diện việc quản lý, sử dụng và quá trình xử lý từ trước tới nay đối với đất ở khu vực sân bay Miếu Môn”, tháng 7 năm ngoái, Thanh tra thành phố Hà Nội tuyên bố, khu vực đồng Sênh ở xã Đồng Tâm không có đất nông nghiệp! Dân Đồng Tâm tiếp tục khiếu nại, Thanh tra của chính phủ Việt Nam khẳng định, kết luận của thanh tra thành phố Hà Nội hoàn toàn chính xác! Sau đó vài tháng, hệ thống công quyền bắt đầu điều động hàng loạt đơn vị quân đội đến xây hàng rào cho “sân bay Miếu Môn”! *** Trước tháng 4 năm 2017 – thời điểm dân Đồng Tâm nổi loạn, bắt giữ con tin, rào làng để đòi xem xét, tôn trọng các quyền mà họ cho là hợp pháp và các lợi ích mà họ cho là chính đáng – nhiều viên chức hữu trách của chính quyền thành phố Hà Nội và Bộ Quốc phòng khẳng định, kế hoạch xây dựng “sân bay Miếu Môn” đã bị khai tử, việc thu hồi 46 héc ta ở đồng Sênh mà dân chúng Đồng Tâm khẳng định là “đất nông nghiệp” nhằm giao cho Viettel quản lý, sử dụng. Có thể vì nỗ lực thu hồi đất đang có tranh chấp về nguồn gốc giữa dân và hệ thống công quyền để giao cho một doanh nghiệp, tuy là doanh nghiệp làm kinh tế cho Bộ Quốc phòng khó thuyết phục, dễ gây phản cảm nên gần đây, các viên chức hữu trách thi nhau lôi “sân bay Miếu Môn” ra khỏi mồ, dựng kế hoạch đã chết này đứng dậy như một lý do. Dựa vào tin từ Thông tấn xã Việt Nam (TTXVN), một số cơ quan truyền thông loan báo, chiều 8 tháng 1, Thượng tướng Trần Quang Phương, Ủy viên BCH TƯ đảng CSVN, Phó Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam “đã đến thăm, động viên, tặng quà các đơn vị đang thi công công trình tường rào bảo vệ Sân bay Miếu Môn”. Theo tin vừa dẫn, ngoài Lữ đoàn 543 Công binh 543 của Quân khu 2, tham gia xây dựng hơn 1.000 mét tường rào này còn có… Sư đoàn 312 và Sư đoàn 308 của Quân đoàn 1. TTXVN cho biết, “các đơn vị đã chuẩn bị đầy đủ về vật chất, phương tiện, điều kiện ăn ở dã ngoại, làm tốt công tác dân vận, đồng thời phát động phong trào thi đua ‘15 ngày hành động quyết thắng’, tổ chức cho cán bộ, chiến sĩ đăng ký xung phong thực hiện nhiệm vụ...” và được tướng Phương khen là “đã thực hiện tốt công tác tư tưởng, xây dựng quyết tâm, động cơ thi đua cho bộ đội, thực hiện có hiệu quả công tác dân vận, thi công đảm bảo tiến độ, an toàn, hiệu quả”. TTXVN nhấn mạnh: “Nhiều người dân trên địa bàn bày tỏ sự đồng tình với chủ trương thi công tường rào sân bay, đồng thời cho biết trước đây, do chưa hiểu thấu suốt chủ trương của Đảng, Nhà nước và Bộ Quốc phòng về bảo vệ đất quốc phòng, về nhiệm vụ xây dựng tường rào bảo vệ Sân bay Miếu Môn, họ đã có những lời nói, hành động chưa phù hợp, ảnh hưởng tới tình đoàn kết quân dân. Nay được quân đội - đặc biệt là bộ đội Quân đoàn 2, Binh chủng Công Binh - tuyên truyền nên nhiều người dân đã có nhận thức đúng hơn, hiểu rõ chủ trương của Đảng, Nhà nước, quân đội và ủng hộ bộ đội hoàn thành nhiệm vụ” (3). Thượng tướng Trần Quang Phương Tướng Phương đến thăm “công trình tường rào bảo vệ Sân bay Miếu Môn” vào chiều 8 tháng 1 thì chừng mười tiếng sau, khoảng ba giờ sáng ngày 9 tháng 1, xung đột giữa dân chúng xã Đồng Tâm và lực lượng vũ trang bùng phát. Nếu TTXVN tường thuật trung thực, tại sao “nhiều người dân đã có nhận thức đúng hơn, hiểu rõ chủ trương của Đảng, Nhà nước, quân đội và ủng hộ bộ đội hoàn thành nhiệm vụ” mà lực lượng vũ trang vẫn bao vây, tấn công thôn Hoành như lời một số nhân chứng tố cáo trên mạng xã hội? Ai là người soạn - phê duyệt kế hoạch “15 ngày hành động quyết thắng”? Dân ở đâu trong kế hoạch dường như có sự phối hợp hết sức chặt chẽ này giữa quân đội và công an trong việc… trị dân, giành đất? Từ lúc nào “quyết thắng” trở thành chủ trương để giới lãnh đạo lực lượng vũ trang dốc toàn lực (một lữ đoàn của Quân khu 2, hai sư đoàn của Quân đoàn 1, kèm theo đủ loại công an, cảnh sát) để tân công lương dân, biến lương dân thành những “đối tượng vi phạm pháp luật nghiêm trọng” và đè cho bẹp dúm? Chú thích (1) https://thanhnien.vn/thoi-su/ba-chien-sy-cong-an-hy-sinh-o-dong-tam-1169993.html (2) https://tuoitre.vn/truy-to-14-cuu-can-bo-lien-quan-sai-pham-dat-dai-tai-dong-tam-1343047.htm (3) https://www.vietnamplus.vn/dam-bao-thi-cong-an-toan-cong-trinh-tuong-rao-bao-ve-san-bay-mieu-mon/617483.vnp
......

Với Đồng Tâm, chính quyền vẫn phải tiếp tục đối thoại

nhacsituankhanh| 3000 quân rầm rập trong một đêm, với đủ các loại khí cụ hiện đại nhất, chỉ để tấn công vào ngôi làng nhỏ trong đêm mờ tối. Đó là điều khó tin mà có thật ở đất nước đang ngồi ở vị trí chủ tịch Hội Đồng Bảo An của Liên Hợp Quốc. Tiếng hô của viên chỉ huy được kể lại là “đầu hàng thì sống, không thì chết”. Đầu hàng cho chuyện gì, khi công an với đủ thành phần đạp cửa xông vào nhà không lý do, bắn vào người già và quăng lưu đạn cay và trẻ nhỏ? Sức mạnh uy vũ của lực lượng công an đã làm tiếng trẻ con khóc ngất, tiếng phụ nữ hoảng sợ kêu thét. Xóm làng cháy đỏ, và trong đó, những cụ già có đến 30-40 năm dài theo đảng, bị gọi là phản động. Nhiều nhà phân tích nói rằng Trung Quốc sau khi tổ chức quân đội mạnh, dẫn đến tình trạng kiêu binh và điên cuồng muốn thể hiện sức mạnh với các nước nhỏ. Tên gọi ngắn, là cuồng vì sức mạnh. Chỉ có thể mượn hình ảnh đó để diễn đạt cuộc đánh úp không lý lẽ và man rợ vào người dân Đồng Tâm ngày 9/1/2020. Thật đau đớn cho sự mất mát cho những người nông dân, và đau đớn cho cả những người vũ trang, bỏ mạng cho những quan chức giấu mặt, vốn giỏi gìn giữ mạng sống để tận hưởng bằng máu của kẻ khác. Vinh quang gì khi đánh và giết những nông dân Việt Nam trong chính ngôi nhà của họ? Vào giờ phút này, chắc chắn nội bộ của những người cộng sản đang rối rắm, tranh cãi, đổ cho nhau về “thành tích” Đồng Tâm. Làm trước, nghĩ sau vẫn là hiện trạng tồi tệ trên đất nước này. Nhân dân luôn là những cuộc đời bị xé nát trong kiểu cầm nắm quyền lực hoang dã như vậy. Giết dân như kẻ thù, là một nỗi nhục không bao giờ có thể xóa. Và dù biện minh bằng những tổn thất của kẻ tấn công hay cố vu vạ cho dân, cũng chỉ đem lại sự khinh rẻ hơn mà thôi. Đối thoại, pháp lý và lẽ phải, đó là những gì mà người dân Đồng Tâm đã tha thiết kêu gọi từ năm 2017 cho đến nay. Họ cũng đã nhiều lần chứng minh thiện chí của mình nhưng không được đáp lại. Tất cả nhìn thấy hôm nay, đều là nhân dân. Và khi nhân dân bị xô vào ngõ hẹp để kình chống nhau, cần phải xem ai là người được lợi, ai là kẻ tổ chức tội ác đó. Và đặc biệt khi nhà nước luôn hô to và kiên nhẫn xin đối thoại với kẻ thù đang xâm lấn biển Đông, thì nhân dân trên đất nước này phải là đối tượng ưu tiên cần được đối thoại. Nhân dân không thể bị xem thấp hơn kẻ thù phương Bắc. Ngay cả lúc này, trách nhiệm của chính quyền, đặc biệt Bộ Công An, là đối thoại với những nạn nhân của mình tại Đồng Tâm. Hãy cởi chiếc áo man rợ, và đối thoại với nhân dân như một chính quyền học biết văn minh hôm nay là gì.  
......

Tắm máu đồng bào!

Phạm Minh Vũ| Vụ thảm sát ở Đồng Tâm trong trận đánh úp rạng sáng ngày chín tháng một năm 2020 cơ bản có những điểm giống với vụ Thiên An Môn do đảng cộng sản anh em Trung Quốc gây ra. Vụ đánh úp ở Thiên An Môn cũng trong đêm tối, khi điều quân đoàn 27 một quân đoàn vô học, Chính quyền Bắc Kinh tuyên truyền là “đám phản loạn, nghiện hút đang gây rối”, giết hại nhiều đồng bào để làm cho binh lính xuống tay hạ sát Sinh viên không thương tiếc. Đêm mùng tám rạng sáng mùng chín ngày hôm qua, Quân đội, Công an đem hàng loạt khí tài quân dụng được vũ trang có hoả lực mạnh, xe bọc thép hoặc thiết bị LRAD chỉ được sử dụng trong chiến tranh cục bộ, vậy mà được đảng huy động đánh úp vào Đồng Tâm. Nếu Quân đoàn 27 thể hiện sự khát máu vô học thì K20, thuộc Bộ tư lênh cảnh sát cơ động VN cũng như thế. Nếu Bắc Kinh tuyên truyền cho quân đoàn 27 là “nhóm phản loạn, nghiện hút xì ke” đang giết hại đồng chí đồng đội thì Hà Nội hôm qua cũng đã có những dấu hiệu tuyên truyền ý đồ nói Nhân dân giết đồng đội, kiểu 1 đổi 3, đó là chiêu bài kích động để cho binh lính ở đây là K20 thể hiện sự khát máu hơn nữa cho mặt trận Đồng Tâm, tương tự cũng tác động tới truyền thông khi dlv, hay trung đoàn 47 tung quân đi chửi tục. Nhằm mục đích xoá mờ đi tính chất cướp đất giết người của Đảng đối với Đồng Tâm. Không thể biện minh cho hành động điều quân đội, cảnh sát được vũ trang với khí tài quân sự, chỉ chuyên sử dụng trong chiến tranh mà đem đến đàn áp ở một ngôi làng yên bình mà nói là chính danh được. Sẽ trả lời sao cho mọi hành động “thực thi công vụ” mà đánh úp Dân trong khi dân làng đang ngủ ngon giấc vào lúc 4h sáng mà nói là chính danh được. Sẽ trả lời sao cho hành động phong toả với 3 vòng đai bảo vệ kiểu nội bất xuất ngoại bất nhập mà nói là chính danh được. Sẽ trả lời sao cho hành động cô lập cắt Internet, phá sóng điện thoại mà nói là chính danh được. Cho tới bây giờ không biết thiệt hại ra sao? Nói là Nhân dân gây rối cản trở thi hành công vụ đất đai, nhưng Đồng Sênh cách làng Hoành 3km, trong đêm ai ra đó gây rối cách nhà 3km? Sẽ trả lời ra sao khi công khai giết Dân, nhưng quan sát viên quốc tế muốn vào theo dõi thì lại từ chối? Không thể biện minh được, vì hiểu một cách dễ nhất là Giết người, bỏ tù những người có uy tín ở Đồng Tâm rồi ngang nhiên chiếm 59ha ở Đồng Sênh để làm sân Gofl, mà thực tế hôm qua đã rào kẽm gai xong rồi. Suy cho cùng, sự việc Đồng Tâm là một vụ thể hiện rõ bản chất man rợ, khát máu của chế độ độc tài đối với Nhân dân. Đảng không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích cướp đất của mình. Cho dù phải tắm máu đồng bào, thậm chí tắm luôn máu đồng đội của mình.  
......

