2014

„Chiến tranh là thất bại lớn nhất của nhân loại“

„Chiến tranh là thất bại lớn nhất của nhân loại“ (Đức Giáo Hoàng Gioan-Phaolo II)   * Tưởng niệm 100 năm Đệ Nhất Thế Chiến (1914 – 2014) *Tưởng niệm 39 năm ngày Quốc Hận Việt-Nam 30.4.1975 *Tưởng niệm 20 năm biến cố Diệt Chủng sắc dân Tutsi bởi sắc dân Hutu tại Ruanda / Châu-Phi (tháng tư 1994) *Con số nạn nhân trong Đệ Nhất Thế Chiến (1914 – 1918): 7.874.330 (1) Con số nạn nhân trong chiến tranh tại Việt Nam (1954 – 1975): Khoảng 950.000 lính Bắc Việt, 200.000 lính VNCH và 58.000 quân Hoa Kỳ chết trong chiến tranh, 164.000 thường dân miền Nam bị thủ tiêu bởi Cộng Sản. 100.000 lính miền Nam và viên chức bị xử tử sau 1975. 2,5 tri ệu người vào các trại tù cải tạo, trong đó có khoảng 165.000 người mất mạng và hàng ngàn người khác đã bị tổn thương sọ não lâu dài và bị các vấn đề tâm thần do hậu quả của tra tấn. Hơn 1 triệu người vượt biên bằng đường bộ và đường thủy, trong đó khoảng 200.000 đến 400.00 người chết đuối, bị hải tặc giết, bị giết trong rừng, bị hãm hiếp và bị bắt mang đi.(2)   Con số nạn nhân của biến cố Diệt Chủng sắc dân Tutsi / Phi-Châu (April 1994): 1 triệu người bị tàn sát. 100.000 phụ  nữ bị hãm hiếp. Một số lớn có thai, bị nhiễm bịnh liệt kháng và chết sau vài năm. 2 triệu người Hutu phải chạy lánh nạn tới nước Zaire (3) Một điều hiển nhiên ai cũng thấy là chiến tranh không chỉ gây thiệt hại nặng nề về nhân sự và hạ tầng cơ sở vật chất, song còn để lại hậu quả rất đỗi trầm trọng nơi thể xác và tâm hồn con người thuộc thế hệ chiến tranh và những thế hệ hậu chiến tranh nữa.   Qua những chương trình khảo cứu người ta đi đến nhận định rằng những biến cố chấn động làm tổn thương tâm linh mà chưa nói ra được của thế hệ chiến tranh sẽ được truyền tiếp cho các thế hệ sau. Tiến trình này được gọi là: “Di truyền xuyên qua các thế hệ” (transgenerationale Weitergabe). Năm 1913 nhà phân tâm học nổi tiếng Sigmund Freud đã nói về hiện tượng này trong sách “Totem und Tabu”: “Chúng ta có thể tin rằng thế hệ trước không thể dấu thế hệ sau những diễn tiến tâm lý quan trọng trong họ”. („Wir dürfen annehmen, dass keine Generation imstande ist, bedeutsame seelische Vorgänge vor der nächsten zu verbergen.“). Vào thập niên 1970 và 1980 những nhà nghiên cứu về biến cố Holocaust (những nơi tiêu diệt người Do Thái trong thời gian Đức Quốc Xã thống trị ) nhận định rằng những đứa con của những người sống còn trong các trại tập trung Đức Quốc Xã cũng bị ảnh hưởng tâm thần nặng nề (mặc dù họ sinh ra sau biến cố Holocaust) bởi những chấn động làm tổn thương tâm linh nơi cha mẹ, song cha mẹ không muốn, hoặc không thể kể cho các con đ ược. Các nhà tâm lý gia cũng nhìn thấy hiện tượng này ở những người con của các cựu chiến binh Việt Nam, Đức, Mỹ…và ở những người tỵ nạn vì lý do chiến tranh chẳng hạn như từ Kosovo, Irak, Afghanistan….(4). Một trong những căn bịnh tâm thần là chứng „thần kinh phân liệt“ (Schizophenie), gồm những  ảnh hưởng đến những chức năng sau đây: „a) Sự tập trung tinh thần (Aufmerksamkeit) b) Sự  nhận thức(Wahrnehmung) c) Suy luận / phán đoán (Denken) d)  Chức năng „tôi“ bị  đình trệ (Ich-Funktionsstörung): tư  tưởng trở thành tiếng / ảo thính, (Gedankenlautwerden), tư tưởng bị mang từ ngoài vào (Gedankeneingebung), tư tưởng bị lấy mất (Gedankenentzug), tư tưởng bị bành trướng rộng ra (Gedankenausbreitung) e) Cảm xúc (Affektivität) f) Ý chí nội tâm (Antrieb) v à g) Những cử động ảnh hưởng bởi tâm thần. (Psychomotorik). Chứng bịnh này chiếm khoảng 2%  dân số“.(5) . Trong số các chứng bịnh tâm thần thì bịnh trầm cảm (Depression) chiếm tỷ lệ 40% (hiện có hơn 10 triệu người tại Đức Quốc mắc bịnh này).Theo lượng định của „Tổ chức sức khoẻ thế giới“ (World Health Organisation, WHO) thì tới năm 2020 bịnh trầm cảm sẽ là căn bịnh quần chúng đứng hàng đầu tại các quốc gia kỹ nghệ Tây Phương, và đứng hàng thứ hai trên toàn thế giới.(6). Không phải chỉ có người lớn, song các thanh thiếu niên và ngay cả các em nhỏ  cũng có thể  lâm bịnh này .Những triệu chứng chính của bịnh trầm càm là: mất ngủ, biếng ăn hoặc ăn quá độ, sức tập trung tinh thần kém, luôn có cảm giác sợ hãi, không muốn tiếp xúc, giao thiệp với ai, không muốn làm gì cả, hay bị nhức đầu hoặc đau bụng, dùng rượu hay những chất kích thích khác quá độ, tự làm mình bị thương như dùng dao cắt vào thân thể, dùng thuốc lá đang cháy dí vào tay… Nặng nhất là khi người này không còn nhìn thấy ý nghĩa sống nữa và tự tử. (7). Cách đây vài năm nhà thủ môn Đức nổi tiếng Robert Enke tự tử; lần đầu tiên báo chí Đức chính thức loan tin ông ấy bị bịnh trầm cảm nặng đưa đến tự tử, và đã gây sự chú ý của đông đảo quần chúng đến căn bịnh này.   Sau chiến tranh nhân loại cố gắng xây dựng lại hạ tầng cơ sở vật chất bị đổ nát. Hầu như mọi nỗ lực đều hướng về lãnh vực này, trong khi khía cạnh cảm quan và tâm linh cũng bị tan vỡ trầm trọng với những hậu quả lâu dài hơn nhiều thường không được lưu tâm đúng mức. Những biến cố chấn động trong chiến tranh làm tổn thương tâm linh mà không được chiếu cố đến và nói ra được của thế hệ chiến tranh còn gây ra hiện tượng khủng hoảng niềm tin vào các thế hệ đi trước, vào các cơ chế của quốc gia, tôn giáo và xã hội, cũng như vào chính bản thân. Khi niềm tin bị khủng hoảng thì lòng tự tin cũng bị chao đảo ảnh hưởng lên khả năng liên kết, chịu đựng và trung thành trong cuộc sống. Theo nhà  tâm lý gia xã hội bác sĩ Horst-Eberhard Richter hiện tượng ly dị (cứ 3 cặp vợ chồng có một cặp ly dị; tại những nơi đông dân cư cứ hai cặp có một cặp ly dị) và khan hiếm con cái (demographische Fehlentwicklung) tại Đức có những nguyên do đa dạng xuất phát từ hai Thế Chiến của thế kỷ 20, còn được gọi là „Cuộc-Chiến-30-năm“ của thế kỷ 20 (der Dreizigjährige Krieg des 20. Jahrhunderts, 1914-1945). Hậu quả là giềng mối của xã hội ngày càng rạng nứt trong lúc hạ tầng cơ sở vật chất dư thừa.   „Không hồi tưởng lại quá khứ thì chúng ta sẽ không có tương lai“ („Ohne Erinnerung an unsere Vergangenheit gibt es keine Zukunft“), Dr. Rupert Neudeck (8)   „Nhìn người lại nghĩ tới ta“: Mọi người Việt Nam có lương tri đều nhận ra rằng muốn cho tương lai dân tộc và đất nước tươi sáng chúng ta cần can đảm, bình tâm nhìn lại những biến cố lịch sử, tìm con đường theo những gương sáng như Mahatma Gandhi, Nelson Mandela, Aung San Suu Kyi,… để giải quyết những vấn nạn của đất nước. Thiết nghĩ, con đường này không phải là con đường ngắn nhất, song lịch sử đã chứng minh cho ta thấy rằng, đó là con đường dẫn đến hòa bình thật sự, cho chính mỗi cá nhân chúng ta và cho quê hương. Minh Hoài Tài liệu tham khảo: 1) Wikipedia 2) a) „Duc, der Deutsche. Mein Vietnam. Warum die Falschen siegten“, Uwe Siemon-Netto, 2014, trang 289 b) „Đức“ (Tái bản lần thứ  nhất). „Vinh quang của sự phi lý. Tình yêu của một phóng viên cho dân tộc Việt-Nam bị bỏ rơi”, Uwe Siemon-Netto. Dịch giả: Lý Văn Quý & Nguyễn Hiền. (Đức – Triumph of the Absurd - A reporter´s love for the wounded people of Vietnam, 2014), trang 296 3) “Kinder des Krieges. Ruanda und die unbekannten Folgen des Völkermords“,  Fotografien            und Interviews von Jonathan Torgovnik, Mai 2009, trang 142 4) „Wir Kinder der Kriegskinder. Die Generation im Schatten des Zweiten Weltkriegs“.         Anne-Ev Ustorf, 2008, trang 10 – 11 5) „Schizophrenie“, Heft 50, 2010, Robert Koch Institut, Gesundheitsberichterstattung des Bundes, trang 8 6) „25 Jahre KERBE“, Forum für Sozialpsychiatrie, Themenschwerpunkt: Depression, 25. Jahrgang,   Mai 2007,  ISSN 0724-5165, trang 3 7) „Elterninfo 21: Kinderdepression“. Landeszentrale für Gesundheitsförderung in Rheinland-Pfalz e.V., 2009, trang 1-2 8) „Flucht über den Ozean des Ostens“. Der Dank der vietnamesischen Flüchtlinge an ihre deutschen Retter, Band 2 / 2009, trang 5
......

Chân lý tháng Tư

39 năm đã qua kể từ ngày 30 tháng 4 năm 1975, ngày chiến tranh kết thúc, ngày vui của những người thắng cuộc, ngày buồn của những người thua cuộc.   Sau 39 năm - bằng hơn một nửa đời người trung bình - đất nước vẫn trong tình trạng chậm tiến, công nghiệp hóa dang dở, nền giáo dục ở vị trí đèn đỏ giữa các nước Đông Nam Á, nền y tế kém cả một số nước Bắc Phi, tự do báo chí được xếp ở vị trí 171 trên 180 nước của thế giới. Năm 2012, nhân dịp 30/4 một cô giáo dạy văn năm thứ 2 tại Đại học Xã hội Nhân văn Sài Gòn ra đầu đề luận văn sau đây cho sinh viên khoa báo chí: ‘’Cảm nghĩ về Toàn thắng của nhân dân ta trong sự nghiệp chống đế quốc Mỹ xâm lược ‘’. Nói chung các em đều viết luận văn của mình như giáo trình dạy, nghĩa là y như báo Nhân Dân hết lời ca ngợi đảng ta, quân đội ta, nhân dân ta, ca ngợi sự lãnh đạo anh minh, sáng tạo của đảng CS, ca ngợi chủ nghĩa anh hùng của dân tộc, vân vân … Riêng có một em băn khoăn về đề tài vừa kể, suy nghĩ kỹ rồi mạnh dạn nói lên niềm lo lắng của mình: ‘’Thưa cô em rất muốn hiểu và nói như cô dạy, như giáo trình, nhưng em đã nghĩ kỹ, và em không thể … Em thấy Hoa kỳ không phải là đế quốc xâm lược…’’. Cô giáo giật mình. Lại một em sinh viên cứng đầu, khó bảo. Cô khuyên em hãy cẩn trọng. Em là đoàn viên Đoàn Thanh niên CS Hồ Chí Minh. Rồi em sẽ còn phấn đấu vào đảng CS. Em hãy lên thư viện đọc nhiều tài liệu hơn để nắm bắt được lẽ phải, chân lý, để viết luận văn cho hay cho đúng … Em sinh viên Lê Vũ Cát Đằng vẫn tự mình đi tìm chân lý theo cách của em, suy nghĩ bằng cái đầu tỉnh táo của mình, không để lệ thuộc vào điều gì khác, đọc nhiều sách báo, suy luận rốt ráo bằng phương pháp khoa học, khách quan, hợp lý, công bằng và ngay thẳng. Em viết nên một bài luận văn, thực tế là một bài phản biện súc tích, sinh động, đầy tính thuyết phục (được đăng trên mạng Dân Làm Báo tháng 4 năm 2013) do nhà báo Hoàng Thanh Trúc tóm tắt giới thiệu. Em nói lên nhận định, đánh giá của chính mình về cuộc chiến ở Việt Nam, rằng :   - Hoa Kỳ không phải là đế quốc, vì không có một tham vọng nào về lãnh thổ, về thuộc địa kiểu cũ hay kiểu mới, về tài nguyên ở Việt Nam;      - Hành động của Hoa Kỳ ở VN do đó không thể nào gọi là xâm lược ;    - Chứng minh nữa của em Cát Đằng là Hoa Kỳ ở châu Âu sau khi tham gia đánh bại bọn phát xít Hitler đã tận lực cùng các nước đồng minh châu Âu giúp cho Tây Đức xây dựng lại đất nước về mọi mặt sau chiến tranh, còn hỗ trợ cho công cuộc thống nhất nước Đức thành một cường quốc dân chủ ngày nay, được toàn dân Đức ca ngợi và biết ơn;    - Ở Đông Nam Á trong Thế chiến 2, quân đội Hoa Kỳ đã chiến đấu chống quân đội Nhật Bản, tham gia giải phóng các nước Indonesia, Philippines, Đài Loan, sau đó giúp 3 nước này xây dựng lại sau chiến tranh, phát triển kinh tế mạnh mẽ như ngày nay, được nhân dân 3 nước đó quý mến biết ơn;    Em Cát Đằng nêu lên sự giúp đỡ đặc biệt của Hoa Kỳ đối với Nhật Bản, kẻ thù chính trong chiến tranh. Em viện dẫn tài liệu cho thấy nhân dân Nhật đã nhất trí vinh danh 12 vị anh hùng đã có công lao to lớn trong phục hồi và xây dựng lại Nhật Bản sau tàn phá kinh hoàng của chiến tranh; trong 12 vị anh hùng đó có 11 người là người Nhật, từ nhà lãnh đạo chính trị, nhà tư tưởng, nhà kinh tế - tài chính, nhà sáng chế phát minh, nhà giáo dục, nhà kinh doanh và chỉ có 1 người nước ngoài, là Đại tướng Hoa Kỳ Douglas Mac-Arthur (1880 – 1964), tư lệnh đạo quân chiếm đóng Nhật Bản. Vị tướng này và đạo quân Hoa Kỳ trên đất Nhật đã tận lực giúp cho Nhật Bản phục hồi nhanh chóng, toàn diện, tạo nên nét thần kỳ Nhật Bản, chỉ trong thời gian ngắn, duy trì và hiện đại hóa chế độ hoàng gia thành một cường quốc dân chủ và pháp quyền đứng đầu châu Á, được toàn dân Nhật Bản ca ngợi, biết ơn và mãi mãi ghi công. Tướng như thế, quân như thế không thể là đế quốc xâm lược. Nhân tháng tư năm nay, bộ máy tuyên truyền của nhà nước VNnăm nay, sau 39 năm dài, vẫn giữ nguyên não trạng cũ kỹ, giáo điều, không tưởng, huênh hoang về cái gọi là ‘’toàn thắng đế quốc Mỹ xâm lược’’, về ‘’lịch sử oai hùng ta đánh bại cả 3 đế quốc lớn thuộc 3 châu Á, Âu, Mỹ» , giăng khẩu hiệu khắp nơi, tổ chức mit tinh rầm rộ, nhưng thật ra là không có thực chất, tự lừa mình và lừa nhân dân, khi nhân dân đã thức tỉnh và phần lớn đã nhận ra lý lẽ xác đáng của em sinh viên Lê Vũ Cát Đằng. Nhân dịp này cần chỉ ra việc viếng nghĩa trang, tưởng niệm các liệt sỹ hy sinh trong chiến tranh, được bày ra trong những ngày lễ Tết, ngày kỷ niệm và mỗi phiên khai mạc họp Quốc hội hay đại hội đảng … cũng không có thực chất, không chân thành, còn ngày càng trở nên cay đắng mỉa mai. Vì hàng triệu chiến sỹ ngã xuống mỗi người đều mang theo niềm tin rằng ta hy sinh không hề tiếc thân mình vì đất nước sẽ hoàn toàn độc lập, toàn dân sẽ có tư do dân chủ đầy đủ và Tổ quốc sẽ phồn vinh, hạnh phúc, giàu có được chia cho toàn dân cùng hưởng. Hàng triệu thanh niên ưu tú nhất đã hy sinh đời mình trong niềm tin ‘’đánh xong giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng hơn mười ngày nay ‘’. Niềm tin thiêng liêng ấy đến nay rõ ràng đã bị bỏ quên, bị phản bội rõ ràng. Chế độ độc đảng đã suy thoái đến băng hoại, phá huỷ tài sản quốc gia, chia nhau thành quả phát triển do toàn dân tạo nên cho các phe nhóm lợi ích riêng tư, để cả một tầng lớp quan lại bất tài - trừ tài tham nhũng - chia nhau tùy tiện không có ai giám sát, thanh tra, kiểm soát, tạo nên khoản nợ khổng lồ hơn 50 tỷ US$ đè lên lưng nhân dân, để cho hàng vài chục đại án tham nhũng không sao phá án nổi như đã hứa hẹn thề thốt với nhân dân. Nếu như hàng triệu liệt sỹ của cả 2 bên bừng tỉnh dậy và chất vấn Bộ Chính trị trong dịp tháng tư này, về vì sao để cho tình hình sa sút tệ hại đến thế này, vì sao đã quên lời hứa năm xưa, ta hình dung họ sẽ ấp úng, loay hoay, cứng hàm, không còn biết thanh minh, lý giải ra sao. Nhân dịp 30 tháng 4 năm nay, tất cả Bộ Chính trị, Ban Bí thư, Ban Chấp hành Trung ương đảng, Quốc hội mà 90 % là đảng viên CS, cũng như Mặt trận Tổ quốc VN do đảng CS lập ra để sai khiến, hãy lắng tai nghe cho thật rõ 2 tiếng nói ‘’Chân lý tháng Tư ‘’. Một là tiếng nói của một em sinh viên dám là mình, có tư duy độc lập, phản biện về cái gọi là ‘’toàn thắng trong sự nghiệp chống đế quốc Mỹ xâm lược‘’ điều đến nay họ vẫn còn huênh hoang. Hai là một tiếng nói âm thầm nhưng rộng khắp, quyết liệt như vang lên từ hàng triệu ngôi mộ liệt sỹ khắp nơi, «chất vấn nghiêm khắc về lời hứa của lãnh đạo CS là sẽ xây dựng nước ta trong hòa bình to đẹp gấp mười lần hơn trước, đạt tự do và hạnh phúc cho toàn dân cùng hưởng‘’. Một lời hứa cuội đã bay theo chiều gió, thay vào đó là thu nhập của các ‘’đày tớ ‘’ thường là cao gấp 10, gấp trăm, có khi gấp ngàn lần lương ba cọc ba đồng của hàng chục triệu ‘’ông chủ’’ đã trắng tay, do đày tớ làm loạn mà nên. Xin quý vị hãy lắng nghe 2 tiếng nói ấy để nhận ra những sự thật và tình thế nhãn tiền của đất nước.
......

Những sáng kiến chống tha hóa xã hội; thăng tiến nền dân chủ

Theo tôi, vấn đề chúng ta mắc phải hôm nay không phải là câu chuyện con người tốt-con người xấu mà là vấn đề tha hóa hệ thống. Trong hệ thống tha hóa, người tốt rất khó tồn tại http://www.thanhblog.org/2014/04/tranh-au-trong-mot-xa-hoi-tha-hoa.html. Nguyên nhân gây ra tha hóa hệ thống có nhiều nhưng tôi thấy có hai nguyên nhân: thông tin thiếu minh bạch và lợi ích được phân bổ sai.   Dựa trên góc nhìn trên, tôi xin đưa ra một số sáng kiến có thể chống sự tha hóa hệ thống; tăng cường nền dân chủ. A. Sáng kiến trong nước 1. Thương hiệu cho những công trình công Chúng ta thấy những sản phẩm có nhãn mác, có thương hiệu luôn luôn có chất lượng, an toàn hơn những sản phẩm trôi nổi vô danh. Những công trình công cộng cũng vậy. Hiện nay gần như những công trình công cộng như: đường xá, bến cảng, trường lớp… đều rất khó xác định những thông tin như: ai quyết định, ai xây, ai giám sát,... Ngay cả Quốc hội cũng thừa nhận là thất thoát trong xây dựng cơ bản là rất lớn. Những thất thoát này có đích đến là túi những quan tham, những nhà thầu phe cánh,… Trong khi người chịu thiệt hại là dân. Dân là người chi tiền (qua thuế) nhưng lại thụ hưởng những sản phẩm kém chất lượng với giá thành đắt đỏ.   Những thất thoát trong xây dựng cơ bản không chỉ gây thiệt hại kinh tế, làm nghèo đất nước mà chính nó góp phần thúc đẩy sự tha hóa xã hội.   Từ những thực tế trên, tôi đưa ra sáng kiến: chúng ta cần yêu cầu quốc hội thông qua luật minh bạch các công trình xây dựng công. Tại mọi công trình sau khi hoàn thành phải gắn bản thông tin đầy đủ các thông số: ngày khởi công, ngày hoàn thành, người quyết làm, người thi công, người giám sát, số tiền đầu tư, tuổi thọ công trình,... Cần có một cổng thông tin để mọi người có thể truy cập. Tôi cho rằng nếu sáng kiến này được cộng đồng ủng hộ, thúc đẩy thực hiện thì sẽ góp phần rất lớn trong việc chống tha hóa xã hội cũng như thúc đẩy nền dân chủ trong trật tự. Sáng kiến này còn góp phần giải quyết hai vấn nạn nhức nhối hiện nay là tham nhũng và tai nạn giao thông (những con đường có thương hiệu chắc chắn sẽ có chất lượng và an toàn hơn). 2. Minh bạch thông tin trong hỗ trợ người nghèo Tôi biết, chính phủ chi một lượng tiền rất lớn để hỗ trợ người nghèo thông qua đủ loại dự án. Và tôi biết số tiền đến tay người nghèo rất ít (số tiền rơi rớt trên đường do nuôi bộ máy cồng kềnh, do tham nhũng ăn chặn,...). Có một thực tế là có nhiều người được hưởng lại không thuộc đối tượng xứng đáng mà là do quen biết nên chạy chọt hợp thức hóa giấy tờ: rất nhiều chung cư, nhà ở xã hội không đến tay người nghèo mà đến tầng lớp biết chạy.   Để giải quyết điều này, chúng ta cần vận động quốc hội ra luật minh bạch: qui định tất cả những ai được hưởng hỗ trợ từ nhà nước phải có tên tuổi, số tiền hưởng,... công khai minh bạch. Lập một cổng thông tin để mọi người có thể tiện theo dõi, giám sát. Người dân có quyền biết vì tiền dùng để cứu trợ là tiền của dân đóng góp. B. Sáng kiến có tầm quốc tế   1. Minh bạch các khoản viện trợ, vay mượn Những nước nghèo như nước ta, hàng năm nhận viện trợ cũng như vay mượn các nước một khoản tiền rất lớn. Chính người dân là người sau này phải trả những khoản nợ đó nhưng họ lại không biết gì. Đây là một nguy cơ nuôi dưỡng tham nhũng, làm tha hóa xã hội.   Trong một thể chế mà nền dân chủ còn yếu thì tranh đấu cho sự minh bạch sẽ rất khó khăn, do vậy chúng ta cần dùng ngoại lực bên ngoài. Chúng ta cần yêu cầu những nước viện trợ, cho chúng ta vay phải minh bạch tất cả các khoản để người dân dễ dàng biết và giám sát. Tôi nghĩ nếu chúng ta làm được điều này sẽ rất hữu ích trong việc thúc đẩy nền dân chủ đất nước. 2. Chương trình giáo dục nền tảng toàn cầu Tôi thật sự giật mình khi biết rằng Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền ra đời năm 1948, Việt Nam tham gia ký kết Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị năm 1982 nhưng tôi thấy rất nhiều người dân gần như không biết gì về vấn đề này. Có một thực tế là các chính phủ độc tài thường bưng bít thông tin, ngăn chặn bước tiến dân chủ. Các nước càng độc tài độc đoán thì ngoài việc ngăn chặn thông tin, họ còn tuyên truyền tẩy não khủng khiếp. Thực tế trên không chỉ làm thế giới trở nên bất ổn mà còn làm cho các nước nghèo lạc hậu chậm tiến đến văn minh, người dân hứng chịu nhiều đau khổ. Để giải quyết vấn đề trên, chúng ta cần vận động thúc đẩy sáng kiến thiết lập một nền giáo dục nền tảng cho toàn cầu; ở đó những giá trị phổ quát như nhân quyền, kinh tế tự do… được truyền dạy bắt buộc cho mọi người.   Tôi cho rằng sáng kiến này vô cùng hữu ích không chỉ thúc đẩy nền dân ở các nước nghèo, độc tài như nước ta mà còn làm cho nền dân chủ thăng tiến trên toàn cầu. Dân chủ đồng nghĩa với sự thịnh vượng và chống sự tha hóa xã hội.   Rất mong nhận được sự quan tâm bàn luận và thúc đẩy những sáng kiến trên Trân trọng. Đà Nẵng, ngày 19.4.2014 N.V.T.  
......

Có phải Việt Tân đứng sau các cuộc nổi dậy gần đây của người dân?

http://www.radiochantroimoi.com/wp-content/uploads/2014/04/20140419-ctm-...   Thưa quí thính giả, trong thời gian gần đây, nhà cầm quyền Việt Nam cho phát tán rộng rãi trên mạng Internet - đặc biệt là tại các trang mà mọi người đều cho là của công an dựng lên - một bài viết có tên là "Tại sao Việt Tân tập trung bôi nhọ hình ảnh của lực lượng công an". Bài này bao gồm khá nhiều điều về đảng Việt Tân nhưng có lẽ tập trung vào hai điểm chính, là Việt Tân kích động đồng bào trong nước chống công an; và Việt Tân là lực lượng đứng phía sau một số nhà dân chủ cho mục tiêu tương tự. Để hiểu rõ hơn về các cáo buộc này, chúng tôi là Thanh Lan có cơ hội phỏng vấn Ts. Nguyễn Quốc Quân, ủy viên Trung ương Đảng Việt Tân.   Thanh Lan: Xin chào ông Nguyễn Quốc Quân. Không biết ông đã có cơ hội đọc bài viết đang phát tán trên mạng với tựa đề "Tại sao Việt Tân tập trung bôi nhọ hình ảnh của lực lượng công an" chưa ạ? Ts. Nguyễn Quốc Quân: Vâng, tôi đã có đọc bài đó.   Thanh Lan: Các chi tiết trong bài về hoạt động và trụ sở của Việt Tân có chính xác không, thưa ông? Ts. Nguyễn Quốc Quân: Thưa chị, có thể nói là hoàn toàn sai lạc; và nó thể hiện khá rõ mức độ coi thường của công an đối với óc phán đoán của người dân Việt Nam. Tuy vậy, chúng ta cũng không loại trừ đây là cái bẫy của họ để chúng ta vô tình cung cấp dữ kiện thật cho họ. Thanh Lan: Ông có chắc đây là sản phẩm của công an không?   Ts. Nguyễn Quốc Quân: Chắc 100% thì không, nhưng từ các chi tiết về những người bị công an bắt giữ, đến các luận điểm trong bài,... rồi đến các trang mạng tung ra đầu tiên và các nơi chuyển tải tiếp đều cho thấy rất rõ là khó phủ nhận bàn tay công an trong loạt bài này. Bài mà chị đề cập chỉ là một phần trong loạt bài họ tung ra đợt này, thưa chị. Thanh Lan: Có lẽ cáo buộc lớn nhất trong bài là họ khẳng định rằng Việt Tân xúi giục bà con dân oan chống lại công an. Có đúng thế không, thưa ông? Ts. Nguyễn Quốc Quân: Giới đấu tranh kinh nghiệm khi đọc báo lề phải, trước tiên họ sẽ không hỏi "tin đó có thật không?", mà họ sẽ hỏi "công an đăng tin này với mục đích gì?". Phải nói ngay rằng, đây là thủ thuật rất tinh ranh của giới lãnh đạo Việt Nam để chuyển hướng dư luận ra khỏi nguyên nhân cốt lõi của các cuộc đối đầu giữa dân chúng và công an; đặc biệt là vụ xảy ra ở Bắc Sơn, Hà Tĩnh vừa qua, ngay trước khi công an tung ra loạt bài này. Cốt lõi thứ nhất chính là các quan chức CSVN đang cần nhanh tay nhét đầy hồ bao bằng cách cướp ngày, cướp trắng đất đai và các phương tiện kiếm sống của người dân. Cốt lõi thứ hai là sự tàn bạo, lạm dụng quyền lực, và vô cùng tùy tiện của công an khi người dân đã quá cùng kiệt. Cả hai điều đó đã đẩy người dân tới chỗ phải chống lại công an và các quan chức vừa tham vừa ác; nếu không thì bà con sẽ chết đói... chẳng cần ai xúi giục họ cả.   Chính vì hệ thống cai trị không muốn đụng đến vấn đề đó, và cũng không muốn chấm dứt hai tệ nạn cốt lõi đó nên họ cố chuyển hướng dư luận sang chỗ khác. Riêng đảng Việt Tân thì vẫn luôn nỗ lực quảng bá và cố gắng thuyết phục nhiều thành phần dân tộc, chứ không riêng gì bà con dân oan, là hãy tận dụng phương cách đấu tranh bất bạo động mà nhiều dân tộc đã tiến hành và đã thành công. Do đó mà Ban Tuyên Giáo Trung Ương đã chỉ thị cho họ bằng cách pha trộn các dữ kiện thật với nhiều điều ngụy tạo để vẽ lên bức tranh hung dữ, bạo động về bà con tại Bắc Sơn. Xin nhắc lại, chính công an là những kẻ khởi đầu toàn bộ sự việc và sau cùng cũng kéo một lực lượng đông đảo đến trấn áp bà con rất nặng nề. Nếu phải nói đến sự bạo hành và bạo động thì quả thật công an là kẻ bạo hành từ đầu đến cuối và bạo hành rất tàn bạo.   Thanh Lan: Trong bài cũng có chi tiết có vẻ như công an khá bực mình về các bài vở của đảng Việt Tân nói về tướng công an Phạm Quí Ngọ vừa mới từ trần vài tháng trước. Việt Tân đã viết những gì về chuyện này, thưa ông? Ts. Nguyễn Quốc Quân: Thưa chị, chúng tôi chỉ nêu lên những điểm rất nghịch lý quanh cái chết mờ ám này ngay sau khi ông Dương Chí Dũng xác nhận là đã nộp hàng triệu đô-la cho ông Phạm Quí Ngọ để chạy án. Sau đó lập tức họ thản nhiên đóng vụ việc này lại mà không điều tra vì ông Ngọ đã chết; và điều đó cũng không ổn khi mọi người thấy rằng những người liên hệ vẫn còn đang sống, và số tiền nộp vào tay ông Ngọ sau đó còn đi lên tới đâu nữa? Rõ ràng là ông Ngọ không thuộc ngành tòa án mà chỉ là người trung gian hưởng hoa hồng mà thôi. Tất cả những thắc mắc đó đều quá hiển nhiên, ai cũng phải thắc mắc và tự đặt dấu hỏi rất lớn đối với bất kỳ chính phủ nào thực sự muốn duy trì công lý và diệt trừ tham nhũng. Nhưng những thắc mắc đó cũng rất khó chịu cho những người muốn ém nhẹm toàn bộ sự việc. Chỉ có thế thôi, thưa chị. Chúng ta cũng đừng quên rằng vụ Bầu Kiên lại đang s sờ trước mặt, đang ám ảnh họ... Thanh Lan: Và xin hỏi ông câu chót. Bài viết liệt kê rất nhiều người đã và đang đấu tranh đều thuộc đảng Việt Tân hoặc được Việt Tân hỗ trợ, từ Ls. Lê Quốc Quân, nhà báo Trương Duy Nhất, Phương Uyên, đến Võ Viết Diễn, Ls. Lê Công Định , v.v... Đúng sai thế nào, thưa ông?   Ts. Nguyễn Quốc Quân: Tôi tin là có hai chủ đích của những kẻ tung bài này ra, và đó cũng là thủ thuật họ dùng khá lâu rồi. Thứ nhất là để bẫy các tổ chức đấu tranh vô tình lên tiếng giải thích để công an kiểm chứng các mối quan hệ; và thứ hai, là để khích tướng tạo chia rẽ, tạo khoảng cách trong lực lượng dân chủ. Vì vậy, ở đây tôi chỉ muốn trình bày tổng quát là chúng tôi cũng như các tổ chức đấu tranh khác, luôn sẵn sàng tiếp tay, ủng hộ mọi cá nhân, mọi hội, nhóm khác nhau đang muốn tạo những đổi thay tích cực cho đất nước bằng phương pháp đấu tranh bất bạo động, tháo gỡ độc tài và đặt nền tảng dân chủ cho đất nước đi lên. Chúng tôi, và tôi tin rằng mọi người yêu dân chủ, đều quí trọng những người Việt can đảm, yêu nước nồng nàn và chấp nhận nhiều hy sinh ấy. Chủ quyền đất nước và phẩm giá của cả dân tộc cũng tùy thuộc vào tất cả những sự can đảm này.   Bất cứ điều gì có thể làm được để đùm bọc, bảo vệ hay tiếp tay với những người yêu nước này, chúng tôi đều cố gắng hết sức mình, không phân biệt họ là ai, thuộc hội hay nhóm nào cả.   Thanh Lan: Xin cám ơn ông Nguyễn Quốc Quân.   Nguồn: RadioCTM _________________ Tại sao Việt Tân tập trung bôi nhọ hình ảnh của lực lượng Công an Posted on Tháng Tư 2, 2014 by nhandanvietnamhttps://nhandanvietnam.wordpress.com/2014/04/02/tai-sao-viet-tan-tap-tru...   Thời gian qua, Công an Việt Nam là đối tượng được tổ chức bán nước Việt Tân tập trung huy động tối đa nguồn nhân lực để bôi nhọ, gây ảnh hưởng xấu đến uy tín, vai trò của lực lượng trọng yếu bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân. Xâu chuỗi sự kiện, bạn đọc có thể dễ dang nhận ra âm mưu gây chia rẽ giữa quần chúng với lực lượng trọng yếu này, kích động sự đối lập giữa lòng yêu nước của “dân oan”, “rận chủ” và lòng yêu nước của “lực lượng Công an” từ đấy quy kết bản chất của chế độ, xuyên tạc vai trò lãnh đạo của Đảng, đòi đa nguyên đa đảng. Có thể kể đến các sự kiện: sự ra đi của Thượng tướng Phạm Quý Ngọ; kích động biểu tình gây rối tại Hà Nội, xét xử một số nhà rận chủ, con đẻ của Việt Tân như Lê Quốc Quân, Trương Duy Nhất, Nguyễn Phương Uyên… được Việt Tân xuyên tạc, nhào nặn theo một khuôn mẫu đã trở thành công nghệ chống phá Việt Nam. Ngay lập tức, hàng loạt trang bờ lốc xanh, bờ lốc vàng trích tin đăng tải cùng nội dung để… cổ súy và kiếm sống.   Đã có nhiều thông tin về bản chất thật sự của tổ chức phản động mang danh nghĩa “canh tân đất nước” này. Điển hình như, trụ sở chính của “đảng” lại không dám đặt ở California, nơi có hơn nửa triệu người Việt đang sinh sống, mà chui lủi tuốt lên tận phía bắc TP Seattle, bang Oregon, một nơi khỉ ho cò gáy bởi lẽ người Việt ở California chẳng ai lạ gì những trò bịp bợm của cái nhóm “hỗn độn” này. Sở dĩ, Việt Tân lại không thiện chí với Công an Việt Nam vì những lý do sau:   Thứ nhất, mục đích của Việt Tân đối lập với chức năng, nhiệm vụ của Công an. Không nằm ngoài mục tiêu lật đổ chế độ, Việt Tân là đứa con lai quái thai thời hậu chiến có sự hỗ trợ mạnh mẽ từ các thế lực bên ngoài. Mặc nhiên rằng, những nội dung được Việt Tân đưa ra để núp bóng hoạt động là những tiếng sủa đi sủa lại như mật ngọt rót vào tai. Tuy vậy, với bản chất cách mạng, Công an Việt Nam vẫn là lực lượng trung thành, trọng yếu bảo vệ Đảng, chế độ, bảo vệ cuộc sống bình yên và hạnh phúc cho nhân dân. Thứ hai, những chiêu trò của Việt Tân bị Công an Việt Nam phát giác từ sớm hoặc vô hiệu hóa hoàn toàn. Mang tiếng là tổ chức đấu tranh “bất bạo động”, tuy vậy Việt Tân tập hợp đầy đủ các công nghệ chống phá như phim trường Holywood, từ việc cử người về nước tiến hành khủng bố, phá hoại, lừa đảo, gây sức ép ngoại giao…Tuy vậy, nó nhanh chóng bị lực lượng Công an phát giác và vô hiệu hóa. Thứ ba, thế và lực của Việt Nam trên trường quốc tế ngày càng lớn mạnh đã vô hiệu hóa những nỗ lực chống phá yếu ớt của Việt Tân. Sự ổn định chính trị và những thành tựu đất nước chính là đáp án cho những lời xuyên tạc, bịa đặt của Việt Tân. Không những vậy, đấy là cơ sở để hạn chế sự hỗ trợ, dung túng từ các thế lực bên ngoài, sự hậu thuẫn của các tổ chức thiếu thiện chí với Việt Nam. Phạm vi hoạt động của Việt Tân ngày càng bị thu hẹp, cơ sở xã hội không còn, không biết tổ chức này lấy đâu ra thực lực để tiến hành “canh tân”.   Thứ tư, nhiều thành viên của Việt Tân vi phạm pháp luật Việt Nam đã bị chính lực lượng Công an truy tố, đưa ra tòa xét xử. Điển hình như Ủy viên TW Việt Tân Nguyễn Quốc Quân, Võ Viết Dziễn, Lê Công Định… đã khai nhận hoàn toàn sự chỉ đạo, hỗ trợ của Việt Tân cho các hoạt động chống phá Đảng, Nhà nước.   Phải chăng vì những lý do trên, thời gian qua Việt Tân tích cực tập trung vào lực lượng Công an để xuyên tạc, bôi nhọ? Theo: TIẾNG DÂN
......

Cuộc chiến mới tại Việt Nam

Điều thú vị hiện nay tại Việt Nam không phải chuyện thả một số tù nhân chính trị vì thả vài người bắt nhiều người theo đường lối ‘vũ như cẩn’! Nó chỉ là cách mai phục của kẻ cầm quyền. Cuộc chiến nổi lên ở đây là cuộc chiến nhân sự bên trong nội bộ đảng Cộng sản giữa thành phần thái tử đảng đang cố bảo vệ uy quyền vì các nhóm lợi ích nô dịch cho Trung Quốc và lực lượng toàn dân đang sục sôi có cơ hội là vùng lên cứu dân, cứu nước tất cứu chính mình cùng gia đình. "Thái Tử" Nguyễn Thanh Nghị   Một bên tranh giành nhau, đấu đá ngay trong nội bộ Đảng giữa các phe phái, đúng hơn là giữa các cá nhân lãnh tụ về vai trò người kế vị. Sự xuất hiện của các thái tử đảng như canh bạc qua sự lập lòe của các quân bài hầu chống đỡ, bảo vệ cho tài sản, địa vị mà cha mẹ chúng tước đoạt của nhân dân biến thành Tư bản đỏ: -         Võ Văn Thưởng, con người từ nội lực đi lên, dù có nhiều giềng mối, một người trị vì được với dân Quảng Ngãi, có thể nói sẽ “yên dân” nếu nắm được ngọn cờ chính nghĩa trong tay. Nguyên Bí thư Tỉnh Quảng Ngãi, hiện là Phó Bí thư Thành ủy Tp. HCM. -         Nguyễn Xuân Anh, thái tử Đảng, Phó Bí thư Thành ủy Đà Nẵng, con của Ông Nguyễn Xuân Chi, nguyên Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung Ương Đảng, Ủy viên Bộ Chính trị. -         Nguyễn Thanh Nghị là Ủy viên dự khuyết Ban Chấp hành Trung ương Đảng CSVN, thái tử đảng, con trai của đương kim Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. -         Trưởng ban Truyền hình đối ngoại, Đài truyền hình Việt Nam Bạch Ngọc Chiến - con rể Bí thư Thành ủy Hà Nội, Ủy viên Bộ Chính trị Phạm Quang Nghị. -         Người được cho là em trai Đại tướng, Bộ trưởng Bộ Công an Trần Đại Quang - Thiếu tướng Trần Quốc Tỏ, Phó tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát phòng, chống tội phạm. -         Con rể Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra trung ương Đảng Ngô Văn Dụ, được giới thiệu giữ chức Phó chủ tịch UBND tỉnh Hà Nam: Vũ Đại Thắng. -         Con trai cựu Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải Lê Ngọc Hoàn - ông Lê Anh Tuấn, Trưởng ban Quản lý đầu tư các dự án đối tác công tư, Bộ Giao thông Vận tải… -         Tóm lại 44 cán bộ được luân chuyển bao gồm 25 nhân vật được giao trách nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy hay thành ủy và 19  làm Phó chủ tịch Ủy ban Nhân dân các tỉnh thành, ngoại trừ Võ Văn Thưởng có nét tự thân phấn đấu, còn hầu hết là cơ cấu như cha mẹ ‘giao cấu’ đẻ ra như phát biểu của J.P. Sartre “Tôi được sinh ra mà không được hỏi ý kiến”.   Tất cả thái tử đảng còn có nét chung được ra nước ngoài để ăn học nhưng như các du học sinh ăn chơi thì nhiều, thậm chí đã thấm vào máu các mặt trái của chủ nghĩa tiêu thụ, thể hiện khi cẩm quyền qua hành động con trai Nguyễn Văn Chi chủ trương cho dịch vụ mãi dâm công khai… kết quả đầy hệ lụy không lâu sau du khách đã nườm mượp đến Đà Nẵng là vậy.   Quan trường tại Việt Nam trở thành thứ tài nguyên béo bở nhất trong một đất nước ‘rừng vàng biển bạc’.   Nền trị chính con ông cháu cha đang phải đối đầu với đoàn lữ hành ngày càng trỗi dậy như vũ bão, họ là sĩ phu Bắc Hà, bốn trăm ngàn trí thức trong tổng số 4,5 triệu người Việt ở hải ngoại, họ là học sinh, sinh viên và chỉ với dân oan trên đất nước này với con số chưa thể thống kê hết, nhưng qua vụ 9 công an bị vây đánh tại Hà Tĩnh, nhà trưởng công an xã bị đập và xin ‘lạy’ từ chức không dám làm công an nữa, Ủy ban nhân dân xã vội mang hồ sơ bỏ chạy, cho thấy cả làng là dân oan và càng xem các videos như biểu tình tại Ninh Thuận, khắp nơi, càng nhận ra người người là dân oan, người Việt Nam dưới sự cai trị dối trá, lừa lọc, cướp giựt của cộng sản: nhà nhà mọi người trở thành dân oan.   Tương quan lực lượng như vậy chúng ta đã thấy rõ, cho dù có lộ trình Nguyễn Tấn Dũng lên làm Tổng Bí thư, Tổng thống đi nữa cũng không thể cản được trào lưu lịch sử, đó là tất yếu phải Dân chủ, Nhân quyền cho Việt Nam.   Ngay bây giờ chỉ còn phương cách thực hiện trong trật tự để tránh đổ máu cho  người dân do xô xát trong các cuộc biểu tình rầm rộ, nhất là trong lúc giao thời với sự trả thù man rợ do hận thù chồng chất quá lâu mà nạn nhân trước hết cho hả giận là các thái tử đảng, con ông cháu cha, cường hào ác bá… từ địa phương đến trung ương.   - Các bạn không thể chết trẻ, cuộc chiến trong thế giới phẳng ngày nay không có kẻ thắng người thua, nếu gọi là thua đó là dân tộc VN đã thua trong suốt thời kỳ cầm quyền của Cộng sản, hơn nửa thế kỷ, ngày mai kẻ thắng có lương tâm và trách nhiệm sẽ oằn vai gánh lấy việc trả nợ mà các ‘đồng chí’ đã tiêu xài phung phí làm cho đất nước này nghèo mạc, nợ công hiện nay với con số thực đến 180 tỷ Mỹ Kim…cùng bao tệ nạn trên quê hương đang tha hóa và lệ thuộc hoàn toàn Bắc triều.   Hỡi các‘con anh Sáu, cháu chị Ba’? “Tiến khó một mà rút khó mười”, hãy khôn ngoan và thông minh: “Dĩ đào vi thượng sách”!   Hỡi các bạn đấu tranh cho nhân quyền: Hãy đoàn kết bạn hữu lại! “Mọi người là anh em tôi”! “Lấy chí nhân mà thay cường bạo”! Chúng ta mới thoát được Bắc thuộc lần nữa, người dân mới có được tự do, dân chủ và nhân quyền được tôn trọng.   Ước được như vậy dân tộc Việt Nam mới Phục sinh!   N. Quang   Nguồn: diendanctm.blogspot.de
......

BÁO CÁO CỦA HỘI BẢO VỆ QUYỀN TỰ DO TÔN GIÁO

Quý I/2014: Ít nhất có 7 trường hợp Chính phủ Việt Nam vi phạm tự do tôn giáo   VRNs (18.04.2014) – Sài Gòn – Hội bào vệ quyền tự do tôn giáo vừa phổ biến Báo cáo về các trường hợp Chính phủ Việt Nam xâm phạm tự do tôn giáo của công dân trong Quý I/2014. Theo đó, từ ngày 01.01 đến 31.03.2014, có ít nhất 7 vụ, trong đó, Phật giáo Hòa Hảo đã bị tấn công một cách có hệ thống. Báo cáo về các trường hợp Chính phủ Việt Nam xâm phạm quyền tự do tôn giáo của công dân Báo cáo số 01/2014: Quý I năm 2014 Điều 24, Hiến Pháp 2013, được Quốc Hội thông qua, ngày 28.11.2013, có hiệu lực từ ngày 01.01.2014 quy định: 1. Mọi người có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật. 2. Nhà nước tôn trọng và bảo hộ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo. 3. Không ai được xâm phạm tự do tín ngưỡng, tôn giáo hoặc lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo để vi phạm pháp luật. Nhưng từ ngày 01.01.2014 đến 31.03.2014 có ít nhất 7 vụ các cơ quan thuộc hệ thống Chính phủ Việt Nam đã xâm phạm quyền tự do tôn giáo của các công dân Việt Nam với tư cách cá nhân cũng như tập thể tôn giáo.   THÁNG 01.2014 1. Ngày 1, Phật giáo Việt Nam Thống nhất, chuyến bay Huế – Sàigòn: Công an ngụy tạo lý do, bắt thành viên lãnh đạo Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất. Sáng ngày 1 tháng giêng năm 2014, trên chuyến bay từ Huế đi Saigon, Huynh trưởng Lê Công Cầu, Vụ trưởng Gia Đình Phật tử Vụ thuộc Viện Hóa Đạo Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, bị công an bắt rời máy bay, lấy cớ khám xét hành lý vì có ‘nguy cơ’ đặt bom nổ máy bay. Công an đã “làm việc” suốt 13 tiếng đồng hồ, tố cáo ông Cầu vi phạm luật pháp vì hoạt động với tổ chức không được thừa nhận là Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất. Công an cho rằng ông Cầu mang trong hành lý những tài liệu bất hợp pháp cho nên họ phải tạm giữ ông để mời về cơ quan công an điều tra hầu làm rõ sự việc. Tài liệu họ nói chỉ là những văn kiện thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất mà họ cho là những văn kiện bất hợp pháp. Ông đã bị quản chế tại nhà với sự canh gác của trên 15 công an sắc phục và thường phục (Phỏng vấn của phóng viên Ỷ Lan đài RFA với anh Lê công Cầu) 2. Ngày 10, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, tại Tu viện Long Quang, thị xã Hương Trà, tỉnh Thừa thiên Huế: Hòa thượng Thích Như Đạt, Tân Viện trưởng Viện Hóa Đạo Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất dự tính tổ chức tại Tu viện Long Quang ở Huế lễ Hiệp kỵ chư Lịch đại Tổ sư, chư Tiền bối Hữu công và chư Thánh tử đạo. Dự tính mời khoảng 300 đại biểu của các Ban Đại Diện Giáo hội và Gia Đình Phật tử Việt Nam trên toàn quốc về tham dự. Nhưng nhà cầm quyền Thừa thiên Huế đã ngăn cấm kể từ ngày 1 tháng giêng, không cho các phái đoàn Tăng Ni, Gia Đình Phật tử từ các tỉnh phía Nam về Huế. Hòa thượng Thích Chơn Tâm bị trục xuất  khỏi Tu viện Long Quang hôm 9 tháng giêng đưa về Sài Gòn, 17 Huynh trưởng Gia Đình Phật tử bị bắt đi làm việc và ra lệnh quản chế từ ngày 7 tháng giêng. 3. Ngày 18, Giáo hội Công giáo VN, Thái Nguyên : Tù nhân lương tâm Paul Trần minh Nhật là một giáo dân Công giáo, hiện đang chịu án tù tại nhà tù Thái Nguyên, đã gởi một lá thơ tới  Đức tổng giám mục Phêrô Nguyễn Văn Nhơn, nguyên Chủ tịch Hội đồng Giám mục Việt Nam, Giáo hội Công giáo VN. Nội dung thơ nêu lên những hạn chế nhằm mục đích tước đoạt toàn bộ quyền con người của tù nhân trong đó có quyền tự do tín ngưỡng bao gồm: quyền tiếp cận những ấn phẩm tôn giáo, quyền thực hành những nghi thức, sinh hoạt tôn giáo. 4. Ngày 21, Giáo hội Công giáo, giáo phận Kontum – Ủy ban nhân dân thị xã Ayun Pa, Gia Lai đề nghị thuyên chuyển linh mục Vũ Văn Bằng ra khỏi nhiệm sở: Ngày 21.01.2014, Ủy ban nhân dân thị xã Ayun Pa đã gởi văn thứ số 77/UBND-VX đến Tòa giám mục Kontum đề nghị thuyên chuyển linh mục Vũ Văn Bằng ra khỏi địa bàn thị xã Ayun Pa. Với lý do Ban tôn giáo TP. Hồ Chí Minh không công nhân cha Bằng là linh mục. Trong khi đó, theo Pháp lệnh tín ngưỡng, tôn giáo (Việt Nam, 2004), Ban tôn giáo cũng như tất cả các cơ quan thuộc Chính phủ, đều không được luật trao trách nhiệm công nhận hay không công nhận chức danh linh mục của đạo Công giáo. Đây là hành vi lạm quyền và vi phạm pháp luật để xen vào nội bộ, gây rối tổ chức tôn giáo. THÁNG 02 5. Ngày 20, Phât Giáo Hòa Hảo, Lấp Vò – Đồng Tháp: Các tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo đang cư ngụ tại huyện Lấp Vò -  Đồng Tháp liên tục bị sách nhiễu, đe dọa sau khi Bà Bùi Thị Minh Hằng, Chị Nguyễn Thị Thúy Quỳnh và anh Nguyễn Văn Minh bị bắt giam một cách tùy tiện cách đây 9 ngày tại đây. Ông Nguyễn Văn Hoa – một tín đồ Phât Giáo Hòa Hảo – đang cư ngụ tại xã Long Hưng B, huyện Lấp Vò, tỉnh Đồng Tháp trong cuộc nói chuyện với phóng viên An Nhiên đài RFA cho biết bản thân Ông và gia đình thì bị chặn đường, đe dọa bắt giam, công an kéo đến nhà rất đông gây áp lực buộc Ông phải lên công an xã làm việc, nhưng Ông kiên quyết từ chối vì ông lo sợ nếu ông đến công an xã làm việc có thể bị đánh đập, bị nguy hại đến tánh mạng. Công an huyện Lấp Vò, tỉnh Đồng Tháp vẫn liên tục sách nhiễu, đe dọa một số các gia đình tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo đang cư ngụ tại đây Một số tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo cho biết, hiên nay số lượng Phật tử PGHH có khoảng trên 2 triệu khắp ở Việt Nam, đa số tín đồ tập trung ở Miền Tây Nam Bộ, nhiều tín đồ PGHH chân tu tại Miền Tây đã bị hành hung, giam cầm, đe doạ thường xuyên chỉ vì Đức Tin Tôn Giáo và quyết không theo Giáo Hội PGHH mà do chính quyền Việt Nam lập ra. Chính quyền Việt Nam luôn nói với dư luận quốc tế là nhà nước Việt Nam tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng, tự do tôn giáo. Tuy nhiên việc tiếp tục tấn công vào tín đồ PGHH tại các tỉnh Miền Tây cho thấy hành động của chính quyền địa phương đi ngược lại với những gì mà chính quyền trung ương đã nói.   THÁNG 03 6. Ngày 19 – 25, Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo, Chợ Mới, An Giang: Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo Việt Nam thường tổ chức lễ kỷ niệm ngày Đức Huỳnh Giáo Chủ bị Việt Minh ám hại,vào ngày 25 tháng 2 âm lịch (năm 2014 nhằm ngày 25 tháng 3 dương lịch). Một số tín đồ PGHH tại Chợ Mới, An Giang dự định sẽ tổ chức lễ kỷ niệm này tại nhà ông Nguyễn Văn Vinh số 393, Tổ 10, Ấp Long Hòa, Xã Long Giang, Chợ Mới (An Giang).Tuy nhiên, trưa ngày 18.03, nhà cầm quyền tỉnh An Giang đã đến cấm tổ chức và đe dọa trừng phạt, nếu dám tổ chức. Ông Tống Văn Chính và ông Nguyễn Văn Vinh (chủ nhà) cương quyết phản đối, và hai ông cho rằng dù phải bị tù tội hay là bị bắn thì tín đồ PGHH vẫn phải tổ chức cho bằng được ngày Đại Lễ này. Cụ Lệ Quang Liêm, Hội trưởng Trung ương PGHH Thuần Túy đưa ra Lời phán đối tối hậu, từ Sài Gòn. 7. Đêm ngày 19, Giáo hội Công giáo, Dòng Chúa Cứu Thế, Thái Hà, Hà Nội: Nhà cầm quyền Hà Nội đêm 19 tháng 3 2014 đã sử dụng máy xúc và máy ủi để đổ đất lấp hồ trong tu viện DCCT Hà Nội mà họ chiếm dụng làm bệnh viện Đống Đa. Linh mục Lưu ngọc Quỳnh đại diện DCCT Hà Nội đã liên lạc với ông Lê Hưng giám đốc bệnh viện Đống Đa để yêu cầu dừng ngay việc phá hủy hiện trạng của khu đất hồ và tu viện cho nhà Dòng. Ông Lê Hưng viện lí do nạo vét, cải tạo hồ để đổ đất xuống. Tuy nhiên, theo các nguồn tin đáng tin cậy cho biết: Nhà cầm quyền Hà Nội dự định xây trên khu đất hồ một tòa nhà cao tầng và lí do nạo vét hồ chỉ là một động thái ngụy tạo mà thôi. Như thế, cảnh quan và khuôn viện tu viện và nhà thờ Thái Hà sẽ bị phá hủy một cách trầm trọng. Linh mục Giuse Nguyễn Văn Phượng, phó bề trên kiêm chính xứ Thái Hà cho biết: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giáo dân phản đối một cách ôn hòa. Tuy nhiên, nếu như nhà cầm quyền cứ ngang nhiên phá hủy tu viện thì nhà cầm quyền phải tự chịu lấy những hậu quả do sự phẫn uất của giáo dân”. Hiện tình, linh mục Phượng còn cho biết: “Giáo xứ Thái Hà đã mất mát quá nhiều do sự thiếu tôn trọng pháp luật của nhà cầm quyền. Các linh mục, tu sĩ và giáo dân Thái Hà đã trở nên những linh mục oan, tu sĩ oan, và giáo dân oan.Chúng tôi chung chia thân phận dân oan với những người dân đang bị đàn áp trên khắp đất nước Việt Nam”. Bên cạnh tu viện Dòng Chúa Cứu Thế đang bị cưỡng chiếm, khu Hồ Ba Giang của giáo xứ cũng đang bị xâm hại trầm trọng và có nhiều dấu hiệu của tham nhũng.   Báo cáo đầu tiên nay, chúng tôi có thể còn thiếu xót rất nhiều những hoạt động xâm phạm tự do tôn giáo của chính phủ, do thiếu thông tin. Để khắc phục thiếu xót này, chúng tôi đề nghị quý vị khi thấy có hoạt động nào vi phạm tự do tôn giáo ở đâu trong nước Việt Nam xin vui lòng gởi ngay báo cáo về cho chúng tôi, với những bằng chứng là văn bản, hình ảnh, ghi âm ghi hình, và thời gian địa điểm cụ thể. Xin vui lòng gởi đến chúng tôi qua điện thư: quyentongiao@gmail.com. HỘI BẢO VỆ QUYỀN TỰ DO TÔN GIÁO —–Ghi chú:   HỎI ĐÁP VỀ HỘI BẢO VỆ QUYỀN TỰ DO TÔN GIÁO Hội bảo vệ quyền tự do tôn giáo được thành lập trên cơ sở luật pháp nào của Việt Nam? Căn cứ theo các điều 24 và 25 của Hiến Pháp 2013, được Quốc Hội thông qua, ngày 28.11.2013, có hiệu lực từ ngày 01.01.2014. “Điều 24 1. Mọi người có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật. 2. Nhà nước tôn trọng và bảo hộ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo. 3. Không ai được xâm phạm tự do tín ngưỡng, tôn giáo hoặc lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo để vi phạm pháp luật. Điều 25 Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định”. Cho đến nay, chưa có văn bản luật nào dưới Hiến pháp quy định thêm về việc Lập Hội, do đó, điều 25 của Hiến Pháp vừa là luật pháp Mẹ, vừa là văn bản luật pháp duy nhất quy định về việc lập hội để công dân thực thi quyền của mình.   Mục đích của Hội bảo vệ quyền tự do tôn giáo là gì? Mục đích tối cao của Hội bảo vệ quyền tự do tôn giáo là giúp mọi công dân có thể thực thi quyền tự do tôn giáo, chống lại tất cả mọi hoạt động nhằm hạn chế hay cản trở quyền này. Những ai có thể trở thành Hội viên của Hội bảo vệ quyền tự do tôn giáo? Những người hội đủ các tiêu chuẩn sau đây đều có thể ghi danh trở thành Hội viên: 1. Đang thực hành đức tin trong một tôn giáo. Lưu ý tôn kính ông bà tổ tiên, không phải là tôn giáo, mà là một truyền thống hiếu thảo lâu đời của dân tộc Việt Nam. Đạo bác Hồ cũng không phải là tôn giáo. 2. Dám công khai danh tánh để hoạt động cho Hội. 3. Sẵn sàng dấn thân vì công ích, không cần hỗ trợ tài chánh khi hoạt động. 4. Đồng ý với mục đích và các hoạt động của Hội   Hội bảo vệ tự do tôn giáo sẽ có những ưu tiên hoạt động nào trong giai đoạn hiện nay? Hội đang ưu tiên triển khai các dự án: 1. Lập báo cáo về việc chính phủ Việt Nam xâm phạm tự do tôn giáo theo mỗi quý. 2. Đòi Chính phủ Việt Nam phải chăm sóc đời sống tín ngưỡng, tâm linh và tôn giáo cho các quân nhân (những người đang thi hành nghĩa vụ quân sự). 2. Đòi quyền tự do tôn giáo cho các tù nhân, nhất là tù nhân lương tâm. 3. Yêu cầu hủy bỏ toàn bộ Pháp lệnh Tín ngưỡng và Tôn giáo hiện hành, hoặc ít ra phải soạn lại Luật tôn giáo mới theo hướng bảo đảm quyền tự do tôn giáo của công dân chứ không phải nhằm giúp chính phủ quản lý tôn giáo như hiện nay. Khi nào Hội bảo vệ tự do tôn giáo sẽ giải tán? Đó là khi mọi công dân Việt Nam công nhận quyền tự do tôn giáo đã được thực hiện dựa trên các đánh giá khách quan của các tổ chức độc lập trong nước và quốc tế.   VP. Hội bào vệ Quyền tự do tôn giáo Nguồn: chuacuuthe.com
......

