Về Bản Tuyên Ngôn Độc Lập 2/9/1945

2/9/1945 – 2/9/2017, 2/9 năm nay là kỷ niệm 72 năm Bản Tuyên Ngôn Độc Lập do ông Hồ Chí Minh đọc tại vườn hoa Ba Đình, thủ đô Hà Nội. Đây là một văn kiện lịch sử, được coi như Văn kiện gốc gác khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, - Độc lập - Tự do - Hạnh phúc. Thế nhưng sự thật có phải hoàn toàn thế không? Cuộc sống luôn luôn có những hoài nghi, nghi vấn, những câu hỏi đặt ra cần giải đáp. Kho tàng nhận thức khoa học và văn hóa của loài người luôn tiến bộ là nhờ những hoài nghi, phân vân, những câu hỏi, vướng mắc như thế. Năm nay trên mạng Dân Làm Báo có bạn đặt ra câu hỏi, 72 năm kỷ niệm Tuyên Ngôn Độc Lập, nhưng hiện nước ta có thật độc lập không? và bạn đó trả lời là không. Độc lập sao cứ phải lùi bước trước các mưu đồ bành trướng, xâm lấn lãnh thổ biển đảo của Trung Cộng, cứ phải coi Trung Cộng là người anh em đồng chí, bạn vàng thân thiết nhất, người Trung quốc tràn ngập đất nước, nhận đấu thầu trên mọi lĩnh vực, mọi địa phương, hàng Trung Quốc bao gồm hàng giả, hàng rỏm, hàng độc hại tràn ngập đất nước! Rõ ràng nước ta chưa độc lập, không có độc lập. Mọi công dân yêu nước phải nhận cho thật rõ điều này. Xin nhớ linh mục Nguyễn Văn Lý, người tù chính trị kiên cường đáng kính từng ghi trên đầu mỗi lá đơn gửi chính quyền 2 hàng chữ: Việt Nam Dân chủ Cộng hòa Không Độc lập - Thiếu Tự do - Chưa Hạnh phúc Với ý kiến chân thật này linh mục đã phải nhận bản án hơn 10 năm tù đày khốn khổ. Đây là khí phách của nhà khoa học Ý Galilê bị trói trên dàn thiêu, vẫn dõng dạc tuyên bố: «Dù sao thì trái đất tròn vẫn quay» khi Nhà Thờ buộc phải theo lời Chúa: Trái đất là một mặt phẳng. Nhân ngày 2/9 năm nay, tôi xin nêu lên một câu hỏi, mong được các nhà nghiên cứu lịch sử trong và ngoài nước cho ý kiến. Phải chăng Bản tuyên Ngôn Độc Lập 2/9/1945 là bản tuyên ngôn Độc lập đầu tiên và duy nhất? Đã đến lúc phải rõ ràng, sòng phẳng với lịch sử trên tinh thần tôn trọng tuyệt đối sự thật, chỉ có sự thật là có giá trị. Trong bản Tuyên Ngôn Độc Lập 2/9/1945 có viết: «Sự thật là dân ta đã lấy lại nước Việt Nam từ tay Nhật, chứ không phải từ tay Pháp». Và: «Nhân dân ta đã đánh đổ các xiềng xích thực dân gần 100 năm nay, đánh đổ chế độ quân chủ lập nên chế độ cộng hòa». Theo tôi đó là những điều không hoàn toàn thật, mà một nửa sự thật không phải là thật. Ta lấy lại nước Việt Nam từ tay Nhật. Sự thật ta có đánh Nhật không? Những trận nào? Hầu như không, ngoài một vài hành động của du kích Việt Minh đánh lén sau khi Nhật đã đầu hàng Đồng Minh, đánh lẻ tẻ để cướp súng của chúng. Sự thật là quân Nhật tự trao trả chủ quyền cho Việt Nam sau khi làm cuộc đảo chính Nhật – Pháp ngày 9/3/1945, rồi sau đó Nhật đầu hàng Đồng Minh, buông súng để chờ quân Đồng Minh (quân Tàu Tưởng và quân Anh) vào giải giáp. Ta có đánh trận nào đâu! Nói ta lấy lại nước Việt Nam từ tay Nhật là nói quá, nói sai, không thật. Còn nói: «Ta đánh đổ chế độ quân chủ lập nên chế độ cộng hòa» cũng là điều phóng đại không thật. Đánh đổ là đánh ở đâu, bằng cách nào, bao giờ? Hoàng triều Bảo Đại tháng 9 năm 1945 là một chính quyền độc lập, do chính quyền Nhật Bản tự nguyện trao trả quyền độc lập qua cuộc đảo chính Nhật – Pháp ngày 9/3/1945. Xin mời các bạn đọc kỹ lại cuốn hồi ký «Từ triều đình Huế đến chiến khu Việt Bắc» của ông Phạm Khắc Hòe, nguyên Đổng lý văn phòng Vua Bảo Đại, do nhà xuất bản Hà Nội in năm 1985 kể rõ những sự kiện sau đây. «Ngày 11/3/1945, tại Đại nội giữa kinh thành Huế, vua Bảo Đại đích thân chủ tọa cuộc họp đặc biệt của Cơ Mật Viện, coi như Hội Đồng Chính phủ. (Cơ Mật Viện gồm có 6 Cơ Mật Viện Đại thần, là 6 Bộ trưởng ngang nhau là các Bộ trưởng Bộ Lại, Bộ Tài chính, Bộ Lễ nghi, Bộ Tư pháp, Bộ Giáo dục và Bộ Kinh tế. Khi nhà vua vắng mặt, Bộ trưởng bộ Lại là người đứng ra triệu tập và điều khiển cuộc họp). Trong cuộc họp này, Bộ trưởng bộ Lại Phạm Quỳnh trình bày bản dư thảo «Tuyên bố Việt Nam Độc lập» rất ngắn gọn. Bộ trưởng Tư pháp Bùi Bằng Đoàn đề nghị thêm một ý: «Cần nói rõ việc xóa bỏ các Hiệp ước đã ký với Pháp.» Cuối cùng đã thông qua văn kiện lịch sử như sau: Lời Tuyên bố Việt Nam Độc Lập (11/3/1945) Cứ tình thế chung trong thiên hạ, tình thế riêng cõi Đông Á, chánh phủ Việt Nam công nhiên tuyên bố từ ngày nay Điều ước bảo hộ với nước Pháp bãi bỏ, và nước Việt Nam khôi phục quyền Độc lập. Nước Việt Nam sẽ gắng sức tự lực tiến triển cho xứng đáng địa vị một quốc gia độc lập và theo như lời Tuyên ngôn chung của Đại Đông Á, tự coi mình là một phần tử Đại Đông Á đem tài lực giúp cho cuộc thịnh vượng chung. Vậy chính phủ Việt Nam một lòng tin cậy ở lòng thành thực của Nhật Bản đế quốc, quyết chí hiệp tác với nước Nhật, đem hết tài sản trong nước cho đạt được mục đích như trên. Khâm thử Bảo Đại Toàn Viện Cơ Mật ký tên : Lại bộ đại thần: Phạm Quỳnh Tài chính bộ đại thần: Hồ Đắc Khải Lễ nghi bộ đại thần: Ưng Úy Tư pháp bộ đại thần: Bùi Bằng Đoàn Giáo dục bộ đại thần: Trần Thanh Đạt Kinh tế bộ đại thần: Trương Như Đính Sáu ngày sau, ngày 19 tháng 3/1945, 6 vị Cơ Mật Viện đại thần trên đây cùng vào yết kiến nhà Vua và trình lên tờ phiến như sau: Ngày mồng Sáu tháng Hai năm Bảo Đại thứ 20 (dưong lịch ngày 19 tháng Ba năm 1945) Tâu Hoàng Đế, Chúng tôi, Cơ mật viện đại thần, phụng độc Thượng Dụ số 1 ngày mồng 4 tháng hai năm Bảo Đại thứ 20 tuyên bố Thánh ý quyết định từ nay Việt Nam độc lập, Hoàng đế tự ra thân chánh cầm quyền thống trị và hiệu triệu nhân tài trong nước ra giúp việc cải tạo chính trị quốc gia. Đối với nhu yếu của thời cuộc, cần phải lập ra một chính phủ mới, điều hòa được cả phái tân - cựu trong quốc dân. Vậy chúng tôi xin kính cẩn dâng Phiếu này xin Hoàng Đế chuẩn cho cả Ban cơ mật hiện thời chúng tôi công cộng từ chức. Nay cẩn tấu. Cơ mật viện đại thần : Lại bộ thần Phạm Quỳnh Tài chính bộ thần Hồ Đắc Khải Lễ nghi bộ thần Ưng Úy Tư pháp bộ thần Bùi Bằng Đoàn Giáo dục bộ thần Trần Thanh Đạt Kinh tế bộ thần Trương Như Đính Theo tình hình trên đây, ngày 17 tháng Tư 1945 Chính phủ Trần Trọng Kim ra đời tại Huế, bao gồm nhiều trí thức có tài, có uy tín xã hội như giáo sư Hoàng Xuân Hãn, luật sư Phan Anh, luật sư Trịnh Đình Thảo, ông Hồ Tá Khanh, bác sĩ Vũ Ngọc Anh, luật sư Trần Văn Chương, tiến sĩ Vũ Văn Hiền, ông Nguyễn Hữu Thi… Chính phủ Trần Trọng Kim tồn tại hơn 4 tháng, đến ngày 25 tháng 8 năm 1945, khi vua Bảo Đại tự nguyện thoái vị trước yêu cầu của Việt Minh, tổ chức bề mặt của đảng Cộng sản Đông Dương, được dấu mặt rất kỹ lưỡng trước nhân dân ta và thế giới. Hơn 4 tháng cầm quyền, Chính phủ Trần Trọng Kim đã lập nên 5 thành quả đáng nhớ, đó là lập nên “Quốc hiệu Việt Nam;” thả hết tù chính trị; chống đói ở miền Bắc qua cơn đói kéo dài; dùng tiếng Việt trong ngành Giáo dục rộng khắp từ bậc tiểu học đến bậc đại học; tiếp thu Nam Bộ - thống nhất đất nước, - Nam Bộ vốn theo quy chế thuộc địa của Pháp; và chuẩn bị thảo Hiến pháp mới với Hội đồng soạn thảo gồm các ông: Phan Anh, Nguyễn Tường Long, Vũ Đình Hòe, Huỳnh Thúc Kháng, Đặng Thai Mai, Tôn Quang Phiệt, Hồ Tá Khanh, Nguyễn Văn Sâm, Nguyễn Văn Thinh, Hồ Hữu Tường. Nhược điểm lớn nhất là Chính phủ này hiền quá, không có bộ Quốc Phòng và bộ Công An, chỉ có bảo an binh rất ít và yếu. Do những sự thật ở trên, bản Tuyên ngôn Độc lập 2/9/1945 đã có những điểm không chuẩn xác là: “dân ta lấy lại nước Việt Nam từ tay Nhật,” “dân ta đánh đổ các xiềng xích thực dân gần 100 năm, đánh đổ chế độ quân chủ lập nên chế độ cộng hòa.” Sự thật là nhân dân ta hồi đó đã mặc nhiên hưởng lợi từ chuyện Nhật hất cẳng Pháp trong cuộc đảo chính Nhật – Pháp ngày 9/3/1945, quân Pháp bỏ chạy sang Trung Quốc, đất nước từ đó có Độc lập với đầy đủ chủ quyền, với “Lời Tuyên bố Việt Nam Độc lập” ngày 19/3/1945, sau đó nhân dân ta lại hưởng lợi từ chiến thắng của Đồng Minh trong thế chiến II, buộc quân Nhật phải đầu hàng, buông súng chờ bị giải giáp, tạo nên một khoảng trống về quyền lực. Cho nên cái gọi là tổng khởi nghĩa Cách mạng tháng Tám trên thực tế là cực kỳ ôn hòa, không đổ máu, không có nổ súng chiến đấu, không có xung đột và chết chóc. Đảng Cộng Sản Đông Dương dưới danh nghĩa hiền lành yêu nước Việt Nam Độc lập Đồng minh – Việt Minh - đã tận dụng được khoảng trống, không có quyền lực vũ trang của nền độc lập non trẻ để dễ dàng cướp chính quyền và cướp luôn tính chính nghĩa về mặt hình thức, qua che dấu kỹ bản chất độc đoán đảng trị của mình. Kiểu ăn gian dấu mặt này ngày càng lộ rõ. Đảng Cộng Sản chơi trò “đòan kết dân tộc,” coi trọng các trí thức dân tộc, các nhân sỹ quan lại cũ cho đến nhà Vua – trở thành cố vấn Vĩnh Thụy, ve vãn các nhà kinh doanh yêu nước đóng góp hàng 5 ngàn lạng vàng trong Tuần lễ Vàng, chỉ khi họ còn ở trong thế cô đơn, yếu ớt, quân Pháp trở lại, biên giới chưa nối được với Đảng Cộng Sản Trung Quốc đàn anh. Từ sau chiến dịch biên giới 1950, bắt tay với ông Mao, tiếp nhận đoàn cố vấn Trung quốc, là họ trở mặt ngay: các trí thức, nhân sĩ cho về nghỉ, các trung nông - trí thức nông thôn bị nâng cấp là địa chủ (17.000 người bị bắn và chôn sống) trong Cải cách ruộng đất, các nhà tư sản bị đấu tố và tịch thu tài sản, rồi Giải phóng miền Nam thống nhất đất nước chỉ là chiếm đóng và trả thù miền Nam, phản bội lời hứa hòa hợp hòa giải dân tộc… nền chuyên chính độc đảng ngày càng lộ liễu, rữa nát, xã hội băng hoại, giáo dục cực kỳ lạc hậu, y tế bệ rạc… dẫn đến thảm họa ngày nay chưa có lối thoát. Xin để các nhà sử học dân tộc và toàn dân lên tiếng đánh giá công và tội của đảng Cộng sản Việt nam sau 72 năm cầm quyền không chia sẻ cho ai. Để đến nay các danh từ Cách mạng, Dân chủ, Độc lập, Bình đẳng, phát triển trở nên mỉa mai, cay đắng, vì đều không có nội dung thật. Một chuỗi dài lừa dối, khoa trương, lộng ngôn, đại bịp, đều bị bộc trần dưới một sự quan sát, phân tích khoa học, khách quan, tôn trọng sự thật và chỉ có sự thật. Nguồn: Bùi Tín´s blog
......

Trung Quốc đâu chỉ tập trận ở sát biển Việt Nam

Trang web www.eastpendulum.com, một trang chuyên về tình hình Châu Á và biển Đông, bản Pháp Ngữ, đã đăng tải một bài của nhà báo Henri Kenhmann có tụa đề “Bientôt un mois d’exercice amphibie devant la porte du Vietnam” (tạm dịch: Gần một tháng tập trận đổ bộ gần cửa khẩu Việt Nam). Bài viết đăng từ ngày 22/8, cho thấy sự kiện Trung Quốc tổ chức tập trận trên biển, cách Đà Nẳng chỉ có 75 hải lý, chỉ là một hoạt động đầy tính răn đe với riêng Việt Nam, tiếp theo cuộc tập trận trên bộ, kéo dài suốt trong cả tháng 8/2017. Bài viết ghi rõ như sau “Kể từ đầu tháng Tám, Thủy quân lục chiến Trung Quốc cho thấy đang hoạt động tại Vịnh Bắc Bộ, gần biên giới Trung-Việt, bằng cách tiến hành một loạt các chiến dịch cứu hộ hỏa hoạn”. Thế nhưng đó chỉ là bề ngoài của một cuộc tập trận quy mô với lệnh giới nghiêm, cấm mọi sinh hoạt qua lại của thường dân cũng như báo chí mà thời gian tập trận kéo dài từ ngày 1/8, cho đến ngày 23/8 vẫn còn dấu hiệu thao dượt. Bài báo viết “Cần lưu ý rằng các vùng bắn dần dần chuyển hướng về phía Tây, theo hướng của Việt Nam, khi diễn tập diễn ra, trước khi quay về phía Đông. Khu vực gần nhất cách bờ biển Việt Nam khoảng 50 kilômét”. Dựa trên các hình ảnh quân sự chính thức phát đi của phía Trung Quốc nhưng không tiết lộ rõ địa điểm, người ta thấy thủy quân lục chiến Trung Quốc đã dàn ra các loại xe bọc thép, như pháo tự hành PLZ-07B, xe tăng lội nước ZTD-05 hoặc xe chiến đấu bộ binh lội nước ZBD-05. Theo một phóng sự trên kênh TV CCTV-7, một ‘chiến dịch đào tạo đổ bộ’ đã được tổ chức khoảng 30 phần diễn tập khác nhau, bao gồm phá hủy dưới nước, tiềm thủy công, tiến công đổ bộ… Các bức ảnh khác được công bố vào ngày 21/8 cho thấy một lữ đoàn không quân của Quân đội Trung Quốc, thuộc Bộ tư lệnh miền Đông (Commandement du théâtre de l’Est), cũng có mặt trong việc thực tập đáp máy bay trên biển.  Đặc biệt, máy bay trực thăng chiến đấu Z-10 cũng xuất hiện bên cạnh 998 Kunlun Shan, chiến hạm lớp 071 của Hạm đội Nam Hải. Một nguồn tin khác từ RFI, cho biết các cuộc diễn tập cận bờ này khởi đầu có vẻ là nội bộ của Trung Quốc, nhưng rồi vùng tập trận đã lặng lẽ dịch chuyển về hướng gần biên giới Việt Nam. Vòng ra biển rồi sau đó tiến vào một huyện giáp giới với tỉnh Quảng Ninh của Việt Nam. Giờ thì cuộc đại diễn tập của Trung Quốc chỉ còn cách bờ biển Đà Nẳng 75 hải lý. Trong cuộc họp báo của Bộ ngoại giao Việt Nam vào ngày 31/8, trước các câu hỏi dồn dập của giới phóng viên về tình hình căng như dây đàn trên biển Đông, người phát ngôn Bộ ngoại giao lại cũng chỉ nói bằng một giọng điệu buồn chán, rằng “ “VN hết sức quan ngại về việc Trung Quốc công bố tiến hành diễn tập quân sự trong khu vực ngoài cửa vịnh Bắc bộ. VN đề nghị Trung Quốc chấm dứt và không lặp lại các hành động làm phức tạp tình hình tại Biển Đông”. Trên thực tế, Trung Quốc đã đẩy mọi thứ trở nên hết sức phức tạp, từ tháng 6/2017 cho đến hiện nay chứ không phải chỉ riêng chuyện diễn tập.  Đến lúc này, tin về việc Bắc Kinh đe dọa dùng vũ lực với Hà Nội để buộc ngừng khoan thăm dò ở lô 136/03, đuổi hãng Repsol chạy khỏi Việt Nam chắc không còn là đồn đoán. Cách mà Bắc Kinh muốn nhắc nhở Việt Nam một lần nữa qua cuộc tập trận rầm rộ trên biển này, cho thấy người đàn anh cộng sản không vui trước tin tức Việt Nam định khai thác mỏ Cá Voi Xanh ở lô 118 vào tháng 11 này. Con số hải quân Trung Quốc chỉ còn 50 cây số nữa là đến Đà Nẳng, là một thông điệp rất rõ, vì lô 118 Cá Voi Xanh cũng chỉ cách bờ biển Việt Nam hơn 80 cây số mà thôi. Quả là ngôn ngữ “quan ngại” thường dùng của Hà Nội giờ đây trở thành một trò hề trước các hành động rất cụ thể của Bắc Kinh. Và “quan ngại” cũng không thỏa mãn được hàng triệu người Việt đang xao xuyến trước vận mệnh đất nước mình, đặc biệt là những người từng cảnh báo về âm mưu xâm lăng của Trung Quốc lại bị chính nhà cầm cầm quyền Việt Nam đánh đập hay cầm tù. Nguồn: Tuấn Khanh ´s blog
......

Súng đang nổ ngoài Biển Đông

Còn nhớ, hơn một năm trước, Trung tâm nghiên cứu chiến lược quốc tế CSIS đã từng cảnh báo: Sau khi 3 sân bay trên các đảo nhân tạo tại “đá Chữ Thập”, “đá Subi” và “đá Vành Khăn” được đưa vào hoạt động, quân đội Trung Quốc sẽ kiểm soát toàn bộ không phận Biển Đông. Nghiêm trọng hơn, tầm tác chiến của các máy bay từ đảo “Chữ Thập” sẽ bao trùm toàn bộ Cam Ranh, căn cứ hải quân quan trọng số 1 Việt Nam. Đến giờ, không còn cảnh báo với nguy cơ nữa, mà súng đã nổ. “Trung Quốc đang tập trận rầm rộ trên Biển Đông. Ít nhất một phần khu vực có diện tích tương đương 11.000 km2 nằm hoàn toàn trong vùng biển Việt Nam” (báo Thanh Niên). Súng nổ sát nách. Khu vực gần nhất, chỉ cách Đà Nẵng  75 hải lý (bằng quãng đường bộ Đà Nẵng – Huế). Những cuộc tập trận rầm rộ thế, không phải lần đầu. Tháng 7/2016, Trung Quốc tiến hành một cuộc tập trận đại quy mô kéo dài 6 ngày trên vùng biển phía đông đảo Hải Nam, bao trùm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa. Tiếp theo, tháng 10/2016, thêm một cuộc tập trận qui mô khác được tiến hành trên vùng biển tây bắc Hoàng Sa. Không chỉ những cuộc tập trận thế. Súng đã nổ, không biết bao lần nhắm vào tàu cá Việt. Bao ngư dân Việt thiệt mạng vì đạn súng Tàu? Súng nổ sát đít. Trong khi dân tình, những ngày này đi đâu cũng chỉ nghe, nhốn lên chuyện em chồng mụ Tiến với cái “lò” ông Trọng. Bộ tứ, chẳng nghe ai nói gì. Ông Trọng Tổng Bí thư vẫn chúi đầu luẩn quẩn với cái “lò” củi khô củi ướt của mình. Cái cô gì đấy, phát ngôn viên Bộ Ngoai giao vẫn mãi một câu “quan ngại” đến ngái ngủ. Bộ Quốc phòng, thì đang chúi đầu bàn cãi “quân đội có tiếp tục làm kinh tế hay không?”. Rồi dàn trận, lập án giành tranh từng khoảnh đất của dân, sục sôi từ Đồng Tâm đến Tân Sơn Nhất… Mặt đất có thể bình yên, nhưng Biển Đông chưa bao giờ im tiếng súng. Súng đã nổ, cận kề mang tai. Trong khi than ôi, chính sách đối ngoại vẫn cứ mãi coi cái thằng đang lăm lăm chĩa súng bắn mình là “bạn tốt”. Còn những người bạn tốt, lại đang bỏ xa ta. Nước Việt, ngày càng cô độc hơn trong chiến cuộc Biển Đông. Nguồn: Fb. Trương Duy Nhất  
......

CHÍNH PHỦ VN "TỰ ĐÓNG CỬA THẮNG" TRONG VỤ TRỊNH VĨNH BÌNH

“…Khi thua kiện, mà Chính phủ không tự nguyện thi hành bản án trả tiền bồi thường theo phán quyết của Tòa, thì luật sư của ông Bình sẽ canh me tiền và tài sản của Chính phủ VN nằm trên lãnh thổ của 150 quốc gia này…” Với hình ảnh phấn kích giơ hai cánh tay lên và IM LẶNG không tiết lộ nội dung xét xử sau khi rời khỏi Tòa Trọng Tài Quốc tế tại Paris, dường như cho thấy sẽ có một chiến thắng cho ông Trịnh Vĩnh Bình sẽ được tuyên vào ngày 31/8 tới. Ảnh: Ông Trịnh Vĩnh Bình vừa bước ra khỏi cổng Tòa trọng tài quốc tế ở Paris. Sự im lặng không tiết lộ nội dung vụ việc như là một phần nghĩa vụ theo thông lệ dành cho bên thắng kiện khi xử ở Tòa Trọng Tài để giảm thiểu sự ảnh hưởng đến uy tín của bên thua kiện. Thủ tục xét xử của Tòa Trọng Tài rất khác với Tòa án truyền thống, nó luôn đảm bảo được đến yếu tố bí mật vụ việc, những người không liên quan vụ việc sẽ không được phép tham dự, trong suốt thời gian xét xử bên nguyên lẫn bên bị không được phép tiết lộ, cung cấp thông tin vụ việc cho báo chí. Thậm chí là phải giữ bí mật về bản án thi hành sau đó. Đó là lý do suốt một tuần qua khi vụ kiện bắt đầu, cộng đồng rất quan tâm đến vụ kiện nhưng báo chí cũng không thể có được một thông tin về diễn biến phiên tòa. Trước khi đi vào đánh giá vụ án của ông Bình, tôi xin cung cấp thông tin 2 vụ kiện trước đây liên quan đến các cơ quan Chính Phủ Việt Nam, đó là vụ HLV trưởng đội bóng đá Việt Nam Letard kiện Liên đoàn Bóng đá Việt Nam, và vụ ông Liberati kiện Hãng Hàng Không Vietnam Arlines (VNA). Cả 2 vụ này phía Việt Nam đều thua kiện vì những "nhận định ngây ngô" từ phía lãnh đạo, và đến vụ ông Trịnh Vĩnh Bình, Chính Phủ cũng không rút ra kinh nghiệm mà còn tiếp tục đi vào vết xe đổ của Liên đoàn bóng đá và VNA. Vụ Liên Đoàn Bóng đá VN thua vì "thiếu hiểu biết" luật quốc tế: Vụ việc bắt đầu khi Liên Đoàn Bóng đá VN sa thải ông Letard vào năm 2002. Ban đầu ông Letard đã khiếu nại vụ việc lên Liên Đoàn Bóng Đá Thế Giới (FIFA) để yêu cầu Việt Nam bồi thường vì đã vi phạm hợp đồng. FIFA ra quyết định giải quyết khiếu nại với kết luận nghiên về phía Việt Nam, xử thua ông Letard. Không đồng ý với kết quả giải quyết khiếu nại của FIFA, ông Letard đã khởi kiện ra Tòa Trọng tài Thể thao ở Thụy sĩ. Tòa Trọng tài Thể thao thụ lý vụ việc và thông báo cho Liên Đoàn Bóng Đá VN biết và yêu cầu Liên đoàn bóng đá VN cung cấp thông tin vụ việc, cũng như phản hồi các cáo buộc của ông Letard. Nhưng Liên đoàn bóng đá Việt Nam không chịu cung cấp thông tin theo yêu cầu của tòa. Thậm chí khi được triệu tập đến phiên tòa để xét xử nhưng Liên Đoàn Bóng đá Việt Nam cũng chẳng thèm tham dự. Lý do của việc “không quan tâm đến vụ kiện” là do các quan chức lãnh đạo của Liên đoàn Bóng đá VN khi đó cho rằng đã có kết quả giải quyết cuối cùng của FIFA, kiện ra Tòa Trọng tài Thể Thao ở Thụy sĩ không phải là phương phức để giải quyết tranh chấp theo như hợp đồng ký kết, nên nó không có giá trị. Với lại kiện ra tòa Thụy Sỹ, nếu thua “mà ở Việt Nam ta không chấp hành thì làm gì được nhau”. Phiên tòa vụ này được mở ra mà không có bị đơn là Liên Đoàn Bóng đá VN. Thế là nguyên đơn đươc dịp tha hồ vạch tội. Kết quả là Tòa trọng tài Thể thao xử ông Letard thắng kiện, yêu cầu Liên Đoàn Bóng đá VN bồi thường hợp đồng cho ông Letard với số tiền gần 200 ngàn đô ( 3 tỷ đồng Việt Nam thời đó). Áp dụng hình thức chế tài nếu không thi hành án thì Liên Đoàn Bóng đá VN sẽ bị cấm tham gia tất cả các giải đấu bóng đá theo hệ thống FIFA trong 2 năm. Lúc này các quan chức Liên đoàn bóng đá VN mới “té ngửa” ra, là phán quyết của tòa này lại có hiệu lực pháp lý cao hơn phán quyết của FIFA, mà FIFA cũng phải thi hành bản án của Tòa Trọng tài Thể thao. Thật ra việc khởi kiện cũng rất đơn giản, khi trong Quy chế giải quyết khiếu nại của FIFA nêu rõ, khi tranh chấp xảy ra nếu không đồng ý với kết quả giải quyết khiếu nại của FIFA thì các bên có thể khởi kiện vụ việc ra Tòa Trọng tài Thể thao ở Thụy Sỹ, và các phán xử của Tòa án này là có hiệu lực cuối cùng mà FIFA cũng phải đảm bảo thi hành. Thế là Liên đoàn Bóng đá VN mới chịu báo cáo lên chính phủ và cầu cứu. Ngân sách nhà nước cấp cho Liên đoàn bóng đá VN vào năm đó được 3,7 tỷ, đã bị ông Letard "xơi" mất 3 tỉ. Quá đau! Vụ này thua vì ra cuộc chơi quốc tế mà thiếu hiểu biết luật quốc tế. Đến vụ thứ 2, Vietnam Arlines (VNA) thua vì xem thường tòa án nước ngoài Vụ việc bắt đầu với một ông người Ý mang tên Liberati kiện Vietnam Arlines (VNA) ra Tòa án Roma ở Ý, yêu cầu VNA trả tiền chi chí phí cho ổng vì VNA đã Ủy quyền cho một Đại lý VNA thuê ổng làm việc. Đại lý này bị phá sản, ổng đành nắm đầu VNA đòi tiền. Phiên tòa mở ra, tòa triệu tập nhưng Vietnam Arlines cũng không cử người tham dự, theo kiểu "ta chả liên quan". Sự vắng mặt của bị đơn làm Tòa án Ý nhanh chóng tuyên Liberati thắng kiện, buộc Vietnam Arlines phải thanh toán cho bên nguyên đơn 1,3 triệu euro. Đứng trước phán quyết này lãnh đạo Vietnam Arlines đánh giá phán quyết ở Tòa án nước Ý dễ gì thi hành được ở Việt Nam khi Vietnam Arlines là “con cưng” của nhà nước, Vietnam Arlines cũng chẳng có tài sản ở Ý thì… “làm gì được nhau”. Đúng là suốt gần 7 năm sau đó án này không thi hành được, vì ở Ý không có gì để chế tài được VNA. Rồi bỗng một ngày của năm 2002, luật sư Liberati phát hiện VNA đang có một tài khoản triệu đô ở nước Pháp, đây là cơ hội ngàn vàng, đảm bảo cho việc thi hành án của VNA. Thi hành ở Ý không được thì nhờ Pháp “thi hành hộ”, đó là cách làm của luật sư đại diện cho ông Liberati. Giữa Ý và Pháp đều thuộc khối Liên minh Châu âu. Đây là một Liên minh gần như nhất thể hóa về chính trị, ngoại giao và tương trợ tư pháp rất chặt chẽ với nhau. Thế là tòa án ở Pháp nhanh chóng ra quyết định phong tỏa tài khoản triệu đô của VNA tại Pháp để đảm bảo thi hành án. Điều buồn cười trong vụ này, lúc đầu VNA chỉ bị yêu cầu thanh toán là 1,3 triệu euro, nhưng không chịu thi hành ngay, mà đi thuê mấy luật sư để “gỡ” vụ phong tỏa tài sản ở Pháp. Kết quả cuối sau một thời gian kiện cáo của VNA, gỡ đâu không thấy mà cuối cùng cũng thành “gỡ ghẻ”. Kết quả cuối cùng là VNA phải thanh toán bồi thường cho ông Liberati 5,2 triệu euro, vì phải thanh toán cho bên nguyên đơn thêm tiền lãi suất của nhiều năm và thanh toán luôn chi phí luật sư cho bên họ, vì VNA là bên thua kiện. Vụ này VNA thua đau vì đã xem thường thẩm quyền và khả năng thi hành bản án của Tòa án quốc gia Ý. Hai bài học trên đã có, đến vụ thứ 3, trở lại vụ án Trịnh Vĩnh Bình, Chính phủ đã đi vào vết xe đổ của Liên Đoàn Bóng đá và VNA dù hiểu biết luật chơi của quốc tế nhiều hơn, nhưng vẫn còn mang tư duy thiếu tôn trọng luật chơi quốc tế. Có thể kể ra một số lỗi của Chính Phủ trong vụ này như sau: Thứ nhất, Chính phủ đã không thi hành đầy đủ các cam kết với ông Bình theo như Thỏa thuận tại Tòa trọng tài Singapore vào năm 2006, đó là việc trả lại tài sản đất đai và nhà xưởng đã tịch thu của ông Bình. Nếu vào thời điểm này Chính Phủ quyết tâm thực hiện thỏa thuận tại Tòa trọng tài Singapore thì có thể chỉ phải bỏ ra khoảng 20-30 triệu đô thu hồi đất đai để trả lại hoặc có thể tìm kiếm sự thỏa thuận riêng với ông Bình nhận tiền thay cho nhận đất đai. Tuy nhiên, chính phủ đã làm ngơ, không tiến hành thực hiện cam kết này, để rồi sau mười năm dẫn đến việc ông Bình tái khởi kiện, yêu cầu đòi bồi thường đến ít nhất 1,25 tỷ đô. Ông Bình đòi đến ít nhất 1,25 tỷ đô nghe có vẻ như là bất hợp lý. Nhưng vào tay các luật sư quốc tế là đều có cở sở. Luật sư cũng chẳng khó khăn gì để chứng minh cho việc giá thành đất đai tại Việt Nam của ông Bình từ lúc bị tịch thu đến nay đã tăng lên hàng trăm lần. Hay đòi những thứ mà trong Thỏa thuận ở Singapore trước đây không có như: đòi tiền bồi thường thiệt hại khi bị giam giữ bất hợp pháp theo án lệ quốc tế, và các tài sản có thể đem lại lợi nhuận sau 20 năm của ông Bình, bồi thường tổn thất về tinh thần sau hàng chục năm, chi phí thuê luật sư v.v.. Cái này gọi là "không chịu đền 1 theo cam kết ban đầu, cuối cùng tòa xử phải đi đền 10". Lỗi thứ hai, Chính phủ đã thúc đẩy ông Bình đi kiện. Lưu ý rằng việc Chính phủ cam kết trả lại tài sản “hợp lý” cho ông Bình theo như Thoả thuận tại Tòa trọng tài Singapore vào năm 2006 không phải là một bản án được phán quyết của Tòa Trọng tài Singapore, mà nó chỉ là sự thỏa thuận riêng tư giữa ông Bình với Chính phủ Việt Nam dưới sự hòa giải của Tòa trọng tài. Nói dễ hiểu sự thỏa thuận này được thiết lập ở giai đoạn “tiền tố tụng” – tức tòa trọng tài chuẩn bị xử, 2 bên đã đồng ý thỏa thuận tự cam kết giải quyết với nhau thì Tòa sẽ ngưng xử. Vì vậy, thỏa thuận này sẽ không được xem là một bản án của Tòa trọng tài để được áp dụng hình thức chế tài được hỗ trợ thực hiện bởi bên thứ ba. Có lẽ không có chế tài bởi bên thứ ba là lý do để Chính phủ "lơ là" không thực hiện đầy đủ cam kết của mình đối với ông Bình, và nó giải thích cho vìệc ông Bình sau này nói rằng mình đã bị lừa là vậy. Thực tế là ông Bình không thể nhờ một bên thứ ba chế tài Chính Phủ VN để thi hành cái Thỏa thuận đã ký ở Singapore. Vì vậy không còn cách nào khác ông Bình phải đi kiện lại ra Tòa trọng tàinhằm có một bản án chính thức để đảm bảo cho sự chế tài được hỗ trợ bởi bên thứ ba. Rõ ràng việc ông Bình là một công dân Hà Lan khởi kiện chính phủ VN ra tòa, tòa thụ lý xét xử theo thủ tục tố tụng là một bất lợi rất lớn cho chính phủ VN vì Chính phủ hầu như không có cửa thắng kiện trong vụ việc này. Thắng sao được khi Hiệp định Khuyến khích và Bảo hộ Thương mại Đầu tư giữa Việt Nam-Hà Lan, tại điều 6 nêu rõ: "không một Bên ký kết nào được thực hiện bất kỳ biện pháp nào để tước đoạt trực tiếp hoặc gián tiếp những đầu tư của các công dân bên kia". Gỡ sao được khi có sự vi phạm lộ liễu và quá rõ ràng như vậy. Lẽ ra, nếu Chính phủ nhận định sáng suốt hơn thì thấy rõ cửa thắng duy nhất cho Chính phủ trong vụ này là nằm ở giai đoạn Hòa giải với ông Bình, để qua hình thức này thể có thương lượng hạn chế thấp nhất số tiền phải bồi thường. Nhưng việc không thực hiện đầy đủ các cam kết ở giai đoạn Hòa giải với ông Bình trước đây, đã làm cho cửa thắng của Chính Phủ tự khép lại, khi ông BÌnh yêu cầu mở phiên tòa và xử theo tố tụng. Khi bản án được xét xử theo thủ tục tố tụng được Tòa Trọng tài ở Paris đưa ra, nó sẽ có giá trị thi hành ở hơn 150 quốc gia đã tham gia ký kết Công ước New York 1958 công nhận và thi hành phán quyết của Tòa trọng tài. Khi thua kiện, mà Chính phủ không tự nguyện thi hành bản án trả tiền bồi thường theo phán quyết của Tòa, thì luật sư của ông Bình sẽ canh me tiền và tài sản của Chính phủ VN nằm trên lãnh thổ của 150 quốc gia này, là họ có quyền yêu cầu Tòa án ở quốc gia ấy phong tỏa tài sản và nhờ thi hành bản án của Tòa trọng tài. Luật sư của ông Bình không dại gì nhờ mấy tòa án quốc gia đã tham gia Công ước như Trung Quốc, Lào hay Cambodia thi hành án mà chắc chắn họ sẽ chọn các quốc gia có nền pháp quyền, tòa án hoàn toàn độc lập với thể chế chính trị như tòa án ở các quốc gia thuộc EU, Mỹ, Úc, hay Canada... Tòa án ở các quốc gia này họ sẽ "đè ra vặt" không thiếu một xu. Hết cứu! Thử hỏi một quốc gia đang trên đường hội nhập quốc tế, mà để xảy ra những vụ việc như vậy có đáng trách và đáng xấu hổ không? Nếu ông bà lãnh đạo nào đã làm ẩu trong vụ này tự bỏ tiền túi ra đền thì cũng chẳng có gì đáng trách, đằng này họ cứ moi tiền từ ngân sách nhà nước - là tiền do người dân đóng góp để bồi thường. Thế mới đau! FB Phạm Vương Lê Các
......

BẠC NHƯ ĐẢNG

Nghe tờ DW của Đức đưa tin Hồ Ngọc Thắng bị đình chỉ công tác và bị điều tra, nhiều bạn bè trên facebook của tôi thấy phấn khởi. Nhiều người khác không nói ra nhưng trong đầu chắc đều nghĩ đến hai từ: Đáng kiếp! Không biết các dư luận viên có lời nào ủng hộ ông Thắng không, nhưng giả sử có thì chắc cũng chỉ là cào bàn phím chửi “bọn Đức” là chính. Sau vụ Trịnh Xuân Thanh này, nước Đức có nguy cơ bị tuyên giáo và an ninh Việt Nam chính thức liệt vào danh sách “thế lực thù địch”. Ảnh biếm họa. Dân Luận Còn tờ Nhân Dân – cái tờ báo cách đây vài năm đã trao giải và tôn vinh ông Thắng vì bài viết đả kích dân chủ phương Tây của ông – cho đến giờ hoàn toàn im lặng, bỏ mặc cộng tác viên ruột của mình lao đao nơi xứ người. Có một bạn facebook của tôi hỏi, liệu có khả năng Hồ Ngọc Thắng trở về nước sẽ được bố trí một chức vụ thật to hay không? Kiểu thuyên chuyển công tác lên vị trí cao hơn, bổng lộc hơn này được gọi nôm na là “đá lên”, đảng cũng có truyền thống áp dụng với các cán bộ quan chức của mình. Tuy nhiên, trong vụ Hồ Ngọc Thắng, khả năng đó chắc là rất thấp. Vì đảng Cộng sản vốn dĩ rất bạc. VĂN HÓA THẤP, TẦM NHÌN NGẮN Sau chiến tranh, các loại quỹ “Đền ơn đáp nghĩa”, “Uống nước nhớ nguồn”, “Tri ân Bà mẹ VN Anh hùng”… mọc lên như nấm, nên nhiều người có thể tưởng nhầm rằng đảng Cộng sản ân nghĩa lắm. Thật ra thì không phải thế, đảng chỉ “biết ơn” bằng ngân sách nhà nước và tiền đảng vặn cổ dân mà thôi, chứ bạc bẽo, vô ơn bạc nghĩa vốn là đặc thù của trào lưu cộng sản văn hóa thấp, tầm nhìn ngắn. Vì văn hóa thấp, tầm nhìn ngắn, nên sau chiến tranh, đảng lo trả thù người của chế độ cũ, tiêu diệt mọi mầm mống nổi loạn, hơn là tri ân này nọ. Thế là lại đẻ ra cả một lớp người với tâm lý kể công, suốt ngày kể lể chuyện mình có công với cách mạng, mình hy sinh mất mát là thế mà bây giờ phải sống cơ cực, vất vả quá như này… Nhưng thôi, tâm lý kể công đó là một vấn đề khác, ta không bàn ở đây. Mà hãy thử nhìn vào cái sự bạc bẽo của đảng Cộng sản. Vụ xử tử bà Nguyễn Thị Năm (năm 1953) có lẽ là ví dụ bi thảm và rõ rệt nhất. Vụ “mượn” nhà của một loạt tư sản, tiểu tư sản Hà Nội (sau năm 1954) rồi điềm nhiên chiếm luôn không trả – ví dụ như ngôi nhà ở số 34 phố Hoàng Diệu của vợ chồng triệu phú Trịnh Văn Bô – là ví dụ chỉ kém bi thảm hơn một chút. Nửa thế kỷ sau, bà Hoàng Thị Minh Hồ, vợ ông Bô, cực chẳng đã phải để con trai cõng mẹ đang đêm đột nhập vào chính nhà mình, dùng cách “nhảy dù” để giành lại ngôi biệt thự mà đảng đã ký giấy xin mượn của bà trong thời gian hai năm, 1954-1956. Trước kháng chiến, doanh nhân Trịnh Văn Bô cũng là một nhà hằng tâm hằng sản, có công lớn với "cách mạng": Tính đến ngày 19/8/1945, vợ chồng ông Bô đã ủng hộ Việt Minh tới 8 vạn 5 nghìn đồng Đông Dương (tương đương 212,5 cây vàng – theo thời giá khi ấy). BẠN BÈ QUỐC TẾ THÌ CŨNG MẶC XÁC! Sau chiến tranh, một loạt các nhân vật cánh tả của thế giới (ở Mỹ, Đức, Thụy Điển…) – những người đã từng lên tiếng ủng hộ nhiệt thành “cuộc kháng chiến chống Mỹ của nhân dân Việt Nam dưới sự lãnh đạo sáng suốt tài tình của đảng” – bị chính quyền Hà Nội cho vào quên lãng, ngay cả những người có gặp rắc rối với xã hội của họ. Diễn viên điện ảnh Mỹ Jane Fonda lúc cao hứng còn sang thăm Hà Nội, chụp ảnh với bộ đội (năm 1972), nghe đâu còn bảo: “Tôi có đứa con trai, tôi sẽ đặt tên nó là Trỗi” . Chẳng biết bà nói thế thật hay là báo chí nhà sản tuyên truyền bịa ra như vậy. Trở về Mỹ, bà bị nhiều người chỉ trích, khinh ghét, tẩy chay… Đảng Cộng sản, tuyên giáo đảng im bặt, chẳng một lời “thăm hỏi, động viên”. Jane Fonda vẫn còn may mắn. Số phận những người Pháp đã từng ủng hộ Việt Nam trong kháng chiến chống Pháp mới thật bi thảm; họ trở về nước và đối diện tòa án binh, đi tù hoặc gặp nhiều khó khăn khác trong cuộc sống. Đảng ta mặc kệ, dĩ nhiên. Nhà văn Vũ Thư Hiên từng viết trong “Đêm giữa ban ngày” rằng ông rất ngạc nhiên thấy Chính phủ Việt Nam không bao giờ để mắt đến những người đã từng là “bạn bè quốc tế”, đứng về phía Việt Nam trong chiến tranh. “TẤM GƯƠNG” TRẦN VĂN TRƯỜNG Ảnh Trần Văn Trường tại Los Angeles hôm 19-2-1999. AFP PHOTO Năm 1999, Trần Văn Trường, một doanh nhân ở phố Bolsa (Westminster, bang California), treo cờ đỏ sao vàng và ảnh ông Hồ Chí Minh trong cửa hiệu của mình. Biểu tình hàng ngàn người ở khu Bolsa phản đối Trần Văn Trường. Bên này đại dương, báo đài Việt Nam, đặc biệt là VTV, rầm rộ đưa tin ủng hộ ông Trường và lên án cộng đồng Việt Nam tị nạn ở Mỹ. Nhưng chỉ phản ánh đại khái là có một doanh nhân bên Mỹ vì treo cờ đỏ và ảnh Bác mà bị “người Việt lưu vong” đánh phá, đe dọa thôi, chứ tất nhiên không đả động gì tới cuộc biểu tình và cũng không nói về kết quả của vụ việc đó. Báo chí Việt Nam càng không nói đến những chuyện sau này xảy ra với Trần Văn Trường. Ông ta về nước kinh doanh, hình như là mở đầm tôm, nuôi cá gì đó, rồi cũng bị Nhà nước Việt Nam, bị chính quyền địa phương… cưỡng chế, cướp sạch. Kinh doanh thua lỗ, kiện không được, trắng tay ông ta lủi thủi trở về Mỹ và tiếp tục sống trong chính cái cộng đồng mà ông ta từng ngang nhiên khiêu khích, chọc tức kia. Vấn đề là chẳng thấy đại diện nào của “Đảng và Nhà nước” thăm hỏi, động viên, trao quà giúp đỡ ông Trường cả. Một lời nhắc cũng không. * * * Đó, đảng Cộng sản – lực lượng nắm quyền lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện ở Việt Nam – là một tập hợp những con người hành xử như thế đấy. Những kẻ ủng hộ nó – cho dù chỉ vì tiền như an ninh hay dư luận viên hiện nay – cũng nên nhìn vào thứ đạo đức cách mạng này mà coi lại, xem có nên tìm đường rút cho mình không. FB Doan Trang
......