TUYÊN BỐ ĐỒNG TÂM 10.1.2020

Tình hình Tin trên các báo (lấy lại từ Cổng thông tin điện tử Bộ Công an) cho biết có một đơn vị quân đội đến “xây dựng tường rào bảo vệ sân bay Miếu Môn, huyện Mỹ Đức” (trong thực tế là xây tường rào cho phần đất thuộc “dự án sân bay Miếu Môn” cũ) từ 31/12/2019; sáng 9/1/2020 gặp phải “một số đối tượng có hành vi chống đối”, và hậu quả, “có 3 cán bộ chiến sĩ công an hy sinh, 1 đối tượng chống đối tử vong, 1 đối tượng bị thương”. Nhưng đến nay, công luận đã thấy rất rõ qua các bằng chứng lan truyền: Vào khoảng 4h sáng ngày 9 tháng 1 năm 2020 nhân dân Đồng Tâm bị các lực lượng lên đến hàng ngàn người bao vây, xông vào làng, tấn công bằng lựu đạn cao su, hơi cay, dùi cui… Đặc biệt họ cô lập, ném lựu đạn cao su, xả hơi cay vào khu nhà cụ Lê Đình Kình, ông Lê Đình Công. Vài chục người, trong đó có toàn bộ gia đình cụ Kình đã bị bắt đưa đi đâu không rõ. Đến cuối ngày 10 tháng 1, đã có thông báo chính thức là Cụ Lê Đình Kình (84 tuổi, cựu Bí thư Đảng uỷ xã Đồng Tâm, người lãnh đạo Tổ Đồng Thuận thay mặt bà con khiếu nại về quyền sử dụng khu đất Đồng Sênh) đã tử vong. Số thương vong của cả hai phía dân và lực lượng vũ trang được cho là có thể còn nhiều hơn nữa. Được biết, trước đó, từ 25/12/2019 lực lượng chức năng đã cho chuẩn bị quân cán, diễn tập, uy hiếp nhân dân Đồng Tâm. Đến tối ngày 6/1/2020 nhà cầm quyền đã cắt Wifi ở Đồng Tâm và canh giữ, cản trở những người hoạt động dân sự độc lập từ Hà Nội muốn tiếp cận với Đồng Tâm để minh bạch thông tin từ Đồng Tâm. Và cho đến cuối ngày 10/1/2020, toàn bộ đường vào Đồng Tâm vẫn bị phong toả, Đồng Tâm thực sự bị đặt trong tình trạng giới nghiêm. Công luận có quyền đặt ra những câu hỏi: 1. Nhà cầm quyền đã dùng một lực lượng vũ trang đông đảo hàng nghìn người trang bị tận răng tiến vào Xã Đồng Tâm trong đêm tối nổ súng, bắt người, gây thương vong. Hành động ấy có minh bạch không? Có hợp pháp không? 2. Tường rào sân bay Miếu Môn nằm xa khu dân cư, sự phá rối không thể xảy ra trong khu dân cư, như vậy qui tội cho một số phần tử gây rối có phải là vô căn cứ, là lý do bịa đặt để che đậy hành vi bất minh? 3. Việc tranh chấp đất Đồng Sênh đã kéo dài nhiều năm, nhưng chưa được giải quyết rốt ráo cả về mặt hành chính lẫn tư pháp. Nôn nóng sử dụng vũ lực để trấn áp phản ứng của người dân có phải là biện pháp chính đáng của “Chính quyền Nhân dân”? Hậu quả của vụ Đồng Tâm đã vượt khỏi dự liệu của tất cả mọi người. Đau đớn thay! Máu đã đổ, máu của chiến sĩ, máu của dân, đều là máu của người Việt Nam. Điều cực nguy hiểm là người dân đã bị đẩy thành thù địch, đối đầu với chính quyền, lòng tin của người dân với chính quyền không còn một chút nào! Vụ Đồng Tâm sẽ đi vào lịch sử như một vết nhơ không bao giờ rửa sạch. Lần đầu tiên, dưới chế độ luôn tự xưng là “của dân”, người nông dân công khai trương ra và thực hiện khẩu hiệu: “Phải giữ đất dù phải hy sinh xương máu!” Tuyên bố Trước tình hình trên, các Tổ chức Xã hội Dân sự và các cá nhân ký tên dưới đây Yêu cầu Nhà Cầm quyền Việt Nam: 1. Chấm dứt ngay việc dùng lực lượng vũ trang (quân đội, công an, các lực lượng khác) dùng bạo lực dưới mọi hình thức trong việc giải quyết vấn đề đất đai với nhân dân Đồng Tâm cũng như với nhân dân tất cả các địa phương ở Việt Nam. 2. Chữa trị chu đáo cho những người bị thương ở Đồng Tâm, bồi thường mọi tổn thất về vật chất và tinh thần của người dân Đồng Tâm do hậu quả của các hành động bạo lực của cảnh sát, đồng thời không được ngăn cản người dân và các Tổ chức Xã hội Dân sự đến cứu hộ, giúp đỡ người dân Đồng Tâm. 3. Lập tức điều tra một cách khách quan trung thực về sự thật xung quanh vụ đổ máu ngày 9/1 ở Đồng Tâm, có sự tham dự của báo chí, giới luật gia, các nhân sĩ và tổ chức dân sự độc lập. Khởi tố vụ án không chỉ đối với những người dân bị coi là chống đối, mà cả với những người ra mệnh lệnh, chỉ đạo, chỉ huy lực lượng vũ trang xông vào khu dân cư trong đêm tối một cách bất minh vì đó là nguyên nhân buộc người dân chống đối. 4. Giải quyết công khai minh bạch toàn bộ vụ việc đất đai Đồng Tâm, thông qua trình tự pháp luật dân sự, và phải có các tổ chức Xã hội Dân sự Độc lập, người dân và báo chí trong nước, quốc tế tự do tìm hiểu, chứng kiến mọi ngóc ngách của vấn đề và quá trình giải quyết. Không hình sự hóa trong việc giải quyết dân sự về đất đai. 5. Khởi tố ngay những kẻ chủ mưu, kẻ thừa hành trong việc biến đất của người dân Đồng Tâm thành đất của một nhóm lợi ích giả danh nhà nước, che đậy bằng ngôn từ lừa dân “đất quốc phòng”. 6. Vấn đề đất đai gây bao đau thương oan khuất từ 1954 đến nay trên khắp nước Việt Nam phải được thay đổi từ gốc rễ, ở Hiến pháp và Luật Đất đai, phải trả lại quyền Tư hữu đất đai cho mọi người dân Việt Nam.   Tuyên bố làm ngày 10 tháng 1 năm 2020 Các tổ chức và cá nhân đồng ý ký tên xin ghi rõ: Tên tổ chức và tên người đại diện/ Tên cá nhân và chức danh/nghề nghiệp (nếu có), tỉnh/thành (và quốc gia nếu ở nước ngoài) đang cư trú. Gửi về địa chỉ email: tuyenbodongtam2020@gmail.com Tổ chức Đợt 1 1. Nhóm Lập Quyền Dân. Đại diện: Nguyễn Khắc Mai 2. Diễn đàn Xã hội Dân sự. Đại diện: Tiến sĩ Nguyễn Quang A 3. CLB Lê Hiếu Đằng. Đại diện: Lê Thân 4. Ban Vận động Văn đoàn Độc lập VN. Đại diện: Nhà văn Nguyên Ngọc 5. Nhóm Vì Môi Trường. Đại diện: Nguyễn Thị Bích Ngà, Nhà báo, Sài Gòn 6. Hội Giáo chức Chu Văn An. Đại diện: Vũ Mạnh Hùng, Nhà giáo về hưu, Hà Nội 7. Diễn đàn Bauxite Việt Nam. Đại diện: GS Phạm Xuân Yêm, Pháp 8. Câu Lạc Bộ Phối Hợp Công Tác Paris/Pháp; Collectif Transparance (Paris, Pháp) 9. Văn Phòng Liên Lạc các Hội đoàn tại Pháp (Paris, Pháp) 10. Phong trào Thăng Tiến VN. Đại diện: Tường An, Nhà báo tự do (Paris, Pháp) 11. Tập thể Giáo xứ Mỹ Khánh, Giáo phận Vinh. Đại diện: Linh mục Antôn Đặng Hữu Nam 12. Hội Nhà báo Độc lập Việt Nam. Đại diện: Nguyễn Tường Thụy 13. Hội Bầu bí Tương thân. Đại diện: Nguyễn Lê Hùng 14. Khối Nghiệp đoàn Viêm Việt. Đại diện: Tôn Phi, Tổng thư ký, Sài Gòn Đợt 2 15. Báo “nguoivietxaque.info” CH. Séc: Đại diện: Chủ bút Nguyễn Thi 16. Nhóm Văn Lang, tại Praha, Cộng hòa Séc. Đại diện: Chu Đình Lân. 17. Nhóm Tuổi Trẻ Yêu Nước Quốc Nội. Đại diện: Trần Vũ Anh Bình, Nhạc sĩ, cựu TNLT, Sài Gòn 18. Khối 8406 NSW (Sydney, NSW, Australia). Đại diện: Phạm Anh Tuấn, Australia 19. Nhóm hoạt động ủng hộ Quốc Dân Việt, tại San Jose, CA Hoa Kỳ. Đại diện: Đoàn Văn Lập Đợt 3 20. Tập Hợp Quốc Dân Việt. Đại diện tại Quốc nội: Hoàng Lê Hy Lai, Sài Gòn 21. Liên Hội Người Việt Tỵ Nạn tại Cộng Hoà Liên Bang Đức. Đại diện Ban Chấp Hành: Bác sĩ Hoàng Thị Mỹ Lâm 22. Người Bảo vệ Nhân quyền (Defend the Defenders- DTD). Đại diện: Vũ Quốc Ngữ 23. Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền. Đại diện: Linh mục Nguyễn Hữu Giải/Huế 24. Tập Hợp Quốc Dân Việt. Đại diện: Linh mục Nguyễn Văn Lý/Huế. Đợt 5 25. Đại diện chính đảng Tự Do – Dân Chủ Việt Nam. Đại diện: Giang Hồng Đợt 6 26. Phong Trào Dân Quyền UK. Đại diện: Thắng Bùi Cá nhân Đợt 1 1. Nguyễn Khắc Mai, Trung tâm Minh Triết, Hà Nội 2. Nguyễn Quang A, TS Tin học, Hà Nội 3. Lê Thân, Nhà hoạt động xã hội, TP HCM 4. Trần Bang, Kỹ sư, Thành viên CLB Lê Hiếu Đằng, TP HCM 5. Nguyễn Thị Kim Chi, Nghệ sĩ, TV CLB Lê Hiếu Đằng, TP HCM 6. Nguyễn Nguyên Bình, Nhà văn, TV CLB Lê Hiếu Đằng, Hà Nội 7. Mạc Văn Trang, Tiến sĩ Tâm lý học, Hà Nội 8. Phùng Ân Hưng, Thạc sĩ vật lý, giáo viên, TPHCM 9. Nguyễn Thị Giáng Vân, Nhà thơ, Hà Nội 10. Hoàng Hưng, Nhà thơ, Dịch giả, TP Hồ Chí Minh 11. Nguyễn Thị Khánh Trâm, Nghiên cứu viên, hưu trí TP HCM 12. Vũ Ngọc Tiến, Nhà văn ở HN 13. Đặng Bích Phượng, Cán bộ hưu trí, Hà Nội 14. Tịnh Huệ, TP HCM 15. Nguyễn Lệ Uyên, Nhà văn 16. Phạm Nguyên Trường, Dịch giả, Vũng Tàu 17. Chu Anh Tuấn, Vũng Tàu 18. Lê Thăng Long, Doanh nhân, Sài Gòn 19. Nguyễn Hồng Liêu, Hưu trí, TPHCM 20. Dương Sanh, Cựu giáo chức, Khánh Hoà 21. Huỳnh Thị Út, Giáo viên, Sài Gòn 22. Mai Thanh Sơn, PhD 23. Phùng Hoài Ngọc, Nhà nghiên cứu, cựu Giảng viên Đại học, An Giang 24. Đỗ Trọng Khơi, Nhà thơ, Thái Bình. 25. Nguyễn Xuân Nghĩa, Nhà văn, Hải Phòng 26. Võ Xuân Tòng, Nhà văn, Hội viên HNV Hà Nội 27. Trần Thanh Tuấn, Giảng viên, Đại học Khoa học Tự nhiên Hà Nội 28. Ngô Kim Hoa (Sương Quỳnh), Nhà báo tự do, Sài Gòn 29. Lại Thị Ánh Hồng, Nghệ sĩ, Sài Gòn 30. Lê Phước Sinh, Dạy học, Sài Gón 31. Vũ Trọng Khải, PGS, TS, Chuyên gia độc lập về chính sách phát triển nông nghiệp 32. Uông Đình Đức, Kỹ sư cơ khí, Nguyễn Cư Trinh Q.1, TP.HCM 33. Đỗ Trung Quân, Nhà thơ, SG 34. Võ Văn Tạo, Nhà báo, Nha Trang 35. Trần Lương, Nghệ sĩ thị giác/curator, Hà Nội 36. Nguyễn Khắc Bình, Kỹ sư, TP HCM 37. Phùng Thế Anh, Kỹ sư, đã nghỉ hưu, sống tại Sài Gòn. 38. Trần Thị Thảo, Giáo viên nghỉ hưu tại Hà Nội 39. Hoàng Dũng, PGS TS, TPHCM 40. Lê Đình Thắng, cựu Thư ký tòa soạn báo Tuổi Trẻ, hiện sinh sống tại Sài Gòn 41. Bùi Nghệ, Kỹ sư XD, Sài Gòn 42. Võ Hồng Ly, Nhân viên VP, Q2, Sài Gòn 43. Nguyễn Mạnh Sơn, cựu TNLT, Hải Phòng 44. Lê Trần Cảnh, Giảng viên, TP Bà Rịa 45. Mã Lam, Nhà thơ, Sài Gòn 46. Đào Tiến Thi, Nhà nghiên cứu ngôn ngữ và văn học, nguyên Uỷ viên Ban chấp hành Hội Ngôn ngữ học Việt Nam, Hà Nội 47. Lê Minh Hiền, Người thích làm thơ, Stanton, California, USA 48. Nguyễn Tuệ Hải, Hưu trí, Canberra, Australia 49. Nguyễn Ngọc Giao, Nhà giáo về hưu, Paris, Pháp 50. Văn Hiền, Lập trình viên, Bình Thuận 51. Phạm Viêm Phương, Người hưu trí, Sài Gòn 52. Phạm Kỳ Đăng, Làm thơ, viết báo, dịch thuật, CHLB Đức 