Chúng ta đương mất nước từng phần vào tay giới cầm quyền Trung Quốc

TQ tuồn đủ mọi hàng hóa rẻ tiền vào lũng đoạn thị trường nước ta, bóp nghẹt mọi sản phẩm của ta; họ thực hiện mọi thủ đoạn thâu tóm kinh tế nước ta đồng thời phái thương nhân vào phá hoại kinh tế của ta; về chính trị, họ cũng chi phối phía ta; về quân sự, họ không ngừng lấn, cướp biển đảo của ta, bắt tàu cá, tịch thu tài sản, đánh thuyền viên, đâm hỏng tàu, bắn ngư dân, phá mọi hoạt động của ta trong thềm lục địa của mình, báo chí của họ luôn đe dọa dùng vũ lực với ta. Mọi sự việc nêu trên, những ai quan tâm theo dõi đều đã biết cả.   Tình hình còn nguy hiểm và bức xúc hơn là chúng ta đương mất nước từng phần vào tay những nhà cầm quyền TQ, và sẽ mất nữa:   Trước đây họ đã mua được hàng ngàn ha rừng biên giới, một đoạn bãi biển Đà Nẵng, người Việt Nam không ai vào được. Thế là mất chủ quyền, cũng là mất một phần đất nước vào tay TQ. Vài năm gần đây, họ đổ tiền vào đầu tư bất động sản, địa ốc, những nơi ấy họ đã xây nhà hay chưa cũng là lãnh địa của họ rồi.   Họ chi 40 triệu đôla mua hơn 6 triệu cổ phiếu của Công ty Vinacafe Biên Hòa, trở thành cổ đông lớn thứ 2 của công ty. Họ tăng cường mua cổ phần của nhiều công ty nước ta, đến một lúc họ mua được 51% cổ phần, sẽ biến thành công ty của TQ, những mảnh đất mà các công ty này tọa lạc sẽ nghiễm nhiên trở thành đất của TQ. Tập đoàn Yulun, Giang Tô xây dựng nhà máy sản xuất sợi, dệt, nhuộm tại Vụ Bản, Nam Định chiếm 80.000 m2 đất. Lấy Tập đoàn dệt may Việt Nam làm bình phong, TQ dự kiến xây dựng nhà máy dệt tại huyện Nghĩa Hưng chiếm diện tích khoảng 1.500 ha.   Theo một người dân Kỳ Anh nói: “Người TQ hầu như đã làm chủ thức tế huyện Kỳ Anh”. Họ xây dựng tường cao tốc dọc phía Đông đường quốc lộ suốt từ Kỳ Anh qua Cẩm Xuyên đến chân Đèo Ngang, phía trong bức tường ra biển, họ là gì trong đó không ai biết được. Họ thuê cảng Cửa Việt (Quảng Trị). Họ được Đài Loan nhượng dự án khu kinh tế Formosa bao gồm cả cảng Vũng Áng chiếm một diện tích rất rộng, riêng cảng là 3.300 ha. Cảng Vũng Áng là điểm cực kỳ xung yếu, nó là yết hầu của miền Trung, TQ làm chủ, khi họ trở mặt, họ có thể khống chế đường giao thông của ta cả trên bộ lẫn trên biển, chia cắt nước ta làm 2 phần. Cửa Việt và Vũng Áng, họ cấm người ra vào, có thể họ đương xây dựng thành căn cứ quân sự. Tóm lại, những nơi mà TQ thuê, mua, đầu tư đã trở thành lãnh địa của TQ. Người Việt Nam, công an, chính quyền địa phương không được vào, ngay cả công trường nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân do TQ thầu đương xây dựng, phó Giám đốc công an tỉnh Bình Thuận cũng không được vào. Thế là tất cả những nơi nói trên, ta mất chủ quyền, chẳng phải là mất nước từng phần là gì? Những nơi TQ thuê, mua, đầu tư họ đều đưa người của họ sang làm. TQ trúng thầu 90% công trình trọng điểm của nước ta. Bằng nhiều thủ đoạn, bất chấp luật pháp của nước ta, họ đưa ồ ạt lao động phổ thông vào. Thế là họ vừa thực hiện được mục đích di dân vừa bố trí được đội quân thứ 5 hàng vạn người rải khắp nước ta. Rất nhiều người trong số họ lấy vợ Việt Nam, sau thời hạn 50, 70 năm sẽ có hàng trăm “làng TQ” trong nước ta. Cứ đà này, sớm muộn nước ta sẽ trở thành “thuộc quốc” hoặc “thuộc địa kiểu mới” của chủ nghĩa bành trướng, bá quyền Đại Hán! Vì đâu nên nỗi? Phải nói thẳng ra đây là trách nhiệm của các cấp nắm quyền của ta từ dưới lên trên.   Hoặc do mê muội bởi “16 chữ, 4 tốt”, “cùng ý thức hệ”, mà không thấy được giới cầm quyền TQ miệng thì nói “hữu nghị”, nhưng hành động thì ác độc, đầu óc thì thâm hiểm, nên tạo cho họ mọi sự dễ dàng. Làm gì có “cùng chung ý thức hệ”? Từ khi Đặng Tiểu Bình nói: “Mèo trắng, mèo đen, mèo nào bắt được chuột là mèo tốt” thì họ đã đi theo con đường TBCN rồi, dù vẫn nêu xây dựng CNXH đặc sắc TQ. Còn ở nước ta, tuy tên nước vẫn là XHCN, nhưng trong nội dung có gì là XHCN đâu!? Hoặc do không tiếp thụ được ý chí quật cường của cha ông, nên tự ty, tự cho mình là nước nhỏ, quân yếu, nhân nhượng họ cho yên, vẫn giữ được quyền, được ghế. Hoặc quá sợ họ đánh, nên họ đề xuất gì, yêu cầu gì đều chấp nhận; họ sai trái, vi phạm luật pháp của ta, không dám xử lý. Hoặc có vị “ăn xôi chùa ngọng miệng”, quyền ký thì ký, quyền bỏ qua thì bỏ qua, để mặc họ muốn gì cũng được. Hoặc chỉ thấy tiền, cho thuê, bán, cho đầu tư, cấp dự án, thì được tiền, tiền cho ngân sách đồng thời cho cả cá nhân, cho nhóm lợi ích, bất chấp sự nguy hại cho đất nước, đúng là “sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”. Phải làm gì? 1. Nhân dân kêu gọi những ai trong bộ máy cầm quyền còn tâm huyết với dân tộc, với Tổ quốc hãy đấu tranh thực hiện dân chủ, quay lại với dân, dựa vào sức mạnh của dân ngăn chặn mối nguy cho đất nước. 2. Các tổ chức, các lực lượng yêu nước liên kết nhau thành sức mạnh đấu tranh quyết liệt loại bỏ những hình bóng của loại Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, ủng hộ người có thực đức, thực tài xuất hiện cùng nhau giữ độc lập, tự chủ và đưa đất nước tiến lên. Xây dựng tuyến đường cao tốc Lào Cai - Hà Nội là chuốc họa.   Tôi rất tâm dắc với suy nghĩ của bạn Hoàng Mai về con đường cao tốc Lào Cai - Hà Nội, cho rằng: “Mục đích trước mắt của tuyến đường này là để hàng hóa TQ xâm nhập Việt Nam một cách nhanh hơn, rẻ hơn, qua đó nhằm bóp chết nền sản xuất của Việt Nam, cũng là để vơ vết tài nguyên của Việt Nam một cách nhanh hơn…”. Tôi nghĩ, đến một thời cơ nào đó, TQ xuất quân đánh ta thì chính con đường cao tốc này cho phép bộ đội cơ giới của họ tiến rất nhanh đến Hà Nội. Từ xưa đến nay, các thế hệ cầm quyền TQ chưa bao giờ từ bỏ ý đồ thôn tính nước ta và tiến xuống bá chiếm Đông Nam Á. Đồng ý với bạn Hoàng Mai, tôi cho rằng con đường cao tốc Lào Cai - Hà Nội lợi cho ta thì ít, lợi cho TQ thì nhiều. Trong khi tài chính của ta đương rất khó khăn, nợ nước ngoài đã chồng chất mà vay để chi một khoản tiền khổng lồ 896 triệu đôla cho con đường cao tốc này thì thật là phi lý. Là con nợ của TQ, sau này không chỉ phải trả bằng tiền mà còn phải trả họ bằng nhiều thứ khác theo đòi hỏi của họ. N.T.V http://xuandienhannom.blogspot.de/2014/04/nguyen-trong-vinh-chung-ta-ang...
......

Từ Từ Mà Chết

Ngày 7/4/2014   Nhật ký mở lần 84: BA TIẾNG ĐỒNG HỒ ĐỂ CẮT ĐỨT HẲN CUỘC ĐỜI MỘT TRÍ THỨC YÊU NƯỚC CHÂN CHÍNH Cả đêm qua, trở về nhà sau khi đi khóc bên quan tài một con người bình dị trở thành “anh hùng dân tộc” của hàng-triệu-con-người là thầy giáo Đinh Đăng Định... mình không sao ngủ được ….vì, đã lâu lắm rồi, chưa có một tội ác ghê gớm nào của cái “tà giáo gọi là cộng sản”, lại ảnh hưởng đến tâm hồn mình đến thế, sau những vụ đã phải bị chứng kiến tận mắt bao nhiêu đồng bào, người thân quen của mình bị giết hại vô luật pháp một cách lạnh tanh, dã man, và tàn khốc trong cải cách ruộng đất…. Mình lại nổi giận thầm những kẻ gọi là trí thức nhưng luôn ngậm miệng trước những cảnh con người bị chà đạp, bị giết hại, không hề xảy ra tại một đất nước văn minh nào ở thế kỷ XXI này: KHÔNG ĐỒNG Ý VỚI CHÍNH QUYỀN TỨC LÀ PHẢI …CHẾT!   Không chết ngay thì cũng.. “từ từ mà chết”…Mình lại nhớ tới những tù nhân đã bị đưa vào nơi để chết gọi là “trại giam”, ”trại cải tạo”sau những phiên tòa gọi là “xử án hình sự”, nhanh hơn các vụ xử ăn cắp mấy con gà! Đó là những vụ Điếu Cầy, Lê Quốc Quân, Đinh Đăng Định….với những “án tử….chờ” Hãy xem các hình của 2 người “tù hình sự” sau đây để thấy, cái nơi giam giữ con người đã nhẫn tâm biến họ thành “thân tàn ma dại” thế nào  chỉ trong một thời gian chủ tâm “giết dần” họ…       Và hôm nay đây, khi anh Định đã hòa mình vào tro bụi của Mẹ Tổ Quốc, mình không thể không nói lên những ý nghĩ làm mình phải tiêu hao sức lực suốt một đêm trời! Mong mọi người hãy thứ lỗi cho mình nếu có ý kiến nào coi như …quá “cực đoan”….   1-KHÔNG THỂ NÀO MỚI CÓ HƠN HAI NĂM ĐƯỢC CẢI TẠO GIÁO DỤC TRONG TRẠI GIAM CỘNG SẢN mà một người mạnh khỏe như anh Định có thể chết vì “ung thư giai đoạn cuối” đến nỗi vỡ hết các mạch máu, cấm khẩu và di căn nát bấy hết các bộ phận khác trong người??? Mình đã đưa ý kiến rất sớm lên facebook sau khi nghe tin thầy Định đã trong cơn hấp hối rằng: Phải yêu cầu mổ xác (autopsie) và phải có một ban giám định vô tư gồm cả những người có những thắc mắc về cái chết này và đã từng viết trên facebook đưa ra những chứng minh khoa học, mà mình có thể kể về chuyện có một anh bạn thân, kể từ khi phát hiện ra ung thư đến khi mổ rồi chỉ qua đời sau…. 8 năm trời. Thậm chí ngay khi đưa thi hài anh Định về Sài Gòn rồi, vẫn có người còn có ý tưởng cần “lấy lại” mấy sợi tóc để xét nghiệm xem có bị đầu độc (nghi là bằng ammonium sulfate) hay không …Tiếc rằng mọi sự đã “xong hết” mà theo mình thì: Rất đúng với mong đợi của nhà cầm quyền! Nghĩa là : -Đã được chủ tịch nước ân xá lúc còn sống đấy nhé! -“Chết là chết tại gia” chứ chúng tao không có trách nhiệm gì nhé! -Hỏa táng cũng là chủ trương của “mấy anh mấy chị”chứ chúng tôi chẳng có phi tang phi táng gì đâu đấy! -Tang lễ của công dân Đinh Đăng Định bọn tao cũng chẳng có gây khó khăn, ngăn cản, phá phách thậm chí còn có cả lực lượng dẹp đường cho mọi người… “đi đến nơi về đến chốn” rất nhanh chóng, gọn gàng, tự do, thoải mái rõ ràng!Thấy chưa? Ba cái anh ở các thứ tổ chức thù địch Nhân Quyền Hu-mân-rai Hu-mân Lép- phờ- tờ đừng có “không đầy đủ thông tin mà cứ dèm pha nói xấu cái nước hạnh phúc thứ…2 thế giới” này.   Sở dĩ mình có những suy nghĩ “cực đoan” này vì mình đã nghe chính cái clip mà trước khi chết, anh Định đã nói ra là anh đã ngửi thấy mùi một thứ hóa chất mà anh là thầy dạy hóa không thể nhầm khi bị cho uống nước và ăn rau có độc tố chết người này! Có điều với bản chất nhân hậu, độ lượng của mình, anh cũng có nói thêm là “Tôi không biết là họ cố ý hay vô tình” !Nhưng con gái anh, bạn bè, thậm chí cả trên các phương tiện thông tin nước ngoài cái yếu tố “bị đầu độc” này đã hơn một lần được nhắc đến. Nhưng cuối cùng, thì cái dấu hỏi to đùng này vẫn còn nguyên trong đầu óc mình cũng như trăm ngàn dấu hỏi khác khi những người bạn, thân quen, những nhà trí thức bị giam giữ, bị cắt hộ khẩu, bị cắt sổ gạo, bị đuổi ra khỏi biên chế ….. đã ít nhiều bị xử “chết chờ”!thay vì chết ngay tức khắc?   2- Bản thân mình, do được thầy Định (dù còn kém con cả mình đúng 10 tuổi) đã mở mắt cho mình nhiều điều về tư cách của một trí thức yêu nước đích thực bằng những hành động và lời nói mà không mấy người gọi là trí thức nước ta dám làm, dám nói .Chẳng phải là một người hoạt động chính trị, một “nhà dân chủ”, một blogger chuyên phản biện, vạch ra những sai lầm của nhà nước một cách ồn ào, thầy Định, trước tình hình nơi mình dạy hóa, thấy cái nguy cơ về trái bom bô-xít đang được tiến hành bất kể tai họa về mọi mặt sẽ nhỡn tiền nổ trên đầu cái mảnh đất Dak Nông mà thầy đang đứng lớp. Thầy đã lặng lẽ lấy được 3.000 chữ ký yêu cầu đình chỉ ngay cái “chủ trương lớn của Đảng” lại, để gửi lên cấp trên ….Chưa làm được gì mấy, thì người ta đã thẳng tay “đập chết” ngay từ trong trứng nước cái ý tưởng “vì nước- vì dân” này để làm gương cho những ai dám “phạm thượng” bằng cách phản đối chủ trương của cả 2 vương triều Trung-Việt. Thế là, chỉ một cú lô phôn, một tờ giấy có lệnh đã ban trong túi, một cái gọi là “tòa án”, chỉ chưa đầy 3 tiếng đồng hồ đã “đánh nhanh, diệt gọn” một con người lo cho tương lai con cháu, cho Tổ Quốc, cho bản thân mình, đã bị buộc “tội” “chống phá chính phủ, chống phá nhà nước XHCN” để phải ….”chết …chờ” trong 6 năm trời trong lao tù cộng sản kinh khủng nhất trần gian!!   Mình đã đọc hàng trăm ý kiến về thầy Định để thêm tin tưởng là Cái chết của thầy Định rõ ràng đã là một cuộc trưng cầu ý dân không tiền khoáng hậu nhất của cuộc chiến đấu giải cộng từ xưa đến nay… -Cái chết của anh đã dựng dậy, cậy mồm không biết bao nhiêu người xưa nay chỉ… “im lặng ăn tiền” ... Thử lướt qua vài ý kiến …..   “Chỉ vì đi vận động 3000 chữ ký của người dân để phản đối một dự án được coi là "chủ trương lớn của đảng" - dự án khai thác bôxit Tây Nguyên mà một thầy giáo bị khép tội "tuyên truyền chống nhà nước" bị giam cầm cho đến chết . Sau hơn 4 năm "chủ trương lớn của đảng" đã gây lỗ hàng nghìn tỷ cho ngân sách nhà nước - tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân.” - http://kinhdoanh.vnexpress.net/tin-tuc/doanh-nghiep/bo-xit-tay-nguyen-du...       “Tôi biết Anh qua một bài báo của trang Công An TPHCM, khi anh bị tuyên xử 6 năm tù giam vì tội phạm vào luật hình 88, đăng ngày 21/11/2012. Chưa đầy 2 năm ngồi tù, thì hôm nay Anh đã ra đi, để lại nhiều tiếc nuối cho cộng đồng dân Việt.”     ”Chỉ vì đi vận động 3000 chữ ký của người dân để phản đối một dự án được coi là "chủ trương lớn của đảng" - dự án khai thác bôxit Tây Nguyên - mà một thầy giáo, trí thức bị khép tội "tuyên truyền chống nhà nước" bị giam cầm. Sau hơn 4 năm "chủ trương lớn của đảng" đã gây lỗ hàng nghìn tỷ cho tiền đóng thuế của dân và bao nhiêu gia đình bị màn trời chiếu đất sau khi tái định cư. Giờ thì dự án này đã nói lên Anh đúng và đảng cầm quyền đã sai.”…     Tôi vẫn dõi theo Anh một cách thầm lặng, và kính phục. Tôi xin làm một bài phóng sự góp nhặt ảnh về Anh xem như là, lòng thành kính dâng Anh một nén hương của một kẻ có học dành cho Người Trí Thức đúng nghĩa trong thời buổi đảo điên này.”     (B/s Hồ Hải) Và đây nữa chỉ kể những cái đầu bài trên các trang mạng trong và ngoài nước sau đây:   Lễ tang thầy giáo Đinh Đăng Định (RFA). – Vài hình ảnh lễ viếng thầy giáo yêu nước Đinh Đăng Định (Boxitvn). – Những nén hương tiễn thầy giáo yêu nước Đinh Đăng Định (Boxitvn). – JB Nguyễn Hữu Vinh: Thánh lễ hiệp thông cầu nguyện cho linh hồn Phêrô Đinh Đăng Định (Blog RFA). - Người Việt khắp nơi tưởng nhớ thầy Phêrô Đinh Đăng Định (DCCT). – Tập thể, cá nhân đến viếng thầy giáo Đinh Đăng Định (DCCT). – Vài hình ảnh về lễ viếng thầy Đinh Đăng Định (Dân News). – Tâm tình của một số người đến viếng thầy giáo Đinh Đăng Định (FB Hành Nhân). – Hội Cựu Tù Nhân Lương Tâm: Vĩnh biệt cựu tù nhân lương tâm Đinh Đăng Định (DCCT). – Ảnh: Tín đồ Phật giáo Hòa Hảo miền Tây đến viếng thăm linh cửu Thầy giáo Đinh Đăng Định tại DCCT Sài Gòn (FB Nguyễn Bắc Truyển). Đôi dép ở giữa bức hình mang ý nghĩa: hãy tiếp bước con đường thầy Định đã đi => - Một số điều đặc biệt trong Lễ viếng thày giáo yêu nước Đinh Đăng Định tại Dòng Chúa Cứu Thế (FB Bang Tran). – Người như rứa không viếng sao được? (FB Lưu Gia Lạc). – Cám ơn Thầy giáo Đinh Đăng Định đã cho chúng ta thấy thế nào là sống cho đáng sống (FB Ngọc Nhi Nguyễn). - THẦY GIÁO ĐINH ĐĂNG ĐỊNH ĐÃ RA ĐI – PHẦN VIỆC CÒN LẠI CỦA CHÚNG TA (FB Nhất Nam). “Kẻ thù của ông không phải là các cá nhân đã đưa ông vào tù tội, không phải là những người trực tiếp, gián tiếp đưa đến cuộc chiến sinh tử mà ông phải đón nhận. Di ngôn của ông để lại đã nói rõ điều đó ! Kẻ thù mà ông tranh đấu chính là cái nguy hại, cái thiệt thòi cho dân, cho nước thể hiện ở cái Dự án khai thác Bauxite Tây Nguyên mà giờ đây đã thể hiện quá rõ cuộc chiến của ông là đúng!“ - Lấy ngày thầy Đinh Đăng Định qua đời (3 tháng 4) làm NGÀY NÓI KHÔNG VỚI BAUXITE? (FB Thanh Nghiên). Thì đủ thấy, lòng dân đã hướng về anh, về cái Đúng không thể chối cãi đã lớn mạnh đến chừng nào Và mình có thể khẳng định rằng Chưa bao giờ mà cái chết của một thầy giáo tỉnh lẻ lại được hàng vạn người viết bài thương tiếc, gửi vòng hoa viếng thăm đông đảo đến như thế kể cả những người mà khi chết phải treo cờ rũ. Một thái độ “bỏ phiếu ngầm cho ai, cho cái gì thì đã quá rõ!!!   Tuy nhiên, dù yêu mến, kính trọng anh vô bờ bến, tôi cũng xin phép hương hồn anh để phản biện anh trong cái quan điểm quá ư nhân ái của anh dặn lại cho đời:“KHÔNG ĐƯỢC GIỮ LÒNG THÙ HẬN /CHÚNG TA KHÔNG PHẢI LÀ KẺ THÙ CỦA NHAU” ??? Thưa anh Định vô cùng quí mến và tiếc thương của tôi! Cái gì chứ cái “không coi bọn đã coi mình là kẻ thù thì tôi xin…không thể nghe theo lời anh được! Lý do: Họ không bao giờ muốn dân ta được sống làm Người đâu! Chỉ có “đấu tranh này là trận cuối cùng” mà thôi! Hoặc họ, hoặc chúng ta, con cháu chúng ta tồn tại. Không có chuyện “chúng ta không phải là kẻ thù của nhau đâu! Ngay chuyện chúng ta và cùng họ song song tồn tại cũng là điều phải tránh bằng được!Không có con đường nào khác! Chẳng biết viết gì hơn bao nhiêu người khắp trong nước và thế giới đã viết về anh, tôi chỉ xin phép hương hồn anh và gia đình anh thứ lỗi cho tôi về những gì “có ý khác” tôi đã viết trên trang nhật ký này! Nguồn: to-hai.blogspot.de
......

Phạm Chí Dũng : Hãy để yên cho ông Cù Huy Hà Vũ sống như một người bình thường

Nhà bất đồng chính kiến nổi tiếng của Việt Nam, tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ đã được bất ngờ trả tự do hôm 06/04/2014, đưa thẳng từ nhà tù ra sân bay và đến Hoa Kỳ hôm 7/4. Nếu báo chí nhà nước không hề loan một dòng tin nào về sự kiện này, thì trên các mạng xã hội việc ông Cù Huy Hà Vũ được phóng thích và đi Mỹ ngay sau đó đã làm dấy lên nhiều bình luận sôi nổi. RFI Việt ngữ đã phỏng vấn nhà báo tự do Phạm Chí Dũng ở TP Hồ Chí Minh về vấn đề này.   RFI : Thân chào nhà bình luận Phạm Chí Dũng. Thưa anh, việc thả tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ tất nhiên là một tin vui nhưng nhiều người cho là các nhà bất đồng chính kiến một khi đã ra hải ngoại sẽ khó thể tiếp tục tranh đấu cho dân chủ được nữa ? Nhà báo Phạm Chí Dũng : Tôi thấy tình hình dư luận càng ngày càng phức tạp và đa chiều, thậm chí là hỗn mang, và có nét dị biệt không thể tránh khỏi trong quan điểm của cộng đồng. Gọi là cộng đồng, nhưng thực ra có rất nhiều nhóm, phái. Và điều này đã xảy ra không phải chỉ với ông Cù Huy Hà Vũ – đối với ông thì đây không phải là lần đầu tiên, mà cả với những người khác nữa. Thí dụ như ông Đoàn Viết Hoạt, bà Trần Khải Thanh Thủy – cũng từ trong nước mà đi ra, cũng từ nhà tù mà đi ra – nhưng cũng đã phải chịu những lời dị nghị khá nhiều. Ông Cù Huy Hà Vũ cũng vậy. Và tôi xin nhắc lại, cho tới giờ vẫn có dư luận đánh giá ông Đoàn Viết Hoạt là một loại « gà » của chính quyền cộng sản đưa ra hải ngoại để hoạt động, quấy phá « phong trào dân chủ ». Tôi cho đó là quan điểm khá cực đoan. Bà Trần Khải Thanh Thủy cũng thế, một số người cho rằng bà là tay sai của Nhà nước, và cũng được gài vào trong các nhóm, các phong trào dân chủ để hoạt động.   Thì ngay lập tức khi ông Cù Huy Hà Vũ mới đáp xuống phi trường Washington DC có một ngày thôi, lại đã xuất hiện dư luận tương tự như đối với bà Trần Khải Thanh Thủy và ông Đoàn Viết Hoạt. Điều đó làm cho tôi cảm thấy ngạc nhiên vì tại sao mới chỉ có một ngày, trên người đang mang một số thứ bệnh - và đúng là có lý do để đi chữa bệnh thật sự - ông Cù Huy Hà Vũ lại bị lôi ra trước công luận để mổ xẻ, với một thái độ không mấy thiện cảm như thế. Còn có luồng dư luận đánh giá là ông sẽ phải chịu những điều tiếng khá nặng nề nếu ông không hòa nhập được với cộng đồng. Và có thể bản thân ông Cù Huy Hà Vũ, vốn là một người xuất thân từ chế độ, mang những đặc tính tâm lý truyền thống khó tránh khỏi, sẽ khó thể hòa nhập được cộng đồng người Việt hải ngoại, ở Mỹ hoặc ở một số nước khác trên thế giới. Đó là một thách thức mà ông Cù Huy Hà Vũ phải đối mặt, phải giải quyết trong thời gian tới. Và người ta cho rằng có thể ông Cù Huy Hà Vũ sẽ không vượt qua được thử thách đó. Mà khi không vượt qua được thì làm thế nào ? Hoặc là ông sẽ phải im lặng, hoặc là ông từ bỏ con đường tranh đấu. Vì nói gì thì nói, để tạo dựng nên một uy tín, năng lực và chân đứng ở hải ngoại, điều đó khó hơn nhiều so với ở trong nước. Khi ở trong nước, người ta đương nhiên là có uy tín, đặc biệt là những nhân vật mới ở tù ra, và còn có thể tập hợp được một số quần chúng nào đó. Nhưng mà ở hải ngoại, với đặc tính có quá nhiều các nhóm thậm chí là phe phái, thì việc có thể đứng vững được trên đôi chân của mình, với uy tín của mình dù là có năng lực, cũng là một điều khá khó khăn. Điều đó đã được chứng thực là hiện nay cho tới giờ, ở hải ngoại vẫn ít có gương mặt nào được coi là trở thành thủ lĩnh có thể thống nhất được các lực lượng tranh đấu hải ngoại. Thậm chí chỉ có một ít thủ lĩnh nhỏ thôi, và những người thủ lĩnh đó cũng đang phải đối mặt với khá nhiều khó khăn. Đó là đặc thù mà người ta gọi là tính chia rẽ, trong các phong trào đấu tranh dân chủ hải ngoại nói riêng, và trong đặc tính tâm lý của người Việt nói chung. Đây là vấn đề mà chúng ta phải bàn tới ngày hôm nay. Tôi cho đó cũng là một thử thách mà trong những ngày tới, ông Cù Huy Hà Vũ dù có muốn đấu tranh trở lại hay là không vẫn phải đối mặt với nó, vẫn phải tìm cách vượt qua nó. RFI : Thưa anh, như vậy khi trả tự do ông Cù Huy Hà Vũ, Việt Nam có được lợi thế nhiều hơn là bất lợi phải không ạ ? Tôi có cảm giác là kỳ này Nhà nước Việt Nam đã giành một lợi thế nho nhỏ trong việc thả ông Cù Huy Hà Vũ. Bởi vì trước mắt họ đáp ứng được điều kiện của phía Hoa Kỳ, và Hoa Kỳ dường như cũng hài lòng về chuyện đó – lên tiếng hoan nghênh, thậm chí từ phía dân biểu Ed Royce. Đó là người đã cùng một số nghị sĩ khác vào tháng 7/2013, trước khi ông Trương Tấn Sang đến Washington DC gặp Tổng thống Barack Obama, thì ông Ed Royce và một nhóm nghị sĩ đã gửi thư riêng cho ông Trương Tấn Sang, đề nghị trả tự do cho ông Cù Huy Hà Vũ. Nhà nước Việt Nam đã đáp ứng một vấn đề, có thể nói là một điều kiện nhỏ của phía Hoa Kỳ - một điều kiện nhỏ thôi. Thứ hai nữa, có thể là một bước tiến nhỏ trên con đường đạt tới mục tiêu tối thượng mà tôi nghĩ Nhà nước Việt Nam đang muốn tiến tới, đó là Hiệp định Đối tác Kinh tế xuyên Thái Bình Dương. Và sau đó nữa, có thể cả một lời hứa của Tổng thống Barack Obama – hoặc vào cuối năm nay, hoặc sang năm tới - nhưng gần như chắc chắn là vào một lúc nào đó, phía Hoa Kỳ sẽ xác định là Tổng thống Obama đến Việt Nam. Lúc đó sẽ là một hình ảnh tái lập chuyến đi của Barack Obama đến Miến Điện vào cuối năm 2012, khi tình hình dân chủ Miến Điện được cởi mở, Tổng thống Thein Sein đã thả khoảng hơn 100 nhân vật được coi là bất đồng chính kiến và tù nhân chính trị. Đó là mối lợi của Việt Nam. Đồng thời về mặt trong nước, nếu Nhà nước Việt Nam chịu khó tuyên truyền thì tôi nghĩ rằng họ cũng đạt thêm được một mối lợi nhỏ. Rằng họ đã bắt đầu mở cửa, bắt đầu có dân chủ hơn, và đã bắt đầu chiếm được một chút lòng tin của dân chúng. Nhưng khách quan mà nói, sau cuộc Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát Nhân quyền vào tháng 2/2014 tại Thụy Sĩ, Nhà nước Việt Nam đã bắt buộc phải thể hiện sự tôn trọng hơn chút đỉnh đối với Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Công ước quốc tế về chống tra tấn. Trong đó liên quan tới những điều kiện thả tù nhân chính trị, cải thiện chế độ lao tù một chút. Điều đó cho thấy, có những tín hiệu đang phát ra về một lối mở thỏa hiệp - nhẹ nhàng hơn, mềm dẻo hơn, và có triển vọng hơn một chút, giữa Nhà nước Việt Nam với Hoa Kỳ, trong mối quan hệ thương thảo giữa hai bên về chính trị, ngoại giao, quân sự và kinh tế. Đó là một tương lai mà tôi cho là cũng không đến nỗi quá tồi đối với nền dân chủ Việt Nam nói chung, và đối với ông Cù Huy Hà Vũ nói riêng. RFI : Nhưng tại sao lại là ông Cù Huy Hà Vũ, trong lúc nhà tù Việt Nam hãy còn nhiều tù nhân lương tâm khác.  Còn bản thân ông Cù Huy Hà Vũ tại sao lại được chọn để thả ? Trong trường hợp này, nói « thả » vì thực chất là Nhà nước Việt Nam cho ông đi luôn, chứ không phải là sau khi chữa bệnh, ông Cù Huy Hà Vũ phải trở lại thụ án nữa. Theo đánh giá của tôi, ông Cù Huy Hà Vũ không phải là một nhân vật quá nguy hiểm đối với Nhà nước Việt Nam. Ông có tiếng nói, nhưng có thể về mặt tập hợp quần chúng và vị thế trong phong trào dân chủ ở Việt Nam, ông khó mà bằng được những nhân vật khác đang nằm trong chốn lao tù như ông Điếu Cày Nguyễn Văn Hải hay ông Lê Quốc Quân, ông Trần Huỳnh Duy Thức, hoặc linh mục Nguyễn Văn Lý. Khi xác định chọn thả nhân vật nào đó, Nhà nước Việt Nam phải tính toán rất kỹ về ảnh hưởng của nhân vật đó sau khi được thả, tác động của của người đó trên trường quốc tế và cả với chính trị đối nội trong nước như thế nào. Chúng ta nhớ rằng vào tháng 8/2013, sau chuyến đi của ông Trương Tấn Sang đến Washington DC gặp Barack Obama, thì nghe nói phía Hoa Kỳ đã đưa ra một danh sách có năm người, đề nghị phía Việt Nam trả tự do. Đứng cuối danh sách đó là cô Phương Uyên – bị bắt năm 2012 trong một vụ rải truyền đơn. Và phía Việt Nam đã chọn nhân vật nhẹ nhàng nhất, trẻ tuổi nhất, ít ảnh hưởng nhất, chỉ mang tính biểu tượng nho nhỏ mà thôi. Đó chính là cô Phương Uyên, và họ đã trả tự do cho cô. Sau đó vào tháng 11/2013, họ tiếp tục trả tự do tại tòa cho một blogger là Đinh Nhật Uy. Đối với những trường hợp như thầy giáo Đinh Đăng Định, hay cựu đại úy quân lực Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Hữu Cầu, mà Nhà nước Việt Nam đưa ra lệnh đặc xá cho họ vào đầu năm 2014, cũng là những bước đi có tính toán. Vì đó là những người có thể nói là không còn sức khỏe để hoạt động nữa, hay nói cách khác đó là những người « sắp chết ». Đó là cách tính toán của Nhà nước Việt Nam, làm sao vừa tạo ra một điều gọi là « nhân hòa » đối với tình hình chung, mà vẫn không làm cho các tù nhân chính trị được thả có điều kiện để hoạt động mạnh. Riêng với ông Cù Huy Hà Vũ, vấn đề sức khỏe của ông có thể khả quan hơn nhiều so với thầy giáo Đinh Đăng Định (đã mất) và ông Nguyễn Hữu Cầu. Nhưng việc quyết định đưa ông đi nước ngoài, tôi cho đó là một tính toán khôn ngoan, vì đó là một cách – theo Nhà nước Việt Nam - là « tống khứ » được nhân vật bất đồng chính kiến nào ra hải ngoại thì càng tốt chừng đó. Ở hải ngoại, họ sẽ khó có điều kiện như ở trong nước để tập hợp quần chúng, để nói lên tiếng nói và tạo được phản ứng của dư luận. Đặc biệt là ở nước ngoài, họ khó có độ cảm nhận, độ rủi ro thường trực len lỏi, theo đuổi như là người ở trong nước. Vì vậy họ sẽ khó thể phân tích, đánh giá tình hình một cách thuyết phục như là những người trong nước. Đó là lý do mà tôi nghĩ Việt Nam đã chọn lựa khi thả ông Cù Huy Hà Vũ, phù hợp tương đối theo cách nhìn của Nhà nước. RFI : Dư luận cũng đang cho là việc thả những tù nhân lương tâm nổi tiếng là một cách vô hiệu hóa họ. Người ta mong muốn họ được trả tự do nhưng vẫn ở lại trong nước. Tình trạng chung hiện nay là nhiều tù nhân lương tâm còn trong tù chỉ muốn ở Việt Nam khi được tự do, không muốn đi nước ngoài. Những người thể hiện quan điểm kiên định nhất theo tôi biết là Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Lê Quốc Quân, linh mục Nguyễn Văn Lý, kể cả một số người khác. Nghe nói họ đã được gợi ý đi định cư ở nước ngoài, nhưng họ kiên quyết không chịu, và cũng kiên quyết không ký kết bất kỳ một cam kết nào đối với giám thị hay cơ quan công an, an ninh điều tra về việc đi nước ngoài và phải chấp nhận im lặng. Thế thì vấn đề đối với ông Cù Huy Hà Vũ là như thế nào ? Ngay lập tức đã xuất hiện những dư luận có vẻ bất lợi cho ông. Dường như là những người nóng ruột đang muốn ông ngay sau khi đến Hoa Kỳ phải lập tức lao vào dòng thác đấu tranh, và làm tất cả những gì theo họ là có lợi cho phong trào dân chủ. Họ không hài lòng về việc tại sao ông Cù Huy Hà Vũ đến Washington DC một cách lặng lẽ như thế. Không có bạn bè tiếp đón ở phi trường, thậm chí đài VOA muốn phỏng vấn cũng không nhận được hồi âm ngay của ông. Theo một số dư luận, điều đó cho thấy dường như đã có một sự thỏa hiệp nào đó giữa cá nhân ông Cù Huy Hà Vũ, giữa gia đình của ông với ngành công an, với Nhà nước Việt Nam. Thậm chí có sự thỏa hiệp giữa Việt Nam với Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ trong việc đưa đón ông Cù Huy Hà Vũ - từ nhà tù không phải ghé qua nhà ông ở đường Điện Biên Phủ ở Hà Nội mà ra thẳng sân bay để đi Mỹ. Vấn đề đặt ra là ông Cù Huy Hà Vũ sẽ suy nghĩ như thế nào, và sẽ phải đối mặt ra sao trước vấn đề này. Nhưng theo quan điểm của tôi, thì tôi xin nói luôn là những người ở ngoài, chưa từng bao giờ chịu cảnh tù đày, nên có một chút chia sẻ và thông cảm đối với những người đã từng trải qua tình trạng mà người ta gọi là một ngày tù bằng ngàn thu ở ngoài.   Nhà tù không phải là môi trường lãng mạn một chút nào hết. Đó là một môi trường mà người ta đói ăn, nóng bức, chịu những áp lực về tâm lý, kể cả sự xúc phạm về thân thể thường xuyên, thậm chí là có thể dẫn tới những căn bệnh nan y như đối với thầy giáo Đinh Đăng Định mà chúng ta vừa chứng kiến. Vì vậy cần có một sự cảm thông nhất định đối với những người mới ở tù ra. Đừng quá đặt nặng việc họ phải là một nhân vật này, nhân vật kia ; đừng quá coi trọng sự nổi tiếng của họ, để rồi tạo ra áp lực là họ cần phải đấu tranh ngay lập tức. Hãy xem họ là một người bình thường thôi, và một người bình thường thì cũng có tâm sinh lý hết sức bình thường. Đối với ông Cù Huy Hà Vũ, trước mắt ông cần đi chữa bệnh, thì hãy để cho ông đi chữa bệnh. Còn những điều ông làm trong quá khứ - ông là một trong những người đầu tiên trong phong trào phản biện đối với dự án bauxite ở Việt Nam, thì chúng ta hãy ghi công ông. Còn đối với hiện tại và tương lai thì hãy để cho ông bình yên chữa bệnh.   Đừng tạo áp lực quá lớn đối với ông rằng trong tương lai gần ông phải làm một điều gì đó, còn nếu ông không làm sẽ trở thành một nhân vật thừa thãi, ở trong cái xã hội hết sức công nghiệp. Một xã hội mà nếu người ta không làm việc thì sẽ phải nhận trợ cấp, sẽ phải nhờ vả tới mọi người, và có thể sẽ trở thành một ngoại lệ không đáng có. RFI : Về phía người được thả là ông Cù Huy Hà Vũ đã tỏ ra hết sức lặng lẽ. Nhưng về phía chính quyền - như lúc nãy anh có nói, nếu chịu khó tuyên truyền thì sẽ có được uy tín. Nhưng Việt Nam cũng không thông tin gì về việc trả tự do cho tù nhân lương tâm nổi tiếng này? Tôi hơi ngạc nhiên về điều đó. Và chẳng lẽ điều mà tôi muốn nói lại là mách nước cho Nhà nước Việt Nam rằng, nếu đúng họ đang có những lợi thế nho nhỏ về chuyện thả Cù Huy Hà Vũ, thì tại sao họ không tuyên truyền về chuyện đó ? Đúng ra bộ máy Nhà nước Việt Nam có thể làm điều này, trong khi nhiều trường hợp khác không đáng có mà họ vẫn tuyên truyền. Nhưng lần này tôi cho rằng họ rơi vào thế bị động. Và đó là thế bị động truyền thống vốn có, tức là không ai dám quyết định về một vấn đề, một trường hợp quan trọng. Họ luôn e ngại rằng tuyên truyền vấn đề này ra thì dân biết, và có thể « lợi bất cập hại ». Có thể sẽ phản tác dụng cho chế độ - rằng Nhà nước Việt Nam đã phải yếu thế trước đòi hỏi của Hoa Kỳ và phương Tây, phải nhượng bộ trước các vấn đề nhân quyền, và phải thả tù chính trị.   Thực ra đối với vấn đề Cù Huy Hà Vũ thì tôi cho rằng Việt Nam nên làm điều đó. Và một khi đã tuyên truyền, thì tính minh bạch chỉ gây hiệu quả tốt đối với họ thôi. Không chỉ minh bạch đối với trường hợp này, cứ nói thẳng ra tất cả những trường hợp khác. Kể cả về thầy giáo Đinh Đăng Định, về ông Nguyễn Hữu Cầu, về tất cả những trường hợp họ thả người, và viết một cách khách quan, tôi cho đó không chỉ là tính minh bạch mà còn là tính chính danh của chế độ nữa. Họ cứ nói thẳng ra điều đó đi, đừng có ngại ngần gì cả. Càng nói ra thì tôi nghĩ phương Tây và người Mỹ sẽ yêu mến họ hơn, và càng dễ vào Hiệp định Đối tác Kinh tế xuyên Thái Bình Dương hơn. RFI : Thưa anh, có ý kiến cho là đối với phong trào dân chủ bây giờ, không chỉ cần đấu tranh đòi thả các tù nhân lương tâm, nhưng còn phải đòi hỏi chính quyền không buộc họ phải ra nước ngoài sau khi được trả tự do. À, tất nhiên ! Đó là một vấn đề mà tôi nghĩ phong trào dân chủ và những người bất đồng chính kiến Việt Nam sẽ phải làm trong thời gian tới. Và không chỉ làm đơn độc trong tập thể, cá nhân, mà sẽ vận động quốc tế - đặc biệt là áp lực của quốc tế. Các báo cáo viên, thanh sát viên quốc tế của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc can thiệp vào vấn đề Việt Nam để làm sao trong xu hướng mở dần sắp tới, thì những tù nhân chính trị được thả - và tôi cho là trong năm 2014 này sẽ còn thả thêm một số nhân vật nữa - sẽ được ở lại Việt Nam, không bị áp lực đi định cư ở nước ngoài. Và một trong những lý do mà tôi cho rằng nên nêu ra là gia đình họ ở đây, khi họ ra tù và ở Việt Nam sẽ có điều kiện để đóng góp hơn nhiều hơn là ở nước ngoài. Vì Nhà nước Việt Nam đã kêu gọi sự phản biện mà, và những người tù bất đồng chính kiến thực ra trước đó họ cũng chỉ thể hiện sự phản biện, tự do biểu đạt mà thôi. Nếu sắp tới họ ra tù thì họ cũng sẽ thể hiện tự do quan điểm, tự do chính kiến, đóng góp phản biện với Nhà nước Việt Nam, thì tại sao phải đưa họ ra nước ngoài ? Ở đây họ sẽ đóng góp tốt hơn, nhiều hơn, hiệu quả hơn ; và nếu Nhà nước chịu thỏa hiệp với họ, thì tôi cho đó là một điều kiện tốt để cùng phát triển. RFI : Xin rất cảm ơn nhà bình luận Phạm Chí Dũng đã vui lòng nhận trả lời phỏng vấn của RFI Việt ngữ. Nguồn: RFI
......

Chúng ta cần nhớ đến họ, dù họ là những người bé nhỏ

Chúng ta nhắc nhiều đến các nhà đấu tranh cho nền dân chủ, những tù nhân lương tâm đã và đang bị tù đày. Thế nhưng hình như cũng vẫn một căn bệnh là chúng ta thường nhắc đến những người "tai to, mặt lớn" và nổi tiếng là chính. Còn có những người đang âm thầm chịu những bản án bất công, đau khổ và hi sinh không chỉ một người, thì chúng ta lại ít nhắc đến họ. Mà thậm chí nhiều khi những cống hiến, hi sinh của họ còn lớn lao hơn những người được điển hình hóa, được nhắc nhở đến thường xuyên và được đấu tranh đình đám. Chị Nguyễn Đặng Minh Mẫn Khác với những người vừa bị bắt, thậm chí là chưa bị bắt đã có cả những phong trào đấu tranh và lên tiếng, thì ngược lại nhiều trường hợp hình như bị bỏ quên? Tôi thấy chẳng hạn như mấy trường hợp sau. Những năm qua, trường hợp chị Võ Thị Thu Thủy, Phó Chủ tịch HĐMV Tam Tòa, người đang chịu bản án 5 năm tù giam vì "rải truyền đơn chống nhà nước" hầu như ít khi được nhắc đến. Chị là người hết sức kiên cường đấu tranh và chịu đựng nhiều gian nan.   Hai mẹ con là Đặng Ngọc Minh và Nguyễn Đặng Minh Mẫn bị kết án với 17 Thanh niên Công giáo ở Vinh. Ngày 9/1/2013, Tòa án tại TP Vinh đã tuyên hai người như sau: - Nguyễn Đặng Minh Mẫn 8 năm tù giam và 5 năm quản chế. - Đặng Ngọc Minh 3 năm tù giam, 2 năm quản chế. Và từ đó đến nay, chúng ta ít nghe đến họ. Bà Đặng Ngọc Minh   Bà Võ Thị Thu Thủy Nguồn: https://www.facebook.com/azznexin?hc_location=timeline
......

Thủ Tướng Đức tặng Trung Quốc bản đồ cổ không có Hoàng Sa, Trường Sa

Trong bữa tối ngày 28/3, Thủ tướng Đức Angela Merkel đã tặng ông Tập Cận Bình một tấm bản đồ cổ của Trung Quốc, biên giới chỉ đến đảo Hải Nam. Tấm bản đồ bà Merkel tặng ông Tập Cận Bình được vẽ vào năm 1735 bởi họa sĩ bản đồ người Pháp Jean-Baptiste Bourguignon d'Anville và được in tại Đức.   Theo chú thích của các trang web chuyên về bản đồ cổ, tác phẩm được d'Anville vẽ dựa vào các cuộc khảo sát địa lý của những nhà truyền giáo Dòng Tên ở Trung Quốc. Nó được gọi là đại diện của 'tổng hợp kiến thức châu Âu về Trung Quốc trong thế kỷ 18". 'Trung Quốc chuẩn' với chủ yếu phần đại lục, Hải Nam và Đài Loan được vẽ bằng đường biên giới khác màu Trong tấm bản đồ, với chú thích bằng chữ Latin có nghĩa là 'Trung Quốc chuẩn' cho thấy chủ yếu là vùng dân cư người Hán, không có Tây Tạng, Tân Cương, Mông Cổ hay Mãn Châu. Biên giới phía Nam kéo dài đến sát đảo Hải Nam. Đài Loan và Hải Nam được vẽ bằng màu biến giới khác so với phần đại lục. Tất nhiên, Hoàng Sa và Trường Sa không thể xuất hiện trong tấm bản đồ 'Trung Quốc chuẩn' này. Theo Foreign Policy, bản đồ lịch sử là một chủ đề nhạy cảm ở Trung Quốc, các học sinh được dạy Tây Tạng, Tân Cương, Đài Loan và Điếu Ngư là một 'phần không thể tách rời của đại lục từ thời cổ đại'. Tuy nhiên, tấm bản đồ bà Merkel tặng ông Tập Cận Bình đã phủ nhận hoàn toàn điều đó. Tạp chí Foreign Policy cũng nhận xét rằng không có gì ngạc nhiên khi các phương tiện truyền thông chính thức của Trung Quốc không đánh giá cao món quà này. Thậm chí, Foreign Policy còn nói 'một tấm bản đồ khác' đã được thay thế khi xuất hiện trên truyền thông Trung Quốc khi nói về chuyến thăm châu Âu của Chủ tịch Tập Cận Bình. Tấm bản đồ được đưa lên truyền hình, theo Foreign Policy là thể hiện Trung Quốc ở thời kỳ 'đỉnh cao về lãnh thổ', bao gồm cả Tây Tạng, Tân Cương, Mông Cổ và nhiều vùng rộng lớn ở Siberia. Đây là tác phẩm của họa sĩ bản đồ người Anh John Dower, xuất bản năm 1844 tại London và chắc chắn không phải làm món quà bà Merkel tặng ông Tập, tạp chí Foreign Policy khẳng định. Tuy nhiên, 'sai sót' này không được giải thích hay thừa nhận trên các bản tin của truyền thông Trung Quốc. Tuy nhiên trên các mạng xã hội Trung Quốc lại có thông tin về cả hai bản đồ này. Với bản đồ d'Anville, cư dân mạng Trung Quốc giận dữ với món quà bà Merkel tặng, cho rằng đó là "món quà vụng về", hoặc "Đức chắc có động cơ thầm kín", hay đi xa hơn là cáo buộc bà Merkel muốn hợp pháp hóa các phong trào đòi độc lập của Tây Tạng, Tân Cương. Trong khi đó, bản đồ Dower lại được đón chào hơn, và có người còn tự hào về lãnh thổ cũng như quyền lực to lớn của đế quốc Trung Hoa trước đây. Một cư dân mạng gọi tấm bản đồ là một “cái tát” từ bà Merkel. “Chúng ta luôn nói những vùng đất đó là một phần của Trung Quốc từ thời cổ đại, thế nhưng bà Merkel lại nói rằng thậm chí tới thế kỉ 18 những khu vực đó vẫn không thuộc về Trung Quốc” – người này chỉ trích. Một số ý kiến cho rằng món quà của bà Merkel rất ý nghĩa trong bối cảnh vấn đề khủng hoảng ở Ukraine đang nóng và tấm bản đồ chính là ngụ ý của Thủ tướng Đức nhằm nhắc nhở Trung Quốc về những vết thương trong quá khứ sau các cuộc bành trướng trước đây. Tuy nhiên cũng cho ý kiến cho rằng không nên quá nhạy cảm về tấm bán đồ từ thế kỷ 18 của d’Anville và coi đó là thông điệp về Tây Tạng hoặc Tân Cương. Tờ Time bình luận rằng có lẽ bản đồ không phải là một món quà hoàn hảo cho các vị nguyên thủ quốc gia. Linh San (Theo Time)
......

