2012

Wachstum und Stabilität in schwierigem Umfeld sichern

Deutschland ist Stabilitätsanker und Wachstumsmotor in Europa Deutschland steht wirtschaftlich gut da. Derzeit sind in unserem Land so viele Menschen in Arbeit wie nie zuvor - im Jahr 2011 über 41 Millionen. Dabei geht der Beschäftigungsanstieg zum allergrößten Teil auf das Konto von regulären, unbefristeten Vollzeitjobs. Die Arbeitslosenquote war zuletzt so niedrig wie seit 20 Jahren nicht mehr. Zudem ist die Jugendarbeitslosigkeit in Deutschland so niedrig wie nirgendwo sonst in der Europäischen Union. Möglich wurden diese Erfolge nur, weil unsere Wirtschaft dank guter Rahmenbedingungen und der enormen Leistungsbereitschaft der Arbeitnehmerinnen und Arbeitnehmer weiter wächst - im vergangenen Jahr um plus 3 Prozent. Aber ebenso muss gesehen werden, dass sich die wirtschaftliche Entwicklung derzeit aufgrund der weltwirtschaftlichen Lage abkühlt und für Deutschland nur noch ein geringeres Wachstum zu erwarten ist. Wachstum trotz Risiken sichern Deutschlands wirtschaftlicher Erfolg ist zudem gefährdet von den ständigen Forderungen nach mehr gut gemeinten Wohltaten, die mittelbar oder unmittelbar vom Staat und damit allen Bürgerinnen und Bürgern finanziert werden sollen. Jedem muss klar sein, dass das Wohlstandsniveau in Deutschland letztlich davon abhängt, was durch eine wettbewerbsfähige Wirtschaft erarbeitet wird: Erwirtschaften geht vor Verteilen. Das muss das Prinzip sein, an dem wir jeden Vorschlag messen. Wir müssen einen klaren ordnungspolitischen, wachstumsfreundlichen Kurs halten. Angesichts des schwierigen internationalen Umfelds ist eine wachstumsfreundliche Konsolidierung in Deutschland und Europa unverzichtbar. Der eingeschlagene Konsolidierungskurs bei den öffentlichen Haushalten in Deutschland wirkt und muss konsequent fortgesetzt werden. Dass der Gesamthaushalt in Deutschland 2012 ausgeglichen sein wird, zeigt, dass wir auf dem richtigen Weg sind. Auch beim Bundeshaushalt setzen wir die Konsolidierung konsequent um: 2013 wird die Schuldenbremse eingehalten - und damit drei Jahre früher als im Grundgesetz vorgeschrieben. Für das Jahr 2014 wollen wir einen Bundeshaushalt ohne strukturelles Defizit aufstellen. So schaffen wir Spielräume, um Bürgerinnen und Bürger zu entlasten und weiterhin Wachstum, Wohlstand und Beschäftigung in Deutschland zu sichern. Aufgabe der Wirtschaftspolitik ist es, Wachstumskräfte zu mobilisieren, Wachstumsbremsen zu verhindern und zu lösen und so Rahmenbedingungen zu sichern und zu schaffen, die den Wirtschaftsstandort Deutschland noch robuster und wettbewerbsfähiger machen. Allen Versuchen, den eingeschlagenen Konsolidierungspfad zu verlassen, neue vermeintliche Wohltaten zu verteilen oder dem deutschen Wirtschaftswachstum neue Hemmnisse in den Weg zu legen, muss eine klare Absage erteilt werden. http://www.bmwi.de/DE/Themen/wirtschaft,did=472946.html?view=renderPrint
......

Brief an Herrn Markus Löning

Herrn Markus Löning Beauftragter der Bundesregierung für Menschenrechtspolitik und Humanitäre Hilfe. Auswärtiges Amt 11013 Berlin Stuttgart, den 27.12.2012   Sehr geehrter Herr Löning,   zu allererst ein ganz herzliches Dankeschön für Ihren Einsatz für die Menschenrechte in vielen Ländern und kürzlich auch in Vietnam. Während europäische und auch deutsche Politiker bei Besuch autokratischer Staaten in der Regel Wirtschaftsinteresse vor Menschenrechte stellen, kritische Äußerungen in Menschenrechtsfragen im Gespräch mit den Machthabern vermeiden, haben Sie sich mit deutlichen Worten für die Freilassung aller politischen Gefangenen in Vietnam eingesetzt und die Aufhebung der Pressezensur gefordert. Ihrem mutigen und ungewöhnlichen Eintritt für Menschenrechte gehört uneingeschränkter Dank und Anerkennung der Menschenrechtsaktivisten in und außerhalb Vietnam.   Sie haben in Vietnam direkt erleben können, wie die vietnamesische Regierung den Internationalen Pakt über bürgerliche und politische Rechte (Zivilpakt) der Vereinten Nationen, den Vietnam selbst ratifiziert hat, missachtet und verletzt. Von der Pressemitteilung des Auswärtigen Amtes erfahren wir, dass Ihrem Wunsch mit Regimekritiker zu sprechen und ein Gefängnis zu besuchen, nicht entsprochen wurde. Das vietnamesische Regime offenbarte dadurch seine immense Angst vor einer Demokratisierung und weiß sich keinen anderen Rat mehr als den Dialog zwischen Ihnen und den Dissidenten zu verbieten.   Obwohl Sie die Demokratie- Aktivisten und die politischen Gefangenen nicht treffen durften, können Sie sicher sein, dass Ihre Worte für Freiheit und Menschrechte in die abgelegensten Gefängniszellen dringen und all diese aufrechten Menschen erreichen werden. Ihre Äußerungen zum Schicksal dieser Menschen sind Trost, Anerkennung und zugleich Ermutigung für deren Engagement für Demokratie, Freiheit und Gerechtigkeit in Vietnam.   Ganz aktuelle gibt es wieder neue Menschenrechtsverletzungen in Vietnam. Laut einer Meldung der BBC von 27.12.2012 wurde der bekannte Rechtsanwalt Le Quoc-Quan wegen angeblicher Steuerhinterziehung verhaftet. Aufgrund seines Engagements für eine pluralistische Gesellschaft in Vietnam wurde er vor einigen Jahren nach einem Studium in den USA bei Rückkehr nach Vietnam bereits für 100 Tage inhaftiert.   Zum bevorstehenden Jahreswechsel wünschen wir Ihnen fürs neue Jahr 2013 Gesundheit und Glück sowie viel Erfolg in Ihrem weltweiten Einsatz für die Menschenrechte und humanitäre Hilfe.   Mit freundlichen Grüßen   Dr.Hong-An Duong (Forum Vietnam 21)
......

Trận tuyến cuối năm = Niềm hy vọng cho năm mới?

Trong sự tất bật của những ngày cuối năm, giữa một rừng những biến cố, mà một vài sự kiện nóng bỏng, nổi bật của ngày hôm trước nhanh chóng bị những sự kiện nóng bỏng khác của ngày hôm sau che lấp; người ta, nhất là giới truyền thông, khó có thể dừng lại để chỉ chú mục vào một vài một sự kiện nào đó. Vì vậy, những bình phẩm, dư luận râm ran kéo dài cả tuần sau bài nói chuyện của đại tá Trần Đăng Thanh, sau mấy bài viết trên các tờ báo đảng của các ông Hà Nguyên Cát, Nguyễn Tiến Bình, Nguyễn Chí Vịnh,... cho thấy những vấn đề được họ nói hay viết ra vừa kể đều là những điều được dư luận chú ý đến nhiều nhất trong những cái “nhất” của năm qua. Tuy nhiên, nếu đi vào chiều dài của thời gian và chiều sâu của vấn đề thì lại có hai sự kiện khác mang tính tổng hợp và sơ kết (cho đến nay) của một chuỗi những biến chuyển tiệm tiến nhưng rất rõ rệt trong cuộc đấu tranh giữa độc tài và dân chủ, giữa nhà cầm quyền thiểu số và đại khối nhân dân. Và vậy hai sự kiện sắp được nêu ra sau đây không chỉ là sự kiện quan trọng trong năm, mà những diễn tiến kế tiếp của nó sẽ tiếp tục là những vấn đề quan trọng của Việt Nam trong nhiều năm trước mặt. Hai sự kiện đó là: 1/ Cuộc hội thảo khoa học phòng, chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong cán bộ, đảng viên hiện nay, được báo VietnamNet đưa tin dưới tựa đề “Nhận diện nguy cơ tan vỡ từ bên trong”, và 2/ “Lời Kêu Gọi Thực Thi Quyền Làm Người Theo Hiến Pháp tại Việt Nam” do những nhà trí thức hàng đầu của Việt Nam đưa ra trong tuần lễ cuối cùng của năm. 1/ Nhận diện nguy cơ tan vỡ từ bên trong.   Báo VietnamNet đã đặt tựa đề như trên cho bản tin về cuộc hội thảo “khoa học” phòng, chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong cán bộ, đảng viên hiện nay, do Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam, Tạp chí Cộng sản và Đảng ủy khối các cơ quan Trung ương tổ chức tại Hà Nội vào ngày 27 tháng 12 vừa qua. Tựa đề của bài báo như đã ngụ ý về sự thất bại trong những nỗ lực của đảng Cộng Sản Việt Nam trên mặt trận “chống diễn biến”. Từ chống diễn biến chung chung sang đến mức độ trầm trọng hơn “chống tự diễn biến”, rồi “tự chuyển hóa”. Từ nhiều năm qua đảng Cộng Sản Việt Nam đã gắn chặt sự tồn vong của họ vào kết quả “thắng – bại” trong mặt trận này. Do đó phân tích những khả năng chiến thắng và nguy cơ thất bại này sẽ cho thấy “vận mạng” của đảng ra sao. Khác với những bài bản chống diễn biến hoà bình của ban Tuyên Giáo Trung Ương từ trước đến nay thường chỉ hô hào chung chung và cảnh giác “sự chống phá của các thế lực thù địch”, buổi hội thảo này tập trung phân tích tình trạng suy thoái trong một bộ phận đảng viên lãnh đạo. Không những thế, ông Hữu Thọ (Nguyên Trưởng ban Tư tưởng văn hóa Trung ương) còn đề cập đến sự suy thoái của lãnh đạo ở cấp cao nhất. “Các thế lực thù địch” chỉ được gián tiếp nhắc tới qua việc phải “tăng cường đấu tranh phản bác các quan điểm sai trái, thù địch” như là một trong hàng loạt những biện pháp đấu tranh để ngăn chặn “những nguy cơ tự tan vỡ từ bên trong”. Về nguyên nhân gây ra tình trạng “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” thì buổi hội thảo đã xác định được là do: sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, sự xa rời mục tiêu lý tưởng của Đảng… tức là những điều đã từng được nói đến trong hàng trăm bài viết của ban Tuyên Giáo Trung Ương. Và vì vậy các biện pháp để phòng - chống cũng chỉ là những gì được hô hào xuông từ trước đến nay như “kiên quyết khắc phục những yếu kém trong quản lý kinh tế xã hội; tạo chuyển biến rõ rệt trong phòng chống tham nhũng; tăng cường đấu tranh phản bác các quan điểm sai trái, thù địch; phải có cơ chế kiểm tra, giám sát, cơ chế thực thi dân chủ…vân vân và vân vân. Sự xụp đổ của đảng Cộng Sản ở Liên Xô hơn hai thập niên trước đã được phân tích đổ lỗi cho vì lý do này lý do nọ, đồng thời đề cao về sự “tài tình, đúng đắn, vững mạnh” của đảng CSVN, được đăng trên báo Nhân Dân liên tiếp trong mấy số báo năm ngoái, dường như chẳng có tác động nào trong việc củng cố niềm tin của đảng viên các cấp vào sự bền vững của đảng như đảng mong đợi. Ngược lại còn khiến đảng viên nhận ra con đường đổ vỡ tất yếu sẽ đến đối với đảng. Kinh nghiệm xụp đổ này cũng được nhắc đến nhiều trong cuộc hội thảo. Dù có lý luận thế nào đi nữa thì một thực tế thuyết phục nhất vẫn được phơi bày. Đó là ở Liên Xô không có một chi bộ đảng cộng sản nào bị tan rã; không có một đơn vị quân đội hoặc công an nào rã ngũ, nhưng chế độ Sô Viết xụp đổ thì vẫn cứ xụp đổ. Một bài viết trên trang blog Cầu Nhật Tân (1) về buổi hội thảo này, thuật lại lời của một số nhân vật tiếng tăm như Trung tướng Vũ Hải Triều (Phó tổng cục trưởng Tổng cục An ninh II); bà Nguyễn Phương Nga, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao, về tình trạng “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”; mà blogger Cầu Nhật Tân gọi là cảnh “ông nói gà, bà nói vịt”, để đi đến nhận định rằng “đảng đang mất phương hướng nghiêm trọng”, và “chính những người hùng hổ nhảy ra đòi bảo vệ Đảng lại thể hiện sự tù mù, mâu thuẫn trong nhận thức về thực tế và nguy cơ” (của tự diễn biến và tự chuyển hoá). Chính vì tù mù, mâu thuẫn, mất phương hướng nghiêm trọng nên buổi hội thảo cũng chẳng đề ra được biện pháp nào khác ngoài sự lập lại những phương thức đã làm và đã thất bại, như “tuyên truyền giáo dục tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh, học tập theo tấm gương đạo đức Bác Hồ”; điều đã được làm từ gần chục năm nay, mà kết quả là đơn vị nào cũng đạt danh hiệu đơn vị “tiên tiến, vững mạnh”; hoặc giải pháp mà theo thiếu tướng Nguyễn Thanh Tuấn, Cục trưởng Cục tuyên huấn (Tổng cục chính trị) thì không có cách nào khác là mỗi cán bộ, đảng viên phải tự giác rèn luyện phẩm chất đạo đức của chính mình. Điều này thì đảng đã làm gần suốt năm qua, đặc biệt là mấy hội nghị trung ương, mà đáng chú ý nhất là hội nghị TW6, một hội nghị dài ngày nhất của 200 ông bà lãnh đạo cao nhất của đảng; kết quả không chỉ là con số không tròn trĩnh, mà còn đào sâu thêm hố mâu thuẫn, phân hoá trầm trọng giữa những quan chức chóp bu của đảng. Rồi sau đó thì ông “anh Tổng”, “anh Ba”, “anh Tư” tiếp tục hô hào xuông, làm đề tài đàm tiếu cho dân chúng. Chẳng biết đến hội nghị trung ương 7 họp vào tháng giêng sắp tới này đảng có cây đũa thần nào làm phép lạ cho sự sống còn của đảng không, chứ nếu nhìn vào mặt trận phòng, chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” thì sự thất bại của đảng đã thấy rõ, và hệ quả của nó sự xụp đổ của đảng như chính đảng đã tiên đoán. Hội nghị TW 7 vào tháng 1/2013 sắp tới, mà nghe nói mục tiêu là để bàn thảo xác định tiến trình đổi mới chính trị của Việt Nam sẽ tiếp tục như thế nào. Trong lúc Bộ Chính Trị đang đấu nhau rất căng về chương trình nghị sự cho hội nghị này (2). Nếu điều [nghe nói] này là đúng thì vẫn còn hy vọng cho sinh lộ của đảng. Sinh lộ duy nhất đó là dân chủ hoá như Miến Điện đã làm, để đảng CSVN cũng sẽ trở thành một đảng chính trị sinh hoạt bình đẳng với các đảng chính trị khác trong một thể chế dân chủ đa đảng. Dù đảng từ chối hay chần chừ dân chủ hoá để mua thời gian cho sự tồn tại của đảng thì các lực lượng đấu tranh của dân tộc cũng vẫn từng bước đẩy mạnh việc tạo dựng dân chủ trên đất nước. Một trong những buớc đó là “Lời Kêu Gọi Thực Thi Quyền Làm Người Theo Hiến Pháp tại Việt Nam”, được tập thể những nhà trí thức hàng đầu của Việt Nam đưa ra vào những ngày cuối năm.  2/ Lời Kêu Gọi Thực Thi Quyền Làm Người Theo Hiến Pháp tại Việt Nam Người ta còn nhớ trong một cuộc phỏng vấn của đài BBC vào cuối năm ngoái, giáo sư Nguyễn Huệ Chi đã xác định với lãnh đạo đảng CSVN rằng: “Nhân dân Việt Nam là những con người chứ không phải con bò”. Mà quả thật, có lẽ đảng CSVN chỉ coi người dân là những con bò nên họ đã từ chối không cho người dân Việt Nam được hưởng những quyền căn bản của con người mà chính họ đã ghi trên hiến pháp, cũng như đã cam kết với cộng đồng thế giới là họ sẽ tôn trọng. Bởi vậy, sau một năm xác định tư thế “là con người” của nhân dân Việt Nam nhưng đảng cộng sản vẫn chỉ coi tập thể gần 90 triệu người Việt Nam chỉ là đàn bò, nên giới trí thức Việt Nam đã phải đưa ra  “Lời Kêu Gọi Thực Thi Quyền Làm Người Theo Hiến Pháp tại Việt Nam” (lời kêu gọi) này. Có một vài dư luận coi đây chỉ là “đấu tranh bàn phím”, “đấu tranh kiến nghị” như từng xảy ra trước đây. Những dư luận này có lẽ chưa nhận thức được rằng sự kết hợp dưới bất cứ một hình thức nào trong một mục tiêu chung là bước khởi đầu bắt buộc phải có để có thể tiến hành đấu tranh tạo đổi thay. Đảng Cộng Sản Việt Nam không hề sợ và sẵn sàng tiêu diệt những cá nhân đơn lẻ không chiụ phục tùng họ, nhưng họ vô cùng lo ngại trước kết hợp, dù nhỏ hay lớn, dù ở hình thức hay thành phần dân chúng nào. Đó là lý do họ đã dùng đủ mọi cách, từ âm thầm và hung bạo đến công khai tung ra những sắc lệnh đòi triệt tiêu ngay những mầm mống kết hợp từ trong trứng nước. Trong suốt mấy chục năm cai trị của thế kỷ trước họ đã thành công trong ý đồ này. Bước sang thế kỷ 21, với sự phát triển của internet phá thủng màn bưng bít thông tin, tạo môi trường trao đổi tin tức, kiến thức và liên lạc dễ dàng, đặc biệt vì những ràng buộc song song với nhu cầu hội nhập thế giới, họ không thể duy trì tuyệt đối được sự toàn trị như trước nữa. Khai dụng cơ hội này, các lực lượng dân tộc nói chung và giới trí thức nói riêng đã dần dần nâng cấp các đòi hỏi lên từng bước một. Từ một vài cá nhân đơn lẻ lên đến những kết hợp nhỏ bé. Từ những kết hợp nhỏ bé cho một số biến cố nào đó lên những kết hợp lớn hơn, đến kết hợp trong và ngoài nước và quốc tế, đồng thời với việc mở rộng các lãnh vực đòi lại quyền và đòi một cách liên tục hơn. Ngoài ra cũng cần nhấn mạnh thêm, sự kết hợp cũng chính là nền tảng để tạo dựng sinh hoạt xã hội dân sự. Những vận động tài chính giúp đỡ gia đình các nhà dân chủ và gia đình các nạn nhân bị chế độ trù dập như gia đình anh Đoàn Văn Vươn trong năm vừa qua là những bước phôi thai của sinh hoạt xã hội dân sự. Trở lại với lời kêu gọi thực thi quyền làm người của giới trí thức đang được tiến hành, người ta đã thấy sự khác biệt rõ rệt so với những đơn thư, kiến nghị,... của những năm trước. Những đơn thư, kiến nghị trước đây thường chỉ nhắm vào một vài quan chức của đảng và cho mục tiêu nhỏ nào đó, như là hình thức để “xin sự từ tâm” của đảng cộng sản “cho” vấn đề hoặc cá nhân liên hệ. Ngược lại, lời kêu gọi lần này đã đi thẳng vào điểm cốt lõi “quyền làm người” được minh định trong hiến pháp; và hai điều luật phi pháp: điều 88 bộ luật hình sự và nghị định 38/CP, mà đảng CSVN đã dùng để trói buộc và triệt tiêu quyền làm người. Đối tượng của lời kêu gọi không chỉ nhắm đến một thành phần quần chúng, mà cả đồng bào, các chuyên gia pháp luật, sĩ quan binh sĩ quân đội và công an để cùng tạo áp lực lên giới lãnh đạo. Trong ngôn từ của lời kêu gọi, người ta không còn thấy những từ ngữ như “xin”, “thỉnh cầu”, “thỉnh nguyện”; mà thấy từ ngữ “yêu cầu” một cách dõng dạc, thể hiện tư thế của những người chủ thật của đất nước đang đứng đúng ở vị trí của mình. Ngoài ra, vài điểm khác không thể bỏ quên được trong hình thức của lời kêu gọi lần này là đông đảo những người ký tên, ký công khai, hoàn toàn hợp pháp, và hoàn toàn bất bạo động.  3/ Tiến trình đấu tranh tạo đổi thay của dân tộc Việt qua các diễn biến nêu trên. Nếu nhìn lại mấy năm gần đây, có lẽ nhiều người sẽ bất ngờ khi nhận ra đã có những chuyển biến vô cùng to lớn, đôi khi vượt qua sự mong đợi của mọi người. Những tiến trình có vẻ như tiệm tiến nhưng thực ra đã diễn ra với tốc độ khá nhanh và trong nhiều lãnh vực rộng lớn nếu so với khoảng thời gian 15 năm trước đây. Năm 1996, 1997 những cuộc biểu tình nhiều ngàn phật tử ở Huế, những cuộc nổi dậy lớn của nông dân ở Thái Bình, Xuân Lộc, mà tầm vóc vượt qua khỏi địa bàn của một huyện,... tất cả đều đã mau chóng bị dập tắt lịm, gần như không để lại một tiếng vang nào. Một vài lên tiếng của các ông Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Lê Hồng Hà,.... chỉ tạo nên những những gợn sóng nhỏ, trong khi đó thì những nhà đấu tranh vừa kể bị kẻ cầm quyền tùy tiện trù dập. Bước sang thế kỷ 21, khoảng 8, 9 năm trước đây, lớp người đấu tranh của thế hệ trẻ hơn bắt đầu xuất hiện, và cứ thế theo thời gian hết lớp này sang lớp khác, lớp sau đông hơn, trẻ hơn; bất chấp sự đàn áp nghiệt ngã của nhà cầm quyền. Đồng thời những mạng lưới hỗ trợ đấu tranh trên khắp thế giới cũng được hình thành mỗi ngày một đông hơn, hoạt động hiệu năng hơn. Cho đến nay, với sự phát triển của internet, của mạng xã hội; sự thông tin, nối kết, vận động càng nhanh chóng và rộng lớn hơn. Đặc biệt chính sách Hèn với giặc – Ác với dân của lãnh đạo CSVN trước âm mưu xâm lược, lấn chiếm của Trung Cộng đã nhanh chóng phá vỡ một vài dị biệt để khối quần chúng trong và ngoài nước kết hợp làm một. Trong bối cảnh đó, việc đảng cộng sản đang phải đối đầu với nguy cơ tan rã từ bên trong, việc vận động nhiều thành phần quần chúng gia tăng áp lực từ bên ngoài để đòi hỏi chế độ phải thực thi nhân quyền, đều là những tiến trình tuần tự trong cuộc đấu tranh không cần vũ khí của dân tộc. Tuy chưa bao giờ đảng Cộng Sản Việt Nam dám nhìn nhận, nhưng những thực tiễn được đưa ra thảo luận trong cuộc hội thảo “chống tự diễn biến”, chống “tự chuyển hóa” đã cho thấy một nhận thức “mật” trong nội bộ đảng ở tầng cao nhất. Đó là tiến trình bước dần đến dân chủ là xu thế của thời đại và không thể đảo ngược được, đảng chỉ cố sức làm chậm lại để kéo dài tuổi thọ chế độ thêm được năm nào biết năm đó. Sự soi mòn, rệu rã đang lan ăn dần vào các cột trụ chống đỡ chế độ ngày một nhanh hơn. Cột trụ trí thức vừa chính thức rời vị trí công cụ cho Đảng để làm lực lượng phục vụ cho quyền của dân tộc. Các cột trụ kế tiếp sẽ là gì? Cán bộ công nhân viên? Quân đội? Với phương tiện internet, với sự nỗ lực của nhiều cá nhân, tập thể, nhiều thành phần quần chúng, cuộc chiến phá thủng màn bưng bít thông tin đã giành được những thắng lợi to lớn, tác động lớn lao vào việc đánh thức lương tâm của nhiều đảng viên cán bộ; đồng thời vô hiệu hóa phần lớn công cụ truyền thông báo chí của chế độ. Một môi trường “tự do tư tưởng” trên diễn đàn ảo từ đó cũng được hình thành. Những cuộc xuống đường chống Trung Cộng xâm lược, những cuộc biểu tình của dân oan cũng tạo tác động thuyết phục không kém đối với cột trụ công an, cột trụ hành chánh của chế độ. Những thú nhận của một số công an, cán bộ bộc bạch rằng họ chỉ miễn cưỡng làm nhiệm vụ mà cấp trên buộc phải làm, chứ họ không muốn hà hiếp những người bị bắt, đã phần nào chứng tỏ hiệu năng của nỗ lực tạo đổi thay của cả dân tộc.   Những sự kiện trên và nhiều nỗ lực đấu tranh khác chưa được để cập đến trong bài viết này đã cho thấy một số kết quả quan trọng: 1/ Uy quyền và khả năng kiểm soát xã hội của chế độ đang co rút đáng kể chỉ trong một thời gian ngắn. 2/ Sự co rút đó đã làm một số quần chúng tích cực hơn trong những đòi hỏi quyền lợi, mở ra nhận thức phải có đấu tranh thì mới bảo vệ được chính mình cũng như bảo vệ nhau. 3/ Nhiều kinh nghiệm đấu tranh mà không cần súng ống đã được thu thập, đặc biệt trong các hành động chung, từ các bản lên tiếng trên mạng đến các cuộc biểu tình trên đường phố. Tóm lại, qua kiểm điểm hai biến cố nổi bật cuối năm của hai phía: chế độ độc tài và đại khối người Việt đấu tranh cho “quyền con người” của mình, người ta đã có thể thấy nhiều tia hy vọng cho năm 2013 trước mặt. ==========   Ghi chú: (1) Cầu Nhật Tân, Bảo vệ Đảng, chống diễn biến: ông nói gà, bà nói vịt (http://caunhattan.wordpress.com/2012/12/28/bao-ve-dang-chong-dien-bien-ong-noi-ga-ba-noi-vit/) (2) Cuộc chiến Ba-Tư vẫn còn tiếp diễn: Việt Nam sẽ rơi vào quỹ đạo của Trung Quốc hay đi theo con đường Myanmar? (http://danluan.org/tin-tuc/20121227/cuoc-chien-ba-tu-van-con-tiep-dien-viet-nam-se-roi-vao-quy-dao-cua-trung-quoc-hay)
......

Thánh lễ cầu nguyện cho công lý và hòa bình

VRNs (31.12.2012) – Sàigòn – “Những người đang tuổi trung niên chấp nhận hy sinh sự nghiệp, hy sinh hạnh phúc gia đình, những bạn trẻ đang tràn trề sức sống, hy sinh tương lai, hy sinh tất cả để tranh đấu cho tự do dân chủ, cho nền độc lập quốc gia, cho toàn vẹn lãnh thổ. Đó chính là niềm hy vọng của dân tộc, của tổ quốc trong hoàn cảnh bi đát hôm nay”. Cha Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh, dòng Phanxicô đã nói như trên khi giảng trong thánh lễ cầu nguyện cho công lý hòa bình tại nhà thờ Gx Đức Mẹ HCG Sàigòn, lúc 20 giờ ngày 30.12.2012. bai giang thanh le Thánh lễ do cha Antôn Lê Ngọc Thanh chủ tế. Cha Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh, dòng Phanxicô giảng. Đồng tế còn có cha Anrê Đỗ Xuân Quế thuộc dòng Đaminh, 4 cha trong tu viện DCCT Sàigòn, hơn 1000 giáo dân. Ngoài ra cũng có một số người không phải là tín hữu Công giáo tham dự. Trước thánh lễ, cha Giuse Đinh Hữu Thoại thông báo cho cộng đoàn những ý cầu nguyện trong thánh lễ, cụ thể: Cầu nguyện cho các blogger ở Sàigòn tiếp tục bị xét xử bất công. Cầu nguyện cho các thanh niên Công giáo và Tin lành sắp bị đưa ra xét xử tại Nghệ An vào đầu tháng 01.2013. Cầu nguyện cho gia đình luật sư Giuse Lê Quốc Quân. Cầu nguyện cho những nạn nhân của công an, những người bị chết oan. Và ngài cũng nhắc cầu nguyện cho chính những người có quyền lực trong tay đang ra những đau khổ cho người khác. Thánh lễ cầu nguyện cho công lý và hòa bình luôn thu hút được đông đảo anh chị em tham dự Thánh lễ do cha Antôn Lê Ngọc Thanh chủ tế và cha Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh, OFM giảng lễ. Bài giảng của cha Nguyễn Ngọc Tỉnh trong thánh lễ đã “vượt ra khỏi cái gia đình nhỏ bé của mỗi chúng ta để nói đến một gia đình rộng lớn hơn, đó là quê hương, là đất nước, là tổ quốc, là dân tộc.” Nhìn sang các nước dân chủ như Anh, Mỹ, cha Ngọc Tỉnh nhấn mạnh: “Quyền lợi của đảng phái phải dành chỗ cho quyền lợi thiêng liêng của quốc gia.” Sau khi đã nhắc tới một số nhân vật như Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, cha Ngọc Tỉnh lặp lại một số tâm tình của nhà văn Chu Mạnh Hảo, nhà thơ Đỗ Trung Quân…nói về lòng yêu nước, về “nỗi đau” khi bị chính người đồng bào đánh đập trong những lần họ xuống đường bày tỏ lòng yêu nước chống Trung Quốc xâm lược. Đề cập đến những mẫu gương hy sinh vì quê hương dân tộc, cha Ngọc Tỉnh nhắc trược tiếp đến một số nhân vật với những thế hệ già trẻ đang bị chính quyền đe dọa, đàn áp, cầm tù. Ngài cũng nhắc tới hai giám mục như tấm gương về lòng yêu nước: Đức Hồng Y Phanxicô X. Nguyễn Văn Thuận và Đức Cha Vinhsơn Nguyễn Văn Long thuộc Úc Châu. Trước khi ban phép lành cuối lễ, các cha đồng tế và cộng đoàn đã hướng về hang đá Giáng Sinh đọc kinh cầu nguyện cho nước Việt nam được công bằng và tự do bằng 3 kinh Kính Mừng, kinh Lạy Nữ Vương, 1 lời cầu với Đức Mẹ HCG và 1 lời cầu với Tổng lãnh thiên thần Micaen. Thánh lễ kết thúc lúc 21 giờ 30. Khi mọi người ra về, mỗi người nhận được một tấm card hướng dẫn cầu nguyện cho nước Việt nam được công bằng và tự do. Theo cha Antôn Lê Ngọc Thanh, từ khi Truyền thông Chúa Cứu Thế kêu gọi mọi người “Cầu nguyện cho Việt nam được công bằng và tự do”, đến nay đã có hơn 10.000 tấm card được phát ra. Một số anh chị em không phải là Công giáo cũng thường xuyên tới tham dự thánh lễ cầu nguyện cho công lý và hòa bình vào mỗi Chúa nhật cuối tháng PV.VRNs
......

Nhật ký Tô Hải về 12 ngày đêm B52 ném bom Hà Nội

TỚ, "KHÁN GIẢ" CỦA 12 NGÀY ĐÊM ĐÁNH NHAU VỚI B52 XIN...CÓ Ý KIẾN! Mấy hôm nay, các phương tiện truyền thông lề đảng liên tục đăng bài, đưa hình ảnh, tổ chức cho các nhân chứng lịch sử phát biểu về cái «chiến dịch Điện Biên Phủ Trên Không» cách đây 40 năm! Thôi thì đủ thứ tài tình của Đảng ta về chiến lược, chiến thuật, nào là về nghệ thuật quân sự, nào là 4 mũi giáp công để đánh thắng trận Điện Biên Phủ Trên không, nào là buộc Đế Quốc Mỹ và tay sai phải ngồi vào bàn hội nghị ký kết «Hiệp định Lập Laị Hòa Bình và Chấm dứt chiến Tranh ở Việt Nam», buộc quân Mỹ phải «rút lui nhục nhã», tạo điều kiện cho cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam đi đến thắng lợi hoàn toàn... Chao ôi! Toàn những lời lẽ đã được viết trên sách vở báo chí của họ cả 40 năm qua! Một chứ mười thằng Mỹ mà gặp phải cái sự tài tình vô biên của «Bộ Chính Trị Đảng ta» thì cũng đi tiêu luôn! Cho nên, hôm nay Đảng được quyền làm vua, muốn gì được nấy, bất khả xâm phạm là cái lẽ thường tinh! Thằng nào phủ nhận cứ là chộp đi tù hết! NHƯNG KHÔNG! Không phải như thế! Tớ, nhân danh một người có cái đầu biết nghĩ, có cái tim biết rung động, và có cái «gan» dám nói ra những điều mà khối người nghĩ như tớ mà chẳng dám hé môi, xin tuyên bố: Theo tớ:CHIẾN DỊCH 12 NGÀY B52 DỘI BOM MIỀN BẮC VIỆT NAM KHÔNG HỀ CÓ MỘT MỤC ĐÍCH QUÂN SỰ NÀO! Mỹ cũng chẳng muốn tiếp tục tham chiến, mà ta cũng chẳng mong tiêu hao bớt không lực Hoa Kỳ để đọ tài nghệ thuật quân sự làm gì! Tất cả chỉ nhằm mục đích là kéo phái đoàn Lê Đức Thọ trở lại Paris để ký kết cho xong cái Hiệp Nghị đã hoàn chỉnh và ký tắt, trừ một điều khoản chưa thống nhất mà quan trọng bậc nhất là «phía Mỹ phải bồi thường chiến tranh với số tiền là...tỷ ??? đô-la....». Chính cái sự bế tắc tạm thời này mà hai bên đều tạm nghỉ, để chuẩn bị một «ván cờ chính trị bằng ...bom đạn» cuối cùng, mà nguời Mỹ đang nóng lòng chấm dứt ngay cái cuộc dính líu "tốn kém tiền bạc và mạng người nhất trong lịch sử của nước Mỹ". Trong cái tháng 12/1972 đó, chẳng phải chỉ có những cán bộ tuyên huấn như tớ, không ai là cán bộ nhà nước ở miền Bắc mà không phải học qua chiến lược, chiến thuật «Bốn mũi giáp công» của Đảng ta! Nghĩa là: Trên chiến trường càng đánh mạnh thì trên bàn hội nghị càng dễ cho "ta"... mặc cả. Cú 4 mũi giáp công lần này không ngờ lại được chính người Mỹ mang áp dụng ngay vào những ngày cuối tháng 12 năm 1972! Chiến trường miền Nam chưa dọa được nổi ai thì ở miền Bắc, Nixon đã ký lệnh tiến hành ngay chiến dịch «Linebacker 2» đe dọa «đưa miền Bắc VN trở lại thời kỳ đồ đá» như H. Kissinger đã công khai báo trước!(«push the Viet Nam to the Stone age»)! bằng cuộc tấn công từ trên trời suốt 12 ngày đêm bằng đủ loại máy bay gồm cả B52 rải thảm ở trên 140 địa điểm của 5 thành phố! Chỉ riêng Hà Nội, 67 xã ngoại thành (nặng nhất là Yên Viên), 19 trận địa tên lửa, 14 trận địa phòng không, 8 sân bay đã bị dội 36.000 tấn bom. Làm chết (theo "ta") là 4025 người và (theo Mỹ) là 2200 trên 5 tỉnh bị bom B52, mà chỉ riêng Hà Nọi là...1.318 người! Thiệt thòi về vật chất, cầu đường, kho tàng quả là to lớn nhưng so với khối lượng hơn 36.000 ngàn tấn bom đổ xuống (bằng tất cả số bom Mỹ đã đổ xuống hai miền VN từ 1961 đến 72) thì sao cái số người chết lại quá ít thế nhảy? «Thằng Mỹ có mắt như mù», «B 52 là bê quăng sai» (*) thật sao? Trường quân sự Mỹ đào tạo ra toàn thứ vô tích sự thua cả một anh nông dân chính cống Thái Bình lái máy bay sao? Là người chứng kiến từ đầu đến cuối không sót một trận nào trên một sân thượng đường Quan Thánh của nhà đạo diễn điện ảnh Đỗ Ngọc: tớ xin nói thẳng một điều mà người ta sợ chạm đến nhất, ĐÓ LÀ: TRƯỚC SAU NHƯ MỘT KHÔNG QUÂN MỸ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐÁNH VÀO KHU DÂN SỰ! Điều này giải thích tại sao dân Hà Nội trong đó có tớ thì.., «dù ai đi đâu thì đi, Quyết tâm ở lại một ly không rời!». Trong những ngày mà người ta hô hoán lên, tưởng như Hà Nội sắp bị san thành bình địa ấy, tớ và bạn bè, đặc biệt những anh em trong dàn nhạc của xưởng phim truyện (ngày ấy còn trẻ hơn tớ nhiều nên nay chắc khối người còn sống) chắc không thể nào quên! Tất cả chúng ta đều ra ngồi ngắm cái «trò chơi nắn gân chết người» bên bờ hồ Tây ngay cạnh studio của xưởng, đúng vào những ngày thu thanh âm nhạc cho phim "Bài ca ra trận” của tớ (Đạo diễn Trần Đắc) Chẳng anh nào có lấy một cái hầm cá nhân! Anh nào cũng yên chí «Mỹ nó đánh có mục tiêu cả đấy!» hoặc "Nếu bị tên bay đạn lạc thì có đi sơ tán hay xuống hầm cũng chết vì...có số cả thôi"! Như ông Đại sứ Santini và cô nhân tình nào đó đã bị Thần chết điểm danh nên mắc phải «tên bay đạn lạc»! Chứ Sức mấy mà Mỹ nó dám làm cỏ cả gần trăm cái sứ quán! Có mà chính trị...Rồ! Cho nên: Cách tránh máy bay Mỹ tốt nhất chính là...ở lại Hà Nội! Thậm chí có nhiều gia đình cơm nắm, muối vừng lên cạnh hai sứ quán Liên Xô và Trung Quốc trải chiếu nằm la liệt suốt đêm ngày! Nói trắng ra rằng, Không lực Mỹ đã có lệnh nên cố tránh hết sức các mục tiêu phi quân sự. Một vài nơi như mặt sau phố Khâm Thiên, bệnh viện Bạch Mai đều do cảnh tên bay, đạn lạc, né tránh tên lửa, pháo cao xạ mà xảy ra. Chưa kể có đêm, khán giả đã chứng kiến cảnh lạnh người tên lửa ta vừa phóng lên bỗng vì sao chẳng biết không bay lên tới đích mà lại bay vòng cầu, rớt trúng một khu dân cư nào đó ở ngoại thành! Trừ bọn tớ, ai nghe nổ đùng trên đầu chẳng cho là... bom địch! Còn chuyện sơ tán ư? Có những bài phơi-ơ-tông viết cứ như thật của mấy anh ký giả «nghe kể lại rồi tán láo»...thì...đúng là không mấy ai biết được rằng: Hà Nội đã bắt buộc phải đi sơ tán từ lâu! Ngay gia đình tớ cũng có 3 nơi sơ tán vì 3 con phải đi theo 3 trường! Dân số Hà Nội lúc ấy chẳng còn được nửa triệu người. Đặc biệt qua bao năm sống dưới chế độ bao cấp sau "cải tạo XHCN", mất tất tần tật rồi, có ai còn gì đâu để mà thương tiếc! Có cái xe đạp là quý nhất với một cuốn sổ gạo và một nắm tem dầu, mỡ, đậu phụ, là...hấp lên đường! Chính cái không khí «hòa bình đến nơi rồi» đã làm nhiều người «hồi cư» sớm tí chút nên mới có chuyện một đêm 18/12/1971 di tản được 50 vạn người! Nhưng Trở lại nơi sơ tán mới đúng là tính chất của cái đêm đáng nhớ ấy! Chẳng cần lệnh liếc, chẳng cần phải tổ chức đội đoàn..., chẳng cần ai "lãnh đạo", mạnh ai thì cứ «vô tư» trở về nơi sơ tán! Ai có xe dùng xe! Ai chạy bộ thì chạy bộ!... Cho nên, các con đường dẫn ra khỏi thủ đô, tối hôm đó đều...«vui như trẩy hội»! Con nít vừa đi vừa chạy trên đường sáng trăng, đuổi nhau la hét om sòm. Tớ cũng cảm thấy rất vui khi trực tiếp chứng kiến cái cảnh này do cũng phải đưa đứa con út về nơi sơ tán vì nó cũng như nhiều học sinh khác cứ tưởng hòa bình đến nơi, nên nhân ngày nghỉ lễ, mò về Hà Nội thăm nhà! Nào ngờ! Nói phỉ phui, nếu Đế Quốc Mỹ chủ trương giết người thì chỉ đêm đầu tiên, nó có thể tiêu diệt cả ngàn người trên những con đường dẫn ra khỏi Hà Nội như chơi! Nhưng may thay, cho đến gần sáng, khi xuất hiện những chiếc ô-tô đủ loại đuổi theo đoàn người đi sơ tán tự động, mới các cháu "ưu tiên lên xe", tất cả không hề xảy ra một chuyện đáng tiếc nào! Vậy mà người ta cứ nói «phóng» lên sự thần kỳ của cuộc di tản trong một đêm của nhân dân Hà Nội dưới dự lãnh đạo và tổ chức tài tình cuả Đảng đã đập tan âm mưu của «Đế Quốc Mỹ»! Ôi! tuyên truyền nhồi sọ láo toét cho ba cái anh nông dân i-tờ-rít cách đây 40 năm nay mang ra diễn lại với dân Việt thời @ này! Đúng là họ ...liều thật ! Tóm lại VỤ 12 NGÀY ĐÊM, chính phía Mỹ đã dùng chiến thuật ĐÁNH ĐỂ ĐÀM của Việt Cộng một cách hiệu quả hơn «ta» chứ chẳng nhằm mục đích quân sự nào cụ thể! Và họ đã ép «Ta» phải trở lại Hội Nghị Paris bằng cái giá tiền, của, và sinh mạng của cả 2 bên không rẻ chút nào!Bản hiệp ước Paris vẫn được ký mà vẫn không có được sự đòi hỏi của phía Việt Nam là Bồi Thường Chiến Tranh! Chẳng thêm cũng như bớt được điều gì so với bản ký tắt do ông Sáu Thọ mang từ Paris về mà bọn mình đã phải học để mà..."quán triệt" để mà viết baì ca ngợi sự tài tình của Đảng-Bác (dù bác đã chết cả 3 năm rồi)! Không những thế, nó đã đánh dấu một thời kỳ lịch sử đau thương mới của dân tộc Việt: Đó là sự rút lui khỏi một cuộc chiến bị khoác cho là «xâm lược» của người Mỹ, để lại cho mảnh đất hình chứ S một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn thêm hơn ba năm nữa mang tên «Chiến tranh giải phóng» nhưng thực chất là cuộc chiến để cộng sản hóa khắp vùng Đông Nam Á này!!! Chính cái thắng lợi 1975 của những người cộng sản miền Bắc đã đưa cả dân tộc Việt này vào chỗ «không thể hòa hợp» cho đến hôm nay và...cho đến...«bao giờ...cho đến bao giờ!» bắt đầu từ cuộc «nắn gân nhau» bằng xương máu của hàng vạn con người...là như vậy đấy! Là nhân chứng lịch sử còn sót lại («eyes and ears witness»), mình càng thấy «đau» hơn khi người ta đã liều lĩnh bóp méo sự thật, để lừa gạt những thế hệ hôm nay và mai sau! Và mình quyết phải nói lên, dù mới chỉ nói ra được mới có 1/10 sự thật! Ai còn sống sót đến ngày hôm nay hãy bổ xung cho lớp trẻ hôm nay được rõ thêm kẻo cứ phải nghe mấy ông già, dù ít tuổi hơn mình, nhưng hầu hết đã lẩm cẩm hết hơi, đang lên Tivi nói ra những điều mà tớ bỗng dưng thấy cần phải viết ngay entry này./. (*) Tất cả những con số tớ đều tra cứu nghiêm túc từ Google (cả ta lẫn Mỹ)! Sức mấy mà tớ nhớ được! Tuy nhiên không tin thì các bạn cứ tra cứu mà xem. Còn nhiều chuyện hay vô cùng!  
......

Hà Nội tổ chức 40 năm chiến thắng “Hà Nội-Điện Biên Phủ trên không”

Hôm 29.12.2012, Hà Nội tổ chức trọng thể lễ kỷ niệm gọi là 40 năm chiến thắng “Hà Nội-Điện Biên Phủ trên không”. Đây là dịp để Hà Nội nhắc lại 'công ơn' của Liên Xô và Trung Quốc và tội ác của 'đế quốc Mỹ'. Nhân dịp này Bộ trưởng Quốc phòng CS Việt Nam, Phùng Quang Thanh, nhắc lại truyền thống quan hệ thời Chiến tranh Lạnh với Trung Quốc và Liên Xô cu Moscow cử Trung tướng Viktor Bondarev, Tư lệnh Không quân Liên bang Nga sang dự lễ còn Bắc Kinh chỉ cử một thiếu tướng là ông Vương Nghĩa Sinh, Phó Tham mưu trưởng Không quân của Quân Giải phóng. Khi đón phái đoàn Nga, Phùng Quang Thanh nói: “Thắng lợi của cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của nhân dân Việt Nam mà đỉnh điểm là chiến dịch 12 ngày đêm vào tháng 12-1972 có sự giúp đỡ chí tình, chí nghĩa của hàng nghìn chuyên gia, cố vấn quân sự Xô-viết.” Thanh cũng nhấn mạnh ý nghĩa của sự giúp đỡ chí tình, hiệu quả của bạn bè quốc tế, trong đó có Đảng, Chính phủ và quân đội Trung Quốc. Cũng nhân dịp kỷ niệm lớn này, Phùng Quang Thanh có bài đăng trên tạp chí Quốc phòng Toàn dân, đưa ra quan điểm dùng tinh thần “chống đế quốc Mỹ” vào bối cảnh hiện nay. Thanh lên án ‘Diễn biến hòa bình’ và coi đây chính là tiền đề cho một cuộc chiến tranh xâm lược nhắm vào Việt Nam trong tương lai tuy không nói rõ quốc gia chủ trương: “Đối với nước ta, các thế lực thù địch tiếp tục đẩy mạnh các hoạt động chống phá bằng chiến lược ‘Diễn biến hòa bình’ sử dụng các chiêu bài ‘dân chủ’, ‘nhân quyền’, ‘dân tộc’, ‘tôn giáo’, thúc đẩy ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’, hòng làm thay đổi chế độ chính trị ở nước ta; khi có cơ hội, chúng sẵn sàng phát động chiến tranh xâm lược.” Vì thế, Thanh nhấn mạnh tới nhiệm vụ hàng đầu của các lực lượng vũ trang Việt Nam thời gian tới là “chủ động đấu tranh làm thất bại chiến lược ‘Diễn biến hòa bình’ của các thế lực thù địch”, rồi sau đó mới là “các hành động xâm phạm chủ quyền, lãnh thổ của Tổ quốc”.
......

