Lợi dụng hoạt động tín ngưỡng, hoạt động tôn giáo để trục lợi: hình sự hay dân sự?

Thảo Vy – VNTB – Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo, tại Điều 5.5, nghiêm cấm việc lợi dụng hoạt động tín ngưỡng, hoạt động tôn giáo để trục lợi. Việc trục lợi này liệu có thể xử lý về mặt hình sự để gia tăng tính răn đe? Đó là câu chuyện chùa Ba Vàng nhận tiền cắt duyên nghiệp để chữa bệnh cho phật tử, thuyết giảng chuyện bị vong nhập… Trong buổi pháp thoại được truyền hình trực tiếp trên trang web, trang youtube và mạng xã hội facebook của chùa vào tối hôm 21-3, Đại đức Thích Trúc Thái Minh, trụ trì chùa Ba Vàng, nói rằng “Chùa lớn nên bị ghen ghét”. [kênh Youtube chùa Ba Vàng https://youtu.be/ia8hXgiQvjQ] Họ đang choảng nhau! Luật sư Nguyễn Thanh Bình nói rằng ông đang cảm nhận là hình như các đại gia bất động sản tâm linh giữa “Bái Đính – Tam Chúc” với “Yên Tử – Ba Vàng” đang bắt đầu choảng nhau. “Thật ra hoạt động tâm linh của các vùng đều như nhau thôi. Nhưng trong cuộc chiến này, cuộc chiến giành dòng người u mê cuồng tín, phe nào mạnh, nhiều tiền thì phe đó thắng. Trong cuộc chiến ấy, công cụ và phương tiện cho các bên chiến đấu cơ bản, chủ yếu là giới truyền thông. Nhiều nhà báo sẽ gia nhập đám tay sai đầy mưu mẹo cho các đại gia bất động sản tâm linh. Bà con chú ý theo dõi nhé, hấp dẫn lắm đây!”. Luật sư Nguyễn Thanh Bình cảnh báo. Nhà báo chuyên về biên khảo du lịch, ông Phạm Hoài Nhân kể rằng cho đến nay, vẫn chưa có câu trả lời chính xác chùa Ba Vàng được khai sơn từ khi nào. Theo nội dung khắc trên cây hương đá trước cửa chùa, thì chùa xưa được dựng vào năm Ất Dậu, triều vua Lê Dụ Tông, niên hiệu Vĩnh Thịnh (tức năm 1706). Tuy nhiên, căn cứ vào những dấu tích di chỉ được các nhà khảo cổ thêm, thì ngôi chùa còn có thể được xây dựng từ sớm hơn, tức là vào thời Trần thế kỷ thứ 13. Theo năm tháng, chùa xưa chỉ còn là phế tích, để phát huy giá trị văn hóa lịch sử ngôi chùa liên tiếp được đầu tư tôn tạo. Ban đầu chùa được xây dựng bằng gỗ và sau đó năm 1993 chùa được trùng tu lại bằng xi măng. Hiện vật đáng chú ý nhất của chùa Ba Vàng còn sót lại tới hôm nay là một số di vật bằng đá, bao gồm 1 bia đá cao 0,52 m, rộng 0,38 m, dày 0,12 m, 2 con rùa đá và 1 cây hương bằng đá cao 1,2 m 4 mặt, mỗi mặt rộng 0,22 m. Theo dòng chảy thời gian, chữ Hán trên bia đá và cây hương đá đã mòn, rất khó đọc. Trên cây hương bằng đá, chỉ còn lại một số chữ lớn giáp đầu bia: Thành Đẳng Sơn, Bảo Quang tự, Thiên đài trụ, nghĩa là trụ đài đá chùa Bảo Quang, núi Thành Đẳng. Theo một tài liệu riêng của người viết, thì từ phế tích như kể trên, Hòa Thượng Thích Thanh Từ, Phó Pháp chủ Hội đồng chứng minh Giáo hội Phật giáo Việt Nam cử một đệ tử là Đại đức Thích Trúc Thái Minh, thế danh Vũ Minh Hiếu sinh năm 1967 tại làng Sen, thôn Ngọc Quan, xã Lâm Thao, huyện Lương Tài, tỉnh Bắc Ninh về gầy dựng lại chùa Ba Vàng. Tuy nhiên người đứng đàng sau dự án này lại là Thượng tọa Thích Thanh Quyết, Ủy viên Thường trực Hội đồng Trị sự, Phó Viện trưởng Học viện Phật giáo Việt Nam tại Hà Nội, Trưởng Ban trị sự Phật giáo tỉnh Quảng Ninh. Trong buổi lễ động thổ xây dựng chùa Ba Vàng vào ngày 11-7-2010 còn có sự hiện diện của một chức sắc đến từ Trung Quốc được giới thiệu là Hòa thượng Chi-chộp. Sau 3 năm xây dựng, chùa đã hoàn thiện một số hạng mục như: Ngôi Đại Hùng bảo điện rộng 4.500m2, Lầu Chuông rộng 112m2, Lầu Trống rộng 112m2, hành lang La Hán rộng 200m2, nhà bảo tàng rộng 700m2, thư viện rộng 700m2, khu nhà tăng rộng 1.600m2, thiền đường rộng 960m2, cổng đá, cổng tam quan trung, cổng tam quan nội và một số công trình phụ. Ngày 9-3-2014, chùa Ba Vàng tổ chức đại lễ khánh thành và nhận bằng kỷ lục “Ngôi chùa trên núi có chính điện lớn nhất Đông Dương”. Tháng 12-2014, trụ trì Thích Trúc Thái Minh bảo vệ thành công luận án “Ngôi chùa có chính điện lớn nhất Đông Dương” trước hội đồng giáo sư Đại học Kỷ lục thế giới thuộc tổ chức có tên Viện Hàn Lâm Khoa Học Sáng Tạo Thế Giới, trụ sở đặt tại thành phố Faridabad, New Dehli, Ấn Độ. Đại gia xây chùa Các nhà nghiên cứu và cả những phật tử chân tu đã cảnh báo, việc chính của chùa không phải là đua chen những kỷ lục về xây dựng mà là giáo hóa tâm linh, hoằng dương Phật pháp. Những chùa đua chen xây dựng to lớn chỉ làm tâm linh bị u mê hơn. “Siêu dự án” tâm linh Tràng An – Bái Đính (Ninh Bình, doanh nghiệp Xuân Trường) với hàng loạt các kỷ lục hay ngôi chùa mới xây dựng được cho là lớn nhất thế giới bên cạnh ngôi cổ tự Tam Chúc (huyện Kim Bảng, Hà Nam). Theo thông tin công bố thì doanh nghiệp đã rót 11.000 tỷ đồng, mục tiêu là xây dựng ngôi chùa lớn nhất thế giới bên trong một khu du lịch rộng 5.100 héc ta. Điều quan trọng nhất và cũng tạo ra nhiều vấn đề bất thường nhất được dư luận đặc biệt quan tâm, chính là diện tích đất phục vụ dự án đều tính ở con số hàng ngàn héc ta đất. Đơn cử, hệ thống dịch vụ tại Bái Đính là một vòng khép kín, và Xuân Trường là doanh nghiệp thâu tóm mọi chi phí, lượt khách… tại đây. Đáng quan tâm hơn là chưa ai trả lời được nguồn tiền công đức sẽ đi đâu về đâu? Người viết ủng hộ các công ty tư nhân, các hội đoàn xã hội dân sự đầu tư xây dựng chùa chiền, tự viện. Đơn cử ở khu đô thị mới Thủ Thiêm, nếu như chính quyền đã có quyết định cuối cùng sau gần 20 năm tranh cãi, là giữ lại Nhà thờ Thủ Thiêm, các cơ sở của Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm, thì tại sao không đồng ý khôi phục lại chùa Liên Trì do Hòa thượng Thích Không Tánh là Viện chủ? Một bài học ai cũng thấy, khu Phú Mỹ Hưng dân cư rộng lớn mới xây dựng ở TP.HCM, dường như không có một ngôi chùa nào được xây dựng bên trong. Người dân mua những căn hộ trong đó được đáp ứng đủ mọi thứ, siêu thị, trường học, bệnh viện, nhà trẻ…, trừ sinh hoạt tín ngưỡng tâm linh. Muốn đi chùa, thì chỉ có thể đến một số ngôi chùa nhỏ ngoài khu dân cư, xa hơn trong những khu vực hình thành đã lâu trong quận 7. Người mua bất động sản cư trú ở đó có nơi thăm viếng lễ bái vào ngày rằm, mùng Một, ngày Tết, tạo thành một điểm di dưỡng tinh thần. Chùa kết hợp với cảnh quan vườn cây hay sông nước lại càng có tác dụng nâng cao giá trị của cảnh quan, tức là nâng cao giá trị của bất động sản, cũng là nâng cao phẩm chất đời sống tinh thần của cư dân. Rất tiếc là tất cả giá trị nhân bản nói trên đã không hiện diện ở các “siêu dự án tâm linh” tại miền Bắc. Trở lại việc chùa Ba Vàng: phạt hành chính hay xử lý hình sự? Chùa Ba Vàng không chỉ thuyết giảng về duyên – nghiệp mà còn thu tiền để cắt duyên nghiệp, hóa giải duyên nghiệp từ kiếp trước để trị bệnh. Điều này được Giáo hội Phật giáo Việt Nam xác nhận là không đúng với giáo lý nhà Phật. Bởi, Phật phổ độ chúng sinh. Vậy nên Phật sẽ chẳng lấy tiền của những người mắc bệnh hiểm nghèo khi sử dụng Phật pháp để an ủi cho phần tinh thần của họ. Việc cho rằng cắt duyên nghiệp để trị được mọi bệnh tật, có dấu hiệu của việc gian dối đối với người khác và thu lời, là một trong những dấu hiệu của tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản được quy định tại Bộ luật hình sự 2015. Tuy nhiên cái khó ở đây là sẽ không dễ tìm được ai là bị hại. Những người đến nộp tiền để được giải nghiệp chữa bệnh mà không cho rằng mình bị lừa, không cho rằng mình bị thiệt hại, không bị sử dụng hành vi gian dối, thì pháp luật hình sự cũng khó xử lý được trách nhiệm của những người thu tiền của người bệnh. Có lẽ do biết rõ những điểm lách ấy của pháp luật hình sự, đồng thời từ sự chống lưng của ai đó nên mới có việc trong buổi pháp thoại được truyền hình trực tiếp trên trang web, trang youtube và mạng xã hội facebook của chùa vào tối hôm 21-3, Đại đức Thích Trúc Thái Minh lớn tiếng nói rằng “Chùa lớn nên bị ghen ghét” (!?). Thay lời kết Bên lề vụ việc, cựu tổng thư ký báo Thanh Niên, nhà báo Hoàng Hải Vân kể: “Trước đây, mỗi khi được giao đất, doanh nghiệp nhận đất phải nộp cho cá nhân người đứng đầu địa phương một khoản tiền từ 8-10% giá trị lô đất tùy vị trí. Ông này từng nói thẳng với một nhà báo: “Tau không lấy tiền đó thì lấy gì chung cho mấy thằng ở trên”, tất nhiên là ông nói mồm không bằng không chứng. Sau đó, có lẽ thấy việc này dễ bị lộ nên ông đã dùng cái chùa kia để rửa tiền. Chùa thì do ông cấp đất xây dựng, sư trụ trì là người ông sắp xếp đưa vào. Doanh nghiệp thay vì mang tiền phần trăm đến cho ông thì mang vào cúng chùa. Trụ trì được dùng một ít tiền đó để xây chùa đúc Phật, còn phần lớn chuyển lại cho ông. Ví dụ doanh nghiệp cúng vào chùa 10 tỷ thì phần chùa 1 tỷ còn phần ông 9 tỷ. Ông lấy tiền ra bất cứ lúc nào ông cần, để hối lộ các bộ, ngành ở trung ương và dùng riêng cho cá nhân ông…”.  
......

Chính sách lớn của đảng

Đỗ Văn Ngà Đã từ lâu, trên các băng rôn tuyên truyền của ĐCS, chúng ta thấy xuất hiện hình ảnh ông Hồ Chí Minh được gắn với hoa sen, một hình ảnh có tính biểu tượng của đạo phật. Chưa hết, trong khoảng 20 năm trở lại đây, chúng ta thấy hình ảnh ông Hồ Chí Minh được đôn lên thành bồ tát và được đưa vào các chùa chiền để thờ. Đây là chính sách, ghép một nhân vật chính trị chung với hình ảnh của một đấng chí tôn của tôn giáo ngàn năm nhằm biến lãnh tụ thành một thứ đức tin thần quyền để dễ dàng cai trị. Nhắc lại! Đây là một chính sách hẳn hoi, và là chính sách rất lớn của ĐCS. Nó quan trọng hơn mọi chính sách về phát kinh tế của đất nước. Để hỗ trọ cho chính sách này, đã có sự phối hợp vô cùng ăn ý từ các chính sách kinh tế đến sách lược giáo dục. Để có tự do tôn giáo, thì nhà nước không được nhúng tay vào bất cứ hoạt động nào của tôn giáo. Giáo hội phật giáo phải được xem là một tổ chức dân sự độc lập với chính quyền, thì lúc đó tôn giáo mới được trả về với giá trị đích thực của nó. Nhưng với CS giáo hội phật giáo là nơi hoạt động của những đảng viên ĐCS đội lốt để thực hiện nhiệm vụ chính trị cho Đảng. Nói cho dễ hiểu thì Đảng đã dùng vỏ tôn giáo để lồng ruột Đảng vào nhằm biến chùa chiền thành nơi lừa đảo. Lừa đảo tiền bạc và lừa đảo lòng tin. Nền giáo dục XHCN có mục đích dìm con người trong ngu muội, kết hợp với một xã hội nghèo đói đến cùng cực. Cả 2 yếu tố này xuất hiện đồng thời như là 2 bức tường sừng sững của một con đường độc đạo, chính con đường này đang lùa nhân dân tìm đến với sự giải thoát của thánh thần. Khi đã lùa được nhân dân tìm đến sự giải thoát ở thần linh, đảng cho đảng viên đội lốt sư xây chùa, đặt ra các loại phí để tận thu nhằm làm công tác kinh doanh cho Đảng. Chưa hết, để lùa được thật nhiều dân ngu vào chùa, đảng đã cho phép cho hệ thống báo chí Nhà nước viết bài PR cho những ông sư trụ trì, bịa đặt những chuyện tâm linh ly kỳ để dụ dân ngu tụ đến ngày một đông. Và cuối cùng là hốt bạc để sư làm giàu và chia chác cho Đảng. Phật giáo đích thực ở Việt Nam đã bị bức tử, thay vào đó là phật giáo đội lốt. Mục đích của chính sách này là họ muốn lợi dụng hình ảnh của đức phật để nâng ông Hồ Chí Minh hay ông Võ Nguyên Giáp lên thành phật. Họ làm thế để cấy vào đầu dân chúng ngu muội rằng “Hồ Chí Minh là bồ tát, là phật, hãy cúng dường để mai sau được ông ta mang lại sự may mắn”. Như vậy nền giáo dục thối nát như hiện nay không hẳn là yếu kém của ĐCS mà nó chính là chủ trương. Nếu không nhờ nền giáo dục XHCN thì dân đâu có u mê như vậy? Và nếu không có giáo dục XHCN thì làm sao có những thằng bác sỹ bán rẻ lương tâm góp phần vào quảng cáo cho chùa lừa đảo Ba Vàng? Nghèo đói do đâu? Do Đảng. Dân chúng dù có học cũng dốt nát, do đâu? Do Đảng. Nghèo đói cộng dốt nát thì đích đến của nhân dân là chùa chiền, xin giải hạn, xin gì gì đó vv… đủ thứ để tìm cảm giác giải thoát và cứ thế mà an tâm sống trong kiếp nghèo đói không có động lực phảng kháng để giúp Đảng được vững bền cai trị. Vậy dân biết bấu víu vào gì đây? Vào thánh thần, thế là đảng dựng lên một giáo hội đội lốt để hốt tiền. Chính sách đó thành công thì chẳng cần người giỏi để ra chính sách kinh tế tốt, chẳng cần người tài đức để vạch chính sách an sinh xã hội tốt như các nước khác, mà chỉ cần những kẻ tham lam cai trị thì xã hội Việt Nam vẫn ổn định như thường. Đó là cách mà Đảng đang xây dựng đế chế của mình. Và chắc chắn, đó là chính sách lớn mà Đảng sẽ không bao giờ thay. -- Đỗ Ngà--
......

BỐC PHÉT NHƯ TUYÊN GIÁO

Pham Doan Trang Ngành tuyên giáo Việt Nam có truyền thống bốc phét, cái đó phàm là người có chút tư duy thì đều biết rồi. Ví dụ các tuyên giáo viên từng chế ra những câu chuyện như là: - Một thời kỳ nào đấy ở Liên Xô, đồng chí Lê Duẩn của ta từng đập bàn quát mắng Nikita Khrushev vì cái tội “xét lại”. (Chi tiết được nhà báo-nhà văn Vũ Thư Hiên nêu trong tác phẩm “Đêm giữa ban ngày”). - Anh Lê Văn Tám tẩm xăng tự thiêu và nhân tiện đốt cháy luôn kho xăng địch. Từ đó tới giờ chẳng nghe bất kỳ một thông tin nào từ họ hàng, láng giềng, bạn bè, đồng đội... của anh - cứ như thể anh từ một lỗ nào đó chui lên, “đến đây vui chơi trong cuộc đời này” rồi tự phát làm nhiệm vụ, và biến mất. - Anh Tô Vĩnh Diện lấy thân mình chèn giữ khẩu pháo trước chiến dịch Điện Biên Phủ. Cũng không thấy có một manh mối, tung tích nào về anh sau đó nữa, giống như với anh Văn Tám. - Anh Nguyễn Bá Ngọc lấy thân mình che bom Mỹ cho ba em nhỏ Oong, Đơ, Toa gì đó ở Thanh Hoá. Anh hy sinh và cũng biến mất không để lại tăm hơi gì như hai anh Văn Tám và Vĩnh Diện. Nhân tiện, ba anh em Oong, Đơ, Toa hiện ở đâu, xin lên tiếng, ít nhất cũng liên hệ với toà soạn báo địa phương để nói một lời công đạo về ân nhân của mình đi chớ. Ngoài ra còn nhiều gương anh hùng ở nhiều địa phương khác trong cả nước, ví dụ có những cụ già dùng súng trường bắn rơi cả máy bay địch, có những em bé “giết ác ôn ngay trên giường hắn ngủ” như thần đồng thơ Trần Đăng Khoa từng viết. Chuyện chẳng có gì, chỉ là bật cười khi nghĩ rằng với khả năng nói phét đó, nếu viết lịch sử phong trào đấu tranh dân chủ, tuyên giáo sản có khi sẽ viết về những người vận chuyển sách “Chính trị bình dân” (534 trang) như sau: ”Hôm ấy Lê Văn Chín đang trên đường vận chuyển sách về vùng tạm chiếm thì bị mật vụ cộng sản bất ngờ phát hiện và chặn đường, bao vây, quyết tâm bắt sống. Tuy nhiên anh Chín vẫn hết sức bình tĩnh, hành động vô cùng mưu trí và can đảm. Anh đã kịp cho cả thùng sách 50 cuốn, mỗi cuốn hơn 500 trang, vào miệng nhai nuốt. Địch trở tay không kịp, đành phải để anh đi thoát”. —— Mình nhại giọng tuyên giáo chút chơi chứ anh em an ninh vừa đông vừa hung hãn, à vừa anh hùng vừa mưu trí, mình biết mà. Anh em giải tán dần đi cho bà con trong khu vực mình thở một chút chứ gác chặt quá thế này, cản trở công việc làm ăn của bà con ghê lắm./.  
......

CHẠY ÁN BẰNG HỒ SƠ TÂM THẦN

Năm 2001, biên tập viên Kiều Trinh được VTV cử sang Thụy Điển công tác, ngày 11/02/2001 cô vào siêu thị ở thành phố Kalmar lấy hàng nhưng “quên” trả tiền số hàng trị giá chỉ có 400 đô. Thế là cô ả bị tạm giam. Ông bố cô – Vũ Văn Hiến lúc đó là tổng giám đốc đài Truyền Hình Việt Nam chạy cho cô giấy chứng nhận tâm thần và thế là được phía Thụy Điển thả và trục xuất cô về nước. Năm 2006, cũng là Kiều Trinh, lúc này được cử sang Anh Quốc công Tác, không biết sao “bệnh ngứa tay” tái phát, và cô nàng lại cuỗm một máy ảnh kỹ thuật số và cũng bi cảnh sát Hoàng Gia Anh mời về đồn. Và lần này cha cô cũng ra tay, cũng giấy chứng nhận tâm thần để cô thoát tội và bị trục xuất về Việt Nam. Đây chính là hành động dùng chứng cứ ngụy tạo của những thằng bác sỹ biến chất để biến có tội thành vô tội. Kẻ chứng nhận gian hung thủ mắc bệnh thâm thần cùng với quan chức nhà nước tạo thành một liên minh ma quỷ để bảo đảm hung thủ thoát tội. Và hôm nay ngày 22/03/2019, trên báo tuổi trẻ có đăng bài “Bị tố dâm ô trẻ em..bất ngờ bị tâm thần” nói rằng ông Nguyễn Văn Dũng (54 tuổi, ngụ xã Núi Voi, huyện Tịnh Biên, An Giang) cho biết 3 đứa cháu của ông là Nguyễn Thị Mỹ L. (6 tuổi), Nguyễn Mỹ Tr. (11 tuổi) và Lê Thị L. (12 tuổi) cùng với 3 bé gái khác đã bị hàng xóm là ông Võ Thành Ng. (47 tuổi) thực hiện hành vi dâm ô nhiều lần. Vụ việc được phụ huynh nạn nhân báo cáo công an từ tháng 7/2018. Vậy mà đến tháng 11 năm 2018 công an mới vào cuộc. Công an cho giám định tâm thần để khởi tố thì bất ngờ kết quả cho thấy ông này bị “tâm thần”. Nghe kết quả người dân bất ngờ không thể nào tin nổi. Ở đây chúng ta thấy công an chậm trễ đến 4 tháng mới vào cuộc chứng tỏ họ không muốn khởi tố. Và khi áp lực phải khởi tố thì có kết quả hung thủ bị “tâm thần”. Điều đáng sợ ở đây là chiêu chạy tội này xuất phát từ sự vẽ đường của cơ quan chấp pháp để dung túng cho hành động dâm ô. Cũng giống như trường hợp thoát tội vì bệnh “tâm thần” của cô Kiều Trinh thì đây cũng là gian kế xuất phát từ quan chức nhà nước. Lâu nay trong lực lượng chấp pháp Việt Nam đã hình thành và đang duy trì cách làm ăn trên những vụ trọng án để kiếm tiền bỏ túi. Khi hung thủ có hành động phạm pháp, phía công an, tòa án và trại giam luôn tìm cách làm tiền trên những bản án để kiếm chác. Công an thì kiếm tiền để lấy cung giả, lập chứng cứ giả, làm giấy chứng nhận tâm thần. Thẩm phán xét sử thì nhận tiền để buôn bán công lý, để kêu án thật nhẹ. Còn công an quản lý trại giam thì làm tiền với phạm nhân để đưa họ vào danh sách được ân xá. Tất cả đều bị làm tiền để bóp méo bản án. Đó là cách làm tiền kiểu mạnh ai nấy làm. Trong công an hiện nay còn có một dịch vụ đáng sợ hơn, đó là dịch vụ chạy án trọn gói. Có những kẻ nhận tiền bao trọn gói việc chạy chọt cho hung thủ từ hồ sơ điều tra, dựng lên các chứng cứ ngoại phạm, và thậm chí lôi những bác sỹ bất nhân vào cuộc để chứng nhận gian nhằm chạy tội để biến kẻ thủ ác thành vô tội. Những cách làm ăn này nó dẫn đến, kẻ thủ ác có thể thoát tội ngay từ khi mới tiếp nhận vụ án. Đó chính là nguyên dân dẫn đến một xã hội tội ác lộng hành không có cách nào stop nó được. Nếu không đấu tranh cho một thể chế tốt đẹp, thì rất có thể mai sau chính những đứa con thân thương của bạn bị bọn râu xanh có hành động dâm ô nhưng vẫn nhở nhơ trước pháp luật. Vậy thôi! Không có sự thờ ơ nào mà không trả giá cả. -- Đỗ Ngà--  
......

Chuyện rác

Phạm Minh Hoàng Sự kiện nhà nước ngăn cấm một nhóm người dùng thuyền vớt rác trên sông, đã tạo ra một số ý kiến trái chiều, chúng ta phải xem xét vấn đề này như thế nào? Trước tiên trở lại ngọn ngành. Sáng 17/3/2019, một nhóm người do anh Vũ Ngọc Chiến đứng đầu dùng thuyền sup, một loại thuyền kết hợp giữa phao và ván trượt, đi vớt rác trên kênh rạch trên địa bàn phường Thảo Điền, quận 2, TP.HCM. Rác sau đó được gom vào bọc vi sinh tự phân hủy và có xe chở đi tiêu hủy. Anh Chiến cho biết trước khi tổ chức buổi nhặt rác ở phường Thảo Điền, anh và nhóm bạn đã có một buổi nhặt rác trên sông Sài Gòn (đoạn gần nóc hầm Thủ Thiêm) vào cuối năm 2018. Sau đó, nhóm tình nguyện lập kế hoạch tổ chức một buổi vớt rác trên kênh Nhiêu Lộc – Thị Nghè để tạo sự lan tỏa đến mọi người nhằm nâng cao ý thức giữ gìn môi trường, không xả rác bừa bãi. Khi cả nhóm gần 100 người chuẩn bị vớt rác trên sông thì bị cán bộ địa phương ngăn cản vì không có giấy phép. Nhằm hiện thực hóa kế hoạch, anh Chiến chạy đôn chạy đáo gõ cửa nhiều cơ quan từ phường đến quận và cả sở để làm thủ tục cấp phép nhưng không có đơn vị nào đứng ra giải quyết. Các cơ quan hướng dẫn lòng vòng khiến anh nản lòng nên kế hoạch vớt rác trên kênh Nhiêu Lộc – Thị Nghè cũng bị phá sản. Anh Chiến cho rằng việc nhặt rác trên kênh bằng thuyền là hoạt động ý nghĩa, vừa bảo vệ môi trường vừa rèn luyện sức khỏe mà hiệu quả tuyên truyền lại cao. Do đó, anh Chiến mong các cơ quan nhà nước hướng dẫn các nhóm tình nguyện sao cho thủ tục nhanh nhất. Chiều 18/3, đại diện Phòng Quản lý Giao thông Đường thủy (Sở Giao thông Vận tải TP.HCM) cho biết việc cấp phép để vớt rác là vấn đề mới, từ trước đến nay chưa có quy định nào cấp phép cho những nhóm thiện nguyện này. Xét trên khía cạnh pháp lý, cho dù không phải là một người trong ngành luật nhưng theo tính chất của luật pháp là người dân được làm những gì luật pháp không cấm. Thế thì lời giải thích của Sở GTVT là không ổn. Một ý kiến khác cho rằng, việc vớt rác trên sông của nhóm anh Chiến là liên quan tới an toàn sông nước, ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng người tham gia, nên dù ý tưởng tốt nhưng các cơ quan cũng phải yêu cầu nhóm dừng lại vì nếu có sự cố gì thì phường quản lý sẽ là đơn vị phải chịu trách nhiệm. Tôi đồng ý nếu đó là trên một con sông, có thuyền bè qua lại. Cũng giống như giữa Paris hoặc London mà bạn chèo thuyền ra sông Seine, sông Thames vớt rác thì cảnh sát cũng hốt liền không hỏi. Tuy nhiên theo hình ảnh trên báo chí thì đây chỉ là một con kênh, nghĩa là không ảnh hưởng đến giao thông đường thủy. Mặt khác, các bạn trẻ sử dụng loại thuyền sụp, một loại thuyền không thể chìm. Các bạn còn mặc cả áo phao, nên không thể nói nguy hiểm đến tính mạng con người (hình 1). Nhóm anh chị em mặc áo phao và dùng loại thuyền không thể chìm tự nguyện nhặt rác trên sông làm sạch môi trường sống. Một lãnh đạo phường Thảo Điền nói “Vừa rồi gần cả trăm người tập trung mà không báo cáo nào cho địa bàn quản lý, mà đây là tập trung đông người nữa nên cần báo cáo để hướng dẫn, thủ tục đảm bảo”. Thế nào là tập trung đông người? Theo Nghị định 38/2005 và theo hướng dẫn của Bộ Công an thì hoạt động tập trung đông người nơi công cộng là từ 5 người trở lên. Mục tiêu của những nhóm tập trung cần phải xin phép là đưa ra yêu cầu hoặc kiến nghị về những vấn đề có liên quan đến quyền lợi và lợi ích hợp pháp của cá nhân, gia đình, tổ chức hoặc về những vấn đề có liên quan chung đến đời sống chính trị, xã hội, đến quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân khác. Nơi công cộng được giải thích là vỉa hè, lòng đuờng, quảng trường, cơ sở kinh tế, văn hoá, nơi sinh hoạt cộng đồng; trụ sở cơ quan nhà nước, tổ chức chính trị khác. Thế thì con kênh có phải là nơi công cộng hay không? Rồi “tập trung đông người” trên một con kênh để vớt rác thì có gì là “liên quan đến quyền lợi và lợi ích hợp pháp” của một đối tượng nào đó hay không? Trên mạng còn lưu một bài viết mang tựa “Độc đáo tour du lịch vớt rác trên sông Hoài (Hội An − Đà Nẵng)“. Theo đó, những vị khách nước ngoài chầm chậm chèo chiếc thuyền Kayak đi dọc bờ sông. Một tay cầm chèo, một tay cầm cây gậy vớt rác, mắt đảo liên tục khắp dòng sông như đang tìm kiếm vật gì quý giá. Một bịch rác từ thượng nguồn trôi đến, họ nhanh tay vớt lên rồi đặt vào thuyền. Tour du lịch độc đáo đó do công ty du lịch Hội An Kayak tour tổ chức. Để được đi vớt rác, khách ngoại quốc phải bỏ ra 10 đô la (hình 2). Tour du lịch vớt rác trên sông Hoài thu hút sự tham gia của nhiều bạn trẻ và du khách. Ảnh: Internet Chúng ta phải hiểu chuyện này như thế nào ? Tại sao việc vớt rác của công ty du lịch lại được vinh danh mà anh Chiến lại bị ngăn cản. Ai đó có thể cắt nghĩa là do công ty du lịch có giấy phép ? Vậy tại sao các cơ quan nhà nước ở quận 2 − TP.HCM hướng dẫn lòng vòng khiến anh nản lòng nên kế hoạch vớt rác trên kênh Nhiêu Lộc – Thị Nghè cũng bị phá sản. Từ trước đến nay, nhà nước Việt Nam có thói quen hễ cứ thấy tụ tập đông người là tìm cách ngăn cản. Đông người không nhất thiết phải đến con số 100 như nhóm anh Chiến, nhưng chỉ 5, 10 người cũng có thể bị rầy rà. Tôi còn nhớ vào năm 2013, 2014, một nhóm người đã tổ chức nhặt rác ở các công viên ở Sàigòn vào mỗi sáng chủ nhật. Sinh hoạt của họ kéo được dăm ba tuần thì bị ngăn cản phải đình chỉ. Ngoài Hà Nội, nhóm No−U có chủ trương chống đường lưỡi bò tụ họp đá banh mỗi chiều chủ nhật. Sinh hoạt của họ kéo dài lâu hơn nhưng trước những phá rối (giấu mặt) của một số người, các bạn No−U cũng phải ngưng. Rồi những nhóm Cây Xanh bảo vệ cây cối trên đường Tôn Đức Thắng (quận 1, SàiGòn) cũng chung số phận. Thế thì nhóm anh Chiến cũng không là một ngoại lệ. Nếu thực tâm, nếu áp dụng đúng pháp luật, thì chắc chắn nhà cầm quyền sẽ tạo điều kiện cho những nhóm này hoạt động một cách bình thường, và cứ thẳng tay xử lý nếu họ vi phạm pháp luật. Nhà nước Việt Nam thường tự vỗ ngực về thành quả “ổn định để phát triển”, về 99% cử tri tham gia bỏ phiếu. Họ kiểm soát con người từ đỉnh đầu đến ngón chân qua mạng lưới công an hỗ trợ bởi hàng trăm đoàn thể ngoại vi, bởi 800 cơ quan truyền thông, bởi hàng chục ngàn dư luận viên… Vậy tại sao họ lại sợ những nhóm nhặt rác, vớt rác, đá banh. Đơn thuần là họ nhìn đâu cũng thấy kẻ thù, và họ muốn tất cả phải nằm dưới quyền kiềm tỏa của họ. Ai không đống ý thì dẹp bỏ. Thế thôi. Trở lại chuyện công ty du lịch Hội An Kayak, tôi không biết tour du lịch vớt rác “độc đáo” còn duy trì hay không ? Nhưng với “óc sáng tạo” của người Việt Nam, công ty du lịch chỉ cần thuê nguyên một xe rác đổ xuống thượng nguồn thì giàu to! Thế thì những xe rác này đang đóng vai trò của những hội đoàn ngoại vi, các cơ quan truyền thông của cộng sản. Nó có chức năng tô vẽ thêm sắc màu dân chủ cho chế độ trước thế giới. Nhưng chung quy, đó cũng chỉ là rác! Phạm Minh Hoàng  
......

Những ông chủ đích thực của BOT

TỘI ĐỒ BOT !!!!! Chân dung lực lượng BẢO KÊ CHO BỌN HÚT MÁU Phạm Thành| BOT – âm thanh từ miệng người phát ra giống y trang âm thanh Bốt, tức đồn bốt. Đồn bốt, theo nguyên lý cai trị, là một đơn vị đồn trú của chính quyền, được lập ra là để kiểm soát trật tự an ninh, sẵn sàng đàn áp dân chúng ở một địa phương hay một khu vực nào đó. Còn BOT thì chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: hút máu dân, càng nhiều càng tốt. 70 năm cộng sản cầm quyên “triệt để và toàn diện”, cuối cùng, “ma đưa lối, quỷ đưa đường’, đất nước Việt Nam, BOT như đồn bốt, há cái miệng hút máu người của quỷ Satan, mọc lên như nấm, nhằm không ngừng nghỉ hút máu dân. Chúng nhiều đến nỗi, ở đâu có đường đi, ở đó có BOT. Ở đâu có dân, ở đó có BOT. Dân chúng đã thực sự trở thành mồi nhậu cho lũ quỷ Satan cộng sản cầm quyền. Vậy, ai là chủ nhân ông đích thực của các BOT mọc lên la liệt như nấm đó? Theo tôi, ông chủ đích thực của BOT là tập đoàn cộng sản cầm quyền, đứng đầu là các đời tứ trụ, thời hiện tại , là Trọng, Phúc, Ngân. Trọng, Phúc, Ngân đang là những ông chủ đích thực của BOT. Những tay đang trực tiếp duy trì sự hoạt động của BOT, thực chất chỉ là những giám đốc, thay mặt cho chủ nhân ông, thực hiện công việc dựng lên BOT và thu tiền thay cho chủ nhân ông mà thôi. Chính vì lẽ đó, mà những tay giám đốc các BOT mặc sức hoành hành. Chúng muốn đặt BOT ở đâu chúng muốn, và chúng muốn thu tiền bao nhiêu, bao lâu là tùy ý chúng. Lái xe nào phản đối, lập tức bị chúng bắt bớ, đánh đập, phương tiện chặn BOT lập tức bị cẩu đi. Cũng chính vì lẽ đó, để bảo vệ BOT, công an, quân đội được các ông chủ đích thực huy động với số lượng đông đảo để đập tan sự phản kháng của lái xe mà không sợ vi phạm pháp luật, vì luật là chúng, chúng là luật. Chúng phải kiên quyết bảo vệ, vì BOT hút máu dân là để nuôi dưỡng bộ máy đàn áp của chính quyền. BOT không thu được tiền, không khác gì chúng nó, tức cộng sản cầm quyền, không còn máu. Vì vậy, đánh BOT, đập tan BOT là đánh và đập tan thể chế chính trị độc tài, phản dân, hại nước. Vì lẽ đó, mà cuộc chiến chống BOT hút máu của các anh tài không hề dễ dàng và không thể đạt được thắng lợi trong ngắn hạn. BOT còn, chế độ độc tài còn: BOT hết, chế độ độc tài cũng hết./.
......

Sán lợn và 10 chuyện gớm ghiếc chung quanh

Chuyện gớm ghiếc thứ nhất là chuyện nhà trường bao che vụ việc khi để các em học sinh ăn thịt nhiễm sán rồi mà vẫn không tố cáo bọn bất lương, để họ tiếp tục giao thịt gà thối cho các em. Đặc biệt, các phụ huynh đưa hình ảnh lên mạng tố cáo thì bị đe dọa, bắt lấy xuống. [ NH ] – FB Việt Tân   Chuyện gớm ghiếc thứ nhì là nhà trường không có biện pháp gì giúp phụ huynh trong việc chẩn bệnh cho các em mà để gia đình tự lo liệu lấy. Lỗi mình gây ra nhưng hậu quả thì bỏ mặc cho người khác một cách vô trách nhiệm. Chuyện gớm ghiếc thứ ba là cơ quan An toàn Thực phẩm và cả ngành Công an đã không hề có những động thái nào để trừng phạt công ty cung cấp thực phẩm Hương Thành. Đây là một sự đồng lõa với tội ác! Chuyện gớm ghiếc thứ tư là Bí thư Tỉnh ủy Bắc Ninh Nguyễn Nhân Chiến, cho rằng sự việc này “không có gì bất thường!” Câu nói này là cả một sự nhẫn tâm đối với cả ngàn phụ huynh, khi mà họ đang lo lắng cho tình trạng con em mình. Chuyện gớm ghiếc thứ năm là GS Nguyễn Văn Kính, với tư cách Giám đốc Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương mà lại cho rằng cả trăm trẻ em bị nhiễm sán lợn là “nằm trong tỉ lệ cho phép!” Cho dù dao động của người Việt Nam là dương tính 10 – 12% trên số xét nghiệm. Tỉ lệ 11% ở vào thế mấp mé thì cũng không nên bảo dân đừng lo. Đây là một kiểu lạc quan tếu! Trong khi số trẻ em tỉnh Bắc Ninh nhiễm sán lợn tiếp tục tăng cao bất thường, các phụ huynh chờ chực đến phiên khám bịnh cho con em tại các bịnh viện. Ảnh: Phapluatplus Chuyện gớm ghiếc thứ sáu là giải quyết quá chậm chạp, hay nói đúng hơn là các cơ quan chức năng bị đẩy vào thế phải chạy theo nhu cầu phản đòn chứ không có thiện chí giải quyết rốt ráo vụ việc. Sự kiện đã xảy ra từ ngày 14/2 mà cho đến nay, các cơ quan chức năng vẫn còn trong tình trạng “các cơ quan chức năng đang khẩn trương xem xét”. Chuyện gớm ghiếc thứ bảy là ngày 19/3, trong buổi làm việc với tỉnh Bắc Ninh, Cục trưởng Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) Nguyễn Thanh Phong cho biết vẫn chưa có cơ sở khẳng định nguyên nhân học sinh nhiễm sán lợn ở Bắc Ninh là do ăn thịt lợn được cung cấp bởi nhà trường. Đành rằng nhiễm sán có thể đến từ những nguyên nhân khác nhưng không thể nào nói học sinh ăn thịt lợn nhiễm sán từ nhà trường là sẽ không bị gì! Đây là cách nói lấy được! Chuyện gớm ghiếc thứ tám là vô tâm khi cũng chính ông Cục trưởng Nguyễn Thanh Phong này cho biết, các em mới nhiễm sán không cần chữa trị, đợi sán trưởng thành rồi hãy uống thuốc. Tại sao lại phải đợi, trong khi các bậc cha mẹ thì lòng thương sót con, họ cứ như ngồi trên đống lửa! Chuyện gớm ghiếc thứ chín là Bộ Y tế không có những kế hoạch nhanh chóng và hiệu quả để giải quyết rốt ráo vấn đề nhằm khắc phục hậu quả như cho xét nghiệm miễn phí toàn thể học sinh và cả người trong nhà, phát thuốc miễn phí cho người đã bị nhiễm. Cấp tốc tổ chức những buổi hướng dẫn, giải thích cho phụ huynh biết cách phòng ngừa lây lan giữa những người trong gia đình cũng là điều mà Bộ Y tế vẫn chưa thực hiện. Chuyện gớm ghiếc thứ mười là Bộ Y tế chưa bao giờ lên tiếng nhận trách nhiệm cuối cùng  của mình trước mọi xì-căng-đan lớn xảy ra trong ngành y tế của mình, nhất là bà Bộ trưởng Kim Tiến thì không bao giờ biết đến 2 chữ từ nhiệm. Nhìn lại toàn bộ vụ việc, gẫm ra các lãnh đạo CS là những người bất tài, chỉ ngồi đó hưởng lương từ tiền thuế của dân. Hóa ra, họ cũng là loài ký sinh trùng sống tầm gởi như sán lợn, và họ cũng đáng gớm ghiếc như tấm hình minh họa!  
......

ĐIÊN CUỒNG BẢO VỆ CÁI ÁC.