Việt Nam, một thời để nhớ

Về buổi nói chuyện của ký giả Uwe Siemon-Netto   Ngày 22 tháng Ba năm 2014 vừa qua thành phố Witten tại tiểu bang Nordrhein-Westfalen thêm một lần nữa được hân hạnh đón tiếp đồng hương Việt Nam từ khắp các miền của nước Đức trong chương trình „Việt Nam, một thời để nhớ“ do nhóm trẻ đứng ra thành lập Hội Người Việt tỵ nạn cộng sản tại vùng Ruhrgebiet (Hội NVTNCS Ruhrgebiet) tổ chức. Đây cũng là lần tổ chức đầu tiên của Hội NVTNCS Ruhrgebiet và cũng là buổi sinh hoạt ra mắt với những người thuộc thế hệ trẻ. Còn nhớ, vào năm 2007 khi cô nữ sinh Vũ Duy Yến-Ngân được vinh dự thắng giải Hoa Hậu Áo Dài đã làm việc từ thiện bằng cách đứng ra tổ chức buổi Hội Xuân Tết cũng tại Witten để gây quỹ cho Cộng đồng NVTNCS tại Đức quốc trong kế hoạch dựng Tượng Đài Thuyền Nhân tại Troisdorf. Số người tham dự hưởng ứng đông đảo với ngót một ngàn người đã tạo được sự đóng góp cho Ban Tổ chức Tượng Đài Thuyền nhân một ngân khoản đáng kể. Lần này qua sự giới thiệu đặc biệt của Bs. Trần văn Tích, Chủ tịch Liên Hội NVTNCS tại Đức nên nhóm trẻ Ban Chấp Hành (BCH) của Hội Ruhrgebiet đã thực hiện buổi ra mắt Hội với chương trình văn nghệ hướng về quê hương thân yêu với phần nói chuyện thân mật với Dr. Uwe Siemon-Netto về đề tài: „Cuộc chiến tranh Việt nam, bên lừa đảo đã chiến thắng“   Buổi tổ chức đã thành công mỹ mãn và tốt đẹp với số người tham dự ngót 400 đã vượt quá dự trù của BCH Hội NVTNCS Ruhrgebiet vì số ghế trong hội trường không thể đáp ứng sự tham gia đông đảo của bà con Việt Nam luôn luôn thiết tha với mệnh nước. Nhưng sự thành công nổi bật nhất và đáng giá nhất cho BCH Hội NVTNCS Ruhrgebiet nói riêng và cho Cộng đồng người Việt Nam tỵ nạn cộng sản trên toàn thế giới nói chung, đó là giới báo chí truyền thông Đức sau khi đến tham dự buổi tổ chức và nghe Dr. Siemon-Netto thuyết trình đã thông tin và ghi nhận về những sự loan tải thiều trung thục về cuộc chiến tranh Việt Nam đã mang lại hậu quả đau thương cho toàn thể dân tộc Việt Nam sau khi phe cộng sản với những lừa đảo của họ đã đạt chiến thắng quân sự tại miền nam Việt Nam vào tháng tư năm 1975, làm sụp đổ nước Việt Nam Cộng Hòa đã được hầu hết các quốc gia trên thế giới công nhận và thiết lập quan hệ ngoại giao.. Chương trình bắt đầu với giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng mang tính cách cương nghị của cô bạn trẻ Vũ Duy Yến Ngân trong BCH Hội NVTNCS Ruhrgebiet đã mời quan khách đứng lên để cử hành nghi thức chào cờ Đức, chào cờ Việt nam Cộng Hòa và phút mặc niệm. Tiếng sáo của một cô bạn trẻ thổi bài mặc niệm đã mang đến cho quan khách những nỗi ngậm ngùi, bi tráng. Tiếp theo đó là diễn văn khai mạc do hai anh bạn trẻ Vũ Duy Minh-Khoa và Nguyễn Trần Xuân Phong cũng thuộc ban Chấp hành của Hội Ruhrgebiet với nội dung nói lên tinh thần hăng say của tuổi trẻ Việt Nam yêu đất nước, thương đồng bào, xót xa cho số phận của một dân tộc với quá khứ anh hùng, đã phải lìa bỏ xứ sở ra đi. Đó cũng là những ưu tư, thao thức của nhiều thế hệ, đặc biệt là thề hệ trẻ, sinh trưởng và lớn lên tại hải ngoại, nhưng muốn tìm hiểu cội nguồn, tìm đến những nguyên nhân sâu xa của cuộc chiến tranh mà ông cha đã đổ máu xương để cố công bảo vệ phần đất tư do, nhưng kết cuộc đã bị phe lừa đảo chiến thắng. Dr. Uwe Siemon-Netto đã đến đây để nói chuyện, để trình bày, trả lời những câu hỏi, thắc mắc của cử tọa bao gồm nhiều thế hệ như trong tờ báo Ruhr-Nachrichten trong vùng Ruhrgebiet của nước Đức đã tường trình. Diễn giả hay thuyết trình viên Siemon-Netto đã cố gắng giải tỏa những nỗi khắc khoải của người dân Việt bằng hết khả năng của mình. Hẳn nhiên là vẫn còn rất nhiều những câu hỏi chưa được nêu lên và dĩ nhiên là cũng có nhiều phần trả lời bị tồn đọng vì thời gian có giới hạn. Ngày hôm ấy trời đã để rơi vài giọt lệ xót thương cho người dân Việt như lời một bài hát của Lê Minh Bằng:   „Thượng đế hỡi có thấu cho Việt Nam này, vì sóng gió trôi dạt lâu dài…   Thượng đế hỡi hãy lắng nghe người dân hiền, vì đất nước đang còn ưu phiền,   để tiếng khóc đi vào đêm trường, triền miên…“ Cử tọa đặt câu hỏi với ông Siemon-Netto Khi Dr. Uwe Siemon-Netto đứng lên từ giã, tạm biệt mọi người thì cũng là lúc tạo ra những hình ảnh xúc động, còn mãi trong tâm trí của những người đến tham dự. Mọi ngươi đổ tràn về chỗ ông ta đứng, mạc dù lúc đó ông ta phải trả lời báo chí và truyền thanh truyền hình Đức. Người Việt Nam đã nắm chặt tay ông, chụp hình lưu niệm như chưa muốn rời xa ông.   BS Trần văn Tích đã thốt lên: Buổi tổ chức đã thành công quá tốt đẹp. Nhà báo Lý Trung Tín của Tạp Chí Dân Văn có trụ sở tại Bochum đã khen ngợi: Các cháu của thế hệ trẻ đã tổ chức quá hay và thành công lớn trong buổi nói chuyện ngày hôm nay, ông Siemon-Netto thật đúng là một phóng viên trung thực. Được biết nhà báo Lý Trung Tín đã nêu lên những thắc mắc trong buổi nói chuyện với ông Uwe Siemon-Netto và đã được trả lời thỏa đáng. Tham dự ngày Việt Nam, một thời để nhớ còn có rất nhiều nhân vật thuộc hàng tầm cỡ VIP như ông Paul Wood thuộc ban chấp hành (BCH) của đảng Grünen Witten, ông Đinh Kim Tân, Giám Đốc Đài Việt Nam hải ngoại Âu châu đến từ Hamburg xa xôi, ông Nguyễn Văn Sách là trưởng Khối tinh thần Ngô Đình Diệm tại Đức thuộc vùng Borken, nơi nổi tiếng về mỏ than của Đức, ông Nguyễn Văn Rị là Hội trưởng Hội NNVTNCS tại Möchengladbach, , KS Phạm Công Hoàng là chủ tịch Tổ chức SHNVN tại CHLB Đức, Hamburg, ông Nguyễn Hữu Dõng là Trung Tâm trưởng của Tập thể cựu chiến sĩ VNCH Âu Châu Bà DS Lê Nhất Hiền và bà Phạm thị Bích Thủy trong BCH Hội Văn Hóa Phụ Nữ FFM , O&B Vũ Xuân Trung, Witten, Cộng đoàn trưởng CĐCG Hagen-Witten ÔB Lê Thanh Dương trong BCH CĐCG Bergkamen, ÔB Nguyễn Xuân Lộc, Iserlohn trong Ban Chấp Hành Liên đoàn CGVN tại Đức, ÔB Lê Trung Ưng, ông KHG Trần Thanh Hải, Dortmund, trong tổ chức Chính phủ Việt nam tự do, phái đoàn của ông Liêu Tuấn Tú Hội trưởng Hội NVTNCS tại Köln, bà Nguyễn Thị Niệm chủ tịch Hội Phụ Nữ tự do vùng Ruhrgebiet, ÔB VS Nhàn, Darmstadt chủ tịch Vovinam Việt Võ Đạo với ban văn vũ Điểm Sáng. Ngoài ra ban tổ chức cũng ghi nhận sự hiện diện của ÔB Nguyễn Văn Sĩ, nguyên chủ tịch LĐCGVN tại Đức, Bielefeld,  bà NS Lê Ngọc Túy Hương (HNSGL),  ÔB Tạ Chí Thiện, ông Vương Trịnh Tòng trong Việt Nam Quốc Dân Đảng, ÔB Nguyễn Hữu Nghĩa, Mainz cùng ông bà Phạm Văn Hòa trong Hội cựu học sinh Petrus Ký tại Đức, ông bà ĐS Long Frankfurt am Main, ÔB Vũ Quốc Dụng trong tổ chức Nhân Quyền tại Đức, ÔB BS Bùi Văn Nghiệm thuộc Cộng đồng NVTNCS Möers ÔB NS Nguyễn Văn Ngọc Oberhausen, ông Nguyễn Thanh Văn và ông Trần Văn Các của đảng Việt Tân. Ông Nguyễn Tấn Năng giáo xứ Düsseldorf, KS Nguyễn Ngọc Trinh trong UBYT PT tự do dân chủ và nhân quyền tại München, nhà báo Phù Vân Nguyễn Hòa thuộc tòa soạn báo Viên Giác dù không đến tham dự được cũng gọi điện thoại chúc cho buổi tổ chức thành công. Đặc biệt NS Ve Sầu từ München đã trình diễn nhiều ca khúc đấu tranh hướng về quê hương thân yêu và đã mở đầu phần đóng góp văn nghệ với ca khúc Wer bist Du? là một bài hát nói về tâm trạng của giới trẻ Việt Nam dưới chế độ công sản hèn với giặc, ác với dân, tiếng hát của nữ danh ca Kim Loan đã góp mặt trong phần 1 của chương trình với nhạc phẩm Đêm Đông của NS Nguyễn Văn Thương mang tâm sự của người lữ thứ những ngày đông giá cô đơn và sau đó trong phần 2 của chương trình với bài ca nổi tiếng tại Việt Nam trước khi cô xuất ngoại đầu thập niên 70 là bài Căn Nhà Ngoại Ô của NS Anh Bằng kể về con người Việt nam thời chiến chinh, mùa ly loạn, tiếp đến là trường ca Hòn Vọng Phu của NS Lê Thương nói về câu chuyện nàng Tô Thị bế con chờ chồng hóa thành đá. Được biết nữ danh ca Kim Loan đã cho phát hành nhiều Album CD và DVD với nhiều ca khúc chở đầy tình tự của dân tộc và cũng đực bày bán trong ngày. Các màn trình diễn của ban văn vũ Điểm Sáng từ Darmstadt đã tạo không khí sôi động cho hội trường với các em văn vũ song toàn, vì ngoài múa và võ các em còn hát và đọc thơ quê hương nữa. Chương trình tiếp nối với các tiết mục hợp ca „Thề không Phản Bội Quê Hương“, „Chiến Sĩ Vô Danh“ hòa cùng sự trình tấu đàn dương cầm của bạn trẻ Hà Tôn. Tiếng hát tuyệt vời của ca sĩ Giao Duyên đến từ Nam Đức cao vút như hát Opera được nhiệt liệt tán thưởng, các giọng ca mê ly của ca sĩ Bích Phượng, ngọt ngào như mía lùi của ca sĩ Minh Yến của khu vực Frankfurt bên dòng sông Main cũng như diễn xuất mơ mộng, êm ái của ca sĩ Hồng Thủy từ Odenwald đã tạo dư âm thoải mái cho quan khách sau khi ra về. Phần đấu giá những bức tranh của họa sĩ lừng danh Anh Lập đã mang đến cho BCH một sự đóng góp cho các chi phí cho buổi tổ chức. Người trúng trong cuộc đấu giá là BS Bùi Văn Nghiệm đến từ thành phố Möers. Màn xổ số Tombola với rất nhiều lô khuyến khích, lô an ủi ngoài các lô chính thức đã tạo niềm vui cho cả ban tổ chức lẫn người tham dự vì hầu hết ai mua vé số đều có giải thưởng do sáng kiến của quý bà, quý cô trong Hội. Ông Nguyễn Văn Rị là chủ tịch Hội NVTNCS tại Mönchengladbach đã phát biểu tán dương buổi tổ chức ngày 22.3.2014 rằng đây là một buổi tổ chức thật thành công vô cùng và tuyệt vời của các bạn trẻ trong BCH Hội NVTNCS Ruhrgebiet. KS Phạm Công Hoàng của Tổ chức sinh hoạt của NVN tại Đức cũng nhìn nhận sự thành công của các bạn trẻ trong Hội NVTNCS Ruhrgebiet. DS Lý Huỳnh bà, Gelsenkirchen ngợi khen thành quả của BCH với câu tre già măng mọc. Ông Nguyễn Thanh Văn thuộc đảng Việt Tân trong khi trả lời ông Vũ Duy Toại của Liên Minh Công Hòa Việt Nam về sự thành công của thế hệ trẻ Việt nam tại hải ngoại qua buổi tổ chức „Việt Nam, một thời để nhớ“ đã đề cập đến tầm vóc quan trọng đối với việc soi sáng ý nghĩa của tự do, dân chủ và nhân quyền cho giới trẻ tại Việt Nam để họ càng ngày càng có thêm nghị lực dấn thân cho đất nước. Gió về đêm thật là mát mẻ đối với những người không chịu được cái nóng bức oi ả lúc trời vào xuân, nhưng điều đáng lưu ý là sự mát mẻ của Witten ngày 22 tháng ba của chương trình Việt nam, một thời để nhớ sẽ mãi mãi trở thành niềm vui tươi ấm áp trong tâm hồn của quan khách tham dự khi hướng về Việt Nam, quê hương dấu yêu ngàn đời. Xin tặng các bạn trẻ bài thơ sau đây như biểu tượng về niềm tin và nét kiêu hùng trong sự kết nối những bàn tay thế hệ trẻ trong và ngoài nước đang chung sức xây dựng giang sơn dưới bóng cờ vàng: Hãy thắp lên ngọn lửa hồng Như dòng máu nóng bỏng, nồng nàn Đang tuôn chảy không ngừng Trong tim anh, trong tim em Trong tim của tất cả đồng bào Tám mươi tám triệu người Trên quê hương yêu dấu Hãy kết nối những bàn tay Từng bàn tay quyện lấy nhau Trải dài qua các miền đấtt nước Để tìm thấy trong nhau Những hơi thở dịu dàng Của tình nghĩa quê hương Của tình người xứ Việt Luôn ngẩng cao đầu hô lớn Tự do, dân chủ, nhân quyền. Hoàng Quân Tháng Ba, 2014  
......

Ông Lý Thái Hùng trả lời về các cáo buộc đối với đảng Việt Tân

http://www.radiochantroimoi.com/wp-content/uploads/2014/03/20140330-ctm-... Trong thời gian qua, Đài Radio Chân Trời Mới có nhận được một số thư của quý thính giả gửi về Đài chia sẻ một số tâm tình, ý kiến về công cuộc chung, cũng như có những thắc mắc về các tổ chức chính trị đang mưu tìm tự do, dân chủ cho Việt Nam. Chúng tôi đã chuyển các thắc mắc này và sẽ lần lượt phỏng vấn để các tổ chức đó có thể trả lời cùng quý thính giả. Hôm nay, chúng tôi xin mời quí thính giả theo dõi phần trả lời của đảng Việt Tân. Trong số thư từ gởi về đài, có một vài thính giả nêu thắc mắc về những tin đồn cáo buộc đảng Việt Tân là cánh tay nối dài của Việt cộng, Việt Tân nhận công trạng của người khác, hay ngay cả cáo buộc lãnh đạo Việt Tân thí quân lấy tiếng, hay chỉ điểm cho an ninh cộng sản Việt Nam. Tuy đảng Việt Tân đã nhiều lần lên tiếng trình bày về những vấn đề này trong thời gian qua, nhưng để trả lời trực tiếp các thắc mắc của các thính giả của đài, ông Lý Thái Hùng, Tổng Bí Thư Đảng Việt Tân sẽ lên tiếng trong chương trình hôm nay:   Thanh Thảo: Trước hết ông nhận định ra sao về hiện tượng CSVN liên tục dán nhãn Việt Tân là tổ chức khủng bố, cũng như tổ chức phản động nhằm lật đổ chế độ; rồi cùng lúc lại có những luận điệu cáo buộc rằng Việt Tân là cánh tay nối dài của CSVN. Có người phân tích rằng cả 2 vu cáo đó đều phát xuất từ một nguồn là công an – an ninh CSVN. Ông lý giải thế nào? Lý Thái Hùng: Thưa chị, chúng tôi có một số nguồn kiểm chứng nên có thể nói chắc rằng công an CSVN, hay nói đúng hơn là nhà cầm quyền CSVN, chính là kẻ tung ra hai luận điệu mâu thuẫn đó. Họ cố dùng thủ thuật này trong cả 3 môi trường: với bà con trong nước, với các cộng đồng người Việt tại hải ngoại và với chính giới ngoại quốc. Chủ đích duy nhất là nhằm cố gắng cô lập đảng Việt Tân.   Tôi xin trình bày về từng môi trường này như sau: Trước hết, đối với môi trường chính giới và các tổ chức quốc tế. Có thể nói đây là nơi mà nhà cầm quyền CSVN thất bại hoàn toàn trong thủ thuật cố gắng dán nhãn Việt Tân là khủng bố.  Vì các cáo buộc này đã tác dụng ngược khi chính phủ các nước đòi trưng ra bằng chứng nhiều lần nhưng Hà Nội không thể cung cấp bất kỳ bằng chứng nào. Việc công an cố ngụy tạo chứng cớ bằng cách lén nhét 1 khẩu súng lục và 13 viên đạn vào hành lý của 2 kiều bào hoàn toàn vô can rồi vu khống cho Việt Tân vào năm 2007 đã xóa sạch uy tín của họ trong mọi vu cáo sau đó.  Đảng Việt Tân hiện vẫn tiếp tục hoạt động công khai và đang hợp tác với chính giới nhiều nước trong các lãnh vực dân chủ, nhân quyền, và chủ quyền của Việt Nam. Kế đến là môi trường Việt Nam, giới lãnh đạo CSVN nhắm vào 2 mặt cùng lúc. Đối với quảng đại quần chúng nói chung, họ cố dán nhãn Việt Tân là khủng bố, rồi sau đó một thời gian là phản động. Dĩ nhiên họ chẳng có thể đưa ra bất cứ bằng chứng nào cả nhưng vì độc quyền nắm giữ truyền thông nên họ cứ “nói lấy được”. Mục tiêu của họ là để hù dọa người dân rằng Việt Tân là tổ chức nguy hiểm cần phải tránh xa vì liên hệ hay hợp tác với Việt Tân đương nhiên đồng nghĩa với phạm pháp và sẽ bị trừng trị nặng nề. Tôi nghĩ rằng sự hù dọa này còn nhằm che dấu một sự thật khác là chính lãnh đạo Hà Nội cũng đang rất sợ sự lan tỏa của phương pháp Đấu Tranh Bất Bạo Động mà đảng Việt Tân đã nỗ lực quảng bá và hợp tác với nhiều đồng bào tiến hành những hình thái đấu tranh này. Trong khi đó, đối với những nhà hoạt động cho dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam, thì nhà cầm quyền CSVN lại dùng thủ thuật: lúc thì tung tin “Việt Tân do Trung Quốc dựng lên để phá hoại đảng và nhà nước Việt Nam”, lúc thì tung tin “Việt Tân hợp tác với Việt Cộng để tính chuyện chia ghế”, lúc thì tung tin “Việt Tân do Việt Cộng dựng lên để lưới các nhà dân chủ”, v.v… Dĩ nhiên, mục tiêu cũng lại chỉ để hù dọa từ một góc cạnh khác để cô lập đảng Việt Tân. Tất cả những thủ thuật này theo tôi đã biểu hiện sự cùng quẫn, bí lối của Hà Nội nên thử đủ cách nhằm tấn công đảng Việt Tân. Nhưng rất tiếc cũng có một số đồng bào chúng ta bị ảnh hưởng và hoang mang ít nhiều. Chúng tôi rất mong những vị nào có thắc mắc về đảng Việt Tân xin tìm hiểu về quá trình thành lập và hoạt động của đảng Việt Tân suốt hơn 30 năm qua; hoặc xin đặt câu hỏi trực tiếp với đảng Việt Tân để chúng tôi có thể trình bày ngọn ngành những nỗ lực của Việt Tân để tháo gỡ gông xiềng độc tài, đặt nền dân chủ và tạo điều kiện canh tân đất nước chúng ta. Sau cùng, đối với môi trường hải ngoại, công an vừa sử dụng những kẻ họ mua chuộc vừa tận dụng những mối hiềm khích sẵn có trong cộng đồng hải ngoại để tạo tối đa chia rẽ. Và cách tạo chia rẽ hiệu quả nhất là gắn cho tổ chức này, cá nhân kia cái nhãn mà đồng bào chúng ta ghét nhất tại hải ngoại, đó là cái nhãn Việt Cộng.   Đảng Việt Tân là một trong những đích nhắm lớn của họ. Quá nhiều các vu khống hoàn toàn dựng đứng rồi lại được dùng để chứng minh các vu khống kế tiếp.   Chúng tôi rất tiếc và cũng rất buồn là vẫn có một số đồng bào chúng ta bị ảnh hưởng bởi các vu cáo hoàn toàn vô căn cứ và xuyên tạc rất trâng tráo này. Nhưng cùng lúc, chúng tôi tin tưởng với thời gian và các nỗ lực trình bày, giải thích của anh chị em Việt Tân, đặc biệt là qua các hợp tác làm việc cụ thể với nhau, các hiểu lầm sẽ được sáng tỏ dần. Và một khi chúng ta cùng nhận ra đó là các đòn phép của Việt Cộng thì từ đó trở đi các đòn phép này hoàn toàn trở nên vô dụng. Nói tóm lại, tôi tin là những cáo buộc “Việt Tân là khủng bố” hay “Việt Tân là cánh tay nối dài của Việt cộng” đều chỉ có tác dụng ngắn hạn cho những kẻ tung ra các đòn phép đó. Những người thực tâm muốn đổi thay đất nước sẽ vượt qua được và phải vượt qua được giao động lúc ban đầu để không rơi vào cạm bẫy lung lạc của CSVN. Và tôi cũng nghĩ rằng cách giải tỏa hay nhất vẫn là chứng minh bằng những hành động đấu tranh quyết liệt của chúng tôi. Thanh Thảo: Lại có luận điệu cho rằng VT có ý hướng tốt nhưng đã bị an ninh CSVN xâm nhập nên những chương trình hoạt động của VT đều đã bị công an biết. Do đó ai dính với Việt Tân đều sẽ bị bắt. Ông giải thích thế nào? Lý Thái Hùng: Đây cũng là loại suy đoán để tạo hoang mang mà không cần chứng cớ cụ thể. Nó có thể  làm cho những ai tha thiết muốn tham gia hay hợp tác với đảng Việt Tân sẽ khựng lại vì sợ rằng bị công an nằm vùng trong Việt Tân bắt giữ hay làm hại. Ở mức nhẹ nhất thì loại suy đoán này cũng hàm ý Việt Tân hoạt động không nghiêm túc, không bảo vệ được thành viên cũng như những người cộng tác để cho công an có thể theo dõi bắt giữ. Cùng lúc, loại luận điệu này cũng tạo ấn tượng CSVN ba đầu sáu tay, có tình báo bên trong Việt Tân và nắm vững đường đi nước bước của Việt Tân. Nhưng nếu chỉ nhìn sâu hơn một chút, chúng ta đã có thể thấy ngay mâu thuẫn lớn của luận điệu đó. Nếu CSVN đã lọt vào đến tận bộ phận hoạch định các kế hoạch, các chương trình hoạt động của Việt Tân thì cách giải quyết nhanh gọn nhất của họ phải là phá tan tổ chức này từ lâu. Có như vậy thì lãnh đạo CSVN khỏi mất rất nhiều công sức, tiền bạc đối phó với sự lan tràn của kiến thức đấu tranh bất bạo động mà Việt Tân liên tục quảng bá bằng nhiều dạng thức trong nhiều năm qua. Đồng thời, CSVN cũng khỏi mất mặt,  mất uy tín trầm trọng tại các diễn đàn quốc tế mà Việt Tân nỗ lực vận động để vạch trần sự thật tại Việt Nam. Gần đây nhất là cuộc điều trần UPR tại Genève vào tháng 2 năm 2014 vân, vân… Nói cách khác, chính sự hiện diện và tiếp tục đấu tranh trên nhiều lãnh vực của đảng Việt Tân trong hơn 30 năm qua là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy Việt Cộng không xâm nhập được vào các bộ phận trọng yếu của đảng Việt Tân. Cùng lúc đó, chúng tôi hiểu rất rõ mức độ thâm hiểm và sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn của lãnh đạo lẫn công an CSVN, nên đảng Việt Tân luôn luôn quan tâm đến việc tổ chức chặt chẽ và thận trọng trong việc kết nạp thành viên. Các biện pháp phân cấp thông tin, đặc biệt liên quan đến nhân sự và kế hoạch, luôn được áp dụng chặt chẽ ở mọi cấp.   Tuy nhiên, đảng Việt Tân cũng không quá thận trọng đến độ tê liệt hay không còn hiệu quả. Dù có chuẩn bị kỹ lưỡng cách mấy thì vẫn có những sự việc xảy ra ngoài dự liệu và có những thành viên đảng Việt Tân bị sa cơ. Nhưng các đảng viên Việt Tân ý thức được cái giá phải trả vì tương lai đất nước và vẫn tình nguyện nhận lãnh công tác. Ấn tượng công an CSVN ba đầu sáu tay cũng là ấn tượng sai. Không riêng gì Việt Tân mà nhiều nhà hoạt động trong nước cũng đã thấy rất nhiều lỗ hổng trong hệ thống này mà chúng ta có thể khai dụng, kể cả khai dụng các nhân sự. Hiển nhiên, đối với những công tác thành công, chúng ta không thể công bố. Lý do đơn giản là để có thể làm tiếp được nữa. Chỉ những lần rất hạn hữu bị sa cơ thì công luận mới biết mà thôi.Tôi tin là khi đất nước đã thoát khỏi nạn độc tài CSVN thì chúng ta sẽ thấy toàn bộ bức tranh. Thanh Thảo: Thưa ông, cũng còn một luận điệu nữa khi nhận định về số người bị bắt và bị cầm tù vì liên hệ ít nhiều đến Việt Tân trong thời gian qua, đó là do lãnh đạo Việt Tân đã chủ ý thí quân để lấy tiếng. Ông nghĩ sao về luận điệu này? Lý Thái Hùng: Trong các vu khống, có lẽ loại vu khống này làm nhiều anh chị em chúng tôi thấy buồn  nhất. Như tôi có trình bày bên trên, đấu tranh trong môi trường đàn áp dã man của chế độ độc tài cộng sản, các đảng viên Việt Tân đều ý thức là có thể gặp khó khăn và chấp nhận tù tội. Chúng tôi coi đây là những hy sinh phải chấp nhận trên con đường đấu tranh phục vụ tổ quốc, như bao thế hệ cha anh trong những giai đoạn đen tối của đất nước. Khi một đảng viên Việt Tân gặp khó khăn đối với công an hay bị bắt là điều thiệt thòi lớn, không chỉ riêng cho đảng Việt Tân, mà cho công cuộc chung. Do đó cái gọi là ‘thí quân để lấy tiếng” là điều không có trong văn hóa hoạt động của đảng Việt Tân. Ngược lại, các đảng viên Việt Tân sinh hoạt và đấu tranh trong tình thương yêu gắn bó giữa những người cùng chung lý tưởng mưu cầu hạnh phúc cho dân tộc, và với chủ trương nhân bản, hai chữ “thí quân” chưa bao giờ xuất hiện trong đại gia đình Việt Tân.   Hơn thế nữa, ngay từ ngày đầu thành lập và với vị chủ tịch đảng đầu tiên là chiến hữu Hoàng Cơ Minh, đảng Việt Tân đã duy trì truyền thống: Lãnh đạo đi đầu. Lãnh đạo đi trước trong những công tác khó khăn, nguy hiểm. Và tôi có thể nói là thành phần lãnh đạo đảng Việt Tân hiện nay đang tiếp tục thực thi truyền thống đó nên càng không thể có chuyện “thí quân” được. Trong các trường hợp bị sa cơ trong thời gian qua, có trường hợp là đảng viên Việt Tân, có trường hợp chỉ là những đồng bào tham gia hay hợp tác với Việt Tân trong một sinh hoạt nhân quyền nào đó, nhưng CSVN cố tình cột chung tất cả là đảng viên Việt Tân để tạo các ấn tượng như đã nói ở trên. Trong một vài trường hợp hạn hữu, đảng Việt Tân buộc phải công khai hóa thân thế một vài đảng viên bị sa cơ để bảo đảm an toàn và để có thể vận động cho các anh chị em này. Đây là những quyết định không dễ chút nào cả. Mỗi quyết định này phải dựa trên 3 yếu tố. Thứ nhất là ý nguyện của chính người chiến hữu này trước khi nhận công tác; thứ nhì là ước nguyện của gia đình; và thứ ba là đặc tính của từng sự việc.   Tóm lại, đối với chúng tôi, mỗi anh chị em đảng viên hay cộng tác viên là một phần vốn quí của dân tộc nói chung và của đảng Việt Tân nói riêng. Chúng tôi sống chết có nhau và không bao giờ bỏ nhau trong lúc hoạn nạn. Thanh Thảo: Riêng đối với các cộng đồng người Việt tại hải ngoại, có cáo buộc là Việt Tân đứng đàng sau mọi sự kiện, mọi biến cố như một kẻ giật dây để lũng đoạn cộng đồng, lũng đoạn các sinh hoạt đấu tranh. Có đúng như vậy không thưa ông?   Lý Thái Hùng: Thưa đảng Việt Tân dồn phần lớn hoạt động tại Việt Nam, nhưng cũng có một số sinh hoạt tại nước ngoài. Tại hải ngoại, một cách khách quan thì Việt Tân chỉ là một thành viên trong rất nhiều đoàn thể, đảng phái của cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Trong vai trò thành viên đó, chúng tôi tham gia, góp sức cũng như hỗ trợ những công tác, sinh hoạt của cộng đồng một cách bình đẳng với các đoàn thể, tổ chức, đảng phái khác. Và tại môi trường hải ngoại, mọi sinh hoạt cộng đồng đều theo nguyên tắc dân chủ, công khai và tự nguyện. Hơn nữa, các ban chấp hành cộng đồng thường là một tập hợp của một số cá nhân thiện chí giữ vai trò đại diện để điều hướng và phục vụ cộng đồng trong một giai đoạn nhất định nên vì thế rất cần sự tiếp tay hỗ trợ từ những đoàn thể, đảng phái khác nhau trong mọi sinh hoạt. Có như vậy thì Cộng đồng mới huy động được nhiều người tham gia và duy trì tinh thần đoàn kết hầu ngăn chận mọi sự xâm nhập, phân hóa của CSVN. Đó là lý do duy nhất mà đảng Việt Tân tham gia vào các sinh hoạt cộng đồng, đặc biệt là các sinh hoạt đấu tranh. Tôi nghĩ chúng ta cần đặc biệt đề phòng đối với luận điệu cáo buộc “Việt Tân giật dây, lũng đoạn cộng đồng”. Ngoài khía cạnh tấn công Việt Tân nó còn là thủ thuật khích tướng khá quỉ quyệt để tạo chia rẽ. Vì chỉ khi coi thường những nhân tố trong các tổ chức khác là kém cỏi thì mới đặt vấn đề bị giựt dây, bị lũng đoạn.   Đảng Việt Tân quan niệm rằng sự tương kính, hoạt động bình đẳng và hợp tác giữa các đoàn thể, đảng phái trong cộng đồng hiện nay vô cùng quan trọng. Nó không chỉ tạo sức mạnh để hỗ trợ cho công cuộc đấu tranh tại quốc nội mà còn không cho CSVN và kẻ xấu khai thác gây phân hóa cộng đồng chúng ta.   Thanh Thảo: Sau cùng, một điểm phụ từ câu hỏi vừa rồi, là cũng có cáo buộc rằng đảng VT hay đảng viên VT, thường nhận vơ công trạng của các hội đoàn khác. Dùng tiếng thông dụng là “chôm credit”. Ông trả lời thế nào về cáo buộc này?   Lý Thái Hùng: Trước hết nếu nhìn vào tình trạng đen tối của đất nước ngày nay và nhìn vào con đường còn rất dài trước mặt thì chúng ta rất dễ thấy những cái gọi là thành quả, công trạng hay credit hiện giờ nó nhỏ bé và tầm thường tới mức nào. Hơn thế nữa, chúng ta, đặc biệt là đảng Việt Tân, giành giật các công trạng đó để làm gì? Hay hỏi ngược lại, có được các công trạng đó bỏ túi thì Việt Tân được cái gì? Nếu có các công trạng đó mà đất nước chúng ta vẫn cùng khổ, dân tộc chúng ta vẫn bị làm nhục trên khắp thế giới và ngay trên đất nước Việt Nam thì kẻ đang tự đắc về các công trạng đó là loại người gì? Trả lời câu hỏi đó, theo tôi nghĩ chúng ta đặt sự việc đúng tầm vóc của nó thôi.   Một điểm quan trọng mà có lẽ chúng ta cần nhắc nhau. Đó là tác động chia rẽ mà thủ thuật này mang lại cho những kẻ không muốn thấy chúng ta đoàn kết. Một thí dụ cụ thể như vụ cáo buộc rằng đảng Việt Tân đã nhận vơ tổ chức Tuổi Trẻ Yêu Nước (TTYN) – một nhóm đấu tranh cho nhạc sĩ Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình – là của Việt Tân. Vu cáo này vừa khiến cho thành viên của TTYN bất mãn Việt Tân, vừa khiến Việt Tân phải bỏ công sức ra thanh minh, vừa tạo các nghi ngại từ những nhóm tương tự, và quan trọng hơn cả là làm mất nhiều động lượng đấu tranh cho 2 anh Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình. Như vậy chúng ta thấy là chỉ có lãnh đạo và công an CSVN hưởng lợi. Trong khi đó đảng Việt Tân không hề có tuyên bố, văn bản, hay ám chỉ gì về tổ chức TTYN. Chúng tôi coi tổ chức TTYN hay những đoàn thể đang đấu tranh khác là những tổ chức có cùng mục tiêu đấu tranh và sẵn sàng hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau. Trong thời đại Internet này, những kẻ xấu có thể tung tin xấu, tin giật gân, tin ngụy tạo mà vẫn giấu kín được tông tích, chúng ta rất cần kiểm chứng mọi loại tin tức. Cách kiểm chứng đơn giản nhất là hỏi ngay những người hay tổ chức liên hệ. Đảng Việt Tân chúng tôi mong mỏi và sẵn sàng đón nhận các thắc mắc từ đồng bào và sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi. Không có loại câu hỏi nào là quá “đụng chạm” hay quá “nhạy cảm” cả. Nói tóm lại, chúng tôi quan niệm rằng sự tham gia đấu tranh của đảng Việt Tân là để góp phần cùng với các đoàn thể, đảng phái khác mau chóng chấm dứt độc tài Cộng sản để canh tân đất nước. Cho đến ngày đó chúng ta chẳng có gì đáng để giành giật công trạng cả, mà chỉ có một trách nhiệm là duy trì đoàn kết để có sức mạnh tổng hợp của cả dân tộc, vượt qua mọi chướng ngại để đi đến đích.   Thanh Thảo: Xin cảm ơn ông Lý Thái Hùng đã trả lời những thắc mắc này của một vài thính giả của Radio Chân Trời Mới. Nguồn: radiochantroimoi.com _____________________ Quý vị cũng có thể theo dõi phần phỏng vấn ông Lý Thái Hùng của đài truyền hình SBTN vào tháng 9 năm 2013. http://www.youtube.com/watch?v=X8xVQZrG_n8 Có nhiều quý vị thương quý và tin tưởng VT sẽ nói là không cần phải có những bài chia sẻ như vậy, nhưng ở ngoài đời và trên mạng ảo, những đánh phá vẫn tiếp tục, dai dẳng, không dứt. Dù “cây ngay không sợ chết đứng”, hữu xạ tự nhiên hương” nhưng thời đại bùng nổ thông tin này vẫn có những hiện tượng mà chúng ta gọi là “bà mẹ Tăng Sâm”, Câu chuyện nói lên rằng nếu cứ tiếp tục nhồi nhét mãi một điều, dù nói láo đến đâu, vào đầu người ta, cũng làm cho ngay cả người mẹ biết con mình tốt lành, đạo đức như bà mẹ của Thầy Tăng Sâm mà cuối cùng cũng bị lung lay, giao động; do đó vẫn phải lên tiếng để rộng đường dư luận. Đính kèm là một phản hồi của một bạn trong nước thuộc nhóm TTYN Cuong Nguyen ·                                 Tôi là 1 trong những thành viên của nhóm TTYN , xin cám ơn ad và xin cám ơn Việt Tân đã lên tiếng xóa bỏ sự nghi ngờ . Chúng tôi là những người sinh ra và lớn lên ở Việt Nam cho nên không có nhiều thông tin đa chiều từ bên ngoài . Sự thù hận và hiềm khích Việt Tân không hẳn đến từ Cộng Sản mà là từ các đảng phái mệnh danh đấu tranh . Nhưng dù sao chúng tôi cũng đã gây cho các bạn 1 sự tổn thương nào đó so với sự yểm trợ của các bạn . Tôi xin gởi lời xin lỗi sâu sắc đến các bạn , các bạn có chính nghĩa tôi tin là sự nghi ngờ thâm độc hay sự ganh tị nào rồi cũng sẽ xóa bỏ . Cám ơn các bạn , cám ơn ông Kính mong quý vị sẽ giúp loan tải những điều trả lời này để chúng ta cùng đánh bạt những luận điệu phá bỉnh nhằm mục tiêu lũng đoạn, lung lạc niềm tin và sự đoàn kết của người Việt khắp nơi cũng như cô lập VT nói riêng và các đảng phái nói chung.  Diệu Chân  
......

Chủ trương lớn của Đảng – Tai họa khủng cho dân

Thông tin về việc dự án Bôxit Tây Nguyên lỗ hàng ngàn tỷ đồng đến với người dân Việt Nam đã là chuyện hiển nhiên không cần bàn cãi. Người ta đón nhận tin đó không chút nào ngạc nhiên. Trước đó, nhà nước đã phải dừng công trình Cảng Kê Gà đã đầu tư cả ngàn tỷ, việc phá nát đường sá, đe dọa đời sống người dân, đặc biệt là nếp văn hóa vùng Tây Nguyên. Thậm chí việc báo chí kêo gào rằng Bôxit lỗ nặng, lỗ hàng ngàn tỷ đồng, lỗ nhiều mặt, lỗ hàng chục triệu đôla mỗi năm… nhưng tận cho đến khi có con số rất cụ thể rằng: “Riêng Tân Rai năm 2013 lỗ hơn 258 tỉ đồng, Nhân Cơ dự kiến năm 2015 sẽ lỗ hơn 671 tỉ đồng...” thì ông Tổng bí thư Đảng CS Trọng Lú vẫn nhơn nhơn phát biểu: “Nói bô xít lỗ là chưa có cơ sở – thật “khách quan, biện chứng” và hài hước. Chủ trương lớn – sai lầm càng lớn Người ta không ngạc nhiên khi nghe tin Bôxit Tây Nguyên lỗ nặng, bởi lời ông Thủ tướng vẫn còn đó: “Bôxit là chủ trương lớn của Đảng, phản đối vẫn làm”. Và đã là chủ trương lớn của Đảng, hẳn nhiên là sai lầm và thất bại. Biết bao chủ trương của Đảng đã thất bại thảm hại. Chủ trương càng lớn, sai lầm càng nặng. Lẽ ra, với một đảng tự xưng là “trí tuệ nhân loại” là “khoa học của mọi khoa học” thì không được để xảy ra sai lầm, hoặc chỉ là hãn hữu. Thử xem lại các chủ trương lớn xưa nay của đảng, được mấy cái thắng lợi và bao cái thất bại? Cứ đụng đâu, sai đó. Ngay từ khi mới cướp được chính quyền ít năm, cuộc Cải cách ruộng đất với những sai lầm kinh hoàng để lại biết bao hậu quả cho dân tộc đến bao đời mới sửa được? Sai lầm này được đổ cho là vì Trung Quốc bắt ta nhập khẩu cách mạng của họ. Điều buồn cười cho những giải thích này, là lúc bấy giờ Việt Nam được tuyên bố là một nước độc lập. Thế rồi chủ trương lớn của Đảng, đưa tất cả vào HTX Nông Nghiệp, cả đất nước, hàng chục triệu người dân biến thành đàn chuột bạch thí nghiệm cho những chủ trương lớn chẳng ai giống ai, để cuối cùng thì muốn trở về điểm xuất phát đã là hết sức khó khăn và nhiều khi là không thể. Liên tiếp các chủ trương khác như mô hình pháo đài cấp huyện, chủ trương cả nước là một chiến trường, chủ trương 16 chữ vàng và 4 tốt… cứ cái sau đạp cái trước. Gần đây, các chủ trương lớn của Đảng liên tiếp được đưa ra, và liên tiếp đất nước hứng chịu hậu quả. Từ "nắm đấm thép" là các tập đoàn mạnh của ty nhà nước, cho đến Vinashin, Vinaline rồi Điện lực, Khoáng sản... Về mặt văn hóa, đời sống tinh thần, chủ trương Cách mạng văn hóa tư tưởng… đã phá hủy biết bao nhiêu đền đài, chùa chiền, miếu mạo nhà thờ… là những sản phẩm văn hóa ngàn năm của dân tộc để “tiêu diệt tàn dư phong kiến, đế quốc” và “bài trừ mê tín dị đoan”. Để rồi nay lại trở lại “phục hồi” mà nhiều cái thành những thứ hổ lốn râu ông sãi cắm cằm bà sư cho đám qua chức cộng sản suốt ngày dẫm đạp xin ấn, hối lộ thần, phật.   Mua ấn đền Trần Và cướp ấn đền Trần Kết quả là sau những chủ trương đấu tố, con đấu cha, vợ tố chồng, con chửi bới vu cáo bố mẹ… thì văn hóa đất Việt nát như tương bần. Những hiện tượng bất luân, bất nghĩa, nghịch tử và phản trắc du qua nhiều mô hình xã hội không xuất hiện, thì lại nhan nhản trong chế độ Cộng sản. Chỉ có điều, thường thì sau những thất bại to lớn dưới sự lãnh đạo tuyệt đối và sáng suốt của đảng, thì thỉnh thoảng có người nhận trách nhiệm. Sau thất bại bởi những tội ác gây ra với dân tộc trong Cải cách ruộng đất, không rõ ông Hồ Chí Minh có nhỏ giọt nước mắt nào không, nhưng động tác ông rút khăn mùi soa châm chấm khóe mắt để thay cho những lời tạ tội với hàng ngàn người mất mạng và hàng vạn người đã chịu hệ lụy bởi một chiến dịch do Đảng của ông tiến hành lại được ca ngợi như một hành động anh hùng. Sau những thất bại thảm hại của chiến dịch “Chống tham nhũng” của những chủ trương và đường lối gần đây, có kết quả là tham nhũng từ nguy cơ, thành “Quốc nạn” từ cá nhân thành tổ chức, thành “lợi ích nhóm” thì ông Trọng Lú – TBT Đảng CS – đã “nghẹn ngào nhận lỗi” sau hội nghị Trung ương Đảng. Chúng tôi đã có bài viết “Khi người cộng sản nhận lỗi” để nêu lên hiện tượng này, ở đó nói rõ: “Khi những người cộng sản nhận lỗi, khi đó đất nước và dân tộc đã đi qua một thảm họa và đang ở trong trạng thái kiệt quệ về tinh thần lẫn thể chất. Khi những người cộng sản nhận lỗi là khi cả đất nước phải chuẩn bị gồng mình, nghiến răng đau đớn để khắc phục những sai lầm của họ gây ra. Khi những người cộng sản nhận lỗi, cũng là khi mà đất nước, dân tộc chuẩn bị cho những cuộc phiêu lưu mới và sẵn sàng để chấp nhận những sai lầm mới của họ.”   Nhưng, thất bại này chưa thấy ai “chịu trách nhiệm”. Bởi đơn giản là trách nhiệm nằm chủ trương của Đảng và bởi Đảng mà ra. Chủ trương của Đảng bất chấp ý nguyện người dân? Nhiều chứng cứ cụ thể, sờ sờ ra đó, nhiều bài báo, luận cứ khoa học vạch rõ tương lai của Bôxit ngay từ khi nó mới hình thành, mới manh nha. Rồi bằng những kiến nghị của hàng ngàn nhân sĩ, trí thức, các nhà khoa học… thậm chí cả tiếng kêu của ông Võ Nguyên Giáp, một “công thần chế độ” - người có hàng vạn fan hâm mộ sau khi chết - đòi ngưng ngay Dự án Bôxit Tây Nguyên vì không chỉ thiệt hại về kinh tế mà còn là vận mệnh quốc gia, là an nguy của xã tắc… Để bỏ ngoài tai tất cả mọi lời khuyên ngăn, kiến nghị và những tiếng nói tâm huyết với tiền đồ đất nước, của những nhà khoa học, quản lý và mọi tầng lớp nhân dân, người đứng đầu Chính phủ chỉ cần buông một câu “Bôxit là chủ trương lớn của Đảng”. Thế là, tất cả đều như tiếng kêu thất thanh trước cái gọi là “Chủ trương lớn của Đảng” hết sức quái gở kia. Ngay cả cái gọi là Quốc Hội, một cơ quan được miêu tả là của dân, thể hiện ý nguyện của dân và quyết định các vấn đề của dân cũng bó tay trước chủ trương này và cứ răm rắp cúi đầu vâng lệnh. Thậm chí, ngay khi Quốc Hội còn chưa họp, người ta đã biết tỏng vụ cá độ là “Quốc hội sẽ ủng hộ Bôxit” – Xem lại “Đã có bán độ trước diễn đàn Quốc hội”. Câu trả lời này vừa thể hiện sự trịch thượng, hỗn láo trước những ý kiến của người dân, vừa thể hiện bản chất của Cộng sản bất chấp tất cả sự thật, ý kiến và những quyền của người dân trong khi thực hiện những việc hại nước hại dân. Thử hỏi, trên thế giới này, việc lỗ lãi do buôn bán, làm ăn, cá cược, thương mại là chuyện bình thường. Nhưng, đào cả gia sản đi để bán, ăn luôn cả phần con cháu vẫn lỗ mà vẫn cắm đầu cắm cổ làm bằng được, bất chấp mọi lời khuyên can thì đó là bệnh khùng hay hành vi của những kẻ tâm thần? Thấy gì qua vụ Bôxit?   Qua những hậu quả nhãn tiền của “Chủ trương lớn của Đảng” nhân vụ Bôxit, điều người ta rút ra, cảm nhận không chỉ là vấn đề kinh tế, lỗ, lãi hay là sự phá hoại nền kinh tế, phá hoại non sông, đất nước và tài nguyên của Tổ Quốc, mà qua đó, người ta rút ra nhiều vấn đề khác nhau.   Thầy giáo Đinh Đăng Định đi tù vì đã phản ứng Bôxit Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ đang ở tù vì đã phản đối khai thác Bôxit Trước hết, đó là chủ trương của đảng, đi ngược ý nguyện của người dân gây bao thảm họa nhưng không ai chịu trách nhiệm. Điều này lặp đi lặp lại hết thời kỳ này qua thời kỳ khác và tất cả là ở “dưới sự lãnh đạo tuyệt đối và sáng suốt” của Đảng. Vậy Đảng đang là tổ chức nào, họ làm gì cho đất nước và chịu trách nhiệm gì với đất nước này? Liệu cái câu trong cái gọi là Hiến pháp rằng “Đảng hoạt động trong khuôn khổ pháp luật” có ý nghĩa gì trong thực tế? Tiếp theo, đó là những tội ác gây ra ngay sau khi chủ trương lớn được phát ra. Những tiếng nói trung kiên, thẳng thắn và đầy trách nhiệm, đầy tinh thần yêu nước qua việc ngăn cản dự án đáng xấu hổ này đã phải vào tù oan ức và trái pháp luật. Những Cù Huy Hà Vũ, Đinh Đăng Định… là những nhân chứng về tội ác đối với nhân dân của “Chủ trương lớn” này. Ai chịu trách nhiệm trước những đau khổ mà họ đã và phải chịu đựng khi rõ ràng tiếng nói của họ đã được chứng minh là đúng đắn qua thực tế? Quốc hội, cơ quan quyền lực cao nhất, tại sao không phản đối được những chủ trương hại nước, hại dân lại hùa theo và vâng lệnh vô điều kiện khi đã có nhiều người can ngăn việc khai thác bôxit? Cơ quan này có tác dụng gì cho nhân dân ngoài việc tiêu tiền dân không biết xót? Hệ thống báo chí cộng sản cũng “dưới sự lãnh đạo tuyệt đối và sáng suốt” này đã có tác dụng gì cho nhân dân. Hay chỉ nhằm để phục vụ “chủ trương” của Đảng mà bất chấp lợi ích của quốc gia, của dân tộc và nhân dân? Hó có trách nhiệm gì trước những thất bại này? Nên xét xử họ như thế nào? Các cơ quan lập dự án, xét duyệt đề nghị, ủng hộ và bảo kê cho dự án này, họ có trách nhiệm gì khi càng khai thác tài nguyên để bán thì càng lỗ? Chừng đó câu hỏi cần được trả lời. Những điều rút ra qua vụ Bôxit để trả lời câu hỏi đó, đã thể hiện bản chất của những chủ trương lớn và cái Đảng đã đẻ ra những chủ trương lớn kia đang phục vụ ai? Khi mà các chủ trương lớn của đảng là tai họa khủng khiếp cho nhân dân mà không ai phải chịu trách nhiệm? Và câu trả lời vắn tắt nhất, gọn gàng nhất là hãy trả quyền tự quyết về cho nhân dân. Hà Nội, ngày 24/3/2014 J.B Nguyễn Hữu Vinh Nguồn: rfavietnam.com
......

"Còn bao nhiêu cầu Lai Châu trên đất Việt?

Chuyện cầu hư, cầu sập ở Việt Nam ngày nay được coi như chuyện bình thường, không có gì đáng quan tâm đối với các quan chức nhà nước. Ngày 24/2 vừa qua cầu Chu Va 6, một cây cầu treo miền núi thuộc tỉnh Lai Châu  đã sập bình thường như thế và gây ra cái chết cho 9 người dân, bị thương hàng chục người khác. Kém may mắn cho nhà cầm quyền Lai Châu, lần này toàn bộ hình ảnh sập cầu được ghi lại trong một video clip và phát tán rộng rãi lên mạng xã hội cũng như trên báo chí. Dư luận trong nhiều ngày đã xôn xao tìm hiểu và chia sẻ sự đau thương mất mát đối với những gia đình có người qua đời. Nhưng nếu không có đoạn video đó thì quả thực nhiều phần là số người dân chết và bị thương đó đã bị hất vào gầm giường như trong một tai nạn mà không ai biết đến. Bất quá gia đình các nạn nhân chỉ được chính quyền địa phương trích quỹ hỗ trợ vài triệu đồng làm ma chay rồi chấm hết. Cầu treo Chu Va 6 không phải là cây cầu duy nhất đã sập. Còn biết bao những cây cầu khác như Chu Va 6 trên cả nước đã chịu chung số phận và có nơi tình trạng còn thê thảm hơn nhiều. Do đó, chắc chắn số người chết vì cầu đứt, cầu sập, cầu gẫy phải cao hơn Lai Châu gấp nhiều lần. Người ta còn nhớ năm 2007, chỉ mới sập nhịp dẫn cầu Cần Thơ phía Vĩnh Long đã có 64 người chết, hàng trăm người bị thương. Điều khác biệt duy nhất với hôm nay là những tai nạn ấy còn thiếu các đoạn video thôi.   Nhưng ngay cả có video đó thì nhà cầm quyền cũng đối xử với các nạn nhân không hơn những kẻ chết qua đường. Nghĩa là địa phương nào tự lo, chỉ tung ra vài cử chỉ hỏi thăm để báo đài có dịp đưa lên cho thấy sự quan tâm, sự tỏ ra có trách nhiệm của các quan chức, thế là quá đủ. Như mọi khi, “văn hóa từ chức” thật xa lạ đối với Việt Nam! Đến khi người dân đặt vấn đề truy cứu trách nhiệm và sự chê trách càng lúc càng nhiều, lập tức người ta thấy các quan chức lớn nhỏ đua nhau lên tiếng “chỉ đạo” điều tra làm rõ nguyên nhân. Thủ tướng chỉ đạo xuống tỉnh, tỉnh chỉ đạo xuống chủ đầu tư, chỉ dần xuống đơn vị thiết kế thi công. Và cuối cùng đưa ra con bù lon gãy chịu trách nhiệm chính, vì nó không gãy thì cầu không sập, dù người ta khám phá ra nó chỉ bằng ½ kích thước thiết kế. Cầu Chu Va 6 sập để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng và cuộc điều tra có mở ra, nhưng việc xử lý có vẻ bị chậm  một cách bất thường. Theo nguồn tin một tờ báo trong nước, ông Trưởng Ban Quản lý dự án (QLDA) huyện Tam Đường, tỉnh Lai Châu trực tiếp quản lý xây dựng cầu này lại là con rể của ông Lò Văn Giàng, Bí thư tỉnh ủy Lai Châu. Có lẽ vì thế mà mọi sự “chỉ đạo điều tra” tạm dừng ở đó. Thực ra , đây chỉ là cơ hội cho cán bộ điều tra kiếm ăn chút ít từ các cán bộ bị điều tra, nghĩa là dịp để cán bộ “cạp” lẫn nhau như đã thấy trong màn Dương Chí Dũng cống nạp cho viên tướng thứ trưởng Bộ công an, khi chạy án Vinalines.  Rồi đâu lại vào đấy, chưa bao giờ câu “sống chết mặc bây tiền thầy bỏ túi” lại nghe đúng đến thế. Vì cả 2 phía đều biết công trình xây dựng nào cũng vậy, không phải riêng cầu đường. Cán bộ nào ngồi vào những ghế có ăn đều phải làm ăn gian dối, bớt xén vài chục phần trăm xi măng, sắt thép để củng cố khối tài sản riêng và chia chác lên trên. Trước đây, có người còn dám lấy “bê tông cốt tre” thay thế cho cốt thép để làm đường, xén bớt tiền đầu tư bỏ túi. Mặt khác, dù có mở hàng chục cuộc điều tra, thanh tra, chẳng ai dại gì đụng chạm vào hệ thống chân rết của các quan chức để khỏi phạm nguyên tắc “bứt dây động rừng”. Phía nào cũng có gốc rễ bên trên hay ô dù che chắn, ăn chia, bảo vệ lẫn nhau chặt chẽ. Cả những công trình gọi là “trọng điểm” như cầu Đà Rằng (Phú Yên) mới làm xong mặt cầu cũng bị xê dịch, sụt lún. Rồi cầu Rồng (Đà Nẵng), cầu Vĩnh Tuy (Hà Nội), đường hầm Thủ Thiêm bị nứt sau thời gian sử dụng không bao lâu. Năm 2007 cầu Cần Thơ sập nhịp dẫn và vô số các cây cầu nhỏ khác với vô số kiểu sập. Thế nhưng cũng có người như ông phó chủ tịch huyện Chư Pảh tỉnh Gia Lai còn cố biện minh cho cây cầu ở huyện ông tại “mưa lũ làm cầu tạo thành chữ V chứ không sập”! Và thế là khi cầu sập, ai chết cứ chết trong im lặng, ai giàu cứ làm tiếp các cây cầu khác sao cho to hơn đẹp hơn, càng không bền hơn càng tốt. Vì đó là lý do để quy hoạch thêm cầu mới, phục vụ thời kỳ quá độ tiến lên xã hội chủ nghĩa. Cũng có người tự hỏi nếu chỉ lấy một cái núi gia sản của bất kỳ vị lãnh đạo "cả đời chỉ biết phục vụ nhân dân" nào ở thượng tầng hiện nay ra làm cầu cho dân thì được bao nhiêu cây? Những cầu ấy chắc chắn phải cứu được nhiều sinh mạng người qua cầu mà không cần kết tội một con bù lon nào! Trong vụ này, quốc gia viện trợ tài chính là Đan Mạch đã vội vàng lên tiếng. Thật khổ cho những chính phủ tặng tiền nhưng không làm sao kiểm soát được phẩm chất và mức độ rút ruột công trình, vì họ làm sao hiểu được con đường ngoắt ngoéo của cán bộ nhà nước Việt Nam. Nhất là họ không hiểu tại sao bỏ tiền ra làm phước mà bị người dân trách móc khi công trình sụp đổ chết người như cầu Chu Va 6 vừa qua. Nếu xem xét kỹ, tại Việt Nam những vụ sụp đổ từ công trình này đến công trình khác gần như chuyện phải có, không ít thì nhiều. Nhưng các nước viện trợ cũng không được báo cáo để suy xét, rút kinh nghiệm cho  những lần viện trợ sau, tạo ra một lỗ hổng to lớn về tài chính cho các quan chức tham ô thọc tay vào. Lối viện trợ có vẻ vô trách nhiệm ấy đã vô tình tạo thêm nhiều nỗi khổ và chết chóc cho người dân Việt. Nó chỉ làm đầy túi tham cho các cán bộ nhà nước hơn là làm thăng tiến một xã hội vốn đang cần mọi thứ. Tuy nhiên dù biết thế, từ lâu vẫn tồn tại một câu hỏi là liệu có kiểm soát nổi việc thực hiện các công trình xây dựng dù lớn hay nhỏ, dù là cầu hay đường hay nhà ở không? Đây là câu hỏi mà người trong cuộc hay người ngoài cuộc đều có thể trả lời chính xác. Cho đến giờ, câu trả lời vẫn là KHÔNG. Đơn giản là vì giới chức càng lớn ăn càng bạo và càng nhiều mánh khoé khó khám phá. Người đi thanh tra cũng ăn và ăn phần nhiều hơn người bị thanh tra. Từ đó, đi dần lên tới người đứng đầu đảng và nhà nước, câu trả lời cũng là không. Nếu giải thích tóm tắt theo ngôn ngữ của ông Nguyễn Văn An, cựu chủ tịch Quốc hội: đó là Lỗi Hệ Thống. Khó có cách diễn tả nào khác hơn khi nói “lỗi hệ thống là lỗi từ gốc đến ngọn, từ lý thuyết đến mô hình.”                              Từ gốc đến ngọn, từ lý thuyết đến mô hình nghĩa là gì? Hãy nói về mô hình, có thể hiểu là phương cách quản trị việc nước, mà ông Nguyễn Văn An muốn nhấn mạnh về mặt kinh tế. Ông An chỉ thẳng ra lỗi lầm trong mô hình kinh tế của đảng ông, đó chính là chủ trương lấy “chế độ công hữu làm chủ yếu.” Trong cùng hệ thống cai trị hiện nay, khi mảng ăn và mảng quản lý điều hành cùng là một nhóm người, cùng một đảng, bản chất hoàn toàn giống nhau, và quyền lợi cũng y như nhau thì hệ thống ấy đã hỏng, không còn là lỗi nữa./.
......

