Ông Trần Quốc Vượng đang ở đâu?

Ảnh Ông Trần Quốc Vượng Thao Ngoc| Từ sau Đại hội 12 của ĐCSVN, dư luận rất quan tâm về nhân vật sẽ thay thế TBT Nguyễn Phú Trọng . Bởi vì ông Nguyễn Phú Trọng đã đã làm TBT liên tiếp 2 nhiệm kỳ , là 2011-2016 và 2016-2021. Cả hai nhiệm kỳ này, ông Nguyễn Phú Trọng đều là “trường hợp đặc biệt” vì đã quá tuổi theo quy định. Và đăc biệt là sự kiện tại Kiên Giang vào tháng 4/2019, khi ông Trọng đến thăm sào huyệt của Ba X, thì bất ngờ bị đột quỵ phải đi cấp cứu. Từ đó mọi dư luận đồn đoán ông Trọng sẽ về nghỉ khi hết nhiệm kỳ 2 này. Mặc dù một số kẻ nâng bi muốn ông Trọng tiếp tục ở lại, như Nguyễn Hồng Diên hay Đỗ Ngọc Thông đều cho rằng, nếu ông Trọng tiếp tục ở lại là “hạnh phúc cho đảng và dân tộc. Và dư luận lại càng hồi hộp hơn khi biết “Hội nghị TƯ 13 vừa qua chưa xem xét các trường hợp đặc biệt tái cử khóa 13, mà đang ở phía trước. Hội nghị trung ương 14 sẽ diễn ra vào đầu năm 2021 và sau đó có hội nghị 15 nữa hay không thì chưa biết.” (https://tuoitre.vn/truong-hop-dac-biet-nguoi-qua-tuoi-ban-c…) Có nghĩa là cuộc chiến giành ghế tại ĐH 13 còn rất gay go và ác liệt, còn lắm gian nan. Ý kiến muốn ông Trọng ở lại chỉ là cá biệt của những kẻ nâng bi. Riêng ông Trọng, được cho là sỹ phu Bắc Hà’, vốn có lòng tự trọng, chắc ông ấy không để cho các “thế lực thù địch” gắn cho cái mác là kẻ “tham quyền cố vị”. Mà tham vọng quyền lực là việc rất bỉ ổi, ông ấy rất ghét như ông từng tuyên bố và phản đối. Còn dư luận thì cho rằng, nếu bắt ông Trọng tiếp tục là “trường hợp đặc biệt”lần thứ 3, với một người tàn tật, lại gần bát thập, nếu bắt ông ấy tiếp tục gánh trọng trách thì quá nhẫn tâm, không phù hợp truyền thống nhân đạo của dân tộc ta. Do đó việc dư luận chú ý đến người thay thế là rất chính đáng. Mọi sự chú ý đến cuộc đua vào chiếc ghế cao nhất và đầy quyền lực này là cuộc đua song mã, giữa ông Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và ông Thường trực Ban Bí thư Trần Quốc Vượng. Vì ông Trần Quốc Vượng, là Thường trực Ban Bí thư, chức vụ này được ví như là Phó Tổng bí thư, là cánh tay đắc lực của ông Trọng. Trong quá khứ cũng đã có 2 người từ đây đi lên làm Tổng Bí thư, là ông Nguyễn Văn Linh và ông Lê Khả Phiêu. Tạm thời so sánh tương quan lực lượng giữa hai ông, có thể thấy rằng, ông Phúc có điểm yếu là “không phải người Bắc có ní nuận”,nhưng lại rất giàu, và sau 5 năm làm Thủ tướng, đã ban phát bao ơn huệ cho các tỉnh, thành, ngành như Ba X năm xưa. Còn ông Vượng thì là người Bắc, chưa có điều tiếng về tham nhũng, nhưng điểm yếu của ông Vượng là trong mấy chục năm qua chẳng để lại dấu ấn gì đặc biệt, nếu không nói là rất mờ nhạt. Thứ đến là ông ấy đồng tình về việc mở thêm các trạm BOT hút máu dân. Thảo luận tổ tại kỳ họp tháng 10/2017,ông Vượng cho rằng đặt các trạm BOT là chủ trương đúng, và cần phải tiếp tục phát huy. Nhưng điều lạ lùng là vai trò của ông Trần Quốc Vượng trong thời gian vừa qua hết sức lu mờ, mất hút tận đâu đâu. Sáng 11/5/2020, Hội nghị Trung ương 12 (khóa XII) TBT-CTN Nguyễn Phú Trọng chủ trì, phát biểu khai mạc, và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, thay mặt Bộ Chính trị điều hành phiên khai mạc(chứ không phải ông Vượng). Tại đám tang ông Lê Khả Phiêu vào ngày 15/8/2020, ông Phúc là trưởng đoàn của Đoàn BCHTƯ, và Trưởng của đoàn Chính phủ, mà ai cũng nghĩ rằng,nếu ông Trọng vắng mặt, thì lẽ ra trưởng đoàn của BCHTƯ phải là ông Trần Quốc Vượng . Tại Đại hội đại biểu Đảng bộ Quân đội,khai mạc sáng 28/9/2020, ông Nguyễn Phú Trọng tham dự và phát biểu chỉ đạo Đại hội. Thành phần tham dự có gần như đầy đủ các UVBCT, và nguyên dàn tứ trụ. Nhưng không có ông Trần Quốc Vượng. Sáng 12/10/2020, Đại hội Đảng bộ Công an trung ương,Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc dự và chỉ đạo đại hội. Sáng 12-10, Đại hội Đảng bộ thành phố Hà Nội lần thứ 17, nhiệm kỳ 2020 - 2025 ,Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng dự và phát biểu chỉ đạo đại hội. Tại hội nghị này, lãnh đạo, nguyên lãnh đạo Đảng, Nhà nước, MTTQ Việt Nam; đại diện lãnh đạo các ban, bộ, ngành, đoàn thể T.Ư gần như tất cả đương chức và nguyên trong bộ máy quyền lực nhất của đảng đều có mặt. Thậm chí kẻ đã ra rìa như Hoàng Trung Hải, trong phần giới thiệu chỉ đề là Phó Trưởng bộ phận Thường trực chuyên trách Tiểu ban Văn kiện Đại hội XIII của Đảng vẫn có mặt. Nhưng tuyệt nhiên không có ông Trần Quốc Vượng. Và Đại hội đại biểu đảng bộ TP.HCM, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc sẽ chủ trì Đại hội. Như vậy là trong 4 cuộc đại hội quan trọng nhất trước ĐH 13, là Quân đội, Công an, Hà Nội và TP.HCM, thì ông Trọng chủ trì 2, ông Phúc chủ trì 2. Và ông Vượng chỉ tham dự duy nhất tại Đại hội Công an mà thôi. Cũng nhân dịp đại hội các địa phương, việc ông Nguyễn Văn Nên người Tây Ninh được điều về làm Bí thư thành Hồ, và trước đó là ông Bùi Văn Cường về làm bí thư Đắk Lắk, bà Lâm Thị Phương Thanh về làm bí thư Lạng Sơn, ông Nguyễn Khắc Định về làm bí thư Khánh Hòa, cho thấy việc điều chuyển và chỉ định người nơi khác về làm bí thư đang trở thành trào lưu mới. Nhận xét về việc này, trên trang cá nhân của mình, nhà báo Nguyễn Thông viết: “Với kiểu chỉ định bí thư và ban thường vụ đảng bộ tỉnh thành, như đảng đang làm, tốt nhất là dẹp ngay những đại hội chưa diễn ra, đang chuẩn bị tổ chức, ít nhất cũng đỡ tốn được mớ tiền, và quan trọng nhất là "đẹp tốt phô ra, xấu xa đậy lại". Mọi cuộc bầu bán chỉ là trò cười và vô nghĩa. (Nếu đó chỉ là chuyện nội bộ của đảng thì chả ai quan tâm làm gì cho mệt người, nhưng khổ nỗi nó lại cứ đưa người vào những vị trí khác để lãnh đạo toàn diện cơ). (https://www.facebook.com/profile.php?id=100024722048900) Và với việc ông Trần Quốc Vượng ít xuất hiện như vừa qua, càng tạo cảm giác trong dư luận là ông đang bị lép vế trong cuộc chạy đua giành chiếc ghế TBT tại ĐH 13 sắp tới, so với người miền Trung ít ní nuận, là Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Ông Trần Quốc Vượng ơi! Hãy cố lên nhé. Không biết ông Thường trực Ban Bí thư giờ này đang phiêu diêu ở đâu? tn 14/10  
......

Việt Nam: Thị trường tử thần của người Việt buôn người Việt

Vì sao Úc hết sợ Trung Quốc ? Vụ án đường dây buôn người Việt Nam sang Anh Quốc, Donald Trump dốc toàn lực với hy vọng lật ngược thế cờ,Vladimir Putin đối mặt với khủng hoảng ven biên trong bối cảnh kinh tế Nga suy thoái là những chủ đề của mục điểm báo hôm nay. Trước hết, đại dịch Covid-19 tràn lan trên trang nhất. Macron sẵn sàng siết chặt thêm các biện pháp trói buộc. Đi trước các đồng nghiệp, Les Echos dự báo nội dung thông điệp của tổng thống Pháp vào chiều thứ Tư 14/10/2020. Đợt tấn công thứ hai của virus corona đến nhanh và mạnh hơn tiên liệu, buộc tổng thống phải lên tuyến đầu. Tại Anh Quốc, các tỉnh phía bắc trong đó có Liverpool, bị xếp vào vùng « nguy hiểm ». Đông Âu cũng chung một số phận đặc biệt là Cộng Hoà Séc. La Croix trình bày các phương thức xét nghiệm mới mà chính phủ đang chuẩn bị để đối phó với đợt dịch thứ hai đến cùng một lúc với dịch cúm mùa đông. Le Monde tập trung vào hai hệ quả ngoài y tế: Khủng hoảng làm dấy lên cuộc tranh luận có nên giảm thuế cho người giàu để khuyến khích đầu tư tại Pháp. Ngay trước mắt, thành phần thiệt thòi nhất là giới quán bar giải khát, ở vùng báo động đỏ bị thất thu. Thị trường tử thần: Vụ án 39 di dân Việt Nam chết ngạt trong xe tải Liên quan tới Việt Nam, trong bối cảnh vụ xử đường dây buôn người, làm 39 thanh niên nam nữ Việt Nam chết ngạt trên xe đông lạnh bắt đầu diễn ra tại Luân Đôn, Le Monde dành hai trang dài tường thuật thảm kịch xảy ra cách nay một năm, dựa theo kết quả điều tra của cảnh sát Anh, Pháp, Bỉ. Câu chuyện bắt đầu từ đêm 22 rạng sáng 23 tháng 10 năm 2019 khi 39 di dân Việt Nam, tất cả quê ở Hà Tĩnh, Nghệ An, Quảng Bình bước lên chiếc xe vận tải đông lạnh ở Bierne, một làng quê thuộc khu công nghệ ở miền bắc nước Pháp. Hôm sau, thi thể của 39 người được phát hiện tại Waterglade, một khu công nghệ khác bên Anh. Nạn nhân không chết vì lạnh mà chết vì ngộp thở, hệ thống điều hòa bị cắt. Thảm kịch gây chấn động quốc tế vì đường dây buôn người được tổ chức quy mô từ Việt Nam, Trung Quốc qua tới Bỉ, Pháp và Anh, có cả một hệ thống cung cấp hộ chiếu Trung Quốc, tài xế xe taxi ở Pháp hám lợi đã bao nhiêu lần qua mắt cảnh sát biên phòng châu Âu. Anh, Pháp, Bỉ và Ailen thành lập cơ quan điều tra với 1.300 nhân viên đặc trách. Nhưng phiên toà tại Anh không phải là vụ xử duy nhất. Tại Việt nam, 7 can phạm bị kết án tù hồi tháng 9, tư pháp Pháp, Bỉ cũng bắt nhiều người trong mùa hè vừa qua. Xin lược bớt chi tiết, điều mà các nhà điều tra nắm được là đường dây này vẫn tiếp tục được kích hoạt, với một mạng lưới đa dạng nhưng tựu chung theo các con đường nhập cư hợp pháp của dân đi lao động xuất khẩu từ miền bắc Việt Nam đi Đông Âu thời Liên Xô cũ. Cảnh sát Pháp phát hiện một đường dây nhà hàng Á châu ở miền nam nước Pháp, từ Lyon đến tận biên giới Tây Ban Nha, sử dụng một số di dân trong nhóm 39 nạn nhân, trong nhiều tháng hoặc nhiều năm cho đến khi họ đủ tiền trang trải chi phí. Créteil, ngoại ô Paris, cũng là nơi mà 20 trong số 39 nạn nhân được mạng lưới buôn người tổ chức cho tạm trú từ vài tháng đến vài năm trước khi lên chiếc xe tải định mệnh. Định mệnh, như người cha của nạn nhân trẻ nhất, than trách: Phải chi ông không trốn sang Anh để đoàn tụ với vợ thì con trai của ông đâu có liều lĩnh làm gì ? Như tường thuật của Le Monde, biết đâu kết cục đã đổi khác, nếu cảnh sát tới sớm khi được bà cụ ở địa phương báo động ? Nếu hai cô gái trẻ hẹn giúp cho cảnh sát thông tin cần thiết ? Nếu chiếc xe vận tải thứ hai đến đúng giờ thì 39 di dân đâu có dồn lên một chiếc…. Nhưng câu hỏi then chốt là vì sao họ ra đi  trong khi Việt Nam là một trong những nước có tỷ lệ tăng trưởng cao nhất thế giới ? Theo linh mục Nguyễn Đức Thăng, giáo xứ Việt Nam ở Luân Đôn, đặc trách lo cho gia đình nạn nhân thì thảm họa Formosa, tên công ty Đài Loan thải hóa chất ra biển vào năm 2016, làm 200.000 ngư dân tiêu tan sự nghiệp là một lý do. Nhưng theo linh mục, không thể bài trừ đường dây buôn người như Tây phương đang làm mà phải giải quyết nạn di dân từ nguồn cội : Thảm họa môi trường, chế độ tham nhũng,nghèo khó, không có tự do. Phải làm như người thợ ống nước, phải bịt lỗ hỏng trước đã. Để rộng đường công luận, Le Monde trích quan điểm của Luke Holmes, một sinh viên đang làm luận án tiến sĩ tại Oxford, về di dân Việt Nam. Luke Holmes nhìn nhận nghèo khó là một nguyên nhân nhưng lý do thứ hai là vì giới trẻ khi thấy « làng tỷ phú » ở Nghệ An thì nghĩ rằng các ngôi biệt thự này là bằng chứng rõ ràng là có thể làm giàu khi di cư ra nước ngoài. Năm 2018, tiền của người Việt ở nước ngoài gửi về là 15,9 tỷ đôla, tương đương với 6,6% GDP. Úc- Trung : « Tiểu quốc » thách thức « đại quốc » ? Vì sao nước Úc trong thời gian gần đây tỏ thái độ cương cường ăn miếng trả miếng với Trung Quốc từ thương mại cho đến địa chiến lược ? Nếu Joe Biden đắc cử tổng thống Mỹ, liệu có tác động gì đến quan hệ Canberra-Bắc Kinh hay không ? Câu trả lời trên trang quốc tế của Le Figaro. Theo nhật báo thiên hữu, từ nhiều tháng nay, gần như không ngày nào không có thông tin đào sâu thêm mối bất hòa giữa Trung Quốc và Úc. Thứ Hai vừa qua, có tin Bắc Kinh chỉ thị cho các công ty luyện kim ngưng nhập than đá của Úc. Tuần trước, ngoại trưởng Úc Marise Payne, phụ họa với 40 quốc gia khác lên án Trung Quốc ngược đãi dân Duy Ngô Nhĩ. Với 25 triệu dân, « tiểu quốc » Úc dường như hết sợ làm Trung Quốc bất bình. Từ chuyện đòi phải điều tra nguồn cội siêu vi gây đại dịch từ Vũ Hán cho đến chuyện hồi tháng 8, bộ Tài Chính Úc dùng quyền phủ quyết không cho tập đoàn sữa Trung Quốc mua công ty Úc Lion Dairy vì đi ngược lại quyền lợi quốc gia, theo giải thích của bộ trưởng Úc. Vài hôm sau, thủ tướng Scott Morrison thông báo ý định rà soát lại khoảng 100 thỏa thuận ký kết giữa các bang của Úc, các đại học, các thành phố Úc với « đối tác nước ngoài »  cũng với lý do « quyền lợi quốc gia ». Trong tầm nhắm của chính phủ Úc là thỏa thuận mà bang Victoria ký với Trung Quốc vào năm 2019 trong khuôn khổ « con đường tơ lụa mới » của Trung Quốc . Tại sao Úc dám chơi bạo như thế ? Le Figaro đặt câu hỏi. Theo chuyên gia Úc Richard McGregor, bởi vì lãnh vực kinh tế trọng yếu của Úc, kim loại và than đá, không bị Trung Quốc đe dọa. Cả hai đều cần nhau, lệ thuộc vào nhau. Cơ quan quản lý mỏ quặng của Úc cũng thẩm định là trong trung hạn, không có gì đáng lo. Trong cuộc chiến tranh cân não này, Trung Quốc còn lên án Úc đi theo chính sách của Mỹ mà theo chuyên gia Richard McGregor cũng có một phần sự thật. Washington gây áp lực rất mạnh với Canberra. Thủ tướng Scott Morrison cũng không hợp với tổng thống Mỹ Donald Trump. Tuy nhiên, nếu Joe Biden có đắc cử đi nữa thì quan hệ Úc-Trung, cũng theo Richard McGregor, có thể ổn định nhưng không có nghĩa là « được cải thiện ». Miến Điện vẫn không bình yên Libération cho biết xung đột võ trang giữa quân đội chính phủ và các nhóm ly khai ở miền tây bùng dậy. Không quân, pháo binh được huy động. Gần 100 ngàn dân của 180 ngôi làng phải tản cư. Đây là một cuộc chiến âm thầm nhưng ngày càng lan rộng và sôi động. Lực lượng Arakan và quân chính phủ đang mặc cả với nhau qua các trận đánh lớn. Lệnh phong tỏa vì Covid-19, kiểm duyệt internet, đường xá hiểm trở không cho phép giới quan sát nắm vững tình hình tại chỗ. Tuy nhiên, các tổ chức nhân quyền, qua hình ảnh vệ tinh, biết được phần nào những gì đang xảy ra và tố cáo trước Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc. Quân đội Miến Điện vẫn theo kịch bản cũ đối xử với người Rohingya để trấn áp tại bang Rakhine: tấn công làng mạc, tra tấn, cưỡng hiếp … Ngày 14/09 vừa qua, Cao Ủy Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc Michèle Bachelet tố cáo các hành động mà bà gọi là « những tội ác chiến tranh, tội ác chống nhân loại, một lần nữa tái dễn tại Miến Điện ». Donald Trump, Vladimir Putin : mỗi người một mối lo Tổng thống  Mỹ, tổng thống Nga có lẽ đang ăn không ngon ngủ không yên. Donald Trump đánh lá bài cuối cùng trong cuộc đua tái ký hợp đồng 4 năm ở Nhà Trắng, trong khi chủ nhân điện Kremlin đối mặt với tình trạng kinh tế suy sụp và bất ổn ngày càng nhiều ở các nước ven biên. Theo Le Monde, chủ nhân Nhà Trắng hiện nay không còn « lực lượng cử tri trừ bị » như thời 2016. Lúc đó ông có lá phiếu của phụ nữ. Giờ đây, Donald Trump chỉ có thể trông cậy vào hai cơ may : Một là cử tri da trắng bình dân đi bầu thật đông đảo, đông hơn năm 2016. Thứ nhì là nhờ lá phiếu của đại cử tri mà cách phân phối theo từng bang như hiện nay, bất lợi cho đảng Dân Chủ. Như Hillary Clinton năm 2016, và nhiều trường hợp khác như trong cuộc đọ sức George W Bush  và Al Gore năm 2000, phe Cộng Hoà thua về phiếu nhưng lại đông đại cử tri hơn phe đối thủ nên chiến thắng. Tổng thống Nga lo gì ? Nước Nga của Putin tiếp tục suy thoái kinh tế mặc dù chủ nhân điện Kremlin khẳng định đang từng bước phục hồi. Le Monde đơn cử nhiều chỉ dấu. Cụ thể là tập đoàn Rosneft, nội lực dầu khí của Nga, giảm lợi nhuận đến 80%, công nghiệp sản xuất -7%,  thất nghiệp và nạn nghèo khó gia tăng. Chỉ trong quý hai, thêm 1,2 triệu người Nga gia nhập đạo quân 20 triệu người sống dưới ngưỡng nghèo khó tức 1 trên 7 người dân. Hệ quả là lời hứa thanh toán cho 50% dân (hết) nghèo vào năm 2024 được tổng thống xin triển hạn cho đến 2030. Trong khi đó, tình hình bất ổn ở các nước ngoại vi cũng là một gánh nặng cho Putin. Le Figaro với tựa: "Matxcơva đối mặt với bất ổn ở các nước gần", La Croix : "Vladimir Putin gần như vô kế khả thi đối với khủng hoảng từ Belarus, Thượng Karabakh đến Kirghizstan". Cái khó cho chính quyền Nga là dân chúng các nước láng giềng có cùng khát vọng, ước mơ một chế độ trong sạch, tôn trọng quyền con người. Bắc Triều Tiên trưng bày tên lửa mới nhưng chưa thử nghiệm Bắc Triều Tiên  phô trương tên lửa chưa thử nghiệm nhân kỷ niệm 75 năm thành lập đảng Lao Động mang ý nghĩa gì ? Theo Le Monde, trước bầu cử Mỹ, Bình Nhưỡng tránh mọi hành động khiêu khích nhưng sau đó sẽ dùng sức mạnh để trắc nghiệm tổng thống mới. Trong trường hợp Joe Biden thắng, Bắc Triều Tiên vẫn tiếp tục bị trừng phạt và do vậy sẽ lệ thuộc nhiều hơn vào Trung Quốc. Kim Jong Un lo ngại nhưng đó là một thực tế. Do vậy, Kim chờ sau bầu cử sẽ tung lá bài hạt nhân để thăm dò ý định của chủ nhân Nhà Trắng lúc đó. https://www.rfi.fr/vi/%C4%91i%E1%BB%83m-b%C3%A1o/20201013-vi%E1%BB%87t-nam-th%E1%BB%8B-tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-t%E1%BB%AD-th%E1%BA%A7n-cu%CC%89a-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-vi%E1%BB%87t-bu%C3%B4n-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-vi%E1%BB%87t  
......

Đảng CSVN: những nguy cơ nội tại (Bài 1)

Đan Tâm - (VNTB)    Không thu hút được nhân tài trong và ngoài đảng CSVN cũng như trong và ngoài nước là một nguy cơ lớn của đảng CSVN. VNTB xin làn lượt đăng tải bài nghị luận “Hiện trạng Đảng Cộng Sản Việt Nam và Việt Nam trong bối  cảnh toàn cầu hóa mới” của tác giả Đan Tâm.   Khảo sát chính xác về “Hiện Trạng Nước Việt Nam” bằng “Kỹ năng  Tầm Nhìn Sự Kiện” là một công việc phức tạp. Tuy nhiên nếu  xác định cho thật đúng về “hiện trạng thực tế của đảng  cộng sản Việt Nam” thì sẽ dễ dàng nhận ra hiện trạng đất nước , bởi vì Đảng này đã và đang kiểm soát và chi phối toàn diện về  kinh tế, xã hội và chính trị của Việt Nam từ 45 năm qua. Do đó, biết  chính xác hiện trạng của đảng Cộng Sản Việt Nam hiện nay sẽ nhìn  ra thực trạng của nước Việt Nam trong tương lai trước mắt ngay sau đại  dịch Virus Vũ Hán (Covid-19). Nắm bắt được hiện trạng của đất  nước thật rõ ràng và cụ thể, sẽ nhìn ra hướng biến chuyển tất yếu  của quốc gia VN theo quy luật tất yếu của xã hội, kinh tế và chính trị  vào thời kỳ đầu của Thế Kỷ 21. Thế giới đã sang trang để đi vào một  thời kỳ phát triển mới và sẽ hình thành một trật tự quốc tế khác trong  khuôn khổ những thể chế mới sẽ đến trong vài năm trước mặt. Đại  dịch Covid-19 lay động tất cả, bắt buộc tất cả các quốc gia và từng  con người phải thay đổi đến tột cùng, càng làm rõ thêm những đặc  trưng mới của thời kỳ sang trang này. Như vậy VN có sang trang sớm  sủa trong bối cảnh toàn cầu hóa mới kể từ năm 2020 này hay không ?  Trước hết cần xem xét rõ hiện trạng của Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) I.- Nguy cơ sống còn của đảng CSVN Kể từ biến cố Đồng Tâm và nạn dịch tòan cầu Covid-19 đến nay mọi người ai ai cũng đều thấy rõ là các vấn nạn sống chết của Đảng CSVN từ ba mươi năm trước (1990-2020) đã và đang dồn dập xảy ra theo một cường độ đáng kể.  1. Nguy cơ tự thân và nội tại của đảng Cộng Sản Việt Nam: Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN/CSVN) tự biết rõ những nguy cơ cốt lõi và thiết tử nầy hơn ai hết, vì nó xãy ra từ bên trong và do chính đảng viên của họ tạo ra (Trung tướng công an Bùi Quốc Huy, Trần Mai Hạnh, Phạm Sỹ Chiến, Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, Nguyễn Bắc Sơn, Trương Minh Tuấn, Vũ Huy Hoàng, Hồ Thị Kim Thoa, Lê Thanh Hải, Nguyễn Văn Hiến, Trung tướng Nguyễn  Văn Thành, Trung tướng Trần Xuân Ninh, Tất Thành Cang, v.v… là một số nhỏ các ví dụ nổi bật). Những nguy cơ nội tại lớn nhất và nguy hiểm nhất nầy là những sự kiện cụ thể mà trong hay ngoài ĐCSVN đều biết và thấy rất rõ, có thể được liệt kê chi tiết như sau:  1.1 Nguy cơ do “Dân bất an” và đảng viên cũng bất an:  Theo báo Tuổi Trẻ, ngày 09/06/2017, Đại biểu Đặng Thuần Phong (Bến Tre) phát biểu trước Quốc hội CSVN: “Dân bất an khi tham nhũng nhiều, rừng sắp hết, biển gần chết..”. và báo cáo liệt kê chi tiết 6 mối bất an của xã hội cộng sản Việt Nam như sau:  * Bất an thứ nhất là “Tại sao chỉ có một mình Chính phủ hành động kiến tạo và liêm chính, còn hệ thống chính trị thì không”.  * Bất an thứ hai là “Nạn tham nhũng và lãng phí quá lớn, chưa bị chặn đứng, là vấn nạn đưa quốc gia tới bờ vực sa sút niềm tin”. Theo trang transparency.org thì 61% người sử dụng dịch vụ công từng hối lộ cho quan chức trong 12 tháng qua. Năm 2019, Việt Nam đứng hạng 96 (trên 180 quốc gia) về tham nhũng, và chỉ số minh bạch chỉ 37 trên 100.  * Bất an thứ ba là “Sự xuất hiện của dấu hiệu mất cân đối ngân sách, sự ổn định của kinh tế vĩ mô chuyển biến chậm, đặc biệt là hiệu quả đầu tư thấp, nợ công tăng cao, các yếu tố tăng trưởng chưa tận dụng hết, hiệu quả chú trọng đầu tư thấp, mức bội chi gấp 3 lần tăng trưởng”. Theo trang tradingeconomics.com thì tính đến năm 2019, Việt Nam nợ nước ngoài 108, 1 tỉ USD, nhưng theo phân tích chính xác của Đại biểu quốc hội Đặng Thuần Phong thì Việt Nam nợ hơn 200 tỉ USD.  * Bất an thứ tư là thương mại hóa các quan hệ xã hội : “Đồng tiền đã chi phối mỗi hoạt động và làm phai nhạt tính công tâm của các cơ quan công quyền” và “Đáng ngại hơn là đồng tiền đã làm suy thoái đạo đức, dẫn dắt chính sách, minh chứng cho vấn đề này là tình trạng ‘chạy’ ở Việt Nam”, mà Phó chủ nhiệm Ủy ban các vấn đề xã hội Quốc hội đã chỉ ra : “Thực tế rất đau lòng, trong bụng mẹ đã chạy chỗ sinh đẻ. Học phổ thông các cấp, vào đại học cũng phải chạy trường chạy lớp. Rồi chạy chỗ, chạy chức, chạy quy hoạch, chạy luân chuyển. Vi phạm pháp luật thì chạy điều tra, truy tố, chạy án thậm chí chạy khỏi Tổ quốc đến nơi Việt Nam chưa ký kết về dẫn độ tội phạm để an thân”. Mới đây, các nhà phân tích chính trị đã chỉ ra một bộ phận rất lớn đảng viên thủ đắc “quyền và tiền” đã và đang chuẩn bị chạy ra khỏi VN để hạ cánh an toàn dù có hay không có biến chuyển lớn lao tại VN.  * Bất an thứ năm là rừng sắp hết, biển gần chết, tài nguyên khoáng sản quốc gia cho các đời sau cạn kiệt dần : “Nông lâm trường hoạt động kém hiệu quả, chính sách rải thảm và sử dụng lao động giá rẻ, kêu gọi đầu tư thiếu trách nhiệm, biến Việt Nam thành bãi rác công nghệ lạc hậu”, và nêu rõ : “Đừng vì tâm tưởng tức thì mà buông bỏ tương lai dân tộc, tiền có nhiều đến đâu đi nữa cũng không mua được môi trường tươi đẹp đã mất và đang mất”.  * Bất an thứ sáu, không kém phần nghiêm trọng, là vấn đề an toàn cuộc sống : “Bữa cơm trong nhà cũng lo vì an toàn vệ sinh thực phẩm. Ra đường thì sợ an toàn giao thông, gặp chuyện bất bình thì không dám can thiệp vì sợ vạ lây” và “Mọi thứ đều do người Việt hại người Việt và từng bước biến sự vô cảm thành vấn đề đạo đức ứng xử giữa người với người”. Đại biểu quốc hội Đặng Thuần Phong (Bến Tre) kết bài phát biểu cho thấy ngay toàn Đảng CSVN đang sống chung trong thảm cảnh bất an nầy cùng tòan thể nhân dân.  Nhờ vào 6 mối “bất an” mà Đại biểu Đặng Thuần Phong nêu ra mà chúng ta thấy ngay là 6 nguy cơ bất ổn đó trong chính quyền và toàn xã hội, chỉ chực chờ bùng nổ bất cứ khi nào có mồi lửa châm ngòi.    1.2 Nguy cơ do đi vào ngõ cụt theo bản sao “Mô Hình Trung Cộng”: Từ 1930 đến 1990, sách lược cai trị dân của đảng CSVN đã mô phỏng gần  như 100% chiến lược cai trị của Lê Nin, Stalin và Mao, đặt căn bản trên 2 yếu tố  “tuyên truyền thường trực” (dối trá) và “bạo lực trấn áp” để tẩy não và gieo  rắt kinh hãi cho người dân nhằm triệt tiêu những suy tư độc lập và những hành  động đối kháng. Từ 1990 đến nay, ĐCSVN sao chép nguyên vẹn mô hình cai trị  của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) làm sách lược cơ bản cho VN. Sách  lược đầu đã hòan tòan bị phá sản và tan rã kể từ khi thế giới đi vào tòan cầu hóa  và Internet xuất hiện. Còn sách lược sao chép từ Trung Cộng (TC) đang đi vào  ngõ cụt vì TC đang gặp rất nhiều khó khăn và bị thế giới tẩy chay bởi chính  những lối hành xử của nước này với thế giới, cụ thể là những vấn đề độc chiếm  Biển Đông, Đài Loan, Hồng Kông, dịch cúm Covid-19, thực chất quan hệ kinh tế với Mỹ suốt 50 năm qua, kế hoạch vành đai con đường cho các nước vay tiền và  thế chấp bằng tài nguyên quốc gia, làm ăn bất chấp tiêu chuẩn giá trị về môi  trường và Nhân Quyền, và vi phạm trật tự bền vững của thế giới. Rất giống như chế độ “Xã Hội Chủ Nghĩa mang màu sắc Trung Quốc”, bộ máy công quyền  CSVN bị chiếm dụng làm của riêng cho đảng viên với thực tra5ngt cả nhà làm  quan và cả họ làm quan. Người dân có tài không sao lọt vào được. Ở đó, họp cơ  quan nhà nước xong thì họp gia đình luôn. Một bộ máy như thế thì sự quan liêu  và tham những là điều hiển nhiên. Tham những quyền lực của ĐCSVN hỗ trợ hoàn hảo cho quan chức CSVN tham nhũng tiền bạc. Người dân có năng lực nếu  muốn có việc làm thì phải “chạy”. Họ bị “lùn” hóa, “gù” hóa từ đó, rồi khi bước  vào cái hệ thống ấy, họ sẽ bị “cải tạo” thêm để tất cả thành những “người câm”,  “người điếc”, “người mù” sống lâu ở đó có thể trở nên tham lam, ti tiện, lưu  manh. Nói chung là phá hủy con người. Dĩ nhiên, nguy cơ này không riêng cho  quần chúng VN mà chung cho hơn 5 triệu đảng viên CSVN đang sống chung  nhau trong môi trường xã hội đang rửa nát đầy băng họai đó.  Do đó, bản sao “Mô Hình TC” là một mối nguy sống chết của đảng  CSVN, nhưng hiện tại đảng này không dám thay đổi và cũng không tìm  được một phương cách thay đổi nào để có thể sống còn vì lý do họ cương  quyết giữ “kiên định lập trường XHCN” trên hình thức, nhưng nội dung và  thực tế vận hành thì đúng là một chế độ độc đảng toàn trị theo kiểu phát xít  và mafia TC.    1.3 Nguy cơ do không thủ đắc được nhân sự tài đức vượt trội: Nhân sự tài đức vượt trội hầu như không thấy xuất hiện trong hàng ngũ cao cấp (trung ương) và trung cấp (cấp tỉnh, thành phố), chỉ vì cơ chế vận hành của ĐCSVN không cho phép nhân tài suy nghĩ và sáng tạo một cách độc lập. Những nhân tài trong hay ngoài đảng từng du học tại các đại học hàng đầu trên thế giới đã trở về phục vụ tại Việt Nam không thi thố được tài năng và làm việc an phận theo cung cách hạ cánh an toàn và cầu an tiêu cực. Nguyên do là vì cơ chế quản trị vĩ mô của Đảng CSVN và nhà nước VN trái ngược với cơ chế của các quốc gia văn minh và hùng mạnh trên thế giới. Với các Đảng cộng sản nói chung, lòng trung thành chính trị và sự vâng lời là đặc quyền và điều này duy trì sự ổn định chính trị. Nhưng điều này hạn chế nghiêm trọng khả năng minh bạch và trung thực của các quan chức trung ương và địa phương. Họ có xu hướng bảo thủ vì quan tâm đến sự sống còn chính trị, và hạ thấp mức độ nghiêm trọng của các vấn đề có thể khiến họ không đủ năng lực hoặc không trung thành với chế độ. Chân dung quá rõ là tất cả các cấp bậc từ hạ sĩ quan trở lên trong công an và quân đội và từ cấp phó phòng trở lên trong bộ máy nhà nước, dù là hành chính, kinh tế, y tế, giáo dục văn hóa, khoa học hay kỹ thuật đều chỉ dành riêng cho khoảng ba, bốn triệu đảng viên chưa về hưu. Hơn 90 triệu người Việt Nam còn lại không được quyền có vai trò và tiếng nói nào. Đảng thống trị đó mạnh như thế nào thì chính ông Nguyễn Phú Trọng, người cầm đầu Đảng và Nhà nước VN, trong một bài viết mới đây đã trả lời rõ : “chạy chức, chạy quyền, chạy quy hoạch, chạy luân chuyển, chạy phiếu bầu, chạy bằng cấp, chạy khen thưởng, chạy danh hiệu, chạy tội…”. Ông Nguyễn Phú Trọng quên một môn chạy thịnh hành từ mấy năm gần đây là chạy trốn ra nước ngoài.  Chạy trốn ra nước ngoài như các đảng viên tiêu biểu cho phần nổi của tảng băng chìm: Đại biểu quốc hội Nguyễn  Thị Nguyệt Hường vượt biên sang Malta, là Hồ Thị Kim Thoa thứ trưởng Bộ Công thương vượt biên và biến mất tại Châu Âu, Võ Kim Cự bay sang Canada  sau khi tàn phá Vũng Áng, rồi mới đây nhất là ba nhân vật được cơ quan truyền  thông Al Jazeera của Qatar công khai hồ sơ vượt biên sang Cyprus và được cấp  quốc tịch của đảo quốc này gồm ba người: Thứ nhất là Phạm Nhật Vũ, em ruột tỷ phú giàu nhất VN Phạm Nhật Vượng, cùng với hai vợ chồng Nguyễn Phan Diệu  Phương và Phạm Phú Quốc. Vũ đang bị giam giữ 3 năm với mức án đưa hối lộ,  Phạm Phú Quốc thì đang là đương kim Đại biểu quốc hội thuộc đơn vị tp HCM.  Vì là thành viên của quốc hội nên Quốc bị dư luận soi từng hành vi trong quá  khứ và lý do khiến y phải vượt biên sang Cyprus được cho là đang chuẩn bị chạy  trốn vì vụ tham nhũng đất Thủ Thiêm Sài Gòn. Một đảng như vậy thì làm sao có thể mạnh ? Có lý tưởng chung nào để đoàn kết các đảng viên ? Sau khi ông  Nguyễn Đức Chung, Ủy viên TƯ đảng bị công an CSVN tống giam ngày  28/08/2020, đa số đảng viên ĐCSVN tin rằng “tại nước CSVN không có đúng  với sai, chỉ có thắng hay thua”. Hiện giờ phe ông Nguyễn Xuân Phúc đang  thắng thế trong nhiều vụ việc trong đó có vụ Đồng Tâm hồi đầu năm 2020. Với  tình hình hiện nay câu “phe nào thắng thì nhân dân đều bại” của nhà văn Nguyễn  Duy ứng nghiệm đúng và chính xác đúng. Từ lâu đảng CSVN coi đất nước như  là của riêng của đảng, đối xử với dân như bầy tôi trong chế độ phong kiến Khổng  Giáo, để độc quyền cai trị và nhũng lạm đặc quyền đặc lợi, nhưng lại vênh váo  bảo đó là “lựa chọn tất yếu của lịch sử”, hay “là ý nguyện của nhân dân Việt  Nam”. Luật sư Lê Quốc Quân, một nhà bất đồng chính kiến tại Hà Nội chỉ ra  rằng “Đúng là không một nền kinh tế nào có đủ sức để nuôi “ký sinh trùng” khi ông đọc số liệu “trung bình cứ 9 người dân phải nuôi 1 cán bộ nhà nước”. Tiến  sĩ Nguyễn Quang A của XHDS tại VN thì nói rằng: “Thực sự chế độ kinh tế mà họ xây dựng ở Việt Nam hiện nay là một chế độ tư bản chủ nghĩa man rợ, không có gì là XHCN cả. Họ phục vụ tư bản và bản thân họ là những tư bản giàu nhưng họ vẫn giữ những từ ngữ XHCN để lừa mị thôi!”  Có những cá nhân tài giỏi, tử tế sẽ có một chính quyền tài giỏi, tử tế. Có chính quyền thực sự tử tế “của dân, do dân, vì dân” sẽ có tất cả. Thực tế này đã diễn ra tại nước Mỹ ba trăm năm qua chứng tỏ cho điều này và Mỹ chính là một chế độ chính trị như vậy, chỉ khác là họ chọn giá trị “tự do” còn CSVN chọn giá trị “định hướng xã hội chủ nghĩa”. Nhiều trí thức Việt kiều sống xa Việt Nam nhiều năm cho nên không hiểu rằng những lý thuyết giáo điều, những tuyên truyền dối trá khiến cho đời sống tinh thần của những người tự trọng trong nước hết sức ngột ngạt. Đồng thời chúng cũng cản trở giáo dục nhân cách cho các thế hệ tương lai. Từ khi cầm quyền, ĐCSVN luôn luôn ấn định tuyển dụng cán bộ phải “vừa Hồng vừa Chuyên” – Hồng là Cộng sản, Chuyên là chuyên môn. Thực tế ở Việt Nam là “hễ Hồng thì không Chuyên, hễ Chuyên thì không Hồng”. Thực tế là kết quả của lý thuyết – Lý thuyết phải phản ánh thực tế.  Không thu hút được nhân tài trong và ngoài đảng CSVN cũng như trong và ngoài nước là một nguy cơ lớn của đảng CSVN.  
......

Tị nạn… giáo dục

Vu Hong Nguyen| Mấy ngày hôm nay tôi cảm giác được độ mạnh của một cơn bão, mạnh không kém cơn bão miền Trung đang hoành hành làm hơn chục người chết và chục ngàn người sơ tán… đó là cơn bão  về “giáo dục”, một cơn bão mà có thể quét sạch cả dân tộc Việt Nam nếu chúng ta đánh giá thấp chúng. Tôi đã đọc đâu đó một câu nói “Nếu bạn muốn tiêu diệt một quốc gia, chỉ cần hủy hoại nền giáo dục của nó” (If you want to destroy a nation, just spoil its education system)… Tôi chắc rằng những ngày qua không ít phụ huynh đã có những suy nghĩ trong đầu về cụm từ “tị nạn giáo dục”! Cụm từ này đã âm thầm xuất hiện trong xã hội Việt Nam từ vài chục năm nay và nó từ từ lớn dần lên và trở nên khá quen thuộc với chúng ta. Chắc các bạn sẽ không khỏi bất ngờ khi Việt Nam là một đất nước có chỉ số thu nhập bình quân đầu người (GDP per capita) khá thấp, chỉ khoản 2700 đô la Mỹ/một người/một năm, đứng hàng thứ 130 trong tổng số gần 200 nước trên thế giới nhưng là quốc gia thường xuất hiện trong top 10, top 5 các nước có du học sinh ở những nước tiên tiến trên thế giới như Mỹ, Úc, Nhật, Hàn, Đức, v.v…. Theo “Thống kê của Viện Giáo dục quốc tế cho thấy năm 2017, du học sinh Việt Nam đóng góp hơn 880 triệu USD cho nền kinh tế Mỹ. Còn thống kê chung do Bộ GD-ĐT tính toán và ước lượng thì mỗi năm người Việt chi 3-4 tỉ USD cho du học”. Đó là chưa kể đến các trường hợp “tị nạn giáo dục” tại chỗ bằng cách cho con học ở những trường quốc tế trong nước! Nếu nhìn vào các số liệu trên chúng ta sẽ thấy đó là những khoản chi không nhỏ tí nào cho giáo dục. Với thu nhập đầu người của Việt Nam khoảng 2.700 đô la Mỹ/một người/một năm, để đóng những khoản tiền học từ vài chục ngàn đến vài trăm ngàn đô la Mỹ một năm là ngoài tầm tay của đại đa số người Việt hiện nay. Để tìm ra được câu trả lời làm thế nào các quan chức ở Việt Nam với thu nhập “lý thuyết” thấp hơn hoặc loanh quanh cái con số “2.700 đô la Mỹ/một người/một năm” nhưng lại có thể tạo điều kiện cho con, cháu của họ du học tự túc từ rất sớm ở những bậc dưới đại học phải trả những khoản tiền khổng lồ như trên, là một việc như hái sao trên trời! Không biết những người lãnh đạo trong ngành giáo dục khi nhìn vào những số liệu trên có bao giờ tự hỏi là tại sao “người dân” đang chấp nhận những khoản “phung phí” như thế để “tránh né” nền giáo dục nước nhà? Tôi nghĩ ngành giáo dục cần phải nghiêm túc trong suy nghĩ hơn để bớt đi những cơn bão “giáo dục” không đáng có như cuốn sách giáo khoa lớp 1 của nhóm “Cánh Diều” gần đây, bớt đi những công trình cải cách giáo dục như kiểu chương trình Giáo dục công nghệ gây tranh cãi của ông Hồ Ngọc Đại mấy năm trước, hoặc bớt đi những kiểu cải cách tiếng Việt không đáng có như của ông Bùi Hiền viết lại “Luật Giáo Dục” thành “Luật Záo Zụk”. Có như vậy thì sẽ giúp phụ huynh Việt Nam bớt lo lắng hơn về vấn đề “tị nạn giáo dục”! Còn nếu không làm được như thế thì nên giúp bà con tìm ra câu trả lời những quan chức đã làm thêm bằng cách “chạy xe ôm, buôn chổi đót” như thế nào để có đủ tiền cho con cháu đi học tự túc ở nước ngoài?! TS. Nguyễn Hồng Vũ, Tài liệu tham khảo: https://tuoitre.vn/du-hoc-tang-noi-len-dieu-gi-201811172118… https://en.wikipedia.org/…/List_of_countries_by_GDP_(nomina… https://wenr.wes.org/…/trends-in-vietnamese-academic-mobili… https://zingnews.vn/pgs-bui-hien-viet-lai-truyen-kieu-bang-… https://vtc.vn/sach-tieng-viet-lop-1-cua-gs-ho-ngoc-dai-co-… https://zingnews.vn/phu-huynh-than-nhieu-truyen-trong-tieng… #drvunguyen  
......

Đảng CSVN cần chấp nhận đa Đảng thay vì đàn áp!

Nguyễn Văn Đài|   Trước hết, chúng ta trả lời câu hỏi tại sao Việt Nam cần có đa đảng? Đa đảng là một trong 3 yếu tố chính để hình thành nên một nhà nước dân chủ văn minh. Ba yếu tố chính đó bao gồm: đa đảng, báo chí tự do, bầu cử tự do và nhiều yếu tố phụ khác. Bất kỳ quốc gia nào mà thiếu một trong 3 yếu tố trên thì quốc gia đó không phải là một quốc gia dân chủ. Đa đảng đảm bào quyền tự do và bình đẳng của mọi công dân về quyền chính trị trong việc tham gia hoặc thành lập các tổ chức đảng phái chính trị. Ví dụ Việt Nam có khoảng 97 triệu dân, trong đó có hơn 4 triệu đảng viên đảng cộng sản Việt Nam. Những công dân này có quyền thành lập và tham gia đảng CSVN. Còn hơn 90 triệu công dân khác đang bị tước đoạt quyền tự do chính trị này. Đó là sự bất bình đẳng. Thứ hai, đây là thời điểm lịch sử để đảng CSVN thay đổi thể chế chính trị từ chế độ độc đảng phi dân chủ sang chế độ dân chủ đa đảng vì các yếu tố từ quốc tế lẫn trong nước. Cuộc đối đầu Mỹ và Trung quốc, cộng với đại dịch Coivd 19 đã làm thay đổi cả thế giới về kinh tế, chính trị,…. Và hậu đại dịch Covid 19 thì chắc chắn 1 trật tự thế giới mới sẽ dần dần được thiết lập. Tổng thống Donald Trump và các nhà lãnh đạo trong chính phủ của ông đã rất nhiều lần trực tiếp chỉ trích đảng cộng sản và CNXH đã gây ra đau khổ cho các dân tộc, quốc gia mà nó đang cai trị. Và chính quyền Tổng thống Donald Trump đã nói rõ cuộc đối đầu với đảng CS Trung quốc chứ không phải Nhân dân Trung quốc. Chính quyền Mỹ cũng đang xúc tiến hình thành lên khối các nước đồng minh để đối đầu và kìm chế tham vọng bá quyền của nhà nước cộng sản Trung quốc ở khu vực và thế giới. Vì lợi ích của đất nước và Nhân dân, với vai trò là chủ nhà chính của khu vực biển Đông thì Việt Nam cần phải tham gia tích cực trong việc thành lập khối liên minh này. Với bối cảnh quốc tế như vậy và đảng CSVN đang chuẩn bị đại hội toàn quốc lần thứ 13, nên việc các đảng viên của đảng CSVN từ trung ương tới địa phương cần thảo luận về việc chấp nhận đa đảng tại Việt Nam ngay sau đại hội. Cần bắt đầu một tiến trình dân chủ cho Việt Nam ngay từ đầu năm 2021. Thứ ba, bất kỳ Đảng nào cũng từ Nhân dân mà ra. Các Đảng khác đã hoặc sẽ được thành lập đều bởi người Việt Nam ở trong và ngoài nước. Và cùng với mục đích mong muốn được đóng góp tài năng, trí tuệ, công sức trong việc xây dựng và phát triển đất nước. Không có Đảng nào được thành lập mà có mục đích đi ngược với lợi ích của Nhân dân và đất nước. Thứ tư, việc các Đảng được tự do thành lập và hoạt động cũng thể hiện khát vọng của tuổi trẻ Việt Nam. Mỗi năm có hàng chục ngàn thanh niên Việt Nam đi du học ở các nước dân chủ văn minh như Mỹ, Canada, Úc và các nước Âu châu. Họ tiếp thu những kiến thức, kỹ năng quản trị đất nước từ những nền chính trị tiến bộ và văn minh. Những thanh niên này đang khát khao được thành lập, hoạt động những Đảng chính trị với những xu hướng khác nhau, nhưng cùng chung mục đích phục vụ Nhân dân và đất nước. Họ mong muốn được tự do ra ứng cử Tổng thống hay Dân biểu,… để thể hiện khả năng của mình. Cuối cùng là vai trò của Nhân dân và tuổi trẻ Việt Nam trong việc thúc đẩy đảng CSVN chấp nhận đa Đảng. Nếu như hàng chục triệu thanh niên Việt Nam khát khao có đa Đảng nhưng chỉ để những khát khao đó trong suy nghĩ của mình thì đảng CSVN đâu có biết mà đáp ứng. Bất kỳ một đảng cầm quyền nào hay một chế độ nào cũng phải đáp ứng nguyện vọng, đòi hỏi, khát khao,… của tuổi trẻ và đa số người dân. Đảng cầm quyền và chế độ đó sẽ sụp đổ nếu không đáp ứng nguyện vọng của đa số Nhân dân. Ngày nay, với sức mạnh của truyền thông MXH, rất dễ dàng để mọi người dân, đặc biệt là tuổi trẻ thể hiện nguyện vọng, mong muốn của mình. Các bạn hãy tưởng tưởng, nếu buổi tối nay, hàng triệu thanh niên Việt Nam viết trên Facebook của mình một câu: “Tôi có nguyện vọng Việt Nam có đa Đảng”. Ngày mai khi tỉnh dậy bạn sẽ thấy có sự thay đổi. Các bạn kiên nhẫn làm như vậy, chắc chắn nguyện vọng của các bạn và hơn 90 triệu người Việt Nam sẽ được đáp ứng. Đảng CSVN hiểu rằng họ phải đáp ứng mong muốn của các bạn, nếu không hậu quả xấu sẽ đến với họ.  
......