Dùng cái thật mới đánh bật được cái giả

Có tin đồn, cựu bộ trường Quốc phòng Phùng Quang Thanh từ trần vào ngày thành lập Quân đội 22/12. Trước đây lãnh tụ Hồ Chí Minh có công dựng nước, Ông từ trần nhằm ngày Quốc khánh 2/9, giớ đây lại nói Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh từ trần nhằm ngày thành lập Quân đội 22/12, sao lại có sự trùng hợp quá khó tin như thế?!. Hôm nay 16/08/2017, đồn ông Phùng từ trần 22/12 chắc là năm 2016. Khi quả quyết như vậy, sẵn trên đường, tôi ghé nhà một cựu sĩ quan chuyên đọc báo “biếu” (báo Nhân dân và Quân đội) xem coi 2 tờ báo “chủ lực” trong làng báo nói gì về chuyện lạ nầy. Khi hỏi những số báo tháng cuối năm 2016, cựu sĩ quan nầy nói: “tôi chỉ xem lướt qua rồi bỏ chớ đâu có lưu ! “. Về nhà, tôi lên mạng, vào trang điện tử báo Quân đội Nhân dân tìm mãi mới gặp được bài “Bịa tin về tướng Phùng Quang Thanh là “độc địa” của nhóm phóng viên báo nầy, đăng hôm 09/01/2017. Bài báo có đoạn viết: “… Những kẻ ném đá giấu tay, đã loan truyền tin bịa đặt rằng đại tướng Phùng Quang Thanh, nguyên bộ trưởng Bộ Quốc phòng VN từ trấn hôm 22/12 (2016?) vừa qua. Đây là hành vi độc địa, táng tận lương tâm nhằm chia rẽ Đảng, Nhà nước, Quân đội Nhân dân”. Nhóm phóng viên tờ báo nầy còn đề nghi: “Phải sớm điều tra làm rõ, xử lý hình sự hành vi sai phạm nhiều lần tung tin đồn liên quan đến đại tướng Phung Quang Thanh.v.v…”.                                Việc thông tin theo kiểu đối phó, mang tính chất hình sự, thiếu tính thuyết phục nầy tôi đã nghe quá nhàm tai, nó không chỉ có riêng ở báo Quân đội mà có cả ở hệ truyền thông “chính thống”. Không có chuyện “nước lã mà khuấy nên hồ” mà “có lửa mới có khói”. Cái bị cho là “tin giả, tin bịa đặt” là loại thông tin dựa vào sự việc có thật rồi chế biến thêm. Từ sự kiện, hiện tượng có thật, người ta chế biến nó sao cho hợp lý hơn, thuyết phục hơn, thuộc dạng tin luận hay bình luận, có lồng ý tưởng chủ quan trong đó – ý tưởng chủ quan, dù đúng hay sai, vẫn là quyền riêng tư của của mỗi người, phải được tôn trọng. Tại sao “tin giả, tin bịa đặt” xuất hiện ngày càng nhiều ở Việt Nam? – Nguyên nhân chính là do giới truyền thông “chính thống” không dám/chịu “nhìn thẳng vào sự thật, nói rõ sự thật”, cứ theo kiểu “xấu che, tốt khoe”, cái gì có lợi cho chế độ thì nói - nói không biết mệt, tân dụng hết công suất phương tiện miệng và hệ thống âm thanh gây chói/nhói tai cho đời. Ngược lại, những sự thật bất lợi cho chế độ thì không nói hoặc nói môt phần sự thật (một phần sự thật không phải sự thật), mang tính chất bị động đối phó với “tin giả, tin bịa đặt” đang “trăm hoa đua nở”. Cả một hệ thống truyền thông khổng lồ, bằng tiền của Dân, được trả lương đầy đủ, sắm cho cả những phương tiện hiện đại, với đội ngũ phóng viên đông như quân Nguyên, có quyền tiếp cận săn tin, thế mà, qúi vị không làm nổi một việc không mấy khó là “thông tin kịp thời, đúng sự thật”. Quí vị không làm tốt chức trách, khiến cho Dân phải “cơm nhà áo vợ” lang thang “đi mây về gió” săn tin trôi nổi, chắc lọc, để rồi, thông báo cho nhau đề phòng tai bai họa gởi ?. Chưa vừa, quí vị còn dựa vào quyền lực chửi bới lung tung, thậm chí còn đề nghị xử lý hình sự đối với những ai nói trái vời mình, dù đó là sự thật. Các vị làm thế quả là vi Hiến và bất công . Tiện đây, tôi chép nguyên văn điều 25 Hiến pháp 2013 của nước ta để cùng tham khảo: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền nầy do luật pháp quy định”. Hiến pháp là luật cơ bản, tối thượng, các luật và văn bản khác đều dưới nó, không được trái nó. Những gì Hiến pháp đã ghi, mọi người phải tôn trọng, chấp hành, ngược lại là vi Hiến?. Không biết có phải vậy không, truyền thuyết cho rằng loài người xuất thân từ loài Vượn hay Khỉ gì đó. Chắc là vậy, nên con người có thuộc tính giống chúng là tò mò, thích xem cái che hơn xem cái khoe. Bởi vậy, phái Nữ thường mặc nửa kín nửa hở nhằm kích động mạnh vào tính tò mò vốn có của phái Nam là một ví dụ vui. Hệ thống truyền thông “chính thống” mà luôn úp mở, lừa đảo trong thông tin, không nói rõ sự thật, từ đó, kích động vào tính tò mò vốn có của con người, khiến họ có quá nhiều “nguyên liệu” đề chế biến, trở thành loạn thông tin. Chẳng hạn: •         Cụ Hồ từ trần ngày 2/9 mà thông báo ngày 3/9. Sự thật ngờ ngờ ra đó mà dám cải tử hoàn sinh cho Cụ Hồ thêm 1 ngày, khiến hơn chục năm trời thiên hạ duy trì thắc mắc, đàm tiếu. Mãi đến khi lãnh đạo công khai sự thật, khẳng định Cụ Hồ mất ngày 2/9 thì mới “gió lặng,sóng êm” ?. •         Không công bố nội dung “Mật nghị Thành Đô” khiến dư luận đã và đang nghi ngờ, bàn tán đủ thứ. Nhứt là, sau mật nghị Thành Đô về, trong nội bộ Đảng lời ra tiếng vào gì đó, Tổng Bí thư Nguyễn văn Linh nói: “Tôi cũng biết, ký hiệp ước Thành Đô là mất nước, nhưng thà mất nước còn hơn để mất Đảng”. Từ câu nói ấy, không ít người cho rằng Hiệp ước Thành Đô là hiệp ước Việt Nam bán nước cho Trung Quốc. Họ lập luận: Dân sống trên đất nước, bán nước là bán luôn cả Dân. Dân VN bao gồm cả Đảng CSVN trong đó. Cớ sao mất nước mà lại còn Đảng ? Vậy Đảng không thuộc cộng đồng dân tộc Việt Nam mà là người Tây hay người Tàu gì đó sao?! – Đây là chuyện quốc gia đại sự, Đảng CSVN có trách nhiệm phải trả lời trước công chúng chuyện nầy.   •         Căn bịnh và cái chết lạ thường của Nguyễn Bá Thanh, cho đến nay, người ta vẫn còn nghi ngờ, suy đoán lung tung. Ban Bảo vệ sức khỏe cán bộ TW có trách nhiệm nói rõ căn bịnh và cái chết khác thường của ông Thanh để dập tắt dư luận vẩn còn đang âm ỹ . •         Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh, lúc thì nói đi trị bịnh, lúc nói bị bắn chết, lúc nói bị quản chế, và gần đây nói từ trần nhằm ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam 22/12/2016  – cái nào đúng hay sai tất ? đó là điều dư luận xã hội đang muốn biết.   •         Việt Nam nói Trinh Xuân Thanh về đầu thú, Đức thì trương ra quá nhiều bằng chứng và nói rằng Trinh Xuân Thanh bị tình báo Việt Nam bắt cóc tại Berlin (Đức). Vậy đâu là sự thật ?.   •         Ông Đinh Thế Huynh bị bịnh hay bị đầu độc, nếu bịnh trị ở nước nào, hiện giờ đang ở đâu ?... •         Ông Trần Đại Quang sao vắng mặt cả tháng nay, đang làm gì, hiện ở đâu?. Dư luận đang suy đoán: ông Quang chắc bị quản chế như ông Phùng. Khi ông Quang xuất hiện tiếp Đại sứ quan Cuba hôm 18/08/2017, có người suy luận: Yêu cầu ngoại giao là thứ yếu, đối phó với dư luận về sự vắng mặt lạ thường của ông Quang mới là chính yếu. •         Vụ Trinh Vĩnh Bình kiện Việt Nam ra tòa án Trọng tài Quốc tế về chiếm đoạt tài sản. Tòa án xử tại Paris, đã kết thức lúc 5 giờ ngày 28/08/2017. Dư luận trong và ngoài nước đang ầm lên: Việt Nam thua kiện, phải bồi thường cho Trịnh Vĩnh Bình 1,25 triệu USD. Vụ kiện nầy thực hư thế nào, ai thắng ai thua sao chưa thấy truyền thông Việt Nam Việt Nam lên tiếng để trấn an dư luận?. .v.v…  Không đâu giống như ở Việt Nam, chỉ có cái ngữ thông tin mà cũng phân biệt “lề Đảng”(chính thống), “lề Dân” (không chính thống). Dầu không muốn cũng phải chấp nhận thực trạng đau lòng nầy. Bởi vì “lề Đảng” vẫn cứ khư khư thông tin một chiều theo kiểu “xấu che, tốt khoe”, còn “lề Dân” thì nói cả 2 mặt, chỉ đúng về mặt định tính, còn lại là “bình loạn”. Tất nhiên thôi, “Lề Dân” không được cung cấp mà tự đi săn tin theo kiểu lần theo khói để phát hiện lửa. Khi phát hiện lửa thì cứ toán lên “lửa !.. , lửa !!!…”, như chim Báo bão, báo cho mọi người biết đề phòng thân, còn lửa xuất phát từ đâu, do ai đốt hạ hồi phân giải. Khắc phục chuyện loạn thông tin nầy không khó, miễn là, hệ truyền thông thủ vai trung dung, không mang yếu tố chính trị, sớm khắc phục cố tật  vòng vo, ngụy biện…, phải có chi nói nấy, nói kịp thời, đúng sự thật thì sẽ hạn chế đến mức thấp nhựt “tin giả, tin bịa đặt”. Đối phó với tin bịa đặt “ phải kịp thời xử lý theo kiểu “ngứa đâu gải đó”. Đơn cử, Phùng Quang Thanh còn sống mà dư luận nói ông ấy đã chết thì, tại sao, báo Quân đội Nhân dân không vã mồm họ bằng cách đưa ông Phùng xuất hiện trước công chúng. Sự xuất hiện của ông Phùng trước công chúng sẽ dập tắt “tin bịa đặt” ấy ngay – vòng vo chi cho hao công tốn của. Cách duy nhứt, tốt nhứt, hiệu quả nhứt để đối phó với nhểu loạn thông tin, truyền thông chính thống phải thông tin kịp thời, đúng/đủ sự thật để đáp ứng nhu cầu cho người dân; bám lấy phương châm: “dùng cái thật đánh bật cái giả” để loại bỏ những “tin giả, bịa đặt”. 29/08/2017   T.T  Theo huynhngocchenh.blogspot.de
......

VỀ VỤ KIỆN CHÍNH PHỦ VN 1,25 TỶ ĐÔ CỦA ÔNG TRĨNH VĨNH BÌNH.

Trước tiên, 1,25 tỷ đô có lớn không? Hehe, nó gấp 2,5 số tiền mà Formosa đền bù cho hàng triệu người dân bị ảnh hưởng bởi thảm hoạ môi trường ở 4 tỉnh miền trung - một thảm hoạ rúng động thế giới. Nên nhớ, cả Việt Nam gần 95 triệu dân thì đào mỏi mắt mới ra hai tỷ phú đô la là ông Phạm Nhật Vượng (Vincom) và ông Trịnh Văn Quyết (FLC), và cả thế giới rộng lớn gần 7 tỷ người này thì chỉ có 1.900 tỷ phú đô la như thế. Vậy nếu thắng kiện (gần như là chắc chắn) thì Việt Nam lấy đâu số tiền đó để đền bù? Tất nhiên là từ tiền thuế của dân chứ đâu, tăng thuế xăng dầu, thuế VAT cũng là 1 phần dự định cho việc trả tiền cho vụ kiện này. Còn nếu xù nợ không trả? Cái này chịu, buộc phải trả tại toà quốc tế mà đã phán là họ có cách buộc Việt Nam phải thực hiện đúng bản án. Không thì máy bay ta qua Châu âu họ giữ lại, Tàu biển qua cũng thế, rồi các hợp đồng kinh tế với các nước Châu âu. Nói chung họ nắm cán, ta có chạy đằng trời, hichic. Khổ cái nữa là vụ này ông Bình thắng, nó sẽ mở ra một án lệ, khiến những người từng bị lừa đi tập trung cải tạo ngắn ngày sau đó phải ngồi tù có thể khởi kiện chính phủ Việt Nam ra toà quốc tế do từng bị ngược đãi và nhốt tù. Chi phí cho việc khởi kiện này thì trong một cuộc phỏng vấn, ông Bình hứa sẽ trích một phần số tiền thắng kiện để hỗ trợ các nạn nhân, Việt Nam rắc rối to rồi đây. Cái nữa là qua vụ kiện này, hình ảnh Việt Nam sẽ xấu đi trong mắt các nhà đầu tư nước ngoài, và kiều bào cũng không dám xách tiền về nước đầu tư. Như thế Việt Nam đã khó nay còn khó hơn, và người dân chúng ta là những người chịu thiệt thòi nhất. Điểm sáng duy nhất là ở toà án quốc tế chỉ có công lý, không có chỗ cho việc chạy án, cũng không chỗ cho kẻ mạnh thể hiện quyền uy, không có chỗ cho việc đông hiếp yếu. Cứ ai đủ bằng chứng thuyết phục, người đó thắng kiện. Và với một đất nước chuyên xài luật rừng như Việt Nam thì đây sẽ là mảnh đất màu mỡ cho giới luật sư quốc tế kiếm ăn sau vụ này. Nên nhớ bọn luật sư ở mấy nước này nó ngửi mùi tiền rất nhanh, và chỗ nào có thể kiếm ăn là sẽ có mặt bọn chúng ở đó. Việt Nam dễ sml với bọn này chứ không đùa. Còn ai sẽ chịu trách nhiệm với vụ ông Bình? Chẳng ai ngoài thằng có tên là toàn dân cả, mấy bác ký và chia chác đã hạ cánh an toàn hết rồi, ở Việt Nam về hưu là hết, lỗi là lỗi tập thể chứ chẳng ai dại mà chịu một mình. Vinashin, vinaline cũng hàng tỷ đô đó mà cuối cùng cũng tiền thuế chịu, nợ công chịu chứ ai vô đó. Vụ này cỡ 28.000 nghìn tỷ thì chia ra mỗi người dân gánh thêm một ít nợ công hay trả thêm cho mỗi lit xăng dầu vài nghìn đồng hoặc các mặt hàng tiêu dùng tăng giá thôi. Tóm lại là dân lo mà gánh ha, không ai gánh chịu ngoài dân đâu. Còn vụ ông Bình nguyên nhân là thế nào thì xem qua tóm tắt ở các hình dưới or tra gúc nhé: FB Nhân Thế Hoàng
......

Đâu chỉ tham lam mà còn phản quốc nữa

Nợ công năm sau cao hơn năm trước là do đâu? Tốc độ tăng nợ công lớn nhanh như Thánh Gióng. Nợ tăng thì ắt có kẻ ôm tiền đất nước mang đi. Lĩnh vực nào chúng cũng thi nhau vơ vét nhét túi rồi tuồn ra nước ngoài lót ổ. Lúc nào cũng luôn trong thế bỏ chạy về tổ mới nếu có biến. Điều trớ trêu là chúng toàn lót ổ ở Âu - Mỹ chứ chẳng thằng nào chui đầu qua anh em 16 chữ vàng 4 tốt của nó để lót ổ cả. Cả đám từ trung ương đến địa phương đều coi những ai có tư tưởng tự do dân chủ như Âu - Mỹ đều là kẻ thù của chúng hết. Bắt nhốt hết và vu cho là "phản động", là "chống phá nhà nước". Đám cầm quyền đứa nào cũng vậy, chúng ra tay rất tàn độc với những người đòi hỏi dân chủ cho đất nước, trong khi đó những người này không hề nhắm vào cá nhân nào trong ĐCS, họ chỉ nhắm vào thể chế, họ thực sự là những người yêu nước. Kẻ xem những người yêu nước là kẻ thù cần phải triệt hạ thì chỉ có thể là kẻ phản quốc. Vậy họ phản quốc như thế nào?   Công an ngăn chận người dân biểu tình phản đối Formosa gây ô nhiễm môi trường biển. Ảnh: Reuters. Ta thấy, hầu như 100% những cá nhân trong ĐCS mà luôn chống đối điên cuồng những người muốn Việt Nam dân chủ như Âu - Mỹ, thì cũng chính những con người này lại chọn Âu - Mỹ là nơi mà con cái họ sinh sống và là chỗ hưởng thụ lúc hết quyền lực. Điều họ ao ước cho gia đình họ, họ cố tình vun đắp cho tương lai con cái họ nhưng họ lại thẳng thừng khước từ việc áp dụng nó lên quê hương. Tại sao? Có người cho rằng, họ tham tiền. Đúng! Nhưng đó chỉ đúng một phần, phần phụ. Còn phần chính là gì? Phần chính là họ phản quốc, là kẻ gây tội ác với dân tộc. Một công ty nọ, chẳng may bị hoả hoạn, trong đó có nhiều người bị lửa vây hãm. Trong đám nhân viên, có kẻ lo dập lửa cứu người, thế nhưng cũng có kẻ lợi dụng lúc rối ren lén ôm két sắt chuồn mất. Vậy kẻ ôm két sắt kia chỉ là kẻ tham lam thôi sao? E không những tham lam mà còn nhẫn tâm, hoặc thậm chí là tàn ác. Nếu kẻ ôm két sắt kia cũng chính là kẻ đã ra tay phóng hoả thì sao? Thì đấy là loại người đại gian đại ác, tột cùng của sự khốn nạn. Những người cộng sản trên đất nước này không chỉ là tham không đâu. Họ là mẫu người phóng hoả đốt nhà rồi lợi dụng rối ren trộm két sắt khổ chủ. Họ là những kẻ đại gian đại ác đấy. Dân thì chỉ biết nhìn họ ra tay tàn phá đất nước trong sự bất lực. Đất nước này đã nuôi sống họ lớn lên, đã cho họ quyền lực và tiền bạc, thế nhưng họ quyết dìm đất nước vào bùn đen bằng cách thẳng thừng bác bỏ con đường tự do dân chủ dẫn tới giàu mạnh cho đất nước. Con đường đó chỉ có họ và con cái họ hưởng ở trời Tây thôi, còn ai mang vào đất nước Việt Nam thì đừng hòng. Họ sẽ hạ thủ tàn độc những ai mang nó đến cho đất nước. Rất khốn nạn. Bộ trưởng Y tê Nguyễn Thị Kim Tiến được Tổng giám đốc Công ty VN Pharma tặng cho một căn biệt thự trị giá 60 tỉ đồng. Công ty này đang bị ra tòa vì vụ nhập cảng thuốc giả trị ung thư. Ảnh: Youtube Đất nước đang trong thời kỳ bị CS phóng hỏa đốt nhà. Họ mồi lửa bằng cách nào? Đất nước rộng lớn, dân đen đông đúc, họ đang mồi vô số ngọn lửa đốt cho đất nước này ra tro. Xin liệt kê vài mồi lửa điển hình. Mồi thứ nhất, họ mở cửa cho thực phẩm độc hại tuồng vào tự do để đốt cho sạch sức khỏe nhân dân. Mồi thứ 2, họ rước Formosa vào để nó bậc một mồi đốt sạch nguồn sống ngư dân miền trung. Mồi thứ 3, dựng BOT đốt cháy túi dân xe hơi xe tải. Mồi thứ 4, tăng thuế xăng lên thành 25.000 đ/lít đốt cháy túi 90 triệu dân. Mồi thứ 5, đánh thuế ô tô lên đến 200% đốt cháy túi dân xài 4 bánh. Mồi thứ 6, tăng VAT lên thành 12% đốt cháy túi nhà sản xuất lẫn người tiêu dùng. Mồi thứ 7, hủy thuốc trị ung thư thật nhập thuốc giả nhằm đốt cháy cuộc đời người bệnh, đồng thời đốt cháy túi gia đình họ. Mồi thứ 8, nhập thuốc Fugacar giả đốt cháy sức khỏe mầm non đất nước, vv... và vv... không cách nào kể siết. Đất nước như một khu rừng khô đang bị thiêu rụi bỡi vô số mồi lửa do CS phóng đốt. Cháy rụi trên mọi lĩnh vực ở khắp mọi nơi. Thế nhưng, trong cơn hoả hoạn này 90 triệu dân đang bị lửa bao vây. Không một kẻ nào trong ĐCS mà có thiện chí dập lửa. Dân bị ngọp vì khói cay đang phà vào mặt và che lấp dưỡng khí. Trong tình thế người dân sắp chết ngọp, thì toàn bộ những cá nhân trong ĐCS đang tranh thủ vơ vét. Ông Thủ tướng có con du học Mỹ mua nhà Mỹ, ông chủ tịch Hà Nội có con du học Úc mua nhà Úc, bà bộ trưởng Y Tế cũng có con du học Mỹ mua nhà Mỹ. Thậm chí tép riu như em Trần Vũ Quỳnh Anh của Sở XD Thanh Hóa, sau khi bị lộ việc thăng chức thần tốc cùng chiếc xe sang Cadilac Escalade và biệt thự triệu đô không rõ nguồn gốc đồng tiền, thì em ấy cũng bay sang mái ấm tận bên New Zealand để trú ngụ cho an toàn, và rất nhiều người nữa. Rõ ràng người CS là những kẻ phóng hoả và đang cố tình thiêu đất nước này cho ra tro, và cũng chính họ là kẻ ôm két sắt tháo chạy. Vậy họ chỉ là tội tham ô thôi ư? Không chỉ là tham ô mà nó còn là tội ác phản quốc nữa. Nay dân đã bị tước hết mọi quyền con người nên đành bất lực. Nhưng ngày mai khi dân giành lại được quyền làm người thì họ sẽ trừng trị những tội đồ phản quốc hôm nay. FB Đỗ Ngà
......

Bệnh viện Nhà nước cũng bán thuốc giả thì biết tin ai bây giờ?

Sau khi ông Nguyễn Minh Hùng, tổng giám đốc VN Pharma mua tặng cho gia đình bà Bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến căn biệt thự rộng 500 m2 (trị giá 60 tỉ đồng, đứng tên ông Hoàng Quốc Cường, con trai bà Tiến, ngay liền kề phía sau với căn biệt thự số 177 Nguyễn Văn Hưởng nơi gia đình bà Nguyễn Thị Kim Tiến đang sinh sống), Công ty VN Pharma đã nhận được sự ủng hộ hoàn toàn của gia đình bà Bộ trưởng. Để đảm bảo cho mối quan hệ làm ăn khăng khít, lâu dài, gia đình bà Bộ trưởng đã cử ông Hoàng Quốc Dũng, là em trai của ông Hoàng Quốc Hòa, chồng bà Tiến, tham gia Ban Lãnh đạo Công ty VN Pharma. Để đánh lừa dư luận, ông Hoàng Quốc Dũng chỉ đứng tên đăng ký số cổ phần ít ỏi là 10.000 cổ phần với mã cổ đổng là VN042, nhưng lại nhận được số tiền chia lợi tức khổng lồ 24% danh thu bán hàng của Công ty VN Pharma. Ông Nguyễn Minh Hùng, tổng giám đốc VN Pharma bán Thuốc giả - Tặng biệt thự thật... Với sự tham gia của gia đình bà Bộ trưởng Bộ Y tế, chỉ trong vòng gần 3 năm từ khi mới thành lập, Công ty VN Pharma gần như đã nuốt trọn thị phần đấu thầu thuốc trong các bệnh viện công lập từ Trung ương đến địa phương. Công ty VN Pharma thành lập ngày 25/10/2011 tại 666/10/3 đường 3/2, phường 14, Quận 10, Tp HCM với số vốn điều lệ chỉ 40 tỷ đồng, tháng 10 năm 2014 đã nâng vốn lên là 68 tỷ đồng, doanh số bán thuốc của Công ty tăng một các khủng khiếp, từ con số 0 năm 2011, đến năm 2013 doanh số Công ty sau khi hợp nhất là 971 tỷ đồng, năm 2014 là 1.077 tỷ đồng (trên thế giới này không có một công ty nào có thể phát triển nhanh như vậy và với nguồn vốn thấp như vậy, nếu bạn đã từng bán chỉ vài bộ quần áo cũng hiểu rằng không thể vốn 40 tỷ, mở công ty chỉ sau 1 năm mà doanh thu từ số 0 lên đến 1077 tỷ được). Đỉnh điểm cho sự tham gia đắc lực của bà Nguyễn Thị Kim Tiến là doanh số trúng thầu trong đấu thầu thuốc cao khủng khiếp năm 2014 của công ty Cổ phần VN Pharma (và hệ thống Công ty con của VN Pharma: Công ty TNHH MTV dược Nam Anh, Công ty CP Dược phẩm Nam Hùng, Công ty TNHH MTV dược phẩm VN Pharma, Công ty Cổ phần dược Đại Nam Tp HCM, Công ty Đại Nam Hà Nội). Cụ thể như sau: – Trúng thầu tại Sở Y tế Tp HCM năm 2014 là 488 tỉ đồng – Trúng thầu tại Bệnh viện Chợ Rẫy là 120 tỉ đồng – Trúng thầu tại Bệnh viện Đại học Y dược TP Hồ Chí Minh là 40 tỷ đồng – Trúng thầu tại Bệnh viện Bạch Mai là 21 tỷ đồng – Trúng thầu tại Bệnh viện Trung ương Huế là 20 tỷ đồng – Trúng thầu tại Bệnh viện Thống Nhất là 8 tỷ đồng – Trúng thầu tại các Sở Y tế từ 1-2 tỷ đồng đối với các Sở Y tế nhỏ, đến 20-30 tỷ đồng đối với các Sở Y tế đấu thầu nhiều. Độc quyền ăn khủng như vậy chưa đủ, bây giờ còn lòi ra là công ty này chuyên buôn bán thuốc giả. Mà VN Pharma lại là công ty trúng thầu thuốc chính của Sở Y tế cả nước, vậy là bệnh nhân mua thuốc ở ngay tại hiệu thuốc bệnh viện cũng là thuốc giả, dẫn đến bao nhiêu người tiền mất tật mang? Bao nhiêu người chết oan? Nhà nước XHCN tự tay bán thuốc giả cho dân có còn chối được không? Tàn nhẫn vô lương! FB Pham Dung Nha Van
......

Quốc gia và Thủ đô đều vô chủ

Chủ tịch nước Trần Đại Quang vắng mặt từ ngày 26-7, đã gần một tháng. Bí thư Hà Nội Hoàng Trung Hải theo tháp tùng Tổng bí thư đi Indonesie và Mianmar từ ngày 21-08 và sẽ không có mặt tại Thủ đô đến hết ngày 26-08. Điều gì đang xảy ra trên sân khấu chính trị Việt Nam những ngày gần đây, khi cùng một lúc, Nhà nước và Thủ đô đều không có người đứng đầu? Nếu chiến tranh xảy ra, nếu có đảo chính? Ông Trần Đại Quang thực đã biến mất một cách bí ẩn từ ngày 26-7-2017, không một lí do. Dư luận đòi trước khi "biến", với tư cách Chủ tịch nước, Chủ tịch Hội đồng An ninh quốc gia, Tổng tư lệnh các lực lượng vũ trang, ông Quang phải bàn giao quyền hạn và trách nhiệm cho người thay thế nhưng ông Quang không xuất hiện, không một phản hồi, không một tín hiệu. Bộ Chính trị, Ban Bí thư, Ban Tuyên giáo không một lời giải thích. Ông Quang không ốm bệnh. Người ta thấy suốt 2 ngày liền, ngày 25-7 và 26-7, cho đến tận trước khi biến mất, ông đi thăm các nơi, phát phong bì tiền cho các thương binh nghèo, sau khi đăng một bài viết rất dài, đầy tâm huyết có tên là "Uống nước nhớ nguồn". Ông cố tình đi nhiều nơi thăm nhiều chỗ để chứng tỏ ông không bệnh. Từ đấy, ông ở đâu đó, không ai thấy, nhưng vẫn đều đều gửi điện chúc mừng quốc khách các nước. Và để làm như ông không hề vắng mặt, ngày 20-8, người ta thấy ông gửi đăng một bài viết cũng rất dài "Tăng cường công tác bảo đảm an toàn, an ninh mạng trong tình hình mới" mặc dù cũng một nội dung này, trước đó, vào ngày thứ năm, 7-11-2013, ông đã viết "Tăng cường công tác bảo đảm an ninh, an toàn mạng thông tin quốc gia". Hai bài cách nhau một năm, nhưng nội dung là một, không một ý tưởng nào mới, không một thông tin nào chứng tỏ vừa xảy ra. Báo Nhân Dân đăng bài này ngay ngày 20-8 nhưng bây giờ đã không tìm thấy, như đã gỡ xuống. Nhiều nhận xét cho rằng bài thứ hai này không phải do ông viết mà do một bàn tay của một người khác, cóp lại bài viết cũ, xào xáo và thêm thắt. Có lẽ thế, bởi không ai tự lặp lại mình, trừ khi đã thành người lẩn thẩn, kiểu "ăn rồi bảo chưa ăn". Dù là cách giải thích nào, dù là thực tế diễn ra kiểu gì thì một sự thật có thể thấy là ông Quang không vắng mặt vì đi chữa bệnh. Hoặc là ông bị đi "chữa bệnh" trong tình trạng hoàn toàn khoẻ. Có nghĩa là ông bị buộc phải vắng mặt. Tại sao? Ông không được phép có mặt vào ngày Quốc khánh 2-9 nên phải làm như vì lí do gì đó, ông đã vắng mặt từ cả tháng trước chứ không phải do sự cố, để không tạo sốc, gây xáo động cho dư luận. Nếu ông không được phép xuất hiện trong ngày Quốc khánh với tư cách Chủ tịch nước thì nhất định là do đã có một quyết định từ Bộ Chính trị, nghĩa là ông đã bị phế truất chức vị Chủ tịch nước. Mà chức Chủ tịch nước chỉ bị phế truất khi vi phạm pháp luật hay phạm tội phản quốc. Ông Quang có thể phạm tội gì? Ông vi phạm pháp luật từ khi ông còn giữ chức Bộ trưởng Bộ Công an dưới quyền ông Thủ tướng tham nhũng Nguyễn Tấn Dũng? Ông dính tới các vụ ăn chia từ khoản tham ô 36 tỉ đô-la thụt két của Tập đoàn Dầu khí do ông Dũng, ông Vũ Huy Hoàng và ông Đinh La Thăng là người chủ mưu, mà Trịnh Xuân Thanh là người nắm trong tay toàn bộ danh sách những tên tuổi nhận tiền? Ông dính tới khoản 1,5 triệu đô tiền hối lộ của Tập đoàn Vạn Thịnh Phát chuyển cho ông qua tay Dương Chí Dũng và ông là chủ mưu vụ thủ tiêu Dương Chí Dũng trong tù nhằm diệt khẩu, như đồn đoán cách đây một năm? Còn giả thuyết phản quốc là thế nào? Phản quốc trong trường hợp này có thể là đảo chính lật đổ chế độ. Có phải ông đang âm thầm tổ chức cuộc phục thù cùng với Nguyễn Tấn Dũng? Như tin mật tiết lộ thì chính ông từng có công tổ chức dập tắt âm mưu đảo chính cướp chính quyền của ông Phùng Quang Thanh dưới sức ép của Trung Quốc hồi tháng 5-2015, trước khi ông Trọng đi Mỹ, nhằm trừng phạt và đe doạ ông Trọng ngả vào tay Mỹ? Đất nước đang không có chủ tịch nhưng có sao đâu, chỉ cần sự có mặt của một vị Tổng bí thư là đủ. Không ai biết lí do ông Quang đi đâu trước khi có chuyến tổng thống hai nước Indonesie và Mianmar mời nguyên thủ Việt Nam. Chủ tịch không có mặt thì ai là nguyên thủ? Nguyên thủ là cách gọi khác và là cách gọi đúng bản chất hơn cho chức danh Tổng bí thư vì thực tế, người quyết định cuối cùng, người đại diện chủ quyền cao nhất của quốc gia đích thực là Tổng bí thư chứ không phải là Chủ tịch nước. Ông Quang phải ốm bệnh hay vì gì đó để vắng mặt đúng lúc. Và người ta phải quen đi với việc Tổng Bí thư là đủ và đúng bản chất. Hoặc Tổng bí thư là Chủ tịch nước, hoặc chỉ đơn giản Tổng bí thư là nguyên thủ quốc gia, không có chức vụ Chủ tịch nước, thừa! Đảng của toàn dân thì tổng bí thư đảng khác gì tổng thống và phải đương nhiên là tổng thống! Ông Trọng đi là đi thay nhưng để thiên hạ thấy là ông mới đúng, đúng hơn bất cứ ai khác. Nhất thể hoá là hợp quy luật, hợp cả lòng người! Người ta vẫn bảo là ông Trọng Lú, nhưng là lú ăn người! Ông Hoàng Trung Hải đang bị buộc phải bỏ Hà Nội để tháp tùng ông Trọng trong chuyến đi kép dài ngày thăm Indonesie và Mianmar? Theo sự sắp xếp đoàn khi hội đàm với lãnh đạo nhà nước Indonesie, ông Hải ngồi bên trái ông Trọng, nghĩa là ông là nhân vật quan trọng thứ ba trong đoàn, sau ông Trọng và ông Phạm Bình Minh ngồi kế bên phải. Chuyến thăm kết thúc mà không thấy có chuyện kết nghĩa hai thủ đô, không có hiệp ước hiệp định gì giữa Hà Nội với thành phố nào của Indonesie, chỉ với chức vụ Bí thư Thành uỷ Hà Nội, không hiểu ông giữ vai trò gì trong đoàn? Nếu không có vai trò trách nhiệm gì cụ thể trong đoàn đi thăm, tại sao ông phải bỏ việc của người đứng đầu một thành phố quan trọng nhất nước suốt cả tuần trong khi tình hình chính trị rõ ràng đang rất phức tạp? Người ta nhớ tới chuyện đưa ông Nguyễn Văn Bình lên Ủy viên Bộ Chính trị và Trưởng ban Kinh tế trung ương không phải là lên chức mà để trống chỗ Ngân hàng Nhà nước, buộc phải bố trí người khác thay thế, nhưng để mật vụ có thể làm luôn việc điều tra ngay từ bên trong. Người ta cũng nhớ chuyện ông Phùng Quang Thanh được bố trí phải đi Pháp chữa bệnh để ở nhà, ông Ngô Xuân Lịch trao quyết định cho Trung tướng Phí Quốc Tuấn, Tư lệnh và Trung tướng Lê Hùng Mạnh, Chính uỷ Bộ tư lệnh Thủ đô về hưu và bàn giao ngay tức khắc trong cùng một ngày. Việc ông Hoàng Trung Hải tháp tùng Tổng bí thư trong chuyến đi quan trọng vừa có nghĩa là ông Hải chuẩn bị cho một vị trí khác quan trọng hơn vị trí Bí thư Thành uỷ Hà Nội, vừa có nghĩa là ông sắp phải bàn giao chức Bí thư Hà Nội cho người khác. Trong bối cảnh gần như tất cả những cán bộ chịu trách nhiệm trực tiếp tới thảm hoạ Formosa đều đã bị kỉ luật thì cấp trên trực tiếp không thể thoát trách nhiệm. Ông Hồ Anh Tuấn nguyên Tỉnh ủy viên, nguyên Bí thư Đảng ủy, nguyên Trưởng ban Quản lí Khu kinh tế tỉnh Hà Tĩnh từng nói: "Chúng tôi kí nhưng phải có người cho phép kí thì mới kí". Cấp cho phép trực tiếp của ông là ông Hoàng Trung Hải, và ông Hải thừa lệnh của ông Nguyễn Tấn Dũng. Như vậy, sau khi đã đủ căn cứ để cảnh cáo Bộ trưởng Bộ Tài nguyên - môi trường Nguyễn Minh Quang, cách chức nguyên Thứ trưởng Bộ Tài nguyên - môi trường của hai ông Bùi Cách Tuyến, Nguyễn Thái Lai cùng với hàng ngũ bí thư, chủ tịch, trưởng ban quản lý dự án Formosa của tỉnh Hà Tĩnh, thì căn cứ để kỉ luật ông Hải và ông Dũng không thể bỏ qua được. Như vậy, chuyện vắng mặt tại Hà Nội những ngày này, nhiều khả năng đang có sự chuẩn bị cho ông Hải ra khỏi chức Bí thư Hà Nội, chờ đợi một quyết định cách chức Ủy viên Bộ Chính trị hơn là cho ông lên chức. Cao hơn chức Bí thư Hà Nội, chẳng có chỗ nào hợp với ông này. Một tuần ông vắng mặt, tất nhiên việc của ông sẽ có người thay thế, dù chỉ tạm, nhưng sẽ tạo ra ấn tượng rằng không có ông thì cũng đã sẵn có người thay thế và nếu ông đi thật thì cũng chẳng có gì bất thường. Bộ Chính trị - Đảng Cộng sản Việt Nam sợ nhất là thay đổi bất ngờ. Chính vì vậy Việt Nam làm như vừa điếc, vừa câm. Sự thật là Bộ Chính trị, Ban Bí thư nghe thấy hết, biết hết nhưng người ta sẽ nói khi tất cả đều đã nói và nghe chán. Mọi người khi đã biết hết và không thèm nghe nữa, lúc đó sẽ được nghe và sẽ chẳng ai thèm bàn thêm. Họ sẽ làm đúng những gì Đức yêu cầu nhưng âm thầm và không một lời bàn nào được phép lọt ra. Vì vậy, nhiều khi chẳng có chuyện gì nhưng để chuẩn bị cho một chuyện vô ý nào đó, Ban Tuyên giáo được lệnh tung tin gây tranh cãi. Khi mọi tranh cãi đã bão hoà thì cái vô lí kia xuất hiện như một chuyện tự nhiên phải có. Người ta đã nghe thành quen rồi. Chuyện bịa nhưng nghe mãi, tranh cãi mãi thành ra chuyện có thật, hoặc thật hay giả cũng chẳng còn gì đáng quan tâm nữa. Lịch sử đã chứng minh những con người thuộc hệ thống cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam là những bậc thầy về khoa học quản lí dư luận. Đó là thuộc tính của những kẻ chuyên sống vụng trộm, của những sinh vật sợ ánh sáng ban ngày. Cho nên mới có chuyện cùng một lúc cả Nhà nước lẫn Thủ đô đều không có người đứng đầu nhưng không một ai hiểu tại sao và không có ai có trách nhiệm giải thích. Trong những câu hỏi không có câu trả lời thường chứa đựng những xung đột khác thường, để đến khi các xung đột ấy vỡ ra thành câu trả lời thì đã quá muộn cho bất cứ sự chữa chạy nào. 24-8-2017 B.Q.V.
......

“Bolero không âm mưu cản đường phát triển của bất kỳ ai”

”“Miền Nam có thú vui riêng của mình như cách ăn phở có nhiều rau và không quen thêm bánh quẩy. Âm nhạc cũng vậy. Miền Nam chọn bolero là cách giải trí và thưởng thức hàng ngày chứ không âm mưu làm một cuộc bành trướng nào về văn hóa" Nếu bạn để ý, phần lớn các ca sĩ của American Idol được chú ý, gây tiếng vang, đều là người trình bày dòng country. Điều đó không có nghĩa là nhạc country đang “sống dậy” ở Mỹ. Các chương trình thương mại ở Việt Nam đang phản ánh nhanh và đôi khi hời hợt – về thị hiếu cúa đám đông – Bolero – từ khóa chưa thôi “hot” trong gần một năm qua với nhiều tranh luận của người làm nhạc. Có người cho rằng, bolero ngày càng sống khỏe – phản ánh giá trị đặc biệt của dòng nhạc này, nhưng có người lại cho rằng, bolero là hoài niệm, nếu sống mãi với hoài niệm, đồng nghĩa không chịu phát triển. Vậy bolero là một dòng nhạc thế nào trong anh? Theo anh, nó đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình? – Nếu gọi bolero là hoài niệm, thì tôi cho đó là một nhận định sai. Người ta nhắc đến từ “hoài niệm” khi điều đó, giá trị đó không còn ở hiện tại, và chỉ được nhắc lại theo dịp. Nhưng bolero không mất, mà đúng như bạn diễn tả là “đang sống khỏe”, thì không có gì phải hoài niệm cả. Không ai nghe nhạc cổ điển của Mozart hay Beethoven mà bị gọi tên là hoài niệm. Và nếu thích thưởng thức chỉ nhạc cổ điển thôi, cũng không có nghĩa là “không chịu phát triển”. Tôi cũng rất ngạc nhiên khi nghe một lý luận râm ran và mơ hồ về chuyện bolero đã hoàn thành giai đoạn lịch sử của mình và nên nhường chỗ cho sự phát triển. Tôi đã từng bật cười với bạn bè của mình và hỏi rằng thôi thì cứ cho là âm nhạc cũng cần phát triển như cầu đường hay xe bus, nhưng xin chỉ giúp tôi một “dấu hiệu” về “sự phát triển” mà rất nhiều người đang muốn ngụ ý đến là gì? Cũng cần nên nhớ là bolero không âm mưu cản đường phát triển của bất kỳ ai, mà chỉ là những người chủ trương âm nhạc “phát triển” đang nghèo nàn về khả năng nên giận cá chém thớt thôi. Rõ ràng việc thị trường âm nhạc hôm nay đơn điệu chỉ có bolero thôi, là một dấu hiệu bất thường và thụt lùi của mặt bằng văn hóa nước nhà. Mà bản thân những sáng tác bolero hơn nửa thế kỷ trước hay người nghe đâu có lỗi. Lỗi thuộc về những người có trách nhiệm về văn hóa. – Trong quan sát của anh, bolero có đời sống thế nào từ khi nó xuất hiện ở Việt Nam? Dòng nhạc này có lúc được gọi là nhạc vàng, nhạc sến, phản ánh điều gì? Tôi có viết nhiều bài về chuyện này, nói ra thì rất dài. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng tên gọi vàng – đỏ – xanh chỉ là gán ghép qua vỏ ngôn ngữ. Giống như người ta hay gọi nhạc cổ điển là bác học – quả là ngớ ngẩn – vì không có nhạc sĩ nào muốn làm bác học trong âm nhạc cả, họ chỉ muốn được là một nghệ sĩ, không cần phải là giáo sư hay tiến sĩ gì đó, cũng đã đủ kiêu hãnh. Ngôn ngữ không có tính giai cấp, chỉ có con người mang sự thô thiển của riêng mình và thói quen áp đặt tạo thành các tên gọi, rồi từ đó tự phân loại xanh đỏ – sang hèn. Từ thập niên 1950 đến nay, ở miền Nam không ai tranh cãi hay phiền hà gì với các tên gọi. Chỉ là trong thời gian gần đây, khi dòng nhạc bolero bùng lên thì các tranh cãi đó mới ăn theo một cách vô nghĩa mà thôi. – Việc dòng nhạc này thời gian gần đây “sống dậy” mạnh mẽ hơn ở các phòng trà, sân khấu lớn và truyền hình thực tế, anh lý giải chuyện đó thế nào? – Nếu bạn để ý, phần lớn các ca sĩ của American Idol được chú ý, gây tiếng vang, đều là người trình bày dòng country. Điều đó không có nghĩa là nhạc country đang “sống dậy” ở Mỹ. Các chương trình thương mại ở Việt Nam đang phản ánh nhanh và đôi khi hời hợt – về thị hiếu cúa đám đông. Trong câu chuyện mà chúng ta đang nói đến, có lẽ nên đặt lại một ý khác, là các chương trình giải trí thương mại đang khai thác quá lố và bào mòn một dòng nhạc thưởng thức quen thuộc ở miền Nam, đến mức khiến khán giả của chính dòng nhạc này cũng khó chịu. – Thực tế, bolero ở thời điểm không xuất hiện trên sân khấu lớn, vẫn tồn tại âm ỉ trong đời sống người Việt, đặc biệt người miền Nam – trên các chuyến xe đò đường dài, quán cafe… qua những chiếc băng cát xét như một mạch ngầm đời sống. Điều ấy theo anh phản ánh tâm thức nào của cộng đồng? – Tôi đến Huế và đã từng ngồi hết một chương trình ca Huế với lòng tôn trọng, nhưng không cảm thấy mình bị thu hút nhiều. Ngược lại, sau đó nghe những ngườI xung quanh tấm tắc, mới biết mọi thứ thuộc về sự quen thuộc và nhận thức rất riêng. Miền Nam có thú vui riêng của mình như cách ăn phở có nhiều rau và không quen thêm bánh quẩy. Âm nhạc cũng vậy. Miền Nam chọn bolero là cách giải trí và thưởng thức hàng ngày chứ không âm mưu làm một cuộc bành trướng nào về văn hóa. Gọi tên “tâm thức” nghe lớn lao quá. Tôi không nghĩ bolero tự chọn mang vào mình một sứ mạng cao cả nào, mà chỉ là sự chọn lựa đồng thuận của nhiều thế hệ nơi vùng đất hết sức dân chủ: văn hóa nào, dòng nhạc nào cũng có thể mang đến giới thiệu, nếu đủ sức chinh phục thì ở lại, vậy thôi. – Việc nhiều ca sĩ hát coi việc hát lại các ca khúc này như thổi làn gió mới vào một dòng nhạc cũ, nhưng anh thấy thực sự bolero có được “làm mới”?. Anh chia sẻ thế nào về hiện tượng này? – Tôi nhắc lại về tính phóng khoáng của bolero nói riêng và khán giả miền Nam nói chung. Có rất nhiều ca sĩ ở miền Trung, miền Bắc đã đến và lập nghiệp bằng bolero. Có người thành danh và được xưng tụng không cần đến báo chí nhận định hay gợi ý, chẳng hạn như ca sĩ Ngọc Sơn. Cũng có những cuộc “cách tân” hay thể hiện mới tạo nên làn sóng trong một thời gian nhưng quy tắc chung thuộc về một phong cách và khuynh hướng riêng của miền Nam vẫn chiếm ưu thế. Mãi mãi Tuấn Ngọc sẽ không thể hát hay những bài hát của Thanh Lam, ngược lại Mỹ Linh sẽ không thể hát như Ngọc Lan hay Tuấn Vũ. Nhưng sự thử sức mình trong một dòng nhạc có cơ may ăn khách là điều bình thường của showbiz trong giai đoạn rộn ràng và đơn điệu. Mai đây, khi thị trường lấy lại sự cân bằng và phát triển đồng bộ, mọi thứ sẽ khác. – Anh đồng cảm hay không đồng cảm với phát ngôn của Tùng Dương: “già trẻ lớn bé đắm đuối bolero đúng là sự thụt lùi”? Vì sao? – Tôi có đọc qua lời của ca sĩ Tùng Dương, và cũng đọc những lời chỉ trích anh. Nhưng tôi có sự diễn dịch riêng của mình, khác một chút, từ suy nghĩ của Tùng Dương. Trước đây, chương trình Bài hát Việt cúa VTV tốn rất nhiều tiền của để tạo nên một khuynh hướng mới và rồi cũng lịm dần vì không có khán giả. Rõ ràng việc thị trường âm nhạc hôm nay đơn điệu chỉ có bolero thôi, là một dấu hiệu bất thường và thụt lùi của mặt bằng văn hóa nước nhà. Mà bản thân những sáng tác bolero hơn nửa thế kỷ trước hay người nghe đâu có lỗi. Lỗi thuộc về những người có trách nhiệm về văn hóa, đang làm nghèo nàn đời sống đa dạng vốn đã có từ thời nhạc trẻ Làn Sóng Xanh ở miền Nam vào thập niên 90. – Cảm ơn những chia sẻ của nhạc sĩ Tuấn Khanh! THỤC KHÔI thực hiện  (tạp chí Đẹp)
......