Tài Sản Đồ Sộ Của Các Quan Ở Đâu Ra?

Câu hỏi này không mới và cũng chưa bao giờ cũ. Ở đâu người dân cũng trố mắt, mỏi cổ, ngước nhìn trước mắt những dinh thự ngất ngưởng, bề thế nguy nga. Toàn là nhà các quan, không là quan đương chức đương quyền thì cũng là quan vừa nghỉ hưu, hoặc cũng là nhà của con cháu các quan cả đấy. Dân làm ăn lương thiện thì quá ít hoặc có nhiều địa phương không hề có “đại gia chân đất” nào có được ngôi nhà đồ sộ như thế cả.       Tôi đã từng ở vùng quê nghèo hơn 4 năm và cũng đã có nhiều thì giờ đi thăm những địa phương sát biên giới Campuchia, có nơi biên giới chỉ là một cái barrière bằng một cái thân tre già cũ, chắn ngang con đường hẹp.       Còn người dân thì 90% đều nghèo, đúng nghĩa là nghèo “mạt rệp”. Thế nhưng giữa những miền tưởng như hoang vu đó, nhiều nơi vẫn nổi lên vài cái biệt thự mới toanh, xây theo kiểu cách Tây Tàu đàng hoàng. Hỏi ra mới biết đó là của ông chủ tịch, bí thư xã, huyện chứ không có anh dân nào có nhà cửa như thế. Trong số 10 căn biệt thự ấy, tôi biết chỉ chừng vài ông, trước năm 1975 là thợ cày, thợ mộc… Gia tài cũng chỉ có căn nhà rách. Tôi không có thì giờ tìm hiểu xem từ ngày ông thợ mộc đó có chức tước, làm ăn như thế nào mà chỉ ít năm đã có cái cơ ngơi lớn như bây giờ. Nó mọc lên giữa những dãy nhà tranh vách lá từ “ngàn xưa” để lại. Người dân cũng quen dần nhưng tất nhiên là họ hiểu hơn tôi về cái sự “lên đời” nhanh chóng của các quan làng, quan xã, quan huyện. Và trong lòng họ nghĩ gì, chán chường ra sao, chẳng có gì khó biết. Có điều họ không nói ra mà thôi. Bởi có nói cũng như không, lại có thể bị các quan thù ghét cho vào sổ đen, chỉ có nước bỏ xứ mà đi thôi. Nhà quan to nhỏ theo thứ bậc     Cứ xét như thế thì trong cả nước có biết bao nhiêu dinh thự, nhà cửa đồ sộ, đất đai, ruộng vườn của các quan chức. Cứ theo thứ bậc, từ cấp thấp nhà lớn đất to, đến cấp cao hơn thì to hơn “hoành tráng” hơn là đúng “sách vở”. Hiện tượng biệt thự khủng kiểu này lại nằm trong chuỗi hiện tượng những biệt thự khủng khác ở của một số quan chức ở Hà Giang, Hải Dương, Bình Dương… và nhiều tỉnh thành thì sự ồn ào khó tránh khỏi.     Thí dụ cụ thể như ở Bình Dương là nơi tôi có nhiều dịp đi ngang, nhà quan chức huyện hay thị xã thì chừng vài hecta, năm bảy chục mẫu cao su, nhưng lên đến quan đầu tỉnh thì nhà bắt đầu biến thành dinh cơ chứ không còn gọi là biệt thự nữa, đất đai có khoảng 100 mẫu cao su. Tòa dinh thự nguy nga của Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương Lê Thanh Cung       Cụ thể như vào cuối năm 2013, nhân vụ kiện giữa ông “Dũng lò vôi” và ông chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương, báo chí đã dẫn chứng rất rõ dân ở đây nói rằng nhà của ông Lê Thanh Cung - Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương giàu vào loại nhất nhì ở tỉnh lị này. Ông có một biệt thự trong khuôn viên khoảng 1000m2 được xây dựng theo kiểu kiến trúc hiện đại, nội thất vườn hoa, cây cảnh toàn loại quý tường bao quanh cổng ra vào thật uy nghiêm cung kín. Ông còn có 100ha cây cao su tại Long Nguyên, Bến Cát, Bình Dương. Dân tự hỏi ông Lê Thành Cung - Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương chỉ ăn lương công chức, sao ông cũng có nhà cao cửa rộng, cuộc sống gia đình vương giả, ông lấy tiền của này ở đâu ra? Câu hỏi của người dân rồi cũng rơi tuốt vào im lặng cho đến nay.       Thật ra ở đâu cũng vậy, nhà quan chức đồ sộ, trưởng giả, hoang phí đến độ dát vàng cả ngoài lẫn trong, vậy mà mọi sự vẫn êm re. Dân nói cứ nói, nghĩ gì cứ nghĩ, quan cứ tỉnh bơ, nhà nước cũng “tỉnh” theo. Yên lặng đúng là vàng! Nếu làm một con số thống kê nhà cửa và gia tài đồ sộ của tất cả các quan chức VN thì không biết phải bao nhiêu trang giấy và phải cử bao nhiêu phái đoàn điều tra bao nhiêu năm để tìm ra sự thật. Bởi gia tài các quan đều đã có kinh nghiệm đầy mình nên “phân tán mỏng” khắp nơi cho anh em chú bác, đàn em đứng tên và sẵn sàng chứng minh nó là “hơp lệ”. Tìm ra sự thật một cái gia tài thôi cũng đã quá khó chứ nói chi đến hàng ngàn cái như bây giờ! Thế nên lâu nay chuyện gia tài của cải của các quan chức VN được coi là một sự tự nhiên, sự tự nhiên của tạo hóa “già thì phải chết, làm quan thì phải giàu”, chẳng ai buồn nhắc đến. Ông nào khai gì cứ khai, quan không kiểm tra, dân lại càng mù tịt.     Thế nên các quan cứ thi nhau khoe khoang sự giàu sang của mình, không còn ké nè, giữ gìn như cái thời ăn con gà cũng phải canh chừng cẩn thận kẻo bị phê bình cảnh cáo. Cái thời ấy qua lâu rồi, bây giờ đền cái thời khoe của và khoe thân. Ai có cái gì cứ việc khoe tuốt tuồn tuột ra cho nó sang, cho đúng “phong cách của dân văn minh quý tộc”!       Ở một quốc gia còn nghèo, đang phát triển như VN, thu nhập bình quân của người dân còn vào loại thấp so với ngay trong khu vực, mà Thứ trưởng Bộ Xây dựng Nguyễn Trần Nam từng nhìn nhận trên báo VnExpress: “Lương Bộ trưởng 40 năm mới mua được nhà thu nhập thấp” thì bao nhiêu năm mới mua làm được một căn biệt thự? Câu hỏi của người dân chỉ giản dị có thế nhưng lại giữ một vị trí vô cùng quan trọng trong niềm tin thầm lặng của nhân dân.     Ngay cả ở các tỉnh xa xôi ở miền rừng núi, các quan cũng thi nhau chơi nhà kiểu quý phái và cũng theo thứ bậc hẳn hoi. Ban đọc hãy nhìn thử vào một tỉnh nghèo như Hà Giang sẽ thấy rõ hơn. Nhà sàn toàn gỗ loại cực kỳ quý hiếm của các quan tỉnh Hà Giang     Hà Giang luôn được coi là một tỉnh nghèo vùng núi rừng ở VN với hơn quá nửa là những gia đình thuộc “diện nghèo”. Nhưng đối nghịch lại tình cảnh này lại là sự hiện hữu của những ngôi nhà sàn “khủng”, phần lớn làm bằng gỗ “tứ thiết” của các lãnh đạo tỉnh. Nhà của chủ tịch UBND Hà Giang Đàm Văn Bông      - Ngôi nhà “khủng” bắt mắt và có tiếng nhất hiện nay ở Hà Giang, đầu tiên phải nhắc đến nhà của Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang Đàm Văn Bông. Hiện ngôi nhà sàn này đang “hùng cứ” tại thôn Cao Bành, xã Phương Thiện (TP. Hà Giang). Đây là nơi ông Bông vẫn thường xuyên đi về trong ngày. Vật liệu làm ngôi nhà này hầu hết là gỗ trai, gỗ nghiến, một trong những gỗ nằm trong nhóm 2B nghiêm cấm khai thác, vận chuyển và được bảo tồn nghiêm ngặt theo quy định của Chính phủ.   Nhà của Phó bí thư thường trực HDND tỉnh Hà Giang Vương Mí Vàng       - Sang gần bằng nhà chủ tịch UBND tỉnh Đàm Văn Bông là ngôi nhà của phó bí thư thường trực, chủ tịch Hội đồng Nhân dân tỉnh Vương Mí Vàng. Nằm trên đường đi 4 huyện nghèo, thuộc diện 30a là Đồng Văn, Quản Bạ, Yên Minh, Mèo Vạc, ngôi nhà “tọa” tại địa bàn Tổ 8, phường Quang Trung, Thành phố Hà Giang. Theo người dân, muốn có ngôi nhà này phải có vài chục tỷ, chưa kể các trang thiết bị đi cùng. Ngôi nhà này độc đắc bởi nó chỉ làm bằng… một loại gỗ: Gỗ nghiến!       - Ngoài 2 ngôi nhà sàn nổi tiếng của 2 quan chức này, ngôi nhà sàn của ông giám đốc Sở Nội vụ Hà Giang Hoàng Đức Tiến tại xã Vĩnh Phúc (Bắc Quang) cũng nổi danh và được nhiều người biết đến. Ngôi nhà này “độc” vì nó được làm hoàn toàn bằng gỗ trai. Một thứ gỗ hiện nay đang cạn kiệt ở tỉnh Hà Giang, nó chỉ còn ở khu vực xã Đức Xuân, huyện Bắc Quang. Theo cánh thợ, để có ngôi nhà như thế này ước chừng cũng phải “vứt xuống” vài tỷ đồng.     Nằm tại khu “đất vàng” thuộc tổ 18, phường Minh Khai (TP. Hà Giang), ông Lưu Đình Phát, phó giám đốc Sở Kế hoạch và Đầu tư cùng vợ là bà Chúng Thị Chiên, ủy viên Ban thường vụ Tỉnh ủy, phó chủ tịch HĐND tỉnh cũng “nổi danh” với ngôi nhà sàn bề thế.       Theo người dân trên miền quê “đá nhiều hơn đất” này thì: Nếu không phải “các bác ấy”, dẫu có là đại gia, doanh nghiệp đang làm ăn phát đạt thì cũng khó mua, vận chuyển an toàn các loại gỗ thuộc nhóm ”tứ thiết” này để về làm nhà chứ chưa nói gì đến dân thường. Tiền có thể có, nhưng nếu không có quyền làm sao các quan ấy cứ khơi khơi chở các loại gỗ cực kỳ quý hiếm đó về làm nhà mình? Có phải có chức tước là có tất cả không kém gì vua chúa thời xưa?   Chỉ ở một tỉnh xa xôi “hẻo lánh” mà nhà quan đã bề thế như vậy thì các nơi khác, các thành phố khác còn “loạn” đến đâu! Người dân chỉ cón biết xái cổ nhìn và cúi đầu chịu trận. Tiền đâu mà các quan lộng hành đến thế? Nhà nước không biết, nhưng người dân biết hết đấy, dù các quan có “thanh minh thanh nga” gì đi chăng nữa. Đến lượt quan thanh tra bị “tố”       Ngày 21/2/2014 vừa qua, một bài viết trên Báo “Người cao tuổi” phản ánh về khối tài sản khổng lồ của ông Trần Văn Truyền, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Tổng Thanh tra Chính phủ (TTCP) đã gần như một quả bom nổ tung.     Sự việc vẫn còn đang "nóng hổi" thì mới đây, Báo “Người cao tuổi” tiếp tục đưa thêm thông tin khác không kém phần “đình đám” về ông Truyền và ông Ngô Văn Khánh – Phó Tổng Thanh tra Chính phủ.       Nhưng kỳ này xin tường thuật về vụ nhà cửa đất đai và việc làm của ông Trần Văn Truyền nguyên Tổng Thanh tra Chính phủ (TTCP) trước khi nghỉ hưu. Nhưng trước hết hãy tìm hiểu sơ qua về tờ báo Người Cao Tuổi. Theo “măng xét” đăng trên báo, đó là  quan chủ quản: Cơ quan Trung Ương Hội Người cao tuổi Việt Nam.     Tổng biên tập là ông Kim Quốc Hoa. Tòa soạn đặt tại 12 Lê Hồng Phong - Ba Đình - Hà Nội, Điện thoại: 04.3.7334432 - 3.7334423, Fax: 04.3.7341806 Một tờ báo lâu nay ít được chú ý tới và có vẻ như rất “hiền lành”, cứ tưởng như chỉ có những thông tin “nội bộ” giữa các cụ với nhau. Nhưng bất ngờ đã có những tin tức rất nóng và được hầu hết mọi tầng lớp nhân dân chú ý đặc biệt bởi loạt bài này. Và tất cả những tờ báo lớn, báo mạng ở VN đã loan tin và “vào cuộc”, tung ra nhiều cuộc phỏng vấn tới tấp. Tải sản của ông Truyền lên đến vài chục triệu Mỹ kim       Báo Người Cao Tuổi đưa tin về việc ông Trần Văn Truyền đang có một khối tài sản khổng lồ cùng rất nhiều biệt thự khủng khiến mọi người ngạc nhiên bán tán xôn xao khắp nơi.     Trước thông tin này, ông Trần Văn Truyền - nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Tổng Thanh tra Chính phủ đã lên tiếng phủ nhận. Nguyên Tổng Thanh Tra Chính Phủ Trần Văn Truyền     Theo thông tin trên tờ Người Cao Tuổi, ngoài một số biệt thự, lô đất sở hữu trước đây, ông Trần Văn Truyền đang thực hiện một “dự án gia đình” trên lô đất khoảng 30.000m2 (3 ha) tại xã Sơn Đông, TP Bến Tre. Trong khuôn viên đó, ông Truyền đã và đang xây dựng một biệt dinh hoành tráng và 4 căn nhà gỗ lợp ngói đỏ. Những căn nhà gỗ thuộc nhóm gỗ đặc biệt không dùng đến một cái đinh sắt nào.   Dinh cơ sang trọng cuả ông Truyền       Ngoài ra, tin tức từ một số cán bộ ở Thanh tra Chính phủ và cán bộ ở Bến Tre cũng cho hay, ông Truyền còn có 3 cơ ngơi ở TP Sài Gòn, một ở phường Thảo Điền (quận 2), một ngôi nhà ở Quận 5 và một bất động sản ở khu đô thị “5 sao” Phú Mỹ Hưng do người thân đang sử dụng. Và đặc biệt, đến chiếc giường ngủ của vợ chồng ông cũng có giá trị cả tỷ đồng.     Bên cạnh đó, ông Truyền còn có một căn biệt thự trước đây Tỉnh ủy Bến Tre cấp cho ông lúc còn làm Bí thư Tỉnh ủy ở Trung tâm phường 1, TP Bến Tre. Căn biệt thự rộng 300m2 vốn là trụ sở Hội Văn hóa nghệ thuật tỉnh bị đập đi để xây biệt thự cho ông Truyền, nay cho doanh nghiệp tư nhân thuê.     Cũng theo báo Người Cao Tuổi, một tài sản nữa tuy không phải là khủng nhưng cũng là niềm mơ ước của nhiều người dân, đó là một ngôi nhà cấp 4 đất rộng 200m2 trước cổng chùa Bạch Vân, phường 5, TP Bến Tre mà gia đình ông Truyền vẫn đang cho thuê.     Như vậy, nếu những gì tờ báo Người Cao Tuổi phản ánh là đúng sự thật thì khối "tài sản nổi" của ông Truyền đếm sơ sơ cũng lên tới 6 cái bất động sản (3 nhà đất ở Bến Tre và 3 nhà đất ở TP Sài Gòn), trong đó có 2 tài sản khủng là căn biệt thự rộng 30.000 m2 ở Sơn Đông và 1 bất động sản ở Khu đô thị 5 sao Phú Mỹ Hưng. Riêng một nhà đất tại Phú Mỹ Hưng cũng lên tới 3 - 4 triệu USD, thì tổng số "của nổi" của ông Truyền phải chục triệu USD là ít.     Những thông tin đưa ra khiến dư luận bất ngờ và xôn xao về khối tài sản lớn “không tưởng” của cựu Tổng Thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền. Khối tài sản này quá lớn đến mức nhiều người có vẻ nghi ngờ về tính xác thực của các thông tin này. Tổng biên tập báo Người Cao Tuổi Kim Quốc Hoa     Trả lời về vấn đề này trên một tờ báo, ông Kim Quốc Hoa, Tổng biên tập báo Người Cao Tuổi khẳng định, tòa soạn có đủ cơ sở về những vấn đề đã nêu liên quan đến khối tài sản khủng của ông Truyền. Sau khi đăng tải các thông tin trên, ông đã nhận được một số ý kiến từ một số nơi nhưng "Báo Người Cao Tuổi hiện vẫn chưa nhận được ý kiến phản hồi của chính ông Truyền”. Đến việc bổ nhiệm hàng loạt cán bộ trước khi về hưu     Cũng theo báo Người cao tuổi, trước lúc ông Truyền về hưu, chỉ tính từ tháng 3/2011 đến ngày 3/8/2011, ông Trần Văn Truyền đã ký bổ nhiệm gần 60 cán bộ cấp Cục, Vụ tại cơ quan Thanh tra Chính phủ. Ngày 3/8/2011, ngày mà Chính phủ khoá XIII ra mắt và ông Huỳnh Phong Tranh được bầu làm Tổng Thanh tra Chính phủ, ông Truyền đã cấp tập ký tới hơn 20 quyết định bổ nhiệm cán bộ.       Đặc biệt, riêng trong ngày 3/8/2011, ông ký bổ nhiệm 3 hàm Vụ trưởng và hàm Phó Vụ trưởng ở Văn phòng; 3 hàm Cục phó và 1 Trưởng phòng, 1 Phó phòng của Cục 3 (Cục Thanh tra và giải quyết khiếu nại tố cáo khu vực miền Nam); 1 hàm Vụ trưởng và 1 hàm Vụ phó ở Cục 1 (Cục Thanh tra và giải quyết khiếu nại tố cáo khu vực miền Bắc); 1 hàm Cục phó ở Cục 2 (Cục Thanh tra và giải quyết khiếu nại tố cáo khu vực miền Trung); 1 hàm Phó Vụ trưởng Vụ 1 (Vụ Kinh tế ngành); 1 hàm Phó Vụ trưởng Vụ 2 (Vụ Kinh tế Tổng hợp, Tài chính – ngân hàng); 1 hàm Vụ trưởng Vụ Pháp chế; 1 hàm Vụ trưởng Vụ Hợp tác Quốc tế; 1 hàm Vụ phó Vụ Đơn thư... Ngoài ra, ông còn bổ nhiệm một loạt lãnh đạo tại Báo Thanh tra, Tạp chí Thanh tra, Trường cán bộ Thanh tra, Trung tâm thông tin, Vụ Tổ chức cán bộ...     Đáng chú ý, trong số những cán bộ được ông ký bổ nhiệm, có nhiều cán bộ không nằm trong diện quy hoạch, năng lực, trình độ chuyên môn kém. Và để cho đúng “quy trình bổ nhiệm cán bộ”, ngay trong ngày 3/8/2011, ông Truyền đã ký Quyết định số 2100/QĐ-TTCP về việc bổ xung quy hoạch cán bộ. Sai phạm của ông Truyền trong công tác cán bộ là rất rõ ràng bởi theo Điều 15, Nghị định 178/2007/NĐ-CP thì cấp Cục, Vụ, đơn vị trực thuộc Bộ cấp phó không được vượt quá 3 người. Trong khi đó, nhiều Cục, Vụ của Thanh tra Chính phủ, cấp phó có tới 4 – 6 người.     Trao đổi với PV Báo Giáo dục Việt Nam chiều ngày 2/3, Nhà báo Kim Quốc Hoa, Tổng Biên tập Báo Người cao tuổi khẳng định, Người cao tuổi có đầy đủ bằng chứng về những bổ nhiệm "vội vàng" của ông Truyền. Ngoài ra ông Hoa còn cho biết thêm về thông tin ông Ngô Văn Khánh, Phó Tổng thanh tra Chính phủ đã kê khai tài sản như thế nào? – Vụ này tôi tường thuật trong một kỳ sau. Ông Truyền nói đất con trai ông cho     Ông Truyền cũng cho biết, không hiểu vì lý do gì mà tác giả của bài báo đưa ra những thông tin đó, và không hiểu họ đưa những điều đó ra nhằm mục đích gì, nhưng chắc chắn một điều rằng, phần lớn thông tin trong các bài báo đó là không chính xác.     Giải thích về căn biệt thự hoành tráng ở Bến Tre, ông Trần Văn Truyền cho hay, đúng là ông có xây nhưng đó là căn nhà được dựng trên đất của con trai ông mua từ lâu rồi. Sau khi ông nghỉ hưu, ông đã có ý định ở căn nhà dưới phường 1 (TP Bến Tre, tỉnh Bến Tre) mà hồi đó tỉnh bán lại cho ông theo Nghị định 61 (Nghị định số 61/CP ngày 5/7/1994 của Thủ tướng Chính phủ về mua bán và kinh doanh nhà ở, trong đó có việc bán nhà thuộc sở hữu Nhà nước cho người đang thuê), nhưng vì con trai ông đã mua mấy công đất ở thành phố Bến Tre nên ông đã lên đây để ở. Còn căn biệt thự là do một “người em kết nghĩa” của ông xây tặng, hoàn toàn không phải là tài sản từ đồng lương ít ỏi của một vị quan chức như ông.     Ông cũng khẳng định, căn nhà của ông cũng chỉ là căn nhà rất bình thường, có chăng thì chỉ rộng rãi hơn so với những nhà xung quanh một chút, và nhờ có kiến trúc mà người cháu ở ĐH Kiến trúc TP Sài Gòn thiết kế cho nên ngôi nhà trông cũng có phần sang trọng. Còn chi tiết chiếc giường có giá trị cả tỷ đồng thì hoàn toàn không có.     Theo thông tin mà ông Truyền cung cấp thì diện tích đất nhà ông chỉ khoảng hơn 1 héc-ta. Khu đất này do ngày trước người ta để hoang hóa, con trai ông mua được với giá rẻ chứ không hề có chuyện nhà rộng 3 héc-ta như một tờ báo đã đưa tin. Bên cạnh đó, việc ông Truyền có rất nhiều nhà ở TP Sài Gòn cũng là thông tin không có thật, bởi chính ông cũng đã khẳng định rằng: “Tôi chẳng hiểu những căn nhà đó là ở đâu hay từ trên trời rơi xuống”.     Nhận định về việc tờ báo đã đưa tin không đúng sự thật, ông Truyền chia sẻ trên một tờ báo: “Việc đưa những thông tin đó lên mặt báo có thể sẽ gây kích động và khiến người dân ở nơi đây mất niềm tin vào cán bộ nhất là một cán bộ như tôi đã từng làm Bí thư Tỉnh ủy tại đây”.     Phản biện lại những lời của ông Truyền, Luật sư Phạm Công Út (Đoàn Luật sư TP Sài Gòn), cho rằng, với một người có chức vụ cao trong bộ máy thanh tra Chính phủ mà “kết nghĩa” và được quà tặng có giá trị đặc biệt lớn là điều bất bình thường, có thể xem điều đó có dấu hiệu vi phạm luật Phòng, chống tham nhũng, thậm chí vi phạm pháp luật hình sự.     “Nếu em kết nghĩa tặng quà với giá trị rất lớn, đặc biệt lớn, nhưng hoàn toàn không có mối quan hệ về lợi ích liên quan đến hoạt động công vụ của ông Truyền thì ông Truyền vẫn phải có nghĩa vụ kê khai thu nhập của cán bộ, công chức, viên chức”, luật sư Phạm Công Út nêu rõ.     Còn rất nhiều tình tiết đang được dư luận xôn xao, không thể kể hết trong số bào này. Xin để kỳ sau tường thuật tiếp. Văn Quang – 14-03-2014 nguồn: viendongdaily.com  
......

Họp mặt các tổ chức Xã hội dân sự tại Sài Gòn

Mọi thác nước vĩ đại đều bắt đầu bằng những giọt nước nhỏ! A Little Girl Gives Coins To A Street Musician And Gets The Best Surprise in return mời xemhttp://www.youtube.com/watch?v=fj6r3-sQr58 Cựu Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam (Châu Văn Thi)-Lúc 14h ngày 14/03/2014, các tổ chức xã hội dân sự đã tổ chức họp mặt tại chùa Liên Trì, quận 2, thành phố Sài Gòn. Tham dự buổi họp mặt có đại diện các tổ chức: Cựu tù nhân lương tâm, Phụ nữ nhân quyền Việt Nam, Hội Dân oan Việt Nam.   Đến tham gia có các cựu tù nhân lương tâm, blogger, nhà hoạt động bảo vệ nhân quyền như: ký giả Trương Minh Đức, nhà báo Phạm Chí Dũng, Hòa thượng Thích Không Tánh, bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Phạm Bá Hải, Châu Văn Thi, Huỳnh Trọng Hiếu, Nguyễn Ngọc Hà, Nguyễn Thanh Phong, Trần Thị Hài, Nguyễn Xuân Ngữ… Nhân dịp này đại diện Hội cựu tù nhân lương tâm và Hội phụ nữ nhân quyền cũng trao 2 phần quà trị giá 10 triệu đồng/phần cho 2 người chồng của tù nhân lương tâm Nguyễn Thị Ánh Nguyệt, Nguyễn Thị Tuyền (Cờ Đỏ, Cần Thơ) là Phạm Văn Cờ và Trương Văn Thạnh. Hai tù nhân lương tâm này bị kết án lần lượt là 3 năm và 2 năm 6 tháng cho tội “gây rối trật tự công cộng”; nguyên do là từ ngày 20-22/8/2013 họ đã biểu tình ở UBND Cần Thơ để đòi lại phần đất bị thu hồi, đền bù không thỏa đáng. Hòa thượng Thích Không Tánh cũng đại diện Hội CTNLT trao phần quà trị giá 5 triệu đồng cho cựu tù nhân lương tâm Nguyễn Ngọc Hà.   Đại diện hội CTNLT, PNNQ trao quà. * Phát biểu tại cuộc họp mặt, tiến sĩ Phạm Chí Dũng phát biểu: Hôm nay là buổi gặp mặt mang tính lịch sử vì đây là lần đầu tiên các tổ chức xã hội dân sự ngồi lại với nhau, để hướng tới một mục tiêu chung: làm cho xã hội Việt Nam tốt hơn! Tiến sĩ Dũng cũng cho rằng: Lúc này là thời điểm thích hợp để xây dựng một phong trào xã hội dân sự và liên kết các tổ chức lại với nhau cùng phát triển. Tiến sĩ Phạm Chí Dũng phát biểu. * Bác sĩ Nguyễn Đan Quế nói với Hội Phụ Nữ Nhân Quyền: Phụ nữ là vốn quý và chiếm một vị trí không hề nhỏ trong một xã hội văn minh, tự do; vì vậy việc các phụ nữ đứng lên đòi hỏi nhân quyền, quyền bình đẳng cho chính mình và cho xã hội là một việc làm đáng hoan nghênh, cần phải tiếp tục phát huy. Ông cũng đặc biệt tỏ lời khen ngợi với các cựu tù nhân lương tâm đã và đang kết nối những thành viên lại với nhau đấu tranh cho một xã hội Việt Nam không còn tù nhân lương tâm… * Dân Oan Huỳnh Kim Lương đại diện các dân oan nói lên nỗi bức xúc của mình: Hồi xưa, các ông ấy có gì ngoài cái nón cối và đôi dép râu đi từ trong rừng ra? Người dân miền Nam có nhà, có đất đã che chở cho các ông ấy để vào Sài Gòn. Bây giờ “giải phóng” 38 năm rồi mà người dân chúng tôi không có gì, còn các ông ấy lại có tất cả. Các ông ấy đã phản bội lại lời của ông Hồ Chí Minh:”Không có gì quý hơn độc lập tự do”, độc lập tự do để rồi nông dân mất nhà mất đất sống vỉa hè vậy sao? Chúng tôi đã lớn tuổi, sức cùng, lực kiệt nhưng sẽ chiến đấu hết mình cho đất nước có dân chủ, nhân quyền! Bác sĩ Nguyễn Đan Quế và tiến sĩ Phạm Chí Dũng trao đổi cùng nhau. Một số hình ảnh từ buổi họp mặt: Dân oan chụp ảnh lưu niệm cùng bác sĩ Nguyễn Đan Quế và tiến sĩ Phạm Chí Dũng. Hòa thương  Thích Không Tánh trao đổi cùng bác sĩ Nguyễn Đan Quế. Nguồn: fvpoc.org
......

Die deutsche Bundesregierung setzt sich für Le-Quoc-Quan ein

Auswärtiges Amt Prof. Dr. Maria Böhmer Mitglied des Deutschen Bundestages Staatsministerin im Auswärtigen Amt Kurstraße 36 11013 Berlinwww.auswaertiges-amt.de Herrn Prof. Dr. Johannes Kals Eichstr.44 67434 Neustadt/Weinstraße                                                                              Berlin, den 11. März. 2014 Sehr geehrter Herr Kals, vielen  Dank für Ihr Schreiben vom 15.02.2014, in dem Sie sich gemeinsam mit weiteren Persönlichkeiten für den inhaftierten vietnamesischen Rechtsanwalt und Menschenrechtsverteidiger Le Quoc Quan einsetzen. Die Bundesregierung verfolgt diesen Fall seit längerem mit großer Aufmerksamkeit und Sorge. Leider hat das zuständige vietnamesische Gericht in Hanoi am 18.Februar 2014 seine Entscheidung über die Verurteilung von Herrn Le Quoc Quan aufrechterhalten. Im Namen der gesamten EU hat die EU-Delegation in Hanoi diesen Beschluss umgehend kritisiert und zur Achtung der Menschenrechte aufgerufen. Den Text der EU-Erklärung füge ich meinem Brief bei (*). Wir sind zudem sehr besorgt über den Gesundheitszustand von Herrn Le Quoc Quan, der sich am Prozesstag seit 16 Tagen im Hungerstreik befand und entsprechend geschwächt wirkte. Über unsere Botschaft in Hanoi sind wir mit dem Bruder und mit der Ehefrau Le Quoc Quan im regelmäßigen Kontakt. Zusammen mit unseren EU-Partnern haben wir uns in der Vergangenheit immer wieder für die Achtung der Menschenrechte in Vietnam und für Herrn Le Quoc Quan eingesetzt.   Seien Sie versichert, dass die Bundesregierung sich auch weiterhin für Herrn Le Quoc Quan engagieren wird. Mit freundlichen Grüßen Maria Böhmer _________________________ (*) Message from the Delegation of the European Union to Vietnam on lawyer Le Quoc Quan’s appeal trial The European Union Delegation to Vietnam expresses its concern over today’s rejection, by Hanoi’s Supreme People’s Court, of blogger and lawyer Le Quoc Quan’s appeal against his earlier sentence to 30 months in prison and monetary penalties on tax evasion charges. In August 2013, the United Nations Human Rights Council Working Group on Arbitrary Detention found his detention to be arbitrary for violation of fair trial standards and requested the Government to take necessary steps to remedy his situation. We recall the fundamental right for all persons to hold opinions and freely and peacefully express them, in accordance with the Universal Declaration of Human Rights and the International Covenant on Civil and Political Rights to which Vietnam is a party. The sentencing is particularly disappointing in light of Vietnam’s election to the UN Human Rights Council. The Delegation reiterates prior calls on Vietnam to respect the right to freedom of expression and for the release of all peaceful advocates of human rights in the country.   The EU also expresses its readiness to continue working in partnership with Vietnam on these and other human rights and rule of law issues. Nguồn: http://eeas.europa.eu/delegations/vietnam/ -------------------------------------- Chính Quyền Đức đáp ứng nỗ lực vận động cho Ls. Lê Quốc Quân   Vào ngày 15.2.2014, 3 ngày trước phiên tòa xử phúc thẩm Ls. Lê Quốc Quân, Giáo sư Johannes Kals, đại diện cho khoảng 70 trí thức Đức và Pháp đã gởi thư đến Bộ Ngoại Giao CHLB Đức để yêu cầu chính phủ Đức lên tiếng hỗ trợ cho LS. Lê Quốc Quân. Trong thư Gs. Kals đã nhắc đến việc phái đoàn Đức đã chất vấn phái đoàn CS Việt Nam trong phiên Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát (UPR) lần thứ 18 tại Geneva vào ngày 05.02.2014 vừa qua với 2 khuyến cáo: 143.117. Trả tự do tức khắc tất cả các tù nhân bị giam giữ tùy tiện và bồi thường thiệt hại cho họ theo như yêu cầu của Ủy Ban Điều Tra về Bắt giữ Tùy tiện của Liên Hiệp Quốc, 143.171. Thực hiện các nghĩa vụ của mình theo Công ước Quốc tế về Quyền Dân sự và Chính trị (ICCPR) và bảo đảm đầy đủ các quyền tự do hội họp và tự do ngôn luận trên mạng Internet cũng như trong đời sống thường nhựt cho tất cả các công dân của mình. Ngày 11.3.2014, bà Maria Böhmer, Thứ trưởng Ngoại giao CHLB Đức đã gởi thư trả lời Gs Kals với nội dung bên dưới: Bộ Ngoại Giao Prof. Dr. Maria Böhmer Dân biểu Quốc Hội Liên Bang Thứ trưởng Bộ Ngoại Giao Kurstraße 36 11013 Berlinwww.auswaertiges-amt.de Ông Prof. Dr. Johannes Kals Eichstr. 44 67434 Neustadt/Weinstraße                                                                   Berlin, ngày 11 tháng 3 năm 2014   Kính thưa Giáo sư Kals, chúng tôi xin cám ơn ông rất nhiều đã gửi đến chúng tôi bức thư đề ngày 15.02.2014, trong đó   ông đã cùng với những nhân sĩ khác lên tiếng cho luật sư và người tranh đấu bảo vệ nhân quyền Lê Quốc Quân, hiện đang bị giam cầm tại Việt Nam. Chính phủ Đức theo dõi trường hợp này từ lâu với sự lưu tâm đặc biệt và lo lắng. Đáng tiếc tòa án thẩm quyền tại Hà Nội  đã giữ nguyên bản án đối với luật sư Lê Quốc Quân vào ngày 18 tháng hai 2014. Nhân danh toàn khối liên hiệp Âu Châu phái đoàn liên hiệp Âu Châu đã phê phán bản án trên và kêu gọi phải tôn trọng nhân quyền. Bản tuyên cáo của liên hiệp Âu Châu tôi xin gửi kèm theo đây. Ngoài ra chúng tôi rất lo âu về tình trạng sức khỏe của luật sư Lê Quốc Quân, vì ông đã tuyệt thực 16 ngày trước khi ra tòa, và vì thế trông ông kiệt sức. Qua tòa đại sứ Đức ở Hà Nội chúng tôi có mối liên hệ thường xuyên với người em trai và vợ của Ls Lê Quốc Quân. Cùng với các quốc gia thành viên thuộc liên hiệp Âu Châu chúng tôi đã từng tranh đấu đề nhân quyền ở Việt Nam được tôn trọng và riêng cho Ls Lê Quốc Quân. Chúng tôi xin cam kết với ông rằng chính quyền Đức sẽ tiếp tục lên tiếng và tranh đấu cho Ls Lê Quốc Quân. Trân trọng kính chào Maria Böhmer ______________________________________ Phái đoàn EU tại Việt Nam lên tiếng về phiên xử phúc thẩm Ls. Lê Quốc Quân Thông Điệp của Phái Đoàn Liên Hiệp Âu Châu gửi đến Việt Nam về Phiên tòa phúc thẩm Luật sư Lê Quốc Quân Phái đoàn EU tại Việt Nam bày tỏ quan ngại về việc Tòa án Nhân dân Tối cao Hà Nội hôm nay bác bỏ kháng cáo của luật sư Lê Quốc Quân đối với án phạt 30 tháng tù giam và phạt tiền vì tội trốn thuế trước đó. Vào tháng Tám 2013, Ủy Ban Điều Tra về Bắt Giữ Tùy Tiện của Liên Hiệp Quốc ra phán quyết rằng việc giam giữ ông là tùy tiện và vi phạm các tiêu chuẩn xét xử công bằng. Ủy Ban yêu cầu Chính quyền lấy những biện pháp cần thiết để cải sửa tình trạng này. Chúng tôi xin nhắc lại quyền căn bản của mọi người được bày tỏ ý kiến tự do và ôn hòa, theo Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và Hiệp Ước Quốc Tế về Quyền Dân Sự và Chính Trị mà Việt Nam đã ký kết. Bản án trên là một thất vọng đặc biệt trong khung cảnh Việt Nam được bầu vào Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc. Phái đoàn xin lập lại những lời kêu gọi trước đây rằng Việt Nam hãy tôn trọng quyền tự do ngôn luận và thả hết những người cổ xúy một cách ôn hòa cho nhân quyền trong nước. Liên Hiệp Âu Châu cũng sẵn sàng tiếp tục làm việc cùng với Việt Nam về những việc này và những vấn đề về nhân quyền và pháp luật khác. ........................................http://www.ttdq.de/node/968 http://www.ttdq.de/node/1047http://www.ttdq.de/node/1090 http://www.spiegel.de/politik/ausland/vietnam-prominenter-blogger-zu-haf...http://www.pen-international.org/newsitems/viet-nam-le-quoc-quan-on-hung...http://www.uokg.de/cms/index.php?option=com_content&view=category&layout... http://www.viettan.org/International-intellectuals-call.htmlhttp://www.viettan.org/Thu-truong-%C4%90uc-dap-ung-no-luc-van.htmlhttp://www.viettan.org/Message-from-the-Delegation-of-the.html http://www.viettan.org/Viet-Nam-Campaigners-condemn.html    
......

Một cuộc chiến tranh lạ lùng nhưng nghiêm trọng

Những cảnh tượng đang xảy ra tại Ukraine, đặc biệt tại bán đảo tự trị Crimea có cái gì thật lạ lùng. Giới truyền thông quốc tế đồng loạt gọi đó là một cuộc xâm lược thô bạo của Nga nhưng lại không, hoặc chưa, gọi đó là một cuộc chiến tranh. Cho đến nay, đó là cuộc xâm lược chưa có tiếng súng, hoặc nếu có, toàn là những phát súng chỉ thiên, không nhắm vào ai và cũng chưa làm ai đổ máu cả.   Lạ lùng: Bỗng dưng một ngày có những người lính vũ trang hiện đại tràn ngập trên đất Crimea, chiếm Quốc Hội, các cơ quan chính phủ và các phi trường, tuần hành trên các đường phố. Ai cũng biết đó là lính Nga, nhưng chính phủ Nga vẫn phủ nhận. Sau đó mấy ngày, xuất hiện các xe tăng cực kỳ tối tân mang bảng số của Nga, nhưng chính phủ Nga vẫn phủ nhận. Trên các công thự, cờ Nga được treo lên và tung bay phấp phới, Nga vẫn phủ nhận. Lính Nga ra tối hậu thư cho lính Ukraine đang đóng trên đất và trên cảng Crimea hoặc đầu hàng hoặc buông súng về nhà, nhưng chính phủ Nga vẫn tiếp tục phủ nhận. Lạ lùng hơn nữa: Những người lính Ukraine đóng ở Crimea hoàn toàn không kháng cự. Họ không đầu hàng và cũng không buông súng nhưng không kháng cự. Không những không kháng cự, có lúc họ còn có vẻ nhởn nhơ đá bóng hoặc hát hò trước mặt đám lính Nga đang hầm hầm cầm súng.   Không có tiếng súng nổ, nhưng ai cũng biết các xung đột tại Crimea cực kỳ căng thẳng và có ảnh hưởng nghiêm trọng, trước hết, đến vận mệnh của cả nước Ukraine: Nga mới tuyên bố sẽ tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý vào ngày 16 tháng 3 để sáp nhập Crimea vào Nga, trở thành một tỉnh của Nga thay vì một phần của Ukraine như hiện nay. Nếu cuộc trưng cầu dân ý này xảy ra, chắc chắn Nga sẽ thành công: Gần 60% dân số tại Crimea là người gốc Nga, nói tiếng Nga và lúc nào cũng tự xem mình là người Nga. Nhưng chưa hết. Chiêu bài để xâm lược Crimea của Nga là nhằm bảo vệ những người Nga đang sống trên lãnh thổ Ukraine. Nhưng người Nga không phải chỉ sống ở Crimea. Theo cuộc điều tra dân số năm 2001, ở Ukraine, người gốc Nga gồm trên 8 triệu, chiếm đến trên 17%.  Ngoài Crimea, người Nga còn tập trung rất đông ở các thành phố phía đông (tỉ lệ xê xích từ 20 đến 40% dân số). Ở đây nảy sinh ra ba vấn đề: Một, liệu Nga có tiếp tục xua quân đến các địa phương ấy để “giải phóng” người Nga hay không? Hai, liệu chính phủ Ukraine có, một lúc nào đó, mất kiềm chế, để đối đầu với Nga và biến cuộc xâm lược không tiếng súng hiện nay thành một cuộc chiến tranh vệ quốc thực sự? Và ba, liệu những người gốc Ukraine (chiếm 25%) và đặc biệt những người gốc Tatars (chiếm trên 12%) tại Crimea có chấp nhận kết quả cuộc trưng cầu dân ý để biến thành công dân Nga?   Xin lưu ý:  Phần lớn người Tatars theo Hồi giáo từng bị Nga đàn áp nên mang tinh thần phản Nga và bài Nga rất mạnh mẽ. Chắc chắn họ sẽ không dễ dàng chấp nhận ách đô hộ của Nga. Một cuộc chiến tranh du kích hoặc ít nhất, khủng bố, chống lại Nga do họ khởi xướng có lẽ không phải là tưởng tượng. Bất kể tình hình chính trị tại Ukraine biến thái như thế nào trong những ngày sắp tới, phần lớn giới bình luận chính trị Tây phương đều nhìn nhận một trong những đặc điểm nổi bật nhất của các tranh chấp tại Ukraine hiện nay: Đây là một cuộc đối đầu mang tầm vóc thế giới đầu tiên kể từ ngày Chiến tranh lạnh chấm dứt với sự sụp đổ của hệ thống xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô và Đông Âu. Sau năm 1990, trên thế giới đã có nhiều cuộc chiến tranh, trong đó, có những cuộc chiến tranh lớn như ở Iraq và Afghanistan. Nhưng dù vậy, đó cũng chỉ là những xung đột có tính địa phương. Đối thủ của Mỹ và các đồng minh của Mỹ quá nhỏ và quá yếu để có thể gây nên những tác động có tầm vóc thế giới. Với những xung đột tại Ukraine hiện nay, người ta nhận thấy sự căng thẳng lan rộng ở hầu hết các nước lớn, đặc biệt tại Mỹ và châu Âu. Người ta bàn bạc với nhau, tranh cãi với nhau để ngăn chận tham vọng bành trướng của Nga. Chưa có ai, về phía Tây phương, nghĩ đến khả năng can thiệp bằng quân sự. Tất cả những gì họ nói và định làm chỉ giới hạn trong phạm vi ngoại giao và kinh tế. Nhưng cũng giống mọi cuộc xung đột khác trong lịch sử, khi đã đối đầu nhau, không ai có thể bảo đảm mọi tình huống sẽ theo đúng ý định ban đầu của mình cả. Nhiều người cũng nhận ra điều đó. Người ta cho việc chiếm đóng Crimea và sau đó, có thể toàn bộ lãnh thổ Ukraine của Nga nằm trong một kế hoạch đế quốc to lớn nhằm đối đầu với Tây phương. Đó là cuộc cưỡng chiếm lãnh thổ đầu tiên ở châu Âu kể từ thập niên 1930. Nếu mọi người ngoảnh mặt để Nga thực hiện tham vọng này, nó sẽ trở thành một tiền lệ: các nước lớn tha hồ chiếm các nước nhỏ và sáp nhập toàn bộ hoặc một phần lãnh thổ của các nước nhỏ ấy vào nước mình. Chính vì thế, nhiều người, trong đó có Cựu ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton, so sánh chiêu bài cứu người Nga ở Ukraine khi xâm lăng Crimea của Putin với các luận điệu và hành động của phát xít Đức trong thập niên 1930, hàm ý so sánh Putin với Hitler. Điều đó cũng có nghĩa bà xem các xung đột tại Ukraine hiện nay có cái gì giống với những cuộc xâm lược mở màn của phát xít Đức thời đệ nhị thế giới. Thượng nghị sĩ John McCain cũng có quan niệm tương tự: ông ví Putin với Hitler và Stalin thời chiến tranh thế giới lần thứ hai. Có thể nói, một cách tóm tắt, sự xung đột tại Crimea hiện nay không phải là xung đột giữa Nga và Ukraine mà còn là, chủ yếu còn là, sự xung đột giữa Nga và Tây phương, đứng đầu là Mỹ.   Chưa biết cuộc xung đột này kết thúc như thế nào, nhưng người ta biết rõ ba điểm:Một, nó sẽ kéo dài và thay thế cuộc chiến tranh chống khủng bố kéo dài từ năm 2001 đến nay.   Hai, nó có thể sẽ dẫn đến việc thay đổi bàn cờ chính trị thế giới. Nga có thắng ở Crimea hoặc ngay cả trên toàn bộ lãnh thổ Ukraine thì họ vẫn thua trên mặt trận quốc tế: Họ hiện nguyên hình như một kẻ hiếu chiến đầy tham vọng, đầy dã tâm và tuyệt đối không thể tin cậy được. Khi hình ảnh ấy càng đậm nét, nỗi sợ hãi của các quốc gia nhỏ chung quanh Nga càng lớn dần; nỗi sợ hãi ấy càng lớn càng thúc đẩy các nước ấy ngả theo Tây phương, mong muốn Tây phương sẽ giúp đỡ và bảo vệ họ trước tham vọng bá quyền của Nga. Peter Beinart, trong một bài báo đăng trên The Atlantic, còn mở rộng sự liên hệ đến Trung Quốc: Trung Quốc càng muốn biểu dương sức mạnh và quấy nhiễu các nước láng giềng càng đẩy họ ngả theo Mỹ, và đó, càng tự cô lập chính mình.   Ba, cũng theo Beinart, nó cũng có thể thay đổi ngôi thứ của các siêu cường quốc. Ở Tây phương, sau các cuộc chiến tranh của Napoleon trong mấy năm đầu thế kỷ 19, thế giới nổi lên năm siêu cường: Anh, Nga, Pháp, Áo và Phổ (Prussia, sau này là Đức); sau đệ nhất thế chiến, ba trong năm siêu cường trên bị mất thanh thế: Nga, Đức và Áo-Hung. Rồi đệ nhị thế chiến bùng nổ và khi kết thúc, vai trò siêu cường của Đức bị mất, của Anh và Pháp cũng giảm sút rất đáng kể. Thế giới chỉ còn hai siêu cường đứng đầu hai phe: Nga và Mỹ. Khi hệ thống cộng sản sụp đổ vào năm 1990, vai trò siêu cường của Nga cũng mất; thế giới chỉ còn một siêu cường: Mỹ. Tuy nhiên, do quan hệ kinh tế và địa chính trị càng lúc càng chằng chịt, mặc dù Mỹ vẫn mạnh, cực kỳ mạnh, thế giới vẫn có khuynh hướng càng ngày càng đa cực hóa. Chính nước Mỹ cũng trở thành bơ vơ và hoang mang trước thế giới đa cực ấy. Chính những thái độ hung hãn của Nga và của Trung Quốc đã kéo Mỹ trở về với thực tế: Họ vẫn còn đối thủ và vẫn đối diện với rất nhiều nguy cơ.   Cả ba điểm nêu trên đều chỉ là những tiềm năng. Chưa ai biết trong tương lai chúng sẽ phát huy ảnh hưởng như thế nào và đến mức độ nào. Tuy nhiên, dù vậy, chúng cũng cho thấy tính chất nghiêm trọng của sự kiện Crimea và Ukraine. Điều đó giải thích tại sao giới lãnh đạo các nước trên thế giới lo lắng và tập trung nhiều thì giờ để giải quyết như vậy.   Để biết câu kết luận, chúng ta chỉ có một cách: chờ. Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc
......

Gạc Ma: 14 tháng 3- Ngày của nỗi đau và uất hận!

Lời giới thiệu: Trong bài thơ nhan đề: “THÁNG BA, NGÀY 14, VIỆT NAM ƠI!” hướng về các chiến sĩ đã gửi thân xác lại vùng biển Trường Sa trong trận chiến Gạc Ma, Giáo sư Hà Văn Thịnh đã uất nghẹn hỏi rằng “Sao tôi chẳng được quyền kể về các anh? (Và nếu) Lỡ gọi tên (các anh)  có thể là tù tội”. Dưới tựa đề “14 tháng 3- Ngày của nỗi đau và uất hận!” để giới thiệu cho bài thơ vừa kể, nhà văn Nguyễn Quang Lập đã viết trên trang blog ngày 13/3/2012 của mình như sau:  “Trong một cuộc thẩm vấn người biểu tình chống Trung Quốc, một sĩ quan công an đã hỏi Gạc Ma là cái gì? Nếu anh ta hỏi Gạc Ma ở đâu, chuyện gì xảy ra ở đó thì hảy còn dễ hiểu, đằng này anh ta lại hỏi Gạc Ma là cái gì? Thật là kinh khủng. Đó là hậu quả cuả những nổ lực thảm hại đánh đu với 16 chữ vàng. Sự ngu tín hóa toàn dân đã dẫn đến những hậu quả đau lòng và nhục nhã. Đảm bảo cho đến bây giờ vẫn có nhiều người như sĩ quan công an kia không biết Gạc Ma là cái gì, như một ông bí thư chi bộ vẫn đinh ninh Hoàng Sa chỉ là bãi chim ỉa. Hôm nay không một tờ báo nào trên tất cả các báo lề phải nhắc đến sự kiện Gạc Ma 14/3/1988. Đó cũng là một nỗi đau và nhục nhã. Nực cười thay, sự im lặng khốn cùng ấy được đánh tráo bằng hai chữ hữu nghị! “ DĐ/CTM xin trân trọng gửi đến quý độc giả bài thơ “THÁNG BA, NGÀY 14, VIỆT NAM ƠI!” của giáo sư Hà Văn Thịnh. THÁNG BA, NGÀY 14, VIỆT NAM ƠI! Hà Văn Thịnh Tháng Ba Mùa Xuân chở mây ra khơi xa Nước xanh như màu mây ấy Biển thét gào nỗi đau sống dậy: 64 linh hồn uất nghẹn Gạc Ma! Tháng Ba Tự cổ chí kim chưa thấy bao giờ: 64 người con hy sinh vì Tổ Quốc Chết cho Nước khỏi sống quỳ sống nhục Bị biến thành ma!? Tháng ba Sao tôi chẳng được quyền kể về các anh? Lỡ gọi tên có thể là tù tội Anh dũng hiên ngang bị vùi trong bóng tối Việt Nam ơi, nhức mỏi đến bao giờ? Tháng Ba Nỗi đau Ngày Mười Bốn Tháng Ba Năm có hai số tận cùng Phát Phát (1988) Các anh chết để cho ai phát tài, phát nhát? Phát cả tai ương – dân tộc đoạ đày Phát cả nỗi căm hờn thành hữu hảo chua cay… Tháng Ba Xương cũng hoá thành bùn héo rũ những vòng hoa Thành mười sáu chữ vàng nhức buốt Lũ giặc Tàu nghênh ngang cùng lũ chuột Rứt rỉa đau thương bày tiệc trận cười! Tháng Ba Chẳng có cái chết nào có thể hoá phôi pha Dẫu bạo ngược cường quyền muốn thế Dẫu cuộc đời ngập chìm dâu bể ViệtNamơi, không khiếp sợ, bao giờ! Tháng Ba Chúng muốn ta quỳ mỏi gối xin cho Để Hoàng Sa, Trường Sa máu cuộn cùng nước mắt Các anh đã hy sinh để hôm nay, sự thật Tổ Quốc biết những gì CÒN – MẤT Từ những ngọn sóng xanh bầm đỏ căm thù! Tháng Ba Nỗi đau ngày đuổi tận mơ đêm Cả dân tộc nhớ thương bằng tiếng thĩ thầm Khen kẻ ngoài là chê bên trong dở Nhắc lại ngày xưa là chê thời nay đó Thuỷ Hoàng ư? Khép nép tẽn tò… Tháng Ba Tôi viết bài ngợi ca người Nhật Tsunami! Chẳng thèm rơi nước mắt Bonsai như nửa nụ cười… Có kẻ chỉnh nhắc rằng, khen ít lại, vừa thôi! Tháng Ba Ngày mười bốn, mỗi năm Người Việt nào cũng khóc Khóc bởi 24 năm qua không biết chỗ Các Anh nằm Khóc bởi biết rằng trong chốn mù tăm Các anh hiểu hàng triệu người vẫn nhớ! Tháng Ba, Không thể gọi là thơ những câu chữ ghép vần Nhưng tiếng trái tim của muôn người là sự thật Lịch sử sẽ ghi những dòng tươi sáng nhất Tên các anh Mãi mãi rạng ngời Trong bất khuất Lạc Hồng Sống mãi, Việt Nam ơi!… Huế, tháng Ba, 2012. Theo BVN.http://bolapquechoa.blogspot.ca/2012/03/14-thang-3-ngay-cua-noi-au-va-ua...
......