”...Nhưng cái đáng sợ nhất ở đây là gì? Đó là trùng trùng điệp điệp quan chức luôn sẵn sàng bán rẻ lương tâm, sẵn sàng nói ngược đạo lý, sẵn sàng chà đạp luật pháp để bảo vệ bất kỳ cái ác nào bắt nguồn từ hệ thống chính quyền. Điều này nó thành bản chất của chính quyền này rồi...” Đỗ Văn Ngà Mấy ngày qua mạng xã hội nóng lên bởi trường hợp hàng trăm trẻ em nhiễm sán lợn do ăn phải thực phẩm được cung cấp từ một doanh nghiệp- Công ty Hương Thành trên địa bàn huyện Thuận Thành tỉnh Bắc Ninh. Sự việc bắt nguồn từ trường mầm non Thanh Khương, xã Thanh Khương, Huyện Thuận Thành tỉnh Bắc Ninh. Vụ việc đã làm cho phụ huynh hoảng hốt đưa con em đi xét nghiệm, và đến nay đã phát hiện hơn 200 trẻ em bị nhiễm bệnh. Và kinh hoàng hơn, doanh nghiệp cung cấp thực phẩm bẩn này đang cung cấp 22 trường trên toàn huyện, trong đó 19 trường mầm non và 3 trường tiểu học. Để cung cấp đến 22 trường học trên toàn huyện, nếu không có sự bảo kê dắt mối của quan chức, một doanh nghiệp khó có thể độc quyền cung cấp một số lượng trường lớn đến như vậy. Bệnh sán lợn là gì? Nó chính là bệnh heo gạo, ở vùng quê người ta hay gọi như vậy. Tra Wikipedia thì người ta giải thích thế này “Bệnh ấu trùng sán lợn hay bệnh lợn gạo là bệnh truyền nhiễm ở mô gây ra bởi ấu trùng sán dây lợn. Người nhiễm bệnh có thể có rất ít hoặc không có triệu chứng trong nhiều năm, có những u chắc không đau khoảng 1–2 cm ở dưới da và ở cơ, hoặc có triệu chứng thần kinh nếu não bị ảnh hưởng. Sau nhiều tháng hay nhiều năm các u này chuyển sang đau và sưng phù rồi hết sưng. Ở các nước đang phát triển, tình trạng u hết phù chính là một trong những nguyên nhân thường gặp nhất gây co giật. Đây là một bệnh mạn tính có tổn thương ở da, cơ, não của lợn và người do các u nang sán lợn (trong có đầu sán) gây nên và tác nhân là do sán dây ký sinh trong ruột non. Lợn gạo là bệnh trong hệ thống các bệnh ký sinh trùng lây truyền giữa động vật và người. Trong bệnh này, lợn đóng vai trò là vật chủ trung gian lây bệnh mang trong mình các ấu trùng sán dây” Cũng trong phần hậu quả Wikipedia giải thích “Ấu trùng sán nếu đi vào não, ký sinh trong não sẽ tạo thành những bọc ấu trùng gây ảnh hưởng tới hệ thần kinh mà hiện nay mọi người thường gọi là sán não. Các biểu hiện của sán não như đau đầu, buồn nôn, nặng có thể có những biểu hiện co giật giống như bệnh động kinh: Ấu trùng sán đi vào mắt, ký sinh trong đáy mắt có thể gây mù lòa; Ấu trùng sán ký sinh trong cơ với mật độ cao sẽ gây viêm cơ khiến trương lực cơ giảm, làm giảm khả năng lao động; Ấu trùng sán cũng có thể ký sinh ở da gây nên những hạt gạo dưới da, ảnh hưởng tới thẩm mỹ” (hết trích). Câu hỏi đặt ra là, đã đến thế kỷ 21 mà tại sao mầm bệnh trong thực phẩm vẫn được đưa vào cung cấp cho trường mầm non đầu độc trẻ em? Nhìn lên thượng tầng chính trị, mấy ngày trước 2 bộ trong chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đã phối hợp nhau viết luật, ra tiêu chuẩn để diệt doanh nghiệp chân chính đồng thời đưa một doanh nghiệp chuyên dùng hóa chất giả nước mắm vào chiếm lĩnh thị trường nước chấm. Còn hôm nay, ở hạ tầng, cụ thể là ở cấp huyện, thì một doanh nghiệp cung cấp thực phẩm cấp huyện đang cấy bệnh vào thế hệ mầm non đất nước. Đây là sự cố ngoài ý muốn hay một tội ác có hệ thống, chúng ta cần phải phân tích. Để đánh giá là tội ác hay sự cố ngoài ý muốn, thì hãy xem phản ứng của quan chức sau vụ việc đổ bể là như thế nào? - Thường hợp thứ nhất, ông Bí thư tỉnh Bắc Ninh Nguyễn Nhân Chiến nói rằng “không bất thường” trong khi đó, chuyên gia nói đó là trường hợp bất thường; - Thứ nhì, Giám đốc bệnh viện Nhiệt đới Trung ương phát biểu tỉnh bơ trên VTV rằng "hơn cả trăm trẻ em trường mầm non ở Bắc Ninh nhiễm sán lợn là "nằm trong tỉ lệ cho phép"; - Tiếp theo là ông Cục Trưởng Cục An toàn Thực Phẩm Bộ Y tế thì bảo phát hiện dương tính chưa phải điều trị. Sau vụ này, có người nói với tôi rằng, những nạn nhân trong vùng bị nhiễm sán lợn khi lên Hà Nội xét nghiệm cho con phải khai ở địa phương khác, vì họ sợ nếu khai là trẻ em ở Huyện Thuận Thành tỉnh Bắc Ninh thì bệnh viện sẽ gian dối kết quả để bảo vệ công ty cấp thực phẩm bẩn kia. Nếu trong dân đang có cái sợ như vậy, thì có thể đoán được lòng dân đã rất sợ hệ thống dịch vụ y tế công lập. Không sợ sao được? Hành động cấy mầm bệnh vào trẻ em mầm non ấy rõ ràng là phạm tội như thế mà tầng tầng lớp lớp quan chức phát biểu mang tính chất cố tình che lấp tội ác của doanh nghiệp kia. Trẻ em nhiễm bệnh sán lợn không đáng sợ, vì khi phát hiện thì có thể chữa trị. Nhưng cái đáng sợ nhất ở đây là gì? Đó là trùng trùng điệp điệp quan chức luôn sẵn sàng bán rẻ lương tâm, sẵn sàng nói ngược đạo lý, sẵn sàng chà đạp luật pháp để bảo vệ bất kỳ cái ác nào bắt nguồn từ hệ thống chính quyền. Điều này nó thành bản chất của chính quyền này rồi. Rất khốn nạn nhưng nhân dân hoàn toàn bất lực. Không dân tộc nào cứ hoài chống đỡ những tội ác có tính tổ chức kiểu này được. Như thế này mà dân tộc này không khuyết tật, không bệnh hoạn mới lạ.    
......

“Đốt lò” hay “chó ăn thịt chó”?

Tân Phong Báo chí “lề phải” đang xới lại vụ 90 triệu USD đã ném xuống biển Venezuela mà không nhìn thấy chút… váng dầu và khoản tiền hoa hồng 442 triệu Mỹ kim trả cho “người anh em thiện lành Maduro” trong một dự án được miêu tả “tệ hơn cả một canh bạc” của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) trong giai đoạn Đinh La Thăng làm chủ tịch. Không chỉ dừng lại ở liên doanh với Venezuela trong dự án Junin 2 mà cả 11/13 dự án liên doanh khác của PVN có khả năng cao là mất trắng vốn, thua lỗ ở Peru, Mexico, Congo, Iran, Malaysia, Myanmar, Cambodia, Nga… lần lượt bị “sờ” đến. Tờ Giaoduc.net.vn gây sốc khi giựt một cái tít “Chỉ ‘sâu chúa’ mới dám và vượt mặt Quốc hội, ném chục ngàn tỉ ra ngoài như thế?” Ai cũng hiểu, chẳng ai là không hiểu, “sâu chúa” thời đó là ai? Người dân hồi hộp mong chờ “tập” tiếp theo như hóng phim bom tấn của Hollywood. Ai cũng bảo “lửa đã đốt tới cửa nhà đồng chí X” rồi mà ít người hiểu rằng “trông vậy, mà không phải vậy”. Giết nhau vì… tiền Thực ra, chính trường Việt Nam, thời nào chẳng có “sâu chúa”. Chỉ là thay ngôi đổi vị mà thôi. Nhưng trước nay, chuyện đụng tới “nguyên” hay “cựu sâu chúa” là chưa từng có. Vì điều đó, rất dễ dẫn đến tình trạng “bể mâm” hay “ném chuột vỡ… nồi” tối kỵ của giới chính trị chóp bu. Với cơ chế và nguyên tắc “không bao giờ đi ăn một mình” được diễn tả bằng những dụ ngôn của đảng CSVN là “cá nhân phụ trách, tập thể lãnh đạo”, những người hiểu biết về chính trị Việt Nam đều cười mỉa và nói rằng “Đinh La Thăng có tuổi gì mà quyết? Nguyễn Tấn Dũng đâu có ngu”. Cụ thể là trước hàng chục các dự án đầu tư ra nước ngoài luôn ở tình trạng tiền đầu tư như “nước đổ hang chuột”, Bộ Chính trị vẫn ra Nghị quyết 41-NQ-TW ngày 23/7/2015 về “định hướng chiến lược phát triển ngành dầu khí Việt Nam đến năm 2025 và tầm nhìn 2035”, xác định sẽ “xây dựng hành lang pháp luật đặc thù nhằm tăng quyền chủ động cho PVN, nhất là quyền tự quyết định, tự chịu trách nhiệm đi đôi với kiểm tra, giám sát; về cơ chế đầu tư ra nước ngoài” và sẽ “bảo đảm nguồn vốn cho PVN thực hiện các mục tiêu chiến lược”. Vậy trách nhiệm của 17 ủy viên BCT lúc đó ở đâu mà giờ đây “báo đảng” lại gọi tên có một mình “sâu chúa”? Nhưng vấn đề ở đây là nếu như ông Trọng định kéo “lò” vào nhà đồng chí X thật thì câu hỏi là: Bộ ông Trọng không sợ “Trạng chết, Chúa cũng băng hà” hay sao? Vì hơn ai hết, đồng chí X luôn thuộc bài “đã báo cáo với Bộ Chính Trị”. Việc khui ra cái “hũ mắm thối” PVN thì rất nhiều “đồng chí” sẽ trở thành “đồng phạm”. Ngoài ông Nguyễn Phú Trọng khi đó là chủ tịch quốc hội và Trương Tấn Sang yêu cầu phải đưa ra quốc hội về dự án Junin 2, còn 15/17 ông UVBCT đều đồng ý. Những cái tên liên quan nhiều nhất trong canh bạc vô tiền khoáng hậu này phải là Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Hoàng Trung Hải… và còn một danh sách rất dài những “tay chơi thứ thiệt” nữa mới tới Đinh La Thăng – khi đó là chủ tịch PVN. Liệu rằng việc bóc gỡ những khối u nhọt trong Tập đoàn PVN có trở thành một phong trào hồi tố những cựu lãnh đạo cao cấp nhất của đảng và nhà nước CSVN đã “hạ cánh an toàn” và đang tận hưởng tột cùng xa hoa, dục lạc trong những biệt thự dát vàng, những villa ngàn tỷ? Hay đây là một chiêu bài để nhắm tới những mục tiêu khác? “Tái cơ cấu lãnh đạo” cấp ủy viên Bộ Chính trị từ thời kỳ trước vẫn còn lại ở nhiệm kỳ hiện tại và “tái cơ cấu tài sản” mà các tiền nhiệm đã “ăn” quá nhiều? Hoặc ít nhất là gây áp lực lên tất cả các vị “tay đã nhúng chàm” vào PVN và Junin 2 để nhằm một mục đích chính trị đổi chác nào đó. Nếu vậy, thì đây là một nước cờ lớn khá liều lĩnh “được ăn cả, ngã về không”– một kiểu chơi không giống với tính cách của ông Tổng Tịch. Ai có lá gan lớn đến vậy? Câu chuyện “Đả hổ, giết ruồi” phiên bản Việt mà ông Trọng khởi lên không giống như nguyên bản của nó mà Tập Cận Bình thực hiện. Về mục đích chung thì có phần giống nhau là dẹp bỏ những “bộ phận không nhỏ, thoái hóa biến chất” để làm trong sạch đội ngũ, khôi phục tính chính danh và vai trò lãnh đạo của đảng trước nguy cơ “tự diễn biến” và phân rã quyền lực. Nguyên nhân khác nữa ẩn kín dưới những lý do chính trị, đó là sự đói khát của những cái dạ dày không đáy của đám quan chức chóp bu càng nhiệm kỳ sau càng sôi sục khi những miếng bánh ngon nhất đã bị thế hệ đàn anh xơi hết, chỉ còn lại xương xẩu và đống nợ khổng lồ. “Bất công” đó đã nhanh chóng chuyển hóa thành lòng thù hận, ganh ghét khi những khoản nợ mà thực chất là những đống tiền đã được chia sạch ở nhiệm kỳ trước đã đến lúc phải trả cho chủ nợ nước ngoài, phải giải trình trước công luận. Trong bối cảnh, các công trình trọng điểm quốc gia và ở những đô thị lớn như công trình Metro số 1 ở thành Hồ đang cạn kiệt nguồn trả nợ, tiền lãi cho những khoản vay tới hạn với Ngân hàng Thế giới, các tổ chức tài chính quốc tế cũng không thu xếp được thì việc “mần” đến những “liền anh, liền chị” là việc có thể hiểu được. Không đồng chí nào chịu “đổ vỏ” cho đồng chí nào không công mà lại mang tiếng ngu. Câu chuyện “đốt lò” ở Việt Nam cũng có thể có những diễn biến khó lường vì tay ai cũng dính đầy chàm. Ở ván bài PVN và dự án Junin 2, rõ ràng đã có người “tiên hạ thủ vi cường”. Trong một cuộc họp với Thanh tra Chính phủ vào ngày 16/01/2018, ông Nguyễn Xuân Phúc đã nói “lần đầu tiên chúng ta thu được nhiều tiền tươi qua các vụ thanh tra”. Khi đó là những vụ lùm xum của bộ 4T với vụ mua bán ma quỉ AVG vỡ lỡ. Còn bây giờ là PVN với 11/13 dự án đầu tư ra nước ngoài có nguy cơ mất trắng vốn và thua lỗ số tiền hơn 7 tỷ USD. Một con số thật khủng khiếp. Giết nhau vì quyền Năm 2018 là một năm “được mùa” quốc tang đối với đảng CSVN khi phải tổ chức tới 3 lần nghi thức quốc tang cho Chủ tịch nước Trần Đại Quang và 2 cựu Thủ tướng chính phủ Phan Văn Khải và cựu Tổng bí thư Đỗ Mười. Với hai cựu lãnh đạo vì tuổi cao sức yếu thì không có điều gì đáng nói. Còn đối với cái chết của Trần Đại Quang mãi mãi là một nghi án của một cuộc thanh trừng giành quyền lực ở giới chóp bu lãnh đạo cộng sản. Nạn nhân cũng là chủ tịch nước duy nhất cho tới nay đã đột ngột chết vì nguyên nhân nhiễm “virus lạ” khi còn đương nhiệm. Nếu mọi người còn nhớ thì vào năm 2016, những quan chức ở Yên Bái cũng đã nã súng vào đầu nhau để rồi cả chủ tịch và bí thư tỉnh đều tử vong. Nghi can duy nhất bị đổ tội đã thảm sát hai vị quan chức đầu tỉnh cũng bị cho là tự sát bằng cách lấy súng bắn vào… gáy mình. Những câu chuyện như thế này cho thấy một bức tranh khủng khiếp các cuộc tranh quyền đoạt vị tàn độc ở những người cộng sản. Họ sẵn sàng xuống tay với bất cứ thủ đoạn, sát đoạt ở mức cao nhất. Đằng sau những con số đồng thuận ở mức 99% là những ngã giá trắng trợn bằng cả tính mạng của những “đồng chí” anh em. Giờ đây, câu chuyện về những khối u ác tính lớn nhất của nền kinh tế như Tập đoàn Dầu khí được hé lộ. Mục đích chính trị của vụ “đốt lò” này là gì? Ai đốt ai? Nhưng chắc chắn một điều rằng chẳng có công lý nào ở đây sẽ được thực thi mà chỉ là một cuộc “chó ăn thịt chó” mà thôi. Tân Phong 20/03/2019 Đầu tư dầu khí hay mang đô-la đổ xuống biển?  
......

Xã hội Việt Nam có hạnh phúc?

Lê Văn Sơn Từ ngày 20 tháng 3, 2012 trở đi, Liên Hiệp Quốc đã chính thức chọn làm Ngày Hạnh phúc Quốc tế (International Day of Happiness). Theo báo cáo thường niên năm 2019 thì Việt Nam xếp hạng 94 trên 156 nước trong một bảng xếp hạng ‘Quốc gia Hạnh phúc’ do Mạng lưới các giải pháp phát triển bền vững của LHQ (United Nations Sustainable Development Solutions Network) công bố. Phương thức xếp hạng được dựa trên một số tiêu chí nhất định như GDP trên đầu người, hỗ trợ của xã hội, tuổi thọ, tự do làm điều mình muốn, sự rộng lượng, và vấn đề tham nhũng. Trong đó về tự do lựa chọn trong đời rất cao, xếp thứ 23. Mảng hỗ trợ xã hội, Việt Nam xếp thứ 64. Tuổi thọ xếp 49. Tham nhũng bị xếp 86, rộng lượng 97, GDP 105. Tất nhiên những con số cụ thể đưa ra cũng chỉ mang tính tượng trưng trên văn bản giấy tờ, còn thực tế đời sống hiện sinh của xã hội có thể khác xa. Với thứ hạng 94 trên 156 quốc gia được Liên Hiệp Quốc bình chọn, Việt Nam quả là một quốc gia “vô phúc”, trong ngày Hành Phúc Quốc Tế. Nhưng hệ thống cầm quyền và bộ máy tuyên truyền vẫn mị dân bằng những khẩu hiệu bánh vẽ hoặc những con số vô thực. Thậm chí có lúc họ nói Việt Nam là quốc gia hạnh phúc thứ 5 trên thế giới, hay Việt Nam là quốc gia bình yên. Trong một xã hội mà sự bất an và rủi ro luôn kề cận trong từng bước đi, từng nhịp sống của con người thì quốc gia đó có thực sự hạnh phúc, có thực sự bình yên không? Bất an lan tràn trong môi trường giáo dục và học đường đang là vấn đề vô cùng nhức nhối. Vấn nạn bạo lực trong học đường xảy ra triền miên trong tất cả các cấp học. Con số được phát hiện và biết đến chỉ tính trong năm 2018 lên đến 2000 vụ, trong khi ngành giáo dục thống kê chỉ được vài trăm vụ. Lạm dụng, tấn công, trao đổi, mua bán tình dục trong môi trường giáo dục cũng thực trạng đáng báo động. Thầy giáo gạ tình dâm ô học sinh liên tục xảy ra ở khắp Việt Nam trong thời gian ngắn vừa qua đã khiến người dân bất bình, phẫn nộ. Một đất nước được điều hành bởi chế độ bất chính, tham nhũng có hệ thống thì vị tất xã hội đó luôn luôn bất ổn định. Dù Nguyễn Phú Trọng có hô hào quyết tâm tiêu diệt tham nhũng trong gần 2 năm qua với một số vụ án đưa ra xét xử; nhưng thực tế đó chỉ là các vụ án mang tính khỏa lấp dư luận mà thôi. Chỉ số tham nhũng của Việt Nam vẫn cao ngất ngưởng ở vị trí 86. Con số này tỉ lệ thuận cho những ai nghi ngờ công cuộc chống tham nhũng của ông Trọng là không có thực, mà thật ra chỉ là thanh trừng phe nhóm để củng cố quyền lực của mình mà thôi. Người Việt thường hay nói “thượng bất chính thì hạ tất loạn”. Hàng ngày người ta đang đọc được muôn mặt xã hội, mà trong đó hiếp dâm, cướp của, giết người xảy ra khắp nơi, phơi bày nhan nhản trên mặt báo. Có ai ngây thơ đến nỗi nhìn rõ ràng cái chết đến với mình bất cứ giây phút nào khi tham gia giao thông mà vẫn cho là hạnh phúc? Chỉ trong những ngày đầu năm 2019, số người chết vì tai nạn giao thông cao hơn cả khủng bố, chiến tranh. Trong 4 ngày đầu dịp nghỉ tết có đến 111 người thiệt mạng vì tai nạn giao thông. Thống kê hàng năm thì thấy những con số vô cùng khủng khiếp, trong 2018 vừa qua toàn quốc có 8.248 người chết vì tai nạn giao thông, bị thương 14.802 người. Báo nhà nước còn đặt nghi vấn số người chết vì tai nạn lớn hơn nhiều con số công bố. Theo nhà báo Nguyễn Trung Bảo, cựu thư ký tòa soạn báo Một Thế Giới, nói với BBC thì tai nạn giao thông chính là hậu quả của chính sách nhiều năm của hệ thống cầm quyền. Nếu cho tôi được vấn trắc để chấm trong thang điểm hạnh phúc, tôi sẽ đặt vấn đề về hệ thống y tế có làm cho con người ta hạnh phúc không? “Thực trạng đau lòng của hệ thống bệnh viện tại Việt Nam”, đó là nhận định chung của người dân khi được hỏi. Vì sao? Họ cho rằng đa số các bệnh viện ở Việt Nam hiện nay đều quá tải, chất lượng khám chữa bệnh rất thấp. Mối quan hệ giữa y bác sĩ và bệnh nhân nằm trong trạng thái căng thẳng, đó là chưa nói đến vấn đề đầu tiên – tiền đâu. Nếu người bệnh không có tiền thì sự thờ ơ, vô cảm thấy rõ nơi bệnh viện. Thờ ơ vô cảm dường như trở thành một căn bệnh trong xã hội Việt Nam mà không có bác sĩ kê đơn. Người dân có sẵn sàng làm một điều gì đó cho thiện ích xã hội? Nhắm mắt, bịt tai, bịt miệng trước mọi tương tác, sự liên đới trong xã hội đang trở nên thịnh hành hơn sau gần 44 năm cộng sản cai trị. Con người ta có hạnh phúc khi không được quyền quyết định sinh mạng chính trị của chính mình, vận mệnh dân tộc của quốc gia, khi cất lên tiếng nói của tự do nhưng lại bị cầm tù? Trong quá trình đi tìm hạnh phúc, con người lại khoanh khái niệm này thành những mục tiêu rất hạn hẹp và cụ thể, ví dụ quy thành niềm vui, hay sự thỏa mãn cá nhân nhất thời thì đó không phải là bản chất của hạnh phúc. Trong một xã hội, một quốc gia mà phô diễn quá nhiều rủi ro, bất an và quyền hành chính trị công dân bị tước đoạt thì đó là quốc gia thuộc về sự bất hạnh. Portland 20/3/2019 Paulus Lê Sơn  
......

Việt Nam: ‘Tự do báo chí’ là tự do gì?

Gió Bấc’s blog – RFA Theo BBC, trong ngày thứ nhì (12-3) của phiên họp 125 của Ủy ban Nhân quyền (Human Rights Committee) của Liên Hiệp Quốc tại Geneva, Thụy Sĩ, một quan chức thuộc đoàn Việt Nam tại phiên Kiểm điểm nói Việt Nam bảo vệ quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận rất mạnh mẽ. Quan chức tự hào, nhà báo nhục nhã bỏ nghề Ví dụ, theo ông này, “báo chí không bị kiểm duyệt trước khi in, và phát sóng”. “Luật tiếp cận thông tin có hiệu lực năm 2018, và yêu cầu nhu cầu giải trình của cơ quan nhà nước đối với các nhà báo và công dân.”Vị quan chức cũng nói “chưa bao giờ quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí được như ngày nay”. Ông nêu ra con số hàng nghìn nhà báo, con số hàng trăm đại diện báo chí nước ngoài ở Việt Nam nhưng không xác nhận Việt Nam có báo chí tư nhân hay không. {1} Lời nói của đại diện quốc gia trước diễn đàn quốc tế lớn nhất, quan trọng nhất hành tinh không thể là lời nói dối. Với những lời có cánh này, người ta phải hiểu rằng người dân Việt đang hưởng một nền báo chí tự do dân chủ lý tưởng hiếm có trên thế giới. Thế nhưng cảm nhận của nhiều nhà báo Việt Nam thì không giống như vậy mà ngược lại họ đang tủi hổ, phẩn uất vì môi trường báo chí Việt Nam. Nhà báo Bạch Hoàn, nguyên là phóng viên báo Tuổi Trẻ, đài truyền hình VTV đã viết trên Fb của mình như sau “Xem chương trình Báo chí Toàn cảnh sáng nay trên VTV, thấy xấu hổ về nhà báo quá. Báo chí ngày càng mất dạy. Về vấn đề tù nhân lương tâm, đã mang tiếng là nhà báo, nếu mở miệng thì nói cho tử tế, còn không dám thì hãy câm miệng lại. Đằng này, chúng ngoạc miệng ra là thấy láo lếu tận cùng. Rồi sẽ đến một ngày, nhân dân đòi hết những món nợ máu, những món nợ lương tri mà hôm nay lũ báo chí, lũ biên tập viên VTV ra rả đọc không biết xấu hổ, không biết ngượng mồm, không biết mình đang thực hiện hành vi cản trở văn minh, tiến bộ. Rồi sẽ đến một ngày, con cháu chúng phải nhục nhã, hổ thẹn vì những gì họ làm hôm nay. Từ giờ, tôi tuyên bố tôi không còn là nhà báo nữa” {2}. Rất tiếc là đã nhiều năm qua, tôi không xem VTV cũng như các đài truyền hình khác của VN nên không rõ những thông tin “nợ máu” nào làm Bạch Hoàn phẩn uất đến như vậy. Nhưng ngay trong ngày mà đại diện chính quyền Việt Nam hùng hồn tuyên bố về tự do báo chí chính quyền TP. HCM đã chôn vùi tự do báo chí vào bùn qua việc từ chối đơn xin họp báo của đại diện người dân vườn rau Lộc Hưng ở phường 6 quận Tân Bình. Ba tháng trước, chính quyền đã bất thần đánh úp đập phá nhà cửa của 124 hộ dân Lộc Hưng báo chí hoàn toàn bị cấm khẩu. Sau khi hoàn thành đập phá nhà cửa và cưởng chiếm đất đai, báo chí đồng loạt đưa tin một chiều theo nguồn tin và quan điểm của chính quyền mà không hề đoái hoài đến số phận và đời sống của người dân tan nhà nát cửa ngay giáp tết. Một nhóm luật sư bức xúc hổ trợ người dân Lộc Hưng thực hiện các quyền mà luật pháp cho phép nhưng tiến triển công việc rất chậm chạp ngay cả việc đơn giản nhất là nộp đơn vì chính quyền các cấp ở TP.HCM hành xử không theo pháp luật. Ngày 12/3, ông Trần Văn Thuật, ông Cao Hà Chánh, ông Cao Hà Trực và bà Trần Thị Minh Thi đại diện bà con Vườn Rau Lộc Hưng nộp đơn xin phép tổ chức họp báo hôm 13/3 tại nhà hàng Đoàn Viên ở quận Một với bốn nội dung: Thông tin về quá trình sử dụng đất, quá trình khiếu nại liên quan đến cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất của người dân Vườn Rau Lộc Hưng và việc giải quyết khiếu nại của các cơ quan chức năng. Thông tin về việc người dân tố giác hành vi phá hoại tài sản của những người tham gia cưỡng chế. Thông tin về việc người dân xin được tiếp xúc với lãnh đạo và công an thành phố để trình bày khiếu nại, tố cáo. Trao đổi về các vấn đề pháp lý liên quan đến việc cưỡng chế, thu hồi đất trong quá trình triển khai dự án tại khu Vườn Rau Lộc Hưng. Người chủ trì họp báo là bốn luật sư thuộc Đoàn Luật sư TP Hồ Chí Minh – những người đã đứng ra nhận giúp dân Lộc Hưng về mặt pháp lý. Ngày 13/3 thì nhận được văn bản không chấp thuận của Sở Thông tin truyền Thông TP Hồ Chí Minh. Nhóm Luật sư Lộc Hưng đã công bố Thông Cáo Báo Chí thứ 5 thông tin về sự việc này và những bước tiếp theo như “Chiều ngày 13/3/2019, một số luật sư và đại diện các hộ dân đã đến Công an TPHCM, để yêu cầu lãnh đạo Công an TPHCM tiếp công dân và các luật sư, như các thư yêu cầu đã được các hộ dân VRLH và luật sư gửi trước đó nhiều lần. Một nữ trưởng phòng của CATPHCM đã nói chuyện với luật sư, xác nhận CATPHCM đã nhận đơn thư của các hộ dân và luật sư, lãnh đạo CATPHCM sớm có lịch tiếp công dân và các luật sư để giải quyết các việc liên quan đến Công an TPHCM theo đơn thư của các công dân VRLH, đặc biệt việc cơ quan điều tra CATPHCM không giải quyết đúng luật đối với các đơn tố cáo hình sự về các hành vi hủy hoại tài sản của công dân do cưỡng chế trái pháp luật….” Thông cáo này cũng khuyến cáo chính quyền và nêu đích danh Bí Thư Nguyễn Thiện Nhân cần tuân thủ theo luật pháp về trách nhiệm tiếp và giải quyết khiếu nại của công dân. Tự do cấm khẩu trước áp bức, bất công Rất tiếc là trước sự kiện pháp lý bức xúc như vậy thì nền báo chí tự do dân chủ của Việt Nam một lần nữa lại tự mình cấm khẩu. Hơn 700 tờ báo không hề có dòng tin nào về nhu cầu bảo vê quyền tự do báo chí này. Tương tự với Lộc Hưng hàng chục, hàng trăm dự án cướp đất của người dân từ Thủ Thiêm, Văn Giang, Đồng Tâm… báo chí cũng đồng thanh cấm khẩu hoặc đồng loạt tung hô khẩu hiệu theo mệnh lệnh của một ông Tổng Biên Tập duy nhất là Trưởng ban Tuyên giáo. Điều nực cười, người ta vẫn oang oang tự hào về lý thuyết Việt Nam không kiểm duyệt báo chí như là sự tự do ưu việt mà cố tình lờ đi thực tế là báo chí bị tròng cổ, bịt miệng bởi chỉ đạo miệng, chỉ đạo tin nhắn điện thoại và chế độ định hướng theo họp báo hàng tuần. Theo đó, những thông tin khơi gợi, bảo vệ quyền dân chủ của người dân bị cấm ngặt. Báo Tuổi trẻ online chỉ sẩy miệng đăng phát biểu của chủ tịch nước Trần Đại Quang đồng tình phải có luật biểt tình bị đình bản 3 tháng, Một sự kiên khác, ngay trong làng báo, người làng báo là nhà báo Trương Duy Nhất bị mất tích và có nhiều dấu hiệu cho rằng bị bắt cóc tương tự như Trịnh Xuân Thanh được các hảng tin quốc tệ như BBC, VOA, RFA … hay báo chí Thái Lan thông tin rộng rãi thì báo chí Việt Nam lại đồng loạt cấm khẩu. Dù có cho rằng Trương Duy Nhất là phản động, là phần tử xấu, dù anh ta có vi phạm pháp luật Việt Nam thì việc bất giữ, xét xử, trừng phạt anh ta phải được thực hiện bằng pháp luật, theo pháp luật chứ không thể âm thầm thực hiện trong bóng tối. Thiên chức nghề báo là thông tin chứ không phải là im lặng. Với lòng yêu nước, yêu đảng báo chí có thể vạch mặt sai trái của anh ta, phân tích sự xấu xa, mức nguy hại cho xã hội của anh ta,…Hoặc báo chí Việt lên tiếng tranh luận với những quan điểm sai trái thông tin bịa đặt của các thế lực thù địch nước ngoài theo chức năng chiến đấu của báo chí vô sản. Mạnh mẻ khằng định là Trương Duy Nhất tự đi qua Thái Lan và quay về đầu thú xin vào tù sám hối….. Rất tiếc ở đây, cái nền báo chí tự do dân chủ gấp trăm ngàn lần hơn lại chọn quyền tự do im lặng. Cái quyền vốn được các bị cáo thèm muốn hưởng mà không được hưởng. Ở đây ngoài pháp lý, trách nhiệm xã hội của nghề báo còn là chuyện tình đồng nghiệp, tình người. Thời Nguyễn Việt Chiến, Nguyễn Văn Hải, Hoàng Khương bị bắt, một số tờ báo đã thông tin với chính kiến, thái độ phản biện rõ ràng. Thế nhưng gần đây, ngay cả trường hợp lão tướng Kim Quốc Hoa Tổng Biên Tập báo Người Cao tuổi bị khởi tố, báo chí thông tin lạnh lùng, vô cảm như chuyện ngoài hành tinh. Tự do khai thác đời tư Ấy vậy nhưng với đối tượng khác, người dân lại có quyền tự do họp báo và được báo chí săn đón, thông tin tự do không giới hạn. Đáng tiếc đó là những vụ việc hoàn toàn dân sự, mang tính riêng tư và có phần ảnh hưởng đến đạo đức xã hội mà báo chí cần hạn chế thông tin. Mấy tuần trước đây, mỗi ngày hằng trăm bài báo chúi mũi vào vụ ly hôn ngàn tỉ của vợ chồng chủ cà phê Trung Nguyên. Đành rằng tài sản tranh chấp lớn, đành rằng hình dạng và phát ngôn của ông Vũ có phần bất thường gây hiếu kỳ nhưng cả một nền báo chí quốc gia chằm chằm xoi mói vào một vụ ly hôn, chẻ từng câu nói của đương sự thành bài phân tích, khen chê, hinh ảnh cá nhân sử dụng vô tội vạ thì đó quả là thứ quyền tự do đáng sợ. Mới đây, chiều 15/3, tại TP HCM, ông Nguyễn Chấn (96 tuổi), chồng của bà Trần Thị Hường (tên thường gọi là Tư Hường, mất ngày 13/5/2017) là người sáng lập Ngân hàng Nam Á và Tập đoàn Hoàn Cầu tổ chức họp báo công bố thông tin tố cáo con trai chiếm giữ ngân hàng. Vụ họp báo xảy ra khi bà Hường mới vừa qua đời. Chưa biết ai đúng ai sai nhưng theo đạo đức truyền thống cha tố cáo con ngay lúc tang chế là chuyện đau lòng, vô đạo. Hơn thế nữa, chuyện tranh chấp tài sản gia đình nên để các đương sự và cơ quan tư pháp giải quyết. Liệu có cần họp báo về chuyện gia đình riêng tư như vậy? Lẽ ra cơ quan quản lý cần cân nhắc có nên cho phép họp báo hay không. Thế nhưng, người cha vẫn được họp báo, báo chí tự do rần rộ đưa tin thật hào hứng về sự kiện trái đạo lý. Cái tự do báo chí này càng đáng sợ hơn. Tương tư, cũng trong tháng 3 này, Báo chí Việt (có cả những tờ báo một thời được xem là đứng đắn, cấp tiến) lại sôi nổi đưa tin bình luận về vụ một cô giáo cấp 3 đã có chồng con quan hệ với học trò lớp 10. Báo chí không chỉ đưa tin mà còn binh luận, tranh cãi với nhau anh chồng hèn hạ hay cô giáo hoang đàng, những thầy cô giáo và học sinh khác bị lôi vào cuộc, thậm chí một nam sinh không liên quan bị thông tin nhầm bức xúc phải nhập viện điều trị. Phương thức duy nhất thu thập thông tin là ghi nhận lời kể từ một bên mà không hề kiểm tra đối chứng. Nhà báo Trương Quang Vĩnh cựu Phó Tổng Biên Tập báo Tuổi Trẻ phải than trên Fb “Nhưng một khi mỗi người coi người khác là phương tiện để kiếm view, kiếm lợi nhuận thì khi đó sẽ không tránh khỏi tình trạng ta coi thường các chuẩn mực đạo đức, các tiêu chuẩn pháp lý, dẫm đạp lên các giá trị chân chính của người khác và của xã hội! Sau 6 ngày, sau khi quẳng hết lên các trang báo, báo chí dường như đang bỏ ngỏ việc xác định đúng-sai. Đó là con đường tiếp cận với sự tự sát hơn là con đường kiếm sống!” {4} Lạ lùng thay, ở VN, lề thói tác nghiệp thiếu trách nhiệm, thông tin chuyện cá nhân trong phòng ngủ, xâm phạm quyền riêng tư, danh dự nhân phẩm công dân nghiêm trọng được tự do không giới hạn. Ôi cái tự do suy đồi của báo chí Việt quả là nhất hành tinh. Không phải bỗng dưng mà báo chí VN nhất là báo chí Sài Gòn một thời lừng lẫy với phong trào Ký Giả ăn mày lại hèn yếu đi, vô cảm trơ trơ trước bức xúc của cộng đồng chạy đua kiếm sống bằng thông tin lá cải. Đó là kết quả của quá trình xây dựng CNXH, là công lao lãnh đạo của Đảng với báo chí hàng chục năm qua.  https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-47539002 https://www.facebook.com/bachhoanvtv24?__tn__=%2CdCH-R-R&eid=ARBw9rBmTgFhmfqrv-fTUgFNMWP2M0Zi4KfanRgiEvHYretq2vLR9PKP6ZiAUaEAg64YCZ_lqD95-fWn&hc_ref=ARTn3t2qsrIwyGBoqim4lGN8fCbs32-FB9y_ThVhgV7V9poBOk0sHnTdyVfsCDAcpg4&fref=nf&hc_location=group http://www.baogiaothong.vn/chong-dai-gia-tu-huong-to-con-trai-chiem-giu-ngan-hang-nam-a-d414254.html https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=10211760836211296&id=1680451129  
......

Điều quan trọng hơn hết là người dân phải bắt đầu

So sánh với Venezuela nhiều người than phiền, dân mình thờ ơ với thời cuộc quá... Bất công đầy dẫy, sai trái khắp nơi nhưng cứ làm như không liên quan đến mình. Có đúng như thế không? Suốt thời gian dài sống với một chế độ công an trị và bưng bít thì con người dần trở thành thụ động và mất hết tự tin, cho rằng mình không làm được gì... "Đã có đảng và nhà nước lo". Tuy nhiên cũng có nguyên nhân khác. Với 4000 năm lịch sử dựng nước và giữ nước, trong những lúc vận nước đen tối nhất thường xuất hiện những vị cứu tinh đưa đất nước thoát cảnh trầm luân. Vì thế vẫn còn nhiều người chờ minh quân xuất hiện để đi theo. Tuy nhiên ngày nay tìm đâu ra Lê Lợi, Trần Hưng Đạo hay Quang Trung Nguyễn Huệ? Chờ minh quân đến bao giờ khi từng ngày từng giờ đất nước rơi vào hiểm họa bị xóa mất trên bản đồ thế giới? Dân Venezuela có chờ đợi minh quân không? Chắc chắn là không. Người Venezuela bắt đầu ào ạt xuống đường khi kinh tế bước vào giai đoạn kiệt quệ, 2014. Tới nay người ta thống kê được người Venezuela đã có hơn 50 ngàn cuộc biểu tình lớn nhỏ. Nghĩa là những cuộc biểu tình mà có cả trăm ngàn người, có khi đến cả triệu người tham dự là tích lũy từ hàng chục ngàn cuộc biểu tình lớn nhỏ từ nhiều năm trước. Ông Guaidó, tổng thống lâm thời của Venezuela có phải là minh quân không? Không. Ông Guaidó chỉ mới xuất hiện sau này khi ông tự xưng ông là tổng thống lâm thời và phủ nhận triều đại của ông Maduro. Ông Guaido được xem là tụ điểm để người dân Venezuella và các nhóm, tổ chức tụ về thúc đẩy sự thay đổi, xóa một chính thể theo XHCN đã đưa đến tình trạng nghèo đói hôm nay. Ngưòi Venezuela rất yêu quý và mến phục ông Guaidó vì ông đã tình nguyện trở thành công cụ của nhân dân trong cuộc đấu tranh giành lại quyền lực từ thể chế độc tài. Tuy nhiên họ hiểu rất rõ ông Guaidó vẫn được an toàn, được nhiều nước trong vùng và phương tây công nhận vì ông có hàng triệu người xuống đường ủng hộ ông. Một cuộc biểu tình với hàng triệu người tham dự như Venezuela hiện nay không thể bỗng dưng có được trong một ngày một buổi. Nó là kết quả được tích luỹ và tích lũy từ nhiều cuộc biểu tình trước đó. Việt Nam đã có lớn nhỏ bao nhiêu cuộc biểu tình rồi? Không cần phải nhất thiết có mục đích chính trị... Đơn giản chỉ là vì học sinh bị trúng độc, vì ô nhiễm môi trường, vì giá điện tăng quá mức, vì BOT lạm thu trắng trợn .... Điều quan trọng hơn hết là người dân phải bắt đầu./.
......