“Đảo chính” trước thềm đại hội 13

Tân Phong| Bộ Chính Trị CSVN đã chỉ định Chánh Văn Phòng Trung Ương Đảng Nguyễn Văn Nên “giới thiệu bầu làm bí thư thành ủy” thành Hồ nhiệm kỳ tới, thay thế cho ông Nguyễn Thiện Nhân, sau khi đã “cân nhắc kỹ lưỡng, toàn diện” như lời bà Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân nói với báo giới hôm 11 tháng Mười, trước thời điểm diễn ra đại hội đảng bộ thành Hồ ít ngày. Diễn biến này khiến dư luận bất ngờ vì ông Nguyễn Thiện Nhân trước nay chưa “dính” vào scandal nào và là người được đánh giá là có trình độ, học vấn cao nhất trong hàng ngũ lãnh đạo của CSVN. Ông Nhân cũng được coi là “nhân tố phù hợp” cho sự thỏa hiệp giữa hai phe “Bắc cộng” và “Nam cộng,” sau khi ông Đinh La Thăng đã thành “củi đốt lò” vào năm 2017. Việc Nguyễn Văn Nên thay thế vị trí bí thư thành Hồ chỉ là vấn đề thủ tục “bầu bán” đại hội, đảm bảo “đúng qui trình” mà thôi, Không rõ, sau đại hội, ông Nhân sẽ đi đâu, về đâu? Chắc ông ta sẽ trở lại trung ương nhận một chức “hữu danh, vô thực,” đợi về hưu? Dù sao thì người Saigon cũng đã được biết lời hứa của một “thiện nhân” vô năng như thế nào. Nói cho khách quan, thì việc thay thế “củi” Đinh La Thăng giữa nhiệm kỳ, một mình trơ trọi giữa chốn toàn “anh hai, anh ba Nam bộ,” kể cũng là một thế khó xử đối với một người thiếu cá tính và quyền biến như ông Nhân. Trong khi đó, nhân vật Nguyễn Văn Nên xuất thân từ một cựu công an trước khi “cưỡi ngựa xem hoa” ở vị trí bí thư Tây Ninh trong thời gian 10 tháng (từ tháng Chín, 2010 đến tháng Bảy, 2011). Sau đó, ông ta được đưa về TW, lần lượt nắm giữ các vị trí phó Ban Tuyên Giáo TW, phó trưởng Ban Chỉ Đạo Tây Nguyên và bộ trưởng, chủ nhiệm văn phòng chính phủ vào năm 2013 theo đề nghị của cựu Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng. Năm 2016, ông Nên được bổ nhiệm sang làm chánh văn phòng TW đảng. Với chuyên môn là cảnh sát hình sự cũng giống như Nguyễn Đức Chung và bằng tại chức cử nhân luật, khó có thể nói Nguyễn Văn Nên là một nhân sự phù hợp cho vị trí đứng đầu cho một đô thị lớn và là trung tâm kinh tế trọng điểm số 1 của cả nước như thành Hồ. Việc thay thế vị trí bí thư thành Hồ bằng một cựu sỹ quan công an nguời miền Nam chứ không phải là “người miền Bắc, có lý luận” cho thấy phe “Nam cộng” đang dần chiếm lại ưu thế và tác động quyết định của Bộ Côn An. Nếu để so sánh, thì đây là một bước lùi về “chất lượng” nhân sự và sự trở lại khuynh hướng “cát cứ quyền lực” theo vùng miền. Đồng thời, đối với trường hợp Nguyễn Văn Nên được “chỉ định,” còn cho thấy sự trở lại quyền lực của ông cựu Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng sau thời gian khá dài làm “người tử tế.” Được biết, ông con trai “cựu thủ tướng” là Nguyễn Thanh Nghị, sau “kỳ nghỉ dưỡng” ở đảo ngọc Phú Quốc với chức bí thư tỉnh Kiên Giang, đã được đưa về lại Bộ Xây Dựng làm thứ trưởng và “cơ cấu” làm bộ trưởng sau đại hội, để lại một Phú Quốc nát bét về qui hoạch, sai phạm trong quản lý đất đai gây thất thoát hơn 2.000 tỷ đồng. Như vậy, trong một thời gian rất ngắn, hai vị trí là chủ tịch thành phố Hà Nội và bí thư thành Hồ đều được “chỉ định” bởi Bộ Chính Trị đương nhiệm CSVN vào phút thứ 90, trước đại hội cấp ủy ở hai thành phố quan trọng nhất. Đó là kết quả của hàng loạt những cuộc thanh trừng, tảo phạt “gió tanh, mưa máu” khốc liệt, đằng sau những cuộc họp hành, biểu quyết tẻ nhạt mang tính hình thức của đảng Cộng Sản Việt Nam. Có thể nói, đã có một cuộc “đảo chính” theo đúng nghĩa đen ở Hà Nội khi Chủ Tịch Hà Nội Nguyễn Đức Chung bị bắt tống giam, khởi tố ngay trước thời gian diễn ra đại hội thành phố. Nguyễn Đức Chung là “kid” cuối cùng trong danh sách “Lê Đức Anh’s Kids” đã có một kết cục bi thảm. Nhiều khả năng, ông Chung cũng sẽ mắc “bệnh lạ” giống như Trần Đại Quang hoặc “ung thư” như Trần Bắc Hà. Trong khi đó, những kẻ tội lỗi tày trời như Tất Thành Cang, Lê Thanh Hải, Lê Hoàng Quân vẫn ung dung hưởng lạc. Một cuộc dàn xếp bằng hàng tạ dollar giữa phe Tô Lâm và Lê Thanh Hải đã hoàn tất êm xuôi. Sau kỳ đại hội đảng bộ thành Hồ, bao nhiêu oan khuất thấu trời, nước mắt và máu của người dân ở Thủ Thiêm, vườn rau Lộc Hưng sẽ …trôi sạch ra sông Saigon! Chu Ngọc Anh áo trắng Nhân vật được lựa chọn ngồi vào “ghế nóng” là Bộ Trưởng Khoa Học và Công Nghệ Chu Ngọc Anh, một “tư lệnh ngành” gần như “vô hình” trong thời gian phụ trách Bộ  Khoa Học và Công Nghệ nhiệm kỳ 2016-2020. Trước đó, ông ta cũng từng “tham quan trải nghiệm” vị trí “phó bí thư, chủ tịch UBND” ở tỉnh nghèo trung du Phú Thọ trong quãng thời gian 1 năm 4 tháng (5/2013 – 9/2015). Cả hai nhân vật Nguyễn Văn Nên và Chu Ngọc Anh đều là những nhân vật công chúng rất ít biết tới. Cả hai đều có con đường quan lộ “thần tốc” và có một thời gian ngắn nắm giữ cái vị trí “bí thư, chủ tịch” của một tỉnh thành nào đó để “hợp thức hóa” lý lịch. Cả hai đều hoàn toàn không có một thành tích nào nổi bật. Dù việc chỉ đạo xới lại vụ án Nhật Cường trước thềm đại hội để hạ bệ Nguyễn Đức Chung là của ông Tổng Tịch, xong việc giới thiệu và “chỉ định” Chu Ngọc Anh làm chủ tịch Hà Nội thì khó có thể cho rằng đây là lựa chọn của ông ta. Đừng nói là “chỉ định” Nguyễn Văn Nên – một người cũ của đồng chí X – thay thế Nguyễn Thiện Nhân nắm giữ “kho tiền, kho gạo” là thành Hồ, càng không thể là chủ kiến của Nguyễn Phú Trọng. Vậy điều gì đang diễn ra? Ai đang thực sự chỉ đạo “đại hội đảng các cấp lần thứ 13?” Tại sao, chỉ trong thời gian ngắn, có một cú ngược dòng lớn khi phe công an ủng hộ những “nhân tố” nằm ngoài dự tính của “người lái đò vĩ đại?” Theo tin thời sự mới nhất báo chí trong nước đồng loạt đưa tin “Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc sẽ tham gia chỉ đạo đại hội đảng bộ Bộ Công An” diễn ra từ ngày 13 đến 15 tháng Mười. Đây có thể nói là một động thái rất lạ vì trước nay, ông Tổng Tịch Nguyễn Phú Trọng là người ngồi vào cái ghế “thường vụ Bộ Công An” để “nắm” trong tay “thanh bảo kiếm” của đảng. Đại hội đảng bộ Bộ Công An, sao lại có ông Nguyễn Xuân Phúc tham gia “chỉ đạo?” Trong buổi kỷ niệm thành lập “Ban Kinh Tế TW” gần đây, người ta cũng thấy ông cựu Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đến dự và chính thức phát biểu. Tuy nội dung phát biểu vô thưởng, vô phạt xong vì lâu nay ông Dũng dường như đã “an phận” nơi đảo ngọc Phú Quốc sau khi đã thúc thủ trước ông Tổng Tịch ở kỳ đại hội trước, nên sự xuất hiện và phát ngôn của ông khiến không ít người quan tâm tới. Mà kể cũng lạ, trước đây, khi lần lượt tất cả các vây cánh cũ của ông đều trở thành “củi nhóm lò,” ông chưa bao giờ lên tiếng. Người con trai út Nguyễn Minh Triết ở Đoàn Thanh Niên Bình Định bị mất chức, ông cũng nhẫn nhịn. Khi thanh tra chính phủ khui ra hàng loạt sai phạm đất đai ở “đất phong” Kiên Giang do con trai Nguyễn Thanh Nghị làm bí thư, bị đề nghị “khiển trách kỷ luật,” ông cũng không xuất đầu lộ diện. Giờ sự kiện tầm phào kỷ niệm ngày thành lập “cái kho phơi củi” là Ban Kinh Tế TW của ông Trọng, ông Dũng lại xuất hiện phát biểu công khai. Quả là điều lạ lùng. Chỉ vài hôm sau đó, quyết định nhân sự mới ở thành Hồ là Nguyễn Văn Nên đã được Bộ Chính Trị “chỉ định” thay thế cho Nguyễn Thiện Nhân nhiệm kỳ tới. Cả hai trường hợp Nguyễn Văn Nên và Chu Ngọc Anh, đều thấy có bóng dáng lờ mờ phía sau của ngài đương kim Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc, Bộ Trưởng Công An Tô Lâm và ông cựu Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng. Đã có một thỏa thuận nào giữa “liên minh” mới hình thành này? Vai trò mờ nhạt của phe quân đội “4 Không” và ông bộ trưởng quốc phòng “gà mái” Ngô Xuân Lịch không thể đóng vai trò nào quyết định trong kỳ đại hội sắp tới. Với hai chiến thắng quan trọng ở thành Hồ và thành phố Hà Nội bằng hai cuộc “đảo chính” vào phút thứ 90 của liên minh “Nguyễn Xuân Phúc – Tô Lâm – Nguyễn Tấn Dũng,” dự đoán trong thời gian một tháng diễn ra hai kỳ đại hội cấp tỉnh và TW, sẽ có rất nhiều cuộc “chó ăn thịt chó” sôi động nhưng phần nhiều “phe thắng cuộc” sẽ là Nguyễn Xuân Phúc – Tô Lâm. Và dù cho bất kể “phe” hay “băng đảng” nào thắng, thì số phận của người dân sẽ ngày một thê thảm, bần cùng hơn. Tân Phong  
......

Tại sao gói hỗ trợ doanh nghiệp 16 ngàn tỷ đồng không có doanh nghiệp nào tiếp cận được?

nguyenvubinh’s blog| Theo báo Vietnamnet Online ra ngày 22/9 vừa qua, Ngân hàng Nhà nước thông báo có một doanh nghiệp đủ điều kiện để vay gói hỗ trợ doanh nghiệp trong đại dịch Covid-19, nhưng doanh nghiệp này cũng đã tự cân đối nguồn trả lương cho người lao động. Như vậy, gói hỗ trợ 16 ngàn tỷ đồng trong chương trình cho vay lãi suất 0% đối với doanh nghiệp sử dụng lao động để trả lương ngừng việc do đại dịch theo nghị quyết 42 của chính phủ và quyết định 15 của Thủ tướng chính phủ đã không có một doanh nghiệp nào tiếp cận được. Đây là một vấn đề lạ, nghịch lý vì các doanh nghiệp đang rất khó khăn trong đại dịch nhưng đã không vay được, không được vay gói hỗ trợ của chính phủ cho chính các doanh nghiệp này. Chúng ta cần tìm hiểu xem đầu đuôi, thực hư và bản chất vụ việc này là như thế nào? Trong đại dịch Covid-19 vừa qua, do việc hạn chế tiếp xúc, đi lại nên ảnh hưởng nặng nề tới tất cả các nền kinh tế các nước, và nền kinh tế thế giới nói chung. Các quốc gia trên thế giới đều có các chương trình hỗ trợ người dân và doanh nghiệp để giúp hạn chế các tổn thất mà người dân và doanh nghiệp phải gánh chịu. Nhưng các quốc gia này, với nguồn lực dồi dào, họ đã hỗ trợ theo cách giúp tiền cho thẳng, cho đứt người dân và các doanh nghiệp một khoản tùy theo hoàn cảnh thực tế và nguồn lực nhà nước. Đối với Việt Nam, khoản tiền hỗ trợ 62 ngàn tỷ đồng cho người dân hộ nghèo và cận nghèo cũng thực hiện cho thẳng, cho đứt mỗi khẩu được 350.000 đồng/người/tháng, tổng số là 3 tháng tất cả. Như vậy mỗi nhân khẩu hộ nghèo và cận nghèo được tất cả là 1.050.000 đồng, tính ra đô la khoảng gần 50$/người. Tuy nhiên, việc hỗ trợ ở các địa phương thực hiện rất hỗn loạn, bởi có tình trạng lập danh sách ảo, sai, và nhầm lẫn lung tung. Nhiều nơi người dân phản ánh vẫn không thấy gói hỗ trợ 62 ngàn tỷ đồng đến được với những hộ nghèo và cận nghèo. Không rõ tổng số tiền hỗ trợ có thực sự đến tay người dân là 62 ngàn tỷ đồng hay không, nhưng việc hỗ trợ các hộ nghèo và cận nghèo là có thực. Đó là việc hỗ trợ người dân chịu ảnh hưởng của đại dịch Covid-19. Việc hỗ trợ doanh nghiệp chịu ảnh hưởng bởi đại dịch đã không thực hiện theo cách cho thẳng, cho đứt như đối với người dân mà nhà nước hỗ trợ thông qua vay ưu đãi 0% lãi suất, và chỉ giới hạn trong việc trả lương cho người lao động ngừng việc do ảnh hưởng từ đại dịch. Việc không có doanh nghiệp nào tiếp cận được gói hỗ trợ 16 ngàn tỷ đồng này, được cho là do các điều kiện để đáp ứng yêu cầu vay gói hỗ trợ này từ các ngân hàng quá khắc nghiệt, phức tạp và không khả thi. Các điều kiện đó là gì? Báo Vietnamnet cũng đã đưa ra là: “Theo hướng dẫn của Ngân hàng Chính sách xã hội, điều kiện để doanh nghiệp vay vốn bao gồm: có từ 20%, hoặc từ 30% người lao động trở lên đang tham gia BHXH bắt buộc phải ngừng việc từ 1 tháng liên tục trở lên; đã trả trước tối thiểu 50% tiền lương ngừng việc cho người lao động từ ngày 1/4 đến hết ngày 30/6; đang gặp khó khăn về tài chính, không cân đối đủ nguồn để trả lương ngừng việc cho người lao động, đã sử dụng hết quỹ dự phòng tiền lương để trả lương cho người lao động ngừng việc; không có nợ xấu tại các tổ chức tín dụng, chi nhánh ngân hàng nước ngoài tại thời điểm ngày 31/12/2019.” Câu hỏi đặt ra là, tại sao ngân hàng lại đưa ra các tiêu chuẩn khắt khe, khắc nghiệt và vô cùng khó thực hiện như vậy? Lý do là ngân hàng không muốn mất vốn khi cho các doanh nghiệp vay mà không có sự bảo đảm nào. Các doanh nghiệp nhìn vào các điều kiện ngân hàng đưa ra, so sánh với món lợi chỉ là lãi suất 0% cỏn con mà phải giải trình, chứng minh các yêu cầu như vậy thì thật sự không bõ bèn gì, nên chẳng có doanh nghiệp nào mặn mà và thực hiện việc vay gói hỗ trợ đó. Ngân hàng không muốn mất vốn khi cho các doanh nghiệp vay gói hỗ trợ đồng nghĩa với việc nhà nước, chính phủ hoàn toàn không có sự bảo lãnh đối với khoản vay này. Có nghĩa là nếu ngân hàng cho vay, chẳng may doanh nghiệp không trả được thì ngân hàng phải chịu. Đây chính là mấu chốt của vấn đề. Nhà nước, chính phủ hóa ra chỉ đưa ra chỉ thị cho các ngân hàng về việc cho doanh nghiệp vay gói hỗ trợ mà không hề có sự bảo lãnh nào cho khoản vay đó. Nếu nhà nước có sự bảo lãnh gói hỗ trợ đó, chắc chắn ngân hàng sẽ không đưa ra các điều kiện để vay theo kiểu thách đố doanh nghiệp như vậy. Qua sự việc này, chúng ta càng thấy được sự quan tâm của đảng và nhà nước đối với các doanh nghiệp trong đại dịch Covid-19 là sâu sắc ra sao./. Hà Nội, ngày 12/10/2020 N.V.B  
......

"Tan Giấc Mộng Vàng"?

Ảnh:  Nguyễn Văn Nên (trái) - Nguyễn Thiện Nhân (phải) Thao Ngoc| Vậy là “Hội nghị lần thứ 13 Ban Chấp hành Trung ương đã thành công tốt đẹp”. Vấn đề mà dư luận quan tâm không phải là nội dung hội nghị bàn những gì. Vì đó là việc của đảng. Mà dư luận quan tâm là trong số những người quá tuổi theo quy định, ai là người phải “vui vẻ” ra đi,và ai là “những trường hợp đặc biệt” được ở lại? Khi dư luận đang đồn đoán về số phận của ông Bí thư thành Hồ Nguyễn Thiện Nhân ra sao, thì báo chí bỗng dưng đồng loạt đưa tin về việc ông Nguyễn Văn Nên được giới thiệu để bầu là Bí thư thành Hồ. Theo đó: “Bộ Chính trị quyết định ông Nguyễn Văn Nên thôi chức Chánh Văn phòng Trung ương Đảng để tham gia Ban Chấp hành, Ban Thường vụ Thành ủy TP HCM và giới thiệu để Ban Chấp hành bầu giữ chức Bí thư Thành ủy TP HCM nhiệm kỳ 2020-2025”. (https://nld.com.vn/…/ong-nguyen-van-nen-duoc-gioi-thieu-de-…) Vậy là số phận của ông Nguyễn Thiện Nhân đã được định đoạt. Suốt mấy chục năm nắm giữ nhiều chức vụ quan trọng trong nhiều lĩnh vực, ông Nhân chẳng để lại dấu ấn gì đáng kể, nếu không nói là rất nhạt nhòa. Điều nay đã làm thất vọng não nề về một người được cho là …trí thức khoa bảng. Sau 7 năm làm Phó Chủ tịch thành Hồ trôi đi nhạt nhòa, chỉ như búp bê trưng bày trong tủ kính để điểm tô vẻ trí thức cho đế chế Lê Thanh Hải. Thì vào tháng 7 năm 2006, ông Nhân được đề bạt làm Bộ trưởng Bộ GD&ĐT . Đến tháng 8/2007, ông Nhân lại được cử giữ chức Phó Thủ tướng Chính phủ kiêm Bộ trưởng Bộ GD&ĐT. Dấu ấn đầu tiên mà ông Nhân để lại trong ngành Giáo dục là phong trào "Hai không": “Nói không với tiêu cực trong thi cử” và “Nói không với việc chạy theo thành tích”.Sau đó ông Nhân còn đưa ra cuộc vận động "Năm không": "Nói không với tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích, nói không với vi phạm đạo đức nhà giáo; việc ngồi nhầm lớp và đào tạo không theo nhu cầu xã hội". Nói về ngành giáo dục nước ta trong nhiều năm qua, được ví như căn bệnh nan y, đã di căn đến lục phủ ngũ tạng, vô phương cứu chữa. Nay phải thay đổi tận gốc rễ và làm lại từ đầu, chứ không thể chỉ với vài liều thuốc cảm mà có thể hết bệnh. Tác dụng của chính sách mới của ông Nhân là ngay cuối năm học 2006-2007, ở kỳ thi tốt nghiệp trung học, chỉ tính riêng hệ trung học phổ thông kỳ thi lần một, chỉ có 67,5% đỗ tốt nghiệp (thậm chí có trường không đỗ học sinh nào), thêm cả lần hai là 80,38%. Hệ trung học bổ túc cả hai đợt là 46,26% so với năm học 2005 – 2006. Dấu ấn thứ 2: Đề án 20.000 tiến sĩ chết non Khi làm Phó Thủ Tướng, ông Nhân lại có một đề án nổi tiếng do chính ông ký ban hành nhằm đào tạo 20.000 tiến sĩ giai đoạn 2010 - 2020. Không chờ đến kết thúc thời hạn của đề án, năm 2016, kiểm toán nhà nước đã kiểm toán đề án này và khẳng định thất bại cả về số lượng lẫn chất lượng. Tiền thì tiêu mất nhưng ngay cả số lượng những tiến sĩ giấy cũng không đạt chỉ tiêu. Báo chí đã có nhiều bài viết về kinh nghiệm đau xót này. (https://vov.vn/…/tu-that-bai-de-an-dao-tao-tien-sy-tieu-tie…) Ước mơ viễn vông và những lời hứa…lèo: Ngày 24/9/2020, phát biểu tại cuộc họp lần thứ 49 của BCH Đảng bộ TP khóa X, Bí thư thành Hồ-Nguyễn Thiện Nhân nói: “Năm 2045, TP.HCM phải là trung tâm kinh tế tài chính khoa học công nghệ của châu Á”. Theo đó: "Mục tiêu năm 2025, TP.HCM phải tiếp tục giữ vững vai trò đầu tàu kinh tế của cả nước, thể hiện năng lực tăng trưởng của vùng kinh tế trọng điểm phía Nam. TP.HCM phải đi đầu trong việc đổi mới sáng tạo, khẳng định chất lượng sống tốt, văn minh, hiện đại, nghĩa tình" . Gặp gỡ lãnh đạo các cơ quan báo chí trước Đại hội đại biểu Đảng bộ thành phố lần thứ XI, Bí thư Thành uỷ TPHCM Nguyễn Thiện Nhân khẳng định: Đại hội của Đảng cũng là Đại hội của nhân dân. Dư luận cho rằng: Câu nói này chỉ đúng một phần. Ấy là các đại hội của đảng đều lấy tiền thuế của nhân dân làm chi phí. Còn thành phần tham dự và nội dung là việc của đảng,không phải việc của dân. Những lần hứa với người dân Thủ Thiêm Sáng 20/10/2018, thực hiện lời hứa sẽ gặp người dân Thủ Thiêm đến khi nào giải quyết xong vấn đề, Bí thư Nguyễn Thiện Nhân nói: “Tháng 11 xử lý cán bộ sai phạm ở Thủ Thiêm”. Ngày 16/07/2019, bên lề kỳ họp thứ 15, HĐND TP.HCM khoá IX, Ông Nhân nói: "Trong tháng 7 giải quyết xong khiếu kiện ở Thủ Thiêm". Sáng 9/01/2020,Thành ủy và UBND TP. HCM tổ chức gặp mặt lãnh đạo các cơ quan báo chí thành phố và cơ quan báo chí T.Ư.Ông Nguyễn Thiện Nhân lại hứa: “Sắp tới, chúng tôi sẽ tổ chức kiểm điểm”. Chiều 12/2/2020, UBND TP. HCM ra văn bản khẩn số 510 cho biết chưa thể tổ chức cuộc tiếp xúc đối thoại giữa Thanh tra Chính phủ với người dân Thủ Thiêm do đang tập trung phòng chống dịch bệnh covid-19. Và cuối cùng lãnh đạo hứa rằng: Các đơn vị đang chủ động đề ra giải pháp và chọn thời điểm sớm nhất để tổ chức đối thoại, phải tập trung giải quyết trước khi tổ chức Đại hội Đảng bộ TP. HCM" (dự kiến khai mạc ngày 15.10). Theo kế hoạch thì từ 14 đến 18/10/2020, sẽ diễn ra Đại hội Đại biểu Đảng bộ TPHCM lần thứ XI, nhiệm kỳ 2020-2025. Không biết ông Nhân đang nghĩ gì về những lần hứa với người dân Thủ Thiêm? Nay với việc đưa ông Nguyễn Văn Nên về làm Bí thư thành Hồ, đồng nghĩa với việc những ước mơ và những lời hứa của ông Nguyễn Thiện Nhân đã tan thành mây khói. Nhưng có lẽ dấu ấn mà ông Nguyễn Thiện nhân để lại sâu đậm trong lòng người dân là: Về tôn giáo: Ông đã ân cần khuyên bảo các nữ tu Dồng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm hãy luôn giữ vững đức tin. Về giáo dục: Ông Nhân hứa “phấn đấu đến năm 2010, giáo viên sống được bằng lương”. Đến nay thì đúng là giáo viên đang… “sướng bằng lông”! tn 12/10  
......

Quốc gia không gương mặt.

  Người đàn ông này vuột mất vợ và đứa con sắp ra đời của mình cho dòng nước lũ oan nghiệt. Ảnh của báo Lao Động Nguyen Anh Tuan Trong khi ở Hà Nội hôm nay, giữa cờ hoa ngập hội trường, những người lãnh đạo tụng ca nhau rằng đất nước chưa bao giờ có cơ đồ tươi đẹp như bây giờ, thì cách đó 700km, ở Thừa Thiên Huế, người đàn ông này vuột mất vợ và đứa con sắp ra đời của mình cho dòng nước lũ oan nghiệt. Anh ta đưa vợ đi sinh trên một chiếc thuyền tròng trành. Giữa mênh mông biển nước. Có người sẽ hỏi: Sao lại dại dột chọn một phương tiện nguy hiểm như vậy lúc bão lũ? Nhưng còn phương tiện nào khác đây? Trực thăng ư? Như ở nước ngoài mà chúng ta thường thấy trên tivi, báo chí? Có người sẽ đáp: Nước mình còn nghèo, lấy đâu ra trực thăng đi cấp cứu người bệnh như nước ngoài? Nhưng, nước nghèo sao Đại biểu Quốc Hội như Phạm Phú Quốc dễ dàng bỏ ra 70 tỷ mua quốc tịch nước ngoài. Nước nghèo sao hiệu trưởng đại học công như Lương Công Nhớ có 100 tỷ gửi tiết kiệm? Nước nghèo sao quan chức khắp nơi đua nhau biệt phủ, đất đai, gửi con du học nước ngoài? Trong khi đồng lương chính thức của tất cả bọn họ chỉ ba cọc ba đồng? Hay chính vì họ - những quan chức tham lam nhung nhúc kí sinh vào một chế độ tìm đủ mọi cách trì hoãn cải cách toàn diện - mà đất nước cứ mãi nghèo hèn, đì đẹt? Và người dân, như người đàn ông trong ảnh kia, phải gánh chịu bi kịch trong một quốc gia cứ viện cớ nghèo khổ để bỏ bê việc chăm lo cho dân chúng Hãy đoái nhìn người đồng bào đau khổ của chúng ta một lần nữa. Đây là gương mặt của một quốc gia không lấy hạnh phúc của người dân làm gốc. Một quốc gia không có gương mặt.  
......

VietJet – Vietnam Airlines: Hai mảng màu tối sáng

Anh Hoàng - Việt Tân Vietnam Airlines là hãng hàng không thuộc sở hữu nhà nước với số phần trăm cổ phiếu nắm giữ là 86,19%. Ngoài ra, Vietnam Airlines còn có một hệ thống các công ty con với đầy đủ các dịch vụ về ngành hàng không dân dụng từ Công ty Kỹ Thuật Máy Bay (VAECO) chuyên bảo dưỡng, bảo trì máy bay; đến Công ty Nhiên Liệu Hàng Không Việt Nam (Skypec); Công ty Dịch Vụ Mặt Đất Sân Bay Việt Nam (VIAGS); Công ty Suất Ăn Hàng Không (VACS); công ty hàng không giá rẻ JetStar Pacific Airlines. Vì là doanh nghiệp nhà nước nên Vietnam Airlines còn được sự hậu thuẫn to lớn về những hợp đồng thương mại, kinh doanh mặt hàng miễn thuế. Nhưng, tất cả những gì mà Vietnam Airlines làm được vẫn thua một hãng hàng không giá rẻ tư nhân mới thành lập là VietJet Airlines. VietJet Airlines là một công ty tư nhân được thành lập vào 2007 nhưng phải đến tháng Mười Hai, 2011, mới bắt đầu có chuyến bay thương mại đầu tiên. Nguồn thu chính của cả hai hãng hàng không Vietnam Airlines và VietJet là vận chuyển hành khách. Vào năm 2018, 81,16% doanh thu của Vietnam Airlines là từ vận chuyển hành khách, chỉ số này ở VietJet là 46,1%. Nhưng, VietJet lại có một nguồn thu quan trọng thứ hai chính là nghiệp vụ mua và bán lại máy bay cho các công ty cho thuê máy bay (Sales and lease back) chiếm 37% doanh thu trong năm 2018. Đây là nghiệp vụ từ lâu được các hãng hàng không tận dụng để mở đội bay, sớm mang lại lợi nhuận, đồng thời giảm được gánh nặng tài chính. VietJet đang tận dụng khai thác triệt để từ nguồn thu này nhờ sự hậu thuẫn của các ngân hàng Vietcombank, TP Bank cùng các ngân hàng và các tổ chức tài chính nước ngoài GECAS (Mỹ) đã ký kết hợp đồng tài trợ thuê mua tài chính; BNP Paribas (Pháp) và Jackson Square (Thuộc tập đoàn Misubishi UFJ – Nhật) và một số ngân hàng khác đã ký kết những thỏa thuận nguyên tắc về cung cấp tài chính máy bay với Vietjet. Nhờ đó VietJet đã có những hợp đồng mua máy bay khủng, ví dụ vào năm 2016, VietJet đã ký hợp đồng mua 100 máy bay Boeing B737 MAX 200. Hay tháng Hai, 2019 VietJet tiếp tục ký hợp đồng mua 100 chiếc Boeing B737 MAX 200. Đây chính là sự khác biệt lớn giữa VietJet và Vietnam Airlines khi các doanh nghiệp tư nhân chủ động trong việc tiếp cận các nguồn vốn khác nhau để mở rộng kinh doanh và gia tăng lợi nhuận. Trong khi đó, Vietnam Airlines chủ yếu phụ thuộc vào ngân sách nhà nước và các ngân hàng thương mại cổ phần thuộc sở hữu nhà nước. Người ta càng dễ dàng nhận ra sự quản lý yếu kém của Vietnam Airlines so với Vietjet thông qua con số doanh thu hàng năm và lợi nhuận sau thuế của hai công ty này. Nhìn vào hai số liệu về doanh thu và lợi nhuận sau thuế thu nhập có thể thấy rằng dù Vietnam Airlines có doanh thu cao gần gấp đôi so với VietJet trong hai năm gần đây; nhưng lợi nhuận sau thuế thu nhập của VietJet lại cao hơn gấp đôi và gấp rưỡi ở hai năm 2018 và 2019. Điều này phản ánh năng lực quản lý yếu kém từ các cấp lãnh đạo của công ty cổ phần Vietnam Airlines đang thuộc sở hữu nhà nước này. Rõ ràng, tư nhân hóa là yếu tố then chốt để thúc đẩy phát triển kinh tế lâu dài, khi đó tình trạng “cha chung không ai khóc” sẽ không còn tiếp diễn. Những người chủ thực sự sẽ phải có những chính sách rõ ràng và hành động quyết liệt để cứu lấy đứa con tinh thần của mình. Việt Nam cần nhiều hơn nữa các doanh nghiệp tư nhân lớn mạnh như VietJet, FPT, hay Thế Giới Di Động… vì các doanh nghiệp tư nhân đóng góp rất nhiều cho sự tăng trưởng GDP Việt Nam. Cụ thể, trong năm 2018, 42,08% GDP của cả nước đến từ doanh nghiệp tư nhân, 27,67% là từ doanh nghiệp nhà nước, các doanh nghiệp FDI chỉ chiếm 20,28% và còn lại đến từ thuế sản phẩm đặc biệt. Tuy nhiên, mặc dù đảng và nhà nước đã ra những nghị quyết đẩy mạnh doanh nghiệp tư nhân cùng với những chính sách hỗ trợ về mặt luật pháp, thuế khóa nhưng cho đến nay chỉ là trên giấy, vô số các doanh nghiệp tư nhân đang bị bỏ rơi. Cụ thể, gói cứu trợ 16.000 tỷ đồng để hỗ trợ doanh nghiệp tư nhân gặp khó khăn giữa dịch Covid-19 nhưng cho đến nay chỉ có một doanh nghiệp duy nhất được phê duyệt danh sách đủ điều kiện vay mà thôi! Tóm lại, câu chuyện kinh doanh của VietJet và Vietnam Airlines đã phản ánh tầm nhìn chiến lược của lãnh đạo Việt Nam còn quá hạn chế với tư duy lý thuyết giáo điều, coi kinh tế quốc doanh là chính. Ngày nào mà đảng Cộng Sản Việt Nam còn dùng tiền dân bao bọc kinh tế tập thể với lối mòn “bình mới rượu cũ” của chủ nghĩa Mác – Lenin, sẽ chẳng thay đổi được bộ mặt kinh tế của đất nước. https://viettan.org/vietjet-vietnam-airlines-hai-mang-mau-…/  
......

Trao đổi thẳng với 2 Giáo sư Trần Đình Sử và Nguyễn Minh Thuyết.

Nguyễn Quang Vinh Tôi đọc tất cả những bài trả lời phỏng vấn của 2 ông trên một số tờ báo về sách tiếng Việt, vui mừng nhất là cả hai ông đều tự hào nhận mình là Chủ biên sách tiếng Việt ( Giáo sư Trần Đình Sử) và Tổng chủ biên Sách Tiếng Việt 1 Cánh diều ( Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết). Trên các trả lời, các ông đều khôn khéo, mạnh mẽ, cương quyết, kiên định bảo vệ mọi thứ mà dư luận xã hội lên án, tất tần tật dư luận lên án đều sai, các ông đúng, rất đúng, sáng tạo vì có nghiên cứu, có cân nhắc, có tổng hợp xưa nay, có cả hội đồng biên soạn cứng cựa… Bây giờ, tôi trân trọng và từ tốn trao đổi thẳng với 2 ông như sau (chỉ là tóm tắt): 1. Chuyện bài toán “ 4 cái làn” mà các ông cho rằng không có trong sách giáo khoa nào do các ông chủ biên, đúng thế, và cho đó là bịa đặt thì sai hoàn toàn. Nó có trong sách tham khảo “ Vở bé làm quen với chữ số” ( ảnh kèm)/ Và các ông nói, các ông chỉ biết sách giáo khoa, các sách khác các ông không biết. Ơ kìa, thì ít nhất nếu có chút lương tâm, các ông phải giật mình, các ông phải truy cho ra, ai là người kí cho ra sách “ 4 làn” này chứ, nhà sách Minh Thắng là ai để cho ra cuốn sách này? Hoặc có quyền lợi gì mà say mê giới thiệu cuốn sách này? Là một nhà giáo dục phải đau nếu đâu đó sai chứ, sao phủi tay nhanh thế? 2. Các ông nói các ông đã xem xét cẩn trọng, đọc từng dòng, từng trang tiếng Việt/ Vâng. Nhưng liệu các ông sẽ nghĩ thế nào khi lỗi của Sách Tiếng Việt 1 của nhóm Cánh Diều lại be bét như thế này không? Một bạn đọc gửi cho tôi sau khi bỏ nhiều thời gian đọc: 1) Về văn bản: - 46 bài/82 bài đọc là các văn bản sao phỏng từ các truyện ngụ ngôn nước ngoài , trong đó có 8 bài được tách ra thành 2 phần cho 2 bài, làm lệch lạc về nội dung. - 02 bài văn vần, trong đó có bài vè nói ngược, kiểu "Chó thì mổ mổ". Vắng bóng thơ, đồng dao, ca dao... - Còn lại là các bài văn xuôi tiếng Việt, không có tác giả hoặc loại tác giả "vô danh", văn vẻ lặp đi lặp lại nhiều câu ngô nghê, nội dung ít tính giáo dục. Việc lựa chọn văn bản như trên dẫn đến những hạn chế về nội dung và ngôn ngữ diễn đạt của sách, như nhiều người đã chỉ ra. 2) Về nội dung: - Có gần 50% các bài đọc dựa trên các cốt truyện có nội dung liên quan đến các yếu tố bạo lực, thói xấu, hoặc xa lạ với trẻ (đe doạ, bắt nạt, lừa đảo, lười biếng, sinh đẻ), không có tính giáo dục. - Các nhân vật chủ yếu trong bài đọc chủ yếu có quan hệ không thân thiện (dê đen- dê trắng, quạ - sẻ, hổ- thỏ, thỏ- rùa, ve - gà, gà nhí -quạ, cò - quạ, chó - quạ, quạ -gà, cua- cò -cá, chuột út - mèo, chuột út - gà trống, chồn - gà rừng, cá măng- cá mập, thợ săn - vượn, lừa - thỏ - cọp v.v), hoặc không có quan hệ gì trong thực tế để liên tưởng (thỏ - cún - vượn)... - Các hoạt động, cảm xúc chủ yếu của các nhân vật này là: sợ (thống kê sơ bộ ở mấy bài đã khoảng chục lần), lo, ăn thịt, doạ, dữ, dám, giả vờ, la, than, cuỗm, quắp, tợp, tha, la, cắn, mổ, nhá, chộp, tóm cổ, kẹp cổ, nuốt mồi, bắt, chén, hùng hục, phàn nàn,than thở, lầm rầm, van xin, than thở, liếm, la liếm, vùng vằng, lem lẻm, cằn nhằn, gật gù.. 3) Về ngôn từ: - Dùng quá nhiều các từ ngữ phương ngữ, khẩu ngữ, từ ngữ ít dùng: gà nhí, gà nhép, sẻ ri, ca ri ri, pianô, xe téc, nhá cỏ, nhá dưa, quà quà, chả (lo), tí gì, vù, vọt, hí hóp, la liếm, tỏ vẻ, thô lố, ngó, ngộ, nom, ướt nhẹp, dăm (nhà)... - Dùng nhiều kết hợp bất thường: quạ 'quà quà", sẻ ca riri, cho ve tí gì, chả có gì, (đẹp) mà chẳng khôn, giúp má sắp cơm, quạ kiếm cớ la cà, cua khệ nệ ôm yếm, chó thì mổ mổ, gà thì la liếm... - Dùng nhiều câu quá dài (Khỉ đi thăm bà. Khi đi nó hứa sẽ đem về đủ thứ cỏ lạ hoa thơm làm quà cho thỏ và nhím. Cả nhà Nga đi phố, ghé nhà dì, nghe pi a nô. Giá bà ra phố chơi, Bi đỡ nhớ bà, nhớ bố mẹ) hoặc kiểu câu không thông dụng (quà là rổ khế, rổ mơ, cá rô, cá quả. Cò chả đáp gì) - Một số mẫu câu lặp lại đơn điệu ở nhiều bài, ví dụ X có Y... (Bề có cá, có cỏ. Hà có ghế gỗ, ba Hà có ghế da. Bờ Hồ có ghế đá. Cỗ có giò, có gà. Hồ có cá mè, ba ba. Nhà có na, nho, khế. Nhà bà có gà, có nghé. Gà có ngô. Nghé có cỏ, có mía. Bi có phở. Bé Li có na. Bố có cà phê....). 3. Kho tàng văn học Việt Nam ở đâu trong bộ sách của các ông, hay các ông cố ý né tiền bản quyền tác giả? Tôi nói thêm lần nữa với hai ông: Với con trẻ bước vào lớp 1, ngôn ngữ giao tiếp, học, đọc là một ưu tiên hàng đầu. Ngay từ mẫu giáo, bố mẹ, cô giáo đã phải dạy, uốn nắn, chỉ bày từng từ, từng câu, cách gọi, cách nói, cách xưng hô. Đến khi vào lớp 1, chữ đầu tiên, câu đầu tiên trong sách cũng phải thế, hết sức cẩn trọng, hết sức sạch sẽ, hết sức trong sáng. Tuổi các cháu là tuổi học theo, nói theo, rất dễ thấm sâu vào tư duy, vào ý nghĩ, vào cảm xúc. Nếu bỏ qua vẻ đẹp của ngôn từ, bỏ qua sự tinh tế của câu chữ, bỏ qua cảm xúc, ngữ điệu văn của từng câu, từng đoạn văn, chỉ chú ý đến thao tác kĩ thuật từ mới, thì chắc chắn không chỉ thất bại mà nguy hiểm. Nhà biên soạn sách không thế máy móc áp từ mới vào bất cứ câu nào, đoạn văn nào, miễn là phù hợp, hơn thế, hơn thế nữa, những câu, đoạn văn, khúc thơ có sự xuất hiện từ mới phải được lựa chọn vô cùng công phu, bảo đảm những câu văn thật nuột nà, ý tứ thật nhân văn, đoạn văn phải diễn đạt thật trong sáng, thật gần gũi, gần gũi ở mức mà các cháu đọc lên, ngân lên là thuộc ngay, thích ngay, thuộc và thích đã thì mới bắt đầu bước phân tích từ mới. Chúng ta dạy chữ, dạy kiến thức cho con trẻ không phải là cách sắp đặt chữ vào đầu, mà đưa chữ, đưa kiến thức vào đầu các con, vào tư duy các con, muốn thế, “ phương tiện” chuyên chở phải thật ngọt ngào, thật lung linh, thật lôi cuốn, để không chỉ các con nhận mặt được từ mới, mà còn là cách để các con bổ sung nhận thức mình về cảm quan, về xúc cảm, làm giàu tâm hồn, mỗi tiết học như thế nó gần gũi, thương mến, lôi cuốn và sống động, học là nhớ luôn. Như đã nói, chọn câu, đoạn văn, khổ thơ đưa vào sách nhằm chuyên chở từ mới cho các con là phải hết sức kĩ. Trước khi nghĩ tới từ mới, thì đoạn văn đó, khổ thơ đó phải đẹp, đẹp cả ngôn ngữ, đẹp cả nội dung, đẹp cả đạo đức. Không thể dùng những câu chữ với thứ ngôn ngữ hàng chợ, thứ ngôn ngữ bông phèng, thứ ngôn ngữ bỗ bã để chuyển tải từ mới. Kho tàng văn hoá dân gian, thơ ca, hò vè, văn học xưa nay ở nước ta tha hồ lựa chọn, và biết bao nhiêu câu, đoạn, khổ thơ hay, hay và trong trẻo và gần gũi, tại sao lại phải lấy từ văn học nước ngoài, tại sao lại phải “ phỏng theo”? Một nhà biên soạn sách phỏng theo nguyên tác một nhà văn lớn mà dễ thế sao? Văn chương trước khi đưa ý, đưa chuyện, đưa đạo tới người xem là ngôn từ, ngôn từ không hay, ngôn từ khô khốc, vô cảm như người ta đang làm theo cách “ phỏng theo” liệu lợi hay hại? Biết chữ nhưng lại biết thêm những ngôn từ xấu, ý tứ xấu thì biết chữ làm gì? Đây là cơ hội cho con trẻ không chỉ học chữ mà còn tiếp nhận văn hoá dân tộc, tại sao không làm? Vốn chữ, nghĩa của từ Việt phổ thông nó phong phú, nó đủ sức chuyển tải mọi thứ trong câu, trong đoạn văn, khổ thơ, tại sao phải dùng phương ngữ. Tại sao lại phải ép học sinh học phương ngữ khi vốn từ vựng Việt đang rất phong phú và quý giá? Đó sự là sự áp đặt khiên cưỡng, tai hại, cần phê phán và loại bỏ. Nếu có thời gian, có thể, ở buổi học thêm, ở cuối mỗi tiết học, thầy cô có thể nêu ra cho học sinh tham khảo thêm một số từ ngữ phổ thông nhưng ở các địa phương, vùng miền trong nước lại dùng từ khác để gọi tên, như thế là cách để bổ sung vốn từ cho các con. Chứ dứt khoát không thể dùng phương ngữ thay thế từ phổ thông. 4. Ai đã lệnh cho các cơ sở giáo dục quán triệt giáo viên im lặng, huỷ diệt ý kiến cá nhân, không like, không thả tim, không comment vào các trao đổi, bài viết về Sách Tiếng Việt 1 trên mạng xã hội? Tạm thời thế đã, mãi viết, cá có mùi cháy rồi. ------ Đọc thêm: +https://zingnews.vn/chu-tich-hoi-dong-tham-dinh-phan-bac-ti… +https://nld.com.vn/…/can-canh-5-bo-sgk-lop-1-chon-sach-nao-… https://baomoi.com/chu-tich-hoi-dong-tham-di…/c/36657430.epi +https://nld.com.vn/…/can-canh-5-bo-sgk-lop-1-chon-sach-nao-…
......

Giáo dục XHCN, vì sao càng thay đổi càng nát?

Đỗ Ngà|   Đã là chim trong lồng hay cá trong chậu thì không thể tìm hướng đi riêng cho mình mà chỉ có thể lòng vòng trong không gian hẹp. Tương tự vậy, hệ thống giáo dục CS cũng chỉ là chim lồng cá chậu. Nó được nhốt trong cái khung chính trị độc tài CS thì dù có xoay hướng nào, nó cũng bị đụng tường và không thể nào thoát ra được. Khai phóng là từ ghép, nó được ghép từ 2 từ, khai minh và giải phóng. Nói đơn giản là phải mở lồng để tư duy được tung bay. Đã là giáo dục khai phóng thì không thể nhốt nền giáo dục đó trong một khuôn khổ định sẵn được, vì vậy tuyệt đối không được chính trị hóa nền giáo dục quốc gia. Nếu phân tích kỹ cụm từ “Nền giáo dục XHCN” thì chúng ta thấy một hình ảnh chim lồng khá rõ nét, “giáo dục” chính là con chim và “XHCN” chính là cái lồng đã nhốt con chim ấy lại. Vậy nên, đã là “giáo dục XHCN” thì nó là một kiểu giáo dục ngục tù, nó không thể là “giáo dục khai phóng” được. Hai nền giáo dục này như lửa với nước không thể nào lồng ghép vào nhau được, không bao giờ. Nếu là nền giáo dục khai phóng đúng nghĩa thì nó phải hướng đến hai mục đích sau: mục đích thứ nhất, nó tạo con người biết hướng đến lối sống có đạo đức; mục đích thứ nhì, nó tạo ra con người biết tự tìm đường đến với tri thức. Mà như ta biết con người là tế bào của xã hội, vì vậy nền giáo dục khai phóng nó chính là nguồn gốc tạo nên một xã hội có đạo đức và nền kinh tế dựa vào sức mạnh tri thức. Hầu hết, xã hội nào mà người dân sống có đạo đức thì nền kinh tế quốc gia ấy là nền kinh tế tri thức. Nhìn xã hội biết giáo dục, giáo dục khai phóng nó tạo ra một xã hội như thế. Nền giáo dục XHCN về cơ bản nó không hướng con người đến với đạo đức mà hướng con người vào sự phục tùng đảng cầm quyền vô điều kiện. Trong đảng cầm quyền ấy, lãnh tụ là hạt nhân nên bằng mọi giá giáo dục này phải hướng mọi thế hệ học sinh – sinh viên vào mục tiêu xây dựng nên những thế hệ sùng bái lãnh tụ. Tấm gương lãnh tụ như là một bức tường xà lim, nó nhốt tư duy của lớp lớp thế hệ nằm co quắp trong đó để phục vụ mục đích cai trị của đảng. Với những thế hệ ngu trung, thì chính quyền vô đạo mới nhởn nhơ hưởng thụ được. Vậy nên, nếu xây dựng một nền giáo dục khai phóng thì chẳng khác nào ĐCS tự đào mồ chôn mình cả. Giáo dục khai phóng không bao giờ tạo ra kẻ phục tùng, lại càng không tạo ra những kẻ ngu trung. Hiện nay tìm một quan chức có đạo đức còn khó hơn lên trời hái sao. Mà ai cũng biết, đảng viên là tế bào của ĐCS. Vậy thì tập hợp của những con người vô đạo đức thì làm sao đảng đó có đạo đức được? Một nền giáo dục bị nhốt trong một cái lồng chính trị của một đảng vô đạo, thì làm sao nền giáo dục ấy tạo ra một xã hội có đạo đức được đây? Phải nói sống ở Việt nam thì ai cũng thấy vấn nạn cướp giật, lừa đảo, gian xảo, đố kỵ, nịnh hót, hại người được ta vv… xảy ra tràn lan. Những vấn nạn ấy nó dệt nên một bức tranh toàn cảnh của xã hội Việt Nam, phải nói bức tranh ấy vô cùng xấu xí. Nhìn xã hội biết giáo dục, giáo dục XHCN nó tạo ra xã hội như thế. Sống lâu trong cái lồng hẹp thì ắt chim xả đầy phân xuống nền cái lồng ấy. Phân nhiều, lồng chật thì dù cho nền giáo dục này có xoay hướng nào thì nó cũng sẽ dẫm lên chính đống phân nó đã thải ra mà thôi. Đó chính là thực trạng của nền giáo dục Việt Nam hiện nay. Chỉ có phá lồng XHCN thì may ra nền giáo dục nước nhà mới có thể bay cao được. Đó là cách duy nhất. Hôm nay, mạng xã hội lộ lên bộ sách giáo khoa lớp 1 do ông Nguyễn Minh Thuyết chủ biên cùng với nhóm cộng sự. Về nội dung thì cả xã hội ai cũng biết hết rồi. Sách giáo khoa mới này dạy cho trẻ con tính gian manh lọc lừa ngay trong những bài học. Nó chính là một liều thuốc độc tiêm vào những thế hệ tương lai đất nước này, rất nguy hiểm. Thử hỏi lớp lớp trẻ em nhiễm lối giáo dục này thì tương lai đất nước đi về đâu? Xã hội Việt Nam nay đã quá thối nát, vậy mà những “nhà cải cách giáo dục” này muốn tương lai nó sẽ nát hơn, thật vô đạo. Bán rẻ tương lai đất nước để tư lợi cho bản thân là mẫu số chung cho quan chức CS chứ không riêng gì ông Nguyễn Minh Thuyết. ĐCS đã quá nát thì làm giáo dục tốt được không? Mỗi khi giáo dục rục rịch thay đổi thì y rằng, cái mới nó còn tệ hại hơn cả cái cũ. Nếu so sánh với sách giáo khoa lớp 1 mà tôi từng học từ 36 năm trước thì rõ ràng, sách giáo khoa hôm nay nó còn tệ hơn trước đây rất nhiều. Và như đã thấy, thế hệ của tôi cũng là một thế hệ đầy kẻ mang tư tưởng phục tùng và ngu trung, vậy thế hệ sau sẽ thế nào? Thật đáng buồn. Như đã nói, giáo dục XHCN là loại giáo dục bị nhốt trong cái lồng hẹp, thà rằng nó đứng một chỗ suốt 45 năm thì vẫn còn tốt hơn là phải xoay sở để cố tìm cách “đổi mới” trong phạm vi cái lồng XHCN. Vì sao? Vì nói cho cùng, trong cái lồng quá chật, chim có xoay cỡ nào thì cũng sẽ giẫm lên chính đống phân mới ị của nó mà thôi, thà đứng tại chỗ chấp nhận dẫm lên đống phân khô thì vẫn còn sạch hơn. Hãy ngừng ngay cái trò “đổi mới”, vì đổi mới thì cũng chỉ đốt tiền dân nuôi nhóm lợi ích mà thôi. Giáo dục Việt Nam không thể tiến nếu cứ nằm mãi trong cái lồng XHCN. -Đỗ Ngà-  
......