Tuyên bố Tưởng niệm các Chiến sĩ đã hy sinh vì Tổ quốc, Tự do cho người dân

40 năm ngày Trung Cộng đánh chiếm Hoàng Sa (19/1/1974), 35 năm ngày Trung Quốc xâm lược biên giới Việt Nam (17/2/1979) với biết bao chiến sĩ và đồng bào ngã xuống. Máu xương và anh linh những người con đất Việt vẫn còn đấy… Thế mà cũng những tháng năm ấy, máu xương và anh linh những người con đất Việt đã bị cố tình quên lãng. Không một lễ tưởng niệm nào được tổ chức chính thức để tri ân những chiến sĩ đã bỏ mình vì tổ quốc. Thậm chí mọi sự tưởng nhớ do nhân dân thực hiện còn bị nhà cầm quyền vùi dập. Hành động phá đám sai khiến công an giả dạng cưa đá và phóng loa của CAND ồn ào, gây bụi mù mịt, và cho người nhảy nhót trơ trẽn theo điệu nhạc Trung Quốc dưới tượng đài Lý Thái Tổ linh thiêng đã lập công nơi chốn Thăng Long ngàn năm văn vật này là một điều không thể hiểu và không thể giải thích nổi, nhất là với một quốc gia vẫn còn nắm trong tay chủ quyền và có chân trong Hội Đồng Nhân Quyền LHQ. Tưởng niệm 26 năm ngày Trung Quốc đánh chiếm quần đảo Trường Sa (14/3/1988) cũng sắp đến. Liệu chúng ta sẽ tiếp tục bị tước đoạt như những kẻ nô lệ chỉ vì một phát lịnh của đường dây nóng? Không! Vì tương lai và sự trường tồn của dân tộc, chúng tôi thiết nghĩ chẳng cần truy tầm ai là đạo diễn của thứ kịch bản này, mà phải đủ thấy rằng chính họ là lý do gây lên trong chúng tôi không chỉ những tiếng than, mà còn khiến chúng tôi phải thức tỉnh kết đoàn và ký tên dưới đây. Chúng tôi muốn được xem đây là tiếng nói của mọi thành phần người dân mạnh dạn tuyên bố: 1. Quyền tập họp dâng hoa, thắp nến tưởng niệm một biến cố lịch sử trọng đại của dân tộc vốn mang thuộc tính tâm linh đạo đức, và nhân văn lịch sử nước nhà, không chấp nhận để nước ngoài can thiệp.   2. Không thể quên: “19/1 Hoàng Sa, 17/2 biên giới Việt Nam, 14/3 Trường Sa” là những mốc điểm bi hùng lịch sử, không một ai có quyền xóa nhòa, chôn vùi hoặc bôi bác. 74 anh hùng chiến sĩ VNCH đã lính-chết-theo-tàu trong cuộc hải chiến 19/1 Hoàng Sa để bảo vệ chủ quyền lãnh thổ phải được vinh danh. 60 ngàn quân dân bộ đội đã bỏ mình trong Ngày Biên giới Việt Nam không thể bị lãng quên. 64 hải quân đã hy sinh tức tưởi trên đảo Gạc Ma, Trường Sa phải được Tổ quốc Việt Nam công nhận ghi ơn. 3. Quyền thiêng liêng tưởng niệm của một sự kiện lịch sử dân tộc càng trở nên có ý nghĩa và danh dự bổn phận, khi đất nước đang bị đe dọa từng ngày bởi tham vọng bá chủ bá quyền Trung Cộng. 4. Vinh danh, tưởng nhớ, tri ân phải được chính thức ban hành và tổ chức trọng thể. 5. Mọi hành vi cấm cản, sách nhiễu với những người mong muốn thực hiện các nghi thức tưởng niệm phải được coi là một thái độ thách thức lòng tự trọng và lương tri người Việt Nam muốn đảm bảo sự vẹn toàn độc lập của đất nước. 6. Quyền bày tỏ cũng như các quyền tối thượng con người của người dân phải được tôn trọng. Xin được gởi những tín hiệu SOS Việt Nam đến với những trái tim tử tế ngợi ca Tự Do và những nhà tù lương tâm chính trị đã đóng cửa vĩnh viễn trên thế giới. Làm ơn ghé mắt xem cho rõ để cùng chuyển tải, chia sẻ hoặc trắc ẩn về những bần cùng và rách nát nhân quyền của Việt Nam. Hãy nắm chặt tay nhau trong một ngày tự quyết quyền tưởng niệm toàn quốc và toàn cầu. Xin khẳng định ngày 14/3 cũng là ngày tưởng niệm linh thiêng các chiến sĩ đã hy sinh vì tổ quốc. Không một thế lực đen tối nào ngăn được lòng yêu nước của chúng ta. Tổ quốc Việt Nam muôn năm! Trân trọng kính mời quý đồng bào tham gia ký tên và Danlambao sẽ cập nhật danh sách. Mỗi chữ ký tự nó sẽ là chất xúc tác động viên cho chính mình và bạn bè. Xin ủng hộ bằng cách ký tên ở địa chỉ email này: Congdantudotuongniem@gmail.com Danh sách ký tên đầu tiên theo thứ tự abc (và sẽ cập nhật theo thứ tự thời gian sau đó): 1.     Thi Vũ Võ Văn Ái, nhà thơ & nhà đấu tranh dân chủ (Pháp) 2.     Hòa thượng Thích Nhật Ban, GHPGVNTN (Đồng Nai, Việt Nam) 3.     Trịnh Ngọc Bằng, về hưu (Irving, Texas, Hoa Kỳ) 4.     Nguyễn Mạnh Bảo, giáo sư  (Cao Đài Tây Ninh, Việt Nam) 5.     Nguyễn Ngọc Bích, giáo sư (Springfield, Virginia, Hoa Kỳ) 6.     Nguyễn Thị Thanh Bình , nhà văn & nhà thơ (Washington DC, Hoa Kỳ) 7.     Nguyễn Minh Cần, nhà báo (Moscow, Nga) 8.     Bùi Chát, nhà thơ (Sài gòn, Việt Nam) 9.     Bùi Thị Dung, về hưu (Irving, Texas, Hoa Kỳ) 10.   Lâm Đăng Châu, kỹ sư (Hannover, Đức) 11.   Ngô Cao Chi, giáo sư (Tampa, Florida, Hoa Kỳ) 12.   Nguyễn Bảy Giáp Dần (Sài Gòn, Việt Nam) 13.   Ca Dao, nhà báo (Paris, Pháp) 14.   Phạm Chí Dũng, nhà văn, nhà báo, tiến sĩ kinh tế (Sài Gòn, Việt Nam) 15.   Lê Khánh Duy (Quảng Nam, Việt Nam) 16.   Đào Tăng Dực, luật sư (Sydney, Úc) 17.   Nguyễn Văn Đài, luật sư (Hà Nội, Việt Nam) 18.   Lê Diễn Đức, nhà báo (Houston, Texas, Hoa Kỳ) 19.   Trần Đông Đức, nhà báo (Pennsylvania, Hoa Kỳ) 20.   Trương Minh Đức, ký giả tự do (Bình Dương, Đồng Nai, Việt Nam) 21.   Linh mục Nguyễn Hữu Giải (TGP Huế, Việt Nam) 22.   Nguyễn Thanh Giang, giáo sư (Hà Nội, Việt Nam) 23.   Nguyễn Thanh Hà, kỹ sư (California, Hoa Kỳ) 24.   Đỗ Nam Hải, kỹ sư (Sài Gòn, Việt Nam) 25.   Ni sư Như Hải (Chicago, Illinois, Hoa Kỳ) 26.   Trịnh Đình Hồng Hạnh, kỹ sư (California, Hoa Kỳ) 27.   Vũ Thư Hiên, nhà văn (Pháp) 28.   Trần Thanh Hiệp, luật sư (Pháp) 29.   Huỳnh Trọng Hiếu, blogger (Quảng Nam, Việt Nam) 30.   Phạm Hoàng, nhà báo (CHLB Đức) 31.   Đoàn Viết Hoạt, giáo sư (Virginia, Hoa Kỳ) 32.   Huỳnh Thị Thu Hồng (Quảng Nam, Việt Nam) 33.    Hoàng Vi Kha, nhà thơ (Virginia, Hoa Kỳ) 34.   Thượng tọa Thích Thiện Khanh, GHPGVNTN (Phú Yên, Việt Nam) 35.   Đặng Đình Khiết, giáo sư (Virginia, Hoa Kỳ) 36.   Linh mục Phan Văn Lợi (TGP Huế, Việt Nam) 37.   Cao Xuân Lý , nhà văn (Sydney,  Australia) 38.   Trần Thị Ngọc Minh (mẹ của Đỗ Thị Minh Hạnh, Lâm Đồng, Việt Nam) 39.   Thượng tọa Thích Thiện Minh, GHPGVNTN (Sài Gòn, Việt Nam) 40.   Phan Nhật Nam, nhà văn (California, Hoa Kỳ) 41.   Nguyễn Thị Ánh Ngân (Quảng Nam, Việt Nam) 42.   Phan Ngữ,  bác sĩ  (Đà Nẵng, Việt Nam) 43.   Bùi Thị Kim Phượng (Đồng Tháp, Việt Nam) 44.   Đặng Phùng Quân, giáo sư (Houston, Texas, Hoa Kỳ) 45.   Nguyễn Quốc Quân, bác sĩ, đại diện Tổ Chức Tập Hợp Nền Dân Chủ (Falls Church, Virginia, Hoa Kỳ) 46.   Nguyễn Đan Quế, bác sĩ, chủ tịch Cao Trào Nhân Bản (Sài Gòn, Việt Nam) 47.   Bùi Minh Quốc, nhà thơ (Đà Lạt, Việt Nam) 48.   Bắc Phong, nhà thơ (Toronto, Gia Nã Đại) 49.   Lê Huy Phong, ca nhạc sĩ đấu tranh (San Jose, California, Hoa Kỳ) 50.   Thượng tọa Thích Không Tánh (Huế, Việt Nam) 51.   Liêu Thái, nhà thơ (Quảng Nam, Việt Nam) 52.   Linh mục Antôn Lê Ngọc Thanh (DCCT Sài Gòn, Việt Nam) 53.   Trần Quang Thành, nhà báo (Tiệp Khắc) 54.   Trần Ngọc Thành, kỹ sư (Warsaw, Ba Lan) 55.   Uyên Thao, nhà văn, nhà xuất bản Tiếng Quê Hương (Virginia, Hoa Kỳ) 56.   Huỳnh Phương Thảo (Quảng Nam, Việt Nam) 57.   Linh mục Đinh Hữu Thoại (DCCT Sài Gòn, Việt Nam) 58.   Trần thị Thức (Virginia, Hoa Kỳ) 59.   Nguyễn Đăng Thường, nhà thơ (London, Anh) 60.   Hòa thượng Thích Thanh Tịnh, GHPGVNTN (Vũng Tàu, Việt Nam) 61.   Nguyễn Thanh Trang, giáo sư (San Diego, California, Hoa Kỳ) 62.   Đỗ Ngọc Xuân Trầm (Áo) 63.   Nguyễn Mậu Trinh, dược sĩ (Gaithersburg, Maryland, Hoa Kỳ) 64.   Huỳnh Anh Trí (Sài Gòn, Việt Nam) 65.   Huỳnh Anh Tú (Sài Gòn, Việt Nam) 66.   Nguyễn Quốc Tuấn, kỹ sư (Florida, Hoa Kỳ) 67.   Hàn Song Tường, nhà thơ, (Houston, Texas, Hoa Kỳ 68.   Đoàn Việt Trung, kỹ sư (Melbourne, Úc) 69.   Nguyễn Bắc Truyển, luật sư (Đồng Tháp, Việt Nam) 70.   Đỗ Ty (Lâm Đồng, Việt Nam) 71.   Nguyễn Đình Vinh, cựu sĩ quan tiền sát QLVNCH (Virginia, Hoa Kỳ) 72.   Huỳnh Khánh Vy (Quảng Nam, Việt Nam) 73.   Huỳnh Thục Vy, blogger (Quảng Nam, Việt Nam) 74.   Dương Triệu Vỹ (Ontario, Gia Nã Đại)
......

Tôn Vinh Chiến sĩ Hải Quân Việt Nam Trận Gạc Ma 14-3-1988

GĐ Trung Tâm Minh Triết, Thường trực Ban Điều hành Chương Trình Minh Triết Làm Chủ Biển Đông   I- Ngày 14 tháng 3 năm 1988 đã diễn ra cuộc chiến bi hùng giữa một lực lượng nhỏ, chỉ có ba tàu vận tải với chủ yếu là công binh để bảo vệ đảo Gạc Ma, bãi đá Cô Lin và bài đá Len Đao đối địch với hơn 40 tàu chiến trang bị cả tên lửa và pháo lớn hàng 100 mm của quân xâm lược Trung quốc. Quân ta đã anh dũng chiến đấu, cũng đã gây cho phía Trung quốc thiệt hại và thương vong. Lực mỏng, tàu không phải chiến hạm, vũ khí chỉ là thứ cầm tay, nhưng tinh thần quyết tử của chiến sĩ ta thật oai hùng. Những gương hy sinh cao cả của thuyền trưởng Vũ Phi Từ, Lữ phó Trần Đức Thông, của Thiếu úy Trần văn Phương, trước khi ngã xuống còn hô vang ”Thà hy sinh không chịu mất đảo, hãy để máu mình tô thắm truyền thống Hải quân Việt Nam”... và của 61 liệt sĩ Hải quân Việt Nam anh hùng trong trận Gạc Ma, cũng như hành động dũng cảm chiến đấu, mưu trí chống lại quân Trung quốc xâm lược của các chiến sĩ bảo vệ Gac Ma, Cô Lin, Len Đao thuở ấy đã để lại mãi mãi trong lòng các thế hệ người Việt lòng nhớ thương, kính phục và biết ơn.   Gương hy sinh của họ, hành động mưu trí, dũng cảm của họ, tinh thần căm thù kẻ xâm lược của họ, đời đời sẽ là những giá trị tinh thần để nuôi dưỡng tâm hồn Việt Nam yêu nước, không hèn hạ khiếp sợ trước quân thù, luôn biết thức tĩnh, cảnh giác trước mọi mưu mô và hành vi thâm độc của quân bành trướng đại Hán, cũng như với mọi thế lực cường quyền gian ác khác. Tri ân và ghi nhớ những người con đã bỏ mình, đã chiến đấu để bảo vệ non sông Đất nước, chính là để nuôi dưỡng tâm hồn và văn hóa của người Việt. Vì thế bất cứ ai, do một lý lẽ nào, mà vô cảm quay lưng lại với lịch sử, với tiền nhân đều có tội, đáng lên án và phỉ nhổ.   II- Sự kiện Gạc Ma và những bài học không bao giờ được quên 1. Âm mưu và thủ đoạn nham hiểm của Trung quốc Trung quốc là nước lớn, đang hưng phát, dù họ tuyên bố đường lối phát triển hòa bình, họ nói láng giềng tốt, bạn tốt, đối tác tốt… chớ cả tin. Họ đang khát không gian sinh tồn, và với bản chất bành trướng đại Hán, họ sẵn sàng theo đuổi những phương thức của chủ nghĩa đế quốc dẫu đã lỗi thời. Rõ ràng Việt Nam đã không rút ra được bài học từ Hoàng Sa năm 1974, nên đã không sẵn sàng đối phó được với mưu đồ của Trung quốc chiếm Gạc Ma và trước đó đối với cả chục bãi đá trong quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Đối với Trung Quốc thì mềm nắn, rắn buông. Rõ ràng một tháng sau khi Gạc Ma đã bị chiếm, ta đã bí mật cho công binh ra xây nhà đánh dấu chủ quyền trên bãi Len Đao, Trung Quốc đem 7 chiến hạm đến vây Len Đao, nhưng không quân VN đã cho 7 máy bay ra chi viện, và chiến hạm của Trung Quốc phải rút chạy khỏi Len Đao. 2- Thế trận bảo vệ biển đảo của Việt Nam   Cha ông ta đã để lại những tư tưởng chiến lược thiên tài, thế kỷ 16 Nguyễn Bỉnh Khiêm nói: Biển Đông vạn dặm dang tay giữ, Đất Việt muôn năm vững trị bình. Giữ cho được chủ quyền Biển Đảo, và khai thác được lợi thế của một quốc gia biển đảo là chiến lược sinh tử của Việt Nam. Phải tăng cường sức mạnh quân sự để bảo vệ chủ quyền Biển Đảo. Đúng. Phải khai thác lợi thế biển để xây dựng một nền kinh tế biển khá hoàn chỉnh và tầm cỡ. Đúng. Phải phát triển khoa học biển, văn hóa biển. Đúng. Nhưng còn phải coi trọng thế trận lòng dân. Không biết giáo dục tinh thần và ý chí vì chủ quyền biển đảo sẽ là sai lầm nghiêm trọng. Chỉ trên cơ sở một sức mạnh nội lực của Dân tộc về cả tinh thần và vật chất, với một nhân cách mới của người Việt Nam, một nhân cách mới của Dân tộc thật sự văn minh, dân chủ, giàu mạnh mới có tự cường để làm chủ vận mệnh của mình trên biển cả cũng như trên đất liền. Việt Nam thường nói đến phương châm kết hợp sức mạnh của dân tộc và của thời đại. Sức mạnh thời đại chính là sự liên minh, liên kết với những quốc gia, dân tộc văn minh tiến bộ, chứ không thể khư khư cúi mình phục vụ cho một thế lực cường quyền. Đối phó với hiệu ứng “bóng đè” của Trung Quốc trên biển Đông không thể không coi đoàn kết, hô ứng lẫn nhau trong ASEAN là quan trọng. 3-Coi trọng nghiền ngẫm những bài học lịch sử, cả thành công và thất bại   Vấn đề ở đây không chỉ là kể công hay luận tội, mà phải là trao lại cho thế hệ mới một năng lực nhận thức mới, những kinh nghiệm thực tiễn, những giá trị tinh thần về làm chủ, về trách nhiệm, về lòng dũng cảm, tinh thần sẵn sàng hy sinh… về cả kinh nghiệm đối phó với những tình huống chính trị phức tạp. Cho nên cách hành xử ngăn cấm tưởng niệm, nghiên cứu, bình luận, rút tỉa những bài học từ chúng ta, từ đối phương… đều là thiển cận, nếu không nói là vô trách nhiệm với Dân với Nước. Phải làm cho thế hệ trẻ biết trân trọng những giá trị, kể cả bài học sai lầm và thất bại đó sẽ là sự khôn ngoan có văn hóa và đạo đức. Cũng là sự thể hiện một phép thử về máu anh có bao nhiêu nước lã và bao nhiêu là tình dân, nghĩa nước. Dạy cho con em biết trân quý những con người cao quý, đã hy sinh chiến đấu vì Dân vì Nước, đó cũng là nuôi dưỡng một năng lượng mới, một chất lượng mới của nhân cách Việt Nam. Vấn đề không hề nhỏ tí nào. Nhân dân có lý lẽ để chê trách cũng như đòi hỏi một tầm nhìn cao hơn đối với những người đang có trọng trách với Nhân dân và Đất Nước. Ví như Đà nẵng thì chủ trương cho 1974 thanh niên cầm nến tưởng niệm sự kiện Hoàng Sa. Còn Hà Nội lại tổ chức nhảy nhót với điệu nhạc Tàu vào đúng ngày phải nhớ nghĩ đến 6 vạn đồng bào và chiến sĩ hy sinh để đánh đuổi quân cướp nước! Một cái Tâm đẹp, một cái tầm cao trí tuệ mới là đòi hỏi về cái đức cầm cân nảy mực mới của đất nước. III- Kính lạy trước anh linh 64 liệt sĩ Gạc Ma. Kính chào các chiến sĩ anh dũng chiến đấu ở Gạc Ma Không giống như nhiều năm trước. Năm nay cuộc tưởng niệm trận chiến Gạc Ma đã được Vùng Hải quân III tổ chức trang nghiêm, xúc động. Nhiều bài báo đề cập đến sự kiện bi hùng này. Tình cờ tôi gặp một chuẩn đô đốc Hải quân. Anh ấy nói, chúng cháu vẫn có nề nếp hễ đi qua vùng biển Gạc Ma là thực hiện điều lệnh Hải quân, thả hoa hướng về Gạc Ma tưởng niệm đồng đội đã hy sinh anh dũng. Chúng cháu vẫn đều đặn tổ chức thăm hỏi gia đình các liệt sĩ. Tôi nói nên quan tâm nhiều hơn đến các chiến sĩ đã chiến đấu anh dũng và trở về từ Gạc Ma. Vẫn còn những người bao năm nay vẫn chưa được xác nhận công tích, vẫn còn thất nghiệp. Chương Trình Minh Triết Làm Chủ Biển Đông nhân dịp này xin gởi đến các bạn bè gần xa, các bạn sinh viên, thanh niên, các bậc cha chú, các anh chị em có tấm lòng kính cẩn tri ân đối với những người con của Tổ quốc đã bỏ mình để bảo vệ Gạc Ma, cùng những chiến sĩ đã trở về từ Gạc Ma lời kêu gọi nghĩa tình. Hãy cùng nhau tổ chức những cuộc thăm hỏi tới các gia đình liệt sĩ và chiến sĩ Gạc Ma. Chúng tôi xin công bố danh tính theo từng tỉnh thành để bà con tiện thực hiện. Xin nhờ các báo đài tiếp tay truyền thông giúp. Lời kêu gọi này cùng danh sách liệt sĩ cũng sẽ được gởi đến các tổ chức hội đoàn ở TƯ và các địa phương có liệt sĩ. Thành kính mong có được sự hưởng ứng tốt đẹp. Hà nội ngày 5 tháng 3 năm 2014 N.K.M. ******************* Phương Danh 64 Liệt sĩ Gạc Ma 14-3-1988 (Xếp theo Tỉnh, Thành) I- Quãng Bình: 14 Liệt sĩ 1. Trần văn Quyết. Xã Quãng Thủy, H. Quãng Trạch 2. Trương Minh Phương. Xã Quãng Sơn, H Quãng Trạch 3. Hoàng văn Tùy. Xã Hải Ninh, H.Lệ Ninh 4. Võ Văn Đức. Xã Liên Thủy, H. Lệ Ninh 5. Võ Văn Từ. Xã Trường Sơn, H.Lệ Ninh 6. Trương Văn Hướng. Xã Hải Ninh, H. Lệ Ninh 7. Nguyễn Tiến Doãn. Xã Nghi Thủy, H. Lệ Ninh 8. Phạm Hữu Tý. Xã Phong Thủy, H. Lệ Ninh 9. Phạm Văn Thiêng. Xã Đông Trạch, H. Bố Trạch 10. Trần Đức Hóa. Xã Trường Sơn, H. Lệ Ninh 11. Trần Quốc Trị. Xã Đông Trạch, H. Bố Trạch. 12. Trần Văn Phương. Xã Quãng Phúc, H. Quãng Trạch 13. Nguyễn Mậu Phong. Xã Duy Ninh, H. Lệ Ninh 14. Phạm Văn Lợi. Xã Quãng Thủy, H.Quãng Trạch ** Lệ Ninh, nay đã tách trở lại là Lệ Thủy và Quãng Ninh. Xin tìm chính xác cho __________________________ II. Thái Bình: 9 Liệt sĩ 1. Nguyễn Minh Tâm. Xã Dân Chủ, H. Hưng Hà 2. Mai Văn Tuyến. Xã Tây An, H. Tiền Hải 3. Trần Văn Phong. Xã Minh Tâm, H. Kiến Xương 4. Trần Đức Thông. Xã Minh Hóa, H. Hưng Hà 5. Nguyễn Văn Phương. Xã Mê Linh, H. Đông Hưng 6. Bùi Duy Hiển. Xã Điêm Điền, H. Thái Thụy 7. Phạm Hữu Đoan. Xã Thái Phúc, H. Thái Thụy 8. Nguyễn Văn Thắng. Xã Thái Hưng, H. Thái Thụy 9. Trần văn Chức. Xã Canh Tân, H. Hưng Hà _________________________ III. Nghệ An: 9 Liệt sĩ 1. Trần Văn Minh. Đại Tân. Xã Quỳnh Long, H. Quỳnh Lưu 2. Nguyễn Tấn Nam. Xã Thường Sơn, H. Đô Lương 3. Đậu Xuân Tư. Xã Nghi Yên, H. Nghi Lộc 4. Nguyễn Văn Thành. Xã Hương Điền, H. Hương Khê 5. Phạm Huy Sơn. Xã Diễn Nguyên, H. Diễn Châu 6.Lê Bá Giang. X. Hưng Dũng. TP Vinh. 7.Phạm Văn Dương.X. Nam Kim. H Nam Đàn. 8.Hồ Văn Nuôi. X Nghi Tiên. H Nghi Lộc. 9. Vũ Đình Lương. Xã Trung Thành, H. Yên Thành ________________________________ IV. Đà Nẵng: 7 Liệt sĩ 1. Trần Tài. Tổ 12, Xã Hòa Cường 2. Phạm Văn Sửu. Tổ 7, Hòa Cường 3. Nguyễn Phú Doãn. Tổ 47, Xã Hòa Cường 4. Trương Quốc Hùng. Tổ 5, Xã Hòa Cường 5. Nguyễn Hữu Lộc. Tổ 22, Xã Hòa Cường 6. Trần Mạnh Viết. Tổ 36, Xã Bình Hiên 7. Lê Thế. Tổ 29, Xã An Trung Tây ________________________________ V. Thanh Hóa: 6 Liệt sĩ 1. Hồ Công Đệ. Xã Hải Thượng, H. Tĩnh Gia 2. Đỗ Viết Thắng. Xã Thiệu Tân, H. Đông Sơn 3. Lê Đình Thơ. Xã Hoàng Minh, H. Hoàng Hóa 4. Vũ phi Trừ. Xã Quãng Khê, H. Quãng Xương 5. Cao Xuân Minh. Xã Hoàng Quang, H. Hoàng Hóa 6. Lê Đức Hoàng. Nam Yên. Xã Hải Yến, H. Tĩnh Gia ____________________________________ VI. Hà Nam: 3 Liệt sĩ 1. Phạm Gia Thiều. Hưng Đạo, Xã Trung Đồng, H. Nam Ninh 2. Trần Đức Bảy. Phương Phượng, Xã Lệ Hòa, H. Kim Bảng 3. Nguyễn Văn Thủy. Phú Linh, Xã Phương Đình, H. Nam Ninh __________________________________ VII. Hải Phòng: 3 Liệt sĩ 1. Bùi Bá Kiên. Xã Vân Phong, H. Cát Hải 2. Đoàn Đắc Hoạch. 163 Trần Nguyên Hãn, Q. Lê Chân 3. Nguyễn Văn Hải. Xã Chính Mỹ, H. Thủy Nguyên _____________________________________ VIII. Quãng Trị: 2 Liệt sĩ 1. Tống Sĩ Bái. Phường 1, TP Đông Hà 2. Hoàng Anh Đông. Phường 2, TP Đông Hà ___________________________________ IX. Nam Định: 2 Liệt sĩ 1. Nguyễn Trung Kiên. Xã Nam Tiến, H. Nam Ninh 2. Trần Văn Phong. Xã Hải Tây, H. Hải Hậu _________________________________ X. Phú Yên: 2 Liệt sĩ 1. Trương Văn Thinh. Xã Bình Kiên, TP Tuy Hòa 2. Phan Tấn Dư. Xã Hòa Phong, TP Tuy Hòa _______________________________ XI. Hà Tĩnh: 2 Liệt sĩ 1. Đào Kim Cương. Xã Vương Lộc, H. Can Lộc 2. Nguyễn Thắng Hai. Xã Sơn Kim, H. Hương Sơn _________________________________ XII. Hà Nội: 1 Liệt sĩ 1. Kiều Văn Lập. Phú Long, Xã Long Xuyên, H. Phúc Thọ. _______________________________ XIII. Ninh Bình:1 Liệt sĩ 1. Đinh Ngọc Doanh. Xã Ninh Khang, H. Hoa Lư ________________________________ XIV. Quãng Nam: 1 Liệt sĩ 1. Nguyễn Bá Cường. Xã Thanh Quýt, H. Điện Bàn _________________________________ XV. Phú Thọ: 1 Liệt sĩ 1. Hàn Văn Khoa. Xã Văn Lương, H. Tam Thanh __________________________________ XVI. Khánh Hòa: 1 Liệt sĩ 1. Võ Đình Tuấn. Xã Ninh Ích, H. Ninh Hòa Nguồn: boxitvn.blogspot.de
......

Bất ổn chính trị do đâu?

Trong bài “Tương lai bất ổn” được đăng hôm 27/02 – ngay sau khi Tổng thống Viktor Yanukovych bị quốc hội Ukraine truất phế – tờ Nhân Dân của Đảng Cộng sản Việt Nam đã mô tả làn sóng biểu tình dẫn đến việc ông Yanukovych bị lật đổ là “bạo lực”. Tổng thống Ukraine bị lật đổ Viktor Yanukovych. Bài viết còn cho rằng dùng “biểu tình bạo động để xóa sổ một chính phủ hợp pháp là phương án được phương Tây hậu thuẫn khi muốn thao túng chính trường các nước” hậu cộng sản như Ukraine. Hơn nữa, theo Nhân Dân các cuộc biểu tình như vậy – được tờ báo mô tả là những cuộc “cách mạng sắc màu” –  “thường dẫn đến hậu quả là tranh giành quyền lực và lợi ích ngay trong nội bộ phe đối lập, đẩy đất nước lún sâu vào bất ổn chính trị”.   Nếu những nhận định trên là quan điểm chính thức của Đảng Cộng sản Việt Nam thì xem ra giới lãnh đạo Việt Nam có cái nhìn khá phiến diện về cuộc xung đột ở Ukraine và cũng không rút ra được kinh nghiệm bổ ích gì từ cuộc khủng hoảng này. Lãnh đạo tham nhũng, độc tài Không ai phủ nhận rằng ông Yanukovych là Tổng thống được bầu lên hợp pháp. Nhưng bất cứ ai – trong đó có chính bản thân ông – đều hiểu ông được người dân Ukraine bầu vào chức vụ ấy để lãnh đạo đất nước chứ không phải để tham ô, tham nhũng. Chuyện ông Yanukovych là một người tham nhũng, bất tài và những người thân cận của ông trở nên giàu có nhanh chóng và bất thường trong thời gian ông tại vị nhiều người đã biết và giờ ai cũng rõ.   Chẳng hạn, theo tạp chí Forbes, với tài sản ước tính 510 triệu đôla Mỹ vào cuối năm 2013, con trai lớn của ông là Oleksandr đã trở thành một trong những người giàu nhất ở Ukraine. Theo tân Thủ tướng Arseny Yatseniuk, trong những năm ông Yanukovych nắm quyền, ước tính công quỹ của Ukraine bị thất thoát đến 37 tỷ đôla. Một bằng chứng của sự tham nhũng – và cũng là sự tham lam, ăn chơi – của ông Yanukovych là tòa biệt thự xa hoa được xây dựng trong khuôn viên 140 hecta ở ngoại ô thủ đô Kiev mà ông buộc rời bỏ để chạy trốn sang Nga.   Ảnh bên:Một bằng chứng của sự tham nhũng của ông Yanukovych là tòa biệt thự xa hoa được xây dựng trong khuôn viên 140 hecta ở ngoại ô thủ đô Kiev. Vì chỉ biết bòn rút tài sản của đất nước, người dân để làm giàu cho mình và người thân, ông đã khiến nền kinh tế Ukraine rơi vào cảnh nợ nần chồng chất và có nguy cơ bị vỡ nợ, phá sản. Cụ thể, như bài viết của tờ Nhân Dân chỉ ra, trong năm nay Ukraine phải trải trả 17,4 tỷ (đôla Mỹ) nợ nước ngoài và cần tới 35 tỷ để cải thiện nền kinh tế. Không ai khác chính ông Yanukovych đã khiến – hay ít ra chính sự tham nhũng và bất tài của ông đóng một vài trò quan trọng việc đưa đẩy – Ukraine vào tình cảnh “gà mắc tóc” này. Làm sao có thể để một người tham nhũng như thế tiếp tục lãnh đạo đất nước! Cũng vì muốn che giấu cung cách lãnh đạo không minh bạch của mình, ông đã không muốn đáp ứng những đòi hỏi của người dân và quyết định theo Nga thay vì tiến gần với Liên minh châu Âu (EU). Điều này chứng tỏ ông coi trọng lợi ích của mình hơn quyền lợi của người dân, đất nước. Việc ông từ chối đòi hỏi của người dân và sẵn sàng dùng vũ lực trấn áp biểu tình còn cho thấy ông là một lãnh đạo độc tài. Và chuyện ông cho an ninh bắn vào người biểu tình làm nhiều người thiệt mạng chứng minh ông là người “bạo lực”, chứ không phải người biểu tình như tờ Nhân Dân nhận định. Chuyện một lãnh đạo cho dùng vũ lực trấn áp, giết hại người dân biểu tình chỉ diễn ra ở những quốc gia độc tài. Và trong mắt công luận khi một lãnh đạo cho bắn vào người dân biểu tình – dù có được bầu lên một cách dân chủ – người đó không còn tư cách, chính danh lãnh đạo. Quả thực, nếu sự tham nhũng và bất tài của ông buộc người dân xuống đường biểu tình chống đối ông trong nhiều tháng thì những viên đạn bắn vào người biểu tình ấy là những viên đạn chấm dứt sự nghiệp chính trị của ông. Ngay sau khi ông cho nổ súng vào người biểu tình, thậm chí những người trong đảng của ông cũng không còn chấp nhận cách hành xử tàn ác của ông và đã quyết định bỏ rơi ông. Đối diện nguy cơ bị truất phế và có thể bị bắt giữ, ông đã bỏ Ukraine chạy trốn sang Nga. Phát biểu tại đồng Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc (LHQ) hôm 03/03, Đại sứ Nga ở LHQ Vitaly Churkin biện hộ rằng Nga đưa quân vào Crimea vì ông Yanukovych đã yêu cầu Nga can thiệp. Dù có thực Nga cho quân vào Crimea, thuộc chủ quyền của Ukraine, chỉ vì ông Yanukovych gửi thư cho Tổng thống Vladimir Putin kêu gọi Nga làm vậy, qua tiết lộ đó của Đại sứ Nga, cựu Tổng thống Ukraine có thể còn được coi là một kẻ phản quốc. Nếu còn chút tự tôn dân tộc hay nếu biết coi trọng lãnh thổ quốc gia, không một lãnh đạo nào lại mời – hay ủng hộ chuyện – ngoại bang vào đóng chiếm đất nước mình dù bất cứ lý do hay mục đích gì.   Qua việc Nga cho quân đóng chiếm Crimea và có những động thái hung hăng khác đối với Ukraine sau khi ông Yanukovych – người được coi là một kẻ bù nhìn của Nga – bị quốc hội Ukraine phế truất, chính giới cầm quyền tại Nga chứ không phải lãnh đạo các nước phương Tây muốn thao túng chính trường nước này. Cụ thể, trong những ngày qua người lên tiếng bảo vệ Ukraine và chống lại sự can thiệp, chiếm đóng của Nga ở Ukraine là Mỹ, Anh, Pháp và các nước phương Tây khác. Hơn nữa, có thể nói, trái ngược với các nước cựu cộng sản khác – những quốc gia đã gia nhập EU và NATO, như Ba Lan – Ukraine cứ rơi vào bất ổn chính trị phần lớn chỉ vì chưa thoát được sự kìm kẹp, can thiệp của Nga. Lướt qua như thế để thấy rằng người đưa đẩy Ukraine đến bên bờ nội chiến, phá sản và chiến tranh hiện nay là cựu Tổng thống Yanukovych – một người không chỉ tham nhũng, độc tài mà còn coi nhẹ chủ quyền quốc gia – và “quan thầy” của ông tại Kremlin – những người dùng sức mạnh kinh tế, quân sự và bất chấp luật pháp quốc tế chèn ép, trấn áp nước nhỏ. Để tránh ‘tương lai bất ổn’ Trường hợp của ông Yanukovych và cuộc khủng hoảng ở Ukraine còn nói lên nhiều điều đáng suy nghĩ khác. Cụ thể, những biến động gần đây ở Ukraine – hay tại Ai Cập, Libya hoặc Syria –  cho thấy tham nhũng, độc tài và bạo lực thường đi đối với nhau. Vì lợi ích của mình, các lãnh đạo và chế độ độc tài dám làm tất cả, thậm chí sẵn sàng đàn áp, giết hại những người chống đối mình. Nhưng dùng bạo lực để giữ chức quyền có khi lại phản tác dụng. Thay vì giúp giữ chức quyền, vũ lực lại làm những nhà lãnh đạo, chế độ độc tài sớm sụp đổ. Cuộc khủng hoảng hiện tại ở Ukraine cũng là một ví dụ nữa chứng minh rằng những lãnh đạo, chế độ độc tài không chỉ kìm hãm sự phát triển của một quốc gia mà còn có thể đưa đẩy đất nước ấy vào khủng hoảng, xung đột. Và thiết nghĩ để đất nước mình khỏi rơi vào một “tương lai bất ổn” giống như Ukraine những lãnh đạo, các thể chế độc tài và tham nhũng khác thay vì cứ tiếp tục đường lối cũ nên tự mình thay đổi. Tự diễn biến không chỉ tránh được những xung đột đẫm máu hay những chia rẽ, hận thù khác không đáng có mà tiến trình đó cũng dễ thành công hơn. Những biến động tại một số nước Bắc Phi - Ả Rập hay tại Ukraine trong những năm qua và đặc biệt trong thời gian này cho thấy các căng thẳng, xung đột giữa những người biểu tình, phe đối lập và lãnh đạo, chế độ độc tài thường dẫn đến đổ máu. Hơn nữa, việc xây dựng một xã hội ổn định thời hậu “cách mạng” không phải là một việc dễ dàng. Trái lại, những thành công của tiến trình cải cách ở Myanmar chứng minh rằng đổi mới  – đặc biệt là cởi mở về chính trị – mà giới tướng lãnh tại đây khởi xướng không chỉ giúp quốc gia này tránh được xung đột, đổ máu mà còn làm cho tiến trình dân chủ hóa ở đó cũng diễn ra suôn sẻ. Đây cũng là một trong ba lý do mà Lex Rieffel nêu lên trong một bài viết được đăng trên Brookings Institute – một viên nghiên cứu về các vấn đề kinh tế, chính trị, chính sách đối ngoại đặt tại thủ đô Washington – để giải thích tại sao tiến trình dân chủ hóa tại Myanmar dễ thành công hơn ở các nước Bắc Phi - Ả Rập. Vì chủ động đối thoại với đối lập và sẵn sàng tiến hành những cởi mở chính trị, giới tướng lãnh tại Myanmar dễ dàng được những người dân, đối lập đón nhận, hợp tác. Theo Lex Rieffel việc những lãnh đạo đối lập tại Mynamar không hận thù giới tướng tá nắm quyền cũng là một yếu tố nữa làm cho tiến trình dân chủ hóa ở đây dễ thành công hơn. Yếu tố khác làm tiến trình dân chủ hóa do những nhà lãnh đạo, chế độ độc tài tiến hành hiệu quả hơn những cuộc nổi dậy do người dân và đối lập khởi xướng là một tiến trình như thế không để lại một”‘lỗ trống quyền lực”. Như vậy – như chính bài viết của tờ Nhân Dân nhân định – sẽ tránh được những tranh giành quyền lực trong nội bộ đối lập và đất nước không “lún sâu vào bất ổn chính trị”. Vì vậy, có thể nói, nếu thẳng thắn xem xét, đánh giá những biến động ở Ukraine, những lãnh đạo, thể chế độc đoán hay độc tài có thể rút ra được những bài học thiết thực, bổ ích để mình tránh được kết cục như ông Yanukovych và đất nước mình cũng không phải đối diện với những xung đột hiện tại và “tương lai bất ổn” như Ukraine. Nguồn: http://www.voatiengviet.com/content/bat-on-chinh-tri-do-dau/1868231.html
......

Bài II: Gạc Ma, Những Năm Sau Đó

"Cuộc chiến chỉ xảy ra 20 phút nhưng cuộc đời kéo dài hàng chục năm. Để có hành động anh hùng trong một trận chiến không khó. Để thành công trong cuộc đời khó thay” – Lê Hữu Thảo đốt thuốc liên tục trong suốt buổi nói chuyện với chúng tôi, tối 17-2-2014, rồi thốt lên câu đó. Quê Nhà   “Ngay trong ngày” 14-3-1988, Bộ Ngoại giao ra tuyên bố “lên án hành động khiêu khích quân sự của nhà cầm quyền Trung Quốc”. Nhưng, phải vài hôm sau Đài tiếng nói Việt Nam và báo Nhân Dân mới cho hay: “Sáng 14-3, các tàu chiến Trung Quốc đã ngang nhiên nổ súng vào 3 tàu vận tải của Việt Nam đang hoạt động bình thường ở bãi đá ngầm Gạc Ma thuộc đảo Sinh Tồn. Tàu của ta đã phải nổ súng để tự vệ. Trong khi đó họ lại đổi trắng thay đen vu cáo tàu của Việt Nam khiêu khích vũ trang tàu Trung Quốc”[1]. Ngày 25-3-1988, đài tiếng nói Việt Nam và báo Nhân Dân cho biết chi tiết: “Họ (Trung Quốc-HĐ) đã dùng súng bắn chết thiếu úy Trần Văn Phương, dùng súng và dao găm đâm bị thương nặng chiến sỹ Nguyễn Văn Lanh, bắn chết một số chiến sỹ khác. Từ trên các tàu chiến, họ tập trung hỏa lực bắn xả vào các chiến sỹ ta ở trên các đảo và trên những tàu bị cháy đang nhảy xuống nước, bắn vào các chiến sỹ đang bơi trên thuyền cao su, dùng cả câu liêm, bắn mạnh vào các chiến sỹ ta đang bơi trên biển. Cho đến nay, chúng ta vẫn còn 74 anh em mất tích”.   Sáng 25-3-1988, ông Nguyễn Văn Mạo dậy sớm đi đôn đốc các gia đình trong xã lên xe đi “kinh tế mới”. Khoảng 8 giờ, khi trở về, ông thấy nhà mình đông nghẹt người. “Tôi rụng rời”, ông Mạo nhớ lại. Nguyễn Văn Phương, con trai ông, có tên trong danh sách 74 người mất tích. Ông Mạo vốn là một chuẩn úy pháo phòng không phục viên, lúc ấy đang là Chủ tịch xã Mê Linh, huyện Đông Hưng, Thái Bình. “Tôi buồn đến mức xin thôi làm chủ tịch ngay sau đó”- ông nói.   Tâm Điểm của Báo Chí Thảo và Chúc ở lại Sinh Tồn Lớn 10 ngày, “ngày nào cũng nhìn thấy tàu Trung Quốc chạy qua chĩa súng vào đảo”. Ngày thứ 11, có tàu ra, đưa Thảo và Chúc vào bờ. Hàng tháng sau đó, những “người hùng Gạc Ma” sống sót trở thành tâm điểm của báo chí và các sinh hoạt chính trị. Đoàn Thanh niên Cộng sản phát động phong trào “Hướng về quần đảo Trường Sa thân yêu”. Lê Hữu Thảo kể: “Liên tục, báo chí, lãnh đạo, các đại biểu tới thăm. Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch, Bộ trưởng Quốc phòng Lê Đức Anh cũng bay vào Cam Ranh. Tôi và Chúc ‘thay mặt bộ đội Trường Sa’ nhận rất nhiều quà ‘của đồng bào cả nước’. Tôi được mời đóng một đoạn phim tài liệu; được mời vô Sài Gòn; được mời lên truyền hình, nói: Sẵn sàng quay lại Trường Sa”. Khi đó, trong số những người thực sự tham chiến còn sống sót chỉ có Thảo và Chúc là không bị thương. Lanh nằm viện nhiều tháng liền. Lê Hữu Thảo nhớ lại: “Chúng tôi được thông báo, cả hai sẽ được cử đi dự festival Thanh niên Sinh viên Thế giới diễn ra vào giữa năm sau tại Bình Nhưỡng. Hai thằng được tập huấn cách phát biểu và trả lời báo chí. Sau đó lại được thông báo, tên tôi được ghi vào bảng vàng danh dự của Hải quân. Cuối cùng, một sỹ quan quân lực gọi chúng tôi lên nói: Có đợt học tập ở Đức, Thảo và Chúc nên đi, chờ dự Festival thì chậm mất. Chúng tôi đi, té ra là ‘xuất khẩu lao động’ chứ không phải đi học”.   Những Tấm Huân Chương Tháng 12-1988, hàng chục cán bộ chiến sĩ được phong tặng, truy tặng huân chương, phong hoặc truy phong danh hiệu anh hùng. Năm “suất” anh hùng được phân bổ: Thiếu úy Trần Văn Phương (sinh 1965-Quảng Bình), Lữ 146 (hy sinh); Trung tá Trần Đức Thông (sinh 1944-Thái Bình), Phó lữ đoàn trưởng 146 (hy sinh); Đại úy Vũ Phi Trừ (sinh 1957-Thanh Hóa), Thuyền trưởng HQ-604 (hy sinh); Thiếu tá Vũ Huy Lễ (sinh1946-Thái Bình), Thuyền trưởng HQ-505; Nguyễn Văn Lanh (sinh 1966-Quảng Bình), chiến sỹ công binh E83. Thảo và Chúc không nghe nhắc gì tới tên mình. Khi đó, cả hai đang lao động ở Đông Đức, không còn màng tới bằng khen, giấy khen. Trong nước, sự kiện Gạc Ma nhạt dần và biến mất trên báo cũng như trong đời sống chính trị kể từ sau “Hội nghị Thành Đô” (9-1990). Ở Thái Bình, ông Nguyễn Văn Mạo cũng không biết con trai mình, liệt sỹ Nguyễn Văn Phương được truy tặng Huân chương chiến công hạng 3. Ông nói: “Họ đút huân chương đâu đó trên Huyện đội. Một thời gian sau, cậu xã đội trưởng lên huyện họp, nhìn thấy, cầm về”. Bố của liệt sỹ Phạm Gia Thiều, ông Phạm Gia My – người từng ở trong Quân đội từ 1953-1975 – thì không ứng xử như vậy.   Thượng úy Phạm Gia Thiều không thuộc biên chế của tàu HQ-604 nhưng khi 604 được lệnh ra đảo, một thuyền phó vắng mặt, Thiều đã đi thay. Ông My nói: “Khi được mời lên xã làm lễ truy điệu, tôi không đi vì chưa được làm rõ: Anh Trừ, thuyền trưởng, được phong anh hùng; con tôi, thuyền phó cùng chiến đấu trong giờ đó có công, có tội gì mà không nghe nói đến? Một thời gian sau, họ cử một cán bộ mang về nhà tôi tấm huân chương chiến công hạng nhất. Bà nhà tôi nói: không nhận. Đơn vị bảo gia đình yêu sách. Tôi nói: Huân chương là tặng thưởng của ‘nhà vua’ đâu có trao như thế được. Sau, đơn vị cho người mang về, mời tôi ra xã trao”. Những người đã có mặt trên đảo Gạc Ma sáng 14-3 như Thảo thì không câu nệ ai được huân chương, ai không. Trong khoảng gần 20 phút nổ súng đó, không ai có thể quan sát bao quát, để biết, ai đã chiến đấu như thế nào để về báo công. Về sau, báo chí nói khi bị bắn, thiếu úy TrầnVăn Phương hô: “Thà hy sinh chứ không chịu mất đảo, hãy để cho máu của mình tô thắm lá cờ truyền thống của Quân chủng Hải quân”. Đấy có thể là ý chí của Phương. Trước đó, khi giao nhiệm vụ, Phương dặn, “Bằng mọi giá, phải giữ cờ”, nhưng khi bị bắn, Thảo biết, Phương không có đủ thời gian để hô khẩu hiệu. Với Thảo, những đồng đội sẵn sàng ra đảo hôm 11-3-1988 đều là những anh hùng. Họ đã nhận nhiệm vụ với tinh thần cảm tử. Một vài bạn của Thảo xin đi đã không được chấp nhận. Một vài người sợ hãiđã đào ngũ trước đó. Vấn đề không chỉ là những tấm huân chương mà là cuộc sống của những ông bố, bà mẹ, của những người vợ, của những đứa trẻ.   Các Góa Phụ Gạc Ma Y sỹ Phạm Huy Sơn (Diễn Nguyên, Diễn Châu, Nghệ An) tưởng có thể được ăn Tết cùng vợ con sau hai năm ở đảo Trường Sa. Nhưng, 15 ngày trước khi hết phép, anh được lệnh quay lại đơn vị, nhận nhiệm vụ mới ở “nhà giàn” Gạc Ma. Phạm Huy Sơn hy sinh khi vợ anh – chị Trần Thị Ninh – đang có thai ở tháng thứ hai (con gái anh Sơn, Phạm Thị Trang, sinh ngày 27-10-1988), đứa con trai sinh năm 1984 bị bại não bẩm sinh. Chồng mất năm 27 tuổi, chị Ninh ở vậy nuôi con trong đau thương và cả những tủi hổ không nói được. Ba năm sau, mấy mẹ con phải ra khỏi nhà chồng. Các cậu, các dì góp chút gạch, chút ngói, cất cho một căn nhà nhỏ. Ông ngoại cho một con bò. Cậu con trai, đến nay đã 31 tuổi, nhưng đến bữa vẫn phải nằm ngửa ra, đợi mẹ xay thức ăn bón vào miệng. Trí não không phát triển nhưng chân tay khỏe mạnh. Nhiều hôm cậu lang thang hết làng trên, xóm dưới. Làm đồng về không thấy con, chị vừa chạy tìm, vừa khóc. Năm 2006, Quân chủng Hải quân cho 15 triệu, chị Ninh nói: “Các anh ấy xét hoàn cảnh, linh động gửi tiền trước thay vì xây xong nhà mới ‘giải ngân’. Đó cũng là cơ hội, tôi vay thêm các cậu, ‘cắm’ sổ liệt sỹ trong hai năm vay thêm 15 triệu của ngân hàng. Xây được căn nhà này rồi trả dần, giờ vẫn còn nợ các cậu 15 triệu”. Căn nhà ngói 3 gian, có gắn bảng “nhà tình nghĩa” của chị Ninh, tuy không to đẹp như các nhà trong xóm, nhưng trông khang trang hơn hẳn so với căn nhà cất hồi năm 1991. Chị Cao Thị Bình và cháu ngoại Chị Cao Thị Bình – vợ liệt sỹ, bác sĩ quân y Hồ Công Đệ (Hải Thượng, Tĩnh Gia, Thanh Hóa) – vốn là một người lính ở vùng Biên phía Bắc. Năm 1981, họ cưới nhau khi chị ra quân. Từ năm 2012, “các đoàn” về thăm thấy chị có một căn nhà khá khang trang, ít ai biết, cho đến năm 2011, chị vẫn phải làm “osin” ở Vũng Tàu. Tám năm giúp việc cho một gia đình, nhà chủ thông cảm hoàn cảnh, để chị mang 3 đứa con vào cùng ăn học. Chồng chết năm 31 tuổi, khi mới mang thai 6 tháng đứa con thứ 3, chị Bình kể: “Bốn năm sau khi anh mất, một người bạn mới mang đồ đạc của anh về. Khi đó, 4 mẹ con đang sống trong một căn nhà tranh, vách đất. Đêm đêm, tôi lặn ngụp, mò cua, bắt ốc, bệnh sưng khớp đeo đẳng tới bây giờ. Hai đứa con gái đã lấy chồng, rất thương mẹ. Cháu trai, Hồ Công Được, cũng đã có bằng trung cấp cơ điện. Chỉ mong cháu xin được một chỗ làm trong công trường xây dựng nhà máy lọc dầu Nghi Sơn, rồi tôi có chết cũng mãn nguyện”. Trung úy hải đồ Lê Đình Thơ (Hoằng Minh, Hoằng Hóa, Thanh Hóa) hy sinh khi con gái, Lê Thị Thủy, mới vừa tròn một tuổi. Chín tháng sau, mẹ anh, bà Lê Thị Lương, kể: “Ngày 20-12-1988, đơn vị cho xe về đón tôi ra, đến lượt vợ thằng Thơ mất”. Mất con, rồi mất dâu, bà thay mẹ nuôi đứa cháu nội mới gần 2 tuổi. Bà Lương nói trong nước mắt: “Tôi khổ cả đường tình, cả đường con. Tôi sinh đứa thứ 4 thì chồng bỏ đi lấy vợ khác. Nhiều năm trời không biết giấc ngủ là gì bác ạ”. Cô dâu út thấy bà kể lể, nắm áo: “Thôi, bà ơi!” .Bà Lương quay sang con dâu, quyệt mắt: “Mi có biết khổ là chi mô”.   Được bà nội và các cô chú chăm sóc, Thủy lớn khôn, học giỏi. Sau khi tốt nghiệp trường đại học Mỏ Địa Chất, cô được đơn vị cũ của cha – Đoàn do đạc biên vẻ bản đồ và nghiên cứu biển, Hải quân -nhận về làm. Bà Lương cho biết, đơn vị cha cháu vẫn giữ liên lạc suốt bao nhiêu năm và luôn quan tâm đến cháu. Bà khoe, mỗi khi ra thăm cháu, cứ hết người này đến người kia mời. Bà nói: “Gần đây, tôi nằm mơ thấy thằng Thơ về, nó mặc quân phục, đeo quân hàm rất đẹp, nói với tôi: Mẹ chăm cháu thế là được rồi, mẹ không phải ra nữa, vậy là tôi ở nhà”. Bà Lương bảo: “5 triệu các anh (Nhịp Cầu Hoàng Sa) đưa hôm Tết, tôi dùng để mua một cỗ hòm”. Các ông bố, bà mẹ, những người vợ liệt sỹ hết tuổi lao động được cấp tiền tử tuất, trước đây là 370 nghìn/ tháng; sau đó tăng lên 670 nghìn; năm 2013 là 1 triệu 100 nghìn; năm 2014 là 1 triệu 220 nghìn/ tháng. Từ năm 2008, nhiều đơn vị phối hợp với địa phương, cấp cho một số gia đình liệt sỹ Gạc Ma từ 15, 20 triệu đến 30, 50 triệu/ gia đình để xây “nhà tình nghĩa”, nhiều gia đình cố vay mượn thêm để xây được căn nhà. Ngày 19-2-2014, khi chúng tôi đến xã Nghi Yên, Nghi Lộc, Nghệ An, thăm gia đình liệt sỹ Đậu Xuân Tư, hai cha con người em của Tư, Đậu Xuân Chương, vẫn đang “đi Lào làm phụ hồ”. Chị Phan Thị Lương, vợ anh Chương, nói: “Anh ấy rất muốn mua cái máy cày hoặc máy tuốt lúa (khoảng 35 triệu) để khỏi phải đi làm thuê xa nhưng ngân hàng không cho vay vốn vì vẫn còn nợ 6 triệu chưa trả hết”.   Có những ngôi nhà thực sự tình nghĩa, như nhà của ông Phạm Gia My. Bạn bè liệt sỹ Phạm Gia Thiều, thời anh học ở đại học Hàng hải đã góp 500 triệu xây nhà tặng ông. Năm 2010, bà Nguyễn Thị Nhơn (83 tuổi), mẹ của Đậu Xuân Tư, được một đơn vị tặng 50 triệu. Thay vì tu sửa căn nhà cũ của gia đình Chương, người em đang chăm sóc bà Nhơn, theo chị Lương: “Họ yêu cầu phải xây riêng cho bà, chúng tôi phải vay mượn thêm 45 triệu”.   Cuộc Chiến, Cuộc Đời Phần lớn các cựu binh Gạc Ma khi trở về đều sống rất chật vật. Trừ một số người nhận danh hiệu anh hùng, nhận huân chương, thăng tiến trong quân đội, số còn lại “hết nghĩa vụ ra quân” không có chế độ gì. Phạm Xuân Trường, Trương Văn Hiền… tuy đã ổn định gia đình nhưng kinh tế chỉ đắp đổi qua ngày. Ngôi nhà Phạm Xuân Trường xây đã mấy năm vẫn chưa kiếm đủ tiền mua cửa. Còn Lê Hữu Thảo thì vẫn lông bông, chưa vợ, chưa nhà. Trong một lần về quê đầu năm 1991, Thảo yêu một “cô gái đẹp có tiếng ở Hà Tĩnh”. Suốt mấy năm sau đó, cô nhất mực chờ anh. Năm 1995, sốt ruột vì tuổi con gái lớn dần, bố cô điện thoại sang Đức cho Thảo nói: “Nếu con yêu và quyết tâm lấy nó thì đêm nay suy nghĩ kỹ, ngày mai điện về. Khi đó, nó muốn đợi bao lâu cũng được”. Đêm ấy,Thảo bị bắt trong một chiến dịch truy quét thuốc lá lậu của cảnh sát Đức. Mối tình sau đó, cho Thảo một đứa con trai, cũng chỉ kéo dài được mấy năm. Đã từng hào hiệp với bạn bè. Để rồi, nay trở về quê, Thảo nói: “Thật xấu hổ khi gần như chỉ còn hai bàn tay trắng”. [1] TuổiTrẻ thứ Năm, 17-3-1988. Nguồn: http://newosin.wordpress.com/2014/03/01/bai-ii-gac-ma-nhung-nam-sau-do/
......