KHÍ PHÁCH CỦA NHỮNG NGƯỜI YÊU NƯỚC

Anh Le Lời nói cuối cùng của Lưu Văn Vịnh rất khí phách, trước phiên tòa (18/03/2019): “Tôi không có tội, chính đảng cộng sản mới có tội. Rồi sẽ có lúc các người phải trả giá về tội lỗi của các người trước nhân dân.” Một điểm rất ấn tượng đã biểu dương tinh thần khí phách và bất khuất của Lưu Văn Vịnh, Nguyễn Quốc Hoàn, Nguyễn Văn Đức Độ, Phan Trung, Từ Công Nghĩa trong phiên tòa khi thẩm phán đọc đoạn cuối để kết án Cả 5 người cùng hô: “ĐẢ ĐẢO CỘNG SẢN”…“ĐẢ ĐẢO CỘNG SẢN” Xin kính mời mọi người theo dõi chia sẻ của vợ TNCT Lưu Văn Vĩnh khi tham dự phiên tòa ===================== PHIÊN TOÀ Y ÁN! Sáng hôm qua tôi đến tòa án cấp cao cùng hai luật sư Nguyễn Văn Miếng, Đặng Đình Mạnh, cùng những người thân trong cùng vụ án. Khi chúng tôi đến cổng đã có công an ra chặn đường hỏi giấy tờ, họ bắt chúng tôi phải để hết túi xách, điện thoại gửi ở ngoài, rồi họ phát thẻ để vào phiên tòa. Vào tới cửa tòa thì thì chúng tôi bị nhân viên tòa chặn lại nói, theo chỉ đạo mời chúng tôi tới phòng dự bị xem qua màn hình. Chúng tôi không đồng ý, tôi liền nói với nhân viên của tòa án rằng: “Xây dựng lên một tòa án cấp cao đồ sộ nhìn uy nghi như này để làm gì trong khi lời nói của một thẩm phán lại không có giá trị?” và tôi đã nói họ hãy liên lạc với thẩm phán của họ rằng: “Nếu như hôm nay tôi không được ngồi trong phòng dự chính, thì tôi sẽ về chứ không bước chân vào phòng cách ly lần thứ hai nữa đâu”, rồi nhân viên tòa nói tôi hãy bình tĩnh, khi thông qua không biết bao cuộc điện thoại thì tôi mới được nhân viên tòa đẫn lên phòng chính, còn những người thân khác ở dưới phòng cách ly. Nhưng nhân viên dẫn tôi lên đến cửa phòng xử chính thì lại một cuộc xung đột xảy ra. Ngay lập tức bị công an chặn chúng tôi lại. Tôi nói “Hãy để tôi vào dự phiên tòa chồng tôi, thẩm phán nói tôi chỉ cần có giấy Đăng Ký Kết Hôn thì tôi có quyến được tham dự”, nhưng họ vẫn không cho tôi vào. Tôi hỏi công an “Tòa án này thẩm phán có quyền hay bên công an, an ninh các người có quyền” Công an nói tôi phải tôn trọng quyết định không được làm ồn, tôi nói tôi chỉ tôn trọng những người có chức quyền khi nói phải giữ lời, chứ tôi không bao giờ tôn trọng kẻ nói không có giá trị, rồi cô thư ký tòa phải ra xin bên công ai cho tôi được vào. Đến 9 giờ thì tòa bắt đầu vào cuộc, thẩm phán bác bỏ lời của hai luật sư về việc người nhà không được dự đủ, anh Độ, Hoàn, Nghĩa đều phản đối quyết liệt về người nhà không được dự phòng chính. Lúc đó thẩm phán đã nói sai sự thật rằng vì tôi có giấy triệu tập để trấn an mấy anh em, luật sư nghe vậy nhìn tôi, tôi đã bật cười vì sự nói dối trắng trợn đó của thẩm phán. Phiên tòa diễn ra nhanh chóng hơn lần trước, khi giải lao 15 phút chờ tòa tuyên án 5 người lại ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Lời nói sau cùng của chồng tôi là: “Tôi không có tội, chính đảng cộng sản mới có tội. Rồi sẽ có lúc các người phải trả giá về tội lỗi của các người trước nhân dân.” Hoàn nói: “Tôi không có tội” Anh Độ nói: “Tôi là nạn nhân của sự lưu manh của cơ quan điều tra” Nghĩa nói: “Yêu cầu chính quyền cộng sản trả tự do cho chúng tôi. Chúng tôi không có tội.” Khi mà thẩm phán đọc đoạn cuối để kết án, chồng tôi cùng mấy người bạn hiểu được cùng đồng thanh hô “ đả đảo phiên tòa” “ đả đảo cộng sản” tiếng hô át hết tiếng tuyên y án của thẩm phán, bên công an vội bắt im lặng nhưng không được đành đẩy hết mấy anh em ra khỏi phòng để dẫn giải về trại giam, Từ Công Nghĩa đi sau cùng nói thêm “ mẹ cộng sản đồ chó ” phiên tòa y án kết thúc. Dù cho phiên tòa của đảng sáng qua có thắng cuộc trong sự đàn áp người thân chúng tôi. Nhưng chiến thắng tinh thần thì thuộc về người thân của chúng tôi. Tôi đưa tin hơi dài dòng này là vì từ hôm qua đến giờ có rất nhiều người nhắn tin hỏi tôi, tại sao chỉ mình tôi được vào phòng dự chính. Tôi mong những gia đình có người thân đang bị giam giữ, hãy tìm cách tự bảo vệ đòi quyền lợi của mình khi có việc sảy ra. Chứ không nên mang ra so sánh sao người này được như vậy mà người kia không được như vậy, tôi luôn mong được kết nối với sự chia sẻ yêu thương. Tôi xin chân thành cảm ơn tới các tổ chức bảo vệ nhân, các báo đài tự do, quý Cha, quý Thầy, các Luật sư, anh chị em trong nước và hải ngoại luôn luôn đồng hành nên tiếng giúp gia đình chúng tôi rất nhiều ạ! FB: Cô Mười Họ Lê
......

LẠI THÊM MỘT HÀNH ĐỘNG TIẾP TAY CHO TRUNG QUỐC XÂM LƯỢC!

Việt Tân Việc thông quan cầu nối Quảng Ninh với Trung Quốc, đang làm gia tăng thêm sự đe dọa cả về kinh tế lẫn quốc phòng đối với Việt Nam. Trang tin Dân Việt, cho biết sau gần 2 năm khánh thành, vào sáng 19/03/2019, cầu Bắc Luân II nối Quảng Ninh, Việt Nam với Quảng Tây, Trung Quốc đã chính thức được thông quan. Đây là cây cầu vòm lớn nhất Việt Nam. Việc thông quan cầu Bắc Luân II, sẽ khiến mức độ thâm nhập hàng hóa Trung Quốc vào thị trường nội địa Việt Nam tăng lên đáng kể. Điều đó đồng nghĩa Việt Nam sẽ lún sâu hơn vào lệ thuộc kinh tế, hàng hóa của Trung Quốc. Và hàng hóa độc hại của Trung Quốc sẽ có thêm cơ hội đầu độc dân Việt. Không chỉ đe dọa kinh tế, việc khai thông với Trung Quốc bằng cầu lớn, cùng với động thái xây dựng hàng loạt tuyến cao tốc dẫn đến biên giới đang tạo ra sự đe dọa quốc phòng. Cụ thể, hàng loạt các cao tốc được Thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng và Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải phê duyệt như: Cao tốc Lào Cai - Hà Nội, cao tốc Móng Cái - Hạ Long, song song với dự án cao tốc Hạ Long - Hải Phòng, cao tốc Hà Nội - Lạng Sơn, cao tốc Thái Nguyên - Bắc Kạn và Bắc Kạn - Cao Bằng, cao tốc Nội Bài - Lào Cai với Lai Châu - Hà Giang. Có thể thấy, với hàng loạt cao tốc mà Việt Nam xây nối với biên giới đang tạo điều kiện thuận lợi cho các hướng tiến quân của quân đội Trung Quốc, một khi chiến tranh nổ ra. Về phía Trung Quốc, theo phản ánh của VOA hồi 03/2015, cho biết Quân đội Trung Quốc đã phải ngưng một dự án xây đường tại thành phố Phòng Thành Cảng, Quảng Tây, nằm gần biên giới với Việt Nam vì lo ngại rằng nó "đe dọa cho an ninh và quốc phòng.” Trung Quốc thận trọng là vậy, trong khi nhiều quan chức Việt Nam lại đang tìm cách mở toang cửa ngõ biên giới, khai thông các hướng hành quân xâm lược kẻ thù phương Bắc.  
......

Tại sao tôi cứ đòi lật đổ chế độ?

Nguyễn Việt Nam| Tôi không lật đổ ai cả, tôi chỉ chống lại cái ác, cái sai trái hay tôi đấu tranh để mong đảng cộng sản thay đổi trở nên tốt hơn…là những quan điểm mà tôi không bao giờ nghĩ tới. Quan điểm của cá nhân tôi là lật đổ chế độ, phế truất sự cai trị tàn bạo của cộng sản, lật đổ chế độ. Đơn giản chỉ thế thôi. Vì sao ư? Thứ nhất: Tôi là một con người. Tôi có quyền tự quyết định vận mệnh của tôi và đòi hỏi những quyền, lợi ích của một con người như bao con người ở những nước tự do, dân chủ. Nhà cầm quyền bóp nghẹt quyền, lợi ích của tôi thì tôi phải đòi. Họ cố tình không cho tôi thì tôi phải tìm mọi cách lật đổ sự thống trị của họ. Không những tôi đòi hỏi cho tôi mà còn cho cha mẹ, con cháu, người thân và những người gọi là đồng bào của tôi có mong muốn như tôi. Thứ hai: Đảng Cộng sản Việt Nam dựng lên chế độ này không phải phục vụ lợi ích của quốc gia, dân tộc mà là dựng lên cái ách độc tài cai trị để bóc lột nhân dân, tàn phá đất nước và phục vụ theo tôn chỉ của cộng sản quốc tế. Thứ ba: Chúng tôi bị chế độ này cướp đi quá nhiều. Tiền bạc, tự do, nhân quyền, lợi ích, tương lai, sức khỏe, cơ hội… Đất nước tôi cũng bị cướp đi rất nhiều từ tài nguyên, khoáng sản, môi trường, lãnh thổ. Quốc thể cũng bị làm nhục bởi người cộng sản. Thứ tư: Tôi muốn lật đổ chế độ này vì họ không thể sửa đổi. Hiện giờ họ đã khác trước khá nhiều nhưng nhũng thay đổi ấy chỉ nhằm mục đích bịp bợm, mị dân, thay hình đổi vỏ, chỉ thay đổi vì lợi ích của chế độ, của đảng cộng sản chứ không vì lợi ích quốc gia, dân tộc. Thứ năm: Cách điều hành, quản lý kinh tế, xã hội, ngoại giao…đều gây ra nhũng hậu quả nghiêm trọng như: Kinh tế phụ thuộc, yếu kém. Xã hội thì loạn lạc, kém văn minh, tha hóa, hủ bại… Ngoại giao thì thiếu lập trường và nhu nhược khiến lãnh thổ bị mất… Đó là những lý do cơ bản khiến tôi muốn lật đổ chế độ này, phế truất sự cai trị của đảng cộng sản. Xin nhắc lại là lật đổ chứ không bao giờ đấu tranh để mong nó thay đổi vì lợi ích quốc gia, dân tộc bởi vì cộng sản không bao giờ thay đổi./.  
......

Mất việc ở tuổi 35 tại Việt Nam

Trong hơn 3 thập niên qua, nền kinh tế Việt Nam tăng trưởng, đa số nhờ vào sự gia tăng đầu tư ngoại quốc. Sự gia tăng này là do giá lao động rẻ nên các công ty Hàn Quốc, Nhật Bản, Singapore, Đài Loan… ào ạt đổ bộ vào Việt Nam. Trong số hàng trăm ngàn công nhân Việt Nam đang làm việc tại các nhà máy của những chủ nhân ông ngoại quốc, công nhân nữ đang chịu rất nhiều áp lực từ phía chủ doanh nghiệp, bên cạnh đời sống vật chất, tinh thần và điều kiện làm việc vẫn chưa được bảo đảm. Nhiều công nhân nữ phải làm việc trong môi trường bị ô nhiễm như nóng, bụi, tiếng ồn, độ rung vượt tiêu chuẩn, tác động xấu đến sức khỏe, gây ra các bệnh nghề nghiệp. Đại đa số công nhân nữ phải đi làm tăng ca, không có thì giờ để tĩnh dưỡng sức lức và giải trí. Không chỉ vậy, thời gian gần đây nhiều doanh nghiệp còn “cạn tàu ráo máng’’ khi tìm mọi cách đuổi việc những công nhân nữ trên 35 tuổi sau khi đã vắt kiệt sức trẻ của họ. Theo tin tức, hiện nay tình trạng sa thải lao động nữ trên 35 tuổi tại Việt Nam đang ở mức đáng báo động. Hiện có tới hơn 80% phụ nữ trên độ tuổi 35 bị sa thải hoặc bỏ việc do bị chủ lao động chèn ép. Nguyên nhân là nhiều doanh nghiệp chỉ thích sử dụng lao động nữ trẻ tuổi để tận dụng sức lao động. Ngoài ra, mức lương trả cho lao động trẻ, ít thâm niên cũng thấp hơn, do đó giảm mức đóng bảo hiểm xã hội, giúp doanh nghiệp giảm chi phí về lao động. Không khó để nhận ra chiêu thức “vắt chanh bỏ vỏ” của các doanh nghiệp đối với người lao động. Để giảm tối đa chi phí trả lương cho đối tượng này, nhiều chủ sử dụng lao động đã chuyển họ từ hợp đồng lao động sang hợp đồng thời vụ với mức lương thấp hơn rất nhiều. Nếu công nhân không đồng ý thì ngay lập tức sẽ bị đưa vào diện “cắt giảm lao động”. Thực trạng và giải pháp cho lao động nữ tại Việt Nam Theo quy định, hình thức xử lý kỷ luật sa thải được người sử dụng lao động áp dụng trong những trường hợp như: người lao động có hành vi trộm cắp, tham ô, đánh bạc, cố ý gây thương tích, sử dụng ma tuý trong phạm vi nơi làm việc, tiết lộ bí mật kinh doanh, có hành vi gây thiệt hại nghiêm trọng hoặc đe doạ gây thiệt hại đặc biệt nghiêm trọng về tài sản, lợi ích của người sử dụng lao động… Ngoài ra, theo quy định khi sa thải, doanh nghiệp phải chứng minh được lỗi của người lao động. Tuy nhiên, trên thực tế có muôn vàn lý do để công ty sa thải, đơn cử là cộng dồn lỗi sai phạm như đi muộn, đi vệ sinh quá giờ… Hoặc nhiều công nhân buộc phải tự nghỉ do không chịu được điều kiện làm việc khắc nghiệt. Nhiều người đã quá quen với chính sách tuyển dụng dễ dàng và cho nghỉ việc cũng dễ dàng từ phía các doanh nghiệp. Hiện tượng đuổi việc phụ nữ trên 35 tuổi là vấn đề đáng lo ngại. Bởi về lâu về dài, điều này sẽ tác động lớn tới an sinh xã hội, quỹ bảo hiểm xã hội và lợi ích của người lao động. Theo đó, những lao động trên 35 tuổi bị ép nghỉ việc đang diễn ra tại các dây chuyền sản xuất đòi hỏi sức khỏe, kỹ năng cao, nhưng lại không yêu cầu tay nghề. Do đó những đối tượng này sau khi mất việc thường rất khó để tìm việc làm mới, phần lớn họ phải đi bán hàng rong, buôn bán nhỏ, giúp việc, quay trở lại làm nông nghiệp hoặc ở nhà nội trợ. Cho tới nay chưa có doanh nghiệp nào bị xử lý về các vụ sa thải này. Thậm chí, theo các chuyên gia về lao động dự đoán, tình trạng chấm dứt hợp đồng với lao động lớn tuổi sẽ trở nên nghiêm trọng nếu không có biện pháp ngăn chận.Hệ quả đối với xã hội sẽ làm tăng tình trạng thất nghiệp, tăng dịch vụ trợ cấp xã hội, khó khăn trong quản lý và duy trì trật tự an ninh, lãng phí nguồn nhân lực. Xa quê lập nghiệp, hơn ai hết, họ luôn mong muốn có một cuộc sống ổn định và có tích lũy cho tương lai. Mất việc, họ đối diện tương lai mờ mịt và vô hình chung trở thành gánh nặng cho gia đình, đời sống tinh thần thấp, đánh mất vị thế bình đẳng trong gia đình, mặc cảm trong giao tiếp. Theo Bộ Luật lao động sửa đổi, người chủ sử dụng lao động chỉ được ký 2 hợp đồng xác định thời hạn liên tục, hợp đồng thứ 3 phải ký không thời hạn. Vì vậy, nếu hợp đồng lao động có thời hạn hết hiệu lực, người lao động vẫn tiếp tục làm việc thì xem như hợp đồng “tự động ký mới” với thời hạn như hợp đồng cũ. Chỉ khi người lao động và chủ sử dụng ký lại hợp đồng mới, thì đó mới là hợp đồng không xác định thời hạn. Nếu quy định mới này được thông qua, doanh nghiệp sẽ lách luật bằng cách chỉ cần ký một hợp đồng có thời hạn, sau đó không ký lại hợp đồng mới, lao động vẫn làm việc bình thường nhưng mãi mãi vẫn là hợp đồng có thời hạn. Khi đó, chủ sử dụng thích chấm dứt hợp đồng lúc nào cũng được. Việc doanh nghiệp tùy tiện đuổi việc công nhân một cách tàn nhẫn, một lần nữa khiến người ta đặt dấu hỏi về vị trí của công đoàn trong vấn đề bảo vệ quyền lợi người lao động. Thực tế, vai trò của tổ chức Công đoàn tại Việt Nam chỉ mang tính hình thức. Nhiều tổ chức Công đoàn không đứng về phía người lao động, bởi cán bộ Công đoàn do doanh nghiệp trả lương, làm việc dưới sự lãnh đạo quản lý trực tiếp của chủ doanh nghiệp. Do vậy rất ít hoặc hiếm tổ chức Công đoàn có đủ dũng khí đấu tranh đòi quyền lợi cho công nhân lao động mà thường là đứng về phía doanh nghiệp, nói lên tiếng nói của doanh nghiệp. Mặt khác ngay từ khi ra đời “Tổng Liên đoàn Lao động Việt nam” đã ghi rõ trong phần chức năng và nhiệm vụ của Tổng Liên đoàn rằng: “Công đoàn hoạt động không thể thiếu sự lãnh đạo của Đảng…” Vì vậy các cán bộ thuộc Công đoàn nhà nước không phát xuất từ công nhân, không phải do công nhân lập ra, được công nhân nuôi dưỡng nên họ không đấu tranh cho quyền lợi của công nhân cũng là điều dễ hiểu. Tóm lại, với hàng triệu lao động trẻ nhưng không có trình độ, trước đây được xem là lợi thế của Việt Nam. Tuy nhiên, với chính sách “vắt chanh bỏ vỏ” thiếu sự chăm lo đến chất lượng nguồn lực, cộng với thời kỳ dân số vàng sắp qua đi và cuộc cách mạng công nghiệp 4.0 đang đến gần, lao động giá rẻ đã không còn là lợi thế nữa. Ngược lại, trong vòng 5 – 10 năm tới, lực lượng này được dự đoán sẽ gây ra áp lực thất nghiệp, từ đó sẽ tạo nên gánh nặng an sinh, bảo hiểm vô cùng lớn đối với quốc gia. Ngô Đồng  
......

Pháp quyền và lạm quyền

Đỗ Văn Ngà Điều 1 chương 9 của Hiến Pháp Hoa Kỳ qui định thì “Không một ai nắm giữ chức vụ trong chính phủ được phép nhận mà không có sự đồng ý của quốc hội, bất cứ loại quà tặng, tiền bạc, chức, tước gì từ bất cứ vị vua, hoàng tử hay một chính phủ nước ngoài nào.” Chuyện tham nhũng ẩn dưới dạng quà biếu là chuyện xảy ra từ ngàn xưa chứ không phải chỉ mới thời kỳ hiện đại. Nếu không luật hóa những trò này thì làm sao chống được tham nhũng? Ở Úc, năm 2014 ông Barry O’Farrell, Thủ hiến bang New South Wales kiêm thủ lĩnh Đảng Tự do của bang này đã phải từ chức vì nhận quà tặng mà không khai báo. Chuyện là thế này, năm 2011 ông Barry O’Farrell khi mới đắc cử chức thủ hiến bang New South Wales thì được một doanh nhân có tên Nick Di Girolamo tặng chai rượu vang hiệu Penfolds Grange Hermitage đời 1959 trị giá 3000 đô. 4 năm sau, năm 2014 thì Ủy Ban Ðộc Lập Chống Tham Nhũng (ICAC) đã đủ bằng chứng để cáo buộc ngài thủ hiến có nhận món quà đó. Và ngay tức thì, ông Barry O’Farrell đã phải từ chức vì món quà trời ơi đó. Có thể món quà chỉ 3000 đô không phải là của hối lộ. Với chiếc ghế thủ hiến bang New South Wales, không ai dại gì đánh đổi vì món quà như thế được. Nhưng đó là luật, mà luật thì không thể cãi, không thanh minh thanh nga gì cả. Vậy thôi. Cái lỗi của ông thủ hiến là, lên làm lãnh đão mà bị lỗ hổng về luật, mà đặc biệt là những điều luật có ảnh hưởng đến chiếc ghế quyền lực của mình. Xét về góc độ này, ông O’Farrell trả giá cho cái ghế của mình cũng là xứng đáng. Quay lại chuyện đề ghị lại quả 25% trên giá trị hợp đồng mua vũ khí, phía Mỹ từ chối thương vụ mua bán với phía Việt Nam thì điều đó chứng tỏ những quan chức chính phủ Hoa Kỳ ý thức pháp luật rất cao. Họ hiểu điều gì hợp pháp điều gì phi pháp ở đất nước họ. Tất nhiên qua cách họ từ chối phía Việt Nam, ta hiểu chắc chắn trong luật pháp của Hoa Kỳ có quy định cấm điều ấy chứ chưa hẳn vì đạo đức. Đó là hình ảnh đất nước có tinh thần thượng tôn pháp luật. Ở tại Việt Nam, luật pháp đang được đặt ở đâu? Ở dưới Nghị Quyết Đảng, mà Nghị Quyết Đảng là ý chí của Bộ Chính Trị. Cho nên ở Việt Nam, người ta nói Bộ Chính Trị là một ông vua tập thể là vậy. Ngày xưa thời Phong kiến, vua ban ra luật, luật đó gọi là Quân Pháp, vua đứng trên luật. Thì Nghị Quyết Đảng là một dạng quân pháp. Riêng bộ chính trị đứng trên tất cả. Và như thế, cái bộ này nó tự tác oai tác quái làm đất nước tang hoang mà không hề chịu trách nhiệm. Ở mỹ, Tổng Thống nhận quà phải khai báo, ở Úc cũng vậy, luật pháp không từ một ai. Còn ở Việt Nam, Bộ Chính Trị tàn phá đất nước ai chịu trách nhiệm? Vụ Bauxit Tây Nguyên cũng là sai phạm cực kỳ nghiêm trọng, dự án này do Nguyễn Tấn Dũng ký vào văn bản Quyết Định Đầu Tư, nhưng thực chất quyết định đầu tư này là Bộ Chính Trị. Cho nên năm 2009 tại một cuộc họp Quốc hội, nhiều đại biểu chất vấn, bí thế Nguyễn tấn Dũng nói toạc móng heo rằng “Đây là chủ Trương Lớn Của Đảng” thế là tất cả im re, và dự án đã sai sờ sờ cũng đạp lên sự phản đối của nhân dân mà tiến hành. Dự án Bauxit sai sờ sờ đó, Nguyễn Phú Trọng có dám khởi tố không? Dự án đầu tư sang Venezuela cũng được quyết định bởi Bộ Chính Trị và Nguyễn Tấn Dũng ký Quyết định triển khai, lộ trình y hệt dự án Bauxit Tây Nguyên, nhưng sao vụ này khởi tố vụ kia không khởi tố? Vì đơn giản, vụ đầu tư sang Venezuela không có gì để chứng minh đó là quyết định của Bộ Chính Trị cả. Văn bản quyết định của Bộ Chính Trị thì được đóng dấu mật, và trong dự án này Nguyễn Tấn Dũng không có cơ hội đứng trước Quốc hội để đổ lỗi cho Bộ Chính Trị như dự án Bauxit Tây Nguyên được. Thế là hôm nay, người đứng đầu Bộ Chính Trị quyết định khởi tố chỉ 1 vụ án. Như vậy qua chúng ta thấy gì? Bộ Chính Trị đứng trên luật nhưng chuyên ném đá giấu tay. Cú ném cục đá Bauxit Tây Nguyên không thể giấu tay được vì chính Nguyễn Tấn Dũng đã moi tay ném đá của Bộ Chính Trị phơi ra Trước mặt nhân dân. Còn vụ đầu tư sang Venezuela này thì tay Bộ Chính Trị vẫn đang giấu kỹ. Và hôm nay, người đứng đầu Bộ Chính Trị đã cho khởi tố vụ án này mà không khởi tố vụ án kia là vậy. Đất nước này có pháp luật không? Trên danh nghĩa là có, nhưng thực tế thì Bộ Chính Trị đã hành động như một tổ chức vô pháp để điều hành đất nước./. Đỗ Ngà
......

Điều quan trọng hơn hết là người dân phải bắt đầu

So sánh với Venezuela nhiều người than phiền, dân mình thờ ơ với thời cuộc quá… Bất công đầy dẫy, sai trái khắp nơi nhưng cứ làm như không liên quan đến mình. Có đúng như thế không? Suốt thời gian dài sống với một chế độ công an trị và bưng bít thì con người dần trở thành thụ động và mất hết tự tin, cho rằng mình không làm được gì… “Đã có đảng và nhà nước lo.” Cũng có nguyên nhân khác. Với 4.000 năm lịch sử dựng nước và giữ nước, trong những lúc vận nước đen tối nhất thường xuất hiện những vị cứu tinh đưa đất nước thoát cảnh trầm luân. Vì thế vẫn còn nhiều người chờ minh quân xuất hiện để đi theo. Tuy nhiên, ngày nay tìm đâu ra Lê Lợi, Trần Hưng Đạo hay Quang Trung Nguyễn Huệ? Chờ minh quân đến bao giờ khi từng ngày từng giờ đất nước rơi vào hiểm họa bị xóa mất trên bản đồ thế giới? Dân Venezuela có chờ đợi minh quân không? Chắc chắn là không. Người Venezuela bắt đầu ào ạt xuống đường khi kinh tế bước vào giai đoạn kiệt quệ, 2014. Tới nay người ta thống kê được người Venezuela đã có hơn 50 ngàn cuộc biểu tình lớn nhỏ. Nghĩa là những cuộc biểu tình mà có cả trăm ngàn người, có khi đến cả triệu người tham dự là tích lũy từ hàng chục ngàn cuộc biểu tình lớn nhỏ từ nhiều năm trước. Ông Juan Guaidó, Tổng thống lâm thời của Venezuela có phải là minh quân không? Không. Ông Guaidó chỉ mới xuất hiện sau này khi ông tự xưng ông là tổng thống lâm thời và phủ nhận triều đại của ông Maduro. Ông Guaidó được xem là tụ điểm để người dân Venezuela và các nhóm, tổ chức tụ về thúc đẩy sự thay đổi, xóa một chính thể theo XHCN đã đưa đến tình trạng nghèo đói hôm nay. Ngưòi Venezuela rất yêu quý và mến phục ông Guaidó vì ông đã tình nguyện trở thành công cụ của nhân dân trong cuộc đấu tranh giành lại quyền lực từ thể chế độc tài. Tuy nhiên, họ hiểu rất rõ ông Guaidó vẫn được an toàn, được nhiều nước trong vùng và phương Tây công nhận vì ông có hàng triệu người xuống đường ủng hộ ông. Một cuộc biểu tình với hàng triệu người tham dự như Venezuela hiện nay không thể bỗng dưng có được trong một ngày một buổi. Nó là kết quả được tích luỹ và tích lũy từ nhiều cuộc biểu tình trước đó. Việt Nam đã có lớn nhỏ bao nhiêu cuộc biểu tình rồi? Không cần phải nhất thiết có mục đích chính trị… Đơn giản chỉ là vì học sinh bị trúng độc, vì ô nhiễm môi trường, vì giá điện tăng quá mức, vì BOT lạm thu trắng trợn, v.v. Điều quan trọng hơn hết là người dân phải bắt đầu. Rangdong Soc 18/03/2019 Nguồn: Facebook Rangdong Sóc Đấu tranh bất bạo động nhìn từ chuyển biến Venezuela Từ Venezuela đến Việt Nam
......

HỆ QUẢ CẤM XE MÁY VÀO PHỐ HÀ NỘI

NGÔ ĐỒNG   Đứng trước tình trạng tắc đường và ô nhiễm nghiêm trọng, mới đây, chính quyền thành phố Hà Nội lại đưa ra đề xuất cấm xe máy tại 2 phố Lê Văn Lương và Nguyễn Trãi, nhằm tiến tới việc cấm xe máy tại các quận vào năm 2030. Mặc dù nói rằng biện pháp trên là “học từ Bắc Kinh”, đề xuất này đang gây nhiều tranh cãi. Phải thừa nhận, sẽ thật tuyệt vời nếu chúng ta sống trong một thành phố ít phương tiện di chuyển cá nhân, không khí trong lành và không phải đối mặt với vấn nạn tắc đường như tình trạng xe máy hiện nay. Nhưng để giải bài toán trên cần phải tính đến rất nhiều yếu tố, phương án, chứ không phải chỉ là một mệnh lệnh hành chính là xong. Một biện pháp khó khả thi Dù sắp tới đây hai đường Lê Văn Lương và Nguyễn Trãi sẽ có cả xe bus nhanh và đường sắt đô thị; nhưng hệ thống giao thông công cộng ở Hà Nội không tạo ra sự liền mạch, tính kết nối để có thể giúp người dân đi từ điểm đầu đến điểm cuối, và như vậy có nghĩa là không thể thay thế hoàn toàn xe máy. Vậy đi hết tuyến xe bus, đường sắt thì sẽ phải đi bộ hay sao? Trong khi, hai tuyến đường trên đều là tuyến đường xương sống, đây là trục giao thông chính từ Hà Đông vào trung tâm Hà Nội. Hàng ngày có rất nhiều phương tiện xe máy qua lại. Người dân không chỉ đi đến các địa điểm trên hai đường đó. Việc cấm thì sẽ gây xung đột rất lớn đến việc di chuyển của người dân. Cấm xe máy thì người dân ở Hà Đông và các tỉnh vào Hà Nội sẽ đi bằng gì? Và liệu khi hết giờ xe bus, tàu điện thì dân về bằng gì? Đẩy ùn tắc từ nơi này sang nơi khác Nếu muốn cấm xe máy thì Hà Nội cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Như phương tiện công cộng thay thế, cơ sở hạ tầng bao gồm bãi gửi xe, trạm trung chuyển… Nhưng hiện giờ giao thông công cộng tại Hà Nội quá ít ỏi, chỉ đáp ứng được 8-10% nhu cầu của người dân, còn cơ sở hạ tầng thì đang ở con số không. Có thể thấy là ở đây đang xuất hiện mâu thuẫn, cấm xe máy trong khi giao thông công cộng chưa đáp ứng nhu cầu. Vì vậy, nếu cấm xe máy ở những đường đó, thì người dân không có cách nào khác là phải luồn lách qua đường khác, chắc chắn sẽ gây ra ách tắc cục bộ. Đó là chưa kể, khi cấm xe máy, nguy cơ bùng nổ xe ô tô là rất cao. Khi đó Hà Nội có thể rơi vào vòng luẩn quẩn, xe cá nhân ngày càng phát triển, vận tải công cộng càng ít người sử dụng, áp lực lên hạ tầng giao thông còn khủng khiếp hơn. Biết đâu, sau này tắc đường, ô nhiễm nghiêm trọng hơn, người ta lại đổ lỗi là do người dân sở hữu quá nhiều xe ô-tô! Cấm xe máy có phải là giải pháp? Quay trở lại với bài học “từ Bắc Kinh” về chuyện cấm xe máy, người ta thấy Bắc Kinh thành công là vì sau khi đã xây dựng hệ thống vận tải công cộng đáp ứng đến 60% nhu cầu đi lại của người dân. Nhưng sau đó, lượng ô-tô gia tăng chóng mặt. Hệ quả là Bắc Kinh vẫn tắc đường, và ô nhiễm đôi khi còn khủng khiếp hơn. Một trường hợp khác là tại Jakarta, thành phố này vốn kẹt xe nhất châu Á, chính phủ Indonesia từng quy định cấm xe máy ở vài con phố trung tâm. Tuy nhiên, hệ thống hạ tầng giao thông công cộng không đủ đáp ứng được nhu cầu của người dân, khiến quy định này đã phải bãi bỏ. Tại sao chúng ta phải đi xe máy? Jakarta hay Bắc Kinh là những tấm gương cho Hà Nội phải nghiên cứu thật kỹ trước khi đề xuất. Bởi vì để giảm ùn tắc, ô nhiễm hay loại bỏ số lượng phương tiện khổng lồ không đơn thuần chỉ là ra lệnh cấm xe máy. Ai cũng biết xe máy là phương tiện phổ biến tại Việt Nam bởi không chỉ tính linh hoạt, mà giá thành còn phù hợp với thu nhập của người dân. Nếu không tính toán kỹ, việc cấm xe máy không những không có hiệu quả, mà còn tạo ra khó khăn và bất lợi lớn cho người dân, nhất là dân nghèo. Đâu là giải pháp cho Hà Nội? Thực tế hiện nay trên thế giới số quốc gia xử dụng xe máy còn rất ít. Có thể kể đến như Đài Loan, Thái Lan… Việt Nam nên học cách giảm phương tiện cá nhân của Đài Loan, mặc dù đây là nơi có mật độ xe máy cao nhất thế giới, nhưng không có kẹt xe, tắc đường. Nguyên nhân chính là nhờ có hệ thống giao thông công cộng và hạ tầng hiện đại. Để làm được điều này, thay vì đặt nặng việc cấm đoán, Hà Nội nên thực hiện tuần tự các bước: nâng cao chất lượng vận tải công cộng, sau đó nâng cao năng lực đáp ứng nhu cầu giao thông công cộng, cuối cùng mới tính đến việc quản lý phương tiện cá nhân. Trong đó, để nâng cao năng lực chuyên chở, cần phải tổ chức không gian ưu tiên cho xe bus, và cho người đi bộ tiếp cận xe bus. Và có thể dùng xe bus hai tầng để vận chuyển như ở Singapore, Malaysia, Ấn Độ… Đồng thời phổ biến các loại hình giao thông hiện đại như đường sắt đô thị, tàu điện ngầm… Bên cạnh đó, cần đẩy mạnh đầu tư hạ tầng như mở rộng đường sá, và cần có giải pháp đồng bộ, quy hoạch tổng thể hạ tầng theo xu hướng phát triển hệ thống giao thông công cộng, thay vì quy hoạch tổng thể phát triển giao thông vận tải, nhằm thu hút người dân sử dụng phương tiện vận tải công cộng và không khuyến khích sử dụng xe cá nhân. Tóm lại, việc cấm xe máy không phải là một giải pháp hiệu quả cho giao thông Hà Nội. Chính quyền cần phải đưa ra nhiều giải pháp hợp lý để người dân lựa chọn, chứ không thể ép buộc. Đi lại, và lựa chọn phương tiện là quyền của công dân. Bởi thế, việc chuyển từ phương tiện cá nhân sang công cộng phải là một quá trình tự nhiên, xuất phát từ nhu cầu chứ không phải bằng mệnh lệnh của chính quyền. Ngô Đồng https://viettan.org/he-qua-cam-xe-may-vao-pho-ha-noi/  
......

Chống dịch tả cũng giống chống tham nhũng

VietTuSaiGon’s blog – RFA Nói hai thứ chống này giống nhau vì lẽ, nó đòi hỏi tâm huyết, trí tuệ và đặc biệt là sự hi sinh. Nếu chỉ thiếu một trong ba yếu tố này thì việc chống chỉ mang tính hình thức hoặc mượn việc chống để mưu sự cá nhân. Sở dĩ phải nói như vậy vì hai lý do: Lò ông Trọng rực lửa nhưng vẫn chưa đủ cháy và; cho đến thời điểm hiện nay, những cán bộ kiểm dịch Việt Nam hiện rõ gương mặt của kẻ ăn không ngồi rồi, ăn hại chứ không làm gì cho ra trò trống. Ở vấn đề thứ nhất, chống tham nhũng, lò ông Trọng rực lửa nhưng chưa đủ cháy, vì sao? Vì ông đã đốt khá nhiều thanh củi tham nhũng cộm cán, điều đó cho thấy ngọn lửa chống tham nhũng trong lò không nhỏ. Nhưng bên cạnh đó, hàng trăm gương mặt tham nhũng, có liên quan đến BOT, liên quan đến đường sắt Cát Linh – Hà Đông và nhiều biệt phủ lấn chiếm rừng phòng hộ… Những kẻ chủ mưu vẫn ung dung, lớn tiếng. Và sự lớn tiếng này phải chăng đã có sự bảo bọc, che chở từ một cấp cao nào đó? Cái cấp cao nào đó có liên quan gì đến việc miễn cháy trong lò ông Trọng? Và đến đây, người ta buộc lòng phải hỏi liệu cuộc đốt lò của ông có thực sự tiêu diệt những kẻ tham nhũng bằng ngọn lửa công lý, công bằng xã hội và làm sạch bộ máy công quyền? Hay đây chỉ là động thái đánh vào đối phương? Nó chỉ cho thấy ngay trong nội bộ đảng Cộng sản cũng đã chia ra làm nhiều bè phái và kẻ mạnh thì được mượn danh công lý để tiêu diệt công lý, kẻ yếu thì chết một cách tức tưởi hoặc nhục nhã? Đương nhiên, cái chết tức tưởi hay nhục nhã đều xứng đáng với những kẻ mang tâm hồn đen tối, sâu mọt trước nỗi thống khổ của nhân dân, trước hàng triệu con người vẫn còn lây lất kiếm từng bữa cơm và trong mỗi hạt gạo họ nấu cơm đều gánh tiền thuế. Nhưng nếu tiêu diệt một nửa sâu mọt thì nửa còn lại vẫn cứ là sâu mọt, chúng không thể biến thành chim chóc để ca hát. Tiêu diệt đối phương để hệ thống mình mạnh lên và thả sức hoành hành vì không có đối trọng là một lựa chọn hoàn toàn không dựa trên lương tri công chính. Nói như vậy để thấy rằng trong ba yêu cầu diệt tham nhũng gồm tâm huyết, trí tuệ và sự hi sinh, công cuộc chống tham nhũng vẫn thiếu một thứ gì đó rất quan trọng để làm sạch hệ thống công quyền. Và lý lẽ nếu diệt hết tham nhũng thì lấy ai phục vụ đất nước là một thứ lý luận cùn. Bởi trí thức Việt Nam không thiếu, người tâm huyết với đất nước không ít và hơn nữa nếu như chấp nhận chỉ để đủ người trong hệ thống mà bỏ qua các tội lỗi cộm cán như tham nhũng, cửa quyền là một lựa chọn không lành mạnh, thậm chí không có tương lai. Điều đó cũng giống như chống dịch trong một quốc gia theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Nếu như chống dịch mà chỉ ngồi chơi xơi nước và đợi kết quả rồi phán xàm thì chắc chắn dịch sẽ hoành hành. Rõ nét nhất là đại dịch tả châu Phi ở heo và đại dịch A/H5N6 hoành hành ở gia cầm. Mặc dù cả nước nhốn nháo, nhiều trường hợp bị nhiễm dịch gồm trẻ em và người lớn nhưng thử đến các khu chợ từ miền Bắc vào miền Trung đều có chung một không khí: người mua hoang mang, người bán than thở. Trong khi đó, lực lượng cán bộ kiểm dịch, cán bộ y tế Việt Nam có con số khổng lồ, và khi cần huy động, họ sẽ có những cơ quan liên ngành hỗ trợ nhằm chống dịch và trấn an nhân dân. Thay vì đợi dịch đến mới cho thiêu hủy tài sản của nhân dân thì ngay từ lúc mới xuất hiện dịch, cục phòng chống dịch và cục thú y phải đứng ra thanh lọc tất cả các nguồn heo, gà từ nước ngoài nhập vào Việt Nam. Điều này hoàn toàn không khó, chỉ cần kiểm định, kiểm dịch ngay tại đầu vào ở các cửa khẩu thì mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Thử hỏi, trong lúc dịch xảy ra, các cục, chi cục thú ý và kiểm dịch đang ở đâu? Có bao nhiêu cán bộ, chuyên viên của các cục này có mặt tại các cửa khẩu? Vấn đề thứ hai, để tránh tình trạng tổn thất kinh tế và tránh hoang mang trong nhân dân thì cục kiểm dịch và các chi cục phải vào cuộc để tránh tình trạng heo không bị dịch cũng chịu chung số phận với heo bị dịch và nhà buôn đi từ thua lỗ đến phá sản. Thử nghĩ, suốt nhiều năm, nhiều tháng ngồi chơi xơi nước theo cung cách cán bộ nhà nước xã hội chủ nghĩa, khi có sự cố thì chịu khó huy động nhau và kêu gọi liên ngành cùng ra tay bảo vệ người tiêu dùng, bảo vệ nhà buôn. Việc có gì khó đâu! Chỉ cần mỗi sáng, cắt hai cán bộ kiểm dịch, trang bị đầy đủ dụng cụ kiểm dịch, sau đó kêu gọi bảo vệ chợ và công an cấp tương đương cùng hỗ trợ. Tất cả thịt heo hay gà muốn vào chợ thì phải có con dấu kiểm dịch, phải qua kiểm dịch tại chỗ. Như vậy thì người mua không bị hoang mang mà người bán cũng không đến nỗi ế ẩm, than trời kêu đất như hiện tại. Thử nghĩ, tại cửa khẩu có kiểm dịch, tại các đường vào tỉnh, huyện có kiểm dịch, nguồn thịt vào chợ được kiểm dịch chặt chẽ thì dịch nào lọt vào được? Đương nhiên không thể nói rằng làm như vậy là ngăn chặn được dịch một cách tuyệt đối, nhưng chí ít nó cũng giải quyết được ba vấn đề: Giúp cho việc mua, bán trong các chợ được xác tín; Tránh được tình trạng hoang mang và khủng hoảng kinh tế xâu chuỗi; Và quan trọng nhất là giải quyết được bệnh mòn đũng quần vì ngồi lên la hết quán cà phê tới quán nhậu rồi lại ghế văn phòng của cán bộ nhà nước, tạo được thiện cảm của nhân dân và tự tạo tinh thần trách nhiệm của một người ăn ương từ thuế của dân. Nhưng không, không hề có động thái nào cho thấy các ban, ngành nhà nước thể hiện quyết tâm hay trách nhiệm với nhân dân. Bài cũ giở đi giở lại đến nhàm chán vẫn không thôi, đó là đợi tỉnh nào có người bị mắc dịch thì công bố dịch ở tỉnh đó, gia súc, gia cầm nơi có dịch vẫn chuyển đi như chốn không người, khi có dịch thì thả sức đốt, phá tài sản của nhân dân. Ví dụ ở xã A có một chuồng lợn bị dịch thì lợn cả xã đó bỉ bị thiêu hủy không cần xét nghiệm hay kiểm dịch gì. Chủ nuôi lợn khóc lên khóc xuống vẫn không thoát. Muốn thoát thì phải hối lộ cho cán bộ thú ý và kiểm dịch. Thử hỏi, với một bộ máy cán bộ và cơ chế hoạt động kiểu như vậy thì không gọi là ăn hại thì gọi bằng gì? Và cái thói quen chây lười, nhũng nhiễu, ham ăn của giới cán bộ không chừng đã lấp mất tư duy cũng như kĩ năng nghề nghiệp của họ. Không chừng bây giờ, có lệnh tổng thanh tra, kiểm dịch, cho họ đi chốt chặn để kiểm dịch, họ không biết kiểm cái gì và kiểm làm sao. Họ lại kêu cứu cấp trên đào tạo, tập huấn và cho hưởng chi phí đào tạo, tập huấn (mức tiền ngoài lương cơ bản). Khi đào tạo, tập huấn cho họ xong, mất một núi tiền ngân sách, họ có thể làm tàm tạm thì dịch đã hoành hoành khắp nơi hoặc dịch đã tạm lắng xuống, đã hết mùa dịch…! Chuyện cán bộ vô trách nhiệm, mất phẩm chất, tham lam, hống hách ở Việt Nam cứ như chuyện bước ra đường mà không gặp rác, không gặp phân là ngày quá lạ, quá đặc biệt vậy! Và chuyện chống tham nhũng, chống dịch, xin đừng lên đồng như một kiểu câu view thời loạn mà hãy làm thật, làm mạnh và dứt khoát.    
......