Vì sao VNCH không còn là ‘ngụy quân ngụy quyền’?

Tháng Tám năm 2017, lần đầu tiên từ thời điểm “giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”, đã diễn ra một sự kiện rất đặc biệt và hoàn toàn chưa có tiền lệ: Bộ sách Lịch sử Việt Nam - đã “nhìn nhận công lao nhà Mạc cùng chúa Nguyễn và các vương triều nhà Nguyễn, không gọi chính quyền Việt Nam cộng hoà là ngụy quân, ngụy quyền như trước, chỉ đích danh quân Trung Quốc xâm lược Việt Nam...”. Tin tức trên được báo Tuổi Trẻ đăng ngày 18/8/2017. “Chính quyền Việt Nam cộng hoà là một thực thể ở miền Nam Việt Nam” PGS. TS Trần Đức Cường, nguyên viện trưởng Viện sử học, chủ tịch Hội khoa học lịch sử VN, tổng chủ biên bộ sách Lịch sử VN, đã trả lời phỏng vấn báo Tuổi Trẻ với một nội dung đáng chú ý: “Chính quyền Việt Nam cộng hoà là một thực thể ở miền Nam Việt Nam… Trước đây, khi nhắc đến chính quyền Việt Nam Cộng hoà, mọi người vẫn hay gọi là ngụy quân, ngụy quyền. Nhưng chúng tôi từ bỏ không gọi theo cách đó mà gọi là chính quyền Sài Gòn, quân đội Sài Gòn. Lịch sử phải khách quan, phải viết thế nào để mọi người chấp nhận”. Diễn giải của ông Trần Đức Cường cũng là phát ngôn đầu tiên, hoặc đã có nhưng rất hiếm hoi, của một quan chức bậc trung về “Chính quyền Việt Nam cộng hoà là một thực thể ở miền Nam Việt Nam”, dù được báo Tuổi Trẻ cẩn trọng giải thích là “bên lề buổi giới thiệu sách…”, tức có thể hiểu là phát ngôn này không phải được phát ra trên diễn đàn chính thức. Bằng chứng quá rõ về tính hiếm hoi trên là kể từ Nghị quyết số 36 của Bộ Chính trị đảng cầm quyền về “thực hiện công tác vận động người Việt Nam ở nước ngoài” từ năm 2003, kèm theo chủ trương “hòa hợp hòa giải dân tộc”, chỉ đến năm 2015 mới le lói một cách nhìn ngấm ngầm trong nội bộ đảng về “thực thể Việt Nam Cộng Hòa”, nhưng từ đó đến nay lại chưa có một phát ngôn chính thức nào của giới quan chức về điều này, càng không có bất kỳ đảng văn hay văn bản pháp quy nào đề cập đến vấn đề được xem là rất nhạy cảm chính trị này. Trong thời gian đó, hệ thống tuyên truyền của tuyên giáo đảng và công an vẫn sắt máu duy trì cụm từ “ngụy quân ngụy quyền”, đặc biệt thể hiện trên các diễn đàn của giới dư luận viên, tuy mật độ nhắc đến cụm từ này có thuyên giảm đôi chút. Nhưng dù “thực thể Việt Nam Cộng Hòa” không hoặc chưa phải là phát ngôn hay chủ trương được chính thức công bố, hiện tượng bộ sách Lịch sử Việt Nam không còn xem Việt Nam Cộng Hòa là “nguỵ quân ngụy quyền” vẫn là một sự xác nhận gián tiếp về tính chủ trương chưa được công bố, cùng lúc được “bật đèn xanh” từ một cấp trên nào đó. Vậy “cấp trên” đó là cơ quan nào? Là ai? Ai và vì sao? Thông thường và theo “đúng quy trình”, người ta nghĩ ngay đến Ban Tuyên giáo trung ương. Còn “cao” hơn nữa chỉ có thể là Ban Bí thư hoặc Tổng bí thư. Thế nhưng điều trớ trêu là từ trước đến nay, hầu hết phát ngôn công khai của giới chóp bu Việt Nam, từ Tổng bí thư Trọng trở xuống Trưởng ban Tuyên giáo trung ương Võ Văn Thưởng hay các quan chức cấp cao khác…, đều chưa từng xác nhận “thực thể Việt Nam Cộng Hòa”. Dấu chỉ duy nhất về “hòa hợp dân tộc” liên quan đến Tổng bí thư Trọng được tiết lộ chỉ là việc vào đầu năm 2017, nhân vật này đã “gật” với đề xuất của Chủ tịch Hội nhà văn Việt Nam Hữu Thỉnh về “mời tất cả các nhà văn hải ngoại, kể cả những người đã cầm bút phục vụ chế độ cũ, về dự ‘Hội nghị hòa hợp dân tộc’ dịp giỗ tổ Hùng Vương”. Chưa có bằng chừng nào để khẳng định rằng Nguyễn Phú Trọng là người chủ xướng cho hội nghị đặc biệt trên, trong khi từ đó tới nay ông Trọng còn phải “căng mình” đối phó với đủ thứ chuyện đấu đá trong nội bộ đảng cùng nhiều mầm mống khủng hoảng kinh tế và xã hội. Và cả với cuộc khủng hoảng đối ngoại mới nhất mang tên “bắt cóc Trịnh Xuân Thanh”… Cần nhắc lại, “Hội nghị hòa hợp dân tộc về văn học” đã phải gánh chịu một thất bại - một phá sản cay đắng. Ngay sau khi ông Hữu Thỉnh phát ra tuyên bố về này, khắp các diễn đàn trong nước và đặc biệt ở hải ngoại đã phản ứng như sóng lừng. Rất nhiều ý kiến của nhà văn, nhà báo hải ngoại cho rằng sự kiện này về thực chất chỉ mang tính “cuội.” Họ tung ra một câu hỏi quá khó để trả lời rằng Nghị Quyết 36 của Bộ Chính Trị về “công tác vận động người Việt Nam ở nước ngoài” đã ra đời mười mấy năm trước mà hầu như chưa làm được gì cả, nhưng tại sao đến nay mới sinh ra mới cái cử chỉ như thể “chiêu dụ người Việt hải ngoại” như thế? Nhiều ý kiến từ hải ngoại cũng thấu tim gan “đảng quang vinh” về chuyện suốt từ năm 1975 đến nay, đảng chỉ quan tâm đến “khúc ruột ngàn dặm” nhằm hút đô la “làm giàu cho đất nước” càng nhiều càng tốt, nhưng ai cũng hiểu là không có đô la thì chế độ không thể nào tồn tại. Nhưng lại quá hiếm trường hợp trí thức của “khúc ruột ngàn dặm” được đảng ưu ái tạo cho đất dụng võ ở quê nhà. Sau hơn bốn chục năm “giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước,” vẫn còn quá nhiều cảnh kỳ thị của nhà cầm quyền Việt Nam đối với giới trí thức và văn nghệ sĩ hải ngoại. Nhiều trí thức hải ngoại ôm mộng trở về Việt Nam để “cống hiến,” nhưng cuối cùng đã phải chua chát biệt ly khỏi “vòng tay của đảng.” Nếu tạm gác lại nhu cầu đô la, “khúc ruột ngàn dặm” đã chẳng có gì khác hơn là “ruột dư”… Một câu hỏi “day dứt” khác: tại sao không phải những năm trước mà đến năm nay - 2017 - đảng mới lấp ló xác nhận gián tiếp về “thực thể Việt Nam Cộng Hòa”? Sự thật quá hiển nhiên là giờ đây, tình trạng chính trị và kinh tế của đảng cầm quyền là khó khăn hơn bao giờ hết. Sự bế tắc gần như toàn diện như thế đã khiến đang manh nha phát sinh một luồng tư tưởng cùng một số quan chức buộc phải nghiêng dần theo xu hướng “cải cách”. Trong những “cải cách” đó, lần đầu tiên từ sau năm 1975 đã bộc lộ tín hiệu có vẻ đôi chút thực chất về “lấy lòng người Việt hải ngoại”. Kể cả làm thế nào để đạt được một thâm ý sống còn hơn hết thảy: cộng đồng người Việt ở các quốc gia, đặc biệt ở Mỹ, sẽ “để yên” cho nhiều quan chức và thân nhân quan chức Việt Nam ung dung rửa tiền, mua sắm nhà cửa, kinh doanh và hưởng thụ cuộc sống ở xứ sở tượng trưng cho lối thoát, nếu tình hình trong nước “có biến”? “Những người lính ở phía bên kia chiến tuyến” Nằm trong khoảng giữa của “hội nghị hòa hợp dân tộc về văn học” tháng 4/2017 và bộ sách giáo khoa Lịch sử Việt Nam tháng 8/2017, lễ kỷ niệm “Ngày thương binh liệt sĩ 27/7” năm 2017 lại có cái gì đó là lạ… Ngày 25/7/2017, tại Hà Nội, Trung tâm Nghiên cứu, bảo tồn và phát huy văn hóa dân tộc, Hội Khoa học lịch sử Việt Nam, Bảo tàng Chứng tích chiến tranh, Quỹ Mãi mãi tuổi 20… tổ chức hội thảo khoa học “Những bức thư thời chiến với truyền thống và văn hóa dân tộc”. Điểm nhấn của cuộc hội thảo trên là nhà văn Lê Thị Bích Hồng tìm được ở những lá thư thời chiến tinh thần và khát vọng hoà hợp dân tộc của những người lính “Việt cộng” và cả những người lính Việt Nam Cộng hòa “phía bên kia”. Báo chí nhà nước bình luận: Khát vọng hòa hợp dân tộc, góp phần hàn gắn vết thương chiến tranh cũng là động lực để nhà văn Đặng Vương Hưng đưa vào tuyển tập những lá thư thời chiến của những người lính ở phía bên kia chiến tuyến. Khác với một số lần “trình diễn” trước với cụm từ “chế độ cũ”, lần này có đôi chút “cách tân” hơn khi cuộc hội thảo trên và được báo chí nhà nước đưa tin đã lấp ló cụm từ “Việt Nam Cộng Hòa” như một hàm ý thừa nhận chế độ chính trị ở miền Nam trước năm 1975. Chỉ sau hội thảo trên một ngày, Đài truyền hình Việt Nam như thể “vô tình” phát hình ảnh những người lính VNCH và lính quân giải phóng lồng với nhau, nhân kỷ niệm ngày thương binh liệt sỹ 27/7… Một tiền đề “tự chuyển hóa”? Tháng Tám năm 2017. Hiện tượng bộ sách Lịch sử Việt Nam gián tiếp xác nhận “thực thể Việt Nam Cộng Hòa” có thể được xem là một sự kiện lịch sử, và có thể là một tiền đề dẫn đến một giai đoạn “tự chuyển hóa” về quan điểm chính trị của đảng, hay nói chính xác hơn là bắt đầu từ một bộ phận nào đó của đảng cầm quyền. Tiến trình chuyển đổi này có thể nhanh hơn hoặc tăng tốc vào năm sau - 2018. Ngân sách đang hiện ra nhiều dấu hiệu cạn kiệt nhanh khó lường. Trong tình thế hầu hết các nguồn “ngoại viện” đều đóng cửa, không “tự chuyển hóa” thì đảng thì đảng sẽ.. hy sinh. Bối cảnh của thái độ dần thừa nhận “khúc ruột ngàn dặm” lại đậm đà dấu ấn “thu nhập ngân sách”: sau 23 năm tăng trưởng liên tục, lượng kiều hối do “kiều bào ta” gửi về Việt Nam đã sụt giảm nặng nề vào năm 2016, chỉ còn 9 tỷ USD so với 13,5 tỷ USD của năm 2015. Vào nửa đầu của năm 2017, lượng kiều hối thậm chí còn “suy thoái tư tưởng” ghê gớm hơn, đến mức cho tới thời điểm này Tổng cục Thống kê còn không dám công bố con số kiều hối về Việt Nam trong 6 tháng đầu năm 2017. Trong khi đó, một dự báo của Trung tâm nghiên cứu Pew của Mỹ còn cho thấy trong năm 2017 này, lượng kiều hối về Việt Nam có thể chỉ còn 5,4 tỷ USD. Tức “tụt hậu” đến chẵn một thập kỷ… Một bài toán quá khốn quẫn đang dựng đứng: nếu không thu hút được đủ nhiều kiều hối của “kiều bào ta”, chính phủ đào đâu ra ngoại tệ mạnh để bù đắp hố nhập siêu đến năm chục tỷ đô la từ Trung Quốc và trả nợ nước ngoài hàng chục tỷ Mỹ kim mỗi năm?
......

Tổng Trọng ‘nằm mơ giữa ban ngày’

Tháng 1 năm 2016, ông Nguyễn Phú Trọng tiếp tục giữ được ghế chức vụ Tổng bí thư đảng ở tuổi 72, cái tuổi mà đáng lý ra ông phải cầm sổ hưu vui thú điền viên. Nhưng vì lòng hận thù phe nhóm ông Nguyễn Tấn Dũng, ông Trọng và đàn em đã bằng mọi mưu mô thâm độc loại cho bằng được Nguyễn Tấn Dũng trong những giờ phút cuối Đại hội 12. Lần này thắng được đối thủ từng làm mình dở khóc dở cười, ông Trọng mừng như mở cờ trong bụng vì ít nhất ông còn ngồi trên chiếc ghế tổng bí thư được thêm hai năm nữa. Tuy nhiên, khi trả lời phỏng vấn cò mồi của một nhà báo, ông giả vờ ngơ ngác như một ông già lú lẫn thật sự. Ông nói, “Tôi cũng không ngờ được Đại hội tín nhiệm giới thiệu, được Ban Chấp hành trung ương bầu làm Tổng bí thư gần như 100% tuyệt đối. Bất ngờ vì tuổi cao, sức khoẻ có hạn, trình độ có hạn, tôi đã xin nghỉ rồi.” Đã biết mình tuổi cao sức yếu, nhưng vẫn lao vào một cuộc tranh hùng đầy thủ đoạn gian manh. Sự giả dối ấy không làm xúc động được ai vì tham vọng quyền lực của ông được che đậy một cách vụng về qua những ngón đòn ông tung ra trong đại hội để hạ gục đồng chí ”X” của ông. Thế nhưng mới đây ông Trọng lại vừa ký ban hành “Quy định của Bộ Chính trị về tiêu chuẩn chức danh, tiêu chí đánh giá cán bộ”. Quy định này nhấn mạnh cán bộ đảng thuộc diện Ban chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban bí thư quản lý phải là những cán bộ tuyệt đối không tham vọng quyền lực… không tham nhũng và nhất là không vướng mắc các biểu hiện nguy hiểm như tự diễn biến, tự chuyển hoá trong nội bộ… Nếu quy định này thành sự thật thì rõ ràng người dân Việt Nam thật tốt phúc vì được cai trị bởi những người đạo cao đức trọng. Không tham vọng quyền lực, không tham nhũng và nhiều thứ không khác, các lãnh đạo cao cấp giờ đây sẽ là những ông thánh sống. Nhưng tiếc thay trong thực tế lại không được như vậy, những ông thánh sống ấy lại đang cai trị người dân Việt bằng dùi cui của công an và đứng vững nhờ những tướng lãnh thành thạo làm sân golf hơn đối phó với sự bành trướng của Bắc Kinh. Đã từ lâu Ban chấp hành Trung ương, ngay cả Bộ chính trị đã như cá mè một lứa thì ai là người xứng đáng với quy định này? Nói một cách tổng quát, cho đến ngày nay bản chất của những người cộng sản chưa bao giờ tách khỏi tham vọng quyền lực và lừa bịp. Chỉ cần nhìn qua những nét lịch sử ngắn gọn của hai đảng cộng sản lớn nhất đứng đầu khối xã hội chủ nghĩa đã cho người ta thấy tham vọng của giới lãnh đạo cộng sản là liên tục và khủng khiếp. Nó đã gây ra cảnh sắt máu và đảo lộn xã hội mà mọi tầng lớp người dân đều phải gánh chịu. Tại Liên Xô, từ khi Staline nắm quyền thống trị nhưng vẫn chưa hài lòng vì tham vọng quyền lực vô giới hạn. Để tiến tới một chế độ cực quyền, nhà độc tài khét tiếng đã thanh trừng hàng ngàn Ủy viên của Đại hội XVII bằng cách xử bắn và giam tù với tội danh “phản cách mạng”. Tại Trung Cộng, cuộc đấu đá trên thượng tầng lãnh đạo đưa đến cái chết của nhân vật số 2 Lâm Bưu, sau đó là cuộc “Đại cách mạng văn hóa” do Mao Trạch Đông khởi xướng nhằm mục đích loại trừ những đối thủ chính trị trong đảng CSTQ, củng cố vị thế cho người cầm lái vĩ đại. Riêng tại Việt Nam, khi nhìn lại lịch sử của đảng CSVN từ ngày thành lập đầu năm 1930 đến nay, bản chất nổi bật vẫn là phe nhóm và đấu đá, tranh chấp để tóm thu quyền lực vào tay một người hay một nhóm rất ít người ở cấp cao nhất. Và sau đó là chia chác, ban phát quyền lợi cho phe nhóm của mình nhằm củng cố ngôi vị thông qua tuyên truyền sùng bái lãnh tụ thành thần thánh. Người ta ghi nhận trong nội bộ đảng từ những năm đầu tiên mới thành lập đã có biết bao phe nhóm xâu xé nhau. Đầu tiên là tranh chấp giữa Hồ Chí Minh và Trần Phú, Tổng bí thư đầu tiên đưa đến việc đổi tên đảng thành đảng Cộng sản Đông dương và thông qua “Luận cương chính trị” của Trần Phú thay cho “Chính cương và sách lược vắn tắt” của họ Hồ. Nhưng với cái chết của Trần Phú năm 1931 được mô tả có bàn tay phản bội trong đảng nên bị Pháp bắt, vai trò của Hồ Chí Minh trở nên nổi bật. Khi Trường Chinh mất chức tổng bí thư đảng vào năm 1956 sau cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu, Lê Duẩn tóm thâu quyền lực với vai trò bí thư thứ nhất, đẩy Hồ Chí Minh vào chỗ vô thực quyền cho tới khi qua đời. Cứ thế các lãnh đạo đầu sỏ của đảng ngoài miệng thì hô hào đoàn kết, bên trong tận tình giết nhau bằng đủ thứ âm mưu. Đại hội đảng lần thứ VI vào cuối năm 1986 là thời điểm diễn ra cuộc chiến bất phân thắng bại giữa Trường Chinh và Lê Đức Thọ, rốt cuộc phải chọn Nguyễn Văn Linh vào phút cuối làm trái độn. Tương tự tranh chấp giữa Đỗ Mười và Võ Văn Kiệt năm 1991 đem thắng lợi về cho Đỗ Mười với chức tổng bí thư. Và lần thứ 2 vào năm 2001 đảng phải đưa trái độn Nông Đức Mạnh ra để hóa giải tranh chấp của thái thượng hoàng Đỗ Mười với Lê Khả Phiêu. Giai đoạn gần đây nhất, năm 2011 Nguyễn Phú Trọng nắm được ghế tổng bí thư nhờ cuộc đấu đá bất phân thắng bại giữa Nguyễn Tấn Dũng và Trương Tấn Sang. Nhưng chính trường Việt Nam chưa bao giờ ổn định vì các lãnh đạo đảng CSVN xuất thân từ môi trường phi dân tộc, luôn đặt quyền lợi cá nhân, phe nhóm lên trên quyền lợi đất nước. Sự đấu đá thanh trừng lẫn nhau đối với họ là một nhu cầu để tồn tại và xây dựng nền độc tài thêm vững chắc. Trong đại hội XII diễn ra cuối tháng 1 năm 2016, cuộc đấu đá công khai giữa hai phe Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng biến đại hội thành một đấu trường La Mã kiểu mới. Các “đồng chí” trong đảng tận tình ra tay sát phạt lẫn nhau trong niềm hân hoan bè cánh. Mục đích duy nhất là giành cho được cái ghế tổng bí thư để tiếp tục thực hiện chủ trương lớn của đảng là “hèn với giặc, ác với dân”, tạo cơ hội tóm thâu quyền lợi về tay phe mình. Cuối cùng với sự tán trợ của hảo chủ Bắc Kinh, các hảo nô của Nguyễn Phú Trọng đã thành công trong việc đẩy “đồng chí X” về vườn. Với những diễn trình đấu đá nói trên ngay từ ngày thành lập đảng cộng sản, nếu những lãnh tụ đầu sỏ không tham vọng quyền lực thì gọi là gì? Ngày nay, sau khi loại được Dũng, ông Trọng vẫn còn chưa hài lòng với vị thế chưa mấy chắc chắn của mình. Vì các đối thủ của ông vẫn còn đó, nỗi lo quyền lực sang tay kẻ khác luôn là nỗi sợ hãi trong lòng người tổng bí thư già nua. Vì thế ông Trọng không ngồi yên. Ông vẫn tiếp tục tấn công và vây bắt người của Nguyễn Tấn Dũng để lùa ông này vào chân tường. Ngoài mặt thì ông luôn rêu rao chiêu bài chống tham nhũng để khỏa lấp chuyện đấu đá, nhưng kỳ thực trong lòng thì chỉ nghĩ đến việc triệt hạ phe cánh của Dũng còn sót lại. Giam lỏng Đinh La Thăng, bắc cóc Trịnh Xuân Thanh, triệt hạ một số trùm ngân hàng chưa phải là đủ. Chặt được hết đám tay chân lâu nay bám vào viên thủ tướng cũ, chắc chắn lần này ông sẽ kỹ luật được Nguyễn Tấn Dũng, điều mà ông muốn làm từ lâu nhưng đã thất bại ê chề trong Hội nghị trung ương 6 năm 2012. Không thể nói gì khác hơn, rõ ràng là ông Trọng đang muốn tóm thu quyền lực thêm một lần nữa vì cái kết quả không mấy vẻ vang của ông trong đại hội XII, là chỉ được cho ngồi đến hết nửa nhiệm kỳ. Nhưng dù đã đem ra mọi phù phép truy bắt, kỹ luật tay chân Nguyễn Tấn Dũng, Trọng lại sợ âm binh nổi lên quấy phá theo đúng câu nói “thầy pháp sợ âm binh”. Cho nên ông Trọng đưa ra cái gọi là “lãnh đạo không tham vọng quyền lực” cảnh báo mọi người để cho Trọng yên thân. Nhưng Trọng làm sao yên thân được, vì chính ông ta hơn ai hết cho thấy dã tâm tham vọng quyền lực của mình trong buổi xế chiều của đảng CSVN. Ban hành một quy định làm trò cười cho thiên hạ, quả tình Tổng Trọng đang mơ một giấc mơ giữa ban ngày. http://www.viettan.org/Tong-Trong-nam-mo-giua-ban-ngay.html
......

TRẬN CHIẾN TAY BA.

Gọi là cuộc chiến tay ba, vì nếu đúng là ông Đinh Thế Huynh đã bị tước tuột hết mọi chức vụ, thì tay thứ nhất là ông Nguyễn Phú Trọng, tay thứ hai là ông Nguyễn Tấn Dũng và tay thứ ba là ông Nguyễn Xuân Phúc… Sáng 31/07/2017, tại phiên họp 12 Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng, ông Trọng nói: “Đấu tranh phòng, chống tham nhũng, lãng phí, tiêu cực không còn là lẻ tẻ từng vụ, từng việc mà bây giờ đã thành phong trào, thành một xu thế, không ai có thể đứng ngoài cuộc và cá nhân nào muốn không làm cũng không được, lò đã nóng, thì cả củi khô lẫn củi còn tươi đều cháy”. Đây là một nhận định theo góc nhìn chủ quan và có phần “lạc quan tếu” của riêng ông Trọng. Tuy vậy, nhìn toàn cảnh sân khấu chính trị, có lẽ cũng dễ dàng đồng ý với ông. Trong số 12 vụ đại án được đặt mục tiêu xét xử trong năm 2017, 2/6 vụ thuộc diện Ban Chỉ đạo theo dõi đã được xét xử sơ thẩm, 10/12 vụ còn lại đã được tiến hành hoàn thành kết thúc điều tra, đủ điều kiện đưa ra xét xử. Các vụ án trọng điểm như vụ Phạm Công Danh, vụ Hà Văn Thắm, vụ Vũ Quốc Hảo đã xử tới giai đoạn II. Ở các vụ án này, đã có hàng trăm can phạm được đưa ra trước vành móng ngựa. Đặc biệt, vụ án Tập đoàn Dầu khí PVN cùng với vụ PVC sẽ có thể hoàn thành cùng với việc bắt và đưa được Trịnh Xuân Thanh về nước đối chứng và hoàn chỉnh bản cung khai của Vũ Đức Thuận và đồng bọn. Việc hoàn thiện hồ sơ hình sự đối với Đinh La Thăng, Vũ Huy Hoàng và Nguyễn Tấn Dũng có thể được khai thông. Trầm Bê bị bắt cùng với các hồ sơ thâu tóm Sacombank, hồ sơ BIDV và các vụ mua 5 ngân hàng với giá zero đồng, vụ Mobifone mua cổ phần AVG, sẽ trực tiếp hoàn chỉnh hồ sơ hình sự của Nguyễn Văn Bình và Nguyễn Tấn Dũng. Riêng hồ sơ Formosa, ngày hôm qua, 15/08/2017, Thủ tướng Chính phủ ký quyết định cảnh cáo nguyên Bộ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường, xoá chức nguyên Chủ tịch tỉnh Hà Tĩnh của ông Vũ Kim Cự và xoá nguyên chức của hai thứ trưởng Tài nguyên Môi trường. Như vậy, ở hồ sơ này, có thể ông Hoàng Trung Hải và ông Nguyễn Tấn Dũng được để lại cho các chiến dịch tiếp sau. Ông Hải có thể được nương nhẹ vì một lý do nào đấy, nhưng chắc cũng sẽ phải ra khỏi Bộ Chính trị. Tại thời điểm này, đã có tới hàng nghìn đối tượng bị đưa ra xét xử và sẽ chịu án. Liên quan và có thể dính tội với các đối tượng này sẽ là hàng nghìn người khác. Tất cả đều thuộc bộ máy dưới quyền ông Nguyễn Tấn Dũng, đặc biệt có những thân tín của ông như Vũ Huy Hoàng, Đinh La Thăng, Nguyễn Văn Bình và Trầm Bê, Hoàng Trung Hải, Trần Đại Quang. Mạng lưới này có thể chằng chịt mọi nơi trên khắp cả nước, từ trung ương xuống địa phương và đều gắn với các trung tâm quyền lực. Một đặc điểm nữa là tất cả những tội phạm này đều là những kẻ hiện rất giàu và vẫn còn rất nhiều quyền lực ngầm nhờ những liên hệ gắn kết kiểu xã hội đen từ rất nhiều năm trước. Như vậy, chiến dịch chống tham nhũng nhiều tham vọng của ông Trọng chứa đựng nhiều nguy cơ xung đột. Mỗi một nhân vật trong số những người đang bị đe doạ đều có thể trở thành một ngòi nổ, bởi vì mỗi phần tử này đều có đủ cả năng lực tài chính lẫn năng lực tổ chức, và đều đối diện với một lựa chọn giữa sống và “chết”. Trong trường hợp đạt được sự liên kết quy tụ dưới tay ông Dũng, thì một kết cục giống như một vụ đảo chính không phải không thể xảy ra. Nhưng với toàn trộm cắp, có đảo chính, ông Dũng cũng không lập được Chính phủ. Một nguy cơ khác có nhiều xác suất hơn là việc tổ chức ám sát đối thủ. Ông Trọng, ông Tô Lâm, ông Ngô Xuân Lịch và ông Trần Quốc Vượng sẽ là những người đứng đầu danh sách. Và có thể tay trùm đầu độc đeo lon trung tướng công an Trần Quốc Liêm lại tái xuất!? Đó là cuộc chiến giữa ông Trọng, với có thể toàn bộ chính phủ cũ của ông Dũng. Ông Trọng đang giữ thế thượng phong. Nhưng nếu thiếu thận trọng, ông sẽ “lĩnh đủ”, không những cái “bình” chế độ của ông sẽ vỡ, mà ngay cái mạng sống của ông cũng không phải không có khả năng biến mất. Nếu diệt được ông Dũng, đưa được ông Dũng ra tòa và tịch thu toàn bộ tài sản tham nhũng đang nằm trong tay cô con cái đầu Nguyễn Thanh Phượng, ông Trọng trả được món nợ phải khóc trong Hội nghị Trung ương 6 tháng 10 năm 2012. Dù sao, dù cho rằng ông Trọng chỉ nhân danh chống tham nhũng để thoả mãn hận thù cá nhân, thì việc bắt được những tên ăn cắp phải đền tội và thu lại được ít nhiều tiền của của dân, vẫn tốt! Nhưng ông Trọng không phải chỉ làm một chuyện là rửa hận. Người ta nói, ông Trọng còn âm mưu ngồi tiếp trên chiếc ghế Tổng Bí thư cho đến hết nhiệm kỳ. Lâu hơn càng tốt. Hai người được xem là có khả năng nhất thay thế ông Trọng vào ghế Tổng Bí thư là ông Quang Chủ tịch nước và ông Đinh Thường trực Ban Bí thư. Nhưng người chiếm ưu thế là ông Chủ tịch nước, Đại tướng công an Trần Đại Quang. Ông này nhiều tội, nhưng vốn có công dẹp cuộc đảo chính hụt của ông Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh, và cái chính là ông ta còn rất nhiều tay chân trong bộ công an. Tuy nhiên, ông có một cái “phốt” chết người. Ngày 17/08/2016, ông Đinh Thế Huynh ký quyết định 13-BBT/TU: “kể từ 18/08/2016, chỉ xét tuổi đảng viên theo hồ sơ gốc cho các công tác quy hoạch và bổ nhiệm cán bộ đảng”. Ông Quang bị gạt ra ngoài ứng viên Tổng Bí thư, vì theo hồ sơ gốc, sang năm 2018, ông 68 tuổi, quá 3 tuổi. Ông Đinh Ban Bí thư đã “chơi” ông? Chín tháng sau khi ký Quyết định 13-BBT/TU, thường trực Ban Bí thư Đinh Thế Huynh ngấm bệnh, phải đi chữa tại Nhật, rồi về điều dưỡng tại Phú Quốc. Người ta nói ông Đinh bị ung thư. Trước đây, từng có chuyện ông Nguyễn Bá Thanh và ông Phạm Quý Ngọ đều đột nhiên nhiễm phóng xạ, và cả hai ông này đều “đi” rất nhanh. Nghĩ tới ông Quang, người yếu bóng vía đã thấy lạnh sống lưng. Nhưng chỉ sau 2 ngày khi có tin Trịnh Xuân Thanh bị bắt giải về nước, đột nhiên ông Quang biến mất khỏi sân khấu. Có vẻ như ông biết trước việc Trịnh bị bắt và lên kế hoạch “biến”. Ngày 23/07 Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc tại Đức thì chính trong ngày 24/07, ông đọc diễn văn kỷ niệm ngày thương binh liệt sĩ, sớm trước 3 ngày, ông đi thăm hỏi các gia đình thương binh liệt sĩ và biến mất vào ngày 26/07, không dự bất kỳ một lễ kỷ niệm nào do Đảng và Nhà nước tổ chức vào đúng ngày 27/07. Tiếp đến, ông không xuất hiện nữa, và chỉ từ một chỗ kín nào đấy, gửi điện mừng quốc khách các nước. Sau 10 ngày, bắt đầu rộ lên tin đồn ông bị bệnh. Nếu ông biết trước ngày phải “biến mất” thì có nghĩa ông bị bệnh theo “kế hoạch” cùng một lúc với tin đồn ông và ông Đinh La Thăng bị quản thúc tại gia. Như vậy, phía trước ông Trọng, con đường dẫn đến chiếc ghế Tổng Bí thư hết nhiệm kỳ, chỉ còn duy nhất ông Nguyễn Xuân Phúc. Từ khi lên Thủ tướng, người ta chỉ thấy ông Phúc loay hoay với nợ xấu ngân hàng, nợ công Chính phủ, tất bật dọn những đống vỏ ốc mà ông Dũng bỏ lại. Ông được cho là không còn thời gian để tham vọng chạy đua vào vị trí thay ông Trọng. Nhưng bây giờ, không còn ai. Nếu ông Trọng thật là muốn rút về, thì ông Phúc là ứng viên độc nhất. Nhưng đó là “nếu” và luôn là “nếu”. Bởi vì, hình như ngay cả phương án ông Phúc, cũng đã được ông Trọng tính đến. Người ta nhớ lại cái quyết định kiểm tra tài sản của 1000 cán bộ cao cấp mà Bộ Chính trị thông báo ngày 28/05/2017, ngay sau khi thi hành kỷ luật ông Đinh La Thăng. Nếu Nghị quyết số 344/NQ-UBTVQH14 về việc xử lý kỷ luật các chức vụ trong quá khứ có mục tiêu hướng tới Vũ Huy Hoàng, Đinh La Thăng, Nguyễn Tấn Dũng và các đối tượng cao cấp đã không còn đương quyền, thì quyết định kiểm tra tài sản của 1000 cán bộ cao cấp lần này có mục đích hướng tới các cá nhân có siêu tài sản nằm trong chính phủ hiện tại, trong đó không loại trừ ông Phúc, vì dư luận đồn ông Phúc có cả nhà ở bên Mỹ. Nghị quyết này, được giải thích rằng sẽ không có vùng cấm với cả 18 Ủy viên Bộ Chính trị và 200 Ủy viên Trung ương. Theo bà Lê Thị Thủy, Phó chủ nhiệm Ủy Ban Kiểm tra TƯ, “không cần phải hội đủ cả 3 căn cứ, chỉ cần 1 căn cứ là đã có thể kiểm tra. Ví dụ, khi có kế hoạch, yêu cầu của cơ quan tổ chức có thẩm quyền thì sẽ kiểm tra; hoặc có đơn thư tố cáo thì kiểm tra; hoặc có dấu hiệu vi phạm các quy định của Đảng, Nhà nước về kê khai tài sản… thì sẽ kiểm tra”. Ai cũng biết, có một thực tế là, số cán bộ cao cấp nằm trong chính phủ hiện tại của ông Phúc, 100% có tài sản không có nguồn gốc từ thu nhập chính thống, tức là từ lương. Những tài sản này sẽ bị kiểm tra nếu rơi vào một trong 3 căn cứ nêu trên, có nghĩa là nếu Ban Kiểm tra TƯ muốn, mọi tài sản đều có thể bị kiểm tra, bất kể người đó là ai. Và chỉ cần Ban Kiểm tra kết luận tài sản không rõ nguồn gốc, đủ để chủ nhân của nó nằm ngoài mọi quy hoạch đề bạt và bổ nhiệm. Với những vị trí nhạy cảm như chức Tổng Bí thư, chỉ cần có thông báo kiểm tra, thì kể cả kết luận “không có gì”, ứng viên ấy vẫn bị loại. Bởi vì, cùng với kết luận “không có gì”, thường có đơn tố cáo nặc danh, từ trên trời rơi xuống, trưng ra đủ bằng chứng, nhưng chẳng cơ quan có trách nhiệm nào chịu công khai xác minh. Đấy là sự hiểm độc của các loại quyết định mà Tổng Bí thư ký ban hành. Như vậy, nhìn bao quát, cuộc chiến thứ nhất là cuộc tổng công kích công khai và quyết liệt giữa lực lượng trong tay ông Tổng Bí thư chống lại tập đoàn tham nhũng của chính phủ cũ, đứng đầu là cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Bên cạnh cuộc chiến này, cuộc chiến thứ hai là một cuộc chém giết bí ẩn không rõ người chủ mưu, nhưng đã có hai đối thủ nặng ký cùng ngã ngựa. Một là thường trực Ban Bí thư Đinh Thế Huynh đã bị tuột mọi chức vụ và đang dưỡng bệnh. Người thứ hai là đương kim Chủ tịch nước Trần Đại Quang, biến mất khỏi sân khấu không rõ nguyên nhân, dù thỉnh thoảng vẫn “gửi điện mừng”. Giống như ông Phùng Quang Thanh, bị nhốt trong khuôn viên Bộ tổng Tham mưu suốt 5 tháng không được về nhà, nhưng lại ngồi trên Chủ tịch đoàn Đại hội XII. Cuộc chiến thứ ba được cho là đánh vào chính phủ hiện tại, đứng đầu là Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Mặt trận này chỉ như một trận mai phục, tiến hay thoái tuỳ tình huống diễn biến tham vọng của ông Phúc. Nếu ông Phúc bộc lộ tham vọng Tổng Bí thư, quyết định kiểm tra tài sản sẽ được xúc tiến, ngược lại, nếu ông Phúc ngoan ngoãn chịu dừng ở vị trí Thủ tướng, chấp nhận hay ủng hộ phương án toàn nhiệm kỳ của đương kim Tổng Bí thư, thì ông Phúc sẽ có được sự “hỗ trợ hết mình” của Bộ Chính trị. Tuy nhiên, cuộc vận động cho một cuộc cải cách triệt để thể chế phục vụ nền kinh tế thị trường không chấp nhận định hướng chính trị do ông Phúc và các cộng sự rất tích cực trong chính phủ của ông thực hiện đang một mặt thu được rất nhiều ủng hộ của giới doanh nghiệp cả tư nhân lẫn quốc doanh, cả của giới quản trị lẫn đông đảo dân chúng, một mặt bộc lộ thái độ chống đối ngày càng gay gắt của số đông đối với lối tư duy giáo điều và bảo thủ, đang được khẳng định là nguyên nhân chính của trì trệ và tắc nghẽn phát triển. Ông Trọng mặc dù đang chiếm được cảm tình trên khía cạnh chống tham nhũng, lại không được chấp nhận trên vai trò đứng đầu Đảng và dẫn dắt chế độ. Cuộc chiến trên mặt trận thứ ba, thực chất là cuộc chiến giữa “định hướng xã hội chủ nghĩa” của phe Đảng và “không định hướng chính trị” của những người ủng hộ ông Phúc. Như vậy, nhìn toàn cảnh chiến trường, có thể giả định mấy kịch bản thế này: 1- Ông Dũng đầu hàng, thì toàn bộ hệ thống chính phủ cũ của ông sẽ ra đoạn đầu đài. Sẽ có hàng ngàn cái án, trong đó có án cho ông Dũng, ông Thăng, ông Bình, ông Hoàng Trung Hải, Vũ Huy Hoàng và ông Nguyễn Minh Quang. 2- Ông Dũng hay phe ông Dũng đảo chính, quân đội can thiệp, chính phủ quân sự với Ngô Xuân Lịch làm Thủ tướng. Đất nước chìm trong khủng hoảng. 3- Ông Trọng thắng thế, khoảng giữa năm 2018, Đại hội giữa nhiệm kỳ sẽ bỏ phiếu tín nhiệm ông Nguyễn Phú Trọng tiếp tục giữ chức Tổng Bí thư. Sẽ bầu bổ sung 5 Ủy viên Bộ Chính trị thay cho các ông Đinh La Thăng, Nguyễn Văn Bình, Hoàng Trung Hải, Đinh Thế Huynh và Trần Đại Quang. Ông Phúc vẫn làm Thủ tướng, nhưng ông Nguyễn Thiện Nhân làm Chủ tịch nước, ông Nguyễn Thành Phong làm Bí thư Sài Gòn. Vũ Đức Đam làm Bí thư Hà Nội. Dân chủ tiếp tục bị đàn áp. Kinh tế tiếp tục trì trệ. 4- Phe cải cách của ông Phúc thắng thế. Ông Phúc trúng Tổng Bí thư tại Đại hội 13. Bầu Quốc hội lập hiến, soạn thảo và phê chuẩn hiến pháp mới, bỏ Điều 4, chấp nhận cạnh tranh chính trị, ban hành luật Hội, tự do đảng phái. Việt Nam thoát khỏi chế độ độc đảng độc tài. Gọi là cuộc chiến tay ba, vì nếu đúng là ông Đinh Thế Huynh đã bị tước tuột hết mọi chức vụ, thì tay thứ nhất là ông Nguyễn Phú Trọng, tay thứ hai là ông Nguyễn Tấn Dũng và tay thứ ba là ông Nguyễn Xuân Phúc. Thử xem con số 13 có “linh” thật không?! 16/08/2017 B.Q.V.
......