Lịch sử không có chữ nếu, chỉ có hậu quả?

TT Trump China Virus Nguyen Khan| Nhưng hãy thử bắt đầu bằng những chữ NẾU : Nếu trước đây, nguyên bộ trưởng Bộ Quốc phòng TC (Trung Cộng) Trì Hạo Điền không tuyên bố TC nghiên cứu vũ khí sinh học để giải phóng nước Mỹ, thì người ta không có lý do để thêu dệt thuyết âm mưu virus Wuhan là vũ khí sinh học của TC. Nếu virus corona không phải là công trình nghiên cứu của một trường Đại học Mỹ được chính phủ Mỹ tài trợ nghiên cứu bệnh học virus, nhưng sau đó chính phủ Mỹ ngăn cấm tạo virus corona tại Mỹ vì sợ hậu quả khôn lường cho nhân dân Mỹ, nhưng lại không cấm trường đại học Mỹ chuyển công trình nghiên cứu virus corona qua phòng nghiên cứu virus P4 của TC do chuyên gia hàng đầu về virus của TC là Thạch Chính Lệ phụ trách. Thì người ta cũng không dễ tin thuyết âm mưu virus Wuhan do TC tạo ra. Nếu phòng nghiên cứu Virus P4 không nằm gần chợ bán động vật hoang dã Wuhan (cách nhau hơn 30 km), là chợ bị giới chức TC quy chụp virus từ dơi nhiễm qua người F(O), gây nhiễm dịch cộng đồng cho thành phố Wuhan, thì người ta cũng không có nhiều lý do để tin vào thuyết âm mưu. Nếu chợ Wuhan không bị nhà chức trách TC thanh trùng xóa hết dấu vết làm mất dấu F(0), sau đó các nhà khoa học TC nghiên cứu hơn 30 người nhiễm virus đầu tiên cho thấy chợ động vật hoang dã không phải là nguồn lây chính, vì có nhiều bệnh nhân nhiễm virus không dính dáng gì đến chợ động vật này, nghĩa là mất dấu F(0), thì thuyết âm mưu đã không nghi ngờ TC…? Nếu nhà nước TC không hủy bỏ tất cả hồ sơ virus ban đầu, không bịt mỏ và phạt vạ nặng nề bác sĩ Lý Văn Lượng và đồng nghiệp, không cho lan tỏa hoài nghi của các bác sĩ này về sự xuất hiện một loại virus SARS chủng mới trên mạng Wechat… Và nếu nhà nước TC không cấm các nhà khoa học của các nước đến Wuhan tiếp cận hồ sơ ban đầu của virus, thu thập mẫu virus ban đầu để nghiên cứu vaccin, thì các nhà khoa học đã phát triển vaccin từ lâu, nhờ vaccin nhân loại đã được miễn dịch cộng đồng, chắc chắn thuyết âm mưu sẽ không còn tồn tại. Nếu sâu chuỗi tất cả những sự kiện nói trên thành một chuỗi logic sẽ hiện rõ một toan tính có chủ ý, là nền tảng cho thuyết âm mưu virus Wuhan là vũ khí sinh học của TC, một giả thiết hoàn toàn có căn cứ. Quả thật, virus Wuhan không phải do phòng thí nghiệm P4 sơ ý để xổng chuồng như một số dư luận đặt giả thiết. vì P4 đạt độ an toàn virus cấp 4,là cấp an toàn nhất thế giới, lại được người Pháp xây dựng, nên nếu bất cứ con virus nào xổng chuồng khỏi ống nghiệm sẽ bị hệ thống thanh trùng của P4 giết chết ngay lập tức, không thể có chuyện virus lang thang ra bên ngoài, trừ phi một mật lệnh nào đó cho phép nó lang thang ? Đã vậy, TC còn sử dụng WHO như cái loa tuyên truyền để đánh lừa thế giới : – WHO nói không có bằng chứng virus lây từ người sang người, giúp TC giấu dịch hơn hai tuần lễ vàng là thời gian các nước có thể phong tỏa cắt dịch nhanh chóng. Mất thời gian vàng, dịch mất kiểm soát gây thảm họa cho nhân loại, phù hợp với thuyết âm mưu nên không còn là thuyết nữa, mà là âm mưu của TC cố tình gây nhiễm virus cho thế giới, mà đích chính là Mỹ, trả đũa việc Mỹ gây thương chiến làm nền kinh tế TC khốn đốn. – Âm mưu này được thể hiện rõ hơn khi TC bắt nhân dân TC giãn cách tại nhà không được la cà bất cứ đâu trong nước, song lại không cấm người dân TC đi khắp nơi trên thế giới, cố tình dùng nhân dân TC gieo rắc virus toàn cầu, được WHO tiếp tay bằng cách lên án các nước đóng cửa không cho dân TC nhập cảnh là kỳ thị TC, kêu gọi các nước ngưng kỳ thị, mở cửa cho nhân dân TC… – Còn hơn thế, WHO giúp TC không công bố dịch virus trên toàn cầu để cộng đồng quốc tế cảnh giác, chỉ đến khi dịch lây nhiễm cộng đồng mất kiểm soát ở Hàn Quốc, Iran, Italy, lan rộng nhiều nước trên thế giới thì WHO mới chịu công bố dịch toàn cầu, khi ấy đã trở nên quá muộn. Đó là lý do tổng thống Mỹ Donald Trump tố cáo TC và WHO phải chịu trách nhiệm việc giấu dịch gây ra đại dịch, lời tố cáo không phải là không có lý, và việc Ông Trump rút Mỹ khỏi WHO là có thể hiểu được. Vấn để là, không có tội ác nào mà không bị trả giá. Một siêu cường như Mỹ khó lòng chấp nhận một ai đó làm tổn thương nặng nề cho nước mình. Lẽ thường “nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đỗ ruột”. Đằng này một anh nhà giàu khổng lồ bị tan nát vì một vũ khí sinh học do TC lén lút tung ra, con đại bàng mang đầy thương tích thì móng vuốt để làm gì mà không giày xéo kẻ thủ ác ? Vào Thế Chiến II, Nhật Bản đánh sập niềm kiêu hãnh Mỹ ở Hawaii khiến đại bàng Mỹ điên tiết trả đũa dữ dội thế nào ai cũng biết. Năm 2001 Bin Laden đánh sập tòa tháp đôi New York làm cả nước Mỹ kinh hoàng, khiến Mỹ điên cuồng trả đũa thế nào ai cũng đã tường, tưởng không cần nhắc lại. Nhưng hai tổn thương ấy không là gì so với sự tan nát nền kinh tế, xào xáo xã hội Mỹ do vũ khí virus của TC gây ra, cái đích của TC ngầm lén tấn công sinh học Mỹ đã đạt hơn cả mong đợi, đánh sập niềm tự hào của tổng thống Mỹ Donald Trump, phá tan kỳ tích tăng trưởng kinh tế, lao động, chứng khoán v.v… Trong hơn 3 năm qua của đương kim tổng thống Mỹ. Có thể nói niềm kiêu hãnh kép của một siêu cường và cá nhân tổng thống Mỹ Donald Trump đã bị vũ khí virus TC gây tổn thương nặng nề, tổng thống Mỹ và phu nhân còn bị phơi nhiễm loại virus Wuhan quái ác này, nên cho dù không dễ tìm được đầy đủ bằng chứng chứng minh một cách không thể chối cãi virus TC là vũ khí sinh học của TC trong ngày một ngày hai, thì cũng khó có thể ngăn cản nước Mỹ và tổng thống Trump kiếm cớ trừng phạt nặng nề TC. Ông Trump chỉ căn cứ vào hai lý chứng, là TC cố tình giấu dịch và cố tình thả cửa cho nhân dân TC mang virus gieo rắc đại họa cho Mỹ và thế giới, buộc TC phải chịu trách nhiệm. Sau khi ông Trump và phu nhân vượt qua được căn bệnh cúm TC, càng có thêm lý do để Ông Trump cáu gắt, rằng TC phải bị trả giá. Hiện thời chính sách của Mỹ càng ngày càng xa rời TC, càng ngày càng trở nên thù địch hơn với TC, và chắc chắn những đòn trả đũa dữ dội TC của Mỹ vẫn còn đang cân nhắc để ngõ phía trước, sẽ tung ra bất cứ lúc nào, và không loại trừ một trong những đòn trả đũa nặng nề ấy sẽ xảy ra trong October Surprise./.  
......

"Luật" cho Phạm Đoan Trang

ẳnh: người đang đứng (trái) tác giả, giữa Phạm Đoan Trang, đứng bên phải Phạm Thanh Nghiên Nhạc sỹ Tuấn Khanh Trong những ghi chép của tôi về Phạm Đoan Trang, có rất nhiều chi tiết mà hôm nay khi lật xem lại, nối kết với nhau, chợt thấy đã đủ trở thành một cuốn sách biểu trưng, mô tả hành trình một thanh niên lớn lên từ nền giáo dục xã hội chủ nghĩa, bật ra nhận thức giữa những vòng thép gai tuyên truyền, lên tiếng và trở thành một biểu tượng của thế hệ Việt Nam sau 1975, quyết dấn thân cho một lý tưởng vì đất nước mình. Nhưng điều quan trọng là hành trình đó đã cùng lúc giúp mô tả rõ luật pháp Việt Nam, tương tự như một loại vàng mã được đốt quanh năm để nhảy múa, ma mị trước mắt nhân dân, nhưng vô nghĩa. Và dù không cố tình, nhưng chính Phạm Đoan Trang đã trở thành nhân vật chính, dẫn dắt một câu chuyện hấp dẫn khiến mọi thứ lộ ra rõ ràng trong máu và nước mắt của cô, về cái gọi là luật pháp. Tôi mở lại lịch sử cuộc tranh đấu cá nhân ngắn ngủi ấy trong đêm, rồi tần ngần trước ba cột mốc chính của Phạm Đoan Trang, dự báo nhiều điều cho hôm nay của cô, mà tôi chép lại sau đây. Phạm Đoan Trang chủ trương đấu tranh bằng lý lẽ, chữ nghĩa. Nhưng vây quanh cô thì rất khác, rất “luật pháp”. Cột mốc đầu tiên, đó là tháng 4-2017. Sự căng thẳng vây quanh Trang đã dâng cao. Giới công an viên Hà Nội đã cất sự mềm mỏng, vui vẻ vào hộc bàn, họ dùng đến các phương tiện khác, đời thật hơn. Cuộc diễu hành bằng xe đạp tưởng niệm một năm chuyện Formosa gây cá chết ở các bờ biển miền Trung bị công an ngăn cản ở Hà Nội. Và dù không có mặt trong đoàn xe, Phạm Đoan Trang cũng bị đưa về cơ quan làm việc. “Địt mẹ con mặt l.!” - Trang kể rằng một công an viên trẻ, sau khi không nói được lý do vì sao đưa Trang vào đồn, đã chỉ mặt Trang, quát. Khi bị Trang phản ứng lại, anh này cũng không nói gì được, lại quát “Thứ mày thì tao đái vào mồm ấy”. Sự việc diễn ra trước mặt vài viên công an, và cả những phụ nữ của ngành ngồi nơi đấy. Nhưng tất cả đều im lặng. Câu chuyện khi ấy, nó giới thiệu cho biết sự khởi đầu của giai đoạn phía an ninh không còn đối xử với Trang là một người dân phản ứng vấn đề xã hội bình thường nữa. Sau cuộc bắt giữ không luật ấy, cuộc đời nhà báo Phạm Đoan Trang bắt đầu đối diện với những điều còn khốc liệt hơn. Cột mốc thứ hai, tháng 6-2018, khi Sài Gòn và Hà Nội liên tiếp nổ ra những cuộc biểu tình để nhắc lại tình hình môi trường bị tàn phá, cũng như phản đối luật an ninh mạng và luật đặc khu. Trang cũng xuống đường đi bộ cùng mọi người. Sự kiện đáng nhớ là lần ấy, một thanh niên trẻ khỏe im lặng cứ đi bên cạnh Trang. Dù có chút nghi ngờ, nhưng Đoan Trang nghĩ rằng chắc là sẽ không làm gì có hại, ngoài việc theo dõi. Nhưng không. Vào lúc ồn ào, chộn rộn, bằng một cú dẫm vào bàn chân Trang hết sức nghiệp vụ để giữ lại, tay thanh niên lại đạp bồi thêm một cú vào phía dưới đầu gối khiến Trang quỵ xuống lập tức, kết quả là ngay lập tức khớp chân sưng lên ngay, tổn thương nặng. Anh thanh niên biến mất. Cứ tưởng là một chấn thương nhỏ và sẽ sớm hết trong vài ngày, nhưng rồi vì tình hình đau đớn kéo dài khiến Trang phải đi bệnh viện. Không thể giải thích nổi là vì sao cả hai nơi Trang đến khám, sau khi chụp X-quang, các bác sĩ đều bảo đó là chuyện không có gì để đáng quan tâm. Cho đến khi cảm thấy mọi thứ quá bất thường, Trang chạy vào Nam và đến bệnh viện của một bác sĩ quen, mới biết cú đạp rất có nghề ấy đã khiến cô bị đứt dây chằng chéo, chỉ còn vướng một sợi cơ sắp hoại tử. Chỉ trễ một ngày, Trang sẽ phải ngồi xe lăn suốt đời. Dây chằng chéo là gì? Vị bác sĩ giải thích cho biết những dây chằng chéo này nối kết xương đùi (ở trên) và xương chày (ở dưới) để giữ cho trục chi dưới thẳng, chịu được sức nặng của cơ thể mà vẫn co duỗi được ở khớp gối. Khi bị đứt dây chằng chéo, hai xương này sẽ không bám vào nhau mà như hai đoạn xương lủng lẳng, không thể liên kết được để chịu trọng lượng cơ thể khi đi đứng. Cú đạp vào đầu gối từ phía bên sẽ làm cho khớp gối bẻ quặt vào trong, gây đứt hoặc giãn dây chằng chéo. Tình huống thường gặp nhất là một cú đạp chơi xấu trên sân cỏ hoặc cầu thủ tennis bị khuỵu xuống trong tư thế gối gập vào trong, hay do một cú đạp mạnh từ phía bên đầu gối do một tay nhà nghề, giỏi võ thuật và biết rất rõ hậu quả gây tàn phế của cú đạp này theo luật – luật của đường phố. Dù được cứu không bị mất hẳn một chân nhưng Trang đã phải chịu tàn phế suốt đời. Mãi mãi cô không bao giờ có thể lấy lại bước đi thanh thoát ngày xưa của mình. Cột mốc thứ ba là buổi ca nhạc của ca sĩ Nguyễn Tín vào tháng 8-2018. Không có tiếng đàn hát nào trong câu chuyện này mà chỉ có tiếng bôm bốp của chiếc nón bảo hiểm được dùng làm công cụ để đánh liên tục vào đầu của Đoan Trang. Bốn thanh niên nói giọng Bắc đặc sệt, đi xe máy đeo khẩu trang, đánh một cách chăm chỉ và toàn tâm, cho đến khi chiếc nón ấy vỡ làm đôi. Đoan Trang nói rằng, trước đó, cô bị một chiếc xe bảy chỗ với những nhân viên an ninh đưa đi, đến đoạn đường vắng. Một người có vẻ là chỉ huy ra lệnh Đoan Trang đi xuống xe. Lúc này, đường vắng và xa lạ, giấy tờ và tư trang của Đoan Trang đã bị tịch thu ngay ở chỗ định biểu diễn, nên cô phản ứng về việc không thể về được nếu bỏ lại đây. Lúc ấy, người ra lệnh bèn lấy tờ 200.000 đồng đưa cho Trang và nói cô bắt taxi về. Trang đứng ở vệ đường, còn hoang mang vì chưa hiểu chuyện gì. Cô vẫn còn đau vì khi ngăn cản buổi diễn, những nhân viên an ninh đã đánh cô liên tục trước đó. Cô cũng nhìn thấy xe bảy chỗ ấy không đi luôn mà chạy ra xa khoảng vài trăm thước rồi quay đầu, đậu lại, nhìn về phía chỗ Trang đứng. Cũng vừa lúc ấy, hai chiếc xe với bốn thanh niên ập đến, không nói lời nào, tấn công ngay lập tức, dĩ nhiên, có cả “địt mẹ” kèm theo mỗi cú giáng. Khi họ bỏ đi, thì là lúc Trang cố gắng lết đi, nhờ người đưa cấp cứu… Trong câu chuyện với ba cột mốc mà tôi ghi lại ở trên, cho thấy có vô số chi tiết không hề nằm trong khung luật pháp. Bạn có thể hình dung mọi thứ giống như là cách của các băng đảng sử dụng để ra uy, kiểm soát khu vực bảo kê của mình. Những cuộc tấn công một cách có hệ thống và rừng rú vào một phụ nữ đã được tổ chức hoàn hảo đến mức bất kỳ công dân nào có lòng tin vào luật pháp đều có thể trở thành nạn nhân. Và rồi Phạm Đoan Trang hôm nay thì bị bắt bởi những điều luật được đưa ra rất mơ hồ. Vàng mã lại được đốt lên, múa may ở sân khấu “luật” Việt Nam. Sẽ không ai nhắc đến những câu chuyện này trong phiên tòa sẽ diễn ra với Đoan Trang. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện nhà nước Việt Nam đàn áp những người dân. Sẽ chẳng có ai tranh đấu ôn hòa bị bắt, mà chỉ có những kẻ vi phạm pháp luật. Sẽ chẳng có bao giờ chuyện đàn áp nhân quyền. Vì Việt Nam là một quốc gia luôn quan tâm và xem nhân quyền là một trong những vấn đề quan trọng để tiến bộ. Ghi trên vàng mã, đốt trên sân khấu “luật” cùng với những kẻ mặc áo quan tòa, là những dòng như vậy.  
......

Chuyện của Nhạ

Phùng Xuân Nhạ Bộ Trưởng Giáo Dục (phải) Thuan Van Bui| (Tút này tôi viết ngày 25/7/2018. Bây giờ nhân chuyện sách giáo khoa ồn ào và lại có phong trào đòi Nhạ từ chức. Xin đăng lại cho vui). 1. Tôi luôn giữ quan điểm: Nhạ khốn nạn và có lỗi trong việc để hệ thống dục thi cử nát bét như hiện nay. Tuy nhiên, trong thể chế này, có ông hay bà bộ trưởng nào làm thật, được tự mình quyết định và tử tế được không? Xin thưa là không, không có bất kỳ ông bà bộ trưởng nào có thể sống lương thiện tử tế được, họ không thể làm theo đúng chức năng nhiệm vụ trong thể chế và mô hình hiện nay. Dĩ nhiên các ông bà như Nhạ, Tiến, Thể, Tuấn... chỉ là các tay sai làm theo nghị quyết đảng, và họ tranh thủ lợi dụng thể chế này để kiếm chác, vinh thân phì gia và thu vén để còn tìm đường mua quốc tịch các nước tư bản giãy chết. Ông bà khác lên thay, mọi việc cũng không thể nào sáng sủa được đâu. Một cáy máy làm gạch bị lỗi khuôn, đất gì cho vào đó cũng sẽ ra các viên gạch sứt mẻ, méo mó cong vênh và vứt đi thôi. 2. Hệ thống giáo dục mà cả xã hội đang đổ lỗi cho Nhạ, là một hệ thống bị đảng can thiệp rất thô bạo. Giáo dục chỉ là một trong các biện pháp nhồi sọ và triệt tiêu óc phản biện và tư duy độc lập. Hãy đọc lại các tiêu chuẩn, tiêu chí đánh giá giáo viên sẽ thấy: Yếu tố đầu tiên và quan trọng nhất bao giờ cũng là "phẩm chất chính trị", tức là biết cúi đầu nghe lời đảng, tin tuyệt đối vào đảng. Mục tiêu giáo dục cũng được các đại hội đảng rất nhất quán đưa ra là: Tăng cường sự lãnh đạo của đảng trong hệ thống giáo dục, nhằm mục đích đào tạo ra những con người mới XHCN (trước đây là vừa hồng vừa chuyên, tức là còn hồng và chuyên nghiệp?). Mục đích cao nhất của giáo dục nước nhà luôn luôn là yếu tố chính trị, các giáo viên và cả hệ thống quản lý theo ngành dọc của giáo dục từ bộ đến sở, phòng và trường luôn luôn được nhắc nhở và áp đặt về tính đảng về yếu tố chính trị. Do đó, ông Nhạ hay bất cứ ông nào lên làm bộ trưởng, dù ba đầu sáu tay cũng không thể cải cách không thể sửa chữa hệ thống giáo dục hiện nay. Dù là Ba Không, Bốn Không Bốn Có gì đi nữa, dù là ông Nhân, ông Luận, ông Nhạ hay bất cứ ông nào lên thay cũng sẽ đi vào guồng nát bét từ hệ thống chính trị áp xuống và đều thất bại thảm hại thôi. Rồi các ông ấy cũng sẽ loay hoay với đổi mới, cải cách, rồi biên soạn lại sách giáo khoa, rồi VNEN rồi các loại dự án đốt tiền một cách phung phí thôi. Để kiếm miếng ăn và cố bấu víu vào hệ thống này để có chút danh lợi, mong vơ vét được chút ít thì ông Nhạ hay bất cứ ông bà bộ trưởng nào khác cũng sẽ gian dối, quanh co và dĩ nhiên mặt phải dày và trơ ra, không đếm xỉa gì đến lương tri hay tự trọng, cố nhịn nhục để vơ vét. Hệ thống giáo dục này bị chi phối và vận hành bởi bộ máy chính trị quá dơ bẩn và thô bạo, thế nên nó nát từ cao xuống thấp, từ trong ra ngoài với các biểu hiện: Học đểu, thi giả, gian lận điểm, giáo viên và học sinh đánh nhau qua lại, phụ huynh đánh giáo viên, hiếp dâm, mua chức mua việc... 3. Đừng cố đòi ông Nhạ, ông Thể hay bà Tiến, ông Trần Tuấn Anh, Hà tài môi... từ chức. Ông bà khác lên cũng nát như vậy, cũng sẽ ăn hại và phá banh như vậy thôi. Khuôn hỏng không thể có gạch đẹp được đâu (kinh nghiệm của một nông dân từng đóng gạch rất nhiều). Đối với Tuấn rọ cũng vậy, hắn mất chức có thể toàn bộ hệ thống báo chí và cư dân mạng thấy thỏa thê, vui sướng vì thằng "mút mực mị dân" đã ngã ngựa, thằng chuyên đeo rọ mõm cho báo chí nay mõm đã bị rọ, sắp tới có thể còn bị buộc mồm dán băng keo nữa cơ. Tuy nhiên, nên nhớ thằng sau lên nó sẽ vơ vét hơn thằng trước để thu hồi "vốn đầu tư", nó sẽ sắt máu hơn để lấy lòng quan trên, thiên triều. Các tờ báo, nhà báo biết điều, nắm được thời cuộc nên tranh thủ mà lấy lòng nịnh hót bằng các bài ca tụng sặc mùi dối trá và tởm lợm lương tri người tử tế đi. Hệ thống chuyên bơm thổi nhau qua lỗ đít này là vậy, quan xã thổi đít quan huyện, huyện lại thổi đít tỉnh và tỉnh thổi đít trung ương. Dĩ nhiên trong nội bộ xã huyện tỉnh và trung ương lại có màn thổi đít cấp trên cấp dưới trong nội bộ nữa, thắm thiết tình nghĩa anh em đồng chí lắm. Ông Nhạ có lỗi, như bao ông bà bộ trưởng khác. Còn nếu chúng ta hy vọng ông Nhạ từ chức thì mơ đi, người có liêm sỉ tự trọng sao có thể leo lên chức bộ trưởng trong thể chế này? Nếu chúng ta đổ lỗi cho ông Nhạ trong cái hũ tương bần giáo dục hiện nay, thì đó là sai lầm của chúng ta. Bất cứ ông nào lên thay đều không thể cứu vãn nền giáo dục Việt Nam hiện nay. Trừ khi đảng bỏ hàm răng nham nhở ra khỏi giáo dục, trừ khi đảng thôi thò tay vào để biến giáo dục thành công cụ. Bỏ tính chính trị ra khỏi toàn bộ hệ thống giáo dục, khi đó hãy mơ về một ông bộ trưởng làm việc có hiệu quả. Dẹp hết các loại đảng ủy, chi bộ trong hệ thống, nền giáo dục sẽ trở về với bản chất và tiêu chuẩn chung của thế giới là Khai Phóng - Con Người- Xã Hội, chỉ khi đó mới mơ đến nền giáo dục công bằng theo 4 tiêu chí đánh giá và các mục tiêu thiên niên kỷ của LHQ về giáo dục.  
......

Thay đổi phong thủy

Nguyen Ngoc Chu| Vấn đề mấu chốt của Hội nghị Trung ương (HNTƯ) 13 là nhân sự. Các mục khác không quan trọng. Vì các chỉ tiêu rồi sẽ thay đổi hàng năm. Những chỉ tiêu 2030, 2045 là viết để mà viết chứ không có giá trị thực tiễn. Ở nước ta, nhân sự viết các chỉ tiêu chứ không phải các chỉ tiêu quyết định lựa chọn nhân sự. Chốt 227 nhân sự cho 200 vị trí (1,135:1) - là tỷ lệ bàu cử không có ở nước nào trên thế giới. Nó thấp xa so với tỷ lệ tối thiểu 2 chọn 1: cần tối thiểu 400 đề cử cho 200 vị trí. Nhưng nhân sự cho 4 vị trí quan trọng nhất vẫn đang di chuyển vòng quanh trên bàn cờ mà chưa biết điểm dừng. Nó chờ vào ngoại lệ. 1. SỰ NGUY HIỂM CỦA NGOẠI LỆ LÀ TIẾP TỤC ĐỂ RA NGOẠI LỆ “Tại Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XII, tháng 1/2016, lãnh đạo Văn phòng Trung ương cho hay các Ủy viên Trung ương khoá XI được giới thiệu tái cử phải đáp ứng một trong các tiêu chuẩn là không quá 60 tuổi; Ủy viên Bộ chính trị, Ban bí thư khóa XI tái cử không quá 65 tuổi. Ngoài tiêu chuẩn trên, Trung ương khoá XI đã giới thiệu năm nhân sự là trường hợp đặc biệt - quá tuổi tái cử theo quy định, nhưng vẫn được giới thiệu để cơ cấu vào khóa mới. Trong đó một nhân sự Ủy viên Bộ Chính trị, Ban bí thư là Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Bốn nhân sự ủy viên Trung ương, gồm ông Uông Chu Lưu, Phó chủ tịch Quốc hội; Thượng tướng Bùi Văn Nam, Thứ trưởng Công an; Đại tướng Đỗ Bá Tỵ, Thứ trưởng Quốc phòng, Tổng tham mưu trưởng Quân đội nhân dân Việt Nam (hiện là Phó chủ tịch Quốc hội) và ông Huỳnh Phong Tranh, nguyên Tổng thanh tra Chính phủ (được giới thiệu nhưng không trúng cử)” (https://thuvienphapluat.vn/…/tieu-chuan-ban-chap-hanh-trung…). Cái “đặc biệt” của Đại hội trước đang sinh ra cái “đặc biệt” cho Đại hội sau. Câu hỏi đang được quan tâm là tại Đại hội XIII sẽ có bao nhiêu trường hợp “đặc biệt” vượt 65 tuổi? 2. NGOẠI LỆ LÀ LUẬT CHƠI KHÔNG SÒNG PHẲNG Không đội bóng nào đạt chức vô địch World Cup nhờ ưu tiên “trường hợp đặc biệt”. Không ai dành huy chương vàng Olympic nhờ “ngoại lệ”. Đấu trường vô địch không có tiêu chuẩn ngoại lệ. Những đấu thủ chân chính không bao giờ chấp nhận sự ưu tiên. Chỉ có kẻ yếu mới đòi hỏi ưu tiên. Cuộc chơi có ngoại lệ là cuộc chơi không sòng phẳng. 3. CÓ NƯỚC NÀO BÀU LÃNH ĐẠO THEO KHUNG TUỔI KHÔNG? Việt Nam là nước duy nhất trên thế giới quy định chọn lãnh đạo đất nước từ địa phương đến trung ương theo khung tuổi. Cụ thể là quy định tỷ lệ % trúng UVT Ư theo lớp tuổi dưới 50, 50-60, 61-65 và trên 65. “Căn cứ vào thực tế những nhiệm kỳ vừa qua, cũng như xuất phát từ thực trạng đội ngũ Ủy viên TƯ khóa 12 và khả năng để vào TƯ khóa tới, TƯ quy hoạch độ tuổi dưới 50 tuổi là từ 10 - 15%, 61 tuổi trở lên 10%, còn lại chủ yếu là độ tuổi 51 – 60 https://thanhtra.com.vn/…/nguoi-that-su-xung-dang-moi-duoc-…). Ai đã "phát minh" ra công thức trong quản trị quốc gia thì dưới 50 tuổi chỉ có 10-15% người tài, còn 75-80% người tài nằm trong khung tuổi 50-60, 10% người tài thuộc 61-65 tuổi, và người tài nhất nước là sau 65 tuổi? Gia đoạn 20-50 tuổi là thời kỳ trí tuệ minh mẫn nhất, sáng tạo nhất, sung mãn nhất của mỗi người. Tại sao lại quy định dưới 50 tuổi chỉ có 10-15% được phép cơ cấu vào UVTƯ? Từ khi nào và ai đã đưa ra khung tuổi như trên vào bàu cử các chức vụ đứng đầu các tỉnh thành, các bộ ngành, chính phủ, quốc hội, và vị trí TBT? Tuổi 40-50 không còn là trẻ, mà đã lên ông, lên lão. Quy định dưới 50 tuổi chỉ có 10-15% được phép cơ cấu vào UVTƯ là rào cản hạn chế các tài năng trẻ tham gia vào lĩnh vực quản trị quốc gia. 4. TRANH CỬ SÒNG PHẲNG Quản trị đất nước là quyền lợi và nghĩa vụ của công dân. Đủ 21 tuổi là có quyền ứng cử vào các vị trí quản trị đất nước. Không thể dùng khung tuổi tác làm tiêu chuẩn để gạt bỏ. Nếu cứ quy định như Việt Nam hiện nay, thì sẽ không có Thủ tướng nước Áo 31 tuổi, và nữ Thủ tướng Phần Lan 34 tuổi sẽ không bao giờ có cơ hội thi thố tài năng. Bởi không giới hạn tuổi tác mà TT Donald Trump 74 tuổi và ông Joe Biden 78 tuổi đang ra tranh cử Tổng thống Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2021-2024. Những người trên 65 tuổi, không cần phải là trường hợp ngoại lệ, mà vẫn có quyền ra tranh cử, miễn là một cuộc tranh cử sòng phẳng công khai, trên tập thể cử tri hàng triệu người trên toàn quốc. 5. AI QUYẾT ĐỊNH NGOẠI LỆ Ở ĐẠI HỘI XIII? Bài toán ‘Ai sẽ thay thế TBT – CTN Nguyễn Phú Trọng?’ đang dẫn đến bài toán ‘Có bao nhiêu ngoại lệ ?’ Chưa xác định được ngoại lệ thì chưa tiến hành Đại hội XIII. Sẽ còn có HNTƯ 14 nữa. Càng nhiều ngoại lệ càng mất đi cơ hội của lớp trẻ hơn. Cuộc chơi tuy được điều khiển bởi một số người, nhưng quyền quyết định cuối cùng phụ thuộc vào lá phiếu của các Đại biểu Đại hội XIII. 6. THAY ĐỔI PHONG THUỶ Số đông quan tâm đến ai sẽ là người đứng đầu, không phải vì ai nổi trội hơn, mà vì ai sẽ bớt bảo thủ hơn trong tiến trình cải cách. Không phải là cuộc chơi sòng phẳng của số đông, lại không ai nổi trội hơn, có lẽ nên áp dụng luật chơi luân phiên. Bắc – Trung – Nam thay nhau luân phiên giữ vị trí TBT. Ít nhất thì cũng công bằng hơn phương án cố định. Ở mặt khác, đó cũng là cách thay đổi phong thuỷ. Nhiều người sốt ruột. Một số đang cố cưỡng lại mệnh trời.  
......

Nguồn gốc bản chất tôi đòi của Đảng CSVN

Đào Tăng Dực| I. Dẫn nhập: Cũng như nhiều quốc gia thuộc văn hóa Đông Á khác như Đại Hàn, Nhật Bản và Mông Cổ, sự lệ thuộc chính trị vào Trung Quốc của Việt Nam đã bắt đầu từ ngàn năm lịch sử. Trừ giai đoạn huyền sử của dân tộc bao gồm các thời đại Hồng Bàng (2879-258 ttl), triều đại nhà Thục (258-207ttl) và triều đại Triệu Đà (207-111ttl), ảnh hưởng chính trị của TQ đã bắt đầu đậm nét từ thời kỳ Bắc Thuộc (111ttl-939). Tuy với nền độc lập được khai sinh dưới sự lãnh đạo của vị anh hùng dân tộc Ngô Quyền (939-944) ảnh hưởng chính trị của TQ vẫn tiếp diễn xuyên suốt 11 triều đại khác nhau của nền độc lập dân tộc. Một là gián tiếp qua phong tục tập quán cũng như nền văn hóa Tam Giáo (Phật Lão Khổng) và hai là qua chế độ chính trị quân chủ chuyên chế. Ngay cả trong giai đoạn Thực Dân Pháp đô hộ (1884-1954), mặc dầu những quan điểm dân chủ Tây phương bắt đầu xâm nhập, nhưng có 2 yếu tố gây trở ngại lớn lao cho tiến trình dân chủ hóa đất nước. Một là thực dân pháp vẫn duy trì chế độ quân chủ chuyên chế triều đình nhà Nguyễn như bù nhìn của họ, hai là sự xâm nhập của ý thức hệ Cộng Sản đưa đến sự ra đời của đảng CSVN vào năm 1930. Trong khi sự duy trì chế độ quân chủ không nhất thiết là một trở ngại lớn lao vì chế độ này có thể chuyển hóa đi từ quân chủ chuyên chế đến quân chủ lập hiến và hoàn toàn dân chủ như đã xảy ra từ lâu tại Anh Quốc, một số quốc gia Âu Châu, Nhật Bản hay trong giới hạn như tại Thái Lan, thì trật tự chính trị Cộng Sản lại là một chướng ngại lớn lao cho tiến trình dân chủ hóa đất nước. II. Tại sao “Quân chủ chuyên chế” không nguy hiểm bằng sự lệ thuộc chính trị trong giai đoạn “Cộng Sản”? Sau đây là lý do chính: Ngay cả trong giai đoạn các quốc gia Đông Á như Việt Nam, Đại Hàn, Nhật Bản hầu như rập khuôn với mô hình quân chủ chuyên chế của TQ, thì tinh thần dân tộc tự quyết vẫn hùng mạnh tại các quốc gia này. Dân tộc Việt đã bao lần đánh bật mọi xâm lược từ TQ. Tinh thần dân tộc bất khuất đó đã viết lên những trang sử oại hùng, từ Trận Bạch Đằng Giang của Ngô Vương, đến những chiến tích lẫy lừng của Lý Thường Kiệt trên lãnh thổ của chính Tống Triều, từ cuộc chiến thắng giặc Nguyên Mông của Hưng Đạo Đại Vương đến nhưng chiến công hiển hách của Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ vào thế kỷ 18. Bài Nam Quốc Sơn Hà tương truyền của Lý Thường Kiệt nói lên tinh thần độc lập này: Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế Cư Tiệt nhiên định phận tại thiên thư Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư Dịch sang tiếng Việt: Sông núi nước Nam, vua Nam ở Rành rành định phận ở sách trời. Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm, Chúng bây sẽ bị đánh tơi bời! Có thể kết luận rằng, mô hình chính trị quân chủ chuyên chế của TQ khi áp dụng cho các quốc gia Đông Á, không hề đem lại sự lệ thuộc chính trị vào TQ. III. Tại sao chủ nghĩa Cộng Sản là một tai họa cho nền độc lập của dân tộc? Có 3 lý do chính: 1. Cộng Sản chủ trượng độc tài toàn trị, không chấp nhận dân chủ. Chính vì thế quốc gia không sáng tạo và kém phát triển về mọi mặt, kể cả kinh tế và quốc phòng, dễ bị một TQ lớn hơn hiếp đáp. 2. Cộng Sản Chủ Nghĩa chủ trương một trật tự chính trị toàn cầu trong đó biên giới của quốc gia phải xóa bỏ. Tuy yếu tố này không còn thực tế như khi khởi thủy, nhưng nó đã gieo mầm nô lệ trong nội bộ đảng CSVN. Hồ Chí Minh tuy là một chính trị gia lão luyện nhưng thua kém Mao rất nhiều và tự xưng là học trò của Mao. Tự khởi thủy họ Hồ đã chấp nhận tính không biên giới giữa 2 đảng và 2 quốc gia rồi. Chính vì thế đảng CSVN từ khởi thủy đã xem nhẹ trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ và lãnh hải của dân tộc Việt. 3. Ý thức hệ Cộng Sản hàm chứa chủ nghĩa bá quyền trong đó, quốc gia đàn anh làm chủ và các quốc gia đàn em làm tớ, phục vụ cho chủ nhân ông. Khi vị Thái Thượng Hoàng của chủ nghĩa Mác Lê là Lê Nin viết lên cuốn “Đế Quốc Chủ Nghĩa: Giai đoạn cao nhất của Tư Bản Chủ Nghĩa” (Imperialism: the highest Stage of Capitalism), thì mục đích bề mặt của ông là giúp các quốc gia thuộc địa đánh đuổi các đế quốc thực dân thời đó như Anh, Pháp, Đức v..v…Tuy nhiên mục đích sâu xa của ông còn là thay thế các đế quốc thực dân đó bằng nước Nga vĩ đại nữa. Trong mục tiêu đó, Liên Bang Xô Viết nuốt chững các quốc gia đàn em như Ukraine, Georgia, Belorussia, Uzbekistan, Armenia, Azerbaijan, Kazakhstan, Kyrgyzstan, Moldova, Turkmenistan, Tajikistan, Latvia, .. Ngoài ra các quốc gia Đông Âu cũng trở thành tay sai của Nga Sô. Dĩ nhiên, Lê Nin và đồ đệ là Stalin rất e sợ TQ ngay từ đầu. Chính vì thế Liên Xô dựng lên một nước Mông Cổ độc lập trên vùng Ngoại Mông để khống chế TQ không cho xâm lấn vùng Tây Bá Lợi Á rộng lớn của Liên Xô. Tuy nhiên TQ và Mao Trạch Đông cũng là Cộng Sản và thừa hưởng thông điệp này của Lê Nin, xâm chiếm Tây Tạng, đồng hóa Nội Mông, Mãn Thanh tại các tỉnh Đông Bắc và coi CSVN là một đàn em dễ bảo. IV. Ngoài chủ nghĩa Cộng Sản, một số yếu tố khác làm tình trạng lệ thuộc chính trị vào TQ trở nên nguy hiểm hơn: Đó là các yếu tố địa dư và “bản chất tôi đòi” của đảng CSVN. Yếu tố địa dự là sự kiện VN có cùng biên giới với TQ. Dĩ nhiên VN không phải là quốc gia duy nhất có yếu tố này. Ấn Độ, Nga Sô, Mông Cổ, Miến Điện, Bhutan và Bắc Hàn cũng có. Tuy nhiên Ấn Độ và Nga Sô là những cường quốc TQ không có khả năng nhập hoặc đồng hóa. Mông Cổ, Miến Điện và Bhutan khó hơn vì không cùng ý thức hệ cộng sản. Câu hỏi đặt ra là tại sao Bắc Hàn cũng cùng biên giới với TQ và cùng ý thức hệ Mác Lê như CSVN mà ít bị họa hán hóa như VN? Lý do nằm nơi “bản chất tôi đòi” của đảng CSVN từ khởi thủy. Từ ngày khai sinh ra đảng, Hồ Chí Minh hoàn toàn không có tư tưởng gì sáng tạo, chỉ chạy theo Stalin, Mao Trạch Đông, rồi khi CSTQ và CSLX xung đột thì học thói đu dây giữa 2 đàn anh, không hề có một tư tưởng và lập trường dân tộc chủ đạo nào. Các thế hệ CSVN đàn em cũng chỉ biết làm tôi đòi cho thế lực ngoại bang mà thôi. V. Làm thế nào để thoát Trung về phương diện chính trị và chấm dứt tiến trình hán hóa Việt Tộc? Sự lệ thuộc và bản chất “tôi đòi” của CSVN đến mức độ đảng này đã trở thành một công cụ hán hóa dân tộc. Chính vì thế, muốn thoát trung, toàn dân không còn sự chọn lựa nào ngoài sách lược “diệt nội thù CSVN trước và chống ngoại xâm CSTQ sau”. Sau khi diệt nội thù, toàn dân sẽ chung sức xây dựng một nền dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên chân chính, chấm dứt tình trạng lệ thuộc ý thức hệ, xây dựng kinh tế và quân sự hùng mạnh, liên minh với các cường quốc dân chủ tiến bộ trên thế giới và tận diệt hiểm họa hán hóa dân tộc Việt Nam.  
......

1409 đồng 54 xu

Erich Honecker và Erich Mielke Phạm Thị Hoài - procontra.asia/ Khi còn ung dung cầm quyền và tin chắc các biến động thời cuộc ở Cộng hòa Dân chủ Đức tuy đáng lo ngại nhưng rồi sẽ lắng xuống vào tháng Năm 1989, Đảng SED (Đảng Xã hội Chủ nghĩa Thống nhất Đức) có 2.260.979 đảng viên chính thức và 64.016 đảng viên dự bị, tổng cộng 2.324.995, chiếm 13,8% dân số 16,8 triệu, một tỉ lệ vượt cả 11% của Đảng Quốc xã (NSDAP). Để so sánh: Đảng Cộng sản Việt Nam hiện tại có 5,2 triệu đảng viên, chiếm chưa đầy 5,5% dân số 95,5 triệu; Đảng Cộng sản Trung Quốc có 90 triệu đảng viên, chiếm 6,4% dân số 1,4 tỉ. Không tính anh cả Liên Xô, trong các đảng cộng sản thuộc khối Đông Âu cũ thì SED hùng mạnh nhất về cả sức người lẫn sức của. Ở thời điểm CHDC Đức thở những hơi cuối cùng và độc quyền lãnh đạo của SED bị loại khỏi Hiến pháp (điều 1 khoản 1) ngày 01.12.1989, đảng này vẫn còn sở hữu một khối tài sản với hơn 6 tỉ Mark Đông Đức trong ngân hàng, một đế chế rộng lớn gồm hàng ngàn tập đoàn, công ti, doanh nghiệp trong ngoài nước cũng như vô số bất động sản, trong đó có những địa chỉ nổi tiếng như đặc khu Bộ Chính trị ở Wandlitz hay khu biệt thự cho các lãnh đạo cao cấp khác ở Pankow, tất cả tổng trị giá khoảng 10 tỉ, chưa kể những chiếc tủ bọc thép của Trung ương Đảng, chật ních dollar, đồng hồ, bạc thỏi, và vàng bọc răng. Tại Deutsche Handelsbank (Ngân hàng Thương mại Đức), một tài khoản công vụ mang số 0528 của Bộ trưởng Stasi Mielke còn một số dư 38 triệu, khi nhân vật bị căm ghét nhất ở Đông Đức này bị bắt để tạm giam điều tra ở tuổi 81. Đó chỉ là một trong những tài khoản đặc biệt của nhà nước SED, ngoài kế hoạch chính thức và thậm chí ngoài vòng luật pháp, để thanh toán các thương vụ phi xã hội chủ nghĩa, kiếm ngoại tệ, mua chui những mặt hàng bị phương Tây cấm vận, đặc biệt là hàng công nghệ cao cho công nghiệp vi điện tử của Đông Đức, hỗ trợ tài chính cho các tổ chức của Đảng Cộng sản Đức (DKP) ở Tây Đức và Tây Berlin. Song kếch xù nhất là tài khoản Tổng Bí thư mang số 0628 cũng ở ngân hàng nói trên. Khi Honecker đã bị truất quyền, tước đảng tịch, mất căn nhà ở Wandlitz và đang cùng vợ lang thang tìm chốn nương thân, tài khoản 0628 còn 2,2 tỉ. Đó hoàn toàn là tiền bán tù chính trị. Sau khi xây tường che chở thiên đường xã hội chủ nghĩa, Đông Đức nảy ra sáng kiến xuất sang Tây Đức một mặt hàng độc quyền: chính trị phạm. Đổi bằng hàng hóa phương Tây và ngoại tệ mạnh, đồng DM của Tây Đức. Vừa thanh lý được loại rác độc hại nhất mà xã hội Đông Đức không muốn tái chế, lại vừa được miếng và được tiếng nhân đạo. Giá của 20 tù nhân đầu tiên là 3 toa tàu chở phân bón kali. Gói 320.000 DM cho 8 người tiếp theo, mỗi người 40.000 DM, còn phải chuyển bằng tiền mặt, xách tay, giao lén như trong phim điệp viên, song các thương vụ tuyệt mật này sau đó nhanh chóng được thanh toán qua tài khoản 0628. Trong vòng 40 năm tồn tại, Đông Đức tống 250.000 người bất đồng chính kiến vào ngục và đến mùa Thu 1989 bán được 33.755 tù nhân cho Tây Đức, giá sau này bị đẩy lên tới 95.847 DM một đầu người, xác định trên cơ sở những tổn thất mà mỗi tù nhân lương tâm gây ra cho xã hội, cộng thêm chi phí giáo dục và đào tạo ngành nghề. Dù nguy cơ tiếp tay cho những phi vụ buôn người này là có thật, chính quyền Bonn vẫn quyết định ưu tiên cứu tù chính trị từ bên kia bức tường. Ngoài tổng cộng 3,4 tỉ DM chuộc chính trị phạm, Bonn còn phải trả lệ phí để 250.000 người Đông Đức được sang định cư ở Tây Đức đoàn tụ gia đình. Nguồn ngoại tệ ngoài kế hoạch này cũng được chi ngoài kế hoạch. Trước hết là hàng xa xỉ cho giới lãnh đạo. Tại đặc khu Wandlitz, khi Bộ Chính trị đã mất đặc quyền, các nhà báo ngỡ ngàng đứng trước chuối tươi, dứa hộp, sô-cô-la Bỉ, cà-phê Thụy Sĩ, whisky Scotland, pho-mát Hà Lan, sâm-banh Pháp, giày dép Ý, quần bò Levi’s, vòi nước Grohe, máy ảnh Canon, lò nướng Miele, xe Volvo và Citroën, tuy không xa hoa lộng lẫy, thậm chí có phần tiểu thị dân tẻ nhạt, song là những thứ không thể mua bằng tiền của nền kinh tế kế hoạch. Đích thân Honecker đã quyết định cho mua quá nửa số băng video tươi mát ở Tây Berlin, tổng trị giá 1,3 triệu. Sinh nhật tròn 70, đồng chí Tổng Bí thư được nhân vật số 2 trong nhà nước vô sản, đồng chí trùm Stasi Mielke, tặng một dinh thự trị giá 43 triệu bên hồ Drewitz để vui hưởng thú đi săn quý tộc, trong khi Mielke, cũng ham săn thú, dùng 22 triệu sửa sang một lâu đài bên hồ Wolletz cho bản thân, còn Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Willi Stoph, cũng mê săn bắn, ngự ở một dinh thự 8 triệu bên hồ Müritz. Một phần đáng kể khác được chi cho phép màu thể thao Đông Đức, để gắn 203 huy chương vàng olympic lên ngực chế độ. Ba cỗ máy sắc ký khí của Hewlett & Packard, mỗi chiếc nửa triệu, mua qua một công ti ngụy trang ở Thụy Sĩ và thanh toán bằng tài khoản 0628, được đầu tư không phải để ngăn chặn mà để kiểm soát và che giấu chương trình doping cưỡng bức do nhà nước tiến hành, một Dự án Manhattan trong thể thao, kiểm soát bằng một mạng lưới gồm 3.000 mật vụ. Ít nhất 12.000 vận động viên Đông Đức chuyên nghiệp bị đầu độc cho sứ mệnh cao cả, 2000 trong số đó chịu những hậu quả sức khỏe không thể chữa lành cho mình và cho con cái, 300 người thiệt mạng, nhiều hơn số nạn nhân bị bắn chết khi vượt tường.         Bộ Chính trị bị giải tán, độc quyền lãnh đạo bị tước bỏ, hàng trăm ngàn đảng viên vừa tháo chạy vừa vứt lại lề đường hành trang Mác-Lê, song giữa trận cuồng phong giật sập trong phút chốc toàn bộ guồng máy khổng lồ của một đảng đã toàn quyền thống trị 40 năm ấy, một nhóm đảng viên SED nhạy thời cuộc, nhanh trí khôn, đứng đầu là luật sư tài ba và hùng biện Gregor Gysi, đã hiểu ngay rằng giải thể SED lúc này là kéo theo tranh chấp pháp lý khôn lường về khối tài sản không thể coi thường ấy, và có thể mất trắng. Vậy là một đại hội đại biểu đặc cách ngay trong tháng Mười Hai 1989 ra quyết định còn đảng còn tiền, tiếp tục SED, chỉ cải tên thành SED-PDS, tức gắn thêm đuôi “Xã hội Chủ nghĩa Dân chủ”, toàn trị xỏ giày dân chủ qua đêm.  Trong một khóa chuyển hóa hệ thống cấp tốc, tài sản của giai cấp vô sản được ào ạt giải ngân. Hàng trăm triệu diễn biến thành cổ phần ở 160 công ti tư bản; hàng trăm triệu hào phóng đóng vai tín dụng dài hạn, thậm chí lên đến 100 năm, cấp vốn để 40.000 đồng chí trung kiên trở thành những nhà tư sản thành đạt; hàng trăm triệu chảy ra nước ngoài, trong đó ồn ào nhất là áp-phe với một công ti ma mang tên Putnik: hóa đơn lập khống để thanh toán những khoản như chi phí đào tạo và chữa mắt cho 350 sinh viên các nước thuộc thế giới thứ ba ở cái gọi là Trung tâm Vô sản Quốc tế tại Moskva lên đến 107 triệu; và hàng loạt các biến thái khác, lúc này 15 triệu rò rỉ sang Luxembourg, lúc khác dăm ba triệu đi đường tắt sang Wien… Năm năm sau, 1995, cơ quan tín thác Treuhand phụ trách việc xử lý khối tài sản công ở Đông Đức mới chốt xong thỏa thuận với SED bộ mới và hậu duệ PDS: đảng này phải từ bỏ quyền thừa kế toàn bộ tài sản cũ cũng như tất cả các khoản tín dụng và tài sản ở nước ngoài, đổi lại bằng quyền sở hữu hợp pháp tài sản hiện có, trước hết là 4 bất động sản trị giá 30 triệu DM. Trong 16 năm hoạt động, Ủy ban Độc lập Thanh tra Tài sản của các Đảng phái và Đoàn thể ở CHDC Đức (1990-2006) truy tìm được khoảng 2 tỉ DM. Tháng 9 vừa rồi, nhà nước Đức thu hồi được 140 triệu Euro, khoản tiền lớn cuối cùng của SED từ một nhà băng Thụy Sĩ, kịp cho kỉ niệm 30 năm thống nhất đất nước. Song con số thất thoát từ những tài sản cất giấu chưa tìm ra vẫn lên tới vài trăm triệu. Chỉ riêng đồng chí Jürgen Wetzenstein-Ollenschläger, một chánh án khét tiếng từng kết án vô số người bất đồng chính kiến ở Đông Berlin, góp phần đội giá chính trị phạm, sau đổ tường lập ngay văn phòng luật sư với thân chủ đầu tiên là trùm Stasi Mielke, đã ẵm gọn 17 triệu DM và biến mất cho đến nay vô tăm tích.    Sau khi được ra tù trước thời hạn vì tuổi cao sức yếu, Mielke sống những ngày cuối cùng bằng khoản lương hưu 800 DM trong một căn hộ thuê, hai phòng, 64 m2, ở một tòa nhà lắp ghép tại quận Hohenschönhausen, Đông Berlin, và qua đời trong một nhà dưỡng lão. Lương hưu của Honecker nhiều hơn chút ít, 852 DM. Tài khoản cá nhân của ông tại Ngân hàng Tiết kiệm Berlin với 200.000 Mark Đông Đức bị đóng băng và xung công quỹ. Tháng Giêng 1993, khi được đình chỉ truy tố vì lý do sức khỏe, cựu Tổng Bí thư SED ra khỏi trại tạm giam điều tra ở Berlin-Moabit với 1409 đồng 54 xu trong túi. Đồng DM của một nước Đức đã thống nhất. Phạm Thị Hoài (Tuần báo Trẻ, 08.10.2020)    
......