53. Phan Quốc Tuyên, Kỹ sư tin học, Thụy Sĩ 54. Đào Văn Bính, Hưu trí ở Hà Nội 55. Lê Quốc Thăng, Linh mục Tổng giáo phận Sài Gòn 56. Nguyễn Thị Hồng Loan, Q. Gò Vấp Sài Gòn 57. Nguyễn Mạnh Hùng, Mục sư, Sài Gòn 58. Tiêu Dao Bảo Cự, Nhà văn tự do, Đà Lạt 59. Bùi Hiền, Hưu trí, Canada 60. Nguyễn Phú Yên, Hưu trí, Sài Gòn 61. Trương Mình Hưởng, Dân oan, Hà Nam 62. Bùi Minh Quốc, Nhà thơ, nhà báo, Đà Lạt 63. Ngô Thị Kim Cúc, Nhà văn- Nhà báo, Sài Gòn 64. Nguyễn Viện, Nhà văn, Sài Gòn 65. Phan Bá Phi, Chuyên viên cấp cao Tin học, Hưu trí, Seattle USA 66. Trần Minh Khôi, Kỹ sư điện toán, Berlin, CHLB Đức 67. Tống Mạnh Hà, Giám đốc cty TNHH thương mại và dịch vu đa ngành Thanh Hà 68. Đinh Đức Long, Tiến sĩ, Bác sĩ, Sài Gòn. 69. Nguyễn Đình Thục, Linh mục giáo phận Vinh, Nghệ An 70. Phạm Thành, Nhà báo, Nhà văn ở Hà Nội 71. Bùi Đình Sệnh, Công dân Hà Nội 72. Kha Lương Ngãi, nguyên phó TBT báo Sài Gòn Giải Phóng, TV CLB LHĐ. 73. Nguyễn Xuân Diện, Tiến sĩ, Hà Nội 74. Tô Lê Sơn, thành viên CLB Lê Hiếu Đằng, Sài Gòn 75. Hà Thúc Huy, TS Hóa học, Sài Gòn 76. Trần Huy Quang, Nhà văn, Hà Nội 77. Nguyễn Thế Hùng, GS.TS, Giảng viên Đại học Đà Nẵng, Phó chủ tịch Hội Cơ học Thủy khí Việt Nam 78. Nguyễn Huệ Chi, GS Ngữ văn, Hà Nội 79. Nguyễn Đình Nguyên, TS Y khoa, Australia 80. Đặng Thị Hảo, TS Văn học, Hà Nội 81. Phan Thị Hoàng Oanh, TS Hóa học, Sài Gòn 82. Nguyễn Mai Oanh, ThS Kinh tế phát triển, Sài Gòn 83. Trần Đức Quế, Chuyên viên hưu trí, Hà Nội 84. Bùi Thị Diệu Huyền, Hưu trí, Sài Gòn 85. Lã Minh Luận, Nhà giáo, Hà Nội 86. Bùi Văn Thuận, Lao động Tự do, Yên Thuỷ, Hoà Bình 87. Hồ thị Ngọc Yến, Hưu trí, Tp HCM 88. Đàm Ngọc Tuyên, Nhà báo tự do, Quảng Ngãi 89. Vũ Thị Hằng, Sài Gòn 90. Đào Công Tiến, Đại học Kinh tế, Sài Gòn 91. Hồ Ngọc Nhuận, Nhà báo. 92. Nguyễn Ngọc Thiện, Học sinh, Bình Dương 93. Nghiêm Xuân Thịnh, Kinh doanh tự do, Phương liệt, Thanh Xuân, Hà Nội 94. Bùi Phi Hùng (FB Bùi Phi Hùng) cựu Cán bộ Nhà nước, Hà Nội 95. Nguyễn Cường, Tư vấn Bất động sản, Praha, CH Séc 96. Phạm văn Thạo, Mục sư Tin Lành, Hà Nội 97. Hà Dương Tường, Giáo viên về hưu, Pháp 98. Lê Doãn Cường, Kỹ sư (Software Engineer), Gothenburg, Thụy Điển 99. Hà Dương Tuấn, nguyên Chuyên gia CNTT, Pháp 100. Harry Ngo, Kinh doanh, Georgia – Hoa Kỳ 101. Đỗ Quang Nghĩa, Kỹ sư, Berlin, CHLB Đức 102. Larry Dang, Vancouver, Canada 103. Nguyễn Thị Thanh Bình, Nhà văn, Hoa Kỳ 104. Nguyễn Xuân Hoài, Hưu trí, cựu quân nhân, Tân Phú, SG 105. Lê Văn Tâm, nguyên Chủ tịch Hội Người Việt Nam tại Nhật Bản, Chiba/Nhật 106. Quảng Tánh Trần Cầm, Nhà thơ, Hoa Kỳ 107. Nguyễn Trọng Hoàng, Bác sĩ, Paris – Pháp 108. Nguyễn Đào Trường, Hưu trí Hải Dương. 109. Nguyễn Văn Chương, Công nhân ở Đồng Nai 110. Thuỳ Linh, Nhà văn, Hà Nội. 111. Vũ Linh Huy, Bác sĩ y khoa, Sarasota, Florida, Hoa Kỳ 112. Lê Công Định, Sài Gòn 113. Hà Sĩ Phu, TS Sinh học, Đà Lạt 114. Nguyên Ngọc, Nhà văn, Hội An 115. Chu Hảo, TS, Hà Nội 116. Nguyễn Ngọc Lanh, nguyên GS ở Hà Nội 117. Mai Thái Lĩnh, Nhà nghiên cứu, CLB Phan Tây Hồ, Đà Lạt. 118. Phan Tấn Hải, Nhà văn, USA 119. Phạm Tiền Phong, Cán bộ hưu trí thành phố HCM 120. Huỳnh Ngọc Chênh, Hội viên Hội Nhà Báo Độc Lập 121. Nguyễn Thuý Hạnh, Công dân Hà Nội 122. Trương Dũng, Thành viên NoU Hà Nội 123. Cấn Thị Thêu, Nông dân Dương Nội 124. Trịnh Bá Phương, Nông dân Dương Nội 125. Trịnh Bá Tư, Nông dân Dương Nội 126. Huỳnh Sơn Phước, Nguyên Phó TBT báo Tuổi Trẻ 127. Đoàn Công Nghị, Nha Trang 128. An Nam, Berlin BRD 129. Trần Văn Lưu, Công chức hồi hưu, San Diego, California, Hoa Kỳ. 130. Nguyễn Bá Dũng, Hưu trí, Hà Nội 131. Trần Công Tâm, Hưu trí, Sài Gòn 132. Nguyễn Xuân Lâm, Kents, Uk. 133. Nguyễn Quang Nhàn, Cán bộ hưu trí, Đà Lạt. 134. Phạm Hoàng Phiệt, Giáo sư Y học, Tp HCM 135. Tống Hồng Phương, Công dân Thái Bình. 136. Nguyễn Văn Tiến, Hưu trí, TP HCM 137. Hofa Vũ, Giáo sư đại học, Pháp 138. Bộ Nguyễn, Kỹ sư đường bộ, Canada. 139. Tôn Quang Trí, Cán bộ hưu trí TP Hồ Chí Minh 140. Lê Thị Chiêm, Nhân viên văn phòng, Cổ Nhuế – Hà Nội 141. Antôn Đặng Hữu Nam, Linh mục Giáo Phận Vinh, Nghệ An 142. Nguyễn Quang Vinh, Sĩ quan QĐ nghỉ hưu, Đội Cấn, Hà Nội. 143. Trần Tiến Đức, Nhà báo độc lập, Đạo diễn truyền hình và phim tài liệu, Hà Nội 144. Nghiêm Việt Anh, Hưu trí, Đống Đa, Hà Nội 145. Trần Vũ Việt Trung, Kỹ sư cơ khí, TP HCM 146. Nguyễn Công Thanh, phường 13, quận 10, TP HCM 147. Phạm Đình Trọng, Nhà văn. Sài Gòn 148. Nguyễn Đức Quỳ, cựu Giáo chức, Hà Nội. 149. Vũ Duy Thắng, Nông dân, Vĩnh Lộc – Thành Hoá 150. Diệp Chí Huy, Công dân Việt Nam, Ông Ích Khiêm, Đà Nẵng 151. Huỳnh Nhật Hải, Hưu trí, Đà Lạt. 152. Huỳnh Nhật Tấn, Hưu trí, Đà Lạt 153. Phạm Minh Hoàng, Hưu trí, Paris (Pháp) 154. Bến Văn Nguyễn, Nhà văn (bút danh khác: Nguyễn Đức Huệ, Nguyễn Thẩm Văn) làng Khương, Thanh Xuân – Hà Nội. 155. Phan Đắc Lữ, Nhà thơ, Thành viên CLB LHD 156. Huỳnh Văn Thắng, TP.HCM 157. Nguyễn Kim Khánh, Giáo viên, Sài Gòn. 158. Nguyễn Hồng Hiệp, Công dân, Sài Gòn 159. Huỳnh Hải Bỉnh, Kỹ sư xây dựng, Hà Nội 160. Lý Việt Hùng, Đội Cấn Liễu Giai, Ba Đình, Hà Nội 161. Hồ Vân Hằng, Hưu trí, Sài Gòn 162. Nguyễn Mê Linh, TS, TP HCM. 163. Tô Oanh, Giáo viên đã nghỉ hưu, TP Bắc Giang 164. Tô Linh Giang, Lý Nam Đế, Hoàn Kiếm, Hà Nội 165. Hoàng Xuân Phú, Hà Nội 166. Võ Văn Dũng, Luật sư 167. Nguyễn Tiến Dân, Nhà giáo, Hà nội 168. Phan Trọng Khang, Thương binh 2/4, Hà Nội 169. Vũ Anh Tuấn, Luật gia 170. Nguyễn Thanh Trúc, Nội trợ, Sài Gòn 171. Lưu Thị Xuân Lan, Vợ liệt sĩ, Bác sỹ, hưu trí ở Thành phố Phan Thiết Bình Thuận 172. Nguyễn Đức, Nhà báo độc lập ở Sài Gòn 173. Nguyễn Hữu Thao, Bulgaria 174. Nguyễn Nam, Cựu binh chống giặc Trung Quốc 175. Trương Anh Thuỵ, Nhà văn, Hoa Kỳ 176. Vũ Thị Nho, TS Tâm lý học, Hà Nội 177. Nguyễn Long, Lao động tự do, TâyHồ HN 178. Nguyễn Thanh Hà, Thanh Trì – Hà Nội 179. Bắc Phong, Hưu trí, Canada 180. Trần Nguyên Phong, Cựu chiến binh 181. Phạm Quang Hoa, Bác sĩ Đà Lạt Lâm Đồng 182. Võ Quang Luân, cựu Giáo chức, Hà Nội 183. Vũ Thu Hương, Hưu trí, Hà Nội 184. Nguyễn Phú Bình, Bắc Ninh 185. Lê Hồng Hạnh, Hưu trí tại HN 186. Nguyễn Ngọc Như, TP Hồ Chí Minh 187. Nguyễn Tiến Trung, Kỹ sư máy tính, làm tự do ở Sài Gòn 188. Trần Văn Phúc, Kỹ sư xây dựng, Đà Nẵng 189. Dương Thị Tân, Sài Gòn, quận 3 190. Phạm Hồng Hà, Kỹ sư hưu trí tại Nghệ An 191. Huong Dinh, Bác sĩ y khoa, Hoa Kỳ 192. Nguyễn Giao Thời, Thiết kế, Singapore 193. Hà Quang Vinh, Hưu trí ở Sài Gòn 194. Bút Thép, Nhà báo tự do, Quận 9 195. Trần Quốc Việt, Sinh viên, Hà Nội 196. Đặng Trần Liên, Hà Nội 197. Đỗ Văn Huy, Nghề nghiệp làm tự do. Dương Kinh, TP Hải Phòng. 198. Hồ Thị Cầm Trang, Công dân Sài Gòn 199. Hoàng Tùng Thiện, Học viện Tài chính, Mỹ Đình I, Nam Từ Liêm, Hà Nội 200. Lê Hồ Sinh Nguyên, Kỹ sư cơ khí, Đồng Nai 201. Lê Thị Cẩm, Giáo viên hưu trí, Saigon 202. Cao Kỳ Xương, Giáo viên hưu trí, Saigon 203. Trần Công Thắng, Bác sĩ, Na Uy 204. Thái Văn Đường, Hà Nội 205. Dương Trọng Chiến, Kinh doanh, Hà Nội 206. Nguyễn Tuấn Anh, Cựu sỹ quan chống Trung Quốc, Việt Trì -Tỉnh Phú Thọ 207. Nguyễn Tiến Dũng, Họa sỹ ở Hà Nội 208. Nguyễn Thế Kiệt, Hoa kỳ 209. Nguyễn Hữu Hùng, Thị trấn Hoàn Lão- Bố Trạch- Quảng bình 210. Nguyễn Thị Hoàng Bắc, Nhà văn, Virginia USA 211. Nguyễn Lương Thịnh, Hưu trí, P Hiệp Bình chánh, Thủ Đức 212. Helen Nguyen, Công dân Việt Nam, cư trú New zealand 213. Đào Lê Tiến Sỹ, Hà Nội 214. Nguyễn Thanh Trúc, Tân Phú-Đồng Nai 215. Nguyễn Ngọc Xuân, Nông dân, Xuyên Mộc, Bà Rịa Vũng Tàu. 216. Trần Ngọc Bình, Hưu trí, Sài Gòn 217. Lê Xuân Ban, Lao động tự do, Việt Nam 218. Lâm Thị Ái (vợ Nhạc sĩ Tô Hải), Nội trợ, Sài Gòn 219. Trịnh Thị Uyên, Nội trợ, Trường Chinh, Tân Hưng Thuận, Quận 12 220. Trần Kim Thập, Giáo chức, Perth, Australia 221. Trịnh Kim Thuấn, Nông dân, ấp An Thịnh, Hội An, Chợ Mới, An Giang 222. Phạm Ngọc Trường, Tours – France 223. Đinh Huyền Hương, Giáo viên, hưu trí 224. Đặng Doan, Kinh doanh ở TP Gia Nghĩa, Đak Nông 225. Trần Nguyệt Minh, Giáo Viên tại Tây Ninh 226. Nguyễn Quý Thắng, Bác sĩ, P. Thống Nhất, TP Nam Định, Nam Định 227. Nguyễn Thị Minh Nguyệt, Kỹ sư xây dựng, Hà Nội 228. Nguyễn Hương Giang, Nội trợ, Phú Xuyên, Hà Nội 229. Nguyễn Văn Lịch, Cựu binh, hưu trí, Đống Đa, Hà nội. 230. Đoàn Nhật Hồng, nguyên Giám đốc sở GDĐT tỉnh Lâm Đồng 231. Tương Lai, GS, nguyên Viện trưởng Viện XHHVN, Sài Gòn 232. Lê Xuân Thành, Kỹ sư, Nha Trang Khánh Hòa 233. Ngô Đức Tráng, Hà Nội 234. Nguyễn Tường Thụy, Nhà báo độc lập, Hà Nội 235. Nguyễn Đăng Quang, Đại tá, nguyên Cán bộ Bộ Công an, Hà Nội 236. Nguyễn Quốc Thịnh, xã Gia Kiệm, huyện Thống Nhất, tỉnh Đồng Nai. 237. Phạm Thị Ngân Hà, Kế toán, TP. Đà Nẵng 238. Phan Đức Quỳnh, TP Matsudo tỉnh Chiba, Nhật Bản. 239. Đào Đình Nguyên, Kỹ sư Cơ khí, Lái Thiêu, Thuận An, Bình Dương. 