Việt Nam cô đơn và lạc trong một thế giới bất an và bất định

“Chỉ có những kẻ khôn ngoan nhất và ngu xuẩn nhất là không thể thay đổi” (It is only the wisest and the stupidest that cannot change). (Confucius, 551-479 BC) Ảnh minh họa. Nguồn: Hubbington Post Có thể nói ngay (mà chưa cần phân tích) là Việt Nam cô đơn và lạc trong một trật tự thế giới mới bất an và bất định, của một thế giới “không phẳng” (xin lỗi Tom Friedman). Nhiều nước cũng khốn đốn (như Venezuela) chứ không riêng Việt Nam. Nhưng Việt Nam đang trong một tình thế hiểm nghèo (vì Trung Quốc đè) và có đặc thù riêng cần làm rõ. Chủ nghĩa “đặc thù” (exceptionalism) và “tiệm tiến” (Gradualism) cùng với chủ nghĩa “cực đoan” (extremism) và “giáo điều” (dogmatism), chính là những rào cản trước đòi hỏi đổi mới và tiến bộ. Sau nhiều năm cố gắng đổi mới và hội nhập với thành quả đáng kể, Việt Nam đang tụt hậu so với láng giềng. Tuy có nhiều tài nguyên và nguồn nhân lực, nhưng đất nước đang kiệt quệ về tài chính và phụ thuộc vào Trung Quốc. Tuy hô khẩu hiệu “làm bạn với tất cả”, nhưng Viêt Nam vẫn “thân cô thế cô” (Bill Hayton), bị bắt nạt nhưng không có đồng minh bênh vực. Trong khi sa vào “bẫy thu nhập trung bình”, Việt Nam vẫn chưa chịu thay đổi thể chế.  Trật tự thế giới mới   Năm 2016 được đánh dấu bởi hiện tượng “Brexitism” (tại Anh) và Trumpism (tại Mỹ). Đó là một xu thế mới tạo ra một bước ngoặt lịch sử, và mở ra một thời kỳ mới, không chỉ đối với Anh mà cả Cộng đồng Châu Âu, không chỉ đối với Mỹ mà cả thế giới. Toàn cầu hóa đang bị thách thức bởi chủ nghĩa dân tộc đang trỗi dậy, các giá trị và thành quả của nó đang bị phản bác. Tự do thương mại bị thay thế bởi chủ nghĩa biệt lập (như America First). Các giá trị dân chủ tự do (liberal democracy) bị thách thức, và nhân quyền bị coi nhẹ. Trật tự thế giới đang thay đổi như một số học giả đã từng cảnh báo trong cuốn “The End of History” (Francis Fukuyama) hay “The End of Power” (Moises Naim). Tuy có nhiều cách lý giải khác nhau, nhưng hầu hết đều nhất trí là trật tự thế giới mới bất an và bất định, thậm chí “vô chính phủ” (Robert Kaplan, “Eurasia’s Coming Anarchy”, Foreign Affairs, February 15, 2016). Trong khi phương Tây và Mỹ đi xuống (falling), thì phương Đông đi lên (rising) với sự trỗi dậy đầy ấn tượng của Trung Quốc. NATO và EU phân hóa do tác động của Brexitism & Trumpism. Sau khi Anh rút khỏi EU, Pháp cũng lao đao, còn Đức phải suy nghĩ lại về an ninh của mình. Trong khi đó, Trung Quốc tranh thủ cơ hội, thách thức Mỹ và trật tự thế giới do Mỹ cầm đầu, với “Giấc mộng Trung hoa” (China Dream) và bàn cờ lớn “Một Vành đai, Một Con đường” (One belt, One road). Hiện nay, bán đảo Triều Tiên, Biển Hoa Đông, và Biển Đông đã trở thành những điểm nóng như “thùng thuốc súng” (powder kegs). Trước sự trỗi dậy đầy thách thức của Trung Quốc và sự rút lui của Mỹ, Nhật buộc phải tự lo cho an ninh của mình bằng cách sửa đổi  Hiến pháp (điều 9) để có thể tái vũ trang. Đây là một thay đổi rất lớn trong bức tranh địa chính trị Đông Á, có thể làm thay đổi cục diện chiến lược tại khu vực.  Trong bối cảnh đó, nhiều nước phải điều chỉnh thể chế và chính sách để thích ứng với môi trường và trật tự thế giới mới. Nhưng với nhiều người, thay đổi tư duy “đặc thù” là việc không hề dễ. Người ta vẫn hành xử như “thời chiến tranh lạnh”, ngộ nhận về quyền lực và vị thế của mình, mà không lường được hệ quả. Sự ngạo mạn và ngộ nhận quyền lực không đúng lúc, đúng chỗ, sẽ dẫn đến tai họa. Vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh là một ví dụ. Mỹ có thể cử biệt đội SEAL xâm nhập Pakistan để tìm diệt Osama Bin Laden (2/5/2011), và Trung Quốc cũng có thể cử các biệt đội “Săn Cáo” (Fox Hunt) sang Mỹ và các nước khác để săn lùng các quan chức tham nhũng của họ đang lẩn trốn. Nhưng Việt Nam không phải là Mỹ hay Trung Quốc. Mình phải tự biết mình là ai và đang ở đâu. Lúc này, Việt Nam đang trong một tình thế đầy hiểm nghèo, cả về kinh tế lẫn chủ quyền Biển Đông. Trong một quan hệ bất đối xứng (asymmetric) các nước nhỏ hơn và yếu hơn càng phải thao lược. Nói cách khác, đừng nên quá sợ Trung Quốc, nhưng cũng đừng nên coi thường Đức, là đối tác chiến lược quan trọng nhất trong số các nước EU (nhất là sau khi Mỹ rút khỏi TPP).  Theo các chuyên gia, Trung Quốc đã ứng dụng “Tam chủng Chiến pháp” (Three Warfares doctrine) bao gồm “chiến tranh tâm lý” (psywar), “chiến tranh pháp lý” (lawfare), và chiến tranh truyền thông (media warfare), để đạt được mục tiêu chiến lược. Theo binh pháp Tôn Tử, thượng sách là “thắng mà không cần đánh” (winning without fighting). Trung Quốc quen dọa nạt và bắt nạt (bluffing and bullying) các nước láng giềng tại Biển Đông, cũng như tại Doklam (nơi đang diễn ra xung đột giữa Trung Quốc với Ấn Độ và Bhutan). (Brahma Chellaney, “Calling the Chinese bully’s bluff”, Project Syndicate, August 8, 2017). Việt Nam đi về đâu    Trong giai đoạn đổi mới lần thứ nhất (từ 1986), đặc biệt là sau khủng hoảng tài chính Châu Á (từ 1997), khi kinh tế một số nước bị đình trệ thì Việt Nam nổi lên như “con hổ mới” ở Châu Á. Nhưng đáng tiếc là chưa đầy 10 năm dưới thời thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng (2006-2016), kinh tế Việt Nam chưa kịp cất cánh thì đã lụn bại. “Con hổ mới” đã biến thành “con mèo hoang”.  Các nhóm lợi ích thân hữu đã lợi dụng thể chế độc quyền độc đảng để lũng đoạn và tham nhũng, biến các tập đoàn kinh tế nhà nước (những “quả đám thép”) thành gánh nặng thua lỗ và nợ nần (như Vinashin). Mô hình kinh tế thị trường “định hướng XHCN” đã đẻ ra một thứ quái thai là “tư bản đỏ”. Các nhóm lợi ích được chính quyền bảo kê đã kết hợp “CNXH thân hữu” (là cái vỏ) với CNTB hoang dã (là cái ruột) trong một cuộc hôn phối vụ lợi. Đoàn tàu cách mạng Việt Nam đã bị chúng bắt cóc và bẻ ghi chạy theo một hướng khác. Trong khi Trung Quốc cải cách kinh tế thành công và “cất cánh” với mô hình phát triển mang “bản sắc Trung Quốc”, được các học giả phương tây gọi là “nền độc tài bền vững” (resilient authoritarianism), thì Việt Nam thất bại. Nguyên nhân vừa do thể chế bất cập (structural gaps) giữa kinh tế thị trường và định hướng XHCN, vừa do điều hành tồi (operational failure) và quản trị kém (poor governance) cộng với tham nhũng tràn lan. Một khi quyền lực và tham nhũng không bị kiểm soát, thì nó sẽ hoành hành như con quái vật Frankenstein bị xổng. Tư duy “kiểu Việt Nam” dựa trên sự ngộ nhận về tính “đặc thù” (exceptionalism) và tư tưởng “giáo điều” (dogmatism), bị các nhóm lợi ích lợi dụng và thao túng để trục lợi. Cải cách hành chính bị vô hiệu hóa bởi chống đối ngầm (passive resistance). Luật doanh nghiệp bị gây khó dễ bởi các loại “quy trình” và “giấy phép con” (thậm chí vi hiến) được các bộ ngành và địa phương đặt ra để trục lợi (rents seeking). Mọi việc đều bị chính trị hóa. Thói quen tư duy (mindset) “kiểu Việt Nam”, và cách làm việc “không giống ai” đã bị dập khuôn thành “quy trình” dựa trên danh nghĩa “hệ tư tưởng XHCN” (như bất khả xâm phạm), nên rất khó thay đổi.  Ví dụ cái “loa phường”, ai cũng biết là đã quá lỗi thời, nhưng đến tận bây giờ người ta vẫn chưa từ bỏ. Đó là những sản phẩm ý thức hệ từ thời “chính trị là thống soái”. Kết quả là tài nguyên thiên nhiên (“rừng vàng biển bạc”) đang cạn kiệt dần. Trong khi dầu khí, than đá, kim loại (và kể cả cát) sắp hết, thì ô nhiễm môi trường ngày càng tăng, nhiều nơi tới mức báo động, như bờ biển miền Trung (bị ô nhiễm bởi Formosa), hoặc không khí ô nhiễm tại Hà Nội. Tài chính quốc gia đang cạn kiệt: ngân sách thu không đủ chi, dự trữ quốc gia chỉ đủ trả nợ đến hạn. Chính phủ không biết lấy tiền từ đâu để đầu tư phát triển, trong khi viện trợ phát triển (ODA) đang cạn dần. Nạn tham nhũng tràn lan đã làm giảm tín nhiệm của Việt Nam trước cộng đồng quốc tế, và lòng tin của người dân cũng đang cạn kiệt. Nhiều người cảm thấy bất an và bất lực đành “bỏ phiếu bằng chân”. Mỗi năm có khoảng một trăm ngàn người bỏ đất nước ra đi. Họ có thể là doanh nhân, trí thức, hay quan chức. Dòng người di cư ngày càng đông đã gây ra nạn chảy máu chất xám và thất thoát tài chính. Cũng như người Trung Quốc, người Việt đang đổ xô di cư sang Mỹ, Canada, Úc, Anh, và các nước phương Tây khác.  Khủng hoảng kép Trong tháng 7/2017, có hai sự cố như “khủng hoảng kép” (double crises) vào thời điểm nhạy cảm, đặt Việt Nam vào thế mắc kẹt. Thứ nhất là khủng hoảng do khoan dầu tại Biển Đông. Việt Nam đã yêu cầu Repsol ngừng khoan thăm dò lô 136-03 trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam trước sức ép của Trung Quốc đe dọa tấn công các cứ điểm Trường Sa nếu Việt Nam không chịu dừng. Dù ngừng tạm thời hay lâu dài, Việt Nam khuất phục Trung Quốc về quyền khai thác dầu khí, do không có đồng minh bảo vệ, và không đủ sức mạnh răn đe. Thứ hai là khủng hoảng ngoai giao Viêt-Đức. Việt Nam đã dùng hạ sách bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Berlin và đưa về nước (theo thông báo của phía Đức) “như một bộ phim hành động thời chiến tranh lạnh”. Đức đã phản ứng mạnh mẽ, lên án Việt Nam vi phạm luật pháp Đức và quốc tế một cách “trắng trợn” (blatant) và “chưa từng có” (unprecedented). Vụ bắt cóc này đang dẫn đến những hệ quả nghiêm trọng chưa lường hết, vì cả hai phía đều đang bị mắc kẹt. Chính phủ Đức coi vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh là “không thể chấp nhận được” (unacceptable) và “không thể bỏ qua”. Đức đang đặt mọi phương án trừng phạt Việt Nam lên bàn (và chờ thái độ phản ứng của Việt Nam), đúng lúc Việt Nam cần Đức ủng hộ Hiệp định tự do thương mại (EVFTA), cũng như tranh chấp tại Biển Đông. Đức là đối tác chiến lược quan trọng nhất của Việt Nam tại EU. Đối với Việt Nam, EU là đối tác thương mại lớn thứ hai sau Trung Quốc và là thị trường xuất khẩu lớn thứ hai sau Mỹ. Thương mại song phương Viêt-Đức tăng từ $10 tỷ (2006) lên $48 tỷ (2016). Sau khi TPP bị Mỹ bỏ rơi, thì có lẽ EVFTA là cái phao cứu sinh duy nhất đối với Việt Nam. Nhưng, thủ tướng Angela Merkel có thể gây áp lực với các nước EU phủ quyết EVFTA cho Việt Nam (dự kiến năm 2018). Hiện nay, Viêt Nam đang bị bao vây bởi quá nhiều vấn đề nan giải (như “thập diện mai phục”). Nhưng nan giải và bức xúc nhất vẫn là vấn đề nợ công và Biển Đông. Việt Nam làm thế nào để trả nợ và đối phó với nguy cơ vỡ nợ (nếu mất khả năng thanh toán) hay nguy cơ xung đột Biển Đông do tranh chấp chủ quyền và khai thác dầu khí (không thể nhân nhượng)? Liệu Trung Quốc có dám tấn công Trường Sa (như năm 1988) hay chỉ hù dọa bắt nạt Việt Nam, theo kế “rung cây dọa khỉ” và “bất chiến tự nhiên thành” (trong Binh pháp Tôn Tử)? Tại hội nghị ngoại trưởng ASEAN-50 (Manila, August 5-8, 2017), mặc dù bị cô lập trong lập trường về Biển Đông, và trước sức ép của Trung Quốc, nhưng đoàn Việt Nam vẫn kiên trì đấu tranh. Cuối cùng hội nghị ASEAN vẫn ra được Thông cáo Chung phản ánh được phần nào quan điểm cứng rắn của Việt Nam về Biển Đông và về quy tắc ứng xử (COC), làm Trung Quốc tức giận, hủy cuộc gặp chính thức giữa hai ngoại trưởng. Tuy nhiên, Thông cáo Chung của ba ngoại trưởng Mỹ, Nhật, Úc (Manila, 7/8/2017) có nội dung và lời lẽ cứng rắn hơn nhiều so với Thông cáo Chung của các ngoại trưởng ASEAN (6/8/2017). Ba ngoại trưởng đã lên án hành vi “bồi đắp đảo và quân sự hóa các thực thể đang tranh chấp”, và kêu gọi “quy tắc ứng xử Biển Đông phải ràng buộc pháp lý, thực chất và hiệu quả”. (Laura Zhou, “China Vietnam maritime tensions flare as foreign ministers meeting called off”, SCMP, August 7, 2017 Vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Berlin tuy táo tợn nhưng “chuyên nghiệp một cách vụng về” (too good too be true). Thứ nhất, họ tiến hành giữa ban ngày tại công viên có nhiều người qua lại (rất lộ liễu). Thứ hai, họ để lại smart phone tại hiện trường (có chứng cứ). Thứ ba, họ thuê xe có cài đặt thiết bị GPS chống trộm (dễ phát hiện). Thứ tư, họ đưa Trịnh Xuân Thanh vào Đại Sứ Quán Việt Nam (theo thông báo của Đức). Không biết đây là do sơ xuất của những người thực hiện, hay là họ làm theo kịch bản của một đạo diễn “cao tay”, cố ý diễn kịch để khiêu khích chính phủ Đức. Có lẽ đây là một nước cờ “gambit” trong “trò chơi vương quyền” (game of thrones) đầy bí ẩn “kiểu Việt Nam”, trong khi có “đợt sóng ngầm” (theo Lê Hồng Hiệp) đang diễn ra trước Đại hội Đảng Giữa kỳ. Khủng hoảng ngoại giao do sự kiện này gây ra sẽ tác động tiêu cực đến quan hệ Viêt Nam với Đức (cũng như với EU), làm cho quá trình hội nhập và hợp tác quốc tế của Việt Nam càng thêm khó khăn. Nó vừa phản ánh khủng hoảng chính trị và đấu tranh quyền lực tại Việt Nam đã tới đỉnh điểm, vừa bộc lộ khủng hoảng truyền thông và đấu đá phe phái, với nhiều “tin vịt” (fake news) làm thật giả lẫn lộn.     Giải pháp khả thi Gốc rễ của vấn nạn tham nhũng là do chế độ độc quyền, độc đảng, bị các nhóm lợi ích thân hữu thao túng để trục lợi. Trong một chế độ không có pháp quyền mà chỉ có đảng trị, thì không thể kiểm soát được quyền lực, vì những người cầm quyền tự cho mình đứng trên pháp luật và thao túng mọi quyền lực và nguồn lực xã hội, dẫn đến tha hóa quyền lực, bất công xã hội và mất lòng dân. Nếu bắt và xử được một Trịnh Xuân Thanh thì sẽ có mười Trịnh Xuân Thanh khác, nếu không thay đổi thể chế chính trị. Vì vậy, để thúc đẩy cải cách thể chế (vòng hai), Việt Nam cần tập hợp những “nhân tố thay đổi” (change agents) trong nước và ngoài nước thành một liên minh những người cùng chủ trương cải cách thể chế (a coalition of like-minded institutional reformers). Tổ tư vấn kinh tế của Thủ tướng vừa thành lập là một ý tưởng đúng hướng (nếu đó là thực chất), vì một chính phủ “Kiến tạo” (Constructive government).   Đối với Việt Nam, lúc này có lẽ Nhật là đối tác chiến lược quan trọng nhất làm đối trọng trước sự bành trướng và bá quyền của Trung Quốc tại Biển Đông, khi Mỹ không còn đáng tin cậy. Nhật không phải chỉ là một cường quốc kinh tế, mà còn là một cường quốc quân sự, sẵn sàng hỗ trợ các nước Đông Nam Á duy trì cân bằng quyền lực tại khu vực này. Lợi ích an ninh của Nhật tại Biển Hoa Đông song trùng với lợi ích chiến lược của họ tại Biển Đông, nên cam kết an ninh của Nhật đối với Việt Nam và khu vực chắc bền vững và đáng tin cậy hơn. Vì Chính quyền Trump đã quyết định rút khỏi TPP và có thể giảm cam kết an ninh với Châu Á, nên việc các nước khu vực hợp tác chiến lược mạnh mẽ hơn với Nhật càng trở nên thiết yếu hơn bao giờ hết để lấp vào chỗ trống đó. Các nước không chỉ cần tăng cường quan hệ song phương mà còn phải lập ra một “Mạng lưới An ninh trên Nguyên tắc” (Principled security network) như Tổng thống Barack Obama đã từng gợi ý, hoặc một “Mạng lưới Liên kết mở” (Mesh Networks) như Anne-Marie Slaughter & Mira Rapp-Hooper mới đề cập gần đây (“How America’s Asian Allies Can Survive Trump”, Project Syndicate, January 24, 2017).  Cơ chế của một mạng lưới an ninh khu vực như vậy phù hợp với mô hình an ninh tập thể và đối tác chiến lược, nhằm đảm bảo sự tồn tại bền vững. Theo Anne-Marie Slaughter, ngay cả khi “một khâu bị đứt thì hệ thống vẫn tồn tại”. Quan hệ an ninh song phương được tăng cường giữa Nhật với Việt Nam cũng như các nước khác (như Mỹ, Ấn, Úc) là nòng cốt để xây dựng một “Đối tác Chiến lược cùng Quan điểm” (Like-Minded Strategic Partnership) bao gồm Mỹ-Nhật-Ấn-Úc và Việt Nam (AJIA+V). Một liên minh bền vững như vậy là một đảm bảo thiết yếu cho sự thiếu hụt cam kết an ninh của Mỹ đối với khu vực, cũng như là một răn đe hiệu quả đối với mối đe dọa ngày càng lớn của Trung Quốc tại Biển Đông. Trong bối cảnh đó, thỏa thuận Mỹ sẽ cho tàu sân bay thăm Cam Ranh (năm 2018) qua chuyến thăm của Bộ trưởng Quốc phòng Ngô Xuân Lịch (7-10/8/2017) tiếp theo chuyến thăm của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, (31/5/2017) là một dấu hiệu răn đe, có thể làm thay đổi cuộc chơi (game changer).  Việt Nam hoặc bất cứ nước nào khác cũng không thể một mình đương đầu với Trung Quốc. Các nước có cùng lợi ích chiến lược tại Biển Đông phải liên kết lại trong một liên minh để răn đe và ngăn chặn Trung Quốc bành trướng. Muốn duy trì hòa bình và ổn định tại Biển Đông, không thể trông chờ vào Trung Quốc và ASEAN thỏa thuận một bộ quy tắc ứng xử (COC) có hiệu lực. Trong mấy năm nữa, ít nhất cho đến hết nhiệm kỳ của Tổng thống Donald Trump, khi khu vực còn nghi ngờ vào các cam kết của Mỹ, nếu các nước này không hình thành được một liên minh gồm các nước có chung lợi ích chiến lược như vậy, để đối phó với Trung Quốc, thì sẽ là quá ít và quá muộn (như bài học dưới thời Tổng thống Barack Obama).   Thay lời kết Những người cực đoan giống con gà trống. Mỗi lần nó gáy thì thấy mặt trời mọc, nên nó ngộ nhận tưởng là do mình gáy nên mặt trời mọc. Vì vậy, nếu nó chưa gáy mà mặt trời đã mọc thì nó rất tức tối, cho rằng mặt trời sai, chưa gáy đã mọc. Những người cực đoan thường bảo thủ, với tư duy “đặc thù”, nên không chịu lắng nghe. Họ có xu hướng luôn khẳng định mình là đúng, còn những người khác là sai. Vì tư duy cực đoan và giáo điều, họ tin rằng chỉ có họ mới có quyền phán quyết đúng sai. Những ai không giống họ và không theo họ đều bị coi là phản động và thù nghich. Vì họ không chấp nhận đa nguyên, nên khẩu hiệu “thêm bạn bớt thù” là vô nghĩa. Nếu không tỉnh ngộ và thay đổi thì Việt Nam rất khó hội nhập, sẽ cô đơn không có bạn bè mà chỉ có kẻ thù. Ngay bạn bè và đồng minh cũng có thể biến thành kẻ thù. Chính quyền Việt Nam tỏ ra quyết liệt chống tham nhũng (tuy nhắm vào những đối thủ chính trị nhất định) nhưng lại không chịu thay đổi thể chế chính trị (là nguyên nhân đẻ ra ra tham nhũng). Trong khi chống tham nhũng, lãnh đạo Việt Nam sợ đánh “vỡ bình” (chế độ) nhưng lại sẵn sàng đánh chìm cái thuyền kinh tế & đối ngoại (là cái phao cứu sinh). Câu chuyện bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ở Berlin là một ví dụ, bất chấp luật pháp của Đức và quốc tế, có thể bị Chính phủ Đức trừng phạt, tuy Đức là đối tác chiến lược quan trọng nhất của Việt Nam tại EU. Khủng hoảng bất ngờ trong quan hệ Đức-Viêt thật không đúng lúc khi Việt Nam rất cần Đức và EU để ủng hộ EVFTA, và bênh vực Việt Nam đối phó với Trung Quốc tại Biển Đông. Trong khi hô khẩu hiệu “làm bạn với tất cả”, Việt Nam đang biến một đối tác tốt thành thù địch. Đây là một nghịch lý chết người, mà chỉ có thể hóa giải được bằng thay đổi thể chế.   Quyền lực và tham nhũng là hai thứ khó kiểm soát, nếu không quyết thay đổi thể chế bằng cách thay mô hình đảng trị (party rule) bằng pháp trị (rule of law) và pháp quyền (rule by law). Nếu quyền lực không bị kiểm soát nó sẽ tiếp tục đẻ ra tham nhũng, do quản trị yếu kém và thiếu minh bạch. Đó là nguyên nhân chính làm kinh tế thị trường “định hướng XHCN” bị méo mó, đi trệch đường ray phát triển. Từ mô hình phát triển (growth model) để “hóa rồng/hóa hổ” Việt Nam đã biến thành “con mèo hoang”, với mô hình thất bại (failed state). Đó là bài học đắt giá từ những “diễn biến tiêu cực” trong một thập kỷ qua, làm triệt tiêu thành quả đổi mới của hai thập kỷ trước đó, làm Việt Nam vẫn sa lầy tại ngã ba đường ý thức hệ.  Tham khảo 1. Le Hong Hiep, “Asia’s Evolving Security Order”, Project syndicate, August 7, 2017 2. Brahma Chellaney, “Calling the Chinese bully’s bluff”, Project Syndicate, August 8, 2017 3. Laura Zhou, “China Vietnam maritime tensions flare as foreign ministers meeting called off”, SCMP, August 7, 2017 4. Anne-Marie Slaughter & Mira Rapp-Hooper, “How America’s Asian Allies Can Survive Trump”, Project Syndicate, January 24, 2017  5. Robert Kaplan, “Eurasia’s Coming Anarchy”, Foreign Affairs, February 15, 2016 6. Moises Naim, “the End of Power”, Basic Books, New York, 2013 NQD. 12/8/2017 (Nguyễn Quang Dy là Harvard Nieman Fellow 1993, hiện nay là nhà báo và nhà nghiên cứu độc lập. Bài này viết theo chủ đề “Việt Nam và trật tự thế giới mới” để đóng góp làm tài liệu tham khảo cho Hội thảo Hè 2017, và để đăng trên Viet-studies). Nguồn: viet-studies.net
......

PHẢI NHỚ ĐẾN CÁC ANH, NHỮNG NGƯỜI BẠN CHIẾN ĐẤU CỦA TÔI.

Mặc dù dư luận chỉ nói về vụ Trịnh Xuân Thanh, nhưng tôi luôn nhắc tôi là phải nhớ đến các anh, những người bạn chiến đấu của tôi trên cùng một mặt trận, mặt trận mở hướng về một tương lai khác cho dân tộc Việt Nam. Tôi luôn nhắc tôi là giòng lịch sử Việt Nam sở dĩ vẫn tiếp tục trải dài suốt mấy ngàn năm là nhờ có những Trần Bình Trọng "thà làm quỷ nước Nam, còn hơn là Vương đất Bắc", những Nguyễn Thái Học trước máy chém vẫn hô to "Việt Nam muôn năm",... Tôi luôn nhắc tôi là giòng sử Việt Nam chỉ có thể tiếp tục trải dài, trải mãi, nếu người Việt Nam đều là những Nguyễn Văn Đài, Lê Đình Lượng, Phạm Văn Trội, Nguyễn Trung Tôn, Nguyễn Trung Trực, Trương Minh Đức, Nguyễn Bắc Truyển, Nguyễn Văn Oai và nhiều người khác mà tôi không thể kể hết tên. Tôi luôn nhắc tôi là phải nhớ đến các anh, để nhắc nhở chính tôi là phải tiếp tục chiến đấu để vinh danh những con người yêu nước này và làm sáng tỏ lý tưởng đấu tranh của các anh. Có thể chúng ta chưa từng gặp mặt, có thể chúng ta chỉ biết nhau trên mạng ảo, nhưng tôi tin rằng những người bạn này sẽ sẵn sàng xiết chặt tay tôi khi có cơ hội gặp, vì thời nào cũng vậy, những người khởi đầu cho cuộc tranh đấu đầy gian nan vì dân tộc đều là những người cô đơn. Nên có thêm bạn chiến đấu, có thêm người cùng lý tưởng vẫn là 1 niềm hạnh phúc. Xin cầu mong các anh được bình an trong tù, hẹn ngày xiết chặt tay nhau mừng đất nước vinh quang trong tự do và dân chủ. Nguyễn Ngọc Đức
......

AI LÀ KẺ THẮNG LỢI TRONG VỤ TRỊNH XUÂN THANH?

Khi bộ ngoại giao Đức chính thức phản ứng mạnh về vụ Trịnh Xuân Thanh là họ đã có trong tay các bằng chứng không thể chối cãi về vụ bắt cóc xảy ra trên đất nước họ. Trích xuất từ hệ thống camera công cộng trên toàn Châu Âu chắc chắn đã cho họ một cuốn phim đầy đủ về diễn biến vụ bắt cóc. Trịnh Xuân Thanh bị cưỡng chế lên xe ra sao, có đưa vào sứ quán VN ở Đức hay không, xe chạy theo đường nào qua nước thứ ba, đưa vào sứ quán VN ở nước ấy ra sao, đưa lên phi trường nào, qua cửa khẩu an ninh trong tình trạng ra sao, bằng hộ chiếu kiểu gì…tất tất đều phơi bày ra. Nếu an ninh VN chơi sang cấp cho Thanh một hộ chiếu ngoại giao nữa thì càng bẽ mặt lớn. An ninh VN quen hành xử với dân trong nước bằng bất cứ hành vi phi nhân tính nào cũng được thành quen rồi nên cứ tưởng làm vậy với Thanh là chuyện bình thường. Chỉ bình thường đến khốn nạn như vậy ở VN thôi, nhưng giữa thủ đô của một đất nước tự do văn minh như Đức là chuyện khác. Đó là hành vi khủng bố con người. Thanh mới là nghi phạm kinh tế, nhưng dù Thanh đã qua xét xử là tội phạm thì Thanh vẫn là con người cần phải đối xử bằng luật pháp văn minh. Không ai bênh vực một thằng ăn trộm, nhưng hành hung thằng ăn trộm thì không ai chấp nhận được. Giữa Châu Âu mà anh cưỡng bức một con chó lên xe trái ý muốn của nó cũng bị lên án nữa là con người. Sự việc của Thanh, mới đây đích thân thủ tướng Phúc trao đổi với thủ tướng Đức về việc xin dẫn độ, đã được nâng lên tầm quốc gia rồi. Vậy mà ngay sau đó cho người qua hành xử một cách rất côn đồ giữa thiên thanh bạch nhật tại đất nước họ. Thể diện của thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc bị vất vào sọt rác, mà không chỉ là thể diện của cá nhân ông, đó là thể diện quốc gia, nếu cho rằng quốc gia ta còn chút thể diện. Hàng ngàn bài báo tố giác các hành vi côn đồ của công an VN đối với người dân ra dư luận quốc tế có lẽ không tác dụng bằng một vụ khủng bố bắt cóc nầy. Bây giờ thì cả thế giới hiểu rằng những gì các blogger và những người đấu tranh cho nhân quyền tố cáo các hành vi côn đồ xâm phạm quyền con người của công an VN là đúng sự thật. Ai chỉ đạo chiến dịch bắt cóc nầy? Ai sẽ bị xử lý vì gây ra chuyện tai tiếng ở tầm quốc tế nầy? Nếu nhà cầm quyền VN muốn tỏ ra cho thế giới thấy mình là nhà nước có thể diện đang hội nhập vào thế giới văn minh, hành xử theo công pháp quốc tế văn minh thì cần phải xin lỗi nước Đức và xử lý kẻ chỉ đạo và những người liên quan đến vụ bắt cóc. Bằng ngược lại, theo truyền thống của một nhà nước cộng sản là không hề biết xin lỗi, cố tình gian trá lấp liếm thì sẽ mang đến một thắng lợi tuyệt vời cho… đàn anh Trung cộng. Vâng qua vụ Trịnh Xuân Thanh,Trung cộng là kẻ thủ lợi nhiều nhất. Dân tình bị thu hút vào vụ xì căn đan mà quên đi những người đấu tranh ôn hòa bị bắt sai trái, quên đi Formosa, quên đi các dàn khoan của Trung cộng đang xâm phạm chủ quyền, quên đi sự lộng hành của chúng ở mỏ dầu bãi Tư Chính, quên đi chuyện chúng xây dựng các căn cứ quân sự khồng lồ ở Trường Sa… Và quan trọng nhất là nhà nước VN bị cô lập trên trường quốc tế qua vụ tai tiếng nầy, càng bị Trung cộng khống chế nhiều hơn, tạo thuận lợi mọi bề cho chúng trong mọi tranh chấp về chủ quyền. Ý nghĩa thắng lợi trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh là như vậy. PS: Lò đã nóng lên rồi bác Trọng ơi! Nhưng không biết lò nào? lò đất hay lò kia? hì hì FB Huỳnh Ngọc Chênh
......

Viết Cho Những Đồng Đội Còn Sót Lại : Hãy để những giấc mơ của bạn chiến thắng nỗi sợ hãi

Tràn ngập các bản tin của dư luận viên lẫn báo chí nhà nước mấy ngày hôm nay là sự hả hê khi tuyên bố đã bắt giam các đối tượng hoạt động lật đổ chính quyền và đánh tan một “ tổ chức phản động”. Đối tượng bị nhà cầm quyền Việt Nam bắt giữ là những người lãnh đạo Hội Anh Em Dân Chủ. Một tổ chức xã hội dân sự hoạt động với mục tiêu thúc đẩy dân chủ, nhân quyền tại Việt Nam. Đây là một tập thể quy tụ những người yêu đất nước Việt Nam. Họ liên kết lại chỉ với mong muốn Việt Nam trở nên tự do dân chủ, bình đẳng và môi trường sống trong lành. Họ không muốn đất nước ngập tràn quan chức cộng sản tham nhũng, những dự án cướp đất và sự tụt hậu. Họ cũng không muốn thế hệ sau phải oằn mình sống trong môi trường độc hại khi mà những rừng cây trơ trụi, những dòng sông chết và những vùng biển tan hoang vì nhiễm độc. Nhưng đáng buồn là những hoạt động trên luôn gặp nguy hiểm, bị trấn áp và bỏ tù bởi những kẻ nhân danh là đại diện của nhà nước này. Nếu lòng yêu nước của người dân cản trở đến lợi ích của quan chức thì bọn họ không muốn ai có tình yêu ấy. Suy cho cùng, những hoạt động bắt bớ, những bản án nặng nề gần đây là để những người dân nhìn vào đó mà sợ hãi hoặc tuyệt vọng, chán nản. Thưa các anh em, cả chủ tịch, hai phó chủ tịch và các thành viên cốt cán của Hội đồng loạt bị bắt trong thời gian ngắn. Vì vậy, dù muốn hay không thì chúng ta cũng phải thừa nhận đây là giai đoạn khó khăn nhất trong chặng đường 4 năm qua. Tuy nhiên, tôi rất hi vọng các bạn hãy tiếp tục làm những điều mà trái tim bạn tin là đúng đắn. Hãy để những giấc mơ của bạn chiến thắng nỗi sợ hãi, và để những hành động thay cho những lời sáo rỗng. Đừng để bản thân mình sống bằng sự may rủi, mà hãy sống bằng sự lựa chọn của chính bạn. Tôi tin rằng, điều mà các anh em bị bắt mong mỏi và kì vọng nhất đối với chúng ta lúc này đó là việc duy trì và phát triển Hội lớn mạnh. Và hơn hết, hãy chiến đấu luôn phần của họ. Vì vậy nếu xem trọng trách của bạn trong Hội là một chiến tuyến thì bạn hãy giữ vững vị trí và hãy làm tốt hơn bản thân mình ngày hôm qua. Bạn sẽ lập tức thất vọng nếu tin rằng cuộc chiến này rất dễ dàng. Vì để đạt được một thứ gì đó lớn lao bạn cần nỗ lực, kiên trì, thất bại và quan trọng hơn là sự hi sinh. Bạn cần làm quen với điều này và mỗi ngày cần bắt đầu bằng cách nỗ lực hết sức mình. Chúng ta cần chứng minh với những kẻ đang ngày đêm áp bức rằng chúng ta không phải là kẻ dễ khuất phục, Hội Anh Em Dân Chủ không phải là một tổ chức dễ tan vỡ. Muốn được như vậy, hơn lúc nào hết Hội đang cần sự đóng góp sức lực của tôi và của tất cả các bạn. Cuộc chiến này không hề dễ dàng, nhưng suy cho cùng thì nó rất xứng đáng để chúng ta chiến đấu !!! FB Trang Nguyen
......

Tri ân đến các anh Đài, Lượng, chị Nga và những ai ai

Từ trái sang phải: Ls. Nguyễn Văn Đài, Chị Trần Thị Nga, Anh Lê Đình Lượng. Thấm thoát đã được hai năm tôi bước ra khỏi nhà tù nhỏ sau bốn năm bị cầm tù. Ngày 03 tháng Tám năm 2015 là ngày tôi không thể quên được trước vòng tay yêu thương của các anh chị, bằng hữu khắp nơi đã dang rộng vòng tay đón chờ. Những gương mặt ngày đó, có người tôi đã quen từ trước lúc bị cầm tù, có người mới nhìn thấy lần đầu. Mặc nhiên tất cả đã đem lại hơi ấm cho tôi sau những ngày trong chốn lao tù lạnh lẽo cô đơn. Hai năm, một thời gian không quá dài cho công cuộc của phong trào đi tìm sự tự do, dân chủ và nhân quyền nhưng có lẽ không quá ngắn cho một con người bé nhỏ như tôi được tiếp nhận những điều tốt đẹp mà các anh chị đã, đang cống hiến cho quê hương đất nước. Anh Đài, Chị Nga là những người tôi có may mắn quen biết từ trước lúc bị cầm tù năm 2011, anh Lượng thì gặp mặt lần đầu tiên trong ngày tôi ra tù và còn rất nhiều người khác nữa. Thế rồi trong hai năm trôi qua, lần lượt các anh các chị đã bị nhà cầm quyền cộng sản ra tay đàn áp, bắt bớ và giam cầm. Mỗi lần được biết tin anh chị bị bắt, dù biết rằng điều đó là hiển nhiên trong cái xã hội này nhưng mà vẫn thấy lòng như se thắt lại. Làm sao mà quên được những khuôn mặt tâm phúc và đầy trăn trở của các anh chị đã dành cho tôi, đó là những lời dặn dò, những âu lo về cuộc sống, về cạm bẫy xã hội, về lòng người trắng đen khó lường khi tôi mới bước chân ra xã hội sau bốn năm bị cách biệt. Anh Đài đã cho tôi biết thế nào là một sự kiên định, nhẫn nại trong lý tưởng cho dân chủ và tự do mà vô cùng khiêm tốn được toát ra từ con người anh, từ tâm hồn và trí tuệ của anh. Chị Nga đã cho tôi thấy thế nào là sức mạnh to lớn trong tâm thế của một phụ nữ bé nhỏ, mỏng manh nhưng chất chứa tình yêu quê hương đất nước, sự tự do và bình đẳng. Anh Lượng cho tôi thấy hơi ấm của tình yêu con người một cách chân thành khi anh hết lòng nâng đỡ tôi lúc mới ra tù. Những con người thiện chí, chân thành đó lại chính là nỗi khiếp sợ của nhà cầm quyền Việt Nam. Những con người bé nhỏ, đơn sơ đó lại chính là những tâm hồn lớn lao khơi gợi tình yêu quê hương đất nước cho biết bao con người, trong đó có tôi. Họ tiến bước trên con đường đầy chông gai, hố sâu nhưng họ vẫn cứ bước đi, chính vì họ biết con đường Việt Nam họ đang đi đầy hố sâu, núi cao và vực thẳm nên họ nguyện làm người dọn dường, san bằng phẳng để kiến tạo nên con đường tốt đẹp hơn. Anh Nguyễn Văn Đài vẫn đang kiên vững trong Đức tin và lý tưởng khi bị nhà cầm quyền giam cầm gần 20 tháng qua. Chị Nga vẫn hiên ngang hát bài hát trả lại cho dân sau khi nhận bản án bất công 9 năm tù giam. Có lẽ anh Lượng sẽ tấu khúc khải hoàn ca chiến thắng như biết bao anh chị em khác đã tấu vang rền trời nước Nam. Trường ca của tình yêu non sông đất Việt, của tình yêu con người và sự tự do viên mãn đang được các anh chị chỗi dậy và vang, vang lời ca, ca khen muôn đời, muôn thở trước sự vẫy vùng của quỷ dữ, và chúng ta sẽ chiến thắng tử thần. Các anh, các chị đang dìm mình trong chốn tù ngục để sự tự do của đất nước được triển nở và hoàn thành. Với tôi, lòng biết ơn và tri ân đến các anh chị không chỉ là cảm tình cá nhân đã có, mà còn là bằng cả sức mạnh của lý trí, trái tim khối óc vì các anh chị đã quên mình cho quê hương đất nước Việt Nam này. Tôi biết ơn và tri ân đến sự hy sinh của những ai ai đã dấn thân cho quê hương dân tộc Việt Nam với tất cả tấm lòng và tâm trí hèn mọn của mình. Các anh chị là gương sống cho tôi! 02.08.2017 FB Paulus Lê Sơn
......

BẢN LÊN TIẾNG CỦA PHONG TRÀO LAO ĐỘNG VIÊT

Phản đối nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam bắt giữ ông Trương Minh Đức – Phó CT PTLĐV và ba thành viên “Hội Anh Em Dân Chủ” Ngày 30 tháng 7 năm 2017, trên đường đi mua thuốc chữa bệnh cho bản thân, ông Trương Minh Đức, Phó Chủ tịch Phong Trao Lao Động Việt (PTLĐV) đã bị nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam bắt giữ. Cũng trong ngày, chính quyền cũng ra lệnh bắt với 3 thành viên của “Hội Anh Em Dân Chủ” là Phạm Văn Trỗi, Nguyễn Trung Tôn và Nguyễn Bắc Truyển theo điều 79 bộ luật hình sự, với tội danh ” hoạt động nhằm lật đổ chính quyền”. Ông Trương Minh Đức là cựu tù nhân lương tâm, ông bị bắt lần thứ nhất ngày 5 tháng 5 năm 2007 và bị kết án 5 năm tù, ngày 18 tháng 7 năm 2008. Chế độ giam giữ khắc nghiệt của nhà tù cộng sản, mọi truy bức đàn áp trong thời gian 5 năm bị giam giữ không làm ông nhụt chí. Sau khi ra tù, ông Trương Minh Đức lại tiếp tục cuộc tranh đấu vì quyền lợi của Người lao động. Ông là Phó Chủ tịch Phong Trào lao Động Việt ( PTLĐV), ông luôn có mặt tại các Công ty, Xí nghiệp hỗ trợ những công nhân bị giới chủ ức hiếp, quỵt lương, đe dọa. Ông hướng dẫn công nhân về quyền của người lao động, về quyền được thành lập Công Đoàn Độc lập. Ông và những cộng sự trong PTLĐV là những người đồng hành cùng những người công nhân và người lao động trong việc tranh đấu để tự bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình. PTLĐV phản đối mạnh mẽ việc bắt giữ ông Trương Minh Đức của nhà cầm quyền Việt nam trước dư luận trong nước và cộng đồng thế giới. PTLĐV yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam phải trả tự do ngay cho ông Trương Minh Đức. PTLĐV phản đối mạnh mẽ việc nhà cầm quyền cs Việt Nam bắt giữ 3 nhà hoạt động khác là Phạm Văn Trỗi, Nguyễn Trung Tôn và Nguyễn Bắc Truyển. Họ là những cựu tù nhân lương tâm, đã từng chịu đựng mọi sự đàn áp dã man trong những năm tháng tại các nhà tù cộng sản Việt Nam. Phạm Văn Trỗi Nguyễn Trung Tôn, Nguyễn Băc Truyển và hàng trăm tù nhân lương tâm khác đang bị cầm tù tại Việt nam là những người yêu nước. Họ tranh đấu cho Dân tộc Việt Nam có một tương lai tươi sáng. PTLĐV kêu gọi chính phủ các nước trên thế giới, các tổ chức quốc tế đấu tranh mạnh mẽ, tạo sức ép để buộc nhà cầm quyền cs Việt Nam phải trả tự do ngay cho ông Trương Minh Đức, ông Phạm Văn Trỗi, ông Nguyễn Trung Tôn, ông Nguyễn Bắc Truyển và hàng trăm tù nhân lương tâm khác tại Việt Nam. Thay mặt PTLĐV, CT Đỗ Thị Minh Hạnh.  
......

Tại sao CSVN bắt khẩn cấp một số nhà dân chủ

Từ sau khi kết thúc Đại hội đảng 12 vào cuối tháng Một năm 2016, lãnh đạo CSVN rơi vào ba khủng hoảng lớn. Khủng hoảng đầu tiên là sự rối loạn trên thượng tầng lãnh đạo, do chính những xung đột quyền lực và quyền lợi giữa phe ông Trọng và phe ông Dũng ngày càng trở nên gay gắt, khiến cho uy tín của đảng xuống dốc thê thảm. Khủng hoảng thứ hai là thảm họa môi trường do công ty Formosa gây ra tại bốn tỉnh miền Trung mà cho đến nay, vượt ngoài khả năng giải quyết của đảng CSVN về hai mặt: tẩy sạch ô nhiễm để bà con ngư dân an tâm trở lại nghề biển, và bồi thường thỏa đáng những thiệt hại của hàng trăm ngàn nạn nhân. Khủng hoảng thứ ba là tình hình kinh tế đang gặp rất nhiều khó khăn vì sự thiếu hụt tài chánh, khiến chính phủ không còn tiền để cung ứng ngân sách cho các địa phương và nhất là trả nợ đáo hạn. Trong khi đó người dân đang giữ trong tay 500 tấn vàng trị giá tương đương với 20 tỷ Mỹ Kim, mà Hà Nội hoàn toàn bế tắc trong việc huy động để cứu nguy nền tài chánh đang gặp khó khăn. Bên cạnh những khủng hoảng nói trên, lãnh đạo đảng CSVN đang phải đối diện với một kết cuộc khá bất ngờ và vô cùng cay đắng cho tình hữu nghị “việt – trung”, đó là sự đe đọa của Bắc Kinh: sẵn sàng tấn công vào các căn cứ quân sự ở Trường Sa nếu Hà Nội không ngưng dự án khai thác dầu khí tại lô 136/3 nằm trong bãi Tư Chính do Tập đoàn Repsol của Tây Ban Nha đang tiến hành. Sự đe dọa nói trên của Bắc Kinh đã đặt lãnh đạo CSVN ở vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu tiếp tục tiến hành dự án khai thác mà Repsol cho biết đã khoan được một mỏ khí đốt rất lớn hôm đầu tháng Bảy, 2017 thì chắc chắn sẽ bị tấn công vì chính Trung Quốc đã mang giàn khoan HD 760 cùng 40 tàu chiến về khu vực bãi Tư Chính. Xung đột biển Đông có thể bùng nổ mà nhiều phần sẽ bất lợi cho CSVN. Nếu rút lui tức là yêu cầu Tập đoàn Repsol ngưng dự án, thì dù có giữ kín nhưng tin tức này cuối cùng cũng sẽ lộ ra bên ngoài. Chắc chắn những cuộc biểu tình chống Trung Quốc sẽ bùng nổ, và chính nội bộ CSVN cũng có những phản đối mạnh mẽ về chính sách thân Bắc Kinh hiện nay của ban lãnh đạo. Cả hai tình huống đều có thể dẫn đến tình trạng đột biến của xã hội, dẫn đến bất ổn định chính trị mà lãnh đạo CSVN khó lường trước làn sóng bất mãn của quần chúng. Chính trong bối cảnh lo sợ làn sóng trổi dậy của người dân, trong tháng Bảy vừa qua, an ninh CSVN đã cùng lúc tiến hành hai thủ đoạn. - Một là tung an ninh kiềm chế tất cả những nơi họ nghĩ là có thể huy động số đông quần chúng tham dự vào những cuộc biểu tình, tập họp mít tinh. - Hai là ra lệnh bắt khẩn cấp một số nhà dân chủ có tiềm năng lãnh đạo phong trào đấu tranh quần chúng. Người mà an ninh bắt khẩn cấp theo kiểu bắt cóc đầu tiên là ông Lê Đình Lượng, cư trú tại xã Hợp Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An hôm 24 tháng Bảy. Ông Lượng bị bắt cùng với ông Thái Văn Hòa trên đường về, sau khi đi thăm gia đình tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Oai. Ông Lượng bị bắt theo điều 79 “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền”. Việc an ninh bắt khẩn cấp ông Lê Đình Lượng đã gây nên một sự phẫn nộ rất lớn của bà con giáo dân tại Nghệ An, vì ông Lượng không chỉ là chiến binh chống Trung Quốc trong trận chiến biên giới năm 1983, mà còn là người đã sát cánh với bà con ngư dân tranh đấu đòi bồi thường trong vụ thảm họa do Formosa gây ra. Một tuần lễ sau, trong buổi sáng Chủ Nhật ngày 30 tháng Bảy, lực lượng an ninh đã đồng loạt trấn áp và bắt giữ bốn thành viên của Hội Anh Em Dân Chủ ở cả ba miền Nam – Trung - Bắc. Những nhà hoạt động dân chủ bị bắt trong những ngày qua, từ trái sang phải: Nhà hoạt động Nguyễn Bắc Truyển, Ký giả Trương Minh Đức, nhà hoạt động Lê Đình Lượng, MS Nguyễn Trung Tôn và Kỹ sư Phạm Văn Trội. Ông Phạm Văn Trội bị công an ập vào nhà ở Hà Nội bắt đi lúc 11 giờ sáng. Mục Sư Nguyễn Trung Tôn bị an ninh ập vào nhà ở Thanh Hóa bắt vào buổi trưa. Ký Giả Trương Minh Đức bị bắt vào buổi sáng ở Sài Gòn. Ông Nguyễn Bắc Truyển bị bắt giữ khi đến trụ sở Công lý và Hòa bình của Dòng Chúa Cứu Thế ở Sài Gòn vào buổi sáng. Những người này cũng bị an ninh ghép vào điều 79 như ông Lê Đình Lượng là “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền”. Ngoài việc bắt giữ 4 nhà dân chủ nói trên, an ninh cũng đồng thời gọi các Facebooker Lê Dũng Vova, Phan Văn Bách, Lê Trọng Hùng thuộc Phong Trào Chấn Hưng Nước Việt lên “làm việc”, và cựu tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Túc cũng bị công an đến nhà gõ cửa “triệu tập” lên đồn công an khu vực chất vấn. Trong thời gian non năm năm qua, chưa có đợt trấn áp nào mà lực lượng an ninh đã bắt giữ hàng loạt những nhà dân chủ đã từng vào tù CSVN trong những thời điểm khác nhau vì khát vọng đấu tranh cho dân chủ như hiện nay. Hơn thế nữa những người bị an ninh bắt khẩn cấp đã và đang hoạt động trong Hội Anh Em Dân Chủ, một tổ chức xã hội dân sự có đông thành viên ở cả ba miền Nam - Trung - Bắc, do Luật sư Nguyễn Văn Đài (hiện cũng đang bị bắt giữ theo điều 88) thành lập cách nay 4 năm. Câu hỏi đặt ra là tại sao CSVN không dùng điều 79 để truy bức những nhân sự lãnh đạo của Hội Anh Em Dân Chủ cách nay vài năm mà nay họ mới ra tay trấn áp? Chính là vì lo sợ tình hình đột biến do mối quan hệ “việt – trung” đang xấu đi có thể tác động lên sự phẫn nộ chống Trung của quần chúng, và áp lực thoát Trung trong nội bộ đảng hiện nay, đẩy các khủng hoảng xã hội bùng nổ thành những cuộc biểu tình của quần chúng như đã từng xảy ra ở Đông Âu năm 1989 hay tại Bắc Phi năm 2011. Việc CSVN bắt giữ hàng loạt những người yêu nước ôn hòa theo điều 79 đã tự tố cáo thêm bản chất không hề thay đổi của một chế độ độc tài, đang hoảng hốt trước những áp lực bủa vây, và đặc biệt, là trước tinh thần quật khởi không khoan nhượng của người dân. http://www.viettan.org/Tai-sao-CSVN-bat-khan-cap-mot-so.html
......