Cá nhân hay thể chế ?

Tân nội các chính phủ Phần Lan Lao Ta| Không ai phủ nhận vai trò của cá nhân trong việc tạo ra những thay đổi, trong mọi lĩnh vực. Ngay cả với một nhà nước pháp trị được thiết kế ưu việt như Hoa Kỳ, mỗi tổng thống vẫn có thể “đi vào lịch sử” không chỉ với tư cách lãnh đạo của một siêu cường, mà còn với tư cách kiến tạo hoặc hủy hoại. Nhưng ngoại lệ luôn chỉ là ngoại lệ. Về cơ bản thì ở những quốc gia hạng nhất hành tinh, thể chế luôn là cái nền tảng vững chắc cho sự phát triển, đảm bảo tự do cá nhân nhưng vẫn đạt được ổn định xã hội. Thể chế là mảnh đất để mọi tài năng đều có thể, có cơ hội thể hiện hết biên độ và thành tựu của bất cứ cá nhân nào cũng mặc nhiên là thành tựu của đất nước. Ngược lại, với những nền chính trị lạc hậu và đi kèm với nó luôn là những quốc gia hủ bại, thì cá nhân ai đó thường trùm lên mọi quyết định, từ lớn đến bé. Nền chính trị lạc hậu, như ta biết, cuối cùng đều đẻ ra kiểu nhà nước toàn trị, thậm chí còn tệ hơn nhà nước độc tài, bởi mọi sự xấu xa mà nó gây ra đều dễ dàng bị xí xóa, có thể xập xí xập ngầu đổ lỗi, hòa cả làng, chẳng ai bị áp lực phải chịu trách nhiệm. Trong nhà nước ấy, mọi quan điểm, ý tưởng, mọi sáng tạo của công dân, dù tiến bộ đến đâu nhưng không nằm trong chương trình mà nó áp đặt, đều không được thừa nhận, đều bị quy là phá đám. Nếu sinh ra ở các nước có thể chế tiến bộ, nhà hoạt động nhân quyền Lưu Hiểu Ba, dù có thể là cái gai của chính quyền đương nhiệm, thì không vì thế mài giải thưởng Nobel dành cho ông không trở thành niềm hãnh diện của quốc gia. Nhưng vì họ Lưu sinh ở Trung Quốc, nơi sự độc đoán toàn trị đè nỗi sợ lên giấc mơ mọi công dân, nơi đảng cộng sản robot hóa toàn xã hội, thì giải thưởng danh giá của ông trở thành nỗi điếm nhục của chế độ. Và cái chế độ tàn bạo, dối trá ấy còn tiếp tục làm một việc điếm nhục gấp trăm là tìm mọi cách đồng nhất nỗi nhục của riêng mình thành nỗi nhục quốc gia, để lấy cớ chính danh triệt hạ chủ nhân của giải thưởng! Tôi luôn giữ sự kính trọng riêng dành cho giáo sư Nguyễn Phú Trọng, bởi rõ ràng ông đã khiến nhiều kẻ tham tàn phải trả giá, thậm chí là giá đắt. Trong tình thế hiện tại, nếu chỉ vì bất mãn với chế độ mà bỏ mặc để giặc cướp hoành hành, thả cửa vét mỡ máu dân, là thiếu trách nhiệm quốc gia. Chỉ vì bất mãn với đảng cộng sản mà phủ nhận những nỗ lực của một số cá nhân thuộc về cái đảng ấy muốn làm trong sạch bộ máy cai trị, cũng là thiếu sự độ lượng, thiếu công bằng. Vả lại, chính giáo sư Trọng cũng là người công khai nhất- so với các đời Tổng bí thư khác-nhận trách nhiệm về sự yếu kém của đảng của ông. Điều đó có hiệu ứng tức khắc: Chưa khi nào một phong trào mang tầm vóc toàn xã hội dành sự khinh bỉ cho lũ quan chức sâu mọt, lại công khai, rộng lớn và khiến chúng phải sợ hãi như trong thời gian qua. Việc để xảy ra sự kiện bi thảm Đồng Tâm, và mới đây là cuộc bắt bớ những tiếng nói bất đồng quan điểm, khiến giáo sư bị mất điểm khá nhiều. Nhưng chuyện đó đã có lịch sử lo và sẽ lo chu đáo. Nhân đảng của ngài Giáo sư sắp đại hội, với tư cách là một người cầm bút luôn âu lo cho tương lai của đất nước, tôi chỉ xin góp ý với ngài rằng, một chế độ chính trị mà tất cả mọi việc đều trông chờ vào ý kiến chỉ đạo của một người, cho dù người đó có tài năng và lương tâm lớn đến đâu, cũng tất yếu dẫn đến việc đưa quốc gia đi thụt lùi. Đừng dựa vào chút thành tích về tăng trưởng kinh tế để biện hộ những việc làm trái với thông lệ của văn minh nhân loại. Chúng ta có chút thay đổi, nhưng vẫn còn tụt lại xa lắm, so với những quốc gia có cùng điều kiện về thiên thời địa lợi. Tôi không phải là người thần phục các con số. Nhưng quả thực chúng cũng không dễ bỏ qua: Theo đó thì người Việt vẫn thuộc sắc dân nghèo khổ nhất thế giới. Vị trí quốc gia trong thang bảng thứ bậc toàn cầu vẫn ở bán phần nửa dưới và cứ tình hình này sẽ còn duy trì khá lâu. Có một số thứ chúng ta nhất bảng, lại là những thứ mà thế giới tránh xa. Vì thế, vấn đề không phải là đảng của ngài tìm được bao nhiều người tài, mà quan trọng gấp hàng ngàn lần là thể chế chính trị của đất nước sẽ thế nào. Hãy nhìn vào mấy ví dụ dưới đây, chắc ai cũng sẽ thấy thể chế quan trọng hơn nhân sự ra sao. Nước Bỉ gần 2 năm không có chính phủ. Không sao. Nước Bỉ vẫn giữ vững danh hiệu là quốc gia đáng sống nhất thế giới. An ninh trật tự, môi trường, các dịch vụ chăm sóc người dân…đều vẫn ở mức hoàn hảo. Nước Bỉ gần 2 năm không có chính phủ Nước Nhật, quốc gia có nền kinh tế lớn gấp hơn 20 lần Việt Nam, chuyển giao chính phủ quyền lực cũng mạnh vào loại hàng đầu thế giới mà đâu cần ồn ào khẩu hiệu, đâu cần hoa hoét, đâu cần diễn văn tự phong thánh mình…Một chính phủ mới với những gương mặt sáng rực về trí tuệ được lựa chọn chỉ trong tuần làm việc như chẳng hề xảy ra bất cứ gián đoạn nào. Thủ Tướng Nhật Suga nhậm chức Tấm hình 4 thiếu nữ bên dưới không phải là mấy cô diễn viên múa hay ca sỹ tranh thủ chụp seo phì trước giờ mở màn chương trình ca nhạc “Ngàn năm ơn đảng”, mà là thành viên của chính phủ Phần Lan. Bà thủ tướng năm nay mới tròn 36 tuổi, đã tiến hành thành lập Nội các nhanh đến mức đám dân chúng mải chơi hai ngày cuối tuần còn không biết mình có thủ tướng mới vừa trẻ, vừa xinh. Đất nước Phần Lan vẫn yên bình, vẫn tiếp tục giữ nhiều vị trí hàng đầu thế giới, chả bao giờ phải đếm xỉa đến các thế lực thù địch. Tân nội các chính phủ Phần Lan Quyết định sự kỳ diệu và kỳ lạ đó, chính là thể chế. Tôi nghĩ, để tạo ra được một thể chế tốt, một mình đảng của ngài sẽ thất bại. Nó cần toàn bộ năng lực, trí tuệ của mọi con dân nước Việt. Nó cần sự đoàn kết quốc gia hơn bao giờ hết. Vì thế, thay vì bắt bớ, ngài hãy sử dụng quyền lực tuyệt đối của mình vào một việc mà chắc chắn ngài sẽ được lịch sử ghi nhớ: ra lệnh thả hết những người bị tù tội chỉ vì không nghĩ như các ngài nghĩ. Họ đều là những hiền tài quốc gia. Họ yêu đất nước này không kém gì ngài, chỉ có điều theo cách của họ. Vả lại chính Hiến Pháp do các ngài ban ra đã trịnh trọng cam kết cho họ quyền ấy. Tôi đã nói một lần và hôm nay tôi nhắc lại: Thay đổi trong hòa bình, thay đổi từ trên xuống, là lựa chọn khôn ngoan nhất, hiện thực nhất cho tương lai của đất nước này. Trung ngôn nghịch nhĩ, nếu có gì sơ suất mạo phạm, mong ngài thể tất.  
......

Hội Thảo “Căng Thẳng Trên Biển Đông: Nguy Cơ Trong Vùng và Hiểm Họa Toàn Cầu”

Hoàng Trường ghi “Tôi kêu gọi dân tộc Trung Quốc hãy lên tiếng, sát cánh với chúng tôi cho nền hoà bình thế giới bởi vì chúng ta có cùng chung một vận mệnh”. Đó là trích lời phát biểu đúc kết Buổi Hội Thảo “Căng Thẳng Trên Biển Đông” do Đảng Việt Tân tổ chức online vào ngày 5/10/2020 vừa qua. Trước tình hình Biển Đông ngày càng căng thẳng vì một đằng Trung Cộng tiếp tục phô trương sức mạnh quân sự song song với những tuyên bố có tính cách bất tuân luật lệ quốc tế, lấn át bắt nạt các quốc gia trong vùng, và đằng khác là thái độ rõ ràng và quyết liệt, không nhượng bộ của Hoa Kỳ cùng với sự hỗ trợ đồng tình của các quốc gia Tây Phương, buổi Hội Thảo được tổ chức nhằm soi sáng thêm về những nguyên nhân đưa đến tình trạng căng thẳng tại Biển Đông, sự căng thẳng này sẽ mang đến hiểm họa gì cho các quốc gia trong vùng và thế giới, và Hoa Kỳ, Nhật, Úc, Việt Nam và thế giới cần có những biện pháp gì để ngăn chặn sự bành trướng, hung hãn của Trung Quốc trong thời gian tới. Buổi hội thảo có sự tham dự trực tiếp online của: – Dân biểu Chris Hayes, một thành viên của Quốc hội Úc, Trưởng ban đối lập và Phó Chủ tịch Tiểu ban Nhân quyền – Giáo sư Tường Vũ, Trưởng Khoa Khoa học Chính trị tại Đại học Oregon – Ông Đỗ Hoàng Điềm, Chủ Tịch Đảng Việt Tân và qua băng video thu trước của Giáo sư Nakano Ari về Quan hệ Quốc tế tại Đại học Daito Bunka. Buổi hội thảo đã diễn ra qua sự điều hợp của cô Bùi Duyên. GsTường Vũ nhận định là nguyên nhân của sự căng thẳng ở Biển Đông không phải là vì năng lượng hay thương mại và hàng hải mà là vì tầm quan trọng của Biển Đông đối với an ninh và lợi ích chiến lược của Trung Quốc và Hoa Kỳ. Cũng phải nói đến sự xung đột giữa Trung Quốc và Nhật Bản liên quan đến quần đảo Senkaku trên Biển Hoa Nam, cũng như việc Trung Quốc vẫn tiếp tục tuyên bố chủ quyền đối với Đài Loan, coi Đài Loan là một tỉnh của Trung Quốc. Quan trọng nhất là tham vọng thách thức sự thống trị của Mỹ trong các vấn đề toàn cầu. Vì vậy Trung Quốc có nhu cầu xây dựng một lực lượng hải quân và chiếm ưu thế hải quân hùng mạnh ở Biển Đông và Biển Hoa Nam. Gs Tường Vũ Trong khi đó, đối với Mỹ thì vấn đề là tự do hàng hải chứ không phải vì Biển Đông là tuyến đường thương mại trọng yếu, nhất là vì Mỹ đã có những cam kết với các nước đồng minh trong vùng như Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan, Philippines, Úc và Tân Tây Lan vì vậy cần phải duy trì sự hiện diện ở Biển Đông để có thể bảo vệ các đồng minh và lợi ích của họ. Gs Tường Vũ nhắc đến việc “xoay trục về Châu Á” của Tổng Thống Obama và củng cố liên minh với Úc, Ấn Độ, Nam Hàn, Nhật Bản, … và gần đây là việc gia tăng hỗ trợ cho Đài Loan và đang xây dựng một liên minh để chống lại “Mối đe dọa Trung Quốc”. Trả lời câu hỏi của người điều hợp là nước Úc không là một quốc gia trong vùng Biển Đông thì lý do gì đã có những tuyên bố cứng rắn đối với hành động của Trung Quốc, Dân biểu Chris Hayes cho biết nước Úc từ lâu đã có những tuyên bố như vậy. Nước Úc luôn muốn mở rộng giao dịch với tất cả các quốc gia trong vùng Biển Đông và đó cũng là mong muốn của các quốc gia này. Biển Đông chiếm 1/3 vận chuyển thương mại của thế giới và Úc luôn muốn là mọi người có thể đi lại tự do trong khu vực này. Nhắc lại phán quyết của Toà Trọng Tài Thường Trực vào năm 2016 bác bỏ các quyền lịch sử của Trung Quốc đối với khu vực, Ông không muốn thấy phán quyết quan trọng đó bị đi vào lãng quên và trở nên vô dụng. Ông Hayes cho rằng mọi việc cần phải được giải quyết theo luật pháp quốc tế, và lo ngại về việc quân sự hoá nhanh chóng của Trung Quốc qua việc xây dựng các đường bay quân sự trên các đảo nhân tạo, cùng với tên lửa và các cơ sở phòng thủ, là một nguy cơ cho các nước trong vùng. Dân biểu Chris Hayes DB Hayes cho rằng chỉ có một lý do duy nhất để giải thích việc Trung Quốc xây dựng căn cứ quân sự với vận tốc cực kỳ nhanh chóng là chủ tâm vây chiếm Biển Đông, và khi mà các quốc gia vì bận tâm lo lắng về vấn đề quân sự mà sao nhãng việc không tuân thủ luật pháp quốc tế của Trung Quốc thì những điều tồi tệ sẽ xảy ra mà hậu quả và nạn nhân sẽ là nhân quyền. Qua video, Gs Nakano Ari đưa ra 3 lý do về sự căng thẳng ở Biển Đông: Trước tiên là vị trí địa chính trị chiến lược của Biển Đông vì các tài nguyên khoáng sản thiết yếu đều được vận chuyển qua đường này. Đây cũng là vùng giàu tài nguyên khoáng sản và dầu khí cũng như hải sản. Việc hợp tác đa phương là điều tất yếu để bảo đảm cho việc qua lại an toàn cho các tàu bè, và không thể chấp nhận được việc bất kỳ một quốc gia nào dùng sức mạnh quân sự để đơn phương khống chế vùng biển này. Gs Nakano Ari Lý do thứ hai là Tập Cận Bình muốn dùng Biển Đông để củng cố quyền lực lãnh đạo của ông ta và để duy trì sự cân bằng quyền lực với Hoa Kỳ Trung Quốc chủ trương phải chiếm ưu thế quân sự tại Biển Đông. Lý do thứ ba là Trung Quốc muốn độc chiếm các nguồn tài nguyên trên Biển Đông để có nguồn lương thực giàu chất đạm cung cấp cho khối dân khổng lồ nên coi việc độc chiếm các nguồn đánh bắt hải sản là vô cùng quan trọng. Với tham vọng bá quyền Trung Quốc mở rộng các hoạt động quân sự tại Biển Hoa Đông chung quanh quần đảo Senkaku của Nhật Bản cũng như xây dựng các căn cứ quân sự để khống chế Biển Đông. Trung Quốc tuyên bố những hoạt động nói trên là “vấn đề nội bộ” của Trung Quốc nhưng dư luận nói chung không ai chấp nhận lời giải thích này. Với tư cách là cường quốc thứ nhì trên thế giới Trung Quốc phải tuân thủ luật pháp quốc tế và tôn trọng quan hệ với các quốc gia khác. Ông Đỗ Hoàng Điềm cho rằng cần xem xét sự căng thẳng trên Biển Đông trong bối cảnh rộng lớn hơn, đó là tham vọng thách thức Hoa Kỳ để trở thành siêu cường toàn cầu của Trung Quốc, và việc sử dụng Biển Đông làm bàn đạp là một cách. Điều đó có nghiã là phải đẩy Hoa Kỳ ra xa khỏi bờ biển Trung Quốc, và Bắc Kinh phải nắm quyền kiểm soát đối với an ninh và phúc lợi của các nước láng giềng. Phải kể đến việc Trung Quốc gia tăng ồ ạt sức mạnh quân sự như tàu chiến, tàu ngầm, tên lửa, …, Ngoài ra, thông qua Sáng Kiến Vành Đai và Con Đường và Con Đường Tơ Lụa Kỹ Thuật Số Bắc Kinh muốn trở thành siêu cường không gian mạng. Và những điều này đã trở thành mối nguy cho sự ổn định của cả thế giới. Ông Đỗ Hoàng Điềm Ông Điềm cho rằng đã rõ ràng là Trung Quốc đang xem Biển Đông và Biển Hoa Đông là ao nhà của họ. Ông đồng ý với DB Hayes là không thể để cho Trung Quốc xem Biển Đông và Biển Hoa Đông là ao nhà. Theo Ông thì thực tế Trung Quốc không thể trở thành một siêu cường nếu bị bao vây bởi các đồng minh và căn cứ quân sự của Hoa Kỳ. Trung Quốc cũng đã phần nào thành công trong việc xúi giục và ép buộc để làm suy yếu mối quan hệ giữa các đối tác an ninh và đồng minh của Hoa Kỳ. Mối nguy này cần phải được ASEAN và Bộ Tứ An Ninh (QSD) giải quyết. Trả lời câu hỏi là trước tình hình và mối đe dọa như đã thấy thì thế giới cần phải làm gì, các diễn giả đã nhận định như sau: Gs Nakano Ari cho tuy còn quá sớm để biết đường hướng của Tân Thủ Tướng Nhật Hiroshide Suga, tuy nhiên, nhiều phần là sẽ theo đường hướng trước giờ của cựu Thủ Tướng Shinzo Abe. Bà cho biết vào năm 2017 TT Abe đã đánh giá cao sáng kiến Vành Đai và Con Đường của Trung Quốc và và mở rộng quan hệ nhờ vậy mà quan hệ giữa hai nước đã cải thiện vì có sự cộng sinh giữa nền kinh tế hai nước. Gần đây, vì vấn đề Hong Kong mà quan hệ hai nước bị khựng lại nhưng TT Suga đang tìm cách đối thoại lại với Trung Quốc. Về an ninh thì Nhật vẫn lấy trục liên minh Nhật – Mỹ làm căn bản, nhưng đồng thời cũng hành động linh hoạt để duy trì quan hệ kinh tế với Trung Quốc. Về chiến lược Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương Tự Do và Mở Rộng thì Nhật hợp tác với Hoa Kỳ, Úc, ASEAN và Ấn Độ, trong đó Hoa Kỳ lo về an ninh và quân sự và Nhật Bản thì nỗ lực thúc đẩy Trung Quốc tham gia vào sáng kiến phát triển toàn khu vực. Gs Tường Vũ cho rằng tìm ra giải pháp không phải là dễ dàng. Ông hy vọng là Trung Quốc hiểu ra các rủi ra và thay đổi cách hành xử. Tuy nhiên, cũng không nên quên là Trung Quốc cũng có những khó khăn nội tại mà họ cần phải giải quyết như tình trạng suy thoái kinh tế toàn cầu, như đại dịch Covid-19, như chiến tranh thương mại với Hoa Kỳ, vấn đề Hong Kong, Tân Cương, …và có thể những vấn nạn này sẽ buộc Trung Quốc phải chậm lại, bớt hung hăng đối với bên ngoài. Phần Hoa Kỳ thì đã thành lập được nhiều liên minh nhưng nên để cho các đồng minh khác như Nhật, Úc và ASEAN đóng vai trò tích cực hơn trong việc thúc đẩy hoà bình trong khu vực, và thuyết phục Trung Quốc về nguy cơ chiến tranh với Hoa Kỳ. DB Hayes cho biết hiện nay quan hệ giữa Úc với Trung Quốc đang rất tệ, nhất là từ khi Úc đề nghị Trung Quốc cho tiến hành một cuộc điều tra độc lập về nguồn gốc của đại dịch Covid-19 mà đã gặp phải phản ứng dữ dội từ Trung Quốc. Có 2 điều Úc đã làm rất tốt liên quan đến Biển Đông là mạnh mẽ tố cáo chính sách đối ngoại hung hăng của Trung Quốc, gọi đó là hành động phi pháp dựa vào phán quyết của Toà Trọng Tài Thường Trực năm 2016, coi quyền lịch sử của Trung Quốc là vô giá trị. Điều thứ hai là Úc đã xem lại các quan hệ đối tác chiến lược với các quốc gia trong vùng và xây dựng mối quan hệ lớn hơn với Hoa Kỳ. Vì Trung Quốc là một đối tác thương mại quan trọng của Úc nên Úc đang ra soát lại vấn đề an ninh của các nguồn cung cấp để bảo đảm là chúng an toàn, không đe dọa chủ quyền của nước Úc, và cũng khuyến khích các nước bạn trong vùng làm như vậy. Ông Đỗ Hoàng Điềm cho rằng điều không may là chế độ cộng sản Viêt Nam vẫn tiếp tục giữ quan hệ gần gũi và thân thiết với Trung Quốc mặc dầu Bắc Kinh đã có một quá trình ức hiếp và xen vào nội tình Việt Nam trong một thời gian dài. Việt Nam là quốc gia phải chịu thiệt thòi nhiều nhất vì lối hành xử côn đồ và tuyên nhận chủ quyền trái phép trên Biển Đông của Bắc Kinh. Vì vậy mà người dân Việt Nam đã giận dữ và đòi chính quyền phải có hành động dứt khoát để đối phó với tình trạng này. Tuy thế, những ai biểu tình phản đối Bắc Kinh thì bị đàn áp và bỏ tù. Ông Điềm nói “Tôi kêu gọi đồng bào tôi, và đặc biệt là các đảng viên cộng sản quan tâm đến tiền đồ đất nước hãy đòi hỏi chính quyền thực hiện ít nhất 2 điều là 1/ Thách thức tuyên nhận trái phép của Bắc Kinh trên Biển Đông bằng cách đưa sự việc ra Toà Trọng Tài Thường Trực như Philippines đã làm năm 2016; và 2/ Hợp tác với các quốc gia dân chủ và các liên minh khác để đối phó với tham vọng thống trị toàn cầu của Bắc Kinh. Đây là lúc mà nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam phải chọn đúng bên để hợp tác vì sự an ninh và ổn định toàn cầu. Đừng ngây thơ để nghĩ rằng quý vị cũng có lợi nếu Bắc Kinh đạt được tham vọng. Ý muốn của người dân Việt Nam phải được diễn đạt rõ ràng bằng mọi phương tiện ôn hoà có thể được, trên mạng, qua văn bản, hay trên đường phố. Chúng ta không thể ngừng lên tiếng, ngừng đòi hỏi vì lợi ích và tương lai của đất nước, dân tộc đang bị đe dọa. Tổ chức Việt Tân của chúng tôi sẽ tiếp tục cùng với người dân Việt Nam để gióng lên đòi hỏi và thúc đẩy hợp tác với nỗ lực quốc tế đối phó với Bắc Kinh. Cuối cùng, trong suốt chiều dài lịch sử Việt Nam dân tộc chúng tôi luôn muốn sống chung hoà bình với dân tộc Trung Quốc để cộng tác phát triển hỗ tương  và cho lợi ích chung. Tôi cho rằng chính tham vọng của chế độ cộng sản Trung Quốc là mối đe dọa hoà bình và ổn định thế giới và điều này có nghiã là đời sống hoà bình và thịnh vượng của người dân Trung Quốc cũng bị đe dọa. Do đó, tôi kêu gọi dân tộc Trung Quốc lên tiếng sát cánh với chúng tôi cho nền hoà bình thế giới bởi vì chúng ta cùng chung một vận mệnh trên trái đất này.” *** Đường dẫn để xem video buổi hội thảo: https://chantroimoimedia.com/2020/10/06/hoi-thao-cang-thang-tren-bien-dong-nguy-co-trong-vung-va-hiem-hoa-toan-cau/
......

Vụ án đạo văn bằng tiến sĩ

Phạm Nhật Bình – Web Việt Tân| Tuần qua, sự kiện một giảng viên trường Đại Học Tôn Đức Thắng, ông Phạm Đình Quý bị công an Đắk Lắk bắt “khẩn cấp” và khởi tố vì công khai tố cáo Bí Thư tỉnh ủy Bùi Văn Cường “đạo văn” đã làm xôn xao dư luận, chẳng những trong giới học thuật mà cả trong quần chúng. Ông Bùi Văn Cường, hiện là bí thư tỉnh ủy Đắk Lắk, năm 2016 là nghiên cứu sinh trường Đại Học Hàng Hải. Ông bị cáo buộc trong khi bảo vệ luận án tiến sĩ năm 2018, đã sao chép khoảng 70% các công trình đã xuất bản trước đó vào 3 chương nghiên cứu lý thuyết của mình, theo tạp chí Môi Trường và Xã Hội trong nước. Lẽ dĩ nhiên mọi sự trót lọt và ông Cường nghiễm nhiên trở thành một tiến sĩ chính hiệu có áo mão. Nếu không có sự tố cáo công khai của hai ông Phạm Đình Quý và Hoàng Minh Tuấn trên báo chí về hành vi đạo văn của ông Cường thì không ai bíết câu chuyện động trời này. Thế nhưng sau khi mọi sự vỡ lở, lập tức công an ra tay bắt ông Phạm Đình Quý mang về Đắk Lắk giam lại như một tội phạm. Rõ ràng, chỉ có trong nền tư pháp của xã hội chủ nghĩa như ở Việt Nam mới xảy ra nhưng vụ án cười ra nước mắt như thế. Đó là những ai dám đụng đến đến cán bộ, tức đụng đến đảng hay đụng đến công quyền đều trở thành nạn nhân của công an, hoặc bị tuyên án tù nhiều năm hoặc bị bức tử trong vòng bí ẩn. Vụ án cụ Lê Đình Kình, một nạn nhân của bọn cướp ngày, qua cửa miệng một tướng công an bỗng trở thành một loại “cường hào ác bá nông thôn” đáng bị trừ khử. Để rồi đang đêm chính quyền đem 3.000 công an mở cuộc tấn công, bắn chết cụ trên giường ngủ chỉ vì cụ dám chống lại bọn cướp ngày ở Hà Nội công khai cướp đất dân Đồng Tâm. Dư luận chưa quên phiên toà đàn áp 29 nạn nhân của vụ án vô pháp luật với 2 bản án tử hình, thì nay lại xảy ra vụ Tiến Sĩ Phạm Đình Quý và Hoàng Minh Tuấn bị bắt. Đặc biệt, Tiến Sĩ Quý bị bắt buổi chiều tại Sài Gòn cùng với vợ, nhưng đến nửa đêm thì vợ được thả về còn ông Quý thì công an âm thầm mang đưa về nhốt ở Đắk Lắk, giống như một vụ khủng bố không hơn không kém. Mãi đến mấy ngày sau khi gia đình nạn nhân tìm kiếm khắp nơi, công an Đắk Lắk mới thú nhận là đang bắt giữ TS Phạm Đình Quý do dính líu “tội vu khống” cùng với TS Hoàng Minh Tuấn, cũng là học trò của ông Quý. Cả hai ông này cùng bị bắt vì đã dám tố cáo đích danh Bí Thư tỉnh ủy Bùi Văn Cường đã đạo văn trong luận án tốt nghiệp tiến sĩ ở Đại Học Hàng Hải trước đó. Qua sự kiện bắt người bịt miệng này, người ta thấy có 3 vấn đề cần nêu ra: Thứ nhất, hai ông Phạm Đình Quý và Hoàng Minh Tuấn đã công khai tố cáo Bí Thư Đắk Lắk Bùi Văn Cường bằng giấy trắng mực đen và có bằng chứng rõ ràng. Đây không phải là loại tố cáo nặc danh vô trách nhiệm mà là một hành động được luật pháp cho phép và bảo vệ. Là một nhà nước luôn rêu rao là “nhà nước pháp quyền,” lẽ ra những người có liên quan, nhất là trường Đại Học Hàng Hải phải lên tiếng thẩm định lời tố cáo ấy đúng sai chỗ nào. Điều này không có gì quá khó khăn vì hồ sơ trình luận án của các nghiên cứu sinh còn lưu ở nhà trường. Ngay cả ông Bùi Văn Cường cũng phải chính thức lên tiếng để chứng minh sự trong sạch của mình, tức chứng minh mình không đạo văn, sau đó ông toàn quyền khiếu tố theo hệ thống pháp luật hiện hành. Vụ việc này đụng chạm đến cá nhân ông, nên ông Cường không thể dùng sự im lặng, dùng quyền bí thư tỉnh ủy chỉ đạo công an bắt người để qua mặt quần chúng. Thứ hai, việc công an Đắk Lắk bắt giữ hai ông Quý và Tuấn một cách vô lối, âm thầm và đem nhốt ở Đắk Lắk rõ ràng là một hành động phi pháp. Nó cho thấy thế lực của Bí Thư Bùi Văn Cường cấu kết với công an để bịt miệng nạn nhân hầu ém nhẹm mọi chuyện chẳng khác gì vụ án Đồng Tâm. Thứ ba, những cơ quan nhà nước có liên quan đều hoàn toàn im lặng, kể cả trường Đại Học Tôn Đức Thắng nơi hai ông Quý và Tuấn đang giảng dạy. Khi được hỏi, người đại diện trường này chỉ nói “Chúng tôi đang chờ thông tin chính thức từ công an tỉnh Đắk Lắk.” Nếu không ai lên tiếng thì vài ngày nữa với trò ép cung của bọn công an, cả hai nạn nhân sẽ có bản nhận tội vu khống. Và Bí Thư Bùi Văn Cường sẽ tiếp tục ngồi trên ghế quyền lực để chỉ đạo tòa án Đắk Lắk tuyên án tù theo ý mình. Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng chắc chắn phải biết chuyện này vì bản thân  ông cũng nhiều lần bày tỏ sự mong muốn các cán bộ phải “trong sáng và minh bạch.” Vậy thử hỏi một chuyện quá nhỏ như hành động đạo văn bằng tiến sĩ của ông Bùi Văn Cường lại không thể công khai cho dư luận quần chúng biết sự thật là có hay không. Trách nhiệm của trường Đại Học Hàng Hải ở đâu khi cấp văn bằng tiến sĩ cho một nghiên cứu sinh bị tố cáo đạo văn bằng mà im lặng không cho thẩm định lại hồ sơ tốt nghiệp? Cuối cùng, công an Đắk Lắk cũng không thể dựa vào cái gọi là “tội vu khống vu vơ” để cưỡng bức, bắt giam “khẩn cấp” những công dân lương thiện. Vì như vậy, hóa ra đảng CSVN tự chứng minh chỉ xài luật rừng với người dân mà thôi. Phạm Nhật Bình Bùi Văn Cường, đạo văn, tội vu khống, TS Phạm Đình Quý    
......

Thấy gì từ việc “hạt giống đỏ“ Nguyễn Thanh Nghị quay lại làm thứ trưởng Bộ xây dựng?

Thao Ngoc| Mấy hôm nay dư luận trong nước được hâm nóng lên về một nhân vật rất đáng quan tâm. Đó là việc Nguyễn Thanh Nghị(NTN)(con đồng chí Ba X)Bí thư tỉnh ủy Kiên Giang, quay lại làm Thứ trưởng Bộ Xây dựng(BXD). Sở dĩ nói “quay lại” là vì NTN trước đây đã từng đảm nhận chức vụ này, sau đó mới về Kiên Giang. Và dư luận đặt câu hỏi rằng, việc NTN về làm Thứ trưởng BXD là lên hay xuống? Điều đáng quan tâm thứ 2 là: Ngày 05/10/2020, báo chí đồng loạt đưa tin về việc NTN về làm Thứ trưởng BXD. Báo tuổi trẻ có bài: “Bí thư Kiên Giang Nguyễn Thanh Nghị làm thứ trưởng Bộ Xây dựng”. Theo đó: “Thủ tướng vừa có quyết định điều động, bổ nhiệm ông Nguyễn Thanh Nghị, bí thư Tỉnh ủy Kiên Giang, giữ chức thứ trưởng Bộ Xây dựng”. Sau đó 1 ngày, cũng trên báo Tuổi trẻ ngày 6/20/2020, đưa tin: “Ông Nguyễn Thanh Nghị vẫn điều hành Đại hội Đảng bộ tỉnh Kiên Giang”. Ngày 6-10, ông Phạm Công Khâm, trưởng Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Kiên Giang, đã chủ trì họp báo thông tin công tác chuẩn bị Đại hội Đảng bộ lần thứ XI, nhiệm kỳ 2020-2025 của tỉnh này. Ông Nguyễn Thanh Nghị, bí thư Tỉnh ủy Kiên Giang nhiệm kỳ X, sẽ vẫn điều hành đại hội. Về việc ông Nghị luân chuyển công tác, ông Khâm cho biết đến thời điểm này Tỉnh ủy Kiên Giang chưa nhận được văn bản chính thức về việc Thủ tướng Chính phủ điều động, bổ nhiệm ông Nguyễn Thanh Nghị giữ chức thứ trưởng Bộ Xây dựng. Thông tin này mới chỉ biết qua báo chí đăng tải”. Thông thường, việc điều chuyển cán bộ cấp cao, đều có sự bàn bạc, thỏa thuận giữa Ban Tổ chức TƯ, Bộ Nội vụ với người được điều chuyển. Ai muốn lên nhanh thì phải quan hệ tốt với cấp trên, đồng thời họ thường phải được đảo cánh nhiều lần. Mỗi lần đảo là 1 lần lên. Đấy là nghệ thuật trong công tác cán bộ của đảng. Nhưng lần này, báo chí đưa tin NTN về BXD từ ngày 05/10, thì ngày 6/10, tỉnh Kiên Giang nói chưa nhận được văn bản mà chỉ mới biết qua báo chí? Lên hay xuống? Thông thường là, từ Bí thư tỉnh ủy, đương nhiên là Ủy viên TƯ, ngang hàm Bộ trưởng(BT). Do đó khi về một bộ nào đó sẽ làm BT, hay làm Phó của một ban rất quyền lực, mà trưởng ban đó là Ủy viên Bộ Chính trị, như Ban Tuyên giáo, Ban Tổ chức, hay Ủy ban Kiểm tra.Như bà Phạm Thị Thanh Trà, từ Bí thư Yên Bái về làm Phó Ban Tổ chức TƯ, kiêm Thứ trưởng Bộ Nội vụ. Nhưng lần này NTN lại về làm Thứ trưởng BXD, là cái chức cũ NTN đã giữ trước khi về Kiên Giang? Nên nhớ:Vào tháng 1/2011, tại ĐH XI, tuy không được đại hội đảng cơ sở đề cử vào danh sách đại biểu dự Đại hội 11, nhưng NTN vẫn được bầu làm Ủy viên Dự khuyết BCHTƯ, nhờ là “hạt giống đỏ”, con Ba X.   Sau đó, ngày 11/11/ 2011, Phó TT Nguyễn Xuân Phúc ký, bổ nhiệm NTN, từ Hiệu phó Trường ĐHXD lên giữ chức Thứ trưởng BXD (từ 2011 đến 2014)là vượt cấp. Tháng 3 năm 2014, NTN được luân chuyển về làm Phó BT tỉnh ủy, rồi lên Bí thư Kiên Giang, là một trong hai Bí thư trẻ nhất lúc bấy giờ cùng với Bí thư Đà Nẵng Nguyễn Xuân Anh. Sai phạm về quản lý đất đai Vào tháng 8/2020, NTN cùng hai cựu chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang và 12 người nguyên là phó chủ tịch, thành viên UBND tỉnh giai đoạn 2011-2017 bị kiểm điểm vì liên quan sai phạm đất đai giai đoạn 2011-2017. Theo đó, cuối tháng 4/2020, Thanh tra Chính phủ kết luận về việc chấp hành pháp luật trong công tác quy hoạch, quản lý và sử dụng đất đai trên địa bàn tỉnh Kiên Giang, giai đoạn 2011-2017, gây thất thoát hơn 2.300 tỷ. Với sai phạm này, NTN cùng 7 lãnh đạo tỉnh Kiên Giang đã tiến hành kiểm điểm, và cùng xin chịu hình thức kỷ luật rút kinh nghiệm sâu sắc. Dư luận cho rằng với những sai phạm khủng khiếp như trên mà hình thưc kỷ luật chỉ là kiểm điểm, chẳng khác gì là trò vờn nhau mà thôi!.. Muốn biết việc NTN ra HN lần này là lên hay xuống, hãy chờ xem kết quả Đại hội Đảng bộ lần thứ XI, nhiệm kỳ 2020-2025 của tỉnh Kiên Giang, để biết xem người kế nhiệm NTN ngồi ghế Bí thư Kiên Giang thuộc phe nào. Nếu là người của phe Ba X thì đó là điềm lành cho NTN. Còn ngược lại, nếu là người của phe đốt lò thì lành ít dữ nhiều. Và lần này rất có thể NTN về làm Thứ trưởng BXD là bước đệm để sau ĐH 13 lên làm Bộ trưởng BXD. Nhưng cũng nhiều ý kiến cho rằng, dù NTN sau ĐH 13 có làm Bộ trưởng BXD đi nữa, thì đây vẫn là cách “điệu hổ ly sơn”. Vì Kiên Giang vốn là nơi Ba X “dựng cơ đồ” để từ đó đi lên nắm giữ chiếc ghế quyền lực và “làm mưa làm gió” mấy chục năm trời. Nhưng dù ai rồi đây ngồi ghế thay NTN làm Bí thư Kiên Giang, và dù phe nào giành chiến thắng trong cuộc chiến giành ghế tại ĐH 13, thì: “Vũ Như Cẩn, Nguyễn Y Vân Vẫn còn ngồi đó thì dân còn nghèo”./.  
......

20 nhà giáo Israel viết thỉnh nguyện thư đòi trả tự do cho thầy giáo – tù nhân lương tâm Nguyễn Năng Tĩnh

Người Bảo Vệ Nhân Quyền| Ngày 4 tháng 10, 2020  Kính gửi: MK Benjamin Gantz Bộ trưởng Quốc phòng và Phó Thủ tướng Chính phủ Trong nhiều thập kỷ, Việt Nam bị cai trị bởi một chế độ độc tài của “Đảng Cộng sản Việt Nam” (ĐCSVN). Những công dân dám chỉ trích ĐCSVN bị lực lượng an ninh tấn công, bắt giữ, tra tấn nghiêm khắc, một số bị truy tố về tội hình sự hà khắc, một số bị xử tử trong khi tra tấn và một số bị xử tử bằng thủ tục tố tụng; Một số công dân bị giam giữ không chính thức mà chế độ từ chối thừa nhận, vì vậy họ được định nghĩa là “biến mất;” Những người không bị bắt nhưng bị nghi ngờ là thù địch với chế độ sẽ bị giám sát liên tục và quyền tự do cư trú và tự do đi lại của họ bị hạn chế. Ngày 29/5/2019, ông Nguyễn Năng Tĩnh, giảng viên âm nhạc bị bắt. Ông sinh năm 1976 tại tỉnh miền trung Nghệ Tĩnh. Ông theo học tại Học viện Âm nhạc thành phố Huế và từ năm 2013-2019 giảng dạy lý thuyết âm nhạc và đàn Organ tại trường Cao đẳng Văn hóa Nghệ thuật Nghệ An. Ông Tĩnh bị truy tố về cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước” theo Điều 117 của Bộ luật Hình sự Việt Nam, do những bài viết chỉ trích chế độ trên Facebook (Ông Tĩnh phủ nhận trang Facebook đó là của mình). Mặc dù hiểu rõ về cái giá phải trả, ông Tĩnh vẫn dùng để bày tỏ với các học trò quan điểm của mình về những vi phạm nhân quyền và ô nhiễm môi trường do chế độ cộng sản gây ra, cũng như việc Trung Cộng vi phạm chủ quyền Việt Nam với sự ươn hèn của đảng Cộng sản cầm quyền. Ông Tĩnh thậm chí còn dạy nhiều bài hát yêu nước do những người bất đồng chính kiến sáng tác cho các cháu nhỏ. Ngày 15 tháng 11 năm 2019, ông Tĩnh bị kết án bởi một phiên toà không đáp ứng tiêu chuẩn quốc tế về phiên toà công bằng. Ông bị kết án 11 năm tù và 5 năm quản chế. Ngày 20 tháng 4 năm 2020, Toà án Nhân dân Cấp cao tại Hà Nội đã bác đơn kháng cáo của ông. Vào tháng 10 năm 2018, Bộ Quốc phòng Israel và Bộ Quốc phòng Việt Nam đã ký một bản ghi nhớ chung (memorandum of understanding) về an ninh và các đại diện của cơ sở quốc phòng Israel sẽ gặp gỡ thường xuyên với các quan chức cấp cao của ĐCSVN. Theo các bằng chứng và nhiều báo cáo khác nhau tại Việt Nam trong những năm gần đây, Israel là nhà cung cấp vũ khí và hệ thống giám sát chính cho Việt Nam. Chúng tôi, những nhà giáo dục có ký tên dưới đây trong lĩnh vực âm nhạc và nghiên cứu âm nhạc trên khắp Israel, đề nghị các quý vị sử dụng mối quan hệ chặt chẽ giữa Bộ Quốc phòng Israel và chế độ Cộng sản tại Việt Nam và yêu cầu trả tự do ngay lập tức cho đồng nghiệp của chúng tôi, tù nhân chính trị Nguyễn Năng Tĩnh. Âm nhạc và tự do có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, như được minh họa bởi Leonard Bernstein vào ngày 25 tháng 12 năm 1989, khi ông biểu diễn Bản giao hưởng thứ chín của Beethoven như một phần của lễ kỷ niệm sự sụp đổ của bức tường Berlin. Trong bản nhạc “Ode to Joy,” Bernstein đã thay đổi lời bài hát gốc của Friedrich Schiller, thay từ vui vẻ bằng từ tự do. Ông Tĩnh cũng có quyền tự do, và chúng tôi yêu cầu các quý vị truyền tải thông điệp này không chậm trễ đến đối tác tại Việt Nam. Giáo sư Veronika Cohen Tiến sĩ Michal Hefer Tiến sĩ Yoel Greenberg Ofri Akavia Chaya Offek Giáo sư Judith Cohen Michal Toussia-Cohen Giáo sư Ruth HaCohen Pinczower Giáo sư Emer. Menachem Zur Tiến sĩ Elisheva Rigbi Giáo sư Emer. Naphtali Wgner Yochanan Nerel Giáo sư Emer. Shmuel Magen Tiến sĩ Aline Gabay Tiến sĩ Dochy Lichtensztajn Giáo sư Amnon Wolman Inbal Djamchid Giáo sư Edwin Seroussi Tiến sĩ Michael Lukin Giáo sư Benjamin Oren — Nguyên bản bằng tiếng Anh October 4, 2020 To: MK Benjamin Gantz Defense Minister and Deputy Prime Minister For decades, Vietnam has been governed by a dictatorial regime of the “Communist Party of Vietnam”(CPV). Citizens who dare to criticize the CPV are attacked by security forces, arrested, severely tortured, some prosecuted for draconian criminal offenses, some executed during torture and some executed in legal proceedings; Some citizens are held in unofficial detentions that the regime refuses to admit, so they are defined as “disappeared”; Those who are not arrested but suspected of hostility to the regime are under constant surveillance and severe restrictions are placed on their freedom of occupation and freedom of movement. On May 29, 2019, Mr. Nguyen Nang Tinh, a music teacher was arrested. Tinh was born in 1976 in Nghe Tinh province in central Vietnam. He acquired his academic education at the Academy of Music in the city of Hue and from 2013-2019 taught music theory and keyboard harmony at the College of Culture and Art of Nghe An. He was indicted for “spreading propaganda against the state” under section 117 of the Vietnamese Penal Code, due to critical posts about the regime on Facebook (Tinh denied that the Facebook page was his). Despite his clear knowledge of the price he might pay Tinh used to express to his students his views on human rights violations and the severe harm to the environment caused by the communist regime, as well as the violation of Vietnam’s sovereignty by China with the CPV turning a blind eye. Tinh even presented in his classes music composed by dissidents of the regime. On November 15, 2019, Tinh was convicted in an expedited legal proceeding that did not meet international standards. He was sentenced to 11 years in prison and another 5 years on probation. On April 20, 2020, the Supreme Court in the capital Hanoi rejected Tinh’s appeal. In October 2018, the Israeli Ministry of Defense and the Vietnamese Ministry of Defense signed a security understanding agreement, and representatives of the Israeli defense establishment are meeting on a regular basis with senior CPV officials. According to evidence and various reports in Vietnam in recent years the State of Israel has been a major supplier of weapons and surveillance systems to Vietnam. We, the undersigned educators in music and musicology studies throughout the State of Israel, ask you to use the close ties between the Israeli Ministry of Defense and the communist regime in Vietnam and request the immediate release of our colleague, political detainee Nguyen Nang Tinh. Music and freedom are inextricably linked, as illustrated by Leonard Bernstein on December 25, 1989, when he conducted Beethoven’s Ninth Symphony as part of the celebrations of the fall of the Berlin Wall. In the “Ode to Joy,” Bernstein changed Friedrich Schiller’s original lyrics, replacing the word joy with the word freedom. Tinh is also entitled to freedom, and we ask you to convey this message without delay to your counterparts in Vietnam. Prof. Veronika Cohen Dr. Michal Hefer Dr. Yoel Greenberg Ofri Akavia Chaya Offek Prof. Judith Cohen Michal Toussia-Cohen Prof. Ruth HaCohen Pinczower Prof. Emer. Menachem Zur Dr. Elisheva Rigbi Prof. Emer. Naphtali Wgner Yochanan Nerel Prof. Emer. Shmuel Magen Dr. Aline Gabay Dr. Dochy Lichtensztajn Prof. Amnon Wolman Inbal Djamchid Prof. Edwin Seroussi Dr. Michael Lukin Prof. Benjamin Oren    
......

Bắt Phạm Đoan Trang, Tô Lâm tung cú đấm thách thức Hoa Kỳ.

Nguyễn Văn Đài| Cuộc Đối thoại Nhân quyền Mỹ-Việt thường niên lần thứ 24 được tổ chức trên mạng ngày 6/10/2020. Thông cáo của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ nhấn mạnh việc thúc đẩy nhân quyền và các quyền tự do căn bản vẫn là cốt lõi quan trọng trong chính sách ngoại giao của Mỹ và đóng vai trò chủ chốt trong việc xây dựng thêm nữa Đối tác Toàn diện Mỹ-Việt. Những lời đối thoại của hai bên chưa kịp tan trong gió thì lúc 23.30 cùng ngày 6 tháng 10, nhà cầm quyền CSVN đã bắt nhà báo Phạm Đoan Trang theo điều 117 bộ luật HS với tội danh làm và phát tán các tài liệu có nội dung tuyên truyền chống nhà nước. Nhà báo Phạm Đoan Trang đã từng bị câu lưu 9 ngày vào năm 2009. Nhà báo Phạm Đoan Trang cũng từng du học tại Hoa Kỳ. Sau khi trở về, nhà báo Phạm Đoan Trang, cô đã viết rất nhiều sách về nhân quyền và XH dân sự nhằm thúc đẩy dân chủ tại Việt Nam. Nhà báo Phạm Đoan Trang tham gia tích cực trong việc vận động và kêu gọi quốc tế quan tâm tới nhân quyền tại VN. Gần đây nhất là cô đã công bố bản Báo cáo vụ Đồng Tâm song ngữ Việt Anh. Cô được rất nhiều chính phủ, quốc hội và các NGO quốc tế biết đến. Đặc biệt là HK, Canada, Úc, các nước EU,… Việc nhà cầm quyền CSVN bắt giữ nhà báo Phạm Đoan Trang sẽ bị cộng đồng quốc tế lên án và gây áp lực mạnh mẽ. Đặc biệt là HK, Đức và EU,… I/ Nhưng tại sao nhà cầm quyền CSVN cố đấm ăn xôi như vậy? Nhà cầm quyền CSVN từ lâu đã vô cùng khó chịu với nhà báo Phạm Đoan Trang, gây áp lực với cô và gia đình, tới mức cô đã phải rời xa gia đình nhiều năm. Có lẽ Bản Báo cáo vụ Đồng Tâm là giọt nước tràn ly khiến chế độ CSVN không còn kiên nhẫn. II/ Ai có đủ thẩm quyền chịu trách nhiệm cho vụ bắt giữ này? Thủ phạm duy nhất là Ủy viên BCT, Bộ trưởng Bộ CA Tô Lâm, tên trùm tội phạm quốc tế và trong nước. Bản chất con người Tô Lâm bất chấp thủ đoạn, pháp luật,… để bảo vệ quyền lực cho bản than và chế độ CSVN. III/ Tại sao Tô Lâm lại lựa chọn bắt ngay khi Đối thoại Nhân quyền Mỹ Việt vừa kết thúc? Thử thách và thách thức HK xem coi trọng nhân quyền hay coi trọng việc CSVN sẵn sàng đứng về phía Mỹ chống TQ CSVN vừa qua đã không ký vào lá thư chung 26 nước do TQ đứng đầu vận động đề xóa bỏ trừng phạt. Có thể nói Tô Lâm đã tung cú đấm thẳng mặt Bộ ngoại giao HK. Chúng ta hãy chờ đợi xem phản ứng của Bộ ngoại HK như thế nào về vụ bắt nhà báo Phạm Đoan Trang.  
......