240. Vinh Anh, CCB, Trung Liệt, Hà Nội 241. Hoàng Châu, Cử nhân kinh tế, Tây Hồ Hà Nội. 242. Thích Ngộ Chánh, Tu sĩ, thế danh Nguyễn Đức Lão, Bảo Lộc, Lâm Đồng. 243. Yenbinh Tran, Công nhân viên, Sydney – Australia 244. Trần Văn Toàn, Nghề nghiệp tự do, phường Trung Hoà, Cầu Giấy, Hà Nội. 245. Chu Sơn, Làm thơ tự do, Thủ Đức – Sài Gòn. 246. Nguyễn Thị Kim Thoa, Bác sĩ, Thủ Đức – Sài Gòn. 247. Võ Thị Mình Thư, TP Qui Nhơn, Bình Định 248. Hoàng Thị Như Hoa, Bộ đội xuất ngũ, Vĩnh Quỳnh, Thanh Trì, Hà Nội. 249. Trần Quốc Thắng, Sydney Úc 250. Lý Thành Đạt, Hưu trí, TP HCM 251. Nguyễn Lê Thu Mỹ, Hưu trí, TP HCM 252. Võ Văn Thôn, nguyên GĐ sở Tư pháp TP HCM, TV CLB LHĐ. 253. Nguyễn Thu Hằng, Bác sĩ tại Pháp 254. Nguyễn Văn Linh, Phát triển cộng đồng, Thủy Nguyên, Hải Phòng 255. Mạc Hiền, Làm tự do, Tân Hiệp, Đồng Nai 256. Nguyễn Hồng Chuyên, Kỹ Sư, TP Biên Hoà, Đồng Nai 257. Vũ Ngọc Yên, Nhà báo, Stuttgart, CHLB Đức 258. Trương Anh Nhân, cựu Công an, Long Bình Tân, Biên Hoà, Đồng Nai 259. Doãn Mạnh Dũng, Nam Kỳ Khởi Nghĩa, P 8, Q.3, Tp HCM 260. Phạm Quốc Trung, Giảng viên, Sài Gòn 261. Đặng Đăng Phước, Giáo viên, Đăk Lăk 262. Nguyễn Ngọc Sơn, Kỹ sư, Alabama, Hoa Kỳ 263. Phạm Mai Hiền, Hà Nội 264. Nguyễn Hồng Kiên, Nghiên cứu viên, Hà Nội 265. Trần Thái Hùng, Hà Nội 266. Nguyễn Trọng Cương, Khoa Công nghệ thông tin, Học viện Nông nghiệp Việt Nam 267. Nghiêm Sỹ Cường, Cử nhân kinh tế, Hà Nội 268. Hồ Vĩnh Trực, KTV vi tính, Sàigòn 269. Ý Nhi, Nhà thơ, Sài Gòn Đợt 2 270. Nguyễn Tuấn Đạt, Lập trình viên, TP HCM. 271. Nguyễn Ngọc Cẩn, kinh doanh, Bình Chánh, Tp HCM 272. Hoàng Bá Tùng, Cựu giáo chức, Sài gòn 273. Hoàng Thị Tùng Lâm. Hưu trí, Hà Nội. 274. Đỗ Đình Oai, Giáo viên, Trần Phú, thành phố Quảng Ngãi 275. Lê Khánh Hùng, TS Công nghệ Thông tin, Hà nội 276. Lê Văn Dũng, Hà Nội 277. Đặng Huyền Trang, Chuyên viên dự án, Sicily, Italy 278. Võ Ngọc Ánh, Cựu PV Saigon Times Group, Hiện đang sinh sống tại Mỹ. 279. Tran Duc Don, USA 280. Nguyễn Thị Thu Huyền, UK 281. Nguyễn Ngọc Phú Tâm, Sinh viên, Bà Hom, Quận 6, TP.HCM 282. Vũ Thạch, Kỹ sư, Sài Gòn 283. Lê Thị Công Nhân, Luật gia, Hà Nội 284. Ngô Duy Quyền, Xuân Cẩm, Hiệp Hoà, Bắc Giang 285. Đinh Thị Quỳnh Như, Hưu trí, TP HCM 286. Vu Thi Nha, Hà Nội 287. Lê Kiên Cường, Nghệ sĩ âm nhạc, Hà Nội 288. Trần Đăng Quang, Làm việc tự do, Hà Nam 289. Doãn Minh Đăng, Kỹ sư, CHLB Đức 290. Bùi Hồng Mạnh, Cử nhân Hoá học, CCB79, Blogger, Biên khảo tự do. Thành phố Mu-ních, CHLB Đức 291. Phan Hà, Milpitas CA 95035 292. Lê Văn Kiên, Sinh viên tại Swansea, Anh Quốc 293. Diane Doan, Làm nghề tự do, Atlanta, Georgia Hoa Kỳ 294. Đỗ Hồng Quang, Kỹ sư máy bay, Toronto, Canada 295. Nguyen Nghia, Công Nhan, Milpitas, California. USA 296. Trần Ngọc Sơn, Kỹ sư, Pháp 297. Nguyễn Thanh Hằng, Dược sĩ, Pháp 298. Vũ Quang Việt, nguyên Vụ trưởng Tài khoản Quốc gia tại Liên Hiêp Quốc 299. Nguyễn Xuân Châu, Y tá, USA 300. Tiết Hùng Thái, Dịch giả, Vũng Tàu 301. Tư Đồ Tuệ, Canada 302. Phạm Đình Bá, Nghiên cứu, Đại học Toronto, Ontario, Canada 303. Huỳnh Kim Báu, nguyên Tổng thư ký Hội trí thức yêu nước TP.HCM 304. Trần Công Lý, nguyên CCB chiến trường K 1978 – 1984. P. Cửa Nam, Vinh 305. Trung Dũng Kqđ, Hoạ sỹ, Tp.HCM 306. Đinh Hữu Thoại, Linh mục, Quảng Nam 307. Phạm Hy Sơn, Nhà văn, Texas, Hoa Kỳ 308. André Menras- Hồ Cương Quyết, Nhà giáo Pháp-Việt, sống ở Pháp 309. Hoàng Ngọc Lĩnh, Hưu trí, Canada 310. Nguyễn Tiến Dũng, Thợ chụp ảnh, Tp Vinh – Nghệ An 311. Nguyễn Văn Trí, Nghệ an 312. Đinh Xuân Kỷ, Hà Nội 313. Nguyễn Văn Đức, Lao động tự do, Quân 12 Sài Gòn. 314. Tha Nhân, Văn nghệ sĩ độc lập, Orange County, Nam Califrnia, USA. 315. Huỳnh Thu Vân, Nhạc sĩ, Dĩ An, Bình Dương 316. Nguyễn Đức Quân, Thợ điện, huyện Bình Chánh 317. Vũ Đình Quyền, Hoàng Mai, HN 318. Hà Văn Thùy, Nhà văn, Sài Gòn 319. Trần Lê Thái, Nghề nghiệp Tự do, Pleiku, Gialai 320. Phùng Quốc Khánh, Kỹ sư, quận 9- HCM 321. Ngô Thị Thứ, Hưu trí, Sài Gòn 322. Nguyễn Phục Hưng, Kỹ sư điện, Tp. HCM 323. Nguyễn Văn Phong, Kĩ sư, Nhật Bản 324. Nguyễn Đắc Diên, Bác sĩ, Sài Gòn 325. Hồ Thị Bích Hợp, CHLB Đức 326. Nguyễn Hồng Anh, Th.S, TP.HCM 327. Phùng Thành Chủng, Nhà văn, Hà Nội 328. Phan Thanh Lâm, Hưu trí, nguyên Ủy viên thư ký kiêm chánh văn phòng UBND Q1 Tp HCM 329. Nguyễn Trần Hải, cựu Sĩ quan Hải Quân NDVN, Q. Lê Chân, Tp Hải Phòng 330. Lê Thanh Trường, Lao động tự do, TP Đà Nẵng. 331. Bùi Thu Trang, Nghề nghiệp Tự do, Hà Nội 332. Lê Đình Dũng, Nông dân, Quảng Nam 333. Cao Lập, Hưu trí, định cư California Hoa kỳ 334. Phạm Quốc Thăng, Lao động tự do, Sài Gòn 335. Nguyễn Thị Kim Hương, Nghề tự do, Thủ Dầu Một, Bình Dương, Việt Nam 336. Trần Đức Lưu, Nghề tự do, Thủ Dầu Một, Bình Dương, Việt Nam 337. Hoàng Xuân Cảnh, Đông Hà – Đông Hưng – Thái Bình 338. Lê Văn Thảo, Hưu trí, Hà nội Việt Nam 339. Mai Su, Công nhân, Houston, Texas 340. Vũ Đình Tiến, Sửa Điện tử, Nam Định. Việt Nam 341. Hoàng Đức Doanh, Hưu trí, Thành phố Phủ Lý, tỉnh Hà Nam 342. Nguyễn Tuyết Lan, Nha trang – Khánh Hòa 343. Phan Văn Tráng, Kỹ sư Xây Dựng, Hải Phòng 344. Lê Văn Lâm, Tân Lập, Phú Túc, Định Quán, Đồng Nai 345. Hùynh Khánh Long, Kinh doanh, Sài Gòn 346. Jimmy Dang, San Jose, California USA. 347. Nguyễn Thành Nga, Bs Y khoa, Thương binh 4/4, Thường trú tại BRVT 348. Nguyễn Lê Tuấn, Kiến trúc sư, Lausanne, Thụy Sĩ 349. Phạm Thị Phương, Giáo viên, TP.HCM 350. Nguyễn Xuân Nghĩa, TS, Nhà giáo, Sài Gòn 351. Phạm Văn Thành, cựu Tù nhân chính trị VN, Lưu vong tại Pháp 352. Đoàn Phú Hòa, Phiên dịch, tư vấn, Cộng Hòa Séc 353. Nguyễn Thu Giang, nguyên Phó giám đốc Sở Tư pháp Tp HCM, Sài Gòn 354. Thích Không Tánh, Hòa thượng Tăng đoàn GH. PGVNTN. 355. Trần Chí Hòa, Kỹ sư, Melbourne, Úc châu. 356. Trần Quốc Dũng, KS Phần mềm, Bà Hạt, Quận 10 TPHCM 357. Nguyễn Danh Lam, Nhà văn, Houston, Texas – Hoa Kỳ. 358. Trương Vấn, Nhà văn, Houston – Hoa Kỳ 359. Trần Minh Thảo, Viết văn, Bảo lộc, Lâm Đồng, (Thành viên CLB Phan Tây Hồ) 360. Phạm Lan Hương, Sài Gòn 361. Võ Huy Hoàng, Kinh doanh, P. Tân Phú, Quận 7 362. Pham Do Chi, Hoa Kỳ 363. Lư Văn Bảy, Nghề nghiệp tự do, cư ngụ tỉnh Kiên Giang, Việt nam 364. Lý Trực Sơn, Họa sĩ, Hà Nội 365. Vũ Thị Quỳnh, ĐHTH khóa 19 366. Phạm Xuân Hảo, USA 367. Trần Hùng Sơn, Nhân viên ngân hàng 368. Đỗ Trường Giang, Quảng Xương-Thanh Hoá 369. Lê Bửu Tùng, Làm thơ 370. Nguyễn Thị Bích Uyên, Người dân, Tp HCM 371. Đỗ Anh Tuấn, Công dân Việt Nam sinh sống tại Hà Nội 372. Nguyễn Văn Phượng, Thành phố Lai Châu tỉnh Lai Châu 373. Nguyễn Thanh Nguyện, Hưu Trí, TP. Vũng Tàu 374. Nguyễn Thu Hiền, Nội trợ, Thiên Lôi, Vĩnh Niệm, Ngô Quyền, Hải Phòng 375. Võ Duy Dinh, Nghề tự do, Sài Gòn 376. Trần Thị Ngọc Thủy, Công nhân, Sài Gòn 377. Trần Thị Uyên Uyên, Nghề nghiệp Tự do, Học Ngữ văn Đại học Tổng hợp 378. Nguyễn Huy, Kensington, Victoria, Australia 379. Hoàng Vũ, Công nhân, Windsor Lake Blvd Columbia Sc Usa 380. Nguyễn Xuân Hải, Hưu trí tại thành phố Hải Phòng 381. Lê Đình Phương, Bác sĩ, Sài Gòn 382. Trần Hoàn Vũ, Nhân viên kỹ thuật, Đồng Nai 383. Hà Hùng, Lập trình Viên, Sài Gòn 384. Nguyễn Quốc Việt, Làm tự do, Hà nội 385. Lê Quang Huy, cựu Giáo chức, Sài Gòn 386. Phạm Văn Hải, Buôn bán tự do, Linh Đàm, Hà Nội 387. Nguyễn Thanh Trúc, Doanh nhân, Hà Nội. 388. Nguyễn Thanh Loan, Nông dân, Di linh, Lâm Đồng 389. Trịnh Văn Toàn, Nông dân, Di linh, Lâm Đồng 390. Đỗ Thành Nhân, Tư vấn đầu tư, Quảng Ngãi 391. Trương Văn Xuân, Nhân viên, Nha trang, Khánh hòa 392. Nguyễn Thị Quỳnh Anh- pháp danh Phật tử: Hồng Diệu Nhẫn 393. Minh Cận, Công dân nước CHXHCNVN, thành phố Đà Nẵng 394. Đức Phạm, Kỹ sư Công chánh, Texas, Hoa Kỳ 395. Nguyễn Khắc Hân, Họa sĩ, Vancouver, Canada 396. Nguyễn Minh Đức, Kỹ sư điện, USA 397. Bùi Tuấn Dương, Lao động tự do. Quảng Khê, Đắk Glong, Đắk Nông 398. Nguyễn Hồng Phượng, Cử nhân phân tích, Hà Nội 399. Nguyễn Văn Nghệ, Phú Lộc Tây – Diên Khánh- Khánh Hòa 400. Mai Đình Sơn, Thanh Hóa 401. Nguyễn Đỗ, Nhà thơ, Dịch giả, USA 402. Mai Võ, Sài Gòn 403. Phạm Anh Tuấn, Dịch giả, sống tại Hà Nội 404. Phạm Văn Đạo, Kiến trúc sư, Thành phố Hồ Chí Minh 405. Phan Khắc Uyên Linh, Thu ngân, Berlin 406. Trần Đức Hiện, Hưu trí, Thống Nhất, Đồng Nai. 407. Lê Đình Hồng, Kế toán, hưu trí, B.C. Canada 408. Lê Xuân Diệu, Kinh doanh, Y- wang p. Eatam TP BMT daklak 409. Nguyễn Trung Đan, Kinh Doanh, Phú Nhuận – Sài Gòn 410. Đỗ Thái Bình, Kỹ sư đóng tàu, phó Chủ tịch Hội CN Tàu thủy VISIA, Phường Tân Phong, Quận 7 Thành phố Hồ Chí Minh 411. Đỗ Duy, Chuyên viên kỹ thuật, Chonburi, Thailand 412. Lục Minh Thanh, Cử nhân Luật, Bình Thạnh- Sài Gòn 413. Lâm Hải Đăng, Kinh doanh văn phòng phẩm, tỉnh Tây Ninh, 414. Huỳnh Phan Anh Sa, Sài Gòn 415. Lê Đức Thọ, Công dân Tại Quận 9, TPHCM 416.Trần Thị Như Ý, Phong An, Phong Điền, Thừa Thiên Huế 417. Nguyễn Văn Hải, Nông dân, Đaklak 418. Trần Tuấn Hiệp, Người dân Sài Gòn. 419. Phan Thái Bình, Kỹ sư điện, quận Tân Phú 420. Nguyễn Hồng Thanh, Hà Nội 421. Nguyễn Khánh Việt, Cán bộ hưu trí, Hà Nội. 422. Trần Tú Anh, Kỹ sư lâm nghiệp, thành phố Hồ Chí Minh 423. Trần Đĩnh, Nhà văn 424. Nguyễn Minh Thiện, Công chức nghỉ hưu, Dương Minh Châu, TP Tây Ninh 425. Nguyễn Tấn Thắng, xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, TP Hà Nội 426. Trương Hồng Liêm, Toulouse, Pháp. 427. Trần Văn Hải, Kỹ sư, TPHCM 428. Nguyễn Đình Chí, Nhà thơ, Công tác tại MaiducphuongnamDegia Co.Ltd 429. Nguyễn Duyên Khuy, Hà Nội 430. Nguyễn Hồ, Kiến trúc sư, Luật sư, Sài Gòn 431. Nguyễn Thị Bé Duyên, Nhân viên văn phòng, TP HCM 432. Cao Thị Hải Hiền, Kế toán, Gò Vấp, Sài Gòn 433. Cao Thị Kim Tuyết, Phạm Thế Hiển, TP Đà Nẵng 434. Trần Phi, Kinh doanh tự do, Sài Gòn 435. Nguyễn Thắng, Nhân viên viễn thông TPHCM: 436. Trương Thị Minh Sâm, Nội trợ, Đồng Nai 437. Đinh Hồng Sơn, Ds ĐH (đã nghỉ hưu), Hoàng Mai HN 438. Ngô Đình Thẩm, Lao động Tự do, Gò Vấp, Sài Gòn 439. Ngô Văn Hiền, Kỹ sư, Sài Gòn 440. Trần Quang Thọ, Lao động tự do, Thành phố Ulsan, Hàn Quốc. 441. Võ Thị Hảo, Nhà văn, Berlin 442. Nguyễn Quang Tuyến, Nghệ thuật thị giác, San Francisco, USA 443. Trương Thế Minh, Công