BẢN LÊN TIẾNG CỦA HỘI ANH EM DÂN CHỦ

Phản đối việc bắt giữ các ông Nguyễn Trung Tôn, Trương Minh Đức, Phạm Văn Trội, Nguyễn Bắc Truyển Sáng ngày 30/7/2017, công an Việt Nam ở Hà Nội, Sài Gòn và Thanh Hóa đã đồng loạt bắt giữ các ông Nguyễn Trung Tôn, Trương Minh Đức, Phạm Văn Trội và Nguyễn Bắc Truyển. Cả bốn cựu tù nhân lương tâm này đều bị nhà cầm quyền Việt Nam khởi tố theo Điều 79 "Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân". Họ đều là thành viên của Hội Anh Em Dân Chủ, một tổ chức XHDS thành lập ngày 24/04/2013. 1/ Mục sư Nguyễn Trung Tôn (1971), cư trú tại Thanh Hóa, là chủ tịch của Hội Anh em Dân chủ (HAEDC), thành viên Hội đồng Liên tôn Việt Nam; năm 2011 từng bị kết án 2 năm tù theo điều 88 BLHS Tuyên truyền chống nhà nước XHCN. Tháng 2/2017, mục sư Tôn bị bắt cóc, hành hung và đánh gãy chân khi đang trên đường từ Thanh Hóa vào Quảng Bình. MS Nguyễn Trung Tôn đã bị bắt sau hơn 2 năm hết án quản chế! 2/ Kỹ sư Phạm Văn Trội (1972), cư ngụ tại Hà Nội, là một nhà bất đồng chính kiến; năm 2008 từng bị bắt theo điều 88 BLHS và kêu án 4 năm tù + 4 năm quản chế. Ông Trội vừa hết án quản chế tháng 9/2016. Bà Nguyễn Thị Huyền Trang - vợ ông Trội cho biết, công an Hà Nội đã đến nhà bắt ông Trội, với cáo buộc “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79 BLHS. 3/ Nhà báo tự do Trương Minh Đức (1960), cư trú Sài Gòn, từng bị bắt năm 2007 và kết án 5 năm tù giam, vì bị kết tội "Lợi dụng các quyền tự do, dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước” theo điều 258 BLHS. Sau khi được trả tự do năm 2012, ông Đức thường bị sách nhiễu và nhiều lần bị những người lạ mặt hành hung. Ông Đức bị bắt và khởi tố theo Điều 79 BLHS "Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”. 4/ Luật sư Nguyễn Bắc Truyển (1968), cư trú tại Sài Gòn, năm 2006 từng bị bắt và kết tội “Tuyên truyền chống phá Nhà nước” với mức án 4 năm tù giam. Ông Truyển ra tù 2010 và sống tại Sài Gòn. Ông Truyển từng tham gia một thời gian trong Hội Anh Em Dân Chủ, mới đây đã bị cơ quan an ninh triệu tập điều tra về luật sư Nguyễn Văn Đài, nhưng ông đã bất hợp tác. Ông Nguyễn Bắc Truyển bị bắt khi đang đợi vợ ngoài cổng nhà thờ Dòng Chúa cứu thế tại Sài Gòn. Cả 4 người bị bắt đều là thành viên của Hội Anh EM Dân Chủ- Brotherhood For Democracy(BFD), một tổ chức XHDS có tôn chỉ hoạt động: - Đấu tranh bảo vệ và thực thi các quyền con người đã được Hiến pháp Việt Nam và các Công ước quốc tế ghi nhận. - Vận động xây dựng một xã hội dân chủ, tiến bộ, công bằng và văn minh. Các tôn chỉ này hoàn toàn phù hợp với Hiến Pháp Việt Nam và phù hợp với quy tắc phổ quát về Quyền Con Người được Hiến chương Liên Hợp Quốc xác định mà Nhà nước Việt Nam đã ký kết với các quốc gia và Tổ chức Quốc tế. Hội Anh Em Dân Chủ lên án và phản đối nhà cầm quyền Việt Nam đàn áp và bắt bớ 4 ông: Nguyễn Trung Tôn, Phạm Văn Trội, Trương Minh Đức và Nguyễn Bắc Truyển. Hành động này đi ngược lại Hiến Pháp nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam năm 2013, chà đạp lên các Quy tắc phổ quát về Quyền Con Người được Hiến chương Liên Hợp Quốc xác định, phản bội lại những cam kết mà Nhà nước Việt Nam đã ký kết với quốc tế. Chúng tôi kịch liệt lên án và phản đối nhà cầm quyền bắt giam, khởi tố các ông Phạm Văn Trội, Nguyễn Trung Tôn, Trương Minh Đức, Nguyễn Bắc Truyển. Chúng tôi cũng lên án và phản đối hành động bắt bớ tràn lan và cầm tù các ông bà: Lê Đình Lượng, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Văn Hóa, Nguyễn Văn Oai, Vũ Quang Thuận, Nguyễn Văn Điển, Trần Thị Nga, Bùi Hiếu Võ, Phan Kim Khánh, Hoàng Đức Bình, Trần Văn Hoàng Phúc, Nguyễn văn Đài, Lê Thu Hà và nhiều người khác nữa. Chúng tôi đòi hỏi Nhà nước Việt Nam trả tự do vô điều kiện cho những người bị bắt giữ một cách tùy tiện trong ngày 30/7/2017. Yêu cầu Nhà nước Việt Nam trả tự do vô điều kiện những người kể trên, cũng như cho tất cả những Tù Nhân Lương Tâm đã bị bắt và khởi tố một cách tùy tiện, tràn lan trong những năm vừa qua, hiện vẫn còn bị giam cầm, tù đày. Với tình hình bắt bớ giam cầm ngày càng leo thang, tràn lan, tùy tiện đối với những người có quan điểm chính trị khác với nhà cầm quyền, Hội Anh Em Dân Chủ kêu gọi: 1/ Những người Việt Nam trong nước cũng như các kiều bào Hải ngoại có lương tri hãy lên tiếng quyết liệt đòi nhà cầm quyền Việt Nam chấm dứt ngay việc dùng thuế của người dân vào việc đàn áp chính người dân trong nước. Lên án những hành vi trái Hiến Pháp, trái đạo lý, trái lương tâm mà nhà cầm quyền đang thực thi nhằm bóp nghẹt sự tự do, dân chủ, nhân quyền của chính người Việt. 2/ Các Chính phủ trên toàn thế giới, các tổ chức của Liên Hợp Quốc, các tổ chức Phi chính phủ bảo vệ quyền con người trên phạm vi Quốc tế hãy lên tiếng và can thiệp một cách hiệu quả, mạnh mẽ về những vụ bắt bớ, khởi tố, giam cầm này nhằm trừng phạt những cá nhân can dự và vi phạm trầm trọng các Quyền Con Người. 3/ Các tổ chức Xã Hội Dân Sự (XHDS) tại Việt Nam cũng như các Tổ chức XHDS trên khắp Thế giới liên hiệp phản đối và lên án việc bắt giữ người tùy tiện, xét xử qua loa với những bản án bỏ túi để giam cầm, đày đọa những người có tiếng nói khác ý muốn nhà cầm quyền Việt Nam. 4/ Các hãng Thông tấn- Báo chí trong nước và Quốc tế loan tải, đưa tin một cách xác thực về tình trạng vi phạm Quyền Con Người một cách tràn lan, có hệ thống của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam qua việc bắt giữ các ông Phạm Văn Trội, Nguyễn Trung Tôn, Trương Minh Đức, Nguyễn Bắc Truyển trong ngày 30/7/2017, cũng như hàng loạt các vụ bắt bớ tù đày trước đó đối với người khác chính kiến. Việt Nam, 30 tháng 7 năm 2017 Hội Anh Em Dân Chủ- Brotherhood For Democracy(BFD) Immediate Press Release From the Brotherhood for Democracy (BFD) Re: Opposing the arrest of the dissidents: Nguyen Trung Ton, Truong Minh Duc, Pham Van Troi, and Nguyen Bac Truyen On the morning of July 30, 2017, the police in Hanoi, Saigon and Thanh Hoa simultaneously arrested Pastor Nguyen Trung Ton, Mr. Truong Minh Duc, Mr. Pham Van Troi and Mr. Nguyen Bac Truyen. They were prosecuted by the Vietnamese authorities under Article 79 "Operation to Overthrow the People's Government". They are all members of the Brotherhood for Democracy which has been established since April 24, 2013. They were also former prisoners of conscience. 1 / Pastor Nguyen Trung Ton (1971), residing in Thanh Hoa, is the current president of BFD. He is also a member of the Interfaith Council in Vietnam. In 2011, he was sentenced to two years in prison under Article 88 of the Penal Code for Propaganda against the Socialist Republic. In February 1974, he was kidnapped, assaulted and broke his leg while on his way from Thanh Hoa to Quang Binh. Pastor Nguyen Trung Ton was arrested again after the ending of his two years probation! 2 / Engineer Pham Van Troi (1972), living in Hanoi, is a dissident; In 2008, he was arrested under article 88 of the Penal Code and sentenced to 4 years in prison and 4 years of house arrest. Troi has just been released from probation in September 2016. Ms. Troi's wife, Nguyen Thi Huyen Trang, reported that the police arrested Troi, allegedly "Operation to overthrow the people's administration" under Article 79 of the Penal Code. 3) Citizen Journalist Truong Minh Duc (1960), a Saigon resident, was arrested in 2007 and sentenced to 5 years in prison, convicted of "Taking advantage of freedom and democracy to infringe upon the interests of the country”, under Article 258 of the Penal Code." After being released in 2012, Duc was often harassed and repeatedly assaulted by unidentified people working for the government. 4 / Lawyer Nguyen Bac Truyen (1968), residing in Saigon, in 2006 was arrested and charged with "propaganda against the state" with a sentence of 4 years imprisonment. Mr. Truyen was released in 2010 and lived in Saigon. Truyen has been a member of BFD, though was not active at this time. He has been questioned and interrogated by the government police about his association with the lawyer Nguyen Van Dai. He did not cooperate. Mr. Nguyen Bac Truyen was arrested while waiting for his wife at the gate of the Church of Salvation in Saigon. These four arrested individuals are the members of the Brotherhood for Democracy (BFD), a community based organization (CSO) whose mission is to: 1) Advocate for the protection of human rights as they are recognized by the Constitution of Vietnam and the International Community. 2) Advocate for a democratic, progressive, just and civilized society. These principles are in accordance with the Constitution of Vietnam and in accordance with the Universal Declaration of Human Rights designated by the United Nations Charter and signed by the Republic of Vietnam and other nations around the world. The Brotherhood for Democracy opposes the Vietnamese government for its suppression and arrests of these four individuals: Nguyen Trung Ton, Pham Van Troi, Truong Minh Duc and Nguyen Bac Truyen. This action is contrary to the Constitution of the Socialist Republic of Vietnam in 2013, trampling on the Universal Declaration of Human Rights as defined by the UN Charter, betraying commitments that the State Vietnam has signed with the international. We oppose the authority for persecuting Pham Van Troi, Nguyen Trung Ton, Truong Minh Duc, Nguyen Bac Truyen. We also condemn and oppose the widespread arrest and detention of Le Dinh Luong, Nguyen Ngoc Nhu Quynh, Tran Thi Nga, Nguyen Van Hoa, Nguyen Van Oai, Vu Quang Thuan, Nguyen Van Dien, Bui Hieu Vo, Phan Kim Khanh, Hoang Duc Binh, Tran Van Hoang Phuc, Nguyen Van Dai, Le Thu Ha, and many more. We demand that the Vietnamese government unconditionally release the detainees on 30/7/2017, as well as to all prisoners of conscience who have been arrested and arbitrarily prosecuted in recent years. With the imprisonment situation being escalated, rampant, and arbitrary for those with different political views from the authorities, the Brotherhood for Democracy calls for: 1 / The Vietnamese people in the country as well as overseas to speak out strongly and demand that the Vietnamese government immediately stop oppressing the people of conscience in Vietnam. To condemn the government acts of contrary to the Constitution of Vietnam, that strangles the freedom, democracy and human rights of the Vietnamese people. 2 / Governments around the world, UN organizations, international human rights NGOs, to voice and intervene effectively to help end the Vietnamese government’s arrest and abuse of the human right defenders. 3) Civil society organizations in Vietnam as well as civil society organizations around the world to unite and condemn the arbitrary arrests, verdicts with unjust sentences and the imprisonment of those who have a dissenting opinions with the Vietnamese government. 4 / Press agencies - National and international media to widely inform the facts about the severe human right violation of the Vietnamese government by arresting peaceful advocates such as Pham Van Troi, Nguyen Trung Ton, Truong Minh Duc, Nguyen Bac Truyen and other dissidents. Vietnam, July 30, 2017 Brotherhood For Democracy (BFD)
......

CỘNG SẢN VIỆT NAM SÔI MÁU CÀN QUÉT CÁC NHÀ HOẠT ĐỘNG DÂN CHỦ NỔI TIẾNG

Trong sáng ngày 30/07/2017 An ninh Việt Nam vừa đồng loạt trấn áp và bắt giam một số nhà hoạt động dân chủ có tiếng ở cả ba miền bắc – trung – nam. Ba cựu tù nhân lương tâm Phạm Văn Trội, Trương Minh Đức và mục sư Nguyễn Trung Tôn đều bị bắt với cáo buộc “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79 – Bộ Luật Hình Sự. Cựu tù nhân lương tâm Nguyễn Bắc Truyển cũng được cho là bị công an bắt đi và hiện chưa liên hệ được. Bên cạnh đó, nhiều nhà hoạt động đều bị an ninh cộng sản triệu tập cách vô cớ. Các cuộc bắt bớ đều nhắm vào những nhân sự chủ chốt của các tổ chức và cách riêng của Hội Anh Em Dân Chủ, một tổ chức xã hội dân sự (XHDS) đấu tranh ôn hòa cho một xã hội công bằng và dân chủ hơn. Vụ bắt bớ lớn này làm người ta liên tưởng đến đợt càn quét năm 2011 của đảng cộng sản và cho thấy một nỗ lực triệt phá các nhà đấu tranh hoạt động có tổ chức. Bà Nguyễn Thị Huyền Trang, vợ kĩ sư Phạm Văn Trội tường trình: khoảng 10:40 sáng ngày 30/07/2017 an ninh sắc phục và thường phục bất ngờ ập vào nhà đọc lệnh khám xét và bắt khẩn cấp ông Trội với lý do có “âm mưu hoạt động lật đổ chính quyền nhân dân”. An ninh đã tịch thu một xấp phong bì thư từ thiện của Hội Cựu Tù Nhân Lương Tâm, 1 chiếc Iphone 5 và một số sách về dân chủ nhân quyền. Người đọc lệnh bắt đưa đi là điều tra viên Lê Văn Tứ. Quá trình khám xét kéo dài tới khoảng 12 giờ thì công an áp tải ông Phạm Văn Trội đi. Cùng lúc đó, một vụ bắt bớ khác nhắm vào chủ tịch Hội Anh Em Dân Chủ là mục sư, cựu tù nhân lương tâm Nguyễn Trung Tôn xảy ra tại Thanh Hóa. Bà Nguyễn Thị Lành, vợ của mục sư Nguyễn Trung Tôn cho biết an ninh từ Bộ Công An đã đến khám xét và đọc lệnh bắt khẩn cấp mục sư Tôn theo điều 79, BLHS. Bà Lành cũng nói là chồng mình đã bị di lý về trại giam B14 của Bộ Công An tại Hà Nội. Một thành viên chủ chốt khác của Hội Anh Em Dân Chủ là kí giả Trương Minh Đức cũng bị bắt cùng tội danh và trùng thời điểm. Trong khi đó bà Bùi Thị Phượng báo tin là nhà hoạt động Nguyễn Bắc Truyển cũng đã bị mất liên lạc khi đứng ở ngoài nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế. Bà Phượng cho hay hai vợ chồng có việc phải đến phòng Công Lý và Hòa Bình ở 38, Kỳ Đồng, quận 3, Sài Gòn. Ông Truyển đứng chờ bên ngoài, nhưng khi quay ra thì không thấy chồng mình ở đâu. Mọi liên lạc đều không thực hiện được. Ông Nguyễn Bắc Truyển cũng là một cựu tù nhân chính trị, hiện là chủ tịch Hội Ái Hữu Cựu Tù Nhân Chính Trị và Tôn Giáo Việt Nam. Ông từng nhận án tù 4 năm và 2 năm quản thúc tại gia với quy kết “tuyên truyền chống phá nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Điểm qua một vài tin tức nổi bật nhận thấy nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam dường như đang theo đuổi chính sách đu dây “buôn người” với mục tiêu chính trị. Trước một ngày hôm 29/07/2017, mục sư Nguyễn Công Chính bị trục xuất khỏi nước và tị nạn qua Hoa Kỳ với cái gọi là “nhân đạo” sau khi trải qua 6 năm tù khắc nghiệt. Ngày 24/07/2017 nhà hoạt động dân quyền Lê Đình Lượng, tại Nghệ An đã bị bắt cũng theo điều 79 – BLHS. Và ngày 27/07/2017 báo công an nhân dân đăng tin chính thức khởi tố ông Lượng vì những hoạt động như “kích động biểu tình”, “gây mất an ninh trật tự”… Ông là một người ít xuất hiện trên truyền thông xã hội nhưng khi ông bị bắt thì nhiều nơi tại Nghệ An hàng ngàn người đã cùng thắp nến cầu nguyện cho ông. Cùng ngày 24/07/2017 nhà hoạt động Trần Thị Nga bị kết án 9 năm tù giam và 5 năm quản chế với luận điệu “tuyên truyền chống phá nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 88 – BLHS. Như vậy chỉ thả một người nhưng nhà cầm quyền cộng sản đã bắt lại ít nhất là 4 người với cùng một mục tiêu: triệt hạ các tiếng nói đối lập có tổ chức. Cũng cùng ngày, các thành viên của Phong trào Chấn Hưng Nước Việt cũng bị gọi lên “làm việc”. Facebooker Lê Dũng Vova, Phan Văn Bách, Lê Trọng Hùng – những người thường truyền hình trực tiếp trên facebook các vấn nạn tại Việt Nam cũng bị triệu tập để điều tra về công việc của mình. Một nguồn tin cũng cho biết cựu tù nhân Nguyễn Văn Túc cũng bị công an gõ cửa “triệu tập” lên đồn để chất vấn. Điều đặc biệt là những nhà hoạt động bị bắt ngày hôm nay tất cả đều từng kinh qua nhà tù cộng sản và là những nhà hoạt động nổi tiếng. Kĩ sư Phạm Văn Trội, sống tại Hà Nội đã từng đi tù năm 2008 và bị kết án 4 năm tù giam, 4 năm quản chế với cáo buộc " Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN VN". Ông Trội nguyên là chủ tịch Hội Anh Em Dân Chủ. Mục sư Nguyễn Trung Tôn, từng bị kết án 3 năm tù giam, 3 năm quản chế tại gia. Hiện nay đang giữ chức chủ tịch Hội Anh Em Dân Chủ. Ông tích cực đấu tranh cho quyền tự do tôn giáo và cũng đồng thời là thành viên Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam. Ký giả Trương Minh Đức cũng kinnh qua 5 năm tù giam từ năm 2008 theo điều 258 "lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền lợi ích hợp pháp của cá nhân và tổ chức". Ông Đức là phó chủ tịch Hội Anh Em Dân Chủ khu vực Miền Nam và là người tranh đấu cho quyền lợi công nhân. Tất cả những người vừa bị bắt gần đây đều là những nhân tố tích cực và được đánh giá là có nhiều cống hiến cho phong trào đấu tranh tại Việt Nam. Các tổ chức mà họ là thành viên đều hoạt động có hiệu quả và là nỗi sợ hãi cho đảng cầm quyền. Các nhà hoạt động bị bắt gần đây đều tỏ ra thái độ bất khuất trước cường quyền và kiên trì hoạt động kể cả sau khi ra tù. Họ có hiểu biết, nhẫn nại âm thầm làm việc và thực sự là những “hạt giống” sinh sổi nảy nở dưới lòng đất. Trong bối cảnh, cộng đồng quốc tế và các quốc gia dân chủ tiến bộ không quan tâm về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam, thì giới chức chóp bu cộng sản nhân cơ hội tấn công những kẻ thù của mình mà không gặp chống đối ngoại giao nào. Một động thái triệt tiêu phe đối lập và tìm dịp “xuất khẩu nhân quyền” sang nước khác để đổi chác, quả là “nhất cử lưỡng tiện”. Cơn tổng càn quét này cũng là một dấu hiệu cho thấy nhà nước cộng sản đang thực sự lo sợ và muốn chứng tỏ khả năng kiểm soát sân chơi trước các nhà hoạt động ôn hòa có tổ chức. Minh Nhật, GNsP
......

Mục sư Nguyễn Công Chính bị trục xuất rời nhà tù cùng vợ là bà Trần Thị Hồng và 4 đứa con đến Hoa Kỳ.

THÔNG BÁO Mục sư Nguyễn Công Chính được phóng thích sang Hoa Kỳ Ảnh MS Nguyễn Công Chính Ban Thường Vụ Giáo Hội Liên Hữu LuTheran VN-HK xin trân trọng báo tin đến toàn thể tôi con Chúa ở các Hội Thánh trực thuộc Giáo hội .Quý chức sắc HĐLT , Quý HĐLKQNHN , Quý Thân hữu trong và ngoài nước được biết : Sau hơn 6 năm bị nhà cầm quyền cs giam cầm với mức án 11 năm tù ; thời gian cùng với sự hành hạ , khắc nghiệt trong chốn lao tù , MS Chính đã chịu nhiều tổn thương về̀ ̉ thể xác và sự khủng bố tinh thần . Nhưng bên cạnh đó có sự bền đỗ cầu nguyện của gia đình và Giáo hội .Đặc biệt có sự hiệp thông , chia sẻ và vận động lên tiếng của quý Chức sắc HĐLT , quý Thân hữu , quý tổ chức trong và ngoài nước .Thiên Chúa nhân từ đã lắng nghe tiếng kêu cầu cho tôi tớ Ngài .Bộ Ngoại giao và Chính phủ Hoa Kỳ đã can thiệp với nhà cầm quyền VN ; kết quả MS Nguyễn Công Chính được Chinh phủ Hoa Kỳ nhận bảo lãnh cùng vợ , con sang định cư đất nước Hoa Kỳ . Vào lúc 15h30' ngày 28 tháng 7 năm 2017 MS Nguyễn Công Chính được trả tự do và cùng gia quyến ( vợ con ) chính thức rời Việt nam sang Hoa kỳ . Giáo Hội chúng tôi rất vui mừng khi nhận được tin này .Kính xin thông báo đến toàn thể quý vị được biết . Mặc dù MS Chính được trả tự do nhưng không được ở lại trên quê hương mình . Chúng tôi vẫn chấp nhận và cùng một ý : Còn được tự do , còn sức sống thì dù ở xa hay gần chúng ta vẫn có cơ hội rao truyền phúc âm và phụng sự tổ quốc và dân tộc . Nhân đây thay mặt Giáo hội và gia đình MS Chính chúng tôi trân trọng kính lời tri ân những tấm lòng hiệp thông , chia sẻ rất quý báu của quý Chức sắc tôn giáo bạn , Quý Thân hữu ở trong và ngoài nước , Quý HĐLT, Quý HĐLKQNHN , Quý tổ chức BPSOS và nhiều tổ chức quốc tế đã quan tâm kêu gọi trả tự do cho MS Chính . Xin kính lời tri ân chính phủ Hoa Kỳ đã can thiệp cứu lấy mạng sống của MS Chính từ trong chốn lao tù .Xin cám ơn chính phủ Hoa kỳ đã thương con dân VN như chính con dân của họ. Kính xin Thiên Chúa ban hồng ân xuống cùng toàn thể quý ông , bà ,anh , chi , em . Kính báo Sài gòn ngày 29 / 7 / 2017 TM.Ban Thường Vụ Giáo Hội Tổng Thư ký Điều Hành MS Nguyễn Hoàng Hoa
......

CAO ỦY NHÂN QUYỀN LIÊN HIỆP QUỐC YÊU CẦU HÀ NỘI TRẢ TỰ DO CHO BÀ TRẦN THỊ NGA

UN Human Rights - Asia (Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc - Á Châu) Chúng tôi quan ngại về việc gia tăng đàn áp những người bảo vệ nhân quyền tại Việt Nam, những người chất vấn hay phê bình chính quyền và chính sách. Hôm thứ ba, bà Trần Thị Nga, một nhà hoạt động được biết đến nhiều, đã bị kết án 9 năm tù và 5 năm quản chế vì cái gọi là "tuyên truyền chống nhà nước" do đã đăng các lời bình trên mạng. Chúng tôi rất quan ngại về mức độ nặng nề của bản án và tiến trình tại buổi xử, trông không có vẻ gì đúng với tiêu chuẩn xét xử đúng đáng. Theo điều khoản 88 của bộ Luật Hình Sự, bà Trần đã bị giữ không cho liên lạc với ai suốt 6 tháng, từ khi bị bắt vào tháng 1 đến vài ngày trước buổi xử án. Bà Trần không được cho phép đủ thời giờ để chuẩn bị cho việc bào chữa. Buổi xử diễn ra chỉ 1 ngày. Gia đình và bạn hữu của bà bị từ khước không cho vào tham dự phiên tòa. Bản án đối với bà Trần Thị Nga chỉ chưa đầy một tháng theo sau một blogger nhiều uy tín khác là bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức Mẹ Nấm. Bà bị 10 năm tù cũng vì điều 88, sau một buổi xử cũng đầy thiếu sót tương tự. Trong hơn 6 tháng qua, ít là 7 nhà bảo vệ nhân quyền khác đã bị bắt và bị truy tố. Vài chục người khác đang bị giam giữ, và hai người bị trục xuất hay buộc phải lưu vong. Nhiều người khác bị hăm dọa, xách nhiễu, và bạo hành. Các nhà bảo vệ nhân quyền không thể bị đối xử như những kẻ tội phạm đe dọa an ninh quốc gia. Văn phòng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc và cơ chế nhân quyền quốc tế đã nhiều lần chê trách điều 88 bộ Luật Hình Sự, cùng với một số điều khác trong bộ luật này, vì chúng vi phạm luật nhân quyền quốc tế. Sự thất bại của chính phủ Việt Nam trong việc đáp ứng các quan ngại của cộng đồng quốc tế liên quan đến các trói buộc những quyền căn bản đã tạo nhiều nghi ngờ về thiện chí của họ trong việc bảo vệ và đề cao nhân quyền. Chúng tôi thôi thúc nhà cầm quyền Việt Nam hãy thả ngay những người bị giam giữ chỉ vì họ hành xử các quyền tự do diễn đạt của họ, và hãy sửa đổi các luật lệ quá mơ hồ và quá bao trùm để nhân danh an ninh quốc gia đàn áp những người bất đồng chính kiến. (Ký tên) Phát ngôn nhân cho Cao Ủy Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, Họp báo, Văn phòng LHQ, Geneva. Bản tiếng Anh có tại trang:www.facebook.com/UNHumanRightsAsia
......

Những thiệt hại VN phải chịu sau khi đầu hàng Trung quốc rút khỏi bãi Tư Chính

Sau khi Việt Nam chính thức đầu hàng Trung quốc rút khỏi bãi Tư Chính. Những thiệt hại,mất mát mà Việt nam phải chịu là rất lớn. Dưới đây là số tiền lớn mà phía Việt Nam phải bồi thường cho Repsol và các đối tác của họ là Pearl Energy (Mubadala Petroleum) và Pan Pacific Petroleum. Dự trù cho mỏ dầu Cá Rồng Đỏ ở bãi Tư Chính nếu được khai thác thì dự trù tới năm 2019, Việt Nam sẽ thu lợi rất nhiều về nguồn tài nguyên này. Theo đối tác liên doanh Pan Pacific, ước tính tốt nhất về khả năng khôi phục tiềm năng từ Cảng Rồng Đỏ là 45,3 triệu thùng dầu, 172 tỷ (feet) khối khí đốt và 2,3 triệu thùng condensate để làm dầu nhớt. Chúng ta chỉ ước tính với giá cơ bản mỗi thùng dầu trên thị trường là 46 đô hiện nay, thì mỗi năm Việt Nam thu được hơn 2,08 tỉ đô cộng với 172 tỷ (feet) khối gas tự nhiên giá $3,37 USD cho 1.000 cubic feet thì VN thu về được 579 triệu đô mỗi năm và chưa tính số lượng dầu nhớt đủ cho Hà Nội chạy trong vòng 10 năm không hết. Không những phải bồi thường 1,1 tỉ đô cho Repsol và các đối tác của họ, mà Việt Nam đã đánh mất đi hơn 2,5 tỉ đô mỗi năm lợi nhuận chỉ vì theo lệnh Trung Quốc phải rút mỏ dầu ra khỏi bãi Tư Chính. Theo Vietbf
......

Đằng sau quyết định người Việt Nam mua nhà bên Mỹ hay Âu Châu là gì ?

VN đã nằm trong top 10 quốc gia di cư nhiều nhất khu vực châu Á – Thái Bình Dương. Tổ chức Di cư quốc tế (IMO) cho biết từ năm 1990 đến 2015, có trên 2,55 triệu người Việt di cư ra nước ngoài (trung bình mỗi năm gần 100.000 người). Đó là do các quan chức VN tham ô tham nhũng, tiền kiếm được để trong nước không an toàn, quan chức họ đầu tư ra nước ngoài, làm tổ cho mình hay con cháu mai sau. Đó là do hệ thống giáo dục VN hết sức thảm hại, người VN nào có tiền cũng muốn cho con cái trốn khỏi VN định cư nước ngoài. Đó là do hệ thống pháp luật của VN không chuẩn mực, người dân có thể mất tài sản như đất đai nhà cửa bất cứ lúc nào, ai cũng có thể trở thành dân oan mất đất, hay doanh nhân oan như Trịnh Vĩnh Bình, doanh nhân chỉ lo kiếm tiền ở VN thật nhanh sau đó mang tiền sang nước ngoài để đầu tư bảo vệ tài sản. Đó là do ngân hàng nhà nước hạ lãi xuất tiết kiểm ở VN bằng không trong khi bên Mỹ lãi sàn tiết kiệm ít nhất khoảng 1,5% vậy dòng tín dụng chảy từ VN sang các nước khác để đầu tư như mua nhà. Đó là do giá nhà ở VN ảo lên đắt gấp hơn Mỹ nhiều lần. Người ta đầu tư mua nhà vào chỗ nào có khả năng sinh lời cao và môi trường hạ tầng tốt hơn là đương nhiên. Đó là do người tài giỏi không có đất sống ở VN, do bị ghen ghét, do ý thức hệ cộng sản vẫn còn ngấm sâu trong hệ thống chính trị VN và không chịu dung nạp các ý thức hệ khác. VD như Ngô Bảo Châu, người tài họ chỉ còn cách trốn chạy khỏi VN định cư nước ngoài mang theo tài sản và kiến thức. Đó là môi trường sống ở VN quá là ô nhiễm, VN là 1 trong 10 nước ô nhiễm nhất thế giới. Đó là do hạ tầng ở VN cực kỳ kém, đi đâu cũng thấy tắc đường, mưa một tý cả thành phố ngập lụt hết. Đó là do tình trạng an ninh trật tự ở VN hết sức tội tệ như mất cắp mất trộm, vào đồn CA là chết không lý do. đó là do tham nhũng ở VN hết sức tràn lan từ trung ương đến địa phương đâu cũng phải giải tiền gây ức chế cuộc sống của người dân. Do hệ thống an sinh xã hội bên Mỹ Hay Châu Âu tốt hơn VN nhiều lần, ai sang nước ngoài như Mỹ hay Châu Âu muốn định cư nhất là các thế hệ kế tiếp. PTS - Bà Đầm Xoè
......

Đất nước còn gì?

Mấy hôm nay, có rất nhiều vấn đề ồn ào dư luận. Trong số đó, tôi thực sự quan tâm đến con số 3,06 tỉ USD. Đó là số tiền người Việt Nam bỏ ra để mua nhà tại Mỹ, xin nhấn mạnh là chỉ tại Mỹ, chưa kể đến Úc, Canada… Và xin nhấn mạnh rằng, đó là số ngoại tệ chỉ dùng để mua nhà và chỉ trong một năm thôi. Đừng nhìn câu chuyện này chỉ là vấn đề tiền bạc. Bởi đây là tổn thất nguồn lực quốc gia, là vấn đề liên quan đến sự phát triển của đất nước. 3,06 tỉ USD, tức gần 70.000 tỉ đồng. Con số này bằng 6,39% tổng thu ngân sách quốc gia năm 2016. Mỗi năm, nếu tính cả số tiền người Việt mua nhà ở các quốc gia khác, tính cả số tiền mà người Việt đầu tư để có thẻ cư trú khi di cư, không biết dòng tiền chảy ra bên ngoài sẽ bằng bao nhiêu tổng thu ngân sách, không biết mỗi năm đất nước mất đi bao nhiêu trường học, bao nhiêu bệnh viện, bao nhiêu cây cầu, bao nhiêu con đường… Việt Nam hiện đã nằm trong nhóm 10 nước có số lượng người di cư nhiều nhất ở khu vực châu Á – Thái Bình Dương. Tổ chức Di cư quốc tế cho biết, chỉ trong vòng 25 năm, kể từ 1990 đến 2015, có tới 2,55 triệu người Việt di cư ra nước ngoài. Nghĩa là mỗi năm có khoảng 100.000 người bỏ lại nơi chôn rau cắt rốn để ra đi. Vì sao lại thế? Từ trong máu của mỗi người dân nước Việt, chắc hẳn ai cũng thương yêu quê hương xứ sở này. Vậy thì tại sao lại ra đi? Câu trả lời nằm ở chính các vấn đề nội tại của đất nước. Những người tìm đến Mỹ, Canada, Úc… để định cư, đơn giản là vì họ muốn sống ở một nơi mà con cháu họ được hít thở một bầu không khí trong lành, được ăn thực phẩm sạch, được thụ hưởng một nền giáo dục nhân bản, một nền y tế hiện đại, được sống trong một xã hội tự do. Đất nước sẽ không thể giữ chân được tầng lớp tinh hoa, tức những người có tư chất, có tri thức, có đầu óc sáng tạo, tư duy tiến bộ, có tiền bạc… nếu như các chính sách kinh tế, xã hội không ổn định, nhiệm kỳ này nói xuôi, nhiệm kỳ kia nói ngược. Đất nước sẽ không thể giữ chân được những con người có trong tay cả nguồn lực tri thức và tài chính, nếu như không thiết lập được một môi trường đề cao sự sáng tạo. Để giữ được dòng tiền, ngăn không để chảy ra bên ngoài, điều này đặc biệt quan trọng trong giai đoạn nền kinh tế đang khó khăn và cạn dần nguồn lực để phát triển, hơn bao giờ hết, Chính phủ cần kiến tạo một môi trường kinh doanh ổn định và an toàn. Chính sách cho tất cả mọi ngành nghề, quy hoạch mọi ngành, mọi địa phương cần ổn định. Không thể có chuyện, cùng một cá nhân, nay ký hướng dẫn doanh nghiệp khai mức thuế này, rồi chính bàn tay ấy, vài năm sau lại ký quyết định truy thu thuế. Những người làm chính sách, những người vận hành bộ máy và thực thi chính sách, nghiễm nhiên chẳng phải chịu trách nhiệm gì. Tất cả rủi ro đổ lên đầu người kinh doanh. Tôi quen biết nhiều doanh nhân. Họ đã mua nhà, đã đầu tư không ít tiền bạc sang Mỹ và một số quốc gia khác, để con cháu họ trở thành công dân các quốc gia ấy. Họ, hầu hết đều giỏi giang và giàu có. Thực sự cần phải nhìn lại môi trường kinh doanh, môi trường sống ở Việt Nam. Bởi, cả tiền bạc và tri thức đều ra đi, thì đất nước này còn lại gì để phát triển? Trong số 70.000 tỉ đồng chảy ra ngoài đất nước kia, hẳn là có phần của những người làm quan mà giàu có. Nhưng, có một thực tế không thể phủ nhận, đó là người Việt di cư ngày càng nhiều. Tôi vừa làm một động tác đơn giản là google cụm từ “hội thảo định cư”, kết quả là ngày 28-7 có hội thảo định cư Mỹ ở TP.HCM, ngày 29-7 tổ chức tại Hà Nội. Nếu tính cả các nước châu Âu, Canada, Úc… thì ngày nào cũng có hội thảo định cư theo diện đầu tư.  
......

Cho phép ‘đổ bùn xuống biển’ ở Bình Thuận giống hệt vụ Formosa

Bộ Công Thương vừa đình chỉ chức vụ giám đốc Trung Tâm Tư Vấn Đầu Tư và Chuyển Giao Công Nghệ của ông Hà Quốc Quân vì đang là viên chức mà lại điều hành doanh nghiệp tư nhân. Công ty Tư Vấn Xây Dựng Cảng Biển Việt Nam do ông Quân làm chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc bị tố cáo đã mạo danh ít nhất ba nhà khoa học khi soạn thảo báo cáo biện minh cho việc công ty Điện Lực Vĩnh Tân 1 (VTPC1) đem một triệu khối bùn đổ xuống vùng biển thuộc huyện Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận. Báo cáo vừa kể liệt kê tên của 14 nhà khoa học tham gia vào việc biện minh. Đến giờ này, ngoài ông Nguyễn Tác An, phó chủ tịch Hội Khoa Học-Kỹ Thuật Biển Việt Nam, cựu viện trưởng Viện Hải Dương Học Nha Trang, còn có bà Nguyễn Ngọc Bảo Trâm làm việc tại Trung Tâm Quy Hoạch-Quản Lý Tổng Hợp Vùng Duyên Hải Khu Vực Phía Nam, và bà Lê Thị Vân Linh, làm việc tại Viện Kỹ Thuật Biển, khẳng định rằng họ không tham gia khảo sát, góp ý như báo cáo nêu. Ông An cho biết, sau khi ông lên tiếng, công ty Tư Vấn Xây Dựng Cảng Biển Việt Nam đã liên lạc với ông để xin lỗi. Công ty này giải thích, việc đưa tên ông vào báo cáo là do nhầm lẫn của thư ký. Công ty chưa nói gì thêm về trường hợp bà Trâm, bà Linh. Theo tờ Tuổi Trẻ thì Bộ Công Thương mới xác định, chuyện ông Hà Quốc Quân vừa là viên chức, vừa thành lập, điều hành một doanh nghiệp tư nhân là vi phạm Luật Phòng-Chống Tham Nhũng và Luật Viên Chức. Bộ này đã yêu cầu Viện Nghiên Cứu Chiến Lược-Chính Sách Công Nghiệp, nơi quản lý trung tâm mà ông Quân đang làm giám đốc, làm rõ các vi phạm và xem xét, kỷ luật ông này. Còn Bộ Tài Nguyên-Môi Trường, nơi cấp giấy phép cho VTPC1 đổ khoảng một triệu tấn bùn xuống biển, thì im lặng. Trước đây, báo cáo biện minh cho việc VTPC1 đem một triệu khối bùn đổ xuống vùng biển thuộc huyện Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận, được bộ này sử dụng để khẳng định việc cấp giấy phép cho VTPC1 đổ bùn xuống biển là có… “căn cứ khoa học.” Đến nay, các tình tiết liên quan đến chuyện cho phép VTPC1 đổ bùn xuống biển cho thấy, trường hợp này giống hệt trường hợp cho tập đoàn Formosa xây dựng cụm nhà máy thép ở khu công nghiệp Vũng Áng, Hà Tĩnh. Trước kia, dự án đầu tư của Formosa vào khu công nghiệp Vũng Áng được xác định là “chủ trương lớn” vì sẽ góp phần thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, giải quyết việc làm. Gần đây, dự án đầu tư của VTPC1 cũng là “chủ trương lớn” vì cần tăng sản lượng điện thông qua việc phát triển hệ thống nhà máy dùng than phát điện trên toàn quốc để phát triển kinh tế. Trên danh nghĩa, dự án xây dựng cụm nhà máy thép ở khu công nghiệp Vũng Áng, Hà Tĩnh, do tập đoàn Formosa đầu tư nhưng nhiều tài liệu cho thấy, vốn và công nghệ của dự án này dính líu đến Trung Quốc. Tương tự, VTPC1 là liên danh giữa Tập Đoàn Than-Khoáng Sản Việt Nam (TKV) với Trung Quốc, trong đó phía Trung Quốc góp đến 95% vốn. Các chuyên gia đều liên tục khuyến cáo về nguy cơ ô nhiễm, lẫn những tác hại khó lường đến kinh tế, xã hội, an ninh, chính trị của cả hai dự án nhưng những khuyến cáo đó đều bị giới hữu trách vứt vào thùng rác, một phần bởi đó là “chủ trương lớn,” phần khác là do cả hai dự án đều đã được “thẩm định, đánh giá một cách kỹ lưỡng về mọi mặt, đặc biệt là khoa học.” Trong trường hợp Formosa, chính quyền Việt Nam chỉ thừa nhận việc “thẩm định, đánh giá” có sơ suất do không lường hết được các “diễn biến phức tạp” tác động đến môi trường, hệ sinh thái biển sau khi Formosa thử vận hành nhà máy thép hồi Tháng Tư, 2016, gây ô nhiễm toàn bộ vùng biển phía Bắc miền Trung. Vụ “đổ bùn xuống biến” cũng từng được khẳng định là đã “thẩm định, đánh giá một cách kỹ lưỡng về mọi mặt, đặc biệt là khoa học.” Hồi đầu tháng này, ông Nguyễn Linh Ngọc, thứ trưởng Bộ Tài Nguyên-Môi Trường – người ký quyết định cho VTPC1 đổ bùn và chất thải xuống biển – nói với tờ Pháp Luật TP.HCM rằng, đáy của vùng biển mà ông thay mặt bộ cho phép VTPC1 mang một triệu khối vừa bùn, vừa chất thải tới đổ “chỉ toàn cát.” Nếu có sự hiện diện của các sinh vật biển (cỏ biển, san hô&) tại đó thì “không bao giờ Bộ Tài Nguyên-Môi Trường cho phép.” Truyền hình VTC News 14 đã cử phóng viên đến vùng biển mà bộ này cho phép VTPC1 đổ bùn và chất thải xuống đó để khảo sát. Clip do ngư dân hỗ trợ phóng viên VTC News thực hiện cho thấy, 30 hécta đáy biển – nơi mà VTPC1 được phép đổ bùn và chất thải có đủ thứ sinh vật biển, thậm chí còn có vỉa san hô. Ông Ngọc nói dối. Ông im lặng, không lên tiếng trước những cáo buộc rằng ông ta đã dối trá. Sau một năm “sửa chữa, khắc phục” những sai sót, Formosa đã được phép vận hành nhà máy thép ở khu công nghiệp Vũng Áng. Tuy tuyên bố sẽ không “đem môi trường sống đổi phát triển kinh tế” nhưng chính quyền Việt Nam không thể đóng cửa nhà máy thép của Formosa vì đã cấp cho Formosa đủ loại giấp phép, kể cả giấy phép xả nước thải không cần xử lý một cách kỹ lưỡng ra biển. Nếu đáp ứng mong muốn của hàng triệu người Việt – đóng cửa Formosa, chắc chắn tập đoàn này sẽ kiện chính phủ Việt Nam ra tòa. Vụ “đổ bùn xuống biển” cũng thế, đề nghị nạo vét khu vực ven bờ để thiết lập hải cảng tiếp nhận than và đem bùn cũng như các chất thải khác tích tụ sau khi nạo vét, xây dựng nhà máy nhiệt điện xuống biển đã được chấp thuận cách nay vài năm. Bộ Tài Nguyên-Môi Trường không thể từ chối cấp phép. Nếu không, chính phủ Việt Nam cũng sẽ bị kiện. Điểm khác biệt duy nhất giữa vụ Formosa với vụ đổ bùn xuống biển là cả dân chúng lẫn báo giới Việt Nam cùng thấy rằng, nếu không lên tiếng một cách tích cực, chính họ chứ chẳng riêng ngư dân, nông dân cũng lãnh đủ. Hàng triệu khối bùn có tiếp tục được cho đổ xuống biển hay không là chuyện phải chờ để xem nhưng chắc chắn hàng triệu khối bùn, chất thải này và vài triệu khối bùn, chất thải khác của các nhà máy phát điện bằng than sẽ được đổ ở đâu đó bởi tất cả các dự án đầu tư đều đã được duyệt, các nhà đầu tư đều đã cầm trong tay giấy phép đầu tư. Theo tờ Thời Báo Kinh Tế Sài Gòn, hiện nay, các nhà máy nhiệt điện than đã ảnh hưởng xấu đến môi trường và sức khỏe của người dân. Ông Trần Đình Sính, phó giám đốc Trung Tâm Phát Triển Sáng Tạo Xanh (GreenID), dẫn báo cáo công trình nghiên cứu của nhóm mô hình hóa học khí quyển thuộc trường Đại Học Harvard, cho thấy số người chết sớm liên quan đến nhiệt điện than vào năm 2010 trên toàn thế giới là 3.2 triệu người, trong đó ở Việt Nam là 31,000 người và riêng đồng bằng sông Cửu Long là 8,000 người. Báo này cho hay: “Nếu con số định lượng này được xác thực, thì số người chết vì nhiệt điện than hàng năm cao gấp hơn ba lần số người chết vì tai nạn giao thông, chưa kể kèm theo đó là chi phí y tế khổng lồ do suy giảm về sức khỏe nơi các nạn nhân.” “Nhiệt điện than đang là một vấn đề toàn cầu, và giải pháp ở các nước phát triển là từng bước loại bỏ chúng vì những thiệt hại quá lớn so với lợi ích. Ngay tại Mỹ, nước có trình độ khoa học kỹ thuật hàng đầu và các biện pháp chế tài nghiêm khắc đối với tình trạng gây ô nhiễm, nhiệt điện than vẫn đang gây ra khá nhiều hệ lụy,” bài báo viết. “Một báo cáo của Nhóm Công Tác Về Khí Quyển Hoa Kỳ (Clean Air Task Force) ước tính rằng riêng tại nước này, ô nhiễm không khí do nhiệt điện than trong năm 2010 gây ra 13,000 cái chết sớm, 20,000 người mắc bệnh tim, mất 1.6 triệu ngày công do ốm đau, và tổng thiệt hại tính bằng tiền là hơn $100 tỷ hằng năm,” báo cho hay. Tuy các nhà máy phát điện bằng than bị xem là tác nhân hủy diệt môi trường nhưng chính phủ Việt Nam đã xác định, đến 2030, những nhà máy này sẽ chiếm 56.4% cơ cấu năng lượng của Việt Nam. (G.Đ) Nguồn: Người Việt  
......