Blogger Nguyễn Hoàng Vi bị công an hành hung

DCVOnline - Bà Nguyễn Hoàng Vi, tức blogger An Đổ Nguyễn, sáng nay vì muốn đến tham dự phiên tòa phúc thẩm xét xửa ba bloggers Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải tại tòa án Nhân dân TpHCM, nên đã bị công an bắt về trụ sở công an phường Nguyễn Cư Trinh – quận 1. Ở đây, bà đã bị lực lượng công an đối xử rất thô bạo theo như lời tường thuật của chính bà. Nguyễn Hoàng Vi, sinh năm 1987, có một con trai nhỏ, là người hôm 02/10/2011 đã bị an ninh dàn cảnh gây tai nạn giao thông làm gãy rất nhiều răng và chấn thương mặt nghiêm trọng chỉ vì bà tham gia các hoạt động biểu tình chống lại những hành động bá quyền, ngang ngược của nhà nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (Trung Cộng) đối với các công dân và lãnh thổ Việt Nam. Ngay khi vừa về đến nhà, tuy còn rất mệt mỏi, Nguyễn Hoàng Vi đã dành cho DCVOnline cuộc trò chuyện sau đây. DCVOnline: Chào bạn Nguyễn Hoàng Vi, sáng nay lúc bị bắt, bạn đang ở đâu, làm gì? Nguyễn Hoàng Vi: Xin chào anh. Sáng nay, tôi bị bắt khi đang đi dạo chơi ở công viên đối diện Tòa án nhân dân Tp. HCM cùng với 2 người bạn là Vũ Sỹ Hoàng (Fb Hành Nhân) và anh Bách Việt. DCVOnline: Bạn có biết rõ là vào thời điểm các bạn “dạo chơi” đó, tòa án đang phiên xét xử phúc thẩm vụ án các bloggers Điếu Cày, Ba Saigon và Tạ Phong Tần không? Nguyễn Hoàng Vi: Thưa anh là tôi có biết chứ. tôi ra cốt để xem phiên tòa công khai xử phúc thẩm 3 bloggers. Nhưng mà phe an ninh đông quá, chẳng ai vào được, nên tôi đành dạo chơi ngoài công viên đối diện Tòa án thôi. DCVOnline: Tức là bạn khẳng định lực lượng công an bắt các bạn khi các bạn đang ở ngoài khuôn viên tòa án, không có hành động đòi hỏi được vào trong tòa và chỉ là đang dạo chơi trong công viên đối diện? Nguyễn Hoàng Vi: Đúng vậy thưa anh. DCVOnline: Vậy trong thời điểm đó, công viên ấy có đang bị phong tỏa không? Nguyễn Hoàng Vi: Gần như là phong tỏa hoàn toàn vì ngoài vài người già tập thể dục, khuôn viên công viên toàn người của công an và an ninh, còn lại thì không đến chục người quen. DCVOnline: Chuyện nhiều người bị bắt giữ, câu lưu trong thời gian có những sự kiện “nhạy cảm” diễn ra ở Việt Nam đã trở thành chuyện “bình thường", nhưng chúng tôi để ý đến trường hợp của bạn vì theo tin ban đầu cho biết, bạn đã bị đối xử “đặc biệt” trong thời gian bị câu lưu. Bạn có thể cho biết chi tiết về việc này? Nguyễn Hoàng Vi: Họ bắt chúng tôi như bắt thú. Trên xe, họ đánh chúng tôi rất nhiều và rất đau. Blogger Hành Nhân bị đánh tét miệng, rách quần. Xong, sau khi đưa tôi về đồn công an phường Nguyễn Cư Trinh - Q1, ban đầu họ cũng đánh tôi. Sau đó, họ cho người lột quần áo tôi, chỉ chừa đồ lót lại để quay phim. Tôi biết họ muốn làm nhục, nên vẫn giữ thái độ rất bình thản. Họ bỏ ra ngoài hội ý một lúc, sau họ quay lại tiếp tục lột hết những gì còn sót lại trên người tôi. Họ chọc tay vào phía dưới của tôi để tìm cái gì đó, mà làm gì có cái gì đâu mà tìm, chủ yếu là làm cho tôi đau đớn về mặt thể xác và tinh thần. Rồi đến trưa, họ cưỡng chế, mặc đồ lại cho tôi và cưỡng chế tôi về đồn công an phường Phú Thạnh, quận Tân Phú. Họ giữ tôi tại đồn công an này từ lúc hơn 12h trưa cho đến gần 7h tối mới trả tự do cho tôi. DCVOnline: Bạn vừa tả rằng “họ bắt chúng tôi như bắt thú”, bạn có thể mô tả lại chi tiết này không? Nguyễn Hoàng Vi: Một đám người nắm lấy tay chân của tôi quẳng vào xe. Một đám người khác chạy theo Hành Nhân túm lấy, đè cổ xuống đất, đánh đấm vào người, rồi nắm 2 tay, 2 chân khiêng đi như khiêng heo. Sau đấy tôi không thấy được gì nữa vì họ tống tôi lên xe trước rồi. DCVOnline: Bạn nói rằng bạn bị đánh khi về trụ sở công an phường Nguyễn Cư Trinh, vậy có bao nhiêu công an đánh bạn, đánh ở đâu, dùng gì để đánh? Nguyễn Hoàng Vi: Khi về công an phường Nguyễn Cư Trinh, có một tay an ninh mặc thường phục tống tôi vào một phòng làm việc khuất ở phía trong. Hắn đánh vào mặt rồi đánh vào 2 bên cổ, vai. DCVOnline: Người này đánh bạn khi đang đưa ra các câu hỏi hay thế nào? Nguyễn Hoàng Vi: Dạ không phải thế, vừa tống vào phòng là người này đánh tôi tới tấp vô điều kiện luôn. DCVOnline: Bạn kể rằng bạn bị “họ” lột quần áo, nhưng cụ thể để sự việc diễn biến đến mức độ đó là như thế nào? Nguyễn Hoàng Vi: Vâng, sau khi đánh tôi một chập, ông này ra ngoài hội ý với những người ở ngoài. Sau đấy, nhiều người quay trở lại phòng giam giữ tôi, một chị an ninh bảo tôi là họ nghi ngờ tôi giấu đồ vật phạm pháp trong người và đề nghị tôi cho họ xét người. Tôi trả lời là hãy mang tôi ra ngoài đường, trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ, tôi sẽ tự lột đồ để chứng minh sự trong sạch của tôi cho mọi người thấy. Tôi không đồng ý để họ tự xét rồi vu vạ tội lỗi cho tôi. Nhưng họ vẫn làm theo ý họ. Mấy người phụ nữ kềm giữ chặt tôi và lột hết quần áo trên người tôi, chỉ chừa lại đồ lót trong sự chứng kiến của cánh đàn ông và họ không quên bật camera lên quay lại. Thấy rõ ràng đây là một trò làm nhục tôi nên tôi rất nhẹ nhàng quay ra phía sau có tấm kiếng, chỉnh lại tóc tai rồi quay lại phía camera giữ thái độ điềm nhiên. Tôi chỉ thẳng vào camera mà nói to “Quay rồi thì nhớ mà đăng lên cho tôi và mọi người thấy được sự đê tiện của các người nha!” Xong tôi lại im lặng. Họ quay đã rồi kéo nhau ra ngoài hội ý tiếp. Tôi mệt mỏi vì chống trả lại sự cưỡng bức lột đồ của họ bèn nằm xuống nền nhà mà nhắm mắt lại để suy nghĩ về những việc họ đã làm. DCVOnline: Bạn vừa nói nữ cảnh sát thì lột đồ bạn, nam cảnh sát thì đứng chứng kiến? bạn có nhớ có tất cả bao nhiêu người ở đó? Nguyễn Hoàng Vi: Trong phòng thì khoảng 7-8 người, ngoài phòng thì rất nhiều. DCVOnline: Cả những cảnh sát trong và ngoài phòng đều nhìn thấy cảnh này? Nguyễn Hoàng Vi: Thưa, đúng thế ạ. Do quá mệt mỏi và nằm trên nền nhà nên cơ thể tôi bị lạnh và buồn nôn, tôi vào nhà vệ sinh. Một lúc, có 1 chị từ bên y tế quận 1 vào phòng vệ sinh hỏi tôi đã chồng con gì chưa rồi bắt tôi phải cởi bỏ quần lót để chị ấy khám. Tôi ngạc nhiên hỏi chị ấy muốn khám gì, chị ấy nói khám bệnh. Tôi nói tôi bị buồn nôn mắc gì khám bệnh ở đó, chị ấy nói buồn nôn có liên quan đến tiêu hóa nên phải khám ở đó. Tôi nói rằng ở đó chỉ liên quan đến những bệnh về tiết niệu và nói thẳng là ko cho khám và cũng lật bài của họ luôn. Tôi nói với chị ấy không nên xen vào việc này, hãy để những người chỉ đạo chị tự làm đi vì việc này trái pháp luật và trái lương tâm, đạo đức lắm. Chị ta đi ra ngoài từ chối chỉ đạo của những người kia nhưng những người kia vẫn cố gắng thuyết phục chị ấy làm. Tôi từ nhà vệ sinh đi ra nói với chị ấy không nên làm những việc như vậy, những con người kia dư khả năng làm việc đó, thậm chí hơn vì trước đó họ đã lột hết đồ và quay phim tôi thì còn gì mà ko dám làm. Cuối cùng, chị ấy tháo bỏ găng tay. Những người kia lại ra ngoài kiếm 2 cô y tế khác vào phụ họ làm việc đó. Họ khiêng tôi đặt nằm lên bàn… DCVOnline: Họ phải khiêng bạn? tại sao? Nguyễn Hoàng Vi: Vì lúc đó tôi đang ngồi bệt xuống đất, 2 tay ôm hết cơ thể, cố sức không cho họ làm việc đó. Sau khi đặt tôi lên bàn, 4 người phụ nữ, mỗi người ôm lấy 1 tay hoặc 1 chân tôi dang ra, cái thế giống bị tứ mã phanh thây hồi xưa khiến cơ thể tôi đau vì bị kéo căng ra. Sau đó họ dùng tay chọc vào bên dưới làm tôi rất đau. Trong lúc họ cưỡng ép tôi để “khám” như thế, tôi có dùng sức đạp họ văng ra, thậm chí đạp văng vào vách, rồi cũng có dùng tay cào cấu họ, kéo tóc họ. Nhưng mà tôi không cự lại 4 người. Và khi xong rồi, họ lấy quần áo mặc lại cho tôi nhưng tôi không chịu. Tôi nói cứ để tôi như thế này mà ra ngoài và đi về, đã dám làm thì đừng có sợ! DCVOnline: Người dùng tay chọc vào phần kín bên dưới cơ thể bạn là nhân viên y tế hay là cảnh sát? nam hay nữ? Nguyễn Hoàng Vi: Một nữ nhân viên y tế, đó là họ nói với tôi như vậy. DCVOnline: Và tất cả những diễn biến này, bạn có thấy ai quay camera lại không? Nguyễn Hoàng Vi: Tôi không biết nữa vì lo chống cự với họ, và thoáng thấy phía trên góc phòng có đường đi lên lầu, có 1 người an ninh nam đứng đó nhìn vào. Cái thế của tôi là bị đặt nằm trên bàn nên chỉ nhìn thấy rõ những thứ ở trên. DCVOnline: Từ khi bị dẫn vào trụ sở công an phường Nguyễn Cư Trinh đến khi xong vụ khám xét này là bao lâu? Nguyễn Hoàng Vi: Khoảng từ 9 giờ 30 sáng đến 12 giờ trưa, thưa chị. DCVOnline: Sau đó thì diễn biến như thế nào hả bạn? Nguyễn Hoàng Vi: Sau đó, họ bàn giao tôi cho an ninh quận Tân Phú, giữ tôi ở đồn công an phường Phú Thạnh, Q. Tân Phú cho đến gần 7 giờ tối. Tại đây, an ninh quận Tân Phú, công an phường và dân phòng đối xử tử tế với tôi DCVOnline: Có một cái ảnh đang lan truyền trên facebook chụp bạn đang mặc áo khoác ngắn màu xanh có một sọc ngang màu đỏ phần trên áo, ảnh này được chụp vào lúc nào? Blogger Nguyễn Hoàng Vi sau khi bị công an hành hung (Nguồn: OntheNet) Nguyễn Hoàng Vi: Cái ảnh đó là lúc tối sau khi họ trả tự do cho tôi, tôi đi thẳng đến nhà thờ để tạ ơn Chúa, xong gặp chị Bùi Hằng cũng đến và chị ấy chụp cho tôi. DCVOnline: Ảnh cho thấy bạn không mặc gì bên trong cái áo khoác này, vậy khi bạn được trả tự do thì quần áo bạn đâu? Nguyễn Hoàng Vi: Trong túi ni lon màu đỏ ạ. Tại họ lỡ mặc lại được nhiêu đó rồi, chứ dự định của tôi là họ lột được đồ của tôi là tôi sẽ cứ vậy mà đi về. Mà thậm chí, tôi còn tính đi thẳng đến bộ công an phản đối họ vi phạm nhân quyền nữa, nhưng lúc đó tiếc là tối quá rồi. DCVOnline: Khi bạn ra khỏi đồn công an phường Phú Thạnh, có ai đón bạn không? Nguyễn Hoàng Vi: Không, tôi tự đi bộ một đoạn, đón xe ôm qua nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế trên đường Kỳ Đồng. Từ đó đến nhà thờ tôi không thấy điều gì lạ hết DCVOnline: Bạn nghĩ gì và cảm nhận như thế nào nếu có một ngày nào đó, video clip được quay ở đồn công an hôm nay bằng cách nào đó bị tung ra ngoài? Nguyễn Hoàng Vi: Tôi mong điều đó xảy ra vì nó sẽ là bằng chứng hiện thực và đắt giá nhất để tố cáo hành vi vi phạm nhân quyền một cách nghiêm trọng ở Việt Nam hiện nay. DCVOnline: Những người trong bộ máy công an sáng nay khi thực hiện những hành vi như thế đối với bạn, thái độ của họ khi ấy theo ghi nhận của bạn là như thế nào? Nguyễn Hoàng Vi: Họ rất là hung dữ giống như là đang đối với kẻ thù vậy. DCVOnline: Hiện giờ, khi kết thúc cuộc trao đổi này, trạng thái tinh thần của bạn ra sao? Nguyễn Hoàng Vi: Tinh thần của tôi bây giờ thì đã ổn nhưng khi sự việc mới diễn ra thì lúc đó tôi rất bàng hoàng. Thật sự là lúc đó, tôi chỉ muốn lao đầu vào tường mà chết mẹ cho rồi nhưng mà vì nhớ lời Chúa dạy nên không chết được. DCVOnline: Cảm ơn bạn đã trao đổi với chúng tôi, cũng mừng là bạn đã lấy lại được tinh thần bình ổn. Riêng tôi, người thực hiện cuộc trò chuyện này, rất mong rằng đây là thử thách ghê tởm sau cùng bạn phải trải qua. © DCVOnline
......

Thực Phẩm Hữu Cơ

(VNC) Bác sĩ Người viết có một gia đình thân hữu rất lưu tâm tới vấn đề sức khỏe qua việc ăn uống. Nước dùng trong nhà phải được chưng cất. Thực phẩm phải năm mầu thuộc loại chứng nhận là "Organic Foods". Cứ như vậy từ nhiều chục năm nay và anh bạn rất vui vẻ nói rằng cả gia đình chưa bị đau ốm bao giờ. Người viết có dịp thăm viếng ở nhà anh bạn mấy ngày, quan sát nếp sống và thấy họ có vẻ khỏe mạnh, điều độ. Rồi mới đây đọc báo Mỹ thấy có quảng cáo "Organic Beef-It's What's Safe for Dinner" hoặc "Thịt bò tự nhiên của chúng tôi được nuôi toàn bằng chất hữu cơ ". Ấy là sau vụ Bệnh Bò Điên được phát giác mới đây ở tiểu bang Washington, nhiều người e ngại mắc bệnh khi ăn thịt súc vật này. Bèn hỏi thăm anh bạn để tìm hiểu thêm về vấn đề Organic Foods. Anh bạn giải thích."Organ" là một cấu trúc hoặc thành phần tự nhiên của động vật hoặc thực vật có công dụng cho một mục đích nhất định. Chẳng hạn tim gan, phổi, cành, rễ, trái. "Organic" là cái gì liên hệ tới các bộ phận của sinh vật. Về phương diện hóa học thì organic có phân tử Carbon. Còn chất inorganic thì không có Carbon, không có cấu trúc hoặc đặc tính của một sinh vật, như là đá, khoáng chất. Thực phẩm hữu cơ (Organic Food) còn được gọi là Thực Phẩm Tự Nhiên (Natural food) hoặc Thực Phẩm Lành Mạnh (health food), là vấn đề mà nhiều người rất quan tâm tới và đã được thảo luận từ lâu. Cách đây mươi năm, loại thực phẩm này chưa phổ biến và thường chỉ được bán ở các tiệm Health Food Lịch sử của Thực phẩm hữu cơ Vào đầu thế kỷ trước, khi phân hóa học được ồ ạt dùng để bón cây, đã có than phiền là hóa chất này làm giảm dinh dưỡng của rau trái, ngũ cốc. Rồi đến thập niên 1940, nông dân lại dùng phân bón thiên nhiên thì người ta tin rằng cây trái lớn lên bằng phân xanh, không hóa chất, đều tốt lành hơn. Tin tưởng đó vẫn tồn tại trong dân chúng cho đến bây giờ. Theo J.I. Rodale, cha đẻ của trồng trọt bằng chất hữu cơ ở Mỹ thì thực phẩm hữu cơ là nông sản không dùng thuốc trừ sâu bọ và phân bón hóa học. Với Bộ Canh Nông Hoa kỳ thì nông sản hữu cơ là do nuôi trồng mà không dùng hoặc dùng rất ít chất bón tổng hợp, thuốc trừ sâu bọ, chất điều chỉnh sự tăng trưởng và thức ăn phụ thêm cho gia súc. Để cây tăng trưởng, người ta dùng phân bón làm từ chất phế thải của động vật, thực vật thối rữa hoặc khoáng chất thiên nhiên Danh từ thực phẩm hữu cơ nghe không ổn, vì sinh động vật nào chả có chất carbon, dù là nuôi bằng chất hữu cơ hay hóa chất. Để chính xác, có lẽ phải dài dòng "Thực phẩm nuôi, trồng bằng chất hữu cơ". Ta cần phân biệt thực phẩm từ động vật và từ thực vật. Thực phẩm động vật hữu cơ là súc vật được nuôi ở vùng riêng biệt mà thức ăn nước uống không có một loại hóa chất nào như thuốc trừ sâu bọ trên đồng cỏ, hóa chất bón cỏ. Súc vật cũng không được nuôi cho lớn bằng kích thích tố tăng trưởng nhân tạo, các loại kích thích tố khác, dược phẩm, ngoại trừ thuốc kháng sinh để chữa bệnh 90 ngày trước khi làm thịt. Và cũng không được nuôi bằng các bộ phận của động vật khác. Còn thực phẩm hữu cơ từ thực vật thì phải là rau trái tưới bón bằng phân thiên nhiên chứ không phải hóa chất; diệt trừ sâu bọ bằng cách tự nhiên chứ không phải thuốc trừ sâu. Phân thiên nhiên lấy từ phân xác động vật, phân trộn gồm các loại cây cỏ mục nát. Diệt trừ sâu bọ phá mùa màng bằng sâu bọ khác, chim muông hoặc sức lực con người (bắt sâu). Thực ra, dù hội đủ các điều kiện trên, thực phẩm hữu cơ thế nào cũng vẫn có lẫn một ít thuốc trừ sâu bọ lan sang từ vùng đất lân cận hoặc sót lại trên đất đó từ trước. An toàn và phẩm chất thực phẩm hữu cơ Trong mươi năm vừa qua, mãi lực của thực phẩm hữu cơ đã tăng lên gấp mười lần. Khắp nơi trên thế giới đều có bầy bán thực phẩm này. Trước đây ít người biết tới chúng, nhưng ngày nay thì rất nhiều người mua về dùng. Câu hỏi thường được nêu ra là các thực phẩm này có tốt lành hơn thực phẩm nuôi trồng bằng hóa chất. Với các nhà sản xuất, họ nêu ra việc nông trại hữu cơ bảo vệ môi trường sẵn có của đất, không dùng hóa chất. Hữu cơ nông nghiệp áp dụng các phương tiện hoàn toàn thiên nhiên để đẩy mạnh sự đa dạng sinh thái, chu kỳ sinh học, làm đất phì nhiêu nhờ tác dụng của các sinh vật. Họ dùng rất ít các vật liệu từ ngoài nông trại để nâng cao sự hài hòa của môi trường. Vấn đề mà bây giờ nhiều người e ngại là trong thực phẩm có thuốc trừ sâu bo, kháng sinh, kích thích tố tổng hợp. Khi nhà nông dùng quá nhiều kháng sinh để gia súc mau lớn thì sẽ đưa đến sự quen nhờn của vi khuẩn với thuốc ở con người. Gia súc hữu cơ chỉ dùng kháng sinh khi nào chúng bị bệnh. Kích thích tố tăng trưởng cũng thường được dùng để súc vật mau lớn và như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt cho người tiêu thụ. Hữu cơ không dùng thuốc mau lớn này. Hữu cơ cũng không dùng phương pháp ghép chuyển di thể vì chưa có gì để bảo đảm sự an toàn của lối canh tác này. Nghiên cứu của Washington State University vào 19-4-2001 cho thấy trái táo hữu cơ chắc hơn và nhiều đường thiên nhiên hơn táo bón bằng hóa chất; nghiên cứu công bố trên Journal of Applied Nuitrition, 1993, cho thấy trái táo, lê, khoai tây có gấp đôi số chất dinh dưỡng của trái cây nuôi bằng hóa chất; nghiên cứu ở Đức cho hay hữu cơ có ít nitrate. Giới sản xuất quảng cáo rằng thức ăn của họ có phẩm chất tốt hơn loại nuôi trồng bằng chất tổng hợp và rất an toàn; rằng sản phẩm được chứng nhận hữu cơ đã hội đủ các tiêu chuẩn về nuôi trồng, chuyên trở, không có hóa chất độc hại; rằng thực phẩm hữu cơ có hương vị thơm ngon hơn vì hoàn toàn tạo ra do sự phối hợp của các yếu tố thiên nhiên. Nhưng cũng có ý kiến khác Theo Sir John Krebs, Chủ Tịch Food Standard Agency, chưa có chứng cớ khoa học nào chứng minh thực phẩm hữu cơ an toàn hơn, dinh dưỡng hơn thực phẩm nuôi trồng bằng hóa chất. Cơ quan French Food Safety, cơ quan Thực Phẩm Thụy Điển cũng đồng ý như vậy. Tường trình của Hội Consumer Association trên tạp chí "Which?" vào tháng 5 năm 2003 kết luận là các báo cáo về sự liên hệ giữa thực phẩm hữu cơ với ích lợi cho sức khỏe đều chưa thống nhất và cần được tiếp tục nghiên cứu. Mà nghiên cứu như thế nào? Đo lường chất dinh dưỡng gì? Đo khi thực phẩm mới thu hoạch tại vườn hay khi bầy bán ở chợ? Các nghiên cứu tại Michigan Experiment Station trong 10 năm, ở United States Plant, Soil and Nuitrition Laboratory, New York trong 25 năm và mấy năm nghiên cứu bên Anh đều cho là không có gì khác biệt giữa hai loại. Theo các nghiên cứu này, điều kiện chăm nuôi, thời gian sử dụng có thể đưa tới hương vị khác nhau. Chất dinh dưỡng như đạm, sinh tố , chất béo, khoáng trong cây trái là do hạt giống, thời tiết , mùa hái lượm quyết định phần lớn. Rồi lại còn thay đổi giá trị dinh dưỡng vì chuyên trở gần xa. Theo nhiều người thì thực phẩm nuôi dưỡng bằng chất hữu cơ hoặc hóa chất đều có giá trị dinh dưỡng như nhau. Phân bón nào cũng sửa soạn đất tốt chocây. Mà cây thì cũng chẳng phân biệt được là hưũ cơ hay tổng hợp. Thêm vào đó, rất khó mà so sánh mức độ dinh dưỡng của hai thực phẩm vì còn nhiều yếu tố khác như thời tiết, ánh nắng mặt trời, mưa gió, loại đất, di truyền ảnh hưởng tới tăng trưởng và chất dinh dưỡng của cây. Các ảnh hưởng này có lẽ cũng quan trọng như là phân bón. Chính quyền với thực phẩm hữu cơ. Ngày nay, đi chợ vào khu hàng bán đồ ăn, ta thấy có những món được dán nhãn hiệu "Certified Organic Foods". Dịch ra tiếng Việt mình sẽ là "Chứng nhận thực phẩm hữu cơ". Tại Hoa Kỳ, trước năm 1998, mỗi tiểu bang tự đặt ra quy luật kiểm soát thực phẩm hữu cơ. Đến năm 1998, đạo luật Organic Food Production Act ra đời. Chính phủ liên bang bắt đầu đưa ra những tiêu chuẩn và thực phẩm được bầy bán như Organic Food phải được Bộ Canh Nông chứng thực. Theo luật này, để được coi là organic, sản phẩm đó phải có ít nhất 50% thành phần là do hữu cơ tạo ra và không được có các chất thêm như nitrate, nitrites, sulfites. Kể từ 21/10/2002 nhãn hiệu chứng nhận Organic product đã xuất hiện trên một số thực phẩm. Việc dán nhãn này đã được Bộ Canh Nông Hoa kỳ nghiên cứu từ nhiều năm, theo sự yêu cầu của người tiêu thụ cũng như giới nông trại sản xuất. Nhờ đó khách hàng sẽ không bị nhầm lẫn vì khó mà phân biệt thực phẩm organic với thực phẩm nuôi dưỡng bằng hóa chất.. Nhãn hiệu được ghi theo nhiều thứ bậc khác nhau: -Nhãn "100% Organic" chỉ các thực phẩm không chứa một tí chất thêm nào; -Nhãn "Organic" là cho thực phẩm có trên 95% chất organic ; -Nhãn " Made with Organic Ingredients " chỉ món hàng có ít nhất 70% Organic Ingredients và không được có một chút sulfites nào; -Nhãn "Some organic ingredients" khi có dưới 70% Organic ingredients. Nhà sản xuất không được quảng cáo Organic nếu họ dùng hóa chất trong 3 năm trước khi thu hoạch. Vi phạm quy luật sẽ bị phạt vạ tới 10 000 mỹ kim cho mỗi lần vi phạm. Trước khi được công nhận là "Organic", chính quyền sẽ thanh tra nông trại coi xem sản phẩm và phương thức nuôi trồng có hội đủ các tiêu chuẩn đã đề ra không. Kết luận Là khách tiêu thụ, ta có quyền đòi hỏi được cung cấp thức ăn an toàn, bổ dưỡng. Vì thực phẩm xấu có thể là nguy cơ gây ra một số bệnh về ung thư, tim mạch. Với giới cung cấp thì việc sản xuất, chuyên trở, nấu nướng tại nhà hàng cần được chú ý để thực phẩm ít hóa chất không tốt, khỏi nhiễm độc, hư hao và an toàn vệ sinh. Theo ý kiến chung, tất cả thực phẩm đều ăn được và đều tốt cho sức khỏe con người, nếu biết cách dùng, dù là trồng bằng phân xanh hay phân hóa học. Mặc dù con nhiều ý kiến khác biệt, nhưng mỗi ngày mỗi thấy số thực phẩm organic càng nhiều, từ gà vịt organic tới rau trái organic, nước uống organic. Thực phẩm hữu cơ có một số lợi điểm như sau: *Có thể có ít thuốc trừ sâu bọ hoặc hóa chất khác. *Thịt động vật được nuôi trong môi trường thiên nhiên gần với con người hơn; *Thịt không có kháng sinh hoặc kích thích tố; *Aùp dụng phương pháp canh tác tự nhiên để đất trở lại mầu mỡ. Nhưng chúng cũng có một số trở ngại: *Giá đắt nhiều lần hơn thực phẩm thường; *Dễ hư hao và dễ nhiễm trùng; *Thực phẩm nhất là rau trái khi còn tươi nom kém hấp dẫn, nhỏ con; *Thu hoạch mùa màng thường ít hơn và sự chăm sóc cũng công phu hơn. Người mình vẫn thấy rằng rau bón hóa chất mọc nhanh, mạnh, nom rất đẹp nhưng ăn thấy nhạt nhẽo, không hương vị. Gia súc "chạy bộ" thả tự do ăn sâu bọ thì ngon, ngọt hơn và thịt không bở như gà vịt được thổi lớn bằng hóa chất, kháng sinh. Có người phát biểu là gia súc ta ăn bây giờ khác với con thú mà các cụ ta ăn vào đầu thế kỷ trước. Sao mà nhiều hóa chất trong thịt. Trong một chuyến xe đò về Hậu Giang, người viết nghe câu chuyện một cậu con điện thoại cho bà mẹ "mẹ ơi mua rau muống luộc cho con ăn tối nay nhé. Mà mua thứ lá có sâu đấy. Mấy thứ kia có nhiều phân hóa chất, ăn độc lắm mẹ ạ". Chả là ở bên mình, nông trại dùng phân hóa học vô tội vạ. Vì không được chỉ dẫn tường tận về cách dùng cũng như về các rủi ro. Thật quá nhiều rủi ro cho dân mình!!
......

Lời kêu cứu của gia đình luật sư Lê Quốc Quân.

ĐƠN KÊU CỨU KHẨN CẤP Kính gửi:      - Uỷ ban Công lý và Hòa Bình thuộc HĐGM Việt Nam; - Các Cha, các Thầy cùng Qúy tu sỹ nam nữ; - Tất cả các giáo dân và cộng đồng dân Chúa - Những ai yêu chuộng Công lý, Sự thật và Hòa bình; - Các cơ quan thông tấn báo chí trong và ngoài nước. Chúng con là thân nhân của các anh, chị Lê Quốc Quân, Lê Đình Quản và Nguyễn Thị Oanh, giáo dân giáo xứ Vĩnh Hòa, địa phận Vinh, hiện đang làm việc và sinh hoạt tôn giáo tại giáo xứ Thái Hà – Địa phận Hà Nội làm đơn này xin trình bày cùng toàn thể những anh chị em một sự việc như sau: Anh Lê Đình Quản là một giáo dân và là một doanh nhân, làm giám đốc công ty TNHH Thông tin tín nhiệm và Xếp hạng Doanh nghiệp kể từ năm 2004. Chị Nguyễn Thị Oanh là em con cậu và là người trợ lý của anh Quản. Về mặt xã hội, anh Quản và chị Oanh sống đúng mực, tuân thủ pháp luật, về tôn giáo, anh chị là những giáo dân đạo đức, luôn sống theo tinh thần Kitô hữu giữa đời thường.  Anh Lê Đình Quản Sáng sớm ngày 3/10/2012, có khoảng 50 công an từ phòng an ninh thuộc Công an Thành phố Hà Nội ập đến văn phòng công ty VietnamCredit tại số Phòng 1802 Tòa Nhà M3-M4 Nguyễn Chí Thanh – Hà Nội bắt toàn bộ buộc nhân viên ngồi im, với hành động thô bạo, họ mang anh Quản ra ngoài và bắt đầu lục soát toàn bộ văn phòng. Họ lấy đi toàn bộ hồ sơ, giấy tờ bản gốc và ổ cứng, máy tính của công ty với cáo buộc mồm là làm chính trị, làm cho blog “quanlambao”. Nhiều giáo dân đã đến tìm hiểu thì bị các công an phụ trách tôn giáo điều đến để ngăn chặn từ cầu thang. Cũng từ sáng sớm ngày 30/10/2012, khoảng 50 công an đủ tất cả các loại đã ập đến nhà riêng của anh Quản tại Phòng 409 Nhà M11 Láng Trung – Phường Láng Hạ – Quận Đống Đa – Hà Nội đọc lệnh và bắt anh đi. Mặc dù không hề có lệnh khám nhà nhưng công an cũng vào và lục soát căn nhà, lấy máy tính và một vài cuốn sách với cáo buộc là vi phạm vào Điều 161 Bộ Luật hình sự với cáo buộc là trốn thuế. Sự thật là công ty anh Quản với chưa đầy 50 nhân viên nhưng đã đóng thuế đầy đủ và liên tục. Chi cục thuế Quận Đống Đa đã đưa vào danh sách khen thưởng vì nộp thuế nhiều và đủ. Nghiêm trọng hơn, chiều ngày 05/12/212 công an Thành phố Hà Nội đã về tận quê là xứ Vĩnh Hòa giáo phận Vinh tìm bắt chị Nguyễn Thị Oanh là em con cậu của anh Quản ngay khi chị Oanh đang về quê để dưỡng thai và chăm sóc bố đang ốm. Hiện nay anh Lê Đình Quản đang bị giam tại trại tạm giam Số 3 – Xa La, Quận Hà Đông còn chị Nguyễn Thị Oanh đang bị giam tại trại tạm giam số 1 – Thành phố Hà Nội (còn gọi là Hỏa Lò). Ngay sau khi bị bắt giữ, gia đình đã làm đơn mời luật sư, theo điều 56 Bộ Luật tố tụng Hình sự thì cơ quan điều tra phải cấp giấy chứng nhận trong vòng 3 ngày kể từ khi nhận được giấy tờ hợp lệ, thế nhưng cho đến nay, các luật sư chúng tôi mời đều chưa được cấp giấy chứng nhận bào chữa. Việc bắt giữ và giam người đang mang thai là vi phạm vào Điều 88 Bộ Luật tố tụng hình sự; vi phạm vào Luật bảo vệ và chăm sóc bà mẹ và trẻ em. Ngoài ra theo tin chúng tôi nhận được thì thân nhân chúng tôi bị phân biệt đối xử trong trại giam. Đây là những việc làm vi phạm pháp luật Việt Nam, vi phạm nhân quyền trầm trọng, vi phạm các hiến chương về Nhân quyền mà Việt Nam đã tham gia ký kết. Sự việc gia tăng nghiêm trọng hơn, vào sáng ngày 27/12/2012, rất nhiều công an, an ninh đã bắt đi người anh cả trong gia đình là Luật sư Lê Quốc Quân trong lúc anh đang đưa con nhỏ đi học. Anh Lê Quốc Quân là luật sư, doanh nhân năng nổ trong việc đạo, là thành viên của Uỷ ban Công Lý-Hòa Bình giáo phận Vinh. Anh là chứng nhân về sự nhiệt thành trong công việc giáo hội qua những sự kiện Tòa Khâm Sứ và Nhà thờ Thái Hà.  Chúng tôi cho rằng rõ ràng có âm mưu chính trị chống lại gia đình chúng tôi nằm  sau các việc làm mờ ám của cơ quan Nhà nước, họ đã vi phạm hàng loạt quy trình tố tụng trong khi khởi tố, khám xét, bắt giam nhân thân chúng tôi. Cùng với vụ bắt giam hàng loạt các thanh niên Công giáo gần đây, chúng tôi tin rằng Chính quyền đang có đối sách và sự kỳ thị đối với những người có tôn giáo. Chúng tôi xin cậy nhờ lời cầu nguyện của tất cả những ai yêu mến sự thật, công lý và hòa bình; Chúng tôi kêu gọi sự quan tâm của các tổ chức, cơ quan truyền thông trong nước và quốc tế về trường hợp gia đình chúng tôi.  Gia đình chúng tôi xin hết lòng cám ơn ! NGƯỜI LÀM ĐƠN Mẹ của Lê Quốc Quân và Lê Đình Quản                 Chồng của Nguyễn Thị Oanh
......

Trí thức Việt Nam lại lên tiếng

Có những diễn biến quan trọng khiến tình hình chính trị Việt Nam tiến tới những bước ngoặc hiếm thấy trong hàng chục năm qua từ sau đổi mới, nhất là lời kêu gọi mang chữ ký gần 100 trí thức vào ngày 28 tháng 12. Từ kiến nghị tới thông báo… Người dân Việt Nam đã quen dần với những bản kiến nghị do trí thức trong và ngoài nước cùng đứng tên gửi tới các cấp cao nhất để yêu cầu thực hiện những điều mà không một lá đơn nào của cá nhân có thể viết hết. Nơi đầu tiên khởi phát những kiến nghị tập thể ấy là trang mạng Bauxit Viet Nam khi người trí thức cảm nhận việc khai thác mỏ Bauxit sẽ khiến đất nước đối đầu với những tai nạn tiềm ẩn mà hậu quả rất khó lường. Kiến nghị này tuy không được giải quyết một cách rốt ráo nhưng cũng đủ làm cho chính quyền thấy rằng sự chuyên chế không còn đủ sức mạnh để hăm dọa quyền được phát biểu của người yêu nước như thời kỳ trước đổi mới. Kiến nghị trả tự do cho TS Cù Huy Hà Vũ qua bản án không dựa vào Hiến pháp của tòa án Hà Nội cho thấy một lần nữa trí thức đã công khai lên tiếng. Chính phủ hoàn toàn thụ động trước những yêu cầu hợp pháp và chính đáng của người trí thức cũng như văn nghệ sĩ, nhà báo cùng những thành phần khác của xã hội như những blogger qua thái độ im lặng gần như tuyệt đối. Từ những kiến nghị không được phản hồi dẫn tới sự xuất hiện của một thông báo đòi được quyền biểu tình tại Sài Gòn của trí thức thành phố với thái độ không cần xem xét. Đó là cách ứng phó của trí thức đối với chính quyền khi họ cố tình im lặng trước tất cả nguyện vọng chính đáng của người dân. Bất kể họ là ai, bề dày chính trị thế nào, những chữ ký của họ như thách thức trực tiếp đến hệ thống chính trị đã và đang theo đuổi một chính sách bưng bít thông tin, tự cho mình có quyền tối thượng đối với vận mệnh dân tộc và quyết định trong tất cả mọi vấn đề phát triển đất nước. Từ kinh tế tới xã hội, từ ngoại giao đến chính trị, nhà nước không xem ý kiến của trí thức, văn nghệ sĩ, nhà báo như một lực đối trọng để điều chỉnh các chính sách của mình. …và kêu gọi cho đồng bào Những kiến nghị, thông báo ấy có số phận của những viên đá rơi vào biển đông. Người ký tên tuy thất vọng nhưng không hề tuyệt vọng và họ đã phản ứng. Một bản kêu gọi mới nhất vừa ra đời trên trang Bauxitvn vào ngày 28 tháng 12 đã xoay chuyển vấn đề một cách mạnh mẽ. Ngay tiêu đề của bản kêu gọi này đã đánh thức rất nhiều người, nó mang một nội hàm quan trọng mà từ trước tới nay chưa một tập thể nào đưa ra: "LỜI KÊU GỌI THỰC THI QUYỀN CON NGƯỜI THEO HIẾN PHÁP TẠI VIỆT NAM" Chỉ một giòng chữ nhưng nêu lên được sự bức thiết của vấn đề, đó là những người ký tên đã đòi hỏi nhà cầm quyền trả lại quyền "Con người" cho dân chúng mà trong bản kêu gọi được gọi là đồng bào. Từ "thông báo" đến "kêu gọi" là một bước rất dài. Họ, những người ký tên chấp nhận đối đầu khi bất chấp tới phản ứng của chính phủ. Đối tượng cũng thay đổi, từ lãnh đạo, chính quyền chuyển sang nhân dân, đồng bào. Sự kêu gọi rõ ràng mang hàm ý cách mạng. Kêu gọi không thụ động như thông báo mặc dù thông báo là bước đầu cho thấy họ không còn sợ hãi hay dè chừng. Khi mang hai chữ "Con người" ra trước dư luận trong và ngoài nước bản kêu gọi đã công khai tố cáo chính phủ Việt Nam không coi dân chúng là "Con người" theo hiến pháp qua các vụ đàn áp, bắt bớ, tống giam, sách nhiễu, đe dọa những "con người" ấy. Bản kêu gọi đòi hỏi nhà nước phải triệt để tôn trọng những điều căn bản của hiến pháp quy định cho "Con người" qua các quyền hạn mà nó đương nhiên được hưởng trong bất cứ thể chế hay chính phủ nào: tự do ngôn luận, tự do lập hội, hội họp, phát biểu ý kiến, tự do thông tin và biểu tình. Bản kêu gọi yêu cầu Quốc hội Việt Nam hủy bỏ Điều 88 Bộ luật Hình sự (BLHS) Việt Nam về “tội tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam”và Nghị định 38/2005/NĐ-CP của Chính phủ ngày 18/3/2005 “quy định một số biện pháp bảo đảm trật tự công cộng”. Bản kêu gọi đưa ra đúng vào ngày 28 tháng 12 là phiên xử phúc thẩm ba blogger Điếu Cày, Tạ Phong Tần và Anh Ba Sài Gòn. Ba người bị kết vào điều 88 bộ luật hình sự bởi những bản án bỏ túi. Bản kêu gọi tuy tập trung chưa đựơc 100 chữ ký nhưng nội dung quan trọng của nó làm người quan tâm đến vấn đề cốt lõi phải nín thở chờ đợi những diễn biến kế tiếp. Những điều luật vi hiến Không thể nghi ngờ gì về tính phản dân chủ của Điều 88 BLHS và nghị định 38. Hai con át chủ bài của nhà nước đã dùng để triệt tiêu mọi nỗ lực xây dựng đất nước bằng các đóng góp mà bất cứ xã hội dân sự nào cũng cần thiết: quyền phát biểu của người dân. Phó GS-TS Hồ Uy Liêm, Chủ tịch Liên hiệp các hội Khoa học kỹ thuật Việt Nam cho biết việc ông ký tên vào bản kêu gọi này:"Tôi nghĩ nhà nước sẽ suy nghĩ chứ còn khẳng định họ phản ứng tích cực ngay lập tức thì rất khó nói. Tất nhiên một nhà nước muốn phát triển thì còn nhiều cái. Phải sửa đổi rất nhiều thứ, nước nào cũng thế và đây là bước đầu để đàm bảo cho hiến pháp được thực thi một cách nghiêm chỉnh." Bản kêu gọi tuyên chiến với lập luận phản dân chủ của thể chế hiện nay. Nó như luồng gió thổi vào không khí oi nồng có thể gây thành đám cháy chính trị qua cách hành văn của một bài hịch, đầy hào khí của những người có lẽ phải:"Chúng tôi kêu gọi toàn thể đồng bào yêu cầu chính quyền các cấp phải bảo đảm thực hiện đúng các quyền con người của công dân đã được ghi trong Hiến pháp Việt Nam và các Công ước quốc tế mà Việt Nam đã tham gia.Chúng tôi đề nghị các luật sư, luật gia, giảng viên luật hãy giải thích sâu rộng quyền con người của công dân cho đồng bào, cho chính quyền, cho những lực lượng như công an, quân đội, dân phòng, cho các tổ chức thuộc Mặt trận Tổ quốc Việt Nam… để mọi công dân Việt Nam được hưởng những quyền con người như những dân tộc khác trên thế giới, để những giới chức Việt Nam tôn trọng và bảo đảm quyền con người cho đồng bào mình.Chúng tôi kêu gọi cán bộ, công chức, sĩ quan, chiến sĩ trong các cơ quan chức năng của Việt Nam tôn trọng và bảo đảm các quyền con người theo Hiến pháp Việt nam và Công ước quốc tế, không mù quáng tuân theo mệnh lệnh vi phạm quyền con người". Những kêu gọi này diễn ra sau khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và Bí thư Lê Thanh Hải cùng tỏ ra lo ngại về "tổ chức chính trị đối lập" nếu hình thành sẽ là biến cố lớn cho hệ thống cầm quyền hiện nay. Do đó bản kêu gọi chắc chắn sẽ gặp phản hồi từ nhà nước chứ không còn như viên đá rơi xuống đại dương như từng xảy ra. Ông Lê Công Giàu, nguyên Phó Bí thư thường trực Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh Thành phố Hồ Chí Minh, nguyên Phó Giám đốc Tổng công ty Du lịch Thành phố người ký tên trong bản kêu gọi cho biết:"Tôi nghĩ rằng việc chúng tôi làm nó cũng đơn giản và dễ hiểu. Nó cũng nói về cái quyền cơ bản của công dân phải được tôn trọng. Đìêu này đã được ghi trong hiến pháp rồi cho nên bây giờ chỉ là thực thi thôi.Vừa qua, qua những cuộc biểu tình hay những ý kiến đóng góp của nhiều người thì có hiện tượng những người đi biểu tình đó bị theo dõi, bị ngăn chận gây phiền nhiễu, rồi vô nhà. Như gia đình anh Mẫm công an đã xông vào trong nhà. Những quyền công dân như thế đã bị vi phạm.Những anh em ký vào văn bản này kêu gọi phải thực hiện những cái quyền cơ bản đó. Chúng tôi không có ý định thành lập một tổ chức đối lập vì không thể thành lập tại Việt Nam do việc xin phép các tổ chức dân sự rất khó khăn." Chỉ dấu quan trọng nhất trong bản kêu gọi này là đánh động sự thức tỉnh những con người đang phục vụ trong guồng máy. Phải chăng khi nào họ thức tỉnh "không mù quáng tuân theo mệnh lệnh vi phạm quyền con người" đó cũng là lúc đất nước sẽ đứng lên? Điều còn lại là hàng triệu người tuy có lòng nhưng chưa kịp ký tên sẽ làm gì nếu những chữ ký trên bản kêu gọi này gặp phải gông cùm, xiềng xích thậm chí vấy máu? http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/newest-calls-fr-intelligentsia-ml... LỜI KÊU GỌI THỰC THI QUYỀN CON NGƯỜI THEO HIẾN PHÁP TẠI VIỆT NAM Chúng tôi, những người Việt Nam ký tên dưới đây kêu gọi chính quyền và toàn thể nhân dân thực thi những quyền con người đã được Hiến pháp nước CHXHCN Việt Nam và những Công ước quốc tế mà Việt Nam tham gia ghi nhận và bảo đảm. Trong những quyền đó có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, quyền được thông tin, quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo Điều 69 Hiến pháp năm 1992 (được sửa đổi bổ sung năm 2001) và theo Điều 19, Điều 21, Điều 22 về những quyền dân sự và chính trị trong Công ước quốc tế mà Việt Nam gia nhập năm 1982. Trong Tuyên ngôn độc lập ngày 2/9/1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã nhấn mạnh những quyền con người phổ quát được ghi trong Tuyên ngôn độc lập năm 1776 của nước Mỹ và Tuyên ngôn nhân quyền và dân quyền của cách mạng Pháp năm 1791, khẳng định “đó là những lẽ phải không ai chối cãi được”. Trên tinh thần đó, chúng tôi yêu cầu Quốc hội Việt Nam hủy bỏ Điều 88 Bộ luật Hình sự (BLHS) Việt Nam về “tội tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam” và Nghị định 38/2005/NĐ-CP của Chính phủ ngày 18/3/2005 “quy định một số biện pháp bảo đảm trật tự công cộng”. Điều 88 BLHS quy định một cách mù mờ về tội danh tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam, thực chất là bóp nghẹt quyền tự do ngôn luận đã được Hiến pháp Việt Nam và Công ước quốc tế về những quyền dân sự và chính trị ghi nhận và bảo đảm. Việc người dân phản biện, phê phán Nhà nước, kiến nghị về luật pháp về chính sách, về bộ máy nhà nước… là những việc làm cần thiết và thường xuyên trong một nhà nước dân chủ, để xã hội tiến bộ. Nhưng với Điều 88 BLHS, công dân có bất cứ hành vi nào như vậy cũng có thể bị trừng trị. Nhiều công dân Việt Nam đã và đang bị khởi tố, truy tố, xét xử, bị án tù về tội danh này, khiến cho lòng dân bất bình, thế giới chê trách việc thực hiện nhân quyền ở Việt Nam. Nghị định 38/2005/NĐ-CP của Chính phủ ngày 18/3/2005 thực chất là một nghị định cấm biểu tình được ban hành trái thẩm quyền và có nội dung vi hiến. Theo các điều 50, 51 Hiến pháp 1992 (được sửa đổi bổ sung năm 2001), quyền con người, quyền của công dân là do Hiến pháp và luật quy định, tức do Quốc hội quy định. Chính phủ không có quyền quy định những quyền đó, càng không có quyền hạn chế, ngăn cản, thậm chí cấm những quyền đó. Ngay sau khi tuyên bố độc lập, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã ký sắc lệnh số 31 ngày 13/9/1945, trong đó đã khẳng định biểu tình là quyền cơ bản trong một chế độ dân chủ, công dân chỉ cần thông báo cho chính quyền địa phương trước khi tiến hành biểu tình. Đến nay sắc lệnh này chưa có luật nào hủy bỏ, mặc nhiên vẫn còn giá trị pháp lý. Nghị định 38 nêu trên vừa trái sắc lệnh này, vừa trái các quy định của Hiến pháp hiện hành và Công ước quốc tế về những quyền dân sự và chính trị, nên phải được hủy bỏ ngay lập tức. Chúng tôi kêu gọi toàn thể đồng bào yêu cầu chính quyền các cấp phải bảo đảm thực hiện đúng các quyền con người của công dân đã được ghi trong Hiến pháp Việt Nam và các Công ước quốc tế mà Việt Nam đã tham gia. Chúng tôi đề nghị các luật sư, luật gia, giảng viên luật hãy giải thích sâu rộng quyền con người của công dân cho đồng bào, cho chính quyền, cho những lực lượng như công an, quân đội, dân phòng, cho các tổ chức thuộc Mặt trận Tổ quốc Việt Nam... để mọi công dân Việt Nam được hưởng những quyền con người như những dân tộc khác trên thế giới, để những giới chức Việt Nam tôn trọng và bảo đảm quyền con người cho đồng bào mình. Chúng tôi kêu gọi cán bộ, công chức, sĩ quan, chiến sĩ trong các cơ quan chức năng của Việt Nam tôn trọng và bảo đảm các quyền con người theo Hiến pháp Việt nam và Công ước quốc tế, không mù quáng tuân theo mệnh lệnh vi phạm quyền con người. Thực thi và đảm bảo quyền con người tại Việt Nam là điều kiện không thể thiếu để xây dựng một nước Việt Nam “hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh”, có vị thế xứng đáng trên thế giới. Đó cũng là cách hiệu quả nhất để thực hiện hòa giải và hòa hợp dân tộc, như ý nguyện của toàn thể đồng bào. Để thực thi những quyền này, trước hết Quốc hội hãy hủy bỏ Điều 88 BLHS và Nghị định 38/NĐ-CP/2005, yêu cầu Chính quyền trả tự do cho tất cả những tù nhân công khai bày tỏ chính kiến của mình một cách ôn hòa mà đã bị quy vào tội danh theo Điều 88 BLHS. Một lần nữa chúng tôi kêu gọi toàn thể đồng bào quyết thực thi những quyền cơ bản của con người và buộc Chính quyền phải tôn trọng và bảo đảm những quyền đó. Để thể hiện sự hưởng ứng, chúng tôi mong đồng bào trong và ngoài nước tích cực tham gia và vận động ký tên vào Lời kêu gọi này. Chúng tôi tin tưởng rằng cuộc đấu tranh của nhân dân Việt Nam giành quyền con người ngày càng được nhân dân thế giới đồng tình và ủng hộ. Ngày 25 tháng 12 năm 2012 http://boxitvn.blogspot.de/2012/12/loi-keu-goi-thuc-thi-quyen-con-nguoi....   DANH SÁCH NHỮNG NGƯỜI KÝ TÊN KÊU GỌI THỰC THI QUYỀN CON NGƯỜI (ĐỢT 1 VÀ ĐỢT 2) http://boxitvn.blogspot.de/2012/12/danh-sach-nhung-nguoi-ky-ten-keu-goi....  
......

Phỏng vấn Ông Markus Löning, giới chức đặc trách nhân quyền của chính phủ Đức về chuyến công du Việt Nam vừa qua.

 TDTV: Kính chào ông Löning.  Trước nhất chúng tôi xin cảm ơn ông đã dành thời giờ quý báu của ông cho chúng tôi có buổi  phỏng vần này.  Thưa ông. Cách đây một tuần ông đã có mặt tại Việt Nam để tìm hiểu thêm về tình hình nhân quyền tại chỗ. Xin ông cho biết cuộc đối thoại giữa ông và các đại diện của chính phủ Việt Nam đã diễn ra như thế nào?  M. Löning: Xin chào quí vị, Trước nhất tôi phải nói rằng, tôi rất xúc động. Đây là lần thứ ba tôi đến Việt Nam trong vòng mười năm qua. Tôi rất cảm kích trước những tiến bộ và phát triển thấy được và không thể phủ nhận trong lãnh vực kinh tế. Người ta cũng thấy Việt Nam đã trở thành một quốc gia khác trong vòng mười năm qua. Dầu vậy, tôi phải nhận định rằng tình hình nhân quyền trong lãnh vực tự do chính trị đã làm tôi rất lo âu. Và tôi rất đau lòng khi thấy những người nỗ lực cho dân chủ và đa nguyên hay là những người đặt vần đề về thực trạng độc quyền của Đảng Cộng Sản Việt Nam bị truy nã nặng nề. Tôi đã bàn thảo với những vị đại diện chính phủ về đề tài này. Tôi cũng nói, chúng tôi thấy những tiến bộ của Việt Nam trong lãnh vực kinh tế và xã hội. Những nỗ lực chống nghèo đói đương nhiên đối với rất nhiều người Việt Nam là cốt yếu, cần phải tiếp tục và thành công. Nhưng chúng tôi cũng thấy rằng, nếu Việt Nam trong những năm tới muốn có được một vai trò quan trọng trong lãnh vực chính trị, muốn được bầu vào Hội Đồng Nhân Quyền trong năm tới thì cần phải có một số tiến bộ trong lãnh vực tự do chính trị. Những phản ứng của các vị đại diện chính phủ tuy là niềm nở nhưng họ không xác định. Họ ghi nhận những điều tôi trình bầy nhưng họ lấy làm không vui.   TDTV: Những mong đợi nào của ông trong chuyến công du này được đáp ứng, những điều nào không được đáp ứng ?   M. Löning: Điều được đáp ứng là chuyến viếng thăm tại chỗ này không thể thay thế bằng cách đọc các hồ sơ hoặc tài liệu, song là trực tiếp nhìn thấy đất nước, nhìn thấy những người trẻ sống như thế nào, nhìn thấy năng lực và sức sống của nước Việt Nam. Điều này không thể cảm nghiệm được khi đọc các tài liệu. Vì thế, điều tôi mong đợi đã được thỏa mãn là mắt thấy tai nghe những gì diễn ra tại Việt Nam. Tôi trở lại Đức, phải thú thật, với phần nào thất vọng khi thấy chính quyền cư xử nặng nề đối với ai dùng quyền tự do phát biểu quan điểm trong một số lãnh vực. Sự kiện này đối với tôi là một thất vọng khá lớn. Có người nói với tôi, tại Việt Nam có khoảng 700 ấn phẩm báo chí nhưng chỉ có một Chủ nhiệm Ban biên tập. Đây là điều mà tôi không thể nào chấp nhận được cho một quốc gia hiện đại đang vươn lên.   TDTV: Những người đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền nào đã bị ngăn cản không được đến gặp gỡ ông?   M. Löning: Chắc hẳn quí vị thông cảm cho tôi không thể nêu tên trong khuôn khổ này được. Nhưng một số người mà tôi muốn gặp đã gọi điện thoại và gửi email cho chúng tôi biết: “Công an chìm đã đến “thăm” tôi và tỏ cho tôi biết, không nên đến buổi gặp gỡ. Vì thế, tôi rất tiếc phải từ chối“. Tuy nhiên, tôi cũng gặp được một nhà dân chủ. Ông ta đã có gan làm việc này. Ông nói, “Ngày hôm qua công an có đến tôi, nhưng sáng nay khi không có công an đứng trước cửa nhà, tôi đã đi đến đây”. Hy vọng sự kiện này sẽ không mang hậu quả đến cho ông ta. Chúng tôi cũng có một bữa ăn trong dinh thự của nữ đại sứ với những cựu tù nhân chính trị và thân nhân của họ. Trước dinh thự công an đứng trực và quan sát ai ra vào. Sự kiện này đã mang đến cho tôi một tâm tư trĩu nặng.    TDTV: Thưa ông Löning. Trong chuyến công du này điều gì đặc biệt đã làm ông rung cảm và để lại ấn tượng nơi ông?   M. Löning:Tôi muốn đề cập hai điểm sau đây: Thứ nhất là lòng can đảm của những người nỗ lực cho tự do, cho đối thoại chính trị trong tinh thần cởi mở, cho đa đảng, cho một nền dân chủ thực sự. Lòng can đảm cùng với những người khác tiếp tục đi tới dầu bị đàn áp. Lòng can đảm này tôi rất khâm phục và đáng nhận được tất cả sự trợ giúp của chúng tôi từ bên ngoài. Điểm thứ hai tôi muốn nói đến là những người trẻ mà tôi đã gặp. Người ta cảm nhận được họ đương nhiên muốn một Việt Nam khác ; họ nhìn về tương lai Việt Nam khác với thế hệ cha mẹ của họ đã làm. Họ có một viễn ảnh hoàn toàn khác về đất nước của họ. Đương nhiên một chế độ, một quốc gia tân thời như Việt Nam không thể tự tách mình ra khỏi thế giới còn lại. Người dân biết những gì xẩy ra tại các nước khác. Nhiều người trẻ đã ra nước ngoài và trở về. Tôi nghĩ rằng từ sự kiện này sẽ phát sinh ra một chương trình nghị sự cho một thay đổi, cho một Việt Nam mới. Vì thế tôi kỳ vọng rất nhiều nơi những người trẻ.   TDTV: Thưa ông, sau cùng thông điệp nào ông muốn gửi đến những người trẻ Việt Nam hôm nay ?   M. Löning: Việt Nam là một quốc gia thật xuất sắc, với nền lịch sử cổ tuyệt vời, với những nhân vật xuất chúng, với một tiềm năng to lớn. Việt Nam là một đối tác rất quan trọng với Đức quốc. Chúng tôi vừa thỏa thuận một hiệp ước hữu nghị chiến lược. Chúng tôi có những mối tương giao chặt chẽ qua những liên hệ gia đình giữa Đức và Việt Nam. Chúng tôi sẽ quan sát rất kỹ Việt Nam tiến triển như thế nào. Chúng tôi sẽ yểm trợ mọi thay đổi theo khuynh hướng dân chủ và nhân quyền hơn. Chúng tôi sẽ hết lòng yểm trợ vì đó là điều chúng tôi cầu chúc cho Việt Nam là họ sẽ noi gương nước láng giềng Miến Điện cởi mở, trả tự do cho những tù nhân chính trị, chấm dứt chính sách kiểm duyệt truyền thông báo chí, cho bầu cử tự do. Chúng tôi muốn Việt Nam trở thành một quốc gia dân chủ, pháp trị và cởi mở. Tôi nghĩ rằng điều này khả thi với những nỗ lực phù hợp từ bên trong và từ bên ngoài.  TDTV: Xin cám ơn ông Löning đã dành cho chúng tôi buổi phỏng vấn hôm nay và xin chúc ông cùng gia đình một mùa Giáng Sinh đầy hồng ân Thiên chúa và một năm mới an lành. http://www.radiochantroimoi.com/spip.php?article11234 http://youtu.be/-ns9VoDlwfU
......