nhân, Seattle, Washington, Hoa Kỳ 444. Nguyễn Đăng Hưng, Giáo sư Danh dự Đại Học Liège, Bỉ, sống tại Sài Gòn 445. Nguyễn Hữu Tuyến, Kỹ sư hưu trí, Q10 TP Sài Gòn 446. Đào Minh Châu, Tư vấn Hành chính công & Chính sách công, Hà Nội 447. Phạm Nam Hải, Nông nghiệp, Nguyễn Hoàng Tôn – Hà Nội 448. Trần Thị Lệ Thuỷ, Truyền thông, Q.7/ Sài Gòn 449. Lê Nguyễn, KSXD, Huế 450. Trần Bá Khánh, KSXD, Long An 451. TS Lê Kim Song, Giảng viên Đại học Murdoch, Miền Tây nước Úc 452. Lê Trung Hiếu, TP Đà Nẵng – Việt Nam. 453. Lương Ngọc Tuấn, Nghề tự do, Bình Dương 454. Lê Hồng Thắng, Công nhân, thành phố Huế 455. Nguyễn Thị Hoàn, Công dân Việt Nam, Bruxelles, Belgium 456. Nguyễn Huy Hoàng, ở Sài Gòn 457. Thiếu Khanh, Nhà thơ, Dịch giả, Sài Gòn 458. Đặng Xuân Diệu, Kỹ sư tại Paris, Pháp 459. Trần Viết Tuyên, Kiến trúc sư, nghỉ hưu, Hamburg, CHLB Đức 460. Nguyên Huỳnh Mai, Hưu trí, Bỉ 461. Nguyễn Văn Chinh, Tu sĩ Công giáo, Hiện đang tu học tại Hoa Kỳ. 462. Peter Đăng, Nghề nghiệp tự do, Cư dân TP. Garden Grove California USA 463. Nguyễn Trường Gang, Công giáo, Công nhân, Thuận An – Bình Dương 464. Trần Thế Việt, nguyên Bí thư Thành ủy TP Đà Lạt, Lâm Đồng. 465. Cù Huy Hà Vũ, Tiến sĩ Luật, Hoa Kỳ 466. Nguyễn Thị Dương Hà, Luật sư, Hoa Kỳ 467. Nguyễn Công Trung, Kinh doanh tự do, TP Vũng Tàu 468. Phạm Thị Lê, Kỹ sư hoá học, Việt Nam. 469. Danh Đức Kiên, Nghề nghiệp tự do, Cầu Giấy Ba Đình Hà Nội 470. Phạm Công Nhiệm, Bác sĩ, Đống đa Hà nội 471. Lê Trúc Lâm, Kỹ sư hóa, Hải Phòng 472. Hoàng Cao Nhân, Kỹ sư làm việc tại HCM 473. Đặng Minh Tuấn, Kinh doanh, Bà Rịa Vũng Tàu 474. Vũ Bá Vương, Kĩ sư cơ khí, TPHCM 475. Vũ Văn Tri, Melbourne, Úc Châu 476. Nguyễn Thành Vũ, Công nhân viên, Việt Nam 477. Nguyễn Đình Tính, Công dân Việt Nam 478. Hoàng Anh Tuấn, TP. Ingolstdt – CHLB Đức 479. Nguyễn Tuấn Khanh, Nguyễn Huệ, p7, TP Mỹ Tho -TG 480. Đỗ Quang Tuyến, Kỹ sư, Seattle Washington, USA. 481. Trần Hữu Quang, PGS-TS xã hội học, Sài Gòn 482. Nguyễn Minh Khang, Nhân viên văn phòng, Tp. HCM 483. Đặng Thành Trung, Công dân Việt Nam, sống tại Sài Gòn 484. Nguyễn Hoàng Hưng, Kỹ sư xây dựng, Hà Nội 485. Trần Thị Mỹ Hạnh, Tư vấn tài chính, TPHCM 486. Vũ Thanh, Nhà báo nghỉ hưu, ở TP.HCM 487. Bùi Ngọc Anh, Giảng viên ĐH nghỉ hưu, ở TP.HCM 488. Trần Công Khánh, Hưu trí, Hải Phòng 489. Nguyễn Văn Thanh, Cử nhân Kinh tế, Sài Gòn 490. Nguyễn Văn Hùng, Kỹ sư cơ khí, Tỉnh Hưng Yên 491. Hoàng Văn Hùng, Kỹ sư, Nhà báo tự do, Yên Phụ, Tây Hồ, Hà Nội 492. Ngô Chí Bình, Kinh doanh, Nguyễn Đình Chiểu, P4 Q3, Sài gòn 493. Nguyễn Thị Trúc Vân, Nhân viên văn phòng, Sài Gòn 494. Vũ Đình Khôi, Thạc sỹ Luật, Sài Gòn 495. Võ Bình Nguyên, Dịch giả, Mỹ 496. Trần Văn Khiêm, Bộ đội về hưu, Nghệ An 497. Nghiêm Ngọc Nhi, Kinh doanh tự do, Bình Dương 498. Tạ Thị Diệu Kế, Kinh doanh cà phê, Vũng Tàu 499. Ninh Xuân Trường, Chuyên viên tin học, Đồng Nai 500. Nguyễn Trọng Chức, Nhà báo, Sài Gòn 501. Nguyen Phuc Thanh, Dịch giả, Sài Gòn 502. Phan Vũ Cường, nguyên Cán bộ Công an, Hà Nội Đợt 3 503. Thuan Tran, Stagneliusgatan 39D, lgh 1101, 39237 Kalmar, Sweden. 504. Bùi Mạnh Tiến, Lái xe, Hải Dương 505. Nguyễn Hồng Hải, Lao động tự do, Hà Nội. 506. Trần Hiếu Nghĩa, Kỹ sư, Sài Gòn 507. Tran Kim Thanh, Hưu trí, TP Hanoi 508. Pham Van Nam, CCB, TP Hanoi 509. Nguyễn Khoa Chiến, Nhà báo đã nghỉ hưu, TP. Bến Tre, tỉnh Bến Tre 510. Tran Minh Hieu, Cư ngụ tại Paris Pháp Quốc 511. Nguyễn THị Thanh Hà, Johnsonville, Wellington, New Zealand 512. Đoàn Khắc Xuyên, Nhà báo, Saigon 513. Lê Thị Thập vợ TNLT, Sài Gòn 514. Hoàng Quốc Hùng, Doanh nhân, Praha – Cộng hoà Séc 515. Nguyễn Mạnh Tiến, Tiến sĩ, Hà Nội 516. Tạ Hoàng Lân, TP Cheb, CH Séc 517. Trần Hoàn, Kỹ sư cơ khí, Đà Nẵng 518. Lê Văn Hòa, Luật sư, Đoàn LS Hà Nội, nguyên hàm Vụ trưởng Ban Nội chính TW, Hà Nội. 519. Phạm Tân Hưng, Cử nhân, Lao động tự do, Hà Nội 520. Lê Công Trí, Giáo viên đã nghỉ hưu 521. Phan Nguyên, Hoạ sĩ, Nhà giáo, Paris-Sài gòn 522. Nguyễn Thượng Long, Dậy học, viết báo, Hà Đông – Hà Nội. 523. Đặng Văn Tiến (Tien Dang), Kỹ thuật video điện ảnh, Sài gòn 524. Vicky Do, Nghệ sĩ tự do/ Curator Saigon, Vietnam 525. Trần Quang Tuyến, Kinh doanh, Cộng hòa Séc 526. Hoàng Anh Tuấn, Kỹ sư, San Jose, California 527. Đào Duy Đạt, TS Sử học, Viện Nghiên cứu Trung Quốc – Viện Hàn lâm KHXH Việt Nam. 528. Vi Đức Hồi, cựu đảng viên Cộng sản Việt nam, cựu TNLT, Lạng Sơn 529. Long Nguyễn, Công dân Việt Nam sống tại Warszawa, Ba Lan 530. Võ Thị Hảo, Nhà văn, CHLB Đức 531. Trần Thiên Hương, Kỹ sư, CHLB Đức 532. Lê Lan, Thiết kế, Hà Nội 533. Hoàng Trường Sa, Kinh doanh, Sài Gòn 534. Andy Hứa, Công nhân viên, Sài Gòn 535. Hana Nakládalová, Kinh doanh cá thể, Olomouc Czech 536. Nguyễn Thượng Thành, Hà Nội 537. Lê Sỹ Bình, Vĩnh Lộc B, Bình Chánh, HCM 538. Huỳnh Quang Minh, CN Kinh tế, Quảng Nam 539. Nguyễn Tấn Hưng, Giáo lý viên, Tổng Giáo phận Saigon, Tân Bình, TPHCM 540. Nguyễn Quang Hòa, Nghệ sỹ xăm hình, Vinh, Nghệ An 541. Nguyễn Hải Gian, Hoạ sĩ tự do, Khu tập thể địa chất/khu I Đại phúc- Bắc Ninh 542. Nguyễn Đình Phúc, TP HCM 543. Đaminh Lê Thanh Trưởng, Linh mục giáo phận Xuân Lộc 544. Lê Mạnh Năm, Nghiên cứu viên, Hà Nội 545. Nguyễn Trinh Thi, Nghệ sĩ, Hà nội 546. Lê Trần Thị Hải Âu, thường trú tại Cộng hòa Liên bang Đức 547. Đỗ Thị Bắc Giang, Kế toán, Quận 1, Sài Gòn 548. Trịnh Ngọc Khánh, Kiến trúc sư, Sài Gòn 549. Vũ Đình Hưng, cựu Quân nhân chuyên nghiệp phục viên, Thanh Hoá 550. Lê Quang Hợp, Hưu trí, Q2, TP HCM 551. Nguyễn Đức Phương, Thừa Thiên Huế. 552. Phạm Ngọc Cường, Công dân, Neuburg- CHLB Đức 553. Đỗ Thị Kim Dung, Nam Định 554. Vũ Thế Cường, Hưu trí, CHLB Đức 555. Nguyễn Trí Dũng, Phiên dịch tự do, Hà Nội, Việt Nam 556. Nguyễn Giang An, Giáo viên tại TP. HCM 557. Hà Vũ Trọng, Dịch giả, Canada 558. Nguyễn Đình Vinh, Cử nhân, Sài Gòn 559. Trần Hạ Vi, Nhà thơ, Canada 560. Nguyễn Trọng Nghĩa, Thợ điện, Rennes, Pháp 561. Đinh Nam Thắng, Kĩ sư, sống tại Espana 562. Vĩnh Hảo, Nhà văn, cư ngụ tại Midway City, California, USA 563. Lê Khánh Luận, TS nguyên Giảng viên Trường ĐHKT, Tp.HCM 564. Bùi Quang Vơm, Kĩ sư, Parỉs, Pháp 565. Trần Thục Quyên, Nhân viên hỗ trợ nghiên cứu, San Diego, California, USA 566. Maria Trần Thị Hài, Hưu trí, Q2, Sài Gòn 567. Nguyễn Hoàng Văn, Doanh nhân tại Sài Gòn 568. Lưu Thắng, Công nhân, Hoa kì 569. Trần Hưng Thịnh, Kỹ sư đã nghỉ hưu, Đại kim, Hoàng Mai, Hà Nội 570. Võ Thành Nhân, 6329 Arlington Blvd. Unit B Falls Church, USA 571. Nguyễn Ngọc Thiên Hương, Dược sĩ, Tam Hiệp, Biên Hoà, Đồng Nai 572. Tony Bui, 5251 Gasmer, Houston, Texas 77086 USA 573. Trần Trung Hậu, Giảng viên, TP.HCM 574. Nguyễn Đức Tuấn, Biên tập & MC, Sài Gòn 575. Quynh Dao, Hoi vien An Xa Quoc Te Uc Chau 576. Trần Minh Triết, Kỹ sư cơ khí, Osaka, Japan 577. Phạm Tử Bình, Kinh doanh, Cộng hòa Áo 578. Huỳnh Thanh Nam, Viết tự do, Sài Gòn 579. Trần Duy Tân, Kỹ sư, New Zealand 580. Hồ Văn Tiến, Kỹ sư tin học, Geneva, Thụy Sĩ 581. Hoa Nguyễn, Nghệ sỹ, Melbourne, Australia 582. Văn Nguyễn, Nghệ sỹ, Melbourne, Australia 583. Đỗ Như Ly, Kỹ sư- Hưu trí- TV CLB Lê Hiếu Đằng, Sài Gòn 584. Nguyễn Thanh Thủy, hiện cư trú West Bay Ecopark 585. Hoàng Nhơn, Kinh doanh, Saigon 586. Thoa Nguyễn, Chăm sóc người cao niên, San Jose, USA 587. Tran Phong, Air-technik, Vienna, cộng hòa Áo 588. Lâm Minh Cảnh, 15 Leighton Crescent, Deer Park Vic, Australia 589. Phạm Anh Tuấn, Kỹ sư, Sydney, Úc châu 590. Phùng Thị Xuân, Phú Nhuận, Sài Gòn 591. Tường An, Nhà báo tự do (Paris, Pháp) 592. Lại Văn Phước, Nghệ nhân thư pháp, Pháp 593. Phạm Đức Nguyên, PGS. TS. Hà Nội 594. Phạm Lệ Thủy, Ba Vì, Hà Nội 595. Hùng Phạm, Hưu trí tại Canada 596. Nguyễn Công Hệ, Hưu trí, Bình Thạnh. 597. Hồ Sỹ Hải, Công dân CCB, Hà Nội 598. Trần Thi Kim Phụng, Tân bình, Sài Gòn 599. Đinh Ngọc Hưng, Hưu trí, Hà Nội Đợt 4 600. Vũ Đình Thi, Công nhân công ty cao su, Dầu Tiếng, Tây Ninh. 601. Đỗ Văn Bốn, Công nhân công ty cao su, Dầu Tiếng, Tây Ninh 602. Lê Văn Hai, Công nhân công ty cao su, Dầu Tiếng, Tây Ninh 603. Nguyễn Đình Ngọc, Công nhân công ty cao su, Dầu Tiếng, Tây Ninh 604. Trần Lê Tuấn Anh, Công nhân công ty cao su, Dầu Tiếng, Tây Ninh 605. Lò Thị Chín, Công nhân công ty cao su, Dầu Tiếng, Tây Ninh 606. Nguyễn Đình Bảy, Công nhân công ty cao su, Dầu Tiếng, Tây Ninh 607. Cù Huy Đức, Công nhân công ty cao su, Dầu Tiếng, Tây Ninh 608. Lê Văn Tòng, Công nhân công ty cao su, Dầu Tiếng, Tây Ninh 609. Ngô Sĩ Dũng, Công nhân công ty cao su, Dầu Tiếng, Tây Ninh 610. Trần Đình Duy, Công nhân công ty cao su, Dầu Tiếng, Tây Ninh 611. Trần Thanh Ngôn, Kỹ sư tin học, Berlin, Cộng Hòa Liên bang Đức 612. Chu Văn Keng, CCB Đoàn tàu không số E125 HQ, Be rlin, CHLB Đức 613. Dương Hải Đăng, Kỹ sự điện làm việc tại Phú Quốc, sống tại Sài gòn 614. Trương Thế Kỷ, Hưu trí, Korbinianplatz 4a, 80807 München, Germany 615. Trần Kim Ngọc, Nhạc sĩ 616. Kim Ngọc Cương, Chuyên viên chính về kinh tế, nghỉ hưu, Đống Đa – Hà Nội. 617. Nguyễn Hùng Cường, Sinh sống tại cộng hòa Áo 618. Oanh Nguyen, Bác sĩ, 3340 Tyrone Blvd. St.Petersburg.Fl.33710 619. Nguyễn Minh Tấn, Luật sư, sống tại thành phố Hồ Chí Minh 620. Nguyễn Đình Cống, GS. ĐHXD. Hà Nội 621. Trịnh Xuân Sang, Ngọc Hòa Chương Mỹ HN 622. Nguyên Văn Vỵ, Giáo viên về hưu, Hà Nội 623. Lê Văn Oanh, Kỹ sư xây dựng, Hà Nội 624. Nguyễn Thị Hiền, Hưu trí, CHLB Đức 625. Nguyễn Nghiêm, Cựu chiến binh, hưu trí, Phú Nhuận, TP HCM 626. Lưu Văn Vượng, Cố vấn giáo dục, Thành