Thánh lễ cầu nguyện cho chị Trần Thị Nga

Thánh lễ vào lúc 20 giờ 00 Chúa nhật hôm nay do cha Giuse Nguyễn Văn Toản chủ tế và cha Gioan Lưu Ngọc Quỳnh giảng lễ. Ngoài đông đảo anh chị em giáo dân, thánh lễ cũng có một số anh chị em không cùng tôn giáo tham dự, những anh chị em này thường xuyên tham dự các thánh lễ cầu nguyện cho công lý và hòa bình trước đây. Ngoài ra, trong thánh lễ có hai người con nhỏ, gia đình của chị Nga, người mẹ của sinh viên Trần Hoàng Phúc, bà Huỳnh Thị Út từ Sài Gòn ra lo cho người con của mình mới bị bắt. Tại nhà thờ Thái Hà, lâu nay thánh lễ lúc 20 giờ Chúa Nhật cuối tháng cầu nguyện cách đặc biệt cho công lý và hòa bình. Chúa nhật cuối tháng Bảy này vào ngày 30, nghĩa là Chúa nhật tuần sau, tuy nhiên, thánh lễ lúc 20 giờ hôm nay, cộng đoàn đã cầu nguyện cho công lý và hòa bình, cụ thể là cầu nguyện cho tù nhân lương tâm Trần Thị Nga, sinh viên Trần Hoàng Phúc và các tù nhân lương tâm khác. Lý do là ngày 25 và 26 tháng Bảy tới đây, tòa án Nhân dân tỉnh Hà Nam sẽ xử chị Trần Thị Nga với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước”. Và theo nguyện vọng của chị Nga, gia đình và những người bạn của chị muốn có một thánh lễ cầu nguyện cách đặc biệt cho chị. Được biết, chị Trần Thị Nga là người Công giáo. Chị sinh ngày 28/4/1977 tại thành Phố phủ Lý, tỉnh Hà Nam. Chị là một nạn nhân của việc xuất khẩu lao động tại Đài Loan vào năm 2003 Năm 2008 chị về Việt Nam và giúp đỡ những người gặp nạn khi lao động xuất khẩu tại Đài Loan và bị nhà cầm quyền, cụ thể là nhà cầm quyền tại Hà Nam. Sau đó chị quan tâm đến những vấn đề xã hội, việc Trung Cộng xâm chiếm lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam, lên tiếng cho những nạn nhân bị chết trong đồn công an, xuống đường lên tiếng khi thảm họa Formosa xảy ra….Do đó, chị liên tục bị khủng bố, đánh đập nhiều lần. Chị Trần Thị Nga bị bắt hồi tháng 1 năm 2017. Báo chí nhà cầm quyền tuyên truyền rằng, chị Nga đã phát tán những video, clip có nội dung chống đảng, chống chế độ. Thực tế, những hoạt động của bà Nga đều nhằm phản ánh thực trạng đất nước và cổ suý cho quyền tự do công dân. Photo: Thảo Teresa
......

Lẩn thẩn tháng âm

Cái làng Lon bé nhỏ của tôi 18 nóc nhà thèo đảnh nép bên chân núi góc xứ Thanh cũng chả thể yên hàn, bình lặng qua cuộc chiến tranh. Anh cả tôi thương binh hạng ¼ đánh trận Khe Sanh năm 1968. Anh thứ hai, bộ đội B2 Miền Đông Nam Bộ, thương binh 2/4. Thằng em út bệnh binh Mặt trận biên giới Tây Nam. Làng 18 gia đình nhưng có tới 6 liệt sĩ. Lứa chống Mỹ đầu có cậu Xuân đi bộ đội từ thời chính quy hiện đại những năm đầu sáu mươi. Tiếp lứa sau có những Quyền, Phụng, Sơn ( Ngọc) Vĩnh và Nguyệt, con gái ông chú đi TNXP. Trừ Nguyệt, còn 5 liệt sĩ kia đều xếp vào diện không tìm thấy mộ. Mỗi lần nhảo về quê ghé qua nhà len lét thấy như mình có lỗi bởi người thân đều có ý hỏi thăm tin tức phần mộ. Bởi nghe đài, coi ti vi thấy thiên hạ nơi này nơi kia tìm được phần mộ người thân nhưng người nhà mình thì cứ bặt tăm chả được tin tức gì! Tháng bảy này vẫn là tháng 6 âm. Năm nay nhuận hai tháng 6. Nhưng hình như trời đất đã bắt vào cái tiết âm, tiết Ngâu của tháng 7 rồi? Mưa giăng giăng khắp xứ Bắc và dọc miền Trung có cả tháng. Trong mấy ngày mưa lướt thướt ấy tôi may mắn được nhập vào một đoàn đi theo vệt lộ trình tâm linh. Nghĩa trang liệt sĩ Truông Bồn, Ngã ba Đồng Lộc, Mộ Tướng Giáp, Nghĩa trang liệt sĩ Miền Nam ở Quảng Bình, Hang Tám Cô, Chùa Hoằng Phúc Quảng Bình, Nghĩa trang liệt sĩ Đường 9, Nghĩa trang Trường Sơn, Thành Cổ Quảng Trị. Tang thương đến cả hoa kia cỏ này. Chợt câu buồn ấy của Nguyễn Du ập về. Chưa đến mức tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt/Toát hơi may lạnh buốt xương khô (chẳng hay cụ Nguyễn Tiên Điền khi viết Văn tế thập loại chúng sinh có vào cữ tháng 6, tháng 7 âm và nhuận dư lày không nhỉ?) Nhưng trời mưa lạnh qua các nghĩa trang thấy lòng dạ cứ chùng cứ trĩu xuống. Mặc dù những địa danh tâm linh ấy mình đã nhiều lần được ghé! Ấn tượng trong đoàn đi, mọi người nhắc nhở nhau là cố mà dành thời gian để dâng hương các ngôi mộ liệt sĩ chưa có tên. Mà những ngôi mộ liệt sĩ chưa có tên (hay là không?) ở các nghĩa trang thì nhiều lắm. Nên những nghĩa cử cũng chỉ là tượng trưng. Thoáng day dứt nghĩ đến con số hơn nửa triệu liệt sĩ (số được quy tập vào các nghĩa trang và đương còn nằm đâu đó ở các chiến trường) hiện nay chưa có thông tin gì. Liệt sĩ chưa biết tên. Tôi nghĩ đến những nhan nhản giăng giăng tại 72 nghĩa trang ở Quảng Trị những tấm bia với hàng chữ ấy. Chẳng thể không lẩn thẩn liên tưởng đến những người lính tử trận một thời phía bên kia, bây giờ bao người chưa tìm thấy phần mộ lẫn tên nhỉ? Mưa giăng dày trên Thành cổ Quảng Trị và Bến thả hoa bên dòng Thạch Hãn. Cảnh vật xám mờ như nhuốm hơi âm, khí âm. Những trận khác thì chưa biết. Nhưng từ ngày 28-6-1972 đến 16-9-1972, tại địa danh này, các tướng Văn Tiến Dũng, Trần Quý Hai, bên kia là tướng Ngô Quang Trưởng bày trận liên tục suốt 81 ngày đêm. Thành cổ và sông Thạch Hãn nhuốm đỏ máu… Con số thống kê sau này, hơn 20 ngàn chiến sĩ QĐNDVN hy sinh và hơn 30 ngàn chiến binh VNCH đã bỏ mạng. Rời Thành cổ, vai cứ trĩu xuống. Khí âm hay bệnh khớp tuổi già, chả biết nữa. Chiều muộn rời Quảng Trị. Vần vụ giăng giăng trên đầu là mây khói đèn và bầu trời sũng nước. Tự dưng cứ thấy nấn ná. Như nhỡ nhàng, dang dở điều gì? Hình như chưa đến được những nơi cần đến? Nhớ năm đã xa, lần về thôn Hải La của xã Triệu Phước thuộc huyện Triệu Phong. Triệu Phước có 349 liệt sĩ thì Hải La đã là 152. Tự dưng lẩn thẩn hỏi nhà chức việc ở Hải La rằng số lính VNCH quê Hải La tử trận là bao nhiêu? Ông trưởng thôn thở dài rằng chưa thống kê đầy đủ nhưng phải có hàng trăm. Ghé thăm nhà mẹ Thí có chồng là liệt sĩ, nhưng có con trai đi lính VNCH rồi tử trận. Trên bàn thờ nhà mẹ có hai tấm ảnh thờ. Chồng và con trai. Hai người hai trận tuyến! Nghĩa trang Hải La là nơi nằm chung của hàng trăm ngôi mộ phía hai trận tuyến. Một góc nhỏ của nước Việt mến yêu như Hải La như Quảng Trị còn thế. Huống chi cả xứ mình? Theo tài liệu của Bách khoa toàn thư Anh quốc Britannica, khoảng hơn 1 triệu lính Bắc Việt và VNCH tử trận. Hơn 2 triệu người Việt bị chết và hơn 4 triệu người Việt bị thương. Lẩn thẩn rồi lan man nghĩ đến một nghĩa cử của Huế, ở Huế. Đó là Đại lễ cầu siêu cho các anh hùng liệt sĩ, đồng bào vong thân trong chiến tranh. Đại lễ có xuất xứ từ Lễ tế âm hồn. Mọi người hẳn nhớ, sau chính biến ngày 23-5 năm Ất Dậu (5-7-1885) kinh đô Huế thất thủ. Sự kiện đó là niềm tự hào nhưng cũng là nỗi đau muôn thuở của người dân xứ Huế. 9 năm sau ngày Kinh đô thất thủ, dưới triều vua Thành Thái, đàn Âm hồn được triều đình cho thiết lập. Năm 1894, Bộ Lễ cho lập đàn ở một bãi đất ở gần cửa Quảng Đức (cửa vào khu vực Đại nội Huế). Người ta đã dựng các bàn thờ để cúng các vong linh bị chết trong chiến tranh. Đàn lúc đầu để lộ thiên ở một bãi đất rộng, về sau triều đình cho xây một ngôi nhà ba gian để thờ và cất giữ đồ tự khí. Từ năm 1945, thời thế đổi thay, cái lệ đó đã không còn. Năm 2013, UBND tỉnh Thừa Thiên-Huế có quyết định công nhận đàn Âm hồn là di tích lịch sử văn hóa. Tỉnh cũng đã thực hiện xong việc đền bù giải phóng mặt bằng khu vực đàn Âm hồn với mức kinh phí 2,7 tỉ đồng. Lần đầu tiên ngày 18-6-2017 nhằm ngày 23 âm lịch, Giáo hội Phật giáo tỉnh tổ chức đại lễ cầu siêu cho những vong hồn thiệt thân không chỉ trong trận thất thủ Kinh đô năm xưa, mà cả trong những năm chiến tranh giai đoạn sau này. Đại lễ sẽ được tổ chức vào ngày đó hằng năm. Trả lời sự kiện thời điểm nghĩa trang Biên Hòa được dân sự hóa, hẳn nhiều người còn nhớ nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã bộc bạch thế này: “Có những cái vô lý, người sống đố kỵ nhau nên nó khổ liên quan đến người chết, trước đây coi như không thừa nhận nghĩa trang đó nên quân sự hóa mấy chục năm. Bây giờ thấy nó vô lý. Có một quyết định tuy trễ nhưng dù sao cũng rất tốt. Ông Nguyễn Tấn Dũng (thời điểm TT Nguyễn Tấn Dũng ký quyết định đưa nghĩa trang Quân đội VNCH ở Biên Hòa thành nghĩa trang dân sự Bình An-XB) đã làm tốt cái đó, làm hơn tôi cái đó, lúc tôi làm thì chưa làm được cái này, quyết định giao lại cho dân sự. Tôi cho quyết định đó là đúng”. Và vẫn còn cộm trong trí nhớ về một nghĩa trang ở thủ đô nước Mỹ mà tôi từng may mắn được ghé. Đó là Nghĩa trang Arlington ở Washington D.C, nơi an nghỉ hàng vạn binh sĩ của cả hai miền và hai phía trong cuộc nội chiến Nam Bắc Hoa Kỳ (1861-1863). Năm 1863, Tổng thống Mỹ Abraham Lincohn đã trực tiếp đến khánh thành nghĩa trang quốc gia này và để lại dòng chữ: Tất cả những tử sĩ ở đây đều là người Mỹ. Nước Việt ta có từ Đồng bào? Nghĩa là cùng một bọc. Thủy tổ Việt, dân Việt mình từng một bọc từ thuở hồng hoang Lạc Long Quân với bà Âu Cơ! Xuân Ba Nguồn: Fb Nguyễn Thông
......

Bắc Kinh đưa giàn khoan Hải Dương 760 gây hấn tại lô 136-03

Sáng ngày 22.7.2017, có 14 tàu của Cảnh sát biển Vùng III được lệnh rời Vũng Tàu ra khơi. Theo tin nhận được, mấy ngày qua, lực lượng kiểm ngư Việt Nam với trên 30 tàu và các tàu chấp pháp đang căng thẳng ở khu vực quanh bãi Tư Chính (Vanguard Bank) cách Vũng Tàu 229 hải lý về phía Đông Nam; Nhằm ngăn chặn không cho HYSY-760 của Trung Quốc đang cùng 40 tàu hộ tống hăm he vượt qua làn ranh đỏ vô thềm lục địa phía Nam. Đây là nơi đang triển khai dự án khai thác dầu Cá Rồng Đỏ (lô 136-3) do PetroVietNam hợp tác với Repsol của Tây Ban Nha, trong vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam. Như hổm có nhắc trong tin về tướng Phạm Tường Long sang thăm Hà Nội và bỏ về sớm. Trước đó, ngày 16.6, Trung Quốc lại ra thông báo v/v HY-981 sẽ hoạt động ngay gần cửa vịnh Bắc Bộ trong 3 tháng. Trong khi giàn khoan này tiếp tục di chuyển xuống phía Nam, Trung Quốc đã triển khai 40 tàu hải giám và máy bay Y8 tại khu vực quanh lô 136-3. Các nhà quan sát nhận định, khả năng căng thẳng leo thang trong những ngày tới! Fb. Cô Gái Đồ Long ----------------------------------------- Bắc Kinh ngang nhiên đưa giàn khoan Hải Dương 760 được hàng chục tàu hộ tống tiến vào vùng đặc quyền kinh tế (200 hải lý) của Việt Nam tại Lô 136-03 để tranh chấp. Đây là nơi hiện tàu khoan dò Deepsea Metro I của hãng Talisman-Việt Nam thuê mướn đang triển khai khoan dò dự án khai thác dầu. Trong hai ngày qua, lực lượng Cảnh sát biển Việt Nam cùng lực lượng kiểm ngư Việt Nam đang vất vả ngăn chặn không cho Hải Dương 760 của Trung Quốc tiến vào gây hấn. Hôm nay Bộ Tư lệnh Cảnh sát biển Việt Nam đã điều 14 tàu của Vùng 3 Cảnh sát biển ra tăng viện gấp. Đất nước đang lâm nguy. Fb. Minh Tuấn Hoàng Vị trí bải Tư Chính  
......

Economist: Nợ công Việt Nam 94.854.098.361$

Nợ công của Việt Nam sẽ vượt mức an toàn vào năm 2018, theo dự báo của Ngân Hàng Thế Giới (WB) nêu ra trong bản cập nhật tình hình kinh tế của Việt Nam công bố trong Tháng 7-2017. Nợ công, tức chính phủ Việt Nam đi vay để chi tiêu, từng được báo động tăng “chóng mặt” những năm gần đây. Không năm nào nguồn thu cho ngân sách đủ cho nhà nước chi dụng nên luôn luôn phải vay nợ. Theo các con số thông kê do Bộ Tài Chính của Việt Nam nêu ra, nợ công của Việt Nam năm 2016 chiếm 63.7% GDP. Năm 2017 dự trù lên đến “đỉnh” là 64.8% GDP rồi sau đó nợ công sẽ bắt đầu giảm từ năm 2018 (bằng 64.7% GDP), năm 2020 bằng 63.7% GDP. Nhưng muốn đạt được kết quả như vậy, Bộ Tài Chính Việt Nam cho rằng nền kinh tế phải tăng trưởng GDP ở mức từ 6.7 đến 7% năm nay và năm tới. Đó cũng là lý do người ta thấy mấy ngày qua, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc thúc giục Ngân hàng Nhà nước thực hiện một số biện pháp để kích thích tăng trưởng kinh tế theo chỉ tiêu đã đề ra từ đầu năm, tức phải được 6.7%. Tuy nhiên, trong bản cập nhật tình hình kinh tế của Việt Nam Tháng Bảy 2017, WB lập lại dự báo mà họ từng đưa ra vào Tháng Tư trước đây là năm nay, kinh tế Việt Nam vẫn chỉ tăng trưởng được khoảng 6.3%. Vì vậy, năm nay, WB dự báo nợ công của Việt Nam sẽ “chạm trần” an toàn do nhà nước tự ấn định là 65% GDP và sang năm sẽ “vượt trần” lên tới khoảng 65.4% GDP. Thâm thủng ngân sách triền miên vì không năm nào số thu theo kịp được số chi trong khi các nhu cầu chi tiêu nội địa nuôi guồng máy và trả nợ nước ngoài vẫn cứ phình ra mãi. Theo đà phát triển kinh tế và đã nhận được các khoản viện trợ và ưu đãi tín dụng suốt hơn 20 năm qua, Việt Nam không còn được coi là nước nghèo mà đang sang mức “thu nhập trung bình thấp”. Bởi vậy, từ Tháng Bảy 2018, WB không còn cấp tín dụng ưu đãi cho Việt Nam như một nước thu nhập thấp. Nhật Bản, một trong những nhà tài trợ tín dụng ưu đãi chính yếu cho Việt Nam cũng cắt giảm dần các khoản cho vay ưu đãi và chuyển dần sang tín dụng theo thị trường, ít ưu đãi hơn. Con số nợ công của Việt Nam chính xác là bao nhiêu vẫn còn là con số mơ hồ trong khi phía chính quyền coi như bí mật nhà nước. Những loại nợ nào được gọi là nợ công tức nhà nước Việt Nam có trách nhiệm hoàn trả khoản vay cũng khác với quan điểm của nhà tài trợ. Bộ Tài Chính Việt Nam chỉ nhìn nhận nợ công bao gồm nợ của chính phủ, nợ được chính phủ bảo lãnh, nợ của chính quyền địa phương. Nhưng các nhà tài trợ quốc tế đều cho rằng nợ công phải bao gồm cả các khoản vay của các xí nghiệp quốc doanh. Quốc doanh là “con đẻ” của nhà nước, cầm tiền của nhà nước kinh doanh. Quốc doanh đi vay mà không trả thì nhà nước là “bố” phải có nghĩa vụ trả nợ cho “con”. Đó cũng là lý do tại sao năm 2010 tập đoàn đóng tàu Vinashin không trả nổi nợ nước ngoài, đáo hạn bị thúc nợ nhưng chính phủ Hà Nội từ chối trả thay vì doanh nghiệp “tự vay, tự trả” và nhà nước không có nghĩ vụ trả nợ đậy. Hồi Tháng Bảy 2015, WB cho hay nợ công của Việt Nam vào thời điểm này khoảng 2.35 triệu tỉ đồng, tương đương khoảng 110 tỉ đô la. Đây là con số cao hơn những gì người ta từng được thấy đề cập trước đó. Trên đồng hồ nợ công trên thế giới mà một bộ phận của báo tài chính The Economist lập ra trên mạng, nợ công của Việt Nam vào ngày 16/7/2017 là $94,854,098,361. Dựa trên dân số là 92,056,721 thì mỗi người Việt Nam bất kể già trẻ lớn bé mỗi người phải gánh một khoản nợ là $1,039 đô la. Nhiều phần, The Economist căn cứ vào các con số của phía Việt Nam để công bố. Báo chí tại Việt Nam giữa năm ngoái cho hay, mỗi tháng Việt Nam phải dành ra số tiền khoảng hơn 1 tỉ đô la để trả nước nước ngoài. Vì ngân sách thiếu hụt, chính quyền phải đưa kế hoạch vay thêm 20 triệu đô la vừa để trả nợ vừa để “đảo nợ” tức những khoản vay đáo hạn mà không có khả năng thanh toán, đồng thời bù đắp các khoản bội chi. Nguồn: VOA
......

Tiền đâu xây Biệt phủ

Vào năm 2014, dư luận đã xôn xao khi cơ ngơi hàng triệu đô của quan cựu Tổng thanh tra Trần Văn Truyền được khám phá trên một lô đất 16.000 m2 ở ấp 3, xã Sơn Đông, ngoại ô TP Bến Tre. Giải thích việc xây dựng dinh cơ lộng lẫy để an hưởng tuổi già giữa “quê hương đồng khởi” này, ông Truyền thú nhận một phần là tiền tích cóp của gia đình, một phần của nhiều người bạn cho đá, cho gạch, cho gỗ, cho xi-măng… Trong đó có một “cô em nuôi” thật đáng quý ở quận 9, TP.HCM, đã nhiệt tình hỗ trợ tiền bạc cho quan Tổng khi thiếu hụt. Sau nhiều đợt học tập “quán triệt” nghị quyết làm sao cho đảng trở thành “trong sạch vững mạnh”, mọi việc gần trở thành quên lãng sau khi ông Truyền bị kỷ luật cảnh cáo và hạ cánh an toàn. Thế nhưng trong thời gian vừa qua lại có ít nhất 10 dinh cơ được đưa lên mạng xã hội mà quy mô của chúng làm mọi người phải ngẩn ngơ. Giờ đây dư luận gọi chúng với danh từ pha mùi tôn kính chủ nhân, đó là những “biệt phủ” thậm chí còn là “siêu biệt phủ”. Chẳng hạn “siêu biệt phủ” của Giám đốc Sở Tài nguyên & Môi trường Phạm Sĩ Quý, giữa cảnh núi rừng hùng vỹ Yên Bái còn vương mùi thuốc súng năm 2016. https://www.youtube.com/watch?v=d6zCx_Wh7No Hay Thiếu tướng Đặng Trần Chiêu, Giám đốc Công an tỉnh Yên Bái được cho là đang sở hữu một khu biệt phủ trên một ngọn đồi thuộc thành phố Yên Bái. Đây chỉ là hai trường hợp điển hình bị dư luận phanh phui gần đây nhất, trong khi các địa phương khắp nước còn biết bao lâu đài tráng lệ mọc lên như thách thức sự nghèo đói của người dân. Câu hỏi đơn giản đầu tiên bật ra: tiền đâu để các cán bộ thanh liêm đảng CSVN ở các tỉnh, thành phố và trung ương tạo dựng cơ ngơi bề thế cho mình, trong khi lương hàng tháng của họ được mô tả là khiêm nhượng? Để trả lời thắc mắc nêu trên, tất cả các chủ nhân đều nói rằng họ xây dựng những biệt phủ này từ một số nguồn sau. Biệt phủ của gia đình Giám đốc Sở Tài Nguyên Môi Trường tỉnh Yên Bái. Ảnh: Bảo Lâm. - Vay mượn ngân hàng: điển hình như ông em của bà Bí thư tỉnh ủy Yên Bái Phạm Thị Thanh Trà đã tự nêu lên một lý do hết sức thuyết phục người nghe, “tôi vay ngân hàng 20 tỷ”. Nhưng khổ nổi một chuyên viên ngân hàng đã phân tích cụ thể: với tiền lương hàng tháng hiện nay, ông Giám đốc Phạm Sĩ Quý không đủ tiền trả lãi, chưa nói tới vốn vay. Vả lại ông giám đốc cũng chẳng có tài sản nào đáng giá để thế chấp cho ngân hàng ngoài gian nhà 150 mét vuông xoàng xoàng ở Hà Nội. Do đó nhiều người mới bảo nhau, ông Quý có một thứ đáng quý trong thời đại ngày nay có thể dùng để thế chấp: đó là bà chị bí thư tỉnh ủy. Cứ thế chấp bà chị thì cửa ngân hàng nào chẳng lọt? - Nuôi heo đàn: Đây là một cái nghề phổ biến nhất trong xã hội, dễ kiếm tiền nhất nếu thương lái Trung Cộng không eo sách và nhà nước bảo đảm có chiến dịch giải cứu. Xây được biệt phủ nhờ vợ con nuôi heo, chăn bò quả là một chứng minh trong sáng và thực tế nhất. Từ đàn heo này sinh sản ra đàn heo kia, không mấy chốc nhà cán bộ lãnh đạo nào cũng đầy heo. Tiền vô như nước, tại sao không chăn heo cho hợp pháp khối tài sản mà thiên hạ xấu mồm bảo là bất minh? - Chạy xe ôm: Đây cũng là một nghề cao quý mà nhiều cán bộ nếu không tự khai cũng không ai biết cán bộ ấy đã từng chạy xe ôm những ngày còn cù bơ cù bất. Nó tượng trưng cho sự tích góp lương thiện bằng mồ hôi, thực hiện tốt câu đảng dạy “lao động là vinh quang”. Dĩ nhiên đó là thời gian mà người ta chưa được kết nạp đảng. Còn khi đã là đảng viên thì phải từ giã xe ôm để bước lên ôm nghề làm đầy tớ nhân dân. - Làm đủ thứ việc: Quan niệm thông thường trong xã hội, nghề nào cũng cao quý miễn nó lương thiện. Những cán bộ đảng thời kinh tế thị trường chưa hoàn thiện, khi bị đánh dấu hỏi về các biệt phủ nguy nga từ đâu mà có, cũng tự khai ra mình đã làm đủ thứ việc để kiếm tiền, kể cả những nghề ít ai ngờ tới. Chẳng hạn Giám đốc Phạm Sĩ Quý đã kể lể thật đáng thương về thời trẻ của mình, lam lũ vươn lên bằng cách làm đủ thứ nghề, kể cả “mua chổi đót, lá chít” từ Yên Bái về Hà Nội bán… Nghĩa là ông chẳng tơ hào đồng bạc nào của ngân sách, hay chia chác khối gỗ quý nào của rừng Yên Bái. Mà dinh cơ của ông là do chắt mót từ lá chít, chổi đót, đóng giày gầy dựng nên. Hãy cứ tạm tin là các cán bộ nhà nước giàu lên nhờ làm ăn lương thiện, hợp pháp, nào là kinh doanh địa ốc, nuôi heo, chạy xe ôm trong nhiều năm thì câu hỏi đặt ra: 1. Họ là những viên chức cao cấp của nhà nước mà lại đi làm thêm đủ thứ để có bạc tỷ xây nhà, hóa ra nghề cán bộ của họ là phụ và đi buôn mới là chính. Vậy còn đâu thời giờ để phục vụ nhân dân, làm tròn nghĩa vụ “đầy tớ nhân dân” như họ từng tự hào? Hay họ chỉ chăm lo núi tài sản của mình càng ngày càng cao? 2. Một khi coi đi buôn là chính để kiếm tiền thì những công việc mà họ phụ trách trong chính quyền chỉ là bàn đạp để họ tìm cách khai thác làm giàu. Tiền bạc sẽ làm họ dễ dàng móc nối với cấp cao hơn và chính cái mối quan hệ trong bóng tối ấy sẽ giúp họ làm giàu nhanh chóng hơn. Mối quan hệ ấy cũng tạo cơ hội tốt cho việc thăng quan tiến chức trong chính quyền, ngay cả trong đảng. Điều này cũng cho thấy mặt trái của đảng lãnh đạo, một bộ mặt lem luốc đầy những vết chàm. 3. Khi họ đi buôn lớn để thu vào tiền tỷ thì sẽ phải liên hệ nhiều đầu mối, kết nối chuyện làm ăn phi pháp. Nói cách khác, là tạo thành một phe nhóm để kinh doanh phi pháp bằng chức vụ chính quyền và tài sản đất nước. Ăn chia với nhau và đối địch, triệt hạ những phe nhóm khác để giữ thế độc quyền. Đây cũng là lời giải thích lý do của vụ thanh toán nhau bằng súng đạn năm ngoái giữa các đầu sỏ tỉnh Yên Bái. Cựu TBT Nông Đức Mạnh với bộ ngai vàng đầu rồng. Ảnh: Internet Trả lời được 3 câu hỏi trên, người ta sẽ tìm ra đáp số “Tiền đâu xây Biệt phủ”. Đó chính là tiền ăn cắp tài nguyên quốc gia để làm của riêng. Cán bộ ở rừng thì ăn cắp rừng, cán bộ ở đồng bằng thì chiếm đoạt ruộng đất của nông dân, địa phương ăn cắp theo địa phương, trung ương ăn cướp theo trung ương. Chúng ăn cắp công khai, hợp pháp mà sự ăn cắp này không phải lẻ tẻ một hai nhân vật mà cả một phe nhóm bao che, hợp tác với nhau. Do đó, vài ba ngôi biệt thự đuợc chiếu cố chỉ là phần nổi của một số tên cán bộ tham lam thích khoe của khi đang tại chức. Những đầu sỏ khôn ngoan hơn, đa số sẽ giấu kín và chờ ngày hạ cánh an toàn mới hưởng thụ. Cứ nhìn cựu Tổng bí thư Nông Đức Mạnh chễm chệ trên ngai vàng khi tiếp khách tại tư dinh thì thấy ngay. Theo http://www.viettan.org
......

« Lưu Hiểu Ba và sự lãnh đạm của phương Tây »

Cái chết của Lưu Hiểu Ba giải Nobel Hòa Bình 2010, nhà ly khai hàng đầu ở Trung Quốc vẫn để lại nhiều dư âm xúc động trên báo chí Pháp, đặc biệt nhật báo Le Monde đã dành nhiều trang bài để nói về nhà đấu tranh vì dân chủ này. Xã luận của nhật báo Le Monde chạy tựa : « Lưu Hiểu Ba và sự lãnh đạm của phương Tây ». Dân Hồng Kông tưởng niệm Lưu Hiểu Ba. Ảnh 15/07/2017. Reuters Mở đầu bài viết, le Monde nhắc lại vào năm 2008 khi chọn đặt tên cho cương lĩnh đấu tranh vì dân chủ ở Trung Quốc là « Hiến Chương 08 », nhà ly khai Lưu Hiểu Ba và các bạn bè ông muốn có sự liên tưởng tới bản « Hiến Chương 77 » nổi tiếng do nhà ly khai của Cộng Hòa Séc, Vaclav Havel soạn thảo năm1977. So sánh với các nhà đấu tranh vì tự do dân chủ nổi tiếng trên thế giới, Le Monde nhận thấy, Vaclav Havel cũng giống như Lưu Hiểu Ba đã phải ngồi tù nhiều năm vì một bản hiến chương, nhưng rồi ông đã trở thành tổng thống. Đến Nelson Mandela, một biểu tượng đấu tranh vì tự do và quyền con người, cũng đã trở thành lãnh đạo đất nước Nam Phi sau 27 năm bị giam cầm. Giống như Mandela, Lưu Hiểu Ba được trao giải Nobel Hòa Bình khi đang ở trong tù. Nhưng chỉ có cái chết mới giải thoát được ông khỏi vòng giam cầm của chế độ Cộng Sản Bắc Kinh. Le Monde nhận thấy có điểm khác biệt rõ rệt giữa số phận của Lưu Hiểu Ba với những nhà đấu tranh nổi tiếng khác. Vaclav Havel, Nelson Mandela hay Andrei Sakharov thì được các chính phủ dân chủ trên thế giới quan tâm đấu tranh liên tục đòi tự do cho họ. « Không có một cuộc gặp cấp cao hay hội nghị quốc tế nào mà tên của họ không được nhắc tới. Nhiều cuộc thương lượng ở cấp cao nhất đã từng diễn ra để đòi tự do, cải thiện điều kiện giam giữ cho họ hay thậm chí có cả những cuộc mặc cả trao đổi », Le Monde nhấn mạnh. Tuy nhiên với trường hợp Lưu Hiểu Ba thì khác. Gần đây nhất, tại thượng đỉnh G20 diễn ra trong hai ngày 07 và 08/07 ở Hambourg, Đức, vấn đề Lưu Hiểu Ba được né tránh khi chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình cũng có mặt ở đó. Tờ báo nhắc thêm sự kiện trong cuộc họp báo chung giữa tổng thống Pháp và Mỹ tại Paris, được một nhà báo Trung Quốc đặt câu hỏi về ấn tượng của họ đối với ông Tập Cận Bình, ông Macron thì gọi đó là « một trong những lãnh đạo lớn của thế giới » còn ông Trump thì tán dương đó là « một người bạn, một lãnh tụ tài năng, một người rất tốt ». Nhưng cả hai không đả động một lời nào về cái chết của giải Nobel Hòa Bình trong khi bị giam cầm. Mặc dù sau đó tổng thống Pháp đã có vài dòng trên Twitter bày tỏ cảm xúc về cái chết của nhà ly khai. Ngoại trưởng Mỹ thì cũng kêu gọi Bắc Kinh để bà Lưu Hà vợ góa của Lưu Hiểu Ba được tự do ra nước ngoài. Xã luận của Le Monde ghi nhận, trong tất cả các phản ứng từ phương Tây về cái chết của Lưu Hiểu Ba, người ta tránh nói đến nhân quyền, hay bản án phi nhân đạo của chính quyền Trung Quốc đối với những nhà đối lập . Le Monde bình luận : « Đó là hành động thiếu tư cách đạo đức và là một sai lầm chính trị. Chủ tịch Tập đã cố công thể hiện vai trò cường quốc kinh tế đang lên. Ông ta cũng cố tỏ ra là một đồng minh của châu Âu trên mặt trận khí hậu, một nhân tố đáng kể trong các cuộc đàm phán thương mại, ông ta có thể làm tất cả những điều đó nhưng đồng thời phải tôn trọng cuộc sống của những công dân của nước mình dám đấu tranh vì tự do. Các nước phương Tây có trách nhiệm nhắc nhở ông Tập điều đó. Điều tối thiểu giờ đây là phương Tây đấu tranh đòi tự do cho bà Lưu Hà để bà được lựa chọn nước bà đến ». Theo vi.rfi.fr
......

TỪ LƯU HIỂU BA NHỚ VỀ ĐINH ĐĂNG ĐỊNH.

Ngày 13/7/2017, cả thế giới bàng hoàng khi nghe tin Lưu Hiểu Ba, nhà văn, nhà hoạt động chính trị người Trung Quốc, khôi nguyên Nobel Hòa Bình 2010, qua đời do căn bệnh ung thư gan tại một bệnh viện thuộc thành phố Thẩm Dương, Trung Quốc, hưởng thọ 62 tuổi. Ảnh: nhà văn Lưu Hiểu Ba Khi phong trào đấu tranh dân chủ Thiên An Môn nổ ra vào năm 1989, ông đang là giảng viên thỉnh giảng tại đại học Columbia, New York. Ông Lưu sau đó trở về quê hương, tham gia phong trào vốn bị đàn áp dã man bởi chính quyền Cộng sản Trung Quốc. Sau đó ông bị bắt với tội danh “giật dây phong trào Thiên An Môn.” Mặc dù không phải chịu án hình sự nhưng bị quản thúc tại gia. Ông Lưu Hiểu Ba được chính phủ Úc cấp quy chế tị nạn, nhưng ông từ chối. Sau sự kiện Thiên An Môn, ông Lưu bị giam tổng cộng ba lần, nhưng vẫn tiếp tục tranh đấu cho những cải cách chính trị. Kể từ năm 1999 đến 2008, ông dành toàn bộ thời gian của mình cho việc viết văn, cũng như giúp thành lập Trung tâm Văn bút Độc lập, một diễn đàn cho phép các nhà văn, nhà báo tự do bày tỏ chính kiến của mình. Ông Lưu từng ba lần được bầu làm chủ tịch của tổ chức này. Năm 2008, Lưu Hiểu Ba giúp soạn thảo “Hiến Chương 08”, kêu gọi cho nhân quyền, tự do bầu cử. Hiến chương này được cho lưu hành vào đúng ngày 10 tháng 12, ngày Nhân quyền Liên Hiệp Quốc, cũng như kỷ niệm 60 năm ngày phát hành Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền. Ngay trước khi Hiến chương 08 được phát tán, Lưu Hiểu Ba bị bắt với tội danh nghi ngờ kích động lật đổ quyền lực nhà nước với mức án 11 năm tù. Tháng 10 năm 2010, ông được trao tặng giải Nobel Hòa Bình. Tại lễ trao giải, Hội đồng Nobel của Na Uy đã đặt một chiếc ghế trống trên sân khấu thay mặt cho Lưu Hiểu Ba, do ông không được phép tham dự. Hoa Kỳ, Liên minh Châu Âu, Đức, Pháp và nhiều nước khác cũng đồng thời bày tỏ mối quan ngại tương tự. Nhiều tổ chức bảo vệ nhân quyền quốc tế, cùng với cựu Tổng thống Nam Phi Nelson Madela và 15 khôi nguyên Nobel Hòa bình khác, cũng đã lên tiếng yêu cầu Bắc Kinh trả tự do cho Lưu Hiểu Ba. Mặc dù thế Ông vẫn bị giam khi tình hình sức khoẻ có những chuyển biến xấu, và chỉ được đưa vào bệnh viện vài tuần trước khi ông qua đời. Gia đình ông nhiều lần lên tiếng yêu cầu chính quyền Trung Quốc cho phép đưa ông sang Mỹ hoặc Đức để chữa trị căn bệnh ung thư gan, tuy nhiên đều bị từ chối. Cuộc đời và tấm gương của Lưu Hiểu Ba làm chúng tôi không thể không nhớ tới Thầy giáo Đinh Đăng Định. Thầy giáo Đinh Đăng Định. Thầy Định sinh năm 1963 tại Hải Dương, từng là trung úy quân đội nhân dân Việt Nam. Do bất đồng quan điểm với đảng cộng sản, thầy rời khỏi quân đội và chuyển sang làm nghề giáo, dạy môn hóa tại trường THPT Lê Quý Đôn (Đắk Nông). Trước sự tàn phá của dự án Bauxite, thầy đã tích cực tham gia kêu gọi người dân ký tên phản đối dự án gây ô nhiễm này. Hoạt động trên đã thu hút sự hưởng ứng của nhiều người dân địa phương, và đó là nguyên nhân khiến thầy bị sách nhiễu. Sau đó, thầy tiếp tục phổ biến nhiều bài viết thể hiện quan điểm bất đồng với sự lãnh đạo của đảng cộng sản, thầy mạnh mẽ kêu gọi dân chủ, đa nguyên và nhân quyền cho nhân dân Việt Nam. Tháng 10/2011, thầy giáo Đinh Đăng Định bị bắt giam với cáo buộc "Truyên truyền chống phá Nhà nước" theo điều 88 Bộ luật hình sự. Trong phiên tòa diễn ra 1 năm sau đó, tòa án tỉnh Đắk Nông kết án thầy 6 năm tù giam. Trong thời gian ở tù, thầy bị căn bệnh ung thư dạ dày hành hạ, cộng với chế độ lao tù khắc nghiệt đã khiến sức khỏe thầy suy kiệt nghiêm trọng. Mặc dù gia đình thầy đã nhiều lần yêu cầu được đưa đi bệnh viện, nhưng công an trại giam vẫn cố tình trì hoãn và không đưa đi chữa trị kịp thời. Cuối năm 2013, khi sức khỏe đã trở nên vô cùng tệ hại, thầy Định mới được đưa đến bệnh viện phẫu thuật cắt 3/4 dạ dày. Ngay khi sức khỏe còn chưa hồi phục sau ca phẫu thuật, thầy lập tức bị đưa trở lại trại giam giữa lúc cơ thể vẫn còn đau đớn. Tại trại giam, sức khỏe thầy ngày càng trở nên suy kiệt, trong khi phía công an tiếp tục cố tình trì hoãn lời kêu cứu của gia đình. Đầu năm 2014, thầy Định được công an trại giam đưa về Sài Gòn điều trị trong lúc căn bệnh ung thư đã chuyển sang giai đoạn cuối, không còn khả năng chữa trị. Ngày 21/03/2014, thầy giáo Đinh Đăng Định nhận được "quyết định đặc xá" của chủ tịch nước Trương Tấn Sang khi đang cận kề cái chết. Lý do việc đặc xá được nói là "để đáp ứng yêu cầu đối nội, đối ngoại của nhà nước". Những ngày sau cùng. Khi đang điều trị ở bệnh viện, con gái lớn của thầy là Phương Thảo, đã liên lạc với tôi và nói thầy muốn gặp tôi vì "vừa là tù nhân lương tâm vừa là đồng nghiệp nên chắc hai anh em có nhiều chuyện để nói". Thế là vào một buổi tối của tháng 4/2014, lúc còn đang bị quản chế, tôi lén đến thăm thầy trong một khách sạn. Tình trạng của thầy lúc này là hoàn toàn tuyệt vọng và đây là chỗ thầy nằm chờ để được đưa về Đắk Nông sống những ngày cuối đời. Khi tôi đến, vợ và các con thầy ngồi chung quanh. Thấy tôi, thầy đưa ra cho tôi nắm. Anh em chúng tôi mới trao đổi được vài câu thì thầy ói ra một búng máu. Về sau tôi mới biết đó là một loại thuốc có màu đỏ như máu, và cứ mỗi lần nói là một lần ói. Chúng tôi chỉ còn biết trao đổi nhau bằng ánh mắt. Được một lúc thì chị Dinh vợ thầy lại phải xoa cổ và ngực cho thầy. Trong hoàn cảnh đó, tôi không nỡ dựng thầy dậy để chụp một tấm hình cuối cùng. Ngày hôm sau thầy được đưa về Đắk Nông và vĩnh biệt cõi đời tại đấy. Trước khi nhắm mắt, ước nguyện cuối cùng của thầy là được rửa tội để trở thành người con của Thiên Chúa. Linh cửu thầy sau đó được đưa về Sàigòn và quàn tại nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế Kỳ Đồng. Chia sẻ với đài VOA sau khi nhận lệnh đặc xá, thầy nói :"cái lệnh này cũng không mang lại giá trị gì nữa, bởi vì tôi cũng đã sắp sửa kiệt hết sức rồi. (...) Không khoan hồng, không chút nhân đạo gì. Những người quan tâm, xin hãy quan tâm đến phương diện chung đó là cuộc đấu tranh chống độc tài của chế độ cộng sản. Còn cá nhân tôi thì cũng không còn gì để quan tâm nữa.” Đó là những lời nói sau cùng thầy gởi lại cho mọi người chúng ta. Paris, 14/7/2017 FB Phạm Minh Hoàng
......