Tuyên Bố Vận Động Thành Lập Văn Đoàn Độc Lập Việt Nam

TUYÊN BỐ VẬN ĐỘNG THÀNH LẬP VĂN ĐOÀN ĐỘC LẬP VIỆT NAM Sau năm 1975, kết thúc một thời kỳ lịch sử kéo dài hơn trăm năm, đất nước cần một cuộc phục hưng dân tộc căn bản, mà nền tảng là phục hưng văn hóa. Tiếc thay công cuộc cần thiết và nghiêm trang ấy đã không diễn ra như mong đợi. Trái lại văn hóa Việt Nam ngày càng suy thoái nghiêm trọng, lộ rõ nguy cơ đánh mất những giá trị nhân bản căn cốt nhất, uy hiếp đến cả sự tồn vong của dân tộc. Những người viết văn tiếng Việt không thể nói rằng mình hoàn toàn không có phần trách nhiệm về thực trạng đó. Một trong những chức năng quan trọng nhất của văn học là thức tỉnh lương tri và bồi đắp đạo đức xã hội. Trong bước ngoặt lớn này của lịch sử, văn học Việt Nam đã không làm đúng được vai trò của mình. Văn chương Việt Nam yếu kém có nguyên nhân chủ quan trước tiên thuộc chính người cầm bút là sự thờ ơ đối với trách nhiệm xã hội, vô cảm trước thời cuộc, quan trọng hơn nữa là thiếu độc lập tư duy, từ đó mà tự hạn chế năng lực sáng tạo. Về mặt khách quan, một xã hội như chúng ta đang có, trong đó các quyền tự do cơ bản của con người thực tế bị vi phạm trầm trọng, đương nhiên đè nặng lên tâm lý sáng tạo của người cầm bút, làm mờ nhạt và tắt lụi các tài năng. Quyền tự do sáng tác và tự do công bố tác phẩm đang là đòi hỏi sống còn của từng nhà văn và của cả nền văn học. Không có những quyền tự do tối thiểu đó thì không thể có một nền văn học đàng hoàng. Một thể chế tổ chức đời sống văn học nặng tính quan liêu và bao cấp càng làm nặng nề thêm tình hình, đồng thời lại không tạo được mối liên kết lành mạnh giữa những người viết để nâng đỡ và thúc đẩy nhau trong công việc, hỗ trợ nhau trong khó khăn. Trước tình cảnh kéo dài và nay đã trở nên cấp bách đó, chúng tôi, những người cầm bút ký tên dưới đây, quyết định vận động thành lập một tổ chức độc lập của các nhà văn viết bằng tiếng Việt ở trong nước và ngoài nước, lấy tên là Văn đoàn độc lập Việt Nam, với mong muốn góp phần tích cực xây dựng và phát triển một nền văn học Việt Nam đích thực, nhân bản, dân chủ, hiện đại, hội nhập với thế giới, có thể đóng vai trò tiền phong đúng như nó phải có trong sự nghiệp phục hưng văn hóa, phục hưng dân tộc mà lịch sử đang đòi hỏi. Hoạt động của Văn đoàn độc lập Việt Nam nhằm vào những nhiệm vụ cụ thể sau đây: -    Đoàn kết tương trợ giữa những người viết văn tiếng Việt trong và ngoài nước; -   Tạo điều kiện nâng cao về nghề nghiệp, thúc đẩy sáng tạo cá nhân, khuyến khích đổi mới trong sáng tác và nghiên cứu phê bình văn học và ngôn ngữ; -    Bảo vệ mọi quyền lợi vật chất và tinh thần chính đáng, hợp pháp của hội viên, đặc biệt là quyền tự do sáng tác và công bố tác phẩm, cũng như quyền tự do tiếp cận tác phẩm văn học của mọi người. Văn đoàn độc lập Việt Nam là một tổ chức của xã hội dân sự, ái hữu nghề nghiệp, hoàn toàn độc lập đối với mọi hệ thống tổ chức và thiết chế trong và ngoài nước. Điều lệ và Chương trình hành động cụ thể của Văn đoàn sẽ được hình thành và công bố trong quá trình vận động. Mọi liên lạc xin gửi về email: nhavandoclap@gmail.com Hà Nội ngày 3 tháng 3 năm 2014 TM Ban vận động Nguyên Ngọc BAN VẬN ĐỘNG THÀNH LẬP VĐĐLVN   1.      Nguyên Ngọc – nhà văn (Trưởng ban) 2.      Bùi Chát – nhà thơ 3.      Bùi Minh Quốc – nhà thơ 4.      Bùi Ngọc Tấn – nhà văn 5.      Chân Phương – nhà thơ, dịch giả (Hoa Kỳ) 6.      Châu Diên – nhà văn, dịch giả 7.      Dạ Ngân – nhà văn 8.      Dư Thị Hoàn – nhà thơ 9.      Dương Thuấn – nhà thơ 10.  Dương Tường – nhà thơ, dịch giả 11.  Đặng Tiến – nhà nghiên cứu phê bình (Pháp) 12.  Đặng Văn Sinh – nhà văn 13.  Đoàn Lê – nhà văn 14.  Đoàn Thị Tảo – nhà thơ 15.  Đỗ Lai Thúy – nhà nghiên cứu phê bình văn học 16.  Đỗ Trung Quân – nhà thơ 17.  Giáng Vân – nhà thơ 18.  Hà Sĩ Phu – nhà văn 19.  Hiền Phương – nhà văn 20.  Hoàng Dũng – nhà nghiên cứu ngôn ngữ 21.  Hoàng Hưng – nhà thơ, dịch giả 22.  Hoàng Minh Tường – nhà văn 23.  Lê Hoài Nguyên – nhà thơ 24.  Lê Minh Hà – nhà văn (CHLB Đức) 25.  Lê Phú Khải – nhà văn 26.  Lưu Trọng Văn – nhà văn 27.  Mai Sơn – nhà văn, dịch giả 28.  Mai Thái Lĩnh – nhà nghiên cứu triết học, văn hóa 29.  Nam Dao – nhà văn (Canada) 30.  Ngô Thị Kim Cúc – nhà văn 31.  Nguyễn Bá Chung – nhà thơ (Hoa Kỳ) 32.  Nguyễn Duy – nhà thơ 33.  Nguyễn Đức Dương – nhà nghiên cứu ngôn ngữ 34.  Nguyễn Đức Tùng – nhà thơ, nhà phê bình văn học (Canada) 35.  Nguyễn Huệ Chi – nhà nghiên cứu văn học 36.  Nguyễn Quang Lập – nhà văn 37.  Nguyễn Quang Thân – nhà văn 38.  Nguyễn Quốc Thái – nhà thơ 39.  Nguyễn Thị Hoàng Bắc – nhà thơ (Hoa Kỳ) 40.  Nguyễn Thị Thanh Bình – nhà văn (Hoa Kỳ) 41.  Phạm Đình Trọng – nhà văn 42.  Phạm Nguyên Trường – dịch giả 43.  Phạm Vĩnh Cư – nhà nghiên cứu văn học, dịch giả 44.  Phạm Xuân Nguyên – nhà phê bình văn học, dịch giả 45.  Phan Đắc Lữ – nhà thơ 46.  Phan Tấn Hải – nhà văn (Hoa Kỳ) 47.  Quốc Trọng – tác giả kịch bản điện ảnh 48.  Thùy Linh – nhà văn 49.  Tiêu Dao Bảo Cự – nhà văn 50.  Trang Hạ – nhà văn, dịch giả 51.  Trần Đồng Minh – nhà nghiên cứu văn học 52.  Trần Huy Quang – nhà văn 53.  Trần Kỳ Trung – nhà văn 54.  Trần Thùy Mai – nhà văn 55.  Trịnh Hoài Giang – nhà thơ 56.  Trương Anh Thụy – nhà văn (Hoa Kỳ) 57.  Võ Thị Hảo – nhà văn 58.  Vũ Biện Điền – nhà văn (Nhật Bản) 59.  Vũ Thế Khôi – nhà nghiên cứu văn học, dịch giả 60.  Vũ Thư Hiên – nhà văn (Pháp) 61.  Ý Nhi – nhà thơ   Nguồn: xuandienhannom.blogspot.de
......

Trung Quốc đang có âm mưu gì ở Hà Tĩnh và Quảng Trị?

1. Đâu chỉ là tài nguyên, khoáng sản Việc Trung Quốc trúng thầu và thâu tóm hơn 90% các công trình trọng điểm quốc gia trải dài khắp mọi miền đất nước Việt Nam thì ai cũng biết. Mới đây, khoảng giữa tháng 1/2014, các báo của Nhà nước còn cho biết, 60% doanh nghiệp phía Bắc có người Trung Quốc đứng sau lưng. Lâu nay, người ta hay dùng danh từ “xâm lược” để chỉ về một cuộc chiến tranh quân sự, do nước A thực hiện đối với nước B, thì hôm nay, cần được nghĩ khác. Theo tư duy này, ta có thể khẳng định: Trung Quốc đã và đang xâm lược Việt Nam một cách toàn diện. Theo đó, không chỉ hàng ngày, hàng giờ, họ đang gặm nhấm, lấn dần từng tấc đất nơi biên giới (mặc dù giữa hai nước đã cắm mốc), tấc biển ngoài khơi xa, mà họ còn xâm lược rất thành công về kinh tế, chính trị, và đặc biệt là về ngoại giao… Việc Việt Nam không chính thức kỷ niệm 40 năm Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa (19/01/1974-19/01/2014), 35 năm ngày Trung Quốc xâm lược Việt Nam (17/02/1979-17/02/2014) cho thấy, cuộc xâm lược của Trung Quốc đối với Việt Nam đã và đang hết sức thành công, không hề tốn một viên đạn mà thực hiện được mục tiêu một cách, ngoạn mục, mỹ mãn… Câu hỏi được đặt ra ở bài này là: tại sao Bắc Kinh lại “ưu tiên” để cắm chốt ở Hà Tĩnh và Quảng Trị? a. Đối với cảng Cửa Việt, Quảng Trị Ngày 14/02/2014, đài VOA, trong bài viết có tựa đề “Báo động: Người Trung Quốc lại sắp lập căn cứ ở Quảng Trị”, tác giả là Blogger Lê Anh Hùng, cho biết: “Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam (một công ty sản xuất thức ăn gia súc, thuỷ sản và chăn nuôi hàng đầu Việt Nam, trước đây thuộc tập đoàn C.P. Group của Thái Lan, nhưng đã bị Trung Quốc thâu tóm kể từ năm 2011) sắp được giao 96,1ha đất, kéo dài hơn 2km dọc theo bờ biển và chỉ cách cảng Cửa Việt chưa đầy 1km”(1). Cũng trong bài viết này, về vị trí chiến lược và sự nhạy cảm của cảng Cửa Việt, tác giả dẫn lời nhà văn Xuân Đức, một người con của tỉnh Quảng Trị, đã viết về thời kỳ chống Mỹ như sau: “… cuộc chiến trên cảng Cửa Việt và sông Cửa Việt nói riêng đã trở thành quyết chiến điểm khốc liệt nhất có ý nghĩa quyết định sự thành bại của cả chiến trường Miền Nam”. b. Đối với cảng Vũng Áng, huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh Tháng 4/2006, Khu Kinh tế Vũng Áng được thành lập, theo Wikipedia có diện tích tự nhiên 227,81 km2 (22.781 ha). Các hoạt động kinh tế được ưu tiên phát triển tại khu kinh tế Vũng Áng bao gồm: dịch vụ cảng biển, công nghiệp luyện kim gắn với lợi thế về tài nguyên và nguồn nguyên liệu (mỏ sắt Thạch Khê, mỏ titan,...). Đáng chú ý là, Khu Kinh tế Vũng Áng đang được đầu tư Dự án nhà máy gang thép Formosa Hà Tĩnh (2) là một trong những dự án trọng điểm và lớn nhất của Tập đoàn Formosa (tiền thân là của Đài Loan, nhưng đã nhượng lại 100% cổ phần cho Trung Quốc?!) với tổng mức đầu tư 15 tỷ USD (gồm hai giai đoạn), nằm trên diện tích trên 3.300ha, trong đó diện tích đất liền là hơn 2.000 ha và diện tích mặt nước trên 1.200 ha. Với quy mô lớn như vậy, thì người Trung Quốc có thể ăn nằm tại khu vực này khoảng 25 đến 30 năm, vừa để đầu tư xây dựng công trình vừa để khai thác vận hành nhà máy, vậy là đủ để một thế hệ người Tàu lấy vợ, lập thành phố người Tàu tại khu vực Kỳ Anh, Hà Tĩnh; sâu xa hơn, có thể là lực lượng địa phương sau này trong mưu đồ chia cắt Việt Nam thành hai miền. Tháng 10/2013, đài RFA, đăng bài “Một Hà Tĩnh đầy ắp người Trung Quốc”, báo động tình trạng cát cứ của người Trung Quốc tại Vũng Áng, mà hậu quả về an ninh xã hội tại nơi này qua ý kiến của một người dân được bài báo trích đăng là: “… Bây giờ, phần đông gia đình đã bán hết đất cho người Tàu, đất thì không còn nữa mà con cái thì nghiện ngập, hư hỏng, như vậy, chỗ an thân cũng không còn mà niềm hy vọng vào tương lai cũng bị đứt gãy. Điều này phải xem lại âm mưu của người Trung Quốc”. Và đây là nhận định tổng quát của bài báo, khi tác giả nghe từ một phụ nữ: “Có thể nói rằng có đến 70% thanh niên hư hỏng, nghiện nập. Và bà tỏ ra hoài nghi sự có mặt của những người Trung Quốc. Bà nghĩ rằng họ đến Kỳ Anh mua đất làm ăn không đơn thuần, họ có ý đồ không tốt và họ rất nguy hiểm”. Nhưng đáng chú ý nhất, báo động đỏ cho tình hình tại Vũng Áng, phải là một comment (của một người địa phương nơi đây) trong bài: “Nhà văn Phạm Xuân Nguyên: Cuộc chiến tranh biên giới Việt-Trung là một sự thật lịch sử không thể xóa bỏ”, đăng trên Blog Dân Quyền (Diễn đàn XHDS) hôm 14/02/2014, toàn văn như sau: “Cảm ơn nhà văn Phạm Xuân Nguyên đã nói lên những suy nghĩ của tôi và bạn bè tôi – những người đã chiến đấu có người đã anh dũng hy sinh, có người bị thương…. trong cuộc chiến chống Tàu cướp nước 2/1979, tại Bắc luân (Quảng ninh), ở Trung đoàn 288-Quân khu 3. Tôi cũng rất đau lòng khi vùng đất quê Kỳ Anh (Hà Tĩnh) của anh Nguyên và chúng tôi đã được cầm quyền ĐCSVN bán cho Trung Quốc hơn 80 km2 thành khu căn cứ riêng mà chỉ có chức sắc Tỉnh ủy Hà Tĩnh và Đảng TƯ mới có thể được Tàu cho vào, còn chủ tịch tỉnh lấy chức danh đó cũng không được vào [? – NHQ]. Trung Quốc xây tường và nhà cao tầng dọc đường quốc lộ 1 từ Kỳ Anh đến Cẩm Xuyên hơn 20 km, chiếm hoàn toàn biển phía Đông đường Quốc lộ 1, để làm gì cũng không ai được biết. Dân Kỳ Anh (Hà Tĩnh) mất đất, không việc làm. Trai thì cờ bạc, đề đóm, chích choác ma túy. Gái thanh niên, trung niên cặp nón, ô… môi son, má phấn, mắt xanh mỏ đỏ vẫy, gọi khách đi xe bắc Nam, công khai làm điếm vì không có việc làm, đất ở, đất ruộng, cả mồ mả cha ông… nay ĐCSVN BÁN CHO TÀU rồi . Trai Tàu lấy vợ Kỳ Anh, là mơ ước của gái Kỳ Anh ngày nay, vì đi làm điếm còn khổ hơn. Người Trung Quốc ở Kỳ Anh không cần theo luật CHXHCNVN là đi xe máy họ không cần đội mũ, mà công an còn cười chào thân thiện. Người Kỳ Anh mà đi xe máy không đội mũ thì chỉ có đi theo ông Trịnh Xuân Tùng - Hà Nội” (4). Rõ ràng, Trung Quốc đang thực hiện cuộc di dân rất âm thầm, nhưng quyết liệt và hiệu quả vào lãnh thổ Việt Nam một cách hợp pháp, có sự tiếp tay của quan chức Việt Nam ở cấp cao, thông qua chính sách đầu tư xây dựng và khai khoáng. Vũng Áng quả là một vị trí lý tưởng không chỉ để khống chế Việt Nam về mặt đường bộ, mà toàn bộ đường biển đi vào Vịnh Bắc Bộ. Một nguy cơ không thể không được báo động! 2. Tam giác căn cứ quân sự Du Lâm - Vũng Áng - Cửa Việt   Nếu không có sự kiểm soát chặt chẽ, thì rất có thể thông qua tam giác căn cứ quân sự Du Lâm - Vũng Áng - Cửa Việt, Trung Quốc dễ dàng chia cắt Việt Nam cả về đường biển và đường bộ, thậm chí chia Việt Nam thành hai miền. Căn cứ hải quân Du Lâm(5) của Trung Quốc, được Bách khoa toàn thư Wikipedia giới thiệu: là căn cứ tàu ngầm, nằm ở thành phố Tam Á, ở cực Nam trên đảo Hải Nam, “là một mối lo an ninh cho các nước ASEAN cũng như Ấn Độ”. Theo bản đồ (kèm theo), từ Du Lâm đến Vũng Áng và Cửa Việt của Việt Nam, có chiều dài đường chim bay khoảng 320-350 km, trong khi khoảng cách giữa Vũng Áng đến Cửa Việt theo QL1A là 190 km. Ba đỉnh này tạo thành một tam giác, và với lực lượng hùng mạnh về tàu ngầm và tàu chiến mặt nước, Trung Quốc rất dễ dàng chia cắt hai miền của Việt Nam ở khu vực Vũng Áng và tỉnh Quảng Bình. Kể cả đường bộ và đường biển. Phải chăng việc cấm người Việt Nam ra, vào Vũng Áng và Cửa Việt, bộc lộ ý đồ Trung Quốc muốn xây dựng hai vị trí này thành căn cứ quân sự bí mật của họ, phục vụ cho việc chia cắt Việt Nam bằng lực lượng hải quân khi chiến sự xảy ra. Đây chính là đáp án trả lời cho câu hỏi: tại sao Bắc Kinh lại “ưu tiên” để cắm chốt ở Hà Tĩnh và Quảng Trị. (Nên nhớ, Quảng Bình, nơi nằm giữa Vũng Áng và Cửa Việt, là vùng đất hẹp nhất trên dải đất hình chữ S của Việt Nam, bề rộng chỉ hơn 40 km tính từ bờ biển đến biên giới Việt-Lào).   3. Vũng Áng - Cửa Việt và việc thực hiện “đường lưỡi bò”   “Đường lưỡi bò” (màu đỏ) và luồng vận chuyển hàng hải quốc tế (màu trắng) Ta dễ dàng nhận thấy, phần lớn chiều dài về phía Nam của “đường lưỡi bò” nằm trên lãnh hải chủ quyền của Việt Nam và Philippines; trong khi, do khu vực Quần đảo Trường Sa gồm nhiều đảo nhỏ, biển nông, luồng tàu hẹp… cho nên, theo bản đồ trên đây, ta thấy luồng vận chuyển của các tàu viễn dương quốc tế chỉ đi trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam (đường màu trắng mờ). Liệu Trung Quốc có thể khống chế diện tích theo “đường lưỡi bò” mà họ đã tuyên bố hay chăng? Tất nhiên, chỉ với điều kiện Trung Quốc khống chế được Việt Nam. Xin dẫn một đoạn về tham vọng của Mao Trạch Đông: “Chủ tịch Mao Trạch Đông (còn) khẳng định trong cuộc họp của Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, tháng 8 năm 1965: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam châu Á, bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malayxia và Singapo… Một vùng như Đông Nam châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy… Sau khi giành được Đông Nam châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô-Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây…”. (Sự thật về quan hệ Việt Nam - Trung Quốc trong 30 năm qua, NXB Sự Thật, 1979). Như vậy, tham vọng chia cắt Việt Nam một lần nữa như đã nói trên, không phải là không có căn cứ, với bọn Bá quyền Đại Hán Bắc Kinh, thì mọi việc đều có thể. 4. Vài lời kết 1. Không ngẫu nhiên mà Trung Quốc thực hiện đầu tư lớn vào hai vị trí Vũng Áng, Kỳ Anh, Hà Tĩnh và cảng Cửa Việt, tỉnh Quảng Trị. Thời gian đầu tư dài, trên một dải đất hẹp nhất của Việt Nam, đủ điều kiện để Trung Quốc thay người Việt ở hai địa phương này bằng người Tàu. Rất có thể có nguy cơ đến một thời điểm thích hợp (sau 15-25 năm), Trung Quốc sẽ phát động chiến tranh và chia đôi Việt Nam một lần nữa để mưu chiếm toàn bộ Biển Đông. 2. Nếu vẫn tiếp tục để Trung Quốc lộng hành và không kiểm soát được họ tại hai địa điểm nói trên thì đó là sai lầm mang tính lịch sử. Nhân dịp 35 năm ngày xảy ra chiến tranh Trung Quốc xâm lược Việt Nam (17/02/1979-17/02/2014), việc để Trung Quốc bất ngờ phát động và xâm lược trên toàn cõi biên giới phía Bắc đêm 16 rạng sáng ngày 17/02/1979, mà phía Việt Nam không hề hay biết, là bài học cảnh giác, nếu như còn muốn Việt Nam tồn tại như một quốc gia độc lập, mà không muốn bị chia cắt một lần nữa hoặc tự biến thành một tỉnh của Trung Quốc. Ngày 15 và 16/02/2014 N.H.Q. ------------------- Ghi chú: (1) Báo động: Người Trung Quốc lại sắp lập căn cứ ở Quảng Trịhttp://www.voatiengviet.com/content/nguoi-trung-quoc-lai-sap-lap-can-cu-... (2) Khởi Công xây dựng Nhà máy gang thép Formosa Hà Tĩnhhttp://dantri.com.vn/kinh-doanh/khoi-cong-xay-dung-nha-may-gang-thep-for... (3) Một Hà Tĩnh đầy ắp người Trung Quốchttp://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/ha-tinh-pro-swar-chi-102320130652... (4) Nhà văn Phạm Xuân Nguyên: Cuộc chiến tranh biên giới Việt-Trung là một sự thật lịch sử không thể xóa bỏhttps://diendanxahoidansu.wordpress.com/2014/02/14/nha-van-pham-xuan-ngu... (5) Căn cứ hải quân Du Lâmhttp://vi.wikipedia.org/wiki/C%C4%83n_c%E1%BB%A9_h%E1%BA%A3i_qu%C3%A2n_D... Nguồn: boxitvn.blogspot.de
......

Chúng ta biết ơn những người bị bắt.

Có lần một thượng nghĩ sĩ của một nước châu Âu, hỏi trực tiếp tôi   ( qua phiên dịch). Bây giờ thì hình như ông ta là bộ trưởng hay phó thủ tướng gì đó. Các Bà Mẹ của những người bị bắt   - Anh nghĩ sao về chuyện có những người bị bắt và có những người chưa bị bắt. Tôi vẫn thấy nhiều người viết hoặc đấu tranh nhân quyền không bị bắt đó thôi. Tôi trả lời.   - Tôi nghĩ là chỉ có người  bị bắt và người chưa bị bắt thôi. Vì sự bắt bớ vẫn diễn ra, năm nay người này, năm sau người khác. Cho nên tôi chờ đợi ở những người như ông câu hỏi - Chừng nào ở Việt Nam không có người viết, người bất đồng chính kiến bị bắt ?- Câu hỏi đó tôi nghĩ mới cần thiết. Ở cuôc gặp này có 3 người Việt Nam được đối thoại với các nghị sĩ, hai trong số 3 người đó là người của nhà nước Việt Nam.   Trong câu hỏi của vị thượng nghị sĩ kia, chắc chắn ông ta có những thông tin về người bị bắt, và chắc chắn ông ta còn có những lý giải của ai đó về việc vì sao có người không bị bắt. Ví dụ người bị bắt là không phải đấu tranh ôn hòa cho nền dân chủ, nhân quyền mà họ đi gây sự, đi phá phách ...vv và vân vân.   Những lý giải này từ phía người của nhà nước Việt Nam, đó là chuyện tất nhiên. Nhưng đang tiếc những lý giải này còn có ở những người đấu tranh chưa bị bắt. Tôi rất buồn khi nhìn báo cáo của họ, tôi vẫn cứ nghĩ rằng báo cáo đó do an ninh mạo danh soạn ra và cách nào đó gửi đến đây, nghĩ thế cho đỡ buồn.   Trở lại câu chuyện người bị bắt và chưa bị bắt. Nói nôm na theo dân chúng, chẳng qua chỉ là chuyện nạc và xương. Bao giờ hết nạc mới vạc đến xương. Những người bị bắt là nạc, những người chưa bị là xương. Đương nhiên người ta cứ chén nạc cái đã, bao giờ hết mới đến bọn xương.   Tôi nằm trong số bọn xương, nhiều khi tôi nghĩ mình chưa bị bắt, không phải là khôn ngoan hơn người bị bắt. Chẳng qua những người bị bắt đã mạnh mẽ quá, và họ đã hứng chịu thay cho mình. Thử hỏi không có họ xem, ôn hòa à, hữu nghị à, chỉ viết lách à...với một chính quyền chuyên chế thì chỉ bóng gió thôi cũng đi tù mút mùa cải tạo như trước đây nhiều người đã bị khi nói vài câu ở hàng nước.   Nhưng hôm nay ở hàng nước nhiều người nói thế không sao. Bởi vì có người viết hẳn bài trên mạng, người viết bái trên mạng không sao, vì có người viết hẳn tên tuổi đích danh quan chức. Và nếu có bắt thì những người viết đích danh như Cù Huy Hà Vũ, Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào sẽ bị bắt trước, chẳng bao giờ người ta đi bắt bọn phê phán ôn hòa ở hàng nước vỉa hè trước cả.   Tương tự như thế, những người ở đảng phái sẽ bị bắt trước những người không đảng phái. Khi mà không có người ở đảng phái, tổ chức thì ắt những người đấu tranh không đảng phái vô tù. Lúc đó thì đừng nghĩ mơ đến chuyện tôi không đảng phái gì, tôi độc lập, tôi trong sáng lý tưởng.   Cũng tương tự như thế, người đấu tranh trực tiếp trên đường phố bằng hành động thực tế như Nguyễn Phương Uyên . Đinh Nguyên Kha và Bùi Thị Minh Hằng sẽ đương nhiên bị ưu tiên hốt trước tiên.   Cho nên những người chưa bị bắt có đi con đường ôn hòa ( con đường không nạc mỡ ) thì đừng chê trách những người bị bắt. Vì hiểu thấu đáo nguyên nhân thì họ đã chịu trận cho mình. Chúng ta, những người chưa bị bắt chả khôn ngoan gì hơn họ, nói thẳng chúng ta đang hưởng chút an toàn từ họ. Nhưng còn chê trách họ, ngầm tạo dư luận bất lợi cho họ trước phiên xử, trước khi cơ quan anh ninh ra quyết định khởi tố. Cung cấp những thông tin về họ thiếu khách quan cho tổ chức báo chí quốc tế, nhân quyền, đại sứ, chính phủ các nước.  Để họ bị cô lập trước một cuộc tấn công sắp xảy ra. Đó là điều không giản đơn.   Tôi chia sẻ với ông Huỳnh Ngọc Tuấn, là một người đấu tranh nhiều năm, chịu án tù nhiều năm, ông cảm giác cơn giông bão sắp tới với con thuyền gia đình mình là điều tất nhiên. Cảm giác ấy khó nói được thành lời để giãi bày thiên hạ.   Không phải tình cờ, một Hồ Lan Hương ngồi một chỗ, không mấy tiếng tăm, không tham gia các hoạt động. Càng chưa bao giờ gần với Bùi Thị Minh Hằng. Bỗng nhiên một ngày giật status nói Bùi Hằng đi gây sự, và hai hôm sau cơ quan an ninh chuyển từ tạm giữ sang tam giam và khởi tố Bùi Thị Minh Hằng với tội danh chống người thi hành công vụ, một tôị danh rất phù hợp với từ '' gây sự ''   Chúng ta hãy xem lại đoạn phim Bố Già, khi Mai Cơn vào viện thăm ông, không thấy ai bảo vệ. Mai Cơn đã hiểu đằng sau đó có vấn đề sắp đến với sinh mạng bố mình. Cũng như Trần Bùi Trung đi đòi bảo vệ mẹ mà không thấy những người trước kia gọi mẹ xưng con, chị chị em em đi theo.   Dù sao ở bài viết này, tôi vẫn muốn nhấn mạnh chuyện vì sao có người bị bắt và chưa bị bắt. Và vì sao những người chưa bị bắt nên cám ơn họ. Chứ không phải là chê trách họ ngu hơn mình. Đó cũng là lý do vì sao tôi hay bênh vực những người bị bắt bớ giam cầm vì lý tưởng
......

Khó xử Công hàm Phạm Văn Đồng

Trong bài viết mới đây của Tiến sĩ Trần Công Trục cho rằng “Công hàm 1958 do Thủ tướng Phạm Văn Đồng ký gửi Trung Quốc chỉ ủng hộ và thừa nhận phạm vi lãnh hải 12 hải lý mà Trung Quốc tuyên bố, không có chữ nào nhắc đến hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam mà Bắc Kinh yêu sách chủ quyền với tên gọi Tây Sa, Nam Sa.” Do đó mà việc kêu gọi hủy bỏ công hàm này là mắc lừa chủ trương hiện nay của Bắc Kinh.   Tiến Sĩ Trần Công Trục đã chỉ nói một phần ý nghĩa của Công hàm 1958, và là phần phụ, phần bao quát không bao gồm ý nghĩa và hệ quả đích thực của Công hàm này.   Đó là lý do vì sao đến giờ này Việt Nam vẫn chưa có những biện pháp cứng rắn hơn đối với những hành vi xâm phạm ngày một gia tăng của Bắc Kinh trên Biển Đông. Kẽ hở của Công hàm 1958 Đúng là Công hàm 1958 của Thủ tướng Phạm Văn Đồng không đề cập gì đến Hoàng Sa hay Trường Sa. Nhưng Công hàm đã viết:   "Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4-9-1958 của Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quyết định về hải phận của Trung Quốc." Tuyên bố ngày 4-9-1958 của Trung Quốc đã viết:   "Chiều rộng lãnh hải của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là 12 hải lý. Ðiều lệ này áp dụng cho toàn lãnh thổ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, bao gồm phần đất Trung Quốc trên đất liền và các hải đảo ngoài khơi, Ðài Loan và các đảo phụ cận, quần đảo Bành Hồ, quần đảo Ðông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa, và các đảo khác thuộc Trung Quốc."   Trung Quốc xây dựng mạnh đô thị Tam Sa trên quần đảo Hoàng Sa   Dù giải thích thế nào đi nữa, Công hàm 1958 vẫn đã thừa nhận chủ quyền Trung Quốc trên Biển Đông bao gồm luôn quần đảo Hoàng sa và Trường sa của Việt Nam, và cho Trung Quốc lý cớ để cột công hàm này vào nền tảng biện minh cho chủ trương xâm lược của họ hiện nay. Nói cách khác, cái “thòng lọng pháp lý của Bắc Kinh đang giăng sẵn” như mô tả của Tiến sĩ Trần Công Trục chỉ có thể có được từ chính sợi dây thừng mà Công hàm 1958 đã cung cấp.   Trong bài viết, Tiến sĩ Trần Công Trục cũng đã đề cập: “Việt Nam Cộng Hòa là một thực thể chính trị, một chủ thể trong quan hệ quốc tế được quốc tế công nhận. Vì vậy, Việt Nam Cộng Hòa là đại diện cho nhà nước Việt Nam, dân tộc Việt Nam để quản lý và thực thi chủ quyền đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.” Tôi tán đồng cách nhìn này và vì thế Tuyên bố của Việt Nam Cộng Hòa vào ngày 4-2-1974 là một văn kiện quan trọng để cho nhà cầm quyền Việt Nam hiện nay khai dụng trong việc tranh luận với Trung Quốc về vấn để chủ quyền biển đảo.   Chính tư thế pháp lý của VNCH năm 1974 đã nói lên giá trị của Tuyên Bố 4-2-1974 và do đó, trực tiếp hủy giá trị của Công hàm 1958 trong “chiêu bài lập lờ đánh lận con đen cho tham vọng bành trướng” của Bắc Kinh. Công hàm này chỉ mang tính ngoại giao trong bối cảnh của giai đoạn 1958 và càng không phải là một bản cam kết giữa hai quốc gia. Tiến sĩ Trần Công Trục đã nhầm lẫn giữa một “diplomatic note” với một “bilateral agreement” khi viết rằng: “theo luật pháp quốc tế nếu như một chính thể đã chính thức công nhận một vấn đề thì không thể hủy bỏ đơn phương một cách đơn giản như vậy là xong. Tiền hậu bất nhất là điều tối kỵ khi đưa một vấn đề tranh chấp ra các cơ quan tài phán quốc tế”. Hơn thế nữa, ngay cả một cam kết giữa hai quốc gia cũng chỉ được tôn trọng trong bối cảnh ngày nào nó còn bảo vệ được quyền lợi của cả hai quốc gia.   Ngày nào còn tránh né việc công khai xác định với Trung Quốc sự sai trái về pháp lý và vô hiệu lực của Công hàm Phạm Văn Đồng, thì ngày đó nhà quyền cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục bị lúng túng trong sự giải thích lòng vòng, vừa khó thuyết phục được công luận vừa cho Trung Quốc thấy thế yếu của Việt Nam. Mặt trận pháp lý Trong nhiều thập niên vừa qua, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã chọn phương thức "ngoại giao” để giải quyết các tranh chấp biển đảo đối với Trung Quốc. Đến nay thì phương án này không những không hiệu quả mà còn gây nguy hiểm cho Việt Nam khi thời gian kéo dài chỉ càng củng cố và có lợi cho các ý đồ bành trướng tiếp của Trung Quốc. Khi Trung Quốc ỷ thế lớn và tìm cách gây chia rẽ nội bộ các nước trong khối ASEAN thì việc ASEAN có thông qua Bộ quy tắc ứng xử ở Biển Đông (COC) với Trung Quốc hay không cũng sẽ chỉ mang giá trị hình thức. Đã đến lúc Việt Nam cần mạnh dạn tiến hành phương án đấu tranh pháp lý, tức kiện Trung Quốc ra tòa án trọng tài Liên Hiệp Quốc như Philippines đã làm vì có khá nhiều điểm tương đồng. Mặc dù Philippines không kiện Trung Quốc về chủ quyền biển đảo, mà kiện Trung Quốc "áp dụng và giải thích sai Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển 1982 (UNCLOS)” như Tiến sĩ Trần Công Trục phân tích, thì đó ít ra cũng là điểm khởi đầu cần thiết trong việc dùng công pháp quốc tế buộc Trung Quốc phải “nói chuyện”, chứ không thể để họ cố tình tránh né, phớt lờ như hiện nay. Đương nhiên tiến hành một vụ kiện cần phải nghiên cứu thật kỹ, nhưng không vì thế mà chần chừ quá lâu và nuôi hy vọng quá nhiều vào việc ASEAN và Trung Quốc sẽ tiến hành tham vấn về Bộ quy tắc ứng xử ở Biển Đông (COC) như Phó Thủ tướng Phạm Bình Minh tuyên bố hôm đầu năm 2014. Sức mạnh toàn dân Vận dụng bằng ngoại giao hay pháp lý để lấy lại chủ quyền biển đảo đã bị xâm chiếm là những phương thức cần thiết nhưng chắc chắn là chưa đủ và khiếm diện. So với nhiều quốc gia trong khu vực, Việt Nam có ít nhất 138 chiến sĩ từ hai thể chế chính trị khác nhau đã hy sinh trong cuộc chiến chống Trung Quốc xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa năm 1974 và Trường Sa năm 1988. Nếu coi nỗ lực bảo vệ và lấy lại chủ quyền các phần lãnh thổ, lãnh hải của cha ông là mục tiêu tối hậu, Việt Nam cần vượt lên trên mọi khuynh hướng chính trị, mọi nhu cầu ngắn hạn của những chính phủ đang cầm quyền. Nhưng để thực hiện được ước muốn tối thượng đó thì phải có nền tảng tối thiểu. Nền tảng đó chính là sức mạnh của Toàn dân. Lịch sử Việt đã chứng minh quá nhiều lần rằng không có cách nào khác. Vì vậy, nếu thực tâm muốn bảo vệ chủ quyền đất nước dựa trên nền tảng sức mạnh toàn dân, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam cần phải: Thả ngay những người yêu nước đang bị giam giữ và tôn trọng quyền bày tỏ lòng yêu nước của người dân; Thực hiện tinh thần Hội nghị Diên Hồng bằng cách chấm dứt ngay chính sách độc quyền yêu nước; Dẹp bỏ thái độ thù nghịch đối với những tiếng nói xây dựng, ôn hòa vì quyền lợi của Tổ quốc. Nói tóm lại, khi một phần lãnh thổ, hải đảo đã bị nước ngoài xâm chiếm, trách nhiệm giành lại chủ quyền không thể ủy thác vào chính quyền hay bất cứ một tập thể nào mà phải dựa trên nền tảng toàn dân.   Nguồn: bbc.co.uk/vietnamese
......

Vừa hợp tác vừa đấu tranh

Có lẽ ít người biết đến cụm từ này cụ thể là hành động thế nào. Tôi thấy một số người vẫn thắc mắc tại sao đối tượng A, nhóm B cũng đấu tranh mà lại đi đánh phá người khác. Người Buôn Gió Hợp tác có nghĩa là làm cho an ninh một số việc, đồng thời được an ninh cho phép làm nhà "đấu tranh" trong mức độ có lợi cho an ninh. Tất nhiên trong về này, an ninh bao giờ cũng hời hơn. Vì họ được cả một cuộc chiến. Còn những kẻ kia về cá nhân họ cũng được hời. Ở giá cả trao đổi như vậy hai bên đều cảm thấy hài lòng. Có những người vì thiếu hiểu biết, đố kỵ, ghen tức nhau mà vô tình để những lời an ninh nói nhập vào đầu mình. Dẫn đến tự nguyện làm một người vừa đấu tranh mà vừa hợp tác trong khi chính họ không biết. Nhưng có người thì nhận thức được điều đó, và họ bằng lòng với việc này. Bởi họ hy vọng sẽ mượn tay an ninh triệt phá các nhóm đấu tranh cạnh tranh với họ, hòng dành được nguồn tiền trợ lực từ hải ngoại cho nhóm của mình. Sâu xa hơn là họ hy vọng vào sự thay đổi xã hội, họ sẽ là lực lượng được ĐCS chọn làm đối thoại trong buổi giao thời. Bởi thế họ luôn tạo cho mình vẻ ngoài là ôn hòa, là chừng mực, là vì một chuyển biến tốt đẹp cho dân tộc mà cả hai bên đều thấy ổn thỏa, hài hòa. Hợp tác là năng chịu khó cà fe với an ninh, kể những chuyện mình nghe, mình biết về người nào đó đang làm gì, đang định thế nào. Qua câu chuyện cà fe này, an ninh có thông tin về thằng kia đang yêu một con bé dưới tuổi thành niên, thằng này đang khó khăn trong việc thuê nhà, kiếm việc làm, con nọ là vợ hai của lão này, con kia dây dưa với bọn Việt Tân, Dân Chủ, 8406.. Cái việc gặp gỡ kể chuyện tưởng như đối thoại tầm phào như hai người bạn trao đổi quan điểm đó, thực chất là một cuộc cung cấp thông tin về nhóm khác, người khác đang hoạt động hay tình trạng thế nào cho anh ninh nắm bắt. Đổi lại họ nhận thêm từ phía an ninh những thông tin về người đấu tranh này đã có những gì không xứng đáng là nhà đấu tranh, ví dụ như nhận tiền để đấu tranh, theo đảng nọ kia...   Sau đó hai bên ra về, khai thác sử dụng thông tin theo cách của mình.  An ninh thì gia tăng việc ngăn cản thuê nhà, xin việc hay triển khai bắt người (như trường hợp Dũng aduku).   Còn kẻ  "đấu tranh" thì từ nguồn tin an ninh về sẽ rỉ tai rằng người này, người kia có vấn đề. Những kẻ "đấu tranh" này rất chịu khó làm quen với các trang truyền thông lớn quốc tế hoặc những trang báo ngoài lề. Để khi cần thiết có thể lái dư luận hoặc cô lập thông tin về vấn đề nào đó. Chúng cũng hay chịu khó ghi danh vào bất cứ nhóm nào để chiếm vị trí trong nhóm, khi cần đưa ra những ý kiến làm phân tán sức mạnh của nhóm. Được cái bề ngoài nhiều người lầm tưởng kẻ "đấu tranh" này đang nỗ lực hoạt động vì tham gia nhiều nhóm. Nhưng nhìn thực chất thì chúng không làm gì hiệu quả thực sự. Thậm chí chúng còn lái các hoạt động đấu tranh đi sang hướng khác, chúng nhanh chân chiếm vị trí để nắm thông tin hoạt động của nhóm. Khi nhóm có việc gặp các cơ quan ngoại giao, chúng sẽ chiếm một phần tiếng nói trong đó. Đôi khi nội dung phát biểu của chúng với cơ quan ngoại giao chỉ nhằm mục đích lấy đi thời gian của người khác mà nội dung cần thiết hơn. Chúng tập trung một số thanh niên trẻ quanh mình, lợi dụng sự khác biệt giữa lớp già với lớp trẻ để khoét sâu mâu thuẫn, gia tăng sự hiềm khích. Khiến cho các hoạt động của nhóm lớn tuổi và nhóm trẻ trở thành riêng rẽ. Đồng thời chúng cũng thâm nhập vào các nhóm để làm phân hóa, tan rã các nhóm bằng cách kích động tự ái của một số người, xúi dục họ tách ra lập nhóm này nhóm kia. Sau khi lập nhóm mới xong, chúng cho hoạt động vài ba trò rồi để nhóm tự tan rã. Bởi mục đích của chúng chỉ là phân hóa nhóm ban đầu. Điều này giải thích vì sao nhiều nhóm đầu voi đuôi chuột. Lúc đầu rất hăng hái bên nhau, sau cứ mâu thuẫn dần, các hoạt động nhạt dần rồi tan rã. Điều độc ác hơn là khi những người đấu tranh nào đó bị bắt, chúng phân tán dư luận bằng những luận điệu như với Tạ Phong Tần chúng bảo là an ninh trá hình, với Nguyễn Phương Uyên, Đỗ Thị Minh Hạnh chúng bảo đó là do nghe theo thế lực chính trị bên ngoài. Với Huỳnh Thục Vy chúng gây sự, với Lê Thị Công Nhân chúng moi móc thông tin cá nhân để dèm pha. Nhiều người e ngại không dám nói, vì có thể trước đó có chút giao du, hoặc có thể để an phận mình, hoặc có thể chúng đánh nhóm khác mà mình cũng không ưa. Hoặc họ nghĩ nhầm đây là mâu thuẫn giữa những người đấu tranh, không tham gia làm gì. Xin thưa, đây là cả một chiến dịch có âm mưu kết hợp bài bản của cơ quan bảo vệ chính trị nội bộ. Nếu đọc được sách hướng dẫn "đấu tranh chống diễn biến hòa bình". Bạn sẽ thấy hoạt động này nằm hẳn trong một trương về "phân hóa". Và đã gọi là "phân hóa" diễn biến bên trong thì tất nhiên kẻ tham gia phải nằm trong hàng ngũ những người đấu tranh. Một số bạn trẻ vẫn nghĩ rằng, con người này vẫn đấu tranh, mình làm việc với họ thấy thế mà. Ở đây cũng nằm trong sách lược, vì cơ quan an ninh tính rằng ngăn chặn từ đầu hơn là bắt bớ. Nên họ ngầm để bạn theo những kẻ này, hoạt động trong vòng kiểm soát, ở những mức độ họ có thể thấy chấp nhận. Ví dụ như phong trào xuống đường biểu tình lên cao, họ sợ bạn tham gia, họ để bạn theo kẻ kia để biểu tình trong nhà. Họ sợ bạn tham gia Diễn Đàn Xã Hội Dân Sự, nên họ để các bạn tham gia các nhóm nhỏ này nọ để thỏa mãn sự đấu tranh trong bạn. Vì họ biết không thể dập tắt thì họ chọn một lối đi cho bạn cũng là đấu tranh khác. Cũng như nguồn nước sẽ xuôi theo về với sông lớn. Họ cho bạn chảy riêng theo một dòng khơi, bạn không hòa vào con sông lớn, bạn có bản sắc của riêng mình, thỏa mãn cái tôi của bạn, cái tiếng đấu tranh của bạn. Mục đích của những người bảo vệ chính trị nội bộ là không để cho một con sông lớn được hình thành. Những dòng suối nhỏ chảy mãi rồi cũng thấm dần vào đất và mất tích êm đềm, đúng như các nhóm nhỏ đã sinh ra và mất đi như thực tế. Sẽ có người hỏi, tại sao chúng hợp tác với an ninh mà thỉnh thoảng vẫn bị làm khó dễ.? Nhìn thực chất thì những khó dễ đó không nhiều, nó chỉ mang tính nhất thời trong một vụ việc nào đó. Mà do các cơ quan an ninh không kịp phối hợp trao đổi cho nhau. Hoặc vì ngăn chặn cả một đám đông thì chúng lọt vào đó nếu đẩy ra cũng khó. Nhưng cũng phải thẳng thắn công nhận là có lúc để cần thể hiện mình là nhà "đấu tranh" chúng đi quá những gì mà an ninh mong muốn. Tôi là kẻ chưa học hết phổ thông, từng đâm chém thuê, tàng trữ vũ khí, buôn ma túy, trấn lột tài sản, tổ chức cá độ cờ bạc... một kẻ từng làm những điều như thế để kiếm lợi  thì khó có gì bảo đảm lời nói của mình là trong sáng, khách quan. Tôi thực sự thú nhận không hề có danh dự gì để bảo đảm lời mình nói là đúng. Cũng có thể tôi nói lời này vì không kiềm chế được cơn giận khi Bùi Thị Minh Hằng đương trong lao tù mà bị bên ngoài đánh phá.   Đọc một bài viết, phụ thuộc vào cảm nhận của chính các bạn đọc. Nhưng nếu các bạn được tiếp cận hồ sơ những vụ án của tôi nói, sẽ thấy một điều là vụ nào lời khai của tôi cũng chỉ có một mình tôi phạm tội. Một kẻ đã từng dám làm những điều như vậy, thì không thể viết một bài viết dài mà không có tên tuổi ai, khiến thiên hạ đoán mò.   Người mà tôi nói trên là Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức Mẹ Nấm Gấu. Người đứng đằng sau trong các vụ đánh phá Huỳnh Thục Vy, Lê Thị Công Nhân, Đỗ Thị Minh Hạnh, Tạ Phong Tần và Bùi Thị Minh Hằng lần này.   Còn có những người đứng đằng sau MNG ở Hải ngoại và một số chân rết ở trong nước. Nhưng thiết nghĩ động cơ của họ chỉ vì muốn đấu tranh dân chủ mà có những hướng đi nhất thời chưa khớp với thực tế. Nên không nhắc tên họ ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc đấu tranh của họ sau này. Bức tranh toàn cảnh đấu tranh Việt Nam rất đa dạng, mỗi con người là một nét vẽ, mỗi nét vẽ có những xuất xứ, động cơ khác nhau. Chính thế khi nhìn vào bức tranh đó, người ta khó trông cậy được một điều gì hoàn chỉnh, tổng thể.   nguồn:facebook's Người Buôn Gió
......

Hội Thảo Yểm Trợ Dân Chủ Quốc Nội Tại Nürnberg Đức.

Ngày 22.02.2014 tại trung tâm Süd Pünkt của thành phố Nürnberg ,  Hội Người Việt Tỵ Nạn CS Nürnberg đã tổ chức buổi hội thảo với chủ đề „ nhu cầu yểm trợ đồng bào đấu tranh dân chủ quốc nội“. 15 giờ nghi thức khai mạc lễ chào quốc kỳ,  tham dự viên tự giới thiệu về mình để  biết nhau vì có một số vị đến từ xa: München có Anh Chị  Nguyễn Ngọc Trinh, Anh Chị Nguyễn Văn Nghệ , Anh Lý Văn Xuân đại diện Đảng Việt Tân München, nhóm đến  từ Áo có Anh Trần Ngọc Thành, Anh Nguyễn Phong và Anh Bé Ba, ngoài ra còn có anh Ngô Chí Dũng đến từ Berlin. Trước hết Anh Trinh giới thiệu về ý nghĩa và bối cảnh thành hình lá cờ vàng Quốc kỳ Việt Nam qua nhiều triều đại  và kêu gọi mọi người nên đứng dưới cờ vàng tự do đấu tranh. Anh Trần Ngọc Thành cho biết vừa rồi nhóm của anh  có dịp sang Thái Lan đã vào thăm anh  Đặng Chí Hùng một người đấu tranh dân chủ  quốc nội bị CSVN truy bắt nên đã bỏ chạy sang  Thái Lan lánh nạn và đang bị cầm tù, anh cho biết qua sự vận động của cộng đồng hải ngoại anh Hùng đã được Liên Hiệp Quốc cấp quy chế tỵ nạn và chính quyền Canada hứa cho định cư, nhưng anh Hùng vẫn tiếp tục bị giam giữ. Lo ngại lớn nhất hiện nay là sợ Thái Lan cho dẫn độ anh Hùng về Việt Nam theo yêu cầu của CSVN, anh đề nghị mọi nơi vận động làm áp lực để Thái Lan trả tự do cho anh Hùng và nếu chưa đi định cư được Canada thì cũng tìm cách  sang một nước khác tạm trú như Philippin an toàn hơn để chờ đi. Kế tiếp là  phần thảo luận qua Internet và điện thoại viễn liên, sau khi chiếu đoạn phim ngắn của đài TV SBTN phỏng vấn Người Buôn Gió (NBG) tại Weimar,  anh Ngô Chí Dũng là người thường liên lạc với người đấu tranh trong nước, anh đã điện thoại mời NBG đang theo học  nghiên cứu 2 năm tại Weimar Đông Đức  trao đổi với hội thảo, NBG  cho biết những ngày còn ở Việt Nam gặp rất nhiều khó khăn trong việc sinh hoạt viết báo, bị ngăn chặn không cho xuất cảnh tham dự các cuộc hội thảo do lời mời từ nước ngoài,  ở tại đây anh mới được hưởng không khí tự do thật sự mặc dù có đôi lúc giật mình anh cứ ngỡ là đang bị công an CSVN  rình rập,  dù Anh đang được sống tự do nhưng anh vẫn buồn vì Tí Hớn con anh còn nhỏ hàng ngày anh thường lo cơm nước cho cháu giờ phải xa nhau, mỗi lần điện thoại về cháu đều hỏi bao giờ bố về, anh chỉ trả lời là bố sẽ về. Tiếp theo anh Dũng mời LS Nguyễn Văn Đài từ Việt Nam phát biểu, LS Đài cho biết lực lượng đấu tranh dân chủ quốc nội đang phát triển tốt, Hội Anh Em Dân Chủ do nhóm của  LS Đài được thành lập cách đây hơn năm chỉ có vai ba chục anh em, nhưng đến nay đã lên cả mấy trăm và trong những ngày tới con số nầy sẽ tăng lên  nhiều  trải rộng cả nước. Sự khó khăn là nhân sự nào xuất hiện công khai đấu tranh là liền bị CSVN trù dập khủng bố gây khó khăn nhất là cô lập kinh tế bằng nhiều cách, ngay chính bản thân của LS Đài sau 4 năm tù giam về còn bị 4 năm quản chế, hiện nay còn khoảng một năm quản chế. Văn phòng LS Đài thì bị đóng cửa không làm ăn gì được, không thể đi ra khỏi phường , nếu vi phạm nhà cầm quyền phạt tiền rất nặng nhằm đánh vào kinh tế. LS Đài cho biết anh em trong nước có thể tự đứng lên đấu tranh, kêu gọi đồng bào hải ngoại  giúp đở phương tiện sinh hoạt và tiếp tay vận động chính quyền các quốc gia đang định cư áp lực buộc CSVN phải chùng bước vi phạm nhân quyền. Sau phần LS Đài, anh Dũng liên lạc mời  hai vị Dân Oan cư ngụ tại Vũng Tàu, Đồng Tháp trình bày về sự khổ sở,  bị cướp đất bao nhiêu năm không cửa không nhà, mọi khiếu nại đều bị nhà cầm quyền CSVN làm ngơ không giải quyết.                          Ông Võ Văn Bửu chồng bà Mai Thị Dung một tù nhân lương tâm Phật Giáo Hòa Hảo tường thuật vừa rồi đi Đồng Tháp thăm ông Nguyễn Bắc Truyển đã bị công an côn đồ vô cớ hành hùng đáp đập dã man. Qua phần trao đổi hầu tìm giải pháp để giúp đở yểm trợ đồng bào quốc nội, anh Trinh nhận định bao nhiêu năm nay ở Mỹ, Canada, Úc đã có một số phong trào yểm trợ quốc nội. Còn ở Đức nói riêng và Âu Châu nói chung thì gần như không có gì hết, vì vậy anh muốn thành hình ngay  một Ủy ban yểm trợ dù ít chỉ một vài người anh vẫn làm,  Anh cho biết đã mời rất nhiều người ở khắp mọi nơi nhưng không  ai hưởng ứng đến tham dự từ chối với nhiều lý do. Anh Phong đặt câu hỏi với  anh Trinh mời với tư cách cá nhân hay hội đoàn thì anh cho biết là anh mời với tư cách Hội NVTN Nürnberg trong khi anh Trinh ở München, có thể vì lẫn lộn giữa cá nhân và hội đoàn nên đã thiếu vắng người tham dự. Các Ý kiến khác thì không nên lập ngay một Ủy Ban thiếu tính chính danh mà phải tiến hành từng bước vì Nürnberg cũng chỉ là một địa danh nhỏ của nước Đức, nếu có cũng chỉ là lập  nhóm hội của Nürnberg, dự kiến Hội sẽ tổ chức tiếp một đêm văn nghệ vào tháng tư cũng ngay trong địa điểm Süd Punkt.                                                                                                                          Qua sự góp ý đề nghị  của anh Nghệ, giải quyết tạm thời hai người tình nguyện là Anh Nguyễn Ngọc Trinh và Anh Bùi Văn Tân Hội Trưởng HNVTNCS Nürnberg đứng ra thay mặt hội để liên lạc vận động tiếp thành lập  Ủy ban yểm trợ đấu tranh quốc nội. Chen kẻ phần hội thảo là một số bài hát đấu tranh với cả sĩ Bích Huyền, ca nhạc sĩ Ve Sầu - Ngọc Mai, anh Quang  và tất cả đồng ca. Anh Tân đã thay mặt hội cám ơn mọi người đến tham dự và đã giúp đở mọi mặt  cho buổi hội thảo. 21 giờ chương trình chấm dứt sau phần ẫm thực vô cùng phong phú do gia đình anh chị hội viên và thân hữu khoảng đải, mọi người ra về đều hân hoan hy vọng lần họp mặt tới sẽ đông hơn và đem lại kết quả  tốt đẹp hơn. Tham dự viên LVX  
......

Tin Nhanh Tổng Hợp về buổi Tưởng Niệm Ngày Biên Giới tại Hà Nội

"Nếu để ý, những cuộc xuống đường của người Hà Nội về sau này không còn cờ đỏ, được công bố một cách chính thức bởi các nhóm dân sự, ngoài những khầu hiệu chống ngoại xâm họ đã không ngần ngại gọi chính quyền là bán nước. Chính những người CS đã đẩy những người ban đầu chỉ vì tinh thần dân tộc thành thế lực đối đầu không khoan nhượng. Chính quyền bối rối phản ứng một cách ngây ngô, thêm dầu vào lửa và đốt cháy nhanh chóng sự chính danh yếu ớt của mình." Trong suốt chiều và đêm ngày 15/2/2014, nhà cầm quyền đã cho dựng gấp rút một sân khấu tại khu tượng đài Lý Thái Tổ để tìm lý cớ mới ngăn chận buổi tưởng niệm Ngày Biên Giới hôm nay. Các thủ thuật mới hôm nay chắc sẽ khác với các trò công an đã dùng vào ngày 19/1 vừa qua để cản trở buổi tưởng niệm chiến sĩ Hoàng Sa. Đây là biểu hiệu mà mọi người đã đồng ý chọn qua mạng Internet để tưởng nhớ đến các chiến sĩ và đồng bào đã hy sinh Từ sáng sớm, công an chìm nổi đã kéo đến hiện trường. Trong khi đó người dân Việt tại Hà Nội và các vùng phụ cận vẫn lên đường tiến đến khu tượng đài. Chúng tôi nhận thấy có nhiều khuôn mặt quen thuộc của giới trí thức và văn nghệ sĩ:   Vành khăn đỏ trên đầu: Nhân Dân không quên 1979 – 2014 Cụ bà Hiền Đức là người niệm hương đầu tiên và cũng là người đầu tiên bị công an xô đẩy. Sau đây là cảm nghĩ và dự phóng của nhà hoạt động Nguyễn Tường Thụy về buổi tưởng niệm hôm nay: https://soundcloud.com/radio-ctm-2/nguyen-tuong-thuy-ve-ngay-16-2 Từ Hà Nội những khuôn mặt thân thương đang đại diện cho cả dân tộc trước anh linh Quân và Dân Việt đã hy sinh vì đất nước   Công an tiếp tục kéo đến nhưng ẩn núp kín đáo và chờ lệnh, trong khi đó đoàn côn an, với đầy đủ thủ lãnh lớn nhỏ và đầy đủ cả nam lẫn nữ, đành hậm hực đứng nhìn đoàn người Việt yêu nước đi quanh bờ hồ đả đảo Trung Quốc xâm lược: Đồng bào tụ tập trước tượng đài Lý Thái Tổ và hô to khẩu hiệu đả đảo Trung quốc xâm lược: https://www.facebook.com/photo.php?v=593506354075190&set=vb.100002474930... https://www.facebook.com/photo.php?v=593596350732857&set=vb.100002474930...   'Dư Lợn Viên' gào thét, quấy phá:http://www.youtube.com/watch?v=oSGVQndXfd4   Nhưng những con dân Việt đang có mặt tại khu vực tượng đài Lý Thái Tổ vẫn tập trung vào ý nghĩa của Ngày Biên Giới hôm nay. Họ đang đại diện cho cả dân tộc trên khắp nước và trên khắp thế giới để đốt những nén hương đầu tiên trước anh linh các anh hùng đã ngã xuống để bảo vệ Tổ Quốc:   Phóng viên nước ngoài có mặt để ghi lại quyết tâm của dân tộc Việt và cũng để sẵn sàng ghi lại các trò hèn kém của công an:   Và sau đây là cảm tưởng của Blogger Gió Lang Thang và cũng là cảm tưởng tiêu biểu của giới trẻ tại Hà Nội về cuộc tưởng niệm Ngày Biên Giới hôm nay: https://soundcloud.com/radio-ctm-2/blogger-gio-lang-thang-ve-ngay-16-2 Trong lúc nhà cầm quyền tổ chức văn nghệ tưng bừng, Đoàn người Việt mang Hoa Sim tưởng niệm đi quanh bờ hồ   Cán bộ đảng múa may quay cuồng trước tượng đài Lý Thái Tổ: https://www.youtube.com/watch?v=xO5daEqa-3o https://www.facebook.com/photo.php?v=459129564188852&set=vb.100002754387... Trong ngày tưởng niệm nhiều vạn sinh mạng của Quân và Dân Việt để bảo vệ đất nước, nhà cầm quyền lại làm một hành động vô văn hóa, vô đạo đức. Đó là tổ chức ca nhạc và nhảy nhót để chiếm lấy hầu như toàn bộ khu vực tượng đài Lý Thái Tổ. Sau đây là khung cảnh hiện trường theo lời tường thuật của blogger JB Nguyễn Hữu Vinh: https://soundcloud.com/radio-ctm-2/nguyen-huu-vinh Đoàn người Việt yêu nước đành xót xa đi dọc theo bờ hồ Hoàn Kiếm và bày tỏ sự phẫn nộ đối với dã tâm xâm lược của Trung Quốc. Blogger Nguyễn Tường Thụy chuyển lại các âm thanh sau đây: https://soundcloud.com/radio-ctm-2/nguyen-tuong-thuy-ve-cuoc-di-quanh-bo-ho Ngoài các vành khăn đỏ trên đầu, đoàn người Việt yêu nước cũng cùng mang huy hiệu Hoa Sim: Đoàn côn an hậm hực nhìn theo những người yêu nước Khi thủ thuật nhiều công phu suốt đêm để gấp rút chiếm hết hiện trường bằng buổi ca nhạc, nhảy nhót vẫn thất bại trong ý đồ chận đứng cuộc tưởng niệm của đồng bào, và khi không giở lại được những trò hèn kém của ngày 19/1 (cắt đá, chỉa loa, giật băng rôn bỏ chạy, v.v...), đoàn côn an, với đầy đủ thủ lãnh lớn nhỏ và đầy đủ cả nam lẫn nữ, đành hậm hực đứng nhìn đoàn người Việt yêu nước đi quanh bờ hồ đả đảo Trung Quốc xâm lược: Sau đây là nhận xét của Blogger Lê Anh Hùng: https://soundcloud.com/radio-ctm-2/le-anh-hung Hành động vô văn hoá, vô đạo đức Nhiều người Việt yêu nước có mặt tại khu vực tượng đài Lý Thái Tổ và nhiều đồng bào khác trên mạng Internet lắc đầu đau đớn nhìn cảnh tượng mà một số bloggers gọi là "hành động vô văn hóa, vô đạo đức". Nhà cầm quyền đã gấp rút cho tổ chức các màn nhảy nhót trong ngày tưởng nhớ hàng vạn người đã hy sinh, chỉ để cố ngăn cản cho được những người dân Việt muốn bày tỏ lòng tiếc thương: Trước cảnh tượng này, Cụ Bà Lê Hiền Đức phải thốt lên những lời sau đây: https://soundcloud.com/radio-ctm-2/cu-le-hien-duc Nỗi đau và phẫn nộ của giới trí thức tại Ngày Biên Giới Sau đây là chia sẻ của 4 vị tiêu biểu cho giới trí thức, văn nghệ sĩ có mặt trong cuộc tưởng nhớ Ngày Biên Giới hôm nay, bao gồm cả Nghệ Sĩ Kim Chi. https://soundcloud.com/radio-ctm-2/nghe-si-kim-chi Trong đoàn người Việt yêu nước hôm nay có sự tham gia của nhiều con cháu Bà Trưng, Bà Triệu: Tiếng hô của các bác, các chị hòa cùng dòng người yêu nước vang rền giữa lòng thủ đô Hà Nội: https://soundcloud.com/radio-ctm-2/khi-the-buoi-tuong-niem (Hình ảnh tổng hợp từ các nguồn của RadioCTM và Internet) Văn Ngọc Thu, Vũ Hạ Quyên, Vĩnh Ánh, và Trần Quang Thành tường thuật  
......