phố Stavanger, Nauy 627. Lưu Vân Khương, Kỹ sư, Italia 628. Nguyễn Quỳnh, Dân oan Vĩnh Phúc 629. Đỗ Tuyết Khanh, Thông dịch viên, Thuỵ Sĩ 630. Nguyễn Minh Đức, Nhà báo lâu năm, Cô Giang, Q.1, Việt Nam 631. Đoàn Xuân Nguyên, Tiến sĩ Kinh Tế, Đại học Metropolitan, Missouri, Hoa Kỳ 632. Nguyễn Lê Nghĩa, Lập trình viên, Thành phố Vũng Tàu, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu 633. Natali Nguyen, Borås, Thụy Điển 634. Phạm Văn Chính, Luân Đôn, Anh Quốc 635. Nguyễn Thành Hà, Thợ đụng, 6040 Hermitage Dr. Pensacola. FL 32504, USA 636. Trần Trung Sơn, TS nguyên Giảng viên Trường SQKQ, Nha Trang đã nghỉ hưu 637. Nguyễn Trọng Hoàng, TS Vật lý, TP Frankfurt am Main, CHLB Đức 638. Lương Ngọc Châu, Hưu trí, TP Mainz, Đức Quốc 639. Trần Thiện Kế, Dược sĩ, Hà Nội 640. Phạm Văn Chung, Thạc sĩ tài chính ngân hàng. Hà Nội 641. Tô Thúy Ái, Nhà văn tự do, sống tại Sydney,Australia 642. Phạm Mạnh Tiến, Kỹ sư, Nghệ An, Công dân Việt Nam 643. Võ Văn Đức, Nhạc sĩ, Tp.HCM 644. J.B Nguyễn Hữu Vinh, Nhà báo tự do. Hà Nội, Việt Nam 645. Lê Mai Đậu, Kỹ sư, Hưu trí, Hà Nội. 646. Nguyễn Duy Hiền, Công an hưu trí, Q3, Sài Gòn 647. Nguyễn Cảnh Hiền, Lao động tự do, Q9, TPHCM 648. Vũ Thị Thu Dung, Luật sư, Q1, Sài Gòn 649. Ngô Đình Luân, Công nhân may, Q7, Sài Gòn 650. Trần Văn Tày, nhạc sỹ, Bình Dương 651. Cố Thị Mẫn, Thạc sỹ kinh tế, Đồng Nai 652. Tôn Nữ Ngọc Dung, Luật gia, Đồng Nai 653. Giáp Văn Chính, Chuyên viên tài chính, Tân Bình, Sài Gòn 654. Nguyễn Nho, Chuyên viên tài chính, Tân Bình, Sài Gòn 655. Nguyễn Vũ Linh, Chuyên viên tài chính, Tân Bình, Sài Gòn Đợt 5 656. Trần Hải Hạc, nhà giáo về hưu, Paris, Pháp 657. Lê Hoàng Hà Nội, Nội Trợ, Georgia, U.S.A 658. Thu Dương, Thông dịch viên tại Sở di trú Munich, CHLD Đức. 659. Huỳnh Hậu, Nghề Tự Do, sống tại Houston, TX, USA 660. Lê Hải Nam, Thạc sĩ, giáo viên tiếng Anh, Sài Gòn 661. Huỳnh Thanh Long, Giáo viên Trường THPT Marie Curie TP HCM 662. Bùi Việt Dũng, Kỹ sư, Sài Gòn 663. Trần Mai Phương, Doanh nghiệp, Tp Vancouver, bang British Columbia – BC. Canada 664. Đoàn Thuận, Nhà giáo, Nhà thơ, tp. HCM 665. Lê Trung Thu, Lao động tự do, Hồ Chí Minh 666. Nga Vu, Y tá phụ, sống tại Melbourne Úc Châu 667. Mai Đức Hòa, Cử nhân Hóa Học-ĐHQG Hà Nội, cư trú Hà Nội 668. Uông Đắc Đạo, Cử Nhân Luật, hưu trí, Hoa Kỳ 669. Phùng Thị Thanh Hà, Nghề tự do, Thành phố Hồ Chí Minh 670. Nguyễn Thị Yến, Nội trợ, Sinh sống tại Sài Gòn 671. Nguyễn Anh Quân, Công nhân, Hòa Bình 672. Nguyễn Bích Lan, Dịch giả, Hà Nội 673. Trần Văn Thuận, Kỹ sư cơ khí, Karolingerstr.32, 82205 Gilching 674. Nguyễn Ba, Thiếu tá quân đội về hưu, Sơn Trà, Đà Nẵng 675. Lê Xuân Thiêm, Hưu trí, Sài Gòn 676. Việt Khang, Nhạc sĩ, Hoa Kỳ 677. Trần Văn Thành, Kỹ sư CNTT, Paris – Nước Cộng Hòa Pháp 678. Đoàn Huyền, Viết báo, Dịch thuật, Hà Nội. 679. Lê Hải Lý, Kỹ sư, Chuyên gia kiểm toán, CHLB Đức 680. Hoàng Cường, Kỹ sư giao thông, Ba đình – Hà nội 681. Thế Dũng, Nhà Văn, Nhà Thơ, CHLB Đức 682. Nguyễn Thị Ái Vân, Nghệ sĩ, Hoa Kỳ 683. Trịnh Thanh Hùng, Kinh doanh, Cư trú tại TPHCM Đợt 6 684. Vũ Đình Bon, TS, Kỹ sư Công chánh, Hoa Kỳ 685. Trần Văn Tấn, Kỹ sư, Berlin, CHLB Đức 686. Trương Chí Tâm, CCB chiến trường Campuchia, Cử nhân y khoa, TPHCM 687. Lê công Giàu, Phong trào HSSV Saigon. Hưu trí, sống tại TP HCM 688. Dr. Trần Anh Chương, 14322 Bensworth Way, Glenelg MD21737, USA 689. Hoàng Minh Xuân, Làm báo, Sài Gòn 690. Trương Minh Thủy, Người lao động, P. Phú trung, Q Tân phú, TP Hồ Chí Minh 691. Phạm Việt Cường, Phiên dịch, Hà Nội 692. Nguyễn Thị Mỹ Hà, Giáo viên, Hà Nội 693. Huỳnh Văn Thanh, Người dân Sài Gòn 694. Trương Đại Nghĩa, Cựu QNQLVNCH, California, USA. 695. Thomas Phạm, Hưu trí, USA 696. Nguyễn Đắc Thắng, Kỹ sư hóa học, Thụy Sỹ 697. Nguyễn Thiện Công, Kỹ sư Cơ khí tại MercedesBenz, hưu trí, CLB Đức 698. Nguyễn Xuân Dũng, Sinh viên triết học, Saigon 699. Mailan Luong, Quản trị khách sạn, Cộng hoà Áo 700. Nguyễn Lê Tiến, Tiến sĩ kỹ thuật, Dr Ing, Cupertino, California, Hoa Kỳ 701. Phùng Chí Kiên, Designer, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội. 702. Hoàng Linh, Nhà báo, Hà Nội 703. Đào Thu Huệ, Giảng viên ở HN 704. Chu Bá Sinh, Melbourne, Úc châu 705. Phạm Thanh Nghiên, cựu TNLT, Sài Gòn 706. Huỳnh Anh Tú, cựu TNLT, Sài Gòn 707. Phạm Hồng, Facebooker, Pháp 708. Thái Văn Dung, cựu TNLT, Nghệ An, Việt Nam 709. Hoa Mai Nguyen, Làm báo tự do, cư trú tại TP. Hamburg CHLB Đức 710. Trần Bá Khánh, Kỹ sư XD, Long An 711. Hồ Lưu Thiện, Công dân Việt Nam, Bình Định 712. Nguyễn Phước Long, Hưu trí, TP HCM 713. Phạm Văn Thành, 3025 Alphonse de Lamartine, Laval, Quebec, Canada 714. Trần Văn Hoàng, Retired database consultant, Toronto, Canada 715. Nguyễn Đức Anh, Kỹ Sư, Sài Gòn, VN 716. Nguyễn Tuấn Kiệt, Kỹ sư xây dựng, sinh sống Đồng Nai 717. Trần Thị Mỹ Ngọc, Giáo viên mầm non, Q6, TPHCM 718. Bùi Trọng Thắng, Chuyên viên IT, Q. Tân Bình, Sài Gòn 719. Nguyễn Ngọc Kính, Làm việc tự do, Hoa Kỳ 720. Ngô Tiến Danh, Cán bộ hưu trí, Tân Thành, Bà Rịa – Vũng Tàu 721. Lê Thanh Hiệp, Nhà báo, sinh sống tại Pháp 722. Trần Duy Anh Khôi, Q3, TPHCM Đợt 7 723. Tô Thị Ánh Tình, Nghề tự do, Đà Nẵng 724. Andy Nguyen, Hưu trí, Vancouver, Canada 725. Phí Mạnh Hồng, PGS, TS Kinh tế, Hà Nội 726. Tonthat Hùng, Kỹ sư, California, Hoa Kỳ 727. Phạm Doanh, Kỹ sư phần mềm (về hưu), Texas, USA 728. Trần Quang Ngọc, Kỹ sư về hưu, Stuttgart, CHLB Đức 729. Trần Duy Bình, Bán hàng, Thành phố Đà Nẵng 730. Dương Văn Minh, Kỹ sư hưu trí, Hà Nội 731. Raymont Lee Tran, Nhà báo, Abington Massachussets 732. Lưu Văn Quang, Lao động, Sài Gòn 733. Trần Trí Dũng, Kỹ sư, Hà Nội 734. Huỳnh Tấn Mẫm, Bác sĩ, nguyên Chủ tịch Tổng Hội Sinh Viện Sài Gòn trước 1975, nguyên Tổng biên tập báo Thanh Niên, hiện là Ủy viên Ủy ban Mặt trận Tổ quốc TPHCM 735. Nguyễn Thanh Hạnh, Cán bộ về hưu, hiện sinh sống ở Hà Nội 736. Nguyễn Thế Thanh, Kỹ sư điện toán, CHLB Đức 737. Nguyễn Đức Nhuận, Nhà giáo, nhà nghiên cứu về hưu, CNRS/Université Paris 738. Nguyễn Hải Sơn, Công nhân, CHLB Đức 739. Nguyễn Hùng, Kỹ sư tin học, Melbourne, Úc châu 740. Nguyễn Hồng Ngọc, Công dân tại Thái Bình 741. Trang Nguyên, Kế toán, Boston, Massachusetts, USA 742. Nguyễn Gi Lăng, Kỹ sư, Hungary 743. Nguyễn Quốc Thắng, California, USA 744. Nguyễn Hoài, Kỹ sư – giáo viên, Việt Nam 745. Nguyễn Mạnh Dương, Chung cư xanh, Hồng Hà, Hạ Long, Quảng Ninh 746. Trần Ngọc Thành, TP Viena, Cộng Hòa Áo, 747. Nguyễn Phú Xuân, Giáo sư hưu trí, Angers, Pháp 748. Trương Quang Khanh, Kỹ sư điện, SG 749. Tuấn Khanh, Nhạc sĩ, blogger tại Saigon 750. Nguyễn Thị Huế, Kỹ sư kinh tế xây dựng, Hà Nội 751. Nguyễn Ngọc Út, Dược sỹ, TP Hồ Chí Minh 752. Cao Thế Phong, Kỹ sư, đang sống tại Hà Nội, Việt Nam 753. Lê Phước Long, Kinh doanh, Quảng Trị, Việt Nam 754. Nguyễn Vũ Bình, Nhà báo, đang sinh sống tại Hà Nội 755. Jessie Dinh, Saskatoon, Canada 756. Lê Thị Hạnh, Bác sĩ bệnh viện nhi đồng 2, TP HCM 757. Phan Quang Cương, Cán bộ hưu trí, TP HCM 758. Phan Quang Trung, Tiểu thương, TP HCM 759. Lê Trung Thông, kỹ sư, Sài Gòn 760. Nghê Lữ, Phóng viên, CLB Truyền thông báo chí Bắc Cali 761. Huỳnh Quốc Thắng, Giáo viên tiếng Anh, Khánh Hòa 762. Nguyễn Đăng Quang, Kỹ sư điện tử, hiện đang sinh sống tại Hà Nội 763. Nguyễn Tam Thanh, Cử nhân, Hà Nội 764. Nguyễn Tiến Tài, Nhà giáo hưu trí tại Hà Nội 765. Nguyễn Hồng Tiến, Kỹ Sư, TP Hồ Chí Minh 766. Liên Huỳnh, Nội trợ, Texas USA 767. Trịnh Lê Hữu Đức, Kỹ sư về hưu, Montréal, QC, Canada 768. Trần Kim Liên, Nhân viên văn phòng, TP HCM 769. Nguyễn Hạnh Toàn, Kinh doanh tự do, Bà Rịa Vũng Tàu 770. Phạm Quang Tuấn, Quản lý dự án – Lập trình viên, Gò Dầu – Tân Phú – TP HCM 771. Bùi Thị Minh Trâm, Nội trợ, Gò Vấp, Sài Gòn 772. Gấu Le petit, Công dân Viet Nam 773. Thích Vĩnh Phước, Tăng đoàn GHPGVNTN, trú trì chùa Phước Bửu, ấp Thạnh Sơn 1A, Phước Thuận, Xuyên Mộc, BRVT 774. Tri Ngọc Nguyễn, Business Owner, Garden Grove, California – USA 775. Lê Văn Cát, Hưu Trí, CHLB Đức 776. Nguyễn Kim Bình, TS Y Khoa, Úc Châu 777. Phạm Hải Hồ, TS, dịch giả, cư trú tại CHLB Đức 778. Tống Văn Công, Nhà báo, đang ở Hoa Kỳ 779. Mai Hiền, Nhà báo, đang ở Hoa Kỳ 780. Huỳnh Quang, Computer programmer, Houston, Texas, Hoa Kỳ 781. Lê Quang Trung, Nhân viên an ninh, Thám tử tư, Melbourne, Úc châu 782. Lê Anh Dũng, Lao động tự do, Hải Phòng 783. Mai Văn Tuất (Văn Ngọc Trà), đang sống tại California, Hoa Kỳ. 784. Vũ Hạ Bạch Nga, Chuyên viên kiểm toán, sinh sống tại Q1, TPHCM 785. Trần Văn Bậu, Lái xe buýt, Q6, TPHCM 786. Lê Danh, Kỹ sư CNTT, sinh sống tại Úc 787. Nguyễn Công Ánh, CCB, Biên Hòa, Đồng Nai 788. Đặng Quan Tôn, Tài xế, Bình Chánh, TPHCM 789. Lô Bích Huệ, Kế toán, sinh sống tại Nhật 790. Lô Bích Nhi, nội trợ, sinh sống tại Nhật 791. Trần Minh Nghĩa, Kỹ sư hóa học, sinh sống tại Lusiana, Mỹ 792. Võ Thị Lán, Công nhân may, KCN Tân Phú Trung, Củ Chi, TPHCM 793. Nguyễn Văn Chiên, Công nhân may, KCN Tân Phú Trung, Củ Chi, TPHCM 794. Tạ Thị Nuôi, Công nhân may, KCN Tân Phú Trung, Củ Chi, TPHCM 795. Võ Quốc Đại Nhân, Công nhân may, KCN Tân Phú Trung, Củ Chi, TPHCM 796. Phan Khắc Cường, Nhà báo, sinh sống Sài Gòn 797. Lê Ngọc Nhựt, Buôn bán trái cây, Q1, TPHCM 798. Phan Chí Sĩ, Kinh doanh nhà hàng, Bình Dương 799. Nguyễn Thị Bạch Dương, Chuyên viên tài chính, Tân Bình, TPHCM 800. Nghiêm Ngọc Loan, Chuyên viên tài chính, Tân Bình, TPHCM 801. Trần Thị Dịu Linh, Chuyên viên tài chính, Tân Bình, TPHCM  
......