Sự lãng phí của một quốc gia

Thống kê năm 2016, Việt Nam có 1,1 triệu người trong độ tuổi lao động, nhưng bị thất nghiệp. Trong đó, nhóm có trình độ đại học trở lên thất nghiệp cao nhất với hơn 220.000 người. Tiếp đến là cao đẳng 122.000 người và trung cấp chuyên nghiệp 73.800 người. Đề án của Bộ Lao động Thương binh và Xã hội Việt Nam có mục tiêu đưa 54.000 lao động tốt nghiệp đại học, cao đẳng, trung cấp ra nước ngoài làm việc. Ảnh: tamsugiadinh.vn Đó là thực trạng đáng buồn cho nguồn nhân lực được gọi là “chất lượng cao” của nước nhà. Thế nhưng, thay vì giảm quy mô đào tạo, hướng đến việc nâng cao chất lượng phù hợp thì số sinh viên đại học lại gia tăng ngót nửa triệu cho niên khóa 2011-2015. Diễn biến theo chiều hướng lo ngại này được dự báo là sẽ khiến số lượng cử nhân thất nghiệp tiếp tục gia tăng theo hướng trầm trọng hơn. Để khắc phục tình trạng này, Bộ Lao động Thương binh và Xã hội Việt Nam đang xây dựng dự thảo “Đề án đưa lao động có chuyên môn kỹ thuật đi làm việc ở nước ngoài từ nay tới năm 2020 và định hướng tới năm 2025”. Đề án được coi là tìm hướng đi cho số lao động có trình độ đại học, cao đẳng đang thất nghiệp có cơ hội tham gia các chương trình xuất khẩu lao động (XKLĐ), tìm việc làm. Trọng tâm của đề án này là đưa sinh viên Việt Nam sang làm các nghề về y tá, điều dưỡng tại Nhật Bản, Đức; làm về cơ khí, công nghệ thông tin tại Nam Hàn và một số thị trường mới như Slovakia, Séc... Theo dự thảo, tổng kinh phí thực hiện kế hoạch này là hơn 1.300 tỉ đồng lấy từ ngân sách nhà nước, với kỳ vọng là sẽ đưa hơn 54.000 lao động tốt nghiệp đại học, cao đẳng, trung cấp thất nghiệp ra nước ngoài làm việc. Dư luận đang bàn thảo về kế hoạch nói trên và cho rằng Bộ Lao động Thương binh và Xã hội chỉ nên coi đây là giải pháp tình thế vì về lâu dài, phải cải thiện chất lượng đào tạo; khắc phục những hạn chế trong công tác hướng nghiệp do thiếu chủ động trong dự báo từ thị trường lao động. Quan trọng nhất là cải cách hệ thống giáo dục để nâng cao chất lượng đào tạo. Bên cạnh đó, nhiều ý kiến cho rằng, mục tiêu của đề án là thiếu khả thi. Ví dụ ở Đức, hiện mới có khoảng 200 lao động Việt Nam và 3 năm tới nâng lên 10 ngàn lao động tại Đức là bất khả thi. Ngoài ra, để được cấp thị thực làm việc ở Đức, lao động phải đạt trình độ tiếng Đức khá và có ít nhất 2 năm kinh nghiệm làm việc sau khi tốt nghiệp. Trong khi đó, đa số sinh viên ra trường bị thất nghiệp ở Việt Nam tập trung nhiều ở lãnh vực xã hội nhân văn. Đó là chưa nói đến văn bằng đại học của Việt Nam chưa được quốc tế công nhận một cách rộng rãi. Một chuyên gia trong lãnh vực đào tạo nhân lực nhận định, các ngành nghề được phê duyệt trong đề án chủ yếu thuộc khối kỹ thuật như kỹ sư công nghệ thông tin, điện tử, viễn thông... Nhưng theo dự báo đến 2020, Việt Nam thiếu hụt khoảng 100,000 ứng viên công nghệ thông tin. Điều đó cho thấy trong nước cũng đang rất thiếu lao động chất lượng cao. Qua đề án đưa những lao động có chuyên môn đi lao động nước ngoài, cho thấy có một sự mâu thuẫn trong kế hoạch. Nếu thực sự là lao động chất lượng thì họ đã có thể tìm được việc làm ngay trong nước. Bỏ ra 1,300 tỷ đồng để đào tạo gấp rút những sinh viên thất nghiệp này liệu có giúp họ đáp ứng được những yêu cầu làm việc gắt gao, khi mà bốn năm đào tạo trên giảng đường đại học đã không đủ trang trải kiến thức và kinh nghiệm cho họ kiếm một công việc dù là đơn giản ở quê nhà? Từ đề án nói trên, cho người ta nhìn thấy rõ mặt trái của nền giáo dục Việt Nam. Hệ lụy từ thực tế này đang gây ra cho xã hội nhiều hậu quả khôn lường. Bởi sản phẩm của các trường đại học không phải hàng hóa, dịch vụ đơn thuần chính là đào tạo con người cho đất nước thời cạnh tranh, hội nhập toàn cầu. Sự lãng phí cả thời gian và tiền bạc của tuổi trẻ, của mỗi cá nhân và gia đình sẽ là rất lớn. Những hệ lụy xã hội nảy sinh từ câu chuyện thất nghiệp đồng nghĩa với thất vọng, hụt hẫng của những cử nhân phải đi làm công nhân, chạy bàn ở quán ăn, quán cà-phê, bán sim điện thoại, bán hàng đa cấp, hay bán hoa quả, bán trà thuốc ngoài vỉa hè, lao động chân tay khó mà kể xiết. Theo cái nhìn kinh tế, hơn 220 nghìn cử nhân, thạc sĩ thất nghiệp là tín hiệu xấu cho quốc gia vì chất lượng giáo dục và năng lực cạnh tranh của Việt Nam sẽ chỉ tụt hậu so với các nước trong vùng. Nếu quy mô đào tạo đại học cứ tiếp tục phình ra trong khi chất lượng không được cải thiện, cái giá lớn nhất phải trả chính là sức cạnh tranh của cả quốc gia bị sụt giảm, nguy cơ tụt hậu, bẫy thu nhập trung bình sẽ ngày càng hiển hiện. Suy cho cùng, sự lãng phí lớn nhất của một dân tộc, một quốc gia chính là lãng phí nguồn nhân lực. Việc dư thừa lao động trình độ cao không những là sự lãng phí nguồn lực cho nền kinh tế Việt Nam mà còn là những lãng phí cho nguồn lực xã hội phải chi trả để đào tạo cho những cử nhân, thạc sĩ này. Theo http://www.viettan.org
......

Nhà hoạt động Trần Thị Nga đối mặt ‘bản án có chỉ đạo’

Tòa án Nhân dân tỉnh Hà Nam thông báo họ xét xử nhà hoạt động Trần Thị Nga trong hai ngày 25 và 26/7 với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước”. Một trong ba luật sư bào chữa nói nhiều khả năng bà Nga phải đối mặt với một bản án “có sự chỉ đạo”. Theo báo chí trong nước, nhà hoạt động nữ 40 tuổi bị nhà chức trách Hà Nam bắt hồi cuối tháng 1 năm nay, đúng lúc bà “đang truy cập mạng Internet đưa một số video, clip, bài viết tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Ảnh: Nhà hoạt động Trần Thị Nga đối mặt ‘bản án có chỉ đạo’ Bà Nga được nhiều người biết đến qua các hoạt động như nhiều lần tham gia biểu tình chống Trung Quốc, tuần hành vì môi trường, phản đối hãng Formosa trong thảm họa môi trường ven biển miền Trung, cũng như giúp đỡ dân oan khiếu kiện. Trong phiên tòa này, chúng tôi tập trung vào chuyện yêu cầu triệu tập các giám định viên để chúng tôi tranh tụng tại tòa. Trong quyết định đưa ra xét xử, cũng có triệu tập các giám định viên. Nhưng thực tế không biết các giám định viên sẽ có mặt hay không, nên phiên tòa như thế nào chúng tôi cũng chưa dự đoán được. Luật sư Hà Huy Sơn Luật sư Hà Huy Sơn cho VOA biết ông cùng hai đồng nghiệp là Lê Văn Luân và Ngô Anh Tuấn sẽ bào chữa cho bà Nga. Ông nói khó “dự đoán” về việc tranh tụng tại tòa: “Đối với tội tuyên truyền chống nhà nước, từ xưa đến nay, người ta vẫn theo một công thức chung. Tức là người ta đưa ra các kết luận giám định, các thông tin, bài viết. Từ đó, người ta kết án. Trong phiên tòa này, chúng tôi tập trung vào chuyện yêu cầu triệu tập các giám định viên để chúng tôi tranh tụng tại tòa. Trong quyết định đưa ra xét xử, cũng có triệu tập các giám định viên. Nhưng thực tế không biết các giám định viên sẽ có mặt hay không, nên phiên tòa như thế nào chúng tôi cũng chưa dự đoán được”. Phiên xét xử bà Nga diễn ra chỉ chưa đầy một tháng sau khi một tòa án ở Khánh Hòa kết án một nhà hoạt động nữ khác, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tới 10 năm tù giam cũng vì tội “tuyên truyền chống nhà nước”. Cái khó khăn của chúng tôi là không được tranh tụng. Đại diện Viện Kiểm sát người ta không tranh tụng với luật sư. Hoặc là các ý kiến của luật sư đưa ra không được tòa tiếp thu để ra bản án. Luật sư Hà Huy Sơn Nhận định về những thách thức cho phía luật sư bào chữa trong những phiên tòa kiểu này, luật sư Sơn nói: “Chắc là bản án này cũng có chỉ đạo giống như các bản án mang màu sắc chính trị. Cái khó khăn của chúng tôi là không được tranh tụng. Đại diện Viện Kiểm sát người ta không tranh tụng với luật sư. Hoặc là các ý kiến của luật sư đưa ra không được tòa tiếp thu để ra bản án. Và cái chính là các phiên tòa này tuy là công khai nhưng báo chí rất bị hạn chế và người dân không được tự do tham dự, nên nó giảm đi tiếng nói của luật sư tại phiên tòa”. Báo chí Việt Nam tường thuật lại rằng tại phiên tòa xử bà Như Quỳnh, còn gọi là blogger Mẹ Nấm, đại diện Viện kiểm sát Khánh Hòa và Hội đồng xét xử có cùng nhận định rằng bà Như Quỳnh “luôn giữ thái độ chống đối nhà nước, không thành khẩn khai báo, không ăn năn hối cải về hành vi phạm tội của mình”, do vậy “cần xử lý nghiêm minh”. Bản án 10 năm dành cho bà Quỳnh bị giới quan sát cho là nặng một cách bất thường. Sau đó, một số người viết trên mạng xã hội rằng những bị cáo như bà Quỳnh hay bà Nga khó có thể được trắng án, vì vậy, bị cáo và luật sư nên cân nhắc thái độ và lời lẽ để được nhận bản án nhẹ nhất có thể. Về điều này, luật sư Hà Huy Sơn nói với VOA việc bào chữa sẽ thực hiện trên hai nguyên tắc là dựa vào pháp luật hiện hành và dựa vào ý chí, mong muốn của thân chủ. Vị luật sư không cho biết về những bàn bạc giữa ông và bà Nga trong giai đoạn chuẩn bị cho phiên tòa sắp tới. Theo voatiengviet.com
......

Hãy tìm đọc những gì Liu Xiaobo viết, vì ngôn từ là bất diệt

Luật Khoa tạp chí lược dịch từ Don’t gawk at pictures of jailed Nobel laureate Liu Xiaobo on his deathbed. Read his words – tác giả Emily Rauhala – Báo Washington Post ngày 11/7/2017. Liu Xiaobo (Lưu Hiểu Ba), nhà văn và nhà bất đồng chính kiến Trung Quốc, là một người tràn đầy tính nhân bản. Từng là một thành viên lãnh đạo của phong trào sinh viên Thiên An Môn, ông đã sống một phần lớn đời mình trong lao ngục. Ngay tại cái đất nước mà ông mong mang đến sự thay đổi, ông đã trở thành người tù của chế độ. Thế nhưng, từ trại cải tạo lao động và nhà giam, trong những ngày tháng bị sách nhiễu, theo dõi, ông vẫn miệt mài viết. Ông viết một cách hùng hồn về những yêu cầu thay đổi đất nước. Nhưng ông cũng viết rất nhiều thư, và thơ tình cho vợ. Khi ông được trao giải thưởng Nobel Hòa Bình 2010, thì đó cũng là lúc ông bắt đầu bản án tù 11 năm vì đã cổ súy, bằng những bài viết, cho cải cách dân chủ và nhân quyền. Đêm trao giải, một chiếc ghế trống được đặt trên sân khấu, và một nữ diễn viên Norway đã đọc bài diễn từ mà ông đã chuẩn bị trước phiên tòa xử mình năm 2009. “Tôi không có kẻ thù, và không thù hận ai,” ông đã viết như thế. Và giờ đây, ông đang hấp hối. 61 tuổi và vẫn đang trong tù, người Trung Quốc duy nhất từng đoạt giải Nobel Hòa Bình đang trong giai đoạn ung thư gan thời kỳ cuối, và phải trải qua những ngày cuối đời trước những ánh mắt theo đõi của nhân viên an ninh cùng các máy quay. Trong một đoạn phim được đăng trên mạng tuần trước, chính quyền đã trưng ra hình ảnh ông tập thể thao trong tù, và một số đoạn có các bác sĩ khám chỗ này chỗ kia. Đoạn video cho thấy, ông hình như không biết là mình đang bị ghi hình. Và vì ông là một người tù, lẽ dĩ nhiên là nó đã được quay mà chả cần xin phép ông. Ngay trong cuối tuần qua, chính phủ Trung Quốc đã cho phép hai vị bác sĩ nước ngoài – một Mỹ, một Đức – đến thăm ông. Trong khi các bác sĩ Trung Quốc đã tuyên bố ông quá yếu để có thể chuyển ra nước ngoài điều trị, hai vị bác sĩ ngoại quốc kia lại không đồng ý với điều đó. Và mới ngay hôm qua, lại có thêm một đoạn phim ngắn nữa xuất hiện. Những người mặc áo choàng của nhân viên phòng xét nghiệm đang lăng xăng vây quanh ông, còn ông thì nằm đó, trên giường bệnh của mình, bất động, gầy gò và hốc hác. Đoạn phim chỉ đủ dài để nghe được lời cảm ơn của vị bác sĩ người Đức gửi đến chính phủ Trung Quốc, là đã cho phép họ ghé thăm ông. Đại Sứ quán Đức lập tức đưa ra một bản tuyên bố về đoạn phim trên, ngay trong ngày. Và họ đã bày tỏ thái độ rất bất bình khi chính quyền Trung Quốc đã quay lén một buổi chẩn đoán của bác sĩ, hoàn toàn đi ngược lại ý nguyện mà các bên đã đồng ý trước đó. Tệ hại hơn, phía Trung Quốc đã cung cấp đoạn băng đó cho các cơ quan truyền thông nhà nước. Bản tuyên bố của ĐSQ Đức còn nhận định, “có vẻ là các cơ quan an ninh (Trung Quốc) mới là những người đang lèo lái quy trình điều trị này, chứ không phải là các bác sĩ chuyên môn”. Nhưng đó chính là điều họ muốn làm. Với mỗi đoạn thông báo cụt ngủn và cộc lốc về bệnh tình của ông, và với từng đoạn băng quay lén bị rò rỉ, những kẻ đã giam giữ Liu Xiaobo chừng ấy năm trời giờ đang tìm cách “đạo diễn” những ngày cuối cùng của ông theo ý họ. Họ muốn biến ông từ một nhà văn tài cán, một nhà phê bình dữ dội, một người chồng, một người bạn, trở thành một kẻ xa lạ và bệnh tật, một thứ thấp kém. Nhưng hơn bất kỳ ai, Liu Xiaobo hiểu rõ, ngôn từ là bất diệt. “Tôi mong mình sẽ là người tù nhân chính trị cuối cùng trong công cuộc trù dập người bất đồng chính kiến – một loại văn tự ngục thời nay – mà chính quyền đã tiến hành triền miên ở Trung Quốc, và rằng từ nay sẽ không còn ai bị bỏ tù vì thực thi quyền tự do ngôn luận của mình nữa.” Ông đã viết như thế trong bài diễn từ năm 2009, và nó đã được đọc ở Norway trước chiếc ghế trống dành cho ông. “Quyền tự do biểu đạt là nền tảng của nhân quyền, là nguồn cội của tính nhân bản, và là người mẹ vĩ đại của sự thật. Bóp nghẹt tự do ngôn luận là dẫm đạp lên nhân quyền, dập tắt nhân tính, và ép chết sự thật.” Thế nên, chúng ta chớ nên nhìn vào những hình ảnh của Liu Xiaobo trong nhà lao bệnh viện nữa, mà hãy tìm đọc những gì ông đã viết. Hãy đọc tuyển tập thơ về sự kiện Thiên An Môn, Niệm niệm Lục tứ. Hãy tìm đến tuyên ngôn chính trị của ông, Hiến chương 08, vì nó mà ông đã bị tống vào tù. Hãy đọc những gì đã được xướng lên ở Oslo vào đêm trao giải Nobel Hòa Bình năm đó. Và, hãy đọc những gì mà ông đã viết cho người bạn đời của mình, bà Liu Xia. Những thông điệp ông viết rất đáng được lắng nghe. Không có kẻ thù, không có thù hận. *** “Cho Hà, một lá thư thôi cũng đủ để anh thoát thai và đối mặt em để nói như cơn gió vừa thổi qua bóng đêm dùng chính máu nó để viết lời thơ huyền bí nhắc nhở anh lời này là lời cuối” – Trích Một lá thư thôi cũng đủ, Liu Xiaobo gửi vợ, Liu Xia (Lưu Hà) năm 2000 Theo /luatkhoa.org
......

Tuổi 20 và quyền tự do phản kháng theo lương tâm

Những cái tên được xiển dương với gương sống dấn thân vì tự do, dân chủ và nhân quyền cho đất nước Việt Nam ngày càng trẻ hóa và nhiều hơn trong những năm gần đây. Họ là những nam thanh nữ tú đang độ tuổi 20, lứa tuổi của những ước mơ, khao khát, hoài bão, lý tưởng và đầy đam mê. Họ tự nguyện ném tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời trong chốn lao tù vì tình yêu quê hương. Họ hãnh diện và vui sướng vì điều đó. Ngày 03 tháng 7 năm 2017, nhà cầm quyền Hà Nội thông báo cho gia đình Trần Hoàng Phúc biết anh bị bắt và truy tố theo điều 88, bộ luật hình sự. Phúc là ai? Phúc còn rất trẻ, mới sinh năm 1994, là sinh viên năm cuối khoa luật thuộc Trường đại học Luật TP.HCM. Tuy nhiên, vì những dấn thân cho hoạt động dân chủ, nên Phúc bị nhà trường làm khó dễ, và không trao bằng tốt nghiệp. Phúc là trường hợp mới nhất, nhìn lại hàng thập niên vừa qua, thành phần dấn thân đấu tranh có xu hướng trẻ hóa ngày càng lớn. Lứa tuổi từ 20 đến 30 bị nhà cầm quyền bắt giam cầm tù lên tới con số hàng trăm người. Họ xuất thân từ những sinh viên, học sinh, nhà báo, công nhân và cả những bạn trẻ ở vùng thôn quê, miền núi. Tại sao họ phản kháng ? Một cựu tù nhân lương tâm chia sẻ: “Chúng tôi nhận thấy bất công tràn lan trong xã hội ngày hôm nay, bất nhân giữa con người với nhau, bất trung của những vị lãnh đạo đối với đất nước và nhân dân, vì lẽ đó, chúng tôi cần phải lên tiếng. Trong tâm hồn chúng ta định sẵn một tình yêu mãnh liệt với quê hương, với đồng bào, cho nên chúng tôi đau đáu, thổn thức, lắng lo trước hiểm họa xâm lăng đất nước mà Trung Quốc đã, đang thực hiện. Lên tiếng, phải lên tiếng, đó là mệnh lệnh của hồn thiêng sông núi và mệnh lệnh của lương tâm mình”. Thực vậy, biểu hiện của quyền phản kháng mà tuổi trẻ ngày nay đang thực thi chẳng chút mơ hồ, nhưng nó rất hiện hữu, rất chân, rất thiện và khẳng định vai trò, giá trị phẩm giá của con người một cách hoàn hảo. Cho dù chế độ cộng sản dùng những điều luật mơ hồ, hà khắc để triệt hạ tuổi trẻ yêu nước, thương người, nhưng nó chẳng thể khu trừ được lương tâm rộng mở của họ. Không ai được quyền làm trái với lương tâm, nghe theo tiếng lương tâm là hệ quy chiếu cho đời sống đúng đắn. Vì thế lương tâm không cho phép họ tuân phục một thể chế cầm quyền đang chống lại các quyền căn bản của con người. Trong bất cứ đất nước nào, công dân cần phải thượng tôn pháp luật. Tuy nhiên không loại trừ những sáng kiến và phản kháng có thể có của người dân, vì không phải lúc nào pháp luật cũng được thiết định để phục vụ và điều tiết xã hội mà nó chỉ phục vụ một nhóm lợi ích. Và khi mà người dân thấy được những bất công thì sự phản kháng lại càng cấp thiết và đáng trân trọng để xây dựng xã hội tốt đẹp, công bằng hơn chứ không phải là cầm tù họ. Và họ chấp nhận hy sinh để cứu đất nước “Tương lai chúng tôi, con cháu chúng tôi cần phải có tự do đích thực nên hiện tại chúng tôi sẵn sàng đánh đổi nó trong song sắt nhà tù của chế độ độc tài cộng sản này” – Cựu tù nhân lương tâm trẻ tuổi nói. Tuổi trẻ là đam mê, nhiệt huyết, tuổi trẻ cháy bỏng trong tình yêu, tình yêu đôi lứa, tình yêu đất nước, tuổi trẻ cũng dần trưởng thành trong nhận thức về thực tại xã hội, nhân tình thế thái. Đừng tự biến mình thành một con rô bốt cúi phục trước cường quyền. Đừng để tâm hồn trở nên tê liệt, sơ cứng trước cảnh tượng đất nước điêu linh. Đất nước này đang rỉ máu, xã hội này đang trở nên bất nhân, hệ thống lãnh đạo trở nên hèn nhát trước giặc thù bành trướng. Đất nước này đang như là một sa mạc khô héo, chính vì thế hơn bao giờ hết lý tưởng sống, lòng nhiệt huyết, đam mê của tuổi trẻ cần được gieo vào đó. Nó có thể chết đi để cải hóa sa mạc trở thành mảnh đất mầu mỡ trù mật mà nảy mầm ra lá đơm bông. Cảm ơn đời, cảm ơn những bạn trẻ đang sống một cuộc đời có mục đích sống rõ ràng, họ không né tránh, thờ ơ, vô cảm trước vận mệnh của đất nước, nhưng lại dìm mình vào những đau khổ, hy sinh để nâng đất nước lên khỏi nơi tối tăm, khỏi vùng vực thẳm. Đất này trong thịt tôi Nước này trong máu tôi Lương tâm của tôi reo hò Lòng tôi hớn hở mừng vui Việt Nam hai tiếng Tự Do 07.7.2017 FB Paulus Lê Sơn
......

Đôi điều về vận động , giúp đỡ tù nhân chính trị

“…Đối phó với âm mưu thâm độc của nhà cầm quyền cộng sản này, nếu chỉ vận động đòi hỏi quốc tế can thiệp là chưa đủ. Cần phải có sự chung sức đóng góp vật chất của đồng bào trong và ngoài nước về tài chính…” ******   Bản án nào là dã man đối với những người đấu tranh bất đồng chính kiến theo cách ôn hoà ở Việt Nam? Bản án nào cũng dã man cả.   Chỉ những phát biểu, phê phán về đường lối chính sách hay hành động của những người thi hành công vụ mà bị kết án tù chỉ có một chế độ dã man mới làm như vậy. Nhưng bản án dã man nhất không phải là bản án mà năm tù có đến 2 con số. Bản án dã man nhất của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam với người bất đồng chính kiến là bản án từ 4 đến 6 năm tù. Đây là nói chuyện ở thời điểm bây giờ với những người đấu tranh có tên tuổi. Ở mức án 4 đến 6 năm người tù nhân chính trị ấy không có một cơ hội nào hết, anh hay chị ta thường phải ở đến hết án tù. Những cuộc vận động thả tự do của quốc tế thường kéo dài, đầu tiên những tổ chức nhân quyền lên án, gửi hồ sơ đến các nghị sĩ hay các bộ phận theo dõi nhân quyền của quốc gia nào đó có quan hệ với Việt Nam. Rồi hồ sơ ấy được nghiên cứu và gửi tới bộ ngoại gia nước đó. Phải đến khi nào có dịp gặp gỡ ,tuỳ theo tình hình thực tế, bộ ngoại giao nước đó sẽ đưa ra yêu cầu, phía nhà cầm quyền Việt Nam sẽ dùng dằng tìm cách trì hoãn để trục lợi nào đó từ yêu cầu của các quốc gia khác...những trình tự thủ tục đó kéo dài đến vài năm. Cuối cùng thì cũng đến gần thời hạn hết án tù của người bất đồng chính kiến. Chúng ta theo dõi, thấy đa phần những trường hợp được dư luận trong và ngoài nước kêu gọi thả tự do, có mức án từ 4 đến 6 năm đều không có hiệu quả. Đó là do những nguyên nhân trên. Ngoài nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ, tất cả những người ở mức án ấy như Trần Vũ Anh Bình, Việt Khang...đều phải ở trọn án tù giam. Khi những người bất đồng chính kiến trở về từ nhà tù trong khoảng 4 đến 6 năm cách biệt xã hội, họ phải mất một thời gian để bắt nhịp lại cuộc sống và các sự kiện chính trị. Trong đó có người vì cuộc sống đã rời bỏ hẳn cuộc đấu tranh. Ở mức án dài từ 7 năm đến 20 năm, những người đấu tranh bất đồng chính kiến có một chút hy vọng, đó là đi chữa bệnh ở nước ngoài hoặc về nhà chữa bệnh. Mức án dài đủ để cuộc mặc cả, đôi co của nhà cầm quyền với quốc tế có thời gian. Trong số này gần đây có Tạ Phong Tần , Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Hải, Đặng Xuân Diệu....rõ ràng con số án tù từ 7 năm trở lên được điều đình đi nhiều hơn, tuy nhiên thì họ cũng phải chịu những năm tháng tù khá dài vì quá trình vận động hiệu quả cũng phải mất từ 4 đến 5 năm. Ở trường hợp Trần Huỳnh Duy Thức với bản án 16 năm, anh Thức đã không chọn đi ra nước ngoài chữa bệnh, anh chọn cách ở lại. Đó là anh chọn chứ không phải cuộc vận động đấu tranh cho tự do của anh không có hiệu quả gì. Nhưng cũng có khi bản án dài lại rất ác độc cho những người không được dư luận quan tâm và với những người không chịu rời đi như anh Trần Huỳnh Duy Thức. Đi ra nước ngoài hay ở lại Việt Nam trong tù là tuỳ quyết định của từng người, khó có thể nói như thế nào là đúng, thế nào là sai. Ví dụ như trường hợp đơn thân nuôi con nhỏ thì việc đi ra nước ngoài là việc hoàn toàn nên nghĩ đến. Hiện nay ở hải ngoại, có nhiều tổ chức đấu tranh về nhân quyền cho Việt Nam, đấu tranh đòi tự do cho những người bất đồng chính kiến ở Việt Nam đang bị cầm tù. Nổi bật nhất có tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng ở Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển, chuyên gia nhân quyền Vũ Quốc Dụng ở Veto, các tiến sĩ của diễn đàn 21 như Dương Hồng Ân, Vũ Ngọc Yên và tổ chức Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng, gọi tắt là Việt Tân. Ngoài ra cũng có những tổ chức, cá nhân khác của người Việt ở khắp nơi trên thế giới như Voice của luật sư Trịnh Hội. Những tổ chức và cá nhân này đều có kinh nghiệp tiếp xúc vận động với chính giới của các nước tiến bộ. Họ đều có những thành công trong việc tạo sức ép đòi thả tự do cho các tù nhân lương tâm từ trước đến nay. Những thân nhân của những tù nhân bất đồng chính kiến nên tìm cách tiếp xúc và nhờ giúp đỡ ở những tổ chức trên, bởi sự trực tiếp của thân nhân liên hệ với các tổ chức này nhờ giúp đỡ sẽ thuận tiện hơn cho các tổ chức khi họ tiếp xúc với cơ quan phụ trách nhân quyền ở các nước. Một điều đáng tiếc cũng cần phải nói rõ ở đây, có một số cá nhân và tổ chức không đủ năng lực và kinh nghiệm, cũng như không có những mối quan hệ hiệu quả với chính khách quốc gia nào đó. Nhưng muốn độc quyền vận động cho tù nhân nào đó, khiến cho việc vận động thả tự do gặp nhiều hạn chế. Cá biệt có khi hướng đi của họ không phù hợp với cách làm việc và quan điểm của những chính khách các quốc gia kia, dẫn đến bất lợi cho tù nhân lương tâm. Cuối cùng thì dã man hơn cả, là cộng sản Việt Nam biết rõ những cuộc vận động thế này, nên chúng luôn nâng con số những người bị bắt lên nhiều hơn, đưa những bản án cao hơn để những cuộc vận động tự do trở thành quá tải. Ví dụ những trường hợp cần ưu đãi để đấu tranh vì là bà mẹ đơn thân nuôi con nhỏ, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã bắt giữ và xét xử điển hình là 3 trường hợp  là Nguyễn Minh Thuý, Trần Thuý Nga và Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, cả ba đều đang nuôi con nhỏ từ hai cháu trở lên. Khiến cho những cuộc vận động đang tập trung vào người này, lại phải gánh thêm trường hợp khác, dẫn đến phân tán và có khi mâu thuẫn giữa các tổ chức đấu tranh nhân quyền vì không biết tập trung ưu tiên cho trường hợp nào. Chẳng hạn ngay cả tổ chức Việt Tân đến giờ cũng quá tải vì thành viên của họ bị bắt giữ khá nhiều, chuyện tập trung đòi tự do cho thành viên của họ thôi cũng đã nặng nề. Những tổ chức nhân quyền cũng bị sức ép từ dư luận, trách cứ họ tại sao vận động cho người này mà không vận động mạnh cho người kia. Dư luận tuỳ theo tình cảm của họ đòi hỏi nhân vật nào mà họ quý mến phải xứng đáng được vận động ưu tiên hơn cả, Từ đó sinh ra oán thán, đố kị lẫn nhau. Việc cộng sản bắt người để mặc cả với quốc tế và dư luận, tổ chức nhân quyền đòi hỏi thả tự do như một cái vòng tròn , diễn ra suốt bao nhiêu năm nay và chế độ cộng sản luôn thắng thế, dù có thả tự do ra nước ngoài một số người, nhưng nhìn chung cộng sản Việt Nam vẫn làm chủ được cuộc chơi. Đối phó với âm mưu thâm độc của nhà cầm quyền cộng sản này, nếu chỉ vận động đòi hỏi quốc tế can thiệp là chưa đủ. Cần phải có sự chung sức đóng góp vật chất của đồng bào trong và ngoài nước về tài chính cho những trường hợp bị kết án tù phải ở đủ thời gian, giúp cho những trường hợp này có điều kiện vật chất để yên tâm về mặt gia đình, không ảnh hưởng đến chí khí trong khi bị giam cầm. Hiện nay  tình trạng vận động tài chính này cũng tuỳ hứng, tuỳ theo cảm hứng hay quan hệ thân tình tuỳ thuộc ảnh hưởng của người được giúp đỡ. Nên dẫn đến có trường hợp tuy không tốn nhiều tâm huyết, công sức đấu tranh nhưng lại có ưu điểm biết lăng xê, quảng bá mình đã nhận được nhiều giúp đỡ. Còn nhiều người do không thích hoặc không biết cách phô diễn những việc mình làm, lại nhận được quá ít sự quan tâm khi họ gặp vấn đề. Những người đấu tranh cho dân chủ, những người đấu tranh cho nhân quyền và những người ủng hộ những người đấu tranh nên có những nhận định, đánh giá thực chất về hiện trạng, mức độ tình hình một cách thẳng thắn. Như thế mới có được những bước đi chính xác và lâu dài, hiệu quả. Người Buôn Gió nguoibuongio1972.blogspot.com
......

Với mạng xã hội, những nhà bất đồng chính kiến ở Việt Nam phát triển mạnh mẽ hơn, bất chấp bị đàn áp thẳng tay

La Hồng dịch Nguyễn Anh Tuấn, một nhà hoạt động nhân quyền, cho biết khi công an thẩm vấn anh vào năm 2011, anh không có ai để trông cậy. Nhưng giờ đây với những người ủng hộ trên Facebook, “Tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa” - anh nói. Hình: Quinn Ryan Mattingly HÀ NỘI, Việt Nam – Một blogger nổi tiếng và là nhà hoạt động môi trường tại Việt Nam đã bị kết án 10 năm tù tuần trước vì tội đe dọa an ninh quốc gia, trong đó có tội tuyên truyền chống nhà nước trên mạng xã hội. Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, được biết đến với biệt danh trên mạng Mẹ Nấm, đã bị giam giữ không liên lạc được từ lúc bà bị bắt vào tháng Mười, và việc tham dự phiên tòa xét xử bà đã bị kiểm soát chặt chẽ. Nhưng chỉ một giờ sau khi phán quyết được đưa ra vào thứ Năm, một trong số những luật sư của bà Quỳnh đã tóm lược những tranh luận của mình và đăng lên trang Facebook có 61.000 người theo dõi của ông lời nói sau cùng của bà Quỳnh tại phiên tòa. Theo luật sư, bà đã nói: “Tôi mong rằng mọi người sẽ lên tiếng và đấu tranh, vượt qua nỗi sợ hãi của chính bản thân mình để xây dựng một đất nước tươi đẹp hơn”. Tuyên bố này được đăng lại hàng ngàn lần sau đó. Trong chế độ toàn trị ở Việt Nam, internet đã trở thành một diễn đàn thực sự cho những tiếng nói bất đồng chính kiến trong nước gia tăng. Đặc biệt, kết nối trên Facebook đã huy động được sự phản đối các chính sách của chính phủ. Nó đóng vai trò quan trọng trong phần lớn các cuộc biểu tình chống lại việc xử lí của nhà nước về một thảm họa môi trường vào năm ngoái. Hiện nay, chính phủ đang siết chặt internet, bắt giữ và đe dọa các blogger và buộc kiểm duyệt những nội dung xuất hiện trên Facebook và YouTube của họ. “Facebook đang được sử dụng như một công cụ tổ chức, như một công nghệ tự xuất bản, như một thiết bị giám sát cho biết khi nào người dân bị giam giữ và được thả”, Phil Robertson, phó giám đốc của tổ chức Theo dõi Nhân quyền (Human Rights Watch) tại Châu Á, cho biết. Facebook đang được sử dụng “để kết nối các cộng đồng mà nếu không có nó thì sẽ không được nối kết”. Nguyễn Anh Tuấn, 27 tuổi, một nhà hoạt động vì dân chủ, nói rằng việc ngày càng có nhiều người bất đồng chính kiến dấn bước kết nối thông qua mạng xã hội đã khuyến khích ông. Ông cho biết khi công an thẩm vấn ông lần đầu tiên năm 2011, ông cảm thấy hoàn toàn đơn độc. Cha mẹ và bạn bè không tán thành các bài viết chính trị của ông, và ông biết rất ít người ông có thể trông cậy sự giúp đỡ. Ông Tuấn vẫn đối mặt với sự sách nhiễu của công an và hộ chiếu của ông bị tịch thu. Nhưng trong lần bị gọi đến để thẩm vấn gần đây nhất, ông đã đăng một bản sao giấy triệu tập lên Facebook cùng với một lời ghi chú châm biếm đòi được trả tiền cho khoảng thời gian ông đã mất khi bị canh giữ. Ghi chú này lan truyền, và những người khác làm theo, đăng giấy triệu tập của chính họ lên Facebook và đòi được bồi thường. “Tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa khi hoạt động xã hội”, ông nói. Những người dùng Facebook ở Việt Nam – con số hiện nay là 45 triệu người, gần nửa dân số quốc gia – sử dụng trang mạng này để tổ chức các cuộc thăm viếng tại nhà giam và canh thức bên ngoài đồn công an với những người bị bắt giữ, và kêu gọi quyên góp cho các tù nhân chính trị. Và các nhà bất đồng chính kiến đang ngày càng chuyển từ trang blog chính trị và cá nhân, vốn dễ bị chính phủ ngăn chặn, sang Facebook, là trang được sử dụng rộng rãi và việc ngăn chặn là hoàn toàn bất khả thi. Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, blogger Việt Nam được biết với tên Mẹ Nấm, tại phiên tòa hôm thứ Năm. Một luật sư đã đăng lời tuyên bố của bà lên Facebook. Hình: Agence France-Presse — Getty Images Ông Tuấn giúp điều hành một nguồn quỹ hỗ trợ gia đình các tù nhân lương tâm, bao gồm cả mẹ của bà Quỳnh và hai con nhỏ. Ông cho biết hiện nay phần lớn sự hỗ trợ đến từ những người trong nước gửi tiền qua tài khoản ngân hàng cá nhân, mà nhà nước có thể theo dõi. Ông nói, trong quá khứ thì những cộng đồng người Việt ở hải ngoại cầm chịch hầu hết sự bất đồng và cung cấp phần lớn tiền. “Họ biết rõ rằng họ có thể bị chính phủ kiểm soát, nhưng họ dám làm như vậy”, ông nói về các nhà tài trợ trong nước. Không phải chính phủ làm lơ chuyện đó, khi họ luôn muốn khẳng định quyền lực của mình theo những cách thức mới. Bà Quỳnh là một trong hơn 100 blogger và nhà hoạt động bị giam giữ tại Việt Nam, theo tổ chức Theo dõi Nhân quyền. Phạm Minh Hoàng, một blogger nổi tiếng khác, đã bị tước quyền công dân và bị trục xuất sang Pháp, nơi ông cũng giữ quốc tịch, vào tuần trước. Chính phủ đã đưa ra chiến lược cắt quyền truy cập Facebook vào thời điểm được trông đợi các cuộc biểu tình diễn ra, và vào đầu năm nay, chính phủ đã yêu cầu cả Facebook và YouTube giúp loại bỏ các tài khoản giả mạo và các nội dung “độc hại” khác, như các tài liệu chống chính phủ, họ bảo rằng có hơn 8000 video trên YouTube có nội dung như vậy, theo báo Tuổi Trẻ. Chính phủ cũng cảnh báo các công ty Việt Nam rằng quảng cáo của họ không được xuất hiện cạnh những nội dung loại đó. Facebook cho biết chính sách của họ là tuân theo luật lệ khu vực, mặc dù không có dấu hiệu nào cho thấy họ đã xóa nội dung ở Việt Nam cho đến nay. Nguyễn Quang A, một nhà khoa học máy tính đã nghỉ hưu và là cựu Đảng viên Đảng Cộng Sản, hiện nay là một nhà bất đồng chính kiến, nói rằng ông cảm thấy tình hình nhân quyền đang tệ hơn bao giờ hết. Tuần trước, ngay trước một buổi phỏng vấn đã lên kế hoạch, ông bị cảnh sát đưa lên xe ngay gần nhà và lái suốt năm tiếng rưỡi đến bờ biển rồi trở lại. Ông cho biết ông đã bị bắt giữ tương tự như vậy 11 lần khác trong một năm rưỡi qua. Ông cho rằng chính phủ đang gặp áp lực ngày càng tăng từ phía những công dân thất vọng với cách xử lí vấn đề môi trường và đất đai gần đây của chính phủ. Khi vụ đổ hóa chất ở công ty thép Formosa giết hàng tấn cá hồi năm ngoái, sự phẫn nộ đã kết liên lại qua mạng, nơi các cuộc biểu tình được tổ chức, những bức ảnh về thảm họa lan truyền nhanh chóng và hashtag #Ichoosefish (#Tôichọncá) trở thành lời hiệu triệu. Ông Quang A nói: “Tôi nghĩ rằng họ quá sợ hãi. Họ nhìn thấy tình hình quá nguy hiểm với mình, và họ nhìn những nhà hoạt động vì hòa bình như là kẻ thù rất nguy hiểm”. Trong một báo cáo hồi tháng trước, tổ chức Theo dõi Nhân quyền đã mô tả chi tiết cái được gọi là “xu hướng đáng ngại” khi các blogger và nhà hoạt động bị đánh đập trên đường bởi những tên “côn đồ” [tiếng Việt trong nguyên văn – người dịch]. Đã có 36 cuộc tấn công như vậy từ tháng Một năm 2015 đến tháng Tư năm nay, chỉ một vụ trong số đó là được cảnh sát điều tra. Báo cáo dựa một phần vào chính hình ảnh và video mang thương tích của các nhà hoạt động, thường quay rung lắc bằng điện thoại thông minh và nhanh chóng được chia sẻ trực tuyến. Jonathan London, một chuyên gia về Việt Nam tại Đại học Leiden ở Hà Lan, cho biết mặc cho những đàn áp gần đây, internet đã làm chuyển dạng xã hội một cách “đáng kinh ngạc và đầy hi vọng” trong thời gian ngắn. “Điều đáng chú ý là trong một quốc gia mà cách đây 15 hoặc 20 năm có tỉ lệ sử dụng điện thoại thấp nhất thế giới đã nhanh chóng đẩy mạnh kỷ nguyên của tin tức 24/24 và những chỉ trích xã hội và chính trị liên tiếp có thể tiếp cận được đến mọi người”, ông nói. Phạm Anh Cường, 45 tuổi, một kĩ sư điện, không bàn về chính trị cho đến hai năm trước, khi nhà hoạt động mà ông theo dõi trên mạng, Nguyễn Chí Tuyến, 43 tuổi, bị năm người đàn ông đánh nghiêm trọng. Ông Cường đã nhìn thấy những tấm ảnh với gương mặt đầy máu của ông Tuyến và bị đánh động bởi sự tàn bạo của vụ tấn công. Ngày nay, ông tự xem mình là “người cất lên tiếng nói của mình”, nếu không hoàn toàn là một nhà bất đồng chính kiến. Mục tiêu của ông là chia sẻ thông tin với gia đình và bạn bè, thay vì phụ thuộc vào các phương tiện truyền thông chính thống mà gần như thuộc sở hữu hoàn toàn của nhà nước. Phạm Anh Cường, bên trái hình, đã được đánh động bởi những tấm ảnh trực tuyến cho thấy một nhà hoạt động đã bị đối xử tàn bạo như thế nào; Nguyễn Chí Tuyến, bên phải hình, đã bị năm người đàn ông đánh, khiến ông trở nên cương trực hơn về mặt chính trị. Hình: Quinn Ryan Mattingly “Lần đầu tiên khi viết trên Facebook, thậm chí không ai “like” nó” – họ sợ phải nhấn vào nút like”, ông nói. “Bây giờ mọi người bắt đầu like và họ cũng bắt đầu chia sẻ”. Khi ngoại tuyến, hiện tại, ông xem ông Tuyến và những nhà bất đồng khác là bạn, và vài người trong số họ chơi trong cùng một đội bóng, câu lạc bộ bóng đá No-U (No-U FC) (“No-U” là đường có dạng chữ U đánh dấu sự xác nhận lãnh thổ mạnh mẽ của Trung Quốc ở biển Đông, một sự kiện đã khích động nhiều nhà bất đồng Việt Nam vài năm trước). Một trang Facebook theo dõi tỉ mỉ những trận thắng và thua của đội bóng, cũng như những lần ẩn trốn thường xuyên của các thành viên trước lực lượng an ninh. Tuần trước, trong một quán cà phê ở Hà Nội, hai người bạn đã cùng trò chuyện, hút thuốc và kiểm Facebook. Họ chú ý đến câu chuyện truyền thông của nhà nước chỉ trích vào Mẹ Nấm vì đã nhận giải thưởng là tiền mặt từ một tổ chức nhân quyền ở Stockholm. Ông Tuyến ngay lập tức đã tag (gắn thẻ trên Facebook) một nhà ngoại giao người Thụy Điển vào để báo động đến bà vụ việc này và yêu cầu tổ chức nhân quyền cho bình luận. Hai người bắt đầu vuốt màn hình trở lại. “Đây là tin từ một người bạn của tôi, một bác sĩ ở Sài Gòn, người vừa nghe tin rằng Mẹ Nấm đang mắc nợ”, ông Tuyến nói. “Vị bác sĩ ở Sài Gòn đã lên tiếng rằng chúng ta nên góp tiền cho gia đình cô ấy”, ông nói. Ông gõ một lát rồi nhìn trở lên. “Tôi vừa ghi bình luận, “Tôi sẽ tham gia”.” J. W. Dịch giả La Hồng. Theo boxitvn.blogspot.de
......