Menschenrechtler: Einschränkung der Religionsfreiheit in Vietnam

In Vietnam droht Menschenrechtlern zufolge eine Einschränkung der Glaubensfreiheit. Am 1. Januar trete ein umstrittenes Gesetz in Kraft, mit dem die Behörden religiöse Gemeinschaften willkürlich an ihrer Glaubensausübung hindern könnten, sagte der Asienreferent, der «Gesellschaft für bedrohte Völker», Ulrich Delius, am Freitag in Göttingen. Alle Religionsgemeinschaften müssten künftig ihre Aktivitäten anmelden und registrieren lassen. «Das ermöglicht eine lückenlose Erfassung und Überwachung.»  Außerdem müssten die Gläubigen nachweisen, dass sie 20 Jahre lang keine Gesetze verletzt hätten. «Dies dürfte bei vielen Glaubensgemeinschaften problematisch sein, da sie in Zeiten verstärkter Verfolgung nicht immer legal aktiv sein konnten und in den Untergrund gehen mussten», erläuterte Delius. In den vergangenen Jahren seien immer wieder Christen und Menschenrechtler zu langjährigen Haftstrafen verurteilt worden, weil sie sich für mehr Religionsfreiheit in dem sozialistischen Staat eingesetzt hätten.  Delius forderte die Bundesregierung auf, das vietnamesische Vorgehen öffentlich und nachdrücklich zu kritisieren. Erst am Donnerstag sei der Menschenrechtsanwalt Le Quoc Quan in der Hauptstadt Hanoi verhaftet worden. Der Dissident habe sich in Internet-Blogs für mehr Glaubensfreiheit engagiert. Viele Vietnamesen gehörten offiziell nicht zugelassenen protestantischen Kirchen oder Hauskirchen an, sagte Delius. Mehr als 250 Männer und Frauen säßen wegen ihres Engagements für Religionsfreiheit im Gefängnis. http://www.jesus.de/blickpunkt/detailansicht/ansicht/einschraenkung-der-religionsfreiheit-in-vietnam189833.html   Hạn chế tự do tín ngưỡng tại Việt Nam Ngày thừ sáu 28.12.2012 tại Göttingen, CHLB Đức, ông Ulrich Delius, đặc trách về Á Châu của „Hiệp hội tranh đấu cho các dân tộc bị đe dọa“ (Gesellschaft für bedrohte Völker) cho hay, kể từ ngày 01.01.2013 nhà nước Việt Nam sẽ cho thi hành một bộ luật mới về tôn giáo, theo đó nhà nước có thể tùy tiện, độc đoán hạn chế quyền tự do tôn giáo.Tượng Đức Mẹ bị đập phá tại Giáo điểm Con Cuông 30.11.2011(Hình: Nữ Vương Công Lý)  Nhà nước kiểm soát  chặt chẽ.các đoàn thể tôn giáo, bắt buộc họ phải khai báo và đăng ký tất cả mọi  hoạt động  Ngoài ra nhà nước còn đặt điều kiện bắt mọi tín đồ phải chứng minh được trong vòng từ 20 năm trước đến nay chưa bao giờ làm gì trái luật. Ông Delius cho rằng đòi hỏi này của nhà nước là một vấn đề vô cùng nan giải cho tín hữu, vì trong quá khứ họ đã từng nhiều lần phải lén dự thánh lễ hay lén đi lễ chùa vì bị nhà nước làm khó dễ. Đấy là chưa kể có đến hơn 250 người người tranh đấu cho nhân quyền và tín hữu đã  bị  chế độ kết  án tù nặng nề chỉ vì họ đòi hỏi tự do tôn giáo. Ông Ulrich Delius kêu gọi chính phủ CHLB Đức lên tiếng  phản đối hành động ngang ngược này cùa nhà nước Việt nam. Ông cũng nhắc thêm là hôm thứ năm 27.12.2012 nhà nước đă bắt luật sư Lê Quốc Quân, một luật sư thường tranh đấu cho nhân quyền và tự do tín ngưỡng.    TS Duong Hong-An (Forum Vietnam 21)  
......

Anh Điếu Cày và chị Tạ Phong Tần bị xử y án

Phiên tòa phúc thẩm xét xử 3 bloggers Sài Gòn vừa kết thúc lúc 17:20 pm, ngày 28.12.2012. Anh Điếu Cày Nguyễn Văn hải và chị Tạ Phong Tần bị xử y án 12 và 10 năm như sơ thẩm. Riêng blogger Anhbasg Phan Thanh Hải được giảm án một năm, tức bản án còn lại 3 năm. Đây tiếp tục là một phiên tòa có sẳn bản án bỏ túi. Chiều hôm qua, 27.12.2012, khi trao đổi với luật sư của cô Tạ Phong Tần, chúng tôi (VRNs) được biết phiên tòa sơ thẩm đã vi phạm luật tố tụng nghiệm trọng, vì không cho luật sư và Viện kiểm sát (VKS) tranh tụng trước tòa. Đây luôn luôn là phần quan trọng giúp quan toa thấy rõ bản chất của vụ án.Do đó có thể nói phiên tòa sơ thẩm không có giá  trị.   Trong phần bào chữa cho thân chủ của mình, luật sư của blogger Điếu Cày đã tập trung vào các điểm chính như sau: 1. Yêu cầu tòa buộc VKS phải công bố 26 bài viết được xem là bằng chứng kết tội anh Điếu Cày. 2. Vì phiên tòa xử hôm nay (28.12) là công khai, nên yêu cầu tòa có lệnh cấm công an ngăn chặn những người đến tham dự phiên tòa đúng theo quy định của luật. 3. CLBNBTD không phải là tổ chức, nên không thể kết án anh Điếu Cày là người cầm đầu tổchức. 4. Blog của CLBNBTD chủ yếu là đăng lạicác bài báo của các hãng tin trong và ngoài nước về đấu tranh chống tham những và khẳng định Hoàng Sa – Trường Sa thuộc chủ quyền của VN. 5. Việc tổ chức biểu tình phản đối Trung Quốc (năm 2007 – 2008) chiến Hoàng Sa và cắm cờ Olimpic tại quần đảo này là một hoạt động yêu nước đáng khen ngợi. 6. Bản ánsơ thẩm không chứng minh đợc “hậu quả nghiêm trọng” do blogger Điếu Cày gây ra. 7. Anh Điếu Cày không có động cơ chống nhà nước. 8. Những lời buộc tội của VKS trong cáo trạng mơ hồ, không có bằng chứng cụ thể. 9. Việc Điếu Cày sử dụng blog để thể hiện quyền tự do ngôn luận là quyền của công dân được quy định trong Hiến pháp 1992, điều 69.   Phần biện hộ cho Blogger Tạ Phong Tần, các hai luật sư  chú ý hoàn toàn đến việc tố tụng sai, dẫn đến không thể chấp nhận bản án là kết quả của một quá trình tố tụng sai. So với phiên sơ thẩm, thời gian của luật sư trình bày trước tòa có dài hơn, và có chút tranh luận, tuy nhiên kết quả phiên tòa cho thấy, đó chỉ là cách hợp thức hóa một phiên tòa xét xử sai trước đây về mặt hình thức, chứ không thực chất xét xử vụ án.   Blogger Huỳnh Công Thuận bị bắt từ sáng đến giờ tại phường Tân Quý, quận Tân Phú đến nay vẫn chưa được tự do. Các bolggers khác An Đổ Nguyễn, Hành Nhân, đạo diễn Bách Việt, anh Đinh Nhật Uy và Nguyễn Trí Dũng vẫn chưa được tự do. PV.VRNs
......

Dân oan Lê Thị Kim Thu bị kết án 2 năm tù

Hôm 27/12/2012 tòa án huyện Vĩnh Cửu, Đồng Nai kết án 2 năm tù giamdân oan Lê Thị Kim Thu đã bị  với cáo buộc 'phá hoại tài sản công dân'. Những người thân trong gia đình cô cũng bị tuyên án từ 8 đến 14 tháng tù. Ngay sau khi tòa tuyên án, người mẹ già của cô Lê Thị Kim Thu vì quá uất ức nên đã ngất xỉu, hiện đang còn cấp cứu chưa tỉnh. Tòa án Huyện Vĩnh Cửu vừa tuyên án LTKT 2 năm tù về tội “Phá hoại tài sản nhân dân”. Hai người em, một người 14 tháng và một người 8 tháng tù. Phần 2 anh em làm công thì 8 tháng tù cho người anh và người em thì 5 tháng mấy vừa đủ ngày tù.   Phiên tòa xảy ra nhiều bất công và buồn bã cho người nhà LTKT vì mẹ già ngất xỉu phải đưa cấp cứu, hiện chưa tỉnh còn đang nằm phòng cấp cứu.   Diễn biến trong tòa thì tuy không bịt miệng giống như Cha Lý, nhưng không cho “phạm nhân” nói và quan tòa cũng không bàn đến nguyên nhân, cứ hỏi là có đập tường hay không? Dĩ nhiên “phạm nhân” chỉ được trả lời tiếng có, rồi tòa vô tư gõ búa: “đập tường là ở tù”. Thế thôi! Đó là việc của “quan tòa lề phải”.   Chuyện LTKT bỏ cả tuổi xuân mang đơn thưa kiện từ địa phương đến trung ương, từ Nam ra Bắc để tố cáo các “tham quan địa phương”, không ít thì nhiều cũng “mang nợ máu” với các quan đó. Nhẹ thì họ ăn ngũ không yên, bị khiển trách, không thăng quan tiến chức; nặng thì bị ở tù; hoặc cho ra rìa thì mối hận này làm sao không trả được. Xa hơn nữa, các quan chức tai to mặt bự ở trung ương như cở phó Thủ tướng phải ngậm bò hòn, cúi mình “diện kiến” con kiến nhỏ LTKT để làm lành hứa hẹn đủ thứ, ngay cả ký công văn,... cũng không giải quyết được vấn đề vì bị địa phương quăng vào sọt rác. Ê mặt này làm sao ăn nói nếu để LTKT gặp mặt. Và sâu xa hơn nữa là LTKT không còn là một cá nhân, một người ở địa phương mà là một người không những của dân oan 63 tỉnh thành mà là của những người yêu nước quyết bảo toàn lãnh thổ. Làm sao thả LTKT ra để có thêm một người trong những đoàn biểu tình sắp tới.   Bấy nhiêu đó cũng đủ cho cuộc đời LTKT lúc nào cũng bị công an hoặc 4 bức tường vây chặt. LTKT bị ở tù rồi cũng sẽ ra, nhưng không đơn giản như vậy. Không giống những trường hợp của nhiều tù nhân lương tâm khác. LTKT đang bị giam ở nhà tù NHỎ, trong thị trấn NHỎ, nhưng có những quan tham rất TO và lòng thù hằn địa phương cũng TO, nên cái “rủi” sẽ nhiều hơn những tù nhân khác. Nếu ở ngoài không còn ai nhắc nhở đến LTKT thì mọi chuyện sẽ mau chóng đi vào quên lãng vì là chuyện nhỏ ở huyện và các quan tham đắc thắng, kiêu ngạo nói rằng “Luật là tao, tao là luật”. Còn trung ương nghĩ sao? Đó là chủ trương của họ. Càng tốt! Rảnh tay!   Trở lại chuyện mẹ LTKT. Mẹ bị bất tỉnh là do quá uất ức, nó là bịnh “truyền thống” của những bà mẹ dân oan, bây giờ nó cộng thêm một bịnh với bịnh già và nó sẽ không dừng lại ngay cả may mắn hồi tỉnh. Như vậy, mẹ LTKT sẽ không thọ lâu nếu LTKT vẫn còn ở tù, rồi bà sẽ trở thành bà Phan Thị Kim Liêng (mẹ chị Tạ Phong Tần) thứ hai. Ai sẽ là người thứ ba? Sẽ có, nếu chế độ này còn tồn tại.   Nghiệm ra rằng, thật đúng với câu: “Hèn với giặc, ác với dân”.   Mong quý vị phổ biến và lên tiếng.   Kính,Dân Oan 2012  
......

Phiên tòa phúc thẩm ba blogger: 'Công khai' nhưng khóa chặt cổng.

Cũng như phiên tòa sơ thẩm hồi tháng 9, phiên tòa phúc thẩm xử 3 Blogger Ðiếu Cày (Nguyễn Văn Hải), Tạ Phong Tần và AnhbaSaigon (Phan Thanh Hải) hôm nay 28.12.2012, tòa án thông báo 'xử công khai' nhưng các nhân chứng, bạn bè và người thân của 3 blogger này đều bị ngăn cản khi họ muốn đến tham dự phiên tòa. Theo bản tin của Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam (VRNs) cho hay, blogger Hành Nhân, Nguyễn Hoàng Vi và Đinh Nhật Uy đang ở công viên Bách Tùng Diệp, bị rất đông an ninh mặc thường phục và các nhân viên thanh tra xây dựng (đa số là an ninh cải trang) vây và bắt mang về công a phường Cô Giang, Quận 1.' Trước đó blogger Hành Nhân cho biết: “Hai nhân chứng và cũng là thành viên CLB Nhà báo Tự Do Uyên Vũ và Tào Lao tuy được Toà triệu tập đến dự phiên xử phúc thẩm nhưng lại bị “lực lượng thường phục hung hãn” ngăn chặn không cho đi.' Vẫn theo tường thuật của VRNs, ngay từ lúc 7 giờ sáng 28 tháng 12, bà Dương Thị Tân (vợ Điếu Cày) và con trai tên Dũng, chuẩn bị để ra tòa thì công an phường 6, quận 3 đãbắt Dũng đưa đi, không biết mang đi đâu. Bà Tân không được cho đi, và bị mời lên phường làm việc, nhưng bà đã từ chối vì mệt, nên đã lên lại phòng uống thuốc.' Còn cô Tạ Khởi Phụng, em bà Tạ Phong Tần, 'lên xe từ Bạc Liêu, và đã có mặt tại Tòa án tối cao ở Sài Gòn lúc 6 giờ sáng, ngồi ở ghế đá đợi vào phòng xử. Nhưng đến lúc 7 giờ, khi cô Tạ khởi Phụng vào phòng xử thì bị chặn lại và không cho vào.' VRNs viết rằng, 'đây là phiên tòa công khai, nhưng khi phiên tòa chưa bắt đầu thì mọi sự hành xử cách vi phạm pháp luật và “côn đồ” đã xuất hiện.' Ngay từ tối 27 tháng 12, theo VRNs, thì 'quanh khu vực Tòa án đã thấy các hàng rào chống bạo động đã được kéo về đặt ở nhiều nơi. Sáng ngày 28 tháng 12, công an có mặt đông đúc trước của Tòa án với đủ thứ sắc phục và thường phục, gấp đôi phiên tòa xử hai nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình và Việt Khang. Nhà báo tự do Nguyễn Văn Hải bị vu cho tội “trốn thuế” với bản án 30 tháng tù, thực chất là trừng phạt ông về tội biểu tình bày tỏ lòng yêu nước và chống Trung Quốc bá quyền. Ông đã hai lần biểu tình với biểu ngữ “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam' trên thềm nhà hát thành phố Sài Gòn. Ông cũng chống rước đuốc thế vận hội tổ chức tại Bắc Kinh ghé ngang qua Sài Gòn.
......

Hà Nội: Gần 700 công an cưỡng chế chợ Cầu

Người dân kinh doanh tại chợ Cầu, thôn Thanh Ấm, thị trấn Vân Đình, huyện Ứng Hòa, thành phố Hà Nội trong những ngày gần đây tiếp tục bám trụ giữ ngôi chợ mà họ đang kinh doanh không chịu dời vào trung tâm chợ mới do một công ty tư nhân xây dựng. Vụ việc ra sao? Bức xúc của dân Tin cho biết vào rạng sáng ngày 24 tháng 12 vừa qua, cơ quan chức năng huyện Ứng Hòa, thành phố Hà Nội huy động một lực lượng gần 700 người gồm cảnh sát giao thông, công an huyện, công an xã đến tại khu vực chợ Cầu, thôn Thanh Ấm để tiến hành biện pháp cưỡng chế các hộ kinh doanh tại chợ đó. Tuy nhiên tin cũng cho biết trong vấn đề xây dựng khu trung tâm chợ mới và việc cưỡng chế các hộ kinh doanh ở chợ cũ vẫn còn nhiều khuất tất chưa được giải quyết thỏa đáng. Khoảng 200 hộ kinh doanh tại chợ Cầu, thôn Thanh Ấm đã nhờ Văn Phòng Luật sư Vì dân hỗ trợ tư vấn pháp lý trong vấn đề này. Vào ngày 3 tháng 12 Văn phòng Luật sư Vì Dân có đơn gửi đến cho các cấp lãnh đạo cao nhất của thành phố Hà Nội gồm bí thư Phạm Quang nghị, phó bí thư Ngô Doãn Thanh, chủ tịch UBND Nguyễn Thế Thảo, giám công công an Nguyễn Đức Chung và chủ tịch Hội đồng Nhân dân Thành phố.Văn bản nêu ra sáu điểm còn vướng mắc trong vấn đề di dời chợ Cầu, thôn Thanh Ấm. Vào ngày 6 tháng 12, văn phòng Thành Ủy có giấy báo tin cho Văn phòng Luật sư Vì Dân về việc chuyển đơn khiếu nại của người dân sang cho văn phòng Ủy ban Nhân dân để có chỉ đạo giải quyết. Trong khi người dân chờ đợi giải quyết thì vào sáng sớm ngày 24 tháng 12 vừa qua, cơ quan chức năng địa phương tiến hành cưỡng chế khiến người dân có phản đối. Và tin nói có 4 người bị bắt và một người bị thương phải đi bệnh viện cấp cứu. Luật sư Trần Đình Triển, trưởng văn phòng Luật Vì Dân cho biết tình hính rất căng thẳng và bản thân ông phải căn ngăn chứ không nhiều người dân có hành động mạnh dẫn đến chết người. Ông cho biết: Tôi với tư cách luật sư, ngày hôm qua không đi đâu được, thường xuyên ở văn phòng, luôn bằng điện thoại can ngăn dân để dân không có sự bức xúc. Nếu  không có sự can thiệp của luật sư, tôi cho rằng, ngày hôm qua ( 24 tháng 12) sự việc có thể dẫn đến án mạng. Nếu xảy ra như vậy, thì dứt khoát với văn bản của UBND thành phố đã chỉ đạo từ ngày 20 mà huyện Ứng Hòa vẫn tổ chức làm như vậy thì phải hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật.Từ 4 giờ sáng ngày 24 tháng 12 sáng người dân ở chợ Cầu, thôn Thanh Ấm đã phải đối phó với lục lượng cưỡng chế. Courtesy blog Le Hien Duc Bà Lê Hiền Đức, người hiện giúp nhiều người dân đấu tranh tố cáo tham nhũng, cho biết một số hộ dân kinh doanh tại chợ Cầu Thanh Ấm cũng nhờ cụ giúp đỡ trong vụ việc này. Bà cho biết lý do mà dân phải cương quyết bám trụ giữ lại ngôi chợ cũ mà họ kinh doanh bấy lâu nay: Làm gì cũng phải được thỏa thuận với dân 'Dễ một lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong'; họ làm tất cả những việc đó mà không chịu thỏa thuận với dân nên mới gây ra bức xúc. Bất hợp lý Luật sư Trần Đình Triển, qua tư vấn pháp lý cho người dân kinh doanh tại chợ Cầu Thanh Ấm tại thị trấn Vân Đình, huyện Ứng Hòa, Hà Nội, nêu rõ lại những bất hợp lý của việc buộc dân phải đến kinh doanh tại khu chợ mới do Công ty Cổ phần Đầu tư & Xây Dựng Hòa Nam, một công ty tư nhân, làm chủ: Trước hết chợ ở Vân Đình là một chợ 'truyền thống', mang tính lịch sử. Dân đang buôn bán ở đây một cách sầm uất, phù hợp với nền kinh tế thực tại là buôn bán nhỏ, kinh doanh nhỏ. Sức mua không lớn lắm so với những vùng đô thị.  Nó thuận lợi cho việc giao dịch, mua bán và bao nhiêu hộ dân đang sống nhờ vào chợ này. Theo qui định trong Nghị định 02 của thủ tướng chính phủ về đổi mới chợ là phải căn cứ vào tình hình thực tiễn của địa phương, hai nữa phải bàn bạc với dân từ cơ sở, trên những nguyên tắc ưu tiên là Nhà nước và nhân dân cùng làm. Nếu như doanh nghiệp xây dựng trên vị trí đó phải tổ chức đấu thầu. Hiện nay, doanh nghiệp xây dựng cách đó khoảng 2 kilomet để dời chợ ra, rồi lấy đất đó làm gì thì dân không biết. Tiếng kêu của dân lâu rồi và người ta phản ánh rất đầy đủ, nhưng chính quyền địa phương sở tại- tôi nhắc lại là sở tại, nhất là cấp ủy đảng và chính quyền địa phương của huyện Ứng Hòa, không tuân thủ những nguyên tắc của pháp luật. Để tìm hiểu sự việc, vào sáng ngày 26 tháng 12, chúng tôi gọi điện đến UBND huyện Ứng Hòa để hỏi, thì được một viên chức của huyện trả lời: Thôi, cái đó thì về đây làm việc, không gọi điện đâu nhá! Luật sư Trần Đình Triển cũng đưa ra nhận định về biện pháp cưỡng chế của chính quyền địa phương hồi ngày 24 tháng 12 vừa qua: Điều lạ lùng là văn bản của UBND thành phố đã qui định như vậy thì ngay lập tức ngày 24, ủy ban nhân dân huyện Ứng Hòa không tuân thủ sự chỉ đạo của bí thư thành ủy cũng như ủy ban nhân dân thành phố Hà Nội, tổ chức tiến hành cưỡng chế. Cưỡng chế mà không có quyết định cưỡng chế mà lại tiến hành từ lúc 4 giờ sáng, ngăn cách mọi ngả đường không cho dân buôn bán. Còn cách đây cả tháng đã cắt điện của dân. Tổ chức cho công an và công ty điện lên cắt điện của dân để các hộ kinh doanh không có điện để mua bán, gây sự khó khăn cho dân chúng địa phương hằng tháng nay rồi. Họ tổ chức như vậy, thậm chí sử dụng cả hơi cay, thậm chí đánh có người phải đi bệnh viện, và bắt bớ một số người. Thậm chí dân cho biết có trường hợp không phải công an nhưng mặc áo quần và mũ của lực lượng công an. Đây là trường hợp có lẽ cần phải xem xét để xử lý đối với trưởng công an huyện Ứng Hòa. Điều này vi phạm nguyên tắc về điều lệnh và quân trạng quân phục của lực lượng công an nhân dân. Đó là điều mà không thể chấp nhận được. Công an mạnh bạo bắt bớ những người phản đối ở chợ Cầu, thôn Thanh Ấm sáng ngày 24 tháng 12 vừa qua Dân mất tin tưởng Trong một video clip được đưa lên mạng vào ngày 25 tháng 12 có hình ảnh một em nữ học sinh trường THPT Ứng Hòa A nói rõ không còn lòng tin vào công an khi không giải quyết vụ việc mà học sinh này thấy rõ trước mắt: Cháu thấy các chú công an không hề can thiệp gì hết. Bọn cháu thất vọng về đảng và nhà nước, bọn cháu không còn niềm tin nữa. Báo mạng Pháp Luật Việt Nam hồi ngày 11 tháng 12 có bài tựa đề 'Chợ tiền tỷ bỏ hoang vì người dân lạnh nhạt'. Bài báo trích dẫn phát biểu của một số người dân cho rằng bị ép vào chợ mới của doanh nghiệp tư nhân để thuê kiosk kinh doanh với giá cao. Tuy nhiên vị trí không hợp lý cho hoạt động kinh doanh. Họ cho rằng biện pháp cưỡng chế như thế không công bằng, chỉ mang lợi cho doanh nghiệp mà thiệt hại cho người kinh doanh, buôn bán lẻ. Bài báo nêu ra nhiều nghi vấn đối với doanh nghiệp tư nhân đó và các viên chức chính quyền địa phương vẫn chưa được làm rõ. Người dân hết sức bức xúc trước những nghi vấn đó và tỏ rõ sự  mất lòng tin vào chính quyền.    
......

Luật sư Lê Quốc Quân bị công an bắt khẩn cấp với cáo buộc tội "trốn thuế".

Nhà hoạt động dân chủ nổi tiếng tại Việt Nam là luật sư Lê Quốc Quân đã bị công an bắt khẩn cấp với cáo buộc liên quan đến tội danh 'trốn thuế'. Luật sư Quân bị bắt vào sáng ngày 27/12/2012 khi đang trên đường đưa con đi học. Cơ quan Cảnh sát điều tra - CA Thành phố Hà Nội sau đó đã đến đọc lệnh khám xét văn phòng và nhà riêng của ông. Theo tin từ gia đình, lực lượng khám xét đã lấy đi toàn bộ máy tính, đồ đạc của gia đình và một số giấy tờ liên quan. Luật sư Lê Quốc Quân bị cáo buộc phạm tội 'trốn thuế', theo điều 161 Bộ luật Hình Sự. Trước đó, hai người trong gia đình của LS Quân là anh Lê Đình Quản và chị Lê Thị Oanh cũng đã bị bắt giam vì cùng tội danh. Chị Lê Thị Oanh dù đang mang thai, nhưng cũng đã bị CA bắt giam biệt tích hơn 20 ngày nay. Được biết, Luật sư Lê Quốc Quân là người sáng lập Công ty Giải Pháp Việt, một doanh nghiệp cung cấp thông tin thị trường có uy tín tại Việt Nam. Nhiều thành viên trong gia đình LS Quân có tham gia và điều hành công ty này. Công An Hà Nội cáo buộc trong quá trình hoạt động, công ty Giải Pháp Việt đã 'trốn thuế' số tiền hơn 400 triệu đồng. Với một tội danh áp đặt này, luật sư Quân có nguy cơ bị kết án 3 năm tù giam và phải nộp phạt hơn 2 tỷ đồng.  Tội danh 'trốn thuế' trước đó đã được CA TP.HCM mang ra sử dụng để kết án Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải. Luật sư Lê Quốc Quân sinh năm 1971 tại Nghệ An. Năm 2007, LS Quân từng bị bắt giam 100 ngày sau khi du học từ Hoa Kỳ về nước. Khóa học do Cơ quan Hỗ Trợ Dân Chủ (NED) tài trợ. LS Quân vẫn thường được Đại sứ quán Mỹ quan tâm thăm hỏi và được mời gặp đoàn thượng nghị sỹ Mỹ từ cả hai đảng Cộng hòa và Dân chủ sang thăm Hà Nội hồi đầu năm. Trong một cuộc gặp riêng tại khách sạn Metropole hôm 20/1/2012, đoàn chính khách Mỹ gồm các ông Sheldon Whithouse, John McCain, Joseph Lieberman và bà Kelly Ayotte đã gặp các ông Nguyễn Văn Đài, Phạm Hồng Sơn và Lê Quốc Quân. Ngoài việc kêu gọi đa nguyên chính trị LS. Lê Quốc Quân cũng tham gia vận động đòi tự do cho luật sư Cù Huy Hà Vũ hiện bị tù, và giúp người dân khiếu kiện và giáo dân Thái Hà trong các tranh chấp đất đai với chính quyền. Ông cũng nhiều lần tham gia các cuộc biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội và viết bài cũng như trả lời phỏng vấn cho các cơ quan truyền thông nước ngoài. Trong một bài viêt gần đây, ông nêu ra chủ đề cải tổ hiến pháp tại Việt Nam và cho rằng "Hiến pháp không thể là một cương lĩnh chính trị của một đảng cầm quyền". Và nói, "vì bản thân Hiến pháp phải hàm chứa được việc tạo nên một thế cân bằng cho sự phát triển đa dạng" cần thiết cho Việt Nam hiện nay. Ông từng bị chính quyền địa phương đưa ra đấu tố, từng bị 'côn đồ' hành hung. Gần đây nhất, công ty Vietnam Credit do em trai của ông Quân là Lê Đình Quản làm giám đốc cũng bị khám xét và tịch thu máy móc giấy tờ.
......

Thỉnh Nguyện Thư Xin Lên Tiếng Bảo Vệ Người Thân

Kính gửi Đức Cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp Giám Mục Giám Phận Vinh   Trọng kính Đức Cha,   Chúng con xin được cập nhật bức thư mà chúng ta đã trình Đức Cha về việc 17 Thanh Niên Công Giáo - các con cái của chúng con và cũng là con cái nhiệt thành của Giáo Hội - đang bị giam cầm và sắp bị đem ra tòa trong vài tuần sắp tới đây.   Chúng con tin tưởng tuyệt đối là con cái của chúng con đã dấn thân vào đời, giúp đỡ tha nhân theo tiếng gọi của Thiên Chúa và Giáo Hội. Con cái của chúng con đã hợp sức với rất nhiều người ngay để làm việc thiện và không hề làm gì sai trái để phải tù tội. Đây là một oan ức, một gian truân mà con cái chúng con đang gánh chịu vì ánh sáng Phúc Âm. Và vì thể chúng con không thể im lặng, bỏ mặt những đứa con vô tội và tốt lành này.   Chúa Giêsu căn dặn chúng con về bổn phận đối với những người gặp hoạn nạn mà Người nhận là chính mình: "Ta đói các ngươi không cho ăn, ta khát các ngươi không cho uống, ta trần truồng các ngươi chẳng cho mặc, ta bị giam cầm các ngươi không viếng thăm' (Mt. 25:35-37), chúng con càng tha thiết mong Đức Cha sẽ giúp chúng con chu toàn bổn phận này qua sự cho phép dân các thánh lễ thắp nến cầu nguyện, hiệp thông với con cái của chúng con đang bị cầm tù và sắp đi đem ra xử án, diễn ra tại các nhà thờ trong Giáo  Phận Vinh.   Chúng con cũng khẩn thiết xin Đức Cha lên tiếng bênh vực cho 17 con cái ngay lành của Giáo Hội. Những lời quí báu của Đức Cha vừa là sự an ủi tinh thần cho con cái chúng con, vừa là sự khuyến khích các thanh niên công giáo khác mạnh dạn dấn thân vào đời như chính Thiên Chúa giáng trần vì nhân loại.   Nghệ An, ngày 24 tháng 12 năm 2012 Kính thư   Đồng ký tên   Bố của Nguyễn Văn Duyệt: JB Nguyễn Văn Chức Mẹ của Nguyễn Văn Oai: Trần Thị Liệu Chị gái của Hồ Văn Oanh: Hồ Thị Truyền Bố của Hồ Đức Hòa: Hồ Đức Hiền Anh trai của Trần Minh Nhật: Trần Khắc Hiển Mẹ của Phêrô Nguyễn Đình Cương: Nguyện Thị Hóa Vợ của Phêrô Nguyễn Xuân Anh: Đinh Thị Oanh Anh trai của Đặng Xuân Diệu: Đặng Xuân Hà Anh trai của Thái Văn Dung: Thái Văn Hòa Cậu của Paulus Lê Sơn: Đỗ Văn Phẩm [Xin bấm vào đây để vào trang Thỉnh Nguyện Thư]
......

Lãnh tụ ở đâu?

Tôi luôn nghĩ: phong trào dân chủ Việt Nam hiện nay đang thiếu một nhà lãnh đạo. Nhưng có ý kiến lại cho rằng: 'Một người lãnh đạo sẽ không sớm thì muộn lại đưa Việt Nam vào chế độ độc tài'. Một số khác thì quả quyết: phong trào dân chủ cần sự ủng hộ của quần chúng, chứ không cần một người lãnh đạo. Sau những diễn biến dân chủ hóa ở Miến Điện, chính một trong số những người đã từng bác bỏ quan điểm của tôi, lại ca ngợi bà Aung San Suu Kyi như một 'lãnh tụ có tâm, có tầm'. Mâu thuẫn Làm sao chúng ta có thể, một mặt, phủ nhận tầm quan trọng của một người lãnh đạo phong trào dân sự đòi dân chủ ở Việt Nam, mặt khác, hồ hởi tung hô vai trò của một 'người hùng' ở nước khác? Sự phủ nhận đầy mâu thuẫn ấy, chỉ là cách để chúng ta biện minh cho những khó khăn, yếu kém khó vượt qua của mình, cũng là cách thể hiện sự thiếu hiểu biết trong so sánh tình hình nước ta với nước khác. Sự lo sợ về một chế độ độc tài hậu cộng sản không phải là lý do chính đáng (chưa nói đến sự khác biệt rất lớn giữa lãnh đạo và lãnh tụ). Khi chúng ta ca ngợi không tiếc lời bà Suu Kyi, chúng ta có nghĩ bà sẽ trở nên độc tài? Thiết nghĩ, độc tài hay không, không phải do sự hiện diện của người lãnh đạo mà thành. Nó là kết quả của nhiều nguyên nhân: sự yếu kém về ý thức tự do và khát vọng dân chủ của người dân, sự yếu kém của xã hội dân sự, tính chất của trào lưu chính trị trong khu vực và việc có hay không sự can thiệp của một quốc gia độc tài lớn hơn… Khi chúng ta đề cao vai trò của lãnh đạo đối lập Miến Điện như là một người sáng suốt, 'giữ được cân bằng để vừa đấu tranh kiên trì, vừa đối thoại để tạo lối thoát cho chính quyền độc tài', chúng ta đã cố tình bỏ qua vai trò trọng tài của người Mỹ. Có thể người Mỹ không giúp được gì trong việc xây dựng dân chủ (công việc cần nhiều nội lực), nhưng không thể bác bỏ vai trò trọng tài của họ trong cuộc chuyển hóa này. Vai trò ấy đặc biệt quan trọng để đảm bảo hai bên độc tài-dân chủ có đủ cơ sở để tin nhau, để đi đến đối thoại. Nếu không có người Mỹ, không ai dám đảm bảo bà Suu Kyi sẽ không bị thua thiệt khi tiến hành đối thoại. Hãy đặt trường hợp Việt Nam, bạn muốn đối thoại với người cộng sản, sớm muộn bạn sẽ nhận ra bạn bị họ dắt mũi. Hay bạn có thể tưởng tượng, kết quả ở Miến Điện sẽ thế nào nếu trọng tài không phải là Hoa Kỳ mà là Trung Quốc? Phong trào đấu tranh có lãnh đạo không những giúp gắn kết các cá nhân, các nhóm hoạt động tạo thành một tập hợp đủ mạnh, đối trọng với chính quyền độc tài; cổ vũ thành phần tiến bộ trong chế độ độc tài sớm phản tỉnh để gia nhập trào lưu tiến bộ; mà còn giữ cho chính trường hậu độc tài không bị thao túng bởi các thế lực chính trị cơ hội. Việt Nam chưa có được may mắn đó nên khó có thể chuyển hóa không đổ vỡ. Nhưng vì sao chúng ta chưa có được điều tốt đẹp mà người Miến Điện đã có? Đi tìm nguyên nhân Độc tài cộng Sản là một dạng độc tài tinh vi và có hệ thống hơn hẳn dạng gia đình trị và quân phiệt. Họ có một mô hình cai trị sắt máu nhưng mị dân đã được kiểm chứng 'tính hiệu quả' trên một diện rộng quốc tế và trong một thời gian dài. Với hệ thống mật vụ đặc trưng của mọi chế độ cộng sản, chính quyền Việt Nam có thể kiểm soát tất cả hoạt động và quan hệ trong xã hội. Sự len lỏi và khống chế toàn bộ xã hội của hệ thống an ninh làm biến dạng mọi mối quan hệ thông thường. Sợ hãi và thiếu niềm tin lẫn nhau làm cho các cá nhân tồn tại rời rạc, thiếu hẳn những gắn kết cộng đồng, đặc biệt là trong những vấn đề liên quan đến chính trị. Người ta không thể làm việc với nhau, chia sẻ những giá trị và ý nguyện trong các vấn đề chung một cách hiểu quả nếu không phân biệt được người đang làm việc với mình là một người bạn tâm đắc hay là một 'ăng ten'. Và sẽ là thiếu sót nếu không nói đến mô hình cai trị 'đỉnh cao trí tuệ' của chính quyền cộng sản trong cách họ đưa tất cả các hội đoàn dân sự vào hệ thống chính trị để chúng trở nên công cụ đắc lực theo dõi và kiểm soát xã hội. Không một tổ chức nào có thể phát khởi lên trong một môi trường bị đầu độc hoàn toàn như thế. Mà dù có xuất hiện thì cũng khó tồn tại trong một thời gian đủ dài vì các âm mưu gián điệp sẽ phá vỡ mọi kế hoạch và chương trình hoạt động của tổ chức đó. Không có sự kết hợp vững chắc và sự phát triển lâu dài của một tổ chức hay nhiều tổ chức hợp lại với nhau thì nhu cầu hiện diện một nhà lãnh đạo chung cho cả phong trào sẽ không được đặt ra. Tôi tự hỏi Đảng Liên đoàn quốc gia vì dân chủ của bà Suu Kyi làm sao để quy tụ được hàng ngàn người trước khi các nhà hoạt động ấy bị bắt? Bà đã đọc diễn văn trước hàng ngàn người ủng hộ trước khi cuộc đàn áp đẫm máu diễn ra. Điều này làm tôi liên tưởng đến cảnh một nhà đấu tranh uy tín ở Việt Nam không thể bước ra khỏi nhà để tham gia một cuộc xuống đường yêu nước. Chế độ độc tài Miến Điện vẫn còn thua xa cộng sản Việt Nam về sự đàn áp tinh vi. Cộng sản Việt Nam không bao giờ để cho một cuộc tập hợp đông đảo xung quanh một nhân vật có uy tín như vậy xảy ra, vì thế họ không có nhu cầu phải giải tán đám đông bằng súng đạn. Cách làm này vừa hiệu quả, vừa ít gây phẫn nộ trong nước cũng như quốc tế. Có thể có thêm một vài nguyên nhân khác. Thứ nhất, lịch sử chia cắt và những tổn thương sâu sắc sau 'cuộc chiến ý thức hệ' đã chia rẽ toàn khối người Việt thành hai nhóm lớn: một bên coi cộng sản là tội ác chống nhân loại (điều này có bằng chứng); một bên cho rằng, dù có sai lầm hiện tại, nhưng cộng sản Việt Nam vẫn có chính nghĩa khi nắm quyền cai trị sau những cuộc 'đấu tranh giành độc lập'. Đơn giản, họ có những “tâm tình” khác nhau đối với sự thật về người cộng sản. Hai thái độ khác biệt đó khiến chúng ta khó tìm được sự đồng thuận để đứng cùng nhau trong một tập hợp có phạm vi cả nước, để rồi có nhu cầu đưa lên một người lãnh đạo. Thứ hai, ý chí và nguyện vọng tự do của người dân Việt nam còn rất yếu. Người lãnh đạo nào có thể quy tụ được những con người thờ ơ với vận mệnh của chính mình? Người lãnh đạo nào, dù can đảm và xuất sắc đến đâu, có thể có được sự quan tâm và ngưỡng phục chấn động thế giới nếu ông (bà) ta là một cá nhân hoàn toàn đơn độc? Quần chúng sợ hãi Chúng ta than thở rằng Việt Nam không có một lãnh đạo đủ uy tín, tài đức và dũng cảm như Daw Suu. Nhưng có khi nào chúng ta tự hỏi: bà đã xuất hiện như một vận may của Miến Điện để quyết định cơ hội dân chủ hóa, hay chính những người dân Miến Điện dũng cảm, khao khát tự do dân chủ đã quy tụ xung quanh bà, tạo nên điều kiện thuận lợi và uy tín cho bà? Về sự dũng cảm, Việt Nam không thiếu những con người dũng cảm đã dấn thân và hy sinh 10, 20, thậm chí 30 năm trong tù. Tôi không muốn dùng những lời ca ngợi sáo rỗng cho bất cứ cá nhân nào, nhưng sẽ thiếu sót nếu chúng ta quên những người đã đấu tranh từ những ngày đầu sau năm 1975. Bác sĩ Nguyễn Đan Quế là một trong những người như thế, ông vẫn bám trụ ở Việt Nam, vẫn đồng hành với những người đấu tranh trong nước mấy mươi năm nay. Bà Suu Kyi có bằng cấp khoa bảng, có dũng khí, yêu nước và ôn hòa; bác sĩ Quế không thiếu những tố chất này. Vậy sao bà có sự ủng hộ của quần chúng và uy tín lớn trên thế giới - điều mà bác sĩ Quế chưa có được? Xin hỏi: làm sao một người lãnh đạo có thể tranh thủ được sự ủng hộ của một khối người sợ hãi và cam chịu? Làm sao một nhà đấu tranh có thể quy tụ được quần chúng khi không thể nào tiếp cận được với họ? Làm sao nhà đấu tranh ấy trở nên một lãnh đạo dân sự gây được tiếng vang nếu không có một tổ chức lớn mạnh, đấu tranh kiên trì đứng sau lưng ông (bà) ta? Đặt ra câu hỏi như thế, chúng ta mới thấy rằng chính bản thân bà Suu Kyi không thể tự tạo ra một mãnh lực kỳ diệu để thu hút quần chúng nếu người dân không chủ động bước ra khỏi sợ hãi để đến với bà; và chính bà cũng sẽ không gây được sự chú ý quốc tế nếu đảng NLD không hề tồn tại hoặc tồn tại trên danh nghĩa (vì bị chính quyền Miến Điện dập tắt từ trứng nước). Còn nếu chúng ta nói về xuất thân, bà Suu Kyi tất nhiên có lợi thế có một không hai. Nhưng lợi thế ấy e rằng sẽ chẳng phát huy tác dụng ở một đất nước đầy sợ hãi như Việt Nam. Chưa nói đến chuyện: với sự chia rẽ ý thức hệ từ quá khứ đến nay, một người anh hùng dân tộc thực sự rất nhiều khả năng bị một số lớn người phủ nhận, do cách đánh giá khác nhau về lịch sử. Bằng chứng là những người cộng sản từng coi Phan Chu Trinh là 'nhà cải cách cải lương'. Một người như cha bà Suu Kyi mà ở Việt Nam biết đâu sẽ bị gọi là Việt gian? Vả lại, khi coi trọng xuất thân, chúng ta đang gián tiếp thừa nhận mình cần một nhà lãnh đạo xuất thân trâm anh? Chúng ta muốn con cái một người lãnh đạo, một anh hùng dân tộc lại tiếp tục lãnh đạo? Tâm lý đó không thích hợp với những người thực sự khao khát tự do, thực sự muốn quyền làm chủ quốc gia thuộc về người dân. "Sự thiếu vắng một người lãnh đạo hiện nay không chỉ gây khó khăn cho sự phát triển phong trào mà còn là một lực cản lớn cho nỗ lực chuyển hóa dân chủ không đổ vỡ." Một cuộc thay đổi ôn hòa với sự hiện diện của nhà lãnh đạo đối lập, sớm muộn sẽ đưa những nhà độc tài có tội ra trước vành móng ngựa. Nhưng lãnh đạo đối lập có khả năng và uy tín lớn để hướng sức mạnh quần chúng vào dựng xây nền dân chủ, kiềm giữ sự phẫn nộ của họ để không phí sức lực vào những trả thù cá nhân. Bằng không, những cựu lãnh đạo độc tài sẽ trở thành mục tiêu của sự báo thù, vì những bất công và tội ác đã đưa oán hận lên đến cực điểm. Tất nhiên, họ xứng đáng phải trả giá, nhưng vì sự bền vững của nền dân chủ, vì sự tập trung sức lực để xây dựng nền dân chủ non yếu, vì sự đảm bảo không xảy ra tình trạng vô chính phủ và sự tác oai tác quái của các thế lực chính trị cơ hội, chúng ta cần mọi thứ được giải quyết công khai, công bằng và bằng pháp luật. Nhưng điều đó là mong ước khá mơ hồ ở Việt Nam. Sự thiếu vắng một người lãnh đạo hiện nay không chỉ gây khó khăn cho sự phát triển phong trào mà còn là một lực cản lớn cho nỗ lực chuyển hóa dân chủ không đổ vỡ. Những người cộng sản đã tính rất kỹ để dập tắt phong trào đối lập bằng mọi cách mọi giá, không cho nổi lên bất cứ một lãnh đạo nào có khả năng đe dọa vai trò lãnh đạo của họ. Nhưng khi 'hữu sự', già quá hóa non. Họ sẽ phải trá giá vì những toan tính của họ!
......

Hầm thủ thiêm lại nứt

Tin đường hầm Thủ Thiêm bị nứt dọc ngang sau 13 tháng hoạt động đã làm chấn động dư luận Việt Nam. Đây là đường hầm tốn hàng trăm triệu đô-la được cho là tân tiến nhất Đông Nam Á, dài 1.490 thước nối liền quận 2 và quận 1 đã được khánh thành ngày 20 tháng 11 năm ngoái. Đường hầm này có ba làn xe mỗi chiều, gồm 2 làn xe hơi và một làn xe gắn máy. Báo chí trong nước cho biết người qua lại đường hầm vượt sông Saigon trong những ngày qua thấy xuất hiện nhiều vết nứt mới, bên cạnh các vết nứt cũ đã mờ dần. Những vết nứt này được nhận thấy dễ dàng vì keo trám màu trắng tinh chen lẫn với những vết trám cũ đã sạm màu. Đường nứt được trám lại dầy đặc, ngoằn ngoèo, chi chít, có vết dài vài gang tay, có vết dài cả thước. Trong cuộc họp báo vào tháng 11 trước khi chính thức khánh thành, hãng thầu Obayashi của Nhật Bản nói tuổi thọ của đường hầm được bảo đảm kéo dài 100 năm. Thế nhưng người ta đã phát giác các vết nứt của hầm vượt sông Saigon khá sớm, khi chưa dìm dưới lòng sông. Sau đó thì mặc dù đã được bơm trét, giặm vá, hầm Thủ Thiêm nứt vẫn hoàn nứt. Ở khu vực giữa của đường hầm, các vết nứt xuất hiện dầy đặc ở cả hai hướng, hai chiều, chạy dài theo thân hầm. Điều khiến người ta lo sợ là hầm Thủ Thiêm đã hết hạn bảo hành vì thời gian bảo hành chỉ kéo dài một năm, thời gian này chỉ kéo dài nếu nhà thầu Nhật được nhà nước yêu cầu. Báo này cũng cho biết, nhà thầu xây dựng đường hầm Thủ Thiêm đã thực hiện hai đợt chống thấm từ tháng 8 cho đến tháng 12. Có lẽ vì vậy mà các vết nứt bị trét keo, giặm vá nổi rõ, khiến người đi đường nhận thấy một cách dễ dàng.
......

CSVN sẽ xiết báo chí kỹ hơn

Công an vẫn liên tục xiết chặt các cửa khẩu, và vẫn dò xét ngay cả những tập thơ. Trong khi báo SGGP nói rằng Hải quan Sài Gòn vừa tịch thu nhiều tập thơ “ca ngợi lính VN Cộng Hòa, bản tin VietnamNet  ghi lời ông Bộ trưởng Bộ TT&TT Nguyễn Bắc Son chỉ đạo rằng “Sẽ quyết liệt trong quản lý Thông tin và Truyền thông,” nghĩa là sẽ xiết chặt báo chí truyền thông hơn. Báo SGGP loan tin rằng công an vừa tịch thu từ hệ thống chuyển phát nhanh “hàng trăm quyển sách cấm nhập khẩu.” Bản tin SGGP hôm Thứ Hai 24/12/2012 cho biết, chiều 23-12, đại diện Chi cục Hải quan Chuyển phát nhanh cho biết, vừa phối hợp với Đội Kiểm soát Hải quan - Cục Hải quan TPHCM, Công ty cổ phần Chuyển phát nhanh - Chi nhánh TPHCM (EMS) kiểm tra, phát hiện số lượng lớn ấn phẩm cấm nhập khẩu cất giấu trong các kiện hàng quà biếu, quà tặng gửi từ nước ngoài về Việt Nam. Trong khi đó, bản tin VietnamNet loan tin CSVN sẽ quản lý chặt chẽ  báo chí xuất bản hơn khi viết: “Quản chặt SIM rác, tin rác, khuyến mại, game online, báo chí xuất bản… là những nhiệm vụ Bộ trưởng Bộ TT&TT Nguyễn Bắc Son chỉ đạo thực hiện quyết liệt tại Hội nghị Triển khai công tác năm 2013 diễn ra chiều 24/12.”   Ông Son cũng thú nhận rằng bây giờ là thời điểm nhạy cảm nên cần xiết chặt truyền thông. Bản tin ghi lời ông Bộ trưởng Nguyễn Bắc Son phát biểu tại hội nghị, trong đó có nói về nhu cầu xiết báo chí xuất bản kỹ hơn: “Lĩnh vực báo chí xuất bản, quản lý viễn thông – Internet trong năm qua cơ bản hoạt động tốt nhưng cũng còn bức xúc khi Bộ phải đình chỉ tạm thời 2 tờ báo mạng và thu hồi thẻ của một số PV. Cả bốn loại hình báo chí là báo in, báo mạng, phát thanh – truyền hình đều có những trường hợp bị xử lý, cho thấy công tác quản lý báo chí hết sức phức tạp, nhạy cảm trong thời điểm hiện tại. Ngành xuất bản vẫn còn tình trạng in lậu, nhập lậu sách chưa được giải quyết...”.
......