Đừng quên "Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới"

“Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới, gọi toàn dân ta vào cuộc chiến đấu mới, quân xâm lược bành trướng dã man, đã dày xéo mảnh đất tiền phương, lửa đã cháy và máu đã đổ trên khắp nẻo biên cương." Khúc ca hùng tráng này đã thịnh hành trong suốt thập niên 80 và được đưa vào chương trình sinh hoạt quân đội Việt Nam.   Đêm rạng sáng ngày 16-2-1979, khi quân xâm lược Trung Quốc đổ một lực lượng quân đội hùng hậu vào đánh chiếm sáu tỉnh biên giới phía Bắc nước ta, thì ngày 17-2 -1979, nhạc sĩ Phạm Tuyên đã cho ra đời bài hát này. Bài hát như một bài hịch hiệu triệu toàn dân vào cuộc chiến đấu mới  và được lưu truyền rộng rãi trong nước để khích lệ sĩ khí quân dân ta đứng trước hiểm họa ngoại xâm từ phương Bắc. Khi bình thường hóa quan hệ Việt-Trung xong, bài hát này đã bị khai tử, và người ta không còn nghe hát trên các đài phát thanh hay trên các kênh thông tin đại chúng nữa. Dầu vậy nhưng âm vọng của nó vẫn trỗi dậy trong lòng mọi người mỗi khi kỷ niệm cuộc chiến oanh liệt chống quân Trung Quốc ngày 17-2 hằng năm. LỬA ĐÃ CHÁY VÀ MÁU ĐÃ ĐỔ   Làm sao có thể quên khi không biết bao nhiêu máu xương của quân và dân ta đã đổ xuống để bảo vệ cho toàn vẹn lãnh thổ ngày ấy. Trung Quốc đã dùng hàng trăm đại pháo, xe tăng, hỏa lực bắn giết hàng vạn dân và quân ta, gây ra cái chết trên 60.000 người. Bầu trời biên giới miền Bắc đã nhuốm màu máu lửa tang thương. Ba mươi lăm năm trôi qua, vết thương chiến tranh tuy đã lành nhưng ấn chứng, di tích hãy còn đó với những tấm bia tưởng niệm hãy còn đó khắc ghi tội ác của quân thù xâm lược Trung Quốc mà bây giờ nhà nước ta hôm nay phải gọi là "Bạn", là đồng chí với tinh thần "4 Tốt + 16 Chữ vàng". Cũng vì tình hữu nghị đồng chí anh em giữa hai Đảng CS VN và Đảng CS TQ mà hôm nay báo chí chính thống trong nước đều phải tháo gỡ những bài viết đã đăng về sự kiện lịch sử này. Và cũng vì tình hữu nghị mà trang sách sử giáo khoa Việt Nam vẫn chưa được phép đưa vào để giáo dục cho thế hệ con em mai sau về tinh thần yêu nước, chống ngoại xâm. Hằng năm, chúng ta có quá nhiều ngày quốc lễ để kỷ niệm, nhưng ngày 17-2 - ngày biến cố lịch sử quan trọng cần phải được tổ chức sinh hoạt rộng rãi trong toàn đảng, toàn quân và toàn dân thành quốc lễ như kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ, v.v... - nhưng đảng và nhà nước Việt Nam lại cố tình bỏ quên; trong khi có rất nhiều cựu tướng lĩnh, sĩ quan hưu trí, người trí thức yêu nước muốn được long trọng kỷ niệm. Nhân dân ta vốn yêu chuộng hòa bình, vì thế ai cũng muốn gác lại quá khứ thù hận để chung sống hòa thuận, hợp tác phát triển quốc dân. Nhưng lịch sử là chứa đựng quá khứ có bi thương, có hùng tráng của mỗi dân tộc. Chúng ta nên sòng phẳng khách quan với lịch sử vì “lịch sử là sự thật mà không ai có quyền lãng quên “ hay bóp méo nó đi. Nhận thức như vậy, chúng ta mới cần có những hành động thiết thực như tu sửa lại những bia tưởng niệm, trùng tu lại những di tích cảnh về chiến tranh biên giới Việt – Trung năm 1979. Hằng năm, phải tổ chức kỷ niệm để vinh danh, tri ân những người liệt sĩ đã ngã xuống cho sự nghiệp bảo vệ tổ quốc. Có như thế thì máu xương của họ đổ ra mới không oan uổng. Chín năm sau trôi qua, tiếng súng đã ngừng vang trên bầu trời biên giới nhưng tiếng súng lại vang lên nơi biên đảo Trường Sa năm 1988, giết đi 64 chiến sĩ hải quân Việt Nam để chiếm đảo Gac-Ma. Cho đến nay, tàu hải quân Trung Quốc vẫn tiếp tục nổ súng bắn vào ngư dân Việt Nam vô tội nơi biển khơi Hoàng Sa của nước ta. Đối với, Trung Quốc, chúng ta phải đủ sáng suốt để nhận rõ ra: Bạn hay Thù? Hoàng Sa - Trường Sa của Việt Nam hay là Tam Sa của Trung Quốc? Chúng ta không chống nhân dân Trung Hoa vì họ cũng lâm vào hoàn cảnh bị trị như chúng ta nhưng chúng ta cần có thái độ rõ ràng, mạnh mẽ với nhà cầm quyền Cộng sản Trung quốc. Bởi lẽ, mỗi ngày ông bạn tốt láng giềng luôn đưa ra những đòi hỏi ngang ngược về chủ quyền Biển Đông và ngăn cấm không cho ngư dân Việt Nam ra khơi tìm nguồn sống, bất chấp sự phản đối của chúng ta. Vì vậy, khi nào nhà nước Việt Nam đặt lợi ích dân tộc lên trên lợi ích của Đảng thì mới có thể có chính sách đúng đắn và phù hợp lòng dân.  Ngược lại, mỗi người Việt chúng ta phải tiếp tục lên tiếng bảo vệ công lý cho dân tộc, và chủ quyền đất nước trên vùng đất, vùng biển của Tổ quốc Việt Nam. Viết để cùng tưởng niệm ngày 17-2-1979. Gia Lai ngày 14-2-2014Hồng Trung
......

Nhà văn Phạm Xuân Nguyên nói về cuộc chiến biên giới Việt – Trung 1979

......

Lời kêu gọi nhân tưởng niệm 35 năm cuộc chiến chống Trung Quốc trên biên giới

LỜI KÊU GỌI NHÂN KỶ NIỆM 35 NĂM ĐÁNH TAN CUỘC CHIẾN TRANH XÂM LƯỢC CỦA TRUNG QUỐC TRÊN BIÊN GIỚI PHÍA BẮC NƯỚC TA 17.2.1979   Ngày này cách đây 35 năm, hơn 60 vạn quân xâm lược Trung Quốc bất ngờ tấn công trên toàn tuyến biên giới phía Bắc nước ta, tàn sát dân ta cực kỳ dã man theo cách bao đời ông cha chúng từng làm. Chúng đốt sạch, giết sạch. Các thị xã Lào Cai, Cao Bằng, Hà Giang, Lạng Sơn và một số thị trấn khác bị san phẳng. Tội ác của chúng quả là "trúc rừng không ghi hết tội, nước biển không rửa sạch mùi" như Nguyễn Trãi đã phẫn nộ lên án quân xâm lược nhà Minh phương Bắc cách đây hơn năm thế kỷ. Bọn xâm lược không lường được rằng, tuy bị bất ngờ, nhưng với truyền thống quật cường, quả cảm, quân dân ta trên 6 tỉnh biên giới đã giáng trả bọn cướp nước những đòn trí mạng. Bằng một cuộc chiến tranh quy mô lớn nhất của Trung Quốc kể từ cuộc chiến tranh Triều Tiên 1950, điều động 9 quân đoàn chủ lực và 3 sư đoàn độc lập với hàng trăm xe tăng, hàng nghìn pháo, súng cối, dàn hỏa tiễn cùng với sự yểm trợ của hạm đội Nam Hải và không quân sẵn sàng ứng phó, chúng đã thảm bại! Ngày 18 tháng ba năm 1979 Đặng Tiểu Bình phải tuyên bố rút quân. Tuy vậy, chúng vẫn chốt lại tại một số điểm trên biên giới, tiếp tục các cuộc bắn phá tranh giành biên giới. Xung đột kéo dài, ác liệt nhất trong các năm 1984-1985, điển hình là các cuộc chiến xảy ra tại Núi Đất thuộc xã Thanh Thủy, huyện Vị Xuyên, Hà Giang, cho đến gần hết năm 1988 mới chấm dứt. Không phải chúng ta, mà là một nhà văn Trung Quốc đã viết: "Đem quân gây chiến, đánh phá nước láng giềng mà không có tuyên bố là một điều sỉ nhục, hèn hạ".   Bộ đội Việt Nam đánh trả quân Trung Quốc xâm lược tại Lạng Sơn năm 1979 - Tù binh Trung Quốc bị bắt tại Cao Bằng Nhưng, cũng sẽ là hèn hạ không kém nếu không dám công khai và quyết liệt vạch trần tội ác xâm lược của kẻ thù, càng phi đạo lý hơn nữa khi thỏa hiệp với luận điệu xảo trá về cái gọi là "giữ gìn đại cục", chui đầu vào thòng lọng của mười sáu chữ lừa bịp để tự trói tay, trói chân mình, quay lại đàn áp nhân dân mình biểu tỏ lòng yêu nước, lên án giặc ngoại xâm, bảo vệ chủ quyền lãnh thổ thiêng liêng của tổ quốc.   Trong khi nhà cầm quyền nín nhịn không cho phép công bố sự thật về cuộc chiến tranh xâm lược bẩn thỉu và dã man này thì bộ máy truyền thông Trung Quốc, từ thông tấn báo chí đến văn học nghệ thuật suốt 35 năm nay đã ra rả gieo vào đầu thế hệ trẻ nước họ và dân chúng họ "về cuộc đánh trả tự vệ". Nhiều nguồn tin cho rằng có tới trên 90% người dân Trung Quốc vẫn hiểu rằng năm 1979 bộ đội Việt Nam đã vượt biên giới sang tấn công, bắt buộc quân đội họ phải tự vệ! Và, cũng do sự "nín nhịn" vì "đại cuộc" tệ hại này mà phần lớn học sinh tiểu học, trung học và thậm chí đa số trong hơn 1,4 triệu sinh viên nước ta hầu như không biết về cuộc chiến tranh xâm lược đẫm máu này! Máu người đâu phải là nước lã! Máu của chiến sĩ và đồng bào ta đã thấm đẫm biên cương phía bắc nước ta mười mấy năm trời. Ai sẽ phải gánh chịu trước lịch sử sự câm lặng về những người đã ngã xuống trong cuộc chiến tranh chống quân xâm lược Trung Quốc cách đây 35 năm? Ai? Ai? Chẳng lẽ không ai cả sao? Có cái thứ ngoại giao "khôn ngoan" cỡ gì khi quyết bịt miệng dân bày tỏ lòng yêu nước, chí căm thù quân cướp nước, để cố giữ hòa khí giữa hai nhà nước cùng chung ý‎ thức hệ? Hay là người ta đang cố gắng đi tìm "kế sách Câu Tiễn" thế kỷ XXI? Vậy thì hãy để ai đó là "Câu Tiễn thế kỷ XXI" chịu nhục, chứ chớ dại dột bắt cả dân tộc này phải chịu nhục cùng với những Lê Chiêu Thống mới. Lịch sử đã từng ghi nhận những tấn bi kịch của những nhà cầm quyền quay lưng lại với ‎ý chí và nguyện vọng của dân để dựa dẫm vào ngoại bang nhằm giữ cái ngai vàng mục ruỗng, ngày nay là cái ghế quyền lực, đặt nó lên trên tổ quốc, phản bội lại truyền thống dân tộc. Ấy vậy mà dân tộc thì mãi mãi trường tồn! Chỉ có những triều đại, những chính thể yếu hèn, và do yếu hèn nhưng lại cố bám víu lấy quyền lực để vun vén cho lợi ích của vương triều hoặc của phe nhóm nên đã lúng túng, bế tắc, xa rời con đường quang minh chính đại của dân tộc, thì sớm muộn cũng phải tự cáo chung. Chính vì vậy, nhân 35 năm cuộc chiến tranh biên giới, chúng tôi, những người đang ưu tư về vận nước, những người đã từng ký‎ vào Tuyên bố lên án Trung Quốc xâm lược, Tuyên bố về thực thi Quyền dân sự và Chính trị, Tuyên bố về Hiến pháp sửa đổi 2013, Lời kêu gọi thực thi quyền con người theo Hiến pháp... công bố LỜI KÊU GỌI với nội dung như sau: 1. Chính thức tổ chức lễ tưởng niệm cuộc chiến tranh chống Trung Quốc xâm lược trên toàn tuyến biên giới phía Bắc ngày 17.2.1979. Có nhiều hình thức tưởng niệm. Trước hết, đề nghị Nhà nước tổ chức trên quy mô cả nước và các địa phương. Cũng có thể do Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và các đoàn thể các cấp từ trung ương tới địa phương tổ chức để đông đảo các tầng lớp nhân dân tham gia. Từng cộng đồng dân cư, các nhóm hội đoàn và các cá nhân dưới các hình thức hoạt động xã hội dân sự tổ chức nhiều hình thức tưởng niệm phong phú và đa dạng tùy theo sáng kiến và hoàn cảnh riêng như: dâng hương, đặt vòng hoa tưởng niệm những người đã ngã xuống trong cuộc chiến tranh biên giới, chống quân xâm lược, bảo vệ đất nước, quê hương. Vòng hoa tưởng niệm của cá nhân công dân yêu nước, của một nhóm người, một cộng đồng người tri ân người đã ngã xuống đặt tại nơi công cộng để đánh ‎thức lương tri của toàn xã hội nâng cao lòng yêu nước, quyết tâm chống xâm lược, bảo vệ chủ quyền biển đảo, Hoàng Sa, Trường Sa. Mỗi cá nhân, mỗi gia đình có thể tổ chức tưởng niệm tại nhà riêng của mình theo hoàn cảnh và sáng kiến như trước đây chúng ta đã làm: thắp một nén nhang trên bàn thờ với khẩu hiệu: Đời đời đời nhớ ơn chiến sĩ và đồng bào đã ngã xuống trong cuộc chiến đấu chống quân Trung Quốc xâm lược trên biên giới phía Bắc 17.2.1979. Khẩu hiệu này có thể dán trước cổng nhà, trước cửa ra vào nhà, trước bàn làm việc, đeo trên mũ, trước ngực khi đi ra đường trong một tuần kể từ ngày 17.2.2014. 2. Phải trả lại vị trí xứng đáng cho những anh hùng, liệt sĩ đã hy sinh trong cuộc chiến tranh biên giới chống Trung Quốc xâm lược. Cần có chủ trương công khai và cụ thể trong việc tổ chức biên soạn và đưa vào sách giáo khoa các cấp về cuộc chiến tranh chống Trung Quốc xâm lược tại biên giới phía Bắc gắn với cuộc chiến tranh biên giới phía Tây Nam và cuộc chiến đấu chống xâm lược tại Hoàng Sa, Trường Sa (nhất là cuộc chiến đấu tại Gạc Ma) để thấy rõ thêm bộ mặt của chủ nghĩa bành trướng Đại Hán, nâng cao tinh thần cảnh giác và ‎ ý‎ thức bảo vệ chủ quyền quốc gia trên tất cả các mặt. Khẳng định rõ hành động bành trướng của giới cầm quyền Trung Quốc không những gây tội ác và hiểm họa cho đất nước ta và nhiều nước trong khu vực mà còn đi ngược và làm tổn hại tinh thần láng giềng hữu nghị của nhân dân Trung Quốc mà nhân dân ta luôn tôn trọng và cùng vun đắp vì lợi ích của hai dân tộc, vì hòa bình, phát triển ở khu vực và trên thế giới. Rà soát lại chính sách và chế độ đối với những chiến sĩ và đồng bào đã hy sinh mà lâu nay vì những thiếu sót và sai lầm đã bỏ quên nhiều đối tượng, gây nên những bất công xã hội và bất bình trong nhân dân. 3. Chính thức đưa ngày 17.2 hàng năm là ngày kỷ niệm cuộc chiến tranh chống quân xâm lược Trung Quốc như cách ông cha ta đã từng làm với Giỗ Trận Đống Đa kỷ niệm chiến thắng đánh tan 20 vạn quân xâm lược nhà Thanh thế kỷ XVIII. CHIẾN SĨ VÀ ĐỒNG BÀO ĐÃ NGÃ XUỐNG TRONG CUỘC CHIẾN ĐẤU CHỐNG QUÂN XÂM LƯỢC TRUNG QUỐC SỐNG MÃI TRONG KHÍ THIÊNG SÔNG NÚI CỦA TỔ QUỐC, TRONG ANH LINH TRUYỀN THỐNG DÂN TỘC, TRONG TRÁI TIM CỦA MỖI NGƯỜI VIỆT NAM TP HCM, ngày 12.2.2014 ĐỒNG KÝ TÊN: 1. Huỳnh Tấn Mẫm, bác sĩ, nguyên Chủ tịch Tổng hội Sinh viên Sài Gòn (trước 1975), Đại biểu Quốc hội khóa 6, Ủy viên Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam TP HCM 2. Lê Công Giàu, nguyên Phó Bí thư thường trực Thành đoàn Thanh niên Cộng sản TP HCM, nguyên Giám đốc Trung tâm xúc tiến thương mại và đầu tư (ITPC), TP HCM 3. Trần Quốc Thuận, luật sư, nguyên Phó Chủ nhiệm thường trực Văn phòng Quốc hội 4. Võ Văn Thôn, nguyên Giám đốc Sở Tư pháp TP HCM 5. Huỳnh Kim Báu, nguyên Tổng Thư ký Hội Trí thức Yêu nước TP HCM 6. Nguyễn Văn Ly (Tư Kết), nguyên Phó Bí thư Đảng ủy Sở Văn hóa Thông tin TP HCM 7. Giang Thị Hồng (bà quả phụ Lê Hiếu Đằng), cán bộ hưu trí, TP HCM 8. Kha Lương Ngãi, nguyên Phó Tổng Biên tập báo Sài Gòn Giải phóng, TP HCM 9. Tô Lê Sơn, kỹ sư, TP HCM 10. Hạ Đình Nguyên, nguyên Chủ tịch Ủy ban Hành động thuộc Tổng hội Sinh viên Sài Gòn (trước 1975), cựu tù chính trị Côn Đảo, TP HCM 11. Bùi Tiến An, cựu tù chính trị Côn Đảo, nguyên cán bộ Ban Dân vận Thành Ủy TP HCM 12. Tống Văn Công, nhà báo, nguyên Tổng Biên tập báo Lao Động, TP HCM 13. Tương Lai, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học Việt Nam, nguyên thành viên Tổ Tư vấn của Thủ tướng Võ Văn Kiệt, nguyên thành viên Viện IDS, TP HCM 14. Đào Công Tiến, PGS, nguyên Hiệu trưởng Trường Đại học Kinh tế TP HCM, nguyên thành viên Ban Nghiên cứu của Thủ tướng Phan Văn Khải, TP HCM 15. Nguyễn Thị Khánh Trâm, nghiên cứu viên văn hóa, TP HCM 16. André Menras Hồ Cương Quyết, cựu tù chính trị chế độ cũ, Cộng hòa Pháp 17. Huỳnh Ngọc Chênh, nhà báo, TP HCM 18. Huỳnh Sơn Phước, nhà báo, TP HCM 19. Nguyễn Đắc Diên, bác sĩ, cựu binh cuộc chiến 17/2, số hiệu quân nhân 79476979, TP HCM 20. Nguyễn Trí Nghiệp, giám đốc công ty Nông Trang Island, Vĩnh Long 21. Nguyễn Văn An, cán bộ hưu trí, TP HCM 22. Phaolô Nguyễn Thái Hợp, Giám mục Giáo phận Vinh 23. Nguyễn Đình Đầu, nhà nghiên cứu, TP HCM 24. GB. Huỳnh Công Minh, linh mục Giáo phận Sài Gòn 25. Nguyễn Quốc Thái, nhà báo, TP HCM 26. JM. Lê Quốc Thăng, linh mục Giáo phận Sài Gòn 27. Nguyễn Trung Dân, nhà báo, TP HCM 28. Nguyễn Xuân Nghĩa, TS, giảng viên, TP HCM 29. Phạm Đình Trọng, nhà văn, TP HCM 30. Bùi An, TP HCM 31. Huỳnh Thị Ngọc Tuyết, hưu trí, TP HCM 32. Hà Dương Dực, cựu giáo sư trường Võ bị Quốc gia Đà Lạt và cựu giáo sư Vạn Hạnh Sài Gòn, MBA Mỹ 1970 33. Trần Minh Quốc, tác giả bài thơ “Biển gọi”, TP HCM 34. Trần Hữu Kham, thương binh mù, cựu tù chính trị Côn Đảo, TP HCM 35. Trần Hữu Khánh, hưu trí, TP HCM 36. Cao Lập, cựu tù chính trị Côn Đảo, nguyên Giám đốc Làng Du lịch Bình Quới – Saigontourist 37. Huỳnh Thục Vy, Quảng Nam 38. Hoàng Cao, người Việt tỵ nạn 39. Đặng Nguyệt Ánh, TS, cán bộ hưu trí 40. Phạm Văn Đỉnh, TSKH, nguyên Giảng viên Đại học Pau (UPPA), Cộng hòa Pháp 41. Phạm Thu Hà, nội trợ, TP HCM 42. Nguyễn Lương Thúy Kim, TP HCM 43. Ngô Kim Hoa, nhà báo tự do, TP HCM 44. Trần Thế Việt, nguyên Bí thư thành ủy Đà Lạt, Lâm Đồng 45. Hồ Hiếu, cựu tù chính trị Côn Đảo, nguyên cán bộ Phong trào đấu tranh của nhân dân, sinh viên, học sinh tranh thủ dân chủ TP Đà Lạt, nguyên Chánh văn phòng Quận ủy quận 1, nguyên Chánh văn phòng Ban Dân vận Thành ủy TP HCM 46. Phan Văn Thuận, doanh nhân, TP HCM 47. Nguyễn Mai Oanh, nghiên cứu viên nông nghiệp nông thôn, TP HCM 48. Nguyễn Văn Lê, nguyên Chánh văn phòng Ban Dân vận Thành ủy TP HCM 49. Lê Thanh Văn, nguyên Phó Ban Dân vận thành ủy TP HCM 50. Trần Văn Nhiệm, nguyên Phó Giám đốc Sở Lao động, Thương binh và Xã hội TP HCM 51. Nguyễn Lê Thu An, nhà báo, TP HCM 52. Nguyễn Lê Thu Mỹ, nguyên chiến sĩ biệt động Sài Gòn, TP HCM 53. Trần Văn Mỹ, giảng viên Đại học Sài Gòn, đã nghỉ hưu, TP HCM 54. Hoàng Thị Lệ, cán bộ hưu trí, TP HCM 55. Lê Văn Tâm, TS Hóa, Ủy viên UBTƯMTTQVN, nguyên Chủ tịch Hội Người Việt Nam ở Nhật 56. Hoàng Dũng, PGS TS, TP HCM 57. Trần Khuê, nhà nghiên cứu văn hóa, TP HCM 58. Hoàng Lại Giang, nhà văn, TP HCM 59. Trần Đức Nguyên, nguyên Trưởng ban nghiên cứu của Thủ tướng Phan Văn Khải, nguyên thành viên Viện IDS, Hà Nội 60. Chu Hảo, nguyên Thứ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ, nguyên thành viên Viện IDS, Giám đốc Nhà xuất bản Tri Thức, Hà Nội 61. Nguyễn Quang Lập, nhà văn, TP HCM 62. Trần Tố Nga, nhà giáo về hưu, Huân chương Bắc Đẩu Bội Tinh của Pháp, hiện sống ở Paris 63. Nguyễn Thị Ngọc Toản, Đại tá, GS, bác sĩ, cựu chiến binh, Hà Nội 64. Nguyễn Thị Ngọc Trai, nhà văn, nguyên Phó Tổng Biên tập báo Văn Nghệ, Hội Nhà Văn Việt Nam, Hà Nội 65. Phạm Xuân Phương, Đại tá, cựu chiến binh, nguyên phái viên của Tổng cục Chính trị Quân đội Nhân dân Việt Nam, Hà Nội 66. Lê Thăng Long, nhà nghiên cứu kinh tế - chính trị - xã hội, TP HCM 67. Nguyễn Huệ Chi, giáo sư, nguyên Chủ tịch Hội đồng Khoa học Viện Văn học, Hà Nội 68. Phạm Toàn, nhà giáo, Hà Nội 69. Nguyễn Thế Hùng, GS TS, Đại học Bách khoa, Đà Nẵng, Phó Tổng thư ký Hội Cơ học Thủy khí Việt Nam 70. Nguyễn Trung, nguyên trợ lý Thủ tướng Chính phủ Võ Văn Kiệt, nguyên thành viên Viện IDS, Hà Nội 71. Hoàng Hưng, nhà thơ, dịch giả, TP HCM 72. Trần Công Thạch, cán bộ hưu trí, TP HCM 73. Phan Thị Hoàng Oanh, TS, TP HCM 74. Lưu Trọng Văn, nhà báo, TP HCM
......

Ôn lại lịch sử cuộc chiến biên giới 1979 - 1989 (kỳ 3)

QUAN HỆ VIỆT - TRUNG QUA LỜI CÁC TƯỚNG TÁ ĐANG CẦM QUYỀN 1. Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh cũng chia sẻ rằng: Thứ Trưởng Quốc Phòng Trung Tướng Nguyễn Chí Vịnh “Việt Nam là bạn, là đối tác tin cậy với tất cả các quốc gia trên thế giới. Nhưng nếu Việt Nam cần sự ủng hộ, đồng cảm, hợp tác và phát triển thì còn có ai hơn một nước Trung Quốc xã hội chủ nghĩa láng giềng, với hơn 1 tỷ 350 triệu dân, đang phát triển, có vị thế và uy tín ngày càng cao trên thế giới, một khi các đồng chí tôn trọng độc lập chủ quyền của Việt Nam và mong muốn Việt Nam cùng phát triển?”. Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam cũng cho hay: “Các thế lực thù địch hiện có hai luận điệu chống phá. Thứ nhất, là Việt Nam dựa vào Mỹ để chống Trung Quốc. Thứ hai, là Việt Nam nhượng bộ để Trung Quốc lấy đất, lấy biển Việt Nam. Đây là các luận điệu bất lợi cho Đảng và Nhà nước Việt Nam cũng như quan hệ Việt Nam – Trung Quốc. http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/37476/-viet—trung-tuyet-doi-khong-du... 2. “…Đại tướng Phùng Quang Thanh ghi rõ: Các thế lực thù địch vẫn tiếp tục đẩy mạnh các hoạt động diễn biến hòa bình; lợi dụng các hoạt động dân chủ, nhân quyền, tôn giáo nhằm xóa bỏ chế độ XHCN, chia rẽ quan hệ hữu nghị Việt – Trung, đang đặt ra những khó khăn, phức tạp mới cho Đảng, Chính phủ, nhân dân và quân đội hai nước.   Bộ Trưởng Quốc Phòng Đại Tướng Phùng Quang Thanh “Quân đội hai nước chúng ta cần tăng cường tình đoàn kết, hợp tác chặt chẽ và bảo vệ thành quả cách mạng của mỗi nước. QĐND Việt Nam đặc biệt coi trọng việc phát triển quan hệ hữu nghị, hợp tác toàn diện và bền vững với Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, đây là chủ trương nhất quán, là ưu tiên hàng đầu trong chính sách đối ngoại, quốc phòng của Việt Nam”, Đại tướng Phùng Quang Thanh khẳng định…” NGUỒN: http://qdnd.vn/qdndsite/vi-VN/61/43/10/50/50/199608/Default.aspx 3. Đại tướng Phùng Quang Thanh bày tỏ lòng biết ơn Đảng, Nhà nước và nhân dân Trung Quốc đã ủng hộ, giúp đỡ Việt Nam trong các cuộc kháng chiến chống kẻ thù xâm lược. Bộ trưởng khẳng định Việt Nam luôn coi trọng quan hệ hữu nghị, đoàn kết truyền thống, đối tác hợp tác chiến lược toàn diện với Trung Quốc theo phương châm 16 chữ và tinh thần bốn tốt. Bộ trưởng khẳng định chính sách quốc phòng hòa bình, tự vệ của Việt Nam là Việt Nam không tham gia các tổ chức liên minh quân sự, không cho nước ngoài đặt căn cứ quân sự hoặc sử dụng lãnh thổ của mình để chống lại nước khác.http://www.vietnamplus.vn/Home/Quan-he-quoc-phong-VietTrung-ngay-cang-ph... 4. “Thủ tướng khẳng định Đảng, Nhà nước, nhân dân Việt Nam hết sức coi trọng và mong muốn cùng với Đảng, Nhà nước và nhân dân Trung Quốc tiếp tục đưa quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện giữa hai nước ngày càng đi vào chiều sâu, theo đúng phương châm 16 chữ và tinh thần 4 tốt. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cho rằng điều này phù hợp với lợi ích thiết thực cho nhân dân hai nước, góp phần vào hòa bình, ổn định, hợp tác và phát triển ở khu vực.”http://dantri.com.vn/su-kien/tim-giai-phap-co-ban-lau-dai-cho-van-de-bie... Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng 5. ĐẠI TÁ-PGS-TS-NGND Trần Đăng Thanh: “KHÔNG ĐƯỢC QUÊN ƠN TRUNG QUỐC” Sau đây là đoạn audio ghi âm lại cuộc nói chuyện của Đại tá-PGS-TS-NGND Trần Đăng Thanh, Học viện Chính trị, Bộ Quốc phòng giảng về Biển Đông cho các lãnh đạo Đảng ủy khối, lãnh đạo Đảng, Tuyên giáo, Công tác chính trị, Quản lý sinh viên, Đoàn, Hội thanh niên các trường Đại học-Cao đẳng Hà Nội. Đại Tá Trần Đăng Thanh [Trích] Đối với Trung Quốc hai điều không được quên: họ đã từng xâm lược chúng ta nhưng ta cũng không được quên họ đã từng nhường cơm xẻ áo cho chúng ta. Ta không thể là người vong ơn bội nghĩa. Trung Quốc là anh bạn núi liền núi, sông liền sông, chung một Biển Đông, chung tình hữu nghị. Hoặc là nói như ông Hồ Cẩm Đào: sơn thủy thì tương liên, lý tưởng thì tương thông, văn hóa thì tương đồng, vận mệnh thì tương quan… Còn Mỹ, các đồng chí nhớ người Mỹ chưa hề, chưa từng và không bao giờ tốt thật sự với chúng ta cả … Nếu có tốt chỗ này, có ca ngợi chúng ta chỗ kia, có ủng hộ chúng ta về Biển Đông chẳng qua vì lợi ích của họ. Họ đang thực hiện “thả con săn sắt, bắt con cá rô”. Họ chưa bao giờ tốt thật sự với chúng ta, tội ác của họ trời không dung, đất không tha. Trước mắt là chúng ta phải tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng chúng ta, sự điều hành của Chính phủ. Nếu trường đại học nào còn để sinh viên tham gia biểu tình bất hợp pháp trước hết khuyết điểm thuộc về các đồng chí Hiệu trưởng và Ban Giám hiệu trường đó, trước hết thuộc về Bí thư Đảng ủy – phòng quản lý sinh viên của trường Đại học đó. (Nghe toàn bộ audio ghi âm tại đây:https://anhbasam.wordpress.com/2012/12/19/1481-dai-ta-tran-dang-thanh-gi...) Theo nhật ký yêu nước.
......

Trung Quốc ép Việt Nam không được tưởng niệm Chiến tranh biên giới 1979?

Cuộc trao đổi qua đường dây nóng giữa ông Tập Cận Bình và ông Nguyễn Phú Trọng là lý do khiến Việt Nam đột ngột chấm dứt các hoạt động tưởng niệm 40 năm hải chiến Hoàng Sa và 35 năm Chiến tranh chống xâm lược biên giới phía Bắc 1979? Đèn xanh   2014 đánh dấu “năm chẵn” một loạt những sự kiện liên quan đến lịch sử bảo vệ chủ quyền quốc gia của Việt Nam. Trong số này có 35 năm Ngày Chiến thắng chiến tranh bảo vệ biên giới Tây Nam (7/1/1979), 40 năm sự kiện Trung Quốc đánh chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa từ tay chính quyền Việt Nam Cộng Hòa (19/1/1974) và 35 năm ngày Trung Quốc tung 60 vạn quân quân nổ súng tấn công Việt Nam trên toàn tuyến biên giới phía Bắc (17/2/1979). Trong khi sự kiện gắn với biên giới Tây Nam được tuyên truyền tương đối bình thường thì việc báo chí chính thống của Việt Nam nhắc tới Hoàng Sa 1974 và Chiến tranh biên giới 1979 là điều gần như không có nếu không tính quãng thời gian từ 2009 trở lại đây. Cũng cần phải nói rằng câu chuyện về cuộc chiến tranh bảo vệ biên giới 1979 mới được hâm nóng trở lại trên các kênh truyền thông chính thức ở Việt Nam được vài năm nay mà bắt đầu là bài viết “Biên Giới Tháng Hai” của ký giả nổi tiếng Huy Đức (http://www.viet-studies.info/kinhte/HuyDuc_BienGioiThangHai.htm) trên báo Sài Gòn Tiếp thị ra ngày 9/2/2009. Lác đác trong những năm sau đó một số tờ báo như Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Pháp luật Tp.HCM...đã có một số bài viết trực tiếp hoặc gián tiếp nói đến sự kiện này trong đó nổi bật là báo Thanh Niên, tờ báo của Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam. Tháng 2/2011, báo Thanh Niên có bài viết về liệt sĩ Lê Đình Chinh (http://tinyurl.com/pm76349) và bài về chiến công chống quân Trung Quốc xâm lược của một đơn vị bộ đội tại Lạng Sơn năm 1979 (http://tinyurl.com/cas56wk) gây được sự chú ý của dư luận đặc biệt với hình ảnh về tấm bia ghi dấu chiến công bị đục bỏ. Năm 2013, đúng vào ngày 17/2, báo Thanh Niên cũng cho đăng tải bài phỏng vấn tướng công an Lê Văn Cương về việc phải công bố và đưa câu chuyện chiến tranh biên giới 1979 vào sách giáo khoa (http://tinyurl.com/n6cwr8w). Sau bài viết mang tính mở đường này nhiều tờ báo khác như Tuổi Trẻ, VietnamNet...cũng đã liên tiếp lên tiếng. Theo một nhà nghiên cứu, những diễn biến nóng trên Biển Đông trong những năm qua, nỗ lực của báo giới và những sức ép từ dư luận đã buộc chính quyền có độ mở nhất định đối với các thông tin về vụ Hoàng Sa 1974, Trường Sa 1988, chiến tranh biên giới 1979 trên các kênh chính thức của Việt Nam. Từ cuối tháng 12/2013 đầu 1/2014 một số tờ báo “lề phải” của Việt Nam bắt đầu đăng tải các bài viết về sự kiện Hoàng Sa 1974 với một sự thận trọng nhất định. Khởi đầu là Giaoduc.net.vn, tiếp sau đó là Tuổi Trẻ, Infonet.vn, PetroTimes, Vietnamnet...Tờ báo điện tử có lượng truy cập hàng đầu Việt Nam là Vnexpress.net đến gần sát thời điểm 19/1 cũng có một số bài. Các tờ báo chính thống như Nhân dân, Quân đội Nhân dân...như thường lệ không hề đả động gì đến những vấn đề vốn được mặc định là “nhạy cảm” này. Thanh Niên, nhập cuộc muộn hơn, nhưng tổ chức khá bài bản loạt bài về Hoàng Sa trên báo điện tử thành một chuyên đề (http://tinyurl.com/nlm6tql) với nhiều bài viết đa dạng. Sự kiện Hoàng Sa 1974 được tờ báo này nhìn nhận vấn đề từ nhiều góc cạnh khá mạnh dạn so với báo chí chính thống trong nước. Việc báo chí có thể đăng tải thoải mái các tin bài về sự kiện Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974, thậm chí động đến những chuyện khá “nhạy cảm” và gây tranh cãi mà trước nay mới chỉ được đề cập trên các kênh phi chính thống. Trong số này có thể kể đến việc đòi đánh giá lại sự kiện Hoàng Sa, ca ngợi những hy sinh của binh lính Việt Nam Cộng Hòa và coi họ như những anh hùng liệt sĩ chống ngoại xâm...đã tạo dư luận cho rằng chính quyền đã bật đèn xanh cho việc tuyên truyền này. Tưởng niệm hay không tưởng niệm? Chiều 30/12/2013, báo Thanh Niên điện tử đã xuất hiện bản tin về việc “Sẽ kỷ niệm sự kiện 40 năm Hoàng Sa và chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc” (http://tinyurl.com/nfn9tgp). Bản tin này sau đó đã bị gỡ bỏ sau đó chỉ vài giờ đồng hồ. Tuy nhiên nội dung của nó đã được nhiều website đăng tải lại. Theo bản tin này, trong cuộc làm việc với Hội Khoa học lịch sử VN, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cho biết, hiện Bộ Ngoại giao Việt Nam đang lên kế hoạch tưởng niệm 40 năm sự kiện Trung Quốc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam (1/1974) và 35 năm sự kiện Chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc (2/1979). Bản tin của Thanh Niên còn cho biết Thủ tướng đã trả lời trực tiếp tại Hội Khoa học Lịch sử rằng: “Phải kỷ niệm. Nhưng kỷ niệm thế nào để ổn định. Rồi còn biên giới Tây Nam thế nào. Chứ không phải Bộ Chính trị không quan tâm”. Ông Nguyễn Tấn Dũng cũng cho biết hiện Bộ Ngoại giao Việt Nam đang soạn thảo đề án kỷ niệm sự kiện: biên giới phía Bắc, Hoàng Sa. “Kỷ niệm thế nào cho vừa đạt yêu cầu đối nội, vừa đạt yêu cầu đối ngoại. Đó cũng là lợi ích của nhân dân. Bộ Chính trị rất quan tâm đến việc kỷ niệm này”, ông Dũng được Thanh Niên điện tử trích dẫn.   Cú phanh đột ngột Trong khi nhiều người tin rằng đúng ngày 19/1/2014 hàng loạt các bài viết về sự kiện Hoàng Sa 1974 sẽ được hàng loạt tờ báo bung ra thì một điều bất ngờ xảy đến : hầu hết các tờ báo đều đột ngột ngừng việc đưa tin về sự kiện này từ 18/1. Sáng 18/1, trang web của UBND huyện Hoàng Sa cũng bất ngờ đăng lời cáo lỗi (http://tinyurl.com/ox8kf9w) của ông Đặng Công Ngữ, Chủ tịch UBND huyện, về việc hủy chương trình tưởng niệm, thắp nến tri ân Hướng về Hoàng Sa dự kiến sẽ được tổ chức vào 19h00 cùng ngày tại tại Công viên Biển Đông, thành phố Đà Nẵng. Lý do được đưa ra là “do công tác chuẩn bị chưa được chu đáo” nên chương trình ca nhạc hát về biển đảo quê hương và Lễ thắp nến tri ân Hướng về Hoàng Sa đã không thể diễn ra theo kế hoạch. Cũng trong sáng 18/1, báo Thanh Niên điện tử cho đăng tải bài phỏng vấn cựu Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Dy Niên (http://tinyurl.com/nvzs2hl) liên quan đến chủ đề Hoàng Sa 1974 và Chiến tranh biên giới 1979. Tuy nhiên bài viết này sau đó cũng nhanh chóng bị gỡ xuống. Đến thời điểm ấy người ta chỉ có thể lờ mờ phỏng đoán đã có một quyết định được đưa ra vào giờ chót, ngay trước 19/1/2014, nhằm ngăn cản việc tưởng niệm sự kiện Hoàng Sa 1974 đồng thời “bịt miệng” báo chí trong nước. Điều khó hiểu là quyết định này dường như được đưa ra khá bất ngờ chứ không phải như chủ trương “đèn xanh” như trước đó. Dường như đã có một sự thay đổi vào phút chót trong việc kiểm soát thông tin của sự kiện này từ giới lãnh đạo Việt Nam. Ngày 21/1, sau cuộc giao ban báo chí định kỳ hàng tuần của lãnh đạo Ban Tuyên giáo, Bộ Thông tin và Truyền thông với lãnh đạo các báo, đài, trên một số diễn đàn báo chí đã lan truyền thông tin lãnh đạo báo Thanh Niên và Infonnet.vn đã bị “cạo” ra trò tại cuộc giao ban này. Cũng xuất hiện thông tin nói rằng báo Thanh Niên và báo Infonet.vn sẽ bị kỷ luật do không chấp hành chỉ đạo liên quan đến việc tuyên truyền về sự kiện Hoàng Sa 1974. Chỉ thị mật Điều có lẽ không nhiều người biết biết đó là vào ngày 16/1/2014, các tổng biên tập, giám đốc các cơ quan báo chí, phát thanh, truyền hình đã bất ngờ được Ban Tuyên giáo triệu tập đến trụ sở của cơ quan này tại 2 Hoàng Văn Thụ, Ba Đình, Hà Nội. Họ được gọi lên để nhận tận tay một chỉ thị mật liên quan đến việc tuyên truyền về Hoàng Sa 1974 và Chiến tranh biên giới 1979. Theo một cựu lãnh đạo báo chí thì việc gọi các Tổng biên tập đến để trao tận tay một văn bản chỉ đạo mật là điều ít khi xảy ra. Thông thường các vụ việc thế này Ban Tuyên giáo chỉ cho người gọi điện/gửi tin nhắn hoặc qua đường công văn. Nội dung chính của chỉ đạo mật này đó là theo yêu cầu trực tiếp từ Bộ Chính trị, các cơ quan báo chí phải tuân thủ nghiêm “kỷ luật thông tin” trong tuyên truyền về Hoàng Sa, Trường Sa và chiến tranh biên giới phía Bắc năm 1979. Cụ thể, dưới sự chỉ đạo của Bộ Chính trị, Ban Tuyên giáo đã ra lệnh cho các báo không được đưa tin về các hoạt động kỷ niệm, tưởng niệm các sự kiện nêu trên nếu chưa có sự chỉ đạo của Ban Tuyên giáo TƯ. Các báo, đài nào đã đăng thì được yêu cầu phải “dừng ngay” và “tuyệt đối không được đăng tiếp”. Chỉ thị mật này cũng nêu rõ khi cần báo, đài nào lên tiếng, Ban Tuyên giáo TƯ sẽ có sự chỉ đạo cụ thể đồng thời răn đe, dọa dẫm, yêu cầu một cách khá gay gắt rằng các cơ quan báo chí “không được tự tiện, manh động”. Bên cạnh đó chỉ thị đồng thời cũng yêu cầu “thông tin, tư liệu về chủ quyền của Việt Nam đối với 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa vẫn giữ mức độ, nội dung, cách thức tuyên truyền như lâu nay” (?!) và không đẩy việc tuyên truyền lên mức cao hơn. Đặc biệt, chỉ thị mật này yêu cầu báo chí “tuyệt đối không đưa thông tin kích động, gây tâm lý dân tộc cực đoan, làm nóng dư luận, gây bất lợi về đối nội, đối ngoại” và chú ý đến các nội dung liên quan đến “đấu tranh phản bác thông tin, luận điệu sai trái, xuyên tác đường lối, chủ trương của Đảng, Nhà nước tạo chia rẽ, tạo mâu thuẫn trong quan hệ Việt Nam- Trung Quốc”. Trong chỉ thị này Ban Tuyên giáo TƯ cho biết họ cùng Bộ Thông tin và Truyền thông sẽ thành lập một “Tổ công tác đặc biệt” để chỉ đạo, theo dõi việc thực thi chỉ thị và các các báo, đài vi phạm sẽ bị xử lý nghiêm khắc. Đường dây nóng Một nguồn thạo tin tại Hà Nội cho biết ngày 15/1/2014 phía Trung Quốc đã bất ngờ nêu yêu cầu trao đổi giữa Chủ tịch, Tổng Bí thư Trung Quốc Tập Cận Bình với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng qua đường dây nóng nhân dịp kỷ niệm 64 năm Ngày thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Trung Quốc (18/1/1950-18/1/2014). Nguồn tin không nói rõ thời điểm cuộc điện đàm được thực hiện, nhưng nhiều khả năng thời gian điện đàm từ 15-16/1/2014. Điều đáng chú ý là theo thông tin công khai trên báo chí thì có một cuộc điện đàm với lý do tương tự (http://tinyurl.com/pww2foa) nhưng được thực hiện vào ngày 22/1/2014 cũng giữa ông Nguyễn Phú Trọng và ông Tập Cận Bình. Thông tin công khai này không cho biết cuộc điện đàm bình thường hay được thực hiện qua đường dây nóng. Không rõ đây chính là cuộc điện đàm được thực hiện trước thời điểm 16/1/2014 nhưng được ém thông tin và đăng tải thành ngày 22/1/2014 hay là một cuộc điện đàm khác. Theo dự đoán của người viết thì nhiều khả năng chỉ có một cuộc điện đàm nhưng thời gian công bố đã có sự điều chỉnh. Nguồn tin cũng cho biết nhiều khả năng trong cuộc điện đàm này phía Trung Quốc đã đưa ra yêu cầu và được ông Nguyễn Phú Trọng đồng ý về việc Việt Nam hủy bỏ chương trình tưởng niệm Hoàng Sa 1974 và Chiến tranh biên giới 1979 mà trước đó được dự kiến thực hiện. Nếu điều này là sự thật thì có thể thấy một lần nữa Trung Quốc lại cho thấy sự cao tay trong việc “dắt mũi” giới lãnh đạo Việt Nam khi đặt Hà Nội vào thế bị động. Nó cũng cho thấy những nhà lãnh đạo chủ chốt của Việt Nam thiếu tầm nhìn trong việc ứng xử với Trung Quốc như thế nào, nguồn tin bình luận. Hẳn là Hà Nội chưa quên bài học vừa mới xảy ra năm ngoái khi họ đón Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường ngay trong thời điểm lễ Quốc tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Việc những lá cờ rủ đã buộc phải thay đổi cấp tập thành cờ mừng đã gây ra một làn sóng dư luận phẫn nộ trong dân chúng. Một chuyên gia về chính trị Việt Nam cho rằng những ứng xử mang tính chất đối phó và dường như có phần quá nể sợ Trung Quốc của giới lãnh đạo Việt Nam cho thấy họ sẽ chẳng bao giờ có được sự tôn trọng từ phía người láng giềng “khó chơi”. “Người Trung Quốc vốn kính nể những đối thủ cứng rắn. Họ muốn các chư hầu thần phục nhưng cũng coi thường những kẻ thần phục. Đó là văn hóa của họ”. “Điều mà tôi lo lắng là không biết đến bao giờ chúng ta mới có những thủ lĩnh đủ tầm trong ứng xử với Trung Quốc Nếu những nhà lãnh đạo quốc gia của chúng ta cứ mãi “trẻ con” thế này thì đất nước sẽ còn tiếp tục bị đè nén và sỉ nhục”.   Hà Nội ngày 4/2/2014 (Kỷ niệm 225 Chiến thắng Ngọc Hồi – Đống Đa, Xuân Kỷ Dậu 1789) Hoàng An Vĩnh Nguồn: viet-studies.info
......

"35 năm trước thì đanh thép. 35 năm sau thì rơi dép!"

Tài liệu lưu trữ của Thư viện Quốc gia:   BÁO NHÂN DÂN, SỐ RA NGÀY 18/02/1979. - Tuyên bố của Chính phủ nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam về cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam của những người cầm quyền Trung Quốc. - Xã luận: Kiên quyết giáng trả bọn xâm lược dã man, bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền thiêng liêng của tổ quốc! - Bộ trưởng ngoại giao ta gửi điện khẩn cấp tới Chủ tịch Hội đồng Bảo an và Tổng thư ký Liên hợp quốc - Bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của tổ quốc. Quân và dân ta trừng trị đích đáng quân xâm lược Trung Quốc trên toàn tuyến biên giới từ Phong Thổ đến Móng Cái ... Nguồn: http://baochi.nlv.gov.vn/baochi?a=d&d=Qik19790218&e=-------vi-20--1--img... Còn đây là tờ báo Nhân Dân ngày 20.3.1979:   Đăng hình này lên chỉ sợ Bộ biên tập báo Nhân Dân ngày nay và các Dư luận viên của Đảng lại giãy đành đạch nhảy chồm chồm kêu rằng ảnh "phô tô sốp" vu cáo báo Nhân Dân đã từng đăng những tin " rất phản động" ảnh hưởng đến tình hữu nghị của hai đảng anh em. 35 năm trước thì đanh thép. 35 năm sau thì rơi dép! Nguồn: http://xuandienhannom.blogspot.com/2014/02/bao-nhan-dan-so-ra-ngay-18219... ***** LỜI KÊU GỌI CỦA BCH TW ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM 35 NĂM TRƯỚC Hà Nội ngày 4 tháng 3 năm 1979 LỜI KÊU GỌI Hỡi đồng bào và chiến sĩ cả nước! Từ ngày 17 tháng 2 năm 1979, bọn cầm quyền phản động Trung Quốc đã huy động nhiều quân đoàn với 50 vạn quân, nhiều xe tăng và máy bay, ồ ạt đánh sang nước ta trên toàn tuyến biên giới, từ tỉnh Quảng Ninh đến tỉnh Lai Châu. Chúng đã bắn phá bừa bãi, cướp của, giết hại đồng bào ta, cả phụ nữ và trẻ em, gây nhiều tội ác rất dã man. Quân và dân ta chiến đấu vô cùng anh dũng, chặn đánh các cánh quân xâm lược, tiêu diệt hàng vạn tên, bắn cháy hàng trăm xe tăng, phá hủy nhiều vũ khí của địch. Mặc dù bị tổn thất nặng nề, quân địch vẫn hung hăng mở rộng chiến tranh. Chiến sự đang tiếp diễn quyết liệt. Quân và dân ta quyết giữ từng tấc đất của Tổ quốc. Đồng bào và chiến sĩ ta trong cả nước sôi sục khí thế chiến đấu, quyết đánh thắng  bọn bành trướng Trung Quốc. Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa anh em, các Đảng Cộng sản và Công nhân, nhân dân tiến bộ trên thế giới đều căm phẫn, cực lực tố cáo tội ác của bọn xâm lược, nhiệt tình ủng hộ nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Từ lâu, bọn cầm quyền phản động Bắc Kinh cấu kết với đế quốc Mỹ, mưu toan thôn tính nước ta, thực hiện chính sách bành trướng đại dân tộc. Năm 1974, chúng ngang nhiên chiếm đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Mấy năm gần đây, chúng đưa nhiều quân áp sát biên giới phía Bắc Việt Nam, hằng ngày khiêu khích, lấn chiếm đất đai, ráo riết chuẩn bị chiến tranh trên quy mô lớn. Chúng dùng bọn phản động phát xít diệt chủng Pôn Pốt – Iêng Xary gây chiến tranh lấn chiếm biên giới tây nam Tổ quốc ta hòng bao vây ta từ hai phía. Chúng ra sức kích động, lôi kéo người Hoa gây rối bên trong nước ta. Sự thất bại nhục nhã của chủ nghĩa bành trướng Trung Quốc ở Căm-pu-chia làm cho chúng càng điên cuồng phát động chiến tranh xâm lược Việt Nam. Sự thật đã rõ là bọn cầm quyền phản động Bắc Kinh đang thực hiện âm mưu độc ác thôn tính nước ta, từng bước thực hiện chủ nghĩa bành trướng đại dân tộc và bá quyền nước lớn ở bán đảo Đông Dương và khu Đông – Nam châu Á. Hiện nay, bọn cầm quyền phản động Bắc Kinh là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm của nhân dân ta. Xâm lược Việt Nam, chúng vứt bỏ hoàn toàn mặt nạ cách mạng giả hiệu, nhục nhã câu kết với bè lũ đế quốc và các thế lực phản động nhất ngày nay. Chính sách hiếu chiến và xâm lược của chúng đã xâm phạm hết sức trắng trợn quyền độc lập, tự do thiêng liêng của dân tộc Việt Nam, phá hoại tình hữu nghị truyền thống giữa nhân dân hai nước Việt Nam và Trung Quốc, phản bội hoàn toàn sự nghiệp cách mạng, lợi ích và lương tri của nhân dân Trung Quốc. Chúng đã trở thành kẻ thù nguy hiểm của toàn bộ hệ thống xã hội chủ nghĩa, phong trào độc lập dân tộc, dân chủ và hòa bình ở châu Á và trên thế giới. Lương tri loài người một lần nữa lại bị thách thức. Tinh thần cảnh giác của loài người một lần nữa được báo động. Bằng những thủ đoạn đê hèn, bọn xâm lược đang cố đánh lừa dư luận thế giới nhằm che đậy mưu mô đen tối và những tội ác xâm lược dã man của chúng, nhưng cả thế giới đang kịch liệt lên án chúng và nhiệt liệt tỏ tình đoàn kết, ủng hộ nhân dân Việt Nam anh hùng chống bọn phản động Trung Quốc xâm lược. Hỡi đồng bào và chiến sĩ yêu quý! Quân thù đang giày xéo non sông, đất nước ta. Độc lập, tự do, chủ nghĩa xã hội của nhân dân ta đang bị xâm phạm. Hòa bình và ổn định ở Đông – Nam châu Á đang bị đe dọa. Dân tộc Việt Nam ta phải ra sức chiến đấu để tự vệ. Cuộc kháng chiến chống bọn phản động Trung Quốc xâm lược đã diễn ra! Toàn thể đồng bào các dân tộc anh em trong cả nước, các tôn giáo, các đảng phái, già, trẻ, gái, trai hãy phát huy truyền thống Diên Hồng, triệu người như một, nhất tề đứng lên bảo vệ Tổ quốc! Quân và dân ta ở vùng biên giới từ tỉnh Quảng Nam Ninh đến tỉnh Lai Châu đã nêu cao chủ nghĩa anh hùng cách mạng, chiến đấu rất dũng cảm. Hãy thừa thắng xông lên, đoàn kết một lòng diệt giặc lập công, phối hợp ba thứ quân, tiến công mạnh, bao vây chặt, tiêu diệt thật nhiều sinh lực địch! Hãy tích cực bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân; giữ vững an ninh ở mọi địa bàn. Nhiệm vụ vẻ vang của quân và dân ta trên tuyến đầu Tổ quốc lúc này là quét sạch bọn xâm lược ra khỏi bờ cõi, giữ vững biên cương của Tổ quốc. Đồng bào và chiến sĩ cả nước hãy phát huy khí thế cách mạng, hăng hái thi đua lao động sản xuất với kỷ luật chặt chẽ và năng suất cao, chi viện nhiều nhất cho tiền tuyến, hăng hái luyện tập quân sự, nâng cao cảnh giác, sẵn sàng đánh thắng cuộc chiến tranh xâm lược của địch trong mọi tình huống! Trước mỗi lần thử thách của lịch sử, cả dân tộc Việt Nam đều lớn mạnh lên, phát huy cao độ lòng dũng cảm, trí thông minh và tài năng sáng tạo trong sản xuất và chiến đấu: tăng cường lực lượng vật chất và tinh thần để chiến thắng quân thù. Mỗi bản làng, xí nghiệp, hợp tác xã, thị xã, quận, huyện là một pháo đài kiên cường chống giặc. Mỗi tỉnh, thành là một chiến trường, cả nước là một chiến trường. Bất cứ nơi nào trên đất nước ta là những Chi Lăng, Đống Đa: sông biển ta đều là những Bạch Đằng, Hàm Tử. Kiều bào ở nước người hãy phát huy lòng yêu nước và tinh thần đoàn kết, phát triển tình hữu nghị với nhân dân các nước, góp phần vào cuộc kháng chiến thiêng liêng của dân tộc! Chủ nghĩa bành trướng đại dân tộc và bá quyền nước lớn của Bắc Kinh không những gây tai họa cho nhân dân Việt Nam, mà còn nguy hại cho hòa bình, độc lập tự do và tiến bộ xã hội của các nước Đông – Nam Á châu và cả thế giới. Đảng Cộng sản Việt Nam khẩn thiết kêu gọi các Đảng cộng sản và Công nhân trên thế giới, các phong trào cách mạng và các tổ chức dân chủ quốc tế, nhân dân và chính phủ các nước, hãy vì hòa bình và công lý, kiên quyết lên án bọn phản động Trung Quốc xâm lược, hành động kịp thời, chặn đứng chính sách phiêu lưu chiến tranh cực kỳ nguy hiểm và đầy tội ác của bọn cầm quyền phản động Bắc Kinh, không cho phép chúng lừa dối và chà đạp dư luận thế giới hòng che đậy tội ác xâm lược dã man của chúng đối với nhân dân Việt Nam! Vì hòa bình và tình hữu nghị truyền thống Việt Nam - Trung Quốc, chúng tôi khẩn thiết kêu gọi những người cộng sản chân chính và nhân dân Trung Quốc kịch liệt phản đối, ngăn chặn kịp thời chính sách phản động và cuộc chiến tranh phi nghĩa của giới cầm quyền phản động Trung Quốc! Đảng Cộng sản Việt Nam và nhân dân Việt Nam chân thành cảm ơn anh em, bầu bạn khắp nơi đã ủng hộ kiên quyết, kịp thời và mạnh mẽ cuộc chiến tranh chính nghĩa của nhân dân Việt Nam. Nhân dân Việt Nam nhận thức rõ: kiên quyết chiến đấu đến thắng lợi hoàn toàn vì độc lập, tự do của Tổ quốc mình, cũng là chiến đấu vì sự nghiệp hòa bình của tất cả các dân tộc. Đánh thắng bọn phản động Trung Quốc xâm lược lần này, là nghĩa vụ ân tộc vẻ vang, đồng thời là nghĩa vụ quốc tế cao cả của nhân dân Việt Nam. Hỡi đồng bào và chiến sĩ cả nước! Một lần nữa, cả dân tộc ta lại nhất tề đứng lên chống giặc ngoại xâm. Tổ tiên anh hùng của chúng ta đã từng đánh thắng quân xâm lược Tần, Hán, Tống, Nguyên, Minh, Thanh. Dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, nhân dân ta đã đánh thắng oanh liệt các đế quốc xâm lược Pháp, Mỹ. Ngày nay, chúng ta có sức mạnh vĩ đại hơn bao giờ hết, sức mạnh tổng hợp của cả dân tộc và của ba dòng thác cách mạng của thời đại. Bọn phản động Trung Quốc xâm lược càng mở rộng và kéo dài chiến tranh thì quân và dân cả nước ta càng đánh càng mạnh và nhất định sẽ giành được thắng lợi hoàn toàn. Lời dạy của Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại luôn luôn cổ vũ nhân dân ta: Không có gì quý hơn Độc lập, Tự do! Toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta đoàn kết một lòng, anh dũng tiến lên, quyết chiến và quyết thắng! Bọn phản động Trung Quốc xâm lược nhất định thất bại! Nhân dân Việt Nam nhất định thắng lợi! Hà Nội ngày 4 tháng 3 năm 1979BAN CHẤP HÀNH TRUNG ƯƠNG ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM Nguồn: Tạp chí Dân tộc học số 1 năm 1979. http://xuandienhannom.blogspot.de/2013/02/tu-lieu-34-nam-truoc-loi-cua-a...  
......