Việt Nam khiêu khích quốc tế về nhân quyền

Sau khi ngân hàng quốc tế và quỹ tiền tệ quốc tế ngừng cho Việt Nam vay lãi suất ưu đãi, thúc hối Việt Nam phải trả các khoản nợ đúng hạn. Nhà cầm quyền Việt Nam lập tức có những hành động trấn áp nhân quyền một cách cố tình gây chú ý của quốc tế. Ví dụ như vụ gần đây nhất là tước quốc tịch Việt Nam của giáo sư Phạm Minh Hoàng và trục xuất ông khỏi Việt Nam ngay khi chủ tịch nước ký lệnh tước quốc tịch. Đây là một vụ việc trắng trợn, vô nhân đạo mà nhà cầm quyền Việt Nam làm một cách có chủ ý rõ ràng. Chúng ta đều thấy rằng giáo sư Phạm Minh Hoàng từ khi ra tù đã mấy năm, ông về nước sinh sống từ năm 2000. Gần 20 năm sống ở quê hương, cuộc sống và gia đình ông đã gắn bó tại quê nhà. Giá như nhà cầm quyền tước quốc tịch ông lúc xử tù mấy năm trước lại đi một lẽ. Đằng này đợi đến mấy năm sau, tưởng mọi thứ yên bình thì họ ra quyết định tước quốc tịch Việt Nam của ông. Ngay sau đó họ nhanh chóng dùng vũ lực bắt cóc ông và tống ông lên máy bay. Một chuỗi hành động phi nhân tính, phi luật pháp được họ công khai thực hiện là nhằm ý đồ cho quốc tế thấy họ, như thể nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam sẵn sàng học theo Bắc Hàn ăn vạ quốc tế. Liên tiếp chưa đầy nửa năm, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam bắt hàng loạt những người hoạt động ôn hoà, trong đó có những phụ nữ đơn thân nuôi con nhỏ. Một sự chưa từng có trong lịch sử cộng sản Việt Nam, lẽ ra phải dấu việc bắt giữ thì một trang dư luận viên của chính phủ là trang Vietnamthoibao.org còn thống kê số người bị bắt do bất đồng chính kiến. Tất cả nói lên một điều, cộng sản Việt Nam đang bế tắc trong quan hệ với phương Tây và đang làm mình mẩy để gây chú ý. Không có gì đổi chác, nhà cầm quyền buộc dư luận quốc tế áp lực lên những nguyên thủ quốc gia của họ , để khi gặp gỡ tiếp xúc, những nguyên thủ quốc gia này phải cất tiếng nhắc nhở Việt Nam vi phạm nhân quyền. Qua đó chính khách Việt Nam có cái để mà nói chuyện xin xỏ, nhờ vả. Sự khó lường của Trump khiến nhà cầm quyền Việt Nam tạm gác bỏ trò chơi trao đổi nhân quyền với Mỹ, đổi lại họ chuyển hướng sang Châu Âu. Vì thế,  nếu chú ý thì những người bị bắt bớ và đối xử tàn bạo gần đây đều là những người từng có quan hệ  hoặc dính dáng đến các toà đại sứ Châu Âu. Cũng như việc nhà cầm quyền Việt Nam đàn áp giáo dân, đánh đập giáo dân và linh mục Công Giáo do ảnh hưởng của Vatican tại châu Âu rất lớn. Một phần nguyên nhân nữa là chủ trương xây dựng quyền lực của đảng CSVN của tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, là một kẻ giáo điều bảo thủ, ông Trọng căm thù sự tư do, dân chủ từ những đòi hỏi của người dân. Dưới thời ông Trọng làm tổng bí thư, xuất hiện nhiều dư luân viên cuồng tín hơn bao giờ hết, những vụ dư luận viên thẳng tay đánh người đấu tranh đều được công an bảo vệ, che đỡ. Từ khi ông Trọng có nhiều quyền lực, các cuộc đàn áp ngày càng dã man đã khiến làn sóng dân chủ, phong trào dấu tranh bảo vệ chủ quyền biển đảo xuống đi trông thấy, các hoạt động của các tổ chức xã hội dân sự đều bị bóp nghẹt và giảm đi rất đáng kể. Cho đến nay nhiều hội đoàn, nhóm chẳng còn thấy hoạt động mạnh như trước, có nhóm im bặt hoàn toàn. Sử dụng đàn áp và bắt bớ để làm con bài trong quan hệ với phương Tây đã thành lỗi thời, hoặc những kẻ cầm quyền bây giờ chưa đủ trình độ để chơi những lá bài như vậy. Tuy nhiên dù không đạt được thoả thuận với phương Tây, cộng sản Việt Nam cũng thành công đáng kể trong việc làm giảm đi nhiều những hoạt động của các nhóm , tổ chức xã hội dân sự. Nhưng thành công ấy, chỉ có lợi cho cá nhân những kẻ thích độc tài, thích quyền lực tuyệt đối như Nguyễn Phú Trọng. Còn thiệt hại cho đất nước khá lớn, vì ảnh hưởng đến chuyện hợp tác với các cường quốc kinh tế tiến bộ. Đảng cộng sản Việt Nam cần phải có một tư duy mới rộng rãi và thoáng hơn để tạo ra những quan hệ với các cường quốc, làm tiền đề cho đất nước phát triển. Việc đặt trong tâm vào chuyện dùng bạo lực để  củng cố chế độ độc tài, sống bằng cách bán tài nguyên , phần tài sản của nhà nước cho những nhà đầu tư ở một vài nước châu Á lân cận không phải là giải pháp lâu dài. Muốn thế trung ương đảng CSVN cần phải sớm loại bỏ Nguyễn Phú Trọng, vật cản lớn nhất trong quá trình phát triển đất nước. Đối với những nhà hoạt động đấu tranh ở Việt Nam, cũng nên nhận ra rằng khi phong trào phát triển, có những hoạt động mạnh mẽ cũng là lúc chính phủ Việt Nam vay được tiền nước ngoài nhiều,  và cũng có nhiều những hoạt động ngoại giao giữa Việt Nam và các cường quốc khác. Cho nên việc phong trào đấu tranh bị sút giảm không có gì đáng buồn, bởi theo lẽ nào đó nó cũng tỷ lệ với việc cộng sản Việt Nam đang vào thế khó khăn. Theo Người Buôn Gió - nguoibuongio´s blog
......

Phải Hay Không Phải?

Có một vài điều liên quan tới chuyện lên tiếng hay không lên tiếng phản đối phiên tòa xử blogger Mẹ Nấm, mình muốn chia sẻ để chúng ta hiểu nhau hơn và thấy được sự bức thiết của việc lên tiếng thế nào . Trước tiên, mình nói rõ vài điều về suy nghĩ cá nhân của mình : – Mình có phải là fan của Mẹ Nấm không ? Không . – Mình có từng bao giờ thần tượng Mẹ Nấm hay thần thánh hóa cô ấy không ? Không . – Mình có hoàn toàn tin tưởng Mẹ Nấm không ? Không . – Mình có tán đồng về cách ứng xử của Mẹ Nấm trong quan hệ giao tiếp với các nhóm khác hay không? Không . – Mình có từng chơi thân hay có muốn chơi thân với Mẹ Nấm sau này hay không ? Không . – Mình có vui khi thấy Mẹ Nấm bị bắt hay không ? Không . Vậy tại sao mình phản đối phiên tòa xử Mẹ Nấm ? – Bởi vì mình muốn VN có một tương lai tốt đẹp sau này và một đất nước tốt đẹp cần được xây dựng trên một nền móng “pháp luật là thượng tôn” . Khi pháp luật bị chà đạp, công dân bị bắt bớ tùy tiện, thì đất nước đó đang ở tình trạng vô pháp . – Bởi vì những điều mà nhà nước csvn viện cớ để bỏ tù Mẹ Nấm thì không có gì là phạm pháp cả, việc chống lại Formosa không có gì là phi pháp cả . – Bởi vì đây sẽ là tiền lệ để đe dọa, răn đe hàng triệu người VN khác phải im hơi lặng tiếng và chịu ách nô lệ của Tàu Cộng . Bất cứ ai chống Formosa thì sẽ bị bắt như thế ư ? Mẹ Nấm và 2 con nhỏ. Nhà nước CSVN nghĩ gì về tương lai của 2 đứa trẻ này khi vu án oan 10 năm tù cho mẹ chúng?   Chuyện mình lên tiếng phản đối phiên tòa xử Mẹ Nấm, không phải để tung hô cô ấy, cũng không phải để hành xử cảm tính vì cô ấy có hai đứa con nhỏ (nếu cô ấy có tội thật thì việc cô ấy có con nhỏ hay không có con nhỏ thì cũng phải chấp hành án theo đúng pháp luật , nhưng ở đây, việc tòa án gán tội cho cô ấy thì đã là việc làm vi phạm luật tố tụng). Chuyện cô ấy có xích mích với nhiều người hay nhóm này nhóm kia, vẫn không phải là chuyện vi phạm pháp luật . Chuyện cô ấy có là phản gián hay là bắt tay chỉ điểm với an ninh hay không, thì cần mọi người tiếp tục quan sát, và khi cần cảnh giác thì cứ cảnh giác . Tuy nhiên, việc này cũng vẫn không phải là mục tiêu của phiên tòa bất lương này, và nếu muốn luật pháp công minh, thì cũng không thể dùng tòa án này để trừng phạt kẻ bị tình nghi là làm ăng ten cho địch . Phiên tòa sơ thẩm “xử” blogger Me Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh hôm 29/6/2017 tại Nha Trang. Mình quan sát mấy ngày qua và mình thấy có một điểm son đáng ghi nhận trong cộng đồng mạng là : Có một số người từng bất đồng ý kiến với Mẹ Nấm, thậm chí từng bị cô ấy ăn nói trịch thượng và không hay ho gì, nhưng họ đã nhìn rộng xa hơn những xích mích cá nhân, và họ đã lên tiếng chống lại phiên tòa xử Mẹ Nấm . Có những người đã từng rất tức giận vì cách hành xử của cô ấy trong những va chạm thế này thế khác, nhưng mấy ngày qua, họ đã vẫn lên tiếng đòi trả tự do cho cô ấy . Tận cùng của phiên tòa thì không phải là đơn thuần csvn vs Mẹ Nấm, mà là csvn vs dân tộc VN . Vì những lẽ đó, mọi người hãy cứ mạnh dạn lên tiếng phản đối phiên tòa lố bịch, gán ghép tội cho công dân VN khi đang chống lại hiểm họa ô nhiễm môi trường do Formosa gây ra. Hãy kiên quyết đòi bằng được một nhà nước pháp quyền trong đó pháp luật là thượng tôn . Phải lên tiếng, các bạn mình ạ . Theo FB Phong Lan
......

Những ẩn số và biến số trên bàn cờ Biển Đông

“Ai kiểm soát Biển Đông sẽ thống trị châu Á, và bất cứ ai thống trị châu Á sẽ thống trị thế giới”. (Alexander Vuving, “Trung Quốc sẽ làm gì ở Biển Đông”, Đại sử ký Biển Đông, 21/2/2016). Trong báo cáo “Asia-Pacific Rebalance 2025: Capabilities, Presence, and Partnerships”, CSIS, January 19, 2016), các chuyên gia CSIS đã cảnh báo rằng Trung Quốc trỗi dậy là “thách thức chính” đối với Mỹ, và “đến năm 2030 thì Biển Đông hầu như sẽ trở thành cái ao của Trung Quốc” (“by 2030 the South China Sea will be virtually a Chinese lake”). Liệu Việt Nam và Mỹ có muốn điều đó không, và có thể làm gì để ngăn chặn điều đó? Biển Đông lại nổi sóng Đầu tháng 5/2014, Trung Quốc kéo dàn khoan khổng lồ HD-981 vào vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam tại Biển Đông, tạo ra khủng hoảng và bước ngoặt trong quan hệ Việt-Trung. Nếu sự kiện đó là “tập một” trong chiến lược giàn khoan (oil rig offenssive) thì những gì đang diễn ra có thể là “tập hai”, nhằm từng bước biến Biển Đông thành cái ao của Trung Quốc (nếu Mỹ và các nước khác hành động quá ít và quá chậm). Ngày 16/6/2017, Trung Quốc lại thông báo giàn khoan HD-981 “sẽ hoạt động ngay gần cửa Vịnh Bắc Bộ trong 3 tháng…” Trong khi HD-981 tiếp tục di chuyển xuống phía Nam thì Trung Quốc triển khai khoảng 40 tàu hải giám (và máy bay Y8) tại khu vực quanh bãi Tu Chính (Vanguard Bank) để ngăn cản Việt Nam triển khai dự án khai thác dầu Cá Rồng Đỏ (lô 136-3) cách Vũng Tàu khoảng 450km (trong vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam), do PetroVietnam hợp tác với Talisman (nay là Repsol của Tây Ban Nha). Theo Carl Thayer (UNSW) có khả năng xảy ra đụng độ trong những ngày tới. Lê Hồng Hiệp (ISEAS) cũng nhất trí: “Nếu Việt Nam tiếp tục khẳng định chủ quyền của mình và tiếp tục thăm dò, thì đương nhiên sẽ xảy ra đụng độ với Trung Quốc”. Biển Đông lại nổi sóng và kịch bản cũ dường như đang được lặp lại, nhưng trong một bối cảnh mới khó dự đoán hơn, vì có nhiều ẩn số và biến số. Theo Bill Hayton (BBC, 26/6/2017), tướng Phạm Trường Long đã đến Tây Ban Nha trước khi đến Việt Nam (có lẽ để yêu cầu chính phủ Tây Ban Nha ép Repsol bỏ cuộc). Chưa biết Việt Nam sẽ nhượng bộ hay sẽ thách thức Trung Quốc. Lúc này có thể Trung Quốc chưa sẵn sàng làm liều, vì họ còn đang bận chuẩn bị Đại hội Đảng 19 (vào cuối năm nay) và đang triển khai chiến dịch lấy lòng người (Charm Offensive) để quảng cáo cho quốc sách “Một vành đai, Một con đường”. Trong khi đó, dư luận Việt Nam (và quốc tế) đang ồn ào về sự kiện tướng Phạm Trường Long (Phó Chủ tịch Quân ủy TW) và phái đoàn quân sự cấp cao Trung Quốc đến Hà Nội (18/6/2017) đã đột ngột bỏ về. Tại sao tướng Long đến rồi lại đột ngột bỏ về? Nguyên nhân gì làm quan hệ Việt-Trung căng thẳng? Liệu có dẫn đến xung đột hay không? Ý nghĩa của hợp tác chiến lược Viêt-Mỹ/Việt-Nhật? Và những biến số trên bàn cờ Biển Đông? Để làm rõ các câu hỏi đó, cần đặt chúng trong bối cảnh mới. Quan hệ Việt-Trung có nhiều vấn đề, nhưng tranh chấp Biển Đông vẫn là then chốt nhất, vì nó không chỉ liên quan đến quan hệ song phương Việt-Trung (như Trung Quốc muốn) mà còn liên quan đến nhiều nước khác ngoài ASEAN, đặc biệt là tam giác Mỹ-Trung-Nhật. Những biến chuyển trong quan hệ Viêt-Mỹ và Việt-Nhật gần đây đã tác động trực tiếp đến quan hệ Việt-Trung. Tại sao Phạm Trường Long đột ngột bỏ về? Sau hai chuyến đi Mỹ và Nhật (liền nhau) của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, với kết quả đạt được về kinh tế và an ninh, chắc chắn Trung Quốc khó chịu và phản ứng. Tại sao lần này Bắc Kinh lại cử tướng Phạm Trường Long (Fan Changlong) chứ không phải Dương Khiết Trì hay Trương Cao Lệ (như lần trước)? Có lẽ vì vấn đề cốt lõi trong chuyến đi Mỹ và Nhật của Thủ tướng Phúc là hợp tác quốc phòng. Tuy vấn đề thương mại (ký được hợp đồng $8 tỷ với Mỹ) cũng quan trọng, nhưng không quan trọng bằng thỏa thuận về quốc phòng. Về điểm này, tôi tán thành nhận xét của Lê Hồng Hiệp: “đáng chú ý là nội dung về hợp tác quốc phòng giữa hai bên, Việt Nam và Hoa Kỳ, cũng như Việt Nam và Nhật Bản, được nêu bật, đặc biệt là trong tuyên bố chung giữa Việt Nam và Hoa Kỳ, hai bên thảo luận việc để tàu sân bay của Hoa Kỳ vào cảng Cam Ranh. Đây có thể là nguyên nhân chính khiến cho Trung Quốc không cảm thấy thoải mái, và rõ ràng là Trung Quốc muốn gây sức ép để Việt Nam không nghiêng quá gần về phía Hoa Kỳ hay Nhật Bản, vì Hoa Kỳ và Nhật Bản là những đối thủ cạnh tranh chiến lược với Trung Quốc trong khu vực này”. (ISEAS, June 20, 2017). Hà Nội có biết trước là Bắc Kinh sẽ phản ứng không? Chắc chắn là biết. Nhưng Việt Nam bị mắc kẹt (như “catch-22”) giữa hai nước lớn, nên buộc phải cân bằng quan hệ trong tam giác Mỹ-Trung-Việt. Tuy không muốn làm mất lòng Trung Quốc, nhưng Việt Nam phải tăng cường hợp tác với Mỹ và Nhật vì lợi ích sống còn (cả kinh tế và an ninh). Vì vậy, Chủ tịch nước Trần Đại Quang phải đi thăm Trung Quốc (11-15/5/2017) trước khi Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đi thăm Mỹ (29-31//2017). Đó là nước cờ “ngoại giao phòng ngừa” để cân bằng quan hệ với hai nước lớn, nhưng có thể không đủ để xoa dịu Bắc Kinh, vì lợi ích cốt lõi của hai bên khác nhau tới mức không thể dung hòa. Xã luận Thời báo Hoàn Cầu chỉ trích Việt Nam ngay khi tướng Long đến Hà Nội. Họ lớn tiếng kẻ cả khuyên ta “chọn bạn mà chơi”, ám chỉ Việt Nam không được xích lại quá gần Mỹ và Nhật (Global Times, May 18, 2017). Ngày 18/6/017, thượng tướng Phạm Trường Long cùng một đoàn sỹ quan cao cấp gồm tư lệnh mặt trận Phía Nam (Viên Dự Bách), Phó Tổng tham mưu trưởng Liên quân (Thiệu Nguyên Minh), Tham mưu trưởng Lục quân (Lưu Chấn Lập), Phó Tư lệnh Hải quân (Lưu Nghị), Phó Chính ủy Không quân (Tống Côn), và Đại sứ Hồng Tiểu Dũng, đã đến Hà Nội. Tướng Long đã gặp các lãnh đạo cao nhất của Đảng, Nhà nước và Quân đội Việt Nam. Đây là lần đầu tiên từ sau chuyến thăm của Bộ trưởng Quốc phòng Thường Vạn Toàn (3/2016), Trung Quốc cử một đoàn quân sự cấp cao như vậy đến Việt Nam, chắc không phải vô cớ. Theo New York Times (21/6/ 2017), Bộ Quốc phòng Trung Quốc thông báo chương trình Giao lưu Hữu nghị Quốc phòng biên giới Việt-Trung lần thứ 4 đã bị hủy vì “những lý do liên quan đến sắp xếp” giữa hai nước. Nhưng nguyên nhân thực sự là tướng Long “đã tỏ ra giận dữ trong hội đàm kín” về tranh chấp chủ quyền ở Biển Đông và hoạt động ngoại giao tích cực của Việt Nam với Mỹ và Nhật vừa qua. Tướng Long đã cắt ngắn chuyến thăm và rời Việt Nam tối 18/6 mà không công bố nguyên nhân. Người phát ngôn Bộ Ngoại Giao Trung Quốc tránh né không giải thích, trong khi báo chí chính thống của Việt Nam không đưa tin. Trong hội đàm chính thức với Việt Nam, tướng Long nhấn mạnh “toàn bộ các đảo ở Biển Nam Hải đã thuộc lãnh thổ Trung Quốc kể từ thời thượng cổ”. Báo chí chính thống của Việt Nam cũng không đưa tin. (Vào lúc đó các báo đài bận kỷ niệm “ngày báo chí cách mạng” 21/6). Nguyên nhân căng thẳng Việt-Trung Hiện nay, Việt Nam đang đứng trước sức ép to lớn và thách thức nan giải, cả về kinh tế lẫn an ninh, buộc chính phủ phải đổi mới thể chế và điều chỉnh chiến lược nước lớn sang tư thế “tái cân bằng tích cực” (pro-active rebalancing). Muốn duy trì tính chính danh của chế độ trước cộng đồng quốc tế và cộng đồng dân tộc, khi dân chúng đã mất lòng tin và bất bình (vì kinh tế xuống dốc, ô nhiễm môi trường, chiếm dụng đất đai, vi phạm nhân quyền, và phụ thuộc Trung Quốc), Đảng buộc phải tuyên bố thúc đẩy tái cơ cấu kinh tế (Nghị quyết TW5) chống tham nhũng và điều chỉnh quan hệ với các nước lớn, để tìm cách tháo gỡ khó khăn. Có ba nhóm vấn đề chính cần tháo gỡ. Thứ nhất, kinh tế tiếp tục suy thoái và tụt hậu, ngân sách thâm hụt (thu không đủ chi) vì nợ công quá lớn và nợ nước ngoài đến hạn, nếu không tái cơ cấu kinh tế một cách thực chất thì không thể chặn được đà này. Thứ hai, sau khi Mỹ rút khỏi TPP thì Việt Nam bị hẫng hụt, nếu không đổi mới thể chế và tăng cường hợp tác quốc tế (với Mỹ, Nhật và EU) thì không thể duy trì được tăng trưởng. Thứ ba, hầu như ai cũng muốn thoát Trung, vì đất nước phụ thuộc quá nhiều vào Trung Quốc về kinh tế và chính trị nên ngày càng rủi ro và nguy hiểm cho độc lập và chủ quyền quốc gia. Nếu không điều chỉnh quan hệ với các nước lớn đồng thời tăng cường nội lực thì không thể thoát Trung được. Nếu Trung Quốc muốn “trùm chăn” từng nước láng giềng bằng quan hệ song phương để dễ bắt nạt thì các nước (ASEAN) phải tung chăn ra và liên kết lại để cùng đối phó (tại Biển Đông). Tuy Trung Quốc có thể dễ dàng bẻ gãy từng chiếc đũa, nhưng khó lòng bẻ gãy cả bó đũa. Nếu bó đũa ASEAN còn yếu, họ càng phải tăng cường liên kết ngoài ASEAN (với Mỹ, Nhật, Ấn, Úc). Xung quanh chuyến đi Mỹ và Nhật của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, có những động thái mới đáng chú ý, được phản ánh trong nội dung Tuyên bố Chung. Ngày 22-25/5/2017, Mỹ chuyển giao cho Cảnh sát Biển Việt Nam một tàu tuần duyên (lớp Hamilton, trọng tải 3250 tấn) và 6 xuồng tuần tra tốc độ cao (trong số 18 chiếc đã thỏa thuận). Ngày 2/6/2017, khu trục hạm USS John S. McCain đã đến Cảng Quốc tế Cam Ranh trong khi TNS John McCain dẫn đầu phái đoàn Ủy ban Quân lực Thượng viện (cùng Hạ viện Mỹ) đang thăm Việt Nam, đã gặp Chủ tịch nước Trần Đại Quang, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân và Bộ trưởng Quốc phòng Ngô Xuân Lịch. Sau đó TNS McCain đã đến Cam Ranh thăm tàu USS John S. McCain. Đó là một sự kiện mang ý nghĩa tượng trưng cao. Ngày 11-15/6/2017, tàu USS Coronado (LCS 4) lại đến Cảng Quốc tế Cam Ranh để thực hiện chương trình bảo dưỡng dự phòng viễn dương trong khuôn khổ “chuyến thăm kỹ thuật”. Một ngày không xa, người ta có thể thấy tàu sân bay Mỹ cập Cảng quốc tế Cam Ranh. Ngày 20/5/2017, tàu sân bay trực thăng JS Izumo (tàu chiến lớn nhất của Nhật) đã đến Cảng quốc tế Cam Ranh để tham gia chương trình “Đối tác Thái Bình Dương 2017” (PP17) tại Khánh Hòa. Cùng đến Cam Ranh để tham gia chương trình PP17 còn có tàu khu trục JS Sazanami của Nhật và tàu vận tải cao tốc USNS Fall River của Mỹ. Ngày 13/6/2017, tàu tuần dương JS Echigo của Nhật lại đến cảng Tiên Sa, Đà Nẵng để tham gia chương trình huấn luyện chung với Bộ tư lệnh Cảnh sát Biển Vùng 2 về phối hợp hoạt động trên biển. Nói cách khác, những hoạt động hợp tác hải quân nói trên là một sự răn đe đối với Trung Quốc. Liệu căng thẳng có dẫn đến xung đột? Việt Nam bị sức ép phải duy trì tốc độ tăng trưởng nên buộc phải tăng cường khai thác dầu khí tại Biển Đông, mặc nhiên sẽ đụng chạm tới cái mà Trung Quốc coi là lợi ích của họ. Trung Quốc sẽ tìm mọi cách ngăn cản các hoạt động này của Việt Nam. Vì vậy, sẽ không ngạc nhiên nếu mâu thuẫn Việt-Trung tăng lên khi Việt Nam tiếp tục khai thác dầu khí, và tăng cường hợp tác hải quân với Mỹ và Nhật, qua hai chuyến đi của ông Phúc. Có lẽ đây là nguyên nhân chính làm quan hệ Việt-Trung căng thẳng, và làm tướng Long bỏ về sớm. Tuy đây là “một chuyện chưa từng có tiền lệ” (theo lời ông Nguyễn Vinh Quang, cựu phó Đại sứ VN tại Trung Quốc), nhưng có thể Bắc Kinh đã tính toán từ trước, chứ không phải ngẫu nhiên. Việt Nam thăm dò, khai thác dầu khí trên thềm lục địa của mình là một việc chính đáng, không làm phức tạp thêm tình hình vì Việt Nam có chủ quyền ở đó theo Luật Biển của LHQ. Nhưng nếu Trung Quốc phản đối và ngăn cản bằng vũ lực thì họ sẽ thách thức quan hệ Việt-Trung, tạo ra khủng hoảng mới, ngang bằng (thậm chí lớn hơn) vụ khủng hoảng giàn khoan tháng 5/2014. Tuy nhiên trong bối cảnh hiện nay, chắc cả hai bên đều không muốn xảy ra xung đột (vì chưa sẵn sàng). Nhưng liệu trong thời gian tới, hai bên có thể ngăn chặn được xung đột hay không, vẫn là một câu hỏi khó đoán (vì còn nhiều ẩn số và biến số). Nhưng cả hai bên đều không thể nhượng bộ, vì phải giữ thể diện và lợi ích cốt lõi. Tuy lần này chưa xảy ra bạo loạn (như tháng 5/2014), nhưng khó kiềm chế được người dân biểu tình chống Trung Quốc. Nếu Việt Nam khẳng định chủ quyền của mình và tiếp tục thăm dò dầu khí tại dự án Cá Voi Xanh (lô 118) và Cá Rồng Đỏ (lô 136-3), thì có thể xảy ra đụng độ với Trung Quốc. Trong trường hợp Việt Nam rút các tàu thăm dò của mình về thì vô hình trung thừa nhận khu vực đó có tranh chấp, và như vậy phải từ bỏ lợi ích sống còn của mình cho Trung Quốc. Nếu Trung Quốc bỏ qua vụ này, thì vô hình trung họ chấp nhận “một tiền lệ nguy hại cho chiến lược Biển Đông của Trung Quốc” (theo Alexander Vuving). Chính vì phải giữ thể diện và lợi ích quốc gia mà hai bên khó hóa giải được mâu thuẫn. Nếu Trung Quốc đưa lực lượng hải giám (và giàn khoan HD-981) tới áp đảo, mà Việt Nam vẫn không chịu lùi bước, thì xác xuất rủi ro xung đột rất cao. Nếu Trung Quốc dấn tới, họ sẽ thách thức không chỉ Việt Nam mà còn nhiều nước khác trong và ngoài khu vực có lợi ích về tự do hàng hải ở Biển Đông. Vấn đề là thái độ phản ứng của Mỹ và Nhật thế nào? Tuy họ chia sẻ với Việt Nam về tầm nhìn chiến lược tại Biển Đông, nhưng họ chưa phải là đồng minh chiến lược, mặc dù lợi ích chiến lược của chính họ cũng khó cho phép họ làm ngơ. Hàng năm lưu lượng hàng hóa đi qua Biển Đông là hơn $5.000 tỷ (bằng gần một nửa thương mại quốc tế), trong đó riêng Mỹ chiếm $1.200 tỷ. Từ sau vụ khủng hoảng giàn khoan (5/2014), quan hệ Việt-Trung đã tốt hơn. Việt Nam vừa cảnh giác, vừa cố gắng cải thiện quan hệ với Trung Quốc, đồng thời tăng cường hợp tác với các đối thủ chiến lược của Trung Quốc là Mỹ, Nhật, và lôi kéo sự quan tâm của EU và các nước khác tới Biển Đông. Quan trọng hơn, các sáng kiến hợp tác quốc phòng cụ thể giữa Việt Nam với Mỹ và Nhật cũng được nêu bật trong các tuyên bố chung trong hai chuyến đi Mỹ và Nhật mới đây của Thủ tướng Phúc. Các tuyên bố này nhấn mạnh lập trường cứng rắn của Việt Nam với Mỹ và Nhật về Biển Đông. Mỹ và Nhật bắt đầu chuyển giao cho Việt Nam tàu tuần duyên và xuồng tuần tra, và giúp Việt Nam nâng cao năng lực hàng hải. Những động thái nói trên chắc làm Bắc Kinh tức giận và phản ứng. Cho dù lý do thực sự làm tướng Long bỏ về là cố ý (hay bị “mời về”) thì sự cố đó không phải là một tín hiệu tốt cho quan hệ hai nước. Vì vậy trong thời gian tới có thể xảy ra một làn sóng căng thẳng mới trong quan hệ Việt-Trung. Theo Carl Thayer, nếu tướng Long khẳng định “Nam Hải (Biển Đông) là lãnh thổ Trung Quốc từ thời xa xưa” và yêu cầu Việt Nam ngừng thăm dò dầu khí tại mỏ Cá Voi Xanh và Cá Rồng Đỏ, thì chắc Việt Nam sẽ coi tuyên bố và yêu cầu đó là “quá khích” (inflammatory). Lãnh đạo Việt Nam chắc sẽ từ chối và phản ứng bằng cách khẳng định lại chủ quyền của mình tại Biển Đông. Alexander Vuving cũng nhận định: “có thể cả hai phía đều tính toán sai” và cả hai quốc gia “đều quyết tâm chứng tỏ cho phía bên kia thấy quyết tâm của mình về chủ quyền”. Dù sao, việc tướng Long đột ngột bỏ về tối 18/6 là một dấu hiệu bất thường làm sóng gió đang nổi lên trong quan hệ Việt-Trung. (“China Cancels Military Meeting With Vietnam Over Territorial Dispute”, Mike Ives & Jane Perlez, New York Times, 21/6/2017). Ý nghĩa hợp tác chiến lược Trong bối cảnh Việt Nam tăng cường hợp tác toàn diện với Mỹ, dự án hợp tác PetroVietnam và Exxon Mobil đã ký (1/2017) để khai thác mỏ Cá Voi Xanh (lô 118) vừa có ý nghĩa kinh tế to lớn (trị giá $10 tỷ) vừa có ý nghĩa chiến lược phòng vệ (hedging). Trước đây, Exxon Mobil không sợ Trung Quốc, thì bây giờ Exxon Mobil càng không sợ, vì Ngoại trưởng Rex Tillerson vốn là CEO của tập đoàn Exxon Mobil. Trung Quốc chỉ có thể bắt nạt Việt Nam chứ không bắt nạt được Mỹ và Exxon Mobil. Điều đáng chú ý là mỏ khí Cá Voi Xanh cách Đà Nẵng (bán đảo Sơn Trà) có 88km, và giáp ranh “đường lưỡi bò” của Trung Quốc. Cùng với cam kết của Mỹ và Nhật giúp Việt Nam tăng cường năng lực hải quân, quyết tâm triển khai dự án dầu khí Cá Voi Xanh và Cá Rồng Đỏ, cũng như ý định đưa tàu sân bay Mỹ đến Cảng Quốc tế Cam Ranh là các vấn đề rất nhạy cảm trong quan hệ Mỹ-Trung-Việt, nhất là trong bối cảnh hiện nay có những tin đồn về thỏa thuận ngầm giữa Việt Nam và Mỹ về căn cứ Cam Ranh. Có lẽ đây là ẩn số quan trọng nhất trong hợp tác chiến lược Việt-Mỹ. Tuy chưa rõ hai bên đã đạt được thỏa thuận hay chưa, nhưng nhiều người tin rằng Việt Nam sớm muộn cũng phải cho Mỹ thuê căn cứ Cam Ranh như một giải pháp tình huống có ý nghĩa răn đe và phòng vệ chiến lược (strategic hedging and deterence) bên cạnh ý nghĩa kinh tế (trong lúc ngân sách gần trống rỗng). Tiếp theo chuyến thăm của Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Leon Panetta đến Cam Ranh (3/6/2012) như bước khởi đầu, các chính khách Mỹ và chiến hạm Mỹ đã liên tiếp tới Cam Ranh trong mấy năm qua. Quan trọng nhất là Tổng thống Obama đã tuyên bố bỏ cấm vận vũ khí trong chuyến thăm Việt Nam (23-2/5/2016), mở ra triển vọng hợp tác chiến lược Viêt-Mỹ. Trong bối cảnh căng thẳng Việt-Trung tăng lên, vấn đề Mỹ thuê căn cứ Cam Ranh dường như chỉ là vấn đề thời gian và giá cả cụ thể mà thôi. Câu chuyện Mỹ thuê Cam Ranh trở nên nhạy cảm và bí ẩn trong chuyến đi Mỹ của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Ngày 4/6/2017, Reuters đưa tin Podesta Group là công ty môi giới giữa Chính phủ Việt Nam với Chính quyền Trump (với tiền công là $30.000/tháng) đã kín đáo thừa nhận hai bên đã ký kết “một thỏa thuận quan trọng”. Thỏa thuận đó không phải về thương mại vì không có mặt Bộ trưởng Bộ Thương mại, nhưng lại có mặt Thứ trưởng Bộ Quốc phòng (tướng Nguyễn Chí Vịnh) và Bộ trưởng Bộ Công an (tướng Tô Lâm). Có một số hiện tượng đáng lưu ý. Hội nghị TW5 lẽ ra họp vào tháng 3/2017 nhưng đã hoãn đến tháng 5/2017 (phải chăng để chờ ông Trump khẳng định?) Ngày 21/5/2017, Nhà Trắng thông báo Tổng thống Trump sẽ tiếp Thủ tướng Phúc ngày 31/5/2017. Liệu ông Trump có mời ông Phúc sang thăm không nếu TW5 không thông qua phương án cho thuê Cam Ranh? Một điểm nữa đáng chú ý là trong vụ khủng hoảng con tin Đồng Tâm, có tin Podesta Group đã nhắn tin cho Hà Nội rằng ông Trump sẽ không mời ông Phúc sang thăm nếu xảy ra đàn áp bằng bạo lực, và nếu vậy thì ông Phạm Bình Minh cũng không nên đi Mỹ. Trước khi ông Phúc lên đường thăm Mỹ, Reuters lại đưa tin chuyến thăm Mỹ của Thủ tướng Phúc là kết quả của một cuộc “thương lượng ngầm” với Mỹ. Tuyên bố Chung có một đoạn tích cực về Biển Đông: “Tổng thống Donald Trump của Hoa Kỳ nhấn mạnh là nước Mỹ sẽ tiếp tục cho tàu và máy bay di chuyển và hoạt động tại bất cứ nơi nào luật pháp quốc tế cho phép”. Một đoạn khác về song phương: “Chính phủ Việt Nam coi trọng và mong muốn thúc đẩy hợp tác hữu nghị với Hoa Kỳ theo hướng thực chất, toàn diện, ổn định và lâu dài trên cơ sở tôn trọng thể chế chính trị của nhau”. Trong câu trên không thấy cụm từ “toàn vẹn lãnh thổ” như mọi khi để ám chỉ chính sách “Ba không” (không có căn cứ quân sự nước ngoài). Có một chi tiết quan trọng khác là trong khi Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc hội đàm với Tổng thống Trump tại Nhà Trắng (31/5/2017) thì đồng thời tại Hà Nội, Chủ tịch nước Trần Đại Quang và Bộ trưởng Quốc phòng Ngô Xuân Lịch gặp TNS John McCain (Chủ tịch Ủy ban Quân lực Thượng viện). Ngày hôm sau, không phải vô cớ mà TNS John McCain bay đi Cam Ranh, đến thăm chiến hạm USS John S.McCain đang đậu tại Cảng Quốc tế Cam Ranh. Ngày 5/6/2017, phái đoàn John McCain về đến Mỹ đã ra thông cáo: “Chúng tôi hy vọng sự hiện diện của USS John S. McCain là biểu tượng cho sự hòa giải giữa Mỹ và Việt Nam, cũng như nhắc nhở các đồng minh và kẻ thù của chúng ta về cam kết lâu dài của Mỹ tại khu vực”. Những nghịch lý tại Biển Đông Theo Báo cáo Asia-Pacific Rebalance 2025, muốn đối phó hiệu quả với sự trỗi dậy hung hăng của Trung quốc hiện nay (đặc biệt là tại Biển Đông), Mỹ phải kết hợp cả ba yếu tố là “tham dự” (engagement), “răn đe” (deterrence) và “trấn an” (reassurance). Đó là một chiến lược đúng, nhưng hơi muộn, vì chưa kịp triển khai thì chính quyền Trump đã thay thế chính quyền Obama, với những bước đi chập chững gây bất an và bất định cho khu vực. Chính sách ngoại giao đổi chác của ông Trump làm đồng minh Châu Á bất an, lo ngại Mỹ sẵn sàng thỏa hiệp với Trung Quốc (để kiểm soát Bắc Triều Tiên), nên không sẵn sàng chống lại sự trỗi dậy hung hãn của Trung Quốc. Nếu ông Trump không sẵn sàng thách thức những đòi hỏi ngang ngược của Bắc Kinh ở Biển Đông, thì các nước khu vực có thể bị xô đẩy ngả theo Bắc Kinh. Philippines từng là đồng minh gắn bó nhất của Mỹ ở khu vực, nay cũng công khai tách khỏi Mỹ để ngả theo Trung Quốc. Nhưng “tuần trăng mật” của Donald Trump và Tập Cận Bình từ sau Mar A Lago Summit đã tàn, vì hợp tác Mỹ-Trung về vấn đề Triều Tiên hầu như chỉ là ảo tưởng, làm Washington thất vọng vì không có kết quả thực chất. Trong khi đó, Trung Quốc vận dụng “Binh pháp Tôn tử” (và cờ vây), tiếp tục triển khai “Tam chủng Chiến pháp” (three-warfare doctrine) kết hợp chiến tranh tâm lý với truyền thông và pháp lý. Tuy Trung Quốc không muốn xung đột với Mỹ, nhưng lại gây căng thẳng tối đa tại Biển Đông (như trò “brinkmanship”). Thứ nhất, Mỹ là mối lo lớn nhất của Trung Quốc, nên họ gây căng thẳng để hù dọa Mỹ không dám can thiệp vào khu vực này. Nếu xung đột nhỏ với Việt Nam hay Philippines xảy ra thì Trung Quốc dễ dàng bắt nạt đối phương và coi đó là việc nội bộ (song phương), không liên quan đến Mỹ. Thứ hai, Trung Quốc cũng không muốn Nhật, Úc, Ấn Độ can thiệp vào Biển Đông (cùng với Mỹ) vì một liên minh như vậy (Mỹ-Nhât-Úc-Ấn) là mối lo thứ hai của của Trung Quốc. Nếu vô hiệu hóa được hai mối lo trên, Trung Quốc dễ dàng cô lập, bắt nạt và phân hóa ASEAN (như đang diễn ra hiện nay). Bị Trung Quốc phân hóa nên ASEAN đang đánh mất vai trò, trong khi Mỹ sao nhãng. Đó là thời cơ tốt nhất để Trung Quốc bắt nạt nước láng giềng Việt Nam (claimant) hay Singapore (ASEAN coordinator). Theo Alexander Vuving, đây là “cơ hội ngàn vàng” để Trung Quốc lấp chỗ trống quyền lực, nhằm thay thế vai trò lãnh đạo khu vực của Mỹ. Trung Quốc triển khai chiến lược lấn sân từng bước, thay đổi thực địa tại Biển Đông bằng cách xen kẽ chiến dịch lấy lòng người (Charm Offensive) bằng một đợt dùng sức mạnh để cưỡng chế (coercion). Đó là chính sách “cái gậy và củ cà rốt” tuy cổ truyền nhưng vẫn có tác dụng (nhất thời). Hiện nay, Việt Nam được coi như lá bài chủ chốt giúp Mỹ ngăn chặn tham vọng bá quyền của Trung Quốc muốn độc chiếm Biển Đông, nhất là sau khi Philippines đã ngả theo Bắc Kinh. Hợp tác chiến lược Việt-Mỹ là cơ sở thiết yếu cho quan hệ đối tác chiến lược, giúp tăng cường ảnh hưởng của Mỹ ở khu vực, và tăng cường vai trò của Việt Nam trong ASEAN. Mỹ và các đồng minh/đối tác trong khu vực cần lập ra một liên minh trên thực tế (de facto coalition) theo khuôn khổ “đối tác an ninh khu vực” (regional security partnership). Về lâu dài, lợi ích an ninh của Việt Nam (cũng như ASEAN) gắn liền với “tứ giác Mỹ-Nhật-Úc-Ấn” (bên cạnh cộng đồng ASEAN). Một liên minh “defacto” như vậy có thể chia sẻ thông tin tình báo, hợp tác hải quân và hàng hải để nâng cao năng lực an ninh quốc phòng. Thông qua chuyển giao trang thiết bị/huấn luyện/tập trận chung, liên minh này có thể giúp các nước khu vực (như Việt Nam) từng bước tham gia tuần tra Biển Đông (FONOPs). Chỉ có như vậy mới có thể giúp các nước ASEAN tự tin, đoàn kết và “thoát Trung”. Mấy lời cuối Cuộc chiến “mèo vờn chuột” trên Biển Đông đang gia tăng. Lực lượng Hải giám hùng hậu của Trung Quốc như “hạm đội dân quân biển” ngày càng hung dữ. Những vụ tàu Hải giám Trung Quốc đâm tàu Kiểm ngư Việt Nam còn gia tăng, có thể dẫn đến xung đột trên biển rất nguy hiểm, dễ rơi vào bẫy Trung Quốc. Trong khi lực lượng hải quân Việt Nam (hay Mỹ và Nhật) không thể trực tiếp can thiệp, thì “hạm đội dân quân biển” của Trung Quốc tung hoành bắt nạt lực lượng Kiểm ngư và Cảnh sát Biển còn nhỏ yếu của Việt nam. Người Việt tuy giỏi đánh du kích (trong rừng) nhưng Biển Đông không giống rừng Trường Sơn. Nhưng điều đáng lo ngại nhất không phải ta thua vì thiếu tàu chiến hay máy bay, mà sợ “quân đội nhân dân” đánh mất lòng tin của dân, không còn “trung với nước, hiếu với dân”. Lâu nay “quân đội chuyên nghiệp” của ta quá mải mê làm kinh tế để làm giàu, bận chiến đấu tại trận địa Đồng Tâm hay sân golf Tân Sơn Nhất, nên các nhóm lợi ích quân đội tham nhũng không thua kém ai, làm quân đội mất sức chiến đấu. Trong khi Trung Quốc quyết liệt chống tham nhũng và cải tổ quân đội, thì chúng ta đã làm gì? Nay lời kêu gọi “quân đội thôi làm kinh tế” để tâp trung bảo vệ tổ quốc, nghe như một khẩu hiệu yếu ớt và muộn màng. Nhưng thà “muộn còn hơn không”, vì đã đến lúc “đổi mới hay là chết” (do “cùng tắc biến”). Mỹ và Nhật đã bắt đầu chuyển giao cho Cảnh sát Biển Việt Nam một số tàu tuần duyên/tuần tra và tăng cường huấn luyện/tập trận trên biển, nhưng điều này còn quá ít và quá chậm (too little too latte) trước tình thế cấp bách hiện nay. Tàu tuần duyên (lớp Hamilton) mà Mỹ vừa chuyển giao cho Việt Nam chưa hoạt động được trước tháng 11/2017 (vì cần 6 tháng huấn luyện sau khi chuyển giao). Có nhiều hệ quả do chính sách “đi dây” cân bằng thụ động của Việt Nam, cũng như chủ trường “lãnh đạo từ phía sau” (leading from behind) của ông Obama, tuy “xoay trục” nhưng “vừa đái vừa run” như “tiếng kèn ngập ngừng” (uncertain trumpet). Mỹ đã để Trung Quốc cướp mất bãi cạn Scarborough của Philippines, nên đã làm cho ông Duterte mất lòng tin vào Washington, đã quyết định bỏ Mỹ để ngả theo Trung Quốc. Tuy Mỹ vẫn tuần tra Biển Đông (FONOP) nhưng bằng cách “đi qua vô hại” (innocent passage), làm Trung Quốc coi thường. Ông Tập Cận Bình đã “nắn gân” và qua mặt ông Obama. Mấy năm qua Trung Quốc đã ráo riết “thay đổi thực địa” và quân sự hóa Biển Đông như cắt lát salami, nên đã chiếm được thế thượng phong. Theo Carl Thayer, “Biển Đông nay là cái ao của Trung Quốc”. Nhưng cái giá phải trả là Trung Quốc đang đẩy Việt Nam vào tay người Mỹ, như trước đây họ đã đẩy Việt Nam vào tay người Nga. Vì vậy, Cam Ranh cũng như Cá Voi Xanh là những ẩn số và biến số có thể làm thay đổi cuộc chơi (game changers). Dù sao tôi vẫn tin trong trời đất và thế gian này luôn có quy luật “cùng tắc biến, biến tắc thông”. Cái gì không thể xấu hơn được nữa thì sẽ tốt lên. Trong mọi chuyện xảy ra trên đời này, luôn có quy luật “hệ quả không định trước” (unintended consequences). 27/6/2017 N.Q.D. Tác giả gửi cho viet-studies ngày 27-6-17 Nguồn: http://www.viet-studies.net/kinhte/NQuangDy_BanCoBienDong.html
......

Từ nay BBC không còn là...đài địch !?

VOV đề xuất hợp tác với BBC World Service trong đào tạo nghiệp vụ truyền thông và đồng sản xuất các chương trình dạy tiếng Anh. Ngày 27/6, ông Nguyễn Thế Kỷ, Uỷ viên Trung ương Đảng, Tổng Giám đốc Đài TNVN (VOV) đã thăm trụ sở BBC ở London và có cuộc làm việc với BBC World Service. Bà Francesca Unsworth, Giám đốc BBC World Service cùng những người phụ trách các đơn vị sản xuất nội dung, kỹ thuật và kinh doanh đã nồng nhiệt tiếp đoàn VOV. Các đại diện BBC World Service đã giới thiệu về kinh nghiệm phát triển hệ thống sản xuất nội dung của mình để phục vụ đối tượng khán thính giả toàn cầu. Bà Francesca Unsworth cho biết, BBC World hiện có 384 triệu khán thính giả mỗi tuần gồm nghe đài, xem truyền hình và nghe/xem qua mạng internet. BBC World đang phát thanh các chương trình bằng 28 ngôn ngữ, trong thời gian tới, sẽ phát thêm chương trình với 12 ngôn ngữ nữa. Để phát triển bền vững, BBC World Service luôn khuyến khích những sáng tạo. Thử thách đặt ra là làm sao duy trì được lượng khán thính giả trên radio, TV đồng thời tăng lượng công chúng xem/nghe qua mạng. Tổng Giám đốc Nguyễn Thế Kỷ cho biết, VOV đang trong quá trình nhìn nhận lại mình và xác định đường hướng phát triển tiếp theo. VOV đề xuất BBC World Service hợp tác trong lĩnh vực đào tạo nghiệp vụ và sản xuất các chương trình dạy tiếng Anh. Trước đây, hai bên từng đồng sản xuất các chương trình dạy tiếng Anh phát trên VOV; thời gian sắp tới có thể cùng xây dựng các chương trình dạy tiếng Anh trên truyền hình và trên mạng. Phía BBC World Service bày tỏ sẵn sàng hợp tác, trước hết với chương trình dạy tiếng Anh mà hiện tại BBC đang có sẵn nguồn dữ liệu phong phú và có thể dàn dựng cho phù hợp với đối tượng người học ở Việt Nam, thông qua các kênh truyền thông của VOV. BBC cũng có thể cử chuyên gia về nội dung và kỹ thuật để giúp VOV đào tạo nhân lực./. Thúy Hoa/VOV Nguồn: Tễu - Blog
......

Pages