Hội Thánh Tin Lành Mennonite Bình Tân đi thăm tù nhân Bến Tre.

Một mùa Giáng sinh nữa lại đến, mùa Giáng sinh tràn đầy niềm tin và hy vọng về sự phục hưng của Thiên Chúa với Vương Quốc Đức Chúa Trời trên quê hương Việt Nam thân yêu. Nhân dịp mùa Giáng sinh 2012, được sự hỗ trợ, giúp đỡ của Tổng Giáo Hội Mennonite Việt Nam và con dân Chúa trong và ngoài nước. Ngày 20/12/2012, Hội Thánh Mennonite Bình Tân (còn gọi là Hội Thánh Chuồng Bò) đã tổ chức một phái đoàn đi thăm các tù nhân lương tâm hiện đang  bị giam giữ tại trại tù Z30A của Bộ công an tại huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai với cáo buộc “âm mưu lật đổ chính quyền”. Phái đoàn gồm có Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng, Ủy viên Ban chấp hành Giáo Hạt Sài Gòn kiêm Quản nhiệm Hội Thánh Chuồng Bò (HTCB). Mục sư Thân Văn Trường, Cố vấn Hội Thánh Chuồng Bò. Ban chấp sự, một số tín đồ Hội Thánh Chuồng Bò và thân nhân người tù. Lần này là lần thứ hai Hội thánh tổ chức đi thăm nuôi các anh chị em còn đang mắc vòng xiềng xích. Rút kinh nghiệm chuyến thăm nuôi mùa Giáng sinh năm 2011, năm nay Hội Thánh thống nhất tập trung và khởi hành từ 6 giờ sáng ngày 20/12/2012. Phái đoàn năm nay có 2 tù nhân lương tâm mới ra tù từ trại Z30A Xuân Lộc là anh Võ Văn Bửu (chồng chị Mai Thị Dung hiện đang thọ án 11 năm tù) và  Truyền đạo Nguyễn Chí Thành là Chấp sự HTCB. Để chuẩn bị cho chuyến thăm này, thân nhân người tù ở các tỉnh Đồng Tháp, An Giang phải đón xe từ 10 giờ đêm hôm trước. Đặc biệt, vợ tù nhân lương tâm Cao Văn Tỉnh phải có mặt từ chiều hôm trước (19/12/2012). Trước khi đi, phái đoàn đã tập trung hướng về Thiên Chúa cầu xin Chúa quan phòng và ban phước cho đoàn trong suốt hành trình đi và về được bình an. Để tránh giờ cao điểm trên xa lộ Hà Nội, đoàn phải tranh thủ vượt qua địa phận Hố Nai, đến Trảng Bom mới dừng lại ăn sáng. Sau bữa ăn điểm tâm sáng vội vàng, đoàn bắt đầu lên xe du lịch 16 chỗ xuất phát. Ngồi trong xe, mọi người được nghe thông báo về sự nỗ lực đấu tranh của các tổ chức nhân quyền, các hội đoàn trong nước và trên thế giới cho các tù nhân lương tâm Việt Nam cùng những người đấu tranh cho tự do và nhân quyền. Đặc biệt là các buổi lễ trao Thỉnh Nguyện Thư của phong trào “triệu con tim - một tiếng nói” tới các vị Dân biểu, Quốc hội của các nước tự do dân chủ. Mọi người cũng được nhận tập “Cẩm nang luật cho bạn và tôi” do Luật sư Nguyễn Văn Đài biên soạn. Hội thánh cũng thông báo cho thân nhân anh Tỉnh, chị Thúy và chị Dung biết trong 7 người tù nhân lương tâm bị xử oan sai ở Tòa án Bến Tre hiện đã có 3 người là anh Nguyễn Thành Tâm, chị Phạm Ngọc Hoa và anh Nguyễn Chí Thành đã mãn hạn tù trở về gia đình. Hôm nay, anh Thành tiếp tục tới trại Z30A không phải để ở tù nữa mà để thăm anh chị em bạn tù. Sau khi nghe xong, mọi người rất vui mừng vì được biết những việc làm của thân nhân họ được dư luận trong và ngoài nước quan tâm, đấu tranh yêu cầu nhà nước Việt Nam phải thả ngay lập tức thân nhân họ vô điều kiện. Họ rất cảm kích trước sự quan tâm của các vị dân biểu, Quốc hội các quốc gia đã lên tiếng yêu cầu chính quyền Việt Nam phải trả lại quyền tự do cho thân nhân của họ. Họ đoan chắc thân nhân họ bị tù oan và sẽ sớm được trở về sum họp với gia đình. Họ sẽ thông báo cho thân nhân trong tù biết sự quan tâm của đồng bào trong nước, cộng đồng người Việt ở hải ngoại và dư luận quốc tế để thân nhân họ vững vàng hơn. Cảm tạ Chúa, mặc dù chuyến thăm này mọi người phải thức khuya dậy sớm để kịp giờ song dưới sự quan phòng của Chúa không có chị em nào bị say xe. Do chị Trần Thị Thúy đã chuyển từ trại K4 đến trại K5 nên lần thăm nuôi này hành trình gần hơn 20km. Hơn 9 giờ thì đoàn đến trại K5 là nơi giam giữ chị Trần Thị Thúy và chị Mai Thị Dung. Mục sư Thân Văn Trường thay mặt đoàn trình bày với nhân viên công an gác cổng xin cho đoàn được vào thăm gặp hai người chị em đang thọ án trong trại. Cũng như lần trước, nhân viên công an trả lời theo quy định một tháng chỉ cho thăm gặp một lần thôi nên không thể giải quyết được. Tuy nhiên, nhân viên công an này cũng đồng ý cho gởi quà vào cho thân nhân trong tù. Sau đó đoàn tiếp tục hành trình đến trại K2 và K3. Khoảng gần 11 giờ thì đoàn đến trại K2 và K3, lúc này đã hết thời gian thăm gặp buổi sáng nên đoàn phải ra ngoài cổng nghỉ trưa và chờ thăm gặp vào buổi chiều. Trong thời gian chờ đợi, đoàn tranh thủ ăn trưa bằng một bữa ăn mì gói. Sau khi đoàn tập trung cầu nguyện Thiên Chúa gìn giữ và ban phước cho các anh chị em tù nhân lương tâm còn đang mắc vòng xiềng xích, Ms Thân Văn Trường dẫn đầu đoàn tới phòng tiếp đón gia đình phạm nhân. Mục sư Trường đại diện giới thiệu đây là đoàn thăm viếng của Hội Thánh Tin Lành Mennonite cùng thân nhân tới xin gặp mặt và gởi quà cho các anh Dương Kim Khải ở K2 và anh Cao Văn Tỉnh ở K3. Nhân viên công an ở đây cũng viện dẫn quy định chỉ cho thân nhân ruột thịt gặp mặt thôi, còn bạn bè không được gặp. Tuy nhiên anh cũng đồng ý cho gởi quà cho các anh em. Mục sư Trường cũng ngỏ ý muốn tặng Giám thị trại giam một cuốn Thánh Kinh Bản Phổ thông nhờ anh công an này chuyển giúp nhưng anh này không dám nhận. Sau đó, đoàn hành trình trở về lúc 3 giờ 46 chiều cùng ngày. Trên đường về, các thân nhân cho biết các anh chị em trong tù rất cảm động khi được biết đồng bào trong và ngoài nước tin tưởng họ là những người vô tội, là “tù nhân lương tâm”. Đặc biệt, khi họ biết phái đoàn HTCB có tới thăm nhưng không được vào gặp, chỉ được gởi quà thôi thì tinh thần anh chị em trong tù rất phấn khởi. Anh chị em rất vui mừng vì biết đồng bào trong và ngoài nước luôn quan tâm tới họ và gia đình họ. Họ cũng nhắc nhở thân nhân nhớ chuyển lời cám ơn của họ tới Hội Thánh và mọi người. Do đoạn đường về bị kẹt xe, khoảng 7 giờ tối thì đoàn về tới nhà Mục sư Thân văn Trường ở khu du lịch Suối Tiên ăn bữa cơm thân mật rồi tạm chia tay. Hội Thánh cũng tổ chức người đưa các thân nhân anh chị em tới Bến Xe Miền Tây để trở về nhà trong đêm. Cám ơn Chúa, bởi tình yêu thương Ngài ban cho mà chuyến đi thăm tù của HTCB đã đem đến cho anh chị em tù và gia đình họ một niềm tin. Họ tin rằng họ là những tù nhân lương tâm vô tội. Dù họ có bị hoạn nạn, lao tù song họ cũng được an ủi bởi tình yêu thương của Hội Thánh và đồng bào trong, ngoài nước. Bởi tình yêu thương của Thiên Chúa (qua con dân Ngài), họ cảm thấy họ thật phước hạnh, họ sẽ được an ủi trong những năm tháng tù đày. Họ và gia đình họ không còn phải sống trong mặc cảm bị xa lánh vì cáo buộc là “phản động”. Tôi cũng tin rằng kể từ chuyến thăm viếng này, các tù nhân lương tâm Bến Tre càng mạnh mẽ hơn lên hầu cho Danh Chúa được vinh hiển trong trại giam Z30A Xuân Lộc, Đồng Nai.   MỌI SỰ VINH HIỂN ĐỀU THUỘC VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI. AMEN. Viết tại Hội thánh Chuồng Bò ngày 25/12/2012. Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng, Quản nhiệm Hội Thánh Chuồng Bò.
......

'Cái nước mình nó thế!'

Từ trên dưới 10 năm nay, một trong những câu nói cửa miệng của mọi người, đặc biệt giới trí thức, ở Việt Nam, chắc chắn là câu “Cái nước mình nó thế!” Nghe nói câu ấy xuất phát từ Hoàng Ngọc Hiến. Nhưng tôi không chắc. Tôi chỉ chắc một điều: mỗi lần nghe đề cập đến tình trạng bi đát, nhiễu nhương, trớ trêu và bất công ở Việt Nam, ai nấy đều buông một câu, thoạt nghe, có vẻ đầy ưu thời mẫn thế: “Cái nước mình nó thế!” Đường xá càng lúc càng xuống cấp, ở đâu và lúc nào cũng kẹt xe, tai nạn giao thông thuộc loại đứng đầu thế giới ư? – Cái nước mình nó thế! Giáo dục càng lúc càng suy đồi, học trò đạo văn; thầy cô giáo cũng đạo văn; thi cử thì đầy gian lận, bằng cấp giả tràn lan ở mọi cấp ư? - Ừ, thì cái nước mình nó thế! Kinh tế càng lúc càng suy thoái, hết đại công ty này phá sản đến tập đoàn quốc doanh kia phá sản, nợ nần quốc gia cứ chồng chất ư? - Ừ, thì cái nước mình nó thế! Chính trị sa lầy trong bế tắc, đối với dân thì độc tài và tàn bạo; với nước ngoài thì hèn yếu và xu nịnh ư? - Ừ, thì cái nước mình nó thế!   Vân vân.   Câu nói ấy không phải không đúng. Nó đúng ở hai khía cạnh. Thứ nhất, trên thực tế, quả thật tình hình Việt Nam càng ngày càng bế tắc. Bế tắc một cách đặc biệt, không giống với bất cứ một nước bình thường nào khác. Bế tắc triền miên. Gỡ cái này thì vướng cái khác. Sửa cái sai này thì cái sai khác lại xuất hiện, có khi còn trầm trọng hơn. Thứ hai, về phương diện tâm lý, nó cũng phản ánh được tình trạng tuyệt vọng của mọi người. Người ta hiểu rõ tất cả bi kịch nhưng không biết cách nào thoát khỏi được bi kịch.   Tuy nhiên, ngay cả khi đúng về hai phương diện vừa kể, câu nói ấy vẫn sai.   Hơn nữa, sai một cách nguy hiểm.   Thứ nhất, nó là biểu hiện của tư tưởng định mệnh chủ nghĩa. Nó làm như mọi thứ đã được an bài, gắn liền với bản chất của người Việt Nam. Của dân tộc Việt Nam.   Nhưng chắc chắn sự thật không phải như vậy. Tất cả những cái dốt, cái ngu, cái tham, cái ác và cái vô liêm sỉ trong chế độ cũng như trong xã hội Việt Nam hiện nay không phải vì “cái nước mình nó thế”. Trong lịch sử, nước mình không thế. Ngày xưa, cả hàng ngàn năm, người Việt Nam đã từng bất khuất trước một nước Trung Hoa to lớn và hùng mạnh, hơn nữa, trước một nước Mông Cổ từng giẫm nát gần hết châu Á và một phần châu Âu. Ngày xưa, ngay cả dưới thời phong kiến, cha ông chúng ta cũng không phải chịu đựng nạn tham nhũng tràn lan như bây giờ. Chỉ cách đây hơn 40 năm, ở miền Nam, ngay cả trong hoàn cảnh chiến tranh khốc liệt, giáo dục cũng không suy đồi như bây giờ; sinh viên và giáo sư không ăn cắp văn chương của người khác một cách phổ biến như bây giờ; học trò không khinh thường thầy cô giáo như bây giờ. Ở miền Nam lúc trước cũng như cả thời Pháp thuộc, người bị bệnh, khi vào bệnh viện, không phải đút lót hết người này đến người khác, từ y công đến y tá và bác sĩ như bây giờ. Thời nào giới làm chính trị cũng nói dối, nhưng chưa bao giờ họ nói dối một cách trơ trẽn như bây giờ.   Xem cái dốt, cái ngu, cái tham, cái ác và cái vô liêm sỉ là bản chất của dân tộc Việt Nam rõ ràng là không đúng.   Mà thật ra, trên thế giới, không có dân tộc nào có bản chất như vậy cả. Những cái xấu như thế không có tính chất bẩm sinh. Chúng chỉ là những hiện tượng có tính chất lịch sử. Ngay cả một dân tộc vĩ đại như Nga hay Trung Quốc, bình thường vĩ đại, nhưng dưới chế độ độc tài, bỗng dưng thành dốt, ngu, tham, ác và vô liêm sỉ một cách lạ lùng. Nhiều quốc gia khác ở Tây phương, bình thường đầy nhân đạo, nhưng thời tư tưởng thực dân chủ nghĩa bành trướng, cũng trở thành tham và ác, dù không phải lúc nào họ cũng dốt, ngu và vô liêm sỉ.   Bởi vậy, câu “cái nước mình nó thế”, thật ra, là một câu nói vô nghĩa.   Nói “chế độ mình nó thế” thì được. Còn “nước mình nó thế” thì sai.   Thứ hai, gắn liền với chủ nghĩa định mệnh, câu nói ấy cũng mang tính đầu hàng chủ nghĩa. Trước mọi nghịch cảnh, chỉ cần buông câu “cái nước mình nó thế”, người ta dễ có cảm tưởng an tâm và chấp nhận những nghịch cảnh ngang trái ấy như một cái gì hiển nhiên, đương nhiên, không thể tránh thoát. Nó tiêu diệt mọi ý chí phản kháng, hơn nữa, mọi nỗ lực thay đổi. Nó tạo ra vẻ ưu thời mẫn thế giả. Nó đóng kín mọi lối ra. Thực chất, nó dễ trở thành một sự đồng loã với những cái dốt, cái ngu, cái tham, cái ác và cái vô liêm sỉ.   Nhà cầm quyền Việt Nam không cần một thái độ nào hơn cái thái độ ấy.   Bởi vậy, tôi nghĩ, người Việt Nam hiện nay nên tập nghĩ và tập nói: CÁI NƯỚC MÌNH NÓ KHÔNG THỂ NHƯ THẾ!   Không thể.
......

Không được ngụy biện về nhân quyền

Tháng 12 là tháng biểu dương và tôn trọng nhân quyền. Ngày 10/12/1948, tại Paris, trong phòng họp lớn của Lâu Đài Chaillot – Palais de Chaillot nhìn xuống sông Seine, trước mặt Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc, đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ Eleanor Roosevelt long trọng đọc Bản Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền gồm có 30 điều khoản, được nhất trí thông qua trong niềm hân hoan chung. Khi được vào Liên Hiệp Quốc từ tháng 9 năm 1977, Việt Nam đã long trọng cam kết tôn trọng các tuyên ngôn, các văn kiện cơ bản của Liên Hiệp Quốc, trong đó Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền là văn kiện cơ bản nhất. Năm nay tình hình vi phạm nhân quyền, chà đạp nhân quyền một cách ngang nhiên và nghiêm trọng nhất đang diễn ra trên đất Việt Nam với những kỷ lục đen mới. Chưa bao giờ có nhiều nhà báo, trí thức, blogger, nhà lãnh đạo tôn giáo…bị kiểm soát, kiểm duyệt, sách nhiễu, truy tố, và tuyên án nặng nề như hiện nay. Luật sư Cù Huy Hà Vũ, Kỹ sư Trần Huỳnh Duy Thức, Tiến sỹ Nguyễn Tiến Trung, Linh mục Nguyễn Văn Lý; các nhà báo Nguyễn Văn Hải, Phan Thanh Hải, Tạ Phong Tần, Hoàng Khương ; các nhạc sỹ Việt Khang và Trần Anh Bình, sinh viên Nguyễn Phương Uyên, mới chỉ là một số tiêu biểu. Trái với mọi cam kết của nhà nước, chính phủ, và Bộ Ngoại giao Hà Nội, việc đàn áp tàn bạo cuộc biểu tình ôn hòa ngày chủ nhật 9/12/ vừa qua ở Hà Nội và Sài Gòn là một hành động ngang ngược thách đố dư luận thế giới đúng vào dịp kỷ niệm bản Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền. Do cảm thấy số đông nhân dân vẫn còn bị kềm kẹp, lo sợ bị khủng bố, do nhận thấy các nước dân chủ mới chỉ lên tiếng cảnh cáo về những hành động hung bạo của họ với nhân dân, chưa có sự răn đe mạnh mẽ, chưa có sự trừng phạt đích đáng nên họ sinh ra lờn. Họ nghĩ rằng các nước chỉ dọa mồm thôi, các nước vẫn còn mê mải làm ăn với Việt Nam để kiếm lời, nên họ vẫn cứ chây ỳ, vi phạm nhân quyền ngày càng táo tợn. Nhưng họ đã tính sai do bệnh chủ quan, duy ý chí. Trước hết nhân dân ngày cành tự tin, quật khởi hơn. Vừa qua Hạ viện Mỹ đã thông qua dự luật mạnh mẽ hơn về tố cáo chính quyền Việt Nam chà đạp nhân quyền, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ cũng ra tuyên bố về sự sa sút rõ rệt trong việc tôn trọng nhân quyền ở Việt Nam. Ngoại trưởng Hillary Clinton còn nêu rõ việc tôn trọng nhân quyền là điều kiện không thể thiếu trong tiến trình cải thiện quan hệ Mỹ – Việt. Và Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ cũng nói rõ là sẽ không bán vũ khí sát thương, không nâng cao quan hệ chiến lược Mỹ – Việt chừng nào mà Việt Nam chưa tỏ ra thật sự tôn trọng nhân quyền. Mới đây ông Phil Roberston, giám đốc phụ trách khu vực châu Á của tổ chức Nhân quyền Human Rights Watch, cảnh báo rằng tình hình tôn trọng nhân quyền ở Việt Nam trong năm nay đã suy thoái rất trầm trọng, đến mức tồi tệ. Chính vì thế mà cuộc đối thoại Việt – Mỹ về nhân quyền năm nay lẽ ra đã được thực hiện, nhưng đã giáp cuối năm mà phía Hà Nội vẫn lần lữa, tảng lờ. Vì sao vậy? Phiên tòa xử phúc thẩm 3 nhà báo Tạ Phong Tần, Nguyễn Văn Hải và Phan Thanh Hải được dự định diễn ra vào ngày 28/12/2012 và phiên tòa xử ông Nguyễn Quốc Quân, một công dân Mỹ, cũng được dự định tổ chức vào cuối năm, sẽ là thước đo xem Hà Nội còn ngang tàng, ương ngạnh và ngoan cố đến đâu trong thái độ coi thường nhân dân, coi thường dư luận thế giới. Tất nhiên họ gieo gì thì sẽ được gặt nấy. Không thể trơ tráo mãi được. Một sự trơ tráo tội lỗi, khi bất cứ chiến sỹ dân chủ nào đụng chạm đến bọn bành trướng đều bị họ trừng phạt không nương tay. Luật sư Cù Huy Hà Vũ vạch mặt bành trướng chiếm đoạt Tây Nguyên; nhà báo Điếu Cày lên tận biên giới Cao Bằng tố cáo bành trướng chiếm Bản Dốc; nhạc sỹ Anh Bình, Việt Khang đặt lời ca vạch mặt bọn xâm lược – tất cả đều đã bị kết tội và tuyên án hết sức khắc nghiệt. Khi một chính quyền đứng hẳn về phía giặc ngoại xâm, kết tội rất nặng các chiến sỹ yêu nước, thì đó là loại chính quyền gì? Lẽ ra chính quyền phải đứng về phía nhân dân, bênh vực, bảo vệ nhân dân yêu nước, cùng nhân dân của mình xuống đường chống bành trướng, thì họ lại đi làm toàn điều trái ngược. Trong cuộc đối thoại nhân quyền Việt – Mỹ lần tới, chắc chắn đại biểu Hà Nội lại sẽ lải nhải rằng ở Việt Nam không có tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm, tù nhân tôn giáo và rằng mỗi nước có một quan niệm khác nhau về quyền công dân và nhân quyền. Tôi yêu cầu các vị Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, và Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh hãy đọc kỹ Điều 30 là điều cuối cùng của Tuyên Ngôn Quốc tế Nhân quyền để đừng có ngụy biện một lần nữa. Cách đây 64 năm các nhà thảo ra văn kiện này đã lường trước là sẽ có người bám víu vào các đặc điểm địa lý – văn hóa – dân tộc để lẩn tránh nghĩa vụ phải thực hiện nghiêm chỉnh bản Tuyên ngôn lịch sử này. Điều 30: Không được diễn giải bất kỳ điều khoản nào trong bản Tuyên ngôn này theo hướng ngầm ý cho phép bất kỳ quốc gia, nhóm người hay cá nhân nào được quyền tham gia vào bất kỳ hoạt động nào hay thực hiện bất kỳ hành vi nào nhằm phá hoại bất kỳ quyền và tự do nào nêu trong bản Tuyên ngôn này.(Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền – 1948) Chỉ riêng điều khoản này đã thừa đủ để đánh sập mọi luận điệu cãi chày cãi cối về Việt Nam có đặc điểm văn hóa, lịch sử, dân tộc riêng biệt để có cách tôn trọng nhân quyền riêng của mình. Thể diện của một quốc gia không cho phép một ai được quyền tiếp tục ngụy biện như thế.
......

Đề phòng kẻ thù cướp sổ hưu

Một bài giảng cho cán bộ trung cao của một tay giáo viên mang quân hàm Đại tá (*) đã đem đến sự chú ý của dư luận nhiều hơn mong đợi. Nội dung bài giảng ấy không mới, tức là kiên định lập trường lãnh đạo của đảng, thấm nhuần tư tưởng Hồ Chí Minh.   Bài giảng ấy nói lên quan hệ đối ngoại giữa đảng và nhà nước ta với các nước khác trên thế giới. Nó không thay đổi thể hiện trong những tư tưởng sau: Một là, nước Mỹ là kẻ thù chiến lược. Điều này được ghi trong Hiến pháp 1982, được gỡ bỏ cùng với điều: Trung Quốc là kẻ thù trực tiếp, nguy hiểm. Độc giả đừng cười khi hiến pháp VN lại chọn 2 nền kinh tế thứ nhất và thứ nhì thế giới để làm kẻ thù. Hai là, thành quả cách mạng ngày nay có được là nhờ tiền của của người Trung Quốc và xương máu của người Việt. Do đó mà dù có đầu óc lầy đất cũng không bao giờ quên ơn này. Ba là, theo cương lĩnh từ khi ra đời, đảng Cộng sản VN là một chi bộ của Quốc tế cộng sản. Mà Quốc tế cộng sản là một cơ quan thuộc nước Nga do lãnh tụ Le nin thành lập. Kim chỉ nam xuyên suốt bài giảng đó là: Điều kiện để Công dân Việt Nam được hưởng lương hưu đến cuối đời là phải kiên định lập trường bảo vệ ba giáo điều trên kia. Phải bảo vệ là phải thôi. Trước kia, cuộc sống người về hưu chật vật lắm, nên có bài vè rằng Đầu đường Đại tá bơm xe  Giữa đường Thượng tá bán chè đỗ đen  Cuối đường Trung tá bán kem  Trong làng Thiếu tá thổi kèn đám ma. Nay, công chức chưa về hưu thì gửi con đi du học làm cơ sở, khi về hưu đã có nhà và sổ tiết kiệm bằng ngoại tệ ở nước ngoài. Nước ngoài được ưu tiên chọn lựa lại là quốc gia mà cho đến nay vẫn là Kẻ thù chiến lược. Chú thích:(*) Trong quân chủng Lục quân, Tư lệnh Sư đoàn mang quân hàm Đại tá. Ngược lại, cấp hàm trong QĐND VN chưa chắc đã là cấp chỉ huy tương đương. Cấp bậc Đại tá (sẽ là Thiếu tướng khi nhận sổ hưu) có thể là nhà văn, nhạc sĩ hoặc giáo viên. Tham khảo:Bài giảng của Đại tá Trần Đăng Thanh Người giàu Trung Quốc kiếm đường xuất ngoạiQuan tham Trung Quốc 'nuốt' 120 tỷ USD và chạy trốn sang nước ngoài, chủ yếu là Mỹ http://xacbacxangbang.blogspot.ca/2012/12/e-phong-ke-thu-cuop-so-huu.html#comment-form
......

Cuộc tra tấn hai giờ liền của Trần Đăng Thanh

Nghe hay đọc toàn bộ buổi nói chuyện của Trần Đăng Thanh (https://anhbasam.wordpress.com/2012/12/19/1481-dai-ta-tran-dang-thanh-giang-ve-bien-dong-cho-lanh-dao-cac-truong-dai-hoc/) có lẽ câu nói ấn tượng nhất của vị Đại Tá Phó Giáo Sư Tiến Sĩ Nhà Giáo Ưu Tú Học Viện Chính Trị Bộ Quốc Phòng với cử tọa cấp đại học hôm ấy là:“Đồng chí kia cất cái báo đi nhé, cất kính đi! Tôi nói như vậy mà vẫn đọc báo, không nên như vậy”.  Người viết bài này vô cùng cảm thông với cử tọa. Đứng lên phản biện tại chỗ thì bị trả thù. Ngồi yên nghe một anh tự mãn, kiến thức lượm lặt, bất cần lôgíc, cứ mỗi vài phút lại tung ra một câu càn rở suốt 2 tiếng đồng hồ thì bố ai chịu nổi, xác suất lên máu, đứt mạch cứ lừng lững dâng lên. Còn lối thoát nào khác ngoài đọc báo!? Mời quí bạn cùng nghe thử có phải cứ mỗi vài phút ông Đăng Thanh (ĐT) lại đấm vào tai cử toạ một cái không? Xin nhớ cử tọa bao gồm các thầy hiệu trưởng, hiệu phó, và các quan chức thuộc các trường đại học. 1. Ngay tại lời chào đầu tiên người nghe đã không tin ông ĐT biết mình đang nói gì: "hay nói một cách nôm na nhất, gia đình nhất tức là các đồng chí làm công tác giáo dục đào tạo." Các chữ ấy nôm na thế nào và gia đình thế nào? Và "nôm na nhất, gia đình nhất" mới được như thế, còn nếu không thì gọi họ là gì? 2. Ông ĐT nhắc lại cho các "thầy" về 3 chức năng của giáo dục: "Chức năng đầu tiên và là quan trọng nhất đó là dạy người. Và chức năng thứ hai là dạy chữ và thứ ba là dạy nghề". Phân biệt rõ như thế thì dạy "chữ" và "nghề" cho chó, gà hay bàn, ghế? Hy vọng nhà giáo ưu tú này đừng thi hành chức hành chức năng thứ hai với các em học sinh. Tội chúng nó! 3. Nhưng chỉ vài phút sau, ông ĐT lại thêm cho các thầy chức năng thứ bốn – tuyên truyền: "để làm sao chúng ta làm tốt công tác tuyên truyền bởi vì chúng ta phải thừa nhận một điều là so với Trung Quốc thì công tác tuyên truyền của chúng ta còn kém hơn họ". 4. Để cập nhật tình hình năm 2012, ông ĐT mời cử toạ xem video clip về 5 biến cố năm 2009. Lý do đi lùi về quá khứ như vậy là vì: "mãi ngày 2010 chúng ta mới tổng hợp được". Hiển nhiên, đối với những biến cố năm 2012 thì đến năm 2015 Học Viện Chính Trị Bộ Quốc Phòng (HVBQP) mới trình bày vì "vẫn giữ nguyên giá trị". 5. Cử tọa cũng chẳng hiểu mục đích của Đại Tá ĐT thuộc HVBQP là gì khi ông khoe đã "Giảng bài tới bốn Hội nghị phật giáo Đại Cửu viện" . Đến để dậy các chức sắc Phật Giáo về chính trị hay chiến tranh hay tuyên truyền? Nhưng ông ĐT lại cho biết ông cảm thấy rất "hạnh phúc". 6. Kết quả khảo cứu mới: "Trước hết là tôi nói về tình hình nước Mỹ, báo cáo các đồng chí nước Mỹ đến năm 2011 tên của họ vẫn không có gì thay đổi, vẫn là Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ". Và đấy là chỉ tính đến năm 2011 thôi. Còn năm 2012 chưa đủ dữ liệu để Học Viện Bộ Quốc Phòng (HVBQP) tổng kết. 7. Đại tá ĐT tiết lộ dữ kiện mật của HVBQP: "Nhật Bản và Hàn Quốc phải nuôi toàn bộ từ A tới Z cho nước Mỹ để bảo vệ an ninh cho Nhật Bản và Hàn Quốc". Chắc chắn đây là dữ kiện mật vì chính Quốc Hội Hoa Kỳ nơi quyết định ngân sách hàng năm cho quân đội Mỹ cũng không biết. 8. Và vì biết "các đồng chí đây là các nhà khoa học" tức biết tỷ trọng là gì (trọng lượng tương đối của các loại vật liệu so với nước hay so với nhau) nên ông ĐT thông báo: "Như vậy nước Mỹ là chiếm tỷ trọng 51% phát minh thế giới". Và khi ông ĐT không nói năm nào và từ nguồn nào nghĩa là HVBQP đã tổng kết con số tất cả các bằng phát minh đăng ký ở tất cả các nước từ thế kỷ 18 đến 2009 (?) và kể luôn các công ty đa quốc đã đăng ký với nhiều nước cùng lúc. 9. Một dữ kiện mật khác mà quân đội Mỹ giấu kỹ nhưng HVBQP biết rõ: "70% đến 90% thiết kế cho lực lượng hạm đội 7 ở Thái Bình Dương là phải qua Biển Đông." Xin nghe kỹ chữ "thiết kế" để đừng hiểu sai ý Phó giáo sư ĐT. Thế mới biết các tàu chiến của hạm đội 7 đều dùng hàng điện tử Malaysia, cao su Thái Lan, tre Việt Nam, dây dừa Indonesia, để lắp ráp tại Philippines. Các căn cứ của hạm đội 7 ở Hawaii, Guam, Midway, California, họ chỉ rửa ráy chút ít, sơn cờ Mỹ lên rồi dùng thôi. 10. Dữ kiện mật kế tiếp của HVBQP mà cả thế giới đều mù tịt, Đại Tá ĐT tiết lộ: "quân cảng Cam Ranh là một trong ba cảng tốt nhất thế giới. Một cái cảng của Canada, một cái cảng ở nước Mỹ và một cái cảng ở Cam Ranh của chúng ta." Trước hết, các quân cảng tầu ngầm khét tiếng của Liên Xô cũ tại bán đảo Kamchatka, biển Barents, mà cả Mỹ và khối NATO lo lắng suốt thời chiến tranh lạnh và nhà nước VN từng ca tụng hết lời, nay đối với HVBQP chỉ là thứ xoàng. Đó là chưa kể các cảng thiên nhiên của NaUy mà Đức Quốc Xã xử dụng trong suốt thời Thế Chiến 2, và nhiều nơi khác nữa. Liệu có phải đại tá ĐT đang dựa trên cơ sở lý luận: quân cảng cũng như những mặt hàng khác -- của Mỹ hay gần Mỹ hẳn phải là thứ tốt? 11. Quay sang Nga, ông ĐT chỉ liệt kê 2 quyết định trong 8 năm cầm quyền của ông Boris Yeltsin: "Sau khi mà đứng ở cương vị cao nhất thì Boris Yeltsin ra hai quyết định. Một là cấm Đảng cộng sản hoạt động, hai là không trả lương cho những người đã từng tham gia chính quyền Sô Viết". Ông ĐT cố tình làm nhòa chữ nghĩa để hù cử toạ chăng vì Boris Yeltsin vẫn trả lương hưu cho những công viên chức từng trong guồng máy hành chánh phục vụ nhân dân. Ông ta chỉ ngưng trả lương hưu cho những người trong các ban ngành phục vụ cho đảng Cộng Sản mang danh chính quyền, thí dụ như Sô Viết Tối Cao, hệ thống chính ủy,... vì người dân Nga không thấy lý do tại sao lại lấy ngân sách quốc gia để nuôi một đảng. 12. Nhưng điều làm lên máu người nghe là khi ông ĐT coi các thầy cũng như mình, tất cả chỉ vì miếng ăn: "Một nội dung rất cụ thể, rất thiết thực với chúng ta đó là bảo vệ sổ hưu cho những người đang hưởng chế độ hưu và bảo vệ sổ hưu cho những người tương lai sẽ hưởng sổ hưu, ví dụ các đồng chí ngồi tại đây. Cho nên ta phải nói rõ luôn, hiện nay chúng ta phải làm mọi cách để bảo vệ bằng được Tổ quốc Việt Nam thời XHCN". 13. Vẫn tại Liên Bang Nga, mọi người tìm đỏ mắt cũng không thấy cái "sa mạc" Siberia, mà ông ĐT nhắc tới mấy lần, nó ở đâu. Không hiểu trong đầu Phó Giáo Sư ĐT, "sa mạc" nghĩa là gì. 14. Rồi lại thêm một tin mật chỉ riêng HVBQP biết. Đó là: "Hiện nay, Mỹ và Nato đang bỏ ra 170 tỷ đô la để xây một hệ thống phòng thủ tên lửa ta gọi tắt là NND. Nhưng Liên bang Nga đã chế tạo ra loại tên lửa Skender tầm bắn 11.700 cây số có thể xuyên thủng mọi lá chắn phòng thủ tên lửa". Điều này chắc chắn cả Nga, Mỹ, và khối NATO đều không biết. Vì nếu khẳng định đã "xuyên thủng" được thì có nghĩa là chắc chắn hai bên đã có giao tranh hay đồng ý cùng thử nghiệm. Các chính phủ tại Âu châu cũng không hề biết để cảnh báo dân chúng lánh xa. Thế mà Đại Tá ĐT đã biết rồi. Kinh thật! 15. "Đồng chí kia cất cái báo đi nhé, cất kính đi! Tôi nói như vậy mà vẫn đọc báo, không nên như vậy". 16. Bắt đầu có bằng chứng cho thấy kiến thức của Phó giáo sư ĐT và HVBQP chỉ mới bắt kịp đến năm 2009, khi giá xăng dầu còn ở đỉnh cao. Ông nói: "Và Liên bang Nga hiện nay họ đang dần dần quay lại như một cường quốc như thời Liên Xô, như họ vốn có." Ngày nay, Nga đang vất vưởng vì giá dầu thô xuống nhanh sau khi Iraq và Libya sản xuất trở lại. Và chính quyền Nga vẫn tiếp tục sống bằng việc nạo tài nguyên thiên nhiên ra bán là chính, một loại thu nhập bấp bênh và không thể tái tạo. 17. Cao hứng lên, ông ĐT tuyên bố càng lúc càng bất cần dữ kiện: "Chắc chắn chúng ta cũng sẽ không cho bất cứ nước ngoài thuê mướn" cảng Cam Ranh. Thế thì năm 1979, lãnh đạo đảng ký giao kèo cho thuê cảng Cam Ranh 25 năm với ai? Chỉ phải tội cái cậu thuê cảng ấy hết tiền nên rút về năm 1990 và đến năm 1991 thì đột tử. 18. Bắt đầu qua đến Iran thì người nghe bắt đầu thấy kiến thức vụn vặt, ráp nối linh tinh của tiến sĩ ĐT: "Và khi nói tới Đạo Hồi thì người ta nói đến là thánh Allah." Chẳng có ai là "thánh Allah" cả. Đấng Allah chính là Đức Chúa Trời của Do Thái Giáo và Công Giáo đấy. May cho ông ĐT là không đang nói câu sai trật này và các đoạn linh tinh về giáo lý Hồi Giáo trên đất Iran. Có người chỉ vô tình đụng tới tiên tri Mohamed thôi mà đã bị lôi ra giết đấy. 19. Càng đi sâu vào các dự tính của Iran, tiến sĩ ĐT càng không biết mình đang nói gì: "Bởi vì trong luật pháp quốc tế là cho phép nghiên cứu năng lượng hạt nhân nhưng các nước phương Tây nghi ngờ và sợ rằng Cộng hòa Hồi giáo Iran là không thông qua nghiên cứu năng lượng hạt nhân để phát triển hạt nhân." Nói theo kiểu bà con Nam Bộ, ai hiểu được câu này, chết liền! Hay tiến sĩ ĐT đang quen tay áp dụng câu "xây dựng xã hội XHCN không thông qua giai đoạn TBCN" vào phạm trù kỹ thuật chăng? 20. Rời Iran giáo sư ưu tú ĐT bay đến Bắc Hàn để mơ mộng được đóng vai du đãng như các lãnh tụ CHDCND Triều Tiên: "Họ làm tất cả các nước lớn mất ăn mất ngủ và rất là lo lắng về quả tên lửa của họ. Cái điều mà chúng ta phải cần học tập". Nghĩa là vị giáo sư ưu tú muốn các thầy phải học cách cứ bỏ mặc hàng chục ngàn đến trăm ngàn người dân chết đói mỗi năm, cứ thoải mái ngửa tay xin thế giới viện trợ lương thực; trong khi dồn hết ngân sách quốc gia vào các thứ đồ chơi cực mắc tiền như hỏa tiễn, vệ tinh, vũ khí hạt nhân để đe doạ các nước chung quanh. Thế giới càng lên án, càng xa lánh, ta càng tự hào. 21. Phó giáo sư ĐT còn ao ước cho dân Việt được có tầm dân trí ngang với dân Bắc Hàn: "Họ tôn thờ lãnh tụ đến mức độ như vậy." Và khen nức nở: "Như vậy là ta phải nói công tác tuyên truyền của họ vô cùng giỏi, vô cùng là nhạy bén." Đến đây thì người nghe phải giật mình về cái bằng tiến sĩ và cái hàm phó giáo sư của ông ĐT. Ai đi giật lùi về thế kỷ 19 cũng được, không cần mấy cái bằng đó. 22. Từ Bắc Triều Tiên, diễn giả bất ngờ tạt sang Trung Quốc, bay về Quảng Trị đến mấy chục phút, rồi lại thản nhiên nói tiếp về Triều Tiên như không có gì xảy ra. Ông phán: "Về CHDCND Triều Tiên, bán đảo Triều Tiên này ý định của nước không mong muốn có thống nhất vì nếu thống nhất Hàn Quốc sẽ áp sát biên giới Trung Quốc." Có vẻ như HVBQP có cả một bộ phận tự soạn dữ kiện. Vì hiện nay, thế giới chỉ nghe đài Bắc Hàn lúc nào cũng đòi "giải phóng" Nam Hàn. Còn dân Nam Hàn ngày càng ngán viễn cảnh chế độ Bắc Hàn sụp đổ và đất nước thống nhất vì sợ nền kinh tế sơ khai của Bắc Hàn sẽ kéo Nam Hàn ngã quị hàng chục năm như tình cảnh nước Đức thống nhất cuối thập niên 1980. Chính phủ Nam Hàn đành phải xây từ từ "quỹ thống nhất" từ bây giờ để chuẩn bị. Chẳng phía nào nói gì đến nỗi sợ "sẽ áp sát biên giới Trung Quốc" cả. 23. Và sau cùng đỗ lại ở Trung Quốc, ông ĐT nói ngay: "tay vẫn bắt nhưng chân đá lung tung". Có thể nói đây là nhận thức rất mới của HVBQP. Trong suốt 2 giờ đồng hồ, không còn nghe ông ĐT nhắc đến 16 chữ vàng, 4 tốt, hay quan hệ hữu hảo nữa, trong khi chỉ mới 3 tuần trước, chính Bộ trưởng Quốc Phòng Phùng Quang Thanh vẫn sang sảng đề cao. 24. Nhưng tiếc là ngay sau điểm tiến bộ đó, tiến sĩ ĐT lại bay vù về chuyện nước Tàu ở tận 4000 năm trước và bắt đầu nói năng lan man như thể cả cử tọa đều mù chữ. Lúc thì gắn "diễn biến hòa bình" và thủ thuật dùng "tiền-hàng-vàng-gái" vào miệng Tôn Tử; khi thì vơ đũa "người Trung Quốc lại rất ca ngợi ông Tào Tháo, vì sao? Ông Tào Tháo nói một câu: Thà ta mang tiếng hại người chứ đừng bao giờ để người hại ta." Thật oan cho dân Trung Quốc chỉ vì ông ĐT vẫn còn sợ bóng vía, không dám nói thẳng ra đó là suy nghĩ của giới lãnh đạo "đảng lạ". 25. Nhưng đến phần nói đến Tôn Trung Sơn, thì khó còn ai không nghi ngờ về cái bằng tiến sĩ của ông ĐT. Chủ nghĩa Tam Dân cho mục tiêu DÂN giàu nước mạnh của Tôn Văn bị tiến sĩ ĐT ngang nhiên đổi thành: "quân mạnh thì nước giàu, nước giàu thì quân mạnh". Và còn căn dặn: "Tôi muốn nói như vậy để các thầy lưu ý cho". Hiển nhiên, chẳng thầy nào dám cười ra mặt -- QUÂN giàu nước mạnh chỉ có thể là đoàn quân đi ăn cướp. 26. Đến phần nói về Mao Trạch Đông, ông ĐT có lẽ đã rất say, bắt đầu chính thức dạy các thầy: "Súng là gì? Các thầy phải hiểu, súng là chuyên chính. Chế độ nào cũng chuyên chính, chiếm hữu nô lệ cũng có chuyên chính của chiếm hữu nô lệ, phong kiến có chuyên chính của phong kiến, tư sản có chuyên chính của tư sản, vô sản có chuyên chính vô sản.” Chỉ có loại thể chế dân chủ đa nguyên đa đảng không có chuyên chính mà đại đa số các nước trên thế giới đang áp dụng thì tiến sĩ ĐT lại không biết. 27. Rồi theo đúng sách vở của lãnh đạo Bắc Kinh ngày nay, ông ĐT phê phán Mao Trạch Đông cai trị bằng bạo lực, làm chết hàng mấy chục triệu con người, làm lụn bại nền kinh tế quốc gia. Nghe đến đó, khó ai không liên tưởng đến 2 câu hỏi: (1) Đảng viên ĐT đang phê phán việc tôn thờ Bác Mao của toàn Đảng suốt hơn nửa thế kỷ qua là sự u tối tập thể? và u tối đến độ “Bác Hồ ta đó chính là Bác Mao”? (2) Đảng viên ĐT đang tố giác chế độ hiện nay tại Việt Nam đang cai trị theo mô thức Mao Trạch Đông – việc gì cũng lôi công an ra làm súng, cũng làm chết hàng chục triệu người kể từ ngày nắm quyền, và cũng làm lụn bại nền kinh tế quốc gia cho đến tận ngày nay? 28. Ông ĐT lan man hơn 10 phút sau đó để nói những điều mà cử tọa đã biết từ thời học trung học. Nhưng không phải vì thế mà không làm cử tọa kinh ngạc về kiến thức và khả năng khoác lác của ông, như: “Với hơn 270 tỷ tấn nước mặn, khi giải phóng năng lượng này sẽ tương đương với 180 nghìn tỷ tấn than.” Các nước tân tiến đang dùng sự chuyển động của thủy triều để tạo ra năng lượng chứ chẳng ai rút năng lượng ra từ “nước mặn” cả! 29. Giá trị của bài nói chuyện cũng được bồi đắp bằng những câu như: “Ta phải nói Biển Đông là một trong một số biển ở toàn bộ khu vực Châu Á Thái Bình Dương nói riêng và toàn bộ châu lục nói chung.” Ông phải khẳng định điều này vì có người bảo Biển Đông nằm ở Đại Tây Dương hay trên sao Hỏa? 30. Có lẽ vì biển xa bờ nên Phó giáo sư ĐT tin là không ai biết. Ông chẳng còn chút ngần ngại nào nữa và đấm cử tọa tới tấp: Biển Đông “có 2 vùng lớn và rất quan trọng đó là Vịnh Bắc Bộ và Vịnh Thái Lan”. Trong bài thuyết trình tới tiến sĩ ĐT sẽ phê phán kẻ đặt tên Biển Đông. Phải gọi là Biển Đông Nam mới đúng. “Nhìn trên sơ đồ ta thấy Biển Đông là biển lớn thứ hai trên thế giới sau Địa Trung Hải.”. Rất lạ, sơ đồ của tiến sĩ ĐT bị rách tả tơi, không có biển Philippine, biển Nhật Bản, biển NaUy, biển Bắc Hải, v.v... Các biển đó đều lớn hơn biển Đông. “90% hạm đội 7 của Mỹ ở Thái Bình Dương đều phải tiếp tế hậu cần kỹ thuật qua Biển Đông”. Xin so câu này với điểm số 9 bên trên. “70% các loại hàng hóa của Nhật Bản hoạt động đều phải qua Biển Đông. 70% đến 80% hàng hóa của Trung Quốc đều phải qua Biển Đông.” Nghĩa là khi buôn bán với thị trường lớn nhất của Nhật và Tàu là Hoa Kỳ, họ không muốn đi thẳng tới Mỹ mà luôn bọc xuống phía Nam, xuyên qua biển Đông, luồn qua Indonesia và Australia rồi mới chạy ngược lên hướng Bắc đến bờ Tây Hoa Kỳ, để tăng đường chở hàng lên gần gấp 3. Và đủ loại câu ba hoa, nói thay luôn cho cả 3 chính phủ Nhật, Tàu, Mỹ về Biển Đông. 31. Sát đến Hoàng Sa, Trường Sa, vận tốc khoác lác vẫn không chậm lại. Tiến sĩ ĐT phán: "Thời đó tất cả các vua chúa, các tàu thuyền của nhà nước đại Thanh đi qua quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đã từng phải đóng thuế cho triều đại nhà Nguyễn.” Lại một khám phá rất mới của HVBQP vì xưa nay học sinh trung học nào cũng biết từ thời Gia Long cho đến khi Pháp đô hộ Việt Nam, các vua Nhà Nguyễn đều thần phục và xin Nhà Thanh bên Tàu phong vương. Ấy thế mà “tất cả các vua chúa” đại Thanh vẫn đóng thuế quá cảnh cho chư hầu. 32. Nhưng có lẽ đáng chú ý hơn, ông ĐT nhắc mấy lần rằng bản đồ Trung Quốc và các hoạt động của Nhà Nguyễn tại viện Bảo Tàng Hoàng Gia Anh, nhưng không dám nhắc tới viện Bảo Tàng Pháp, đặc biệt là bảo tàng các văn kiện Đông Dương. Lý do đơn giản là nhắc tới Pháp, nơi lưu trữ các hoạt động hàng trăm của họ trên đất Việt Nam, lại lòi ra các bản đồ ký kết giữa Pháp và nhà Thanh dọc theo biên giới phía Bắc và vùng vịnh Bắc Bộ trong lúc lãnh đạo đảng vẫn cố giấu các bản đồ đã ký kết với Trung Quốc từ 1999. Dân sẽ thấy ngay cả thực dân Pháp còn bảo vệ lãnh thổ Việt Nam hơn đảng CSVN. 33. Và kiểu nói tránh né, nửa vời này kéo dài suốt phần nói về các tranh chấp với Trung Quốc tại Biển Đông: Liệt kê các tài liệu ở tận bên Anh nhưng không dám đụng đến Công hàm Phạm Văn Đồng. Nhắc đến “quân ngụy Sài Gòn” nhưng không dám nhắc lại hải quân “ngụy” ấy đã dám hy sinh để bảo vệ đất nước, dám đánh lại quân xâm lược. Nhắc đến 64 chiến sĩ đã hy sinh trên đảo Mạc Ma nhưng không dám nhắc tới ai đã bắn giết họ, và nhất là không nhắc tới việc Bộ Chính Trị CSVN đã không dám ra lệnh cho những chiến sĩ này bắn trả lại hải quân Tàu, biến họ thành những bia bắn mà Trung Quốc còn khoe trên Youtube ngày nay. Kể lại các lần chống Tàu trong lịch sử rất sôi nổi: “Đó là điều rõ ràng chúng ta có quyền tự hào dân tộc của chúng ta”, nhưng không dám nhắc đến cuộc chiến chống Tàu năm 1979 và cũng không xem đó là “quyền tự hào dân tộc”. Có lẽ vì thế mà bia tưởng niệm các chiến sĩ Việt Nam dọc theo biên giới phía Bắc bị nhà nước cho đập phá đi, trong lúc cho từng đoàn quan chức Việt đem vòng hoa “đời đời nhớ ơn các liệt sĩ Trung Quốc” sang bên kia biên giới hàng năm. 34. Bộ dạng đạo đức giả của ĐT làm lợm giọng người nghe với câu: “Hơi buồn cái là sinh viên thanh niên chúng ta hiện nay không biết lịch sử.” Biết thế nào được khi sách giáo khoa không dám ghi hai bà Trưng đánh đuổi ai; khi quân sử QĐND chỉ dám ghi “nước lạ”, “tàu lạ” bắn giết các chiến sĩ Việt; và những sinh viên thanh niên yêu nước nồng nàn nhất bị công an đánh, đạp, đuổi học, đuổi nhà, ném vào trại phục hồi nhân phẩm suốt từ năm 2007 đến nay. 35. (Bỏ qua đoạn “nhiều đồng chí” yêu cầu tiến sĩ ĐT in sách sử 39 trang) Ông dạy tiếp các thầy: “Và trong 4 năm kháng chiến chống Pháp, 21 năm chống Mỹ, nhân dân Trung Quốc, nhà nước Trung Quốc đã từng nhường cơm xẻ áo dành cho chúng ta từ hạt gạo, từ khẩu súng, từ đôi dép để chúng ta giành thắng lợi trong kháng chiến chống Pháp và thắng Mỹ. Như vậy ta không quên họ đã từng xâm lược chúng ta nhưng ta cũng không được quên họ đã từng nhường cơm xẻ áo cho chúng ta. Ta không thể là người vong ơn bội nghĩa, đấy là đối với Trung Quốc hai điều không được quên”. Điều mà ông ĐT và HVBQP cố quên là 3 tài liệu chính thức của đảng CSVN do nhà xuất bản Sự Thật và nhà xuất bản QĐND ấn hành vào đầu thập niên 1980: Vấn Đề Biên Giới Giữa Việt Nam và Trung Quốc Phê phán chủ nghĩa bành trướng và bá quyền nước lớn của giới cầm quyền phản động Bắc Kinh Sự thật về quan hệ Việt Nam-Trung Quốc trong 30 năm qua Cả 3 tài liệu này liệt kê hàng loạt vô số bằng chứng cụ thể để khẳng định: (1) Trung Quốc không hề viện trợ miễn phí cho Việt Nam; (2) Trung Quốc luôn dùng cuộc chiến Việt Nam cho các mục tiêu riêng của họ; (3) Trung Quốc liên tục lợi dụng tình hình để thủ lợi, lấn chiếm lãnh thổ và chủ quyền của Việt Nam. Như vậy lãnh đạo đảng CSVN thời đó “vong ơn bội nghĩa” hay lãnh đạo thời nay tẩy xóa lịch sử để giữ ghế? 36. Đến đây, lại một lần nữa, ông ĐT lại cho mọi người thấy bản chất đạo đức giả của người nói và của tập thể gởi ông đến nói. Lần này trắng trợn hơn nhiều. Sau một chuỗi chứng minh là đã biết ý đồ xâm lược từ ngàn đời của phương Bắc, sau khi hùng hồn viện dẫn cả lời vua Trần Nhân Tôn về một tấc đất của tổ tiên cũng không được để mất, ông ĐT ném một chữ NHƯNG to tướng vào mặt cử tọa: “NHƯNG PHẢI ƯU TIÊN TỐI THƯỢNG LÀ GIỮ ĐƯỢC MÔI TRƯỜNG HÒA BÌNH”. Nghĩa là việc giữ hòa hiếu với Bắc Kinh là ưu tiên cao nhất. Mọi chuyện khác, kể cả bổn phận bảo vệ chủ quyền, không được phạm vào ưu tiên tối thượng đó. Lời căn dặn của cha ông mới được nhắc tới vài phút trước đó đã bị quyết định của lãnh đạo đảng CSVN đẩy ngay vào sọt rác. 37. Ông ĐT bắt đầu khai triển cách “giữ được môi trường hòa bình”. Trước hết là tránh đối đầu quân sự với Trung Quốc. Nghĩa là nếu Trung Quốc dùng quân sự để xâm lấn tiếp các đảo khác và hải phận thì chúng ta tiếp tục lùi để tránh đối đầu. Và cái gì Trung Quốc đã lấy rồi thì ta chấp nhận vì “Tránh voi không xấu mặt nào, cứ tránh đi đã”. Đơn giản chỉ có thế. (đơn giản tới mức kinh người sau khi loại ra các đoạn cố tình nói lan man về các nước châu Phi, những câu phán cho oai về tránh lệ thuộc nước ngoài, và các phát biểu vô nghĩa của vài quan chức Việt, Tàu). 38. Sau đoạn “tránh đối đầu” và “giữ môi trường hòa bình” cực kỳ nhu mì đó, thái độ của ông ĐT bỗng đổi hẳn khi chuyển sang phần nói về các cuộc biểu tình. Trước ông bày tỏ lòng khoan dung không nêu đích danh trường nào có tội để sổng sinh viên đi biểu tình. Kế đến ông liệt kê tội của người biểu tình, nào là: “Báo cáo các đồng chí khẩu hiệu của họ là gì: Bảo vệ tổ quốc, Hoàng Sa – Việt Nam, Trường Sa – Việt Nam, Hoàng Sa – Trường Sa là máu thịt của Việt Nam v.v…” Rồi họ hát những bài “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng”, “Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi” v.v…”. Người biểu tình còn: “Phát tán lời kêu gọi xuống đường biểu tình trước Đại sứ quán, trên Internet. Báo cáo các đồng chí họ nói ra là ưu tiên yêu nước, phản đối Trung Quốc”. Và khủng khiếp hơn nữa, họ: “kêu gọi biểu tình, nội dung là kêu gọi tuần hành chống Trung Quốc, ủng hộ Luật biển Việt Nam v.v… và v.v… Xin thưa với các đồng chí có người còn ngang nhiên trên trang facebook lời kêu gọi biểu tình để đòi kiến nghị cách chức ông nọ, kỷ luật ông kia v.v…”. Nếu tất cả các điều này là sai trái, tội lỗi, người ta phải rùng mình về cuốn sử 39 trang của tiến sĩ ĐT, dù chưa đọc. Đại tá ĐT còn suy cái hèn của đảng ra của dân: ”Tôi bảo với các đồng chí, mấy vị biểu tình ấy viết đơn tình nguyện ra Hoàng Sa, Trường Sa đi xem có đi không hay lúc đó lại kêu em đau khớp, kêu em đau dạ dày.” Ông ĐT quên mất, đảng không hề dám ló mặt ra Biển Đông, chỉ đứng trên bờ xúi ngư dân Việt cứ đi đánh cá “để giữ chủ quyền biển đảo”. Những người dân Việt, không súng không đạn, vẫn tiếp tục ra khơi. 39. (Bỏ qua các đoạn khoe khoang về các loại vũ khí đang mua sắm vì chắc chắn chúng chỉ nằm chờ rỉ sét vì ưu tiên tối thượng tránh đối đầu quân sự bên trên đã vô hiệu hóa tất cả) Trước khi kết thúc, ông ĐT không quên lấy công an ra dọa các thầy, các trường: ”Nếu trường đại học nào còn để sinh viên tham gia biểu tình bất hợp pháp trước hết khuyết điểm thuộc về các đồng chí Hiệu trưởng và Ban Giám hiệu trường đó, trước hết thuộc về Bí thư Đảng ủy – phòng quản lý sinh viên của trường Đại học đó. Nếu để cho công an thành phố Hà Nội hoặc v..v… người ta giữ sinh viên của mình, người ta điện mời thầy nọ mời thầy kia, ở trường nọ ở trường kia đến nhận sinh viên của mình thì đấy là khuyết điểm của chúng ta.” Thế là giáo án của giáo sư ưu tú mở đầu bằng câu hăm dọa mất lương hưu và chấm dứt bằng lời hăm dọa coi chừng công an gõ cửa. 40. Để kết thúc, ông ĐT kêu gọi: “Cuối cùng xin đề nghị các đồng chí một chữ thôi, đó là: đồng tâm, đồng chí, đồng ý, đồng lòng và đồng làm”. Xin tạm bỏ qua khả năng làm toán cộng của diễn giả, nhưng nếu tổng hợp những điều ông ĐT nói suốt 2 tiếng đồng hồ trước đó, người nghe cảm nhận khá rõ câu đề nghị cuối cùng này là lời rủ rê: ĐỒNG BÁN NƯỚC! ***** Đại Tá Phó Giáo Sư Tiến Sĩ Nhà Giáo Ưu Tú Học Viện Chính Trị Bộ Quốc Phòng Trần Đăng Thanh chưa dứt lời, tiếng vỗ tay đã vang lên... và không chịu dứt cho đến khi ông rời hẳn máy vi âm. Các thầy vội vã ra về với những cảm xúc mạnh khó tả. Có thầy ngỡ ngàng thấy tim mạch mình còn chạy; có thầy khẳng định với bản thân: phải ý thức mang theo tờ báo lần sau; có thầy biến ngay thành hành động cụ thể: tìm mua loại nút cao su nhét tai trong suốt để phòng bị cho tương lai; Ấn tượng chung còn sót lại sau hội nghị: Ngành nghề nào cũng có những đau đớn riêng của nó!  
......