Đảng lên kế hoạch tác chiến hoàn hảo để tiêu diệt kẻ thù

Đỗ Ngà|   “Cuộc chiến của chúng ta kỳ này rất quan trọng. Đây là kế hoạch tác chiến thật với quân địch thật chứ không phải chỉ giả định kẻ thù ảo như trong các đợt tập trận trước đây. Chính vì thế, tôi báo cáo với các đồng chí là lần này chúng ta đã tập hợp hỏa lực mạnh nhất có thể. Sau cú đánh này, chúng ta sẽ được vinh danh là “anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân”. Xin báo cáo với các đồng chí, về thiết bị quân sự chúng ta có xe phá sóng để cắt đứt liên lạc quân địch, vũ khí âm thanh LRAD để phá hủy màng nhĩ quân địch, xe bọc thép 2000 MK3 có súng 12,7 ly có thể nã đạn vào quân địch nếu chúng ngoan cố chống cự. Ngoài ra mỗi chiến sỹ chúng ta còn được trang bị áo giáp, khiên, dùi cui, lựu đạn hơi cay, súng bắn đạn cao su và súng bắn đạn thật đầy đủ. Mục đích là để các đồng chí có thể tấn công triệt hạ bất kỳ tên địch nào muốn chạy trốn. Để đảm bảo khi chúng ta đánh quân địch không kịp trở tay, thì tôi xin trình bày chiến thuật này để các đồng chí rõ. Xin báo cáo với các đồng chí, trong cuộc tiến công sắp tới, tôi cùng một số đồng chí trong bộ tổng tham mưu đã quyết định áp dụng phương pháp đánh vào lúc quân địch bất ngờ nhất, và từ đó chúng ta sẽ dành chiến thắng vẻ vang. Như các đồng chí biết, đêm 30 tết Mậu Thân năm 1968, chúng ta cũng từng đánh úp quân giặc vào lúc bọn chúng không thể phòng bị thì hôm nay cũng vậy, chúng ta cũng chọn thời điểm đêm khuya để tấn công chúng.” Thủ trưởng chiến dịch đang thao thao bất tuyệt thì bên dưới một thuộc hạ giơ tay có ý kiến. Tên thủ trưởng liền đưa tay về phía trước và nói “Mời đồng chí!”. Sau khi được cho phát biểu thì anh thuộc hạ này liền hỏi rằng “Xin đồng chí cho biết, kế hoạch tác chiến của chúng ta kỳ này là tấn công vào lực lượng của cường quốc nào ạ? Xin thủ trưởng cho biết để em còn nhờ người nhà cầu nguyện cho em ạ!”. Vừa nghe xong thì tay thủ trưởng này phảy tay trấn an “Đồng chí đừng lo! Quân địch của ta kỳ này không phải là lực lượng quân đội của cường quốc nào cả mà là dân Đồng Tâm. Với vũ trí được trang bị tận răng, và kế hoạch tác chiến hoàn hảo như thế này thì tôi tin, chỉ có chúng ta hạ địch chứ địch không có khả năng làm trầy da của đồng chí đâu, đồng chí an tâm!”. Sau cuộc chiến, 1 người dân bị chết và 3 người lính bị giết (Báo Viettnamnet. Còn theo dân Đồng Tâm thỉ chẳng có công an nào chết cả), còn bọn quan chức chủ mưu cho hành động ăn cướp này vẫn bình an vô sự. Những người lính này chắc chắn bị nhân dân nguyền rủa suốt đời vì hành động xông vào nhà dân cướp đất. Còn người nông dân kia, dù cho chính quyền khốn nạn quy cho họ là kẻ “chống đối” nhưng rõ ràng với nhân dân, người này là anh hùng. Khi bị cướp, chống đối là nhiệm vụ. Vâng! Đấy là một mẩu chuyện dựa trên những gì đã diễn ra ở xã Đồng Tâm về những chiến công thời nay của “Quân Đội Nhân dân Việt Nam”. Một thứ quân đội làm công cụ phục vụ cho đảng và từ đó nó được dùng để làm công cụ cướp đất dân. Không biết những người cầm súng kia họ nghĩ gì khi họ vâng lệnh bọn quan chức để chĩa súng vào đầu dân cướp đất cho những bọn quan tham bên trên không nhỉ? Tôi không cho rằng tất cả những người lính cầm súng kia điều vô lương như những gì họ đang làm. Các bạn trẻ, hãy nhận ra rằng, hành động của các bạn đang làm với nhân dân Đồng Tâm là vết nhơ không thể gột rửa. Đất đai, quyền lợi lớn từ vụ cướp chỉ có bọn quan chức trên cao hưởng, còn những hình ảnh đánh dân của bạn thì đã được lưu trên Google để muôn đời các bạn bị nhân dân nguyền rủa. Không biết những người lính nghĩ sao khi chính mình phải trung thành với loại chính quyền như thế này nhỉ?    
......

Kẻ Sỹ Nam Kỳ & Ván Bài Lật Ngửa

Sĩ khí rụt rè, gà phải cáo. Văn trường liều lĩnh, đấm ăn xôi. Trần Tế Xương   Tưởng Năng Tiến| Tác giả của bộ phim Ván Bài Lật Ngửa, ông Trần Bạch Đằng (Bí Thư Thành Ủy Sài Gòn) qua đời vào năm 2007. Tuy thế, hơn 10 năm sau nhiều vị trí thức ở Thành Phố Hồ Chí Minh Quang Vinh vẫn tụ tập nhau lại để vinh danh ông là Kẻ Sĩ Nam Bộ bằng một tác phẩm cùng tên – dầy đến 400 trang. Báo Lao Động cho biết thêm chi tiết: “Nhóm chủ biên đã nhận được sự cộng tác của hơn 50 người từng có thời gian gắn bó với ông Trần Bạch Đằng để hình thành nên cuốn sách này.” Thiệt là tình nghĩa và trang trọng hết biết luôn. Chỉ có điều đáng tiếc là công trình trước tác đồ sộ này không có người mua, và cũng không được bao cấp (như Tuyển Tập Nông Đức Mạnh hay Tuyển Tập Nguyễn Phú Trọng) nên “các tác giả có bài viết trong tác phẩm sẽ được trả nhuận bút bằng sách ” –  theo như nguyên văn lời tâm sự của T.S Quách Thu Nguyệt (thành viên của ban biên tâp) trên báo Phụ Nữ, đọc được vào hôm 22 tháng 7 vừa qua. Thiệt là một “tâm sự” não lòng. Ấy thế mà vẫn còn có chuyện não nề hơn, cũng liên quan đến Trần Bạch Đằng và một “kẻ sĩ” khác (cùng gốc gác Nam Kỳ) theo lời kể của nhà báo Lê Đức Dục:   Năm 1997, trên báo Tuổi Trẻ Chủ nhật (nay là Tuổi Trẻ cuối tuần) có đăng bài báo của ông Trần Bạch Đằng (Tư Ánh), có tựa “Kẻ sĩ Gia Định”. Tôi nhớ mãi bài báo ấy vì ông Trần Bạch Đằng có kể câu chuyện về một kẻ sĩ của Sài Gòn bấy giờ là cụ Lưu Văn Lang – kỹ sư bản xứ đầu tiên của người Việt (các bạn cứ “gúc” Lưu Văn Lang thì biết cụ Lang tầm cỡ như thế nào với miền Nam thuở trước). Ông Tư Ánh kể năm 1967, nghe tin cụ Lang mệt nặng, khu ủy Sài Gòn cử ông Đặng Xuân Phong (sau này là thượng tá – đã mất) đến thăm vào báo cáo tình hình kháng chiến với cụ Lưu Văn Lang và xin ý kiến của cụ về thời cuộc. Vì hoạt động bí mật, gặp từ khuya, xong còn tìm đường lên cứ, nên anh Phong kể xong hỏi cụ chỉ giáo gì không, nghe xong cụ nói “Mấy anh làm tốt rồi, nhưng coi chừng Trung Cộng”. Thế là dù đã đến giờ giao liên đón, nhưng anh Phong vẫn ngồi lại giải thích cho cụ là TQ đang giúp cho cuộc chiến chúng ta này nọ, viện trợ này kia, bla bla… Mong cụ Lang hiểu được tình hình hữu nghị, vì biết tiếng nói của một trí thức lớn như cụ ảnh hưởng rất lớn đến phong trào… Và sau một hồi giải thích, người giao liên phát tín hiệu phải lên đường, không thể muộn hơn, anh Phong nghĩ chắc cụ Lang đã “thấm nhuần” nên chào từ biệt cụ. Bước ra tới cửa, anh quay lui bên cụ lễ phép: Dạ cụ chỉ giáo gì thêm không ạ. Cụ Lang chỉ buông đúng cái câu lúc nãy: “Coi chừng Trung Cộng”! Anh cán bộ Phong, chắc nói theo kiểu chừ là bó tay, nhưng ông Trần Bạch Đằng cực kỳ đắc ý với chi tiết này và cảm khái: Kẻ sĩ Gia Định là như thế đó! Lưu Văn Lang, Kẻ Sỹ Gia Định. Ảnh: Tuyên Giáo An Giang Tôi thiệt không hiểu rõ “như thế đó” là “như làm sao” nên làm theo lời khuyên của tác giả Lê Đức Dục (“các bạn cứ ‘gúc’ Lưu Văn Lang thì biết cụ Lang tầm cỡ như thế nào với miền Nam thuở trước”) và biết thêm được ba điều bốn chuyện, cũng hơi thú vị:      Lưu Văn Lang (1880– 1969) là kỹ sư người bản xứ đầu tiên của Việt Nam và toàn cõi Đông Dương. Ông là một nhà trí thức yêu nước nổi tiếng ở miền Nam nửa đầu thế kỷ 20…Sau khi Nhật đảo chính Pháp tại Đông Dương ngày 9 tháng 3 năm 1945, ông được vua Bảo Đại mời ra tham gia nội các Trần Trọng Kim để giữ chức bộ trưởng Công Chánh, ông đã từ chối để thể hiện sự bất hợp tác với chính quyền mà ông cho là chỉ là một công cụ của người Nhật… Sau Hiệp định Genève năm 1954, ông tham gia sáng lập phong trào Hòa Bình đòi thì hành Hiệp định, tổng tuyển cử thống nhất đất nước, được cử làm chủ tịch danh dự. Tháng 11 năm 1954, chính quyền Ngô Đình Diệm đã bắt giam ông cùng một số trí thức lãnh đạo phong trào. Một thời gian ngắn sau đó, chính quyền phải trả tự do cho ông vì áp lực của dân chúng và thiếu bằng chứng buộc tội… Tháng 7 năm 1955, một lần nữa ông cùng Phong trào Hòa bình kêu gọi thi hành tổng tuyển cử. Phong trào bị đàn áp mãnh liệt, nhiều trí thức bị bắt giam, giáo sư Nguyễn Thị Diệu bị ám sát dã man, Phong trào bị chính quyền giải tán. Kỹ sư Lưu Văn Lang tuy không bị bắt giam, nhưng bị chính quyền quản thúc chặt chẽ cho đến tận năm 1958. Thời gian sau đó cho đến tận cuối đời, tuy không trực tiếp tham gia các hoạt động chính trị nữa, nhưng kỹ sư Lưu Văn Lang vẫn có những liên hệ bí mật với Ban Trí vận Trung ương Cục miền Nam và thường xuyên phổ biến các văn kiện của Mặt trận Dân tộc Giải phóng ngay giữa Sài Gòn… Té ra ông kỹ sư là một cán bộ cộng sản nằm vùng nên tuy suốt đời người sống ở miền Nam nhưng luôn hướng vọng về một ông “Bác Kính Yêu,” ở tuốt luốt bên kia vỹ tuyến: “Bác tự nguyện nhận mình chỉ nêu ra được có tác phong, còn tư tưởng, lý luận thì để cho Mao Chủ tịch. Được lãnh tụ ráo riết giáo dục, (điều lệ thêm câu ‘lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm kim chỉ nam’, điện đảng gửi Đảng Cộng sản Trung Quốc viết Đảng Lao động Việt Nam nguyện học tập Đảng Cộng Sản Trung Quốc, học tập tư tưởng Mao Trạch Đông, tư tưởng lãnh đạo nhân dân Trung Quốc và các dân tộc Á Đông v.v… Từ 1951, tuần nào báo Nhân Dân cũng có vài mẩu của CB (tức Cụ Hồ) phổ biến kinh nghiệm mọi mặt của Trung Quốc… dần dà đảng viên cộng sản Việt Nam lại tìm ra chỗ để tự hào: được làm em của hai nước vĩ đại, Liên Xô anh cả, Trung Quốc anh hai. (Trần Đĩnh. Đèn Cù I. Westminster, CA: Người Việt, 2014). Lưu Văn Lang cương quyết theo bác Hồ. Bác lại “nguyện học tập Đảng Cộng Sản Trung Quốc” rồi “lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm kim chỉ nam,” và chưa bao giờ dấu giếm bất cứ ai về ý nguyện của mình. Bác chơi bài ngửa mà. Chú Tố Hữu cũng đã lớn tiếng xác định thay cho Bác:  Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt! Thế mà đến lúc lâm chung ông kỹ sư miền Nam lại trăn trối lại rằng: “Coi chừng Trung Cộng.” Thế nà thế lào? Suốt đời Lưu Văn Lang và Trần Bạch Đằng đều quyết tâm đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào để dọn đường cho Tầu vào đất Việt. Đến khi “nhiệm vụ hoàn thành một cách vẻ vang” rồi thì ông này lại vô cùng “cực kỳ đắc ý” và  “cảm khái” về sự “đốn ngộ” của ông kia, vào phút lâm chung: “Coi chừng Trung Cộng.” Sao lại ra nông nỗi thế, hả Trời! Đến ngay cả một người ngoại quốc (Bộ Trưởng Quốc Phòng Mỹ, Mark Esper) vừa chân ướt chân ráo đến VN mà còn biết chuyện Hai Bà Trưng chống quân Đông Hán từ vài ngàn năm trước, vậy mà hai “kẻ sỹ” của đất Nam Kỳ mãi cho đến cuối đời mới ngộ ra cái chuyện phải … “coi chừng Trung Cộng.” Tui thiệt đến là bó tay.com luôn với cả hai cha. Cỡ thường dân Nam Bộ (như tui) cũng không đến nỗi ngu kỹ và ngu lâu tới vậy! Tưởng Năng Tiến 1/2020
......