‘Bộ Công an xây dựng dự án Luật Biểu tình’: Lại ma mị!

Thường Sơn -  Việt Nam Thời Báo Tháng 3 năm 2019, chính phủ của Thủ tướng ‘Cờ Lờ Mờ Vờ’ Nguyễn Xuân Phúc một lần nữa lấp ló: “Thực hiện các văn bản chỉ đạo của Bộ Chính trị, Quốc hội và Chính phủ, Bộ Công an đang tiếp tục phối hợp với các cơ quan, đơn vị liên quan nghiên cứu lý luận, cơ sở pháp lý và tổ chức khảo sát thực tế tại các đơn vị, địa phương để nghiên cứu, xây dựng dự án Luật Biểu tình bảo đảm thực thi quyền con người, quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân, tránh các thế lực thù địch lợi dụng biểu tình để gây rối mất trật tự, chống phá Đảng, Nhà nước ta.” Một lần nữa trong quá nhiều lần bộ luật quyền dân này bị chính phủ từ thời ‘nắm chắc ngọn cờ dân chủ’ của Nguyễn Tấn Dũng đến ‘liêm chính, kiến tạo, hành động’ của Nguyễn Xuân Phúc, cùng ‘cơ quan dân cử tối cao’ là Quốc hội lợi dụng như một thứ mồi nhử nhân quyền để mặc cả thương mại với Hoa Kỳ và Liên minh châu Âu – liên quan đến TPP (Hiệp định Đối tác kinh tế Xuyên Thái Bình Dương) vào những năm 2014 – 2016, và EVFTA (Hiệp- định Thương mại tự do châu Âu – Việt Nam) đang trong giai đoạn ‘chuẩn bị ký kết’ vào những năm 2018 – 2019. Hoàn toàn không phải ngẫu nhiên hay vì thành ý mà chính phủ Nguyễn Xuân Phúc và Bộ Công an tái hiện hình dự án Luật Biểu tình vào lần này. Có một sự thật hết sức trớ trêu ở Việt Nam là vào năm 2011, thủ tướng khi đó là Nguyễn Tấn Dũng đã giao cho Bộ Công an – một cơ quan bị xem là ‘công an trị’ và chuyên trấn áp, đàn áp những cuộc xuống đường vì môi sinh môi trường của người dân, ‘chịu trách nhiệm soạn thảo Luật Biểu tình’. Kể từ đó đến nay, đã quá nhiều lần Bộ Công an thập thò bộ luật này. Và cũng quá nhiều lần cơ quan bộ này yêu cầu hoãn Luật Biểu tình khi nại ra lý do: “Trong quá trình soạn thảo có một số nội dung phát sinh cần tiếp tục đầu tư thời gian, công sức nghiên cứu kỹ lưỡng, thấu đáo, khảo sát thực tiễn và tham khảo kinh nghiệm quốc tế như khái niệm [‘biểu tình,’ ‘quyền tự do biểu tình,’ ‘nơi công cộng,’ ‘tụ tập đông người’…; phạm vi điều chỉnh của dự thảo luật (có bao gồm cả việc tổ chức mít-tinh, biểu tình do Đảng, Nhà Nước, các tổ chức chính trị xã hội tổ chức; việc khiếu kiện đông người, đình công, bãi công, bãi thị, bãi khóa hay không); vấn đề áp dụng các biện pháp trấn áp tương xứng, có hiệu quả đối với hành vi lợi dụng biểu tình vi phạm pháp luật; trách nhiệm của các cơ quan liên quan trong việc giải quyết các vấn đề phát sinh trong quá trình biểu tình…” Một luật gia cho rằng đã có đủ căn cứ để thấy rằng việc cố tình kéo dài thời gian soạn thảo dự luật biểu tình của Bộ Công an là hành vi tắc trách công vụ, vi phạm vào Điều 4 của nghị quyết điều chỉnh chương trình xây dựng luật, pháp lệnh năm 2015 do chủ tịch Quốc Hội ký ban hành tại kỳ họp thứ 7, Tháng Sáu, 2014. Trong khi đó người dân Việt Nam đã tự động xuống đường mà bất cần một khung luật nào cho phép. Trong cơn phẫn nộ và bế tắc tận cùng, trong nỗi thất vọng vượt quá giới hạn trước một chế độ đặc trưng quá tham nhũng, độc đoán và khiến phát sinh đủ thứ hậu quả xã hội trầm kha, ngày càng có thêm nhiều người dân vượt qua nỗi sợ của mình để bước ra đường, mở miệng và thét to những gì họ muốn. Đến lúc này, mọi chuyện đã quá muộn đối với chính thể. Quá muộn để “lấy lại lòng tin của nhân dân”. Về thực chất, đằng sau động thái chính phủ giao Bộ Công an nghiên cứu xây dựng Luật Biểu tình chỉ là sự tiếp nối của một chuỗi động tác đối phó và ma mị nhằm đạt được mục tiêu ký kết và phê chuẩn EVFTA ngay trong năm 2019. Nhưng đó luôn là một sai lầm về sách lược của ‘đảng và nhà nước ta’. Bởi lẽ đơn giản là với một Bộ Công an quá tai tiếng về đàn áp biểu tình và vô số vấn nạn tra tấn người dân, việc giao cho bộ này làm Luật Biểu tình, trong khi đúng ra phải giao cho Bộ Nội vụ, chẳng khác nào ‘giao trứng cho ác’ và tiếp thêm một mồi lửa thách thức EU và các chính phủ tiến bộ trên thế giới.    
......

Đầu tư dầu khí hay mang đô-la đổ xuống biển?

Phạm Nhật Bình Nói đến Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) dư luận lại nhớ đến những vụ án kinh doanh thất thoát hàng ngàn tỷ đồng đã biến Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và một số lãnh đạo ngành dầu khí khác thành củi trong chiến dịch đốt lò của ông Trọng trong năm 2018. Nhưng PVN vẫn chưa qua cơn bão mà có vẻ ông Trọng lại sắp ra tay nhắm vào Tập đoàn quốc doanh đầy tai tiếng này, căn cứ vào những bước đi chuẩn bị của báo chí nằm trong sự chỉ đạo của Ban Tuyên giáo Trung ương. Bộ công an đang điều tra PVN trong một dự án đầu tư dầu khí tại Venezuela. Thực hiện dự án đầu tư này là Tổng công ty thăm dò, khai thác Dầu khí (PVEP) một công ty con của PVN. Vốn là một quốc gia mà trữ lượng dầu khí đứng hàng thứ nhì thế giới chỉ sau Ả Rập Saudi, Venezuela trong thời gian trước đây là nước tiếp nhận nguồn đầu tư quan trọng của thế giới. Chính vì lạc quan trước con số lợi nhuận thu về chỉ tính toán trên bàn giấy, PVN được phép của chính phủ, giao cho PVEP thành lập một liên doanh giữa hai nước để khai thác dầu nặng lô Junin 2. Đây là thời điểm của năm 2010 lúc Nguyễn Tấn Dũng đang giữ chức thủ tướng đầy quyền uy nên dự án được chấp thuận không mấy khó dù gặp phải không ít phản biện chung quanh việc thực hiện. Đây cũng là thời đang lên như diều gặp gió của các đại công ty “quốc doanh là chủ đạo” thực hiện giấc mơ tiến lên nền kinh tế công nghiệp hoá, hiện đại hoá vào năm 2020. Tiếc thay giấc mơ ấy được chính các lãnh đạo Việt Nam hiện nay thừa nhận nó đã lụi tàn và không còn ai muốn nhắc tới. Với tổng số vốn đầu tư là 12,4 tỷ USD, lô Junin 2 của Venezuela trở thành một mỏ vàng đối với các viên chức dầu khí Việt Nam. Với công suất khai thác được tính toán 1.400 tỷ thùng, Junin 2 có thể mang về cho PVN mỗi năm 4 triệu tấn dầu. Đây là một con số lý tưởng, chiếm tới 70% dầu khai thác hàng năm của liên doanh Việt-Nga (Vietsovpetro). Điều này cắt nghĩa tại sao PVN cứ lao vào đầu tư không một chút đắn đo ở một xứ sở mà tình hình chính trị đang trở nên bấp bênh, bất định. Được biết phần vốn đóng góp của Việt Nam trong hợp đồng là 1,241 tỷ USD tương đương với tỷ lệ 40% theo thoả thuận trong hợp đồng. Ngoài ra PVEP còn phải đóng trước trong một thời gian ngắn số tiền khá lớn 584 triệu USD, gọi là “phí tham gia hợp đồng”. Bỏ qua những khuyến cáo rủi ro của Bộ Kế hoạch-Đầu tư, PVEP vẫn thản nhiên chấp nhận “phí tham gia hợp đồng” cho dù được đánh giá là vô lý. Trong khi liên doanh chưa hoàn thành thủ tục ghi tên với chính phủ Venezuela, PVEP lần lượt chuyển 2 đợt tiền 300 triệu và 142 triệu USD cho phía liên doanh Venezuela. Thế nhưng kết quả của việc khoan thăm dò và khai thác cho thấy khó đạt được sản lượng dầu như mong ước lúc đầu. Cuối năm 2013, lãnh đạo PVEP đành đơn phương từ chối đóng 142 triệu USD đợt 3 khi giật mình thấy mình không thể tiếp tục phiêu lưu khi chưa thấy thùng dầu nào xuất hiện. Nhưng như thế có nghĩa là theo điều kiện ấn định trong hợp đồng, PVEP chấp nhận mất 442 triệu USD phí tham gia đã đóng, cùng với 90 triệu USD góp vốn và vô số chi phí khác, tổng cộng khoảng 11.000 tỷ VND. Câu chuyện đầu tư ra nước ngoài bị mất trắng trên nửa tỷ đô-la rơi vào sự im lặng đáng sợ trong suốt gần 10 năm qua đã nói lên điều gì? Thứ nhất, đây là loại kế hoạch đầu tư không tưởng, được hoạch định bởi những cán bộ tay mơ xuất thân từ trường Đại học Dầu-Hoá Baku (Azerbaijan) thời Liên Xô và thực hiện bởi công ty con PVEP được mô tả là ngọn cờ đầu của PVN. Tuy vậy cũng như hầu hết các công ty con mang chữ P… đứng đầu, lãnh đạo của PVEP mang tiền đến Venezuela với hào quang một nước xã hội chủ nghĩa giàu có hàng đầu Nam Mỹ, lại là quốc gia có trữ lượng dầu nhất nhì thế giới. Đây là thời kỳ PVN nằm dưới quyền lãnh đạo của những cán bộ như Phùng Đình Thực và Đỗ Văn Hậu. Thực đã lãnh án tù trong những vụ án Nhiệt điện Thái Bình 2 còn Hậu may mắn chỉ bị cách chức. Thứ hai, với lòng tham không đáy và sự vô trách nhiệm họ còn cố tình bỏ qua tình hình của chế độ Maduro đang sa lầy trong chính những mỏ dầu của mình. PVEP đã nhắm mắt đổ tiền vào Venezuela để cuối cùng bị anh bạn xã hội chủ nghĩa sắp hết thời lừa gạt bằng chiêu “phí tham gia hợp đồng” hay còn gọi là “bonus”. Trong khi dầu của Venezuela còn nằm trong lòng đất thì với cách tính toán sơ đẳng, các lãnh đạo dầu khí bất tài của Việt Nam đã vội vàng nhìn thấy ngay từ mỏ Junin 2 “200.000 thùng/ngày” tương đương “10 triệu tấn/năm”. Vì thế họ đã sẵn sàng vung tiền qua cửa sổ mà không hề nghĩ tới nửa tỷ đô la ấy là kết quả của biết bao mồ hôi nước mắt của dân nghèo đóng góp vào ngân sách quốc gia. Cung cách tiêu tiền hoang phí của PVN không chỉ được nhìn thấy qua vụ đầu tư tồi tệ này. Nó hiện diện trong suốt thời kỳ kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, với các nhóm lợi ích hoành hành ảnh hưởng tới chính sách nhà nước để thủ lợi. Có thể đếm được tới 12 dự án nghìn tỷ của Bộ Công thương được mô tả là thua lỗ kéo dài mà mãi đến nay chưa có biện pháp giải quyết hay chỉ giải quyết một cách khập khễnh. Điển hình cho sự thua lỗ “bền vững” này là Nhà máy đạm Ninh Bình của Tập đoàn Hóa chất Việt Nam (Vinachem) với vốn ban đầu 100 triệu USD, vay thêm của Trung Quốc 250 triệu. Đạm Ninh Bình sử dụng máy móc, thiết bị Trung Quốc hoạt động từ năm 2012 nhưng liên tục báo lỗ, máy móc luôn trong tình trạng hư hỏng. Tính ra trong vòng 4 năm sản xuất, Đạm Ninh Bình đã lỗ hơn 2.700 tỷ VND. Bỏ vốn đầu tư ra nước ngoài để mang lợi nhuận về cho đất nước là một chủ trương đúng đắn mà quốc gia nào cũng thực hiện. Tương tự Tập đoàn Dầu khí Quốc gia PVN, Vinachem cũng đã bỏ ra 522 triệu USD đầu tư khai thác muối kali ở Lào. Căn cứ trên giá bán ra năm 2015 là 365 USD/tấn, Vinachem sẽ bỏ túi 140 triệu ngon lành. Nhưng cuối năm 2016 muối Kali rớt giá thê thảm, Vinachem phải bỏ chạy khỏi Lào chịu mất 522 triệu, vì càng đầu tư thêm càng lỗ. Khôi hài hơn hết trong 12 dự án thua lỗ, Nhà máy bột giấy Long An với vốn đầu tư ban đầu gần 1.500 tỷ VND được nâng lên 3.400 tỷ VND, cũng sử dụng công nghệ Trung Quốc. Năm 2012 sau nhiều lần chạy thử mà không ra nổi bột giấy như yêu cầu. Cho dù được sửa đi sửa lại cũng không xong, nhà máy đành đắp chiếu suốt 17 năm qua. Hoá ra nhà thầu Trung Quốc lấy đô-la thật, bán máy móc lạc hậu từ những nhà máy phế thải bên nước họ. Đặc biệt hơn nữa Bột giấy Long An được tổ chức bán đấu giá 3 lần nhưng vẫn không ai mua! Trở lại dự án đầu tư Junin 2 ở Venezuela, ngày 13/3/2019 được biết ông Nguyễn Vũ Trường Sơn Tổng giám đốc Tập đoàn PVN từ tháng 3/2016 đã “xin thôi chức”. Thời gian 3 năm đứng đầu một tập đoàn quốc doanh lớn cũng là thời gian mà ông Sơn chứng kiến biết bao ngôi sao của ngành dầu khí rơi rụng thê thảm như Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh rồi Phùng Đình Thực, Nguyễn Xuân Sơn… Junin 2 chỉ là một trong 13 dự án mà PVN đầu tư ra nước ngoài bị thất bại phải ngừng lại hay chuyển nhượng cho nhà đầu tư khác. Tổng giám đốc Nguyễn Vũ Trường Sơn tuy từ chức nhưng không thể không có trách nhiệm về sự thất thoát lớn lao trong dự án Junin 2 do PVEP thực hiện. Nhất là với số nợ dài hạn phải trả, nay đã tăng lên đến gần 350 ngàn tỷ VND thì người cầm đầu một tập đoàn quốc doanh độc quyền buôn bán dầu đào từ lòng đất lên sẽ giải thích ra sao? Càng nực cười hơn, khi tham dự hội nghị tổng kết công tác của Tập đoàn dầu khí hôm đầu tháng 1/2019 Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc tuyên bố “PVN phải tiếp tục là tập đoàn dầu khí, tập đoàn kinh tế hàng đầu của đất nước, sánh vai với các đối tác trong khu vực và trên thế giới.” Có lẽ thủ tướng nói lộn, vì PVN cũng như hầu hết các tập đoàn quốc doanh khác đang tiếp tục là những “quả đấm thép” làm nghèo đất nước. https://viettan.org/dau-tu-dau-khi-hay-mang-do-la-do-xuong-bien/
......

ĐIỀU GÌ TẠO NÊN KHÁC BIỆT?

Đỗ Văn Ngà Sự phát triển của xã hội loài người được đặt trên vai thế giới tự do. Quan sát thấy, lãnh đạo ngày một trẻ ra. Mark Zuckenberg mới có 33 tuổi đã có trong tay 70 tỷ đô la mà không thừa kế của bố mẹ một đồng nào, không nhờ chính phủ làm chính sách cho riêng mình. Jacinda Ardern lên nắm ghế thủ tướng New Zealand chỉ có 37 tuổi, Emmanuel Macron lên làm tổng thống Pháp ở tuổi 40, Sebastian Kurz làm thủ tướng Áo khi mới 31 tuổi, hay thủ tướng Canada lên làm thủ tướng chỉ mới 43 vv…   Vì sao hiện nay lại nổi lên nhiều lãnh đạo trẻ như vậy? Đó là kết quả của một nền giáo dục tiến bộ. Nó quyết định đến thành công của dân tộc đó. Khi nền giáo dục khai phóng, óc sáng tạo được mở toang thì trong xã hội sẽ xuất hiện những bộ óc vượt trội. Joshua Wong lãnh đạo phong trào Dù Vàng biểu tình đòi bầu cử tự do cho Hồng Kông khi cậu ta khi chưa tới tuổi 18. Và nay thế giới lại xuất hiện một Greta Thunberg - cô bé sinh năm 2003 mà đã dám đòi chính phủ Thụy Điển giảm lượng khí thải carbon theo Thỏa thuận Paris. Việc làm của cô bé nhỏ này đã trở thành phong trào lan rộng trên khắp thế giới. Đã có hơn 20.000 sinh viên trên 270 thành phố tại các quốc gia bao gồm Úc, Áo,Bỉ, Canada, Hà Lan, Đức, Phần Lan, Đan Mạch, Nhật Bản, Thụy Sĩ, Vương quốc Anh và Hoa Kỳ hưởng ứng. Cô bé này làm được điều đó khi mới có 15 tuổi. Vô cùng trẻ! Trong khi đó tại Việt Nam, tuổi của cô bé này làm được gì? Đến những con người học hành có bằng cử nhân, thạc sỹ, tiến sỹ trong tay rồi còn chưa ý thức được sự đúng sai nói gì đến ý thức cộng đồng. Thụy Điển là một quốc gia rất giàu có, đáng lẽ cuộc sống sung túc sẽ làm con người thõa mãn chứ? Không! Cô bé này không thõa mãm, cô ta muốn góp bằng hành động của mình để uốn nắn chính quyền của đất nước của cô phải tôn trọng môi trường sống. Còn Việt Nam? Sống chết mặc bay đã ăn sâu vào máu. Xứ sở đã giàu có mà dân lại có ý thức cộng đồng rất cao, tài năng phát triển rất sớm. Ngược lại, xứ ta đã nghèo mà lại có ý thức cộng đồng cực kém, có người học đến bạc đầu còn ngu chứ nói gì đến tài năng phát triển sớm? Rõ ràng sự khác nhau giữa giáo dục khai phóng và giáo dục nhồi sọ là quá xa và khoảng cách ngày một xa hơn. Sự chênh lệch trong 2 nền giáo dục này sẽ khó mà san lấp được trong vài thế hệ. Sự khác biệt vời vợi giữa 2 xã hội đó nó xuất phát từ sự khác biệt chính trị, đưa đến khác biệt về giáo dục và cuối cùng là tạo ra 2 xã hội khác nhau vời vợi như vậy. Nhìn vào thấy Việt Nam và thế giới văn minh như đang đi về 2 hướng ngược nhau vậy.    
......

Bằng yêu thương, họ bước qua nguy nan (2)

Blog Tuấn Khanh Năm 2013, Linh mục Vinh Sơn Phạm Trung Thành nhận được lời đề nghị tiếp nối việc giúp đỡ cho các quý ông Thương phế binh VNCH từ Hòa thượng Thích Không Tánh. Lúc đó sức của chùa Liên Trì không còn đủ để lo cho các quý ông TPB-VNCH nữa, vốn số lượng tăng lên ngày càng nhiều, cũng như các cuộc ngăn cản của công an tại chùa Liên Trì, Thủ Thiêm, khi đó ngày càng gắt gao hơn. Linh mục Phạm Trung Thành nói rằng lúc đó, ông chợt nhận ra một sứ mạng lớn phải theo đuổi, không chỉ là việc giúp đỡ cho kẻ khó, mà như ông tâm tình dưới đây, đó là một hành trình lên tiếng cho sự thật và công bằng. Và rồi chương trình tri ân “Bên nhau đi nốt cuộc đời” bắt đầu và ngày càng lớn mạnh. Hàng ngàn người đã tìm đến Phòng Công lý và hòa bình của Dòng Chúa Cứu Thế, 38 Kỳ Đồng, Sài Gòn. Những món quà được trao đi, những bữa cơm thân tình chia sẻ và những niềm vui hiếm hoi sau hàng chục năm, ngày miền Nam Việt Nam được “giải phóng”. Nhưng điều lớn lao hơn là những con người từ lịch sử của một cuộc chiến tranh gặp nhau, thanh thản vì thấy mình được trả lại phẩm giá, được sống với sự thật và danh dự. Trong cuộc trò chuyện với Linh mục Phạm Trung Thành vào cuối năm 2018, có lúc ông ngừng lại một chút vì điện thoại, rồi sau đó quay sang cười lớn “an ninh nào đó cảnh báo rằng sân nhà thờ treo cờ hoàng kỳ, nhưng đâu có, chỉ là những băng rôn có mai vàng mừng Tết thôi”.  Gương mặt ông lúc nào cũng vậy, cười vui và thanh thản với mọi thứ ập đến. Và ngay trong phần trả lời về những điều xấu nhất có thể đến, ông vẫn luôn xen kẻ bằng nụ cười hiền lành của mình. An nhiên. *** Đây đã là năm thứ 6 của chương trình Tri ân TPB-VNCH “Bên nhau đi nốt cuộc đời”, đến năm nay thì chương trình đã có những điều gì đáng lưu ý, thưa Cha? Lm Phạm Trung Thành: Mỗi năm, chi phí cho hoạt động này mỗi năm lại tăng. Thí dụ năm 2106 là 21 tỷ, đến năm 2017 đã là 26 tỷ. Đến hôm nay, vừa rồi chúng tôi tổng kết là 28 tỷ. Con số tăng nói lên một điều là người đến tham gia mỗi ngày một nhiều. Việc này đồng nghĩa với việc những người góp sức thực hiện chương trình này cùng chúng tôi cũng đã biết đến chương trình nhiều hơn để tiếp cận. Chỉ là những hoạt động mang tính từ thiện, nhưng theo Cha, vì sao nhà cầm quyền lại tìm nhiều cách, hết lần này đến lần khác ngăn cản chương trình TPB-VNCH, thậm chí nối kết với các tỉnh xa để ngăn chận? Lm Phạm Trung Thành: Phải nói là nhà nước này không tiết kiệm một lực lượng nào, một ảnh hưởng nào, sức mạnh nào… để can thiệp điều họ không thích. Tôi rút ra được điều này từ việc sống 44 năm dưới chế độ cộng sản. Họ không muốn một tập hợp nào, một thành phần nào lớn lên, mạnh lên mà không thuộc hệ thống của họ. Bất cứ điều gì tập hợp, phải thuộc về họ như Đoàn thanh niên của họ, Hội phụ nữ của họ, Hội luật sư của họ… Nhưng phải nói là cái gì hiện nay mà đụng đến chế độ VNCH là họ rất sợ. (cười) Cho dù đó là những ông đã què cụt hay đui mù, già yếu gì đó thì họ cũng rất sợ. Nhưng cũng không thể phủ nhận là chính quyền rất sợ những hoạt động của tôn giáo nói chung, đặc biệt lúc này là giới Công giáo. Một phần thì người theo đạo đã nhiều, và bên cạnh đó còn có phần là họ thấy mình không đủ sức kiểm soát được đám đông này. Trực diện mà nói thì riêng nhà Dòng chúng tôi cũng bị coi là có “vấn đề” với chính quyền do chúng tôi luôn lên tiếng trước bất công, luôn suy nghĩ độc lập… Với những điều nói trên, họ ra sức đánh phá nhưng nhiều năm qua, với nhiều hình thức, nhiều cách… họ đã không thành công trong việc ngăn cản. Nhưng dù vậy, công việc chăm sóc các quý ông TPB-VNCH ngày càng rộng, ngày càng sâu hơn. Chúng tôi được kể lại nhiều chuyện mà họ ngăn cản. Tệ nhất là họ chọn tấn công từ phía các quý ông từ chính quyền địa phương nơi các quý ông cư ngụ. Nhưng càng ngày càng không thành công do nhiều ông đã thoát ra được nỗi sợ hãi thường ngày để ghi danh và tham gia chương trình này. Gần đây râm ran tin đồn là nhà cầm quyền ở Sài Gòn đã rất khó chịu, muốn chấm dứt các hoạt động TPB-VNCH tại Nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế. Thậm chí có tin họ là sẽ tìm cách cho chương trình ngừng hoạt động trong năm 2019 này, theo Cha nghĩ, mọi thứ sẽ còn được tiếp tục bình yên không, trong năm nay? Lm Phạm Trung Thành: Khi nãy anh nói một ý về hoạt động từ thiện của chúng tôi. Nhưng tôi xin phép được nói thêm đôi chút về chuyện này. Với tư cách là linh mục, và là linh mục Dòng Chúa Cứu Thế chúng tôi không coi công việc chúng tôi đang làm là chuyện từ thiện. Nghĩa là, với chúng tôi từ thiện là chia sẻ, nâng đỡ về vật chất cho những người kém may mắn nhưng hiện tại, chúng tôi coi đây là sứ mạng của nhà Dòng, của anh em chúng tôi trong việc đi nói lên sự thật, nói lên lẽ phải và trả lại công bằng cho những người bị tước đoạt. Chúng tôi không đơn thuần gây quỹ, chi tiền, giúp cư trú… Những việc đó chỉ là một phần thôi, vì chúng tôi không phải là một tổ chức hoạt động từ thiện, chúng tôi làm vì sứ mạng công bố một sự thật. Chúng tôi phải tiếp tục, phải làm theo sức của mình. Sự thật là những con người đó không có tội. Sự thật là những người đó không “ngụy” như lời tuyên truyền. Lúc này là lúc cần phải trả lại sự công bằng cho họ. Hơn nữa là phải cám ơn họ, tri ân họ, vì họ đã hy sinh một phần thân thể cùng tuổi thanh xuân của họ cho sự bình an của Miền Nam Việt Nam. Có vẻ như các Cha đang rất cô đơn trong xã hội này, dù chỉ khởi đi bằng lòng yêu thương. Hiện tình đất nước cho thấy những gì làm trái ý nhà nước độc tài, thường đem lại những kết quả rất xấu. Và liệu khi điều xấu nhất đến, thưa Cha, mọi người đã chuẩn bị gì cho bối cảnh đó? Lm Phạm Trung Thành: Chúng tôi luôn luôn sẵn lòng đối diện với mọi sự khó khăn. Vì đó cũng là điều căn bản trong sự dấn thân mà chúng tôi đã chọn. Trong cuộc đời của chúng tôi, Chúa chưa bao giờ hứa hẹn cho chúng tôi sự vinh quang của trần gian này, nhưng Chúa lại chỉ rõ nơi đến của thập giá và nỗi khổ đau. Thậm chí, lúc này Chúa hứa hẹn những khung cửa hẹp, những sự bắt bớ những không phải là con đường thênh thang dễ bước. Nếu không dám chọn đối diện, chúng tôi đã không chọn làm linh mục, không chọn Tin mừng để đi. Điều quan trọng mà tôi đã thưa chuyện với anh, là chúng tôi đi để công bố một sự thật, lấy lại sự công bằng cho những con người đã bị tước đoạt. Chúng tôi luôn tin rằng nếu đó là việc của Chúa thì không ai có thể phá được. Còn nếu đó không phải là việc của Chúa, tức nó sẽ bị tiêu diệt. Tôi vừa mới nói với anh em cộng tác viên của chương trình TPB-VNCH là chúng ta không cần lo gì cả khi phụng sự ý Chúa. Nếu đây là điều mà chúng ta tạo dựng để tìm tên tuổi hay quyền lợi cho riêng chúng ta – thì tự chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Chúng tôi luôn tin rằng mình sẽ đối diện với khó khăn nhưng sẵn lòng chấp nhận và tin, và hy vọng. Nếu Chúa đóng cánh cửa này, thì ắt sẽ mở một cánh cửa khác. Những gì đã diễn ra trong những năm qua, đều chứng minh rõ như vậy. Tuấn Khanh   Phần 1: Chương trình Tri ân Thương phế binh VNCH: Bằng yêu thương, họ bước qua nguy nan  
......

Sydney: Dạ tiệc gây quỹ yểm trợ Phong trào đấu tranh dân chủ quốc nội

Như Trúc - Facebook Việt Tân Gần 700 đồng hương người Việt đã tham dự Đêm Dạ Tiệc Gây Quỹ nhằm yểm trợ Phong trào đấu tranh dân chủ quốc nội do cơ sở Việt Tân New South Wales tổ chức tối ngày 15/03/2019 tại nhà hàng Crystal Palace, Canley Heights, NSW, Úc Châu. Đêm Dạ Tiệc Gây Quỹ với chủ đề “Hát Cho Người Yêu Nước” có sự góp mặt đặc biệt của ca sĩ Lâm Thúy Vân và Hà Tuấn Huy đến từ Hoa Kỳ. Ngoài ra còn có sự tham gia của các ca sĩ địa phương như Thanh Thúy, Ngọc Thành, Mộng Thu, Quốc Danh, Nguyễn Hoàng… Trong thành phần quan khách chúng tôi ghi nhận có sự hiện diện của ông Chris Hayes, Dân Biểu Liên Bang Úc; ông Paul Huy Nguyễn, Chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do NSW; cô Mộc Lan, Phó Chủ Tịch Hội Anh Em Dân Chủ cùng sự góp mặt của đông đảo các hội đoàn bạn. Mở đầu chương trình là tiết mục múa nón mang đậm tính truyền thống của các bạn trẻ đến từ Cộng Đồng Công Giáo Sydney. Ngay sau đó là nghi thức chào cờ Úc-Việt và phút mặc niệm hết sức trang nghiêm. Sau phần giới thiệu các hội đoàn tham dự của MC Lê Vũ là phần phát biểu của ông Lê Ánh, Trưởng Ban tổ chức. Ông ngỏ lời cám ơn tất cả các hội đoàn cùng đồng hương đã đến tham dự đông đảo để góp phần yểm trợ cho phong trào dân chủ tại quê nhà. Ngay sau đó, đại diện đảng Việt Tân Úc Châu, Bác sĩ Nguyễn Đỗ Thanh Phong chia sẻ về sự kiện ông Châu Văn Khảm, một thành viên của đảng Việt Tân đang bị nhà cầm quyền CSVN giam giữ cũng như những nỗ lực của Việt Tân và gia đình ông Châu Văn Khảm trong tiến trình vận động trả tự do cho ông. Kế đến là phần phát biểu của Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do tiểu bang NSW, ông Paul Huy Nguyễn. Ông biểu dương tinh thần đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền của Việt Tân và chia sẻ những nỗ lực của Cộng Đồng Người Việt Tự Do NSW đã thực hiện để hỗ trợ đòi lại tự do cho ông Châu Văn Khảm. Đặc biệt chương trình có phần phát biểu của Dân Biểu Liên Bang Úc, ông Chris Hayes. Ông ủng hộ và ghi nhận những đóng góp to lớn của Việt Tân, và hứa sẽ luôn đồng hành cùng đảng Việt Tân trong công cuộc đấu tranh vì tự do, dân chủ, nhân quyền. Chương trình được tiếp nối với các tiết mục đầy hấp dẫn, lúc thì cả khán phòng sôi động với những điệu nhảy tango, lúc thì sâu lắng đầy cảm xúc với các nhạc phẩm ý nghĩa: Việt Nam tôi đâu, Em Vẫn Mơ Một Ngày Về… Chương trình còn nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của đồng hương trong việc ký vào Thỉnh Nguyện Thư để kêu gọi tự do cho ông Châu Văn Khảm. Buổi Dạ Tiệc Gây Quỹ đã kết thúc tốt đẹp lúc 11 giờ đêm cùng ngày. Như Trúc – Facebook Việt Tân Một vài hình ảnh của buổi Dạ tiệc:
......

Vì sao quan chức Việt ‘ra đi tìm đường cứu nước’ qua EB-5?

  Sau rất nhiều năm chỉ có ít ỏi thông tin và không chính thức về hiện tượng giới thương nhân và quan chức Việt Nam ‘ra đi tìm đường cứu nước’ ở Hoa Kỳ, vào đầu tháng 3 năm 2019 đã có một xác nhận đầy thuyết phục về thực trạng những người ‘ngày tụng ca chủ nghĩa xã hội, đêm chuồn sang chủ nghĩa tư bản’ này.   Khái niệm mới: “EB-5 Việt Nam”   Tờ Wall Street Journal ngày 5/3/2019 cho biết các nhà đầu tư bất động sản Mỹ đang nhắm tới nguồn vốn nguồn đầu tư từ Việt Nam thông qua thị thực EB-5, vừa mới, vừa rẻ, vừa phát triển rất nhanh, trong bối cảnh lượng đầu tư từ Trung Quốc theo sáng kiến thu hút đầu tư vào Mỹ EB-5, đang sụt giảm (VOA).   Chương trình thị thực EB-5 ra đời vào năm 1990 để khuyến khích đầu tư nước ngoài và tạo công ăn việc làm cho người Mỹ. Chương trình này quy định một nhà đầu tư nước ngoài phải đầu tư vào Hoa Kỳ tối thiểu 1 triệu đôla, hoặc 500.000 đôla ở vùng nông thôn, và tạo việc làm cho 10 người lao động trở lên trong mỗi dự án ở Mỹ.   Theo chương trình này, các nhà đầu tư nước ngoài đầu tư vào lĩnh vực bất động sản hoặc vào những ngành nghề có thể tạo công ăn việc làm ở Mỹ sẽ được nhận thẻ xanh để lưu trú dài hạn. Có tới 10.000 thị thực thuộc diện EB-5 có thể được cấp cho công dân nước ngoài mỗi năm.   Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ cho biết Việt Nam đang trở thành một trong 5 quốc gia có đơn xin chiếu khán EB-5 cao nhất thế giới, bên cạnh Trung Quốc, Hàn Quốc, Brazil và Ấn Ðộ.   Số thị thực cấp cho người Việt Nam theo chương trình EB-5 trong năm tài khóa 2018 là 693 thị thực, tăng lên nhiều so với con số 471 vào năm 2017. Bốn năm trước, người Việt Nam chỉ chiếm 1% số thị thực cấp cho chương trình EB-5, tương đương 121 thị thực.   Hiện nay, khoảng 20% vốn đầu tư vào bất động sản ở Hoa Kỳ theo chương trình EB-5 đến từ Việt Nam, chỉ sau Ấn Độ, 25% và Trung Quốc, 30%, theo thống kê của Quỹ Nhập cư Mỹ (U.S. Immigration Fund).   Một số công ty đầu tư bất động sản lớn tại thành phố New York đang trực tiếp mời chào giới đầu tư Việt Nam tham gia các dự án thông qua các đại lý của họ ở Hoa Kỳ. Điển hình như dự án giai đoạn ba khu Hudson Yards của tập đoàn Related Companies, hiện cần vốn lên tới khoảng 380 triệu đôla từ các nhà đầu tư qua chương trình EB-5, hay dự án Hard Rock Hotel của tập đoàn Extell Development ở khu vực Times Square ở trung tâm thành phố New York.   Vì sức hút chính của chương trình đầu tư này là chiếc thẻ xanh, cho nên các nhà đầu tư Việt Nam sẵn sàng chấp nhận lợi nhuận ít hơn và chính vì thế nguồn vốn của họ trở nên rẻ hơn trong đầu tư.   Theo trang Imidaily, thời gian chờ đợi để được chấp thuận visa EB-5 đối với các nhà đầu tư Việt Nam, tính đến tháng 11/2018, là từ hơn 5 năm đến 7,2 năm, so với Trung Quốc là 14 năm.   Có thể cho rằng thông tin trên của tờ Wall Street Journal là một xác nhận chính thức về dòng tiền và chạy theo dòng tiền đó là dòng quan chức Việt Nam ‘đầu tư’ vào Mỹ, trong khi chưa có bất cứ cơ quan nào của Việt Nam dám thống kê và công bố về câu chuyện đầu tư bất kể lỗ lã và khiến suy mòn chân đứng chế độ ấy. Tìm thông tin EB-5 tại Trung Quốc. Hình minh họa.   ‘Đặt vé chưa’: Có biến là chuồn thẳng!   Trong khoảng 6 năm qua, một số đại gia và quan chức khi gặp nhau trên bàn nhậu thường nháy mắt đầy ngụ ý “Đặt vé chưa?”. Trước đó là một câu hỏi khác “Có thẻ xanh chưa?”.   Trong giới đại gia và quan chức, đặc biệt ở khu vực Hà Nội, cũng đã khá phổ biến kinh nghiệm cần một khoản chi phí 500.000 đô la để được nhập tịch Canada và Mỹ. Ngay trước Đại hội XII của đảng cầm quyền, một đơn thư gửi đến Bộ Chính trị đã tố cáo bà Nguyễn Thị Thanh Phượng, con gái thủ tướng khi đó là Nguyễn Tấn Dũng, có quốc tịch Mỹ…   Dù chẳng ai dám nói trắng ra, nhưng nhiều quan chức và thương gia đều ngầm hiểu với nhau là việc có thêm một quốc tịch nước ngoài mà do đó vi phạm luật Việt Nam là “chẳng có gì xấu trong tình hình hiện nay”. Mà tình hình hiện nay lại là một núi lửa đang chực chờ phun trào, bao gồm những biến động chính trị nội bộ không thể lường trước, làn sóng phản kháng xã hội của các tầng lớp nhân dân ngày càng dữ dội, trong đó phải kể đến tâm lý “hồi tố tài sản tham nhũng” và sự trả thù của người dân một khi chế độ không còn nằm trong tay lớp quan lại nhũng nhiễu.   Nhiều thông tin không chính thức cho biết nhiều quan chức trung cấp, trong đó có cả những cái tên cụ thể, đang làm việc cho có và dường như chỉ chờ cơ hội thuận lợi là xin nghỉ việc để cùng gia đình đến một nước nào đó định cư, kể cả việc phải trả lại thẻ đảng hoặc giấu biến gốc gác đảng viên đảng cộng sản. Mỹ, Anh, Pháp, Úc, Canada… là những điểm đến đầy hấp dẫn.   Với quan chức cao cấp (từ bộ trưởng trở lên), tin tức về tài sản, tâm trạng và đường đi nước bước của họ kín đáo hơn. Tuy nhiên thỉnh thoảng cũng xuất hiện một cái tên nào đó đang nhấp nhổm “hưu non” và “chờ vé bay”.   Nhưng tình trạng vợ con của một số trong giới quan chức trung – cao cấp từ lâu đã ung dung ở các nước phương Tây thì không thể che mắt thiên hạ. Không thiếu gì bằng chứng về các công tử “ăn chơi nhảy múa” và sắm xe xịn, mua nhà không cần trả giá bên trời tây bằng tiền của cha mẹ.   Trong những năm gần đây, làn sóng “ra đi tìm đường cứu nước” của giới quan chức và người giàu Việt Nam có nhiều dấu hiệu tăng vọt. Theo hồ sơ Panama, chỉ riêng trong năm 2015, lượng ngoại tệ từ Việt Nam chuyển ra nước ngoài đã lên tới 19 tỷ USD.   Vào tháng 7/2016, ngay trước thời điểm thông qua lần cuối tư cách của gần 500 đại biểu Quốc hội, Việt Nam mới “bỗng dưng” phát hiện một chuyện cười ra nước mắt: nữ đại biểu Quốc hội Nguyễn Thị Nguyệt Hường có quốc tịch ở… Cộng hòa Malta – một quốc gia chỉ rộng có 300 cây số vuông, nằm ở một xó của châu Âu, tạo ấn tượng nổi bật nhất nhờ vào hai việc: trở thành rổ đựng bóng trong các trận cầu quốc tế, và dễ tránh thuế đánh vào tài sản cá nhân.   Tình hình trên diễn ra trong bối cảnh “lò” của Nguyễn Phú Trọng đang rừng rực cháy ở Việt Nam, đầy triển vọng biến cố trong năm 2019 và cả vài năm sau đó thành một chiến trường “truy sát tham nhũng” mà sẽ khiến không chỉ quan chức cấp trung ương mà cả nhiều quan chức cấp địa phương bị tống vào “lò”.   Sốc: Mỹ tạm dừng cấp thị thực!   Trong khi làn sóng thương nhân và quan chức Việt đang sôi nổi ‘ra đi tìm đường cứu nước’ như thế, đã thình lình xuất hiện một thông tin chấn động đối với giới này: Mỹ tạm dừng cấp các thị thực I5, R5 và SR cho công dân Việt Nam từ ngày 23/3/2018.   SR là thị thực định cư dành cho những cá nhân nộp hồ sơ đi Mỹ làm việc trong lĩnh vực tôn giáo. Còn I5 và R5 là hai trong số bốn hạng mục thị thực thuộc chương trình đầu tư tạo việc làm ở Mỹ EB-5 có thể dẫn đến quyền định cư lâu dài ở Mỹ.   Thông tin trên không làm tuyệt đại đa số người Việt trong nước quan tâm, nhưng đã khiến phần lớn “giới tinh hoa đất nước” – gồm nhiều quan chức giàu sụ đang “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” vào danh sách giới có tài sản hàng trăm triệu hoặc hàng tỷ USD – phải choáng váng đến mất ngủ.   Sau khi Canada siết chặt các điều kiện nhập cư đối với người Trung Quốc, đến lượt Mỹ siết chặt thủ tục nhập cư. Thông điệp phát ra với giới quan chức Trung Quốc và Việt Nam là rất rõ: tiền không thể là tất cả.   Bây giờ thì cho dù một quan chức Việt muốn “ra đi tìm đường cứu nước” có đổ vào Mỹ cả chục triệu USD thì cũng chẳng còn tìm ra triết lý đương đại của Việt Nam “cái gì không thể mua bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền” nữa.   Cũng bởi thế, đang xuất hiện thông tin nhiều quan chức giàu sụ ở Việt Nam phải tính toán một phương án khác: thay vì tìm mọi cách “nhập khẩu” vào Mỹ như trước đây, họ chuyển sang “địa bàn Tây Âu”, cho dù số phận của họ ở châu Âu sẽ rủi ro hơn ở Mỹ nếu ‘tổng chủ’ của họ quyết định mở một chiến dịch “Săn Cáo” như Tập Cận Bình đã tổ chức để lôi cổ những kẻ tham nhũng về nước quy án.   Và nếu Nguyễn Phú Trọng quyết định tổ chức một chiến dịch ‘Săn Cáo’ trong tương lai gần, chắc chắn ông ta sẽ phải đặc biệt ghé mắt tới khung cảnh EB-5 cùng dòng thác tiền của mà quan chức Việt rùng rùng di tản sang Mỹ./.  
......