Auf die FDP kommt es an

(20.12.2012) Reglementieren, Abkassieren und Schuldenmachen: Deutschlands Linksparteien folgen dem Kurs einer französischen Regierung, die bereits selbst erkannt hat, dass dieser Weg in eine Sackgasse führt und zögerlich umsteuert. Im Interview mit dem Schweizer Wochenmagazin „Die Weltwoche“ redet FDP-Parteichef Philipp Rösler über die Renaissance sozialistischer Ideen in Europa und warum ein liberales Korrektiv im deutschen Parteienspektrum seiner Meinung nach wichtiger denn je ist. Alle anderen Parteien – die Union mit eingeschlossen - setzten bei den anstehenden Problemen auf den Staat als Problemlöser Nummer eins, bemängelte der Vizekanzler. Für die Freidemokraten sei aber klar, dass der Wohlstand, den Deutschland zurzeit erlebe, der Initiative und der Kreativität der Menschen und Unternehmer zu verdanken sei. „Je mehr Freiheit wir ihnen geben, desto erfolgreicher können sie sein. Bei diesem Vertrauen auf die Kraft der Freiheit und der Verantwortung übertrifft uns niemand.“ Wir sind das liberale Korrektiv Rösler ist aber „felsenfest überzeugt“, dass es in Deutschland einen Markt für liberale Ideen und Grundhaltungen gibt. Paradoxerweise fielen liberale Grundideen wie Eigenverantwortung, schlanker Staat, solides Wachstum, Toleranz, Bürgerrechte in Deutschland eher auf nährbaren Boden, wenn die Wirtschaft ein Tal durchläuft. Unabhängig von den Umfragezahlen für die FDP gebe es aber viele Deutsche, die liberal denken. Die gelte es, wieder zu gewinnen, so Rösler. „Auf die FDP kommt es an - als unbequeme Stimme der Vernunft. Wir sind das liberale Korrektiv. Wir lassen die Menschen in Ruhe, aber nicht im Stich. Das ist unsere Grundhaltung.“ Frankreich steuert um, Rot-Grün hält falschen Kurs Es gebe in Europa erkennbar eine Renaissance sozialistischer Ideen, erklärte der Wirtschaftsminister weiter. „Natürlich schauen wir uns die Entwicklung in Frankreich an und sehen den Irrwitz der versammelten deutschen Linken, dortige Fehler zu importieren.“ Denn faktisch stehe Frankreich am Rand einer Rezession. Die Verschuldung des Nachbarlands sei fünfmal so hoch wie hierzulande. Außerdem gebe es dort eine enorme Arbeitslosigkeit, insbesondere bei der Jugend. „Die französische Regierung nimmt jetzt zögerlich die Realität an und versucht umzusteuern. SPD und Grüne in Deutschland aber begeben sich schnurstracks auf diesen Holzweg des Reglementierens, des Abkassierens und fortwährenden Schuldenmachens“, kritisierte der Liberale. Dem einen Riegel vorzuschieben gelte es durch die Bundestagswahl im kommenden Jahr. Die richtigen Antworten für Europa Rösler hält die die ordnungspolitische Linie der Deutschen für das richtige Rezept, um die Schuldenkrise in Europa zu meistern. „ Ordnungspolitik ist keine Frage der Nationalität. Unser Konzept der Schuldenbremse ist vernünftig“, betonte der Wirtschaftsminister. Die habe auch Griechenland verstanden. Athen habe haben 72 von 72 angekündigten Reformen umgesetzt. Zwar seien weiter Schritte nötig, um Wachstum und Wettbewerbsfähigkeit des Landes zu stärken. Der Troika-Bericht zeige aber, dass Griechenland den richtigen Kurs eingeschlagen habe. http://www.liberale.de/Auf-die-FDP-kommt-es-an/12003c18309i1p/index.html
......

Tin mới về blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải

Tin từ gia đình cho biết Luật sư Hà Huy Sơn vừa vào gặp anh Điếu Cày trong trại giam Chí Hòa. Thời gian gặp mặt khoảng 1 tiếng. Tinh thần của anh Điếu Cày hiện rất tốt và anh gửi lời thăm hỏi đến bạn bè và tất cả mọi người. Trong buổi gặp gỡ này, anh Nguyễn Văn Hải một lần nữa khẳng định là anh hoàn toàn không có tội. Phía Luật sư Hà Huy Sơn dựa vào phương diện pháp luật khách quan, cũng khẳng định anh Điếu Cày vô tội. Do đó kết luận và quyết định của anh Điếu Cày vẫn trước sau như một là sẽ bào chữa là hoàn toàn không có tội. Anh Điếu Cày đề nghị kiểm tra lại tất cả những trang web có tên miền Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do và ngày lập web đó để tránh việc phía công an trà trộn tài liệu làm giả chứng cứ. Đơn kháng cáo đã bị giám thị trại giam trả lời là đã gửi qua tòa để không đưa cho luật sư. Nhà cầm quyền, các cai tù và tòa án tiếp tục ém nhẹm những kháng cáo do anh Điếu Cày Nguyễn Văn Hải viết. Anh Điếu Cày muốn tiếp tục tự bào chữa dựa trên Công ước quốc tế về Quyền con người và Tuyên ngôn về Quyền cơ bản của con người mà Việt Nam đã ký cam kết thực hiện. Anh Điếu Cày mong mỏi gia đình và bạn bè khi đi tham dự phiên tòa hãy mặc màu áo đen. Theo một nguồn tin khác thì an ninh Hà Nội đã tìm mọi cách vận động, thuyết phục anh Điếu Cày nhận tội để giảm án. Qua những sự kiện từ an ninh, cai tù, tòa án, với những hành động của an ninh tiếp tục làm áp lực các luật sư thuyết phục anh Điếu Cày nhận tội, và với thái độ cương quyết của anh Điếu Cày, không có hy vọng gì vào việc phía nhà nước nhận ra sai lầm trong việc bắt giam, cáo buộc, xử án anh Nguyễn Văn Hải trong những phiên tòa trước đây. Không có hy vọng gì họ sẽ sửa chữa trong phiên tòa phúc thẩm vào ngày 28/12 tới đây, và trên nguyên tắc hai bị cáo Điếu Cày và chị Tạ Phong Tần sẽ bị y án với quyết định bỏ túi đã có sẵn.
......

'Hải giám' và 'ngư chính' Trung Quốc là chiến hạm lột xác

Vào ngày 19/12 báo An Ninh Thủ Độ thuộc sở công an Hà Nội có bản tin với tựa đề “Giật phăng mặt nạ các tàu hải giám giả của Trung Quốc” có lẽ là một trong số ít bài báo vạch trần mưu đồ thâm độc của chế độ Bắc Kinh khi biến cải một loạt chiến hạm thành các tàu dân sự võ trang gọi là “hải giám” và “ngư chính” có mục đích kiểm soát vùng biển và đánh cá. Theo bản tin, thì chỉ trong quý 4 của năm 2012, gần một chục tàu mang danh hiệu của hai cơ quan vừa kể được đưa vào sử dụng mà tàu nào cũng rất lớn, vạch trần “âm mưu thâm độc” của Trung Quốc khi trưng ra 6 tấm hình trong đó 6 chiến hạm gần 6,000 tấn được lột xác thành tàu “hải giám.” Một ngày trước, cũng báo này có bài viết và trưng ra 2 hình của 2 chiến hạm được lột xác thành tàu “ngư chính.” Những thứ thay đổi bên ngoài chỉ thấy sơn màu khác và gỡ bỏ khẩu đại bác ở đàng mũi tàu. Còn các trang bị bên trong, có gì thay đổi không, thì không ai biết. Theo các bài viết này, trong số 11 chiến hạm được chuyển đổi thành tàu dân sự võ trang, có 3 chiếc giao cho lực lượng hải giám ở Bắc Hải, 3 chiếc giao cho lực lượng hải giám Ðông Hải (đối phó với Nhật). Phía Nam để đối phó với Việt Nam và Philippines, lực lượng hải giám được giao cho 5 tàu. Chiến hạm được lột xác thành “ngư chính” mang số 206 có trọng tải tới 5,872 tấn.Theo dư luận, những chiếc tàu quân sự ngụy trang này, không những giúp Trung Quốc chiếm ưu thế trong các cuộc tranh chấp vì với ưu thế bí mật, bất ngờ, nhiệm vụ tác chiến của một biên đội tàu hải quân sẽ được thực hiện hoàn hảo bằng một cụm tàu hải giám điều mà nằm mơ cũng không ai có thể nghĩ đến. Đây không phải là một viễn cảnh mà là điều hoàn toàn có thể xảy ra, với các hành động và thủ đoạn trắng trợn đã từng thực hiện trong quá khứ.
......

Triệu Con Tim - Một Tiếng Nói: Tiếp Tục Đẩy Mạnh Công Cuộc Vận Động Cho Nhân Quyền Tại VN

Thông Cáo Báo Chí Ngày 20/12/2012 Kính gửi quý Hội Đoàn, Chính Đảng, Cơ Quan Truyền Thông và đồng hương khắp nơi,  Phong trào vận động nhân quyền “Triệu Con Tim - Một Tiếng Nói” được phát động từ ngày 15/10/2012 và đạt cao điểm vào ngày Quốc Tế Nhân Quyền 10/12/2012 với hai công tác cụ thể: 1. Gừi Thỉnh Nguyện Thư đến Liên Hiệp Quốc và chính quyền các nước tự do, với chỉ tiêu 100 ngàn chữ ký trên toàn thế giới khi chiến dịch kết thúc.  2. Gọi điện thoại và gởi fax đến các sứ quán CSVN để phản đối sự chà đạp nhân quyền của nhà cầm quyền CSVN.  Với sự tham gia tích cực của 118 đoàn thể, cộng đồng, chính đảng, và cơ quan truyền thông ở khắp mọi nơi, chiến dịch đã thu được hơn 135 ngàn chữ ký từ 61 quốc gia, trong đó có khoảng 6 ngàn chữ ký từ Việt Nam. Cùng lúc, đồng bào đã hưởng ứng đông đảo trong công tác gọi điện thoại và fax đã khiến các dịch vụ điện thoại và fax của các đại sứ quán và lãnh sự quán CSVN ở khắp nơi bị tê liệt. Để phát huy các thành quả vừa nêu trên, chiến dịch “Triệu Con Tim - Một Tiếng Nói” đã có một loạt những buổi tiếp xúc với các cơ quan quốc tế bao gồm:  - Nhạc sĩ Trúc Hồ và phái đoàn đại diện Ban Tổ Chức đã có buổi gặp gỡ với Chủ Tịch Hội Đồng Nhân Quyền LHQ tại Geneva, Thụy Sĩ, để trao Thỉnh Nguyện Thư.  - Đại diện BTC đã có buổi tiếp xúc với giới chức đặc trách vùng Đông Nam Á của LHQ tại New York và các cơ quan LHQ như Ủy Ban Đặc Biệt Bảo Vệ Các Nhà Tranh Đấu Nhân Quyền và Tự Do Ngôn Luận.  - Ngoài ra, đại diện BTC đã được tiếp đón niềm nở trong các buổi tiếp xúc để trao Thỉnh Nguyện Thư tại các bộ ngoại giao: Anh, Bỉ, Canada, Đức, Hoà Lan, Hoa Kỳ, Na Uy, Pháp và Úc.  Để hỗ trợ tinh thần cho cho những buổi tiếp xúc này, tại Washington DC đã tổ chức một buổi biểu tình, tọa kháng và tuyệt thực với sự tham gia của 17 tuyệt thực viên từ trong nước bao gồm Ls Lê Quốc Quân, cô Phạm Thanh Nghiên, blogger Bùi Thị Minh Hằng, kỹ sư Phạm Văn Trội, Ls Nguyễn Bắc Truyển, ký giả Trương Minh Đức và 34 tuyệt thực viên tại hải ngoại. Song song, tại Sydney đã tổ chức thành công buổi trao Thỉnh Nguyện Thư đến đại diện Bộ Ngoại Giao Úc.  Thành quả đầu tiên của chiến dịch đó là giới chức đặc trách về nhân quyền của chính phủ Đức, ông Markus Löning đã gặp gỡ một số nhà đấu tranh dân chủ trong chuyến công du tại Việt Nam chỉ vài ngày sau khi ông nhận Thỉnh Nguyện Thư. Ngày 15 tháng 12, trên truyền thông Đức, ông công khai kêu gọi nhà cầm quyền CSVN cải thiện nhân quyền và phải trả tự do cho các tù nhân luơng tâm theo gương của Miến Điện. Chính giới Canada cũng đã báo động những trường hợp vi phạm nhân quyền tại Việt Nam, đặc biệt là trường hợp của hai nhạc sĩ Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình lên đến Văn Phòng Thủ Tướng Canada. Trong lá thư trả lời, Thủ Tướng Canada ông Stephen Harper đã lên tiếng bày tỏ mối quan ngại và hứa sẽ tiếp tục đẩy mạnh áp lực lên với nhà cầm quyền Việt Nam về vấn đề nhân quyền. Mới đây nhất hai dân biểu Canada cũng vừa viết thư can thiệp cho trường hợp một nhà dân chủ bị đối xử tồi tệ trong tù.  Cuộc đối thoại với LHQ và bộ ngoại giao các nước sẽ tiếp tục dù chiến dịch đã kết thúc.  Tuy nhiên, thành quả quan trọng nhất vẫn là tinh thần đoàn kết tạo nên sức mạnh của tập thể người Việt trong và ngoài nước thể hiện qua chiến dịch. Chính từ căn bản này chúng ta mới có khả năng vận động được sự hỗ trợ từ quốc tế. Kính thưa quý vị, Chúng ta đạt được thành quả mỹ mãn như trên là nhờ nỗ lực chung của rất nhiều cá nhân, đoàn thể, được thể hiện trong nhiều công tác đa dạng: từ những buổi xuống đường hoặc gọi điện thoại vận động chữ ký đến việc tình nguyện âm thầm đánh máy danh sách đồng bào ký tên vào Thỉnh Nguyện Thư trên mạng; từ việc bảo trợ và tham dự cuộc thi “Triệu Con Tim” trên Facebook đến những sáng tác thơ, văn, tranh, ảnh để cổ động cho chiến dịch, từ việc gọi điện thoại và gửi fax chất vấn các cơ quan ngoại giao CSVN đến việc tham dự những buổi biểu tình, tuyệt thực, v.v. Chúng tôi xin chân thành cảm ơn tất các cá nhân, đoàn thể đã đóng góp cho sự thành công chung của ngày hôm nay. Trong những ngày tháng sắp tới chúng ta sẽ tiếp tục phát huy tinh thần “Triệu Con Tim – Một Tiếng Nói” qua việc hỗ trợ và gởi thiệp xuân đến các nhà dân chủ và gia đình họ, cũng như lập những hồ sơ về các tình trạng vi phạm nhân quyền tại Việt Nam để làm cơ sở cho những vận động quốc tế trong tương lai. Đồng thời chúng ta sẽ tiếp tục sử dụng các phương tiện truyền thông xã hội để quảng bá tinh thần Triệu Con Tim, Một Tiếng Nói đến với giới trẻ trong nước, làm sao để họ quan tâm và sống cống hiến nhiều hơn nữa cho đất nước và xã hội Việt Nam. Đây là những công việc cụ thể và đều nằm trong tầm tay của mỗi người chúng ta. Với tinh thần “Triệu Con Tim – Một Tiếng Nói”, nhất định chúng ta sẽ đẩy mạnh việc đòi hỏi nhân quyền, tự do, và dân chủ cho Việt Nam cho đến ngày thành công. Trân trọng, SBTN thay mặt BTC Các hội đoàn trong Ban Tổ Chức “Triệu Con Tim - Một Tiếng Nói":   1 - Human Rights For Vietnam PAC   2 - Đảng Dân Chủ Nhân Dân   3 - Đảng Việt Tân   4 - Đài Truyền Hình SBTN    5 - Đài Truyền Hình SET   6 - Đài Truyền Hình VHN   7 - Trung Tâm Băng Nhạc Asia   8 - Đài Radio Bolsa   9 - Đài Radio San Jose  10 - Đài Radio Tiếng Nước Tôi tại Hoa Kỳ: San Diego, Sacramento, Atlanta, Austin, Kansas City, Boston, Phoenix  11 - Đài Radio Tiếng Nước Tôi tại Úc Đại Lợi: Adelaide, Melbourne, Brisbane, Sydney  12 - Báo Viet Times Atlanta  13 - Báo Viet Times Toronto  14 - Đại Đạo Thanh Niên Cao Đài (Nam Cali)  15 - Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu (Nam Cali)  16 - Đoàn Thanh Niên Phật Giáo Hòa Hảo (Nam Cali)  17 - Đoàn Thanh Thiếu Niên Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam  18 - Gia Đình Phật Tử Điều Ngự  19 - Gia Đình Phật Tử Miền Quảng Đức - Miền Tây Nam Hoa Kỳ  20 - Liên Hội Học Sinh Trung Học Việt Nam (Vietnamese American High Schools Alliance)  21 - Thanh Niên Tin Lành Lutheran  22 - Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam Miền Nam California  23 - Văn Phòng Giới Trẻ Công Giáo - Giáo Phận Orange  24 - Liên Hội Cựu Chiến sĩ VNCH Nam Cali  25 - Liên Hội Võ Bị Đà Lạt  26 - Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam Colorado  27 - Hội Phụ Nữ Việt Nam Colorado  28 - Liên Hội Người Việt Canada  29 - Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Liên Bang Hoa Kỳ  30 - Cộng Đồng Người Việt Tiểu Bang Arizona  31 - Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tiểu Bang Washington  32 - Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Thành Phố Philadelphia  33 - Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tiểu Bang Georgia  34 - Cộng Đồng Việt Nam Tiểu Bang Georgia  35 - Cộng Đồng Việt Nam Tiểu Bang Michigan   36 - Cộng Đồng Việt Nam Tiểu Bang Ohio   37 - Nguyệt San Thương Mại  38 - Lực Lượng Sĩ Quan Thủ Đức  39 - Quân Lực VNCH Bắc Cali   40 - Hội H.O  41 - Đại Việt Cách Mạng Đảng  42 - Việt Nam Quốc Dân Đảng  43 - Tổ Chức Phục Hưng Việt Nam tại Colorado   44 - Cộng Đồng Công Giáo Việt Nam - Giáo Phận Orange County   45 - Đài Phát Thanh Việt Ngữ TNT - VietMedia tại Đan Mạch   46 - Nhóm Trẻ Sóng Việt   47 - Hội Cựu SVSQ Trừ Bị Thủ Đức - New South Wales  48 - Ban Hợp Ca Mây Bốn Phương   49 - Cộng Đồng Người Việt Tự Do Liên Bang Úc Châu   50 - Tập Thể Chiến Sĩ VNCH Úc Châu   51 - Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam Liên Bang Úc Châu  52 - Hậu Duệ VNCH - New South Wales  53 - Khối 1706 Yểm Trợ Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền cho Việt Nam  54 - Đài Phát Thanh Việt Nam Sydney Radio   55 - Hội Cao Niên Canterburry  56 - Hội Thương Phế Binh Quân Lực VNCH - New South Wales  57 - Đài Truyền Hình Tuổi Trẻ Hải Ngoại BYN  58 - Đài Truyền Hình Saigon TV  59 - Đài Truyền Hình Global TV  60 - Liên Đoàn Cử Tri Người Mỹ Gốc Việt tại Houston  61 - Trung Tâm Điều Hợp Canada Tập Thể Chiến Sĩ VNCH Hải Ngoại   62 - Liên Hội Sinh Viên Việt Nam Bắc Mỹ (UNAVSA)  63 - Radio Đáp Lời Sông Núi  64 - Lực Lượng Dân Tộc Cứu Nguy Tổ Quốc (Tổ Chức Phục Hưng Việt Nam)   65 - Truyền Thông Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam  66 - Radio Sài Gòn Dallas  67 - Uỷ Ban Yểm trợ Nhân Quyền, Dân Chủ VN tại Illinois  68 - Nguyệt San Ngày Mới Illinois  69 - Vovinam - Việt Võ Đạo Úc Châu  70 - Tổng Hội Sinh Viên Tiểu Bang Victoria  71 - Cộng Đồng Người Việt Tự Do Tiểu Bang Queensland  72 - Ủy Ban Yễm Trợ Công Cuộc Đấu Tranh Tự Do Dân Chủ tại Việt Nam  73 - Đoàn Thanh Thiếu Niên Cư An Tư Nguy  74 - Khối 8406 - New South Wales  75 - Tuần Báo SS  76 - Hội Thanh Thiếu Niên Viêt Nam Paris  77 - Diễn Đàn Hội Luận Phỏng Vấn Hiện Tình VN thuộc hệ thống PALTALK  78 - Tổng Hội Sinh Viên Tiểu Bang Victoria  79 - Hội Sinh Viên Trường Đại Học Melbourne  80 - Hội Sinh Viên Trường Đại Học Monash  81 - Nationwide Vietnamese HD Radio  82 - Đài Tiếng Nước Tôi Vancouver  83 - Hội Cựu Sinh Viên Quốc Gia Hành Chánh Vancouver  84 - Ủy Ban Điều Hợp Công Tác Đấu Tranh của CĐNV tại Đức  85 - Uỷ Ban Thụy Sĩ Việt Nam - COSUNAM  86 - Hội Ái Hữu Người Việt Limousine tại Pháp   87 - Cộng Ðồng Việt Nam Tỵ Nạn Cộng Sản tại Hoà-Lan  88 - Hội Người Việt Tỵ nạn Cộng Sản Bremen tại Đức   89 - Cộng Đồng Việt Nam Miền Nam Tiểu Bang New Jersey  90 - Hội Phụ Nữ Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ  91 - Hội Chuyên Gia Việt Nam Âu Châu   92 - Ban Giảng Huấn Việt Tộc  93 - Ban Tế Tự Paris   94 - Ủy Ban Yểm Trợ Phong Trào Tự Do Dân Chủ tại VN / Aarhus - Đan Mạch  95 - Hội Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tại Hamburg  96 - Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam  97 - Cộng Đồng Việt Nam New York  98 - Cộng Đồng Việt Nam San Diego   99 - Hội Đền Hùng San Diego 100 - Thánh Thất Cao Đài Wichita  101 - Hội Thánh Cao Đài Toà Thánh Tây Ninh Dallas  102 - Ủy Ban Hỗ Trợ Tự Do Dân Chủ Cho Việt Nam tại Hòa Lan  103 - Hội Cựu Sinh Viên Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức Tiểu Bang Queensland 104 - Câu Lạc Bộ Nguyễn Công Trứ Nam Úc 105 - Nhóm Yểm Trợ Quốc Nội Adelaide  106 - Cộng Đồng Người Việt Tự Do Tây Úc 107 - Nhóm Yểm Trợ Khối 8406 Tây Úc 108 - Cộng Đoàn Công Giáo Việt Nam Tây Úc 109 - Hội Cựu Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa Tây Úc  110 - Khối 1906 - Yểm Trợ Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền Cho Việt Nam tại Sydney  111 - Cộng Đồng Người Việt quốc Gia Thành Phố Greenville - South Carolina 112 - South Vietnamese Veterans of South Carolina 113 - Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tại Illinois  114 - Liên Hiệp Bàn Trị Sự Hội Thánh Em & Tín Đồ Cao Đài Tòa Thánh Tây Ninh Hải Ngoại 115 - Hội Cựu Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa Ontiệt Nam Cộng Hòa Ontario, Canada                                                                                 116 - Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu - Toronto                                                                                                                                                               117 - Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Baton Rouge, Louisiana                                                                                                                                               118 - Câu Lạc Bộ Văn Hóa Báo Chí 
......

Cưỡng chế đất Đông Triều, Quảng Ninh 21/12/2012

Tại Việt Nam lại vừa xảy ra một vụ cưỡng chế diện nhằm giải phóng mặt bằng cho dự án đô thị Kim Sơn ở huyện Đông Triều, tỉnh Quảng Ninh hôm nay 21/12/2012. Các hình ảnh truyền tải trên mạng Internet trong này cho thấy một đơn vị cảnh sát cơ động đã tràn vào giải phóng khu đất mà báo chí Việt Nam nói là còn 82 hộ dân chưa chịu nhận đền bù giải toả cho dự án kéo dài từ tám năm nay. Một số trang ngoài luồng cũng chạy tựa "Cưỡng chế đất Đông Triều Quảng Ninh hôm nay 21/12/2012, có tiếng kẻng của dân, tiếng la hét, kêu khóc ...trong khói lửa mù mịt", và hình ảnh về vụ việc đã được truyền tải trên mạng Youtube. Các hình ảnh này cũng cho thấy các nhân viên cảnh sát lôi đi một số người dân. Một quan chức tỉnh Quảng Ninh khi được hỏi về vụ việc này đã ngưng trả lời BBC qua điện thoại. Tuy nhiên, một cán bộ xã đã xác nhận hôm nay chính quyền "đã giải tỏa xong đám quan tài" để dọn lối vào khu đất. Theo cán bộ này, hiện có "trên 60 hộ dân" còn chưa chịu giải phóng mặt bằng. Cán bộ này cho hay kế hoạch giải tỏa phải tới 23/12 mới kết thúc và chừng ngày 6-7 tháng 1 tới, chính quyền sẽ cho nhà đầu tư vào thực hiện dự án. Ông cũng phê phán "một số người dân quá khích" có chống đối và cho hay công an đã "bắt giữ bốn người". Kéo dài nhiều năm Chuyện ở dự án Khu đô thị Kim Sơn (hay Kim Sen, Cổ Giản) đã được báo chí địa phương và các trang bất động sản nói đến từ lâu như một ví dụ Ủy ban Nhân dân huyện đã nhận được lệnh từ tỉnh mấy năm qua nhưng chưa ‘giải phóng mặt bằng’ xong xuôi. Có vẻ như khúc mắc nằm ở chỗ giá đền bù bị phía người dân cho là quá thấp: 38.000 đồng/m2, theo chính trang web của tỉnh Quảng Ninh hồi giữa năm. Nhưng trang web này, trong bài Chuyện ở dự án Khu đô thị Kim Sơn (25/06/2012) cũng phê phán các hộ dân “chưa hiểu thấu đáo được luật hay cố tình không hiểu luật đề đòi hỏi những quyền lợi không chính đáng”.   Được biết trong năm chính quyền Đông Triều đã thuê một công ty luật để giải thích cho dân về công tác giải tỏa đất đai nhưng không thành công. Công ty luật Hưng Giang đã kết luận các quyết định từ năm 2004, 2008 và 2009 của tỉnh và huyện về dự án và chuyện giải phóng mặt bằng đều là “đúng luật”. Trang báo của tỉnh đảng bộ và chính quyền Quảng Ninh đã cảnh báo các hộ dân: "Câu chuyện về sự 'cố ý hay vô ý' này nếu ra tới pháp luật chắc chắn sẽ không đơn giản như nhiều người vẫn nghĩ." Tỉnh Quảng Ninh và huyện Đông Triều muốn dùng công trình đô thị mới Kim Sơn để phát triển nâng cấp khu vực này nhằm nâng Đông Triều lên làm thị xã vào năm 2015. Một số ý kiến đăng tải trên các diễn đàn mạng cho rằng tiền bồi thường quá thấp, chưa tới 40 nghìn đồng một mét vuông, "chỉ được một bát phở" nên người dân không chịu di dời. Theo báo chính thống, tờ Lao Động hôm 29/7 năm nay, sau nửa ngày 'đối thoại' với dân chính quyền tỉnh xem xét chi hỗ trợ cộng cả đền bù ở con số cao hơn là là 133.000 đồng/m2 (tương đương 48 triệu đồng/sào). Nhưng cuối cùng thì hai bên không còn đối thoại được và chính quyền đã cử đội cảnh sát cơ động vào cuộc để cưỡng chế đất như sự việc diễn ra hôm nay. Tại Việt Nam, trong quá trình đô thị hóa thường diễn ra các vụ cưỡng chế đất của dân mà lớn nhất là vụ Văn Giang hồi tháng 4 năm nay. http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/12/121221_cuong_che_dat_don...
......

Bã Đậu Hóa Thạch-Giun Sán Nhe Nanh

“Chúc mừng bạn đã gia nhập hàng ngũ những người mà tiêu chí cao nhất cho đạo đức của họ là nói sự thật. Chúc mừng bạn đã trở thành một thành viên trong lực lượng quyền lực thứ tư. Hãy dùng khả năng viết của bạn vào việc góp phần xây dựng một đất nước Việt Nam khác…”. Một đồng nghiệp người Anh ở London gửi lời chúc nhà báo Đoan Trang – Ngày Beatles (III). Cũng vào tháng 12, mấy năm sau khi nhận được lời chúc chân tình và chí tình vừa dẫn, nhà báo Đoan Trang bị tạm giữ tại Trại Lưu Trú Lộc Hà, cách Hà Nội 15 cây số, vốn là một trại phục hồi nhân phẩm, về tội tham gia cuộc biểu tình tại nhà hát lớn Hà Nội, vào ngày 09-12-2012, nhằm chống các hành vi gây hấn và chính sách đối ngoại hung hãn của bá quyền Trung Quốc trên Biển Đông. Ở Lộc Hà, nhà báo Đoan Trang đã được một sĩ quan công an tận lực thẩm tra (và đồng thời dồn sức biểu diễn 36 kiểu ngậm hột thị). Toàn bộ giáo trình phục hồi nhân phẩm này đã được thu băng và xả băng. Đã có nhiều bài bình về kiến thức/khí phách/phong thái/trình độ lý luận/kỹ năng đối đáp/kỹ năng chơi cờ thế… của nhà báo Đoan Trang. Cũng không ít lời còm trên mạng góp ý về tay sĩ quan CA được phân công “giáo dục” tác giả các quyển sách công phu đầy nhiệt huyết: Công Lý Và Hòa Bình Trên Biển Đông, (nxb Tri Thức), Và Quyền Lực Thứ Tư(nxb Giấy Vụn). Soát lại toàn bộ cuộc thẩm vấn ngập tính tiêu biểu này, cộng thêm bài giảng bao la về Biển Đông của đại tá PGS-TS-Nhà giáo ưu tú thuộc Học viện Chính trị Bộ Quốc phòng Trần Đăng Thanh (TĐT) cho cán bộ lãnh đạo các trường đại học Hà Nội mới đây, cũng tiêu biểu không kém, người ta gom được những đặc tố nào và đặc tính gì về các bộ óc của hệ bạo lực VN hiện nay? * Hãy nghe lời trần tình mở đầu của tay CA thẩm vấn nhà báo Đoan Trang, rằng: “…Lãnh đạo người ta phân công thì phải đi làm…”. Còn, muốn được phân công thì phải vào ngành cái đã. Phân công, ở đây, đồng nghĩa với trả lương và thêm quyền thu lậu ngoài lương. Rồi, hãy nghe đại tá TĐT phân tích thêm ở bài giảng về biển Đông: “…Có một nội dung rất cụ thể, rất thiết thực với chúng ta đó là bảo vệ sổ hưu cho những người đang hưởng chế độ hưu và bảo vệ sổ hưu cho những người tương lai sẽ hưởng sổ hưu, ví dụ các đồng chí ngồi tại đây. Cho nên ta phải nói rõ luôn, hiện nay chúng ta phải làm mọi cách để bảo vệ bằng được Tổ quốc Việt Nam thời XHCN”. Dịch sang tiếng Việt thuần khiết là: Còn đảng còn sổ hưu! Kết 1: Đảng là guồng máy thu thuế của dân để vỗ béo cán bộ. Ngày nào cán bộ còn muốn được ngồi chơi sơi nước có lương lẫn lậu, cả ở công sở lẫn ở nhà hưu, thì phải bán hết cả tư duy/linh hồn/lương tâm/óc não… để giữ đảng. Tiếng kẻng của Ivan Petrovich Pavlov đối với lũ chó hoang thời đại chính là âm thanh sột soạt lúc đếm tiền. * Giữ đảng cách nào? Cơ bản là như máy móc đã được lập trình để xoay vòng vô điều kiện: cấm nghĩ, chỉ nghe, nhập tâm, thi hành, và thi đua lặp lại y nguyên lời của “trên”. Tay CA lên lớp: “…Về cái quan điểm đường lối của Đảng và Nhà nước thì giữa mình với Trung Quốc, không phải là vấn đề là Đảng, Nhà nước mình không có … Tất cả đều giải quyết trên con đường ngoại giao … đấy”. Còn TĐT giảng về biển Đông như sau: “Trước mắt là chúng ta phải tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng chúng ta, sự điều hành của Chính phủ…”. Kết 2: Thời này, để có cái ăn trôi vào miệng và có đô la chèn vào két, chính là quên phứt chính mình cũng có óc, để quanh năm mắt chớp/mồm ngậm/lưng khom/gối quỳ/đầu cúi/đuôi cong, tuân thủ mọi mệnh lệnh của một lũ thậm ngu và cực hèn tự xưng là lãnh đạo nhưng phản ứng như thái thú. Khổng Tử mà còn sống ắt phải viết lại Luận Ngữ: Phản xạ là bà Phản biện (nghe ra Khổng Tử không thua gì Phạm Lưu Vũ). * Trình CA, rút ra từ cuộc thẩm vấn ở Lộc Hà, chính là mớ kỹ thuật đánh lừa nạn nhân/bẻ cong từ ngữ/ghi tráo lời khai/nắn gân đối tượng/đàn áp tinh thần/o ép thể xác/dụ lấy chữ ký/cưỡng chế vân tay… nói chung là sao cho hoàn thành chỉ tiêu thẩm cung để “án tại hồ sơ”. Trong nhiều trường hợp, đó còn là kỹ thuật bức tử nạn nhân rồi báo cáo đối tượng quyên sinh… Trình hùng biện, rút ra từ bài giảng về Biển Đông nói trên, chính là quyền ba hoa, nói xạo/nói sai/nói sảng mà răng không hở/mắt không nháy. Đại khái có thể kể: “đầu năm 1972 ông Nixon đã ngoại giao bóng bàn qua Hàn Quốc”; “(năm 1982) thực dân Anh đã vượt hàng nghìn cây số qua Đại Tây Dương để tiến công vào quần đảo Malvinas của Argentina”; “cái họ (Bắc Triều Tiên) đạt được là họ đánh lừa được tất cả các ông lớn, họ làm tất cả các nước lớn mất ăn mất ngủ và rất là lo lắng về quả tên lửa của họ. Cái điều mà chúng ta phải cần học tập”… (Như các đồng chí lãnh đạo các đại học Hà Nội đang học tập?) Kết 3: Trình lừa cỡ CSVN vẫn còn đòi học thêm các quả lừa vĩ đại vạn lần hơn của lãnh đạo đất nước nhăn răng Bắc Triều Tiên mới thỏa? Cho dù bản sắc lừa dân, lừa thuộc hạ, lừa “trên”, lừa nhau… ở đây đã thành truyền thống rồi chính thức thành chủ trương/chính sách! Ai phản biện đều là tội phạm cần được lừa lần nữa, để ký xác nhận biên bản chấp cung theo ý CA. * Không ai được phép nhớ đến đận sắp hàng thăm lăng lãnh bánh mì. Hay mết-tinh chống Mỹ săn lùng Al Qeada trên đất “Một-rắc” của Sadam Hussein. Chỉ nên biết rằng (nhà nước có đầy đủ bằng chứng lịch sử) biểu tình chống TQ gây hấn là được trả tiền, theo lời tay CA ở Lộc Hà: “Trong cái số này thì cũng có những trường hợp là người ta … tham gia, có những người cũng trao đổi … người ta cũng trả tiền, vật chất cho một số người đi”. Đại tá TĐT còn giảng thêm về Biển Đông, rằng: “Tôi bảo với các đồng chí, mấy vị biểu tình ấy viết đơn tình nguyện ra Hoàng Sa, Trường Sa đi xem có đi không hay lúc đó lại kêu em đau khớp, kêu em đau dạ dày…. Nhưng nó cho mấy chục nghìn để thế nọ thế kia”.Kết 4: Mới hay, khả năng kềm chân cán bộ của ta là sổ hưu, còn sức mạnh lôi cuốn của bọn thế lực thù địch là USD. Khả năng ước mơ của ta là để động viên đảng viên bằng …cứt gà sáp. Ngược lại, sức lôi cuốn của thế lực thù địch được đề cập/nhấn mạnh liên tục là để khép tội. * Trọng tâm bài giảng về Biển Đông là một cẩm nang làm xiếc đi dây không lưới đỡ: “Trong 4 năm kháng chiến chống Pháp, 21 năm chống Mỹ, nhân dân Trung Quốc, nhà nước Trung Quốc đã từng nhường cơm xẻ áo dành cho chúng ta từ hạt gạo, từ khẩu súng, từ đôi dép để chúng ta giành thắng lợi trong kháng chiến chống Pháp và thắng Mỹ. Như vậy ta không quên họ đã từng xâm lược chúng ta nhưng ta cũng không được quên họ đã từng nhường cơm xẻ áo cho chúng ta”…“Các đồng chí nhớ người Mỹ chưa hề, chưa từng và không bao giờ tốt thật sự với chúng ta cả… Họ đang thực hiện ‘thả con săn sắt, bắt con cá rô’. Họ chưa bao giờ tốt thật sự với chúng ta, tội ác của họ trời không dung, đất không tha”… “Thực ra mà nói, Mỹ đang thực hiện chiến lược hai mặt. Một mặt đang dùng Việt Nam như một lực lượng tiên phong để chặn Trung Quốc. Mặt thứ hai đang tìm mọi cách để phá vỡ mối quan hệ đoàn kết lâu đời của Việt Nam, giữa nhân dân Việt Nam và nhân dân Trung Quốc mà người hưởng lợi sẽ là nước Mỹ”. Quan điểm của tay CA Lộc Hà mang tính ngước nhìn, chia sẻ nổi nhục của lãnh đạo: “Thực ra giữa mình với Trung Quốc thì ai cũng biết có những trường hợp … như thế, nhưng mà đối với bọn anh thì bây giờ những việc…”. Một Facebooker mang nạ đã triển lãm sự lo lắng cực độ: “Hồng Nguyễn Ây dà, Mỹ muốn dời mùa xuân Ảrập qua VN đây!  Chủ nhật lúc 17:44 · Thích · 3 ” Kết 5: Ngay vào lúc Thứ trưởng Ngoại giao Hoàng Bình Quân dẫn phái đoàn đi giải độc và cầu cạnh ở Mỹ thì tại thủ đô ta đã có một đại tá thuộc Bộ QP đang long trọng khẳng định chính sách đối ngoại là lên án tội ác Mỹ ở mức trời tru đất diệt, đồng thời, đe dọa rằng đi với Mỹ là mất đảng. Còn TQ thì đã có chứng nhận 4 Tương và 4 Tốt, nhân chéo lên thành 16 chữ vàng. Cho nên, phải quên đi lời tuyên bố của họ Mao/họ Đặng là quyết tâm đánh Mỹ cho đến người Việt Nam cuối cùng. Cho nên, không thể nêu đích danh bọn hải tặc tàn sát ngư dân ta trên Biển Đông. Cho nên, ngay cả Phó ban Tuyên giáo TƯ của ta cũng phải nhanh nhẩu ngụy biện giúp cho chúng là vô tình làm đứt cáp chứ không phải nhiều lần cố ý cắt cáp tàu thăm dò của ta trên vùng lãnh hải của ta. Điều đáng nói là sự chọn lựa thà mất nước hơn mất đảng đó, dù lỗi thời/lạc hậu/ngu xuẩn/hèn hạ/nhục nhã/nhơ bẩn… đến đâu, cũng đã buộc mọi người phải theo, bất kể trong hay ngoài đảng, bằng bạo lực dùi cui/roi điện/tù đày. Phản biện là đương nhiên vi phạm các điều 74/79/88… Với tổng số vốn liếng ngu xuẩn/sai quấy/hèn hạ đó, các đảng viên đã hắng giọng gia trưởng để bắt lỗi nhân dân rằng yêu nước là sai trái/vi phạm… Lời CA Lộc Hà: “Chứ còn mình làm như thế thì sẽ thành những cái gây phức tạp về trật tự an toàn xã hội cho thành phố, gây cản trở giao thông…  Về phía bản thân Trang thì Trang có nhận thức được cái việc đấy của mình là sai không, vi phạm không?”. Còn bài giảng về Biển Đông đe rằng: “Lực lượng thanh niên, lực lượng sinh viên là đội ngũ trí thức, là rường cột của quốc gia. Và các thế lực thù địch đang lợi dụng vấn đề này để kích động vấn đề này… để làm sao gây rối được tình hình”. Không chỉ thế. Đoạn kết của bài giảng về Biển Đông là một chuỗi răn đe đảng viên lãnh đạo các đại học: “Nếu trường đại học nào còn để sinh viên tham gia biểu tình bất hợp pháp, trước hết khuyết điểm thuộc về các đồng chí Hiệu trưởng và Ban Giám hiệu trường đó”.Kết 6: Tương tự như những tay vô địch tham nhũng đứng đầu các ban bệ trung ương bài trừ tham nhũng, ở đây: Những kẻ bán nước thi đua ném người biểu tình vào trại phục hồi nhân phẩm để “giáo dục” về lòng yêu nước… lớn hơn. Những kẻ kẹp cổ/quặt tay/đạp mặt/chèn xe/đánh người biểu tình ôn hòa ngay trên đường phố nay hạch tội người yêu nước tuần hành là phá rối trật tự. Những kẻ bắt cóc và bắt giam phi pháp các nạn nhân đem về đồn để hạch hỏi họ có biết mình sai trái/vi phạm chỗ nào chưa…. Cảm ơn nhà báo Đoan Trang đã vặn ngược từng điểm để khóa sổ tay CA thẩm vấn. Cảm ơn các Bloggers/Facebooker đã rọi đèn từng dòng làm lòi dốt/lộ hèn nhà giáo ưu tú Trần Đăng Thanh. Lòi ra cả mớ bã đậu hóa thạch trong đầu dàn lãnh đạo bán nước ở Ba Đình, nhân danh tôn thờ mớ ơn huệ quan thầy đã nhường cơm sẻ áo thời chiến. Những não bộ già nua/hèn nhục/sơ cứng này đem làm dầm cầu/bờ kè/đập thủy điện… có lẽ còn tốt hơn cả các loại bê tông cốt tre hiện thời. Lòi ra cả cái cốt lõi nhũn như giun sán của lũ nô tài giặc ngoại cứ bô bô những “3 không 4 tránh” (Tránh voi không xấu mặt nào. Cứ tránh đi đã!…Vắng anh em xa có láng giềng gần. Ta phải chấp nhận). Và đi rao giảng/đe nẹt khắp nơi phải biết cúi đầu như lãnh đạo. Lòi ra cả cái tham vọng giương vuốt/nhe nanh của loài giun sán, bằng những điều 74/79/88, đối với những con người nóng ruột vì đồng bào ngư dân ta chết thảm dưới tay giặc biển của bọn bá quyền phương Bắc. Bất chấp mọi điều chúng đã tự đẻ ra trên hiến pháp và luật pháp. Bất chấp mọi điều chúng đã cam kết khi đăng ký gia nhập các tổ chức quốc tế… Chúng tự gò ép nhau phải triệt tiêu quan điểm riêng, rồi gò ép nhân dân sao cho mọi người tuân phục theo cách cúi đầu của lãnh đạo. Để long trọng minh định độ bền của ba khẩu hiệu song song mới cáu: Chống Tham Nhũng chính là chống đảng.Chống Trung Quốc cũng là chống đảng.Còn đảng là còn sổ hưu.  21-12-2012 – Kỷ niệm ngày tận thế (của tuyên giáo và bạo lực)Blogger Đinh Tấn Lực  
......

Dốt nát như thế, giảng bài không xấu hổ sao?