Bán mật ong mà bày đặt đồ

Thuan Van Bui|   Có những câu hỏi như sau: 1. Trong cuộc chiến giữa 2 miền Triều Tiên. Trung cộng mang cả vài chục vạn quân, chuyên gia, cố vấn sang đó tham chiến. Sau khi xâm lược bất thành Nam Hàn, Trung cộng rút ra bày học gì? 2. Tại sao Bắc Hàn và Trung cộng thất bại trước liên quân Nam Hàn+ Mỹ và đồng minh? 3. Những bài học về thất bại ở Nam Hàn, có ảnh hưởng đến chính sách lãnh đạo, chỉ đạo của Trung cộng với miền Bắc giai đoạn 1954- 1975 không? Những bài học ở Triều Tiên có làm Trung cộng thay đổi chính sách s.uỵt Việt cộng trong cuộc chiến xâm lược VNCH không? 4. Vô số chân rết, ổ VC cài cắm, thâu tóm ở nhiều lĩnh vực tại miền Nam Việt Nam sau Hiệp định Genève 1954. Chính sách làm tổ ký sinh trong lòng quốc gia khác để phá hoại từ bên trong kiểu này là VC nghĩ ra hay làm theo "binh pháp" của quan thầy? Các ổ ký sinh này như các khối u, chúng âm thầm lớn mạnh, âm thầm nuốt thêm nhân lực, vật lực, chúng nghe ngóng để tìm kiếm cơ hội ra tay, cơ hội điều khiển mọi mặt, mọi lĩnh vực to nhỏ từ kinh tế, chính trị, xã hội và truyền thông. Các ổ ký sinh của VC có ăn tiền, có nhận chỉ đạo, trợ giúp của giới người Hoa ở Sài Gòn thời đó không? 5. Nước Mỹ hiện nay cũng "na ná" tình trạng đó. Có bao nhiêu NGO ở Mỹ có vốn góp của Trung cộng? Có bao nhiêu tờ báo có cổ phần của Trung cộng? Có bao nhiêu tổ chức xã hội, hội đoàn, phong trào ở Mỹ có dấu vết tiền của Trung cộng? Bao nhiêu lĩnh vực kinh doanh, tập đoàn kinh tế, các hãng vận tải, công ty tài chính có vốn của Trung cộng? Ở đây cần mở ngoặc: Tiền của Trung cộng không nhất thiết phải do Trung cộng đứng tên mà có thể gián tiếp qua các quỹ đầu tư, quỹ lương hưu, quỹ tín thác... Ở Mỹ có hàng nghìn công ty tài chính, quỹ tín thác tài chính, nơi người ta có thể gửi tiền và yêu cầu quẳng tiền vào mảng, lĩnh vực nào đó. 6. Hehe chém gió chút cho vui, chỉ là suy nghĩ hạn hẹp của cá nhân. Nước Mỹ tuy na ná hoàn cảnh VNCH trước 1975, nhưng nền tảng chính trị, kinh tế, xã hội và xuất phát điểm là khác xa nhau. Chém gió chủ yếu để cho vui và câu like bán mật ong thôi. Chứ thằng dân tộc biết cái c.hó gì. Mong các bên ném đá nhẹ tay giúp thằng cha già. Và dĩ nhiên mong đồng bào, chiến sĩ cả nước, kiều bào ta ở nước ngoài hãy đặt mua mật ong chuẩn xịn, chất lượng của thằng cha già dân tộc mang về mà dùng! Mật ong giúp thải độc cơ thể, điều này đã được Đông y và Tây y xác nhận, chứng minh. Bên anti hay pro Trump đều đang bốc hỏa, xì khói mù mịt trong đầu và trong tim. Mà tức giận triền miên, lâu dài như vậy, cơ thể sẽ tích tụ chất độc. Mật ong của thằng cha già là giải pháp tối ưu cho cả phe anti cũng như pro Trump. Bò đỏ tức giận "phản động" viết đúng, nói đúng như kiểu lột truồng chế độ, mà không thể đối đáp để hả giận ư? Hãy mua mật ong của vị cha già đáng kính uống để giải độc cơ thể, ngủ ngon và giúp các bạn phá tan uất khí trong lòng! Quan chức- đảng viên thì dĩ nhiên phiền não vi đấu đá, chọi c.hó, ăn nhậu triền miên, bồ bịch lao lực. Uống mật ong thằng cha già sẽ giải quyết được hết!    
......

Viết về anh Nguyễn Tường Thụy

LS Lê Quốc Quân - Việt Nam Thời Báo| Anh Nguyễn Tường Thụy là một người yêu nước. Tôi cảm nhận rõ điều đó qua lời anh nói, qua việc anh làm. Anh là một người lính sống chính trực, chân thành với tất cả những người trong quân đội cũng như anh em hoạt động dân chủ sau này. Đã hơn 4 tháng chính quyền bắt anh đem đi với cáo buộc về tội “Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền, thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm Chống nhà nước CHXHCNVN” theo điều 117 Bộ Luật Hình Sự năm 2015. Điều khoản này gần tương đương với Điều 88 BLHS năm 1999 mà nhiều nhà hoạt động trong và ngoài nước đã vẽ nên như 2 chiếc còng số 88, sẵn sàng tra vào tay người yêu nước. Anh Nguyễn Tường Thụy là một người yêu nước. Tôi cảm nhận rõ điều đó qua lời anh nói, qua việc anh làm. Anh là một người lính sống chính trực, chân thành với tất cả những người trong quân đội cũng như anh em hoạt động dân chủ sau này. Tôi thường băn khoăn, điều gì đã dẫn đưa một con người gần như đã dành cả cuộc đời mình trong quân ngũ trở thành một cây viết say mê ủng hộ cho dân chủ tự do? Câu trả lời là bằng chính nhận thức của anh và quá trình đó đã xảy ra rất lâu. Anh là người thông minh và dũng cảm. Từ thời kỳ học cấp 3 cũng như sau này bổ túc Đại học kinh tế, anh luôn đứng trong Top đầu của lớp. Anh gia nhập quân ngũ từ năm 17 tuổi và ngay khi vào bộ đội thì có giấy gọi đi học nước ngoài. Trong quân đội, anh làm liên lạc viên rồi huấn luyện quân lính và sau này về Binh đoàn 11, Tổng cục hậu cần. Ở vị trí nào anh cũng thể hiện rõ năng lực và tính độc lập. Anh còn là người rất bản lĩnh vì ngay khi vừa mới vào bộ đội phải đi học chính trị và bài giảng buồn tẻ quá nên anh ngồi ngáp. Giảng viên hỏi, “ai ngáp đó” anh đứng thẳng dậy, nói tôi “ngáp vì bài giảng buồn ngủ quá.” Tất nhiên một con người dũng cảm dám thể hiện bản thân như vậy thì bị soi mói nên hơn 30 năm trong quân đội nhưng anh không là đảng viên. Anh luôn bị theo dõi và trù dập vì đã nhiều lần bộc lộ đứng về phía những ngừoi bị bất công. Tôi biết anh vào sự kiện Thái Hà xảy ra năm 2008 nhưng thực sự quen thân và gắn bó với anh vào mùa hè năm 2011 khi cùng tham gia những cuộc biểu tình chống Trung Quốc. Nhiều bài viết, bài thơ của anh thực sự gây ấn tượng với tôi và những người tranh đấu, đặc biệt là những bà con giáo dân. Anh luôn quan tâm, giúp đỡ mọi người một cách chân thành, thường xuyên hiện diện với bà con dân oan, với giáo dân Thái Hà. Ngôi nhà của anh là một địa chỉ tin cậy để các nhóm, các anh em thường xuyên gặp mặt. Chị Lân, vợ anh, là một người rất hiếu khách. Chị sẵn sàng rộng cửa đón tiếp tất cả mọi người đến với anh để dùng cơm và hàn huyên chuyện thời sự. Trong giai đoạn tôi bị đi tù, Anh thường đến thăm gia đình động viên. Anh còn đi sang tận Hoa Kỳ để vận động chính giới lên tiếng cho tôi. Ngày ra tù, tôi đã thông báo với anh em bạn bè là sẽ về Hà Nội rất khuya và dặn đừng đi đón. Thế nhưng ngay khi vừa bước ra cửa sân bay thì anh Thụy cùng nhiều người đã chuẩn bị băng rôn và hoa chào đón tôi thật trang trọng và xúc động. Anh ôm tôi khi vừa gặp, cảm thấy tràn ngập tình người, nồng ấm tình anh em. Cảm xúc đó tôi không bao giờ quên. Tại sao anh lại bị bắt? Bởi vì anh là người chính trực, yêu nước và chưa bao giờ ngừng lên tiếng. Đối với nhà nước thì việc lên tiếng chống lại những bất công, sai trái, lên tiếng để phản biện xã hội một cách công khai và tự do là không được. Đây chính là điều khác nhau giữa một xã hội tôn trọng cá nhân và quyền con người với một xã hội hướng độc tài, coi quyền con người chỉ là phần thứ yếu trong quyền “an ninh quốc gia” một cách tập thể, mơ hồ. Anh là cái gai trong con mắt của chính quyền. Khi còn các cuộc biểu tình, hầu như anh không vắng mặt buổi nào, khi hoạt động cho hội nhà báo, hầu như anh chưa bỏ buổi sinh hoạt nào. Anh mong muốn đem đến tự do thực sự cho báo chí Việt Nam. Nhà nước nói bắt anh là do mở rộng điều tra vụ án sau khi đã bắt tiến sỹ Phạm Chí Dũng vào tháng 11/2019 vì anh tham gia vào Hội nhà báo độc lập. Nhà nước đi bắt một ông già 70 tuổi mà họ mai phục như đi đánh trận. Tôi nghe chị Lân kể lại là họ đã thuê văn phòng gần bên để nghe ngóng nhiều ngày, đã “ém quân” tại nhà cộng đồng của chung cư, đã dẹp toàn bộ hàng quán xung quanh vào ngày bắt giữ. Vào ngày 23/5 đó, tất cả cứ lặng yên như tờ cho đến khi hàng chục kẻ thường phục từ các chỗ ẩn nấp cầu thang xộc lên, lao xuống, xô cửa vào bắt anh khi anh ra mở cửa. Sự lộn xộn cũng như các hành vi côn đồ và lời nói xúc phạm tôi không thể kể hết. Cáo buộc Điều 117, Anh sẽ như thế nào? Điều 117 của BLHS hiện tại thì nội hàm mở rộng hơn so với Điều 88 Bộ luật Hình sự 1999. Nó chi tiết hơn nhưng cũng bao trùm hơn, do đó nguy hiểm hơn cho người dân. Điều Luật này quy định việc: Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm, có nội dung xuyên tac, phỉ báng chính quyền là phạm tội. Điều đó có nghĩa là chỉ cần viết, vẽ, sao chép, in ấn, kể lại… những điều mà nhà nước cho rằng “gây bất mãn với chế độ, hoặc kích động tư tưởng, hành động chống đối, oán ghét nhà nước…” thì đều vi phạm. Tóm lại ai “chống” Nhà nước thì đều có thể bị bắt bất luận bạo động hay ôn hòa, công khai hay bí mật, quy mô lớn hay bé. Mà “chống” hoàn toàn do sự diễn dịch của các cơ quan công quyền. Những lời nói thật, những hành động đúng hoàn toàn có thể bị/được diễn giải theo hướng vi phạm Điều 117 nếu như Nhà nước cho rằng các cá nhân thực hiện hành vi đó là với thái độ “chống.” Ví dụ một hành động sai trái của người đại diện Chính quyền bị phát hiện và lên án, nhưng Nhà nước thấy rằng việc lên án đó là “làm hoang mang dư luận, là bất lợi, suy yếu nhà nước…” thì người phát hiện, người lên tiếng chống lại hành vi xấu đó cũng có thể bị kết tội. Trong khi hô hào đổi mới Tư pháp và xây dựng Nhà nước pháp quyền, những vụ bắt bớ và kết án gần đây, đặc biệt là với vụ Đồng Tâm, càng cho thấy sự đi xuống của một nền tư pháp. Tất cả bằng chứng đều cho thấy rằng ý chí của đảng cộng sản là cơ sở quan trọng nhất của việc ra quyết định bắt giữ và kết án chứ không phải hậu quả của hành vi mà những người bất đồng chính kiến thực hiện. Với cáo buộc đó thì bản án với Anh Nguyễn Tường Thụy, cũng như các nhà đấu tranh khác bao nhiêu năm là hoàn toàn do đảng cộng sản quyết định. Hàng loạt vụ án chính trị vừa qua thể hiện rằng việc kết án càng ngày càng nặng mặc dù hành vi là được nhìn nhận là “ít nguy hiểm hơn” cho chế độ cầm quyền. Theo tôi, nếu diễn dịch đúng thực tế việc bắt giam cả 3 người ở độ tuổi 70 là Anh Phạm Chí Thành, Anh Trần Đức Thạch, Anh Nguyễn Tường Thụy gần đây khi họ bày tỏ quan điểm của mình một cách ôn hoà, là một hành vi “chống” Nhà nước. Nghĩa là những hành vi bắt và kết án những người yêu nước, cũng như tấn công vào Đồng Tâm ban đêm, bắt người và xét xử với án nặng, bản thân nó, sẽ “lan truyền, kích động tư tưởng, hành động chống đối, oán ghét nhà nước” và như vậy: Bản thân các hành vi bắt giữ, kết án là vi phạm Điều 117 Bộ Luật Hình sự. Để nói về nhà nước, về luật pháp nước CHXHCN Việt Nam thì không thể nào hết được. Tôi đã từng nói “vô pháp.” Bạn tôi bảo “có pháp đâu mà vô.” Nhưng dưới góc độ cá nhân, vào giờ này, ngồi yên tĩnh một mình tại vườn, nơi tôi cùng anh đã nhiều lần ngồi với nhau, bên bếp lửa hàn huyên, tôi rất nhớ anh. Tôi nhớ một con người thẳng thắn, không bao giờ luồn cúi trước bạo quyền mà cũng tràn đầy lòng yêu mến anh em, bè bạn. Tôi nhớ có lần bưng bát cơm lên anh còn nói với con “Các con có biết có nhiều người không có cơm để ăn không?” Một người nặng lòng với nhân dân, đất nước như vậy mà bị bắt vì “chống nhà nước,” thì đó là nhà nước đó là cái gì? LS Lê Quốc Quân - Việt Nam Thời Báo  
......

Chống lãng phí phải bắt đầu từ đại hội đảng

Nguyen Ngoc Chu| 1. Đã ai tư vấn cho thủ tướng chưa? Những người trong ‘Tổ Tư vấn kinh tế’ cho Thủ Tướng, có ai đã một lần ‘tư vấn’ cho Thủ tướng về tiết kiệm chi phí ở tất cả các kiểu Đại hội? Vì tất cả các kiểu Đại hội của các cơ quan đoàn thể nhà nước, trong đó trụ cột là Đại hội Đảng các cấp, từ cấp địa phương cho đến toàn quốc – phần lớn đều dùng kinh phí nhà nước. 2. Có bao nhiêu đại hội đảng các cấp? Để chuẩn bị cho Đại hội đảng toàn quốc, thì phải bắt đầu từ cấp xã, huyện, tỉnh. Quá trình này kéo dài cả năm. Không tính cấp chi bộ, chỉ tính cấp xã trở lên, cả nước có tất cả bao nhiêu Đại hội đảng? Hiện cả nước có 10.614 đơn vị hành chính cấp xã, bao gồm: 8.295 xã, 1.714 phường và 605 thị trấn. Cả nước hiện nay có 713 đơn vị hành chính cấp huyện. Trong đó bao gồm: 69 thành phố trực thuộc tỉnh, 50 thị xã, 49 quận và 545 huyện. Cả nước hiện có 63 đơn vị hành chính cấp tỉnh, bao gồm: 58 tỉnh và 5 thành phố trực thuộc trung ương. 3. Mất bao nhiêu tiền chi phí cho đại hội đảng? Mất bao nhiêu tiền chi phí cho việc tổ chức các Đại hội đảng trên toàn quốc? Số liệu này chắc Bộ Tài chính có. Nhưng có thể ước lượng thô như dưới đây. – Chi phí cho Đại hội cấp xã khá khác biệt nhau. Ở các xã nghèo chỉ ở mức trên và dưới 100 triệu đồng. Nhưng cấp phường ở các thành phố lớn trực thuộc trung ương thì có thể chi phí đến cả tỷ bạc. Lấy mức ước lượng thấp bình quân là 100 triệu đồng , thì trên toàn quốc chi phí cho Đại hội cấp xã tốn đến 1.061 tỷ đồng. – Chi phí cho Đại hội cấp quận – huyện cũng khác nhau, nhưng đều tính bằng tỷ đồng. Các quận ở các thành phố lớn có thể chi phí gấp năm bảy lần các huyện nghèo. Lấy trung bình mức thấp cho chi phí cấp huyện là 2 tỷ đồng, thì tổng chi phí trên toàn quốc cho Đại hội cấp huyện là 1.426 tỷ đồng. – Chi phí cho Đại hội cấp tỉnh – thành rất lớn. Một tỉnh nghèo như Tuyên Quang mà đã dùng 2,5 tỷ đồng để sắm quần áo cho đại biểu thì tổng chi phí của Đại hội đảng của tỉnh Tuyên Quang phải không dưới 10 tỷ đồng. Các thành phố lớn như Hà Nội, TP.HCM thì chi phí cho Đại hội sẽ rất lớn. Tính bình quân chi phí phục vụ cho Đại hội cấp tỉnh – thành là 15 tỷ đồng, thì tổng chi phí trên toàn quốc cho cấp tỉnh sẽ là 945 tỷ đồng. – Chi phí cho Đại hội đảng toàn quốc là rất lớn. Nếu kể cả các Hội nghị Trung ương phục vụ cho mục đích Đại hội, những chuyến đi công tác của các Bộ ở trong nước và nước ngoài phục vụ cho Đại hội đảng toàn quốc, và cả bộ máy chuẩn bị văn kiện cho Đại hội đảng toàn quốc, thì con số sẽ lớn vô kể – không dưới vài ngàn tỷ đồng. Hãy chỉ tính một ngàn tỷ đồng. Với mức tính khiêm tốn nêu trên, thì tổng chi phí cho Đại hội đảng các cấp trên toàn quốc lên đến 4.432 tỷ đồng. Thực ra con số này còn thấp hơn con số thực chi khi tính đúng tính đủ. Nhưng 4.432 tỷ đồng mua được 886.400 tấn thóc (không dưới 531.840 tấn gạo), nuôi được 3.409.230 cán bộ suốt 1 năm với tiêu chuẩn 13kg/người /tháng ở những năm thập niên 60-80 thế kỷ trước. Số liệu ước lượng thô ở trên đã không đưa vào một mảng rất lớn Đại hội đảng ở các bộ ban ngành trung ương, các quân khu, các tổng công ty, cấp sở phòng, các trường đại học, và hàng chục vạn chi bộ cấp cơ sở. Mà nếu tính đúng tính đủ cũng lên đến cả ngàn tỷ đồng. Sẽ có người viện dẫn nguồn kinh phí từ Đảng phí để tổ chức Đại hội. Có chăng chỉ một bộ phận ở cấp chi bộ cơ sở – mà đã không đưa vào con số ở trên. Nhưng điều quan trọng nhất là chống lãng phí. Nguồn tiền nào cũng không được lãng phí. 4. Còn bao nhiêu chi phí ngầm? Có một dòng chi phí ngầm cho Đại hội nhiều lần lớn hơn các chi phí nhìn thấy. Đó là dòng tài chính chi cho các ghế chức vụ – là dòng tài chính chạy chức chạy quyền. Chống chạy chức chạy quyền là một trong những mục tiêu quan trọng nhất mà lãnh đạo Đảng và nhà nước đã nhiều lần kêu gọi phải thực thi bằng được. Có người nói Đại hội này là Đại hội không chạy chức chạy quyền? Có đúng như vậy không? Giống như tham nhũng, không ở đâu thấy tham nhũng, mà tham nhũng xẩy ra khắp mọi nơi. Giống như xin việc, không nơi nào thấy mất tiền, mà mất tiền khắp mọi nơi. Mỗi ghế chức vụ ở phường – xã, quận – huyện, tỉnh – thành và ở trung ương đều có giá. Giá rất cao. Giá được nhiều người biết. Những người sành về giá có thể nêu ra con số cụ thể cho mỗi vị trí. Rồi tổng hợp cho cả nước. Đó là một con số kinh hoàng làm “vỡ mật” cả những người dũng cảm nhất. GDP đầu người là chỉ số nhìn thấy. Đó chưa phải là chỉ số phản ánh thực tế thu nhập đầu người. Còn có một dòng thu nhập GDP đầu người ngầm. Cho nên một tỉnh A có thu nhập GPD đầu người cao hơn tỉnh B không đồng nghĩa là tỉnh A giàu hơn tỉnh B. Tham nhũng là môi trường thuận lợi cho nền kinh tế ngầm phát triển. Các nước có tham nhũng càng lớn thì dòng thu nhập GDP ngầm càng lớn. Dòng GDP thu nhập ngầm ước tính chiếm khoảng từ 30% – 80% GDP chính thức, tùy theo các nước. Thu nhập ngầm của một bộ phận những người tham gia Đại hội nếu được công khai thì sẽ làm “vỡ mật” nhiều nhà tư bản. 5. Quả thực có phải là không thể sửa chữa? Hình như có ai đó nói rằng “cộng sản không thể sửa chữa?” “Sáng kiến” chi 269 tỷ đồng mua bộ ấm chén làm quà của Hải Phòng đã bị dừng. Nhưng ở Quảng Bình lại tiếp tục chi 2,2 tỷ đồng mua cặp biếu Đại biểu Đại hội đảng, và chỉ dừng khi bị xã hội phản đối. Quảng Trị lại định mua ‘bình hút tài lộc’ để biếu Đại biểu Đại hội đảng. Còn Tuyên Quang định biếu mỗi Đại biểu Đại hội đảng một bộ quần áo “xịn chất liệu Đức, Ý, Nhật” giá 6 triệu đồng. Và tiếp tục là các tỉnh khác… Dòng quà biếu Đại biểu Đại hội đảng sẽ không chấm dứt nếu không có phản ứng quyết liệt của xã hội. Nhưng đâu chỉ căn bệnh quà biếu trong lĩnh vực Đại hội đảng, mà ở các lĩnh vực khác các căn bệnh tương tự cũng không thể chấm dứt. Bệnh ‘cổng chào’ dẫu bị lên án mãi tận biên giới phía Bắc ở Quảng Ninh, nhưng nó vẫn bùng phát mãi tận biên giới phía Nam ở Long Xuyên. Bệnh ‘tượng đài’ thì “di căn” khắp mọi nơi. Đúng là những căn bệnh không thể chữa trị. Các Đại hội của ĐCS Đông Dương không có quà biếu. Đại hội II, III của ĐLĐ Việt Nam [đảng Lao Động Việt Nam] cũng không có quà biếu. Bắt đầu từ khi nào thì Đại hội đảng tốn kém và lãng phí như bây giờ? Đã 75 năm kể từ ngày dành được độc lập, nhưng vẫn còn nhiều đồng bào ‘không có cơm ăn áo mặc.’ Không thể tự cho vì dân khi đang hoang phí mồ hôi nước mắt của dân. Chống lãng phí phải bắt đầu từ Đại hội đảng. Ai là người có lỗi lớn nhất khi đã để xẩy ra những lãng phí to lớn này? TS Nguyễn Ngọc Chu - Fb  Nguyen Ngoc Chu XEM THÊM: Sự phung phí không cần thiết Tại sao Việt Nam thiếu ngân sách để hỗ trợ người dân?  
......

TNLT Phạm Chí Dũng

Thúc Lân| Ông Phạm Chí Dũng sinh năm 1966, nguyên quán Đồng Tháp, sinh sống tại quận Tân Bình, Sài Gòn cho đến khi bị bắt vào ngày 21/11/2019. Ông Dũng là tiến sĩ kinh tế và có nhiều năm làm việc tại Cơ quan nội chính của thành uỷ HCM. Phạm Chí Dũng bị cáo buộc tội danh “Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo Điều 117 – Bộ luật Hình sự năm 2015 (sửa đổi và bổ sung năm 2017). Cha của Phạm Chí Dũng là ông Phạm Văn Hùng- cựu trưởng ban Tổ chức Thành uỷ tp HCM, từng là thư ký riêng của ông Võ Văn Kiệt- cố thủ tướng chính phủ cộng sản Việt Nam. Trước năm 2013, Phạm Chí Dũng có 30 năm phục vụ quân đội, chính phủ và đảng cộng sản Việt Nam. Ngày 5 tháng 12 năm 2013, ông Dũng làm đơn xin ra khỏi đảng với lý do :”Đảng Cộng sản không còn đại diện và phục vụ cho quyền lợi của đại đa số nhân dân”. Tiến sĩ Phạm Chí Dũng sau đó đã có nhiều phát biểu chỉ trích chế độ, ủng hộ việc đấu tranh đòi nhân quyền, dân chủ bằng phương pháp hoà bình. Ngày 17 tháng 7 năm 2012, ông Phạm Chí Dũng bị bắt khẩn cấp vì bị tình nghi biên soạn tài liệu ‘nhằm lật đổ chính quyền nhân dân’. Sau đó, ông bị khởi tố hai tội danh “Hoạt động lật đổ chính quyền” (theo Điều 79) và “Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam (Điều 88 Bộ luật hình sự năm 1999). Điều cần nhấn mạnh, thời điểm này ông vẫn đang làm việc tại ban An ninh Nội chính Thành uỷ TP HCM. Tuy nhiên, ông đã được miễn tố sau 6 tháng bị tạm giữ trong một nhà tù tại Sài Gòn. Tháng 2/2014, tiến sĩ Phạm Chí Dũng được mời đến Geneve (Thuỵ Sĩ) để tham dự buổi Kiểm điểm nhân quyền UPR do Liên Hiệp Quốc tổ chức. Nhưng vừa đến phi trường Tân Sơn Nhất, ông bị công an cộng sản bắt giữ, bị cấm xuất cảnh và bị tịch thu hộ chiếu. Ngày 3/5/2014, Phạm Chí Dũng có tên trong danh sách “100 anh hùng thông tin” do Tổ chức Phóng viên không biên giới (RSF), trụ sở tại Paris- vinh danh. Ngày 04 tháng 7 năm 2014, Hội Nhà báo Độc lập Việt Namtuyên bố thành lập và Tiến sĩ Phạm Chí Dũng làm chủ tịch. Là một tiến sĩ kinh tế nhưng Phạm Chí Dũng cũng là một nhà văn, nhà báo. Ông từng có một số tác phẩm văn chương với thể loại truyện ngắn, tiểu thuyết được xuất bản vào các năm 1993, 1995, 2005, 2006. Sau khi trở thành một người tranh đấu cho nhân quyền, các tác phẩm của ông không được xuất bản trong nước. Những bài viết của Phạm Chí Dũng tập trung vào các đề tài chính trị, kinh tế, xã hội mà theo cách gọi của nhà cầm quyền là “chống chế độ”. Đã hơn 10 tháng kể từ ngày Phạm Chí Dũng bị bắt, vẫn chưa ai biết về tình trạng của ông trong tù. Với vị trí Phạm Chí Dũng từng đảm nhiệm trong bộ máy cầm quyền, có thể xem ông là một quan chức. Tức là ông có đủ cơ hội để “vinh thân phì gia”. Nhưng ông đã thức tỉnh, thoát ly khỏi guồng máy cai trị để đứng về phía những người cùng khổ. Nhắc đến Phạm Chí Dũng với tư cách một người “thoái đảng”, hoặc từ bỏ vinh hoa phú quý, chấp nhận cảnh tù đày để dấn thân cho tự do, chúng ta lại nhớ đến những Lê Hồng Hà (nguyên đại tá công an, nguyên chánh văn phòng bộ công an- đã qua đời), Vi Đức Hồi (nguyên giám đốc trường đảng, tỉnh Lạng Sơn), Nguyễn Tường Thuỵ (cựu đại uý quân đội), Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh (sĩ quan an ninh cấp cao), Trần Anh Kim (trung tá quân đội), và một số người khác. Nếu đem so sánh với mấy triệu đảng viên cộng sản, con số thức tỉnh và dấn thân trên quả là quá ít ỏi. Nhưng sự đóng góp của những “cựu đảng viên” này cho công cuộc giải thể chế độ độc tài cộng sản, mang lại tự do, dân chủ cho đất nước thì không hề nhỏ. Sự hồi sinh của quê hương Việt Nam cần đến những chiến sĩ dân chủ, những người thoái đảng như các ông. (Thúc Lân)  
......

Chiếc bập bênh của lịch sử

Tượng đài kỷ niệm công cuộc thống nhất đất nước Đức Phạm Thị Hoài| Năm nay Đức vẫn loay hoay với tượng đài kỷ niệm công cuộc thống nhất đất nước 30 năm trước. Như mọi dự án công cộng ở Đức, công trình này bị nâng lên đặt xuống đủ kiểu, rồi cuối cùng cũng được Quốc hội phê chuẩn cách đây 13 năm, nhiều lần bị hoãn thi công, lần cuối cùng vào mùa Thu năm ngoái, vì dưới trụ đỡ tượng đài có một bầy dơi cư trú, giấc ngủ đông của chúng được luật pháp che chở. Dân chủ, pháp trị thật kềnh càng đắt đỏ.   Mô hình được chọn trông như chiếc khay cong, diện tích 700 m2, nặng 150 tấn, đủ chỗ cho 1400 người cùng đứng. Tùy tương tác giữa những người trên đó, nó sẽ nghiêng dần tùy phía, mức nghiêng tối đa là 1,5 m. Mặt trên khắc khẩu hiệu nổi tiếng “Chúng ta là nhân dân. Chúng ta là một dân tộc”. Mặt dưới chạm hình ảnh của những ngày sôi động ba mươi năm trước.   Dân chủ cũng là chín người mười ý, khen thì ít, chê thì nhiều, một đặc trưng nữa của người Đức. Người này lo tượng đài thành cái bập bênh để nghịch ngợm vô bổ, người kia e dấu ấn sâu đậm của lịch sử bị thẩm mĩ đại chúng làm phẳng, người khác nữa thấy ý tưởng tương tác vận động để xoay chiều chuyển động ở đây chẳng qua là một thứ Kitsch chính trị, tầm thường hóa những nỗ lực khổng lồ và trải nghiệm đau thương, trước hết của dân Đông Đức... Tượng đài Tự do và Thống nhất, như tên gọi chính thức, được dân chúng gọi là Khay chuối Thống nhất, hoặc phổ biến hơn: Chiếc Bập bênh Thống nhất.   Trong hơn 500 phương án dự thi thiết kế tượng đài này, cá nhân tôi thấy chiếc bập bênh không đến nỗi dở, ít nhất là hơn đứt những thứ cố uy nghi, hào hùng, hoành tráng, lẫm liệt, gây ấn tượng, cố vươn đúng tầm lịch sử. Chẳng có gì có thể sánh vai lịch sử. Thống nhất thành công, tượng đài thất bại, thế còn hơn là ngược lại, tượng đài bóng nhoáng mà hiện thực đục ngầu.   Ba mươi năm tất nhiên chưa đủ để hàn gắn bốn mươi năm chia cắt. 90% dân chúng hài lòng với chất lượng sống hiện tại. 73% thấy mình là người Đức không phân biệt Đông Tây. 64% hài lòng hoặc rất hài lòng với sự vận hành của các thiết chế dân chủ. Song 2/3 thấy công cuộc thống nhất vẫn chưa hoàn thành. Quá nửa người bên Đông thấy mình vẫn là công dân hạng hai. 10% bên Đông và 3% bên Tây vẫn muốn phục hồi CHDC Đức. Lịch sử vẫn là một chiếc bập bênh, dù nó đã dành cho nước Đức nhiều may mắn./.  
......

Sự phung phí không cần thiết

Phạm Nhật Bình – Web Việt Tân| Tỉnh Hoà Bình là một tỉnh miền núi, đồng thời cũng là một tỉnh nghèo, hàng năm phải ngửa tay nhận tiền trợ giúp từ trung ương. Chẳng hạn, năm 2018, tỉnh này đã có văn bản xin trung ương hỗ trợ 192 tỷ đồng để trả nợ cho Tập đoàn Geleximco xây dựng dở dang dự án đường cao tốc. Tuy nghèo nhưng không chịu kém các tỉnh nghèo khác, Hoà Bình vừa thi đua tiêu hoang bằng cách chi ra 11 tỷ đồng (hơn 400 ngàn đô-la) để xây dựng một câu khẩu hiệu 11 chữ trên đồi Ông Tượng tại trung tâm thị xã. Mười một chữ này là: “Đời đời nhớ ơn chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại,” là một trong hàng ngàn khẩu hiệu tuyên truyền nhàm chán của đảng và hiện diện khắp hang cùng ngõ hẻm. Khi dư luận bất bình và bị báo chí xoi mói, giám đốc Sở Thông Tin-Truyền Thông và Du Lịch của Hoà Bình là bà Bùi Thị Niềm đã lên tiếng biện hộ rằng việc xây dựng khẩu hiệu này là hợp lý và cần thiết. Bà Niềm chỉ nói thiếu ba chữ “đúng quy trình” nên trung ương sẽ phải vào cuộc điều tra. Bà Niềm giải thích rằng: Đây là khu vực đang tập trung nhiều công trình quan trọng bậc nhất như tượng đài HCM, trụ sở tỉnh ủy, UBND và HĐND tỉnh, nên xây dựng câu khẩu hiệu nói trên cho thêm phần “hoành tráng.” Nhưng ngược lại, dư luận chung thì cho rằng những loại công trình như thế này chẳng có ích lợi cho người dân mà chỉ tạo thêm tốn kém. Suy nghĩ của bà Niềm thật là một suy nghĩ không giống ai, cố ngụy biện rẻ tiền để cho qua mọi sự. Ai cũng biết để moi tiền công quỹ, các thợ vẽ của Sở Xây Dựng trong UBND đã ngồi phòng lạnh bày vẽ công trình này công trình nọ hầu rút ruột khi thực hiện. Câu hỏi đặt ra là có cần bỏ ra 11 tỷ để làm 11 chữ trong khi cả tỉnh còn nghèo, đặc biệt là điện nước, đường sá, trường học thì chưa thấy tỉnh đầu tư xây dựng để nâng cao đời sống người dân. Qua sự suy nghĩ của một giám đốc sở trong hàng tham mưu chuyên viên của UBND, đã cho thấy một não trạng chung của giới quan chức cộng sản. Đó là khi có thẩm quyền trong tay, họ coi ngân sách quốc gia là tiền chùa tha hồ chi tiêu, dù có bị chửi là hoang phí thì vẫn cười trừ, bỏ qua sự hổ thẹn mà một công bộc cần có. Tình trạng ấy dẫn tới sự bất xứng của giới lãnh đạo cộng sản và những gì đang diễn ra đẩy giới lãnh đạo và người dân theo hai hướng khác nhau. Có thể thấy gì qua sự kiện này? Thứ nhất, sự đua đòi lẫn nhau giữa các cơ quan đảng và chính quyền để khoe thành tích tỉnh nhà, dẫn đến phải có tượng đài hoành tráng, có công viên vĩ đại, có cổng chào không thua kém hoàng thành vua chúa. Nhưng những kỳ tích xây dựng quê mùa dốt nát ấy không phục vụ cho bất cứ mục tiêu nào về y tế, giáo dục, giao thông công cộng và đem lại lợi ích thiết thực cho người dân. Nó chỉ đem lại sự thoả mãn cho tính tự khoe, suy nghĩ tiểu nông của cán bộ ở mỗi nhiệm kỳ. Chính vì thế mà hiện nay tỉnh Hoà Bình đã được phê duyệt một “khu du lịch sinh thái – tâm linh” mà tổng mức đầu tư lên đến trên 3.000 tỷ đồng. Ngoài ra năm 2019, Hoà Bình cũng đề nghị lên trên xin tiền thực hiện dự án xây một khu “Trung tâm hành chánh tập trung” trị giá 750 tỷ đồng để không thua kém các tỉnh miền núi anh em. Tư duy nhiệm kỳ lâu nay đã trở thành căn bệnh mãn tính trong giới cầm quyền! Thứ hai, đối với các quan chức cộng sản đầy kinh nghiệm trong nghệ thuật trị nước và xà xẻo ngân sách, hễ có làm tất có ăn. Nhưng nếu đầu tư công vào điện, đường, trường, trạm thì còn lý do gì để khai báo là tỉnh còn nghèo, làm sao ngửa tay xin tiền trung ương hỗ trợ. Phải để cho dân nghèo, dân khổ thì cán bộ mới có thể vòi tiền chính phủ và dùng tiền đó xây dựng tượng đài, công viên khu du lịch sinh thái kết hợp kinh doanh tâm linh. Từ những dự án tiền tỷ ấy, cán bộ thoải mái cấu kết với nhà thầu, công khai rút ruột công trình mà không sợ bất cứ một thứ pháp luật nào. Đó là lý do vì sao, những tỉnh càng nghèo lại càng vẽ vời nhiều dự án to lớn, xây dựng tượng đài, xây công viên tráng lệ như các tỉnh Quảng Nam, Quảng Bình, Quảng Trị, Hà Tĩnh trong đó Sơn La nổi lên là một tỉnh danh tiếng như cồn cách đây nhiều năm với dự án “quần thể tượng đài bác Hồ” 1.400 tỷ. Hầu hết ở những địa phương này, các học sinh mẫu giáo, tiểu học phải học trong những cái chòi lá thiếu thốn mọi phương tiện; mùa bão lũ vừa chấm dứt phải liều mình đu dây qua sông suối để đến trường, người lớn thì lội bùn quanh năm. Thứ ba, còn trung ương thì sao? Lãnh đạo trung ương cũng mặc nhiên đồng tình cho các địa phương xây dựng với lý do …mang lại lợi ích tinh thần cho người dân. Tinh thần là một điều gì đó khó kiểm, hơn nữa đó cũng là nhu cầu của đảng để chứng tỏ sức mạnh và quyền lực của mình ở địa phương qua hệ thống tượng đài Hồ Chí Minh, kỳ đài, cổng chào và các công trình tuyên dương sự toàn trị của đảng. Tóm lại, tất cả đều nhằm mục đích trước hết để tuyên truyền lừa bịp, sau nữa để buộc người dân phải khuất phục quyền lực của đảng hiện diện khắp mọi nơi. Đây là sự phung phí tài sản quốc gia một cách có chủ đích. Phạm Nhật Bình Vấn nạn đặc quyền, đặc lợi trong xã hội cộng sản  
......

Người Việt và “sự im lặng của bầy cừu”

“Mong rằng chúng ta đừng chọn cách im lặng, mà hãy lên tiếng vì chính nghĩa.” – Alexander Solzhenitsyn. Tân Phong - Web Việt Tân| Liên tiếp trong thời gian ngắn trước đại hội 13 của đảng CSVN, người ta được chứng kiến nhiều vở tuồng “đốt lò” của ông Tổng tịch, các cuộc bố ráp và đàn áp, bắt giữ các nhà bất đồng chính kiến, facebooker, nhà báo độc lập và cả người có đơn tố cáo các quan chức đương nhiệm. Gần đây nhất là việc bắt giữ người vô cùng tùy tiện và trái pháp luật của công an Đắk Lắk đối với hai ông Phạm Đình Quý và Hoàng Minh Tuấn. Nguyên nhân được biết là vì hai ông Quý và Tuấn đã đứng đơn tố cáo Bí Thư Đắk Lắk Bùi Văn Cường đã đạo văn trong luận án tiến sĩ của ông này. Thực ra, việc quan chức cộng sản đạo văn, quay cóp, mua bằng, sử dụng bằng đểu, bằng giả, thuê người học hộ, thi hộ… là “chuyện thường ngày ở huyện.” Nó phổ biến tới mức mà sau một hồi giới chức cầm quyền tiến hành khảo sát điều tra đã té ngửa ra có tới 87% tất cả quan chức từ cấp trung ương đến cấp xã đều vi phạm. Và nếu như xử lý kỷ luật thì …chẳng có ai đủ tiêu chuẩn nữa. Chuyện thế là hòa cả làng Vũ Đại. Giờ đây, bất cứ xã, phường nào ở miền Bắc Việt Nam, chỉ là một viên chức quèn ngồi đóng dấu “củ khoai” cũng sở hữu tấm bằng tiến sĩ của một trường đại học ở …Mỹ hay của Viện Hàn Lâm Khoa Học Xã Hội Việt Nam. Giới chức CSVN giờ cũng không mấy nhắc đến chuyện học hành, bằng cấp chính qui như là tiêu chuẩn quan trọng để làm quan nữa. Cũng phải thôi, nói cho cùng, nguồn gốc người cộng sản, có “lãnh tụ” nào học hành cho ra hồn đâu? Chuyện hai ông Tiến Sĩ Quý và Tuấn đứng đơn tố cáo ông Bí Thư, Tiến Sĩ Bùi Văn Cường “đạo văn” ở cái thời buổi “tiến sĩ nhiều như lợn con” này …kể cũng không mấy “hợp thời.” Lại vào đúng lúc “nước sôi lửa bỏng” đại hội 13. Chẳng biết có động cơ “phe ta giết phe đồng chí bạn” hay không? Nhưng thôi, ở đây người viết không bàn đến khía cạnh đó, cũng như sự vi phạm trắng trợn luật pháp của công an Đắk Lắk khi tiến hành một vụ bắt cóc ông Quý ở giữa thành Hồ. Mấy hôm trước, ông Quách Duy, chuyên viên văn phòng ủy ban nhân dân thành Hồ cũng bị bắt giam vì có hành vi “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân.” Ở xứ toàn trị này, việc bắt, giết, bỏ tù một người dân nó dễ lắm. Và tất cả điều đó đều “đúng pháp luật, đúng qui trình” cả. Nếu không xét về thân phận, địa vị thì có thể thấy sự tương đồng giữa những người như ông Quý, ông Duy, ông Tuấn… với ông cựu Chủ Tịch Hà Nội Nguyễn Đức Chung và cả cụ Lê Đình Kình. Xét rộng ra, là tất cả hơn 90 triệu dân Việt Nam cũng đều giống nhau. Tất cả, dù là dân đen, trí thức hay quan chức cao cấp đều có thể lập tức trở thành tội phạm, bị bắt giam hoặc giết chết mà chẳng cần đến một phiên tòa xét xử nào (hoặc nếu có chỉ là một phiên tòa trình diễn trơ trẽn). Tất cả, đều có thể trở thành vật hiến tế bất kể lúc nào. Thôi thì không nói tới thân phận bọt bèo của người dân ở xứ toàn trị này làm gì. Đối với những viên chức cao cấp của đảng cộng sản, họ được trao quá nhiều đặc quyền nhưng lại không có cơ chế giám sát và kiểm soát. Những khẩu hiệu “học tập đạo đức, tư tưởng, tác phong Hồ Chí Minh” nó cũng giống như việc kêu chó sói ăn bắp cải thay vì thịt cừu. Việc lạm quyền, lộng quyền và đi vượt qua các khuôn khổ luật pháp là chuyện dễ dàng và đương nhiên được chấp nhận ở xã hội Việt Nam. Chỉ “đồng chí” nào “đen đủi,” bị phe nhóm khác lập mưu hại, thì tội lỗi mới được bày ra trước công luận. Tức là, bất kể ai cũng đều có thể trở thành tội phạm và bị đảng tuyên án vào một ngày đẹp trời mà trước đó quá trình công tác của họ luôn “hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ đảng và tổ chức giao phó.” Không có một cơ chế kiểm soát quyền lực nào hiệu quả ngăn ngừa họ sai lầm và tha hóa. Trường hợp ông Chung hay trước đó là bí thư thành Hồ, ủy viên trung ương đảng Đinh La Thăng, cũng như tất cả các “củi đốt lò” khác đều như vậy. Hôm trước, có dịp về thăm lại bạn bè cũ ở Bộ Khoa Học và Công Nghệ, nghe dăm ba câu chuyện về ông tân chủ tịch thủ đô mà não cả ruột gan. Có lẽ, cái đất ngàn năm “văn vật” Thăng Long đã đến hồi mạt vận. Toàn thứ “cóc nhái nhảy lên…làm ông, làm bà.” Chuyện về ông cựu Chủ Tịch Chung, dân tình có khen, có chê. Cái tiêu chuẩn của người dân Việt đòi hỏi các bậc “quan phụ mẫu” ở xứ này giờ thấp lắm. Họ chấp nhận một thực tế đương nhiên rằng “thằng nào cũng ăn, thôi thì đứa nào làm được chút gì ích lợi cũng còn hơn chẳng làm gì.” Với ông Tướng Chung, dân Hà Nội cũng vẫn ghi nhận một vài việc tốt nho nhỏ mà ông Chung làm được trong nhiệm kỳ của mình. Tuy vậy, ngoài đám hưu trí và giới chức CSVN, những câu chuyện cung đình, “củi lửa” ở cái lò ông Trọng giờ cũng “nhạt” hơn trước nhiều lắm. Người dân lo cái dạ dày đang đói cồn cào, lo kế sinh nhai ngày một khó khăn, chuyện “đốt lò” giờ cũng như “mông vú showbiz,” đem ra bình phẩm dăm câu ba điều trong lúc “trà dư tửu hậu,” coi như một thứ tin tức giải trí ở xứ Đông Lào. Ai cũng hiểu rằng, chẳng có thứ Công Lý nào được thực thi cả, mà chỉ là một cuộc “chó ăn thịt chó” mà thôi. Phần lớn dân tình cũng dửng dưng trước cuộc thảm sát ở Đồng Tâm hay việc ba viên công an bị thiêu cháy thành than… Ở xứ này, con người ta hàng ngày đối diện với quá nhiều bất công, đối diện với quá nhiều cái ác, bị bào mòn trong một cuộc mưu sinh nhọc nhằn, đua chen giành giựt lợi ích, cái Lương Tri nó đã bị què cụt đi từ khi nào không rõ. Người ta câm lặng trước đau khổ, chịu đựng đau khổ và lấy sự đau khổ của những kẻ khác làm vui. Cảm xúc và sự đồng cảm trước bi kịch của đồng loại đã hầu như biến mất khỏi tuyệt đại đa số những “công dân thủ đô.” Nhà lý luận dân chủ lừng danh John Dewey trong cuốn sách “The Problems of Men” xuất bản 1946 có nói “Mỗi một cá thể trong tầng lớp đáy xã hội có thể không được trí tuệ cho lắm. Nhưng ở một điểm thì họ thông minh hơn bất cứ người nào khác, đó chính là họ biết rõ chân họ bị kẹp giày ở chỗ nào, chỗ đó đang làm đau họ.” Người dân biết rõ điều gì làm cuộc sống của họ trở nên cùng cực, đau khổ. Nhưng có lẽ, những người cộng sản Việt Nam đã làm được một điều “phi thường” hơn là họ thuyết phục được người dân Việt Nam rằng “Tất cả các đôi giày khác cũng sẽ bị đau chân như vậy thôi.” Do vậy, nhu cầu để đổi một “đôi giày” khác dễ chịu hơn dường như không có trong suy nghĩ đám đông thị dân đã quen với chịu đựng và ngóng chờ một ơn huệ. Trước cái Ác, bất công hoành hành ở mảnh đất này, họ lựa chọn sự im lặng nhẫn nhục. Sự im lặng đó đồng thuận với cái Ác, ngầm thừa nhận cái Ác như một luật định được chấp nhận. ĐÓ là thành công lớn nhất của đảng Cộng Sản Việt Nam. Như một hội chứng lây nhiễm đáng sợ, thói quen này bắt rễ sâu vào nhận thức và suy nghĩ của người Việt khi đứng trước bất cứ bi kịch của đồng loại. Sinh mạng, tài sản bị tước đoạt, luân lý bị chà đạp, nhân phẩm bi coi thường… tất cả đều chẳng mấy có tác động đến trí não họ. HỌ chỉ quan tâm đến lợi ích và dục vọng. Trước số phận bi thảm của những người dân ở Đồng Tâm, trước cái chết đầy ám ảnh của cụ Kình và giờ đây tiếp tục là những nạn nhân mới của nhà cầm quyền cộng sản, họ đều im lặng, xì xầm bình luận và rồi nhún vai …ngồi chờ. Chờ một sự thay đổi tự nhiên sẽ diễn ra, chờ đến lượt chính bản thân họ trở thành nạn nhân kế tiếp? Dường như, có một quá trình suy thoái bệnh hoạn trong tâm lý học đám đông ở người Việt. Họ đang chấp nhận một “định mệnh đương nhiên” không thể tránh, họ thờ ơ trước bi kịch và chấp nhận cái Ác. Và dù cho các cá nhân, những tổ chức đấu tranh cho dân quyền, nhân quyền lên tiếng, đấu tranh cho quyền lợi của chính họ thì những người Việt cũng lãnh đạm thờ ơ và …im lặng! Giống như trong bộ phim kinh dị kinh điển của Hollywood “Sự im lặng của bầy cừu,” cô bé Clarice Starling cố gắng mở cửa chuồng giải thoát đàn cừu chạy trốn khỏi tên đồ tể, “nhưng chúng không chạy, chúng cứ đứng đó, bối rối và không chịu chạy đi…”  Nỗ lực tuyệt vọng của cô bé Clarice không cứu được đàn cừu, rốt cuộc chỉ là một việc làm vô ích. Liệu có một phép lạ nào có thể cứu giải được một dân tộc có não trạng của một đàn cừu như vậy? Tân Phong https://viettan.org/nguoi-viet-va-su-im-lang-cua-bay-cuu/  
......