Văn tế Đồng bào và Chiến sĩ tử trận trong cuộc chiến tranh vệ quốc tháng 2 năm 79

Hỡi ơi! Thấm thoắt đã ba lăm năm Mới đấy đã thành thiên cổ! Trời biên giới ầm vang tiếng súng, thanh niên lớp lớp lên đường Miền biên cương máu nhuộm đỏ sông, dân chúng nhà nhà tan tác Nhớ linh xưa: Chiến sĩ tòng chinh Tuổi hoa niên đang bận sách đèn Lòng trai tráng chứa bao mơ ước Đáp lời non sông, hăm hở lên đường Từ biệt quê hương, gạt niềm thương nhớ Súng bắn chưa quen, quân sự đôi bài, đánh giặc bằng lòng căm hận Chiến trận chưa từng, ba lô một gánh, nhắm bắn bằng nỗi hờn căm. Nhân dân biên giới Đang yên ổn làm ăn, đâu ngờ phút chốc loạn ly Gặp buổi thanh bình, ai tưởng được điều thảm khốc Pháo giao thừa vừa nổ, hội xuân vừa mở rộn ràng Năm mới vừa sang, hy vọng ngập tràn phơi phới Đì đùng súng bắn, trẻ con vẫn tưởng pháo giao thừa Loa réo vang trời, cụ già còn ngờ loa hội mở Thương thay! Chiến đấu ngoan cường, xông thẳng nơi mũi tên hòn đạn Kiên trung giữ đất, sợ chi nơi súng nổ pháo rền. Máu loang mặt đèo, mùi thuốc súng khét lẹt còn vương Xác nghẽn gềnh sông, tiếng kêu thương ngút trời đau xé Địch giết người không ghê tay Địch nã pháo không ngừng nghỉ Hãm hiếp đàn bà, lộ mặt loài dê chó. Tiếng kêu thương xé nát một góc trời Cắt đầu trẻ nhỏ, hiện rõ lũ sài lang. Hồn oan khuất vật vờ miền biên viễn. Ôi! Máu xương gửi lại biên cương Hồn phách tụ về nơi đền miếu Tuổi thanh xuân dâng Tổ quốc ngàn năm Hoa chiến thắng dâng Đất Mẹ vạn thưở. Đền nợ nước nào đợi vinh danh Chết vì dân đâu chờ tưởng vọng Hôm nay Tưởng niệm 35 năm ngày kết thúc chiến tranh Thương nhớ 60 ngàn đồng bào ra đi vĩnh viễn Chúng tôi Đốt nén hương thơm Dâng vòng hoa thắm Đơn sơ lễ bạc lòng thành Thành kính tâm hương dâng cúng Cúi xin chư vị anh linh sống khôn thác thiêng Phù trợ cho Non sông đất nước thăng bình muôn thưở Cũng xin chư vị Tha thứ hết lỗi lầm Của những kẻ cố tình vong ân bội nghĩa Của những kẻ quên hết công lao và máu xương của chư vị anh linh Lại xin chư vị anh linh, cùng chúng tôi: Nguyền rủa đời đời bọn bành trướng Bắc Kinh Nhắc nhở muôn năm mối thù truyền kiếp! Hỡi ơi! Hồn có linh thiêng Xin về nhận hưởng! Lâm Khang phụng soạn Nguồn: xuandienhannom.blogspot.com
......

Chính trị là phân bố lợi tức

Về cuộc khủng hoảng chính trị tại Thái Lan bàn trong bài trước, mục này nhận xét rằng động cơ chính yếu đằng sau cuộc tranh chấp giữa chính phủ Yungluck Shinawatra và đảng đối lập là những quyền lợi xung đột giữa nông dân miền Bắc và Ðông Bắc với giới trung lưu ở các thành phố và ở phía Nam Thái Lan. Ðảng Dân Chủ tổ chức biểu tình và tẩy chay bầu cử, họ nhấn mạnh vào lý do chống một băng đảng từng lạm dụng quyền hành để tham nhũng. Ðảng cầm quyền Pheu Thai tố cáo phe đối lập không tôn trọng kết quả cuộc bỏ phiếu của dân chúng. Cả hai đảng không nói ra một sự thật là họ được hai khối cử tri khác nhau ủng hộ. Chính sách nâng cao đời sống nông dân của cựu Thủ Tướng Thaksin Shinawatra mà bà em, đương kim Thủ Tướng Yungluck, vẫn theo đuổi, là một chính sách “tái phân bố lợi tức,” dùng tiền đóng thuế của những người dân thành phố chuyển về dùng cho các cử tri ở nông thôn.   Nông dân ở Thái Lan đi chậm hơn dân thành thị trên tiến trình hiện đại hóa quốc gia, và nói riêng trong quá trình phát triển kinh tế, trong hai thế kỷ qua. Công nghiệp tập trung ở các khu đô thị. Guồng máy hành chánh cũng vậy. Tự nhiên, lợi tức của người dân ở các vùng này cao hơn người sống ở nông thôn. Từ năm 2001, ông Thaksin thi hành nhiều chương trình cải thiện đời sống nông dân, tức là dùng công quỹ chi cho nền y tế, giáo dục, cho nhà nông vay tiền đầu tư, vân vân, cho nên nông dân ở một số vùng trở nên những “đệ tử trung thành” của đảng chính trị do ông lập ra là Thai Rat Thai, hoặc đứng đằng sau cho người khác lập, là Pheu Thai. Những người ủng hộ ông Thaksin tạo thành lực lượng “áo đỏ” bảo vệ các đảng này. Những người đối lập nhắm vào những vụ lạm dụng quyền hành để làm giàu của vợ chồng con cái ông Thaksin Shinawatra và các vụ tham nhũng trong chính quyền. Nhưng họ không chống các chương trình xã hội, kinh tế ở nông thôn mà ông Thaksin đề xướng. Người dân trung lưu ở đô thị có thể đồng ý với các chương trình chuyển tài sản, tiền bạc về cho nông dân hưởng, nhưng không chấp nhận có người vừa làm công việc đó vừa nhân cơ hội tích lũy tài sản cho riêng mình và cho chân tay bộ hạ của mình. Nhưng đa số nông dân chất phác không am hiểu mấy về các mánh khóe lợi dụng luật pháp để tránh đóng thuế, các vụ mua bán đất công dành ưu đãi cho một số người, cũng như các vụ chuyển tài sản ngoắt ngoéo của giới thượng lưu ở thủ đô. Họ chỉ biết rằng dưới quyền ông Thaksin tiền bạc đã được chuyển từ Bangkock xuống các làng xóm. Mà đó là một điều mà những chính quyền trước đó chưa thực hiện. Bởi vì các nhà chính trị không nhìn thấy một nhiệm vụ của chính quyền là phân bố tài sản, lợi tức chung của quốc gia, làm sao cho nhiều người được hưởng đồng đều hơn. Ở đâu cũng thế, cơ cấu chính trị bao hàm những phương cách để chia của cải, lợi tức quốc gia cho các thành phần dân chúng. Chính sách của người cầm quyền thường tạo ra hậu quả “phân bố lợi tức quốc gia” dù người ta chính thức nói ra hay không. Các chính quyền độc tài quyết định phân bố lợi tức của quốc dân theo chương trình riêng của họ, một số dân được hưởng nhiều hơn, một số khác phải nhịn bớt. Ở các nước tự do dân chủ, người dân được góp ý kiến và lựa chọn. Nhưng sau các cuộc bầu cử thì những người lên cầm quyền cũng thực hiện những chương trình “tái phân bố lợi tức,” mặc dù họ biện minh rằng các chương trình đó tạo ích lợi chung cho tất cả mọi người dân. Các cuộc nội chiến và cách mạng thường cũng nhắm “tái phân bố lợi tức.” Hiện tượng này thực ra không đáng ngạc nhiên. Công việc bình thường nhất của một guồng máy nhà nước là đánh thuế, rồi dùng tiền thuế chi cho các công việc chung. Hệ thống thuế khóa thế nào cũng khiến một số người phải đóng góp cho công quỹ nhiều hơn người khác. Ngân sách chính phủ thế nào cũng giúp một số người được hưởng lợi ích hơn những người khác. Hai công việc thu và chi đó tự nhiên chuyển tài nguyên và lợi tức từ nhóm người này sang nhóm người khác; nói chung gọi là “phân bố lợi tức.” Có thể quan sát đời sống chính trị bình thường ở một nước dân chủ là Hoa Kỳ để thấy hiện tượng“phân bố lợi tức.” Ðạo luật Nông Thôn (Farm Bill) mới được Quốc Hội Mỹ thông qua rõ ràng nhằm “phân bố lợi tức.” Những đạo luật Nông Thôn Farm Bill bắt đầu xuất hiện từ thời kinh tế khủng hoảng, thập niên 1930. Ðạo luật đầu tiên, năm 1936 nhằm giúp nhà nông đang gặp cảnh giá nông phẩm xuống thấp quá, chính phủ đứng ra mua các nông phẩm thặng dư, bồi hoàn tiền cho các nông trại ngưng không trồng trọt, và kèm theo một chương trình trợ cấp tiền mua thức ăn cho những người quá nghèo.   Chính sách này hiển nhiên dùng công quỹ, tức là tiền thuế do toàn dân đóng góp, cho một số người được hưởng. Dân chúng đồng ý với chính sách đó vì nó giúp giảm bớt cơn khủng hoảng kinh tế, ích lợi chung cho cả quốc gia. Chương trình trợ cấp thực phẩm trong đó sau mở rộng thành chương trình “phiếu thực phẩm” (food stamps). Nói đến các “nhà nông” ở Mỹ, chúng ta biết trong đó có cả những trại chủ lớn và các công ty nông nghiệp. Năm 1996, đạo luật Farm Bill mới đã bãi bỏ chính sách trợ cấp tiền cho nhà nông, thay bằng một chương trình bảo hiểm lợi tức nông sản, và chính phủ trợ cấp tiền đóng bảo hiểm cho giới nông dân. Từ năm 1938, đạo luật Nông Thôn cứ năm năm phải được quốc hội thảo luận lại và triển hạn. Vì thế, các nhóm cử tri được hưởng lợi nhờ Farm Bill luôn luôn vận đồng các đại biểu quốc hội để bảo vệ quyền lợi của họ. Vì đạo luật Farm Bill có hai phần, vừa giúp nhà nông bảo đảm lợi tức, vừa trợ cấp thực phẩm cho người quá nghèo, các đạo luật này được hai nhóm cử tri theo dõi. Do đó, mỗi lần đến kỳ đạo luật cần gia hạn thì hai nhóm vận động và tạo áp lực trên các đại biểu quốc hội. Ðảng Cộng Hòa thường bênh vực quyền lợi của các nhà nông, đảng Dân Chủ bảo vệ lợi ích của những người hưởng phiếu thực phẩm. Mỗi cuộc thảo luận trong quốc hội phản ảnh các lợi ích của hai nhóm cử tri này, nhưng cả hai đảng đều công nhận số tiền chi tiêu ngày càng lớn, gần đây đã lên từ 70 tới 80 tỷ mỹ kim một năm. Năm 2008, đạo luật được Quốc Hội thông qua đã bị cựu Tổng Thống George W. Bush phủ quyết vì chi tiêu tốn quá, với 80% số tiền chi cho chương food stamps, nhưng Quốc Hội đã đủ phiếu bác bỏ quyết định của ông. Năm ngoái, 2013, hai viện Quốc Hội Mỹ biểu quyết hai dự luật Farm Bill khác nhau. Dự luật tại Thượng Viện cắt 15% trợ cấp cho các nhà nông có lợi tức hàng năm trên 750,000 đô la. Dự luật của Hạ Viện bỏ không nói gì đến chương trình food stamps. Cuối cùng, không thể thỏa hiệp được với nhau, cũng vì hai viện do hai đảng kiểm soát. Ðạo luật mới năm nay đã được Quốc Hội thông qua sau khi tìm cách thỏa hiệp, sẽ chi trung bình 100 tỷ đô la mỗi năm trong 10 năm tới, trợ cấp cho các nhà nông được bảo vệ, trong khi chương trình food stamps bị cắt 8 tỷ đô la trong 10 năm tới. Việc cắt giảm tiền food stamps chỉ ảnh hưởng đến 4% số người đang thụ hưởng.   Không cần phải nói, ai cũng biết các đạo luật Farm Bill ở Mỹ đều tái phân bố lợi tức quốc gia. Nhiều đại biểu Quốc Hội tìm cách giành thêm quyền lợi cho các cử tri đã bầu họ. Trong đạo luật Farm Bill mới thành hình, một nhóm cử tri được hưởng lợi là những nhà nuôi catfish, phần lớn ở các tiểu bang phía Nam nước Mỹ. Chỉ cần một số đại biểu Quốc Hội vận động đặc biệt cho họ, thuyết phục được đa số đồng viện. Ðạo luật mới chỉ thay đổi một điều, là chuyển công việc thử nghiệm loại cá tương tự như catfish sang cho Bộ Nông Nghiệp, thay vì xưa nay vẫn do Cơ quan Kiểm soát Thực phẩm và Dược phẩm (F.D.A.) phụ trách. Nhưng Nghị Sĩ John McCain, tiểu bang Arizona cho rằng mục tiêu của việc sửa đổi này là ngăn cản việc nhập cảng loại cá tương tự như catfish nhập cảng từ nhiều nước Á Châu, như Việt Nam. Vì Bộ Nông Nghiệp xưa nay vẫn chú ý bảo vệ quyền lợi các nhà nông, nhà nuôi tôm, cá nhiều hơn nhân viên của cơ quan F.D.A.. Qua hai câu chuyện ở Thái Lan và ở Mỹ, phải công nhận rằng sinh hoạt chính trị trong một quốc gia bao giờ cũng ảnh hưởng trên việc phân bố tài sản và lợi tức. Ở các nước dân chủ, các nhóm dân chúng giành phần hơn kém trong cuộc chạy đua này, qua lá phiếu cử những người đại diện cho họ. Mỗi nhóm đều cố giành phần lợi lớn nhất cho mình. Nhờ các định chế dân chủ có tính chất cân bằng và kiểm soát, và nhờ người dân được tự do phát biểu, tự do lập đảng và bàu cử tự do, cho nên các quyền lợi dễ được cân bằng. Ở các nước độc tài, chỉ có một nhóm người chiếm quyền phân chia của cải. Tất nhiên, chỉ một nhóm người được chia phần lớn hơn tất cả những người khác. Nguồn: nguoi-viet.com
......

Kiểm điểm Nhân quyền Định kỳ Phổ quát (UPR) 2014

Nhiều phái đoàn người Việt đang tụ về thành phố Genève cho ngày UPR.   Nhiều phái đoàn người Việt từ khắp nơi, Hoa Kỳ, Pháp, Bỉ, các nước Đông Âu, và Việt Nam đang tề tựu tại Genève để tham gia các nỗ lực vạch trần sự thật về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam vào ngày 4/2/2014, tức 1 ngày trước phiên trả lời chất vấn của đại diện nhà nước CHXHCNVN trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc. Chúng tôi đã thấy có sự hiện diện của bà Trần Thị Ngọc Minh - mẹ của tù nhân lương tâm Đỗ Thị Minh Hạnh; nhà báo Trần Quang Thành đến từ Đông Âu; nhạc sĩ Trúc Hồ đến từ Hoa Kỳ; phái đoàn của Đảng Việt Tân đến từ một số nước; và nhiều phái đoàn đại diện các cộng đồng người Việt đến từ một số quốc gia tại Âu Châu. Sau đây, kính mời quí độc giả theo dõi lời phát biểu của ông Lê Hữu Đào, Chủ tịch Cộng Đồng Người Việt tại Liège, Vương Quốc Bỉ, về mục đích của đại khối đồng bào tham dự lần này: https://soundcloud.com/radio-ctm-2/ong-le-huu-dao Buổi hội thảo về nhân quyền Việt Nam đã bắt đầu Trước hết là phần trình bày của chính giới và các tổ chức phi chính phủ (NGO) về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam:   Người đang trình bày là bà Anne-Marie von Arx, một dân biểu Thụy Sĩ  đã theo dõi tình trạng nhân quyền tại Việt Nam trong nhiều năm qua. Bà từng đến tận nơi quan sát vào năm 2012. Bên cạnh bà là chị Hồng Thuận. Người đang ngồi tại bàn diễn giả là bà Nani Jansen thuộc tổ chức bảo vệ pháp lý cho các cơ quan truyền thông độc lập Media Legal Defence Initiative, ông Gisle Kvanvig thuộc Trung Tâm Nhân Quyền Na Uy -Norwegian Center for Human Rights, ông Benjamin Ismail thuộc tổ chức Ký Giả Không Biên Giới - Reporters Sans Frontières, và vị đại diện văn phòng Luật sư Đỗ Phủ Nhà báo Phạm Chí Dũng bị phá đường dây vào Internet Phần trình bày của các nhân chứng Việt Nam bắt đầu Phòng họp đã đầy và vì lý do an ninh bên trong trụ sở Liên Hiệp Quốc nên hơn 70 đồng bào đành đứng bên ngoài và ủng hộ tinh thần. Quang cảnh bên trong phòng hội thảo:   Đến phần tường trình của các nhân chứng từ Việt Nam, Luật sư Hà Huy Sơn và Nhà báo Trần Quang Thành đang trình bày, với sự điều hợp của chị Ngọc Hiếu Sau đây là tiểu sử của 3 nhân chứng từ Việt Nam mà chúng tôi ghi nhận được từ ban tổ chức. Nhà báo Phạm Chí Dũng: Ông Phạm Chí Dũng tốt nghiệp tiến sĩ kinh tế. Ông đồng thời cũng là một nhà báo và nhà nghiên cứu với nhiều bài viết đăng trên những cơ quan truyền thông lớn như đài BBC, đài Tiếng nói Hoa Kỳ, đài Á Châu Tự do và đài Quốc Tế Pháp. Ông Dũng bắt đầu sự nghiệp văn học năm 1986 và được biết đến với những bài viết và bình luận chính trị sâu sắc. Nổi bật với quá trình điều tra và truy cứu về tệ nạn tham nhũng và vấn nạn thiếu tự do báo chí, ông đã bị quản chế năm tháng vào tháng 7 năm 2012 với tội danh cấu kết với “ các thế lực thù địch”. Là một đảng viên kỳ cựu của Đảng Cộng sản trong 20 năm, ông đã được dư luận đặc biệt chú ý kể từ khi ông công khai tuyên bố rời bỏ Đảng hồi tháng 12 năm 2013. Trong tuyên bố ông kêu gọi lập hệ thống chính trị đa đảng. Luật sư Hà Huy Sơn: Luật sư Hà Huy Sơn tốt nghiệp Đại học Kinh Tế Quốc Dân và từng làm việc cho nhiều công ty lớn tại Việt Nam với nhiều trách vụ khác nhau. Ông tốt nghiệp ngành luật năm 1998. Từ năm 2010 ông là Giám đốc văn phòng luật sư Hà Sơn thuộc Đoàn Luật Sư Thành Phố Hà Nội. Ông đã từng là luật sư bào chữa cho nhiều nhà tranh đấu nhân quyền như: Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Mục sư Nguyễn Công Chính, Mục sư Nguyễn Trung Tôn, Cù Huy Hà Vũ, Lê Quốc Quân và Phương Uyên v.v.. Ông đã nhiều lần phát biểu công khai phản đối bản án bất công của nhà cầm quyền VN đối với các nhà dân chủ. Ông là thành viên Ủy Ban Luật Gia Quốc Tế (ICJ) và là một nhà hoạt động xã hội dân sự tại Việt Nam. Nhà báo Trần Quang Thành Nhà báo Trần Quang Thành sinh năm 1941. Từ năm 1960 – 1972 ông là phóng viên Đài Tiếng Nói Việt Nam. Từ năm 1973 – 1982 ông là phóng viên thời sự chính trị của Đài Truyền Hình Việt Nam. Trách vụ cuối cùng trước khi ông bị buộc thôi việc là chuyên viên Viện Nghiên Cứu Phát Thanh và Truyền Hình Việt Nam. Vì lên tiếng chống tham nhũng trong điều kiện Việt Nam chưa có tự do báo chí mà ông đã bị cho “ngồi chơi xơi nước” rồi bị kẻ lạ  tạt axít vào mặt, tai nạn xảy ra ngày 4-7-1991. Ông mang thương tật suốt đời, bị mù mắt trái, thương tật 81% sau 15 lần phẫu thuật để tạo hình mặt mũi. Cuốc sống của ông tại Việt Nam bị nhiều đe dọa và nhờ sự can thiệp của chính quyền nuớc Cộng Hòa Slovakia, ông đã định cư tại Slovakia từ tháng 8 năm 2008.   Đến phần các biện pháp đề nghị Một số quan khách đặc biệt Sau phần trình bày hiện trạng nhân quyền tồi tệ tại Việt Nam qua các cặp mắt quan sát quốc tế và qua các nhân chứng người Việt, cuộc hội thảo đã tiến sang phần đưa ra các biện pháp đề nghị để cải sửa tình trạng hiện nay:   Từ trái sang phải: bà Judy Taing thuộc tổ chức nhân quyền Article 19, ông Leon Saltiel thuộc tổ chức United Nations Watch, ông Hoàng Tứ Duy thuộc Đảng Việt Tân, bà Ann Harrison thuộc hội Văn Bút Quốc Tế (PEN International), và bà Libby Liu - Tổng Giám Đốc Đài Á Châu Tự Do (Radio Free Asia). Chúng tôi cũng ghi nhận một số quan khách đặc biệt trong thành phần cử tọa: Bà Hélène Sackstein, đại diện tổ chức Ký Giả Không Biên Giới tại Liên Hiệp Quốc Ông Đặng Xương Hùng, cựu viên chức ngoại giao Việt Nam. Ông vừa công khai hóa quyết định rời bỏ đảng CSVN vào đầu năm 2014.   Ông Rolin Wavre  thuộc Đảng Radical Geneva, ông Thierry Oppikofer  - Chủ tịch Cosunam, ông Michel Rossetti - cựu thị trưởng Genève. Buổi hội thảo về nhân quyền Việt Nam trước UPR đã hoàn tất Sau phần trình bày của 3 ban diễn giả bao gồm (1) Tình trạng nhân quyền Việt Nam kể từ UPR 2009, (2) Các nhân chứng từ Việt Nam, (3) Các biện pháp đề nghị, buổi Hội Thảo đã kết thúc với bài phát biểu của ông Thierry Oppikofer  - Chủ tịch Ủy Ban Thụy Sĩ - Việt Nam (COSUNAM).   Sau đó, các diễn giả và cử toạ cùng tham dự một buổi tiếp tân để trao đổi thêm về buổi trả lời chất vấn UPR ngày mai của đại diện nhà nước Việt Nam và các bước vận động kế tiếp. Đài Radio Chân Trời Mới sẽ tiếp tục tường trình các nội dung phát biểu tại buổi hội thảo hôm nay và các sinh hoạt UPR kế tiếp trong những bài vở sắp đến. Hoàng Long, Thanh Lan, Trần Sơn kính chào tạm biệt từ Genève Nguồn: http://radiochantroimoi.com  
......

Tại sao Kiểm điểm Nhân quyền Định kỳ Phổ quát (UPR) 2014 quan trọng?

Ngày 15.3.2006 theo Nghị quyết 60/251 của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc, một cơ chế với tên gọi The Universal Periodic Review (UPR), tiếng việt là Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát đã được hình thành. Từ đó, cứ 4 năm rưỡi một lần, Liên Hiệp Quốc thông qua Hội Đồng Nhân Quyền (HĐNQ - Human Rights Council) lại có cuộc kiểm điểm các quốc gia thành viên (thí dụ như Việt Nam) về vấn đề nhân quyền, để xem các nước đó có thi hành đúng các hiệp ước quốc tế mà họ đã ký kết hay không. Cuộc kiểm điểm sẽ dựa theo:   1/ báo cáo do quốc gia được kiểm điểm cung cấp (the State's national report), 2/ Báo cáo của Liên Hiệp Quốc (UN report on the State), 3/ Báo cáo tổng kết của các thành viên liên quan (Summary of other relevant Stakeholders' information) như các tổ chức phi chính phủ (NGOs), các nhà hoạt động dân chủ, xã hội, về vấn đề nhân quyền ở nước quốc gia được kiểm điểm. Sau đó họ sẽ tổng kết và đưa ra khuyến nghị yêu cầu quốc gia liên hệ thực hiện. Quốc gia bị xem xét phải thực hiện những khuyến nghị ấy trước lần Kiểm điểm UPR 4 năm sau. Lần kiểm điểm định kỳ này là lần thứ 18, gồm 32 phái đoàn chính phủ các quốc gia tham dự trong đó có Việt Nam. Phái đoàn Việt Nam sẽ phải điều trần về tình hình nhân quyền của mình vào ngày 5.2.2014. Việt Nam chính thức trở thành thành viên của LHQ từ năm 1981 và từ đó đến nay đã ký nhiều Công ước quốc tế như: - Công ước quốc tế về xóa bỏ các hình thức phân biệt chủng tộc (9.6.1981); - Công ước quốc tế về xóa bỏ mọi hình thức phân biệt đối xử với phụ nữ (27.11.1981); - Công ước quốc tế về các quyền kinh tế, văn hóa và xã hội và Công ước quốc tề về các quyền dân sự chính trị (24.9.1982); - Công ước về quyền trẻ em (20.2.1990); - Công ước của Liên Hiệp Quốc về chống tra tấn và trừng phạt hoặc đối xử tàn nhẫn, vô nhân đạo hoặc làm mất phẩm giá khác, gọi tắt là Công ước chống tra tấn (7.11.2013).   Trên nguyên tắc, khi ký kết để trở thành thành viên của một tổ chức nào đó thì quốc gia xin gia nhập phải cam kết tôn trọng những tôn chỉ và mục đích của tổ chức đó, cũng như phải tôn trọng và thực thi những thoả ước chung của tổ chức. Với tổ chức Liên Hiệp Quốc thì những thoả ước chung đó là các công ước quốc tế như đã nêu ở trên. Tuy nhiên cho tới nay nhà cầm quyền CSVN chưa bao giờ tôn trọng những gì họ đã ký kết và luôn ngụy biện cho những hành động cố ý sai trái của họ. Vì vậy vạch trần trước thế giới sự thật về tình trạng chà đạp nhân quyền tại VN là việc luôn cần thiết. Hiện nay số nạn nhân mới mỗi năm lại gia tăng, trong khi các nạn nhân của những năm trước vẫn tiếp tục sống trong đọa đày trong tù và ngoài tù, như Nhà giáo Đinh Đăng Định, ông Ngô Hào, Lm. Nguyễn Văn Lý, Ms. Nguyễn Công Chính, Blogger Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Trần Huỳnh Duy Thức, Ls. Cù Huy Hà Vũ, Đinh Nguyên Kha, bà Lê Thị Đoa, Trần Thị Thúy, Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, các ông Vi Đức Hồi, Trần Anh Kim, và một danh sách hàng mấy trăm người. Đó là những nhân vật tiêu biểu cho tình trạng vi phạm nhân quyền nghiêm trọng của Hà Nội, vốn đã được nhiều cơ quan nhân quyền quốc tế, hoặc chính những uỷ ban đặc biệt của Liên Hiệp Quốc về nhân quyền đề cập đến nhiều lần. Nhưng ngoài danh sách này ra còn hàng trăm ngàn các nạn nhân khác trong khối bà con dân oan, trong giới sinh viên, và trong mọi ngành nghề, mọi tầng lớp xã hội bị tước đoạt nhân quyền hàng ngày trên cả nước.   Cuộc Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát đối với Việt Nam trong năm nay càng trở nên đặc biệt vì có sự chú ý của công luận quốc tế sau khi nhà cầm quyền CSVN len chân vào Hội Đồng Nhân Quyền LHQ. Thêm vào đó lại còn có hàng loạt các phán quyết của Ủy Ban LHQ về Bắt Người Tùy Tiện đối với trường hợp của 17 Thanh Niên Công Giáo, Ls. Lê Quốc Quân, chị Đỗ Thị Minh Hạnh, anh Đoàn Huy Chương, anh Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Mục sư Dương Kim Khải, chị Trần Thị Thúy, bà Phạm Ngọc Hoa, các ông Nguyễn Thành Tâm, Phạm Văn Thông, Nguyễn Chí Thành, Cao Văn Tỉnh.   Mặt khác, qua các phương tiện thông tin trên internet, bức màn bưng bít thông tin của CSVN đã gần như bị vô hiệu hoá. Vì vậy, UPR 2014 là cơ hội để giúp nâng cao sự hiểu biết của đại khối quần chúng Việt Nam một cách chính xác (không bị nhà cầm quyền bóp méo) về các QUYỀN đương nhiên của con người. Có lẽ đây mới là điều quan trọng hơn cả. Những quyền đương nhiên đó đã được minh định trong Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc, mà nhà nước Việt Nam là một thành viên đã ký kết. Những quyền đó không phải là ơn huệ do đảng CSVN ban phát. Nhưng ngược lại, mọi chính sách hạn chế, cấm đoán, xiềng xích các quyền con người đều là hành vi sai trái nặng nề, vi phạm các giao ước quốc tế, và bị thế giới khinh tởm. UPR 2014 cũng là cơ hội để nhấn mạnh trong các quyền của người dân có cả quyền hạch hỏi, chất vấn những kẻ cầm quyền. Vì nhân dân đẻ ra và nuôi chính phủ, do đó nhân dân là cha mẹ của chính phủ chứ không phải ngược lại như những luận điệu mà chế độ CSVN cho tới nay vẫn tự nhận. Cuộc Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát đối với Việt Nam trong năm nay có thêm một điểm đặc biệt khác là sự hiện diện của một phái đoàn đấu tranh cho nhân quyền đến từ Việt Nam. Sự có mặt của phái đoàn mang tính nhân chứng này sẽ là một sự thật rất khó khỏa lấp hay chối cãi cho nhà nước CSVN. Phái đoàn gồm một số người thân của những nhà đấu tranh dân chủ đang bị cầm tù, ký giả, blogger, các nhà vận động nhân quyền, v.v... Nhà cầm quyền đã cố gắng dùng đủ mọi thủ thuật để ngăn chận việc xuất cảnh của những khuôn mặt mà họ đã gờm trong danh sách nhưng nhiều người đã vượt qua được các rào cản với sự tiếp tay trợ giúp của cộng đồng người Việt trên khắp thế giới. Tóm lại, cuộc Kiểm điểm Nhân quyền Định kỳ Phổ quát (UPR) năm nay trở nên quan trọng đặc biệt không chỉ vì nội dung kiểm điểm đối với một nhà nước đang vi phạm nhân quyền tới mức chuyên nghiệp; mà còn vì cuộc kiểm điểm này đánh dấu một tầng liên kết mới giữa những nhà hoạt động trong và ngoài nước trên mặt trận nhân quyền; và mở màn cho một cuộc đối đầu mới giữa đại khối người Việt biết rõ các quyền của mình chống lại những kẻ đã ngang nhiên cướp đoạt các quyền đó của họ suốt hơn nửa thế kỷ qua.  
......

Công bố thành phần diễn giả của Hội Thảo UPR ngày 4/2 tại trụ sở Liên Hiệp Quốc

GENÈVE - Ban tổ chức “Hội Thảo UPR: Trách nhiệm của Việt Nam trong vai trò thành viên Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc” xin giới thiệu thành phần diễn giả và điều hợp viên của buổi hội thảo: *Bà Anne-Marie von Arx, Dân biểu Thụy Sĩ đã từng viếng thăm Việt Nam năm 2012 *Bà Sarah Clarke, Đại Diện Đặc Trách Vận Động & Chính Sách Quốc Tế, PEN International (Hội Văn Bút Quốc Tế) * LS Đỗ Phủ, Đại Diện Ban Điều Hành, Human Rights For Vietnam PAC * Ông Hoàng Tứ Duy, Phát Ngôn Nhân, Đảng Việt Tân * Ông Benjamin Ismail, Giám Đốc Đặc Trách Á Châu, Reporters Without Borders (Tổ Chức Phóng Viên Không Biên Giới) * Bà Nani Jansen, Cố Vấn Pháp Lý, Media Legal Defence Initiative (Tổ Chức Sáng Kiến Bảo Vệ Pháp Lý Truyền Thông) * Ông Gisle Kvanvig, Giám Đốc Đặc Trách Việt Nam, Norwegian Centre for Human Rights (Trung Tâm Nhân Quyền Na Uy) * Bà Libby Liu, Tổng Giám Đốc, Đài Á Châu Tự Do * BS Nguyễn Thể Bình, Chủ Tịch, Vietnam Progress * Ông Thierry Oppikofer, Chủ tịch, COSUNAM (Ủy Ban Thụy Sĩ - Việt Nam) * Ông Leon Saltiel, Phó Giám Đốc, UN Watch (Tổ Chức Giám Sát Liên Hiệp Quốc) * Bà Judy Taing, Đại Diện Đặc Trách Á Châu, ARTICLE 19 (Tổ Chức Bảo Vệ Tự Do Ngôn Luận) Danh sách diễn giả đến từ Quốc Nội sẽ được công bố 1 ngày trước buổi hội thảo.   Cứ mỗi 4 năm, Hội Đồng Nhân Quyền duyệt qua tình hình nhân quyền tại một số quốc gia thành viên của Liên Hiệp Quốc trong phiên họp Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát (Universal Periodic Review - UPR). Năm nay, phiên họp UPR sẽ nghe báo cáo và thẩm định về tình hình nhân quyền của 14 quốc gia, trong đó có nhà cầm quyền Việt Nam. Riêng Việt Nam sẽ báo cáo vào buổi chiều ngày 5 tháng 2.   Để tạo sự quan tâm và rọi đèn vào tình trạng đàn áp nhân quyền ngày càng trầm trọng tại Việt Nam, các tổ chức nhân quyền quốc tế và Việt Nam bao gồm ARTICLE 19, COSUNAM, Human Rights for Vietnam PAC, Media Legal Defence Initiative, PEN International và Đảng Việt Tân cùng phối hợp tổ chức buổi hội thảo nhân quyền tại trụ sở Liên Hiệp Quốc. Chi tiết: Hội thảo UPR: Trách nhiệm của Việt Nam trong vai trò thành viên Hội Đồng Nhân Quyền LHQ Thời gian: Thứ ba, ngày 4 tháng 2 lúc 12:30 đến 14:30 Địa điểm: Palais Des Nations, Phòng XXV, Liên Hiệp Quốc, Genève Để chuẩn bị thủ tục vào trụ sở Liên Hiệp Quốc và tham dự hội thảo, xin quý vị ghi danh trước tại đây: http://bit.ly/upr-2014 -- Ban Tổ Chức -- ARTICLE 19 (Tổ Chức Bảo Vệ Tự Do Ngôn Luận)COSUNAM (Ủy Ban Thụy Sĩ - Việt Nam)Human Rights For Vietnam PACMedia Legal Defence Initiative (Tổ Chức Sáng Kiến Bảo Vệ Pháp Lý Truyền Thông)PEN International (Hội Văn Bút Quốc Tế)UN Watch (Tổ Chức Giám Sát Liên Hiệp Quốc)Đảng Việt Tân
......

Hội thảo UPR ngày 4/2 tại Genève

K/g quý truyền thông và blog, Xin kính gửi đến quý truyền thông và blog thông cáo về hội thảo UPR ngày 4/2 tại Genève và các nỗ lực vận động quốc tế nhân dịp điều trần UPR. Quý vị có thể download avatar của hội thảo tại đây:http://bit.ly/upr-2014 Kính xin quý vị cùng giúp phổ biến rộng rãi để nhiều người cùng tham dự. Trân trọng, BTC Hội thảo UPR ngày 4/2 tại Genève *******************************Hẹn nhau ngày 4/2 thại Genève Chương trình vận động UPR và hội thảo “Trách Nhiệm của Việt Nam trong vai trò thành viên Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc”. Để tạo áp lực tối đa buộc nhà cầm quyền Hà Nội phải tôn trọng trách nhiệm trong cương vị thành viên Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, đợt kiểm định (UPR) lần này chứng kiến các cuộc vận động từ nhiều nhóm và tổ chức đấu tranh, một điều đáng mừng cho phong trào dân chủ Việt Nam. Đặc biệt là quốc tế và giới đấu tranh người Việt đang thật sự sánh vai nhau để vận động nhân quyền cho người dân Việt Nam. Trong tinh thần đó, các tổ chức quốc tế như ARTICLE 19, Media Defence Legal Initiative, PEN International, UN Watch và Việt Nam như COSUNAM, Human Rights for Vietnam PAC và Đảng Việt Tân phối hợp thực hiện một chương trình vận động bao gồm: ●      Ngày 28/1- 3/2: Tiếp xúc với những giới chức có thẩm quyền tại Liên Hiệp Quốc và các quốc gia thành viên để đề nghị một tiến trình khảo sát nhân quyền một cách hiệu quả hơn tại Việt Nam. ●      Ngày 4/2, từ 12:30 đến 14:30 tại trụ sở Liên Hiệp Quốc: Hội thảo “Trách Nhiệm của Việt Nam trong vai trò thành viên Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc”, với diễn giả là những nhà dân chủ, thân nhân của tù nhân lương tâm tại Việt Nam, và thành viên các tổ chức quốc tế. Danh sách diễn giả sẽ được công bố sau. Kết quả của cuộc hội thảo là một bản thông cáo chung xác định tiếng nói nhân quyền cho Việt Nam. Hội Thảo một ngày trước buổi điều trần UPR của Việt Nam sẽ góp phần tạo sự quan tâm của dư luận thế giới hầu ngăn chận sự bạo hành của nhà cầm quyền Hà Nội khi phong trào dân chủ Việt Nam ngày một lớn mạnh trong những năm trước mặt. Tiếp theo hội thảo vào buổi tối cùng ngày sẽ có buổi văn nghệ tưởng nhớ cố nhạc sĩ Việt Dzũng nhân dịp đồng hương tụ tập về Genève. Buổi văn nghệ được tổ chức bởi Đài Truyền Hình SBTN với sự có mặt của nhạc sĩ Trúc Hồ, Nam Lộc cùng một số nghệ sĩ trung tâm Asia. ●      Ngày 5/2: Phái đoàn tham dự buổi điều trần UPR. Những nỗ lực nói trên rất cần sự quan tâm và đóng góp của tất cả mọi người. Đây là thời điểm mà người Việt Nam sẽ cùng với Cộng đồng Quốc tế có cơ hội đối đầu trực diện với phái đoàn Hà Nội ngay tại Genève để đối chất về Quyền Con Người. Để tạo cơ hội cho nhiều người cùng vào trụ sở Liên Hiệp Quốc để tham dự buổi hội thảo và dự thính buổi điều trần của Việt Nam, chúng tôi kính mời quý vị ghi danh trước với Ban Tổ Chức để làm thủ tục cần thiết, theo đường dẫn bit.ly/upr-2014. Hãy rủ nhau đến Genève để tham dự cuộc vận động này. Ban Tổ Chức kính mời, ARTICLE 19 UN Watch PEN International Media Legal Defence Initiative COSUNAM (Ủy Ban Thụy Sĩ-Việt Nam) Human Rights For Vietnam PAC - Vietnam Progress Đảng Việt Tân
......

Sài Gòn tưởng nhớ Hoàng Sa

Bốn mươi năm qua cứ đến ngày 19.1, ngày giặc Tàu chiếm Hoàng Sa của tổ tiên ta, trong trái tim mọi người Việt Nam lại thầm thì, tha thiết gọi tên Hoàng Sa! Hoàng Sa!   Năm nay tiếng Hoàng Sa không phải chỉ là tiếng thầm thì, tha thiết trong tim mà đã vang lên thành tiếng gọi vang vọng trong không gian, vang vọng trong thời gian, vang vọng từ thế hệ trước sang thế hệ sau, vang vọng ở mọi nơi trên đất nước Việt Nam, vang vọng ở mọi nơi có người Việt sinh sống trên thế giới. Chiều 18.1.2014, khoảng 100 người Sài Gòn gọi nhau đến Phòng họp Phạm Tiên Long, 43 đường Nguyễn Thông, quận Ba, để được cùng nhau nhắc đến Hoàng Sa, để nghe tiếng Hoàng Sa từ trong lồng ngực vang trong không gian, để tưởng nhớ những dòng máu Việt Nam đã hòa trong nước biển Hoàng Sa. Tại đây, Câu lạc bộ Phaolô Nguyễn Văn Bình đã tổ chức thánh lễ tưởng niệm, tri ân và cầu nguyện cho tất cả đồng bào và chiến sĩ đã bỏ mình để bảo vệ biển đảo Hoàng Sa (1974) và Trường Sa (1988), dưới sự Chủ tế của Linh mục Nguyễn Trọng Viễn. Có mặt ở đây, bên nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu 95 tuổi là hai người vợ góa của hai chỉ huy chiếm hạm chiến đấu và ở lại mãi mãi với Hoàng Sa, bà Ngô Thị Kim Thanh vợ tử sĩ Nguyễn Thành Trí, Thiếu tá hạm phó hộ tống hạm Nhựt Tảo và bà Huỳnh Thị Sinh vợ tử sĩ Ngụy Văn Thà, Trung tá hạm trưởng hộ tống hạm Nhựt Tảo. Những trí thức: bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm, GS Tương Lai, nhà khoa học Huỳnh Kim Báu, kỹ sư Đỗ Thái Bình, PGS TS Hoàng Dũng, TS Vũ Thị Phương Anh, TS Nguyễn Xuân Nghĩa, các nhà thơ Nguyễn Duy, Hoàng Hưng, nhà văn Phạm Đình Trọng, các nhà báo Lê Phú Khải, Lê Công Giàu, Thế Thanh, Nguyễn Quốc Thái, các nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc, Phạm Chí Dũng, Nguyễn Thị Khánh Trâm,… bên cạnh những gương mặt của tuổi trẻ Sài Gòn. Từ trái qua: Các anh Huỳnh Tấn Mẫm, Tương Lai, Huỳnh Kim Báu, Lê Công Giàu Từ trái qua: bà Ngô Thị Kim Thanh và bà Huỳnh Thị Sinh Mở đầu buổi lễ, Linh mục Chủ tế nêu rõ: “Chúng ta nhớ lại lịch sử Hoàng Sa không để oán thù mà để khơi dậy lòng yêu nước, yêu hoà bình và công lý”. Nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu đã đọc bài luận văn quan trọng “Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa của Việt Nam”, trong đó ông lược thuật diễn biến lịch sử của việc quản lý liên tục Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam từ các chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hoà (1945), Bảo Đại (1949), Việt Nam Cộng hoà (1955) cũng như quá trình Trung Quốc (Cộng sản) xâm chiếm quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa. Kết thúc bài nói, ông chân thành bộc lộ tâm sự của một trí thức công giáo Sài Gòn đã từng ủng hộ miền Bắc trong cuộc “kiến tạo độc lập – thống nhất”: “Sau tháng 4/1975, dần dần tôi mới thấy ý đồ của TQ đã từ lâu vẫn giữ não trạng “đại Hán” xâm chiếm từng mảng lãnh thổ hay lãnh hải của nước ta mỗi khi có nguy cơ ngoại xâm hay nội chiến. Nói ra quá đau lòng, nhưng đó là sự thật”. Nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu Linh mục Lê Quốc Thăng, người con của một sĩ quan hải quân Sài Gòn (tàu HQ 5) bảo vệ Trường Sa và cháu của hai sĩ quan tham gia chiến đấu trên HQ 10 trong trận chiến bi hùng 17-19/1/1974, đã kết thúc phần giảng lễ với lời nguyện: “Hòa bình không thể tách rời khỏi những đòi hỏi của công lý, được hỗ trợ bằng sự hy sinh, lòng khoan dung nhân từ và tình yêu thương của con người. Chúng ta cùng cầu nguyện cho các quốc gia, nhất là các nước lớn mạnh biết tôn trọng các công ước quốc tế được ký kết, biết đối xử bình đẳng, tôn trọng giữa các quốc gia và biết đối thoại trong sự thật để xây dựng hòa bình trên thế giới và khu vực”. Linh mục Lê Quốc Thăng Thay mặt những người dự lễ, GS Tương Lai có bài phát biểu đầy nhiệt huyết và mạnh mẽ nói lên tâm tình của trí thức nhân sĩ và nhân dân luôn đau đáu nỗi đau Hoàng Sa, Trường Sa, kiên trì lên tiếng đòi Nhà nước thể hiện quyết tâm bảo vệ biển đảo của đất nước ở những việc làm rõ ràng, cụ thể. Một trong những việc ấy là: sớm chính thức biểu dương lòng yêu nước của các chiến sĩ bảo vệ Hoàng Sa năm 1974 (xem toàn văn bài Và rồi hôm nay cánh cửa đã hé mở đăng ngay sau bài này). GS Tương Lai đang phát biểu Sau buổi lễ, một số anh em đến nhà của bà Ngô Thị Kim Thanh, một căn hộ ở chung cư Trần Quốc Toản, để thắp nhang cho liệt sĩ Nguyễn Thành Trí. Vừa đến cầu thang chung cư, thì gặp hai nhà báo Huy Đức và Mạnh Quân đang ôm một giỏ hoa quả đi lên. Sau khi thắp nhang, kỹ sư Đỗ Thái Bình và nhà báo Huy Đức thông báo cho gia đình liệt sĩ Nguyễn Thành Trí và cả bà quả phụ Ngụy Văn Thà về kết quả cho đến nay của chương trình Nhịp cầu Hoàng Sa. Hai anh nhấn mạnh chương trình sẽ là một điểm nối kết Nam Bắc, thúc đẩy tình cảm hòa giải hòa hợp dân tộc. Hoàng Sa – đó là nơi chúng ta thấy rõ kẻ xâm lược. Mà xâm lược thì thời nào cũng vậy, là kẻ thù chung của con dân nước Việt, bất kể Nam hay Bắc.   Từ trái qua: kỹ sư Đỗ Thái Bình, nhà văn Phạm Đình Trọng, nhà báo Huy Đức, nhà báo Mạnh Quân, nhà văn Phạm Đình Trọng và hai người con của liệt sĩ Nguyễn Thành Trí – Nguyễn Thị Thanh Thảo và Nguyễn Thanh Triết. Nhà văn Phạm Đình Trọng thắp nhang TS Phạm Chí Dũng thắp nhang   Nguồn: PV BVN  
......

Người Việt tại Đức biểu tình chống bá quyền Trung Cộng 40 năm xâm chiếm Hoàng Sa

Hàng năm, cộng đồng người việt khắp nơi thường tổ chức tưởng niệm 74 anh hùng tử sĩ đã hy sinh cho tổ quốc. Nhưng đặc biệt trong các năm gần đây đồng bào tại quốc nội cũng đã tổ chức các buổi tưởng niệm này. Để cùng hoà nhịp với đồng bào tại quốc nội, nhân kỷ niệm 40 năm (1974-2014) ngày bá quyền Trung cộng cưỡng chiếm Hoàng Sa của Việt Nam, khiến 74 chiền sĩ hải quân VNCH đã hy sinh trong trận hải chiến bảo vệ tổ quốc này, Ủy Ban Điều Hợp Công tác đấu tranh của cộng đồng Người Việt kết hợp cùng Tổ Chức Sinh Hoat NVTN tại CHLB Đức và cộng đồng NVTNCS tại Berlin đã tổ chức một buổi biểu tình trước Sứ quán CS Trung quốc tại thủ đô Berlin, Đức quốc từ 13 giờ đến 15 giờ, ngày 18.1.2014 để lên án hành vi xâm lược đó. Đồng bào từ các nơi xa cũng đã quy tụ về Berlin như Frankfurt, Hamburg , Bremen,… Chương trình bắt đầu từ 13.00 giờ đến 15.00 giờ qua các phần như: - Chào cờ và mặc niệm - Lời khai mạc của BTC; - Nghi thức dâng hương tưởng niệm 74 anh hùng tử sĩ Hoàng Sa 1974; - Phát biểu của các đại diện hội đoàn, đoàn thể bằng cả 3 thứ tiếng Việt, Đức, Hoa với nội dung phủ nhận huyện Tam sa của Trung cộng đơn phương tuyên bố; lên án hành động bá quyền ở Biển đông; vạch trần âm mưu thôn tính, đồng hoá VN;  Đòi hỏi Trung quốc phải tôn trọng chủ quyền, độc lập, sự toàn vẹn lãnh thổ của VN và hãy cút khỏi VN; - Chuyển kháng thư vào hôp thư của ĐSQ Trung cộng; - Lời cảm tạ của BTC kết thúc chương trình. Berlin, ngày 18.01.2014 Phóng sự bằng hình:   YouTube - http://www.youtube.com/watch?v=WPnnj8yaT2g&list=UUHJhICzyHt5KDz7Q6z0O5iQ... Tưởng niệm 74 Anh hùng tử sĩ QLVNCH trong trận chiến chống quân Tàu xâm lược Hoàng Sa 19.1.1974 Biểu tình trước sứ quán Trung Cộng Chuyễn Kháng thư Photo: Luu ********************************************************** München, ngày 18.01.2014 Biểu tình phản đối trước Lãnh sự quán Trung cộng tại München München ngày 18.01. 2014  Cộng Đồng Người Việt Tự Do München- Bayern tổ chức biểu tìnhđể tưởng niệm trận hải chiến Hoàng Sa, đánh dấu 40 năm một phần biển đảo của Quê Mẹ Việt Nam bị Trung Cộng xâm chiếm vào ngày 19. 4.1974, những Hải quân VNCH vị quốc vong thân trong cuộc hải chiến bảo vệ Hoàng Sa chống lại quân xâm lăng Trung  Cộng. Từ 13 giờ đến 15 biểu tình trước Sứ quán Trung Cộng (China Konsulat Romanstr. 107)chốngnhà cầm quyền Trung Cộng và tập đoàn CSVN bán nước hại dân. Để  nêu  cao  tinh  thần Hoàng Sa, lên án những tội ác và hành động hống hách, ngan tàn của Trung Cộng ở Biển Đông, đồng thời hổ trợ tinh thần yêu nước đấu tranh của toàn dân quốc nội. Dù thời tiết cuối tuần khá lạnh  nhưng người Việt tại München và đại diện các Hội đoàn từ phương xa như Odenwald, Nürnberg, Regensburg…về tham dự biểu tình đông đủ dưới rừng cờ vàng và biểu ngữ xanh trắng, vàng đỏ bằng tiếng Đức và tiếng Tàu nội dung lên án hành động bá quyền của Trung  Cộng. Lá cờ Vàng có hình bản đồ Việt Nam màu xanh rộng lớn dựng cao hơn 4 m, phiá dưới là bàn được đốt nến theo biểu tượng hình bản đồ VN. Ngoài ra còn trưng bày nhiều hình ảnh về thành tích của Hải quân VNCH đã chiến đấu bảo vệ quần đảo Hoàng Sa cách đây 40 năm. (1974-2014). -13:00 Nghi thức chào cờ, phút mặc niệm các chiến sĩ vị quốc vong thân tại Hoàng Sa năm 1974. Chủ tịch Cộng đồng Lê quang Thành đọc diễn văn bằng tiếng Đức lý do cuả cuộc biểu tình trước Lãnh sự quán Trung Cộng (Einnerung an den Seekrieg…) Để có hào khí đấu tranh đoàn biểu tình luôn hô khẩu hiệu đảo Trung Cộng, Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam và hát những ca khúc đấu tranh như: Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ , Đáp Lời Sông Núi, Việt Nam Việt Nam, Hãy lên tiếng…. - Đọc bản tuyên dương chiến công của 74 chiến sĩ Hải quân VNCH đã hy sinh để bảo vệ Hoàng Sa. (Bản Tuyên cáo của Bộ Ngoại giao VNCH ngày 19.01.1974) - Tường thuật  về  trận hải chiến Trường Sa. - Phát biểu của các hội đoàn, tham dự viên đọc bài thơ „Quyết đòi lại đảo Hoàng Sa“ của thi sĩ Ngô Minh Hằng. Qua những biểu ngữ nhiều người Đức đọc biết được lý do tại sao chúng ta biểu tình, họ thông cảm và đồng tình với việc làm của người Việt Nam dù xa quê hương nhưng không quên cội nguồn dân tộc. 15:00 kết thúc chương trình biểu tình với phần chào cờ và lời cám ơn của Ban tổ chức, mọi người chia tay ra về hẹn còn gặp lại nhau những lần tới với quyết tâm  chống giặc Tàu: „Trường Sa là máu của ta. Hoàng Sa là thịt của ta. Đất nước ta là xương là máu ông cha để lại. Quân bành trướng đừng mong xâm lấn….“ Biểu tình ở Hà Nội ngày 19.1.2014  http://bit.ly/1dIqVtj Quế Sơn (tham dự viên)         YouTube - https://www.youtube.com/watch?v=UX8X39rc-fs
......

Pages