Cái sự dốt ngút ngàn, trùng điệp của quan chức ta lâu nay giống  như mùa rươi, nhiều đến nỗi chán đến mức không thể đếm và  không muốn bàn thêm nữa… Thế nhưng, đọc bài giảng của ông  TĐT (https://anhbasam.wordpress.com/2012/12/19/1481-dai-ta- tran-dang-thanh-giang-ve-bien-dong-cho-lanh-dao-cac-truong- dai-hoc/#more-86178) thì quả là quá sức chịu đựng – thần kinh  căng thẳng gần như sắp bị đột quỵ vì không thể nào tưởng tượng  nổi một người kém cỏi và u mê đến thế vẫn có thể giảng bài cho những “siêu nhân” của nghệ thuật giảng bài? Mọi giới hạn của  lòng tự trọng và tính khiêm tốn, sự đúng mực của hiểu biết đều bị  biến thành trò hề chính trị thích bỡn cợt với nỗi đau của 90 triệu  con người… Như đã nói ở trên, những cái sai của TĐT là nhiều như rươi –  “Con rươi ‘nở’ giữa bầy rươi/loằng ngoằng kiếm chác trêu ngươi  cuộc đời”, nên không thể kể cho hết, chỉ xin nêu ra mấy loại sai  không thể dung thứ sau đây. Đại tá Trần Đăng Thanh: “Đồng chí kia cất cái báo đi nhé, cất kính đi! Tôi nói như vậy mà vẫn đọc báo, không nên như vậy”.  1.     Kiến thức đa phần sai bét sai be  Ông TĐT cho rằng GDP của Mỹ năm 2011 là 14.700 tỷ USD, gấp  ta khoảng 150 lần (?) Nói như thế có khác gì ông TĐT cho rằng  các số liệu mà Đảng và Nhà nước ta công bố là nói khống, bởi  theo thông tin chính thức, GDP VN năm 2011 là 122 (126?) tỷ  USD; còn theo ông TĐT chỉ là… 98 tỷ USD (!). Chẳng lẽ ông TĐT  nghĩ và tin rằng 30 tỷ USD dư ra đó là sự dối lừa chăng? Ông TĐT nói rằng Biển Đông lớn thứ hai thế giới “sau Địa Trung  Hải”. Chẳng lẽ ông không hề xấu hổ một chút nào khi cái kiến  thức sơ đẳng về biển, trẻ lớp 3 nó bấm ‘clốc’ là ra liền: Biển  Philippines có diện tích 5,177 triệu km2, Biển Coral 4,791 triệu  km2, Biển Ả rập 3,862 triệu km2, Biển Đông 3,537 triệu km2 –  còn Địa Trung Hải mà TĐT nói lớn nhất thế giới chỉ có… 2,510  triệu km2 (!) Ông còn nhầm tệ hại khi ghép Vịnh Thái Lan thuộc  Biển Đông! Mang danh là Đại tá mà kiến thức quân sự của ông TĐT chưa  bằng một học sinh phổ thông. Căn cứ vào đâu để ông nói rằng  90% tiếp tế hậu cần – kỹ thuật của Hạm đội 7 của Hoa Kỳ là “qua Biển Đông”? Chẳng lẽ Mỹ lấy đồ tiếp tế từ các nước Đông Nam Á hay Ấn Độ chắc, hay là nó cho tàu bè chở ngược từ Đại Tây  Dương để qua châu Âu, vòng qua châu Phi, qua Ấn Độ Dương  để băng qua Biển Đông rồi mới đến Guam? Lệnh “cấm” đánh bắt  cá quái gở của TQ năm nào cũng từ 16.5 đến 1.8 mà ông không  biết sao? Nếu biết sao ông lại nói từ 1.6? Muốn nịnh TQ bá quyền nhưng ông TĐT toàn sai, ông quên mất  rằng khen ai đó mà khen không đúng là mặc nhiên trở thành kẻ  thù của người ta đó, thưa ông. Hoàng đế Phổ Nghi thoái vị ngày  12.2.1912, chứ không phải năm 1911; và, cái thời Thương – Ân  chẳng có đủ chữ (vì nó còn sơ khai lắm với các văn bản khắc  trên xương quạt trâu bò hay mai rùa) nên không thể có cuốn sách nào của Khương Tử Nha viết năm 1776 tr.CN. Thực ra, có một  Khương Tử Nha thật, tức Tề Thái Công, nhưng ông ta sống vào  vào thế kỷ XI tr.CN (khoảng 1045 – 1015 tr.CN). Như vậy, ông  TĐT đã nhầm lẫn rất, rất chi là chân thành (vì nói đi nói lại chắc  như đinh) có hơn… 600 năm chơ mấy(!) Hay ông TĐT nghĩ  ‘Khương’ với ‘Thương’ là một?… v.v. và v.v… 2.     Ấu trĩ đến mức thảm hại  Nói chuyện Tàu từ xưa đến nay mà ông chẳng hiểu dẫu chỉ là  một chút về cái thâm hiểm, nguy hiểm khôn cùng của chủ nghĩa  Đại Hán. Ông cho rằng Tàu nó vừa bắt tay ta vừa đá lung tung  ư? Xin thưa với ông, chỉ có ông mới đá, mới múa may lung tung  như một kẻ khùng chứ Tàu nó đã đá thì đá cú nào chắc chắn  trúng chỗ hiểm cú đó. Ông nghĩ một nước cờ, nó tính đủ 30 nước mà ông sẽ đi; nó gài bẫy tinh vi, ác độc đến mức muốn giãy  không thể nào giãy nổi bởi những sai lầm của ông hôm nay là bắt  buộc tiếp tục sai từ cái sai những 20 năm, 30 năm trước ông ạ. Ông coi thường “nguyên khí quốc gia” (như ông nói) một cách  đáng phẫn nộ: Nói chuyện với tinh hoa trí tuệ của Thủ đô Hà Nội  mà ông “dọn món” cơm thiu ôi với các hình ảnh lấy từ năm 2009  (!) Đó là chưa nói chuyện ông khinh khi quá quắt khi oang oang  hợm hĩnh rằng “báo cáo các đồng chí nước Mỹ đến năm 2011 tên của họ vẫn không có gì thay đổi, vẫn là Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ.  Rồi dân số nước Mỹ hiện nay đến năm 2011 là 301 triệu người  dân…”. Nói như thế chẳng khác gì nói “báo cáo các đồng chí tình hình tên gọi không có gì thay đổi, bé trai có chim và bé gái thì có  bướm”. Xin thưa với ông là CHÚNG chứ không phải ‘chủng’ và  dân số Mỹ đến 31.12.2010 là 308,6 triệu người. Số liệu công bố  đầy dẫy mà ông không biết chứng tỏ ông có đọc bao giờ đâu! Ông đã chứng tỏ cái dốt tệ dốt hại của ông về kiến thức trong mọi điều ông nói nhưng có lẽ điển hình nhất là việc ông nói Mỹ thực  hiện công thức 10-30-30 (!). Từ thuở biết đọc đến giờ tôi chưa hề biết có cái nước nào trên thế giới chuẩn bị chiến tranh trong  vòng… 10 ngày (!)? Đó là cách chuẩn bị của của “tinh hoa quân  sự” là ông chăng? Dù là “chiến tranh” để chiếm đất của nhà hàng  xóm cũng phải nhiều hơn 10 ngày chuẩn bị, thưa ông Đại tá,  PGS.TS.NGƯT rất chi là… Căn cứ vào đâu để ông khẳng định  Mỹ đóng quân ở Nhật Bản, Hàn Quốc thì hai nước đó phải nuôi  từ A đến Z? Ông cứ nói xằng nói bậy như thế mà dám thay mặt  QĐND VN anh hùng để giáo huấn cho tinh hoa trí thức nước nhà  ư? Căn cứ vào đâu để ông nói Yeltsin công bố sắc lệnh không trả  lương hưu cho những người đã tham gia chính quyền cũ? Vậy là hàng chục triệu người Nga đã chết đói cả rồi sao? Chính xác là  bao nhiêu người chết, chết như thế nào – bởi chắc chắn là họ  không có điều kiện tham nhũng như ở ta và cũng không đi ăn  cướp của dân đâu ông. V.v và v.v… 3.     Lú lẫn về ân nghĩa – bạn – thù  Ông TĐT cho rằng chúng ta không được quên “ƠN” TQ đã “giúp” VN trong chiến tranh, sao ông không hỏi lại TQ mang ơn nhân  dân VN những gì? Ví dụ, trong Chiến tranh thế giới Hai, Mỹ viện  trợ cho Liên Xô 11 tỷ USD để chống lại phát xít Đức (được cụ thể  hóa bằng hàng trăm ngàn máy bay, xe tăng, đại bác, xe vận tải…)  không có nghĩa là LX phải mang ơn mà chính ra là ngược lại:  Người Nga hy sinh 27 triệu người trong khi Mỹ chỉ mất có  343.000 người (!). Mặt khác, ông TĐT đã lú lẫn tuyệt đối khi  không hề đánh giá tội ác của quân xâm lược TQ gây ra với VN  năm 1974, 1979, 1988…, mà lại đánh giá tội ác của Mỹ là “trời  không dung đất không tha”? Đã là tội ác thì trời không bao giờ  dung, đất chẳng bao giờ tha mà chỉ có con người có thể xóa bỏ  hận thù hay không mà thôi. Xin hỏi ông TĐT rằng “tiêu chí” để  đánh giá tội ác là căn cứ vào mốc thời gian (gần – xa) hay số  lượng, hay hành vi, cách thức gây ác? Về thời gian, tội của quân  xâm lược TQ gây ra với VN gần hơn Mỹ. Về số lượng thì chỉ  riêng tội ác làm chết 57,5 triệu người dân TQ (theo số liệu của  chính ông TĐT trong bài giảng này) đã gần bằng toàn bộ số  người chết trong cuộc Chiến tranh thế giới Hai rồi – đó là chưa  nói chuyện ngưởi TQ giết người TQ. Ông TĐT cho rằng đó là tội  của Mao (?) Thưa ông, đó là tội ác của ĐCS TQ chứ một mình  Mao sao có thể giết nhiều người thế? Ông cố tình đổi trắng thay  đen khi nói về tội ác ấy bằng cách đổ sai cho một người (Mao)  nhằm biện minh cho giả thiết “lòng tốt” của “anh bạn vàng” ư? Về  hành vi, trên đời này có bao giờ có anh bạn của chúng ta (từ  của TĐT) nào nhân khi bạn mình mới thương hàn ốm dậy (sau  30.4.1975) lại tìm đến đánh vùi, đánh lấp cho tàn hại thêm  không? Trên thế giới, cách hành xử tàn nhẫn đến tận cùng như  thế, chỉ có thiên đường XHCN TQ mới đối xử với CNXH VN kiểu  đó thôi, thưa ông. Và, cũng nhấn mạnh thêm rằng, chẳng có  chính quyền nào dùng xe tăng để chà lên sinh viên như TQ, năm  1979. Con em họ mà họ còn dã man, táng tận lương tâm đến thế,  chẳng lẽ ông và không ít người nữa còn hy vọng vào “lòng tốt”   của anh bạn hay “đá lung tung” ư? 4.     Ông TĐT chống lại Đảng và Nhà nước  Cả lịch sử dân tộc VN hào hùng, vĩ đại như thế mà ông viết có 39 TRANG thì chẳng khác gì ông sổ toẹt tất cả những cuốn lịch sử  khác – chỉ tính riêng lịch sử Đảng CSVN đã dày hàng trăm trang  rồi. Ông còn tự hào, huênh hoang là nhiều người đòi ông in thành sách, và ông dám kêu gọi các thầy cô giáo ngồi nghe ông nói,  đem 39 trang A4 đó về photo phát cho sinh viên, đừng mất công  học những sách sử dài dòng làm gì, chẳng phải là đang chống lại  Đảng sao? Trong khi hàng vạn con ông cháu cha đang theo học ở các  trường đại học của Mỹ mà ông nói là Mỹ đang phá hoại chúng ta  về giáo dục, chẳng khác gì ông vả vào mặt nhiều lãnh đạo của  Đảng đang có con học ở Mỹ, ở thế giới giãy chết. Chẳng hạn,  ‘thực dân Anh’ (như ông nói) đã góp phần đào tạo nên Ủy viên  Ban Chấp hành TƯ Đoàn TNCS HCM đó thôi. Không thể phủ  nhận tài năng, hiệu quả của nền giáo dục “thực dân Anh” khi nó  đào tạo một đứa trẻ 14 tuổi, sau 7 năm, thành ra cán bộ đoàn cao  cấp của CNXH. Vậy, sao lại còn rủa sả thành công ấy; hay là, ông giương đông kích tây, muốn gài thế cán bộ đó? Ông cố tình phá hoại khối đoàn kết VN – Cămpuchia khi ông nói  rằng “Vùng Tây Nam Bộ thì xin thưa với các đồng chí đây là vùng  Tây Nam Bộ, nó rất phức tạp. Báo cáo các đồng chí nó liên quan  đến đảo Cổ Tru, đảo Phú Quốc v.v… Đây cái đảo Phú Quốc của  chúng ta. Đây là vùng nước lịch sử mà Việt Nam ký với  Campuchia năm 1982. Tại sao chúng ta ký được? Sau năm 1978  chúng ta cứu dân tộc Campuchia thoát khỏi ách diệt chủng cho nên vùng nước lịch sử là như vậy. Thưa các đồng chí,  hiện nay họ lại đang đòi, họ lại đang ý kiến và hiện nay chúng ta  phải dựa vào cái đường Bre-vơ. Cái đường này mới là cái đường  quan trọng. Cái đường này là đường mà người Pháp đã ký có  công ước quốc tế từ năm 1939. Ta xem thì đúng là đây cũng gần  (CPC) thật nhưng bởi vì người nước Việt Nam, đất có thổ  công sông có hà bá, sống ở đây lâu rồi thì họ phải chịu thế  chứ. Báo cáo các đồng chí là như vậy, … nó rất phức tạp”. Ông  nói như thế trước trí thức – tức là công khai trước công luận,  chẳng khác gì nói VN đang ép CPC để lấy đất, lấy biển đảo vì đã  “cứu”, vì “đất có thổ công…”(!)? Ông cũng đặt Bộ Ngoại giao VN vào tình thế hiểm nghèo bởi  trong khi cả thế giới lên án Bắc TT về vụ bom nguyên tử thì ông  công khai nói “họ làm tất cả các nước lớn mất ăn mất ngủ và  rất là lo lắng về quả tên lửa của họ. Cái điều mà chúng ta  phải cần học tập”. Vậy là VN sẽ đi theo ngọn cờ Bắc TT – để  mặc dân chết đói, chết rét, làm bằng được tên lửa, nguyên tử để cho thế giới chạy nháo nhào sao? Nói thật, nếu lãnh đạo  mà nghe ông (hay nghe rồi?) thì đất nước này chỉ có đường  xuống hố cả nút, ông ơi! Ông TĐT ca TQ “cả ngày” nhưng  ông có biết đâu rằng chỉ cần một câu thôi, ông sổ toẹt tất cả,  và dĩ nhiên là TQ sẽ cho ông vào sổ đen, ông có biết câu gì  không ông TĐT? Đó là câu “hiện nay nhiều quốc gia đặc biệt là  Châu Phi họ đang đánh giá Trung Quốc là một dạng thực dân  kiểu mới”. Điều này chứng tỏ ông “giảng” mà chẳng hiểu mình  đang nói cái chi. Cũng xin nhắc ông luôn rằng, chỉ cần câu này  không thôi, anh  ‘bạn vàng’ của ông sẽ hành lãnh đạo của ông lên  bờ xuống ruộng đó, ông để yên mà coi!  Cái điều khủng khiếp nhất là ông TĐT đã cho rằng “Và tôi đi  giảng bài cho tất cả các đối tượng, bảo vệ Tổ quốc Việt Nam thời  XHCN hiện nay có rất nhiều nội dung, trong đó có một nội dung  rất cụ thể, rất thiết thực với chúng ta đó là bảo vệ sổ hưu  cho những người đang hưởng chế độ hưu và bảo vệ sổ hưu  cho những người tương lai sẽ hưởng sổ hưu, ví dụ các đồng  chí ngồi tại đây. Cho nên ta phải nói rõ luôn, hiện nay chúng ta  phải làm mọi cách để bảo vệ bằng được Tổ quốc Việt Nam thời  XHCN”. Kính thưa ông TĐT, tôi tuy không phải là đảng viên,  nhưng tôi nguyện suốt đời đi theo Đảng bởi tôi tin vào CNXH,  CNCS, đạo đức, tấm gương HCM. Nhưng bây giờ, nghe ông nói  thế, tôi hết cả hồn vía bởi ông nói tuy VN thời XHCN có nhiều nội  dung nhưng ông LƠ MẶC NHIÊN mọi nội dung khác, chỉ nói cái  nội dung SỔ HƯU thì chẳng phải ông đang tầm thường hóa, trần  tục hóa, tiền hóa, thực dụng hóa CNXH đó sao? LÝ TƯỞNG SỔ  HƯU là “tư tưởng sáng tạo” của “Tổ quốc THỜI XHCN”? Ngay  đến Tổ quốc cũng chỉ là món hàng có thời hoặc lỗi thời thì quả  thật, lòng yêu nước và tinh thần dân tộc đã trở thành cái đáy tận  cùng của sỉ nhục. Nó là “sản phẩm” của ai đó, thưa ông TĐT?…  v.v và v.v… 15.000 m2 Thành Cổ Quảng Trị trong 81 ngày đêm phải chịu  328.000 tấn bom đạn, tức mỗi ngày 4.100 tấn bom đạn – tức phải  cần 1.000 chuyến xe chuyên chở đạn dược mỗi ngày, hoặc tức là  phải huy động 2.000 lượt máy bay ném bom phản lực mỗi ngày,  tức là cứ một vuông đất xấp xỉ 4X4m phải chịu 4 tấn bom  đạn/ngày – và liên tục 81 ngày  như thế: Chỉ riêng lượm sắt vụn  mảnh bom đạn trên mỗi vuông đất ấy đem bán = vài trăm tấn, đủ  xây mấy cái nhà lầu (?)! Ôi chao là con số! Trẻ nít nó cũng không  thèm tin ông, ông TĐT ơi!… Đọc bài của TĐT đã nhọc, viết để bàn còn nhọc hơn đi củi ngàn  lần. Nói thật, cử những người như ông TĐT đi giảng bài thì đó là  cách tốt nhất để phá nát mọi điều tốt đẹp còn sót lại trên thế gian  này. Lăng mạ hiểu biết, coi khinh trí thức, tầm thường hóa đạo  đức, rác hóa lý tưởng cao đẹp…, là thực chất những gì TĐT  muốn chuyển tải đến 90 triệu người dân VN.   Huế, 20.12.2012H.V.T. Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
......

Dân biểu Canada can thiệp cho nhà hoạt động Trần Thị Thúy

Hai dân biểu Canada vừa gửi thư cho Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nêu quan ngại về tình trạng ‘vi phạm nhân quyền có hệ thống’ tại Việt Nam, đặc biệt chú ý tới trường hợp giam cầm nhà hoạt động đấu tranh cho quyền lợi đất đai của người dân, Trần Thị Thúy. Dân biểu Judy A. Sgro cho biết bà viết thư để gia nhập vào danh sách những người quan tâm đến tình hình nhân quyền của Việt Nam. Nữ dân biểu Canada nói bà Thúy bị giam giữ trái phép, bị đưa ra tòa trong một phiên xử không minh bạch và bất công, và bị ngược đãi trong tù.            Dân biểu Judy Sgro                             Dân biểu Wayne MarstonBà Sgro lên án đây là những vi phạm trầm trọng luật pháp quốc tế về nhân quyền căn bản của công dân và đề nghị chính quyền Việt Nam phải nỗ lực ngăn chặn tình trạng bất công đó nếu muốn được tiếng là một thành viên có trách nhiệm trong cộng đồng quốc tế.    Còn dân biểu Wayne Marston thì nhấn mạnh rằng cách Việt Nam giam giữ ngược đãi đối với nhà hoạt động Trần Thị Thúy khiến công luận bàng hoàng.   Ông Marston kêu gọi Thủ tướng Dũng tôn trọng Công ước Quốc tế về Quyền Dân sự và Chính trị mà Việt Nam đã tự nguyện ký kết và đáp ứng yêu cầu phóng thích bà Trần Thị Thúy.    Tháng 5 năm ngoái, bà Trần Thị Thúy cùng 6 nhà hoạt động khác ở Bến Tre bị kết án về tội danh “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”. Bà Thúy bị tuyên phạt 8 năm tù.   Thân nhân bà Thúy cho hay bà đang bị giam giữ trong điều kiện hết sức khắc nghiệt, bị cưỡng bức lao động, bị đánh đập, và không được điều trị y tế dù có các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng.   Bà Bùi Thị Nữ, thân mẫu bà Thúy, đã nhiều lần viết thư cầu cứu công luận quan tâm đến trường hợp của con mình.   Các bản án Hà Nội dành cho bà Thúy và nhóm các nhà hoạt động đòi quyền lợi đất đai ở Bến Tre bị giới lập pháp ở Thụy Sĩ, Hoa Kỳ, Úc, và Canada mạnh mẽ chỉ trích là vi phạm nhân quyền, trong đó có quyền tự do tụ họp và lập hội của công dân.   Tháng 9 năm 2011, Nhóm Hành động của Liên hiệp quốc Chống Giam giữ Tùy tiện xác nhận chính phủ Việt Nam đã vi phạm luật quốc tế qua việc giam giữ tùy tiện bà Thúy và 6 cộng sự của bà.     Việt Nam cáo buộc nhóm hoạt động này tham gia thành lập hội-đoàn nhằm tập hợp lực lượng để lật đổ chính quyền cũng như tham gia các khóa huấn luyện phương pháp đấu tranh “bất bạo động” của Việt Tân, một tổ chức chính trị ở hải ngoại cổ võ đa đảng-dân chủ cho Việt Nam mà Hà Nội gọi là một ‘tổ chức khủng bố’. http://www.voatiengviet.com/content/dan-bieu-canada-can-thiep-cho-nha-hoat-dong-tran-thi-thuy/1567849.html
......

Các blogger Việt Nam được vinh danh vì đã dấn thân cho nhân quyền

Năm người được trao giải thưởng uy tín Hellman/Hammett   (New York, ngày 20 tháng Mười Hai năm 2012) – Hôm nay, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền công bố có năm blogger người Việt trong số 41 cá nhân xuất sắc từ 19 quốc gia vừa được trao giải thưởng uy tín Hellman/Hammett để ghi nhận lòng dũng cảm và kiên định trước sức ép đàn áp chính trị. Đó là Huỳnh Ngọc Tuấn, Huỳnh Thục Vy, Nguyễn Hữu Vinh, Phạm Minh Hoàng và Vũ Quốc Tú (xin xem tiểu sử tóm tắt của từng người ở cuối bài). “Cũng như những người Việt khác đang thực thi quyền tự do ngôn luận, nhiều người trong giới blogger ngày càng phát triển của đất nước này đang phải chịu sức ép gia tăng từ các hành động đe dọa, tấn công, thậm chí bị bỏ tù chỉ vì bày tỏ quan điểm của mình một cách ôn hòa,” ông Brad Adams, Giám đốc phụ trách Châu Á của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền, là tổ chức quản lý giải thưởng thường niên Hellman/Hammett nói. “Qua việc vinh danh năm cá nhân dũng cảm này, những người đã phải chịu đựng nhiều và đang tiếp tục đối mặt với những nguy cơ đe dọa các quyền cơ bản của mình, chúng tôi có vinh dự được tiếp thêm sức mạnh cho những tiếng nói mà Đảng Cộng sản đang cầm quyền tại Việt Nam muốn ngăn cản họ không được tham gia công luận về nhiều vấn đề chính trị và xã hội của Việt Nam.”   Những người Việt mà tiếng nói phê bình và cảnh tỉnh bị chính quyền muốn dập tắt được trao giải năm nay thể hiện sự đa dạng của nhiều thành phần trong xã hội, gồm: nhà vận động tự do tôn giáo Nguyễn Hữu Vinh (J.B Nguyễn Hữu Vinh);  nhà bảo vệ nhân quyền Phạm Minh Hoàng (bút danh Phan Kiến Quốc); nhà báo tự do Vũ Quốc Tú (bút danh Uyên Vũ), nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn và nhà bình luận chính trị, xã hội trẻ tuổi Huỳnh Thục Vy. Cả năm người đều bị chính quyền đàn áp vì những bài viết của họ.   Tổ chức Theo dõi Nhân quyền phát biểu rằng chính quyền Việt Nam cản trở một cách có hệ thống các quyền tự do ngôn luận, lập hội và nhóm họp ôn hòa, và đàn áp những người lên tiếng chất vấn chính sách nhà nước, vạch trần quan chức tham nhũng, hay kêu gọi các giải pháp dân chủ thay thế cho chế độ cai trị độc đảng. Những người cầm bút thường xuyên phải đối mặt với nguy cơ bị các “tòa án nhân dân” kết án tù nhiều năm, bị công an tạm giữ và thẩm vấn liên miên, bị nhiều cơ quan chính quyền theo dõi gắt gao, hạn chế đi lại trong nước và cấm xuất cảnh, bị nhân viên an ninh và côn đồ lạ mặt đánh đập, bị phạt hành chính, và bị cản trở các cơ hội tìm việc làm để sinh sống.   Vào ngày 16 tháng Mười Hai, tại sân bay Tân Sơn Nhất, thành phố Hồ Chí Minh, công an cấm blogger Huỳnh Trọng Hiếu rời Việt Nam đi Mỹ để nhận giải thưởng Hellman/Hammett năm 2012 thay cho cha Huỳnh Ngọc Tuấn và chị gái Huỳnh Thục Vy, đồng thời tịch thu hộ chiếu của anh. Theo công an, họ làm như vậy theo yêu cầu của công an tỉnh Quảng Nam, nơi gia đình họ Huỳnh sinh sống. Hai người được nhận giải Hellman/Hammett 2012 khác là blogger Nguyễn Hữu Vinh và Vũ Quốc Tú cũng từng bị cấm rời khỏi Việt Nam (Nguyễn Hữu Vinh trong tháng Tám năm 2012 và Vũ Quốc Tú vào tháng Năm năm 2010). Blogger Phạm Minh Hoàng đang thi hành án 3 năm quản chế, và không được ra khỏi địa phận phường đang cư trú.   Trong một vụ việc gần đây, ba thành viên sáng lập Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, từng được nhận giải thưởng Hellman/Hammett, Nguyễn Văn Hải (viết blog với bút danh Điếu Cày), Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải (viết blog với bút danh Anhbasg) bị xử án tù giam vào ngày 24 tháng Chín năm 2012 với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước.” Cũng trong tháng đó, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, người đang chịu sức ép đấu đá chính trị, đã lệnh cho Bộ Công an tấn công các blog và trang mạng không vừa ý chính phủ, trừng phạt những người sáng lập ra các blog và trang mạng đó, và cấm công chức, viên chức nhà nước đọc và/hoặc phát tán thông tin từ các trang nói trên.   “Trong khi chính quyền Việt Nam gia tăng đàn áp các cộng đồng liên mạng đang cất lên tiếng nói trực ngôn ngày càng mạnh bạo, hơn bao giờ hết, thế giới cần hưởng ứng việc làm của năm người Việt Nam được nhận giải thưởng Hellman/Hammett năm nay,” ông Adams phát biểu. “Các quốc gia dân chủ trên thế giới không nên lẳng lặng tiếp tục làm ăn với Việt Nam như không có chuyện gì xảy ra. Ngược lại, họ nên đặt yêu cầu thả hết các tù nhân chính trị và những người cầm bút làm một điều kiện cho quan hệ hữu hảo.”   Tổ chức Theo dõi Nhân quyền cũng tưởng niệm cuộc đời và sự nghiệp của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, người nhận giải thưởng Hellman/Hammett năm 1994 mới qua đời tại nơi lưu vong vào ngày mồng 2 tháng Mười năm 2012. Từng được suy tôn là một trong những nhà thơ chính trị lớn nhất của Việt Nam, Nguyễn Chí Thiện là biểu tượng của ý chí và lòng dũng cảm cá nhân, bất chấp mọi nỗ lực của chính quyền Việt Nam nhằm dập tắt tiếng nói của ông trong suốt mấy thập kỷ. Lần đầu Nguyễn Chí Thiện bị bắt là năm 1960 vì ông dám bắt bẻ phiên bản của Đảng Cộng sản Việt Nam về lịch sử. Vào năm 1979, trong khoảng thời gian được tự do ngắn ngủi giữa các đợt tù đày, ông tới sứ quán Anh ở Hà Nội để tìm cách công bố với thế giới hàng trăm bài thơ do ông thầm lặng sáng tác và thuộc lòng trong những lần ở tù trước đó, dù biết mình sẽ bị bắt lại. Các bài thơ đó được xuất bản trong tập thơ có tựa đề “Hoa Địa ngục,” trở thành hiện tượng văn học trên khắp thế giới trong khi chính tác giả đang mòn mỏi sau song sắt của hàng loạt nhà tù ở Việt Nam.  Về Giải thưởng Hellman/Hammett   Giải thưởng thường niên Hellman/Hammett được trao cho các nhà văn trên khắp thế giới là nạn nhân của đàn áp chính trị hoặc lạm dụng về nhân quyền. Một ban tuyển chọn uy tín sẽ trao giải thưởng bằng tiền mặt nhằm vinh danh và trợ giúp những cây bút mà công việc sáng tác và hoạt động của họ bị đàn áp do chính sách hà khắc của chính quyền.   Giải thưởng này mang tên nhà biên kịch người Mỹ Lillian Hellman và bạn đồng hành lâu năm của bà, tiểu thuyết gia Dashiell Hammett. Cả hai đều từng bị truy vấn trước các ủy ban quốc hội Mỹ về niềm tin chính trị và liên hệ với các nhóm phái của họ trong thời kỳ điều tra chống cộng ngặt nghèo do Thượng nghị sĩ Joseph McCarthy dấy lên vào thập niên 1950. Hellman chịu thiệt thòi về nghề nghiệp và gặp khó khăn khi kiếm việc làm. Hammet phải vào tù một thời gian.   Năm 1989, những người chịu trách nhiệm điều hành di chúc của Hellman đề nghị Tổ chức Theo dõi Nhân quyền thiết lập một chương trình nhằm giúp đỡ các cây bút bị đàn áp vì bày tỏ những quan điểm ngược với chính phủ của họ, vì chỉ trích các quan chức hoặc các hành động của chính phủ, hoặc vì viết về những đề tài mà chính phủ của họ không muốn phơi bày ra ánh sáng.   Trong 23 năm qua, hơn 750 cây bút từ 92 nước đã nhận giải Hellman/Hammett với phần thưởng lên tới 10.000 đô la Mỹ một người, tổng giá trị lên tới hơn 3 triệu đô la Mỹ. Chương trình này cũng trao những khoản tài trợ khẩn cấp nhỏ cho những người cầm bút đang cần cấp tốc rời khỏi đất nước của họ, hoặc những người cần được điều trị y tế ngay sau khi ra tù hoặc bị tra tấn.   “Giải Hellman/Hammett nhằm mục đích giúp đỡ những nhà văn đã chịu thiệt thòi vì bày tỏ những ý kiến hoặc thông tin chỉ trích các chính sách hay phê phán nhà cầm quyền,” Lawrence Moss, điều phối viên của giải thưởng, phát biểu. “Nhiều nhà văn được vinh danh qua giải thưởng này cùng chia sẻ mục đích chung với Tổ chức Theo dõi Nhân quyền: Bảo vệ nhân quyền cho những người dễ bị tổn thương bằng cách đưa ra trước ánh sáng những vụ lạm dụng và xây dựng áp lực công luận để thúc đẩy những thay đổi tích cực.”   Lý lịch và trích dẫn bài viết của những người ở Việt Nam được trao giải Hellman - Hammett 2012:  Huỳnh Ngọc TuấnHuỳnh Ngọc Tuấn là một cây bút có nhiều ảnh hưởng với hàng chục bài báo, xã luận và một tập truyện phơi bày những bất công xã hội và bạo quyền của chính phủ. Các bài viết của ông đề cao nhân quyền, dân chủ và niềm tin cá nhân về tính ưu việt của một hệ thống đa đảng. Ông bị bắt vào tháng Mười năm 1992 vì muốn chuyển ra nước ngoài tập truyện phê phán chính sách nhà nước, khiến ông bị khởi tố về tội tuyên truyền chống nhà nước Xã hội chủ nghĩa. Vào tháng Tư năm 1993, ông bị xử 10 năm tù kèm theo 4 năm quản chế. Mặc dù vậy, sau đó ông vẫn tiếp tục duy trì thái độ bất đồng chính kiến, và viết một cuốn hồi ký ghi lại quãng thời gian mười năm trải qua các nhà tù khác nhau. Năm 2007, ông gia nhập Khối 8406, một nhóm cổ vũ cho dân chủ.   Năm 2011, công an khám nhà Huỳnh Ngọc Tuấn và tịch thu một máy tính, các phụ kiện máy tính và nhiều sổ tay, vở viết. Ông bị phạt 100 triệu đồng Việt Nam (khoảng 5.000 đô la Mỹ) về tội dùng công nghệ thông tin hoạt động tuyên truyền chống nhà nước. Công an gây sức ép khiến Huỳnh Ngọc Tuấn không thể tìm được việc làm. Hai người con ông Huỳnh Ngọc Tuấn là Huỳnh Thục Vy và Huỳnh Trọng Hiếu cũng là những người viết blog nổi tiếng. Họ cũng phải chịu sự theo dõi, đe dọa, thẩm vấn và các hình thức sách nhiễu khác của công an, như bị thu máy chụp hình và điện thoại di động.   “Ở VN chi phối mọi mối quan hệ xã hội không phải là Luật pháp mà là ý chí của Đảng CS. Đảng CS có toàn quyền tuyệt đối trong mọi quyết định, từ những việc có liên quan đến vận mệnh quốc gia, tương lai dân tộc cho đến kinh tế, văn hóa và đời sống của nhân dân. Đảng CS vừa có trong tay sức mạnh “cứng” như nhà tù, công an hùng hậu, quân đội đông đảo và cả hệ thống “Pháp luật” để phục vụ cho quyền uy đó. Và họ có cả “quyền lực mềm” như: nguồn tài nguyên quốc gia, hệ thống báo chí, đài phát thanh, truyền hình, giáo hội quốc doanh… cho nên họ có thể kiểm soát và chi phối xã hội bằng sức mạnh của quyền lực “cứng” hoặc sử dụng quyền lực “mềm” như chiếc đũa thần chỉ đạo từ trên cao, và dân chúng bị biến thành một bầy cừu, một thứ con rối mà không hề hay biết hoặc hay biết nhưng bất lực hoặc đồng lõa.” – Huỳnh Ngọc Tuấn, 2012  Huỳnh Thục Vy Con gái ông Huỳnh Ngọc Tuấn, Huỳnh Thục Vy là một người viết blog chính trị trẻ tuổi có nhiều bài viết được phổ biến rộng rãi trên mạng. Vì có cha là tù nhân chính trị, Huỳnh Thục Vy sớm phải chịu sự kỳ thị từ thời thơ ấu. Đến cuối năm 2008, cô bắt đầu đăng một số bài viết trên trang web Đàn Chim Việt ở nước ngoài. Các bài viết của Huỳnh Thục Vy đề cập đến nhiều vấn đề chính trị, xã hội và đề cao một hệ thống chính trị đa đảng, tự do và dân chủ, và kêu gọi những người trẻ tuổi quan tâm hơn đến chính trị và xã hội. Dù chỉ tự học về luật, nhưng Huỳnh Thục Vy nổi lên như một nhân vật vận động cho một xã hội pháp quyền, và viết nhiều bài ủng hộ những nhà hoạt động pháp lý bị bỏ tù vì các tham gia các hoạt động ôn hòa.   Sau khi tư gia của gia đình họ Huỳnh bị khám xét, sách vở và máy tính bị tịch thu (như đã kể ở phần trên), Huỳnh Thục Vy bị phạt hành chính 85 triệu đồng Việt Nam (khoảng 4,250 đô la Mỹ). Cũng giống như cha mình, sức ép của công an khiến Huỳnh Thục Vy gặp nhiều trở ngại khi đi tìm việc làm để sinh sống.   “Ở Việt Nam, đi bầu cử là một chuyện không thể không làm – dù có muốn hay không. Đơn giản vì chuyện bầu bán ở đây không có gì quan trọng bởi nó hoàn toàn không thay đổi hay ảnh hưởng gì đến bất cứ vấn đề lớn nhỏ nào liên quan đến quốc gia ở tầm vĩ mô, nó cũng chẳng liên quan gì đến đời sống của từng cộng đồng dân cư cụ thể nào…   “Im lặng trước nghịch lý chính là đồng ý với sự nghịch lý đang diễn ra và điều ấy là thiếu trách nhiệm với bản thân mình, cũng như thiếu tinh thần xã hội với đất nước. Chúng ta phải lựa chọn cho chính mình một xã hội tiến bộ, trong đó quyền bầu cử, ứng cử phải được diễn ra trong công bằng, dân chủ và tự do đúng nghĩa.” – Huỳnh Thục Vy, 2011  Nguyễn Hữu Vinh Nguyễn Hữu Vinh (Jean Baptiste Nguyễn Hữu Vinh hoặc J.B Nguyễn Hữu Vinh) là một blogger Công giáo nổi tiếng, vận động cho tự do tôn giáo và các quyền cơ bản của con người. Ông viết về các vấn đề được công luận quan tâm nhiều, ví dụ như nạn cưỡng chế đất đai, nạn bạo hành của công an, chính sách hà khắc của chính quyền, và các hành động đàn áp tôn giáo và tự do tôn giáo. Ông cũng nổi tiếng với loạt phóng sự năm phần tả chi tiết phiên xử phúc thẩm nhà hoạt động pháp lý nổi tiếng, Ts. Cù Huy Hà Vũ. Ngoài ra, Nguyễn Hữu Vinh còn sáng tác thơ và truyện ngắn bình về các vấn đề chính trị và xã hội. Trong số các bài viết năm 2012 trên blog của ông có truyện trào phúng bốn kỳ nhan đề “Gặp Tổng thống Obama” với nhân vật chính là tác giả, gặp được Obama trong mơ và hai người trao đổi về các vấn đề như tự do ngôn luận và tự do báo chí.   Nguyễn Hữu Vinh bị theo dõi gắt gao, đe dọa, thẩm vấn và tạm giữ. Ông từng hai lần bị côn đồ lạ mặt tấn công: lần thứ nhất vào tháng Giêng năm 2010, khi đưa tin công an ngược đãi giáo dân trong vụ tranh chấp đất đai giữa giáo xứ Đồng Chiêm và chính quyền địa phương; lần sau, vào tháng Bảy năm 2012, sau khi đưa tin trên blog về các cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc ở Hồ Hoàn kiếm, Hà Nội. Hồi tháng Tám năm 2012, chính quyền cấm Nguyễn Hữu Vinh rời Việt Nam để đưa mẹ đi chữa bệnh tại Singapore.  Con đường hàng tỉnh tôi điSáu mươi năm ấy có gì đổi thay?Bên đường, biệt thự đang xâyỐng tiêm, kim chích vứt đầy lối xưaMấy đứa nghiện hút vật vờCháu con các cụ ngày xưa đi càyMấy đứa nghiện hút vật vờ.Là con các cụ ngày xưa đi càyHỏi sao ra nông nỗi nàyThưa rằng, dự án đổi thay từng giờBờ xôi ruộng mật khi xưaĐã thành dự án cho vừa lòng quanNửa mơ, nửa tỉnh bàng hoàngNông thôn đổi mới, tan hoang từng nhàNông dân, người chủ khi xưaThành dân lưu lạc, vật vờ hôm nayDân oan tăng trưởng từng ngàyTrước làm nông nghiệp, ngày nay… thị thành – Nguyễn Hữu Vinh, 2012  Phạm Minh HoàngPhạm Minh Hoàng (bút danh Phan Kiến Quốc) từng giảng dạy khoa học ứng dụng tại Đại học Bách khoa Thành phố Hồ Chí Minh. Trên blog, ông viết về các vấn đề chính trị và xã hội, như quyền của người lao động, nạn hủy hoại các di tích văn hóa trên khắp đất nước và nạn ô nhiễm môi trường. Ông mở các khóa dạy kỹ năng “mềm” cho thanh niên, dạy họ cách xây dựng lòng tự tin và hình thành thế giới quan khoa học để chuẩn bị cho nghề nghiệp tương lai. Theo báo chí nhà nước, Phạm Minh Hoàng bị quy là đã dạy thanh niên về bất phục tùng dân sự trong các khóa học này.   Phạm Minh Hoàng bị bắt ngày 13 tháng Tám năm 2010 vì bị quy cho là có quan hệ với một đảng bị chính quyền Việt Nam cấm đoán là Việt Tân, tổ chức từng âm mưu nổi dậy chống cộng sản nhưng sau này đã chuyển hướng sang đấu tranh ôn hòa. Tổ chức Theo dõi Nhân quyền không thấy chứng cứ nào cho thấy Phạm Minh Hoàng đã ủng hộ hay tham gia bạo động chống chính phủ. Ngược lại, theo chính báo chí nhà nước, “tội” của Phạm Minh Hoàng là đã viết “33 bài xuyên tạc chính sách và đường lối của Đảng và Nhà nước.” Ông bị Tòa án Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh xử ngày mồng 10 tháng Tám năm 2011 về tội “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân.” Ông bị kết án theo điều 79 của bộ luật hình sự Việt Nam với mức án ba năm tù giam, kèm theo ba năm quản chế. Trong phiên xử phúc thẩm ngày 29 tháng Mười Một năm 2011, Tòa án Nhân dân Tối cao giảm mức án dành cho ông xuống còn 17 tháng, nhờ đó Phạm Minh Hoàng được thả ngày 13 tháng Giêng năm 2012. Tuy nhiên, ông hiện đang trong thời gian quản chế ba năm, và không được rời khỏi địa bàn phường đang cư trú.   “Trong một thời gian dài, VN là nơi có giá nhân công thuộc hàng rẻ nhất thế giới. Điều này đã hấp dẫn các nhà đầu tư, chủ yếu là các ngành thâm dụng lao động. Đến nay, VN đã trở thành nơi gia công lớn trong khu vực. Hệ quả của giá nhân công rẻ là đời sống công nhân ngày càng tồi tệ. Từ đó làm nảy sinh mâu thuẫn, tranh chấp, ngừng việc tập thể…   “Nếu nhà nước không có những cơ chế bảo vệ người lao động mà mãi chạy theo con số tăng trưởng thì những xung đột này sẽ chẳng bao giờ chấm dứt và VN sẽ mãi mãi chẳng bao giờ thoát khỏi kiếp gia công với những rủi ro, những bất trắc, những lệ thuộc mà chúng ta vẫn thường thấy. “Để trả giá cho việc ổn định chính trị và tăng trưởng kinh tế, nông dân và công nhân là nạn nhân đã đành, nhưng còn một tác hại vô cùng quan trọng là vấn đề ô nhiễm môi trường đã đang và sẽ hủy hoại sức khỏe của hàng triệu người trong những năm tháng tới.” – Phạm Minh Hoàng, 2009  Vũ Quốc Tú Vũ Quốc Tú (bút danh Uyên Vũ) là một nhà báo tự do và blogger. Ông viết cho báo chí của nhà nước trong thập niên 1990 và bắt đầu viết blog từ giữa những năm 2000. Vũ Quốc Tú là thành viên sáng lập của Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, được thành lập vào tháng Chín năm 2007 với mục đích vận động cho tự do ngôn luận và báo chí độc lập. Sau khi ra đời, trong mấy tháng đầu tiên, các thành viên của câu lạc bộ liên tiếp đưa tin về những chuyện hoặc sự kiện bị chính quyền và báo chí nhà nước ỉm đi hoặc lờ đi. Ví dụ như, họ đưa tin về những cuộc đình công tự phát của công nhân khu công nghiệp Bình Dương, về vụ xử các nhà bất đồng chính kiến nổi tiếng như Lê Thị Công Nhân và Nguyễn Văn Đài, các vụ biểu tình ngoài đường phố phản đối Thế Vận Hội Bắc Kinh năm 2008, các vụ tranh chấp đất đai giữa nhà thờ Công giáo và chính quyền địa phương, và các vụ biểu tình của sư sãi Miến Điện năm 2007. Ba thành viên khác của Câu lạc bộ Nhà báo Tự do cũng đã từng được nhận giải thưởng Hellman/Hammett, là các blogger: Nguyễn Văn Hải(bút danh Điếu Cày), Phan Thanh Hải (bút danh Anh Ba Sài Gòn hay Anhbasg) vàTạ Phong Tần, cả ba người đều đang phải ngồi tù vì đã thực thi quyền tự do ngôn luận.   Vũ Quốc Tú viết về các vấn đề xã hội, kinh tế và chính trị. Ông là người điểm sách cuốn “Trại Súc vật” của Orwell, và các tập thơ bất đồng chính kiến của Trần Vàng Sao và Bùi Chát. Ông cũng lên tiếng bênh vực cho cây bút đồng nghiệp Nguyễn Văn Hải đang bị tù đày.    Vũ Quốc Tú sống cùng vợ là Lê Ngọc Hồ Điệp, người viết blog với bút danh Trăng Đêm. Hai vợ chồng họ đã bị công an sách nhiễu trắng trợn, từ theo dõi gắt gao đến thẩm vấn và đánh đập. Vào ngày mồng 1 tháng Năm năm 2010, công antạm giữ Vũ Quốc Tú và Lê Ngọc Hồ Điệp ở sân bay Tân Sơn Nhất Thành phố Hồ Chí Minh khi họ chuẩn bị lên máy bay đi Băng Cốc nghỉ tuần trăng mật. Công an câu lưu và thẩm vấn họ trong suốt mấy tiếng đồng hồ và cấm họ xuất cảnh, viện dẫn lý do cần bảo vệ an ninh quốc gia. Công an cũng gây sức ép ngăn không cho Vũ Quốc Tú tìm được việc làm.   “…chúng tôi tham gia biểu tình cũng là một cách bày tỏ thái độ một cách ôn hòa. Nhưng nhiệt tình của thanh niên Việt Nam từ Hà Nội đến Sài Gòn đã bị từ chối, các cuộc biểu tình ôn hòa tắt ngấm. Tôi mất việc đến hôm nay, nhiều người khác mất chỗ ở, mất việc làm kiếm sống. Những người hăng say nhất lại bị gặp khó khăn nhiều nhất. Có người bỏ nước ra đi… Những tấm lòng yêu nước nhìn nhau e dè. Nhưng tôi vẫn tin, dù chỉ là những cánh én nhỏ nhoi, những người thanh niên đầy sức sống ấy đã báo hiệu là Mùa Xuân của tổ quốc Việt Nam đang về.” – Vũ Quốc Tú, 2009.   Để xem tiểu sử của tất cả các nhà văn được công khai trao giải thưởng Hellman-Hammett năm 2012, xin truy cập: http://www.hrw.org/node/112138 Muốn xem thêm các báo cáo về Việt Nam của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền, xin truy cập: https://www.hrw.org/languages?lang=vi  
......

Nguy cơ Việt Nam chỉ là nền kinh tế 'gia công'

Nếu không cải thiện năng lực cạnh tranh, Việt Nam mãi vẫn là nền kinh tế "gia công" với một đàn gà công nghiệp - chỉ lớn lên mà không tăng trưởng về chất lượng và đẳng cấp, Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam nhận định. Hội thảo Tái xác định lợi thế cạnh tranh của Việt Nam thông qua tăng cường khả năng thích ứng trước các rủi ro vừa diễn ra sáng nay (6/12) tại Hà Nội. Nhìn nhận đây là thời điểm khó khăn nhất của Việt Nam nhưng hầu hết diễn giả cho rằng suy thoái như hiện nay chính là lúc để chúng ta "tỉnh ra nhiều" và nhìn nhận lại những lợi thế cạnh tranh sẵn có đã bị bỏ qua. Chủ tịch Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam (VCCI) Vũ Tiến Lộc cho rằng, những năm qua, Việt Nam quá mải phát triển nền kinh tế theo chiều rộng mà không phát triển được theo chiều sâu dù 10 năm trước đã nhận ra điều này. Ông Lộc nói: "Hy vọng cú sốc kinh tế lần này, với việc hàng loạt doanh nghiệp rút khỏi thị trường, hàng loạt dự án ngừng trệ đã thực sự chặn lại quán tính phát triển theo chiều rộng của nền kinh tế và sẽ mở một cơ hội, một sức ép buộc các doanh nghiệp phát triển với những lợi thế cạnh tranh mới". Người có phát biểu thẳng thắn nhưng được những người tham dự đánh giá là đúng và trúng nhất là Phó giáo sư, Tiến sĩ Trần Đình Thiên. Viện trưởng Viện kinh tế Việt Nam cũng đồng quan điểm với Chủ tịch VCCI khi không ngần ngại gọi nền kinh tế sau 20 năm đổi mới vẫn chỉ là "nền kinh tế gia công". Hơn thế nữa, ông Trần Đình Thiên đánh giá năng lực hội nhập của doanh nghiệp Việt Nam "có vấn đề" và đang lãng phí những lợi thế cạnh tranh sẵn có. "Không chuẩn bị cho hội nhập một cách tích cực nên khi hội nhập đến chúng ta không trở tay được. Ít nước có thể thu hút đầu tư nước ngoài nhiều như Việt Nam - thu hút mấy chục tỷ đôla - mà đẳng cấp vẫn không lên được. Điều này là một sự lãng phí lớn", chuyên gia này cho biết. Theo vị chuyên gia này, tỷ trọng xuất khẩu của doanh nghiệp FDI ngày càng tăng lên còn doanh nghiệp trong nước thì giảm sút. Ông Thiên cho rằng, không nên nhìn vào lượng xuất khẩu mà hãy nhìn vào đẳng cấp xuất khẩu. "Ta đang nuôi doanh nghiệp giống như nuôi gà công nghiệp. Cơ hội phát triển nhiều nhưng doanh nghiệp chỉ lớn lên chứ không tăng chất cấp", ông Thiên lượng và đẳng ví von. Báo cáo Năng lực cạnh tranh toàn cầu 2012 – 2013 vừa được Diễn đàn Kinh tế thế giới (WEF) công bố, xếp Việt Nam ở vị trí thứ 75 trên tổng số 144 quốc gia và vùng lãnh thổ. Thấp hơn 10 bậc so với bảng xếp hạng năm ngoái, Việt Nam để Philippines vượt qua và trở thành nước đứng áp chót về năng lực cạnh tranh trong số 8 quốc gia ASEAN được lựa chọn khảo sát. Nói thêm về kết quả này, ông Sushant Palakurthi Rao, Giám đốc phụ trách châu Á của WEF cho hay: "Báo cáo của WEF không đưa ra để dự báo kinh tế, nó cũng không phải một cái bình trong suốt để các bạn nhìn vào đó nói nền kinh tế của mình sẽ đi về đâu. Đây chỉ là cái để nhìn vào biết nền kinh tế của bạn đang hoạt động như thế nào, làm thế nào cải thiện từng lĩnh vực mà thôi". 
......

Hiến pháp hay hợp đồng điện nước?