CÓ NÊN BẮN HẾT NHỮNG KẺ LÀ TÁC GIẢ ĐƯỜNG SẮT TRÊN CAO CÁT LINH – HÀ ĐÔNG?

Công nhân TQ xây dựng đường sắt Cát Linh thay công nhân VN xuất khẩu lao động? Nguyen Ngoc Chu 1. ĐẮT VƯỢT NGOÀI MỌI SỰ TƯỞNG TƯỢNG Đường sắt trên cao Cát Linh – Hà Đông dài 13,1 km có giá là 891,92 triệu USD. Bình quân 45 184 732 USD/km. Sự đắt đỏ có lẽ không kém sự nâng khống giá trong vụ AVG: từ 500 tỷ lên 8900 tỷ (gần 18 lần). 2. GÁNH NỢ KHỔNG LỒ Theo công văn Bộ Tài chính gửi cho Bộ GTVT, hàng năm Bộ GTVT phải trả cho Trung Quốc 28,8 triệu USD cho khoản vay ưu đãi từ China EximBank (250 triệu USD), trong vòng 9 năm. Chưa tính khoản 419 triệu USD khác nữa đã vay trước đó của Trung Quốc. Như vậy, tính gộp thô khoản vay 419 triệu cùng điều kiện như khoản vay 250 triệu, thì hàng năm Việt Nam phải trả cho Trung Quốc 77,0688 triệu USD liên tục trong 9 năm. Một gánh nợ khổng lồ. 3. QUÁ CỒNG KỀNH VÀ LẠC HẬU Theo chủ đầu tư, tham gia vận hành tuyến đường sắt Cát Linh - Hà Đông có 681 người, chia làm 21 trung tâm, bộ phận, chưa bao gồm nhân viên bảo vệ, vệ sinh tại các ga. Quá cồng kềnh cho thời bao cấp. Đừng nói đến thời Công ngiệp 4.0. 4. QUÁ CHẬM Tàu trên cao mà thiết kế tốc độ tối đa có 80km/h đã là chậm. Vận tốc khai thác bình quân là 35km/h lại còn chậm thêm , từ bến xe Yên Nghĩa đến ga Cát Linh (dài 13km) trung bình hết 20 phút, là quá chậm. 5. KHÔNG BAO GIỜ HÒA VỐN Dự kiến sử dụng 10 đoàn tàu để khai thác. 5-6 phút một chuyến. Mỗi đoàn tàu có 4 toa dài khoảng 80 m, dự kiến có 500 khách (120 khách/toa, có thông tin nói sức chứa lý thuyết 250 khách/toa là điều khó có thể). Giá vé 15000 đ/lượt. Cộng với chi phí cho hơn 700 người phục vụ. Cộng chi phí bảo dưỡng và thay thế. Nhắm mắt cũng biết là nhiều thế kỷ cũng chưa hòa vốn. 6. KHÔNG AN TOÀN Trên tất cả - đắt đỏ, cồng kềnh, lạch hậu, chậm chạp, xấu mã… là không an toàn. Đây là điều liên quan đến tính mệnh hành khách, một nguy cơ thường trực treo trên đầu không chỉ người đi trên tàu, mà cả người đi dưới đường và cư dân sống dọc theo tuyến đường sắt trên cao Cát Linh – Hà Đông.   KẾT LUẬN Tổng thống Hàn Quốc Park Chung Hee từng tuyên bố: “Tôi sẽ đem bắn bất cứ kẻ nào chiếm đoạt của công dù chỉ là 1 đồng”. Theo bạn, từ 6 điểm trên, có nên bắn hết những kẻ là tác giả của đường sắt trên cao Cát Linh – Hà Đông?  
......

Việt Nam: Sáu nhà hoạt động sắp bị vào tù

Human Rights Watch Phiên tòa sắp tới, phúc thẩm về hành vi chống đối ôn hòa (Bangkok, ngày 15 tháng Ba năm 2019) – Hôm nay Tổ chức Theo dõi Nhân quyền phát biểu rằng sáu nhà hoạt động và blogger Việt Nam đang phải đối mặt với các mức án tù kéo dài vì hành vi bất đồng ôn hòa của họ. Chính quyền Việt Nam cần ngay lập tức phóng thích sáu người này; họ bị truy tố vì các hoạt động chính trị ôn hòa, như lập hội, bày tỏ ý kiến trên mạng xã hội, và tham gia nhóm họp đông người. Năm người trong số đó đã bị đưa ra xét xử hồi tháng Mười năm 2018 vì tham gia một nhóm dân chủ và bị kết án từ 8 đến 15 năm tù. Một tòa án cấp cao dự kiến sẽ xử phiên phúc thẩm vụ của Lưu Văn Vịnh, Nguyễn Văn Đức Độ, Nguyễn Quốc Hoàn, Phan Trung và Từ Công Nghĩa tại Thành phố Hồ Chí Minh vào ngày 18 tháng Ba năm 2019. Trong một vụ án khác, Lê Minh Thể sẽ bị xử vào ngày 20 tháng Ba ở tòa án quận Bình Thủy, Cần Thơ về các bài đăng trên Facebook của mình. “Chính sách đàn áp ngày càng sâu rộng của Việt Nam nhằm vào các tổ chức chính trị độc lập và cá nhân các nhà hoạt động – những người dám đòi hỏi chính quyền phải tôn trọng nhân quyền và phục hồi nền dân chủ,” ông Phil Robertson, Phó Giám đốc Ban Á châu của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nói. “Các đối tác thương mại và các nhà tài trợ quốc tế cần nói với Việt Nam rằng nếu cứ tiếp tục chính sách đàn áp này thì sẽ gặp vấn đề với các thỏa thuận tài trợ và thương mại mà chính quyền Hà Nội đang muốn ký kết với Bắc Mỹ và Liên Minh Châu Âu.” Tính đến tháng Ba này, có ít nhất 142 người đã bị kết án với các tội danh bắt nguồn từ các cuộc biểu tình hồi tháng Sáu năm 2018 để phản đối tuyên bố của chính phủ về dự luật đặc khu kinh tế và luật an ninh mạng. Nhiều người trong số đó đã bị xử từ nhiều tháng đến nhiều năm tù về tội gây rối trật tự công cộng theo điều 318 của bộ luật hình sự. Lưu Văn Vịnh và Nguyễn Văn Đức Độ là các nhà hoạt động nhân quyền đã tham gia các cuộc biểu tình vì môi trường từ trước đó. Họ cùng với ba người còn lại đã bị bắt vào tháng Mười một năm 2016 vì bị cho là có liên quan tới Liên minh Dân tộc Việt Nam Tự quyết, một nhóm chính trị độc lập. Công an cáo buộc họ theo điều 79 của bộ luật hình sự 1999 với tội danh “tiến hành các hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân.” Cả hai người, Lưu Văn Vịnh và Nguyễn Văn Đức Độ đều bị đánh đập trong khi bắt giữ. Tại phiên sơ thẩm diễn ra chỉ trong vòng vài giờ, Tòa án Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh kết án Lưu Văn Vịnh 15 năm tù, Nguyễn Quốc Hoàn 13 năm, Nguyễn Văn Đức Độ 11 năm, Từ Công Nghĩa 10 năm và Phan Trung 8 năm. Một người thân trong gia đình kể với phóng viên Đài Á châu Tự do rằng 10 ngày sau phiên xử, ba phạm nhân cùng phòng giam đánh đập Nguyễn Văn Đức Độ rất tàn bạo mà các quản giáo không làm gì để ngăn chặn vụ hành hung. Lê Minh Thể, 56 tuổi, là một thành viên của nhóm Hiến pháp, một nhóm dân chủ được thành lập để thúc đẩy các quyền cơ bản được quy định trong Hiến pháp Việt Nam. Công an quận Bình Thủy, Thành phố Cần Thơ, bắt giữ ông vào tháng Mười năm 2018 về các bài đăng trên Facebook và cáo buộc ông tội “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân” theo điều 331 của bộ luật hình sự. Hồi tháng Mười hai năm 2018, một thành viên khác của nhóm này, Huỳnh Trương Ca, bị xử về tội danh “làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống phá Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 117 của bộ luật hình sự. Tòa án Nhân dân tỉnh Đồng Tháp kết án ông năm năm sáu tháng tù giam. Báo Lao động đưa tin vào tháng Mười năm 2018 rằng công an cáo buộc ông Lê Minh Thể “lập nhiều tài khoản Facebook cá nhân và dùng các tài khoản này để đăng tải, chia sẻ và bình luận các nội dung có tính chất xuyên tạc các chủ trương, đường lối, chính sách của Đảng và Nhà nước; nói xấu chế độ, chính quyền các cấp. Đặc biệt, tháng 6.2018, thông qua mạng xã hội facebook, [Lê Minh] Thể đã kết nối với các đối tượng phản động trong và ngoài nước phát trực tiếp các video (livestream) kêu gọi, kích động người dân tham gia biểu tình phản đối Dự thảo Luật Đặc khu kinh tế và Luật An ninh mạng.” Kể từ khi Bộ Luật An ninh Mạng nhiều vấn đề của Việt Nam có hiệu lực từ tháng Giêng năm nay, công an đã bắt giữ ít nhất ba người – Dương Thị Lanh, Huỳnh Đắc Túy và Nguyễn Văn Công Em – vì các bài đăng trên Facebook của họ. “Chính quyền đang sử dụng các điều luật hà khắc trong bộ luật hình sự Việt Nam để đàn áp bất đồng chính kiến ôn hòa, khiến số người bất đồng chính kiến ôn hòa trong chốn lao tù vốn đang trên đà gia tăng lại càng nhiều hơn,” ông Robertson nói. “Các đối tác thương mại và các nhà tài trợ quốc tế cần gây sức ép để giới lãnh đạo ở Hà Nội đối thoại với những người bất đồng chính kiến, chứ đừng biến đất nước thành một nhà tù khổng lồ.” Muốn xem thêm tin, bài của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền về Việt Nam, vui lòng truy cập: https://www.hrw.org/vi/asia/vietnam Muốn có thêm thông tin, vui lòng liên hệ: Ở San Francisco, Brad Adams (tiếng Anh): +1-347-463-3531 (di động); hoặc adamsb@hrw.org. Twitter: @BradMAdams Ở Bangkok, Phil Robertson (tiếng Anh, tiếng Thái): +66-85-060-8406 (di động); hoặc robertp@hrw.org. Twitter: @Reaproy Ở Washington, DC, John Sifton (tiếng Anh): +1-646-479-2499 (di động); hoặc siftonj@hrw.org. Twitter: @johnsifton
......

Sức khỏe tù chính trị Nguyễn Văn Túc tồi tệ thêm

Sức khỏe tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Túc hiện đang bị suy giảm trầm trọng. Thông tin này được bà Bùi Thị Rề, vợ ông Túc đăng tải trên Facebook cá nhân vào chiều ngày 13/3, sau khi vào Trại giam số 6 huyện Thanh Chương tỉnh Nghệ An thăm chồng. Vẫn theo bà Rề, ông Túc cho biết hiện đang bị giam chung với một người buôn ma túy và bị đối xử rất tàn bạo. Bên cạnh đó, bà Rề cũng cho biết đồ gia đình gửi vào cho ông Nguyễn Văn Túc cũng bị giữ cho đến hư mới giao cho ông Túc. Kèm theo đó, bà Rề đăng tải một bức thư ngắn ông Túc ghi về các bệnh của mình như co thắt động mạch vành, thường xuyên đau thắt ngực trái, mắt viêm giác mạc mãn tính, thoái hóa xương 3 đốt sống cổ, bệnh trĩ ngoại điểm 3 cần được mổ gấp… Tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Túc bị tuyên y án 13 năm tù giam và 5 năm quản chế trong phiên phúc thẩm tại Tòa án tỉnh Thái Bình hôm 14/9/2018. Tại phiên tòa, Hội đồng xét xử không chấp nhận kháng cáo của ông Túc, đồng thời giữ nguyên bản án và cáo buộc ‘Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân’ theo Khoản 1, Điều 79, Bộ luật Hình sự 1999 tại phiên sơ thẩm đối với ông. Vào ngày 8/11/2018, ông Nguyễn Văn Túc đã bị chuyển đi từ trại giam ở tỉnh Thái Bình đến Trại giam số 6 huyện Thanh Chương tỉnh Nghệ An mà gia đình không hề được thông báo gì./.
......

Tình mẫu tử của đảng ta

Đoàn Thị Hương được áp giải rời phiên tòa hôm 13-4-2017 - Ảnh: AP SỰ THẬT VỀ VIỆC TRỢ GIÚP ĐOÀN THỊ HƯƠNG (Đọc để hiểu "tấm lòng của đảng đối với người dân Việt" thể hiện qua câu hát: "Dân tin đảng, đảng thương dân, tình đảng tình dân như tình mẫu tử") - Khốn nạn thay. Thứ sáu - 14/04/2017 07:23 (NCTG) “Dù không nói trực tiếp nhưng họ đã khéo léo để lái dư luận hiểu có lợi cho họ, đặc biệt tất cả các trang báo trong và ngoài nhà nước ở Việt Nam không một lời nào nhắc nhở đến sự chăm lo của cộng đồng Việt cho đồng hương của họ”. PGS. TS. Nguyễn Hoàng Ánh, người có rất nhiều nỗ lực trong việc kêu gọi quyên góp tiền giúp đỡ gia đình Đoàn Thị Hương có thể ra nước ngoài thăm con đang trong vòng lao lý PGS. TS. Nguyễn Hoàng Ánh, người có rất nhiều nỗ lực trong việc kêu gọi quyên góp tiền giúp đỡ gia đình Đoàn Thị Hương có thể ra nước ngoài thăm con đang trong vòng lao lý - Ảnh: FB của nhân vật Cũng như những người khác, mình biết đến Đoàn Thị Hương là khi thông tin cáo buộc em đã sát hại ông Kim Jong Nam tràn ngập mặt báo Việt Nam và quốc tế. Qua báo chí, mình được biết em có hoàn cảnh khá đáng thương, bố là thương binh giờ kiếm sống bằng công việc bảo vệ chợ, mẹ đã qua đời, gia đình nghèo và thiếu hiểu biết đến mức chưa từng vào mạng để biết tin về con em mình. Với hành vi khá ngây ngô ngay nơi công cộng, trang phục lại rất nổi bật và để lộ mặt, mình tin là Hương đã bị lừa như lời khai của em là em tưởng tưởng mình đang tham gia đóng phim hài. Lịch sử hình sự thế giới đã ghi nhận khá nhiều trường hợp bị lừa tương tự, xảy ra hầu hết với phụ nữ! Nghèo khó, không được gia đình quan tâm, thiếu kinh nghiệm sống như Hương nên nếu có bị lừa cũng là chuyện dễ hiểu. Với tội danh ám sát tại quốc gia có hệ thống luật pháp vô cùng khắt khe như Malaysia, cô gái đáng thương đang đối mặt với nguy cơ chịu án tử hình. Dù tòa chưa hề tuyên án, cô đã phải gánh chịu vô số lời sỉ nhục của những đồng hương của mình. Đáng buồn hơn nữa là người cùng cảnh ngộ của cô, cô Siti Aishah được chính phủ của cô bảo vệ (Phó Tổng thống Indonesia Jusuf Kalla đã nói là ông tin cô vô tội), Đại sứ quán cũng thuê luật sư bào chữa cho cô. Cha mẹ Siti Aisha đã bay tới Malaysia để ủng hộ con gái mình nhưng Hương thì không có ai cả. Gia đình cô nói là “có bán cả làng đi cũng không đủ tiền qua thăm con” còn theo báo Việt Nam thì “Bộ Ngoại giao đã chỉ đạo Đại sứ quán Việt Nam đề nghị phía Malaysia xử lý vụ việc theo đúng quy định của pháp luật Malaysia, pháp luật và thông lệ quốc tế”, tức là đứng ngoài cuộc. Đọc tin lúc đêm khuya, đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt tuyệt vọng của em đã thôi thúc mình đánh liều lên tiếng kêu gọi đóng góp, chỉ dám mong đủ tiền đưa hai thành viên trong gia đình em qua Malaysia thăm em để em bớt cô đơn. Trong lòng mình rất e ngại vì nếu dù có bị lừa đi chăng nữa em cũng là người có lỗi, chưa chắc đã được cộng đồng ủng hộ. Không ngờ ngay sau khi đăng bài, dù đã nửa đêm nhưng đã có người chuyển tiền. Đến 8h sáng, post này đã đạt hơn 1.000 like với số tiền hơn 10 triệu. Rất nhiều bạn cả trong và ngoài nước inbox hỏi thăm, cảm ơn, chia sẻ làm mình vững lòng hơn. Vừa khéo là trong Nam có nữ doanh nhân nổi tiếng Lê Hoài Anh đứng ra kêu gọi quyên góp tiền thuê luật sư cho Hương cùng rất nhiều luật sư và Mạnh Thường Quân cũng muốn chung tay. Để có thể phối hợp trợ giúp tốt nhất cho Hương, bọn mình đã thống nhất tập trung thành một nhóm, mình và chị Hoài Anh đứng ra kêu gọi quyên góp, các luật sư giúp quản lý tiền bạc và tư vấn hành động về pháp lý. Bọn mình nhận định việc Hương có tội hay không là do tòa án quyết định, chúng mình chỉ trợ giúp để cô ấy có cơ hội được xét xử công bằng và được quan tâm như một con người. Trong quá trình tìm hiểu thông tin, chúng mình được biết chỉ riêng ở Malaysia đã có 10 người Việt bị tử hình mà gần như không được ai biết đến. Thông tin chính thức từ Bộ Ngoại giao cũng cho biết Bộ Tài chính không có quy định gì về việc thuê luật sư bảo vệ người Việt ở nước ngoài. Cả nhóm không ai quen biết Hương hay gia đình em, chúng mình chỉ là quan tâm đến thân phận người Việt và hy vọng việc làm này sẽ là tiền lệ để sửa đổi những quy định chăm sóc tốt hơn cho người Việt ở nước ngoài. Nhưng tất cả đều không ngờ quá trình trợ giúp lại khó khăn đến vậy! Lần đầu nhóm đến thăm nhà em, mình lại bị ốm đột xuất nên không đi được nên chỉ trao đổi qua điện thoại. Ấn tượng chung của mình là gia đình em khá e ngại, thậm chí sợ hãi khi bàn về em. Cũng dễ hiểu khi một gia đình sống ở miền quê khá hẻo lánh, Internet là thứ hiếm hoi, bỗng dưng trở thành tâm điểm sự quan tâm của truyền thông với rất nhiều lời đồn đoán dữ dội, cảm giác choáng váng là đương nhiên. Họ lại được các cơ quan như công an, Cục Lãnh sự, Luật sư đoàn... dặn dò chi tiết kiểu “cẩn thận không bị lợi dụng”, “mọi chuyện cứ để nhà nước lo”... nên trở nên rất dè dặt, thụ động cũng dễ hiểu. Chúng mình gặp rất nhiều khó khăn vì họ cứ thay đổi thái độ liên tục. Nhưng đến khi trực tiếp đến thăm gia đình, mình mới tận mắt chứng kiến cảnh nhà Hương như một gia đình thuần nông chân chất, khá nghèo nhưng nhà cũng sạch sẽ, quy củ. Điều mình ngạc nhiên nhất là khi được nhìn thấy những bằng cấp, chứng chỉ học hành của em. Từ tiểu học đến khi hết trung học, em luôn là học sinh khá, được giáo viên nhận xét là ngoan, hiền lành, chăm chỉ. Theo bạn bè cho biết, cấp 3 em còn được học trong lớp chọn của trường. Chỉ đến khi thi đại học em xui xẻo thiếu 1-2 điểm gì đó nên mới đi học Trung cấp Dược của Đại học Dược Hà Nội. Sau khi tốt nghiệp năm 2008, Hương còn tiếp tục học tiếng Anh và Tin học ở Đại học Kinh doanh và Công nghệ, tốt nghiệp năm 2011. Những tấm bằng và ảnh chụp em trẻ trung, hồn nhiên trên đó cho thấy một hình ảnh thật gần gũi, như mọi sinh viên, học sinh tràn ngập xung quanh chúng ta, tràn đầy niềm tin là việc học hành sẽ giúp họ có tương lai tươi sáng hơn. Nhưng có vẻ ba tấm bằng ấy không giúp em có được chỗ đứng trong đời nên em đã phải chuyển hướng. Tuy nhiên, xấp bằng cấp vẫn được em gửi gia đình lưu giữ cẩn thận như một ước mơ, một hy vọng không thành. Trong 6 năm trời Hương làm gì không ai biết nhưng rõ là cuộc sống của em không dễ chịu vì em chưa bao giờ dư giả và cũng không có ai để chia sẻ. Mười năm xa nhà trong gia đình chưa từng có ai đi thăm em. Giờ đây bố em nói muốn qua Malaysia với em nhưng dù đã được trợ giúp hết sức, ông cũng vẫn còn đang dùng dằng vì nhiều nỗi sợ: sợ chính quyền không cho phép, sợ nguy hiểm (hình ảnh em mặc áo chống đạn ra tòa làm nhiều người doạ dẫm ông quá mà không hề hiểu tòa án thừa phương tiện để giữ an toàn, nhất là với ông là người không liên quan)... Nhưng nỗi sợ lớn nhất của ông là sợ con trai trưởng không đồng ý vì với truyền thống ở quê, anh này có vai trò rất lớn. Chỉ đến khi đại gia đình ông lên tiếng thuyết phục và cử một người cháu đi cùng, ông mới chịu lên đường. Việc trợ giúp thuê luật sư còn khó khăn hơn. Là công dân có trách nhiệm, chúng mình đề xuất hợp tác với Cục Lãnh sự để thuê luật sư và đưa gia đình qua Malaysia. Cục nhận đơn om 1 tuần rồi gạt qua Luật sư đoàn. Lãnh đạo Luật sư đoàn hẹn gặp, cho biết ngay khi chúng mình lên tiếng, phía chính quyền đã cử người về thuyết phục gia đình ký ủy quyền cho Đoàn Luật sư toàn quyền thuê luật sư cho Hương. Họ hứa xem xét đề xuất của chúng mình với điều kiện không tiết lộ thông tin ra ngoài rồi om 2 tuần nữa. Hết tháng 3, sốt ruột quá mình gọi lại thì được trả lời là thuê luật sư rồi, còn cấp trên thì không trả lời có hợp tác với bọn mình không. Bọn mình đành chỉ lo việc đưa gia đình qua theo lời hứa với cộng đồng. Nhưng do bố Hương không cẩn thận để lộ ra ngày lên đường nên họ yêu cầu ông đến gặp đúng giờ bay chiều chủ nhật (cơ quan nhà nước mà đòi gặp ngoài giờ làm gì cơ chứ?) làm bọn mình phải đổi vé. Họ nói cuộc gặp ấy là để làm thủ tục với luật sư nhưng lại kéo luật sư ra gặp riêng trước khi cho làm việc với gia đình, rồi cùng hù dọa hai bác cháu, kiểu “nguy hiểm lắm, Hương bảo đừng qua”, trong khi gia đình nghi phạm người Indonesia qua lại hết sức bình thường. Sau cuộc gặp ông lại đổi ý, làm gia đình ở Hà Nội và bọn mình một lần nữa xất bất xang bang. Cuối cùng 11h30 hôm sau ông cũng quyết lên sân bay, kịp đón chuyến bay vào phút cuối. Hội Người Việt bên Malaysia lúc đầu đồng ý trợ giúp bọn mình nhưng sau khi gặp Đại sứ quán lại đổi ý, tuyên truyền khắp nơi là “vụ này nguy hiểm, phải hết sức cẩn thận nếu có ai nhờ trợ giúp” nên khó khăn lắm mới nhờ được người đưa đón hai bác cháu họ. Sang được đến Kuala Lumpur, thái độ bên Đại sứ quán thay đổi hẳn, sẵn sàng đưa ông vào gặp con. Tối thứ 2 mình gọi điện, ông vui như Tết, cám ơn bọn mình hết lời, bảo thấy rất an toàn. Nhưng đến sáng thứ Ba, sau khi ông đi cùng sứ quán vào thăm con thì thái độ lại đổi khác. Đầu tiên ông đòi vào sứ quán ở, bảo người cháu về lấy đồ rồi 15p sau gọi điện nói Hương khuyên ông không dự phiên tòa, dù lúc mới ra không nói gì. Nhóm mình giúp gia đình vì thương cảnh ngộ của họ, mọi việc hoàn toàn tùy ý họ nên việc Hương được gặp gia đình để yên tâm trước khi ra tòa đối với chúng mình là thành công rồi. Bọn mình cũng không cần đền ơn hay tôn vinh gì nhưng đọc những dòng này không thể không phiền lòng: “Theo thông cáo từ Bộ Ngoại giao, ông Đoàn Văn Thạnh, bố của công dân Đoàn Thị Hương, đã tới Malaysia và đến nhà tù Kajang gặp con gái sáng nay. Hương rất xúc động và cảm ơn Đại sứ quán Việt Nam tại Malaysia vì thu xếp đưa ông Thạnh vào thăm”. Trên một tờ báo khác: “Ông Thạnh cho biết, khi sang Malaysia, ông đã được Đại sứ quán Việt Nam tận tình giúp đỡ và bố trí tiếp xúc với các luật sư. Sau khi thăm con gái khoảng 1 giờ đồng hồ, ông Thạnh đã đi cùng xe của Đại sứ quán Việt Nam về trụ sở Đại sứ quán để nghỉ ngơi, sau đó sẽ trở về Việt Nam, không tham dự phiên tòa xét xử con gái, dự kiến diễn ra vào ngày 13-4. Ông cho biết quyết định này hoàn toàn do ông tự nguyện trên cơ sở lời khuyên của con gái”. Hay là đoạn này: “Trước khi được đưa ra ngoài trở về lại trại giam, bị cáo Đoàn Thị Hương đã kịp quay xuống gửi lời cảm ơn với các luật sư bảo vệ mình, với đại diện Đại sứ quán Việt Nam tại Kuala Lumpur, với người phiên dịch. “Em xin cảm ơn! Em xin cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em”, cô nói bằng tiếng Việt và vẫy tay chào những người đang bảo vệ cho mình”. Dù không nói trực tiếp nhưng họ đã khéo léo để lái dư luận hiểu có lợi cho họ, đặc biệt tất cả các trang báo trong và ngoài nhà nước ở Việt Nam không một lời nào nhắc nhở đến sự chăm lo của cộng đồng Việt cho đồng hương của họ. Chỉ có báo nước ngoài mà tờ này là ví dụ, có nhắc đến hàng trăm con người đã đứng sau Hương suốt hơn một tháng vừa qua: “The cousin said their trip was sponsored by an unnamed Vietnamese non-governmental organisation as the family lacked sufficient funds of their own”. Nhưng bài báo này lại cung cấp thông tin khá thú vị: “Như vậy ai sẽ trả tiền cho các luật sư hay là các ông sẽ làm miễn phí? - Vụ án sẽ được trả tiền bởi gia đình cô Hương”. Mình tò mò gia đình Hương lấy đâu ra tiền đây??? Đây không chỉ là uy tín của nhóm mình, những người đã tự nguyện bỏ công bỏ việc, bỏ công sức thời gian, tiền bạc chạy đôn chạy đáo để tìm cách hợp tác với chính quyền nhằm tìm ra cách hiệu quả nhất để giúp một công dân Việt Nam ở nước ngoài, để cái hộ chiếu Việt Nam bớt mang tiếng xấu. Đây còn là lòng tốt, là niềm tin, lòng trắc ẩn của hàng trăm con người đã góp từ 100 ngàn đồng đến hàng ngàn USD cho những người không quen để chung tay bảo vệ thân phận người Việt. Nhưng làm người tốt ở Việt Nam sao quá khó khăn???!!! Nguyễn Hoàng Ánh, từ Hà Nội Nguồn: http://nhipcauthegioi.hu/…/SU-THAT-VE-VIEC-TRO-GIUP-DOAN-TH… Fb. JB Nguyễn Hữu Vinh  
......

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Nổ

Thế sự xác rồi còn đốt pháo  Tú Xương Nhà văn Bá Dương có cái tật xấu là hay viết những điều không tốt lành gì mấy về đồng bào mình: “Nói đến ồn ào, cái mồm người Trung Quốc thì to không ai bì kịp.” Nhận định tiêu cực này được rất nhiều người, nhất là người Việt, nhiệt liệt tán đồng. Tác phẩm Người Trung Quốc Xấu Xí của ông được dịch giả Nguyễn Hồi Thủ chuyển sang Việt ngữ, và bán chạy như tôm tươi. Trong số độc giả ái mộ Bá Dương, tôi đoán, chắc phải có nhà báo Ngô Nhân Dụng – tác giả của đoạn văn sau: “ Ở Việt Nam bây giờ, trong quán có mấy người cao hứng nói lớn tiếng, tranh nhau nói lấy được, không ai nhường ai, át giọng tất cả mọi người. Lúc đó, chỉ cần một người can ngăn: ‘Ông ơi, đừng nói lớn quá! Người ta tưởng bọn mình người Trung Quốc!’ Nhắc nhở vậy đủ rồi! Người đang cười nói oang oang bỗng đỏ mặt, cái miệng tự đạp thắng, hạ thấp tần số vừa đủ nghe!” Nói nào ngay thì chả riêng gì Ngô Nhân Dụng mà chính tôi cũng thế, cũng nghĩ về người Trung Hoa với ít nhiều méo mó cùng ác cảm. Thành kiến này, của riêng tôi,  chỉ vừa mới “sụp đổ” hôm qua. Chính xác hơn là đêm qua, sau một chuyến xe đò đường dài – từ Kuala Lumpur đến Singapore – tôi mệt rã rời nên lấy phòng khách sạn xong là lăn ra ngủ say như chết. Mở mắt dậy thì đã khuya, bụng đói, tôi lò dò vào một tiệm ăn đèn đuốc vẫn còn sáng trưng. Vừa ngồi xuống ghế, đã thấy ngay bên cạnh mình là hình một tô hoành thánh mì, cùng dòng chữ song ngữ (Please Keep The Volume Down While Eating After 10:30 PM) dán ngay trên tường.   Ảnh chụp 2019 Thảo nào mà quán đông nhưng không ồn. Hoá ra không phải lúc nào người Tầu cũng tía lia và um xùm như thiên hạ vẫn tưởng. Có nơi, và có lúc, họ cũng ăn nói nhỏ nhẹ bình thường như đa phần nhân loại. Dân Việt Nam thì xem chừng hơi khác, nhất là cái dàn lãnh đạo của đất nước này. Họ nổ long trời, và nổ đều đều – ở khắp mọi nơi – trong mọi tình huống (bất kể giờ giấc) khiến cả thế giới đều bị … ù tai:  Nguyễn Phú Trọng: “Nhìn tổng quát, đất nước có bao giờ được như thế này không?” Nguyễn Thị Kim Ngân: “Đất nước này được như thế này, ngẩng mặt lên nhìn với bạn bè năm châu bốn biển như thế này, vai trò vị thế như thế này đó là do chúng ta duy trì được sự ổn định chính trị và trật tự an toàn trong cả nước.” Nguyễn Xuân Phúc: “Đã đến lúc phải đi ra chinh phục thế giới, mang thế giới về Việt Nam. Nguyễn Mạnh Tiến: “Người bán trà đá tại Việt Nam có tỷ suất lợi nhuận cao nhất thế giới.” Nguyễn Thành Phong: “Đủ cơ sở để thành phố Hồ Chí Minh vào top 10 thành phố đẳng cấp của thế giới.” Nguyễn Mạnh Hùng: “Việt Nam có thể đi đầu cách mạng công nghiệp 4.0” Nguyễn Xuân Thắng: “Việt Nam giúp Đức ‘tìm lại những mặt ưu việt’ của CNXH hiện thực trước đây” Thực là một tấc đến Giời. Mà đó là mới điểm sơ vài vị họ Nguyễn thôi, chớ gộp chung bá tính lại thì chắc mệt chết luôn. Giấy mực đâu ra mà ghi cho hết. Giới lãnh đạo đã lớn tiếng rồi mà đám truyền thông còn chuyên việc “khuếch âm” nữa nên khó tránh được những vụ nổ chát chúa (“vượt bức tường âm thanh”) như vừa xẩy ra ở báo Thanh Niên: “Việt Nam Trung Tâm Hoà Giải Quốc Tế.” Nổ tới cỡ đó thì có lẽ ngay cả đến Chúa/Phật cũng phải nổi khùng, chớ đừng nói chi tới đám facebookers: Ngô Thanh Tú: “Trung tâm hoà giải quốc tế con mẹ gì, toàn là lũ thủ dâm tinh thần thôi.” Ngô Nhật Đăng: “Bệnh đã đến giai đoạn bốc mùi xú uế nồng nặc. Mỗi việc phải hòa giải với nhân dân mà bao nhiểu năm đảng chưa làm được.” Vĩnh San: “Chắc chắn TP Hồ Chí Minh sẽ có giải Nobel Y học nếu như có ai đó chữa khỏi bệnh ‘nổ’ cho các bác lãnh đạo.”  Nguyễn Văn Đài: “Đây là chứng ‘hoang tưởng tự cao.’ Tôi vô cùng tiếc là không thể đồng tình với quan điểm của các vị thức giả thượng dẫn. Theo tôi thì đám lãnh đạo CSVN chả có ai bị bệnh tật hoang tưởng gì ráo trọi. Tất cả đều “nổ” như nhau, theo đúng truyền thống và phương châm chỉ đạo (“mồm miệng đỡ chân tay”) thôi. Cha đẻ của chế độ hiện hành, Hồ Chí Minh, là kẻ đã khai hoả cho những phát nổ đầu tiên: “Từ giờ phút này trở đi các em nhận một nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam, một nền giáo dục của một nước độc lập.” “Thắng giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng hơn mười ngày nay!” Sau khi “thắng giặc Mỹ,” Lê Duẩn nổ tiếp: “Chúng ta sẽ đuổi kịp Nhật trong 15, 20 năm và nhân dân ta sẽ đi trên thảm vàng.” Rồi khi Lê Duẩn đã dẫn dắt “nhân dân đi trên thảm vàng” để vào ngõ cụt. Tuy thế, kẻ kế vị – Trường Chinh – vẫn không hề nao núng và vẫn lớn tiếng như thường: “Đảng ta phải cứu lấy giai cấp công nhân.” Trường Chinh qua đời năm 1988. Hơn ba mươi năm sau, vào ngày 27 tháng 2 năm 2019, Tổ Chức Liên Kết Oxfam ái ngại cho biết: “Tại Việt Nam hiện nay, có tới 99% công nhân may không được trả lương đủ sống căn cứ trên mức sàn lương châu Á và 74% không được trả lương đủ sống căn cứ trên mức sàn của Liên minh lương đủ sống toàn cầu.” Blogger Trân Văn nhận xét: “Kết quả cuộc khảo sát vừa kể thật ra không mới. Tình trạng công nhân lao động cật lực nhưng càng ngày càng nghèo khổ, sống triền miên trong cảnh thiếu trước hụt sau, cả tinh thần lẫn sức khỏe cùng suy sụp sau một thời gian ngắn tham gia ‘giai cấp lãnh đạo cách mạng Việt Nam’ đã kéo dài vài thập niên.” Dù vậy – “vài thập niên” qua – các đồng chí lãnh đạo vẫn cứ thay nhau nổ ròn rã, nổ đều đều, và nổ tỉnh queo hà: Nguyễn Minh Triết : “Ngày nay, chúng ta ngẩng cao đầu, sánh vai cùng cường quốc...” Trương Tấn Sang :“Những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử của gần 30 năm đổi mới mà nhân dân ta đạt được khiến chúng ta hãnh diện và tự hào, bạn bè quốc tế ngưỡng mộ.”   Ảnh lấy từ FB Thanh Pham Nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Mồm miệng đỡ chân tay vốn là truyền thống lâu đời của chế độ hiện hành. Từ năm 1951, tại Đại Hội II, điều lệ của đảng đã ghi: “Tư tưởng Mao Trạch Đông là kim chỉ nam’ của đảng.” Bởi thế, đường lối/ chính sách (Cải Cách Ruộng Đất, Chỉnh Đốn Tổ Chức, Tam Phản, Rèn Cán Chỉnh Quân, Cải Tạo Công Thương Nghiệp, Hợp Tác Xã Công Nông, Phát Động Chiến Tranh Giải Phóng Miền Nam …)  đều do bác Mao chỉ đạo. Bác Hồ chỉ có mỗi việc là sáng tác thơ để minh họa và để … nổ chơi thôi: “Tiến lên! Toàn thắng ắt về ta!” Bác Duẩn – xem ra – có vẻ độc lập và độc đáo hơn chút xíu. Ông lập thuyết (Làm Chủ Tập Thể) đàng hoàng nhưng xem chừng không được hưởng ứng và tin tưởng gì cho lắm: Riêng còn chẳng có có gì chung! Chỉ có Bác Chinh là nổi bật về trình độ học vấn và khả năng sáng tạo. Tạp Chí Cộng Sản mô tả ông là “nhà thiết kế đường lối đổi mới của Đảng ta.” Bộ thiệt vậy sao? Thiệt ra, thằng chả không có “thiết kế” cái con bà gì ráo mà chỉ ở vào tình thế bắt buộc phải lựa chọn một thế cờ (“đổi mới hay là chết”) do nhân dân đã sắp sẵn rồi. Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn nhận xét hoàn toàn chính xác là về “khoa ăn nói” của giới lãnh đạo CSVN: “Họ không nói được cái gì cụ thể, mà chỉ xoay quanh các khẩu hiệu quen thuộc, kiểu như ‘dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh…’ Cứ “xoay quanh các khẩu hiệu” như thế mãi thiệt là ớn chè đậu nên lâu lâu “các anh ở trên” phải nổ một phát để … kích thích lòng dân. Cũng chỉ là một chiêu “mồm miệng đỡ tay chân” thôi. Tưởng cũng không có gì đáng để bận tâm hay rầm rĩ quá! tuongnangtien's blog  
......