Ba đoạn văn xưa, gửi người hôm nay.

“…Dù bị hủy diệt, nhưng nền giáo dục đó cứ như những tiếng chuông an ủi, cứ vang lên vào lúc xã hội Việt Nam suy đồi văn hóa, giáo dục hỗn loạn. Cũng may, người Việt chúng ta cũng còn một chỗ để vịn vào và đứng dậy, dẫu đó là tro tàn…’ Nhạc sĩ Tuấn Khanh - Tuấn Khanh's Blog| Chỉ còn vài tháng nữa, là đến ngày tưởng niệm 45 năm nền giáo dục của miền Nam Việt Nam – Việt Nam Cộng Hòa bị xóa sổ. Một nền giáo dục được kỳ công xây dựng với ba tiêu chí Nhân Bản – Dân Tộc – Khai Phóng. Nghe thì đơn giản nhưng nền giáo dục ấy kỳ công bởi gột rửa con người khỏi các âm mưu tuyên truyền chính trị, dạy để biết yêu thương người cùng màu da tiếng nói, dạy để biết lý trí của lẽ phải và vươn lên, chứ không nô lệ cho một chủ thuyết nào. Dù bị hủy diệt, nhưng nền giáo dục đó cứ như những tiếng chuông an ủi, cứ vang lên vào lúc xã hội Việt Nam suy đồi văn hóa, giáo dục hỗn loạn. Cũng may, người Việt chúng ta cũng còn một chỗ để vịn vào và đứng dậy, dẫu đó là tro tàn. Đã 45 năm rồi, chúng ta đứng giữa sự bất lực, nhìn những người chịu trách nhiệm loay hoay, vật vã, tranh cãi liên miên cho những điều cải cách vô nghĩa, biến các gia đình và học sinh thành chỗ thí nghiệm cho một nền giáo dục xã hội chủ nghĩa, mãi không thành. Bạn là phụ huynh? Vậy thì xin dành chút thời giờ nhìn lại, và hãy tự hỏi con bạn đã nhận được bao nhiêu, trong nền giáo dục hôm nay, so với 3 đoạn văn ngắn học làm người của một cuốn sách giáo khoa sơ đẳng và rất cũ. 1. Với tình thương “Bổn phận người ta đối với xã hội, thường chia làm hai mối là: công bình và nhân ái. “Không hại người” tức là công bình, “làm hay cho người” tức là nhân ái. Người ta mà không công bình, chẳng những có tội đối với lương tâm, mà luật pháp lại còn trừng trị nữa. Giết người thì phải thế mạng; trộm cắp thì phải ngồi tù, xưa nay ở đâu cũng vậy. Con người mà không có lòng nhân ái, thì tuy đối với luật pháp không có tội lỗi, nhưng đối với lương tâm, thì là không phải. Gặp người đói khó, mà mình không giúp người ta, cũng không ai bắt được mình, nhưng trong bụng không đành”. (Trích Công bình và nhân ái ,Quốc Văn Giáo Khoa Thư/Luân lý Sơ Đẳng). 2. Với con người “Người làm ruộng có trồng trọt cấy cày, thì ta mới có thóc gạo mà ăn. Thợ nề, thợ mộc có làm nhà, thì ta mới có nhà mà ở. Thợ dệt có dệt vải, thợ may có may áo, thì ta mới có đồ mặc vào mình. Quyển sách ta học cũng phải có người làm, người in. Cái đường ta đi cũng phải có người sửa, người quét. Nói tóm lại, nhất thiết một chút gì ta cần dùng đến, cũng là có người chịu khó làm việc mới nên”. (Trích bài Người ta phải làm việc, Quốc Văn Giáo Khoa Thư/Luân lý Sơ Đẳng) 3. Với vạn vật “Trọng cái tính mệnh của người ta, là đừng làm điều gì phạm đến thân thể và quyền tự do của người ta. Người ta ở đời, không có gì trọng hơn cái tính mệnh, hễ phạm đến, là một tội đại ác. Không những là giết người mới có tội, cậy quyền cậy thế mà hà hiếp người ta, làm mất cái quyền tự do của người ta, cũng là một điều trái với lẽ công bình, người có lương tâm không ai làm.…Những loài vật đã giúp việc cho ta mà ta phải thương xót, là cái nghĩa vụ của ta. Nhưng đối với loài cầm thú khác, ta cũng nên có lòng nhân ái mới phải đạo làm người. Cầm thú tuy là giống không biết thiện ác và phải trái như người, nhưng nó cũng biết đau, biết khổ như mình… (Trích Ta nên thương loài vật, Quốc Văn Giáo Khoa Thư/Luân lý Sơ Đẳng) nhacsituankhanh
......

Làm từ thiện bằng đồng tiền bẩn có đáng tôn vinh?

Đây là vấn đề được đặt ra trong đại án MobiFone mua AVG.   Bằng thủ đoạn móc ngoặc, hối lộ, Phạm Nhật Vũ đã làm thiệt hại cho nhà nước 8500 tỉ đồng, trong đó, riêng y kiếm lợi bất chính trong thương vụ này là 5850 tỉ đồng. Thế nhưng y chỉ bị kết án 3 năm tù giam. Một trong những lý do để tòa giảm mức án cho Vũ là y có nhiều hoạt động từ thiện, đóng góp cho hoạt động của Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Việc này đã gây ra nhiều phản đối của dư luận xã hội. Không nói thì ai cũng biết, số tiền mà Vũ đã bỏ ra làm từ thiện là từ những nguồn thu lợi bất chính, ví dụ số tiền 5850 tỉ đồng vừa nhắc.   Hoạt động từ thiện là nếp văn hóa đẹp, thời nào cũng có, quốc gia nào cũng có. Nó duy trì, khơi dậy tình yêu thương con người qua những việc làm giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, bất hạnh, đóng góp xây dựng quê hương... Tuy nhiên, không phải là hoạt động từ thiện nào cũng xuất phát từ mục đích tử tế.   * Thở nhỏ, theo mẹ ra chợ, tôi hay đứng xem ăn mày. Những bà nông dân lam lũ, ra chợ bán mớ rau, củ khoai nhưng cũng bỏ vào cái mê nón rách của anh què lê ở chợ năm xu, một hào, có khi chỉ 1, 2 xu. Cũng có người bỏ vào một củ khoai đã luộc chín. Có những người nông dân từ các huyện đói kém hơn xuống quê tôi ăn xin rong. Họ vào tận từng nhà kêu chúng em đói quá. Khiêm nhường xưng em vì họ biết thân phận của mình chứ họ cũng ngang tuổi bố mẹ tôi. Chúng tôi phải cho họ của khoai hay củ dong riềng mà mẹ cho để dành ăn giữa buổi. Sau này, những hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi mãi. Quê tôi hồi ấy, nhà ai cũng thiếu đói, chúng tôi đói suốt ngày, ăn khoai trừ cơm mà vẫn đói. Vậy mà ăn mày vẫn kiếm sống được. Khi ấy, tôi chưa có khái niệm gì về việc thiện, về lòng hảo tâm. Lớn lên tôi mới biết đến những cụm từ “lá lành đùm lá rách”, “lá rách ít đùm lá rách nhiều”. Những việc làm từ thiện ấy rõ ràng xuất phát từ tấm lòng thương yêu đồng loại, chẳng cần ai biết đến và cũng chẳng nghĩ nhằm tích đức gì cả mà chỉ để cho thanh thản cõi lòng.   Càng về sau, hoạt động từ thiện quy mô hơn. Ở vùng quê nào cũng có những người con đi làm ăn xa ở các tỉnh khác hoặc ở hải ngoại. Họ làm ăn gặp may mắn nên có của ăn của để và họ có nhu cầu chia sẻ, giúp đỡ người thân và giúp quê hương. Quê hương tuy nghèo khó nhưng đấy là nơi họ sinh ra và lớn lên cũng trong nghèo khó nhưng đầy ắp những kỷ niệm nên họ muốn có những việc làm trả nghĩa cho quê hương. Có người bỏ tiền ra làm cho thôn con đường bê tông, có người cúng chùa làng quả chuông hay xây hoặc tu bổ một hạng mục nào đó. Mỗi lần tôi về quê, đều đi qua cây cầu bê tông dài rộng ở đầu huyện, bắc qua con sông cái nghe nói của một Việt kiều nào đó ở Canada bỏ tiền ra xây.   Đó là làm từ thiện bằng tâm thiện.   *   Từ thiện nay không như từ thiện xưa. Đi lễ chùa, có đặt những hòm công đức, không bỏ hay bỏ ít bỏ nhiều chẳng ai để ý. Người công đức cũng chẳng cần ai biết đến. Rồi đến lúc, nhà chùa đón được ý khách, qui định ai công đức tối thiểu ở mức nào thì được cấp một cái giấy chứng nhận. Việc công đức ở chùa mất ý nghĩa dần từ đấy.   Trong vụ AVG, thấy báo chí nói, người nhà Phạm Nhật Vũ đi khắp nơi để xin xác nhận số tiền mình đã từ thiện, cung cấp cho tòa để được giảm tội.   Những năm gần đây, nếu để ý thì sẽ thấy, những người có chức quyền, giàu có tham gia làm từ thiện ngày càng đông. Một ông quan cấp huyện cấp tỉnh hoặc cao hơn, một ông giám đốc, một bà kế toán khi làm việc thì hưởng lương nhà nước, thường là mươi, mười lăm triệu/tháng nhưng khi về hưu có tài sản hàng trăm tỉ. Số này bỏ tiền ra làm từ thiện cũng khá hào phóng nhưng thử hỏi khối tài sản khổng lồ mà họ có được ở đâu ra nếu không tham nhũng? Giải thích hiện tượng này như thế nào?   Dù khó lý giải bằng khoa học nhưng người ta đều tin vào luật nhân quả. Nhiều khi luật này báo ứng đến hãi hùng làm cả người vô thần cũng phải dè chừng. Hẳn nhiều người đã biết cái chết đến của 3 người từng tham gia vào quá trình điều tra, xét xử vụ án Hồ Duy Hải mà dư luận cho là vụ án oan.   Ngày càng nhiều quan chức và những người giàu có hay đến viếng chùa và bỏ tiền cúng phật. Có người sau khi về hưu chuyên tham gia các hoạt động của phật giáo, chăm chỉ ngồi thiền như muốn quên đi quá khứ. Tôi cho rằng tâm lý của nhiều người trong số ấy là mong lấy thiện trừ đi ác vì hơn ai hết, họ là người biết rõ nhất việc làm thất đức của họ.   Có điều lạ là nhiều người giàu có, sẵn sàng bỏ tiền ra làm từ thiện nhưng giúp anh em, cha mẹ nghèo lại là chuyện vô cùng khó khăn. Có lẽ họ cho rằng Phật mới giúp được họ xóa được tội lỗi, tránh được quả báo chứ còn người thường thì không.   Vì vậy sinh ra tâm lý, vừa tham nhũng vừa làm từ thiện để được giảm tội vì lo trời phạt, thậm chí còn tính đến việc nếu bị phát giác sẽ được tòa giảm tội như trường hợp Phạm Nhật Vũ.   Việc làm từ thiện mà được giảm án là chuyện vừa xảy ra trong vụ AVG vì những người xử là những con người, họ cũng có bản năng, dục vọng của con người. Nhưng nếu cúng chùa mà giảm được tội, không bị quả báo, chẳng lẽ họ cho rằng, Phật cũng tiêu thụ của gian hay nhận hối lộ như băng đảng của họ?   Không có chuyện cứ việc làm điều ác, cứ việc tham nhũng rồi trích từ đó ra một phần làm từ thiện để yên tâm hưởng phần còn lại mong tránh được quả báo. Làm từ thiện kiểu đó không có gì đáng ca ngợi hay tôn vinh và cũng không tránh được luật nhân quả.  Việc từ thiện chỉ có ý nghĩa và đáng hoan nghênh khi dùng những đồng tiền chân chính của mình. http://ntuongthuy.blogspot.com/2020/01/lam-tu-thien-bang-ong-tien-ban-co-ang.html
......

Pages