Đại hội “không chạy chức”

Phạm Nhật Bình- Việt Tân Trước mỗi kỳ đại hội đảng CSVN,  công tác sắp xếp nhân sự của ban chấp hành trung ương bao giờ cũng chiếm nhiều thì giờ sàng lọc và thu hút sự tò mò của dư luận về kết quả cuối cùng. Vào giữa tháng Năm, 2020, hội nghị trung ương 12 bế mạc vào ngày 14 tháng Năm, vấn đề sắp xếp nhân sự không đi đến một kết luận dứt khoát nào, nhất là ở 4 vị trí mà người ta thường gọi tắt “tứ trụ triều đình” gồm tổng bí thư, chủ tịch nước, thủ tướng, chủ tịch quốc hội. Ngày 5 tháng Mười tới đây, hội nghị trung ương 13 sẽ nhóm họp để tiếp tục bàn về vấn đề nhân sự cấp cao. Nhưng nghe đồn rằng vấn đề ai đi, ai ở vẫn còn là đề tài gay cấn nhất. Nếu không giải quyết xong kỳ này thì phải có thêm hội nghị của trung ương 13 B. Nói cách khác, trung ương 13 trong tháng Mười sẽ đóng một dấu ấn quan trọng trong việc ấn định ai sẽ nằm trong tứ trụ, sau khi Bộ Chính Trị sắp xếp xong thành phần nhân sự ở 67 tỉnh, thành phố và một số đảng bộ trung ương. Tuy nhiên, điều mà dư luận quan tâm ngoài nhân sự “tứ trụ” là bài viết mới đây của trang Vietnamnet, cố tình tô đậm câu nói của ông Trọng rằng: “Đại hội XIII sẽ là Đại hội không chạy chức.” Cho đến nay, đảng Cộng Sản Việt Nam đã tổ chức qua 12 kỳ đại hội, đâu có đại hội nào mà lãnh đạo lại thành khẩn khai báo như đại hội lần này là “không chạy chức” – hóa ra là các đại hội khác đều  có chạy chức. Chính vì chạy chức nên cần tiền mà muốn có tiền thì phải tham nhũng. Cái vòng lẩn quẩn của một chế độ độc tài là như thế, mỗi chức đều có giá từ 1 triệu đến vài chục triệu Mỹ Kim. Vì thế khi báo Vietnamnet tô đậm câu nói của ông Trọng “Đại hội không chạy chức,” bao trùm ý nghĩa tốt đẹp là đại hội 2021 không có đút lót, không dùng tiền bạc, tài sản… để chạy cửa sau. Nhưng thử hỏi hai vụ án nóng nhất mới đây: “đồng chí Thiếu Tướng Công An Nguyễn Đức Chung – Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân thành phố Hà Nội” và “đồng chí Bác Sĩ Nguyễn Quốc Anh – Giám Đốc Bệnh Viện Bạch Mai” đã trở thành củi và bị đưa vào lò nướng tham nhũng vì khởi tố tội tham ô. Đã ở những trách vụ cao như thế mà phải tiếp tục tham ô, cho thấy rằng hai “đồng chí” Chung và Anh vẫn đang rất cần tiền để chạy lên những chức cao hơn và tốn kém nhiều hơn. Cho nên, khi hai “đồng chí” Nguyễn Đức Chung và Nguyễn Quốc Anh bị ngã ngựa, người ta mới biết là việc thăng quan tiến chức của các cán bộ lãnh đạo đều là cuộc ngã giá ở phía sau. Nói cách khác, hậu trường chính trị cũng không khác hậu trường sân khấu với những bí ẩn và nguy hiểm khó lường. Bởi thế ở bất cứ chế độ độc tài nào, độc tài cộng sản hay độc tài giả danh dân chủ cũng tồn tại nhiều phe phái cạnh tranh nhau quyết liệt trong bóng tối. Đảng CSVN mà bộ máy thống trị dựa trên nguyên tắc “tập thể chỉ huy, cá nhân phụ trách” cũng không thoát khỏi cảnh ngoài mặt thì đoàn kết, bên trong thì năm bè bảy mối. Tuy nhiên sự tranh chấp trong đảng đến một giới hạn nào đó, các phe phái có thể thoả hiệp nhau để cùng nhau tồn tại. Mà đã là tập thể thì phải có tay chân, có đàn em, có phe trung ương, có phe địa phương, chưa kể phe đảng, phe đoàn. Cho nên ông Trọng càng giơ cao biểu ngữ không chạy chức, chạy tiền, chạy quyền thì càng lộ ra đó chỉ là chiêu bài mị dân. Không phải bây giờ mà đã từ lâu, mị dân là chính sách bất thành văn của đảng, những người cộng sản các cấp đã xử dụng nhuần nhuyễn đi đến thành công. Vả chăng trong đảng, Ban Tổ Chức Trung Ương vốn là một nơi lui tới quá quen thuộc của những cán bộ muốn tiến thân trên chốn quan trường xã hội chủ nghĩa. Đã có một thời hoàng kim của Ban Tổ Chức Trung Ương thời bao cấp do Lê Đức Thọ làm trưởng ban với quyền sinh sát tuyệt đối trong tay, nên được cán bộ các cấp đặt hỗn danh “Sáu Búa.” Hoặc có thể nói, đại hội 13 là đại hội không chạy chức, phải chăng ông Trọng cũng gián tiếp thừa nhận những kỳ đại hội trước đã có những màn chạy chức, chạy quyền diễn ra. Ngày hôm nay trong tứ trụ có phe Nguyễn Phú Trọng – Trần Quốc Vượng, phe Nguyễn Xuân Phúc và phe Nguyễn Thị Kim Ngân. Ba phe này có những mạnh yếu khác nhau trong cuộc tranh chấp gay cấn chức vụ tổng bí thư đảng. Nhưng người ta phải thừa nhận, kịch chiến với nhau chỉ có hai phe Nguyễn Phú Trọng – Trần Quốc Vượng và phe Nguyễn Xuân Phúc. Nay lại có tin đồn Ba Dũng đứng sau Nguyễn Xuân Phúc, ủng hộ Phúc giành chức tổng bí thư kỳ này sau khi lật đổ Nguyễn Đức Chung, đưa ghế chủ tịch Hà Nội về phe chính phủ. Còn Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị Kim Ngân được đánh giá yếu nhất, bất quá chỉ có thể làm bù nhìn hay về hưu mà thôi vì quá hạn tuổi 65. Vậy ngày 5 tháng Mười sắp tới đây, trận chiến quyết liệt sẽ diễn ra giữa hai phe Nguyễn Phú Trọng – Trần Quốc Vượng và Nguyễn Xuân Phúc. Cả hai nhân vật này khi vào đại hội 13 đều quá tuổi 65, nên sẽ không được tái cử vào Bộ Chính Trị theo điều lệ đảng. Như vậy cũng có nghĩa cả hai người đều vuột ghế tổng bí thư, nếu không có sự miễn giới hạn độ tuổi. Chuyện này có thể xảy ra, nếu cả hai có được sự ủng hộ cần thiết trong Ban Chấp Hành Trung Ương. Một nhà phân tích chính trị đang làm việc tại Singapore – ông Lê Hồng Hiệp trong bài viết “Liệu Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng có ở lại sau Đại hội 13” cho rằng Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng sẽ ủng hộ và giới thiệu Trần Quốc Vượng vào vị trí tổng bí thư thay thế mình, tiếp tục “di sản đốt lò” của người tiền nhiệm. So với đương kim Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc, cá nhân Trần Quốc Vượng không đủ mạnh để có được hậu thuẫn của đa số ủy viên trong Ban Chấp Hành Trung Ương. Cho dù có được sự ủng hộ mạnh mẽ của ông Trọng, xem ra Trần Quốc Vượng khó lòng giành được chiếc ghế cao nhất đảng. Bởi vì sự ủng hộ của ông Trọng vào thời điểm này cũng chỉ là tiếng nói của một người vừa hết thời vừa bệnh hoạn. Trong lúc ấy Nguyễn Xuân Phúc sau 4 năm giữ chức thủ tướng, từng bước đã xây dựng được sự ủng hộ khá rộng rãi từ các uỷ viên đang nắm quyền ở các địa phương. Tuy nhiên đây cũng là điều bất lợi vì ông Phúc phải đối mặt với sự chỉ trích của khuynh hướng bảo thủ trong đảng rằng ông sẽ không nhiệt tình mấy với nạn tham nhũng trong chính phủ, tức coi nhẹ sự tồn vong của đảng. Ngoài ra nguồn gốc vùng miền cũng là điều phải tính tới, vì chắc chắn ông Phúc không đạt được điều kiện một “người Bắc, có lý luận!” Từ ngày thành lập, trải qua 12 kỳ đại hội, tổng bí thư người gốc Miền Trung không quá 3 người. Đây mới là kịch tính của một vở bi hài kịch chỉ thực sự bộc lộ trong những kỳ đại hội đảng, điển hình là màn song đấu giữa Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Phú Trọng trong đại hội XII. Kỳ này nếu Trần Quốc Vượng thắng thì Trọng lui về giữ ghế thái thượng hoàng, có thể tiếp tục kiểm soát hoạt động đảng qua trò chơi đốt lò phe địch, che giấu dưới cái vỏ bọc chống tham nhũng. Còn nếu Nguyễn Xuân Phúc thắng, quyền lực sẽ nghiêng nhiều về phe chính phủ như thời Nguyễn Tấn Dũng. Lúc đó quyền lực của đảng phải chịu giảm thiểu vì sự chia sẻ quyền lực tất yếu phải có. Tác giả Lê Hồng Hiệp kết luận rằng “Nếu ông Trọng không thể đảm bảo cho ứng viên mà ông chọn, ông có thể muốn tiếp tục ở lại thêm một nhiệm kỳ nữa.” Đối với ông Trọng đây là một giải pháp có lợi nhất cho bản thân, cho phép ông kiểm soát quyền lực ít nhất trong hai năm trước khi chuyển giao ghế tổng bí thư một cách êm xuôi cho người mà ông chọn. Nhưng liệu ông Trọng có thực hiện được kịch bản này trong tình trạng sức khoẻ bấp bênh, đầu óc lú lẫn hiện nay của ông? Trong bối cảnh cuộc xung đột Mỹ – Trung và tình hình Biển Đông biến động từng ngày, nhìn chung ai cũng cho rằng ông Phúc nên thay ông Trọng. Với Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc, người ta hy vọng Việt Nam có thể chuyển hướng đi gần Mỹ hơn thay vì trụ vào quan điểm của Bắc Kinh và chính sách “3 không” đã phá sản từ lâu. Nhưng tham vọng của người cộng sản “có lý luận,” thuộc làu kinh điển Mác-Lênin nhiều khi che mất lý trí và không còn coi dân tộc là mục tiêu theo đuổi. Chung quy lại, trận chiến ngày 5 tháng Mười tới đây – hội nghị trung ương 13 quả thật là một chiến trường vô cùng phức tạp.  Phạm Nhật Bình  
......

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Hậu Sự

tuongnangtien’s blog| Trong cùng một ngày, ngày 16 tháng 9 năm 2020, mọi cơ quan truyền thông ở VN đều rồn rập và buồn bã đi tin: Tiếc thương chiến sĩ công an hy sinh khi làm nhiệm vụ  Ư Đoàn truy tặng huy hiệu “Tuổi trẻ dũng cảm” cho chiến sĩ công an hy sinh khi làm nhiệm vụ  Truy tặng huy hiệu “Tuổi trẻ dũng cảm” cho Thượng sỹ CSCĐ hy sinh trong khi làm nhiệm vụ  Tuổi 23 anh hiến dâng cho bình yên cuộc sống Bộ trưởng Bộ Công an chỉ đạo đề xuất chính sách đối với đồng chí Nguyễn Văn Mạnh và thân nhân  Ủa, vụ gì vậy cà? Báo Công An Nhân Dân cho biết thêm chi tiết: “Đồng đội của Thượng sĩ Nguyễn Văn Mạnh kể lại, ngày 14-9, tổ công tác của Công an tỉnh Bắc Giang gồm các cán bộ Phòng Cảnh sát kinh tế, Phòng Cảnh sát giao thông, Phòng Cảnh sát cơ động phối hợp với Cục Quản lý thị trường tỉnh Bắc Giang thực hiện kế hoạch công tác trên đường cao tốc Hà Nội – Bắc Giang. Vào lúc 16h20 cùng ngày, tại km 122+150 đường cao tốc Hà Nội – Bắc Giang, thuộc địa phận xã Nội Hoàng, huyện Yên Dũng, tỉnh Bắc Giang, tổ công tác triển khai phương án dừng phương tiện, xe ô tô khách 16 chỗ ngồi BKS 29B-501.64. Chiếc xe có dấu hiệu vi phạm chở hàng hóa không rõ nguồn gốc. Lái xe ban đầu giảm tốc độ, tấp vào lề đường, tuy nhiên, do có ý thức chống đối, đối tượng đã điều khiển xe khách bất ngờ tăng tốc lao thẳng về phía tổ công tác và đâm hất đồng chí Thượng sĩ Nguyễn Văn Mạnh – chiến sĩ cảnh sát cơ động lên nắp capo. Thượng sĩ Mạnh bám vào cần gạt nước của xe và yêu cầu đối tượng dừng xe chấp hành việc kiểm tra song đối tượng vẫn tiếp tục điều khiển xe trên đường cao tốc được khoảng 1km thì đồng chí Mạnh ngã khỏi nắp capo rơi xuống đường, bị bánh của ô tô chèn qua người và hi sinh.” Ông Mạnh không phải là người đầu tiên, và chắc chắn cũng không phải là kẻ cuối cùng, phải “hy sinh” một cách … lảng nhách như vậy. Không ít chiến sỹ đã “hiến dâng cho bình yên cuộc sống” theo cùng một cách: Hạ sĩ CSGT bị tông chết sau pha chặn xe Exciter chạy quá tốc độ Thượng úy công an tử vong tại chỗ sau va chạm với xe ô tô tải Thiếu tá CSGTbị xe tải tông tử vong trong đêm Một Trung tá CSGT vừa tử vong do bị xe máy đâm trên quốc lộ Sau những tai nạn thảm khốc và thương tâm như trên, nạn nhân đều được báo chí nhà nước ca ngợi là dũng cảm. Thượng cấp của họ cũng không quên gửi giấy ban khen vì đã hy sinh, và đồng đội thì đều tỏ lòng “vô cùng thương tiếc” trước linh cửu của những người đã khuất. Chỉ có phản ứng của đám đông quần chúng thì xem chừng hơi bị trái chiều, với nhiều lời dị nghị hay chê trách: Nguyễn Văn Minh: “Ngu chứ dũng cảm gì.” Nguyen Long: “Chính hiệu đu càng!” KLez Tran: “Thêm suất liệt sũy vào ngân sách!” Loc Le: “Bị cán chết thành liệt sỉ hoài mà không tởn!” Cafe Ku Búa: “Tội anh tài xế phải ngồi tù vì cái ngu của anh cảnh sát… Bám cần gạt xe làm gì. Cao tốc nào cũng có camera, tra là biết ai lái. Xong gửi giấy về địa chỉ.” Kiếm Ma: “Cái này nó cứ xảy ra mãi… Lúc nào cũng kêu là áp dụng công nghệ. Mà những chuyện như thế này chả bao giờ thấy. Cứ thấy ai vi phạm thì chụp lại biển số sau đó gửi biên lai về cho chủ xe thế là xong. Chuyện đơn giản mà mãi ko thấy làm gì…” Điều an ủi là bên cạnh với những lời chì chiết, mỉa mai (thượng dẫn) vẫn có đôi ba  tiếng nói cảm thông và chia sẻ: Nhân Thế Hoàng: “Họ đều đáng thương hơn đáng trách, tại trên vai của họ đều là gánh nặng cơm – áo – gạo – tiền và trách nhiệm đối với gia đình vợ con, cũng như số tiền phải cống nạp lên trên.” Huy Đức: “Trong ly rượu chờ bão tan ở Hà Tĩnh, một đại tá CA nghỉ hưu nói với tôi: ‘Không phải các cháu không biết chỉ cần báo số xe cho trạm kế tiếp bắt những xe bỏ chạy, nhưng, trạm nào có ‘định mức’ của trạm ấy. Có cháu phải vay tiền ngân hàng để có một chỗ đứng ngoài đường.” Tuy chỉ là chuyện kể trên bàn rượu nhưng độ khả tín thì có thể kiểm chứng được dễ dàng, qua những mẩu tin (nhan nhản) đọc được hằng ngày, trên mặt báo: Chạy vào ngành công an: Mất cả chì lẫn chài  Lừa ‘chạy’ vào trường công an, chiếm đoạt hơn 400 triệu đồng ‘Chạy’ vào ngành công an… mất hơn 500 triệu ‘Chạy’ vào ngành công an mất hơn 600 triệu đồng Kịch bản khép kín lừa “chạy” vào ngành công an giá 800 triệu Tám người bị cựu trung tá lừa 1,6 tỉ vì xin “chạy” vào ngành công an Thực hư vụ lừa “chạy việc” vào ngành Công an: Mất tiền vì cả tin   Mất bạc tỷ vì muốn chạy việc vào ngành công an, y tế   Báo giá “chạy” vào công an như báo giá hàng hóa Thảo nào mà ngành Cảnh Sát Giao Thông được “vinh danh” là một trong 4 ngành tham nhũng phổ biến nhất VN. Phải cầm cố thế chấp tài sản, vay ngân hàng bạc tỷ mới dành được “một chỗ đứng ngoài đường.” Sau đó, phải cần mẫn và lăng xăng – bất kể ngày đêm hay mưa nắng – mới có thể kiếm đủ tiền để “cống nạp” cho thượng cấp nên (đôi khi) các chiến sỹ gặp tai nạn là điều khó tránh và là chuyện … cũng đành thôi! Chỉ có hậu sự thì (ngó) khó đành lòng vì cay đắng quá. Giữa những vòng khăn tang và khói nhang nghi ngút, trang thông tin của tỉnh Bắc Giang – đọc được vào hôm 9/17/2020 – có bản tin ngăn ngắn như sau: “Đại tướng Tô Lâm, Ủy viên Bộ Chính trị, Bộ trưởng Bộ Công an đã gửi Thư khen đến Công an tỉnh Bắc Giang và gia đình đồng chí Nguyễn Văn Mạnh, chiến sĩ Phòng Cảnh sát cơ động, Công an tỉnh Bắc Giang hy sinh khi làm nhiệm vụ…Thay mặt Đảng ủy Công an T.Ư, Bộ Công an, Đại tướng, Bộ trưởng Tô Lâm đặc biệt biểu dương, khen ngợi tinh thần tấn công trấn áp tội phạm của cán bộ, chiến sĩ Công an tỉnh Bắc Giang. Đặc biệt, cảm kích và xin chia buồn về những mất mát vô cùng to lớn của gia đình và cá nhân đồng chí Nguyễn Văn Mạnh.” Sự “mất mát vô cùng to lớn” này (có thể) tránh được, nếu gia đình không phải vay mượn ngân hàng –  tiền tỷ – mới dành được cho nạn nhân “một chỗ đứng đường,” và chính đương sự không bắt buộc phải “cống nạp” bởi một chỉ tiêu khe khắt quá, theo đòi hỏi của Bộ Công An. /.  
......

Vụ tiến sĩ –võ sư Phạm Đình Quý: Sự thật cần minh bạch

lam hồng nguyễn|   FACT (THỰC TẾ ĐÃ DIỄN RA):   Tối 23-9, Tiến sĩ – Võ sư Phạm Đình Quý, giảng viên Trường Đai học Tôn Đức Thắng đang đi ăn cùng vợ thì bị công an bắt giữ. Hai vợ chồng võ sư Quý được đưa đến Phòng cảnh sát QLHC về TTXH (459 Trần Hưng Đạo, Q.1, Tp.HCM) làm việc trong đêm. Đến khoảng 4h sáng ngày 24-9, vợ thầy Quý đã được thả cho về, sau khi đã buộc phải ký cam kết không được tiết lộ về cuộc bắt giữ. Còn thầy Quý thì bị đưa về Công an Đắc Lắc. Đến Sáng 28-9, khi làm việc với ông Phạm Đình Phú, anh trai ông Quý đến để hỏi tin tức về em trai, Cán bộ công an Đắc Lắc xác nhận rằng ông Phạm Đình Quý đang bị tạm giữ tại Đắk Lắc, giấy báo tin báo cho gia đình gửi qua đường bưu điện nên khả năng đến chậm. Trước đó, ngày 21- 9, Công an Đắc Lắc cũng đã bắt Võ sư – Tiến sĩ Hoàng Minh Tuấn (sinh năm1980), là học trò TS Quý khi người này đang trên đường từ nơi cư trú ở huyện Cư Kuin di chuyển xuống Khánh Hòa. Hai ngày sau, 23-9, Công an Đắk Lắc đã khởi tố vụ án "Vu khống, bịa đặt nhằm xúc phạm danh dự; gây thiệt hại đến quyền, lợi ích hợp pháp của người khác" và tiến hành bắt giữ ông Quý tại TP Hồ Chí Minh vài giờ sau đó. Hai Tiến sĩ Quý và Tuấn được cho là đã viết đơn tố cáo ông Bùi Văn Cường, Bí thư tỉnh ủy Đắk Lắk đạo văn khi làm luận án tiến sĩ, đề tài “Nghiên cứu tác động của tổ hợp chân vịt – bánh lái đến hướng đi tàu thủy trên tuyến luồng Hải Phòng”, bảo vệ tại Trường Đại học Hàng hải vào năm 2017. Về nội dung này, ngày 24 -11 -2017, ban quản lý phần mềm chống sao chép và hỗ trợ đào tạo TURNITIN, Trường ĐH Hàng hải đã có kiểm tra, kết luận luận văn của ông Cường có tỷ lệ sao chép 12%, trong đó sao chép từ nguồn internet 6% và từ nguồn luận văn, đề tài là 9%. TRUTH (SỰ THẬT ĐƯỢC CÔNG NHẬN): Chúng tôi cho rằng sẽ có 4 tình huống được xem như sự thật. Tình huống 1: Vụ việc sẽ được giải thích rằng TS – VS Phạm Đình Quý không BỊ bắt, chỉ ĐƯỢC Công an Đắc Lắc MỜI để làm việc. Dĩ nhiên, nếu tình huống này diễn ra, TS Quý sẽ được thả ngay khi, hoặc trước khi "sự thật" được công bố. Đây chính là điều đã được tung ra trên dư luận mạng xã hội trong vài ngày qua. Thực tế, sự thật này không tồn tại. TS Quý vẫn chưa được thả sau 6 ngày bị tạm giữ, nghĩa là đến sáng 29-9 sẽ cần có gia hạn lần thứ 2, theo quy định. Nội dung trả lời của cán bộ Công an Đắc Lắc khi làm việc với anh trai ông Quý cũng đã khẳng định là ông Quý đang bị tạm giữ. Tình huống 2: Việc tạm giữ hai ông Phạm Văn Quý và Hoàng Minh Tuấn sẽ được giải thích bằng một lý do khác, đi kèm với việc điều tra một tội danh khác, không phải tội "Vu khống, bịa đặt nhằm xúc phạm danh dự; gây thiệt hại đến quyền, lợi ích hợp pháp của người khác" như đã ghi trong vụ án được khởi tố. Trường hợp này, nếu có sẽ giúp “giải độc” dư luận về việc ông Bùi Văn Cường, Bí thư tỉnh ủy Đắc Lắc, bằng quyền hạn của mình đã chỉ đạo công an tỉnh bắt người tố cáo mình nhằm trả đũa, đồng thời để chấm dứt việc bị tố cáo, gây bất lợi cho việc thăng tiến của ông. Đồn đoán trên mạng xã hội cho rằng, ông Cường đang là ứng cử viên cho chức vụ Bộ trưởng Bộ TT& TT hoặc vị trí Trưởng ban Dân vận TW nhiệm kỳ tới. Tình huống này, dù dư luận đang đề cập nhiều, cũng không có khả năng xảy ra. Bởi lẽ, cho đến hiện tại thì chưa hề có bất kỳ thông tin nào về việc các đương sự Quý và Tuấn có liên quan đến bất kỳ một tội danh nào khác. Nó không giải thích thỏa đáng việc tại sao Công an Đắc Lắc phải xuống tận TP Hồ Chí Minh bắt người, di lý, tạm giữ, không thông báo và giải thích cho gia đình như luật quy định. Và, nếu đây là tình huống xảy ra, nó là tình huống sai. Vì thế, chúng tôi không xem xét, cũng không có ý kiến thêm. Tình huống 3: Việc bắt giữ ông Quý và ông Tuấn được thực hiện theo đúng nội dung vụ án đã khởi tố vào ngày 23-9. Trong trường hợp này, có nhiều điểm không thỏa đáng và có dấu hiệu trái luật hình sự, vi phạm luật tố tụng hình sự. a) Các ông Quý và Tuấn gửi đơn tố cáo chính danh, công khai, có nơi nhận cụ thể tất nhiên họ sẽ phải chịu trách nhiệm về nội dung đã tố cáo. Trong trường hợp nội dung tố cáo là sai, gây ảnh hưởng, thiệt hại đến người bị tố cáo là ông Bùi Văn Cường, ông Cường sẽ có quyền khởi kiện dân sự đối với hai ông Quý và Tuấn đòi bồi thường thiệt hại về vật chất và tinh thần. Cụ thể, trong trường hợp này, ông Cường không hề thiệt hại gì về vật chất (không bị tước bằng tiến sĩ, không bị đuổi việc hay đình chỉ công tác dẫn đến mất thu nhập...) cho nên mức có thể đòi bồi thường là zero, vì không chứng minh được thiệt hại thực tế. Về thiệt hại tinh thần, mức bồi thường tối đa là 11 tháng lương cơ bản của ông Cường, nếu có cũng chỉ được thực hiện bởi phán quyết của Chủ tọa phiên tòa dân sự. Tôi không tin là ông Cường cần khoản bồi thường này. Và thực tế, vụ kiện dân sự đã không xảy ra. Tại sao, tôi không biết. Chỉ có ông Cường biết. b) Luật không cho phép hình sự hóa quan hệ dân sự. Vụ việc tố cáo đạo văn, đúng hay sai cũng chỉ có thể phân xử bằng phiên tòa dân sự, với các khả năng như đã phân tích ở phần a). Vậy, việc khởi tố vụ án hình sự "Vu khống, bịa đặt nhằm xúc phạm danh dự; gây thiệt hại đến quyền, lợi ích hợp pháp của người khác", bắt giam (hay tạm giữ điều tra) hai ông Quý và Tuấn là có dấu hiệu vi phạm tố tụng hình sự. Trong trường hợp đó, điều này sẽ phải bị xem xét xử lý hình sự. c) Ông Hoàng Minh Tuấn bị bắt 2 ngày trước khi có lệnh khởi tố vụ án. Cả hai ông Tuấn và Quý đều bị bắt trong trường hợp chặn bắt khẩn cấp khi đang di chuyển trên đường trong khi đương sự không nằm trong trường hợp – tình huống có thể gây nguy hiểm cho xã hội là có dấu hiệu sai luật. Các đương sự bị bắt khi không có lệnh bắt và khởi tố bị can, không thông báo cho gia đình, không có đại diện chính quyền nơi người bị bắt cư trú, không có người làm chứng... là các dấu hiệu sai luật khác. Thực tế là cho đến chiều ngày 28-9, các đương sự đều đã ở trong trại tạm giam, song gia đình, thân nhân vẫn hoàn toàn chưa được trả lời rõ ràng bằng văn bản là họ bị bắt tạm giam hay đang bị tạm giữ. Nếu là tạm giữ, hết thời hạn 3 ngày sẽ phải có gia hạn lần 1, hết 6 ngày phải gia hạn lần 2 và không quá 3 lần gia hạn. Những yêu cầu bắt buộc này đã không được thực hiện. Tinh huống 4: Như phân tích ở tình huống 3, việc bắt giữ hai TS – VS Phạm Đình Quý và Hoàng Minh Tuấn đã bộc lộ một loạt các dấu hiệu vi phạm tố tụng hình sự. Điều này, nếu luật pháp được tôn trọng, nó phải được xem xét. Trong trường hợp đó, hai vị tiến sĩ – võ sư dù nhanh chóng được thả hay vẫn tiếp tục chuyển từ chế độ tạm giữ sang chế độ tạm giam 4 tháng để điều tra, diễn tiến tiếp theo vẫn sẽ có thể là một lệnh khởi tố điều tra vụ án để xem xét có hay không dấu hiệu tội “bắt người trái pháp luật”. Dĩ nhiên tên hai vị tiến sĩ võ sư sẽ vẫn được đề cập trong vụ mới, song sẽ với tư cách là nạn nhân. Họ sẽ phải được bồi thường và xin lỗi, hoặc họ sẽ giữ quyền kiện ra tòa hành chính. NHẬN ĐỊNH Điều gì cũng có thể xảy ra. Cho dù cuối cùng sự thật sẽ diễn ra như thế nào, tên tuổi của ông Bùi Văn Cường cũng sẽ không thể đứng ngoài vụ việc. Mọi việc dù diễn ra như thế nào, thực tế cũng đã là một scandal không hay ho gì. Nó xuất phát từ những toan tính của người trong cuộc trên vị trí quyền lực và đang chạy đua quyền lực. Nhưng chính nó sẽ hủy hoại tham vọng của người gây ra. Nó chứng tỏ người trong cuộc không hề khôn ngoan hay có trình độ, bản lĩnh tương xứng với vị trí đang nhắm tới. Một người nhắm tới vị trí nắm Bộ thông tin truyền thông thì không nên gây scandal khiến dư luận báo chí lẫn mạng xã hội phải lên đồng. Còn nếu định giữ trọng trách ngành Dân vận thì chắc chắn khiến lòng dân phẫn nộ chỉ đáng gọi là dại dột. Thật ra, tôi định dùng từ khác nhưng không nỡ. Tuy nhiên, cuộc đua với cá nhân ông Bùi văn Cường dường như đã thành vô ích. Đường công danh, tự ông đã viết cho mình một “hàm số bị chặn trên”. Nhìn chung, vụ việc mang quá nhiều yếu tố xem thường, đạp lên luật pháp. Nó khiến dư luận phẫn nộ, hoang mang, niềm tin vào luật pháp và cơ quan thi hành luật lung lay nghiêm trọng. Nếu đây là chủ trương, nó vi hiến. Do đó, dư luận cần và chờ đợi sự lên tiếng từ lãnh đạo cao nhất của Đảng và Nhà nước, Quốc hội và chính phủ. Tuy nhiên, đáng lo là sau một tuần ồn ào, hoang mang, những tiếng nói mà xã hội và nhân dân cần nghe vẫn chưa lên tiếng. Sự im lặng đáng sợ, nhường chỗ cho câu hỏi cũng đầy lo sợ: đất nước này còn luật pháp nữa hay không? PS: Tôi không trích kèm các điều luật cụ thể có liên quan trong bài viết. Bạn đọc muốn tìm hiểu, mời tra Google hoặc tham vấn các luật sư./.   #buivăncường #phạmđìnhquý #đạihọctônđứcthắng  
......

Đại hội đảng Cộng Sản Việt Nam: Ghế và tiền!

Đại hội đảng CSVN chỉ là dịp để chia chác quyền lực, chia ghế lãnh đạo giữa các đảng viên cao cấp và phe cánh của họ. Trong hình, đại hội đảng tại Hà Nội hôm 26 Tháng Giêng, 2016. (Hình: Hoang Dinh Nam/AFP via Getty Images) Hiếu Chân/Người Việt Đảng Cộng Sản cầm quyền ở Việt Nam dự tính sẽ tổ chức đại hội toàn quốc lần thứ 13 vào Tháng Giêng, 2021 sắp tới. Và cũng như trước, đại hội chỉ là dịp để chia chác quyền lực, chia ghế lãnh đạo giữa các đảng viên cao cấp và phe cánh của họ; những vấn đề quốc kế dân sinh, chủ trương đường lối chính sách… chỉ là “bổn cũ soạn lại” có thay đổi chút ít về ngôn từ cho có vẻ hợp thời mà không thay đổi bản chất của thể chế độc tài đảng trị đã có suốt 75 năm qua. Có lẽ vì vậy mà người dân trong nước, đặc biệt là người dân ở phía Nam vĩ tuyến 17 hầu như không quan tâm tới đại hội đảng các cấp từ xã tới huyện và tỉnh đang diễn ra rầm rộ hiện nay. “Đại hội là chuyện riêng của đảng, mình không phải là đảng viên thì quan tâm làm gì,” đó là tâm trạng chung của nhiều người bộc lộ trên mạng xã hội hoặc khi được ký giả hỏi ý kiến.   Quả thực, những người ngoài đảng – chiếm hơn 90% dân số Việt Nam – không có vai trò gì trong chuỗi hoạt động của đảng Cộng Sản nhưng điều oái oăm là ở chỗ những quyết định của đảng sẽ tác động toàn diện đến đời sống của họ. Và dù không quan tâm tới đảng nhưng người dân vẫn phải thắt lưng buộc bụng để chi tiền cho các hoạt động khoa trương và hoang phí của các tổ chức đảng các cấp. Một trong những mục đích quan trọng nhất của đại hội đảng Cộng Sản là cử ra người lãnh đạo tổ chức đảng các cấp, từ các chi bộ ở thôn xóm, đường phố, cơ quan, trường học tới Bộ Chính Trị và Ban Chấp Hành Trung Ương toàn quốc trong nhiệm kỳ năm năm sắp tới. Cũng bầu bán, cũng ứng cử đề cử, cũng bỏ phiếu kín chủ nhưng tất nhiên chỉ đảng viên mới được bỏ phiếu. Nhìn bề ngoài, trình tự thủ tục này có vẻ dân chủ nhưng cái gọi là “dân chủ trong đảng” chỉ là một thủ tục để hợp thức hóa chức vụ cho những người đã được đảng cấp trên lựa chọn mà thôi: Bộ Chính Trị chọn đảng viên lãnh đạo cho tỉnh, tỉnh chọn người cho quận huyện, rồi quận huyện lại chọn người cho phường xã, và cứ thế. Rất hiếm, và hầu như chưa bao giờ có chuyện tổ chức đảng cấp dưới bầu ra người không phải do đảng cấp trên chỉ định hoặc “giới thiệu.” Từ cách lựa chọn theo ý cấp trên đã có không ít trường hợp “cha truyền con nối,” “một người làm quan cả họ được nhờ” như chuyện ở Bắc Ninh, cha làm bí thư tỉnh bổ nhiệm con làm bí thư thành phố thuộc tỉnh; hay chuyện ở Hòa Bình, cả dòng họ Triệu Tài Vinh đảm nhiệm phần lớn các chức vụ béo bở nhất của tỉnh. Cũng từ lối lựa chọn theo ý đảng cấp trên, một hiện tượng đã thành bản chất của thể chế Cộng Sản là những người được cử vào những chức vụ lãnh đạo, vào chính phủ, quốc hội… hầu hết là những kẻ vô lương, trung thành mù quáng hoặc giả vờ trung thành với đảng Cộng Sản nhưng giỏi thủ đoạn chạy chọt, nịnh hót, bợ đỡ để lấy lòng cấp trên, sau này có “ghế” rồi sẽ ra sức vơ vét để bù lại; một số kẻ vơ vét quá đáng, bị công chúng lên án thì trở thành những “con dê tế thần” để lãnh đạo cấp trên trấn an dân chúng, giống như chuyện Tào Tháo mượn đầu Vương Hậu để giải tỏa nỗi hận của binh lính trong truyện Tam Quốc xưa. Sẽ không là vấn đề nếu những người được đảng Cộng Sản chọn ra chỉ làm việc cho đảng chính trị của họ. Nhưng Điều 4 Hiến Pháp Việt Nam – do đảng này lập ra – đã trao cho đảng Cộng Sản quyền “lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối” cho nên các viên chức đảng cũng phụ trách việc quản lý xã hội. Theo lệ bất di bất dịch, cứ là phó bí thư bên đảng sẽ đương nhiên là chủ tịch, là giám đốc bên cơ quan chính quyền. Từ ông chủ tịch xã lên đến ông chủ tịch nước, các vị trí lãnh đạo đều do đảng sắp xếp, người dân bình thường, cử tri, không thể có ý kiến gì cả; thậm chí không có thông tin đầy đủ về người sẽ lãnh đạo mình, nhân cách, tài năng và quan điểm của ông ta như thế nào, nói gì tới chuyện được bầu ra người đại diện trong những cuộc bầu cử tự do và công bằng. Mấy hôm trước, ông Chu Ngọc Anh, bộ trưởng Bộ Khoa Học Và Công Nghệ, được trung ương đảng điều động, phân công làm phó bí thư Thành Ủy Hà Nội, và ngay sau đó được bầu làm chủ tịch Hà Nội. Ông Anh là ứng viên duy nhất, được 100% số phiếu, lên thay ông Nguyễn Đức Chung mới bị bắt giam. Vụ bầu ông Anh ở Hà Nội là một ví dụ nữa minh họa cho cách thức chọn người trong chế độ Cộng Sản, người lãnh đạo được quyết định ở một cấp cao nào đó mà thôi. Trong một thể chế như vậy, tìm được một công chức có lương tâm và tinh thần trách nhiệm với dân với nước còn khó hơn đáy bể mò kim! Ấy vậy mà các nhà lãnh đạo chóp bu của đảng Cộng Sản vẫn thường rêu rao trên đài báo: “Tìm và chọn người có tài, có đức!” Trong cuộc hội luận trên đài BBC hôm 25 Tháng Chín, Tiến Sĩ Nguyễn Xuân Diện, nhà nghiên cứu văn bản Hán Nôm từ Hà Nội, nhận xét: “Nhà nước Việt Nam hiện nay còn thua xa so với triều đại phong kiến trong việc quy hoạch và đào tạo nhân tài, thậm chí thua nhiều lắm.” “Thua xa” chỉ là một cách nói. Trong thời đại ngày nay, tước đoạt quyền của người dân được bầu ra người đại diện để quản lý xã hội là một tội ác, một biểu trưng nổi bật nhất của chế độ độc tài toàn trị. *** Không có quyền bầu ra người đại diện, cũng không có tiếng nói trong những đại hội “hoành tráng” nhưng người dân phải è cổ đóng thuế, phí để đảng mặc sức hoang phí hoặc vào những tượng đài, khẩu hiệu “ca tụng” chính mình, hoặc để tổ chức “đại hội đảng các cấp.” Trên mạng xã hội đang rộ lên chuyện tỉnh Hòa Bình bỏ ra 11 tỷ đồng (hơn $476,450) để treo một câu khẩu hiệu ca tụng Hồ Chí Minh gồm 11 chữ trên sườn núi, tính ra mỗi chữ mất 1 tỷ đồng ($43,313) – mà đây là địa phương thuộc loại nghèo khó ở Việt Nam. Đây chỉ là một trong ngàn lẻ một chuyện hoang phí, coi tiền dân như vỏ hến của các lãnh đạo Cộng Sản, cả ở trung ương lẫn các địa phương trong cả nước. Chỉ thử “dạo một vòng” các trang web của nhà cầm quyền CSVN sẽ dễ dàng thấy tiền thuế của dân đã bị nhà cầm quyền rút rỉa rầm rộ vào những công trình “ăn theo đại hội đảng.” Theo đó, trên trang web dauthau.mpi.gov.vn của Bộ Kế Hoạch và Đầu Tư CSVN có “dự án số “20200964629” do Ban Quản Lý Phố Cổ Hà Nội “mời thầu,” mang nội dung “Trang trí sắp đặt một số cụm mô hình, tác phẩm nghệ thuật xung quanh hồ Hoàn Kiếm chào mừng Đại hội Đại biểu lần thứ XVII Đảng bộ Thành phố, Đại hội Đại biểu toàn quốc lần thứ XIII của Đảng,” ngày phê duyệt 22 Tháng Chín, 2020, có “giá dự toán” là 727,375,000 đồng (hơn $31,400). Cũng trên trang web dauthau.mpi.gov.vn của Bộ Kế Hoạch và Đầu Tư CSVN, Văn Phòng Thành Ủy Hà Nội (số KHLCNT 20200958849) đã có một “kế hoạch lựa chọn nhà thầu các gói thầu cung cấp hàng hóa, dịch vụ phục vụ Đại hội Đảng bộ Thành phố lần thứ XVII” với phần “chi tiết nguồn vốn” được ghi là “Ngân sách nhà nước,” và khoản dự trù là 9,369,720,000 đồng (hơn $405,843)! Cụ thể, phí tư vấn thuê hội trường phục vụ đại hội là 1.2 tỷ đồng (hơn $51,977); phí tư vấn “Đưa đón đại biểu từ nơi nghỉ đến nơi tổ chức đại hội” là 842,820,000 đồng (hơn $36,506); “Mua cặp da đựng tài liệu” 960 triệu đồng (hơn $41,581); phí tư vấn “In, gia công sổ phục vụ đại hội” 95 triệu đồng (hơn $4,116); phí tư vấn “In phù hiệu đại hội” 55 triệu đồng (hơn $2,383)… Bao nhiêu năm qua, ngoài chuyện áp bức và tước đoạt tự do của người dân, đảng Cộng Sản còn mặc sức bóc lột tiền bạc của họ cho cuộc tiêu xài hoang phí của mình. Chưa kể rằng các tổ chức tay chân của đảng như mặt trận và các đoàn thể của đảng cũng thi nhau xà xẻo nguồn tiền ngân sách vốn đã èo uột của đất nước, dẫn tới tình trạng bội chi triền miên, đi vay để tiêu xài và gia tăng các biện pháp bóc lột dân chúng qua thuế, phí, lệ phí bủa vây người dân thấp cổ bé họng. *** Guồng máy tuyên truyền khổng lồ của đảng Cộng Sản vẫn thường ca tụng các đại hội của đảng là “ngày hội lớn.” Quả là ngày hội của đảng và các đảng viên cao cấp. Còn đối với người dân, mỗi lần đại hội là thêm một lần họ tủi hổ và uất hận cho thân phận công dân hạng hai, vừa “không tồn tại” trong mọi toan tính của đảng, vừa phải nai lưng gánh vác chi phí cho “ngày hội lớn” ấy, mà thực chất là những bữa tiệc máu chỉ dành cho những công dân thực thụ – những đảng viên Cộng Sản “thẻ đỏ tim đen” như lời nhà thơ Bùi Minh Quốc. Một nỗi uất hận không hề nhỏ! [qd]  
......

Nghe lời tổng bí thư, bị bắt tù.

Hình ảnh Trần Quốc Vượng và Bùi Văn Cường. Thanh Hieu Bui   Tháng 7 năm 2020, thất vọng về việc giới thiệu Trần Quốc Vượng giữ chức chủ chốt ở nhiệm kỳ 13, tổng bí thư, chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng đành dùng kế gác lại vấn đề nhân sự chủ chốt, mở cuộc họp lần thứ 18 của ban chỉ đạo 110. Mục đích đốt lò tán loạn để ép các uỷ viên BCT khác phải khuất phục đề xuất của mình về Trần Quốc Vượng. Ông Trọng nói ai có khiếu nại, kiến nghị, tố cáo gì thì đưa ra để xem xét kịp thời, kiên quyết không để cán bộ không đủ tiêu chuẩn, suy thoái đạo đức, chính trị, lối sống. Ông Trọng yêu cầu cơ quan chức năng kiên quyết, kịp thời điều tra những cán bộ có vấn đề nhân sự. Thế nhưng dù ông là vua, nhưng những bản tấu trình, tố cáo, khiếu nại có đến tay ông hay không, hoặc đến thì ông có xử lý được không? Nó lại là một câu chuyện khác, câu chuyện là ông còn thực quyền hay không, ông có được đám bậu xậu ở dưới tận trung hay không ? Hay ông chỉ là một kẻ được chúng tâng bốc lên để rồi chúng lợi dụng. Có rất nhiều đơn tố cáo không được Ủy ban kiểm tra trung ương đảng, Ban chỉ đạo 110 tiếp nhận. Dù chúng có được những cơ quan này tiếp nhận cũng chưa chắc được chuyển đến ông Trọng. Hoặc nó đến tay ông nhưng lại không phải đơn tố cáo địch thủ ông muốn hại, mà lại là đơn tố cáo đệ tử trung thành của ông. Và hưởng ứng lời kêu gọi của tổng bí thứ, Phạm Đình Quý giảng viên ở trường đại học Tôn Đức Thắng đã tố cáo bí thư Đắk Lắk Bùi Văn Cường đạo văn làm luận án tiến sĩ năm 2018. Bùi Văn Cường mới đầu là giảng viên của trường đại học Hàng Hải Việt Nam, nhưng chỉ thời gian rất ngắn làm giảng viên, Cường được điều phụ trách chuyên môn về công tác đảng như ủy viên thường vụ, thường trực đảng ủy, bí thư đoàn trường ...rồi đến bí thư thành đoàn, trưởng ban tổ chức trung ương đoàn TNCSHCM, bí thư đoàn TNCSHCM và đến phó ban dân vận, chủ tịch tổng liên đoàn lao đông... rồi bí thư Đắk Lắk như bây giờ. Với quá trình liên miên với công tác đoàn, đảng như vậy, Bùi Văn Cường vẫn có thời gian để làm luận án tiến sĩ về đề tài hàng hải ? Không, làm gì có thời gian và trình độ để làm luận án tiến sĩ. Bùi Văn Cường đã đạo văn để lấy bằng tiến sĩ, làm căn cứ tiêu chuẩn để lọt vào trung ương đảng. Một kẻ gian manh, xảo trá, đạo văn để được tiêu chuẩn cơ cấu lọt vào trung ương, có phải là kẻ mà ông Nguyễn Phú Trọng vẫn hay nói là kiên quyết, kịp thời xem xét đơn tố cáo để ngăn chặn những kẻ như thế lọt vào trung ương hay không? Chính xác là kẻ đó, chính xác là Bùi Văn Cường, bí thư Đắk Lắk. Đơn tố cáo Bùi Văn Cường đạo luận văn được trình bày khoa học, chí tiết kèm dẫn chứng cụ thể. Và người ta giải quyết thế nào với lá đơn này, 3 ngày sau khi lá đơn gửi đi, công an đến bắt người viết đơn đi đâu biệt tăm, gia đình hỏi thì được công an Đắk Lắk nói miệng là tội vu khống và bôi nhọ danh dự người khác. Một lá đơn trình bày bằng những chứng cứ khoa học, tố cáo cán bộ biến chất trôm cắp kiến thức của người khác. Nếu thanh tra, kiểm định những chứng cứ ấy cần phải có thời gian của những người có chuyên môn về khoa học. Nhưng chỉ ba ngày người tố cáo đã bị bắt giam, như vậy người ta không hề xem xét đơn ông Phạm Đình Quý có đúng không. Họ bắt luôn người tố cáo gần như ngay tức khắc. Đấy là bi kịch của những kẻ tố cáo đúng người, đúng tội những không đúng chỗ. Ông Trọng khuyến khích thế là âm mưu trăm hoa đua nở cùng mượn gió bẻ măng. Ví dụ là ông khuyến khích người ta tố cáo nhau, nếu đơn tố cáo nhằm phe khác thì ông lấy đó làm vũ khí, còn nếu đơn tố cáo người phe ông thì ông sớm biết để diệt trừ. Bùi Văn Cường là người cất nhắc Trần Quốc Bình ( con Trần Quốc Vượng ) lên như diều trong thời ký Cường làm tổng liên đoàn. Cường như tay chân thân tín tâm phúc của Trần Quốc Vượng. Còn Trần Quốc Vượng là tay chân thủ túc của Nguyễn Phú Trọng thì chẳng còn ai hoài nghi. Một kẻ gian trá, nịnh bợ, luồn lọt và tham vọng như Bùi Văn Cường đúng là hình mẫu của những đối tượng mà ông Trọng nhắc đến bấy lâu nay là cần phải kiên quyết loại bỏ không để lọt vào trung ương. Ông Trọng khuyến khích cán bộ, nhân dân phải tố cáo những đối tượng như thế. Và cái gọi là kiên quyết, kịp thời trong vụ Bùi Văn Cường bị tố cáo là bắt nhanh chóng người tố cáo.    
......

Á có bác Hồ đời em...bị đói to

Đỗ Ngà| Mỗi người dân nghèo Việt Nam chỉ cần 50 ngàn/ngày là họ đủ sống. Tính ra mỗi năm người nghèo chỉ sử dụng 18,25 triệu/năm cho tiền ăn. Với số tiền 11 tỷ dựng 11 chữ “Đời Đời Nhớ Ơn Chủ Tịch Hồ Chí Minh Vĩ Đại” thì tính ra mỗi chữ tốn 1 tỷ đồng. Chỉ với 11 chữ này, chính quyền tỉnh Hòa Bình đã đốt mất 603 năm tiền ăn của người nghèo thành tro bụi. Cũng tương tự như vậy, tượng đài cha con Nguyễn Sinh Sắc – Hồ Chí Minh ở Quy Nhơn tiêu tốn hết 118 tỷ, tương đương 6.466 năm (sáu ngàn bốn trăm sáu mươi sáu năm) tiền ăn của người dân nghèo xứ Việt. Còn nếu nói tượng đài Hồ Chí Minh trị giá 1.400 tỷ mà Sơn La dự tính xây vào năm 2015 thì nó tương đương với 76.712 năm (bảy mươi sáu ngàn bảy trăm mười hai năm) tiền ăn dành cho người nghèo. Mà hiện nay trên toàn quốc có hàng trăm tượng ông Hồ Chí Minh mà tượng nào cũng ngốn số tiền bằng hàng ngàn năm thậm chí hàng vạn năm tiền ăn của dân nghèo như vậy. Tiền mà chính quyền này bỏ ra để lo cho lăng Ba Đình là từ 200 đến 300 tỷ mỗi năm. Tính ra mỗi năm cái xác chết này đã ngốn khoảng 1.600 năm (một ngàn sáu trăm năm) tiền ăn của người dân nghèo trên khắp đất nước này. Như vậy qua đây chúng ta thấy gì? Một khẩu hiệu liên quan đến ông Hồ thì hàng trăm năm tiền ăn của dân nghèo đem đổ sông đổ biển. Một tượng đài cho ông Hồ thì người ta đem hàng ngàn thậm chí hàng vạn năm tiền ăn cho dân nghèo đổ đi. Để chăm sóc xác chết cho ông Hồ mỗi năm thì cũng hàng ngàn năm tiền ăn của dân nghèo bị đem vứt đi. Mà trên đất nước này số tượng đài và số khẩu hiệu về ông Hồ là không sao đếm xuể. Ông Hồ Chí Minh đã chết 51 năm rồi thế mà hằng năm ông ta còn cướp lấy hàng vạn năm tiền ăn của dân nghèo. Ở Việt Nam, rải rác đây đó còn vô số những trẻ em nghèo hằng ngày phải đu cáp vượt suối, phải chui bọc ni lông vượt thác vv… Nói chung chúng đang đánh đổi sinh mạng để kiếm con chữ và “tiết kiệm” tiền cho đảng hưởng. Rồi đến trường, các em ấy sẽ học trong những ngôi trường dột nát, tồi tàn, thiếu sách vở, thiếu giáo viên, thế nhưng chúng cũng không biết tại sao chúng phải thiếu thốn đến thế?! Rồi bên trong những ngôi trường ấy, các em được đảng dạy phải hát rằng “Á có Bác Hồ đời em được ấm no” và tất nhiên chúng tin như thế. Thông thường khi đủ khả năng đọc chữ thì những đứa trẻ em vùng cao ấy phải nghỉ học để kiếm miếng ăn vì nhà quá nghèo. Tại những nơi ấy chỉ cần có 50 ngàn đồng mỗi ngày là đủ cho một người sống, kể cả người lớn. Trong số những đứa nghỉ học kiếm cơm ấy thì có đứa kiếm được 50 ngàn/ngày nhưng cũng rất nhiều đứa không kiếm nổi và phải sống nhờ rau rừng cá suối. Cuộc đời cơ cực cứ bám theo chúng, nó truyền từ ông bà, đến cha mẹ, rồi giờ đến chúng mà chẳng thấy “ấm no” đâu cả. Thế mà chúng đâu biết rằng cái xác chết của người mà đảng bảo là “mang lại ấm no” cho chúng ấy hàng năm vẫn đang cướp đi hàng triệu chén cơm của chúng?! Và với con chữ như thế, chúng vĩnh viễn sẽ sống trong kiếp nghèo mà không hề biết tại sao! Tham khảo: http://www.chinhphu.vn/portal/page/portal/chinhphu/noidungsolieungansachnhanuoc?categoryId=100003509&articleId=10056816 https://thuvienphapluat.vn/van-ban/tai-chinh-nha-nuoc/Nghi-quyet-73-2018-QH14-phan-bo-ngan-sach-trung-uong-2019-367142.aspx? https://www.24h.com.vn/tin-tuc-trong-ngay/son-la-xay-dung-tuong-dai-1400-ty-xuat-phat-tu-tinh-cam-c46a725320.html https://vietnamfinance.vn/chan-dung-don-vi-trung-thau-lap-khau-hieu-moi-tu-gan-mot-ty-dong-o-hoa-binh-20180504224244270.htm    
......