Nước mắt khổ đau và tủi nhục của công dân Việt.

Phiên tòa xét xử công dân Việt Nam Đoàn Thị Hương bắt đầu lúc 10h hôm nay (9h giờ Việt Nam) ngày 14 tháng 3 năm 2019. Hương mặc áo chống đạn, trùm khăn màu đỏ và được các cảnh sát áp giải đến tòa trước đó hai tiếng. Trưởng công tố viên Malaysia Muhamad Iskandar Ahmad đã nói tại Tòa án Tối cao Shah Alam ở ngoại ô Kuala Lumpur trong phiên tòa biện hộ đối với Đoàn Thị Hương rằng: "Liên quan đến việc những người đại diện đệ trình lên ngài Bộ trưởng Tư pháp hôm 11/3, chúng tôi đã nhận được lệnh tiếp tục vụ án". Công dân Việt Nam, Đoàn Thị Hương đã khóc nức nở sau khi nghe công tố viên thông báo quyết tiếp tục vụ án và từ chối yêu cầu của Việt Nam trả tự do cho Đoàn Thị Hương. Cô nói: "Tôi không tức giận vì Siti được thả. Chỉ có Chúa mới biết rằng chúng tôi không giết người. Tôi mong gia đình hãy cầu nguyện cho tôi". Thẩm phán Azmi Ariffin nói rằng Hương không đủ điều kiện "thể chất và tinh thần" để tiếp tục phiên tòa hôm nay, do đó thủ tục tố tụng bị hoãn đến ngày 1/4. Nếu bị kết tội, Hương sẽ phải đối mặt với án tử hình bằng cách treo cổ. Hương và Siti Aisyah, người Indonesia, bị cáo buộc dùng chất độc thần kinh VX sát hại Kim Jong-nam, anh cùng cha khác mẹ của lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong-un, tại sân bay quốc tế Kuala Lumpur tháng 2/2017. Trong phiên tòa ngày 11/3, công tố viên rút lại cáo buộc giết người với Aisyah. Nữ nghi phạm người Indonesia được phóng thích ngay sau phiên toà và hiện đã về nước. Để giải cứu cho công dân của mình, thì đích thân người đứng đầu nhà nước và chính phủ Indonesia là Tổng thống Widodo đã hai lần gặp trực tiếp người đứng đầu chính phủ Malaysia là Thủ tướng Mahathir Mohamad. Tổng thống Widodo cũng đã gặp trực tiếp Chánh án Tòa án tối cao, Viện trưởng Viện Công tố và Bộ trưởng Nội vụ Malaysia. Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam thực hiện chiến thuật “theo đóm ăn tàn” của loài rắn khi cho Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh gọi điện cho Ngoại trưởng Malaysia Saifuddin Abdullah đề nghị phía Malaysia đảm bảo xét xử một cách công bằng, trả tự do cho Đoàn Thị Hương.  Sau đó chiều 12/3, Bộ trưởng Tư pháp Lê Thành Long đã gửi thư cho Bộ trưởng Tư pháp Malaysia Tommy Thomas đề nghị nước này xem xét trả tự do cho công dân Việt Nam Đoàn Thị Hương trên cơ sở đối xử công bằng và phù hợp với quan hệ hữu nghị tốt đẹp, đối tác chiến lược giữa Việt Nam và Malaysia. Cả ba quốc gia Malaysia, Indonesia và Việt Nam đều là thành viên Asean, cùng có quan hệ đối tác chiến lược với nhau. Nhưng rõ ràng là quan hệ giữa Malaysia và Indonesia có sự gần gũi, chặt chẽ và tôn trọng lẫn nhau hơn là giữa hai nước đó với Việt Nam. Chính phủ Malaysia coi thường và phớt lờ những đề nghị, yêu của của các quan chức nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam trong vụ án Đoàn Thị Hương. Đáng lẽ ra trong trường hợp này phải đích thân ông Nguyễn Phú Trọng, người đang nắm giữ quyền lực tối thượng là Tổng bí thư và Chủ tịch nước phải sang tận Malaysia để hội đàm giải cứu công dân của mình. Nhưng ông ta đang ngồi ở Ba Đình làm gì? Trong khi phía Indonesia là đich thân Tổng thống hai lần trực tiếp. Còn cộng sản Việt Nam chỉ là hai Bộ trưởng gọi điện thoại và gửi thư. Ngày hôm nay, không chỉ là nước mắt, sự tủi nhục và sinh mạng của Đoàn Thị Hương, nhưng ngày mai sẽ có biết bao công dân Việt Nam khác cũng sẽ chịu chung nỗi đắng cay, tủi nhục và mất đi sinh mạng của mình? nguyenvandai's blog  
......

Bộ Ngoại giao Mỹ: nhân quyền Việt Nam năm 2018 vẫn tệ hại

VOA Chính quyền Việt Nam vẫn tiếp tục đàn áp các tiếng nói bất đồng bằng cách bắt giam tùy tiện, ngược đãi tù nhân, siết chặt các quyền bày tỏ trên mạng, quyền hội họp, quyền lập hội…, Bộ Ngoại giao Mỹ cho biết trong bản phúc trình về tình hình nhân quyền các nước trong năm 2018 vừa được công bố. Về tình trạng bắt giữ và giam cầm tùy tiện, nhất là đối với những nhà hoạt động chính trị hay các cá nhân phản đối cưỡng chế đất, vẫn là một vấn đề nghiêm trọng, theo phúc trình. Phúc trình dẫn ra trường hợp của nhà hoạt động Phạm Đoan Trang – người bị bắt giữ và thẩm vấn nhiều lần trong năm qua, trong đó có một lần cô bị đưa đi từ nhà riêng đến Cục điều tra An ninh thuộc Bộ Công an để thẩm vấn hàng giờ về cuốn sách ‘Chính trị Bình dân’ của cô. Ngoài ra, chính quyền còn quản chế hay bắt giam tùy tiện nhiều nhà hoạt động tôn giáo và chính trị tại nơi cư trú của họ hay đưa vào đồn công an địa phương hay đưa đến các trung tâm bảo trợ xã hội, theo phúc trình. Một số nhà vận động nhân quyền cũng bị thường bị bắt sau khi đi nước ngoài về. Những người tham gia vào các cuộc biểu tình chống Nhà nước thường xuyên bị sách nhiễu và tấn công, cũng theo bản báo cáo này. Báo cáo nêu ra trường hợp công an TP.HCM hồi tháng Sáu đã đánh đập và bắt giữ 180 người chống một cuộc biểu tình chống Luật Đặc khu và Luật An ninh mạng. Những nhà hoạt động bị kết án tù cũng đối mặt với các hình thức ngược đãi như ép cung, đánh đập, tra tấn, thiếu chăm sóc y tế, đưa đi xa nhà và gây khó khăn cho thân nhân đi thăm viếng. Phúc trình dẫn số liệu của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền cho biết trong năm 2018 có hơn 100 người bị ngồi tù ở Việt Nam vì các lý do chính trị và tôn giáo. Trong đó, phúc trình nêu lên trường hợp của các thành viên Hội Anh em Dân chủ, bao gồm các ông Nguyễn Trung Trực, Mục sư Nguyễn Trung Tôn, nhà hoạt động tự do tôn giáo Nguyễn Bắc Truyển và nhà hoạt động môi trường Hoàng Đức Bình đều nhận được những bản án nặng nề. Bản phúc trình dẫn lời các nhà hoạt động cho biết các cán bộ của Bộ Công an thường ‘đánh đập các tù nhân chính trị để buộc họ nhận tội hay sử dụng các phương cách khác để ép họ viết biên bản nhận tội, trong đó có việc yêu cầu các bạn tù tấn công họ với lời hứa hẹn về một số ân huệ’. Ngoài ra công an cũng tìm cách moi thông tin từ các tù nhân chính trị về các nhà hoạt động nhân quyền khác. Mặc dù theo luật định, trước khi chính thức bị truy tố, những người bị giam giữ có quyền thông báo cho gia đình, Bộ Công an vẫn giam giữ một số blogger và nhà hoạt động bị tình nghi về phạm tội an ninh quốc gia mà không công bố thông tin. Cho đến tháng 11, vẫn còn hơn một chục blogger bị bắt giam cho đến nay vẫn chưa biết tin tức là bị giam ở đâu, theo Bộ Ngoại giao Mỹ. Điều kiện giam giữ trong các nhà tù ở Việt Nam đa phần là ‘khắc nghiệt’, báo cáo cho biết. Phần ăn không đủ, thức ăn không vệ sinh, quá tải, thiếu nước sạch và vệ sinh kém là một số vấn đề của nhà tù Việt Nam mà phúc trình chỉ ra. Theo phúc trình thì các cán bộ trại giam sẽ nhắm vào các tù nhân chính trị để ngược đãi và thường giam họ chung trong những nhóm nhỏ riêng rẽ với tù thường phạm. Phúc trình dẫn lời các cựu tù nhân cho biết cán bộ trại giam dùng sách đánh họ để không để lại vết đánh có thể nhìn thấy. Trong một số trường hợp, họ còn cổ vũ cho các tù nhân khác quấy rối và tấn công tù nhân chính trị. Trường hợp của bà Trần Thị Nga kể lại rằng bà bị một bạn tù ở trại giam Gia Trung ‘đánh đập tàn nhẫn’ cũng được nêu như một dẫn chứng. Nhà hoạt động Công giáo Lê Đình Lượng, người bị kết án 20 năm tù vì ‘tiến hành các hoạt động lật đổ chính quyền nhân dân’ bị biệt giam tại Trung tâm Giam giữ tỉnh Nghệ An ở nơi không có ánh sáng mặt trời trong vòng một năm, phúc trình dẫn lời kể của thân nhân ông cho biết. Về khẩu phần ăn thì các cựu tù nhân chính trị cho biết họ được cho ăn không đủ và đồ ăn thì tệ hại với chỉ hai chén nhỏ cơm và rau mỗi ngày mà còn bị lẫn với sỏi và côn trùng. Về chăm só c y tế, nhiều tù nhân chính trị và thân nhân của họ cho biết họ không được chăm sóc đầy đủ trong tù và dẫn đến những hậu quả lâu dài cho sức khỏe của họ. Việt Nam vẫn duy trì cách làm là chuyển tù nhân đi rất xa quê nhà của họ khiến cho thân nhân của họ khó mà thăm viếng và thường xuyên bị chuyển trại mà không thông báo cho gia đình. Điển hình là trường hợp của tù nhân Trương Minh Đức từ TP.HCM bị chuyển đến Trại giam số 6 ở huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An. Bên cạnh các tù nhân chính trị, bản phúc trình cũng cho biết các học viên tại các trung tâm cai nghiện ma túy cũng bị ngược đãi với dẫn chứng các học viện tại một trung tâm cai nghiện ở Tiền Giang bỏ trốn hàng loạt hồi tháng Tám đã cho biết họ bị buộc làm việc không lương 8 tiếng một ngày và sẽ bị trừng phạt, bao gồm đánh đập, nếu họ cứng đầu. Trên lĩnh vực tư pháp, bản phúc trình cho biết hệ thống tư pháp của Việt Nam ‘trên thực tế nằm dưới sự kiểm soát của Đảng Cộng sản’ và ‘vai trò của Đảng là đặc biệt nổi bật’ trong những vụ án tham những hay thách thức Đảng và Nhà nước. Phúc trình dẫn lời các luật sư cho biết trong nhiều trường hợp ‘dường như thẩm phán đã có phán quyết có tội trước khi xét xử’. Các luật sư đại diện cho các nhà hoạt động chính trị cũng bị sách nhiễu, giới hạn, khai trừ và đạo luật hình sự mới buộc họ phải vi phạm nghĩa vụ với thân chủ của họ trong những trường hợp liên quan đến ‘an ninh quốc gia’. Về quyền tự do biểu đạt, Bộ Ngoại giao Mỹ cho biết Việt Nam tiếp tục sử dụng những điều khoản về an ninh quốc gia và chống bôi nhọ để hạn chế quyền này, trong đó có định ra các tội danh nhu ‘phá hoại cơ sở chủ nghĩa xã hội’, ‘gây chia rẽ lương giáo’, ‘tuyên truyền chống Nhà nước’ hay ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức và công dân’. Theo đó, chính quyền tiếp tục hạn chế những bài viết và phát ngôn chỉ trích các lãnh đạo, Đảng hay đòi đa nguyên chính trị, đa đảng, đòi nhân quyền, tự do tôn giáo hay chỉ trích chính sách đối với Trung Quốc về lãnh thổ. Dẫn chứng mà phúc trình đưa ra là Luật An ninh mạng với những điều khoản mơ hồ như ‘xuyên tạc lịch sử, phủ nhận thành quả cách mạng, phá hoại đoàn kết dân tộc, gây rối trật tự công cộng’ và vụ bắt giữ blogger Lê Anh Hùng về tội ‘lạm dụng các quyền tự do dân chủ’ để chỉ trích các lãnh đạo trên mạng. Theo phúc trình, dưới Luật An ninh mạng này, chính quyền Việt Nam đã gây sức ép buộc các công ty như Facebook và Google dỡ bỏ những ‘tài khoản giả’ và ‘nội dung độc hại’, trong đó có nội dung chống Nhà nước. Về quyền tự do đi lại, chính quyền Việt Nam đã hạn chế việc đi lại của các cựu tù nhân như bà Bùi Thị Minh Hằng và ông Đinh Nhật Uy trong khi tiếp tục giám sát và hạn chế sự đi lại của các nhà hoạt động và lãnh đạo tôn giáo nổi bật như Nguyễn Đan Quế, Phạm Chí Dũng, Phạm Bá Hải, Nguyễn Hồng Quang, Thích Không Tánh, Lê Công Cầu và Dương Thị Tân. Một số nhà hoạt động còn bị cấm ra nước ngoài như Bùi Minh Quốc, Đinh Hữu Thoại, Đỗ Thị Minh Hạnh, Phạm Đoan Trang, Lê Hồng Quang và Lệ Công Định. Những người này bị tịch thu hộ chiếu với những cáo buộc mơ hồ hay không được cấp hộ chiếu mà không có lời giải thích rõ ràng.    
......

Chương trình Tri ân Thương phế binh VNCH: Bằng yêu thương, họ bước qua nguy nan

Tuấn Khanh Vào mùng 10 tháng 1 vừa rồi, chương trình Tri ân Thương phế binh – Việt Nam Cộng Hòa (TPB-VNCH) lại tiếp nhận thêm 200 quý ông TPB mới ghi danh, nâng tổng số trong danh sách yểm trợ và chăm sóc sức khỏe hàng năm cho các ông, lên đến 6575 người. Nhiều năm liền, công việc tìm kiếm và giúp đỡ cho hàng ngàn quý ông TPB-VNCH như vậy, từ Quảng Trị vào Mũi Cà Mau, đã chiếm trọn thời gian và tâm sức của các linh mục Dòng Chúa Cứu Thế, 38 Kỳ Đồng, Sài Gòn. Nhìn các cuộc gặp mặt nhận quà, vui văn nghệ… của các ông, hầu hết là trên 60 với thân thể yếu đuối, bệnh tật, rất dễ tưởng lầm là sự chia sẻ yêu thương mang màu sắc từ thiện như vậy là các sinh hoạt đơn giản tại Việt Nam. Thế nhưng thực tế không phải vậy. Trong một lần tổng kết vào ngày 11 tháng 3, năm 2019, Linh mục Lê Ngọc Thanh có nói đến khoảng 800 ông hiện nay vẫn còn chưa nhận được quà. Trong các lý do nêu ra, Linh mục Lê Ngọc Thanh liệt kê về chuyện đường xá cách trở, thiếu thông tin, khó khăn liên lạc… nhưng bên cạnh đó, cũng có những ông sau khi ghi danh tham gia chương trình Tri ân, khi quay về nhà tại những miền quê hẻo lánh, vẫn bị công an khu vực đến hạch hỏi, thậm chí gây khó dễ trong đời sống thường nhật. Chính vì vậy, có những người đã buộc lòng im lặng từ bỏ, không dám nối lại với chương trình. Tháng 12 năm 2018, trong lần trò chuyện với một quý ông, từng là địa phương quân ở Vĩnh Long đến tham dự chương trình ở Nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, ông kể rằng nơi ông ở có 3 người là TPB-VNCH, nhưng chỉ có ông là dám đến tham dự. Còn 2 người kia dù đã ghi danh nhưng rồi bỏ, vì công an đến nhà làm việc, và nhắc rằng “không được tham gia các chương trình của nhà thờ tổ chức”. Người TPB-VNCH kể câu chuyện này, nói rằng ông đi từ 4g sáng đến Sài Gòn, mang theo bao nylon đựng quần áo để thay khi vào chương trình, rồi sau đó trở về lúc 3g chiều, ăn mặc như đang ở nhà, nhằm tránh không để ai tò mò hỏi han gì. Hành trình nối lại sợi dây yêu thương giữa con người và con người qua chương trình Tri Ân TPB-VNCH, thật không dễ trong một chế độ mà mọi cuộc dò xét, thẩm vấn, tra tấn… liên quan đến các vấn đề xã hội đều luôn có những lời mớm cung đầy ác ý vào giới Công giáo. Tháng 6 năm 2018, khi các cuộc biểu tình chống lại dự luật Đặc Khu và An ninh mạng diễn ra ở cả nước, đặc biệt bùng phát ở Sài Gòn, thì các cuộc trấn áp tàn khốc nhất cũng diễn ra. Tại công viên Tao Đàn, công an TP.HCM đã dựng nên một khu tra tấn hàng trăm người không khác gì bọn khủng bố Trung Đông. Chị Tuyết Lê, một cư dân ở ngoại ô vào trung tâm để biểu tình bị bắt về đây và bị đánh đến gãy răng hộc máu miệng. Những công an viên trẻ và khỏe mạnh, khi bắt đầu cuộc thẩm vấn đã mang găng tay bọc sắt màu xanh dương, đấm vào mặt chị và hỏi rằng “có phải linh mục xúi giục đi biểu tình không?”. Khi chị phản ứng, một công an khác mang vào chân đôi giày nặng, bọc sắt để tra tấn, kiểu của Bắc Triều Tiên, đá vào sườn của chị, và hỏi “mày có phải là đạo Công giáo không?” Đỉnh điểm của cuộc tra tấn đó là hai vợ chồng người Công giáo khác, anh Trịnh Toàn và chị Nguyễn Thanh Loan bị đánh đến chấn thương sọ não. Khi thấy anh Toàn hộc máu và ngất đi, vài ba an ninh thường phục lôi anh Toàn lên xe taxi chở ra bệnh viện cấp cứu Sài Gòn vứt ở đó. Khi nhân viên y tá yêu cầu yêu cầu làm giấy tờ để chụp CT đầu xem vết thương, những người an ninh này đã im lặng bỏ đi ra ngoài. Đến chiều hôm đó, chị Loan, vợ của anh Toàn mới liên lạc được người thân để mượn tiền chữa cho chồng, vì giấy tờ và điện thoại của 2 người đều bị công an cướp đi. Câu hỏi quen thuộc “Có phải đi biểu tình theo lời linh mục” và “mày có phải là đạo Công giáo không?” cũng được áp dụng với cả hai anh chị. Phía Nhà nước đã làm mọi thứ để cản trở những chiếc xe lăn hay những ông cụ được dìu vào tham gia các chương trình Tri Ân TPB-VNCH nơi nhà thờ Công giáo. Từ nhiều đời lãnh đạo ở Sài Gòn, với những gương mặt lãnh đạo được báo chí nhà nước ca ngợi là “hiểu biết”, “có học”, “có lòng”… như ông Đinh La Thăng hay đến ông Nguyễn Thiện Nhân, mọi sự sách nhiễu với những con người tàn tật chỉ thay đổi từ hình thức này sang hình thức khác mà thôi. Linh mục Vinh Sơn Phạm Trung Thành từ nhà thờ Kỳ Đồng, đã rất hài hước, nhưng cũng rất mỉa mai khi bình luận rằng “Sống hơn 44 năm trong chế độ Cộng sản, tôi học được một điều rằng họ không tiết kiệm một lực lượng hay một nguồn lực nào để tấn công vào các cuộc tập hợp, mà không cần biết rằng đó chỉ là tập hợp vì yêu thương.” Đã có nhiều thắc mắc được đặt ra về việc vì sao Nhà nước hiện nay lại khó chịu với những người già yếu tàn tật như vậy, cũng như rất chịu khó hành động với chương trình Tri Ân TPB-VNCH mà không màng gì đến thể diện hay tư cách của một hệ thống cầm quyền. Nhưng câu trả lời, dường như chỉ có một. Đó là chính quyền hiện tại sợ hãi bất kỳ bóng dáng hay tinh thần của một chế độ tự do mà họ đã tiến công bất ngờ và nắm quyền từ năm 1975 đến nay. Việc vây hãm nghĩa trang quân đội Biên Hòa, ngăn cản các lễ giỗ của các cụ Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu, rượt bắt bất kỳ ai mang trang phục có màu sắc hoàng kỳ… Đó là câu trả lời dễ nhận dạng nhất. Dường như một chiến thắng năm 1975 mà bộ máy tuyên truyền của chế độ hiện nay ca ngợi không tiếc lời, vẫn không giúp cho những nhà lãnh đạo ăn ngon ngủ yên. Vì thế đến những cuộc nối kết yêu thương giữa con người và con người, cũng đã làm họ giật mình giữa đêm như vừa qua ác mộng.      
......

Gạc Ma: Hãy trả lại sự thật

Báo cộng sản có đăng một số bài về Gạc Ma nhưng không hề đào sâu, tường tận sự việc mà chỉ nói chung chung về hoạt động tưởng niệm với hi sinh anh dũng gì đó. Sự thật là thế nào? Ai đã từng xem clip lính Việt Nam xếp hàng để súng máy Trung Quốc bắn rụng như chuối thì sẽ đặt ra câu hỏi rằng: Tại sao lại đứng như trời trồng để giặc bắn như vậy?   Ai, ai đã ra lệnh cho lính Gạc Ma không được kháng cự, đứng xếp hàng vẫy cờ? Tất cả nghi vấn đều đổ dồn về Lê Đức Anh tức Anh chột, hiện nay vẫn đang còn sống. Tại sao Lê Đức Anh lại làm như vậy? Xin trích một đoạn tài liệu của RFA:   "Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, một nhà ngoại giao kỳ cựu, am hiểu sâu sắc vấn đề Trung Quốc đánh giá quyết định không nổ súng của Bộ trưởng Quốc phòng Lê Đức Anh:   - Tôi cho rằng lúc bấy giờ ông Lê Đức Anh được đưa lên làm Bộ trưởng Quốc phòng mà làm cái việc như thế là một việc phản quốc. Ra lệnh không được bắn lại để cho Trung Quốc nó giết chiến sĩ của mình như là bia sống thì tôi cho đó là một hành động phản động, phản quốc.   Ông Lê Đức Anh là cai đồn điền cao su của một người tình báo của Pháp chứ ông ta không phải tham gia cách mạng lâu dài gì đâu. Chẳng qua ông ấy khai man lý lịch rồi thì được lòng ông Lê Đức Thọ, ông Lê Đức Thọ cứ đưa ông ấy lên vù vù trở thành Bộ trưởng Quốc phòng, sau này thành chủ tịch nước. Cái điều đó những người biết chuyện như tôi lấy làm đau lòng lắm và cho là một nỗi nhục của đất nước".   "- Ngài Bộ trưởng Bộ Quốc phòng hồi bấy giờ là ngài Lê Đức Anh đã ra cái lệnh như vậy mà anh Lê Mã Lương đã tường thuật trong hội thảo tưởng niệm Gạc Ma của chính Trung tâm Minh Triết tổ chức ở Khách sạn Công đoàn năm ngoái, thì bây giờ ta phải công khai cái này.   Một Bộ trưởng Quốc Phòng thấy giặc nó xâm lấn bờ cõi của mình mà ra lệnh không được chống lại, đứng im như thế cuốn cờ lên người mình để cho nó nã súng nó bắn! (Nguyễn Khắc Mai).   - Cho đến hôm nay 64 người anh hùng liệt sĩ ở Gạc Ma đấy nhiều người xác vẫn còn nằm dưới biển và cái ông Nông Đức Mạnh nguyên Tổng bí thư lại trả lời rằng thôi cứ để yên như thế! Đáng lẽ anh phải can thiệp với Chữ thập đỏ quốc tế để tìm cách vớt và đưa thân xác của các liệt sĩ ấy về quê mẹ thì anh lại để im, bởi vì anh sợ Tàu mà. Động chạm đến Tàu thì anh run lên vì anh bị cầm tù rồi.   Tại sao cứ im lặng? chỉ cho mấy cái anh cấp người phát ngôn Bộ Ngoại giao nói tới nói lui một điệp khúc nhàm chán vô cùng và bọn Trung Quốc nó không thèm đếm xỉa gì tới, nó coi đấy là cái chuyện tào lao thì đấy là cái đau, đấy là cái nhục về Gạc Ma. (Nguyễn Khắc Mai).   Lê Đức Anh lẽ ra phải bị lôi ra điều tra, xử lý vì tội phản quốc từ lâu rồi chứ không thể để hắn leo lên cái ghế Chủ tịch nước rồi về vườn ngồi như vô can như thế. Tại sao lại vậy? Tại vì đảng cộng sản sợ mất mặt hay phe cánh của Lê Đức Anh quá lớn đến nỗi không ai dám động vào? Hãy trả lại sự thật cho lịch sử, hãy giải nỗi oan ức cho những con người đã chết ở Gạc Ma năm ấy./.  
......

Không ai bị lãng quên, không điều gì bị lãng quên (*)

Khi cha liệt sỹ hy sinh trong thảm sát Gạc Ma do Trung Quốc thực hiện ngày 14/03/1988, thường xuyên hương khói bên bàn thờ tự lập vào mỗi ngày xảy ra sự kiện để tưởng niệm bên bờ biển vì những chiến sỹ hy sinh không tìm được xác mà máu xương hoà vào nơi biển cả; khi những học sinh ở nhiều nơi cùng nhau cúi đầu trong thinh lặng để tưởng niệm sự kiện lịch sử đau thương và những sự hy sinh bảo vệ biển đảo quê hươnhg ở các ngôi trường; thì ở ngay tượng đài Lý Thái Tổ ở Thủ đô, nhiều đám người đã tổ chức nhảy nhót múa may trong một sự hứng khởi và được sắp đặt trước từ một đám người khốn nạn nào đó vào sáng nay, ngày 14/03/2019, ngày tưởng niệm 31 năm cuộc chiến trên đảo Gạc Ma. Cuộc chiến này chưa từng được nhắc đến và viết tường minh vào trong sách giáo khoa để truyền dạy cho các thế hệ học sinh, nó bị để trống như một khoảng trắng suốt mấy chục năm qua. Lịch sử dân tộc, những người lính bảo vệ chủ quyền biển đảo của tổ quốc, những người đồng đội, đồng chí với những người cộng sản, mà vẫn bị đối xử đau đớn và nghiệt ngã như vậy. Chỉ cho đến nay, sau quá nhiều nỗi phẫn bức kéo dài nhiều năm liên tục của nhân dân, người ta mới bắt đầu hé mở và nhắc đến, tưởng niệm dè dặt như một sự kiện đáng bị lãng quên. Như Olga Bergoltz đã nói (*): Không ai bị lãng quên. Không có điều gì bị lãng quên. Và những câu thơ nổi tiếng ấy được khắc trên bức tường nghĩa trang liệt sỹ Leningrad, nơi tưởng niệm những người đã dũng cảm hy sinh trong thời gian 900 ngày Leningrad bị bao vây. Vậy mà trong lòng đất nước, sẵn có những kẻ chẳng cần phải ghi nhớ, chẳng cần phải hàm ơn, chẳng cần phải bận tâm, chúng vẫn nhảy múa và nhằm ngăn trở những con người khác đến khuôn viên tượng đài này tưởng niệm và tri ân các chiến sỹ đã hy sinh 31 năm trước mà không còn vẹn nguyên xác thân. Ôi, thời đại này đã sản sinh ra những lũ ngợm và những tâm hồn thú vật./.
......

Gạc Ma, trận chiến bị lãng quên

Đã 31 năm trôi qua kể từ ngày xẩy ra trận Gạc Ma ngày 14 tháng 3 năm 1988. Câu chuyện về sự hy sinh tức tưởi của 64 binh sĩ công binh tại Gạc Ma ngày ấy vẫn nằm im trong những trang sử của Quân đội nhân dân Việt Nam. Từ đó đến nay chưa hề có một sự xác nhận chính thức nào của giới lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam về sự kiện này, ngoại trừ một lần ông cựu Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh bảo rằng, cứ để xác của 64 người lính ấy nằm yên dưới đáy biển Gạc Ma một cách rất vô tâm.   Các tài liệu về trận Gạc Ma của Việt Nam rất ít ỏi và đơn điệu. Có lẽ bài viết vào năm 2008 của tác giả Phạm Trung Trực (1) về trận đánh này là đầy đủ nhất về cả bối cảnh lẫn diễn tiến. Phạm Trung Trực là bút danh của một sĩ quan hải quân Việt Nam can hệ trực tiếp trong suốt chiến dịch CQ 88, một chiến dịch của quân đội nhân dân Việt Nam đưa bộ đội công binh mang vật liệu xây dựng tới nhóm đảo Cô Lin, Len Đao và Gạc Ma để xây dựng các cơ sở tại đây, nhằm khẳng định sự có mặt của Việt Nam trên nhóm đảo quan trọng này.   Điểm nổi bật được bài viết này ghi lại là thái độ lửng lơ và buông xuôi của giới lãnh đạo Việt Nam trong quyết định giữ hay bỏ những phần lãnh thổ, lãnh hải đó của Việt Nam. Tác giả Phạm Trung Trực kể lại rằng, khi tình hình đã trở nên hết sức căng thẳng. Bộ tư lệnh hải quân liên tục báo cáo lên trên xin ý kiến chỉ đạo, và cần được giải đáp ngay là:   – Trung Quốc là bạn hay thù? – Chúng đánh ta, ta có đánh trả không?   Cấp trên vẫn im lặng hoặc trả lời KHÔNG rõ ràng. Một trong ba tàu tham dự trận Gạc Ma, HQ 505.   Không những thế, tuy biết trước ý đồ Trung Quốc sẽ xâm chiếm vùng đảo này qua việc họ đưa một lực lượng hải quân hùng hậu đến vùng trận chiến, nhưng Việt Nam chỉ đưa ra đó 3 tàu vận tải vũ khí yếu kém, bộ đội công binh Việt Nam lại không được trang bị vũ khí thích hợp để chiến đấu. Quan trọng hơn là họ được lệnh không được bắn trả lính Trung Quốc. Chỉ một vài bộ đội trên tàu mang vũ khí cá nhân, còn nhóm bộ đội tiến vào cắm cờ trên đảo Gạc Ma đã tay không đối diện với giặc.   Trả lời phỏng vấn của đài RFA (2), anh Nguyễn Văn Thống, một người sống sót trong khi tiến vào Gạc Ma xác nhận với Đài Á Châu Tự Do về lệnh bộ đội Việt Nam không được nổ súng. Anh Thống nói: “Bên mình lúc ra đi là quán triệt không được nổ súng, bất kỳ giá nào cũng không được nổ súng.”   Lời thuật vừa nêu của anh Nguyễn Văn Thống cũng trùng hợp với tiết lộ của tướng Lê Mã Lương trong cuộc tọa đàm kỷ niệm cuộc chiến Gạc Ma do Trung tâm Minh Triết tổ chức vào năm 2014. Tướng Lê Mã Lương là Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân, từng giữ chức Giám đốc Bảo tàng Lịch sử quân sự Việt Nam. Tướng Lê Mã Lương cho biết:   “Nó có một câu chuyện như thế này: Có đồng chí lãnh đạo cấp cao ra lệnh bộ đội ta không được nổ súng nếu như đánh chiếm cái đảo Gạc Ma hay bất kỳ đảo nào ở Trường Sa. Không được nổ súng! Và sau này nó có một câu chuyện và nó đã được ghi vào tài liệu mà ta đã rõ rồi là khi trong một cuộc họp của Bộ Chính trị, đồng chí Nguyễn Cơ Thạch đập bàn và nói là ai ra lệnh cho bộ đội không được nổ súng?”   Có nhiều lời truyền miệng khác xác định chi tiết được tướng Lê Mã Lương tiết lộ ở trên. Người được cho là đã ra lệnh không được chống trả hồi đó đó là Đại tướng Lê Đức Anh, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Với nguyên tắc sinh hoạt “dân chủ tập trung” của đảng CSVN, người ta có thể cho rằng, hoặc đó là quyết định chung của Bộ Chính trị đảng CSVN, hoặc nếu không phải là quyết định chung thì cũng không một ai trong Bộ Chính trị phản đối lệnh đó.   Có lẽ vì sự kiện đáng xấu hổ đó, trận chiến Gạc Ma có vẻ như đã bị lãnh đạo đảng CSVN cố tình không cho đề cập đến trong sử sách. Bộ Sử Biên Niên của Viện Sử học Việt Nam đã không có một giòng chữ nào cho trận chiến này.   Bên cạnh đó, có thể cũng vì lý do đó mà các buổi tưởng niệm 64 chiến sĩ vị quốc vong thân trong trận Gạc Ma của dân chúng trong mấy năm gần đây đã luôn bị cấm cản, hoặc bị các lực lượng an ninh giả côn đồ quấy phá. Mới ngày 9 và 10 Tháng 3 vừa qua, một số người trong Câu Lac Bộ Lê Hiếu Đằng đã bị công an bắt khi họ chuẩn bị tổ chức buổi tưởng niệm ở Vũng Tàu. Một nhóm dân chúng khác đã phải tổ chức tưởng niệm một cách lén lút.   Nếu các tài liệu về trận chiến Gạc Ma của Việt Nam ít ỏi thì các tài liệu tương tự bằng ngoại ngữ về loại này cũng chẳng nhiều nhặn gì. Dưới đây là tóm lược một vài điều đáng chú ý trong các tài liệu liên quan đến trận Gạc Ma bằng Anh ngữ.   Tìm kiếm trên Google tài liệu bằng tiếng Anh người ta thấy khá nhiều bài báo của các cơ quan truyền thông Việt Nam viết về trận Gạc Ma, cùng một số lượng nhiều không kém những bài báo ngoại quốc tường thuật về sự cấm đoán tưởng niệm và bắt bớ dân chúng tổ chức tưởng niệm các chiến sĩ Gạc Ma của lực luợng an ninh Việt Nam.   Bên cạnh đó cũng có một vài tài liệu khác đề cập sơ sài về trận Gạc Ma.   Một bài thuyết trình của Trường Đại học Oslo, Na Uy viết cho buổi hội thảo về an ninh của vùng Đông Á vào Tháng 7 năm 2015 cho rằng, trận Gạc Ma là một biến cố trong diễn trình tranh chấp các hòn đảo nhỏ ở vùng Biển Đông (3).   Tài liệu giải mật của Trung ương Tình báo Hoa Kỳ (CIA) viết khá nhiều về bối cảnh chính trị trong vùng Đông Nam Á trong khoảng 2 năm 1987 và 1988. Cơ quan tình báo này đưa ra nhận định rằng, Trung Quốc cướp Hoàng Sa và một vài đảo của Trường Sa vào lúc các chính phủ của Việt Nam (Việt Nam Cộng Hoà và Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam) là đồng minh của một trong hai siêu cường của thế kỷ 20. Cả hai siêu cường đó, vào mỗi thời điểm tương ứng, đều bắt tay với Trung Quốc để nước này “làm thịt” Việt Nam. (4)   Cuối cùng, một bài viết trên trang mạng Nghiên cứu Chiến luợc của Ấn Độ (được đăng lại trên trang mạng National Interest và War is Boring), đề cập sơ sài về trận Gạc Ma, nhưng lại nhấn mạnh đến trận Hải chiến Hoàng Sa năm 1974. Bài viết có tựa đề “One of the Last Things South Vietnam Did Was Fight China” (Một trong những điều cuối cùng Việt Nam Cộng Hoà làm là chiến đấu chống Trung Cộng). Một tựa đề như hàm ý về truyền thống chống đế quốc phương Bắc của người Việt Nam.(5)   Lê Vĩnh   Ghi chú:   (1) Một Trang Sử Anh Hùng – Một Thời Kỳ Nhục Nhã, Phạm Trung Trực, https://radiochantroimoi.wordpress.com/2009/03/15/ky-s%E1%BB%B1-h%E1%BA%A3i-chi%E1%BA%BFn-tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-sa/   (2) Ai ra lệnh không được nổ súng trong trận Gạc Ma?, RFA, http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/who-ord-no-fir-in-garma-03122015052720.html++   (3) East Asia’s Last Interstate Battle, Stein Tønnesson, https://blogs.prio.org/2015/07/14-march-1988-east-asias-last-interstate-battle/   (4) China’s ambition and the lessons from Gac Ma, http://asiamaritime.net/chinas-ambition-and-the-lessons-from-gac-ma/   (5) One of the Last Things South Vietnam Did Was Fight China, Indian Strategic Studies, http://strategicstudyindia.blogspot.ca/2014/05/one-of-last-things-south-vietnamdid.html?m=1  
......

