Đầu không ngoảnh lại.

Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy
Người Buôn Gió|

Câu thơ bi tráng và lãng mạn trong bài thơ Đất Nước của nhà thơ cách mạng Nguyễn Đình Thi tất cả những ai học qua trung học đều biết đến bài thơ này cũng như bối cảnh ra đời của nó.

Những câu thơ đọc gợi lên một không khí trong lành, tinh khôi của mùa thu Hà Nội.

Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Tôi nhớ những ngày thu đã xa
Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy
Mùa thu nay khác rồi

Tôi cũng rời Hà Nội trong một tư thế chẳng khác gì Nguyễn Đình Thi, đầu không ngoảnh lại.

Nếu như khúc tráng ca của Châu Đình An trong nhạc phẩm đầy nước mắt có tên Đêm Chôn Dầu Vượt Biển có hình ảnh người vượt biển trốn khỏi quê hương vẫn đau đáu nhìn rặng núi quê hương mờ xa dần và nức nở.

Nhưng tôi thì không, nói thế nhiều bạn sẽ trách cứ tôi không yêu quê hương, tôi chẳng tha thiết gì với đất nước đã sinh ra tôi, rằng tôi phải ở lại để làm gì đó cho quê hương tốt đẹp hơn.

Tôi bước vào mạng xã hội, thành một người viết blog mang màu sắc chống phá chế độ CHXHCNVN như VTV, báo Nhân Dân...và đủ thứ tuyên truyền là một tên phản động, phá hoại đất nước.

Trước khi đi tôi chào nhiều bạn bè, đưa tiễn đến sân bay Lã Việt Dũng, Nguyễn Lân Thắng.

Tôi đi vì tương lai của con trai tôi, thằng Tí Hớn.

Khi Tí Hớn sinh ra trong bệnh viện, tôi phải trải qua cảnh hối lộ cho bác sĩ tiền, người ta nói rất thẳng phải bồi dưỡng ca này, kíp kia ngần này, ngần kia.

Là dân giang hồ, tôi từng hối lộ cho công an nhiều lần. Khi sinh con ra, tôi phải hối lộ cho bác sĩ. Như một thói quen, chuyện hối lộ trở thành bình thường trong xã hội Việt Nam, nó bình thường đến nỗi tôi thấy nó là việc tự nhiên không có gì đáng phải nghĩ về nó cả. Những người nhận hối lộ ấy, họ cũng phải hối lộ cấp trên của họ để làm việc được chỗ ấy. Để cho họ yên tâm làm việc phục vụ mình, đóng góp cùng với họ để họ có vị trí ấy yên ổn thì có gì đâu.

Nhưng rồi một ngày không lâu sau khi Tí Hớn ra đời, tôi nhận ra rằng, nếu con tôi lớn lên trong một xã hội mà những nghề cao quý như công an, nhà giáo, bác sĩ lại thản nhiên đòi tiền hối lộ như thế , con tôi sẽ sống thế nào. Tôi có phải dạy nó rằng chuyện hối lộ như vậy là điều bình thường không ?

Tôi chứng kiến những bà già như mẹ tôi ngồi ăn cơm ở sân chùa dưới cái nắng chang chang, sau khi họ bỏ công sức phục vụ nhà chùa. Còn tôi và vài người khác ngồi trong chùa với mâm cỗ chay ê hề các món. Các bạn tôi được hưởng tiêu chuẩn ấy vì có công ca ngợi sư trụ tr trên báo chí, trụ trì ấy là một gã có bộ sưu tập đồng hồ, bật lửa, bút máy thuộc loại tốp đầu Việt Nam. Những chiếc đồng hồ Rolex, Patek..và bút máy Monte blanc, bật lửa Dupont với đủ các loại máy ảnh giá cả chục ngàn usd.

Trong đầu tôi hình ảnh giới tử tế chỉ có là nghề nhà giáo. Nhưng than ôi, đến hôm nay thì đúng tôi chẳng còn gì luyến tiếc nữa, không phải chuyện nhà giáo ăn hối lộ chạy điểm hay nhà giáo dâm ô học sinh đâu, mà chuyện nhà giáo đi làm dư luân viên cho đảng mới là chuyện khủng khiếp. Có nghĩa rằng anh ta sẵn sàng nói dối, lợi dụng mác giáo viên của mình để nói ra những điều dối trá, điều dối trá ấy làm hại cho bao nhiêu người, đặc biệt là trẻ con.

Lúc anh ta chê bai những người Hồng Kông biểu tình là ngu dốt, phá nồi cơm của chính họ. Tôi không nửa lời nhắc đến anh ta, dù sao thì đó là quan điểm chính trị của anh ta với một đất nước khác. Nhưng đến vấn đề ô nhiễm môi trường ở trên đất nước mình, anh ta cũng dối trá và vu khống được một cách trâng tráo.

Bạn nghĩ xem, một đất nước mà đầy rẫy những kẻ dối trá từ y tế, hành pháp, giáo dục và cả tôn giáo nữa, tôi có nên để cho con mình ở đó không ?

Những kẻ dối trá ấy để nhận bổng lộc và những ưu đãi, rồi sau chúng cũng cho con chúng rời khỏi xứ sở ấy để tìm một nơi khác ít dối trá hơn, không khí trong lành hơn để sống.

Vậy tôi thành một tên phản động để mang con tôi đi, chỉ là tôi làm điều ngược lại với những kẻ kia thôi, nhưng mục đích vẫn là mang con ra khỏi quê hương mình.

Tất nhiên phải nói đến những người không nghĩ chuyện đi hay những người có điều kiện không đi, họ có những suy nghĩ khác, có những nhân cách khác tôi và bọn dối trá kia. Họ có quyền lên án tôi làm phản động chẳng qua lo cho tương lai con mình. Cái này tôi xin nhận.

Mỗi ngày bạn đưa con bạn đi đến trường trong làn không khí mù mờ của các loại khí thải độc hại, bạn có thể tự lừa dối mình, nhưng đừng nói với con mình đó chỉ là sương mù của tự nhiên.

Nói với con mình như thế, bạn cũng trở thành kẻ dối trá.

Đất nước mà một thằng thấy giáo dối trá trên Facebook rằng không khí ô nhiễm do bọn xấu vu khống đất nước mình mà được mấy nghìn like...!

Có gì mà phải ngoảnh đầu cơ chứ ?