Vòng Trân Châu Tàu - chiếc thòng lọng nguy hiểm

Ấn Độ có dân số 1,38 tỷ, Trung Cộng có dân số 1,44 tỷ được xem như là tương đương. Trung Cộng có hạt nhân thì Ấn Độ cũng có. Hiện nay Trung Cộng cùng với Mỹ, Nga, Anh Pháp đang thành viên thường trực Hội Đồng Bảo An LHQ, nhưng Ấn Độ thì không. Đây là một thiệt thòi cho Ấn Độ, và hiện nay Ấn Độ đang nỗ lực để có được vị trí như Tàu tại hội đồng quyền lực nhất của LHQ. Trên thế giới thì Trung Cộng đang cố vượt Mỹ, nhưng tại châu Á thì Trung Cộng đang muốn ghìm ấn độ để đất nước này không thể vượt Tàu được. Về kinh tế thì Ấn Độ còn thua Tàu khá xa, nhưng về quân sự thì rõ ràng Ấn Độ không kém cạnh gì Tàu cả. Chính vì vậy tìm cách bao vây Ấn Độ về quân sự lẫn kinh tế là kế sách mà Tàu Cộng chưa bao giờ từ bỏ. Muốn mình mạnh thì phải đè kẻ thách đấu tiềm năng. Chuỗi Ngọc Trai (Tiếng Anh là the String of Pearls) là một học thuyết địa chính trị mà Trung Công đã đưa ra trước cả dự án “Vành Đai Con Đường” của Tập. Chuỗi này là một chuỗi gồm 15 điểm bắt đầu từ bờ đông của Trung Cộng trên biển Hoa Đông, xuống biển Đông, qua eo biển Malacca kết nối Myamar, Bangladesh, Sri Lanka, Pakistan và các điểm trên bờ tây Châu Phi thuộc Ấn Độ Dương và Biển Hồng Hải. Sau này khi mà dự án “Vành Đai Con Đường” được công bố, thì chuỗi ngọc trai này trở thành một phần của dự án đó. Nếu nhìn tổng thể đại dự án “Vành Đai Con Đường” thì khó mà thấy được ý đồ của Trung Cộng, thế nhưng tách chuỗi ngọc trai ra khỏi “vành đai con đường” thì nó hiện lên rất rõ những điểm thắt mà Trung Cộng muốn vây hãm cô lập một số vùng. Chính vì vậy, người Ấn họ hay nói về “chuỗi ngọc trai” hơn là “vành đai, con đường” của Tập. Để cô lập Ấn Độ, Trung Cộng đang dụ dỗ Myanmar, Bangladesh và Pakistan ngã về mình. Thử kết nối chuỗi từ Trung Quốc đến Bangladesh đến Sri Lanka, sang Pakistan thì rõ ràng Trung Cộng đang muốn nhốt Ấn Độ vào trong ma trận căn cứ quân sự của họ. Để đối phó với âm mưu Tàu Cộng, Ấn Độ đưa ra Chính sách Hướng Đông (Look East Policy). Một chính sách có thể nói là rất hay. Trong chính sách này Ấn Độ lôi kéo các nước láng giềng Đông Nam của Trung Quốc như Đài Loan, Hàn Quốc, Philippines và Nhật Bản. Đặt biệt là Ấn Độ tham gia liên minh quân sự với Mỹ, Nhật, Úc hình thành nên một bộ tứ được gọi là Tứ Giác Kim Cương- QUAD. Trong liên minh này, Ấn Độ có thể sử dụng căn cứ quân sự chung với 3 nước còn lại trên khu vực Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương. Người ta ví như là NATO phương Đông, thì đủ hiểu vai trò lợi hại của nó. Để gỡ “vòng trân châu Tàu” đang siết Ấn Độ ở mạn đông, Thủ tướng Narendra Modi đã có chuyến thăm Bangladesh và ký thỏa thuận với Bangladesh xây dựng hạ tầng quân sự biển sâu ở Sonadia để tạo nên một vị trí giám sát cảng Chittagong tại vịnh Bengal mà Trung Cộng đang có ý đồ xây dựng cũng trên đất nước Bangladesh. Xa hơn nữa, Ấn Độ còn bắt tay với chính quyền bà Au Sang Suu Kyi và ký viện trợ tín dụng hơn 1,75 tỷ USD cho Myanmar, để đổi lại Myanmar cho đóng băng hàng loạt dự án mà Tập Cận Bình đã ký với phía Myanmar trước đó. Chính vì thế mà hồi đầu tháng 9 vừa rồi Tập đã phải cử Dương Khiết Trì sang Myanmar gỡ rối. Để gỡ “vòng trân châu Tàu” ở mạn tây, Ấn Độ đã nhanh chân ký thỏa thuận với Iran hợp tác phát triển cảng Chabahar tại Iran. Mục đích là để canh chừng cảng quân sự Gwadar mà Tàu đang xây dựng ở Pakistan. Trong chiến lược này thì có thể nói là Tàu rất thâm, họ lợi dụng sự thù địch lâu năm giữ Ấn Độ và Pakistan mà kết đồng minh với quốc gia này bao vây Ấn Độ. Cảng Chabahar tuy thuộc Iran nhưng nó chỉ cách cảng Gwadar khoảng chừng 100 km đường biển. Đặc biệt là cảng Chabahar nằm sâu trong vùng vịnh Pắc-xích nên nó có thể chặn đường chở dầu của Tàu từ các nước vùng vịnh ra Ấn Độ Dương. Đây là đường chặn vô cùng hiểm yếu đối với Trung Cộng, chỉ sau đường chặn Malacca. Để gỡ “vòng trân châu Tàu” ở mạn Nam, Ấn Độ đã bắt tay với chính quyền Sri Lanka quyết liệt ngăn chặn chính sách quân sự hóa của Tàu Cộng tại cảng Hambantota. Trước năm 2015, chính phủ Rajapakshe đã dính bẫy nợ của Tàu Cộng và nhượng cảng Hambantota sử dụng trong 99 năm. Năm 2015 Rajapakshe thất cử và thay vào đó là Sirisena thân Ấn Độ hơn, ông này đã chặn không cho tàu ngầm hạt nhân Trung Cộng cập cảng Hambantota. Tuy nhiên năm 2019 ông Sirisena lại thất cử và ông Rajapakshe trở lại ghế thủ tướng Sri Lanka. Tại quốc gia phía nam Ấn này là nơi mà Tàu và Ấn đang dành giật ảnh hưởng, có lúc Sri Lanka ngã về Tàu, có khi ngã về Ấn, điều đó cho thấy Ấn muốn phá cho Tàu không được yên ở căn cứ quân sự phía nam này. Chính điều này cũng hạn chế vai trò của tàu Cộng ở Sri Lanka khá nhiều. Thực ra “vòng trân châu Tàu” không chỉ siết cổ Ấn Độ mà nó còn siết cổ vùng Đông Nam Á, đặt biệt là 5 nước Miến – Thái – Lào – Cam – Việt. Trong đó chúng ta thấy Trung Cộng đang muốn mua chuộc chính phủ Thái Lan chấp nhận cho Tàu bỏ 30 tỷ USD ra xây dựng kênh đào Kra. Hiện thủ tướng kiêm bộ trưởng Quốc Phòng Thái Lan Prayuth Chan-ocha không đồng ý cho Tàu đầu tư vào kênh đào này. Trước đây anh em nhà Shinawatra là Thaksin và Yingluk đều gật đầu với Tàu xây dựng kênh đào, nhưng hiện nay chưa thấy dấu hiệu nhà Shinawatra trở lại chính trường nên Trung Cộng vẫn chưa thể xúc tiến kế hoạch xẻ kênh đào này được. Eo biển Malacca là điểm vận chuyển 80% lượng dầu của Trung cộng, trong đó 47% là xuất phát từ Trung Đông, phần còn lại là từ Châu Phi và các nước khác. Thế nhưng nó vẫn không thuộc quyền kiểm soát của Trung Cộng, còn ngặt hơn nữa, Hải Quân Ấn Độ cứ triển khai tàu tuần tra ở khu vực này thường xuyên, đây là điều mà Trung Cộng không thích. Nếu dụ được Thái gật đầu, Tàu sẽ bỏ ra 30 tỷ thì chắc chắn Tàu giữ quyền khai thác kênh đào này, khi đó Tàu có thể an tâm dùng kênh đào này thay thế eo biển Malacca và không loại trừ khả năng Tàu dùng nó cho mục đích quân sự. Điều đáng nói là nếu Tàu có được kênh đào Kra thay thế eo biển Malacca thì rõ ràng “vòng trân châu Tàu” đang siết chặt hơn 5 nước Miến – Thái – Lào – Cam – Việt. Hiện nay Miến và Thái đang nói không với Tàu, đấy là một thuận lợi. Nếu các nước Đông Nam Á không ngồi lại bàn chuyện chung thì rất có thể, Trung Cộng chia ra bẻ gãy từng thằng một mà không tốn quá nhiều sức lực. Điều đáng tiếc là trong khi Miến và Thái đang chiến đấu đẩy Tàu ra xa thì CS Việt Nam vẫn đang buông bỏ tại biển Đông. Thế mới đau chứ! -Đỗ Ngà- Tham khảo: https://www.rfi.fr/…/20200924-ấn-độ-nhật-đức-và-brazil-muốn… https://tuoitre.vn/tu-giac-kim-cuong-my-nhat-an-uc-siet-cha… https://www.24h.com.vn/…/chien-luoc-lon-cua-ong-tap-gap-kho… https://www.indiatimes.com/…/here-is-all-you-should-know-ab… https://foreignpolicy.com/…/china-india-conflict-thai-kra-…/ https://www.timesnownews.com/…/double-blow-for-china…/647466  
......

Án Đồng Tâm làm “tươi mát” lịch sử

Tuấn Khanh| Ngày Hà Nội tuyên án 29 người dân Đồng Tâm cũng là dịp muôn vàn những cảm giác lẫn lộn ập về trong tâm cảm của người Việt Nam. Đúng, sai, sự dối trá hay độc ác vẫn được bàn bạc không ngớt trên các trang mạng, nhưng quan trọng nhất, nhiều điều bỗng chợt sống lại trong trí nhớ của những người già, lời bàn khiến những người trẻ tò mò giở lại trang sách cũ… Lịch sử đây đó, đã ghi rõ, rành rành. Mọi thứ đột nhiên tươi mới hơn bao giờ hết từ nỗi đau của người dân Đồng Tâm. Tươi mới về cái ác có thật, và cả một chiều dài kiên định của nó. Gương mặt ngơ ngác của những người nông dân Đồng Tâm ngồi trước phiên tòa được truyền thông nhà nước độc quyền loan đi, cho thấy như khi nhận án tử hình hay chung thân, có người cũng đã không hiểu nổi vì sao họ trở thành kẻ sai phạm. Đất đai đã sống cùng với họ, mồ hôi nước mắt đã cùng cha mẹ, anh em của họ. Rồi một ngày, những người lạ mặt cầm súng đến tuyên bố rằng phải giao nộp đất. Mọi thứ được giải thích lằng nhằng về luật của kẻ mạnh, nhưng toàn cảnh, nó là miền viễn tây Hoa Kỳ thời cướp đất tìm vàng, là bọn thực dân Bồ Đào Nha cầm súng tiến vào đô hộ châu Mỹ, là người Pháp tiến vào chiếm tài nguyên ở châu Phi, và cũng chính là Việt Nam với đồng Nọc Nạn, Bạc Liêu mà căm hờn và nước mắt đã ghi đủ. Tài đóng kịch và những xảo thuật lừa đảo  có tiếng của Hồ Chí Minh dưới mắt học giả Tây phương Nhưng ở Đồng Tâm, cái ác là một đỉnh điểm, khi sự lật lọng, dối trá, vu cáo và áp bức đã chói lòa trong triều đại của kẻ cầm quyền. Rất nhiều người Việt Nam đã nghĩ rằng cái ác là ngẫu nhiên, là một sai lầm được nhận thức đủ bằng chiếc khăn tay và nước mắt của người đứng đầu Đảng Cộng sản tại Việt Nam sau đợt cải cách ruộng đất kinh hoàng 1953-1956. Ông Hồ Chí Minh đã khóc và xin lỗi những người còn sống. Nhưng sự thật thì những gì thuộc về người đã chết không bao giờ được trả lại, và những người còn sống cũng không bao giờ tìm thấy công bằng. Bà Nguyễn Thị Năm sẽ không bao giờ được làm một ngôi mộ xứng tầm lịch sử cho người dân đến viếng, vì sợ sự nhơ nhuốc của chính quyền còn giữ lại trong tiếng thì thầm. Nhà thơ Hữu Loan muốn sống yên với người vợ, là con một “địa chủ” thoát chết, đã phải lên núi ẩn cư, nhưng mỗi viên đá ông xây nhà đều có ánh mắt dõi theo của nhân viên mật vụ. Ông Chu Đình Xương đứng sau ông Hồ Chí Minh, đeo kính Đất đai là thứ trong lịch sử người Cộng sản dễ dàng bôi mặt giết nhau nói riêng, giết cả đồng bào nói chung. Tài liệu mật của ông Chu Đình Xương, Giám đốc Sở Công an Bắc Bộ ghi lại vào tháng 2/1983, cho thấy vì để cướp đất trong cuộc đại Cải cách miền Bắc xã hội chủ nghĩa, hàng ngàn cán bộ trung thành và sắt máu nhất đã được tập trung bí mật huấn luyện là phải thẳng tay, thậm chí với đồng chí của mình. Trong hồ sơ huấn luyện, Trung Ương còn hà hơi tiếp sức bằng khẳng định “Tất cả những chi bộ ở nông thôn đều là chi bộ của địch”. Trong số hơn 170.000 bị kết tội của cuộc Cải cách ruộng đất, thì có không ít các đảng viên, và đồng chí cũng đã bị xử bắn, hay tự sát… Ghê sợ nhất, là bất chấp thực tế, tất cả các thôn làng đều phải tìm ra cho đủ 5% số địa chủ theo chỉ tiêu từ Trung Ương giao. Tài liệu của ông Nguyễn Tạo, Vụ trưởng Vụ chấp pháp của Bộ Công an, ghi rằng trải qua cuộc Cải cách, có đến ba vạn đảng viên bị bắn bỏ, ba vạn đảng viên bị đẩy đến chỗ phải tự sát, cuộc cải cách hà khắc đã khiến từ ba đến bốn vạn người dân chết đói… Cán bộ đảng viên Xô viết Nghệ Tĩnh hình thành theo lời kêu gọi của ông Hồ Chí Minh bị tàn sát gần hết, do bị kết tội là do bọn phản động ngụy tạo nên. Ở Hà Tĩnh, vì chậm cải cách nên có đến 200 trong số 210 bí thư chi bộ của Hà Tĩnh bị bắn; chỉ có 10 người may mắn sống sót là nhờ họ ở vùng núi nên thoát được. Vậy thì một ông Lê Đình Kình, dù có hơn 50 tuổi đảng, có là gì so với lịch sử ghi lại? Hai người con của ông Lê Đình Kình, cũng có sá gì với kế hoạch tuyệt mật 419A? Bút mực ghi không xuể. Máu đã đổ từ đó, đất nước điêu linh từ đó, trải dài từ chiến dịch Xét lại chống đảng, Nhân văn giai phẩm… cho đến năm 1975, từ việc dựng các trại cải tạo, đánh tư sản X1, X2, X3… rồi đến hôm nay: án Đồng Tâm lại một lần nữa, nhắc lại rằng cái ác như truyền đời, vẫn đeo đuổi người Việt với một lời nguyền. Nhưng cái ác mà chúng ta thấy hôm nay, đã được làm mới, đã hoàn thiện hơn, khi có cả những phiên tòa với chương hồi sử dụng cả nghệ thuật điện ảnh và văn học để trình diễn, có cả những diễn viên ưu tú được tính trước tinh vi cho nỗi buồn và cho những điều không cần thiết. Cái ác hôm qua, có thể được thực hiện với những kẻ đi chân không, không đủ cả học vấn tiểu học. Cái ác ấy chỉ có thể đơn giản mang theo chiếc khăn tay bên mình, vào giờ phút ngừng giết chóc. Nhưng cái ác hôm nay thì mặc những bộ đồ vest đẹp, mang những đôi giày da đắt tiền, thậm chí thắt lưng có thể lên đến cả ngàn đô la. Cái ác hôm nay có thể dùng tiền thuế của những người nông dân, để bắn chết người chỉ muốn giữ vẹn những cánh đồng. ———— Ông Chu Đình Xương, nguyên là Giám đốc Sở Công an Bắc Bộ, người bảo vệ cho ông Hồ Chí Minh. Vốn là một người phản ứng dữ dội với đường lối cách mạng man rợ của Mao Trạch Đông, ông đã gửi thư cho Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng Sản Việt Nam vào tháng 2 năm 1983 để trình bày về sự nguy hiểm của chủ nghĩa cộng sản Mao Trạch Đông tại Việt Nam. Ông Chu Đình Xương là thân phụ của giáo sư Chu Hảo./.  
......

Mấy cụ già bàn nhân sự cho đảng

Mạc Van Trang| Sáng qua cà phê với mấy cụ toàn đảng viên kỳ cựu tại Sài Gòn. Mấy cụ này đều quen biết bà xã mình, nên sau lời giới thiệu là thân mật trò chuyện ngay. Mình chưa biết rõ về các cụ, nhưng ngắm cụ nào cũng thấy đáng kính. Mình là “dân ngụ cư" chỉ khiêm tốn ngồi yên lặng hóng chuyện. Công nhận các cụ theo dõi sát tình hình thời sự và phân tích đằng sau các sự kiện rất thú vị. Có cụ phân tích lại vụ án Hồ Duy Hải và sốt ruột: Sao đến nay “chúng nó" vẫn chưa giải quyết cho rốt ráo đi? - Trước Đại hội XIII họ chưa bới ra đâu. Bây giờ phải dọn dẹp mọi thứ cho gọn gàng, sạch sẽ để Đại hội đã chớ… - Nhưng vụ Hồ Duy Hải liên quan chặt chẽ với Nguyễn Hoà Bình, vì chưa xử lý vụ này nên Nguyễn Hoà Bình vẫn cứ xuất hiện khắp các cuộc họp quan trọng của Đảng. Đài, báo vừa đưa tin: Sáng ngày 24/9, Đại hội Đại biểu Đảng bộ tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu lần thứ VII, nhiệm kỳ 2020-2025 đã chính thức khai mạc. Ông Nguyễn Hòa Bình, Bí thư Trung ương Đảng, Chánh án Tòa án nhân dân tối cao dự và chỉ đạo Đại hội... Người như thế mà vẫn cơ cấu vào nhân sự Đại hội XIII sao chấp nhận được? - Thì bây giờ ổng vẫn đang là Bí thơ Trung ương nên vẫn có quyền và trách nhiệm thực thi nhiệm vụ Đảng phân công chớ. - Nhưng Trung ương thiếu gì người mà cứ để ổng xuất hiện hoài như vậy, không lợi cho uy tín của Đảng. Và theo tui, Đại hội XIII phải dứt khoát dẹp ổng đi… Lắng xuống một tí, một cụ hỏi: - Còn vụ Đồng Tâm bới ra rồi để đó sao? - Chắc cũng sau Đại Hội mới xử lý, bới ra bây giờ liên quan đến nhiều nhân sự Đại hội đó. - Nhưng tôi thấy Tô Lâm “hoàn thành sứ mệnh” rồi. Thứ nhứt, ổng làm chuyện bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, gây xôn xao dư luận quốc tế; thứ nhì, ổng làm vụ Đồng Tâm, thất nhân tâm quá trời, gây tổn thất uy tín của Đảng. Hai vụ đó đủ cho ổng nghỉ được rồi… - Lý là như vậy, nhưng nghe nói phe Tô Lâm mạnh lắm đó. - Nhưng nếu Đại hội sáng suốt thì phải hiểu lòng dân nghĩ gì về Tô Lâm chớ… Lại lắng xuống một lúc. Các cụ nhâm nhi cà phê… Rồi một cụ hỏi, thế “tứ trụ" thì sao hả? - Nghe nói có phương án Bảy Phúc sẽ làm Tổng bí thơ, Kim Ngân Chủ tịch nước, Phạm Bình Minh Thủ tướng, Chủ tịch Quốc hội là Trương Thị Mai... - Phương án tung ra thăm dò dư luận đó, chưa có gì chắc chắn đâu. Các phe còn giằng co nhau. Sau hội nghị trù bị trước khi vào Đại hội mới chốt được nhân sự. - Thì thăm đó nên ta mới bàn… Phải dẹp cái tư tưởng cục bộ, phe phái đi, đặt Tổ quốc và Nhân dân trên hết mới chọn được người xứng đáng để dân chấp nhận được... - Tôi ưng phương án đó, chỉ hơi băn khoăn chút xíu về Trương Thị Mai. Nó chưa thể hiện rõ năng lực, chưa thấy quyết đoán trong công việc… - Thì nó với Kim Ngân cũng rứa mà. Thôi thì bọn nó ít tệ hơn là được… - Giai đoạn chuyển tiếp, mình phải lựa chọn vậy thôi. - Các bác nói vậy thì hoá ra ông Trần Quốc Vượng lâu nay được chuẩn bị làm Tổng bí thư lại trượt à? Mình rụt rè nêu ra câu hỏi. - Tui thấy Trần Quốc Vượng mờ nhạt quá, chưa thể hiện vai trò, năng lực bằng công việc thực tế để tin cậy… - Tui thấy ổng phát biểu nhiều câu không có trúng, trật hết đó... - Mà ổng chưa qua bí thơ tỉnh, chưa qua làm Bộ trưởng, chưa có thực tế … Mình nghĩ thầm, ồ, chả lẽ cụ Nguyễn Phú Trọng “ấp" mấy ông kế cận đều bị “ung” cả ư? Đầu tiên Cụ giới thiệu Phạm Quang Nghị, Tiến sĩ học Liện Xô về, từng làm Bộ trưởng Văn hoá rồi Bí thư thành uỷ Hà Nội… Ông từng được cử đi thăm Mỹ và đã tặng Thượng nghị sĩ John Mc Cain một món quà được xem là “vô văn hoá" nhất trong đối ngoại. Thế rồi sau Đại hội XII thì về đi đánh golf... Tiếp theo là Đinh Thế Huynh, cũng Tiến sĩ, học ở Liên Xô về, từng làm TBT báo Nhân Dân, Trưởng Ban Lý luận Trung ương, Thường trực Ban bí thư. Đinh Thế Huynh luôn ngồi liền bên cụ Trọng, từng được Cụ cho là “người Bắc nhiều lý luận"... Sau Đại hội XII, ông Huynh đưa ra “lý luận Chống tham nhũng bằng sỉ nhục”, rồi ông đi thăm Mỹ, đối thoại với giới chức Mỹ; nghe ông John Kerry nói: Ở Việt Nam tôi không thấy chủ nghĩa cộng sản, mà chỉ thấy chủ nghĩa tư bản rất sôi động… Ông Huynh bắt tay, cười hoan hỉ… Thế rồi ông về nước ít lâu, nghe đồn mắc bệnh gì đó và biến mất tăm. Lâu lắm rồi, chẳng có tin ông bệnh gì, giờ ở đâu? Bây giờ lại đến ông Trần Quốc Vượng “tuột dốc" nữa thì hoá ra cụ Trọng kém cái khoản chọn người kế cận sao? Nhưng chắc cụ Trọng cũng chả buồn vì chuyện đó, vì Cụ từng nói: “Cán bộ tốt hay xấu thì cứ hỏi dân là biết hết!” (VOV). Thế thì mấy cụ cà phê hôm nay toàn là đảng viên lão thành, “đại" công dân cả đấy, còn gì nữa! 26/9/2020 MVT  
......

“Bí kíp” biến tiền thành …giấy lộn

Tân Phong - Web Việt Tân| Trong khi nền kinh tế lao dốc không phanh, khối doanh nghiệp tư nhân giải thể và dừng hoạt động hàng loạt đã chiếm tới 22% toàn khối tính đến 30 tháng Tám, 2020, bong bóng bất động sản chực chờ nổ tung và tình trạng thất nghiệp tăng cao tới hàng chục triệu người thì người ta lại chứng kiến thị trường chứng khoán ở Việt Nam rất “náo nhiệt.” Dường như việc cách ly xã hội đã khiến cho những nhà đầu tư Việt Nam – những người không quan tâm và cũng hiếm khi đọc hiểu một bản cân đối kế toán hay kết quả kinh doanh, xong lại cực kỳ “thính nhạy” các nguồn tin “nội bộ”– đã thay đổi thói quen “café chém gió” bằng việc ngồi máy tính, chơi Line98 và quyết định “mua, bán” theo xác suất hên xui “sáng mua, chiều xổ.” Niềm tin mãnh liệt của những “con bạc,” khiến cho dòng vốn đổ vào chứng khoán tăng vọt. VNindex đã vượt mốc 900 điểm kể từ 19 tháng Tám, 2020 và mức giao dịch ghi nhận khá lớn. Bên cạnh đó, một xu hướng khác đáng chú ý trên thị trường là việc khối ngân hàng thương mại, doanh nghiệp bất động sản, các “ông lớn” và cả những “tay mơ” trên thị trường chứng khoán có những khoản nợ lớn gấp nhiều lần vốn chủ sở hữu đã và đang ồ ạt đua nhau phát hành trái phiếu doanh nghiệp với mức lãi cao ngất ngưởng từ 12-18%/năm. Đáng chú ý là phần lớn trái phiếu doanh nghiệp phát hành từ 2019 tới nay đều có đặc điểm 3 KHÔNG – không chuyển đổi, không kèm chứng quyền, không tài sản đảm bảo. Khối doanh nghiệp đầu tiên bắt đầu phong trào này là nhóm ngân hàng thương mại. Tiếp tới là khối doanh nghiệp bất động sản đang có kết quả kinh doanh lao dốc không phanh từ 3 năm trở lại đây. Chính xác thì đây là cuộc “bán giấy, lấy tiền.” Sau khi hết kỳ hạn, những tờ trái phiếu 3 Không này có giá trị bao nhiêu hay chính thức được công nhận là giấy …lộn thì có lẽ không khó đoán. Cứ nhìn vào cách thức các doanh nghiệp này sử dụng đồng tiền huy động được vào việc gì, kết quả hoạt động kinh doanh thực sự của doanh nghiệp, cũng như sức khỏe và xu hướng của nền kinh tế thì có thể đưa ra câu trả lời. Thống kê của Công ty Cổ Phần Chứng Khoán SSI cho biết, năm 2019, khối doanh nghiệp bất động sản huy động tổng cộng 57.110,7 tỷ đồng bằng trái phiếu, chiếm 19,25% tổng giá trị toàn thị trường. Tuy nhiên, nhóm doanh nghiệp bất động sản trong 6 tháng đầu năm 2020 đã phát hành 45.590 tỷ đồng trái phiếu doanh nghiệp, tương đương 2 tỷ USD, bằng 80% so với tổng giá trị đã phát hành năm 2019. Cũng cần nhắc lại rằng, một lượng lớn trong số 2,1 tỷ Mỹ Kim trái phiếu doanh nghiệp của các công ty bất động sản năm 2019 là các ngân hàng thương mại. Số trái phiếu doanh nghiệp phát hành những đợt đầu tiên thường là có tài sản đảm bảo. Còn những đợt phát hành trái phiếu từ nửa cuối 2019 trở lại đây đều thuộc họ “3 KHÔNG.” Báo cáo tình hình phát hành trái phiếu doanh nghiệp 7 tháng đầu năm 2020, của Sở Giao Dịch Chứng Khoán Hà Nội (HNX) cho thấy giá trị trái phiếu doanh nghiệp ở sàn này đã lên tới 179.000 tỷ đồng với kỳ hạn 3,97 năm. Chỉ riêng trong tháng Bảy, giá trị phát hành của tổ chức tín dụng là 8.134,9 tỷ đồng, chiếm tỷ trọng 40,79%; các doanh nghiệp bất động sản là 6.993,9 tỷ đồng, chiếm tỷ trọng 35,07%. Có một qui luật chung ở đây. Dù là “cá mập” hay kể cả những cá lòng tong của thị trường, càng làm ăn bê bết thì càng “nghiện” phát hành trái phiếu. Từ những đại gia “nợ như chúa chổm” như Novaland, FLC… có số dư nợ trái phiếu hàng chục ngàn tỷ đồng, đến những “ông lớn” như Vinhomes hay Masan cũng đều ưa thích kênh huy động vốn này. Có vẻ như quá dễ dàng kêu gọi hàng trăm ngàn tỷ từ đám đông các “nhà đầu tư” hám lợi luôn bị chi phối bởi “tâm lý bầy đàn” và bị dẫn dắt bởi các “chiên da” tung hứng, kết hợp với hệ thống truyền thông lưu manh “lề đảng.” Thậm chí, có doanh nghiệp với ngành nghề kinh doanh chính là “cắt tóc, gội đầu” như Công ty TNHH Thương Mại Dịch Vụ Xích Lô Đỏ, doanh số hàng tháng chỉ vài chục triệu đồng cũng tham gia thị trường chứng khoán, phát hành thành công 738 trái phiếu mã GA2.H2030.001 với tổng trị giá là 738 tỷ đồng. Đúng là chuyện chỉ có ở xứ Đông Lào. Hãy xem kế hoạch phát hành trái phiếu và sử dụng nguồn tiền huy động trong quí IV 2020 của Masan – một “đại gia” đa ngành từ sản xuất các mặt hàng tiêu dùng chủ chốt, chiếm thị phần lớn ở Việt Nam, tới khai khoáng, tài chính, bất động sản. Phần lớn số tiền sẽ được dùng để trả nợ vay nội bộ. Tức là doanh nghiệp dùng tiền huy động được từ kênh trái phiếu để trả nợ cũ của doanh nghiệp. Nó là một hình thức đảo nợ. Điều đáng nói là 8.000 tỷ đồng trái phiếu doanh nghiệp sẽ được huy động đều là trái phiếu 3 Không – Không chuyển đổi, không kèm chứng quyền và không có tài sản đảm bảo. Tức là với bất cứ lý do gì thì vào một ngày đẹp trời mớ “trái phiếu 3 Không” này sẽ trở thành giấy lộn thì chủ doanh nghiệp cũng chỉ nhún vai nói dăm ba lời với báo giới và đám đông những “nhà đầu tư” rằng đó là điều bất khả kháng và do kinh tế suy thoái hoặc dịch COVID-19 chẳng hạn. Vốn dĩ nền kinh tế tư bản hoang dã có cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa” vận hành phi quy luật thị trường này có vô số những nghịch lý mà có lẽ những chuyên gia kinh tế phố Wall hay các giáo sư đoạt giải Nobel như Milton Friedman khó lòng có thể lý giải. Tuy đã từng bước hội nhập ngày càng sâu vào các sân chơi quốc tế và dựa vào xuất khẩu để làm động lực phát triển, nền kinh tế Việt Nam vẫn chịu sự chi phối bởi một nhóm nhỏ giới chức cầm quyền có tư duy tiểu nông. Chỉ khoảng 2% doanh nghiệp tư nhân có quan hệ mật thiết với giới cầm quyền mới có “suất” dự phần những miếng bánh lớn của thị trường và tha hồ thao túng, lũng đoạn. Thị trường tài chính, ngân hàng, bất động sản và chứng khoán Việt Nam là những hệ thống phản ảnh rất rõ nét bản chất méo mó của nền kinh tế Việt Nam. Thôi thì, kinh tế thị trường (dù là thị trường tư bản hoang dã có đuôi XHCN) hay kinh tế chỉ huy thì vẫn luôn được thúc đẩy bằng lòng tham của con người. Quan hệ Cung – Cầu giữa đám đông “các nhà đầu tư”’ tham lam và những doanh nghiệp ma cô, điếm đàng trên thị trường chứng khoán Việt Nam vẫn diễn ra “khăng khít.” Và, như một câu châm ngôn “thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào,” những “nhà đầu tư” ở Việt Nam vẫn hăng hái học và áp dụng những “bí kíp” biến tiền thành giấy …lộn bằng kinh doanh đa cấp, bảo hiểm, bất động sản và mua bán “trứng khoán” với giấc mơ trở thành tỷ phú dễ dàng. Đến lúc, tất cả sự điên rồ hoang tưởng này phải kết thúc và một thực trạng tan hoang có lẽ sẽ giúp cho đám đông cuồng dại thức tỉnh phần nào? Tân Phong https://viettan.org/bi-kip-bien-tien-thanh-giay-lon/  
......

Vua Trần Nhân Tông và cuộc chiến chống Nguyên Mông

Nguyệt Quỳnh tổng hợp|  Đầy sách giường song chếch bóng đèn Sân thu sương bủa thoáng hơi đêm Tiếng chày thức dậy đâu không biết Hoa mộc trên cành trăng mới lên. Đêm khuya, ánh trăng luồn qua song cửa nơi chiếc giường tre đầy sách, có tiếng rơi nhẹ của sương thu trên lá cây trước sân nhà, có tiếng chày nện vải từ một ngôi làng dệt vải nào xa xăm,… bài thơ đã vẽ nên một khung cảnh của một đêm trăng thanh bình. Người đọc có lẽ đoán rằng tác giả là một văn nhân, một nhà thơ hay một thiền sư. Nhưng tác giả, vua Trần Nhân Tông, cũng chính là một nhà quân sự lỗi lạc, một vị minh quân đã dẫn dắt Đại Việt qua hai cuộc chiến tranh chống lại đế quốc Nguyên Mông năm 1285 và năm 1288. Là vị vua thứ ba của nhà Trần, thái tử Trần Khâm con trưởng của vua Thánh Tông và thái hậu Nguyên Thánh sinh ngày 11 tháng 11 năm Mậu Ngọ, niên hiệu Nguyên Phong thứ 8, năm 1258. Khi còn trẻ, nhà vua học thông tam giáo và hiểu sâu Phật điển, ngay cả thiên văn, lịch số, binh pháp, y thuật, âm luật, không thứ gì là không mau chóng nắm được sâu sắc. Nhưng cuộc đời vua Trần Nhân Tông không giống cuộc đời những ông vua sinh ra, lớn lên trong một đất nước thái bình. Năm vua ra đời cũng chính là thời điểm vua Trần Thái Tông vừa đánh tan đạo quân xâm lược của đế chế Nguyên Mông lần đầu tiên trên đất nước ta. Hai mươi năm tiếp theo là một cuộc đấu tranh gian khổ về ngoại giao của Đại Việt để vừa bảo vệ chủ quyền đất nước, vừa mang lại nền hòa bình cho người dân có cơ hội sinh sống, vừa chuẩn bị tiềm lực để chiến đấu và sẵn sàng chiến đấu. Chuyện kể rằng vào một ngày xuân trước cuộc chiến tranh năm 1285, vua Trần Nhân Tông đến thăm lăng mộ của ông nội. Cảm cái hào khí của cuộc chiến thắng quân Mông Cổ những năm Nguyên Phong xưa, ngài đề mấy câu thơ bằng chữ Hán tạm dịch như sau: Hùm gấu nghiêm nghìn cửa Áo mão bảy phẩm đầy Lính bạc đầu còn đó Nguyên Phong mãi kể say Nhà vua là người khoan từ, hoà nhã, không thích chiến tranh nhưng nhà vua cũng là một nhà quân sự tài ba. Sử chép rằng sau chiến thắng quân Nguyên, nhà vua quyết định thân chinh đi đánh dẹp Ai Lao. Triều thần ngăn lại, tâu rằng: – Giặc Nguyên vừa rút lui, vết thương chưa khỏi sao có thể dấy binh? Vua đáp: – Chỉ có thể vào lúc này mới ra quân được, vì sau khi giặc rút lui thì ba vùng (Ai Lao, Chiêm Thành và Chân Lạp) tất cho rằng quân ngựa và của cải ta đã bị tan mất. Sẽ có sự khinh nhờn đối với ta, cho nên phải đem đại quân đi để thị uy. Quần thần đều cho là phải nói: – Đó là thánh nhân lo xa, chẳng phải bọn thần nghĩ kịp được. Trong cuộc xâm lăng lần thứ hai của quân Nguyên, trước thế giặc quá mạnh, mặt trận Nội Bàn do chính Hưng Đạo Vương chỉ huy tan vỡ. Nhà vua đã nhịn đói cả ngày giong thuyền đến gặp Hưng Đạo Vương để bàn chuyện. Không biết Hưng Đạo Vương và nhà vua đã bàn luận gì trong cuộc hội kiến chớp nhoáng ở Hải Đông. Nhưng sau cuộc gặp đó Đại Việt Sử Ký toàn thư đã ghi: “Hưng Đạo Vương vâng lệnh điều quân dân các lộ Hải Đông, Vân Trà, Bà Điểm, chọn người mạnh khỏe làm quân tiên phong vượt biển vào nam. Thế quân đã hơi nổi. Các quân nghe thế, không quân nào là không đến tụ họp.” Trước khi rời đi, nhà vua làm thơ đề ở cuối thuyền rằng: Cối Kê việc cũ ông nên nhớ Hoan Ái vẫn còn mười vạn quân Hai câu thơ cho thấy vua Trần Nhân Tông viết để nhắn gửi Trần Hưng Đạo và các tướng lĩnh thời bấy giờ. Về “việc cũ Cối Kê” tức việc Câu Tiễn nước Việt xưa bị Phù Sai nước Ngô đánh bại, nhưng cuối cùng qua gian khổ, nhịn nhục, đã vùng lên tiêu diệt Phù Sai để chiến thắng. Nhà vua còn động viên các tướng lĩnh bằng cách báo cho họ biết rằng lực lượng ta vẫn còn 10 vạn quân tại Hoan Ái sẵn sàng bổ sung vào chiến đấu. Xem qua việc này chứng tỏ nhà vua đi sát và nắm vững tình hình chiến trận, cũng như tinh thần của quân sĩ. Trong cuộc đời mình, vua Trần Nhân Tông đã từng sống qua hai cuộc chiến tranh tàn khốc, nên hơn ai hết đã hiểu thế nào là những nỗi khổ do chiến tranh đem lại cho phía ta cũng như phía địch. Việc nhà vua cởi áo ngự bào, phủ lên thủ cấp của tên tướng giặc Toa Đô mới bị quân ta chém đầu trong trận Tây Kết, do chính nhà vua trực tiếp chỉ huy, là một hành động nhân bản cao thượng. Ngay khi khói lửa của cuộc chiến tranh năm 1288 đang còn vướng vất trên các chiến trường Thăng Long, Bạch Đằng; lúc tiếp phái bộ Lưu Đình Trực và Lý Tư Diễn do Hốt Tất Liệt gửi qua để đòi lại các tướng tá giặc như Ô Mã Nhi, Phàn Tiếp, Sầm Đoạn,… do ta bắt được. Nhà vua đã bộc lộ nỗi tha thiết đối với hoà bình trong bài thơ tiễn đưa phái bộ này: Khí hòa góc đất đều lan tới Bụi chiến sông trời rửa sạch trơn. Đây là nội dung đặc biệt của thơ văn vua Trần Nhân Tông, bộc lộ một sự tha thiết đối với hòa bình. Thật cũng lạ, một con người đã từng chỉ đạo, trực tiếp tham gia chiến tranh và đã có những chiến thắng oanh liệt. Vậy mà qua thơ văn vẫn luôn luôn biểu hiện một ước ao nóng bỏng đối với hòa bình. Để lãnh đạo thắng lợi hai cuộc kháng chiến chống Nguyên Mông, hãy xem cách vua Trần Nhân Tông điều hành đất nước cùng Thượng hoàng Thánh Tông trong suốt thời gian này: Trong khi tiến hành khẩn trương các hoạt động quân sự, thì công tác vận động toàn dân tham gia kháng chiến đã được thực hiện song song. Nhà vua cho mở hội nghị ở Bình Than triệu tập các vương hầu khanh tướng để bàn kế sách, thống nhất một lòng trong triều đình quyết tâm đánh đuổi Nguyên Mông. Đầu năm 1285, nhà vua lại cùng Thượng hoàng triệu tập các bô lão trong cả nước về đãi tiệc tại thềm điện Diên Hồng, hỏi kế đánh giặc. Để trả lời câu hỏi của vua về việc nên hòa hay chiến, các vị bô lão đã muôn người như một đồng thanh đáp lại “quyết chiến.” Hội nghị Diên Hồng là một cuộc vận động tư tưởng lớn, nhằm phổ biến rộng rãi chủ trương nhất định kháng chiến của vua Trần Nhân Tông và triều đình cùng quân đội tới toàn dân. Ý gởi từ muôn dân, lệnh trao từ chín bệ Thì nắm đầu giặc như chơi, cướp giáo giặc cũng dễ …”Nuốt sao Ngưu” chẳng phải việc hoang đường (Vũ Hoàng Chương) Khoan thứ cho dân, lấy dân làm gốc là chủ trương của vua Trần Nhân Tông và Thượng hoàng Thánh Tông. Trong giai đoạn chiến tranh với quân Nguyên Mông, dân ta đã được răn dạy: “Phàm các quận huyện trong nước, nếu như có giặc ngoài đến, thì phải tử chiến. Hoặc nếu sức địch không lại thì cho phép trốn vào trong núi đầm. Không được đầu hàng.” Tuy vậy, do thế giặc quá mạnh vẫn có người vì quá khiếp sợ đã ra đầu hàng giặc, trong đó có cả hoàng thân của vua là bọn Trần Kiện. Sau ngày chiến thắng nhà vua đã thưởng công cho binh sĩ và trị tội những kẻ đầu hàng giặc. Tuy nhiên, giống như cách xử sự của ông nội mình là Trần Thái Tông đối với Hoàng Cự Đà trong cuộc chiến tranh năm 1258, vua Trần Nhân Tông vẫn cảm thấy trách nhiệm của mình đối với sự đầu hàng của một số tôn thất và dân chúng khi quân Nguyên xâm lược nước ta vào năm 1285. Chắc chắn vì cảm thức này, mà vua đã cho tiến hành 2 cuộc đại xá chỉ cách nhau trong vòng mấy tháng. Khi quân Nguyên thua chạy, quân ta đã bắt được một hòm các tờ biểu xin đầu hàng giặc. Thượng hoàng Thánh Tông mở lòng nhân từ ra lệnh đốt tất cả những tờ biểu này để yên lòng những kẻ đã lỡ lầm đầu hàng giặc. Qua hai cuộc đại xá của nhà vua, chúng ta thấy đây là những bước đi nhằm ổn định lòng dân, đồng thời cũng xóa đi những mặc cảm tội lỗi của những kẻ phản bội đầu hàng. Ranh giới phân cách trong dân tộc và sự chia rẽ tâm lý giữa những người cùng chung huyết thống đã được xoá nhòa. Bạn đọc thân mến, khi một nửa thế giới đang rung chuyển vì vó ngựa của quân Mông Cổ, khi đất nước Trung Quốc khổng lồ đã lọt hẳn vào tay đội quân hung hãn này thì đất nước ta, cái mảnh đất nhỏ bé nằm tiếp giáp phía nam Trung Quốc làm thế nào để có thể trường tồn, nếu không có sự dẫn dắt anh minh và sự quyết tâm hy sinh sắt đá từ Vua chí dân. Xin được gởi đến bạn đọc chi tiết trận chiến chống quân Nguyên Mông vào kỳ tới và xin mời bạn theo dõi video tại đây: https://www.youtube.com/watch?time_continue=4&v=YWjuGHj33qk&feature=emb_logo Nguyệt Quỳnh tổng hợp https://viettan.org/vua-tran-nhan-tong-va-cuoc-chien-chong-nguyen-mong/  
......

Tổ cha con chữ...lập lờ...

Thao Ngoc| Việc một tỉnh nghèo như Hòa Bình mà thích chơi trội, khi quyết định xây lắp một câu khẩu hiệu tại khu vực đồi Ông Tượng với số tiền gần 11 tỷ đồng, tính ra mỗi chữ gần 1 tỉ đang làm dậy sóng dư luận. Báo Gia đình & Pháp Luật ra ngày 24/9/2020 có bài: “Hòa Bình chi 11 tỷ đồng lắp khẩu hiệu, mỗi từ tốn gần một tỷ đồng” Theo đó: “Gói thầu lắp dựng khẩu hiệu chỉ có 11 từ tại tỉnh Hòa Bình được phê duyệt trị giá xấp xỉ 10,4 tỷ đồng, tương đương mỗi từ giá 950 triệu đồng”. (https://giadinhvaphapluat.vn/hoa-binh-chi-11-ty-dong-lap-kh…) Nhưng người dân không ai biết 11 chữ đó là chữ gì mà đắt vậy, và có cần thiết việc chi ra số tiến lớn chỉ để đắp mấy con chữ, trong khi Hòa Bình đang là một tỉnh nghèo? Bà Bùi Thị Niềm, Giám đốc Sở VH-TT&DL Hòa Bình thanh minh rằng: “Khu vực đồi Ông Tượng hiện tập trung các công trình quan trọng bậc nhất của tỉnh như: tượng đài Bác Hồ, trụ sở Tỉnh ủy, UBND, HĐND và các Sở ban ngành của tỉnh. Rằng việc lắp, dựng khẩu hiệu với dòng chữ khẩu hiệu trên tại khu vực này là rất cần thiết và hợp lý”. Ngày nay đang có một cuộc ganh đua thầm lặng giữa các địa phương về phong trào xây tượng đài và cổng chào nhằm có cơ hội … “chấm mút”. Nhìn chung tất cả các cổng chào đều xây lếu láo, nhiều cái chỉ cần ngọn gió rung cây là đổ, nhiều cái không có móng, không lõi sắt, hình thù ký quái, nhiều cái giống cái quần xì, nhưng chi phí cực kỳ đắt đỏ. Còn tượng đài thì cũng chẳng khá hơn nếu so sánh chất lượng công trình và số tiền đầu tư. Đặc điểm chung là tỉnh càng nghèo càng tích cực xây tượng đài và cổng chào. Tỉnh nghèo Quảng Bình lại xây thêm cổng chào gần 14 tỷ đồng. Cổng chào có trị giá 13,7 tỷ đồng, lấy từ tiền thuế của dân, sẽ đặt ở 2 đầu quốc lộ 1A, nơi đi vào thành phố Đồng Hới. Tiếp theo là tượng đài HCM khánh thành năm 2012, bằng đồng nguyên chất tại Quảng trường Đại Đoàn Kết (TP Pleiku, Gia Lai), với chiều cao 10,8 m, trên bệ bê tông ốp đá xanh Thanh Hóa cao 4,5 m, đứng giữa khuôn viên rộng lớn của Quảng trường Đại Đoàn Kết rộng 12 ha. Tượng đài ở Đắk Nông được xây dựng từ cấp xã đến huyện và sắp có thêm tượng đài N’Trang Lơng, tại phường Nghĩa Đức, thành phố Gia Nghĩa, trên diện tích 5,9 hécta. Đến công trình Di tích lịch sử Nam Nung (tại xã Nam Nung, huyện Krông Nô) được xây dựng gần 30 tỷ đồng, xây dựng xong thì bỏ hoang, không ai chăm sóc. Và huyện Đắk Mil mới khánh thành tượng đài ở trung tâm thị trấn, chi phí xây dựng hơn 11 tỷ đồng Được biết, Đắk Nông liên tục nhận gạo cứu đói từ Chính phủ, từ tháng 4/2020 đến nay tỉnh này nhận hơn 300 tấn gạo... Tại Kiên Giang, Sân bay Phú Quốc cũ được chọn làm nơi xây dựng quảng trường hơn 8 ha với sức chứa 20.000 người, đặt tượng đài Chủ tịch HCM, cao 18 m, với chi phí 353 tỷ đồng . Rồi đến cổng chào TP Long Xuyên trên 6,8 tỉ đồng.Ông Nguyễn Minh Nhị, cựu Chủ tịch An Giang khẳng định việc xây dựng cổng chào TP Long Xuyên với tổng kinh phí trên 6,8 tỉ đồng trong bối cảnh đất nước đang khó khăn là lãng phí và chưa cần thiết. Có người chủ thầu xây dựng nói rằng, với kết cấu như cổng chào TP.Long Xuyên, nếu ông làm chỉ mất vài trăm triệu là cùng. Thế mới biết họ đã “lãi” khủng khiếp như thế nào. Trở lại hàng chữ gần 11 tỉ đồng: Tỉnh Hòa Bình cứ mập mờ không cho dân biết nội dung hàng chữ đó là gì, làm bằng vàng hay kim cương mà đắt thế? Có kẻ đóán là dòng chữ “Chủ nghĩa mác-lê-nin bách chiến bách thắng muôn năm”. Vì đúng 11 chữ. Hơn nữa câu này đã từng là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh của những người cs, và suốt một thời gian dài được treo nhan nhản khắp nơi, nhất là những nơi công sở. Không hiểu sao bây giờ không thấy ở đâu có nữa. Dù Liên Xô và Đông Âu có sụp đổ tan tành, nhưng Trung Quốc, Việt Nam, Cu Ba và Bắc Hàn còn tôn thờ chủ nghĩa Mác-Lê đó sao? Nay thêm cả Venezuela nữa. Vậy tại sao phải dấu nhẹm câu ấy đi? Khi câu khẩu hiệu mới được 3 chữ đầu, là chữ Đ, tiếp đến là giống chứ U rồi đến như chữ T. Những kẻ giàu óc tưởng tượng bảo rằng đầu tiên là chữ Đút? Nhưng ai “đút” và đút vào đâu mà mỗi cái đến gần 1 tỉ? Cỡ đại quan tham như Tất Thành Cang cũng mới dám chi cho cô á hậu mỗi lần (đút) là 25 ngàn đô. Dù “cái ấy”có là dát ngọc nệm vàng thì cũng không thể là mỗi cái (đút) những gần 1 tỷ được. Nhưng sau khi hàng chữ hoàn thành, người dân mới ngỡ ra rằng, đó là hàng chữ: “ĐỜI ĐỜI NHỚ ƠN CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH VĨ ĐẠI” Hóa ra là thế! Dư luận cho rằng: Cái tượng đài đẹp nhất, vĩnh cửu nhất không phải là những khối bê tông cao mấy chục mét trên diện tích mấy chục héc-ta. Mà là tượng đài ở trong lòng dân. Dù kinh phí có lấy từ nguồn nào thì đây cũng là cách móc họng dân, chứ các quan chỉ ngồi đếm tiền rồi chia nhau thôi. Tài thật. Tài thật. Tài đến thế là cùng. Tiên sư các quan . Về sau ông Nguyễn Sinh Sự có thơ rằng: “Tổ cha con chữ lập lờ Làm cho lắm kẻ hững hờ…đoán sai” tn: 27/9
......