CSVN phúc trình lần 3 về việc thực thi các Quyền Chính trị và Dân sự

Geneve (Thụy sĩ) - Vào ngày 11/ và 12/3, khóa 125 của Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc về việc thực thi Công Ước Quốc Tế về Quyền Chính Trị và Dân Sự (International Covenant on Political and Civil Rights) viết tắt là ICCPR, đã được tổ chức tại Geneva, Thụy Sĩ, nhằm khảo sát tiến trình thực thi tại Việt Nam và một số quốc gia khác. Một phái đoàn hùng hậu CSVN, cầm đầu bởi Nguyễn Khánh Ngọc, Thứ Trưởng Bộ Tư Pháp CSVN đã được gởi qua nhằm phúc đáp các câu hỏi về 27 vấn đề nêu ra bởi nhóm chuyên viên LHQ.  Khóa về việc ICCPR này khác với khóa ICCPR trước, vì nhóm khảo sát gồm toàn các chuyên viên độc lập, nổi tiếng trên thế giới về các lãnh vực nhân quyền, lao động, tự do ngôn luận, pháp lý, bảo vệ trẻ em, chống buôn người, chống tra tấn, chống án tử hình việc thực thi các công ước trong khuôn khổ hiến pháp quốc gia,... Đây chỉ là lần thứ ba, phía CSVN phúc trình, sau khi tham gia Công Ước ICCPR vào năm 1982, trong khi Công Ước khuyến cáo là phải có một bản phúc trình đầy đủ về mọi lãnh vực của ICCPR và các chi tiết về việc thực thi (mức hiệu quả, các con số thống kê khả tín,...)  Về phía Việt Nam, nhiều phái đoàn trong cộng đồng người Việt hải ngoại đã tham gia: phái đoàn của Uỷ Ban Bảo Vệ Quyền làm người của ông Võ Văn Ái, người đã được mời phản biện ngày 11/3 tại Điện Wilson, Geneva; Tổ chức BPOS của ông Nguyễn Đình Thắng, và hơn 30 người Việt nam đến từ Hoa Kỳ, nhiều quốc gia tại Âu Châu, cũng như tại Thụy Sĩ. Tại địa phương, một phái đoàn của Uỷ Ban Thụy Sĩ Việt Nam (Cosunam), dân biểu thị xã Geneve ông Rolin Wavre và Việt Tân đã đến tham gia buổi điều trần trả lời của CSVN.  Shadow Report II Trước khi buổi khảo sát diễn ra trong khóa ICCPR 125, các phái đoàn NGO quốc tế như AI, Hội Luật Gia, .. các tổ chức Việt Nam cũng đã gởi hồ sơ phản biện đến UBNQLHQ. Sáu tổ chức Người Việt (Hội Đến Hùng, Hội Phụ Nữ tại Houton, Chương Trình Radio CTM Houston, Liên Hội Người Việt Tỵ Nạn tại Đức, Công Đồng Người Việt Tỵ Nạn CS tại Hòa Lan, Ủy Ban Cosunam) với sự hỗ trợ của Việt Tân đã gởi đến UBNQLHQ một bản phúc trình dầy hơn 538 trang Shadow Report II On Police Brutality In Murders, Tortures & Kidnaps Against Innocent Civilians From 2007 To 2018 In VIETNAM. tài liệu trình bày theo dạng Intanbul Protocol được Liên Hiêp Quốc công nhận về 450 trường hợp tra tấn, giết người, bắt cóc nhằm vào các thường dân vô tội, không được dư luận biết tới và không được sự can thiệp của quốc tế, trải dài từ 2007 đến 2018. Một thành viên cao cấp trong nhóm chuyên viên Liên Hiệp Quốc ông Yadh Ben Achnour, Giáo sư đại học Khoa Học Luật tại Tunis, Chủ tịch Hội Đồng Tối Cao về Chuyển Tiếp Dân Chủ tại Tunisie,  thành viên UBNQ LHQ đã trích dẫn một phần nội dung trong Shadow report II để chất vấn phái đoàn CSVN, về phần tra tấn, nhục hình người dân tại VN, liên quan đến 226 người bị chết trong trại tạm giam, hay trong tù, do chính báo cáo Quốc Hội CSVN nêu lên.  Ông Achnour và một số thành viên khác của UBNQLHQ cho biết đã nhận được Tài Liệu Shadow Report II. Giống như lần trước, tất cả phái đoàn CSVN đều bị lâm vào thế bị động, không trả lời nổi trước các câu hỏi rất chính xác và chi tiết các chuyên viên, thành viên của UBNQLHQ. Họ chỉ biết đưa chi tiết các đạo luật, nghị định họ đã ban hành nhưng từ chối không đưa bất cứ một dữ kiện nào về mức hiệu quả, mức độ thi hành và các con số liên hệ, cũng như phản hồi từ các tổ chức xã hội dân sự độc lập tại Việt Nam. Đúng là tình trạng một rừng luật, với rất nhiều các đạo luật nhằm cho thấy là CSVN cũng biết tuân thủ các công ước, nhưng lại là "luật rừng" vì không bao giờ được thi hành. Các chuyên viên quốc tế, qua các trao đổi hành lang với Uỷ Ban Cosunam và Việt Tân cho biết họ hiểu rõ tình hình nhân quyền tồi tệ và việc thực thi lấy lệ các công ước ICCPR và CAT (Chống Tra Tấn) tại Việt Nam./.
......

Chỉ một cánh én đã là mùa xuân

Nguyệt Quỳnh – Web Việt Tân Cuộc xuống đường ở Venezuela như những cánh én báo mùa xuân đã làm khơi dậy một cách mãnh liệt cái khát vọng tự do trong lòng người dân Việt Nam – một đất nước cách xa nó đến hàng chục ngàn cây số. Ở đây, như Venezuela, đa số dân nghèo cũng tuyệt vọng cùng cực; giới trí thức thì nhìn thấy tương lai đang dẫn dắt mình và các thế hệ mai sau đi dần vào con đường nô lệ. Trong nôn nao, nhiều người đã thầm hỏi khi nào thì chúng ta có được Số Đông đồng lòng như Venezuela. Câu hỏi làm tôi liên tưởng đến những người dân Venezuela đã ngã xuống trong những cuộc biểu tình. Ở bất cứ đất nước nào cũng vậy, hạt giống tự do phải được gieo trồng, tưới tẩm bằng chính công sức và mồ hôi của người dân nước ấy. Lẽ ra câu hỏi phải nên là: “người Việt Nam đã làm gì cho những khao khát của chính mình?” Từ câu hỏi này, ít ra tôi tìm được câu trả lời. Tôi nhìn thấy những cánh én đơn độc đã bay về từ rất lâu, bạn có nhìn thấy như tôi không? Qua giông bão, những cánh én ấy xác xơ, những cánh én đang nhỏ máu từng ngày, nhưng tôi nhìn thấy cả mùa xuân trên những đôi cánh ấy. Xin cám ơn Trần Huỳnh Duy Thức, Hồ Đức Hòa, Nguyễn Đặng Minh Mẫn, Trần Thị Nga, Lê Đình Lượng, Phan Kim Khánh, Trần Hoàng Phúc,… Con đường dẫn đến tự do còn nhiều gian nan nhưng tôi cảm nhận được niềm tin và tình yêu của họ. Tôi chạnh nhớ đến những cánh én dập dìu trên những phím đàn giá lạnh của Văn Cao năm nào. Đầu xuân năm 1976, nhạc sĩ Văn Cao sáng tác ca khúc “Mùa Xuân Đầu Tiên” sau nhiều năm dài vắng bóng. Bài hát với ca từ đầy ắp yêu thương “từ đây người biết thương người, từ đây người biết yêu người”. Bài hát làm gai mắt lãnh đạo và bị cấm hát ở Việt Nam. Bốn mươi năm đã trôi qua, thế giới đã đổi thay từ mùa thu năm 1989, nhưng lãnh đạo CS không thay đổi; vẫn khinh thị dân, vẫn tự mãn cho mình cái quyền được chỉ đạo ngay cả những tình cảm rất thiêng liêng và riêng tư của con người. Ngày tưởng niệm chiến tranh biên giới, tưởng niệm 45 năm Hoàng Sa chỉ có báo chí, dàn đồng ca của ban tuyên giáo là được quyền ca hát. Cửa ngõ các nhà hoạt động vẫn được canh gác cẩn thận để bảo đảm không có một cuộc tụ tập hay một nén nhang nào được thắp lên cho những người lính đã ngã xuống! Đất nước độc lập mà như một quốc gia bị chiếm đóng, mọi nỗ lực bảo vệ tổ quốc đều dẫn đến những đàn áp khốc liệt. Tư duy trí thức, cán bộ thì lệ thuộc, đến nỗi một giáo sư sử học “danh tiếng”, ông Phạm Hồng Tung, người chủ biên chương trình lịch sử tại đại học Hà Nội đã dám đề nghị rằng nên chờ hội ý với Trung Quốc để viết về cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc (sic). Lãnh đạo như thế, cán bộ như thế, bất chấp nguyện vọng của người dân; thế nên, dù cho những trấn áp hung bạo đang trên đà gia tăng, người ta vẫn nhìn thấy cả một sự đổi thay từ hành động cho đến nếp nghĩ của đa số người dân Việt Nam. Đây là một thực tế mà lãnh đạo CS khó chấp nhận. Thật vậy, cho dù chế độ công an trị có khắc nghiệt đến đâu thì cái thời mà người ta giao trọn phần hồn của mình trong bàn tay sinh sát của lãnh đạo cũng đã qua. Hình ảnh đơn độc của những cánh én là biểu tượng mạnh mẽ nhất cho niềm khao khát tự do và đổi thay. *** Viktor Frankl, một chuyên gia tâm lý người Áo, kẻ đã sống sót qua các trại tập trung Đức quốc xã bảo rằng: “mọi thứ đều có thể bị lấy mất khỏi con người… nhưng cái cuối cùng của tự do con người chính là sự lựa chọn thái độ trong bất kỳ hoàn cảnh nào.” Dẫn lời của Frankl, tôi muốn nhắc đến chị Võ Như Huỳnh, một bạn trẻ vừa mãn hạn 8 tháng tù. Sự chân thành, vững vàng của Huỳnh chắc chắn đã khiến gia đình và người chung quanh chị thêm mạnh mẽ. Tôi tin rằng niềm tin có sức mạnh lan tỏa. Một khi con người có niềm tin và chấp nhận trả giá cho một điều gì đó, thì dù chỉ một mình, một người vẫn làm được rất nhiều… Chị Huỳnh là cư dân ở Đồng Nai, đi biểu tình ngày 10/6/2018 để chống Luật Đặc Khu, chị cùng 20 bạn trẻ khác bị khởi tố và tống giam. Trong tù, chị Huỳnh nhìn thấy nhiều bạn trẻ khác bị nhục hình, và dù nói rằng rất khổ, nhưng Huỳnh cho biết chị không hề thay đổi quan niệm “tuy việc làm không lớn lao nhưng tôi rất tự hào và cảm thấy hạnh phúc.” “Tự hào”, “hạnh phúc” là hai điều hiếm quý trong xã hội Việt Nam, mà chúng ta chỉ tìm thấy ở những tâm hồn tự do. Một con người tự do khác, nhà văn Nhã Thuyên – người đã chọn một chủ đề “nhạy cảm” đưa vào luận văn thạc sĩ của mình cho dù biết có thể sẽ gặp rắc rối, hoặc tệ hơn có thể mất bằng. Năm 2010, Nhã Thuyên đệ trình luận văn thạc sĩ về một tập thể thơ của nhóm “Mở Miệng” do hai nhà văn Lý Đợi và Bùi Chát chủ trương. Một số tác phẩm trước đó của “Mở Miệng” đã bị coi là công khai chống chế độ, vì thế Bộ Công an đã vào cuộc. Luận án của nhà văn Nhã Thuyên bị quy kết là “phản động”, “phản văn hóa”, thậm chí bị gọi là “rác rưởi”. Nhã Thuyên bị rút bằng vào tháng Ba năm 2014. Tuy nhiên, thái độ của chị đã kêu gọi được sự hỗ trợ của hơn 100 nhân vật trong giới học thuật. Và cuối cùng, với sự lên tiếng của họ, nhà văn Nhã Thuyên đã lại được cấp bằng thạc sĩ hai tháng sau đó. Chỉ với thái độ riêng lẻ của hai người phụ nữ trên, tôi có cảm tưởng như những gì Viktor Frankl đã thực chứng qua các trại tập trung sẽ được người dân Việt Nam viết tiếp bằng những trải nghiệm của chính mình “trong bất cứ hoàn cảnh nào lựa chọn Tự Do là điều kiện tất yếu của Hạnh Phúc”. Dù chưa là đám đông, nhưng cá nhân mỗi người đã tạo nên những thay đổi tích cực cho xã hội. Và họ thực sự đã là mùa xuân rồi, mùa xuân cho chính họ và mùa xuân cho cuộc đời. *** Tôi lại nghĩ đến hình ảnh đơn độc của Văn Cao. Một mình ông, giữa một Hà Nội ồn ào tiếng loa phóng thanh và cờ hoa. Khi cả nước cùng rộn ràng yêu tổ quốc là “yêu XHCN” thì Văn Cao vẫn yêu theo cái cách riêng của mình. Là một họa sĩ, nhạc sĩ, thi sĩ, nhưng ít ai biết ông còn là một võ sĩ, người đã từng đặc trách huấn luyện đội đặc nhiệm chuyên ám sát của Việt Minh. Tuy ca khúc của người cựu chiến binh cô độc này bị cấm hát ở quê nhà, nhưng nó lại được cất lên đầu tiên ở nước Nga lạnh giá. Trái tim có lý lẽ của nó, làm sao giải thích được vì sao sau hơn 40 năm, khi người trong nước tìm mọi cách để lìa bỏ quê hương thì người Việt tha hương vẫn thiết tha từng tấc đất, tấc biển đã cách xa hàng nửa vòng trái đất; vẫn xót xa với từng bất công, đau thương ở quê nhà. Làm sao giải thích được vì sao người cựu chiến binh hải quân Châu Văn Khảm, ở tuổi đời 70 lại trở về, dù phải đối mặt với tù tội. Cũng khó mà giải thích về chị Huỳnh hay nhà văn Nhã Thuyên, chỉ biết rằng khi một người dám sống với niềm tin và chọn lựa của mình, họ làm cuộc sống chung quanh thay đổi. Tôi tin vào lịch sử nước mình. Tôi tin rằng có một ngày Việt Nam sẽ là một Venezuela. Khi ấy, không chỉ những con đường ở Hà Nội, Sài gòn, Đà Nẵng… tràn ngập bước chân người xuống đường, mà sẽ ở khắp mọi nơi trên thế giới. Từ khắp những nẻo đường ở Hoa Kỳ, từ Úc Châu, Âu Châu,… nơi có người Việt Nam hiện diện. Nguyệt Quỳnh Đấu tranh bất bạo động nhìn từ chuyển biến Venezuela Venezuela và ‘tâm trạng Việt Nam’  
......

ĐẦU ĐỘC

Đỗ Văn Ngà Hiện nay hóa chất độc hại đang trôi nổi trên thị trường rất nhiều. Mọi hóa chất đều bắt nguồn từ Trung Quốc. Việc làm ăn buôn bán với Trung Quốc là điều không thể tránh, nhưng việc mở toang cửa để đón nhận tất cả mọi thứ hàng hóa từ Trung Cộng vào là một tội ác. Tại sao hàng Trung Quốc tại Mỹ, hàng Trung Quốc tại Úc, hàng Trung Quốc tại Âu Châu đều là hàng tốt, còn hàng Trung Quốc tại Việt Nam đều bị thả nổi? Đó là trách nhiệm của chính quyền. Chính quyền đã buông, nhưng trong cái buông xuôi này là vô tình hay hữu ý là điều mà chúng ta cần xét kỹ vì nó liên quan đến âm mưu. Trên báo Dân Trí ngày 21/01/2018 có bài “Trung Quốc rào 113 điểm cấm hàng Việt, nhưng mở lối mòn xuất ngược Việt Nam”. Nghĩa là Trung Quốc chặn đứng hàng Việt Nam sang Trung Quốc nhưng họ lại mở toang hàng lậu từ Trung Quốc sang Việt Nam. Đa phần hàng lậu là những hàng không thể kiểm soát chất lượng, và nguồn gốc nhân dân Việt Nam dùng thuốc độc Trung Quốc để diệt nhau cũng bởi sự “lơ là” này. Câu hỏi đặt ra là, tại sao những thứ rác rưởi độc hại không thể kiểm soát là được mở toang cho nó rót vào Việt Nam một chiều như vậy? Chỉ có thể nói rằng đó là sự bắt tay giữa 2 bên mà thôi. Chính họ, đã thông đồng với nhau dùng phễu cắm vào họng dân tộc Việt Nam để rót chất độc vào. Ngày 02/12/2019 trên tờ Vnecony có đưa ra con số trong vong 11 tháng, Việt Nam nhập 60 tỷ đô hàng hóa từ Trung Quốc và xuất sang Trung Quốc 38 tỷ đô. Nghĩa là mỗi tháng Việt Nam nhập siêu từ Trung Quốc là 2 tỷ đô đường chính ngạch, còn lượng hàng lậu bao nhiêu chẳng ai thống kê nổi. Với đường hàng lậu bị đóng phía Trung quốc, và mở phía Việt Nam thì lượng hàng lậu trôi nổi từ trung quốc rót vào Việt Nam không nhỏ đâu, đến hàng tỷ đô mỗi tháng. Để chứng minh hang tỷ đô hàng lậu mỗi tháng, thì không có con số thống kê mới nhất, tôi tạm lấy số liệu cũ để chứng minh. Ngày 26/08/2015, trên báo Vietnamnet.vn có đăng bài “Truy tìm 20 tỷ USD Trung Quốc vào Việt Nam: Bất lực?”, trong bài này có nói rằng trong năm trước đó, tưc năm 2014, phía Trung Quốc cung cấp số liệu tổng giá trị xuất khẩu sang Việt Nam cao hơn số liệu của hải quan Việt Nam ghi về tổng giá trị nhập hàng Trung Quốc là 20 tỷ USD. Vậy 20 tỷ đó chạy đi đâu? 20 tỷ đó nó qua bằng đường hàng lậu trốn thuế phía Việt Nam nên hải quan Việt Nam không thể ghi chép được. Đấy là số liệu năm 2014, đã cách đây 5 năm. Vậy hôm nay con số hàng lậu vào Việt Nam chắc chắn không dừng lại con số 20 tỷ mà phải cao hơn. Cứ giả sử rằng, hàng lậu vào Việt Nam năm 2018 là 20 tỷ USD thì, năm 2018, tổng giá trị hàng nhập vào Việt Nam không dưới 100 tỷ USD. Trong con số 100 tỷ này, chỉ cần 1% là hóa chất độc hại để làm nguyên liệu cho dân Việt hại nhau thôi, thì đủ để các bệnh viện ung bứu trên toàn cõi Việt Nam không có chỗ chứa. Đấy là nói về liều thuốc độc mà Trung Quốc và Việt Nam bắt tay nhau thả vào Việt Nam cho dân Việt Nam tự diệt. Với chính quyền này, như thế vẫn chưa đủ, hôm nay chính quyền CS đã dùng quyền lực của mình bóp họng nhân dân rót chất độc vào nữa. Điều đó lại càng củng cố sự tiếp tay của chính quyền CSVN trong công cuộc đầu độc dân Việt là có thật, không phải họ buông lỏng quản lý do vô tình mà là hữu ý. Điều gì khiến chúng ta có thể khẳng định chính quyền này bóp họng người dân rót hóa chất vào? Hãy xem quá trình tiếp tay cho tập đoàn Masan giết chết nước mắm truyền thống dọn đường cho những chai hóa chất giống nước mắm của Masan đầu độc nhân dân thì khắc biết. Năm 2017, tờ báo thanh niên và Vinatas đã lãnh tiền Masan dùng dao đâm hạ sát nước mắm truyền thống, đưa nước hóa chất giống nước mắm vào ướp từng thớ thịt người dân Việt Nam, nhiệm vụ bất thành vì người dân có lương tâm không để chúng làm bậy. Hôm nay, sau 2 năm Cục chế biến và Phát triển thị trường nông sản (Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn (NN&PTNT) và Tổng cục Tiêu chuẩn Đo lường chất lượng (Bộ Khoa học và Công nghệ) đã vào cuộc soạn thảo tiêu chuẩn nước mắm, để một lần nữa loại bỏ nước mắm tự nhiên và dọn đường cho Masan rót hóa chất vào họng nhân dân. Quá bất nhân, quá tàn ác và quá khốn nạn. Ở đất nước này, người dân cần ăn uống những chất được chiếc từ thiên nhiên, không ai muốn uống hóa chất. Mỗi năm hàng tỷ đô la chất độc do Trung Quốc rót vào để dân hại nhau chưa đủ hay sao mà nhà nước lại hùa với doanh nghiệp bất nhân bóp họng nhân dân rót hóa chất vào? Ngửa tay nhận đồng tiền dơ bẩn của Masan để giết chết doanh nghiệp nước mắm truyền thống và đầu độc nhân dân là đáng tội gì đây? Thế mà ở Việt Nam, dã tâm không thành thì thôi, không có sự trừng phạt nào với này bọn này, rồi cũng chìm xuồng, đợi 2 năm sau nó lại giở chiêu. Đúng là làm công dân Việt Nam vô cùng khốn khổ.    
......

BẠN BÈ SÁT CÁNH CÙNG NHÀ HOẠT ĐỘNG CHÂU VĂN KHẢM

Việt Tân Sáng nay 11/03/2019, hơn chục nhà hoạt động xã hội, bạn bè của ông Châu Văn Khảm là Trương Dũng, Lương Dân Lý, Nguyễn Thị Kim Liên, Nguyễn Kim Thanh, Nguyễn Văn Duyệt, Nguyễn Xoan... đã cùng nhau đi đến Trại giam B34 tại Sài Gòn - nơi ông Khảm đang bị giam giữ để thăm gặp. Dẫu biết sẽ phải đối mặt với sự trấn áp của an ninh cộng sản, nhưng bạn bè của ông Khảm vẫn quyết tâm đến Trại giam B34 thăm, như một cách thể hiện sự ủng hộ đối với những đóng góp của ông. Ông Châu Văn Khảm là một khuôn mặt quen thuộc và tích cực trong các hoạt động yểm trợ phong trào đấu tranh dân chủ quốc nội ở cộng đồng người Việt tại Sydney. Ông Khảm cũng là đảng viên Việt Tân cơ sở Úc Châu, ông bị bắt cùng với thành viên của Hội Anh Em Dân Chủ là ông Nguyễn Văn Viễn, tại Sài Gòn vào ngày 13/01/2019 vừa qua. Mặc dù biết rằng việc đi về Việt Nam sẽ có nhiều rủi ro và bị chế độ cộng sản Việt Nam ngăn chặn, nhưng ông Khảm vẫn không ngần ngại trở về để thu thập dữ kiện và lượng định thực trạng nhân quyền tại quê nhà. Cả ông Châu Văn Khảm và Nguyễn Văn Viễn đều bị từ chối luật sư và người thân thăm gặp cho đến khi cuộc điều tra kết thúc. Tù nhân chính trị tại Việt Nam hiện nay bị đối xử rất tàn tệ. Ngoài chuyện họ bị tra tấn về thể xác, nhà cầm quyền Việt Nam còn cố tình cô lập, cắt những tù nhân đó ra khỏi gia đình, bạn bè như một thủ đoạn tấn công tinh thần. Việc tra tấn, hành hạ và cô lập những tù nhân chính trị nói chung và ông Châu Văn Khảm, Nguyễn Văn Viễn nói riêng là những việc làm độc ác, cần phải có nhiều hơn nữa sự lên tiếng phản đối của dư luận. Vì vậy, chúng tôi mong nhận được sự đồng hành, ủng hộ của quý độc giả trong hành trình vận động đòi tự do cho hai nhà hoạt động này! #ChâuVănKhảm
......

CON ĐƯỜNG THÀNH TỶ PHÚ ĐÔ LA

Đỗ Văn Ngà Đầu năm 2018, ông Nguyễn Đăng Quang chủ tịch tập đoàn Masan được công nhận là tỷ phú đô la thứ 3 của Việt Nam. Cũng giống Phạm Nhật Vượng, Nguyễn Đăng Quang cũng gầy dựng cơ nghiệp tại Đông Âu và bùng phát sự giàu có tại Việt Nam. Câu hỏi đặt ra là, ở Việt Nam có lợi thế gì mà làm những người này chuyển về Việt Nam làm ăn rồi trở thành những kẻ siêu giàu? Chỉ có thể khẳng định 2 ý đơn giản, thứ nhất người tiêu dùng Việt ngây thơ, thứ nhì là dễ dàng liên kết với chính quyền CS lừa người tiêu dùng Việt Nam đồng thời tiêu diệt những đối thủ nhỏ hơn.   1. Năm 2007, Masan dùng đòn bẩn MCPD nhắm vào nước tương truyền thống để dộc bá thị trường.   Tháng 7/2005, nước tương Chinsu của Masan tại châu Âu bị cáo buộc có chứa 3-MCPD (một loại độc tố sinh ra trong quá trình lên men đậu nành để sản xuất nước tương, có khả năng ung thư) quá nồng độ cho phép. Lúc đó tất cả các loại nước tương lên men theo phương pháp truyền thống trên toàn cõi Việt Nam đều bị nhưng chỉ có Masan xuất sang Âu Châu nên mới bị kiểm tra. Thay vì thông báo về chuẩn an toàn thực phẩm cho tất cả doanh nghiệp nước tương Việt Nam hiệu chỉnh quy trình sản xuất để ra sản phẩm tốt hơn, thì ngược lại Masan tung tiền cho truyền thông CS quay mũi giáo đánh vào các doanh nghiệp làm nước nương nhỏ lẻ ở Việt Nam. Cách đánh của Masan thế nào?   Các bước giết chết doanh nghiệp nước tương nhỏ ở Việt Nam được Masan làm như sau:   -Bước 1, Masan lùa báo chí tung tin về sự nguy hiểm của 3-MCPD làm cho người tiêu dùng Việt Nam hoang mang;   - Bước 2, Masan âm thầm sản xuất lại nước tương không còn dùng phương pháp lên men truyền thống mà chỉ pha chế hóa chất nhằm mục đích để kiểm soát nồng độ 3-MCPD, còn những nồng độ những hóa chất khác trong nước tương được thả nổi;   - Bước 3, cho các cơ quan quản lý nhà nước vào cuộc test toàn bộ các thương hiệu nước tương khác. Tất cả đều bị dính 3-MCPD vượt ngưỡng cho phép, chỉ riêng nước tương Tam Thái Tử và Chinsu của Masan là đủ tiêu chuẩn;   - Bước 4, tuyên bố thưởng tiền tỷ ai phát hiện ra 3-MCPD của Masan.   Như vậy, với vai trò thủ phạm bị ách tại Âu Châu, Masan đã bung tiền điều khiển truyền thông để đánh chết doanh nghiệp thấp cổ bé họng tại Việt Nam để độc bá thị trường.   2. Năm 2017, Masan dùng đòn bẩn Arsen (thạch tín) nhắm vào nước mắm truyền thống để độc bá thị trường một lần nữa.   Arsen là một nguyên tố độc hại nếu nó nằm trong hợp chất vô cơ, và Arsen sẽ không độc hại nếu nó nằm trong một số hợp chất hữu cơ. Cũng tương tự vụ 3-MCPD, Masan cũng dự tính đánh chết nước mắm truyền thống bằng sự đánh lận con đen giữa Arsen vô cơ và Arsen hữu cơ.   Các bước thực hiện như sau:   - Bước 1, dùng tiền bơm cho truyền thông công bố nồng độ Arsen trong nước mắm. Họ không nhắc tới Arsen hữu cơ hay Arsen vô cơ để đánh lận. Thực chất, nước mắm được ủ từ cá muối đều có Arsen cao nhưng đó là Arsen hữu cơ vô hại;   - Bước 2, Masan dùng hóa chất pha chế nước mắm công nghiệp sao cho nồng độ Arsen thấp dưới mức cho phép. Còn những thành phần hóa chất khác thả nổi;   - Bước 3, bơm tiền cho một đơn vị nhà nước, mà cụ thể là Hội Bảo Vệ Người Tiêu Dùng Vinatas công bố danh sách các thương hiệu nước mắm nhiễm Arsen;   - Bước 4, Masan cho quảng bá rầm rộ nước mắm công nghiệp “không thạch tín” để giết chết các doanh nghiệp nước mắm truyền thống.   Kết quả, nhờ mạng xã hội phanh phui trò gian trá. Tờ báo Thanh Niên, kẻ đánh thuê cho Masan và Vinatas một tổ chức vô đạo đức bại phạt qua loa rồi mọi sự chìm xuồng.   Năm 2007 Masan đã giết sạch doanh nghiệp nước tương truyền thống một cách gọn nhẹ. Năm 2017 dùng lại chiêu cũ để giết nước mắm truyền thống nhưng không như ý. Mọi tội lỗi đều đổ cho một tờ báo và Hội Bảo Vệ Người Tiêu Dùng nhưng Masan lại vô tội và lại tiếp tục cho nhân dân Việt Nam uống hóa chất chứ không ăn sản phẩm của tự nhiên.   Vài lời xin nhắn nhủ: Với nước mắm công nghiệp, bên trong nó chứa hàng ngàn hóa chất khác nhau chứ không riêng gì một chất thạch tín. Masan rất ma mãnh, họ chỉ kiểm soát đúng hàm lượng thạch tín để dụ nhân dân uống hóa chất của họ để mang bệnh mà thôi. Còn hàng trăm hàng ngàn hàm lượng hóa chất khác có lợi hay hại như thế nào bà con biết không? Không hề biết. Chỉ một thứ duy nhất là kiểm soát thạch tín thì dụ được mọi người uống hóa chất của họ. Cái gì do trời tạo ra cho con người dùng từ xưa đến giờ thì hầu hết là an toàn và nó đã khẳng định từ hàng ngàn năm trước. Bởi đơn giản, trong nó toàn là chất hữu cơ. Hãy tránh xa nước mắm pha bằng hóa chất để bảo vệ sức khỏe cho mình. Nguyễn Đăng Quang đã trở thành tỷ phú đô la theo cách như vậy, mọi người nên cân nhắc!    
......

Sự khốn nạn của lịch sử hay lịch sử của sự khốn nạn?

NguyenHoang’s blog – RFA Chuyến thăm cấp nhà nước tới Việt Nam vừa qua của Kim Jong-un (Kim Chính Ân) đã không có nổi một cái “tuyên bố chung” nào. Mặc dù theo thông lệ, nhất là đối với nền ngoại giao “định hướng xã hội chủ nghĩa”, thì những dịp như này thường không thể thiếu cái gọi là văn kiện “phô diễn” kết quả. Hay liệu đấy là do chính Bắc Kinh muốn thế? CHIẾN THÀNH Sau cuộc mặc cả chưa thành với Trump, Kim đã nán lại Hà Nội để tiến hành chuyến thăm cấp nhà nước đến Việt Nam từ 1 đến 2/3 (hình như đã rút bớt một ngày so với kế hoạch). Đây thực sự là chuyện hiếm hoi, bởi giữa hai quốc gia “cộng sản nòi”  mà theo mô tả của nhà thơ “cung đình” Tố Hữu thì vốn là “anh em … cùng mẹ sinh ra”, nhưng phải mất 60 năm mới lại có dịp hội ngộ. Đó là chưa kể, như nhiều nhà bình luận ví von thì Triều Tiên ngày nay được xem như “cái mỏ”, còn Việt Nam là “đôi chân” của “chú Khách”. “Cái mỏ” là để ông chủ sai bảo khi cần gây khó khăn cho tiến trình phi hạt nhân hoá (UNNUKE) với Mỹ, thì phải “mổ” ngay. Về mặt địa chiến lược, hẳn chú Khách phải tính toán như thế, song trên thực tế Kim lại không phải là loại người dễ bề để cho kẻ khác sai khiến. Trong khi đó, để thực thi sáng kiến “vành đai con đường” (BRI) nhằm phá thế thượng phong toàn cầu của Mỹ thì ông chủ lại rất cần đến “đôi chân” lưỡng dụng, vừa kêu đứa con hoang đàng trở về với đất mẹ (lời Dương Khiết Trì khi trở về nước sau chuyến kinh lý Việt Nam năm 2014), vừa tìm cách mở “đường máu” đưa hàng trăm triệu nông dân tràn xuống ĐNÁ (Mao tiết lộ với Lê Duẩn thuở nào). Sứ mệnh của hai anh em “cùng mẹ khác cha” (cùng là cộng sản nhưng gen Đại Hàn và Đại Việt lại chẳng mấy giống nhau) ngàn xưa đã vậy, từ thuở “An Nam đô hộ phủ” và “An Đông đô hộ phủ”. Nhưng dù là “An Nam” hay “An Đông” thì cũng đều phải cung phụng thiên triều trong sứ mạng trấn giữ sự yên bình tại “miền biên viễn”. 40 năm trước, khi xua quân xâm lược Việt Nam, Đặng cũng từng nói mục đích duy nhất chỉ có vậy (!) Thế mà lần này,  cả “hai anh em” lại không ra nổi cái “Tuyên bố chung” hay chí ít là “Thông cáo chung” trong chuyến thăm cấp nhà nước nói trên. Bởi theo thông lệ thế giới, nhất là đối với nền ngoại giao “định hướng xã hội chủ nghĩa” và “quốc tế vô sản” thì những dịp như thế này thường không thể thiếu những văn kiện “phô diễn” kết quả. Hay liệu đấy là do chính ông chủ muốn thế? Chắc vậy! Nếu ra “Tuyên bố chung” thì rách việc lắm. Này nhé, khi ấy “hai anh em” sẽ phải cam kết ủng hộ nhau, hoặc tuyên bố cùng chia sẻ những vấn đề của nhau trước khi đề cập đến  các điểm nóng của khu vực hay thế giới. Hà Nội ủng hộ Kim “unnuke” thì OK vì đã được bật đèn xanh từ trước, mà nếu chưa có cái “thánh chỉ” ấy thì chắc Kim cũng chẳng dám sang Hà Nội để gặp Trump. Tuy nhiên, làm sao mà Kim Jong-un lại có thể ủng hộ ông Trọng trong vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa được? Ngay đến cả ông nội ông là Kim Nhật Thành có sống lại chắc cũng chẳng dám. Nhất là khi ông này đã từng công khai ủng hộ Trung Quốc chống lưng cho Khơ-me đỏ để làm “Việt Nam chảy máu” và “dạy cho Việt Nam một bài học”. Chưa hết, ông này còn dành hẳn cho Sihanouk một cuộc sống vương giả trong căn biệt thự “xa xỉ” tại Bình Nhưỡng để tiện bề “thông lưng” với Bắc Kinh. Ấy vậy mà tối 1/3, Cả Trọng đã cho tổ chức một chương trình văn nghệ đặc biệt trong khuôn khổ quốc yến chào mừng Chủ tịch Ủy ban Quốc vụ nước CHDCND Triều Tiên Kim Jong-un với tựa đề “Ánh dương Mùa Xuân”, do Nhà hát Ca múa kịch Việt Nam thực hiện. Ở đó, các “nghệ sĩ nhân dân” đã biểu diễn các ca khúc  “Đam Mê”, “Trung Thành” – vốn được sáng tác để tôn vinh Kim Chính Nhật và Kim Nhật Thành. Theo tin TTXVN, Chủ tịch Kim đã đặt vòng hoa tri ân tại Đài tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ. Thật ra, có lẽ không cần thiết phải phô trương quá lố đến như vậy. Bởi nếu có thế giới tâm linh, thì ngay chính trong cái đêm diễn đặc biệt ấy, hàng vạn liệt sỹ từ chiến trường Vị Xuyên và biên giới Tây Nam đã phải đội mồ về để chứng kiến những bài hát “ngợi ca” cả gia tộc họ Kim. Bản thông cáo báo chí vắn tắt về chuyến thăm rình rang của Kim, dưới dạng sáo ngữ. Tại đó, Nguyễn Phú Trọng Trọng đã bày tỏ niềm tin, dưới sự lãnh đạo của Đảng Lao động Triều Tiên, đứng đầu là Chủ tịch Kim, nhân dân Triều Tiên sẽ tiếp tục đạt được nhiều thành tựu to lớn hơn nữa trong sự nghiệp xây dựng CNXH. Cùng thời điểm đó, chính phái bộ Triều Tiên ở LHQ phải lên tiếng kêu gọi thế giới cứu đói cho hơn 10 triệu người (chiếm 40% dân số nước này). Nhưng thông cáo báo chí đã không đề cập gì đến niềm tin của ông Kim đối với sự nghiệp Đổi mới của ĐCS Việt Nam lẫn công cuộc đấu tranh bảo vệ độc lập, chủ quyền của đất nước. Cả điều Washington mong đợi, Bình Nhưỡng sẽ biến “phép lạ Việt Nam” thành “phép lạ Triều Tiên” cũng không hề có bất cứ một “bóng chữ” nào trong thông cáo. Nói chuyến thăm là rình rang, bởi khi sang mất tới 66 giờ, còn khi về thì nghe nói nhanh hơn, chỉ tốn khoảng 60 giờ di chuyển bằng xe lửa. Nhưng oái ăm là bên Bình Nhưỡng, người dân phải dậy sớm trước 3h sáng để rước đón chủ tịch trở về sân ga. Trong khi các cháu thiếu nhi Việt Nam, dưới tiết trời lạnh giá ở Đồng Đăng, cũng phải hàng lối chỉnh tề trước 6h sáng để đón đoàn tàu của Kim chủ tịch. Blogger J.B Nguyễn Hữu Vinh đã có lý khi buông lời nhận xét: “Cả nước chộn rộn, quan chức chạy ngược chạy xuôi, học sinh phải nghỉ học, chợ búa đóng cửa, xe cộ bị cấm lưu thông, cờ quạt búa xua, công an như muỗi … Nửa phía Bắc tê liệt một phần, đổ tiền dân như nước lã, đốt giấy vụn. Tất cả chỉ để chào đón một kẻ bị mang danh “côn đồ quốc tế”. Điều này thật sự là phản “đắc nhân tâm”. Thế nhưng, ông Trọng và bộ sậu có thể đã “bắn” đến Washington một thông điệp đầy nguy hiểm, rằng Việt Nam và Triều Tiên là những đồng minh chí cốt. Việt Nam có tiếng nói đối với Triều Tiên (nghe thật huyễn hoặc). Quý vị hãy cẩn thận, đừng để “An Nam” và “An Đông” chúng tôi giương cao ngọn cờ XHCN ngay trong khu vực Indo-Pacific chiến lược của các ông! (Kim chúc Trọng trước khi rời Hà Nội). Việt Nam rình rang đón Kim để làm gì? Từ cuộc đón tiếp “rình rang” ấy đến cái vị thế “lộng giả thành chân” (when lies become truth), liệu Việt Nam và Triều Tiên sẽ tiến bước trên con đường trở thành những đối tác cùng chung lợi ích, hay sẽ “xuống hố cả nút” (x.h.c.n) trong công cuộc “chống Mỹ cứu Tàu” cho Tập Cận Bình?  
......

Nước mắt người cộng sản

Nguyễn Việt Nam Nay thấy có mấy bạn đăng bài về nước mắt của Trọng khi thay mặt đảng cộng sản khóc vì để tham nhũng xảy ra tràn lan. Báo chí thì nâng bi như kiểu anh Trọng khóc chân thành lắm, thống thiết lắm. Nghe tởm nhỉ. Trò ấy nó xưa rồi, xưa từ cái hồi cải cách ruộng đất cơ. Xưa từ cái thời bác của anh Trọng cầm cái khăn mùi xoa đứng trước đồng bào sụt sùi, tự phê cơ. Ông tuân lệnh của Nga Sô và Tàu cộng thi hành cái công cuộc cướp đất của dân lại còn giả vờ là cướp của địa chủ chia cho dân nghèo. Biết thừa là sẽ chết rất nhiều người như bên Trung Quốc mà Mao đã làm nhưng vẫn cứ làm rồi lại còn giở trò khóc lóc. Kích động thù hận khiến dân đâm cha, chém chú, bóp cả vú chị dâu thì có tự phê từ tối đến sáng vẫn cứ là đồ tể. Sau khi cướp được, khóc lóc tí ti thì chia đất cho hai triệu dân nghèo . Bao nhiêu người đã chết, đã bỏ xứ chạy vào Nam. Để rồi những năm 1958-1960 thì bày ra cái trò hợp tác xã. Thả cho nhân dân sở hữu ruộng đất, ra sức cải tạo, đầu tư nông cụ rồi úp một phát nào là trâu bò, cuốc thuổng, rế rách chổi cùn là bố mày gom vào hợp tác xã hết rồi đi làm công mà ăn điểm. Thời nào cũng vậy. Thời anh Trọng cũng vậy. Tham nhũng nó là toàn hệ thống, là gần như tất cả lãnh đạo cộng sản chữ không phải vài con sâu mà anh Trọng đóng rắn giả giun khóc ba cái giọt nước mắt từ cái mí sụp ấy. Cái đảng này nó dựng lên chế độ này để cai trị, vơ vét, bóc lột nhân dân, đất nước. Đó là chủ trương chứ đâu phải là đảng tốt, một vài cá nhân xấu. Chính nó tạo ra cơ chế để cùng nhau xâu xé cái bánh Việt Nam và liếm mồ hôi, xương máu của đồng bào. Người cộng sản làm gì có trái tim, làm gì có lương tri, làm gì có liêm sỉ để mà rặn ra được những giọt nước mắt chân thành. Những giọt nước mắt ấy là của những con quỷ, những tên khát máu, độc tài chứ đâu phải của những con người có lương tâm. Anh Trọng chỉ có lên đoạn đầu đài thì may ra còn khóc có chút chân thành "đểu" như bọn mấy thằng lãnh đạo bị bắt đợt trước. Chứ ngồi trên ngai vàng mà khóc thì chó nó ngửi.
......