Luật sư Lê Quốc Quân Gửi cho BBC từ Hà Nội Tôi biết rằng những điều tôi viết sau đây có thể bị Đảng Cộng sản vứt vào sọt rác hoặc thậm chí tệ hơn là có thể bị tống giam nhưng lòng tin vào con người, sự hệ trọng của vấn đề cùng ý thức công dân thúc bách tôi. Đó là từ ngày 2/1 đến 31/3/2013 Nhà nước sẽ lấy ý kiến nhân dân về dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992, tháng 5/2013 sẽ trình quốc hội và nếu không có những sự biến lớn thì tháng 11/2013 nhân dân Việt Nam sẽ có bản Hiến pháp mới. Đây sẽ là bản hiến pháp thứ 5, không kể nhiều lần sửa đổi, trong một thời gian chỉ hơn 6 thập kỷ những người cộng sản cầm quyền. Chi tiết thì có đầy dẫy những điều khoản mâu thuẫn, lập lờ hoặc hỗn xược thách thức trí tuệ dân tộc Việt nhưng tôi sẽ không đi vào cụ thể mà chỉ nói lên ý nghĩa và tầm quan trọng của một bản hiến pháp hầu mong các đại biểu quốc hội hiểu và tranh đấu cho dân. Nền tảng cho ngôi nhà Việt Nam Có rất nhiều loại, nhiều định nghĩa và cách hiểu về Hiến pháp. Tuy nhiên, có thể hiểu rằng Hiến pháp là đạo luật cao nhất, quy định những nguyên tắc cơ bản nhất về tổ chức nhà nước, về quyền công dân, về mối quan hệ giữa lập pháp, hành pháp và tư pháp. Một cách mộc mạc thì “Hiến pháp chính là một hợp đồng trao quyền và giao việc giữa chính quyền và người dân” Lịch sử cho thấy các quốc gia phát triển và trở thành siêu cường trong một thời gian dài thường gắn liền với nền cộng hòa, nơi con người được tự do tranh luận và khai phóng. Khi quá trình xây dựng được thảo luận kỹ với nguyên lý kiểm soát và cân bằng quyền lực được minh định rõ thì các công dân có thể yên tâm trao phó quyền lực cho cỗ máy cai trị mình. Xưa La Mã vươn mình trùm cả vùng Địa Trung Hải và nay Hoa Kỳ có thể triển khai quân đến bất cứ nơi nào trên hành tinh này trong vòng 24 tiếng; người Đức thì trù liệu cho cả những vùng đất nằm ngoài biên giới để hơn 40 sau thống nhất cũng không phải sửa đổi hay như Nhật Bản vẫn “quẫy đạp” được trong khuôn khổ Hiến pháp 1946 để có được lực lượng phòng vệ mạnh trước sự gây hấn của láng giềng Trung Quốc…tất cả đều bắt nguồn từ sự cẩn trọng trong xây dựng Hiến Pháp. "Chưa có quốc gia nào trở nên thịnh vượng lâu dài mà không có Hiến pháp" Lịch sử cũng cho thấy chưa có quốc gia nào trở nên thịnh vượng lâu dài mà không có Hiến pháp hoặc chỉ do ý chí của một nhóm người tạo nên. Thông thường phía sau những bản hiến pháp mang đầy ngôn ngữ hoành tráng và dự án viễn vông là sự rượt đuổi đến hụt hơi của các nhà lập pháp nhằm thể hiện thực tiễn phát triển vốn rất cụ thể và sinh động. Hiến pháp quan trọng đến mức Bắc Phi vẫn là nguồn cảm hứng khi những người dân tiếp tục xuống đường biểu tình chống lại dự thảo Hiến pháp của tổng thống Ai Cập, ông Mohammed Mursi. Rõ ràng sự thôi thúc của dân chủ và sự hãnh tiến về tương lai mạnh mẽ hơn nhiều những ràng buộc tâm linh và tôn giáo khi các bạn trẻ dù theo hồi giáo đã dám cáo buộc tổng thống hành xử như một nhà độc tài trong nỗ lực muốn phá vỡ khả năng kiểm soát và bảo vệ pháp luật của tòa án. Điều đó cho phép ta lạc quan về nền dân chủ, một khi đã bắt rễ trong xã hội, sự quay lại của các nhà độc tài chắc chắn là gặp trở ngại. Thật vậy, lập hiến, giống như chúng ta xây dựng một ngôi nhà, nền móng có tốt thì mới bền vững được lâu dài và có khả năng mở rộng và xây lên nhiều tầng cao. Hiến pháp cũng có thể được coi như bộ rễ quyết định sự vững chắc và độ xum xuê của các nhánh luật pháp sau này. Ngôi nhà có cao và vững chắc hay không, cây pháp lý có nhiều cành và tỏa bóng mát được rộng khắp hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào gốc, phụ thuộc vào khả năng chịu lực, khả năng hút dinh dưỡng là những ý tưởng tự do từ đất mẹ Việt Nam. Hiến pháp hay cương lĩnh Đảng? Nhân dân Việt Nam chúng ta sắp sửa có một văn bản tác thành mô hình Nhà nước, một ngôi nhà để tất cả con dân Việt chung sống với nhau. Liệu chúng ta có giao phó toàn bộ việc này cho những đảng viên đảng cộng sản mà suy cho cùng cũng chỉ có một số người cấp rất cao, với nhóm gen rất nhỏ và dấu hiệu của sự thiểu năng đã lộ rõ, áp đặt ý chí của mình lên việc thiết kế nó? Điều này chắc chắn không ai khác ngoài các đại biểu quốc hội phải lưu tâm khi thay mặt nhân dân ký kết bản hợp đồng giao việc này. Tôi nghĩ, nhân dân Việt Nam đã vượt qua bao nhiêu gian khó suốt chiều dài lịch sử nhọc nhằn của mình, sẵn sàng hy sinh một phần khái niệm “Con người” để hướng đến giá trị “Công dân” khi ký kết một thỏa ước lập hiến với chính quyền với điều kiện các quyền công dân đó phải được phản ánh đúng qua những người đại diện của mình. Nếu như các đại biểu quốc hội chỉ làm theo sự lãnh đạo của đảng mà quên đi những khát vọng thực sự của nhân dân, vốn đang ngày càng khác biệt với ý chí của đảng cộng sản thì điều đó đã hàm chứa sự phản bội hoặc lừa gạt ý chí nhân dân. Điều tệ hại nhất đã xảy ra là Quốc hội đã giữ lại điều 4 trong Hiến Pháp khẳng định sự lãnh đạo của đảng trên toàn dân tộc Việt Nam, nghĩa là quốc hội đã trao cho đảng một chiếc đũa thần để toàn quyền đan rọ mà mặc nhiên quốc hội phải chui vào. Khi đó đảng bắt đầu lấy quyền lực chính trị của mình và khái niệm “ổn định chính trị” để ngăn chặn sự thể hiện của tự do công dân bằng cái đuôi “theo quy định của pháp luật” nằm tại rất nhiều điều của hiến pháp. Có thể các đại biểu đã sai nhưng các Ngài cũng cần phải biết rằng: “Ý chí chung của Nhân dân có thể bị nhầm lẫn, nhưng nó không thể bị phá hủy”. Đại biểu quốc hội hiện tại gồm nhiều người tốt có thể bị dẫn dụ, mê hoặc và lâu dần tình cảm đó trở thành một niềm nuối tiếc trong tâm thức nhưng ý chí chung của nhân dân và sự đòi hỏi của tri thức, của khao khát thực thi quyền lực đúng đắn đang tiếp tục giục giã tất cả chúng ta đưa đất nước tiến lên. Hơn lúc nào hết, các đại biểu quốc hội thay mặt người dân cần phải hiểu và đấu tranh bằng được rằng Hiến pháp là gốc của mọi sự phát triển, rằng mục đích phát triển cuối cùng của con người chính là sự bình an và triển nở các giá trị tự do trong não, trong tim của mỗi một con người chứ không phải là giới hạn tự do. Nếu làm suy giảm quyền tự do của công dân bao nhiêu thì sức lực của quốc gia chắc chắn sẽ giảm sút bấy nhiêu. Các đại biểu cũng đừng sợ và cổ súy cho những “tên bạo chúa tập thể” gồng lên để chèn ép tự do của nhân dân. Các Ngài cần hiểu rằng không những chiếc ghế mà cả sự tự do của các Ngài cũng sẽ không còn nếu cổ súy cho ai đó “xù lông dựng cánh” với nhân dân vì đó là lúc các Ngài đang giúp kẻ thù lăm le xâm chiếm thành bang nở nụ cười đắc thắng. Và nước mất thì nhà có tan không? Các Ngài cũng cần ý thức rằng những vương triều vinh quang chói lòa rồi cũng đã đi qua, chính trị cũng như cơ thể con người, tuổi già và cái chết đã được cài đặt ngay khi mới sinh ra. Nếu Hiến pháp không được soạn thảo một cách kỹ lưỡng để nó trẻ hóa và tự làm mới mình trước những biến cố của thời cuộc đầy đầy phiêu du thì sẽ triệt tiêu sức lực của toàn dân và dẫn đến sự tiêu vong của cả dân tộc. Dù cho đảng có lấy vấn đề ổn định chính trị để ngăn cấm quyền dân thì các đại biểu của dân cần phải hiểu là mình có thể ôm cả đống sách và xô đổ bàn ghế đánh nhau, nhưng ngoài kia, dân chúng vẫn vui vẻ làm ăn, và luật pháp không xáo trộn mới thực là “thái bình thịnh trị”. Đó mới là cái mà Nhân dân mong muốn ở các Ngài. Hiến pháp không thể là một cương lĩnh chính trị của một đảng cầm quyền vì bản thân Hiến pháp phải hàm chứa được việc tạo nên một thế cân bằng cho sự phát triển đa dạng. "Nếu thấy khó quá thì cứ học theo ông cha đem đầy đủ Hiến pháp của năm 1946 áp dụng lại" LS Lê Quốc Quân Đảng Cộng hòa hay Dân chủ chỉ được ví như hai chân trong một cơ thể nước Mỹ, cứ chân này bước lên bốn hoặc tám năm thì chân kia bước tiếp, nó đảm bảo cho sự hài hòa trong nỗ lực đưa quốc gia tiến về phía trước. Bởi vậy, dù không có đa nguyên Hiến pháp Việt Nam nhất thiết phải cài cắm được những điều kiện tiên quyết của phát triển, nên ngắn gọn, rộng, và bao hàm đầy đủ cho một dân tộc phát triển và tất nhiên không thể là ý chí của một nhóm người hay của một đảng phái chính trị nào. Ý thức về tương lai Quốc hội là cơ quan quyền lực tối cao của nhân dân và quốc hội không có sức mạnh nào khác ngoài quyền lực lập pháp. Vì thế, hơn lúc nào hết, các Nghị sỹ cần phải có ý thức với tiền đồ của dân tộc để thật lòng thể hiện ý chí chung của nhân dân. Luật pháp quyết không được ban ra theo kiểu: “dự trù” hoặc “thăm dò” vì nó sẽ làm cho người dân nhờn đi, quen với thói quen của sự ăn gian, nấn ná, xem thường…Đại biểu càng không thể cố tình xuê xoa, thỏa hiệp thông qua những vấn đề quan trọng với một thái độ thờ ơ, cả nể. Xét về mặt phát triển xã hội thì những tiến bộ của loài người gần đây cũng không đi quá xa những điều mà chính ông cha ta đã bàn từ rất lâu. Bởi vậy, với quyết tâm và tình yêu thật sự, hãy để lại một cái gì đó cho con cháu tự hào, hoặc nếu thấy khó quá thì cứ học theo ông cha đem đầy đủ Hiến pháp của năm 1946 áp dụng lại. Xây dựng được Hiến pháp đã khó, việc bảo vệ nó khỏi sự lạm quyền của Hành pháp và của chính Quốc hội trong việc bàn hành pháp luật càng khó hơn. Có một sự thật phải thừa nhận rằng sự ly khai khỏi nền tảng chung để hướng đến các lợi ích riêng là điều luôn luôn tồn tại trong sự phát triển của xã hội loài người. Bởi vậy, cần phải có cơ chế bảo hiến để canh giữ hiến pháp, bảo vệ chính quốc hội khỏi ban hành những bộ luật nhằm thỏa mãn một nhóm lợi ích nào đó, bảo vệ Chính phủ khỏi sự lạm dụng quyền lực trong khi thực thi pháp luật. Bởi thế cơ chế bảo vệ hiến pháp độc lập phải thực sự được coi trọng. Tiếc thay, trong ba phương án bảo vệ Hiến pháp là thành lập tòa án Hiến pháp, Hội đồng bảo hiến độc lập và Hội đồng bảo hiến thuộc Quốc hội thì Đảng đã chỉ đạo lựa chọn hình thức thứ ba là hình thức kém độc lập nhất. Nếu có một cơ chế bảo hiến tốt thì những cái đuôi “theo quy định của pháp luật” như lâu nay, vốn cổ súy cho việc vi hiến tràn lan, sẽ bị chặt đứt. Và đương nhiên các đạo luật sau này ban hành ra thường là để tạo điều kiện cho người dân thực hiện chứ không phải để ngăn cản hoặc tước đoạt các quyền đó. Các quyền tự do của Công dân đang ghi tại Điều 69 đương nhiên được thực hiện và sẽ mở đường cho hàng loạt nhân quyền khác. Khi đó những Nghị định cấm người biểu tình ở Hà Nội sẽ bị tòa bảo hiến từ chối áp dụng vì vi hiến. Như vậy thay vì nó là một hợp đồng có được thảo luận kỹ càng thì Đảng mặc nhiên coi đây là hợp đồng áp đặt theo mẫu như lắp điện thoại, cấp nước, cấp điện ở Việt Nam mà người dùng hoàn toàn buộc phải ký chứ không có cơ hội được thảo luận bình đẳng. Các hợp đồng đó tạo ra cho cá nhân sự bất lợi, còn hợp đồng Hiến pháp là cho các một quốc gia và liên quan đến một vấn đề gai góc và đầy cám dỗ là quyền lực, thì nó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển nhường nào. Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, một luật sư vận động dân chủ hiện sống tại Hà Nội.    
......

Cáo trạng của nhà cầm quyền CSVN đối với Ts. Nguyễn Quốc Quân

DienDanCTM vừa nhận được bản cáo trạng của Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao, đề ngày 11/10/2012 đối với Tiến Sĩ Nguyễn Quốc Quân, bao gồm một số điểm chính sau đây.   Ông Quân bị bắt ngày 17/4/2012 khi vừa đến phi trường Tân Sơn Nhất dưới tên Nguyen Richard. Ngày 26/4/2012 công an CSVN buộc ông tội "Khủng bố", tức điều 84 Luật Hình Sự. Nhưng có lẽ vì không có bằng chứng gì trước các thách thức từ phía chính quyền Hoa Kỳ, công an CSVN tự ý đổi sang tội danh "Lật đổ chính quyền nhân dân", tức điều 79 Luật Hình Sự.   Bản cáo trạng ghi rằng ông Quân: "mang theo nhiều tài liệu có nội dung chống phá Nhà nước CHXHCNVN". Nhưng đến phần tang vật thì lại chỉ liệt kê: "tài liệu về nội dung đấu tranh bất bạo động, đảng cương Việt Tân, tài liệu về giảng dạy kỹ năng mềm."     Về các hoạt động mà bản cáo trạng cho là phạm pháp để truy tố ông Quân bao gồm: -                      "Giảng dạy kỹ năng mềm" tại Thái Lan và tại Việt Nam cho một số người. Cho các học viên xem phim đấu tranh bất bạo động ở một số nước. Hướng dẫn cách bảo mật thông tin khi liên lạc. -                      "Thăm dò tình hình Việt Nam, phản ứng của người dân trước các cuộc biểu tình".   Nhưng trên cơ sở tang vật và hoạt động đó, bản cáo trạng lại cho rằng Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân "thuộc trường hợp tái phạm nguy hiểm".   Bản cáo trạng cũng ghi rằng: " Tại Cơ quan điều tra, Nguyễn Quốc Quân đã khai nhận hành vi phạm tội của mình." Tuy nhiên, các dữ kiện mà DienDanCTM thu thập được từ phía sứ quán Hoa Kỳ sau các lần thăm viếng ông Quân trong tù và từ gia đình ông Quân thì hoàn toàn ngược lại. Cho đến nay, ông Quân đã tuyệt thực 3 đợt để đấu tranh trong tù.    Sau đây là nguyên văn bản cáo trạng.   =====================   VIỆN KIỂM SÁT NHÂN DÂN                     CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAMTỐI CAO                                                        Độc lập - Tự do - Hạnh phúc   Số : 10/VKSTC - V2                                     Hà Nội, ngày 11 tháng 10 năm 2012   CÁO TRẠNG VIỆN TRƯỞNG VIỆN KIỀM SÁT NHÂN DÂN TỐI CAO               - Căn cứ Điều 36, 166, 167 Bộ luật tố tụng hình sự;             - Căn cứ Quyết định khởi tố vụ án hình sự số 73/ANĐT ngày 26/4/2012 của Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an về tội : "Khủng bố nhằm chống chính quyền nhân dân" quy định tại Điều 84 Bộ luật hình sự.             - Căn cứ Quyết định thay đổi Quyết định khởi tố vụ án hình sự số 124/ANĐT ngày 03/8/2012 của Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an về tội : "Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân"             - Căn cứ Quyết định khởi tố bị can số 76/ANĐT ngày 26/4/2012 của Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an đối với Nguyễn Quốc Quân về tội : "Khủng bố nhằm chống chính quyền nhân dân" quy định tại Điều 84 Bộ luật hình sự.             - Căn cứ Quyết định thay đổi Quyết định khởi tố bị can số 125/ANĐT ngày 03/8/2012 của Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an đối với Nguyễn Quốc Quân  về tội : "Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân"               Trên cơ sở kết quả điều tra đã xác định được như sau :             Ngày 17 tháng 4 năm 2012 tại sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất thành phố Hồ Chí Minh, Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an phát hiện và tiến hành bắt khẩn cấp đối với Nguyễn Quốc Quân là Ủy viên trung ương đảng Việt Tân sử dụng tên Nguyen Richard làm thủ tục nhập cảnh mang theo nhiều tài liệu có nội dung chống phá Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, cơ quan an ninh điều tra Bộ Công an đã điều tra và làm rõ hành vi phạm tội của Nguyễn Quốc Quân như sau:             Sau khi bị Tòa án nhân dân thành phố Hồ Chí Minh tuyên phạt 6 tháng tù giam và bị trục xuất khỏi Việt Nam, Nguyễn Quốc Quân vẫn tiếp tục tham gia tổ chức Việt Tân được phân công giảng dạy kỹ năng mềm, thông qua việc huấn luyện đó Nguyễn Quốc Quân có nhiệm vụ tuyển lựa các đối tượng cho tổ chức Việt Tân. Trong các năm 2010, 2011 Nguyễn Quốc Quân được cử sang Thái Lan làm đại diện của Việt Tân tại khu vực Đông Nam Á để huấn luyện các lớp đấu tranh bất bạo động, tuyển chọn người cho Việt Tân thông qua các lớp huấn luyện kỹ năng mềm, đồng thời đón tiếp, bố trí chỗ ăn, ở cho các đối tượng của Việt Tân từ các nước đến Thái Lan hoạt động (BL: 121). Trong thời gian ở Thái Lan, Nguyễn Quốc Quân đã dạy kỹ năng mềm cho 2 đối tượng. Sau khóa học Nguyễn Quốc Quân đã nhận xét những người này ở mức độ trung bình và gửi báo cáo về tổ chức Việt Tân (BL 121, 122).             Cuối năm 2009 Nguyễn Thanh Hùng, Lê thị Kiều Oanh, Phạm Minh Hoàng đi Malaysia để tham gia lớp huấn luyện do Nguyễn Quốc Quân và đồng bọn tổ chức. Tại Malaysia những người trên được Nguyễn Quốc Quân và đồng bọn cho xem các phim đấu tranh bất bạo động ở một số nước, hướng dẫn cách bảo mật thông tin khi liên lạc với tổ chức Việt Tân (BL : 029 - 030).             Thực hiện sự chỉ đạo của Hồ Đức Hòa, trong thời gian từ ngày 28 tháng 06 năm 2010 đến ngày 03 tháng 7 năm 2010 các đối tượng Nông Hùng Anh, Hồ Văn Oanh, Nguyễn Văn Oai đi Thái Lan dự lớp huấn luyện do Việt Tân tổ chức. Tại Thái Lan các đối tượng được Nguyễn Quốc Quân, Nguyễn Thị Thanh Vân đón tiếp. Nguyễn Quốc Quân là người trực tiếp giảng dạy phương pháp đấu tranh bất bạo động có nội dung : Huy động sức mạnh của quần chúng nhân dân, phá vỡ và làm soi mòn 3 trụ cột chính chống đỡ của đảng Cộng sản Việt Nam là Truyền thông, quân đội và Công an nhưng không dùng sức mạnh và vũ khí, cách thức tuyên truyền bằng cách viết các bài và phát tán trên mạng internet, rải truyền đơn tuyên truyền về tham nhũng, lạm quyền làm mất lòng tin của nhân dân với Đảng và Nhà nước. Từ đó xóa bỏ vai trò lãnh đạo của đảng Cộng sản Việt Nam, với mục tiêu canh tân đất nước xây dựng chế độ đa đảng (BL 33, 38, 43).             Sau khi bị trục xuất, biết là mình là đối tượng không được nhập cảnh vào Việt Nam, Nguyễn Quốc Quân đã đổi tên thành Nguyen Richard và ngày 22 tháng 6 năm 2011 đã nhập cảnh vào Việt Nam để thực hiện việc tuyển lựa, lôi kéo người tham gia tổ chức Việt Tân. Trong lần về nước này Nguyễn Quốc Quân đã gặp gỡ, tiếp xúc, dạy kỹ năng mềm cho 04 đối tượng là Khoa (khoảng 27 tuổi), Kha (khoảng 37 tuổi) và 02 đối tượng khác là sinh viên đang học tại Hà Nội. Đến nay Nguyễn Quốc Quân không nhớ tên trường, đặc điểm nhận dạng của những người mà Quân đã giảng dạy cho họ. Ngoài ra cũng trong dịp về Việt Nam lần này, Nguyễn Quốc Quân còn đi một số nơi để tìm hiểu tình hình xã hội Việt Nam, phỏng vấn một số người dân về phản ứng liên quan đến việc biểu tình chống Trung Quốc (BL: 107, 110, 111, 117).             Trước khi về Việt Nam, tổ chức Việt Tân đã thông qua các biện pháp an toàn cho Nguyễn Quốc Quân như sau : Nếu nhập cảnh an toàn thì sau 2 ngày Quân sẽ thông báo cho tổ chức Việt Tân biết. Nhưng khi về đến sân bay Tân Sơn Nhất Quân đã bị bắt giữ, trước khi bị bắt giữ Quân đã điện thoại báo cho tổ chức Việt Tân là đang có vấn đề về giấy tờ khi làm thủ tục nhập cảnh và nếu Quân bị bắt giữ thì sau 7 ngày mới được thông tin lên mạng Internet tùy theo tổ chức muốn. Còn nếu 2 ngày sau nếu Quân không liên lạc với vợ thì vợ Quân sẽ gọi điện đến Đại Sứ quán Mỹ tại Việt Nam để tìm hiểu tình hình và nhờ sự giúp đỡ (BL: 113). Mặc dù tổ chức Việt Tân đã cảnh báo và dự đoán tới 60% Nguyễn Quốc Quân sẽ bị bắt trong dịp về Việt Nam lần này, nhưng với ý thức chống phá Nhà nước Việt Nam quyết liệt, ngày 17 tháng 4 năm 2012 Nguyễn Quốc Quân vẫn nhập cảnh về Việt Nam bằng tên Nguyen Richard để thực hiện các nhiệm vụ tuyển chọn người cho tổ chức Việt Tân thông qua các lớp huấn luyện giảng dạy kỹ năng mềm cho 5 đối tượng ở tỉnh Tiền Giang và các địa phương khác do tổ chức Việt Tân chỉ đạo (BL: 117). Quá trình bắt giữ, Cơ quan điều tra đã thu giữ của Nguyễn Quốc Quân nhiều tài liệu về nội dung đấu tranh bất bạo động, đảng cương Việt Tân, tài liệu về giảng dạy kỹ năng mềm, 01 máy tính xách tay, 01 USB 3G, simcad và 2.393 USD.               Tại Cơ quan điều tra, Nguyễn Quốc Quân đã khai nhận hành vi phạm tội của mình và lời khai của bị can phù hợp với lời khai của những người có liên quan khác.               Căn cứ các tình tiết, chứng cứ nêu trên :   KẾT LUẬN   Kết quả điều tra đã có đủ căn cứ xác định bị can có lý lịch dưới đây đã phạm tội : Họ va tên bị can : Nguyễn Quốc Quân                           Giới tính : Nam Tên gọi khác : Nguyen Richard Sinh ngày : 20 tháng 11 năm 1953 tại Hà Nội Nơi đăng ký HKTT : số 13462, Ontario, Garden Grove, CA 92844, Hoa Kỳ. Chỗ ở : Số 8276, Oakabark, Ct Elkgrove, CA 95785, Hoa Kỳ Hộ chiếu số : P 46967405 cấp tại Hoa Kỳ ngày 19 tháng 5 năm 2010 Nghề nghiệp : Kỹ sư tin học Quốc tịch : Hoa Kỳ và Việt Nam    Dân tộc : Kinh                      Tôn giáo : không Chức vụ, đoàn thể : Ủy viên trung ương tổ chức "Việt Tân" Họ và tên cha : Vô danh Họ và tên mẹ : Nguyễn Thị Nhu chết năm 1987 Họ và tên vợ : Ngô Mai Hương sinh năm 1960 hiện đang sinh sống tại Hoa Kỳ, là Trưởng ban liên lạc truyền thông Việt ngữ của tổ chức "Việt Tân". Bị can có 02 con, lớn sinh năm 1992, nhỏ sinh năm 1993 hiện là sinh viên đang học tập và sinh sống tại Hoa Kỳ. Tiền án, tiền sự: Ngày 13 tháng 5 năm 2008 bị Tòa án nhân dân thành phố Hồ Chí Minh xử phạt 6 tháng tù giam về tội "Khủng bố". Hiện bị can Nguyễn Quốc Quân bị tạm giam tại Trại B34 Cộ Công an. Hành vi phạm tội: -                      Tháng 9 năm 2009 Nguyễn Quốc Quân cùng đồng bọn sang Malaysia giảng dạy, huấn luyện phương thức đấu tranh bất bạo động, cách bảo mật thông tin cho Phạm Minh Hoàng và NguyễnThanh Hùng. -                      Từ ngày 28 tháng 6 năm 2010 đến ngày 03 tháng 7 năm 2010, Nguyễn Quốc Quân cùng đồng bọn tổ chức tuyển lựa, lôi kéo người tham gia tổ chức, huấn luyện phương pháp đấu tranh bất bạo động cho Nông Hùng Anh (bí danh Hoàn), Nguyễn Văn Oai (bí dang Tý), Hồ Văn Oanh (bí danh Sự), Lê Sỹ Sáng (bí danh Ly) để về Việt Nam chờ thời cơ phối hợp với các đối tượng trong nước đấu tranh nhằm xóa bỏ Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. -                      Ngày 22 tháng 6 năm 2011, Nguyễn Quốc Quân sử dụng tên Nguyen Richard về Việt Nam với mục đích thử cách thức thay đổi họ, tên để xem có nhập cảnh được về Việt Nam hay không, thăm dò tình hình Việt Nam, phản ứng của người dân trước các cuộc biểu tình, gặp gỡ và giảng dạy kỹ năng mềm cho 04 đối tượng, qua đó để tuyển lựa lôi kéo họ tham gia tổ chức Việt Tân. -                      Ngày 17 tháng 4 năm 2012, Nguyễn Quốc Quân tiếp tục nhập cảnh về Việt Nam bằng tên Nguyen Richard để thực hiện sự chỉ đạo của Việt Tân là thông qua các lớp giảng dạy, huấn luyện kỹ năng mềm để tuyển lựa 05 người tham gia tổ chức Việt Tân tại tỉnh Tiền Giang và các địa phương khác. Hành vi nêu trên của Nguyễn Quốc Quân đã phạm tội 'Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân" thuộc trường hợp tái phạm nguy hiểm, tội danh và hình phạt được quy định tại Khoản 1, Điều 79 Bộ luật hình sự. Điều 79 Bộ Luật hình sự : Người nào hoạt động thành lập hoặc tham gia tổ chức nhằm lật đổ chính quyền nhân dân, thì bị phạt như sau : 1.                  Người tổ chức, người xúi giục, người hoạt động đắc lực hoặc gây hậu quả nghiêm trọng, thì bị phạt tù từ mười hai năm đến hai mươi năm, tù chung thân hoặc tử hình; 2.                  ... Vì các lẽ trên: QUYẾT ĐỊNH 1.                  Truy tố bị can Nguyễn Quốc Quân ra trước Tòa án nhân dân thành phố Hồ Chí Minh để xé xử về tội "Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân" quy định tại Khoản 1, Điều 79 Bộ luật hình sự. 2.                  Uỷ quyền Viện kiểm sát nhân dân thành phố Hồ Chí Minh thực hành quyền công tố và kiểm sát xét xử sơ thẩm vụ án. (Kèm theo Cáo trạng là hồ sơ vụ án được đánh số bút lục từ 01 đến          và danh sách những người triệu tập ra phiên Tòa.) TUQ. VIỆN TRƯỞNG Nơi nhận :                                                                         KIỂM SÁT VIÊN -                      Bị can;                                                        Nguyễn Hồng Vinh -                      Tòa án nhân dân TP HCM; -                      Cơ quan ANĐT - BCA; -                      Hồ sơ vụ án; -                      Hồ sơ KSĐT; -                      Lưu V2.       http://diendanctm.blogspot.de/2012/12/cao-trang-cua-nha-cam-quyen-csvn-oi-voi.html
......

Thêm Một Hành Động Sách Nhiễu Trắng Trợn Của Công Sản Việt Nam Nhắm Vào Gia Đình Tôi

Từ tháng 9 năm 2012, ba tôi là Huỳnh Ngọc Tuấn và tôi đã nhận được thông báo của Human Rights Watch về kết quả giải thưởng Hellman-Hammett năm 2012 của HRW. Theo đó, cả hai cha con tôi đều được nhận giải như hai cá nhân độc lập. Theo lời mời của Human Rights Watch trong thư ngày 7 tháng 11 năm 2012, Huỳnh Trọng Hiếu – em trai tôi sẽ thay mặt hai cha con tôi đến New York nhận giải thưởng trực tiếp từ đại diện của HRW.   Ngày 3 tháng 12, sau một cuộc phỏng vấn ngắn với nhân viên di trú của Tổng lãnh sự Hoa Kỳ ở Sài Gòn, Hiếu được cấp visa với thời hạn một năm.   Ngày 16 tháng 12, Hiếu đến sân bay Tân Sơn Nhất từ 7h tối. Đúng 10h, Hiếu vào làm thủ tục check-in và tiếp đó làm việc tại Cổng xuất nhập cảnh của Hải quan. Tại quầy check-in, một nữ nhân viên đã giữ vé máy bay cùng với passport của Hiếu, rồi gọi cho một nhân viên hải quan khác. Anh này yêu cầu Hiếu vào phòng làm việc.   Hiếu được đưa đến phòng làm việc của Cục QLXNC. Ở đó có nhiều nhân viên hải quan và công an sân bay trong đó có hai người: Thượng tá Phạm Tất Hưng – phó trưởng đồn và Trung úy Tô Văn Nam – cán bộ đồn CACK-TSN. Họ dùng số đông nhân viên để khống chế Hiếu phải ngồi tại chỗ để chờ làm việc, không được rời khỏi ghế. Một người trong số đó thông báo: Hiếu bị cấm xuất cảnh vì yêu cầu của an ninh tỉnh Quảng Nam. Anh ta nói thêm: “Lý do của việc cấm xuất cảnh thì chắc anh cũng đoán ra rồi, nên chúng tôi sẽ không cần nói nữa”.   Rồi Hiếu được đưa đến một phòng làm việc khác .Trong phòng này, có đầy đủ an ninh sân bay, an ninh của thành phố Sài Gòn và an ninh Quảng Nam. Hiếu nhận ra mặt của hai an ninh Quảng Nam vì họ đã từng làm việc với gia đình tôi rất nhiều lần kể cả những lần khám xét, tịch thu tài sản, ra quyết định xử phạt… cùng nhiều an ninh khác.   Hiếu yêu cầu các an ninh công khai danh tính và yêu cầu được lấy bút để ghi lại họ tên. Một tên an ninh chỉ tay vào mặt Hiếu với thái độ hăm dọa kiểu côn đồ: “Bây giờ tau không nói tên mày có làm việc không? Mày ở trong phòng này chứ không phải ở ngoài kia đâu mà thích nói gì thì nói nghe chưa!”.   Hiếu phản đối thái độ côn đồ của anh ta: “Tôi làm việc với mấy anh với tư cách là một công dân với cơ quan nhà nước. Các anh là đại diện của cái Nhà nước này, đến đây để làm việc với tôi. Tôi là một công dân, tôi có quyền và tư cách của một công dân, tôi đề nghị các anh công khai họ tên và cư xử đúng mực, đúng nguyên tắc. Ở đây các anh định chơi luật rừng hay luật hiện hành của nhà nước VN?”. Anh ta đứng dậy, trợn mắt chỉ tay sát vào mặt Hiếu : “Ở đây tau thích sử dụng luật rừng mày làm gì tau. Tau cấm mày bước ra khỏi đây, mày làm gì tau”.   Một tên an ninh xưng tên Quân nói với Hiếu: “Chúng tôi sẽ nói luôn cho anh biết lý do tại sao anh không được xuất cảnh. Bởi vì gia đình anh đang trong thời gian bị xử lý vi phạm hành chính mức phạt là 270 triệu đồng nhưng gia đình anh không chịu nộp phạt. Chính vì vậy, chúng tôi không cho anh xuất cảnh”.   Trước thái độ côn đồ của an ninh, Hiếu không tranh cãi thêm, chỉ yêu cầu 2 việc:   1. Giao Quyết định chính thức của Cục quản lý xuất nhập cảnh, trong đó ghi rõ lý do tại sao Hiếu bị cấm xuất cảnh;   2. Trả lại toàn bộ giấy tờ liên quan cho Hiếu.   Họ trả lời: “Chúng tôi chỉ có biên bản về việc cấm xuất cảnh, còn những vấn đề khác thì chúng ta sẽ làm việc vào ngày hôm khác”.   An ninh đã nhân chuyện ngăn giữ Hiếu tại sân bay để tiến hành một buổi “làm việc” với đầy đe dọa và những hạch hỏi, thẩm vấn vô lý về các vấn đề không có liên quan.   Cuối cùng, sau hơn hai giờ đồng hồ “làm việc” với những tên an ninh hung hăng, vô giáo dục, Hiếu được yêu cầu lên “làm việc” vào sáng hôm sau ngày 17 tháng 12 theo giấy hẹn. An ninh đã giao cho Hiếu một Biên bản cấm xuất cảnh. Hiếu được ra về nhưng Hộ chiếu đã bị tịch thu.   Sáng nay, ngày 17 tháng 12, Hiếu đã không lên làm việc với họ theo “giấy hẹn” vì xét thấy không cần thiết.   Tất cả những diễn biến trên thêm một lần nữa là bằng chứng cho bản tính côn đồ của an ninh, chứng tỏ thái độ căm thù và sự sách nhiễu liên tục của an ninh Cộng sản Việt Nam đối với gia đình tôi.   Xin thông báo với cộng đồng mạng những thông tin này để quý vị hiệp thông, chia sẻ với gia đình chúng tôi vì những đàn áp mà chúng tôi đang phải đối mặt.   Buôn Hồ, ngày 16 tháng 12 năm 2012   Huỳnh Thục Vy
......

Giới chức Đức kêu gọi VN thả tù nhân chính trị, theo gương Miến Điện

Giới chức đặc trách về nhân quyền của chính phủ Đức, ông Markus Löning, mới có chuyến thăm Hà Nội và TP HCM để hội đàm và tìm hiểu thêm về tình hình chính trị, nhân quyền ở Việt Nam. Sau khi trở về nước, ông Löning đã ra một tuyên bố, nói rằng những người chỉ trích Hà Nội không được phép gặp ông và ông cũng không được phép tới thăm một nhà tù theo dự kiến. Từ TP HCM, ông Löning đã dành riêng cho VOA một cuộc phỏng vấn, và trước hết, ông cho biết về tầm quan trọng của vấn đề nhân quyền trong mối bang giao Việt – Đức. Ông Markus Löning: Đức rất quan tâm tới việc cải thiện quan hệ với Việt Nam. Chúng tôi có mối bang giao lâu năm cả về chính trị lẫn văn hóa với Việt Nam. Ở Đức cũng có rất nhiều người gốc Việt nên giữa hai nước còn có mối quan hệ mang tính gia đình. Hai bên ngày càng gia tăng các mối giao tiếp về mặt kinh tế. Tất cả những mặt tôi vừa kể đều rất tốt đẹp, nhưng Đức quan ngại về hồ sơ nhân quyền của Việt Nam mà chúng tôi cho là rất lẫn lộn. Chúng tôi thấy có một số tiến bộ về các vấn đề như lương thực, chống đói nghèo, nhưng lại không có tiến bộ về quyền chính trị. VOA: Ông có nêu với phía chính quyền Hà Nội các trường hợp cụ thể về các nhà bất đồng chính kiến bị tống giam ở Việt Nam không, thưa ông? Ông Markus Löning: Tôi đã gặp một số nhà hoạt động. Không chỉ họp với giới chức chính phủ, tôi còn gặp các nhà hoạt động từ nhiều tổ chức phi chính phủ khác nhau. Tôi cũng gặp những người từng bị tống giam vì các hoạt động chính trị. Tôi cũng gặp thân nhân của những người hiện vẫn còn bị cầm tù. Tôi cũng tiếp xúc với những người từ các cộng đồng tôn giáo để trao đổi với họ về hình hình hiện tại. Chúng tôi cũng đã trao cho chính quyền Việt Nam một danh sách gồm từ 70 tới 80 tên khi chúng tôi yêu cầu thả tù nhân và bày tỏ quan ngại về tình trạng các nhà tù. Chúng tôi cũng yêu cầu được giải thích là tại sao những người đó bị tống giam. Tôi chỉ chuyển cho họ danh sách đó chứ không nêu tên cụ thể bất kỳ ai. Chúng tôi cũng yêu cầu chính phủ Việt Nam nỗ lực về mặt chính trị nhằm tôn trọng quyền tự do ngôn luận và thả các tù nhân chính trị. VOA: Thưa ông, thế phản ứng của phía Việt Nam ra sao? Ông Markus Löning: Tôi nhận được các phản ứng khác nhau. Không có sự hồi đáp thực sự khi chúng tôi thảo luận về định nghĩa quyền tự do ngôn luận, về sự khác biệt giữa cách nhìn của Việt Nam và Đức về vấn đề này. Chính phủ Đức rất coi trọng vấn đề nhân quyền và đó chính là một trong những lý do tôi tới Việt Nam để nhấn mạnh điều đó. Ông Löning (giữa) cùng bà Đại sứ Đức Jutta Frasch trong cuộc thảo luận với các đại diện của Ủy ban Đối ngoại Quốc hội Việt Nam. VOA: Hoa Kỳ từng cho rằng Việt Nam cần phải cải thiện nhân quyền nếu muốn tăng cường các mối quan hệ thương mại và quốc phòng sâu rộng hơn. Thưa ông, đó có phải là cách tiếp cận của Đức không? Ông Markus Löning: Chúng tôi có cách tiếp cận tương tự. Thủ tướng, Ngoại trưởng và Bộ trưởng Kinh tế Đức đã tới Việt Nam. Đặc biệt là mới đây, trong một bài phát biểu tại một trường đại học ở Hà Nội, Bộ trưởng Kinh tế Đức đã công khai nêu lên quan ngại của ông về quyền tự do cá nhân ở Việt Nam. Trong các cuộc họp, tôi cũng nhấn mạnh với các đối tác Việt Nam rằng để cải thiện hơn nữa quan hệ giữa hai nước, điều hết sức cần thiết là phải cải thiện tình hình nhân quyền ở Việt Nam. VOA: Sau chuyến thăm Việt Nam lần này, liệu ông có cảm thấy lạc quan rằng tình hình nhân quyền ở Việt Nam sẽ được cải thiện? Ông Markus Löning: Tôi đã thấy một số sự cải thiện trong một số lĩnh vực, đặc biệt là quyền kinh tế và xã hội. Tôi không có nghi ngờ gì về điều đó. Nhưng chúng tôi thấy rõ ràng rằng chính phủ Việt Nam cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa để cải thiện vấn đề tôn giáo, quyền chính trị, tự do ngôn luận, và vấn đề đa nguyên. Tôi tin rằng sẽ còn có nhiều áp lực nữa đối với Việt Nam trong những năm sắp tới vì cộng đồng quốc tế thấy được ví dụ của Miến Điện. Nước này đã lột xác từ một chế độ độc tài sang một quốc gia tự do hơn và tôn trọng nhân quyền hơn. Không có lý do nào có thể biện minh cho việc không trao cho người dân Việt Nam quyền tự do ngôn luận.     http://www.voatiengviet.com/content/gioi-chuc-duc-keu-goi-viet-nam-tha-tu-nhan-chinh-tri-theo-guong-mien-dien/1567125.html
......

Phiên xử phúc thẩm 3 bloggers Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do sẽ diễn ra vào cuối năm

Tòa án nhân dân tối cao CSVN, tại Sài Gòn, sẽ xử phúc thẩm 3 bloggers Sài Gòn là Điếu Cày-Nguyễn Văn Hải, Công lý sự thật-Tạ Phong Tần, và Anhbasaigon-Phan Thanh Hải, sáng ngày 28.12.2012 tới đây tại Sài Gòn. Tin từ gia đình của 3 bloggers thì đến nay họ vẫn chưa nhận được thông báo chính thức nào của Tòa án về phiên xử phúc thẩm. Chỉ một mình blogger Uyên Vũ là nhận được lệnh triệu tập của tòa án đến dự phiên xử phúc thẩm, ngày 28.12.2012, với tư cách là nhân chứng. Được biết bà Liên vợ ông Phan Thanh Hải chỉ mới gặp chồng lần đầu tiên sau phiên sử sơ thẩm ngày 4.12.2012 vừa qua. Bà Liên cho biết, ông Phan Thanh Hải đang bị giam tại số 4 Phan Đăng Lưu. Ông có gầy đi nhiều, nhưng vẫn khỏe. Ông bị cao huyết áp, nhưng trại giam không cho bà gửi thuốc cho chồng. Cách đây ít ngày, cô Tạ Minh Tú cũng cho biết, cô Tạ Phong Tần bị giam ở Chí Hòa. Hiện rất cần thuốc chuyên trị, nhưng trong nhà tù không có. Gia đình mang thuốc đến thì giám thị không cho nhận, bắt phải làm đơn xin gởi. Khi cô Tú làm đơn xong, nộp, thì giám thị lại bảo phải do cô Tạ Phong Tần làm đơn thì mới chấp nhận, nhưng không được gặp cô Tần, nên cô Tú không thể nhắn tin được. Xin lưu ý, đến giờ phút này, cô Tạ Phong Tần và các bloggers Điếu Cày, Anhbasaigon chưa phải làm phạm nhân, vì bản án chưa có hiệu lực, nên họ còn đầy đủ quyền công dân theo luật định, nên việc gây khó khăn, không cho những người bị tạm giam được nhận thuốc để bảo đảm sức khỏe là cố tình xâm hại đến tính mạng của công dân. Ngày 24.09.2012 vừa qua, Tòa án nhân dân Sài Gòn, đã xét xử 3 bloggers chỉ trong buổi sáng - với một bản án nặng nề cho bloggers Điếu Cày-Nguyễn Văn Hải: 12 năm tù, Công lý sự thật-Tạ Phong Tần: 10 năm, Anhbasaigon-Phan Thanh Hải: 4 năm tù giam theo khoản 2 điều 88, Bộ luật Hình sự, về tội tuyên truyền chống nhà nước XHCN. Ngay sau phiên tòa, các tổ chức Quan sát Nhân quyền, Ân xá quốc tế, Nhà báo không biên giới và nhiều tổ chức quốc tế khác đồng loạt lên án bản án bất công. Trước đó Hạ viện Hoa Kỳ đã đưa ra một Nghị quyết lên án các điều luật 79 và 88 của BLHS Việt Nam, vì đã vi phạm nhân quyền nghiêm trọng.
......

Vietnam macht Bloggern kurzen Prozess

Seit Jahren erhöht Vietnam den Druck auf Internetaktivisten. Im Eilverfahren wurden jetzt drei regierungskritische Blogger wegen "Propaganda gegen den Staat" zu langjährigen Haftstrafen verurteilt. Mehrfach war der Prozess verschoben worden, doch am Ende dauerte die Verhandlung nur einen halben Tag. Wegen Kritik an der kommunistischen Regierung sind drei Blogger zu langjährigen Haftstrafen verurteilt worden. Die zwei Männer und eine Frau müssen für vier bis zwölf Jahre ins Gefängnis. Ein Gericht in Ho-Chi-Minh-Stadt habe sie für schuldig befunden, im Internet Artikel veröffentlicht zu haben, in denen sie sich gegen die Regierung wandten, sagte Anwalt Ha Huy Son.  Unterdrückter "Bürgerjournalismus"   Bei einem der Angeklagten handelt es sich um Nguyen Van Hai, besser bekannt als Dieu Cay. Er hatte bereits seit 2008 eine zweieinhalbjährige Haftstrafe wegen Steuerhinterziehung abgesessen. Doch anstatt ihn nach beendeter Haftzeit freizulassen, klagten ihn die Behörden erneut an. Dieu Cay war von US-Präsident Obama namentlich erwähnt worden, als dieser sich im Mai 2012 gegen die Unterdrückung des "Bürgerjournalismus" in Vietnam ausgesprochen hatte. Dieu Cay sowie die beiden Blogger Phan Thanh Hai und Ta Phong Tan hatten 2007 gemeinsam den "Free Journalists' Club" gegründet und auf dessen Webseite mehrfach regierungskritische Artikel veröffentlicht. Die Mutter der früheren Polizistin Ta Phong Tan hatte sich im September 2011 aus Protest gegen die Verhaftung ihrer Tochter vor dem Regierungsgebäude in der südlichen Provinz Bac Lieu selbst verbrannt. Menschenrechtsorganisationen hatten die Inhaftierung und den Prozess scharf verurteilt und mehrfach die unverzügliche Freilassung der Angeklagten gefordert. Rupert Abbott, Vietnam-Experte bei Amnesty International, bezeichnete die Blogger als "politische Gefangene", deren einziges "Verbrechen" es gewesen sei, "friedlich von ihrem Recht auf freie Meinungsäußerung Gebrauch gemacht" zu haben. Brad Adams von Human Rights Watch sagte, sie hätten sich nichts zuschulde kommen lassen, außer "Geschichten zu veröffentlichen, von denen die Regierung nicht will, dass das Volk sie liest."  Angst vor den digitalen Stimmen   Seit 2011 setzt die vietnamesische Regierung die Bloggerszene massiv unter Druck. Die Szene im Lande ist eine der aktivsten in ganz Südostasien. Schätzungsweise jeder dritte Vietnamese ist täglich im Internet unterwegs. Die jüngere Generation geht dafür vor allem in Internetcafés, die es nicht nur in den Städten, sondern auch auf dem Land überall gibt. "Die Blogger haben eine ganz wichtige Funktion übernommen", sagt der Vietnamexperte Jörg Wischermann im Gespräch mit der DW, "da sie das staatlich verordnete Schweigen in den Medien außer Kraft gesetzt haben." Die staatlichen Medien schweigen vor allem über die heftigen Konflikte, die im ganzen Land schwelen und regelmäßig ausbrechen. Bauern werden von Immobilienspekulanten enteignet oder mit minimalen Kompensationszahlungen abgespeist. Beamte sind oft beteiligt oder profitieren indirekt. Wenn sich die Bauern zur Wehr setzen, kommt es zu teilweise brutalen Einsätzen der Polizei. In den letzten Monaten sind die Berichte darüber aus den offiziellen Medien verschwunden. Die Regierung fürchtet die Proteste der Bauern, die "eine tragende Säule des Landes" seien, sagt Wischermann. Nur Blogger haben über das Schicksal der Bauern berichtet, Fotos und Videos veröffentlicht.  Maßnahmen gegen unabhängige Berichte Polizisten sichern das Gerichtsgebäude, in dem der Prozess gegen die Blogger stattfand. Um der Berichterstattung im Internet zu begegnen, hat die regierende Kommunistische Partei Vietnams (KPV) schon auf ihrem elften Parteitag im Jahre 2011 eine härtere Gangart gegen Regimekritiker beschlossen. Ende Juli 2012 wurde in Vietnam ein Internet-Dekret verabschiedet, wobei zur Zeit noch unklar ist, ob es tatsächlich in ein Gesetz umgesetzt wird. Das Dekret umfasst 60 Abschnitte, die alarmierend vage gehalten sind. So soll der Missbrauch von Informationen im Internet, die gegen die Sozialistische Republik Vietnam gerichtet sind, ebenso unter Strafe gestellt werden wie Angriffe, die die große Einheit des Volkes oder die guten Gebräuche und Traditionen des Landes unterminieren. Das Dekret fordert eine umfassende Filterung von Internetinhalten sowie die Anmeldung von privaten Webseiten unter dem richtigen Namen der Betreiber. Nicht zuletzt sollen Privatpersonen und Internetdienstanbieter für Verstöße auch von Dritten belangt werden können. So wundert es nicht, dass Vietnam auf dem aktuellen Index zur Pressefreiheit der Organisation "Reporter ohne Grenzen" nur auf Platz 172 von insgesamt 179 Staaten rangiert. Auf der Rangliste der "Feinde des Internets" belegt Vietnam Platz 3. Reporter ohne Grenzen berichtete über die handfesten Mittel, die der vietnamesische Staat anwendet, um die Blogger in ihre Schranken zu weisen. Unliebsame Blogger würden auch in ihrem Privatleben lückenlos überwacht, auf offener Straße bedroht und angegriffen, verhaftet oder durch stundenlange Verhöre eingeschüchtert, hieß es bei Reporter ohne Grenzen.  Regierung setzt sich rigoros durch   Der Zweck derartiger Dekrete und Verordnungen sei nicht, die Bloggerszene tatsächlich zu kontrollieren, wie Wischermann sagt. "Dass das technisch überhaupt nicht umzusetzen ist, haben auch schon die vorherigen Dekrete und Verordnungen gezeigt. Es geht darum, gewisse polizeiliche Maßnahmen zu rechtfertigen." Die Regierung schaffe mit den Verordnungen einen legalen Rahmen, der es der Polizei ermögliche, an einzelnen Personen ein Exempel zu statuieren.   http://www.dw.de/vietnam-macht-bloggern-kurzen-prozess/a-16135751  
......