Khi trí thức trở thành gian thương

Chu Mộng Long   Tôi thú nhận từng cùng hội cùng thuyền với các giáo sư tiến sĩ trong một dự án chục triệu đô do nước ngoài cho vay. Dự án cách đây cũng đã mười mấy năm. Duy nhất một lần thôi và tôi phải thoát nhanh để giữ thiên lương của một nhà giáo. Ở trong cuộc, tôi mới thấy giới giáo sư tiến sĩ trên thiên đình kia xem lợi nhuận chia chác cao hơn chất lượng chuyên môn. Những gì mình làm ra bằng công sức trở thành món hàng cho họ kinh doanh với lợi nhuận mà Marx còn sống sẽ không biết phải đưa vào công thức nào cho đúng.   Tôi đồng ý với anh Hoàng Hải Vân, không cần phải đổ hết lỗi cho chế độ. Và cũng không cần lấy giáo dục thời ông Huyên, ông Bứu ra so sánh. Tôi ăn học từ chế độ này, may mắn là tôi học được thầy giỏi và có nhân cách. Hoàng Hải Vân không nói cụ thể là ai, chỉ trách Bộ chủ quản. Còn tôi thì cũng chẳng cần nói Bộ chủ quản, mà nói thẳng luôn, tư duy của kẻ hám lợi phải bắt đầu từ cái não của chính các giáo sư tiến sĩ tham gia cải cách giáo dục.   Anh so sánh với đinh tặc. Còn tôi nói thẳng, đinh tặc chỉ gây hoạ cho một ít người đi đường rủi ro. Còn giáo tặc thì gây hoạ cho hàng triệu trẻ em và nhiều thế hệ.   Các chiêu trò làm tiền trong giáo dục, tôi đã nói nhiều, không cần nói thêm. Chiêu của đinh tặc rải đinh là mánh vặt, còn chiêu của giáo sư tiến sĩ là cả một chiến lược làm ăn lớn, bất chấp hậu quả là trẻ em trở thành nạn nhân, mặc dù các chiến lược ấy đủ các nhân danh tốt đẹp. Trí thức cao hơn đinh tặc một cái đầu là ở chỗ đấy.   Bài này tôi nhấn vào sự đổ lỗi. Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam khỏi phải trách lỗi ngành giáo dục nữa, vì trước khi ông phát ngôn, các giáo sư tiến sĩ cải cách đã chạy tội bằng cách lo đổ lỗi trước rồi. Khi mới bắt đầu cải cách, các giáo sư tiến sĩ làm chương trình đã giả định rằng, nếu cải cách lần này thất bại, lỗi là do giáo viên. Nay ầm ĩ chuyện đa dạng hoá nhưng vẫn độc quyền buôn sách, họ đổ thẳng lỗi sang cho phụ huynh, rằng do phụ huynh thiếu hiểu biết, do không chịu bỏ nhiều tiền để con em mình hưởng giáo dục chất lượng cao.   Rõ ràng là đổ lỗi cũng có chiến lược. Vì sách giáo khoa chưa làm xong, họ đã dự trù một kế hoạch đào tạo lại giáo viên để đáp ứng sách giáo khoa mới. Các bạn không thể hình dung nổi một Viện trưởng Viện Nghiên cứu giáo dục của một trường đại học mà suốt gần 5 năm của một nhiệm kỳ không tổ chức nghiên cứu gì ngoài chạy đôn chạy đáo khắp các sở, phòng, trung tâm, kể cả các đơn vị ngoài hệ thống giáo dục, tức con phe, để chào hàng, mặc cả giá cả trong đào tạo giữ hạng, nâng hạng và bây giờ là chuyển nhanh sang phi vụ đào tạo lại.   Lẽ ra, nếu giáo viên ở phổ thông đang có vấn đề về nhận thức thì trách nhiệm của những nhà cải cách là tập huấn chuyên môn chứ không phải bịa ra đủ các chiêu trò thu tiền đào tạo đủ các loại chứng chỉ. Thậm chí, tôi từng nói thẳng trong một vài hội thảo, rằng, nếu giáo viên phổ thông không đáp ứng được yêu cầu thì đuổi thẳng cổ ra ngoài hệ thống, vì mỗi năm có hàng vạn sinh viên ra trường không có chỗ làm chứ đâu có thiếu người? Mà các loại chứng chỉ từ ngoại ngữ đến giữ hạng, nâng hạng và bây giờ là đào tạo lại đó ra sao? Chỉ là moi tiền giáo viên, còn chất lượng bằng không! Tôi, người trong cuộc, khẳng đinh điều đó và chịu trách nhiệm với phát ngôn của mình.   Tôi dám chắc tệ nạn chạy chức chạy quyền, buôn danh buôn tước… đều từ giáo dục mà ra. Vì nếu không từ giáo dục với các loại bằng cấp, học hàm học vị thì trong hồ sơ có tiêu chuẩn gì để mà chạy mà buôn?   Ở bài trước tôi đã mỉa mai, liệu khi đổ lỗi cho phụ huynh ngu và nghèo, người ta sẽ làm gì để moi tiền từ phụ huynh? Có lẽ không phải đào tạo lại phụ huynh, vì người ta đã tận thu các loại phí, thu tiền sách giá cao, một số nơi thu luôn cả sổ liên lạc điện tử và đã âm mưu thu luôn cả tiền kinh doanh điện thoại di động khi có chủ trương cho phép học sinh dùng điện thoại làm phương tiện học tập.   Không trách chế độ mà trước tiên hãy trách cái não nửa đạo đức nửa con buôn của giáo sư tiến sĩ; nửa này nó nhân danh đủ thứ vì sự phát triển, tiến bộ, vì con em chúng ta, nửa kia tìm cách hết moi ngân sách đến moi tiền thầy cô giáo và moi đến đáy quần của phụ huynh nghèo. Một lần trao đổi với thành viên của dự án cải cách, tôi hỏi, vì sao chương trình vẫn quá tải về kiến thức, nhiều môn học gần như đều bị chính trị hoá đến thô bạo như vậy? Vị giáo sư tiến sĩ ấy đổ lỗi ngay cho bên tuyên giáo. Tôi bảo có chuyện đó à? Các anh có trình độ mà người ta bảo sao làm vậy thì khác gì nô tài? Anh ta mới dẫn chuyện lần cải cách sau đổi mới, chủ biên Nguyễn Đăng Mạnh lỡ bỏ Tuyên ngôn độc lập ra ngoài sách ngữ văn vì lý do đó là tác phẩm chính trị, hậu quả là bị tuyên giáo kết tội phản động. Tôi bật cười và nói thẳng, ông Mạnh bỏ Tuyên ngôn độc lập ra ngoài hệ thống văn chương là cực đoan và sai lè, vì văn chương có tính chính trị nhiều vô kể, như Nam quốc sơn hà, Hịch tướng sĩ, Bình ngô đại cáo… Nhưng tôi nhớ, bộ sách đó sử dụng nhiều năm mới bị phát hiện từ những người ngoài tuyên giáo chứ không phải ban tuyên giáo. Tôi hình dung, nhiều lắm thì ban tuyên giáo có chỉ đạo về tư tưởng chung chung, họ không thể và không đủ trình độ để thò vào từng trang sách giáo khoa. Khi tôi hỏi ông Vũ Ngọc Hoàng, nguyên phó Ban tuyên giáo trung ương, ổng thừa nhận điều tôi nói là đúng. Sự thô thiển về chính trị là do cái đầu ươn hèn và lưu manh, vụ lợi và cơ hội của nhóm các giáo sư tiến sĩ làm cải cách.   Một cách có hệ thống từ trên cao xuống dưới hàng thấp nhất là một trường mầm non hay tiểu học đều có tệ nạn làm tiền bằng mọi giá, từ mua bán sách giáo khoa đến sách dạy thêm học thêm, từ các đồ dùng học tập cho đến quần áo, giày dép có in logo trường, từ thu các loại phí bắt buộc cho đến các phí không bắt buộc như xây dựng và bảo hiểm xã hội… Giáo dục đang nghĩ dân chúng là cái mỏ vô tận để đào mà không biết rằng, khi dân kiệt cùng thì giẻ rách cũng không có mà đào.   Giáo dục không làm cho dân giàu nước mạnh mà làm cho dân kiệt quệ, nước suy vi thì là nền giáo dục gì? Một ông Tổng chủ biên chương trình cải cách như ông Nguyễn Minh Thuyết mà dám hưởng ứng bà Nguyễn Hoàng Ánh khi bà này phát ngôn “phụ huynh là lực cản lớn nhất của giáo dục” thì rõ ràng ông đã sai từ gốc, lệch lạc cả tầm lẫn tâm. Ông khen bà “thẳng thắn và sâu sắc”, có lẽ vì ông thấy ở phát ngôn đó bộc lộ một tư cách làm tiền trắng trợn như con buôn không cần nhân danh đạo đức nữa?   Đạo lý tối thiểu của giáo dục là cải thiện đời sống dân nghèo, nâng cao dân trí. Giáo dục mà làm ngược một cách vô đạo thì sao có thể giáo dục con em thành người?   Chu Mộng Long ———– Tham khảo bài của nhà báo Hoàng Hải Vân: https://www.facebook.com/hksanh/posts/3474785419247160  
......

Ô Hô ! " thưa ông tôi ở bụi nầy "

Thao Ngoc| Mấy chục năm nay, nạn chạy chức chạy quyền như một căn bệnh dịch hạch đã và đang tàn phá xã hội chúng ta. Nó không những làm ô uế bầu không khí trong cuộc bầu cử vốn đã thiếu minh bạch và dân chủ thật sự, nó còn làm xói mòn lòng tin ít ỏi còn lại nơi người dân, biến các cuộc bầu cử trở thành thị trường mua quan bán chức một cách trắng trợn. Điều nguy hiểm nhất là những kẻ nhiều tiền lắm của nhưng thiếu đạo đức nhân cách lại có dịp chui vào bộ máy quyền lực, qua đó tiếp tục vơ vét và móc họng dân một cách vô tội vạ. Tại một số nơi, giá cả cho các chức vụ gần như công khai. Chức càng lớn thì giá càng cao. Không phải các cá nhân này bỏ tiền ra, mà có cả một hệ thống sân sau, gọi là nhóm lợi ích, sẵn sàng chung chi cho “người của mình” lọt vào nắm các chức vụ lớn. Nạn chạy chức không chỉ diễn ra tấp nập rộn ràng trước mỗi mùa đại hội, mà trong những dịp sát nhập hay chia tách các đơn vị hành chính các cấp, trò này cũng diễn ra rất sôi nổi. Nếu là chia tách thì sẽ thêm nhiều vị trí mới.Vậy những ai muốn được có ghế thì phải …mua vé. Nếu là sát nhập thì sẽ dôi dư ra hàng loạt cán bộ, vậy những ai muốn ở lại cũng phải …chạy. Mà mỗi lần sát nhập thì sẽ dư ra hàng loạt công sở, máy móc trang thiết bị và xe cộ. Những thứ quý giá này sẽ về tay ai? Báo Việtnamnet ngày 25/9/2020 có bài: “Đại hội XIII sẽ là Đại hội không chạy chức”. Theo đó: “Với sự chỉ đạo sát sao của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng, sự chuẩn bị nhân sự kỹ lưỡng của Đảng, Đại hội XIII sẽ là 'Đại hội không chạy chức'”. (https://vietnamnet.vn/…/dai-hoi-xiii-doi-moi-manh-me-cong-t…) Nhưng ai cần chạy chức, và họ đã chạy ai? Trước hết là những kẻ chức nhỏ cần chức lớn hơn. Hai là những kẻ chức lớn rồi cần giữ ghế. Ba là cần đến những vị trí béo bở hơn để tìm cơ hội vơ vét. Họ chạy ai? Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Việt Nam, người có cùng tuổi đời và tuổi đảng với TBT-CTN Nguyễn Phú Trọng nói: “Chạy chức chạy quyền là thế nào, chạy đi đâu, thì họ cứ chạy đến ông có quyền bởi vì đây là tập trung dân chủ. Nội dung ngăn chặn chạy chức, chạy quyền, bè phái được xem như là một dạng hối lộ để được chức cao hơn thì đại hội nào cũng nhắc nhưng kỳ này đại hội nhắc rõ hơn, cụ thể hơn. Trên thực tế là sau Đại hội XII thì số cán bộ bị kỷ luật rất cao, lên tới 50 ủy viên, Bộ Chính trị cũng bị kỷ luật, bị tù, họ che chắn nhau nên bị lọt lưới như thế. Nguyên nhân của tình trạng chạy chức, chạy quyền là do cơ chế hiện hành; cần giải quyết tận gốc rễ và chống cả tha hóa quyền lực. Nếu không thay đổi được cơ chế sinh ra tình trạng này thì biết đến bao lâu mới có thể chấm dứt. Muốn chống chạy chức chạy quyền: Không thể cho vài liều thuốc cảm mà có thể chữa được bệnh ung thư. Có thể nói: Quy trình tuyển dụng cán bộ sai từ đầu. Lỗi từ đầu vào và lỗi cả hệ thống. Các đại hội trước thì trung ương cũng đã xác nhận trong các báo cáo, các văn kiện là có biểu hiện chạy chức chạy quyền. Phải nói cái tệ nạn này nó không từ một vị trí nào. Chạy bằng nhiều thứ như bằng tiền, bằng các mối quan hệ, bằng các tiêu chuẩn… Còn một cách chạy mà ít nguời hiểu là chạy theo cơ cấu như cơ cấu vùng miền Nam, Trung, Bắc, nữ, thanh niên. Nhiều trường hợp bổ nhiệm người thân, họ hàng vào những vị trí lãnh đạo gây bất bình trong dân chúng nhưng lại được giải thích là “đúng quy trình”. Trên 100 cán bộ cấp cao thuộc diện trung ương quản lý bị kỷ luật. Điều đó thể hiện vấn đề quy hoạch, xét chọn và bầu cử chưa tốt. Trong nhiệm kỳ 2015- 2020, tại Hà Nội có hơn 4100 đảng viên và 59 tổ chức đảng bị kỷ luật. Cụ thể có hơn 3.000 đảng viên bị khiển trách, 622 đảng viên bị cảnh cáo, 72 người bị cách chức và 361 đảng viên bị khai trừ. Đối với tổ chức đảng thì có 43 bị khiển trách và 16 bị cảnh cáo. Tháng 7 năm 2019, tại phiên họp thứ 16 của Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng, ông Nguyễn Phú Trọng đưa ra con số hơn 100 tổ chức đảng và khoảng 8.000 đảng viên vi phạm bị kỷ luật trong nửa đầu năm 2019. Tất cả những người này cũng đều đã được cho là “tuyển chọn rất công phu và đúng quy trình” cả đó sao? Một trong những lý do không chấm dứt được nạn chạy chức chạy quyền là vì: Hầu hết các cán bộ sai phạm đều chỉ bị phát hiện sau khi đã đớp no nê rồi, hết tuổi quy định và trở về vui thú điền viên. Lúc ấy những đầu óc “sáng suốt và vĩ đại”mới phát hiện ra những sai phạm động trời của họ cách đây 5 năm, 10 năm.Sau đó đa số bị xử lý nhẹ hều, không đủ sức răn đe. Bên cạnh đó Luật quy đinh tội phạm kinh tế chịu mức án tối đa là 30 năm, không có án tử hình. Vì vậy mới có câu “hy sinh đời bố củng cố đời con”. Truyền thống trong các triều đại phong kiến trong lịch sử Việt Nam, các quy định pháp luật đều theo nguyên tắc “quân pháp bất vị thân”. Ông bà ta cũng có câu “quân tử phạm pháp thì như thứ dân”. Tức là không có một vùng cấm. Điều đó cũng theo nguyên tắc, mọi người bình đẳng trước hiến pháp và pháp luật. Nạn chạy chức không chỉ có trong hệ thống chính quyền, mà nó len lỏi khắp chốn mọi nơi. Như trong lĩnh vực quân đội và công an, cứ tưởng đó là vùng cấm. Nhưng nó vẫn diễn ra đến nỗi ông Kim Quốc Hoa, TBT báo Người Cao tuổi bị khởi tố với tội danh “Làm lộ bí mật nhà nước” với các bài: “Các anh gấp trăm lần chúng tôi”. Bài “Chống tham nhũng: khi trao “vũ khí” cho bọn biến chất,” có câu: “Tổng bí thư đã nói đảng viên nhan nhản, cộng sản mấy người”. Đáng chú ý nhất là bài: “Bàn về thị trường sao và vạch”,đăng ngày 15/2/2015. Trong đó có đoạn: “Tướng chạy” là có thật. Bạn tôi tâm sự rằng: “Lúc ấy mình cũng ráng hết sức để đầu tư lên tướng… nhưng rồi hụt hơi, thua “thầu” nên chấp nhận lỗ nặng, còn tay ấy đủ lực và lên tướng nên chỉ sau 1, 2 năm thu hồi đủ vốn rồi lãi… được cả danh, cả kinh tế! Vốn là bao nhiêu cũng tuỳ vị trí”! (https://www.facebook.com/notes/thanh-liem-nguyen/b%C3%A0n-v%E1%BB%81-th%E1%BB%8B-tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-sao-v%C3%A0-v%E1%BA%A1ch/864877900240381/) Sau khi điều tra xác minh thì những bài báo nêu là đúng sự thực, do đó ông Kim Quốc Hoa được đình chỉ điều tra. Cái tội của ông là tội nói lên sự thật.Phải chăng “thị trường sao và vạch”là bí mật quốc gia? Tóm lạị: Nói đại hội 13 sẽ là “Đại hội không chạy chức”, có nghĩa đảng đã thừa nhận những đại hội từ trước tới nay có chạy chức. Chẳng khác gì câu chuyện thời hoạt đống bí mật, một người bị bắt, khi bị tra khảo, hỏi đồng đội đang trốn ở đâu? Người này hoảng quá và nói rằng, còn mấy đồng chí nấp trong đống rơm nữa nhưng tôi kiên quyết không khai. Nhưng lấy cơ sở nào để khẳng định Đại hội 13 này sẽ không có chạy chức? Có thể sống bằng niềm tin được không, khi mà quá khứ và hiện tại đã chứng minh việc chạy chức chạy quyền là có thật ,có hệ thống và truyền thống? Đúng là : “Thưa ông tôi ở bụi này”. tn 26/9  
......

Nỗi sợ hãi tranh cử

Nguyen Ngoc Chu| 1. THÌ HOÁ RA VẪN CÓ “TỰ ỨNG CỬ VÀ ĐỀ CỬ VÀO CHỨC CHỦ TỊCH UBND TP HÀ NỘI”? Nhiều tháng trước, trong xã hội đã lan tin là ông Chu Ngọc Anh được Bộ Chính Trị (BCT) điều về làm Chủ tịch UBND TP Hà Nội. Ông Chu Ngọc Anh đang là Bộ trưởng Bộ KH&CN mà BCT điều đi nhận công tác mới không cần biết đến ý kiến của Quốc Hội. Các ĐBQH ít hôm nữa phải làm cái điều không tí nào đẹp mặt khi phải bỏ phiếu bãi nhiệm ông Chu Ngọc Anh khỏi cái chức bộ trưởng mà ông ấy đã rũ bỏ trên thực tế. Ngày 25/9/2020 HĐND TP Hà Nội đã họp để hình thức hoá quyết định của BCT điều chuyển ông Chu Ngọc Anh làm Chủ tịch UBND TP Hà Nội. Điều ngạc nhiên là “Tại kỳ họp, không có đại biểu nào đề cử và tự ứng cử chức danh chủ tịch UBND TP Hà Nội. HĐND TP Hà Nội thống nhất nhân sự bầu ông Chu Ngọc Anh vào chức danh UBND TP Hà Nội với hình thức bỏ phiếu kín” (https://tuoitre.vn/ong-chu-ngoc-anh-lam-chu-tich-ubnd-tp-ha…). Thì hoá ra vẫn có “TỰ ỨNG CỬ VÀ ĐỀ CỬ VÀO CHỨC CHỦ TỊCH UBND TP HÀ NỘI” mà toàn thể nhân dân Hà Nội không được biết. Để chỉ mỗi một mình ông Chu Ngọc Anh được đề cử vào chức Chủ tịch UBND TP Hà Nội! 2. BẦU CỬ HÌNH THỨC ĐỂ LÀM GÌ? Bà Đào Hồng Lan Trong ngày 25/9/2020, không chỉ một mình ông Chu Ngọc Anh nhận được 100% phiếu bầu. Bà Đào Hồng Lan cũng trong ngày 25/9/2020 nhận được 100% phiếu bầu vào chức Bí thư Tỉnh uỷ Bắc Ninh. Trước đó, ngày 24/9/2020 ông Đỗ Đức Duy cũng nhận được 100% phiếu bầu cho chức Bí thư Yên Bái. Tất cả nhân sự giữ chức Bí thư Tỉnh uỷ đều do BCT quyết định. Trước kỳ đại hội, phương án nhân sự của các tỉnh đều phải thông qua bởi BCT. Vậy tổ chức bầu cử hình thức để làm gì cho tốn thời gian và tiền bạc? Trong thời gian gần đây BCT đã điều chuyển 12 bí thư và chủ tịch tỉnh về các ban ngành trung ương. Nghĩa là sẽ có ít nhất là 24 cuộc bầu cử hình thức cho 12 vị trí thế chỗ trống và 12 vị trí mới đến. Trong năm 2020 có đến cả ngàn cuộc bầu cử hình thức. https://vietnamnet.vn/…/12-bi-thu-chu-tich-tinh-dieu-dieu-d…). Nhìn vào dàn nhân sự mà BCT đã duyệt vào các chức vụ Bí thư Tỉnh, Chủ tịch Tỉnh và các Bộ Ban Ngành ở Trung ương, thì không trông chờ gì ở Đại hội XIII. Đó toàn là những người nghe theo. Họ lọt ra từ bầu cử hình thức. 3. NỖI SỢ HÃI TRANH CỬ Trong quản trị quốc gia, không có tranh cử công khai thì không chọn được người tài. Và như vậy, không có tranh cử công khai là kìm hãm sự phát triển của đất nước. Tại sao tất cả các cuộc bầu cử cho các chức vụ Bí thư và Chủ tịch Tỉnh đều chỉ có 1 đề cử duy nhất? Đó là vì bầu Tổng bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch Quốc Hội đều chỉ có 1 đề cử duy nhất. Nỗi sợ hãi tranh cử bắt đầu từ trên cao nhất, chứ không phải ở cấp tỉnh, huyện, xã. Sợ đến nỗi không cho xã, huyện, tỉnh tự do tranh cử. Vì nó sẽ cháy lan đến chức vụ cao nhất. Tất cả các tiêu chuẩn dài cả trang dành cho các chức vụ Tổng bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch Quốc Hội cuối cùng chỉ là để trốn chạy tranh cử. Đứng ở vị trí cao nhất mà sợ tranh cử công khai thì làm sao đủ năng lực dẫn dắt?  
......

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Hộ Khẩu & Căn Cước

tuongnangtien’s blog – RFA Trước tiên phải xem việc gắn chip lên thẻ CCCD có đúng luật, có được quy định trong luật hay Hiến pháp… Hơn nữa, văn hóa nhận thức của người dân khi gắn chip sẽ phản ứng như thế nào, họ có đồng ý hay không, phải hỏi ý kiến người dân trước khi làm việc này. Trong Hiến pháp có nêu về quyền cá nhân, quyền riêng tư được bảo vệ. Không ai được xâm phạm những bí mật cá nhân, trừ khi người đó là nghi can hoặc kẻ phạm tội. PGS-TS Nguyễn Ái Việt (nguyên Viện Trưởng Viện Công Nghệ Thông Tin Đại Học Quốc Gia Hà Nội) G.S Hidematsu Hiyoshi liệt kê những “thủ đoạn” mà Mao Trạch Đông dùng để khống chế Trung Hoa Lục Địa: hộ khẩu, tem phiếu, lí lịch … Theo ông: “Chế độ hộ khẩu kiểu Trung Quốc phân tách thành thị và nông thôn. Nông dân suốt đời bị cầm cố ở nông thôn, các hộ dân quê không có cách nào để dời lên thành phố. Không có hộ khẩu thành phố thì không có chỗ làm, không có hộ khẩu thành phố thì không có phân phối lương thực, không có hộ khẩu thành phố không những không làm được bất cứ việc gì mà chính ra là không thể sinh tồn. Dân thành phố cũng bị cầm cố tại chính nơi cư trú của mình. Việc chuyển chỗ ở giữa các thành phố cũng vì chế độ hộ khẩu mà chịu sự khống chế hoàn toàn…” [“Cách Mạng Văn Hóa” Rốt Cuộc Là Tội Của Ai : Thảo Luận Với Mao Vu Thức Tiên Sinh. (“文革”究竟誰之罪:與茅于軾先生商榷”) bản dịch của Lê Thời Tân tạp chí thế Giới Mới, số 14-2013 (1031) ngày 22-4-2013]. Hoá ra cái sổ hộ khẩu có nguồn gốc ở tuốt bên Tầu lận. Chính bác Hồ là người đã mang nó về nước ta và “cấp phát” đồng đều cho tất cả mọi nhà. Công ơn của Người, tiếc thay, đã không được toàn dân thừa nhận mà còn bị lắm kẻ lên tiếng bỉ bôi hay chê trách: Lại Nguyên Ân: “Hóa ra chúng ta tuy công dân VN nhưng bị cai quản bởi quy chế của Mao từ 1950 đến nay chưa bỏ!” Nguyễn Thông: “Cuốn sổ hộ khẩu bé bằng 2 bàn tay … thực chất là cái cùm cái gông cái xích cái vòng kim cô… cùm trói, đè nặng lên số phận công dân nước này.” Ku Búa: “Hộ khẩu, một thứ khôi hài vô lý & ngu ngốc” Vĩ Thanh: “Việc quản lý dân cư bằng sổ hộ khẩu như hiện nay cũng đang gây tốn kém, lãng phí cho ngân sách nhà nước hàng ngàn tỷ đồng/ năm, đồng thời gây ra nhiều khó khăn, rườm rà cho công dân khi đi làm các thủ tục hành chính.” Nguyễn Thị Kim Ngân: “Trong khi các nước trên thế giới đã bỏ sổ hộ khẩu mà ta vẫn giữ đến nay là quá lâu. Cái nào tiến bộ hơn, văn minh hơn, hiện đại hơn thì ủng hộ. Thủ tục định ra mà lạc hậu rồi thì phải bỏ, phải cải cách, tại sao cứ bám những cái cũ?” Ơ hay, mấy người ăn nói thế hồ đồ đến thế mà nghe được à? Thế không có sổ hộ khẩu thì quản lý dân chúng cách nào? Khai tạm vắng, tạm trú làm sao? Đi đứng linh tinh, ăn ở lung tung (cứ y như ở những xã hội tư bản thối nát) có mà loạn à? May mà bà CTQH vừa mới lỡ lời thì ông Phó Chủ Tịch Quốc Hội Uông Chu Lưu đã vội vàng lên tiếng, và cải chính kịp thời: “Việc bỏ hộ khẩu giấy không phải là bỏ quản lý dân cư, mà chỉ thay thế bằng phương thức quản lý mã số định danh cá nhân và cơ sở dữ liệu quốc gia về dân cư, cư trú.” Oh! Thì ra thế. Nhờ vào kỹ thuật tân tiến của Thời Đại Công Nghiệp 4.0 nên chính phủ thay đổi cách quản lý cho hiệu quả hơn mà không cần đến sổ sách giấy tờ lôi thôi như trước nữa, chứ nhà nước công an (trị) ở ta thì có bao giờ mà “lơ là” trong việc kiểm soát nhân dân. Vậy mà không ít qúi anh qúi chị đã hí hửng mừng thầm! Hồi giữa thế kỷ trước cũng thế. Cũng nhiều ông, nhiều bà đã từng mừng hụt vì tưởng … cách mạng thành công thì mọi người sẽ được Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc. Tưởng thế là tưởng bở và tưởng năng thối – theo như nhận xét của một vị cựu chiến binh: “Không có tự do dân chủ thì thân phận dân tộc ta chẳng khác lũ chim cảnh được chuyển từ cái lồng sắt đen sì của chế độ thuộc địa sang cái lồng sơn son thiếp vàng lòe loẹt của chủ nghĩa xã hội. Ngạn ngữ có câu ‘cái lồng đẹp không nuôi sống được con chim!’ Chẳng lẽ cả dân tộc đi xuyên suốt một chặng đường máu lửa để chỉ đổi được từ cái lồng này sang một cái lồng khác hay sao?” (Vũ Cao Quận. “Một Nền Dân Chủ Nhọc Nhằn.” Gửi Lại Trước Khi Về Cõi. Tiếng Quê Hương: Hoa Kỳ 2006, 125). Được thế thì đã phúc! Đẹp chưa chắc đã tốt. So với “cái lồng sơn son thiếp vàng lòe loẹt của chủ nghĩa xã hội” thì “cái lồng sắt đen xì của chế độ thuộc địa” rộng rãi và thoải mái hơn nhiều.  “Phương thức quản lý mã số định danh cá nhân và cơ sở dữ liệu quốc gia về dân cư và cư trú” cũng thế. Xem thì có vẻ giản tiện và văn minh hơn thật nhưng e người dân không chắc sẽ được “dễ thở” hơn tí nào đâu. Cũng liên quan đến vấn đề “quản lý”, báo Nhân Dân (số ra ngày 22 tháng 8 năm 2020) vừa hân hoan thông báo: “Bộ Công An sẵn sàng cấp căn cước công dân gắn chíp điện tử.” Chỉ mới “sẵn sàng” thôi, chứ chưa cấp thật mà khối người đã giẫy nẩy như đỉa phải vôi: Ngọc Minh Châu: Gắn chíp điện tử vào thẻ căn cước là vi phạm tự do nhân quyền của công dân. Tôi phản đối! Nguyễn Vũ Bình: “Không chỉ có chip gắn trên thẻ định danh công dân, mà chắc chắn còn có sự phân loại người dân thông qua mã số định danh để quản lý theo cách của nhà cầm quyền mong muốn, và chỉ có một bộ phận quản lý nào đó biết được cách thức phân loại này.” Thùy Trang: “Gì kinh khủng khiếp vậy.”   Nguyễn Gia: “Tôi kịch liệt phản đối cái kiểu quản lý người dân như vậy.” Minh Phung : “Động vật hoang dã cũng gắn chip để theo dõi?” Tám Dương Minh: “Hãy phản đối. Nhân dân VN quyết không làm bầy cừu cho bọn chúng chăn dắt mãi nữa. Đã 3/4 thế kỷ đầy ắp oan khiên của thân phận bọt bèo, vậy là đủ quá rồi.” Cùng lúc, cũng có đôi ba ý kiến rất lạc quan: Phạm Hoa Nắng : “Chíp điện tử cũng như khóa số mã vạch thẻ ngân hàng tức là đưa vào ổ cứng mới kích hoạt còn bản thân thiết bị này không có pin năng lượng không phát tín hiệu không phản hồi tín hiệu khi không có thiết bị mở khóa dạng thẻ nhớ chứ không phải hộp đen trên máy bay tầu thủy ô tô yên tâm đi tôi thấy rất bình thường.” Chi Trần: “Hình như một số bạn bè của tôi đang lo lắng thái quá về cái vụ thẻ CCCCD có gắn chip điện tử và mặc nhiên gắn cho nó cái đó là để theo dõi, định vị người mang cái thẻ CC đó…Hehe.. Chẳng bênh ai, nhưng có nói gì thì phải có dẫn chứng khoa học. Có lẽ cái thẻ tích hợp chip nó sẽ tích hợp một số thông tin khác mà khi đút vào đầu đọc thẻ nó mới nhận ra được. Đơn giản vậy thôi. Đừng lo lắng quá!” Nghe thì cũng “đơn giản” thật nhưng một xứ sở theo chính sách công an trị, nơi mà kẻ nắm quyền chúi mũi vào khắp mọi nơi (tu viện, chùa chiền, thánh thất, giáo đường, giường chiếu, thùng rác, bao cao su đã qua xử dụng) thì người dân luôn cảm thấy nghi ngại và bất an là chuyện tất nhiên. Hơn hai phần ba thế kỷ qua, chế độ toàn trị và bạo ngược hiện hành ở Việt Nam chưa hề mang lại an bình hay phúc lợi cho bất cứ ai (ngoài đám lãnh đạo) nên cứ “yên tâm đi” và “đừng lo lắng quá” e không phải là thái độ tương thích để có thể sống còn ở cái đất nước khốn nạn này. tuongnangtien’s blog #thẻCCCD  
......

Nguyên nhân sâu xa cho những tham nhũng hiện tại

Binh Le Thi Thanh| Hôm nay nghe bạn Hiền Trần trả lời tranh luận tiếp về nạn tham nhũng trong NỘI BỘ LÃNH ĐẠO ĐCSVN đang phá tan Đất nước, đẩy Dân tộc Việt Nam vào nguy cơ DIỆT VONG TRONG TAY TQ như hiện nay. Nghe bạn ấy khẳng định mọi đường lối “CCRĐ, đánh đổ phong kiến” để “dân cầy có ruộng”, rồi “vận động dân vào HTX”; để rồi “lại chia khoán ruộng cho dân”.... của đảng là “đúng”, chỉ “phương pháp thực hiện” và do “ý thức tập thể của người dân kém”.... Mặc dù bạn Hiền cũng công nhận yếu tưởng xây dựng CNXH ở VN “đã phá sản, nên chuyển sang TBCN” và đổ “tại thời kỳ nhập nhèm này mới sinh ra nhiều loại tham nhũng”. Song tôi lại khẳng định: BẢN CHẤT NHÓM LÃNH ĐẠO CAO CẤP CỦA ĐCSVN LÀ THAM QUYỀN LỰC (trong đó tất nhiên là cả LỢI) nên chúng luôn lo bị mất quyền và lợi, mà NHỜ LỪA DÂN CHÚNG MỚI CƯỚP ĐƯỢC! Vì thế, muốn tạo vây cánh bảo vệ ghế ngồi, chúng PHẢI LÀM NGƠ cho tay chân THAM NHŨNG, BÓC LỘT DÂN bằng nhiều hình thức ngày càng tinh vi, để ràng buộc bọn này phải TRUNG THÀNH VỚI ĐẢNG VÀ HẾT MÌNH BẢO VỆ ĐẢNG, BẢO VỆ CHẾ ĐỘ, cũng là để bảo vệ tất cả những gì chúng CƯỚP ĐƯỢC của dân! Cũng vì chúng luôn sợ mất quyền độc tôn vơ vét, nhóm lãnh đạo BCT CỐ TÌNH NHÉT ĐIỀU 4 vào Hiến pháp để khẳng định tính “chính danh” và “độc quyền” bóc lột dân trên mọi lĩnh vực cho ĐCSVN, mặc dù chúng ĂN LƯƠNG TỪ THUẾ DÂN THÌ PHẢI PHỤNG SỰ DÂN như các chính phủ DO DÂN BẦU RA mới đúng! Cũng vì luôn sợ mất QUYỀN VÀ LỢI chúng NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY KẺ THÙ! Chúng tự biết chúng LÀM SAI Ý DÂN QUÁ NHIỀU, đã và đang đi trên con đường PHẢN DÂN, HẠI NƯỚC, nên luôn lo sợ bị dân “lật đổ”, do đó để bảo toàn ghế độc tôn, chúng càng ra sức sử dụng BẠO LỰC TRẤN ÁP DÂN mạnh hơn; TƯỚC SẠCH MỌI QUYỀN của người dân và COI DÂN CÒN HƠN KẺ THÙ TQ XÂM LƯỢC. Vì thế, chúng mới nhẫn tâm huy động tới 3.000 quân tính nhuệ ĐANG ĐÊM bao vây càn quét là Hoành GIẾT CHẾT CỤ KÌNH, 1 CÁN BỘ, ĐẢNG VIÊN đã 84 tuổi đời, 58 tuổi đảng để BỊT MIỆNG CƯỚP ĐẤT, bắn trọng thương 2 cán bộ đảng viên khác, buộc 3 CA “chết” vô lý và bắt đi 29 người dân Đồng Tâm, tuyên án giết chết thêm 2 con trai Cụ và tù chung thân cho cháu nội Cụ dựa trên tội danh “ giết người” mà chính chúng KHÔNG THỂ CHỨNG MINH NỔI họ có thực “đổ xăng thiêu chết 3 CA” kia như cáo trạng của VKS không?! Còn nói về “công dẫn dắt”, chúng đã thụ hưởng quá nhiều và quá lâu rồi! Trong khi xương máu và mồ hôi, nước mắt của cả Dân tộc này đổ xuống để làm nên cơ đồ cho VN hôm nay chứ không phải chúng, những kẻ ngồi salông trong phòng lạnh cứ nhắm mắt thí mạng dân, cốt đạt mục đích CƯỚP QUYỀN để rồi quay lại giết dân, bợ đít kẻ thù như hôm nay! Vì quá buồn, quá đau lòng khi thấy không chỉ bạn Hien Tran, mà còn nhiều người VN khác còn những suy nghĩ nông cạn kiểu “bị nhồi” này, mà mình kiên nhẫn viết những lời Comment dưới đây, hy vọng nhiều người sáng suốt hơn cho ý kiến! Hien Tran Trời ơi là trời. Đến giờ mà bạn vẫn chưa chịu tỉnh ngộ ra ư??? Chuyện lấy miếng mồi “dân cầy có ruộng” chỉ để lôi kéo dân nghèo lao vào cuộc chiến CƯỚP CHÍNH QUYỀN cho một nhóm THAM QUYỀN LỰC, và cuộc ĐẤU TỐ cả cha mẹ, họ hàng, làng xóm .... trong CCRĐ “long trời lở đất” của đảng phát động là nhằm mục đích CƯỚP TÀI SẢN, RUỘNG ĐẤT của những người năng động, giỏi làm ăn, có khả năng tính toán vươn lên trong XH, để TRIỆT TIÊU TRÍ TUỆ VN, buộc tất cả trở thành LAO NÔ CHO ĐẢNG mà thôi! Họ có còng lưng suốt đời cũng chỉ đủ ăn và KHÔNG THỂ NGHĨ GÌ XA HƠN MIẾNG CƠM MANH ÁO trong cái TRẠI TẬP TRUNG trá hình gọi là HTX do đảng QUẢN LÝ và THU TÔ đó! Đảng chỉ LỢI DỤNG DÂN MÌNH bằng miếng mồi “dân cày có ruộng” rồi lại BUỘC PHẢI GÓP VÀO HTX, chứ không có “vận động” gì hết! Ai dám chống lại, không vào? Khi thấy cảnh đầu rơi, máu chẩy trước đây trong CCRĐ? Ai dám chống lại, khi biết Stalin thu sạch lương thực, thực phẩm của dân Ucreina để 10 TRIỆU NGƯỜI BỊ CHẾT ĐÓI vì bày tỏ ý không muốn nhập đất đai vào Công xã nhân dân? Tôi đồng ý hồi đầu “dân được bầu ra chủ nhiệm HTX”, nhưng bên cạnh Chủ nhiệm HTX luôn là Bí thư Đảng ủy và.... mọi quyết định do ông ta chỉ đạo, do đó “người được dân bầu” thực chất cũng chỉ là BÙ NHÌN LÀM THUÊ ĂN LƯƠNG CHO ĐẢNG mà thôi! Bạn nói thời HTX “tốt” vì mọi thứ “cùng làm cùng hưởng ăn chia đồng đều theo công điểm, người neo đơn được giúp đỡ, nên nông dân thấy thoải mái hơn là đi làm thuê cho tư nhân”. Thực tế đó là TƯ DUY CỦA NHỮNG KẺ LƯỜI BIẾNG, BẤT TÀI, DỐ.T NÁT, thích ỉ lại vào người khác thôi! Chứ người năng động, ham làm việc và có khả năng phát triển, sáng tạo để bật lên lại cảm thấy nhàm chán, không muốn làm vì sự nỗ lực bản thân họ KHÔNG ĐEM LẠI HIỆU QUẢ THỰC SỰ CHO GIA ĐÌNH, XH, vì thế mới có cảnh “cha chung không ai khóc” bạn ạ. Bởi có nỗ lực mấy cũng không giàu! Dốc sức ra chỉ để nuôi những kẻ ăn trên ngồi chốc vừa đảng vừa chính quyền cưỡi cổ mình hay sao? Rồi có giàu lên được để bị chúng nó đấu tố và giết chết .... thì cũng không ai muốn! Còn chuyện từ HTX chúng buộc phải khoán ruộng, cũng không phải do lãnh đạo đảng của bạn “sáng suốt” gì cả! Toàn bọn đầu đất chân tay phát triển hơn trí óc tham quyền lực nắm chính quyền thì biết gì mà thay đổi??? Chẳng qua HTX và Công xã nhân dân là do những cái đầu THIẾU KINH NGHIỆM THỰC TẾ NHƯNG GIÀU TRÍ TƯỞNG TƯỢNG của LX, TQ vẽ ra để LỪA DÂN là “bình quyền bình đẳng, không có kẻ giàu người nghèo “ (được lãnh đạo ĐCSVN SAO CHÉP) BỊ PHÁ SẢN vì dân càng làm càng thiếu đói, buộc phải quay sang con đường KHOÁN ĐẤT, ĐỔI CÔNG để tự cứu ghế ngồi của đảng trước khi cứu dân! Bạn nói “thời HTX không có người giàu, kẻ nghèo” nhưng trên thực tế, người giàu nhanh chính là ĐCSVN - một giai cấp thống trị cường hào ác bá mới hoàn toàn KHÔNG PHẢI LÀM GÌ suốt ngày hội họp bàn mưu tính kế HẠN CHẾ MỌI QUYỀN CỦA NGƯỜI DÂN, LỪA ĐẢO ĐỂ BÓC LỘT DÂN CHO RIÊNG CHÚNG AN NHÀN! Hãy nhìn lại xem, tất cả đám cán bộ lãnh đạo cao cấp đều được “cấp” những căn biệt thự rộng lớn, có người hầu kẻ hạ mà chúng gọi là “người làm tạp vụ”, có xe công đưa rước, được hưởng mọi ưu đãi từ lương, thưởng; từ cách định mức lương thực, thực phẩm, từ khẩu phần ăn, tiêu chuẩn gạo, thịt, đường, nước mắm và.... cả bánh kẹo, thuốc lá hàng tháng. Trong khi dân VN chỉ có gạo, muối, than củi và chút xì dầu, mỡ cũng khó khăn khan hiếm.... như thế là “không có người giàu kẻ nghèo” như bạn nghĩ đó ư??? Tất nhiên lúc đó CẢ NƯỚC ĐÓI thì chỉ cần hơn nhau nhà cửa, miếng ăn, áo mặc ... đã khác hẳn nhau rồi, chứ không khác một trời một vực “kẻ ăn chẳng hết, người lần không ra” như bây giờ! Tham nhũng thực ra chính là TRUYỀN THỐNG TRỤC LỢI CỦA LÃNH ĐẠO ĐCSVN từ lâu rồi! Vì LỢI ÍCH, họ LỪA DÂN CƯỚP QUYỀN, rồi giết hết những người có khả năng, giam hết những người có tư duy, trí tuệ để tha hồ tuyên truyền LỪA ĐẢO hòng ĐÈ ĐẦU CƯỠI CỔ, BÓC LỘT, THAM NHŨNG vơ vét tài nguyên Đất nước và tiền của của Dân, để riêng họ được ăn sung mặc sướng, tích lũy làm giàu! Lúc Đất nước còn nghèo, người nông dân không biết mấy vì nhóm lãnh đạo cao cấp của đảng đều được chuyển về thành phố và được phân nhà “công vụ” có thể cho thuê hoặc chuyển nhượng, nên chỉ những người ở thành phố mới nhìn thấy rõ sự phân cấp, khi gia đình các cán bộ lãnh đạo đều được mua hàng ở cửa hàng riêng toàn đồ ngon và thừa mứa mọi thứ. Trong khi dân xếp hàng cả ngày để đong được vài cân gạo, yến bột mì hôi hay cân muối, lít dầu thắp đèn...v.v.... Thả cho dàn cán bộ lãnh đạo các cấp tham nhũng và hành dân là PHƯƠNG CHÂM CỦA ĐCSVN ngay từ đầu, nhằm buộc họ vì QUYỀN VÀ LỢI mà PHẢI TRUNG THÀNH với Đảng, làm chân rết thay đảng theo dõi, quản lý chặt dân tới từng thôn xóm, để bảo vệ chế độ độc tôn cho Đảng cai trị lâu dài. Vì thế, những kẻ tham nhũng gần đây “bị lộ” đã mặc nhiên tồn tại, kéo dài hàng mấy chục năm. Trước đó còn được ca ngợi trên hệ thống báo chí đảng, được tặng thưởng danh hiệu các loại, được thăng quan, tiến chức vù vù mà dân mình “có mắt như mù, có tài mà điếc, một từ cũng câm”?! Tham nhũng chỉ “bị lộ” khi chúng đánh nhau tranh ghế vì ăn chia không đồng đều thì .... dân mới NGÃ NGỬA mà thôi! Nhưng.... đáng tiếc, dân VN do còn quá nhiều người tư duy cạn hẹp như bạn, vẫn nghĩ rằng, “mục đích của đảng là tốt đẹp, đúng đắn, chỉ sai trong phương pháp thực hiện và do yếu tố người thực hiện chính sách và trình độ nhận thức, ý thức trách nhiệm của người dân còn kém”..... Chính vì các bạn KHÔNG NHẬN RA NGUYÊN NHÂN SÂU XA, cứ tiếp tục lươn lẹo giúp chúng LỪA DÂN kiểu này, nên VN mới rơi vào THẢM TRẠNG THAM NHŨNG TRÀN LAN, PHÁ TAN ĐẤT NƯỚC, HUỶ HOẠI DÂN TỘC TRONG TAY TRUNG CỘNG NHƯ HÔM NAY! Tỉnh lại đi bạn ơi! Thanh Bình 22.09.2020  
......

Khi Niềm Tin Mất

Đỗ Ngà| Khi con người trở nên tham thì lòng tin xã hội dành cho người đó cũng mất dần. Khi xã hội tham lam thì con người trở nên mất niềm tin vào nhau, điều đó đang diễn ra tại xã hội Việt Nam. Ở nước ngoài, chữ ký của người dân là một bảo chứng thì ở Việt Nam lại khác, người ta đòi phải thêm con dấu đỏ do một cơ quan công chứng xác nhận “sao y” mới tin. Và thậm chí, có nơi còn đòi hỏi con dấu “sao y” phải không quá 6 tháng mới được chấp nhận thì mới thấy, vấn đề thủ tục ở Việt Nam nó nặng nề như thế nào?! Như vậy rõ ràng khi lòng tin mất đi thì xã hội tự sinh ra thủ tục làm rào cản để giảm bớt nguy cơ sập bẫy lừa dối, đó là một lẽ tự nhiên, chính vì vậy, Việt Nam đã phải mất quá nhiều sức lực và thời gian của xã hội để đề phòng lẫn nhau. Thủ tục là một trình tự giải quyết công việc của chính quyền. Nó rất quan trọng, không thể thiếu được. Tuy nhiên, để có thủ tục đơn giản mà đầy đủ là một điều không dễ, nó đòi hỏi giữa nhà nước và nhân dân phải có lòng tin lẫn nhau. Với một xã hội mà lòng tin đã rơi đến tận đáy như Việt Nam thì việc tinh giảm thủ tục hành chính là gần như không thể thực hiện được. Chính quyền cũng biết dân không tin họ, và tất nhiên họ cũng chẳng thể tin vào nhân dân mặc dù tuyên truyền thì bao giờ “dân cũng tin đảng và đảng tạo lòng tin cho dân”. Và đó là lý do tại sao chính quyền CS cứ hô hào “cải cách thủ tục hành chính” nhưng cuối cùng cũng đâu vào đấy, thủ tục vẫn rối rắm rờm rà. Nói về lĩnh vực ngân hàng, nơi mà người ta cho vay tiền, thì nơi đây người ta phải cẩn thận sao cho đồng tiền cho vay ấy không bị chiếm dụng. Tiền là tài sản, nếu cho vay dễ dãi trong một xã hội thiếu vắng niềm tin thì tất ngân hàng sẽ ôm nợ xấu. Chính vì vậy, các ngân hàng phải dựng hàng rào thủ tục để đảm bảo rằng, những ai lọt qua được hàng rào này thì đảm bảo ngân hàng "không mất tiền". Xã hội này mất niềm tin đến mức, gói giải cứu doanh nghiệp 16.000 tỷ mà chính phủ đã triển khai từ hồi tháng 4 vừa rồi mà chỉ vỏn vẹn có đúng một doanh nghiệp lọt qua hàng rao thủ tục tiếp cận được khoản vay. Một thất bại ê chề trong việc triển khai chính sách. Ở đây chúng ta không thể trách ngân hàng được, vì họ là một doanh nghiệp nên họ phải tìm cách hạn chế nợ xấu. Điều đáng trách ở đây là niềm tin xã hội đã từ lâu không còn nữa. Với một xã hội mà tham lam đầy rẫy, chữ tín bị chà đạp, lòng tin thì thiếu vắng mà bảo ngân hàng đơn giản hóa thủ tục giải phóng gói tiền thì làm sao họ dám làm? Nhìn vào kết quả triển khai chính sách chúng ta thấy, hậu quả của một xã hội giảm sút niềm tin nó vô cùng tai hại, nó làm tắc nghẽn rất nhiều chính sách quan trọng. Còn nhớ gói an sinh 62.000 tỷ hồi tháng 5 vừa qua, thì rõ ràng chính sách này chả khác nào chính sách mà Mỹ, Anh, Úc đã làm. Thế nhưng tại sao người dân Việt gần như chẳng được bao nhiêu người có thể tiếp cận được với nó. Quan chức chính quyền địa phương thì hầu như chẳng ai có có đạo đức, đầu óc của họ thay vì nghĩ cách triển khai chính sách hiệu quả thì ngược lại, họ nghĩ ra cách thức để hớt lấy tiền cứu trợ như lập danh sách khống hoặc dùng thủ tục phức tạp để ngăn người dân tiếp cận. Một xã hội mà được dẫn dắt bởi chính quyền như thế thì xây dựng niềm tin cho xã hội bằng cách nào? Vô phương. Nói về việc ra chính sách thì Việt Nam cũng có thể học hỏi được cách làm của những chính quyền ở xứ tiến bộ, việc này không khó. Thế nhưng vấn đề lớn nhất ở Việt Nam là tính hiệu quả của chính sách khi được triển khai. Đó là lý do tại sao hết chính sách này đến chính sách khác hoặc thất bại hoặc hiệu quả không như mong muốn. Như đã nói, khi thiếu niềm tin thì ắt người ta tăng độ phức tạp thủ tục, mà tăng độ phức tạp thủ tục thì tính hiệu quả của chính sách hoặc bị hạn chế hoặc bị vô hiệu hóa và kết quả là gây lãng phí, tốn tiền dân và tốn thời gian và sức lực của xã hội. Niềm tin mất thủ tục khó và ngược lại. Nếu muốn một xã hội vận hành trơn tru hiệu quả thì tất phải bắt đầu từ việc xây dựng niềm tin trong xã hội. Đối với ĐCS thì điều này là ngoài khả năng của họ. -Đỗ Ngà- Tham khảo: https://www.thesaigontimes.vn/…/ket-qua-thong-ke-phu-nhan-n…  
......

Pages