Người dân đếm xe ở BOT: Dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra

Người dân đếm xe tại BOT Ninh Lộc - Ảnh: Zing   Lam Thanh “Dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra” không chỉ là khẩu hiệu dân vận hoặc phương châm thực hiện chủ trương, đường lối mà phải trở thành một định chế và quyền làm chủ của nhân dân trong quản lý nhà nước xã hội chủ nghĩa (trích Tạp chí Cộng sản). Vậy việc người dân đếm xe ở BOT Ninh Lộc có đúng tinh thần đó không? Hãy lắng nghe ý kiến của các luật sư.   Liên quan đến việc người dân lập nhóm đếm phương tiện tại BOT Ninh Lộc thời gian qua, luật sư Nguyễn Tiến Lập cho rằng người dân phải trực tiếp vào cuộc bởi họ e ngại các khoản tiền do chính mình bỏ ra để nộp phí đường sẽ có thể bị chiếm đoạt một cách bất minh.   Luật sư Lập cho rằng cần phải đánh giá sòng phẳng và dám nhìn vào sự thật. Người dân tự bỏ công, bỏ sức để phục vụ hay làm thay các công việc của các cơ quan nhà nước thì tại sao lại ác cảm đối với họ? Hơn nữa, họ đang thực hiện các quyền cơ bản về giám sát hoạt động của cơ quan nhà nước và tham gia quản lý xã hội đã được Hiến pháp quy định thì tại sao lại ngăn cản?   Ông Nguyễn Tiến Lập cho rằng hiện tượng này phản ánh một trạng thái mới và một cấp độ cao trong nhận thức chính trị của người dân, rằng họ coi mình là người chủ thật sự của đất nước và của chính cuộc sống của họ. Đó không phải là điều tốt đẹp mà cả dân tộc chúng ta hằng mong ước và phấn đấu vươn tới hay sao?   Ông Lập cho rằng giám sát độc lập bao giờ cũng khách quan, vô tư vì nó phi vụ lợi. Đối với những vấn đề quan trọng và phức tạp như việc thu phí đường BOT vừa qua, không thể có việc giám sát theo cách tự phát của cá nhân mà phải là hành động có tổ chức của người dân.   “Tôi thấy nhiều người rất ngại hay thậm chí sợ việc người dân tự liên kết với nhau và tự tổ chức làm một việc gì đó mà không thông qua chính quyền. Họ cho rằng cái gì chính quyền không kiểm soát trực tiếp thì sẽ là tiêu cực và gây tổn hại cho trật tự công cộng. Đó chính là sự nhầm lẫn bởi cần hiểu rằng một xã hội văn minh và phát triển ở trình độ cao là ở đó có sự tự quản rộng lớn của người dân, cái được gọi là phát triển xã hội và phát triển cộng đồng”, ông Lập nói.   Trong khi đó, về khía cạnh này ở Việt Nam, ông Lập cho rằng vẫn còn rất yếu và kém hơn nhiều nước. Người dân thụ động và lệ thuộc quá nhiều vào chính quyền, làm cho chính quyền nhiều nơi thật sự quá tải và mệt mỏi.   Đối với các dự án PPP, ông Lập cho biết rất nhiều nước đã thành lập các Trung tâm thông tin về lĩnh vực này, giao cho một cơ quan nhà nước quản lý, để cung cấp mọi thông tin chi tiết cho người dân và tiếp nhận các tư vấn từ chuyên gia cho mục đích quản trị minh bạch và hiệu quả các dự án này.   “Lưu ý rằng các tổ chức xã hội đó là nơi thu hút rất nhiều chuyên gia giỏi, đặc biệt những người đã nghỉ hưu, đến tình nguyện làm việc. Đơn giản bởi ở đó họ tìm thấy tự do cá nhân và hạnh phúc của sự sáng tạo và cống hiến”, ông Lập chia sẻ.   Còn theo LS.Trần Minh Hùng - Đoàn Luật sư TP.HCM, hiện nay, các quy định của pháp luật liên quan đến dự án đầu tư BOT không quy định cụ thể người dân có quyền giám sát BOT hay không. Tuy nhiên, công dân có quyền được làm những gì pháp luật không cấm là điều đã được khẳng định rõ trong Hiến pháp.   Cùng với đó, theo quy định tại Điều 28: “1. Công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận và kiến nghị với cơ quan nhà nước về các vấn đề của cơ sở,địa phương và cả nước. 2. Nhà nước tạo điều kiện để công dân tham gia quản lý nhà nước và xã hội; công khai, minh bạch trong việc tiếp nhận, phản hồi ý kiến, kiến nghị của công dân”.   Như vậy, luật sư.Hùng cho rằng việc người dân giám sát BOT không những không hề vi phạm pháp luật mà họ còn đang thực hiện quyền của một công dân. Đồng thời xét về việc giám sát, công dân là người có quyền giám sát cao nhất trong mọi hoạt động tư pháp, hành chính, kinh tế; quyền giám sát của các hoạt động cơ quan nhà nước, tổ chức kinh tế, không có bất kỳ cơ quan hay người có thẩm quyền nào có quyền ngăn cấm quyền của công dân, trừ trường hợp đó là hành vi pháp luật cấm.   Ông Hùng cho hay, hầu như trước đây dân rất ít quan tâm đến các hoạt động của nhà nước, nhất là trong hoạt động tham gia đóng góp ý kiến và giám sát hoạt động của các cơ quan chức năng, nếu có thì cũng không có hoạt động cụ thể. Vì vậy việc người dân tiến hành giám sát BOT độc lập với cơ quan chức năng là một điều đáng mừng.   “Điều này thể hiện sự quan tâm của công dân đối với đất nước, nhất là với tình hình hoạt động của các dự án BOT ngày càng có nhiều điều bất cập trong việc tổ chức xây dựng và hoạt động, tổ chức mức phí thu, thời gian thu… không được công khai và minh bạch một cách rõ ràng, làm ảnh hưởng đến quyền lợi và gây bức xúc cho người dân”, ông Hùng nói.   Cũng theo ông Hùng, việc giám sát của người dân mặt khác cũng là một phương pháp giúp cơ quan nhà nước chú ý hơn vào việc quản lý các trạm BOT mà trước đây có sự quản lý lỏng lẻo dẫn đến tình trạng lạm dụng các của chủ đầu tư, như việc gian lận trong thu phí BOT.      
......

Thực thi quyền giám sát, truy tìm ‘BOT bẩn’

Mặc Lâm -  VOA Họ không phải là nhân viên trong các ngân hàng để được đếm… tiền. Họ không phải là chuyên gia trong các lab để ngồi đếm bạch huyết cầu và họ cũng không phải là nhân viên trồng rừng khoanh từng lô và đếm số cây trồng xuống. Tất cả những công việc thuộc về hành động “đếm” này đều được trả tiền, thế nhưng hôm nay có lẽ duy nhất tại Việt Nam phát sinh ra việc người dân ngồi ở các trạm BOT để đếm… xe, công việc hoàn toàn tự nguyện và dĩ nhiên không ai trả tiền công cho họ. Không trả tiền công đã đành, những người dân đang làm cái công việc đếm xe ấy “bị” trả công bằng những hành vi khá trẻ con của nhà đầu tư: kêu gọi chính quyền địa phương có biện pháp với người đếm xe ngang qua phạm vi BOT mà họ làm chủ, lý do đưa ra là những người đếm xe cố tình gây náo loạn tại các điểm thu phí. Câu chuyện khá bất ngờ này làm người dân và báo chí theo dõi không rời mắt bởi các BOT bẩn đang là lý do khiến cả xã hội nổi sóng trước việc thu tiền vượt sức chịu đựng của người dân. Những BOT mọc lên như nấm khắp các tuyến đường trên cả nước từ các nhóm lợi ích đã gây phẫn nộ cho người đi đường, tài xế, lẫn hành khách. BOT không từ loại người nào, cứ có xe đi ngang là BOT có tiền do thu phí. Cách đây vài tháng người dân phản ứng trước việc thu phí bất hợp lý bằng cách đổi tiền lẻ ra để trả phí. Những tờ 200 đồng dày cộp khiến nhân viên bỏ thời gian ra gấp nhiều lần cho một xe qua trạm khiến nhiều BOT tê liệt và đây là đòn bất ngờ của người dân phản ứng lại các BOT bẩn. Do tiền lẻ ngày càng khan hiếm và sự ra mặt của các nhóm côn đồ đã gây bất ổn cho người dân khiến phản ứng này ngày một ít đi. Các trạm có côn đồ hành hung tài xế bị người dân phản ứng như An Sương, Cai Lậy, Phước Tương, Tân Đệ và Bắc Hải Vân… Ngày 15 tháng 2 trên mạng xã hội xuất hiện một video clip quay cảnh côn đồ mặt bịt khẩu trang, tay cầm hung khí như dùi cui, roi điện, bình xịt hơi cay hành hung một chiếc xe ô tô khi xe này qua trạm Bắc Hải Vân. Không may cho nhóm côn đồ này người trên xe là một nhóm nhà báo đang đi điều tra hành vi thu tiền của các BOT và những tay côn đồ đã bị công an bắt sau đó ít hôm. Chiếc xe bị hành hung là của nhà báo Trương Châu Hữu Danh cùng với hai người bạn là Phương Ngô và Huỳnh Long có hành trình xuyên Việt từ Nam ra Bắc nhằm điều tra và đánh các BOT bẩn dọc tuyến đường Nam Bắc. Sau trạm Bắc Hải Vân, khi đi ngang qua BOT Bến Thủy, Nghệ An họ đã bị gây hấn bởi lực lượng CSGT và một nhóm côn đồ mặc thường phục mang khẩu trang màu xanh. Do tình hình nguy hiểm họ chấp nhận trả tiền phí để qua trạm nhưng báo Giao thông Vận tải vẫn đăng bài cho rằng nhóm người này có hành vi gây rối. Rất nhanh sau đó người dân phát hiện ông Lê Ngọc Hoa – Phó Chủ tịch UBND tỉnh Nghệ An, nguyên Tổng Giám đốc CIENCO 4 cũng là một “phần hùn” trong các BOT thuộc tỉnh này kể cả BOT Bến Thủy. Mặt trái của các BOT bẩn dần dần lộ ra. Lợi ích nhóm không chỉ trong các tay tài phiệt đỏ, các ông trùm bất động sản hay truyền thông mà còn được góp mặt bởi các quan chức chính quyền đang tại nhiệm hay đã về hưu. Họ góp vốn thì ít mà góp “quyền lực” thì nhiều. Quyền lực bao gồm giả lơ cho côn đồ hành hung, cho công an vào cuộc hù dọa, đàn áp những ai muốn chống đối lại quyền lợi của họ… Sự việc diễn ra liên tục trên khắp nước cho đến khi vụ cướp 2 tỷ 200 triệu tiền thu phí tại trạm Dầu Giây hôm mùng 3 tết Kỷ Hợi xảy ra thì khuôn mặt các BOT bị người dân thay nhau vạch ra trước công luận ngày càng nhiều. Số tiền mà BOT Dầu Giây trên đường cao tốc Long Thành – Dầu Giây thu hàng ngày vượt xa con số mà nó báo cáo lên Bộ Giao Thông Vận tải. Mấu chốt vấn đề là đây: số tiền thu không hề được báo cáo đúng cho thấy có sự móc ngoặc lớn lao từ các BOT tới nhân viên chính phủ. Mặc dù Tổng cục Đường bộ Việt Nam đã tiến hành kiểm tra toàn diện công tác tổ chức và hoạt động của trạm thu phí dịch vụ cao tốc Dầu Giây nhưng kết quả cho thấy có sự gian lận từ BOT lẫn TCĐB khi báo cáo là trạm thu phí không sai phạm vì con số xe hoàn toàn khớp với số tiền mà BOT Dầu Giây khai báo. Không tin vào kết quả điều tra, người dân tự nghĩ ra cách giám sát của mình. Tập trung thành nhiều nhóm nhỏ chia ra theo dõi suốt ngày đêm bằng cách “đếm” số lượng xe chạy ngang trạm BOT và ghi xuống nhằm đối chiếu, làm căn cứ gửi thẳng cho Bộ GTVT. Việc làm cực kỳ khó khăn và không kém phần gian khổ của họ đã khiến xã hội quan tâm và động viên bằng cách tham gia tùy theo giờ giấc rảnh rỗi của từng người, nấu ăn mang tới cho người ngồi đếm xe, đưa tin hàng ngày lên mạng xã hội cho mọi người theo dõi… Hành động ngoạn mục này của người dân đã khiến cho các BOT lo sợ, họ gửi các báo cáo lên cơ quan công an kêu gọi điều tra, nhưng cho tới nay chưa thấy có đơn vị công an nào nghe theo các báo cáo ấy. Trường hợp thành công của các nhóm người dân đếm xe cụ thể nhất là trạm thu phí Ninh Lộc, Khánh Hòa. Số vốn mà công ty bỏ ra xây dựng là 1.437 tỷ dự kiến sẽ thu phí 14 năm 5 tháng nhưng sau đó BOT này tự điều chỉnh thời gian thu phí là 21 năm 8 tháng. Hành động phi pháp này nếu không được sự làm ngơ của quan chức các cấp thử hỏi BOT Ninh Lộc làm sao dám tự ý điều chỉnh một con số khó tưởng tượng như thế. Không những vậy, kết quả sau những ngày ngồi đếm xe qua lại tại đây người dân đã phát hiện BOT Ninh Lộc thu trung bình mỗi ngày là 1 tỷ 100 triệu đồng đó là chưa kể những khoản mua theo tháng và theo quý. Chỉ tính sơ khởi nếu thu liên tục 21 năm 8 tháng thì số tiền thu được sẽ là 8.500 tỷ. So với con số đầu tư 1.437 tỷ thì chủ nhân của nó sẽ lãi bao nhiêu? Theo TS Hoàng Ngọc Giao trả lời trong một bài phỏng vấn của báo Thanh Niên thì “các dự án BOT của Việt Nam chủ yếu là làm trên nền đường cũ, láng lại theo kiểu ‘tráng men’, mở rộng ra một chút rồi thu phí của dân. Mức phí đặt ra cao ngất ngưởng, kéo dài hàng chục năm nhưng người dân không biết, không kiểm soát được mức độ đóng góp của nhà đầu tư như thế nào. Cái đó dường như nằm trong hợp đồng bí mật giữa Bộ GTVT và chủ đầu tư”. Những bí mật giữa các chủ đầu tư và Bộ GTVT rồi ra sẽ dần dần hiện rõ qua hành động “đếm xe” của người dân. Bất kể họ phản ứng thế nào thì những con số thuyết phục từ những bàn tay chai sạn của dân chúng sẽ giúp chính phủ vén bức màn che đậy những hành vi móc túi của các nhóm lợi ích qua các BOT bẩn đang hoành hành cả nước.    
......

Những người phụ nữ của những điều có thể

Từ trái qua: Phạm Đoan Trang, Cấn Thị Thêu, Nguyễn Thuý Hạnh. Ảnh: Luật Khoa/PhotoMania. Trịnh Hữu Long Mùng 8 tháng Ba. Không tờ báo chính thống nào nhắc đến tên họ. Không cơ quan đoàn thể nào vinh danh họ. Không buổi lễ long trọng nào có mặt họ. Và một trong những người “quan tâm” đến họ thường xuyên nhất lại là… công an. Họ nói những điều không mấy ai nói. Họ làm những việc không mấy ai làm. Họ chấp nhận những hiểm nguy không mấy ai dám chấp nhận. Trên thực tế, họ dường như thuộc về một thế giới ít ai muốn quan tâm tới, ít ai muốn dây dưa vào, và ít ai sẵn lòng đứng bên cạnh họ. Những người phụ nữ chúng tôi nhắc đến trong bài viết đặc biệt này đại diện cho những khát vọng thầm kín, những suy tư đẹp đẽ, và những giấc mơ cháy bỏng của cả một quốc gia. Họ đang hát hộ chúng ta bài hát tự do và ươm mầm một tương lai tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người. Nguyễn Thuý Hạnh Nhà hoạt động Nguyễn Thuý Hạnh. Ảnh gốc: Huỳnh Ngọc Chênh. Đồ hoạ: Luật Khoa. Vào những ngày tháng Hai năm 2016, có một làn sóng ứng cử viên độc lập chạy đua vào Quốc hội, tạo ra một phong trào ứng cử lớn nhất ở Việt Nam sau năm 1975. Khoảng ba mươi ứng cử viên độc lập đã ghi danh và sau cùng đều bị quy trình “hiệp thương” loại ra khỏi danh sách. Nguyễn Thuý Hạnh là một trong số đó. Khác với các ứng cử viên do Đảng cử, các ứng cử viên độc lập đều công bố chương trình hành động. Và khác với hầu hết các ứng cử viên độc lập, Nguyễn Thuý Hạnh là tiếng nói hiếm hoi đưa quyền phụ nữ vào nghị trình của mình. Cô kêu gọi thắt chặt các điều luật chống bạo hành phụ nữ, chống buôn bán phụ nữ và trẻ em, tạo việc làm, và thúc đẩy chính sách giáo dục và hỗ trợ pháp lý cho phụ nữ. Sinh năm 1963, Nguyễn Thuý Hạnh là một người phụ nữ có tâm hồn nghệ sĩ và đầy lãng mạn ở Hà Nội. Cô tham gia các hoạt động đấu tranh từ phong trào biểu tình phản đối Trung Quốc năm 2011, khi biểu tình còn là một điều đặc biệt cấm kỵ trong suy nghĩ của không chỉ quan chức nhà nước mà còn của tuyệt đại đa số người dân bình thường. Trải qua gần tám năm, tham gia hàng chục cuộc biểu tình, bị đánh đập và bắt bớ nhiều lần, cô chứng kiến xã hội thay đổi dần, từ chỗ phản đối, đến tôn trọng và đến ủng hộ quyền biểu tình. Khi cuộc biểu tình rầm rộ của hàng chục nghìn người trên cả nước phản đối Luật Đặc khu và Luật An ninh mạng diễn ra ngày 10/6/2018, Nguyễn Thuý Hạnh có lẽ là một trong những người hạnh phúc nhất, bởi nỗ lực bình thường hóa quyền biểu tình của cô đã góp phần thay đổi một trong những điều bị cho là “nhạy cảm” nhất trong xã hội chúng ta. Tuy nhiên, cái tên Nguyễn Thuý Hạnh được nhắc đến nhiều hơn với sáng kiến hỗ trợ tù nhân lương tâm của cô, mang tên Quỹ 50k. Ra đời đầu năm 2018 từ một hoạt động quyên góp ngắn hạn trên mạng nhằm giúp đỡ một số nhà hoạt động bị xét xử, Nguyễn Thuý Hạnh nhận được số tiền ủng hộ gấp nhiều lần so với con số kêu gọi. Ý tưởng về một quỹ hỗ trợ cho những tù nhân lương tâm gặp khó khăn xuất phát từ một sự kiện ngoài dự kiến như thế. Phương châm của Quỹ 50k là giúp đỡ những trường hợp khó khăn ít được công chúng biết đến. Tên gọi của quỹ là nhằm khuyến khích những người dân bình thường đóng góp một số tiền nhỏ, thay vì suy nghĩ phổ biến rằng làm từ thiện thì phải đóng góp nhiều hơn 50 nghìn đồng. Số tiền này cũng đủ nhỏ để giúp những người muốn đóng góp bớt sợ bị công an sách nhiễu. Cho đến nay, Quỹ 50k của Nguyễn Thuý Hạnh đã nhận được hàng nghìn lượt đóng góp với tổng số tiền lên tới nhiều tỷ đồng. Các khoản đóng góp đều được cô thống kê chi tiết và đăng công khai lên Facebook cá nhân. Ý nghĩa của Quỹ 50k vượt xa những hỗ trợ vật chất thông thường cho tù nhân lương tâm. Nó đánh thức những tấm lòng, động viên những người dân bình thường quan tâm đến chính trị, giúp họ vượt qua nỗi sợ hãi vô hình bủa vây tâm trí. Quỹ 50k, vô hình trung, bình thường hoá những gì bị cho là “chính trị”, là “nhạy cảm”, mang những hoạt động đấu tranh đến với người dân với tất cả sự trong sáng và ý nghĩa đẹp đẽ của nó. Là người yêu cái đẹp và sự lãng mạn, Nguyễn Thuý Hạnh vẽ nên một nét dài đầy tươi sáng của phong trào dân chủ Việt Nam. Cấn Thị Thêu Lãnh đạo nông dân Cấn Thị Thêu. Ảnh gốc: RFA. Đồ hoạ: Luật Khoa. Người ta thường chỉ biết đến những lãnh đạo nông dân trong sách giáo khoa lịch sử. Người ta tưởng những người như vậy chỉ nằm trong sách. Nhưng Cấn Thị Thêu là một lãnh đạo nông dân thực thụ, bằng xương bằng thịt, là một hiện thực sống động và mạnh mẽ ngay giữa lòng xã hội chúng ta. Người phụ nữ can trường này gắn tên tuổi mình với bốn chữ “dân oan Dương Nội”. Dương Nội là một phường của quận Hà Đông, trước năm 2008 thuộc tỉnh Hà Tây, từ năm 2008 trở đi thì sáp nhập vào Hà Nội. Cấn Thị Thêu có thể sẽ không được báo chí trong và ngoài nước nhắc đến nhiều như vậy, và không có một trang riêng trên Wikipedia tiếng Anh, nếu không lấy chồng và làm dâu ở xứ này. Từ năm 2007 đến nay, cô trở thành một trong hàng nghìn dân oan mất đất, khi chính quyền cưỡng chế thu hồi đất nông nghiệp và đất mồ mả ở Dương Nội để giao cho các dự án xây dựng khu đô thị mới. Cái “oan” của những nông dân như Cấn Thị Thêu là hoàn toàn bị gạt ra ngoài quy trình lập quy hoạch, lên phương án và kế hoạch thu hồi đất. Họ cũng không được ai hỏi ý kiến về phương án bồi thường, hỗ trợ giải phóng mặt bằng. Chính quyền cũng không tổ chức đào tạo chuyển đổi nghề nghiệp cho những người nông dân này sau khi lấy đi nguồn sinh kế của họ. Không những vậy, đất đai mồ mả của tổ tiên họ cũng bị san ủi mà không có thông báo di dời. Là phụ nữ tuổi Dần (1962), Cấn Thị Thêu nổi lên giữa hàng nghìn dân oan đó như một lãnh đạo có đầu óc chiến lược, có tầm nhìn ngắn hạn lẫn dài hạn, và biết phán đoán mưu mẹo của công an để tìm cách đối phó. Phẩm chất thủ lĩnh của Cấn Thị Thêu còn thể hiện ở chỗ cô biết chịu đựng và hy sinh vì người khác, luôn nhận phần thiệt về cho mình và dốc lòng bảo vệ người của mình. Cô biết nhẫn nhịn và bỏ qua những tiểu tiết không quan trọng để đạt được mục đích dài hạn cho cả phong trào nông dân này. Cần nhớ rằng, 12 năm đã trôi qua kể từ khi người dân ở đây bị mất đất. Không đơn giản để giữ được cho vụ việc Dương Nội này luôn nóng hổi cho đến tận ngày nay. Cái giá Cấn Thị Thuê phải trả cũng không hề nhỏ chút nào. Cô phải ngồi tù hai lần (2014 – 2015 và 2016 – 2018) với thời gian tổng cộng hai năm 11 tháng, về các tội chống người thi hành công vụ và gây rối trật tự công cộng. Từ nhà tù ở Tây Nguyên, cô viết thư về cho những người dân của mình trước Tết năm 2017: “Quyết đấu tranh đến cùng để đòi lại đất đai, quyền sống, quyền con người mà chế độ cộng sản đã cướp đoạt của gia đình tôi và những người cùng cảnh ngộ”. Bạn đọc không sai. Người nông dân thuần Bắc Bộ Cấn Thị Thêu không ngại gọi tên “con voi ở trong phòng”, thủ phạm trực tiếp của những oan ức mà cô và những người nông dân như cô đang phải gánh chịu. Cấn Thị Thêu đại diện cho một trong những nỗi oan ức lớn nhất mà người Việt Nam có thể gặp phải, khi trở thành nạn nhân của chính sách đất đai mang tính cướp bóc mà đảng Cộng sản Việt Nam đã liên tục thi hành từ hàng thập kỷ qua. Cô cũng là đại diện sống động cho những ai đang đấu tranh đòi xóa bỏ chế độ sở hữu toàn dân về đất đai, đòi xác lập quyền sở hữu tư nhân chính đáng của mỗi người dân đối với đất đai của mình. Cuộc xoay vần nào của đất nước Việt Nam từ xưa đến nay cũng đều gắn bó mật thiết với đất đai. Cấn Thị Thêu đang ném mình vào tuyến đầu của một cuộc xoay vần kế tiếp. Phạm Đoan Trang Nhà hoạt động Phạm Đoan Trang. Ảnh gốc: Trí Dũng. Đồ hoạ: Luật Khoa. Nếu ai đó nghĩ rằng không thể làm báo đúng nghĩa trong môi trường báo chí chính thống thì Phạm Đoan Trang chứng minh điều ngược lại. Cô có 12 năm làm một nhà báo đúng nghĩa ở VnExpress, VietNamNet và Pháp luật TP. Hồ Chí Minh với những loạt bài phê phán và tư liệu xuất sắc. Nếu ai đó nghĩ rằng nhà báo và trí thức ở Việt Nam có những giới hạn chính trị không thể vượt qua thì Phạm Đoan Trang chứng minh điều ngược lại. Cô luôn dấn mình vào những cuộc khai phá bất tận ở những đề tài nhạy cảm nhất, rủi ro cao nhất, và bị cấm đoán gắt gao nhất. Cô cũng không giới hạn mình trong khuôn khổ những tờ báo chính thống mà tận dụng tất cả những công cụ có thể để viết và xuất bản. Báo độc lập, báo nước ngoài, blog, mạng xã hội, sách in “chui”, v.v. đều là những thứ Đoan Trang sử dụng nhuần nhuyễn để mang thông tin đến cho độc giả của mình. Với Đoan Trang, khái niệm “đụng trần” là hoàn toàn xa lạ. Cô luôn là người đi cơi nới những cái trần giới hạn đó để những thứ khác trở thành bình thường. Nếu ai đó nghĩ rằng họ không thể vượt qua được những khó khăn về cả vật chất, thể chất lẫn tinh thần thì Đoan Trang chứng minh điều ngược lại. Người phụ nữ nhỏ bé, yếu đuối và thương tật đầy mình này đã phải chịu đựng hàng loạt cuộc hành hung của công an, lang bạt đến 35 nơi ở khác nhau trên khắp đất nước trong 20 tháng qua để tránh bị công an truy lùng và để tiếp tục làm việc. Cô sống tằn tiện chẳng kém gì sinh viên tỉnh lẻ ra thành phố trọ học những năm 1990. Và rồi người ta vẫn thấy cô viết khoẻ, viết đều và liên tục ra sách mới. “Chính trị bình dân”, “Phản kháng phi bạo lực”, “Học chính sách công qua chuyện đặc khu” là một vài trong số hàng chục đầu sách và báo cáo mà cô chắp bút trong vài năm qua. Sinh năm 1978, Đoan Trang thuộc về thế hệ hậu chiến và lớn lên khi đất nước và thế giới liên tục đổi thay đến chóng mặt. Không hài lòng với thực tại ngổn ngang của đất nước, những người như Đoan Trang luôn thấy vai trò của mình trong việc góp phần xử lý đống ngổn ngang đó. Cô luôn thấy việc để làm. Và cô làm không ngơi nghỉ. Đoan Trang có một lời thề mà sống chết cô cũng phải giữ: không bao giờ rời Việt Nam, dù chỉ một ngày, chừng nào Việt Nam chưa có dân chủ. Con người Đoan Trang quyết liệt, không thỏa hiệp với cái ác và cái hèn, nhưng cũng đầy lãng mạn và luôn đi tìm cái đẹp trong những giai điệu guitar. Nguồn cảm hứng mà cô tạo ra thúc giục con người ta đứng lên, thúc giục con người ta dấn bước, và thúc giục con người ta đi tìm vẻ đẹp của chính trị. Bằng trí tuệ và bản lĩnh của mình, cô đại diện cho khát vọng về một nước Việt Nam dân chủ, thắp sáng niềm hy vọng trong sâu thẳm tối tăm tuyệt vọng của bao người, và tự mình hiện thực hoá niềm hy vọng đó. Đoan Trang không nói suông. Cô làm mọi thứ cô nói và truyền cho người ta cảm hứng về những điều có thể. Bởi đơn giản, cuộc đời của người phụ nữ này là câu chuyện của những điều có thể. Ba người phụ nữ trong bài viết này là hiện thân của những điều có thể. Họ không những phải vượt qua những định kiến chính trị vốn đã cực kỳ gay gắt, mà còn phải vượt qua những định kiến về giới vốn luôn đè nặng lên mỗi bước chân họ đi. Ý nghĩa của ngày mùng 8 tháng Ba chưa bao giờ nằm ở hoa và quà. Nó nằm ở những người phụ nữ dấn thân đấu tranh cho lẽ phải và sự công bằng. Mùng 8 tháng Ba, bông hoa này xin dành tặng cho những người như thế. https://www.luatkhoa.org/2019/03/nhung-nguoi-phu-nu-cua-nhung-dieu-co-the/?fbclid=IwAR24JtLSe62KyfVmf0SegMI2X0q5GkDd4UHk3hBIfuUMV21FGoEYIAn6dNE
......

Bình đẳng giới tính trong sự phát triển xã hội tốt đẹp và bền vững

Trần Diệu Chân Ngày 8/3/2019 Thực tế cho thấy những quốc gia ngày một phát triển và xã hội càng văn minh (tức có đời sống kinh tế, văn hóa và kỹ thuật cao), thì càng tôn trọng sự bình đẳng giữa mọi thành phần xã hội: nam/nữ/chuyển giới, già/trẻ, khác chủng tộc/ngôn ngữ/địa dư/văn hóa/giai cấp xã hội/tôn giáo, khác khuynh hướng tình dục/chính trị, bình thường/khuyết tật, cao/thấp/béo/gầy… Bình đẳng nghĩa là: Được tôn trọng trên căn bản nhân vị, có nhân phẩm, không bị phân biệt đối xử vì những yếu tố đã nêu bên trên. Được hưởng cùng cơ hội để thăng tiến/phát triển theo khả năng và ý thích, cơ hội tìm hạnh phúc cho mình và thực hiện những ước mơ riêng mà không tác hại đến người khác trong khuôn khổ của luật pháp (do chính người dân thiết lập theo nguyên tắc dân chủ để bảo vệ và phục vụ người dân). Bình đẳng trong cơ hội được hưởng những thành quả chung trong xã hội (thí dụ không khí trong lành, mạch nước sạch …), hưởng những thành quả riêng do cá nhân đạt được một cách công bình, và được tự do đóng góp tích cực cho xã hội … Nhân Ngày Phụ Nữ Quốc Tế – mồng 8 tháng 3, bài viết này muốn nhấn mạnh đến tầm quan trọng của bình đẳng giới tính trong phát triển, nhưng sẽ khai triển các yếu tố bình đẳng khác trong các bài tới. So sánh các quốc gia trên thế giới thì thấy quốc gia nào càng tôn trọng sự bình đẳng giới tính, càng có điểm hạnh phúc cao và càng thành công về sự phát triển toàn diện. Dữ kiện cũng cho thấy, công ty nào càng tôn trọng bình đẳng giới tính thì dễ thu hút nhân tài, nhân viên làm việc hiệu quả hơn và công ty thành công hơn. I- TẦM QUAN TRỌNG CỦA BÌNH ĐẲNG GIỚI TÍNH Yếu tố bình đẳng giới tính đóng góp như thế nào cho sự phát triển quốc gia một cách tốt đẹp và bền vững? Các ảnh hưởng tích cực mà bình đẳng giới tính đem đến cho xã hội bao gồm: a/ Giúp giảm thiểu và loại trừ tệ đoan xã hội Tư duy sai lầm và lạc hậu “trong nam khinh nữ”, cùng những chính sách và hành xử kỳ thị nữ giới đã là nguyên ủy của rất nhiều những tệ đoan trong xã hội như: bạo hành trong gia đình, cưỡng bách và buôn bán tình dục đối với phụ nữ và con trẻ, tệ nạn mại dâm khi người phụ nữ không có cơ hội thăng tiến và phải bán mình nuôi thân. Song song là hiện tượng chơi gái và “5 thê 7 thiếp” của nam giới được dung túng trong xã hội cũng khiến nhiều gia đình đổ vỡ và các bệnh tình dục (giang mai, lây nhiễm HIV, AIDS…) gia tăng. Ngày nay hiện tượng xách nhiễu tình dục nơi làm việc và ngay cả nơi công cộng, hiện tượng phá thai nhất là trong nữ giới trẻ, bị lừa đảo hay lạm dụng trong xuất cảng lao động và lấy chồng người nước ngoài cũng trở thành một vấn nạn lớn của xã hội. Ngoài ra, khi người phụ nữ bị phân biệt đối xử, sự phẫn uất của họ có thể đưa đến những hành xử và quan niệm sai lầm như gia tăng hút thuốc, uống rượu, lăng nhăng trai gái … để chứng tỏ mình cũng “bình đẳng” với nam giới. Đây là sự bình đẳng trong hủy diệt. b/ Giúp khai mở tiềm năng đóng góp của phụ nữ Nữ giới chiếm ít nhất 50% dân số trong mọi quốc gia. Khả năng của nữ giới trong mọi lãnh vực đã được chứng minh khắp thế giới là không khác gì nam giới khi họ được cơ hội học hỏi và thăng tiến. Phụ nữ ảnh hưởng lên con cái rất nhiều, do đó một người mẹ có kiến thức và khả năng kinh tế sẽ giúp cho sự phát triển của con em và thế hệ tương lai của đất nước. Những bất công như ưu tiên đi học dành cho các bé trai trong những gia đình nghèo,  giới hạn việc huấn luyện nữ giới trong các ngành nghề … càng khiến cho cán cân nam-nữ trong mọi lãnh vực chênh lệch một cách bất công, nguy hiểm, và bất lợi cho toàn xã hội. Ngược lại, khi nữ giới được phát triển và tham gia bình đẳng như nam giới trong mọi lãnh vực, họ có thể đóng góp những ý kiến và chính sách rất cụ thể cho xã hội cũng như mang tính hỗ tương cho các đóng góp của nam giới. c/ Giúp gia tăng sự phát triển hài hòa của xã hội Do Nam-Nữ là hai thành phần chủ lực của xã hội và gia đình, sự thông cảm và tương kính giữa hai thành phần chủ lực này rất quan trọng trong việc phát triển hài hòa và bền vững của xã hội. Ngay cả sự khác biệt giữa Nam và Nữ cũng mang tính hỗ tương cần thiết trong tinh thần phục vụ chung cho toàn xã hội. Gia đình hạnh phúc và phát triển hài hòa khi có sự tương kính giữa vợ chồng; con cái được đối xử bình đẳng – không trọng nam, khinh nữ. Công ty gia tăng năng xuất khi mọi người cảm thấy được tôn trọng và đối xử công bằng. Xã hội thăng tiến khi mọi nhân tố được cơ hội phát triển, phát huy tiềm năng của mình, được tự do sinh hoạt, đóng góp và làm việc bình đẳng như nhau (hưởng cùng mức lương cho cùng loại công việc). II- ĐỂ GIA TĂNG BÌNH ĐẲNG GIỚI TÍNH Trong tiến trình xóa bỏ bất bình đẳng giới tính, cần có sự tham gia tích cực của cả nam lẫn nữ, cả chính phủ lẫn người dân, cả gia đình và xã hội, cả công sở lẫn các doanh vụ tư nhân. a/ Thay đổi tư duy qua giáo dục Giáo dục đại chúng có thể thực hiện qua các cơ quan truyền thông, các văn phòng xã hội, môi trường học đường ngay từ lớp mẫu giáo… để giúp xóa đi những thành kiến sai lầm như: đàn ông là chủ gia đình và lãnh đạo xã hội; nam giỏi toán và khoa học hơn nữ; vị trí chính của người phụ nữ là tề gia nội trợ, sanh con và phụ giúp chồng; đàn bà nắm quyền lực là tan nát gia đình và xã hội; đàn ông mà thua vợ (về mức lương, vị trí xã hội, bằng cấp…) là quê, là nhục;  v…v… Các tổ chức xã hội do người dân thành lập và các tổ chức tôn giáo cũng là những môi trường quan trọng để quảng bá những nhận thức đúng đắn về giá trị và vai trò của nữ giới trong xã hội. Có những tôn giáo đã đưa ra những ảnh hưởng tiêu cực về vị trí của người phụ nữ như: chỉ là phụ hoặc đứng sau nam giới, không được quyền làm một số việc hay phụ trách một số vai trò dành cho đàn ông… b/ Luật lệ và chính sách thích hợp để gia tăng bình đẳng giới tính Ngay trong giai đoạn đầu, cần có những chính sách nâng cấp phụ nữ để giúp họ mau chóng thăng tiến, bắt kịp với nam giới và quân bình lại sự chênh lệch trong xã hội. Thí dụ những chính sách nâng đỡ về giáo dục, chăm sóc y tế, tiếp cận công việc, đào tạo và mức lương bình đẳng, giúp đỡ cho những bà mẹ đơn thân, bảo vệ người phụ nữ bị bạo hành trong gia đình, các chính sách bảo vệ phụ nữ từ những tệ nạn như buôn bán tình dục/lao động, xách nhiễu tình dục hay hiếp dâm, ấu dâm… Cần có luật lệ để buộc các công ty, doanh vụ phải đối xử bình đẳng nam-nữ trong chính sách nhận nhân viên, đào tạo người và mức lương. Luật nghỉ phép khi sanh con cho phụ nữ cần được đặt ra trên tiêu chuẩn vừa nhân bản, vừa thực tiễn vì bảo vệ con trẻ và đơn vị căn bản của xã hội là gia đình. Quy chế này cũng áp dụng bình đẳng cho nhân viên nam khi có con và cần nghỉ phép. III- KẾT LUẬN Bình đẳng giới tính là điều cần thiết để một quốc gia có thể phát triển nhanh chóng vì khai dụng được cả hai nguồn nhân lực Nam, Nữ, và tạo được sự phát triển lâu bền do đem đến hạnh phúc cho mọi người dân. Việc thay đổi các quan niệm và hành xử lỗi thời thường không dễ dàng và nhanh chóng. Các trì lực đến từ thói quen lâu đời, nhưng cũng do một suy nghĩ sai lầm khác, đó là: “khi nâng cấp quyền lợi/quyền lực của nữ giới là nam giới sẽ tự động bị thua thiệt.” Lối suy nghĩ lạc hậu này của nhiều thập kỷ trước được gọi là “tổng bằng không (zero sum mentality),” nghĩa là “có người thắng thì sẽ có kẻ thua.” Đời sống ngày nay đã cho thấy là khi chúng ta cùng cộng tác làm việc, nâng đỡ và tôn trọng lẫn nhau sẽ đạt được cơ hội “cùng thắng (win-win),” có lợi cho cả đôi bên. Thái độ “tương tranh” cần thay thế bằng thái độ văn minh, nhân bản là “tương trợ và tương kính.” Điều này sẽ giúp cho mọi người, mọi giới được bảo đảm một cuộc sống thăng hoa và ý nghĩa. Với sự quyết tâm của toàn xã hội – cả nam lẫn nữ, chúng ta mới có thể xóa đi những thành kiến lỗi thời đã kìm kẹp và gây đau khổ không ít cho những người vợ, người mẹ, người chị đã có công đóng góp lớn lao cho gia đình và xã hội. Thiết lập Bình Đẳng Giới Tính không chỉ là một nghĩa vụ nhân bản mà còn là một việc làm thực tiễn để  giúp xây dựng Việt Nam trở thành một xã hội văn minh, tiến bộ, an lành và hạnh phúc. https://viettan.org/binh-dang-gioi-tinh-trong-su-phat-trien-xa-hoi-tot-dep-va-ben-vung/
......

TRIẾT LUẬN VÔ TỘI VẠ, NHƯNG TRUYỀN HÌNH VÀ BÁO CHÍ XEM NHƯ KINH ĐIỂN

Chu Mộng Long Việt Nam là một xứ sở lười học và lười suy nghĩ. Tư duy của người Việt có gốc từ nhai và nuốt củ khoai sống còn dính đất cát, đến khi đi học thì không cần học mà lấy bằng nhanh với đủ các loại danh hiệu giáo sư, tiến sĩ, nhà văn, nhà thơ. Khi có được danh hiệu rồi thì đám được gọi là trí thức ấy nói mà không cần nghĩ, kéo theo công chúng cũng ngồi nghe và nuốt chửng những lời nói ấy rồi khoe ra cả làng như một phát minh mà không cần biết đúng sai. Trong vô số các câu nói không não của bọn này, tôi chọn câu nói của TSKH Đoàn Hương mà truyền hình và báo chí đang khoe như một kinh điển trong ngày 8.3. Nguyên văn: "Đàn bà là giống cực kỳ khó hiểu. Các vị không thể biết hết được người đàn bà đang nằm cạnh mình đâu. Đừng nghĩ rằng nó nằm cạnh mình, nó ôm mình, nó âu yếm mình, mà nó là của mình. Có khi nó lại là của ông hàng xóm". Đoàn Hương là phụ nữ (trừ phi thực chất bà ta không là phụ nữ), nên tôi hình dung câu nói của bà ta nhằm ngợi ca phụ nữ. Rằng phụ nữ là một thế giới bí hiểm mà đàn ông không thể hiểu được. Vì không hiểu được nên phụ nữ luôn hấp dẫn? Nhưng thưa bà Đoàn. Khi người ta nói phụ nữ bí hiểm là nói ở phương diện tâm hồn giàu có, phức tạp với những điều bất ngờ khó suy đoán được. Còn việc bà chộp giật đâu đó rồi diễn đạt theo cách của lũ đàn ông vô học ở quán thịt chó: "Có khi nó lại là của ông hàng xóm" thì chẳng có gì bí hiểm, vì nó thuộc loại đàn bà trắc nết với những ham muốn xác thịt thuần túy. Bà ngợi ca phụ nữ như vậy khác gì tự hạ nhục mình và giới của mình? Bây giờ thì tôi dạy bà động não bằng thao tác phản biện mà tôi vẫn dạy học trò tôi. Với loại trắc nết như vậy, bà thử thay thế toàn bộ từ "đàn bà" trong lời nói ấy bằng từ "đàn ông" xem sao? "Đàn ông là giống cực kỳ khó hiểu. Các vị không thể biết hết được người đàn ông đang nằm cạnh mình đâu. Đừng nghĩ rằng nó nằm cạnh mình, nó ôm mình, nó âu yếm mình, mà nó là của mình. Có khi nó lại là của bà hàng xóm". Chắc chắc cũng sẽ đúng! Hai mệnh đề đối lập đều đúng thì rõ ràng không có sự đối lập. Đã trắc nết thì đàn ông và đàn bà là như nhau. Viết đến đây, tôi lại giật mình, vì bà khó mà động não được. Lý do đơn giản, bà không có chồng nên không thể biết đàn ông có giống như đàn bà mà bà đang triết luận như một triết gia không não?    
......

Pages