Pressemitteilung des Auswärtigen Amtes: Menschenrechtsbeauftragter Löning fordert Aufhebung von Pressezensur und Freilassung politischer Gefangener in Vietnam

Erscheinungsdatum 15.12.2012 Der Menschenrechtsbeauftragte der Bundesregierung, Markus Löning, fordert von der vietnamesischen Regierung die Freilassung aller politischer Gefangenen und die Aufhebung der Pressezensur. Er erklärte dazu nach der Rückkehr von seiner Vietnam-Reise am 15.12. in Berlin: Zusatzinformationen Die wirtschaftlichen und sozialen Erfolge Vietnams der letzten Jahre dürfen nicht darüber hinwegtäuschen, dass es im Menschenrechtsbereich und bei der Demokratisierung noch erheblicher Anstrengungen bedarf. Wer den Führungsanspruch der Kommunistischen Partei anzweifelt, führende Regierungsmitglieder kritisiert oder Pluralismus fordert, läuft Gefahr, verfolgt und ohne Achtung rechtsstaatlicher Grundsätze weggesperrt zu werden. Einige Regimekritiker durften mich nicht treffen, meinem Wunsch auf Besuch eines Gefängnisses in Ho Chi Minh-Stadt wurde nicht entsprochen, bei der Abschlusspressekonferenz erschienen mehr 'offizielle Zuhörer' als Journalisten. Die Führung Vietnams muss mehr Demokratie wagen. Ich fordere die Verantwortlichen dazu auf, dem Beispiel Myanmars zu folgen und unverzüglich alle politischen Gefangenen frei zu lassen sowie die Pressezensur aufzuheben. Vietnam hat sich völkerrechtlich dazu verpflichtet, Meinungs- und Pressefreiheit zu gewähren und muss sich nun auch daran halten.“ Hintergrund: Der Menschenrechtsbeauftragte der Bundesregierung, Markus Löning, reiste vom 9. bis 14. Dezember 2012 nach Vietnam, um einen Eindruck von der politischen und menschenrechtlichen Lage zu bekommen. Er war dazu in Hanoi und Ho Chi Minh Stadt und führte Gespräche mit Regierungsvertretern, der Zivilgesellschaft, Nichtregierungsorganisationen, Menschenrechtsverteidigern, Religionsvertretern und Wirtschaftsrepräsentanten. Markus Löning besichtigte auch eine Textilfabrik, die auch für deutsche Unternehmen produziert. Der Besuch eines Gefängnisses wurde ihm nicht erlaubt. Vietnam hat den sogenannten Zivilpakt der Vereinten Nationen ratifiziert. Darin sind die Meinungs- und Pressefreiheit festgeschrieben. Vietnam bewirbt sich für den Zeitraum von 2014 bis 2016 um einen Sitz im Menschenrechtsrat der Vereinten Nationen. http://www.auswaertiges-amt.de/DE/Infoservice/Presse/Meldungen/2012/121215-Loening-Vietnam.html Ủy nhiệm viên Löning đòi hỏi hủy bỏ kiểm duyệt báo chí và trả tự do cho tù  nhân chính trị tại Việt Nam Ủy nhiệm viên của chính phủ Đức về nhân quyền Löning đòi hỏi chính phủ Việt nam phải trả tự do tất cả tù  nhân chính trị và hủy bỏ kiểm duyệt báo chí. Sau chuyến công du qua Việt Nam, ngày 15.12.2012 ông đã tuyên bố tại Berlin:  „Những thành công về kinh tế và xã hội ở Việt Nam trong những năm vừa qua không thể che dấu được là còn có rất nhiều vấn đề cần phải được cải thiện như tình trạng nhân quyền và dân chủ hóa. Bất chấp các nguyên lý căn bản của một quốc gia pháp trị, nhà cầm quyền bắt bớ những ai tỏ ý hoài nghi yêu sách lãnh đạo của đảng Cộng sản, chỉ trích các quan chức trong chính quyền nhà nước hoặc đòi hỏi thể chế đa nguyên. Một vài người phê bình chỉ trích nhà nước không được phép gặp tôi. Nguyện vọng của tôi muốn được thăm một nhà tù ở thành phố Hồ Chí Minh không được đáp ứng. Tại cuộc họp báo kết thúc chuyến công du của tôi lại có nhiều thính giả „chính thức“ hiện diện hơn là nhà báo. Lãnh đạo Việt Nam nên cố gắng, dám thử thách chế độ dân chủ. Tôi kêu gọi những vị đang có trách nhiệm hãy noi theo gương mẫu Miến Điện, lập tức trả tự do cho tất cả tù nhân chính chính trị và bỏ lệnh kiểm duyệt báo chí. Trên quốc tế công pháp Việt Nam đã cam kết bảo đảm các quyền tự do tư tưởng và tự do báo chí, vậy Việt Nam phải giữ và theo đúng các điều này“. Bộ ngoại giao Đức cũng lưu ý là Việt Nam đã chính thức ứng cử vào „Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc“ nhiệm kỳ 2014-2016 Dr. HongAn Duong (Forum Vietnam 21)  
......

Những điều còn chưa biết về tự do Internet

Các quốc gia và xã hội định nghĩa về “tự do Internet” theo những cách khác nhau. Trong khi một số chính phủ hà khắc định nghĩa thuật ngữ này lái theo mục đích riêng của mình, thì nhiều định nghĩa khác lại là hợp lý và dựa trên các nền tảng giá trị. Tác giả muốn truyền tải rằng chúng ta nên tôn trọng những giá trị cơ bản dẫn đến những quyết định này.  Derek Bambauer giảng dạy về luật Internet và sở hữu trí tuệ tại Trường luật Brooklyn ở New York. Ông cũng là tác giả của blog Thông tin/Luật chuyên giải quyết các vấn đề pháp lý trực tuyến. Theo lẽ thông thường, mọi người đều ủng hộ tự do Internet. Tuy nhiên ở các quốc gia và nền văn hóa khác nhau thì khái niệm “tự do” lại mang ý nghĩa khác nhau và có trọng lượng khác nhau khi đem so sánh với các lợi ích khác. Sự đa dạng về quy phạm này đã gây ra nhiều tranh cãi về quyền truy cập, những đe dọa đối với tự do Internet, việc quản lý nội dung trực tuyến và quản trị Internet. Tóm lại, khái niệm “tự do Internet” hàm chứa một loạt những mâu thuẫn xoay quanh chuyện Internet nên hoạt động như thế nào. Sẽ tốt hơn nếu cởi mở thừa nhận những thách thức này, thay vì xoáy vào việc diễn đạt từ ngữ mà che giấu những lựa chọn khó khăn nhưng không thể tránh khỏi. Đầu tiên, tiếp cận với mạng là yếu tố tiên quyết để có thể có được tự do Internet và đã được xác định theo một cách thức nào đó. Các nước cũng có các quy định khác nhau về quyền tiếp cận Internet của các cá nhân. Trong khi một số nước coi việc truy cập Internet, cụ thể là sử dụng băng thông rộng với tốc độ cao là một quyền cơ bản, thì một số nước khác lại coi đó là một đặc ân. Phần Lan quy định rằng có kết nối 1M là một quyền cơ bản của công dân Phần Lan. Tương tự, Hội đồng Hiến pháp của Pháp cũng quy định rằng truy cập Internet là một quyền pháp lý. Hoa Kỳ thì ngược lại khi xem khả năng trực tuyến cũng là một hàng hóa như các hàng hóa khác chứ không coi đây là một quyền. Nếu không có khả năng thanh toán chi phí để kết nối với Internet thì bạn vẫn sẽ ngoại tuyến, hay có thể sử dụng tại các điểm truy cập công cộng sẵn có tại thư viện hay trường học. Nhưng cho dù truy cập Internet được coi là quyền hay đặc ân cũng đều có quan hệ mật thiết với việc không được truy cập. Đạo luật Kinh tế Số mới đây của Vương quốc Anh đã thiết lập một hệ thống “phản hồi theo cấp độ”. Hệ thống này sẽ đình chỉ tài khoản của người sử dụng nếu họ liên tiếp có các hành vi vi phạm bản quyền trực tuyến. Tương tự, bộ luật HADOPI (tên viết tắt của một đạo luật quốc gia khuyến khích việc truyền bá và bảo vệ các tác phẩm sáng tạo trên mạng Internet) của Pháp cũng ngắt kết nối của người sử dụng sau ba lần bị báo cáo vi phạm. Dovậy mà ngay cả những nước quy định truy cập là một quyền thì cũng vẫn phải cân bằng quyền này với các yếu tố khác, chẳng hạn như việc bảo vệ chủ sở hữu của các tài sản trí tuệ. Sự cân bằng này là mấu chốt dẫn đến các khái niệm khác nhau về tự do Internet. Thứ hai, các xã hội cũng có những quan điểm khác nhau về định hướng của tự do Internet – hay là tự do khỏi ai, hay khỏi cái gì? Chính phủ chính là mối đe dọa chủ yếu đối với tự do Internet. Nhà nước có thể tác động đến tự do trực tuyến theo nhiều cách thức khác nhau, chẳng hạn như hình sự hóa phát ngôn hay hành vi, giám sát truyền thông hay phong tỏa nội dung. Quan điểm về tự do của Hoa Kỳ trước hết là về việc ngăn chặn quyền lực không bị cản trở của chính phủ. Nhưng vẫn còn những mối đe dọa khác nữa. Chẳng hạn như các quốc gia châu Âu luôn cảnh giác với khả năng của các tập đoàn trong việc thu thập những thông tin riêng tư và thông tin nhận dạng cá nhân của người sử dụng. Những cuộc tranh cãi gần đây xoay quanh việc cài đặt tính riêng tư của người sử dụng Facebook, dịch vụ video của Google ở Italia và dự án ghi lại hình ảnh trên mặt đất của Google Street View đã cho thấy những quan ngại về việc các công ty tư nhân tự do thu thập dữ liệu và cả sự giám sát từ phía Chính phủ. Ngoài ra, các quốc gia có thể tìm cách ngăn chặn những vi phạm ảnh hưởng đến sự tự do của một cá nhân do một người sử dụng khác gây ra – chẳng hạn như những nội dung sai lệch hoặc phỉ báng gây tổn hại đến uy tín của một cá nhân. Một số nước yêu cầu các bên trung gian như các nhà cung cấp dịch vụ Internet và các trang mạng xã hội phải kiểm soát những nội dung loại này thông qua các quy định về trách nhiệm ràng buộc, trong khi một số chính phủ khác miễn trách nhiệm cho tất cả các bên ngoại trừ tác giả của những nội dung đó. Do vậy, các quốc gia đều có những quan ngại ở mức độ khác nhau trước mối đe dọa đối với tự do Internet. Thứ ba, các quốc gia có cách thức cân bằng khác nhau giữa tự do biểu đạt và tiếp cận thông tin với những quan ngại về tác hại mà các nội dung trực tuyến có thể gây ra. Những tác hại này có thể gây ảnh hưởng đến các cá nhân (như trong trường hợp nội dung có tính chất phỉ báng), đến những nhóm dân tộc hay tôn giáo thiểu số, hay thậm chí tác động đến cả những giá trị chung của toàn xã hội. Hoa Kỳ coi việc tự do trao đổi thông tin có vai trò quan trọng hơn nhiều yếu tố đối lập khác nên những nội dung như phát ngôn có tính chất thù ghét và nội dung khiêu dâm vẫn được hiến pháp bảo vệ. Tuy nhiên, luật pháp Hoa Kỳ lại cấm một số loại thông tin cụ thể, chẳng hạn như những mối đe dọa thực sự, những tài liệu tục tĩu và nội dung khiêu dâm trẻ em. Pháp và Đức cũng bảo vệ mạnh mẽ quyền biểu đạt cởi mở, nhưng cấm đưa các phát ngôn có tính chất thù ghét lên mạng. Các quốc gia này đã yêu cầu Google phải lọc bỏ những trang có phát ngôn thù ghét khỏi kết quả tìm kiếm trên những trang được viết bằng tiếng Pháp và Đức. Singapore chính thức cấm các nội dung khiêu dâm trực tuyến và chặn người sử dụng truy cập vào một số các trang có nội dung khiêu dâm như một biện pháp tượng trưng. Ả-rập Xê-út, một quốc gia nơi phần lớn dân số là tín đồ Hồi giáo dòng Sunni cũng ngăn chặn việc truy cập những nội dung trái với niềm tin của Hồi giáo dòng Sunni, chẳng hạn như những trang về đạo Baha’i hay về Hồi giáo dòng Shia. Tóm lại, nếu chúng ta coi tự do Internet là việc bảo vệ quyền biểu đạt một cách không giới hạn thì sự tự do này đang bị đối trọng với những mối quan ngại xung đột lợi ích ở nhiều cấp độ, kể cả ở những quốc gia có truyền thống bảo vệ tự do ngôn luận mạnh mẽ. Cuối cùng, các quốc gia cũng có quan điểm khác nhau về đối tượng cần phải chịu sự quản lý tự do Internet và nên được thực hiện như thế nào. Những cuộc tranh cãi về việc quản lý Internet cũng diễn ra trong một khoảng thời gian gần bằng với lịch sử của chính mạng Internet thương mại. Là quốc gia sáng tạo nên cấu trúc cơ bản của Internet, song Hoa Kỳ hiện tại vẫn giữ một mức độ kiểm soát nhất định đối với hoạt động của mạng lưới này thông qua Bộ Thương mại và ICANN (Tổ chức Cấp phát Tên miền và Số hiệu Internet) trong việc tổ chức quản lý Hệ thống Tênmiền và các cơ quan chuyên trách khác. Hoa Kỳ đã phản đối chuyển giao chức năng của ICANN cho các cơ quan khác, một phần là do quan ngại rằng đặt Internet dưới sự kiểm soát quốc tế sẽ làm suy yếu sự tự do, cụ thể là sự tự do biểu đạt. Mặc dù vậy, các nước khác vẫn tìm kiếm một tiếng nói có trọng lượng lớn hơn trong việc ra quyết định về tiêu chuẩn và giao thức cơ bản của mạng Internet và không muốn bị ràng buộc bởi quan điểm của Mỹ về sự cân bằng hoàn hảo với các nhu cầu khác như an ninh, tính riêng tư và khả năng biểu đạt công khai. Việc này đã dẫn đến các cuộc tranh cãi nóng bỏng trên những diễn đàn như Hội nghị Thượng đỉnh Thế giới về Xã hội Thông tin (WSIS) và sự ra đời của các tổ chức tư vấn như Diễn đàn Quản lý Internet (IGF). Như vậy, các nước không chỉ khác nhau về những yếu tố cấu thành nên tự do Internet mà còn khác biệt về cách thức để đạt được tự do Internet trên thực tế. Tự do là một khái niệm mang nhiều sắc thái. Nó mang ý nghĩa tu từ — việc mô tả sự phản đối của ai đó khi không thích tự do Internet là một chiến thuật hiệu nghiệm. Khó thực hiện được tựdo Internet là do việc sử dụng một thuật ngữ chung cho một loạt các ý nghĩa khác nhau. Tự do có thể được hiểu là chủ nghĩa cá nhân mạnh mẽ, theo đó người sử dụng tùy ý làm những việc mình muốn, miễn là không trực tiếp gây hại đến người khác. Hay nó cũng có thể được xem xét dưới góc độ cộng đồng mà theo đó những đặc ân phụ thuộc vào việc tuân thủ theo các khuôn khổ luật lệ và quy tắc của xã hội. Tự do có thể bảo vệ chúng ta khỏi sự can thiệp của nhà nước, của công ty và của mỗi cá nhân. Tự do có thể chỉ ra rằng chúng ta có quyền lên mạng trực tuyến, hay chúng ta có cơ hội để làm vậy. Do vậy, tự do Internet là một khái niệm phụ thuộc: Ý nghĩa của thuật ngữ này có thể rất khác nhau tùy theo hoàn cảnh sử dụng. Tuy nhiên, chính tính biến đổi này cũng có những nguy cơ tiềm ẩn của nó. Các chính phủ có thể biện minh rằng đất nước họ có quan niệm riêng về tự do Internet, quan niệm này giải thích cho một số hành động nhất định, nhưng trên thực tế những động thái này là vì lợi ích của chính phủ chứ không phải của người dân. Chẳng hạn như việc Việt Nam chặn truy cập vào một số tư liệu trực tuyến với lí do lo ngại trẻ em có thể tiếp xúc với những tài liệu không lành mạnh như sách báo khiêu dâm. Thực tế, bộ máy chính quyền đang ngăn chặn người sử dụng tiếp cận với những trang về nhân quyền và bất đồng chính trị, chứ không hề chặn được một trang khiêu dâm nào. Nói một cách thẳng thắn thì Chính phủ Việt Nam đang viện cớ để kiểm soát. Chúng ta cần cảnh giác với nguy cơ các chính phủ sẽ lợi dụng sự khác biệt hợp pháp về ý nghĩa cơ bản của thuật ngữ “tự do” trực tuyến để che đậy những hoạt động làm suy yếu sự tự do. Rốt cuộc, có lẽ thuật ngữ tự do Internet nên được loại bỏ do nó quá rộng để có thể sử dụng một cách hiệu quả. Thay vào đó, các quốc gia, nền văn hóa và người sử dụng cần cố gắng tìm ra giải pháp cho những đánh đổi khó khăn mà giao tiếp Internet đưa ra. Mạng trực tuyến tạo điều kiện cho việc viết sách mỏng và cả các tài liệu khiêu dâm. Truyền thông nặc danh có thể được sử dụng để thông tin về các vụ tham nhũng chính trị, hay cũng có thể được sử dụng để thực hiện các hành vi vi phạm quyền sở hữu trí tuệ mà không bị phát giác. Việc tổng hợp dữ liệu có thể giúp cá nhân hóa các hoạt động trực tuyến của người dùng, hay cũng có thể tóm lược lại những hoạt động hay giao tiếp của người đó. Việc thẳng thắn thừa nhận những nhượng bộ của chúng ta và tôn trọng những giá trị tiềm ẩn dẫn đến những quyết định này sẽ tốt hơn việc sử dụng thuật ngữ “tự do Internet” để xây dựng nên một sự đồng thuận sai lầm. http://vietnamhumanrightscommitte.wordpress.com/2012/12/17/nhung-dieu-con-chua-biet-ve-tu-do-internet/
......

Bundesregierung: Vietnam soll politische Häftlinge freilassen (Chính phủ Đức: Việt Nam phải trả tự do cho tù nhân chính trị)

Der Menschenrechtsbeauftragte der Bundesregierung, Löning, hat die vietnamesische Führung aufgefordert, alle politischen Gefangenen freizulassen und die Pressezensur aufzuheben. Nach seiner Rückkehr aus dem südostasiatischen Land sagte Löning in Berlin, die wirtschaftlichen und sozialen Erfolge Vietnams dürften nicht darüber hinweg täuschen, dass es noch erheblicher Reformen bedürfe. Als Beispiele nannte der FDP-Politiker den Bereich der Menschenrechte und den Demokratisierungsprozess. Wer den Führungsanspruch der Kommunistischen Partei anzweifle oder hohe Regierungsmitglieder kritisiere, laufe Gefahr, ohne Achtung rechtsstaatlicher Grundsätze inhaftiert zu werden. http://www.dradio.de/nachrichten/201212151500/3 Chính phủ Đức: Việt Nam phải trả tự do cho tù nhân chính trị   Ủy nhiệm viên của chính phủ Đức về nhân quyền, ông Markus Löning,  đã trở lại Đức sau 5 ngày công du Việt Nam từ 09.12. đến 14.12.2012 Ngay ngày hôm sau, 15.12.2012,  ông tuyên bố đã đòi hỏi đòi hỏi nhà nước Việt Nam phải trả tự do cho tất cả tù nhân chính trị đang bị bắt giữ và đồng thời phải hủy bỏ lệnh kiểm duyệt báo chí. Ông Löning nhấn mạnh, những thành công về kinh tế ở Việt Nam không thể che dấu được là còn có rất nhiều vấn đề cần phải cải thiện như tình trạng nhân quyền và dân chủ hóa.. Ông nói thêm, bất chấp các nguyên lý căn bản của một quốc gia pháp trị, nhà cầm quyền lập tức bắt bớ những ai tỏ ý hoài nghi yêu sách lãnh đạo của đảng Cộng sản hoặc chỉ trích các quan chức trong chính quyền nhà nước   Nguồn: http://www.dradio.de/nachrichten/201212151500/3   Duong Hong-An („Forum Vietnam 21“)
......

Tổ quốc nào? Lá Cờ nào?

Gần đây có nhiều tranh cãi về lá Cờ Tổ quốc. Người viết xin được góp ý từ đúc kết một số tài liệu thu nhận được.  Đầu tiên chúng ta cùng nhau giải thích ý nghĩa của Tổ quốc, sau đó đến phần so sánh những khác biệt giữa Tổ quốc XHCN, Tổ quốc Việt Nam cùng lá Cờ tiêu biểu.  Định nghĩa Tổ quốc Tổ có nghĩa là Tổ tiên Quốc là Đất nước. Tổ quốc có nghĩa là Đất nước của Tổ tiên  truyền lại. Tổ quốc tiếng Anh là Fatherland, tiếng Đức là Vaterland, dịch ngyên văn ra tiếng Việt là Đất nước của Cha. http://vi.wiktionary.org/ giải thíchTổ quốc là „Đất nước, được bao đời trước xây dựng và để lại, trong quan hệ với những người dân có tình cảm gắn bó với nó.“. Tình cảm với Tổ quốc  xuất phát từ mối liên hệ chủng tộc, họ hàng, bạn bè, láng giềng, người quen cùng kỷ niệm gắn bó.. Tình cảm với Tổ quốc, thường được gọi là tình yêu nước hay lòng ái quốc do đó không thể thiếu được ở một con người. Nó chẳng khác gì tình yêu cha mẹ, con, cháu, anh chị em, tình yêu lứa đôi, tình yêu vợ chồng, tình bè bạn. Cụm từ „Tổ quốc Xã hội chủ nghĩa“ được xuất hiện sau khi Đảng Cộng sản giành được chính quyền. Tổ quốc này được Trung tướng PGS, TS Nguyễn Tiến Bình giải thích như sau „Thắng lợi vĩ đại của Cách mạng Tháng Mười đã dẫn đến sự ra đời của Tổ quốc XHCN – một Tổ quốc kiểu mới trong lịch sử nhân loại được đặc trưng bởi chế độ xã hội XHCN, trong đó giai cấp công nhân và nhân dân lao động làm chủ xã hội đồng thời làm chủ Tổ quốc.[1]“  Tổ quốc Xã Hội Chủ Nghĩa Người Cộng sản chủ trương „muốn xây dựng Chủ nghĩa Xã hội phải có con người Xã hội chủ nghĩa“  nên họ đã khởi đầu bằng công cuộc xây dựng con người XHCN tại miền Bắc bằng cuộc cải cách ruộng đất nhằm sự phá hủy mối quan hệ giữa con người với nhau trong xã hội Việt Nam đã được gầy dựng và duy trì qua nhiều đời bởi gia đình, gia tộc, bè bạn, láng giềng, xã hôi. Họ khuyến khích Cha, Mẹ, con cái, họ hàng, láng giềng, bè bạn tố cáo lẫn nhau với chính quyền và trước công chúng. Tổng bí thư Đảng Cộng sản thời bấy giờ là Trường Chinh (Đặng Xuân Khu) đã nêu gương đi đầu qua cuộc đấu tố chính Cha Mẹ ruột của mình tại Nam Định. Nền đạo đức mới, đạo đức giai cấp vô sản trên căn bản chủ nghĩa Marx, Lênin được đặt trên nền tảng bạo lực qui định lại mối quan hệ con người trong xã hội: Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉCho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong,Cho Đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòngThờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin…bất diệt.[2]  Xuân Diệu có lời lẽ nhẹ nhàng hơn nhưng cũng không kém tính sát máu:  Địa hào đối lập ra troLưng chừng phản động đến giờ tan xươngThắp đuốc cho sáng khắp đường,Thắp đưốc cho sáng đình làng đêm nay. Lôi cổ bọn nó ra đâyBắt quỳ gục xuống, đọa đày chết thôi.[3]   Lời thơ Xuân Diệu đã bị nền văn hoá XHCN thay đổi hoàn toàn, còn đâu những vần thơ mà lứa tuổi „tập tành yêu“ bắt buộc phải thuộc làu và cho đến nay vẫn không thể nào quên được:  Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm,Anh nhớ em, em hỡi ! Anh nhớ em .Không gì buồn bằng những buổi chiều êm,Mà ánh sáng đều hòa cùng bóng tối 2  … Giám Mục phó giáo phận Hà Nội, Lê Đắc Trọng đã mô tả cuộc đấu tố trong thời kỳ cải cách ruộng đất tại miền Bắc trong tập hồi ký của Ngài như sau: “… Vào phòng họp, đội dõng dạc tuyên bố: ‘Bà con nông dân đề cao cảnh giác, vì địch nó ngồi ở đằng sau ta…’.  Người ngồi sau run sợ…! Một lúc nữa, đội lại nói: ‘Bà con cảnh giác, địch nó ngồi ngay trước mặt ta‘. Ngồi trước ngồi sau đều là địch cả. Không còn biết chọn chỗ nào nên ngồi?  Sợ sệt và sợ sệt…! Ai nấy ngồi yên chỗ, bắt đầu cuộc ‘đấu tố’. Tố cáo tội ác giai cấp bóc lột, đấu tranh đánh đổ giai cấp bóc lột đó. Mọi người bắt đầu cuộc kể khổ, để tố cáo tội ác của bọn địa chủ cường hào ác bá. Những tội ác được bịa đặt ra nhiều hơn và nặng nề hơn sự thật. … Người nông dân thật thà chất phác, mấy ai nghĩ ra được cách tố cáo, tất cả đã được dậy bảo, được Đội ‘mớm’ cho trước… Thế rồi đấu, đấu tranh với địa chủ, thì phải có khí thế, chưa quen thì phải tập. Chưa có ai xuất hiện để mà đấu, thì có thể dùng cái cột nhà thay thế. Bà con và nhất là các phụ nữ. Giơ tay xỉa xói vào cái cột nhà: ‘Mày đã cướp của tao, mày đã đốt nhà tao, mày đã đánh đập tao thật tàn bạo, tao khó nhọc làm giầu cho mày, mà mày cho tao ăn đói ăn khát…. Tất cả phải được nhuần nhuyễn, từ cử chỉ đến lời nói, để khi gặp ‘người thật’ không ngượng ngùng ái ngại. Đến nỗi mà một người phụ nữ đứng tuổi, rất thương người cha già chị săn sóc hằng ngày. Chị nói với bố: ‘Ông có biết tôi là ai không?’. Người cha ngậm ngùi nhìn đứa con dứt ruột của mình và nói:: ‘Thưa bà, con là người đẻ ra bà ạ’. Lời thưa não nùng thảm thương, nhưng phải hỏi cái sức ma quỉ nào đó đã thúc đẩy người con chất vấn người bố như thế? Cứ đó mà luận ra những người khởi xướng!” [4]   Không chỉ người lớn bị „mớm“ cách xử thế mới của nền đạo lý XHCN mà ngay cả con trẻ chưa tập nói cũng được bị ép buộc phương cách giáo dục lạ lùng ngoại lai kiểu mới:  Sta-lin ! Sta-lin !Yêu biết mấy, nghe con tập nóiTiếng đầu lòng con gọi Sta-lin ![5] Các nhà giáo dục cho rằng kiến thức và kinh nghiệm thu thập trong thời niên thiếu là nền tảng cho sự phát triển của một con người. Vì tuổi niên thiếu  là lứa tuổi con người chập chững bước vào ngưỡng cửa cuộc đời, hồn nhiên, mang và xây đắp  nhiều mộng ước cho cuộc sống mai sau. Những ước mơ này sẽ là hành trang mang vào đời và niềm hạnh phúc nhất của đời người là thực hiện được những ước mơ được vun đắp từ thời niên thiếu. Dưới chế độ XHCN người thiếu niên được giáo dục mơ ước bạo lực, chiến tranh và căm thù: Tuổi mười bốn những ước aoBuổi đầu cầm súng biết bao là mừngMẹ ơi súng đẹp quá chừng4 Yêu thương là nền tảng hun đúc lên con người. Là trẻ con, các cháu được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương của cha me, ông bà, anh chị, bè bạn. Qua thời niên thiếu, thanh niên, thanh nữ bước vào tình yêu đôi lứa rồi tiến đến tình yêu hôn nhân. Nhưng nền đạo lý XHCN buộc con người phải thay đổi định giá của tình yêu:  Ông Sta-lin ơi ! Ông Sta-lin ơi !Hỡi ơi Ông mất ! Đất trời có không ?Thương cha thương mẹ thương chồngThương mình thương một thương Ông thương mười.4  XHCN không chỉ làm  thay đổi mối quan hệ giữa người với người trong xã hội mà còn phá hủy đi các di tích lịch sử của Tổ tiên bao đời để lại. GS Nguyễn Huệ Chi đã cho biết trong cuộc phỏng vấn của bà Thụy Khuê như sau:  „Trong mấy chục năm đi điền dã để làm bộ Thơ văn Lý-Trần, chúng tôi đã thấy không biết bao nhiêu di tích bị phá một cách vô tội vạ, mà cái người chủ trương tàn phá, phải nói, hoặc là, biểu hiện của một thứ cực đoan không thể chấp nhận được; hoặc nữa là, có một sự thù hằn gì ghê gớm đối với lịch sử, hay cũng có thể là một tâm lý hách dịch đối với lịch sử. Cho nên họ đã đập phá tàn bạo, chẳng hạn như di tích nơi vua Trần Nhân Tông tịch ở am Ngọa Vân phía Tây núi Yên Tử (một ông vua anh hùng khoáng đạt như thế có tội tình gì để họ phá cho tan tành? Hay vì đã không "cực quyền" như họ?). Lại chẳng hạn như việc phá đình phá chùa trong chủ trương "hợp tự" năm 1948, đã làm mất đi bao nhiêu di tích văn hóa quý giá có từ lâu đời ở Nghệ-Tĩnh (cứ đối chiếu với cuốn sách Le vieux An-Tĩnh của một người Pháp tên là Le Breton ghi chép và chụp lại những di tích của xứ Nghệ trong những năm 30 thì biết rõ ngày nay cái nào mất cái nào còn hoặc hình thù của chúng đã bị biến dạng đến thế nào). Ấy thế mà việc đó lại được lặp lại với quy mô rộng rãi hơn rất nhiều ở hầu khắp miền Bắc trong những năm 60 thế kỷ XX. Tôi còn nhớ là vào ngày 9 tháng 5 năm 1966, tôi đến thăm cụ Lê Thước, một học giả nổi tiếng sống ở gần chợ Hôm, thì gặp lúc nghệ sĩ nhiếp ảnh Nguyễn Bá Khoản cũng đến và ông ấy đã trình bày với cụ việc một ngôi đền thờ nữ tướng của Hai Bà Trưng ở Mai Động (tức là sát ngay Hà Nội, bây giờ đã thuộc về nội thành) đã bị Đảng bộ địa phương chỉ đạo đem hoành phi câu đối và cỗ kiệu ra đóng bàn ghế và xe phân cho hợp tác xã. Ông Nguyễn Bá Khoản đã chụp trộm được mấy tấm ảnh và suýt nữa thì bị dân quân tự vệ bắt và tịch thu máy ảnh. Khi ông ấy đã chạy thoát rồi vẫn còn nghe vẳng đến lời ông Bí thư Đảng ủy: "Hãy bắt gông nó lại, tội vạ gì tôi chịu hết". Ông Nguyễn Bá Khoản đã kể lại với tất cả cái thảng thốt và cái bất bình của mình. Tối hôm ấy, tôi có ghi vào nhật ký như sau: "Có thể có một thứ duy vật cuồng tín hoành hành trên đất nước ta đến thế hay sao?"[6]  Đề cương văn hoá do chính TBT Đảng Trường Chinh biên soạn năm 1943 xác định những sự kiện xảy ra được nêu trên đây thuộc về chính sách của Đảng, nhằm dẫn nhập một nền văn hoá mới vào Việt Nam „nền văn hóa mà cuộc cách mạng văn hóa Đông-dương phải thực hiện sẽ là văn hóa xã hội chủ nghĩa.“. Để sự việc dẫn nhập văn hoá XHCN  được thành công, bước đầu tiên là phải xoá bỏ những tư tưởng đã ăn sâu và đã trở thành đạo lý của xã hội Việt Nam: a) Tranh đấu về học thuyết, tư tưởng (đánh tan những quan niệm sai lầm của triết học Âu, á, có ít nhiều ảnh hưởng tai hại ở ta: triết học Khổng, Mạnh, Đềcác (Descartes), Bécsông (Bergson), Cǎng (Kant), Nítsơ (Niesche), v.v. ; làm cho thuyết duy vật biện chứng và duy vật lịch sử thắng.b) Tranh đấu về tông phái vǎn nghệ (chống chủ nghĩa cổ điển, chủ nghĩa lãng mạn, chủ nghĩa tự nhiên, chủ nghĩa tượng trưng, v.v.) làm cho xu hướng tả thực xã hội chủ nghĩa thắng.[7]  Lá cờ biểu tượng cho Tổ quốc XHCN và ý nghĩa  Biểu tượng cho Tổ quốc XHCN là lá cờ đỏ sao vàng. Lá cờ này ban đầu là hiệu kỳ của Việt Nam Độc lập Đồng minh, sau này trở thành quốc kỳ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và CHXHCN Việt Nam. Theo Tướng Võ Nguyên Giáp, hiệu kỳ này do Hồ Chí Minh mang về từ nước ngoài và được chính thức treo lần đầu tiên vào ngày "19/5/1941, lá cờ được treo giữa hang Pắc Bó, khai mạc Hội nghị thành lập Việt Nam Độc lập Đồng minh Hội“ 8 Trong cuộc họp Quốc hội khóa I, các đại biểu của Việt quốc và Việt cách tỏ ý muốn thay đổi lá cờ Đỏ sao vàng vì lá cờ này mang sắc thái cờ Đảng cộng sản quốc tế chứ không mang tính chất Quốc gia Việt Nam thì ông Hồ Chí Minh nói: "Lá cờ đỏ sao vàng đã thấm máu đồng bào ta trong Nam Kỳ khởi nghĩa 1940. Chính lá cờ này đã cùng phái đoàn Chính phủ đi từ châu Á sang châu Âu, từ châu Âu về châu Á; cờ đã có mặt trên khắp đất nước Việt Nam. Vậy thì trừ 25 triệu đồng bào, còn không ai có quyền thay đổi quốc kỳ và quốc ca".[8] Ý nghĩa của lá Cờ Đỏ Sao Vàng được giải thích trên Wikipedia như sau:„nền đỏ tượng trưng cho cách mạng, màu vàng là màu truyền thống tượng trưng cho dân tộc Việt Nam, và năm cánh sao tượng trưng cho năm tầng lớp sĩ,nông, công, thương, binh cùng đoàn kết. Tuy nhiên, cũng có ý kiến khác cho rằng màu đỏ nền cờ tượng trưng dòng máu đỏ, màu vàng ngôi sao tượng trưng da vàng, và năm cánh tượng trưng cho sự đoàn kết các tầng lớp bao gồm sĩ, nông, công, thương,binh trong đại gia đình các dân tộc Việt Nam.“[9]Trên thực tế, cờ các nước Cộng sản thường mầu đỏ và có sao vàng hoặc búa liềm. Wikipedia phân tích cờ các nước Cộng sàn trước kia và cho biết cờ các nước Cộng sản thường có những biểu tượng sau đây của lá cờ Liên Xô: -       Nền cờ mang mầu đỏ -       Ngôi sao vàng trên nền đỏ, hoặc ngược lại là ngôi sao đỏ -       Búa và liềm Lá cờ Liên sô (cho tới năm 1991) được trang tự điển các lá cờ giải thích như sau: „Cây búa thể hiện cho công nhân (giai cấp vô sản), cái liềm thể hiện cho nông dân, ngôi sao cho sự thống nhất của mọi người dân của tất cả các quốc gia trên năm lục địa cùng đeo đuổi chủ nghĩa cộng sản.Tất cả các lá cờ đỏ cộng sản trên thế giới có nguồn gốc từ lá cờ đỏ được sử dụng trong cuộc Cách mạng Pháp năm 1789 và Công xã Paris 1870/1871. Nguồn gốc chính là từ những lá cờ máu của tòa án máu thời trung cổ.“[10]  Tổ quốc Việt Nam Theo các nhà khảo cổ, trên mảnh đất Việt Nam loài người đã sinh sống từ thời đồ đá cũ, tức là hàng vạn năm trước công nguyên. Chính quyền đầu tiên được hình thành  tại Việt Nam vào các thời kỳ Hồng Bàng  (2879 TCN), nghĩa là trước đây gần 5000 năm. Ngay từ buổi đầu lập Quốc, xã hội Việt Nam được gầy dựng trên căn bản làng xã. Gia đình, gia tộc là đơn vị căn bản có trách nhiệm rèn luyện, giáo dục thành viên của xã hội, luôn đóng vai trò quan trong trong cơ cấu làng xã, cơ cấu xã hội. Mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình cũng như trong làng xã được qui định và luôn được duy trì tốt đẹp: „Cả trong ngoài cùng là đàn cháu,Xem như con yêu dấu chẳng sai,Đồng quà, tấm bánh hôm mai,Chớ điều dằn vật, chớ lời gieo đanh.Từ họ mạc, láng giềng, hàng xóm,Cũng ở cho trong ấm ngoài êm,Tiếng chào, tiếng hỏi cho mềm,Chẳng khinh ai cũng chẳng hiềm oán ai.”9  Người Việt Nam luôn hiếu hoà nhưng lại rất kiên cường, không chịu khuất phục kẻ thù cho dù chúng rất lớn mạnh và hung tàn. Tính chất này đã được lịch sử chứng minh qua Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Hội Nghị Diên Hồng, Trần Hưng Đạo, Trần Bình Trọng, Lý Thường Kiệt, Nguyễn Huệ, Lê Lợi vv… Mỗi lần đánh đuổi được giặc, Tổ tiên chúng ta đều cho Sứ thần sang triều cống Bắc triều nhằm bày tỏ thiện chí hiếu hoà. Nền văn hoá Dân tộc Việt Nam là một nền văn hoá thuần lương,  hướng thiện, dựa hoàn toàn trên nền tảng Nhân Nghĩa. Một nền văn hoá dậy con người biết yêu thương con người, nhận biết được điều phải, điều trái và luôn hành động vì lẽ phải, hành động vì con người và cho con người:  “Lấy điều ăn ở dạy con,Dẫu mà gặp tiết nước non chuyền vần.Ở cho có đức có nhân,Mới mong đời trị được ăn lộc trời.…Thương người như thể thương thân,Ở lòng nhân nghĩa cho đầy mới khôn.”[11]   Nhân Nghĩa không những chỉ để dậy con cháu, cư xử trong đời sống xã hội, Tổ tiên chúng ta còn khuyên dậy là dùng Nhân Nghĩa để chinh phục hung tàn và thay thế cho bạo cường nhằm giúp đỡ những kẻ gian ác tìm về được nẻo chính: “Đem đại nghĩa để thắng hung tàn,Lấy chí nhân để thay cường bạo.”[12]   Yêu thương không chỉ được dậy dỗ khi con trẻ đã lớn mà ngay khi chúng còn nằm trong nôi. Do đó người Việt Nam rất gắn bó với gia đình, gia tộc. Từ tình yêu căn bản này người dân nước Việt được hun đúc và hành xử trên căn bản Nhân và Nghĩa: À ...á…à… ơi !Con cò đi đón cơn mưaTối tăm mù mịt ai đưa cò vềCò về thăm quán thăm quêThăm cha thăm mẹ, cò về thăm em.À…á…à…ơi!  Lá cờ tiêu biểu cho Tổ quốc Việt Nam Tự điển Wikipedia giải thích ý nghĩa của lá Cờ trong các triều đại Hoàng Đế Việt Nam như sau: Tại Việt Nam trước đây các nhà cầm quyền đã có các hiệu kỳ thường mang màu phù hợp với "mạng" theo ngũ hành : người mạngkim thì cờ màu trắng, người mạng mộc mang màu xanh, mạng thủy thì màu đen, người mạng hỏa treo cờ màu đỏ, người mạng thổdùng cờ màu vàng. Màu cờ của các triều đại thì được chọn theo thuyết của học phái Âm Dương Gia nhằm giúp triều đại hợp với một hành đang hưng vượng. Ngoài cờ của triều đại, các nhà vua đều có thể có lá cờ riêng, chỉ để biểu tượng cho hoàng gia.[13]  Đại Nam Quốc Sử diễn ca cho biết, trong thời Bắc thuộc Bà Triệu đã dùng cờ Vàng chống lại quân phương Bắc: “Đầu voi phất ngọn cờ vàng,Sơn thôn mấy cõi chiến trường xông pha.Chông gai một cuộc quan hà ,Dù khi chiến tử còn là hiển linh.[14]”  Lịch sử Trung Quốc đã tìm mọi cách bôi nhọ Bà Triệu. Sách Giao Chỉ ghi: “Trong núi ở quận Cửu Chân có người con gái họ Triệu, vú dài ba thước, không lấy chồng, họp đảng cướp bóc các quận, huyện, thường mặc áo ngắn màu vàng, chân đi giày mũi cong, ngồi đầu voi mà chiến đấu, sau chết làm thần” [15] Từ khi giành được quyền tự chủ sau thời kỳ Bắc thuộc, các vương triều nhà Ngô, nhà Đinh, nhà Tiền Lê, nhà Lý, nhà Trần, nhà Hồ, nhà Hậu Lê đều dùng hiệu kỳ màu vàng. Vua Gia Long (1802-1820) cũng dùng màu vàng cho là cờ tiêu biểu của vương triều mình.[16]  Kết luận Những điều nêu trên cho thấy tính chất của Tổ Quốc Việt Nam và của Tổ quốc Xã hội Chủ nghĩa hoàn toàn khác biệt.Tổ quốc Việt Nam được gầy dựng trên nền tảng đạo lý của Tổ tiên chúng ta là Nhân Nghĩa. Tổ quốc XHCN được xây dựng bằng chủ Nghĩa Marx-Lênin, mang tính chất đấu tranh sát máu và vô thần. Tiêu biểu cho Tổ quốc XHCN Việt Nam là cờ Đỏ Sao Vàng. Tiêu biểu cho Tổ quốc Việt Nam là Cờ nền Vàng. Lá cờ nền Vàng của Dân tộc Việt Nam thay đổi qua nhiều thời kỳ. Năm 1948 vị Vua cuối cùng của Việt Nam là Bảo Đại (lúc đó là Quốc trưởng) cho thiết lập lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ vừa mang tính chất cổ truyền của bao thời đại để lại là nền Vàng, sọc Đỏ, vừa mang tính chất thực tại là nước Việt Nam bị thực dân phân chia ra làm ba miền để chúng dễ cai trị.  Lá cờ Vàng do đó không phải tiêu biểu riêng cho Viêt Nam Cộng Hoà (VNCH) mà chính là di sản của Tiền nhân chúng ta để lại mà mọi con dân Việt phải có trách nhiệm yêu mến và bảo vệ. Cờ Vàng còn thì còn Dân Tộc Việt! Đó là lý do tại sao nhà cầm quyền tay sai Tàu hiện nay tìm mọi cách tiêu diệt lá Cờ Vàng. Có thể trong quá khứ có nhiều con dân nước Việt vì lý do này hay lý do khác chống lại chính phủ  Viêt Nam Cộng Hoà. Chống lại chính phủ VNCH không đồng nghĩa là chống lại lá Cờ Vàng. Hành động chống lại di sản của Tiền Nhân chúng ta đã bao đời đổ máu đánh đuổi ngoại xâm, trong đó có giặc Tàu tức là chống lại Dân Tộc Việt Nam.   Nguyễn Hội Tháng 12 năm 2012   [1] Nguyễn Tiến Bình: Cách mạng Tháng Mười và một số vấn đề chiến lược bảo vệ Tổ quốc xã hội chủ nghĩa,  http://www.tapchicongsan.org.vn/Home/PrintStory.aspx?distribution=18587&print=true [2] Trên mạng Internet cho là thơ của Tố Hữu. [3] Thơ Xuân Diệu [4] Giám mục Ngô Đắc Trọng: Chứng từ của một Giám mục, trang 381-382 [5] Thơ Tố Hữu [6] Thụy Khuê trò chuyện với giáo sư Nguyễn Huệ Chi vào tháng 7 năm 2005: Về tình trạng nghiên cứu văn học tại miền Bắc những năm 60 [7] Trường Chinh: Đề Cương về Văn hóa Việt-nam (1943) [8] Theo Wikipedia [9] Theo Wikipedia [10] Xem http://flaggenlexikon.de/fudssr.htm#Bedeutung [11] Nguyễn Trãi: Gia Huấn Ca [12] Nguyễn Trãi: Bình Ngô Đại Cáo [13] Xem  http://vi.wikipedia.org/wiki/Qu%E1%BB%91c_k%E1%BB%B3_Vi%E1%BB%87t_Nam [14] Đại Nam Quốc Sử diễn ca [15] Xem http://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A0_Tri%E1%BB%87u [16] Xem  http://vi.wikipedia.org/wiki/Qu%E1%BB%91c_k%E1%BB%B3_Vi%E1%BB%87t_Nam
......

Thay đổi chế độ ở Trung Quốc?

Một câu hỏi cần phải hỏi về Đảng cộng sản Trung Quốc, một đảng vừa thực hiện xong việc luân chuyền ban lãnh đạo, là bài tập được dàn dựng một cách công phu này có giống như việc sắp xếp lại bàn ghế trong boong tàu Titanic hay không. Lễ nhậm chức của ban lãnh đạo mới có thể chẳng có mấy ý nghĩa vì ngày tàn của Đảng cộng sản Trung Quốc vừa có thể dự đoán được, vừa có nhiều khả năng là sẽ xảy ra. Nhiều nhà quan sát có thể cho rằng lời khẳng định đó là sai. Họ bảo rằng Đảng cộng sản Trung Quốc đã chứng tỏ được sức sống của nó sau sự kiện Thiên An Môn vào năm 1989 và sự sụp đổ của chế độ cộng sản ở Liên Xô vào năm 1991. Vậy thì tại sao hiện nay lại phải xem xét những dự báo về sự sụp đổ của Đảng cộng sản Trung Quốc một cách nghiêm túc? Trong khi tương lai của Trung Quốc là điều không thể dự đoán được, nhưng có thể đánh giá được sự bền vững của chế độ hậu-toàn trị của nó với độ tin cậy nào đó. Trung Quốc có thể là một đất nước độc đáo về nhiều mặt, nhưng chế độ độc đảng khó mà là một ngoại lệ. Thực ra, chế độ chính trị của nước này cũng đang bị những lực tự hủy tấn công, đấy cũng là những lực lượng đã đưa các chế độ độc tài sang thế giới bên kia. Trong số những khiếm khuyết của chế độ độc tài thì sự thoái hóa ở trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, được thể hiện bởi những nhà lãnh đạo yếu kém chưa từng thấy, là hiện tượng ngày càng thể hiện rõ và không thể nào cứu chữa được. Bản chất đóng và không chấp nhận những nhân tố mới, theo mô hình kế vị, tức là tưởng thưởng cho lòng trung thành về mặt chính trị chứ không phải khả năng – cản trở, không cho nhiều người có tài leo lên những chức vụ cao trong chính phủ. Trên thực tế, những nhà cầm quyền độc tài thường ủng hộ những người kế nhiệm ít tài năng vì dễ lèo lái và kiểm soát khi họ bước trên đường tiến đến quyền lực. Sự thoái hóa càng gia tăng khi chế độ độc tài bước vào giai đoạn già cỗi và quan liêu hơn. Khi các cá nhân leo lên những nấc thang cao hơn trong bộ máy quyền lực thì ô dù và tìm kiếm người bảo trợ là những tác nhân quan trọng nhất trong việc quyết định cơ hội thăng tiến của họ. Hậu quả là chế độ đó càng ngày càng trở nên sơ cứng khi họ lựa chọn các nhà lãnh đạo với những bản sơ yếu lý lịch sáng chói nhưng lại chẳng có mấy thành tích thực sự. Căng thẳng chết người nhất của sự thoái hóa lãnh đạo là hiện tượng ăn thịt lẫn nhau đang ngày càng gia tăng trong giới tinh hoa chính trị. Triệu chứng dễ nhìn thấy nhất là nạn tham nhũng, nhưng nguyên nhân lại là bản chất của chế độ độc tài. Thường thì, những người cách mạng thuộc thế hệ đầu tiên là những người có sự gắn bó mạnh mẽ về tư tưởng và tình cảm với một số lý tưởng nào đó, mặc dù đấy có thể là những lý tưởng sai lầm. Nhưng giới tinh hoa hậu cách mạng lại là những kẻ cơ hội, chẳng còn tin gì lý tưởng nữa. Và giống như những nhà đầu tư, họ tìm kiếm lợi nhuận, càng cao càng tốt. Khi các thế hệ lãnh đạo trước dùng quyền lực kiếm tiền bất hợp pháp thì những kẻ kế nhiệm lại được thúc đẩy bằng động cơ vừa muốn cướp bóc thậm chí còn nhiều hơn, lại vừa sợ là đến lượt mình sẽ chẳng còn gì. Đấy là cơ chế thúc đẩy nạn tham nhũng ở Trung Quốc hiện nay. Trên thực tế, có thể dễ dàng nhìn thấy hậu quả của sự thoái hóa lãnh đạo: kinh tế trì trệ và tốc độ phát triển thấp, căng thẳng xã hội gia tăng và mất niềm tin vào chính phủ. Vấn đề là vì sao cả logic về sự tự hủy của chế độ độc tài lẫn những bằng chứng về hiệu năng kém của chế độ ở Trung Quốc vẫn không thuyết phục được phần lớn những nhà quan sát am tường rằng sự cáo chung của Đảng cộng sản Trung Quốc là một khả năng không thể nghi ngờ. Rõ ràng đấy là do cách tư duy thông thường. Các chế độ cầm quyền lâu đời – thí dụ như chế độ Đảng cộng sản Liên Xô, của Shuharto ở Indonesia, của Hosni Mubarak ở Ai Cập – thường được cho là vững như bàn thạch, thậm chí ngay trước khi chúng sụp đổ người ta vẫn nghĩ như thế. Nhưng những người tin rằng Đảng cộng sản Trung Quốc có thể thách thức được cả cơ chế thoái hóa từ bên trong lẫn ghi nhận của lịch sử về những chế độ độc đảng đã sụp đổ có thể đọc Leon Trotsky, người đã từng biết một cái gì đó về những cuộc cách mạng. Trước khi sụp đổ, tất cả các chế độ độc tài đều được coi là bất khả chiến bại, Trotsky nhắc chúng ta như thế, nhưng sự cáo chung của chúng lại được coi là không thể tránh được ngay khi chúng bị lật đổ. Lý do thứ hai là sợ tư duy về điều chưa biết. Chính quyền của Đảng cộng sản có thể không thể tồn tại mãi, nhưng thay vào đó – sự sụp đổ của nhà nước và sự hỗn loạn xã hội – có thể còn xấu hơn rất nhiều so với hiện trạng. Nhưng ghi nhận về những cuộc chuyển hóa dân chủ từ năm 1974 tới nay cho thấy rằng sự thay đổi chế độ ở Trung Quốc có thể không phải là một tai họa. Tác nhân quyết định là liệu nó có được giới tinh hoa cầm quyền khởi động và lãnh đạo, như đã từng xảy ra ở Đài Loan, Mexico, Brazil và Tây Ban Nha, hay không. Những cuộc chuyển hóa có lãnh đạo tạo ra những nền dân chủ ổn định hơn. Nếu một quá trình như thế diễn ra ở Trung Quốc thì Đảng cộng sản Trung Quốc có thể tự chuyển hóa thành đảng chính trị lớn, cạnh tranh với những đảng phái khác để giành quyền lực, như những đảng độc tài trước đây đã từng làm ở Đài Loan và Mexico. Nhưng ngay cả khi sự chuyển hóa chế độ có xảy ra một cách hỗn loạn thì những chấn thương và lộn xộn diễn ra trong ngắn hạn cũng có thể tạo ra một hệ thống tốt đẹp hơn là chế độ độc tài, tham nhũng, hà khắc và trì trệ. Chế độ dân chủ mới của Indonesia có thể là chưa hoàn hảo, nhưng là chế độ thịnh vượng mặc dù ban đầu đã có viễn cảnh tồi tệ. Tương tự như thế, nước Nga của Putin, một chế độ độc tài lai ghép rất không hoàn hảo, nhưng vẫn là chỗ sống tốt hơn nhiều lần Liên Xô trước đây. Nếu có một bài học cần phải học từ lịch sử của những cuộc chuyển hóa dân chủ trong suốt 38 năm qua thì đấy là: khi giới tinh hoa và xã hội vất bỏ chế độ độc tài, họ sẽ làm hết sức mình để cho hệ thống mới hoạt động. Nếu cuộc chuyển hóa như thế xảy ra ở Trung Quốc thì cũng không có lý do gì để nghĩ rằng quá trình và kết quả sẽ khác hoàn toàn.  Bùi Mẫn Hân 裴 敏欣là Giáo sư về quản trị tại Claremont MacKenna College và thành viên không thường trú của của Quỹ Marshall Đức ở Hoa Kỳ.   Nguồn bản gốc: http://www.project-syndicate.org/commentary/the-inevitable-degeneration-of-chinese-autocracy-by-minxin-pei   Dịch giả Phạm Nguyên Trường gửi trực tiếp cho BVN
......

Pages